1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Whitney, my love (Whitney, Em yêu) - Judith McNaught (42c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      Nguồn: http://4phuong.net/ebook/73724987/352095617/whitney-em-yeu-judith-mcnaught.html
      Nguyên tác: Whitney, my love (Westmoreland Saga #2)
      Tác giả: Judith McNaught
      Dịch giả: BUPBEGO và JJ
      Thể loại: Tiểu thuyết lãng mạn
      Số chương: 42
      Warning: 18+

      Giới thiệu

      Đây là câu truyện tình giữa cá tính và công tước thành thục. Họ PK rất dữ dội để đến được với nhau. Nàng can đảm và chàng mạnh mẽ, vẫn là mô tip quen thuộc vủa J.M, nhưng đọc vẫn rất thú vị.

      Theo thời gian sáng tác, đây là tiểu thuyết đầu tiên trong loạt Westmoreland, nhưng theo biên niên là cặp đôi thứ hai. Whitney, em là tiểu thuyết đầu tay của J.M, sau khi xuất bản nhanh chóng được xếp vào hàng kinh điển.

      Chỉ có thể ... Hấp dẫn, hấp dẫn và hấp dẫn...

      ***************

      Whitney thực ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng đen như hòa lẫn với bóng đêm. Thậm chí có bộ đồ giả trang giống như quỷ Sa tăng đó, Whitney vẫn nhận ra nụ cười chế giễu mà ông ta ném về phía nàng khi bắt gặp nàng vô tình ngắm ông ta. Tên quỷ Sa tăng lại khi thấy nàng do dự. “ hứa nhảy với tôi điệu này.”

      Whitney nhận ra mình có biết người đàn ông này nhưng nàng lo phải tiếp tục bàn chuyện hôn nhân với Nikki vì thế nàng do dự trả lời “Tôi nhớ hứa nhảy với bất kì ai tối nay.”

      hứa với tôi cách đây nhiều tháng rồi.” Quỷ Sa tăng thông báo, đặt tay dước khuỷu tay nàng và nắm chặt vừa đủ để kéo nàng theo ông ta ra sàn khiêu vũ.

      Cố giấu nụ cười vì trơ tráo của người đàn ông lạ mặt, Whitney nhìn qua vai và lịch xin lỗi Nikki nhưng nàng vẫn cảm thấy cái nhìn lạnh lùng của chàng chiếu lưng từng bước .

      Tuy nhiên Nikki bị rơi vào quên lãng ngay khi nàng bước vào vòng tay của quỷ Sa tăng và thấy mình bị cuốn trong tiếng nhạc trong bước nhảy điệu nghệ cùng với người đàn ông mà có lẽ ông ta nhảy điệu Valse cả ngàn lần hoặc hơn nữa. Họ xoay vòng như trôi cho đến tận khi Whitney thể nín được tò mò thêm nữa,nàng hỏi: “Tôi thực hứa nhảy với ngài tối nay?”

      ”. Ông ta đáp.

      Câu trả lời thẳng tưng của ông ta khiến nàng phá lên cười. “Vậy ông là ai?” Nàng hỏi vẻ bí hiểm.

      nụ cười lười biếng lướt qua khuôn mặt rám nắng của ông ta. “ người bạn?” Ông ta đề nghị bằng giọng trầm ấm.

      Whitney hoàn toàn nhận ra giọng của ông ta. “Ngài là người quen nhưng nhất quyết phải là người bạn.”

      “Tôi phải tìm cách để sửa lại điều đó.” Ông ta đáp lại với tự tin nhất có thể.

      Whitney cảm thấy mong muốn đến mức vô lí được phá huỷ chút khẳng định đầy ngạo mạn của ông ta. “Tôi e điều đó là thể. tại tôi có nhiều bạn đến mức tôi còn biết làm gì với họ trong khi tất cả họ đều thề trung thành với tôi cho đến chết.”

      “Trong trường hợp đó,” ông ta , ánh cười lấp lánh trong đôi mắt màu xám, “có lẽ người trong số họ gặp tai nạn, với chút hỗ trợ từ tôi.”

      Whitney thể ngưng nụ cười đáp lại. Nàng biết, những lời cuối cùng của ông ta chẳng hề chứa đựng đe doạ; ông ta đơn giản là chơi chữ với nàng và là thú vị khi trả đũa lại ông ta. “Ngài xấu xa khi muốn thúc bách bất kỳ người bạn nào của tôi nhường vị trí. Phần lớn các bạn của tôi đều bất hảo và đẩy họ đến ranh giới cuối cùng có thể gây hậu qua hay.”

      tình cảnh gay go à?” Ông ta trêu chọc

      Cố tình thở dài tỏ vẻ nuối tiếc kệch cỡm, Whitney trịnh trọng gật đầu. “Tôi e là như vậy.”

      Ông ta cười với nàng, tiếng cười lục khục trong cổ họng, và mắt ông ta đột nhiên chiếu cái nhìn lấp lánh đầy suy đoán như muốn bóc trần nàng khiến nàng nao núng. Nàng nhìn ra hướng khác, cố đoán xem ông ta là ai. Lúc ở ngoài hiên, ông ta tiếng Pháp bằng ngữ điệu hoàn hảo nhưng giờ sàn nhảy, tiếng của ông ta cũng hoàn hảo kém và chẳng lộ chút phương ngữ nào. Khuôn mặt ông ta, phần bị chiếc mặt nạ che , rám nắng - điều mà ông ta thể có nếu ở Paris trong tiết trời đầu xuân này. Cũng nếu ông ta ở quốc.

      Mong muốn nhận dạng ông ta trong hàng trăm quý ông mà nàng được giới thiệu trong hai năm qua thực quá sức nhưng dù sao nàng cũng thử. Lẩm nhẩm trong đầu, nàng điểm mặt hết những quý ông quen biết, bỏ qua hết người này đến người khác vì họ hoặc là cao bằng hoặc có màu mắt hoàn toàn khác với màu mắt xám khác lạ của ông ta. Chiều cao của ông ta thực nổi bật, dễ phải 6 feet 2. Nàng rà soát từng dấu vết nhưng vẫn thể nhận diện ông ta. Trong khi ông ta biết nàng đủ để nhận ra nàng dù nàng đeo mặt nạ. Khi hưởng điệu Valse tắt hẳn, nàng vẫn chẳng biết gì hơn về ông ta nhạc lại nổi lên.

      Whitney bước lui, nửa muốn quay lại chỗ Nikki đứng ở rìa sàn khiêu vũ, nhưng bạn nhảy của nàng lại nắm lại tay nàng lần nữa, giữ tay nàng tay ông ta và kéo nàng theo hướng ngược lại hướng về phía cánh cửa trông ra phía bắc của ngôi nhà, về phía khu vườn.
      Last edited: 8/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1

      du hành trong chiếc ghế dài thanh lịch, đu đưa theo con đường thôn quê đầy vết bánh xe, Phu nhân Anne Gilbert dụi má vào vai chồng và thở hơi dài thiếu kiên nhẫn. “Chắc phải cả giờ nữa ta mới tới nơi, vậy mà hồi hộp ràng gặm nhấm em. Em cứ tự hỏi Whitney lớn lên như thế nào.”

      Bà chìm vào yên lặng và nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ xe ngựa, miền quê nước trôi qua tràn đầy nhựa sống, bao phủ bởi màu hồng cây mao địa hoàng và màu hoa vàng của cây mao lương, cố hình dung cháu bà chưa gặp trong gần 11 năm.

      " rất đẹp, như mẹ . Và cũng có nụ cười của mẹ, tính tình dịu dàng và dễ thương của chị ấy..."

      Ngài Edward Gilbert đưa cái nhìn hoài nghi về phía vợ. "Tính tình dễ thương?" Ông lặp lại lời bà đầy vẻ nghi ngờ. "Đó phải là những gì cha trong thư."

      nhà ngoại giao làm việc cho tòa lãnh ở Pari, Ngài Gilbert là bậc thầy của những lời bóng gió, ám chỉ, những mẹo thoái thác và những mưu mô. Nhưng trong cuộc sống riêng, ông thích được thoải mái thẳng tưng mọi điều. "Cho phép nhắc em nhớ lại", ông , mò mẫm trong túi áo và lôi ra bức thư của cha Whitney. Ông đẩy gọng kính lên sống mũi, và lờ cái nhăn mặt của vợ, ông bắt đầu đọc:

      " Kiểu cách của Whitney là sỉ nhục, tư cách đạo đức của con bé đáng bị khiển trách. Nó là đứa con nghịch ngợm đến mức là tuyệt vọng với tất cả mọi người nó biết và là nỗi xấu hổ của tôi. Tôi van xin ông bà hãy mang nó tới Pari, với niềm hy vọng ông bà thành công hơn với đứa con bướng bỉnh của tôi".

      Edward cười khẽ. "Cho xem từ nào trong bức thư viết bé dịu dàng đáng ."

      Vợ ông nhận xét với vẻ cáu kỉnh. "Martin Stone là người đàn ông lạnh lùng, cảm xúc, người chẳng bao giờ nhận ra dịu dàng và tốt đẹp của Whitney! Chỉ cần nghĩ đến cái cách ông ta quát bé và tống về phòng ngay sau đám tang người chị quá cố của em."

      Edward nhận ra vẻ nổi loạn nét cằm của vợ, ông choàng tay quanh vai bà để tỏ thiện ý hòa giải.

      " mến ông ta hơn em, nhưng em phải công nhận là, khi vừa mất người vợ trẻ, lại bị con tố cáo trước 50 người, vì nhốt mẹ bé trong cái hộp thể trốn ra, ông ấy chắc hẳn là rất bối rối rồi."

      "Nhưng Whitney vừa mới 5 tuổi!" Anne nóng nảy phản đối.

      "Đồng ý. Nhưng Martin rất đau buồn. Bên cạnh đó, theo như nhớ, phải do lỗi ấy mà bé bị nhốt. Mà là sau đó, khi mọi người tập trung trong phòng vẽ, dậm chân thình thịch và hăm dọa mách tội chúng ta tới Chúa nếu chúng ta thả mẹ ra ngay lập tức.

      Anne mỉm cười. " nghị lực, Edward. Em nghĩ trong khoảnh khắc những vết tàn nhang nổ lốp bốp khỏi mũi bé mất thôi. Phải thú nhận rằng kỳ diệu, và cũng nghĩ như vậy"

      "Ừ, phải," Edward ngượng ngùng đồng ý. " cũng nghĩ thế."

      Khi xe ngựa của ông bà Gilbert xuyên vào bất động sản nhà Stone, nhóm thanh niên đợi bãi cỏ phía nam, nhìn thiếu kiên nhẫn về phía xa trăm yard. mái tóc vàng mượt bé , với chiếc váy diềm đăng ten hồng, thở dài theo cách phô bày lúm đồng tiền rất quyến rũ. " đoán thử xem Whitney định làm gì?" hỏi chàng trai tóc sáng đẹp trai bên cạnh.

      Nhìn xuống đôi mắt xanh lục mở lớn của Elizabeth Ashton, Paul Sevarin mỉm nụ cười mà Whitney có thể mềm nhũn người khi trông thấy. "Cố kiên nhẫn , Elizabeth," ta .

      "Tôi chắc chắc là ai trong chúng ta có ý tưởng mờ nhạt nhất về chuyện ấy định làm, Elizabeth ạ." Margaret Merryton ác độc . "Nhưng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng đó là cái gì đó ngu ngốc và nhục nhã."

      "Margaret, hôm nay chúng ta đều là khách của Whitney," Paul mắng. "Em biết tại sao có thể bảo vệ ấy, Paul," Margaret cãi lại đầy hằn học. "Whitney tạo ra scandal kinh khủng bằng cách chạy theo , và biết điều đó!"

      "Margaret!" Paul ngắt lời. " là đủ rồi." Thở hơi dài cáu kỉnh, Paul Sevarin cau mày khó chịu nhìn vào đôi ủng bóng lộn của mình. Whitney tổ chức màn trình diễn của bản thân bằng cách chạy theo ta, và chết tiệt là gần như tất cả mọi người trong vòng mười lăm dặm vuông đều về chuyện đó.

      Lúc đầu thấy thú vị nhàng khi phát bản thân là mục tiêu của những cái liếc mắt và nụ cười dễ thương của bé mười lăm tuổi, nhưng gần đây Whitney bắt đầu bám theo dai dẳng với tinh thần quả quyết và chiến lược khôn khéo chói sáng của nữ Napoleon Bonaparte.

      Nếu rời khỏi khu đất nhà mình, hầu như luôn chạm mặt đường , như thể có những điểm phong tỏa mà từ đó có thể theo dõi từng di chuyển của , rồi Paul còn thấy cái mê đắm cuồng dại trẻ con của với có gì là vô hại hay thú vị nữa.

      Ba tuần trước, theo tới nhà trọ trong vùng. Trong khi thích thú dự định nhận lời rỉ tai từ con ông chủ quán trọ mời gặp lại ta trong vựa cỏ khô, thoáng ngước lên và thấy đôi mắt lục sáng quen thuộc nhìn trộm qua cửa sổ. Dằn mạnh vại bia xuống bàn, lao ra ngoài, tóm lấy khuỷu tay Whitney, khách sáo đặt lên ngựa, ngắn gọn nhắc nhớ rằng cha tìm khắp nơi nếu chưa ở nhà khi đêm xuống.

      hiên ngang quay vào trong và gọi thêm vại nữa, nhưng khi con chủ nhà trọ cọ ngực ta lên cánh tay cách khêu gợi trong lúc đổ đầy bia và Paul đột ngột mơ thấy cảnh nằm mắc vào cơ thể trần trụi gợi tình của ta, đôi mắt màu lục chăm chú nhìn ra từ cái cửa sổ khác. đành ném tiền lên chiếc bàn gỗ ván, đủ để xoa dịu vết thương nhạy cảm của hoảng hốt, rồi rời -- chỉ để chạm trán lần nữa với tiểu thư Stone đường về nhà mình.

      bắt đầu có cảm giác giống như người đàn ông bị săn đuổi khi mọi bước chân đều đặt dưới giám sát, và cơn giận dần lên tới đỉnh điểm. Và giờ đây, Paul cáu kỉnh nghĩ, đứng dưới mặt trời tháng tư rực rỡ, cố gắng vì vài lí do mờ mịt nào đó để bảo vệ Whitney khỏi những lời chỉ trích hoàn toàn xứng đáng được hưởng.

      xinh đẹp, hơn những người khác trong nhóm vài tuổi, liếc nhìn Paul. "Em nghĩ em xem cái gì giữ chân Whitney," Emili Williams . vội vã băng qua bãi cỏ và theo hướng hàng rào trắng sát bên chuồng ngựa. Xô cánh cửa đôi lớn, Emili nhìn xuống hành lang rộng tối lờ mờ với những ngăn chuồng ở cả hai bên. "Tiểu thư Whitney đâu?" hỏi người coi ngựa chải lông con ngựa thiến có màu nâu đỏ.

      "Ở trong đó, thưa tiểu thư." Thậm chí trong ánh sáng lờ mờ, Emili vẫn nhìn khuôn mặt đầy màu sắc khi ta gật đầu ra hiệu về phía cánh cửa kề sát phòng áp mái.

      Liếc mắt nhìn bối rối về khuôn mặt đỏ lựng của người coi ngựa, Emili gõ lên cánh cửa được chỉ và bước hẳn vào bên trong, đông cứng người trước hình ảnh chào đón : đôi chân dài của Whitney Allison Stone được bọc trong cái quần bó nâu tồi tàn, dính chặt vào cặp mông mảnh dẻ của , được buộc túm ở thắt lưng bằng sợi dây thừng dài. Phía chiếc quần cưỡi ngựa, mặc cái áo lót nữ mỏng.

      "Bạn chắc chắn định ra ngoài mà ăn mặc như thế phải ?" Emili há hốc mồm kinh ngạc.

      Whitney ném tia nhìn hài hước qua vai về phía người bạn sửng sốt. "Tất nhiên là , mình cũng mặc cái sơ mi nữa."

      "Nh-Nhưng tại sao lại thế?" Emili khăng khăng tuyệt vọng.

      "Bởi vì mình nghĩ việc xuất trong áo lót là phù hợp, ngốc ạ!" Whitney hào hứng trả lời, giật lấy mắc cái sơ mi sạch của người coi ngựa và cho tay vào ống.

      "Th-thích hợp? Thích hợp gì cơ?" Emili lắp bắp. "Hoàn toàn thích hợp khi bạn mặc cái quần cưỡi ngựa của đàn ông, và bạn biết điều đó!"

      "Đúng vậy. Nhưng mình thể cưỡi con ngựa đó giỏi mà có yên, trong khi mạo hiểm để váy mình phồng lên vòng quanh cổ được, phải ?" Whitney hớn hở cãi lí trong khi buộc túm mái tóc dài bất trị cố định sau gáy.

      "Cưỡi ngựa yên ư? Bạn có ý bạn cưỡi ngựa dạng chân chứ? - Cha bạn từ bạn nếu bạn lặp lại điều đó lần nữa."

      "Mình cưỡi ngựa dạng chân. Mặc dù," Whitney khúc khích cười, "Mình thể hiểu tại sao đàn ông được phép làm thế, trong khi chúng ta - những người được cho là phái yếu - phải treo mình lơ lửng bên mình ngựa, cầu nguyện được sống sót."

      Emili bị đánh lạc hướng. "Vậy bạn định làm gì?"

      "Mình chưa từng nhận ra bạn là quý tọc mạch, tiểu thư Williams," Whitney trêu chọc. "Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn, mình định cưỡi đứng lưng ngựa. Mình trông thấy người ta làm điều đó ở hội chợ, và mình luyện tập từ hồi đó. Lát nữa, khi Paul thấy mình làm tốt thế nào, ấy -"

      " ta nghĩ rằng bạn điên, Whitney Stone! ta nghĩ rằng bạn chẳng có mảy may ý thức về lễ nghi lịch , và rằng bạn chỉ thử cái gì đó nữa để thu hút chú ý của ta.” Nhìn chiếc cằm hất lên đầy bướng bỉnh của bạn, Emili liền đổi chiến thuật. "Whitney, làm ơn nghĩ đến cha của bạn. Ông gì nếu ông phát ra?"

      Whitney liền do dự như cảm thấy sức mạnh từ cái nhìn lạnh lùng kiên quyết của cha như thể lúc này nó bao trùm lấy . Hít hơi sâu, rồi chậm rãi thở ra, liếc nhìn ra ngoài cái cửa sổ , về phía nhóm người đợi bãi cỏ.

      cách chán nản, "Cha như mọi lần rằng mình làm ông thất vọng, và rằng mình là ô nhục cho ông và cho ký ức về mẹ mình, cũng như rằng ông hạnh phúc vì bà còn sống để thấy mình trở thành cái gì. Sau đó ông dùng nửa giờ đồng hồ cho mình biết quý hoàn hảo Elizabeth Ashton là như thế nào, và rằng mình nên được như ấy."

      "Tốt thôi, nếu bạn thực muốn gây ấn tượng với Paul, bạn có thể thử..."

      Whitney vặn tay giận dữ. “Mình cố gắng để giống như Elizabeth. Mình mặc những chiếc váy ren kinh tởm làm cho mình giống như núi phấn mầu. Mình cũng luyện tập để hàng giờ liền thốt ra từ cũng như luyện tập việc chớp mắt liên tục cho đến khi mí mắt của mình mềm rũ ra”.

      Emili cong môi giấu nụ cười khi nghe bạn mô tả chân thực những cử chỉ nghiêm trang của Elizabeth Ashton, sau đó thở dài. “Mình với mọi người rằng bạn ra ngay”

      Những cái miệng há hốc kinh ngạc và tiếng cười thầm chế nhạo chào đón xuất của Whitney khi phi ngựa về phía các khán giả bãi cỏ. “ ta ngã lộn”, trong các dự đoán, “Nếu Chúa đánh chết ta trước vì dám mặc cái quần đó”.

      Cố kìm lại mong muốn được trả đũa những lời nhận xét độc ác đó, Whitney ngẩng cao đầu kiêu hãnh rồi liếc trộm cái về phía Paul. Khuôn mặt đẹp trai của đầy căng thẳng vì bất bình khi nhìn chằm chặp vào đôi chân để trần của sau đó lên chiếc quần mặc rồi nhìn lên khuôn mặt của . Trong thâm tâm, Whitney hơi chùn bước trước vẻ mặt hiển nhiên là hài lòng của nhưng rồi vẫn cương quyết nhảy lên lưng con ngựa chờ.

      Con ngựa thiến bắt đầu phi nước kiệu , Whitney vươn mình về phía trước, đầu tiên dang hai tay ra để lấy thăng bằng sau đó từ từ đứng lên. Whitney được vài vòng và mặc dù trong giây Whitney sợ rằng mình có thể ngã xuống và trông như tên ngốc, trình diễn hoàn hảo và duyên dáng.

      Khi Whitney hoàn thành vòng thứ 4, bắt đầu đưa mắt nhìn những khuôn mặt ngang qua bên tay trái của mình, ghi nhận từng cái nhìn hoảng hốt cũng như dè bỉu của họ trong khi tiếp tục tìm kiếm khuôn mặt duy nhất mà quan tâm. Paul ngồi nghỉ dưới gốc cây với Elizabeth Ashton bám chắc bên tay, nhưng khi Whiney cưỡi ngựa ngang qua, trông thấy nụ cười từ từ miễn cưỡng khoé môi của chàng và cảm giác chiến thắng như lá cờ bay phần phật trong tim . Và khi ngang qua lần nữa, Paul cười toe toét với . Tinh thần của Whitney bay vút lên và đột nhiên những tuần luyện tập cực nhọc với đầy những vết thâm tím đau nhức trở nên vô nghĩa.

      Từ cửa sổ của phòng vẽ ở tầng 2 nhìn ra bãi cỏ phía Nam, Martin Stone nhìn chằm chặp vào màn trình diễn của con . Sau lưng ông, người quản gia thông báo rằng Đức ngài và Quý bà Gilbert đến. Quá điên tiết với con đến mức thốt lên lời, Martin chào người em vợ và chồng của bà bằng cái gật đầu cụt lủn và hàm răng nghiến chặt.

      vui khi được gặp lại sau bao nhiêu năm, Martin.” Quý bà Anne dối cách duyên dáng. Khi ông vẫn im lặng lạnh lùng, bà hỏi, “Whiney đâu rồi, chúng tôi nóng lòng được gặp con bé”.

      Cuối cùng Martin cất được thành lời. “Gặp con bé ư?” Ông độp ngay cách độc ác. “Thưa bà, bà chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ”. Quá bối rối, Anne làm như ông ta bảo. bãi cỏ phía dưới có đám người trẻ tuổi quan sát cậu bé mảnh dẻ đứng cân bằng đẹp mắt lưng con ngựa phi nước kiệu. “Cậu trai trẻ thông minh đó là giỏi”. Bà và mỉm cười.

      Nhận xét đơn giản của dường như biến cơn giận dữ đến hoá đá của Martin Stone thành hành động điên cuồng khi ông quay gót và tiến thẳng ra phía cửa ra vào. “Nếu bà mong muốn gặp cháu mình đến thế, hãy với tôi. Hoặc tôi có thể miễn cho bà sỉ nhục bằng cách lôi nó đến chỗ bà”.

      Phóng cái nhìn đầy ác cảm sau lưng Martin, Anne khoác tay chồng và cùng nhau theo sau Martin xuống cầu thang và bước ra ngoài.

      Khi họ đến chỗ đám đông túm tụm, Anne nghe thấy tiếng xì xào và tiếng cười to, bà mơ hồ nhận thấy rằng có những hàm ý độc ác trong giọng của họ. Nhưng vì bà còn bận lướt qua khuôn mặt của các quý để tìm ra Whitney hơn là để ý đến những ấn tượng thoáng qua. Bà bỏ qua 2 quý có bộ tóc vàng và 1 quý tóc đỏ rồi quan sát kĩ hơn có cặp mắt xanh ngọc, sau đó nhìn vô vọng vào quý ông trẻ bên cạnh mình. “Xin thứ lỗi, tôi là quý bà Gilbert, dì của Whitney. Cậu có thể tôi biết ở đâu ?”

      Paul Sevarin cười nhăn nhở với bà, nửa như thông cảm nửa như hài hước và . “Cháu của bà lưng ngựa, thưa quý bà Gilbert”

      lưng…” Quý ông Gilbert sửng sốt.

      Từ lưng ngựa, Whitney rời khỏi mắt của cha mình khi ông sải bước dài tới gần . “Xin đừng tạo ra cảnh tượng đó, Cha ơi!” cầu khẩn khi ông tới gần đủ để nghe .

      “Ta tạo ra cảnh tượng đó ư?” Ông gầm lên giận dữ. Vồ lấy sợi dây cương, ông ghìm con ngựa phi nước kiệu đột ngột đến mức nó nhảy chồm lên. Whitney tiếp đất bằng chân, mất thăng bằng và gần như nằm bò ra đất. Khi đứng vụt dậy, cha tóm chặt lấy cánh tay của cách thương tiếc và kéo lê về phía khán giả. “Vật này…” ông , đẩy mạnh về phía dì và chú của mình. “Tôi lấy làm xấu hổ để thông báo với ông bà rằng đây chính là cháu của quý vị”.

      Whitney nghe thấy tràng cười vỡ oà khi nhóm khán giả của giải tán và cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ. “Xin chào dì Gilbert? Và chú Gilbert? mắt vẫn đóng đinh vào phía sau đôi vai rộng của Paul, Whitney máy móc đưa tay tìm chiếc váy hề tồn tại của mình và nhận ra rằng nó biến mất, nhún gối chào cách tức cười mà có nó. nhận thấy cái nhíu mày khuôn mặt của dì mình và nghếch cằm lên phản kháng. “Dì có thể chắc chắn trong tuần dì ở đây, con ráng hết sức để làm mất mặt mình lần nữa”.

      “Trong tuần dì ở đây ư?” Dì của thốt lên nhưng Whitney mải nhìn Paul giúp Elizabeth bước vào xe song mã của nhận ra vẻ ngạc nhiên trong giọng của dì mình.

      “Tạm biệt Paul!” gọi, vẫy tay điên cuồng. quay lại và nâng tay chào tạm biệt trong im lặng.

      Tiếng cười bỏ lại sau khi các xe song mã lần lượt lăn bánh tiếp tục đến địa điểm picnic hoặc các hoạt động tuyệt vời khác, những hoạt động mà chẳng bao giờ Whitney được mời vì còn quá trẻ.

      Theo sau Whitney vào nhà, Anne rơi vào mớ bong bong những cảm xúc hỗn độn. Bà cảm thấy xấu hổ thay cho Whitney, giận dữ với Martin Stone vì sỉ nhục con trước những người trẻ tuổi khác và sửng sốt trước cảnh tượng cháu quý của mình nhảy lưng con ngựa trong khi mặc quần của nam giới… và ngạc nhiên khi nhận ra rằng Whitney, người mà mẹ của chỉ có thể là xinh đẹp tàm tạm, hứa hẹn nở rộ thành sắc đẹp thực .

      Ngay bây giờ quá gầy, dáng vai của Whitney rất thẳng, bước của duyên dáng cách tự nhiên và bộc lộ chút khiêu khích trong dáng ấy. Anne mỉm cuời khi nhìn thấy cặp hông tròn duyên dáng của lộ ra nhờ lợi thế đồi bại của cái quần nâu tồi tàn, vòng eo thanh mảnh cần thủ đoạn nào để nó trông hơn, cặp mắt hứa hẹn chuyển từ màu xanh lục thành màu ngọc lục bảo sậm bị che phủ bởi hàng mi dài đen như bồ hóng. Và còn suối tóc dài dầy màu nâu đậm. Tất cả những gì cần thiết là gọt tỉa và đánh bóng cho tới khi nó tỏa sáng. Những ngón tay của Anne tự động ngứa ngáy muốn được bắt tay ngay vào việc đó. Bà lên kế hoạch để làm nổi bật đôi mắt đầy ấn tượng và gò má cao của Whitney. Ngoài khuôn mặt của , Anne quyết định uốn cong những lọn tóc ở bên tai của Whitney tạo thành cái vương miện hoặc kéo thẳng ra sau để tạo thành những đợt sóng đổ xuống lưng .

      Ngay khi họ bước vào nhà, Whitney lầm bầm lời xin lỗi và chuồn về phòng mình, nơi mà có thể ngồi phịch chán nản xuống ghế bành và buồn rầu suy ngẫm về cảnh tưởng đáng xấu hổ mà Paul chứng kiến khi cha giật cách nhục nhã khỏi lưng ngựa rồi sau đó hét vào mặt . nghi ngờ là dì và chú của bị cư xử của làm cho kinh hãi và chán ghét giống như cha vậy, và má của nóng bừng vì xấu hổ khi nghĩ họ khinh thường đến mức nào rồi.

      “Whitney à?” Emili thầm , rón rén bước vào phòng ngủ và thận trọng đóng ngay cửa lại “Mình lối cửa sau. Cha bạn giận lắm phải ?”

      “Giận như điên.” Whitney khẳng định, nhìn chằm chằm xuống chiếc quần mặc. “Mình chắc là hôm nay mình huỷ hoại mọi thứ phải ? Mọi người cười nhạo mình và Paul nghe thấy tất cả. Mà Elizabeth cũng 17 tuổi rồi, ấy cầu hôn ta trước khi ấy kịp nhận ra rằng ấy mình”.

      bạn ư” Emili sửng sốt lặp lại. “Whitney Stone, Paul tránh bạn như thể bạn là bệnh dịch, và bạn biết điều đó! Mà ai có thể trách ta được chứ sau bao nhiêu bất hạnh mà bạn gây ra cho ta năm ngoái?”

      “Làm gì đến mức đó chứ!” Whitney phản đối nhưng chỉ lại cảm thấy lúng túng hơn.

      ư? Thế bạn gọi cái trò quỷ mà bạn gây ra cho ta vào Ngày lễ các linh hồn là gì - bạn lao như tên bắn chặn đầu xe ngựa của ấy, la hét như nữ thần báo tử và giả vờ là con ma làm cho ngựa của ấy chết khiếp.”

      Whitney đỏ mặt. “ ấy chẳng giận đến thế đầu. Xe ngựa của ấy bị phá huỷ. Càng xe chỉ bị gẫy khi nó bị lật nhào thôi mà.”

      “Thế còn chân của Paul?” Emili nhân nhượng.

      “Nhưng sau đó mọi thứ được sửa chữa hoàn hảo.” Whitney khăng khăng, tâm trí của chuyển từ những thất bại hoàn toàn sang nhũng dự tính trong tương lai. đứng bật dậy và chậm rãi tới lui. “Phải có cách nào đó – đơn giản là mình đánh cắp ấy, mình …” nụ cười quỷ quyệt làm sáng bừng khuôn mặt bám đầy bụi của khi vòng lại nhanh đến mức Emili phải ngã bật ra ghế. “Emili, điều rất ràng là Paul chưa biết là ấy quan tâm đến mình. Đúng ?”

      “Chính xác hơn là ta hề săn đón cậu.” Emili thận trọng trả lời.

      “Vì vậy, phải rằng ấy thể cầu hôn mình nếu có thêm tiếp sức đúng ?”

      “Bạn thể buộc ta cầu hôn bạn với khẩu súng trong tay và bạn biết điều đó. Ngoài ra, bạn vẫn chưa đủ tuổi để đính hôn, thậm chí nếu…”

      “Vậy trong hoàn cảnh nào” Whitney ngắt lời đầy đắc thắng, “ quý ông buộc phải cầu hôn quý bà?”

      “Mình chẳng thể nghĩ ra bất kỳ điều gì cả. Tất nhiên ngoại trừ việc ta dàn xếp trước với ấy - chắc chắn là ! Whitney, dù bạn toan tính làm gì nữa mình cũng giúp bạn đâu.”

      Thở dài, Whitney ngồi phịch xuống ghế, duỗi thẳng hai chân ra trước. tràng cuời khúc khích vọt ra khi hình dung ra ý tưởng bạo gan của mình. “Chỉ trong trường hợp mình có thể kéo ốc, làm tung bánh xe ngựa của Paul và sau đó đề nghị ấy đưa mình đến chỗ nào đó. Rồi vào lúc bọn mình quay lại, khi đó trời quá khuya và ấy phải cầu hôn mình”. Lờ nét mặt kinh hoảng của Emili, Whitney tiếp tục. “Chỉ cần nghĩ đến tình huống xoay chuyển tình thế tuyệt vời đó, chuyện mà sau đó trở thành chủ đề nhàm chán: quý đánh cắp quý ông và huỷ hoại danh tiếng của chàng ra để rồi buộc phải cưới chàng để đặt mọi thứ vào đúng trật tự của nó. lãng mạn như cuốn tiểu thuyết”. thêm, khá là ấn tượng với khéo léo của mình.

      “Mình phải thôi.” Emili . tiến thẳng ra phía cửa, sau đó do dự chút và quay về phía Whitney. “Dì và chú của bạn trông thấy mọi thứ. Bạn gì với họ về chiếc quần và con ngựa?”

      Whitney tối sầm mặt lại. “Mình gì cả, chẳng ích gì – nhưng trong suốt thời gian họ ở lại đây, mình tỏ ra là quý đoan trang và thanh lịch nhất mà bạn từng biết đấy”. trông thấy cái nhìn đầy nghi ngờ của Emili liền thêm. “Ngoài ra mình có ý định thoát khỏi tầm mắt của họ ngoại trừ giờ ăn. Mình nghĩ mình có thể diễn giống như Elizabeth 3 giờ mỗi ngày.”

      Whitney giữ đúng lời hứa của mình. Đêm đó vào bữa tối, sau khi nghe câu chuyện dựng tóc gáy ở Beirut của chú , nơi chú công tác với tư cách là nhân viên ngoại giao của Sứ quán , chỉ lẩm bẩm.“ là bổ ích, thưa chú”. Thậm chí dù có vô vàn câu hỏi muốn hỏi chú của mình. Sau khi dì của kết thúc câu chuyện mô tả và Paris và cuộc sống xã hội hào nhoáng ở đó, Whitney lại lẩm bẩm. “ là bổ ích thưa Dì”. Khi bữa ăn vừa kết thúc, xin thứ lỗi rồi biến mất.

      Sau 3 ngày, nỗ lực của Whitney nhằm tỏ ra đoan trang thực tế thành công đến mức Anne bắt đầu băn khoăn liệu bà có tưởng tượng ra “đốm lửa” mà bà bắt gặp vào ngày họ đến đây hay chỉ là do này có ác cảm với Edward và bà.

      Vào ngày thứ 4, khi Whitney kết thúc bữa sáng trước tất cả mọi người sau đó biến mất, Anne quyết định phải tìm ra . Bà tìm kiếm khắp ngôi nhà, nhưng Whitney có ở đó. bé cũng có ở trong vườn, và người giữ ngựa cũng báo cho bà biết là cưỡi ngựa. Nheo mắt vì ánh mặt trời, Anne nhìn xung quanh cố đoán xem nơi mà bé mười lăm tuổi có thể dành cả ngày.

      Rẽ lối bước lên ngọn đồi trồng đầy cải xoong, bà phát ra dải màu vàng sáng. “Con đây rồi!” bà thở ra, mở dù và vượt qua bãi cỏ.

      Whitney trông thấy dì mình tới cho đến tận khi quá muộn để tẩu thoát. Mong tìm được nơi tốt hơn để náu, cố gắng nghĩ về những chủ đề vô thưởng vô phạt mà có thể chuyện với Dì mà tỏ ra ngu dốt. Thời trang ư? Thực tế chẳng biết gì về thời trang và chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, trông vô vọng trong bất kỳ bộ đồ nào mà mặc. Sau tất cả, bộ đồ nào có thể cải thiện bề ngoài của có đôi mắt như mắt mèo, mái tóc màu bùn với đầy tàn nhang sống mũi chứ? Ngoài ra, còn quá cao, gầy và nếu có ngực việc xuất của nó cũng là quá trễ rồi.

      Chân run, hít những thở nặng nhọc, Anne leo được lên đỉnh ngọn đồi và đổ sụp xuống chỗ trống bên cạnh Whitney. “Ta nghĩ là ta… buổi dạo tuyệt vời”. Anne dối. Khi thở lại bình thường, bà nhận ra cuốn sách bìa bọc bằng da nằm úp xuống khoảng đất trống và lấy quyển sách làm chủ đề của cuộc chuyện. “ cuốn tiểu thuyết à?”

      , thưa Dì”. Whitney thốt lên cách nghiêm trang, thận trọng đặt tay lên che nhan đề của cuốn sách để Dì nhìn thấy.

      “Ta biết là phần lớn các trẻ đều đam mê những cuốn tiểu thuyết”. Anne thử lần nữa.

      “Vâng thưa dì”. Whitney lịch đồng ý.

      “Ta từng đọc lần nhưng thích”. Anne nhận xét trong khi tâm trí của bà tiếp tục tìm chủ đề khác để có thể cuốn Whitney vào cuộc trò chuyện. “Ta thể chịu đựng được nhân vật nữ - người quá hoàn hảo hay người suốt ngày chỉ biết ngất”.

      Whitney thực ngạc nhiên khi khám phá ra rằng phải là người phụ nữ duy nhất nước đọc ngấu nghiến những thứ nhạt nhẽo đó và rằng vừa quên mất ý định chỉ ngắn gọn. “Và khi những nhân vật nữ ấy ngất,” thêm, cả gương mặt sáng bừng lên vì cuời “họ nằm đó với chai thuốc ngửi ở mũi, ủ rũ và phó thác cho vài quý ông mờ nhạt, những người có dũng khí để cầu hôn họ hoặc những người thậm chí cầu hôn người khác rồi, là những người đàn bà vô giá trị. Cháu chẳng bao giờ nằm đó mà làm gì cả để chứng kiến người đàn ông mình say đắm người kinh dị như vậy. Whitney liếc mắt xem liệu Dì có bị sốc nhưng dì của quan sát với nụ cười khó hiểu ánh lên trong mắt của bà. “Dì Anne, liệu dì có thể thực quan tâm tới người đàn ông quỳ gối và rằng: “Ôi Clarabel, đôi môi nàng như cánh hoa hồng và đôi mắt nàng như hai vì sao sáng thiên đường?” Khịt mũi đầy nhạo báng, Whitney kết thúc: “Điều đó làm cháu nhảy cẫng lên để tìm lọ thuốc ngửi”.

      “Ta cũng thế đấy”. Anne vừa vừa cười lớn. “Vậy cháu đọc gì nếu phải là những cuốn tiểu thuyết cực kỳ lãng mạn?” Bà dò hỏi về cuốn sách dưới tay của Whitney và nhìn chằm chặp vào nhan đề màu vàng. “Cuốn Illiad ư?” Bà thốt lên tin được. ngọn gió làm xáo động vài trang sách, Anne kinh ngạc thốt lên. “Nhưng đây là tiếng Hi Lạp? Chắc hẳn cháu đọc được tiếng Hi Lạp phải ?”

      Whitney gật đầu, đỏ mặt lên vì xấu hổ. Bây giờ dì của nghĩ nữ học giả - điểm đen nữa trong nhân cách của . “Con cũng biết cả tiếng Latinh, Ý, Pháp và chút tiếng Đức.” thú nhận.

      “Chúa lòng lành.” Anne thở ra. “Làm cách nào mà con học được tất cả các thứ tiếng đó?”

      “Mặc dù những gì Cha con nghĩ, Dì Anne, Con chỉ là đứa khờ nhưng ngu ngốc và con vật nài ông cho đến khi ông thuê gia sư dậy con ngôn ngữ và lịch sử.” Whitney im bặt, nhớ lại tin rằng khi học được những điều đó, nếu giống đứa con trai hơn cha rất có thể .

      “Con nghe như thể con xấu hổ vì những điểm tốt của mình trong khi đáng lẽ ra con phải tự hào”.

      Whitney nhìn về phía ngôi nhà ở thung lũng bên dưới. “Con chắc là Dì biết mọi người nghĩ là lãng phí thời gian để dậy phụ nữ những điều này và dù sao con chưa bao giờ được khen là nữ tính. Mũi thêu của con trông như của người mù thêu và khi con hát, những con chó trong chuồng ngựa tru lên. Ông Twittsworthy, giáo viên dạy nhạc trong vùng, với cha con rằng dạy con chơi piano làm cho ông ấy bị viêm thanh quản. Con thể làm những gì mà những người con khác thường làm và tệ hơn là con ghét làm những điều đó.”

      Whitney biết là giờ Dì của hoàn toàn chán ghét cũng giống như những người khác nhưng ít nhất có thể chấm dứt giả vờ làm những điều thể. nhìn Anne, cặp mắt xanh lục của mở lớn và có vẻ tổn thương. “Con chắc là Papa điều đó với dì về con. Con là nỗi xấu hổ khủng khiếp của ông. Ông muốn con thanh nhã và đoan trang, giống như Elizabeth Ashton. Con cũng thử nhưng dường như con thể”.

      Trái tim Anne như tan chảy vì bé đáng , nghị lực và lúng túng mà chị bà sinh ra. Đặt tay lên má của Whitney, bà dịu dàng, “Cha con muốn con mình giống như thứ đồ trang sức - mỏng mảnh, xanh tái và dễ uốn nắn. Thay vào đó ông ấy có con như viên kim cương, sáng lấp lánh và tràn đầy nhựa sống và ông ấy biết phải làm gì với con. Thay vì nâng niu giá trị và hiếm có của nó – thay vì đánh bóng viên kim cương ấy chút để nó tỏa sáng – cha con khăng khăng cố gắng biến nó thành thứ trang sức tầm thường.”

      Whitney luôn nghĩ mình giống như cục than nhưng muốn làm Dì vỡ mộng, tiếp tục im lặng. Sau khi dì rời , Whitney nhặt cuốn sách của mình lên nhưng chẳng bao lâu sau tâm trí của rời cuốn sách bắt đầu lang thang mơ tưởng đến Paul.

      Tối đó khi bước vào phòng ăn, khí trong phòng rất lạ và ai nhận ra thơ thẩn về phía bàn ăn. “Đến khi nào mới định cho bé biết rằng chúng tôi mang bé về Pháp hả Martin? Chú của khăng khăng giận dữ. “Hay ý định của là chờ cho đến tận ngày chúng tôi rời và đơn giản là tống bé vào trong xe với chúng tôi?”

      Cả thế giới chợt như chao đảo và trong giây khủng khiếp Whitney nghĩ sắp ốm. dừng lại, cố gắng để lên tinh thần và nuốt cục đắng trong cổ họng. “Con đâu hả cha?” hỏi, cố tỏ ra điềm tĩnh và bị ảnh hưởng.

      Tất cả bọn họ quay lại và nhìn trong khi mặt cha rắn đanh lại vì tức giận và mất bình tĩnh. “Đến Pháp.” Ông trả lời cụt lủn. “Đến sống với chú và dì của con, những người có khả năng biến con thành quý ”.

      Cẩn thận tránh né ánh mắt của người khác, để mình bình tĩnh lại, trượt vào trong ghế ăn, hỏi. “Vậy cha thông báo cho Dì và Chú về những rủi ro mà họ lĩnh trọn chưa, thưa cha?”, tập trung toàn bộ sức mạnh để ngăn cha mình biết những tình cảm vừa ập đến trong tim . lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt xấu hổ và cảm giác có tội của Dì và Chú. “Cha con có thể quên đề cập việc hai người có thể bị mất mặt thế nào nếu chào đón con đến ngôi nhà của hai người. Khi ông ấy với hai người, hai người thấy con là nhân cách ghê tởm, tính tình xấu xa và con chưa bao giờ có thể chuyển cách lịch .”

      Dì của nhìn với vẻ thực lấy làm tiếc nhưng vẻ mặt của cha vẫn cứng như đá. “Ôi, papa”, thổn thức. “Cha thực khinh thường con đến mức đó ư? Cha ghét con nhiều đến mức cha muốn con cho khuất mắt ư?” Mắt của thấm đầy những nước mắt sắp tuôn ra, Whitney đứng dậy. “Nếu mọi người… thứ lỗi… tối nay con đói”.

      “Sao dám!” Anne khóc khi rời , đứng bật dậy, bà giận dữ nhìn Martin Stone. “Ngài là kẻ có trái tim, có lòng thương cảm nhất mà tôi biết - là dễ chịu khi mang con bé thoát khỏi nanh vuốt của ngài. Việc bé có thế chịu đựng được lâu như thế chứng tỏ bé rất có nghị lực. Tôi chắc rằng tôi chẳng bao giờ làm tốt được việc đó như ngài.”

      “Bà dùng từ tốt đấy, thưa Bà”. Martin lạnh nhạt đáp lại. “Tôi đảm bảo với bà rằng con bé trông quẫn trí đến thế phải vì viễn cảnh phải rời xa tôi. Chẳng qua là vì tôi vừa đặt dấu chấm hết cho những kế hoạch của nó nhằm tiếp tục tự biến thành con ngốc trước mặt Paul Sevarin.”
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Tin tức về việc con của Martin Stone đóng gói hành lí sang Pháp được truyền khắp vùng như ngọn lửa bùng lên trong đám cỏ khô. Ở vùng quê buồn tẻ nơi mà tầng lớp quý tộc thường sống cách biệt và kín đáo Whitney lại lần nữa trở thành chủ đề bàn tán ưa thích của họ.

      con đường trải sỏi, trong các ngôi nhà dù giàu hay nghèo, phụ nữ ở mọi lứa tuổi tập trung nhau lại cùng nhau tán chuyện. Để tăng thêm hương vị và chú ý, họ thảo luận mọi hành động phiêu lưu trong suốt cuộc đời đầy scandal của Whitney. Bắt đầu là chuyện thả con cóc trong buổi lễ chủ nhật tại nhà thờ năm mới 8 tuổi, rồi đến chuyện mùa hè năm ngoái bị ngã lộn cổ từ cây xuống khi theo dõi Paul Sevarin trong khi ta tán tỉnh quý ở bên dưới.

      Chỉ sau khi những kiện đó được gợi lại từng chi tiết họ mới cho phép mình tiếp tục phỏng đoán lí do Martin Stone cuối cùng cũng gửi con tới Pháp.

      chung, họ chắc rằng đứa trẻ bất trị này có thế đẩy người cha tội nghiệp của quá xa khi xuất trong chiếc quần của đàn ông. Bởi vì có quá nhiều khiếm khuyết nên họ lại tiếp tục tranh cãi lí do thực khiến cha hành động đột ngột như thế. Nhưng nếu có lí do mà họ cùng nhau đồng ý chính là chàng Paul đó.

      Sevarin thở phào nhõm khi còn làm vướng chân nữa.

      Trong suốt 3 ngày sau đó, hàng xóm của Martin Stone lần lượt đến nhà ông, bề ngoài là thăm viếng Quý bà Gilbert và tạm biệt Whitney. Buổi tối trước khi họ lên đường đến Pháp, Anne Gilbert ngồi trong salon, chịu đựng trong những cuộc thăm viếng xã hội đó của 3 quý bà và con của họ. Nụ cười của bà mang tính hình thức hơn là thân thiện khi bà lắng nghe những người phụ nữ này với giận dữ chẳng cố che giấu là mấy khi họ tỏ ra là những người đến chúc phúc trong khi để lộ vui sướng độc ác khi thuật lại chi tiết số hành vi bồng bột của Whitney. Đằng sau vẻ quan tâm thân ái của mình, họ nhấn mạnh rằng theo ý kiến cá nhân của họ, Whitney nhanh chóng tự làm mình mất mặt ở Paris, huỷ hoại đúng mực của Anne và có thể huỷ hoại nghiệp ngoại giao của Edward.

      Bà đứng lên khi cuối cùng bọn họ cũng chịu rời và gật đầu chào tạm biệt họ, sau đó bà ngồi phịch xuống ghế, mắt sáng lên với quyết tâm giận dữ. Bằng cách liên tục chỉ trích con trước mặt người khác, Martin biến chính con mình thành mục tiêu cười cợt của cả làng. Tất cả những gì Martin cần làm là nhanh chóng mang Whitney rời xa những con người hẹp hò, hằn học và để tỏa sáng tại Paris - nơi mà xã hội khắc nghiệt như thế này.

      Ở cửa ra vào người quản gia sửa giọng hô lớn. “Quý ông Sevarin đến, thưa phu nhân.”

      “Hãy đưa ông ấy vào đây”. Anne , thận trọng che giấu ngạc nhiên dễ chịu của mình rằng đối tượng niềm đam mê trẻ con của Whitney đến để chào từ biệt . Tuy nhiên hài lòng của Anne trôi tuột khi Sevarin bước vào phòng khách, tay trong tay với quý tóc vàng rất đáng . Khi mà tất cả mọi người trong vòng 15 dặm vuông đều biết là Whitney tôn thờ ta, Anne nghi ngờ việc Paul Sevarin cũng biết điều đó và bà nghĩ ta độc ác khi mang phụ nữ trẻ theo cùng khi đến chào tạm biệt hâm mộ ta.

      Bà nhìn ta ngang qua phòng tiến về phía mình, mong muốn tìm ra điều gì đó để chỉ trích ta nhưng chẳng có gì cả. Paul Sevarin cao và đẹp trai, có vẻ hấp dẫn của quý ông giàu có và được nuôi dạy tốt. “Chào buổi tối, Mr Sevarin.” Bà với vẻ lạnh lùng hình thức. “Whitney ở trong vườn”.

      Như thể ta đoán ra lí do xa lánh của bà, mắt của Paul lấp lánh nụ cười khi chào bà. “Tôi biết điều đó, nhưng tôi hi vọng bà có thể tiếp chuyện Elizabeth trong khi tôi chào tạm biệt Whitney”.

      Ngạc nhiên Anne nhàng . “Rất vui lòng”.

      Whitney nhìn bụi hồng đầy khổ não. Dì của trong phòng khách, nghi ngờ gì là bà được “thết đãi” hàng lô chuyện trong quá khứ của cháu và những dự đoán độc ác về tương lai của . Emili tới London cùng cha mẹ còn Paul thậm chí đến chào tạm biệt . phải thực mong chờ tới, rất có thể lúc này tụ tập với bạn bè và nâng cốc chúc mừng ra của .

      Như thể gọi hồn , giọng sâu lắng, đầy nam tính của vang lên từ bóng tối phía sau . “Xin chào, bé xinh đẹp”.

      Whitney lảo đảo xoay người. đứng dựa vai vào thân cây chỉ cách có vài inch. Dưới ánh trăng, chiếc sơ mi cổ cồn trắng như tuyết của nổi bật bên dưới chiếc áo khoác sẫm mầu gần như nhận thấy. khẽ. “ hiểu là em rời bỏ chúng tôi”.

      thể thốt lên lời, Whitney gật đầu. cố khắc trong kí ức từng đường nét khuôn mặt đẹp trai của dưới ánh trăng”. Cuối cùng thốt lên. “ nhớ em chứ?”

      “Tất nhiên là nhớ em”. cười, “Thưa quý , mọi thứ trở nên nhàm chán nếu thiếu vắng em”.

      “Đúng vậy, em có thể hình dung điều đó”. Whitney cụp mắt xuống thào. “Khi em rồi, ai lao khỏi cây để phá huỷ chuyến picnic của , làm gẫy xe của …”

      Paul ngắt những lời tự buộc tội của . “ ai cả”.

      Whitney nhìn thẳng thắn. “ chờ em chứ?”

      trả lời thoái thác. “ ở đây khi em quay trở lại, nếu đó là những gì em định ”.

      Whitney khăng khăng trong tuyệt vọng. “ biết là phải vậy. Ý của em là có thể cưới ai khác cho đến khi em…” Whitney nín bặt vì xấu hổ. băn khoăn, tại sao luôn lặp lại điều này với ? Tại sao thể dễ thương hơn và tán tỉnh như những lớn tuổi hơn thường làm?

      “Whitney,” Paul cách chắc chắn. “Em xa và quên luôn cả tên . ngày nào đó, em tự hỏi tại sao em lại cầu chờ em.”

      đau khổ thú nhận. “Em băn khoăn về điều đó rồi.”

      Thở dài vì giận dữ và thông cảm, Paul chạm vào cằm của , buộc nhìn thẳng vào , với nụ cười miễn cưỡng. “ ở đây, nóng lòng chờ xem em lớn lên thế nào”.

      Bị mê hoặc, Whitney nhìn chằm chặp vào khuôn mặt tươi cười, đẹp trai hoàn hảo rồi lại lặp lại sai lầm cuối cùng của mìn: Bốc đồng, nhón chân, vòng tay quanh cổ và đột ngột hôn lên khoé môi của Paul. Khẽ chửi thề, Paul kéo tay xuống và đẩy ra xa. Những giọt nước mắt tự khinh ghét bản thân dâng đầy trong mắt Whitney. “Em xin lỗi Paul. Em… Em bao giờ nên làm điều đó.”

      đồng ý. “, em nên làm điều đó”. thò tay vào túi, giận dữ rút ra chiếc hộp và lẳng nó vào tay . “ mang tới cho em món quà chia tay”.

      Tinh thần của Whitney lên cao vút. “ mang quà cho em ư?” Ngón tay run run khi mở nắp hộp và vô cùng sung sướng khi nhìn thấy chiếc mặt dây chuyền được lồng trong sợi dây chuyền vàng mảnh. “Ôi, Paul!” thầm, mắt sáng lên. “Đây là món quà quý giá và xinh đẹp nhất – em trân trọng nó suốt đời”.

      thận trọng . “Chỉ là vật kỉ niệm. Chẳng có gì hơn cả”.

      Whitney nghe thấy gì khi tôn kính chạm vào sợi dây. “ chọn nó cho em ư?”

      Paul thực dao động. Sáng nay vào làng để chọn món đồ nữ trang cho Elizabeth. Trong khi ở đó, người chủ tiệm vừa cười vừa nhắc rằng Quý Stone Pháp và hẳn là Paul muốn kỉ niệm tự do của mình. Thực tế là Paul có ăn mừng. Vì thế trong cơn bốc đồng Paul nhờ người chủ tiệm chọn món gì đó phù hợp với bé 15 tuổi. Cho đến tận khi Whitney mở chiếc hộp cách đây 1 giây, Paul vẫn biết trong hộp có gì. Giờ phải gì với đây? Nếu may mắn, Dì và chú của có thể tìm cho người Pháp sẵn lòng cưới , thích hợp nhất là người đàn ông dễ bảo, người phàn nàn khi nào Whitney chĩa móng chân sắt vào ta. Đúng ra Paul nên an ủi , thúc đến Pháp để tìm cơ hội cho mình. Thay vào đó, giữ chặt hai tay bên mình và .“ tự mình chọn nó như món quà dành cho người bạn.”

      “Nhưng em muốn chỉ là người bạn của ”. Whitney vỡ oà, sau đó cố kiềm chế . “Mặc dù ý nghĩ làm bạn cũng tốt… nhưng chỉ bây giờ thôi”.

      “Trong trường hợp đó”, , khuôn mặt ánh lên vẻ hài hước. “ cho là hoàn toàn phù hợp để hai người bạn trao nhau nụ hôn từ biệt.”

      Với nụ cười lấp lánh vì ngạc nhiên và sung sướng, Whitney nhắm mắt và chụm môi nhưng miệng của chị khẽ chạm vào má . Khi mở mắt ra Paul sải chân bước ra khỏi khu vườn.

      “Paul Sevarin,” thi thầm đầy quyết tâm. “Em thay đổi hoàn toàn ở Pháp, và khi em trở về nhà cưới em.”

      Khi họ lên tàu ở cảng Portsmouth và vượt qua kênh đào Channel, Whitney đứng lan can nhìn chăm chăm về phía bờ biển nước lùi dần lại phía sau. Gió thổi bay vành mũ của , làm tuột sợ duy băng và làm tóc xoa tung má. nhìn về phía quê hương và cố hình dung cảnh vật thế nào khi quay trở lại. Tất nhiên tin tức chuyến trở về của được đăng tải lên các báo: Họ công bố rằng “Quý Whitney Stone, người gần đây được coi là biểu tượng sắc đẹp của Paris tuần này trở về quê hương quốc”. nụ cười mờ nhạt dần nở môi Whitney… Sắc đẹp của Paris…

      hất những lọn tóc bất trị, lèn tóc vào vành chiếc mũ trẻ con của mình và khẳng định lần nữa chuyến trở về quốc.

      Kênh đào Channel dường như mờ dần khi tiến lên sàn tàu nhìn về hướng của nước Pháp - Tương lai của .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3

      Bên trong chiếc cổng được chế tác tinh xảo bằng sắt, ngôi nhà đậm phong cách Paris của ông bà Gilbert trông oai nghiêm nhưng cũng đầy sinh động. Ánh sáng chiếu ra từ những chiếc cửa sổ hình vòm, những tác phẩm hội họa đem lại khí thanh lịch đầy màu sắc trải dài từ phòng khách đến dãy phòng ngủ ở tầng 2. “Những căn phòng này là của con, con quý”. Anne khi mở cánh cửa thông với dẫy phòng được trải thảm màu xanh nhạt.

      Whitney đứng như bị thôi miên ngưỡng cửa, ánh mắt thèm thuồng nhìn chiếc ga trải giường bằng sa tanh trắng có in hình hoa lan hồng và xanh. chiếc tràng kỉ xinh xắn được bọc vải hợp với tông màu của cả căn phòng. Những chiếc bình sứ trang nhã cắm đầy hoa phong lan hồng và xanh. Chợt cảm thấy buồn, Whitney quay về phía dì. “Dì Anne, con cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu dì có thể tìm cho con căn phòng khác miễn là nó đừng quá đẹp hay dễ vỡ thế này”. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Anne, Whitney giải thích. “Bất kỳ ai ở quê cũng bảo với dì rằng con làm vỡ tan tành bất kỳ thứ gì mỏng manh quanh mình”.

      Anne quay sang phía người hầu xách hòm hành lí nặng trĩu của Whitney và gật đầu về phía căn phòng màu xanh tuyệt đẹp. “Đặt nó xuống đây”.

      Whitney thở dài. “Đừng trách là con chưa cảnh báo dì nhé.” rồi cởi mũ và thả người xuống chiếc tràng kỉ. Giờ có thể chắc rằng Paris là thiên đường.

      Ba ngày sau, hàng đoàn người đến theo lời gọi của Anne, những thợ may chuyện ngừng về kiểu dáng, chất liệu vải, đo đo lại người Whitney.

      Bốn mươi phút sau khi họ rời khỏi, Whitney bắt đầu tới lui trong phòng với cuốn sách đầu trước cặp mắt cú vọ của phụ nữ phúng phính, người được Anne tin tưởng giao cho nhiệm vụ kinh khủng để dạy Whitney cái gọi là “ duyên dáng xã hội”.

      “Tôi chắc phải là người vụng về khủng khiếp, bà Froussard ạ!” Whitney đỏ mặt giải thích khi cuốn sách đầu rơi xuống sàn lần thứ 3.

      phải đâu” Bà Froussard phản đối, khẽ lắc những lọn tóc màu bạch kim được cuốn cách công phu. “Tự bản thân Quý Stone có sẵn vẻ duyên dáng và dáng điệu tuyệt vời rồi. Nhưng phải học cách được như thể trong cuộc đua.”

      Sau khi Madame Frousard rời khỏi, người dạy khiêu vũ đến, Whitney được dìu xoay vòng trong điệu valse tưởng tượng và được nhận xét: “Mới trong giai đoạn luyện tập phải là hoàn toàn vô vọng”.

      Trong vài tháng tiếp theo, Madame Froussard tới 2 giờ mỗi lần, 5 lần mỗi tuần để dạy Whitney về cách giao tiếp xã hội. Dưới giám sát ngừng của bà, Whitney chăm chỉ luyện tập để học hỏi mọi điều chỉ để trong tương lai có thể giành được hâm mộ trong mắt Paul.

      “Chính xác con học hỏi được gì từ Madame Froussard?” Chú Edward hỏi khi họ ăn tối.

      Vẻ ngại ngùng thoáng qua gương mặt của Whiney. “Bà ấy dạy con dạo chứ phải phi nước kiệu.” chờ đợi nửa như mong chú rằng điều đó là lãng phí thời gian cách vô ích nhưng thay vào đó ông chỉ mỉm cười tán thưởng. Whitney cười đáp, cảm thấy hạnh phúc dễ chịu, trêu chọc. “Chú biết , con từng tin rằng tất cả những gì người ta cần là bộ đúng cách, điều mà giờ nghe ngu ngốc.”

      Từ tối đó trở , những giai thoại hài hước của Whitney về những nỗ lực của trở thành đề tài ưa thích trong bữa tối của họ. tối hoan hỉ hỏi chú: “Thưa chú, chú có biết rằng phải rất nghệ thuật để xoay vòng trong chiếc váy triều phục có đuôi dài lê thê ?

      “Chiếc áo trầu của chú đòi hỏi nhiều đến thế”. Ông hài hước .

      Whitney cảnh báo ông với vẻ nghiêm trang giả vờ. “Hãy thử làm đúng xem, người ta thấy mình bị bó chặt trong cái đuôi dài lê thê đó rồi biến thành miếng garo băng bó vết thương”.

      tháng sau chuồi vào ghế và tay phe phẩy chiếc quat bằng lụa, đưa mắt nhìn chú lúng liếng qua thành quạt. “Con quý, trông con có vẻ như rất nóng”. Edward hỏi trong khi thực cảm thấy buồn cười lắm rồi.

      chiếc quạt phải chỉ có mỗi nhiệm vụ làm mát”, Whitney tỏ giọng khuyên nhủ, cố tình chớp mắt làm đỏm quá mức khiến Anne phá lên cười. “ chiếc quạt còn là dụng cụ để tán tỉnh. Nó cũng làm cho tay người cầm trở nên bận rộn cách duyên dáng và để vỗ vào tay của những quý ông quá đà.”

      Tràng cười biến mất khuôn mặt của Edward. Ông nghiêm khắc hỏi. “Quý ông nào quá đà vậy?”

      “Sao chứ, có ai cả. Con thậm chí chưa được làm quen với bất kỳ quý ông nào”.

      Anne theo dõi hai nguời chuyện, bà mỉm cười sung sướng khi nhận ra rằng Whitney giờ đây chiếm chỗ trong tim của Edward và của bà như thể là con của họ.

      buổi tối tháng năm, tháng trước khi Whitney chính thức được ra mắt xã hội thượng lưu, Edward mang về 3 chiếc vé xem Opera. Lẳng chúng cách thờ ơ trước mặt Whitney, ông ngỏ lời rằng liệu có thể thu xếp lịch học tập kín đặc của để cùng với dì và chú của mình đến buổi biểu diễn tại đại sứ quán được .

      Cách đây 1 năm,Whitney hẳn nhảy lên vỗ tay reo hò nhưng giờ thay đổi, thay vào đó chỉ nhìn lấp lánh về phía chú và : “Chú Edward, con muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì.”

      đứng im lặng trong khi Clarissa, trước kia là người hầu của Susan Stone giờ trở thành người đồng hành và người hầu của con Susan, trải tóc và cuốn nó lên thành chiếc vương miện. mặc chiếc váy sa tanh trắng có đính những dải duy băng bằng nhung màu xanh nhạt ở eo váy và đường diềm đăng ten xếp nếp dưới chân váy. Chiếc áo choàng tay màu xanh nhạt hoàn thiện vẻ ngoài của . Whitney đứng trước gương, nhìn chằm chặp vào hình ảnh của mình. Ngập ngừng chút, nhún gối thấp, đầu nghiêng góc hoàn hảo, lẩm bẩm: “Cho phép tôi được giới thiệu quý Whitney Stone, sắc đẹp của Paris!”

      Sương mù tan dần khiến đường phố Paris lấp lánh dưới ánh trăng. Whitney rúc sâu hơn vào những nếp gấp của chiếc áo choàng sa tanh, thích thú cái cảm giác của vải áo cọ vào cằm của mình trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ về phía đám đông tập trung dọc theo đại lộ ướt nước mưa.

      Phía ngoài nhà hát, những đám đông ăn mặc đẹp đẽ như thách thức khí trời ẩm ướt. Các quý ông đẹp trai trong những chiếc áo khoác sa tanh và những chiếc quần ống bó nghiêng người gật đầu chào những quý lấp lánh đầy đồ trang sức. Bước xuống xe Whitney nhìn đầy ngưỡng mộ vào các quý lộng lẫy đến khó tin trong cách họ đứng, đĩnh đạc và tự tin chuyện với những người cùng. Ngay lúc đó quả quyết rằng họ là những người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới và trong giây từ bỏ hi vọng trở thành “Biểu tượng sắc đẹp của Paris”. Dù vậy cũng cảm thấy nuối tiếc là mấy vì niềm phấn khích tuyệt vời nhấn chìm tất cả.

      Khi 3 người bước vào nhà hát, chỉ mình Anne nhận ra ánh mắt của các quý ông trẻ tuổi lười biếng lướt qua Whitney rồi sau đó quay trở lại ngắm lâu hơn. Sắc đẹp của Whitney nở rộ, những đường nét sinh động và đầy màu sắc hứa hẹn sớm bộc lộ. đời và tinh thần sống động của như điểm nhấn chói lọi, những đặc điểm đó thể trong vẻ tự chủ đầy vương giả của , cách đương đầu với nghịch cảnh trong nhiều năm.

      Trong khoang riêng của lãnh quán, Whitney chỉnh lại váy và phe phẩy quạt đúng như cách mà Madame Froussard hướng dẫn. cảm thấy buồn cười khi nghĩ trông mình ngốc nghếch vì lãng phí thời gian để học ngôn ngữ và toán học trong khi tất cả những gì thực cần để làm vui lòng Paul và cha quá sức đơn giản. Tại sao ư, đơn giản là chiếc quạt trong tay còn hữu ích hơn cả tiếng Hi Lạp.

      vui sướng quan sát hàng biển những kiểu tóc công phu trang trí bằng những chuỗi hạt lóng lánh đung đưa hay những chiếc lông kiểu cách. trông thấy quý ông nhận được cái vỗ trêu chọc bằng quạt của quý bà và cảm thấy có giống nhau ở tất cả phụ nữ, rồi băn khoăn quý ông đó thầm điều gì đứng đắn với quý bà của ông ta khiến bà ấy trông có vẻ thích thú hơn là giận dữ.

      Khi vở kịch khai màn Whitney nhanh chóng quên lãng mọi thứ xung quanh, như lạc lối khi đắm chìm những giọng ca ám ảnh. Tất cả điều này vượt ra ngoài giấc mơ hoang dại nhất của . Khi tấm màn khép lại, khí trong khán phòng thay đổi đưa Whitney quay trở lại với thực tại. Phía sau , bạn bè của dì và chú đến khoang của họ, hòa giọng vào khí ầm ĩ đầy tiếng cười trong phòng.

      Khẽ chạm vào vai Whitney, dì Anne khẽ gọi: “Quay lại đây để dì có thể giới thiệu con với những người bạn thân của ta.”

      Vâng lời, Whitney quay lại và được giới thiệu với ông bà DuVille. Họ chào hỏi ấm áp và cởi mở trong khi con họ, Theresa, quý tóc vàng chạc tuổi Whitney, chỉ nhướng mắt lên tò mò quan sát Whitney. Vẻ tự tin của Whitney thực bị lung lay dưới cái nhìn chòng chọc của . chưa bao giờ biết cách chuyện với người cùng tuổi mình và lần cuối cùng trước khi rời quốc cảm thấy vụng về và phát ốm. Cuối cùng cũng tìm được cách mở lời. “ thích buổi nhạc kịch chứ?”

      Theresa để lộ núm đồng tiền. “ vì tôi chẳng thể hiểu từ nào cả”

      Quý ông Eđward tự hào thông báo. “Whitney có thể hiểu tiếng Latinh, Hi Lạp, tiếng Ý và chút tiếng Đức.”

      Whitney muốn chui xuống đất vì xấu hổ, chú khoe khoang biến thành con mọt sách trong mắt gia đình nhà DuVille. buộc mình chấp nhận ánh mắt kinh hoàng của Theresa.

      “Tôi hi vọng là chơi được piano và hát nữa chứ?” tóc vàng khẽ trề môi duyên dáng.

      Whitney vội vã trấn an. “Ôi , tôi biết cả 2 thứ đó.”

      “Tuyệt vời!” Theresa tuyên bố với nụ cười rộng mở khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Whitney. “Vì đó là hai thứ duy nhất tôi có thể là giỏi. Bạn trông chờ lễ ra mắt của mình phải ?” vui vẻ trong khi liếc mắt đầy ngưỡng mộ về phía Whitney.

      Whitney thành thực thú nhận. “ chỉ trông chờ mà là vô cùng mong ngóng.”

      “Tôi cũng vậy. Mặc dù đối với tôi, lễ ra mắt chỉ mang tính hình thức. Hôn nhân của tôi được sắp đặt cách đây 3 năm. Nó chỉ tuyệt vời vì giờ tôi có thể dành toàn bộ tâm trí để có thể tìm cho bạn tấm chồng. Tôi cho bạn biết biết quý ông nào thích hợp, ví dụ như có những người đẹp trai nhưng có tiền và tương lai, sau đó khi nào bạn tìm được người thực phù hợp tôi tới dự đám cưới và thông báo cho mọi người biết rằng tôi là bà mai từ đầu chí cuối”. kết thúc với nụ cười thể cưỡng lại.

      Whitney mỉm cười đáp trả, hơi lúng túng với cách mà Theresa ngần ngại muốn kết bạn với mình. Nụ cười của là tất cả những gì Theresa cần để tiếp tục. “Tất cả chị của tôi có những cuộc hôn nhân tuyệt vời, chỉ còn lại mình tôi và tất nhiên là cả trai Nicolas của tôi nữa.”

      Whitney cố kìm chế để cười to trước ý nghĩ liệu Nicolas DuVille có hợp với tiêu chí “thích hợp” hay “chỉ đẹp trai” Theresa nhanh chóng trả lời khi chưa được hỏi. “Nick chỉ thích hợp. Xem nào, ấy thực rất thích hợp bởi vì ấy giàu có và vô cùng đẹp trai. Chỉ có điều là Nicolas vẫn chưa sẵn sàng lấy vợ. Đó là điều nuối tiếc và thất vọng của cả gia đình vì Nikki là con thừa tự duy nhất và là con trưởng”.

      Thực tò mò, tuy nhiên Whitney tìm cách để trả lời cách lịch rằng hi vọng quý ông DuVille phải chịu bất kỳ phiền trách nào.

      Theresa cất tiếng cười du dương. “ đâu, trừ phi có ai coi nhàm chán quá mức và ngạo mạn khinh người là nỗi thống khổ. Tất nhiên Nicolas có quyền như vậy vì đàn bà bám theo ấy hàng đoàn. Mama tôi rằng nếu như phụ nữ có quyền được cầu hôn với nam giới Nicolas có nhiều lời cầu hôn hơn tất cả lũ con chúng tôi hợp lại.”

      Vẻ ngoài quan tâm lịch của Whitney bị phá vỡ, cười lớn. “Tôi thể hình dung tại sao, với tôi ấy là đáng ghét.”

      “Phải là quyến rũ”. Theresa trang trọng “Nicolas rất hấp dẫn.” Sau hồi ngừng lại ngẫm nghĩ tiếp tục. “ tiếc là Nikki quá khó khăn bởi vì nếu ấy tham dự lễ ra mắt của chúng ta và để mắt đến bạn bạn thành công ngay lập tức.” thở dài, “Tất nhiên, chẳng có gì thế giới này có thể thuyết phục ấy tham dự buổi dạ hội ra mắt cả. ấy từng những buổi dạ hội như thế hết sức buồn chán. Tuy nhiên tôi kể cho ấy về bạn, có thể ấy giúp.”

      Chỉ có lịch hết sức mới ngăn Whitney rằng chẳng bao giờ mong được gặp người ngạo mạn của Theresa.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4

      ngày trước khi diễn ra lễ ra mắt xã hội thượng lưu của Whitney, Whitney thực nhõm khi nhận được thư của Emili Whilliams thông báo rằng “Paul tậu số đất đai ở quần đảo Bàamas và lên kế hoạch ở đó 1 năm. Vì Whitney hình dung được Paul nàng thuộc địa cháy nắng, điều đó có nghĩa là nàng có cả năm để chuẩn bị cho chuyến trở về của mình. Cả năm phải lo lắng việc Paul cưới ai đó.

      Để giúp mình trấn tĩnh lại chuẩn bị cho buổi dạ vũ hôm sau, nàng cuộn người trong chiếc tràng kỉ bọc vải hoa hồng trong phòng khách, hạnh phúc đọc đọc lại bức thư của Emili được giấu bên trong quyển sách về các nghi thức xã giao. Quá chăm chú đọc Whitney nhận ra có người lặng lẽ quan sát nàng.

      Nicolas DuVille đứng ở lối vào tay cầm lời nhắn của em Theresa, người khăng khăng rằng chàng phải giao tận tay cho quý Stone. Vì Theresa thử cả tá các mánh khoé trong tháng qua để đưa quý Stone lọt vào đường của chàng, Nikki nghi ngờ rằng việc nhờ chàng đưa lời nhắn lại là mánh khoé nữa của hai nàng. Đây phải là lần đầu tiên em chàng cố làm cho chàng quan tâm đến trong số những bạn dạ của mình, và theo kinh nghiệm bản thân Nikki biết cách tốt nhất để phá huỷ những kế hoạch lãng mạn mà ai cũng biết của quý Stone dành cho mình, đơn giản là hăm dọa và làm bối rối con ranh con cho đến tận khi ta vui vẻ rời xa chàng.

      Chiếu ánh mắt lạnh lùng vào cảnh tượng bầy ra trước mắt mà hiển nhiên là quý Stone dầy công lên kế hoạch sao cho có thể xuất ấn tượng nhất. Ánh mặt trời chiếc rọi qua khuôn cửa sổ bên cạnh nàng làm cho suối tóc tóc sẫm màu của nàng lấp lánh, tay lơ đễnh cuốn lọn tóc rơi xuống trong khi giả vờ chăm chú vào cuốn sách, chiếc váy màu vàng của nàng xếp nếp cách duyên dáng trong khi chân nàng cuộn tròn bẽn lẽn bên dưới. Nét mặt nhìn nghiêng của nàng trông trầm lặng, hàng mi dài khẽ hạ thấp và nụ cười như sắp hé nở đôi môi đầy đặn. Mất hết kiên nhẫn với trò chơi con ranh con bày trước mắt mình, Nicolas bước hẳn vào phòng. “ là 1 bức tranh quyến rũ, thưa . Tôi có lời ngợi khen đấy”. Chàng kéo dài giọng xấc xược.

      Ngẩng phắt đầu dậy, Whitney đóng quyển sách giấu những lá thư của Emili và đặt nó sang bên khi nàng đứng dậy. Hơi nao núng, nàng nhìn chằm chặp vào người đàn ông xấp xỉ 30 khinh khỉnh hạ thấp nàng qua chiếc mũi quý tộc của mình. ta chắc chắn là rất đẹp trai với mái tóc đen và cặp mắt màu nâu vàng.

      có cách nhìn có giáo dục đấy, thưa ?” Chàng hỏi lỗ mãng.

      Nhận ra rằng nàng vẫn chăm chú nhìn chàng, Whitney gắng kìm mình và gật đầu về phía lời nhắn trong tay chàng. “Ngài đến gặp dì tôi ư?”

      Whitney thực ngạc nhiên khi người đàn ông đó lướt vào phòng và thảy mảnh giấy vào . “Tôi là Nicolas DuVille và người quản gia của thông báo với tôi rằng chờ tôi. Vì vậy tôi tin rằng chúng ta có thể miễn trừ bộ dạng ngạc nhiên bẽn lẽn của được , thưa ?”

      Whitney đứng lặng khi người đàn ông chiếu ánh mắt khen ngợi về phía mình bắt đầu từ khuôn mặt rồi trơ trẽn lang thang khắp thân hình cứng nhắc của nàng. Cái nhìn của ta nấn ná ở ngực nàng hay chỉ là do quá bối rối nàng tưởng tượng ra điều đó? Khi ta kết thúc việc “khám xét” nàng từ phía trước, ta dạo bước vòng quanh nàng, xem xét nàng ở mọi góc cạnh như thể nàng là con ngựa mà ta dự tính mua. “Đừng ngại”, ta khi Whitney lo lắng mở lời nhắn. “Lời nhắn rằng Theresa bỏ quên vòng tay ở đây nhưng cả và tôi đều biết đó chỉ là cái cớ sắp đặt cho chúng ta gặp nhau.”

      Cùng lúc cảm giác giận dữ, xấu hổ, hài hước và bị sỉ nhục ùa đến với Whitney. Theresa trai ấy ngạo mạn nhưng chưa bao giờ Whitney có thể hình dung ta lại có thể ghê tởm đến mức này.

      ta vòng quanh rồi dừng lại trước mặt nàng. “Thực ra hoàn toàn giống như tôi hình dung”. Giọng của ta như hàm chứa tán thưởng miễn cưỡng.

      “Nicolas!” tiếng chào duyên dáng của dì Anne cất lên giải phóng cho Whitney khỏi việc phải đáp trả. “ tuyệt khi được gặp cháu. Ta chờ cháu - đứa hầu của ta tìm thấy chiếc vòng tay của Theresa ở dưới tấm đệm của ghế sofa. Cái móc của chiếc vòng bị gẫy. Ta lấy cho cháu.” Bà vội vã bước ta khỏi phòng.

      Nickki bắn tia nhìn ngạc nhiên về phía Quý Stone. Môi nàng rung rung khi nhướn chân mày xinh đẹp về phía chàng, vui vẻ thưởng thức vẻ chán nản của chàng. Nhớ lại lỗ mãng của mình, Nikki cảm thấy giờ là lúc cần phải bắt đầu cuộc chuyện lịch đúng cách. Chàng ngồi xuống và cầm cuốn sách về những lễ nghi xã giao bên trong có những lá thư của Emili lên, liếc nhìn tiêu đề của cuốn sách sau đó về phía Whitney chàng hỏi. “ rèn luyện tính cách phải thưa ?”

      “Vâng” Quý Stone trả lời, mắt nàng lấp lánh vì cố nhịn cười. “Phiền ngài trả lại sách cho tôi được ?”

      Lời châm biếm của nàng giành được nụ cười ngưỡng mộ đầy phá phách của chàng. Chàng trong tiếng cười trầm đục. “Tôi thấy rằng tôi cần phải bày tỏ mong muốn chuộc lỗi cho cư xử lỗ mãng của mình, thưa . Làm ơn dành cho tôi điệu nhảy tối mai?”

      Whitney do dự, nhân nhượng trước nụ cười mời mọc và vẻ ngưỡng mộ của chàng.

      Lầm tưởng im lặng của nàng là biểu của làm đỏm, Nicolas nhún vai ấm áp trong nụ cười của chàng nhường lối cho vẻ hài hước châm chọc. “Nhìn vẻ do dự của , tôi cho rằng tất cả các điệu nhảy của có lời mời trước rồi. Có lẽ là để lần khác vậy.”

      Whitney nhận ra chàng tìm cách đánh tháo lời mời và ngay lập tức nàng quyết định người đàn ông này thực ngạo mạn và tai ác đúng như nàng nghĩ ban đầu. “Tôi chưa nhận được lời mời nào cả”. Nàng hạ gục ta bằng cách thú nhận thẳng thắn. “Như ngài thấy, ngài là quý ông đầu tiên tôi gặp ở Paris.”

      Việc nàng nhấn nhá cố tình ở từ “quý ông” thoát khỏi Nikki khiến chàng ngả đầu ra sau và cười lớn.

      Bà Gilbert bước vội vào phòng. “Cái vòng đây rồi. Và Nicolas này, nhớ nhắc với Theresa là cái móc của nó bị gẫy rồi nhé.”

      Nikki nhận lấy chiếc vòng và rời khỏi. Chàng bước vào xe ngựa, ra lệnh cho người đánh xe đưa về nhà mẹ chàng rồi dựa lưng thư giãn chiếc ghế bọc da. Họ đánh xe qua công viên hai bên đường mọc đây hoa mùa xuân tuyệt đẹp. Hai phụ nữ xinh đẹp vẫy tay chào nhưng Nikki hề liếc mắt đáp trả vì tâm trí chàng hoàn toàn bị chi phối bởi trẻ người mà chàng vừa gặp.

      Mặc dù cố gắng nhưng chàng thể hiểu tại sao Whitney Stone và em ba hoa chích choè của chàng lại có thể trở thành những người đồng hành vui vẻ được vì thực là họ khác nhau như nước chanh và rượu nặng của Pháp vậy. Theresa có thể là thứ xinh đẹp, ngọt ngào như nước chanh nhưng đủ sâu sắc để cám dỗ người đàn ông.

      Trong khi đó Whitney Stone là vật báu thực với những tính cách trái ngược, lấp lánh như loại rượu vang đỏ đậm đà hứa hẹn những điều giấu và trêu ngươi. Ở tuổi 17, nàng chịu đựng khinh bỉ đầy nhạo báng của chàng với thái độ đáng khâm phục. Nicolas chắc chắn rằng chỉ vài năm nữa thôi nàng trở nên cực kỳ thú vị. Chàng cười lục khục khi nhớ lại cách nàng trả đũa nhận xét của chàng về cuốn sách lễ nghi bằng cách đề nghị giao nó cho chàng coi sóc.

      Sau đó chàng quả quyết rằng là đáng tiếc nếu để viên ngọc quý như nàng bị bỏ mặc trong buổi dạ vũ ra mắt tối mai chỉ bởi vì nàng là người lạ mới tới nước Pháp.

      Những tấm thảm thêu rực rỡ tô điểm cho bên của căn phòng khiêu vũ khổng lồ và dẫy gương ở bức tường đối diện phản chiếu ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến lung linh của các giá nến phía đầu. Bắt gặp hình bóng của mình trong gương, Whitney lo lắng xem xét vẻ bề ngoài của mình. Chiếc váy khiêu vũ bằng lụa trắng của nàng được trang trí kiểu vỏ sò và được cố định bằng những bông hồng lụa trông rất hợp với những bông được bện lẫn trong những lọn tóc dầy của nàng cuốn thành hình vương miện. Sau đó nàng quyết định rằng trong gương trông điềm tĩnh hơn nàng nhiều.

      Dì Anne thầm. “Mọi việc rất tuyệt vời, rồi con thấy”.

      Whitney nghĩ mọi việc tuyệt vời. Nàng biết rằng nàng có hi vọng cạnh tranh với những tóc đỏ hay vàng đầy mê hoặc, họ cười tự nhiên với những quý ông trẻ tuổi mặc dạ phục. Whitney tự nhủ rằng nàng hề quan tâm chút nào tới buổi dạ tiệc ngu ngốc này nhưng nàng biết điều đó đúng. Nàng thực quan tâm rất nhiều.

      Theresa và mẹ của đến chỉ vài giây trước khi nhạc công bắt đầu cho điệu khiêu vũ mở màn. “Tôi có tin tức tuyệt vời cho bạn.” Theresa khẽ thầm, trông ngọt ngào trong bộ váy ren trắng, đôi má hồng và những lọn tóc vàng lấp lánh được cuốn lên trang nhã. “Người hầu của tôi có họ hàng với tên hầu riêng của Nikki, tên đó với ta rằng tối nay Nikki tới dự buổi dạ hội này. Và rằng ấy mang theo ba người bạn nữa – ấy cược với họ 500 franc ở trò xúc xắc trong 2h đồng hồ tối nay và nếu họ thua họ phải đến và khiêu vũ với bạn…” nhún vai đầy vẻ xin lỗi về phía Whitney trong khi tặng cái nhún chân duyên dáng về phía quý ông trẻ tuổi vừa mời khiêu vũ.

      Tâm trí của Whitney vẫn quay cuồng vì xấu hổ về tin mà Theresa thông báo khi các nhạc công bắt đầu bản nhạc và những thiếu nữ mới ra mắt được bạn nhảy đưa ra sàn khiêu vũ. phải là tất cả các thiếu nữ mới ra mắt – Whitney tuyệt vọng nhìn về phía dì Anne. Nàng biết từ khi nàng đến đây tối nay rằng nàng được mời nhảy ngay nhưng nàng mong đợi cảm thấy khốn khổ như thế khi bị bỏ đứng đó cùng với Dì và quý bà DuVille. Cảm giác cay đắng quen thuộc – Như thể nàng quay trở về quê nhà quốc - nơi những lời mời chỉ để thể tình hàng xóm là rất hiếm và nếu nàng đến buổi dạ hội nàng hoặc bị chế giễu hoặc bị lờ .

      Theresa được mời khiêu vũ lần 2 rồi lần 3 trong khi Whitney nhận được lời mời nào. Đến điệu vũ thứ 4, cảm giác bị sỉ nhục lần nữa lại trỗi dậy nhiều hơn là nàng có thể chịu đựng. Nghiêng người về phía Dì Anne, Whitney bắt đầu hỏi liệu nàng có thế đâu đó cho thoáng nhưng có rúng động ở lối vào và nàng tò mò nhìn theo hướng nhìn của những vị khách khác.

      Nicolas DuVille và 3 quý ông khác đứng bên dưới mái cửa hình vòm ở lối vào phòng khiêu vũ. Trễ nải trong trang phục tối màu thanh lịch của họ, và trái ngược hoàn toàn với đám đông nhìn chòng chọc vào mình, họ quan sát đám đông. Trong thoáng bất động, Whitney thấy ánh mắt Nicolas DuVille lướt qua đám các quý trẻ mới ra mắt và những quý trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Cuối cùng khi nhìn thấy Whitney, chàng hơi nghiêng đầu chào và bốn người bọn họ tiến thẳng tới.

      Whitney dựa mạnh người vào tường, trong nỗ lực rất trẻ con muốn mình tiệp luôn vào bức tường đó hoặc nấp sau Dì Anne. Nàng muốn mạo hiểm lần nữa đối đầu với Nicolas DuVille. Hôm qua nàng quá bất ngờ để cảm thấy bị chàng hăm dọa; tối nay niềm tự hào và tự tin của nàng bị đánh xé tan tành rồi và chẳng dễ chịu gì khi phải công nhận rằng chàng tao nhã và đẹp trai trong bộ dạ phục đen tuyền.

      Nàng quan sát bốn người đàn ông rẽ lối xuyên quá đám đông tò mò tiến về phía nàng và thậm chí trong cơn kinh hoàng đến cứng người, Whitney vẫn nhận ra nổi bật khác biệt giữa nhóm của Nicolas DuVille và các quý ông khác trong phòng. Chàng và nhóm của chàng chỉ già hơn vài tuổi so với phần lớn các quý ông trẻ tuổi còn lại mà ở họ còn toát ra tinh tế nhàng khiến họ tách biệt hẳn.

      Madame DuVille cười ngạc nhiên khi thấy con trai tiến đến chào mình. “Nikki, mẹ thể ngạc nhiên hơn kể cả khi quỷ sứ vừa bước vào phòng.”

      “Cảm ơn, Mama.” chàng lầm bầm lạnh nhạt, khẽ gật đầu với bà. Đột nhiên, chàng quay về phía Whitney và cười nhăn nhở khi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng. Nâng tay nàng lên môi, chàng cười lục khục giận dữ .“Hãy chấm dứt ngay vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy mình là mục tiêu chú ý của tôi, thưa . Em nên giả vờ như thể điều này chẳng có gì ngoài trông đợi của mình chứ.”

      Whitney nhìn chằm chặp vào chàng với đôi mắt mở lớn, chắc chắn liệu nàng nên cảm thấy bị sỉ nhục hay biết ơn lời khuyên biếu của chàng.

      Nhếch bên chân mày cách mỉa mai, như thể chàng biết nàng nghĩ gì, sau đó chàng quay lại và giới thiệu 3 người đồng hành của mình với nàng.

      Điệu vũ tiếp theo bắt đầu và hỏi trước, Nikki nắm lấy tay nàng đặt lên cánh tay mình và đưa nàng vào vòng khiêu vũ. nhàng chàng dẫn nàng xoay vòng trong điệu valse trong khi Whitney mải mê đếm bước chân mà người dạy nhảy dậy nàng.

      “Quý !” Giọng của Nikki rung lên đầy hài hước. “Nếu em ngước lên nhìn tôi, em thấy là tôi nhìn xuống em đầy vẻ nồng ấm và ngưỡng mộ cốt để đám khán giả kia nhận ra điều đó. Tuy nhiên nếu em tiếp tục nhìn vào nếp gấp cổ áo của tôi, tôi dừng việc trông như mụ mẫm vì mê đắm và bắt đầu trông mệt mỏi và buồn chán. Và nếu tôi làm điều đó, thay vì được tiếp nhận vào xã hội tối này, em trở thành người bị ra rìa. Nào giờ nhìn lên tôi và mỉm cười.”

      “Người bị ra rìa ư!” Whitney buột miệng, nhìn chằm chằm vào chàng. Nàng trông thấy ánh mắt hài hước của chàng và cơn giận của nàng xẹp lép. Nàng thú nhận. “Tôi cảm thấy bị theo dõi. Mọi người trong phòng này dường như quan sát chúng ta và…”

      “Họ quan sát chúng ta”, chàng mỉm cười độ lượng phản đối.” Họ quan sát tôi và cố gắng quyết định xem điều gì lôi cuốn tôi đến chốn đầy những con người tiết hạnh này”.

      “Và tránh xa truỵ lạc quen thuộc của ngài nữa chứ?” Whitney trêu chọc trong khi nụ cười khiêu khích ngờ nở bừng khuôn mặt sáng bừng của nàng.

      “Chính xác!” Nikki nhăn nhở đồng tình.

      “Trong trường hợp đó,” Nàng thầm bằng giọng chỉ trực phá lên cười. “Chẳng phải điệu valse này phá huỷ danh tiếng của tôi trước khi tôi thực có nó ư?”

      hề, nó chỉ có thể huỷ hoại danh tiếng của tôi”. Nikki theo dõi cái nhìn sững sờ của nàng và nhàng . “Hoàn toàn đúng phong cách của tôi khi xuất trong những buổi dạ vũ ra mắt, thưa , và đối với tôi việc tôi thích thú khiêu vũ với oắt con xấc láo chạc tuổi cũng là điều chưa bao giờ xảy ra.”

      Whitney đưa mắt rời khỏi khuôn mặt đẹp như được chạm khắc của Nicolas DuVille và liếc mắt nhìn các vị công tử bột trẻ tuổi trong những bộ dạ phục sáng màu. Họ nhìn chòng chọc vào Nikki đầy giận dữ và nghi ngờ gì, bộ dạ phục được cắt may hoàn hảo của Nikki, khí tinh tế bao quanh chàng khiến cho họ cảm thấy họ như mặc quá nhiều và quá non nớt.

      “Họ vẫn nhìn à?” Nikki trêu chọc.

      Whitney khẽ nhếch môi cố nín lại tràng cười mà hiển nhiên là lấp lánh trong mắt nàng khi nàng ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của chàng. “Họ vẫn nhìn nhưng tôi thực thể trách họ - Ngài trông giống như con diều hâu trong căn phòng đầy chim hoàng yến.”

      nụ cười ngưỡng mộ thoáng qua nét mặt chàng, chàng thở . “Tôi đúng là như vậy đấy”. Chàng thêm: “Em có nụ cười hấp dẫn, em quý.”

      Whitney cũng nghĩ rằng chàng có nụ cười tuyệt vời nó biến mất sau vẻ mặt cau lại. Nàng hỏi: “Có gì ổn ư?

      “Ừ!” chàng đáp cụt lủn. “Đừng bao giờ để người đàn ông cầu hôn em gọi em là “Em quý”!

      Whitney nhanh chóng hứa hẹn. “Tôi nghiêm mặt nhìn họ nếu họ dám làm thế”.

      “Tốt hơn rồi đấy!” Chàng tán thưởng và rồi trâng tráo “…em quý!”

      Khi điệu Valse kết thúc, chàng đưa nàng về bên dì mình, tiếp tục nghiêng đầu về phía nàng như thể chàng chăm chú dõi theo từng lời nàng . Chàng đợi ở đó, hiếm khi nhấc mắt khỏi nàng khi nàng khiêu vũ với 3 người bạn của chàng.

      Whitney cảm thấy hơi chóng mặt, hơi khinh xuất và tuyệt vời. Có hàng dài cái quý ông xếp hàng để được giới thiệu với nàng. Nàng biết đó là nhờ chú ý quá mức và đoán trước của Nicolas DuVille và bạn của chàng nhưng nàng cảm thấy nhõm và biết ơn.

      Claude Delacroix, quý ông tóc sáng, đẹp trai - người cùng với Nicolas ngay lập tức khám phá ra rằng Whitney rất ngựa và cả hai cuộc tranh cãi thú vị về ưu điểm của ngựa nòi hơn các giống ngựa khác. ta thậm chí ngỏ lời mời nàng cưỡi ngựa với vào ngày rất gần mà điều này chắc chắn nằm ngoài kế hoạch của Nikki.

      Whitney cảm thấy thực dễ chịu và hãnh diện, nàng mỉm cười khi đưa nàng về chỗ dì.

      Tuy nhiên Nikki thích điều đó, chàng cười, và ngay lập tức mời nàng điệu vũ tiếp theo. Chàng cụt lủn cảnh báo nàng khi tay chàng vòng quanh người nàng. “Claude Delacroix xuất thân trong gia đình danh giá lâu đời. ấy là nghị viên đầy triển vọng, tay cờ bạc kiệt xuất và người bạn tốt. Tuy nhiên ta phù hợp để trở thành người đồng hành của em, em cũng nên nghĩ ta là người phù hợp cho mình. Trong lĩnh vực tình ái, Claude là chuyên gia nhưng ta mất hứng thú rất nhanh và sau đó…”

      ta huỷ hoại trái tim của người phụ nữ?” Whitney phỏng đoán với vẻ trang trọng mai mỉa.

      “Chính xác!” Nick giận dữ .

      Whitney biết rằng trái tim mình thuộc về Paul rồi nên nó gặp nguy hiểm. Mỉm cười nhàng nàng . “Tôi bảo vệ trái tim mình cách cẩn trọng!”

      Ánh mắt của Nikki nấn ná ở đôi môi mềm mại, mời gọi sau đó nhìn lên đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh của nàng. “Có lẽ,” chàng thốt ra tràng cười đầy mỉa mai khiến Whitney thể nắm bắt được, “Tôi nên cảnh báo Claude hãy bảo vệ trái tim mình. Nếu em già hơn chút, thưa quý , tôi nghĩ tôi cũng nên làm điều tương tự.”

      Khi Nikki đưa nàng về cho dì mình, có hàng tá quý ông chầu trực mong muốn được khiêu vũ với nàng. Nikki giữ tay nàng và gật đầu về phía quý ông trẻ đứng ở cuối hàng. “Andre Rousseau có thể trở thành người chồng tuyệt vời của em.”

      Whitney bắn tia nhìn hài hước về phía chàng. “Ngài thực nên những điều như vậy.”

      Chàng nhăn nhở, “Tôi biết. Bây giờ em thứ lỗi cho lỗ mãng của tôi hôm qua chứ?”

      Whitney gật đầu hạnh phúc. “Tôi có thể rằng tôi vừa có chuyến “ra khơi” đẹp mắt giống như trong những con tầu của nước ”.

      Nụ cười của Nikki ấm áp khi chàng nâng tay nàng lên môi. “Chúc chuyến tốt đẹp, em quý”.

      Và sau đó chàng biến mất.

      Whitney vẫn nhớ lại buổi tối hôm trước và khẽ mỉm cười khi xuống gác sáng hôm sau, nàng dự định cưỡi con ngựa thiến khá hung hăng của chú. Khi Whitney thong thả dạo bước qua hành lang, nàng nghe thấy giọng của đàn ông vang ra từ phòng khách, vừa lúc đó dì Anne xuất ở lối ra, khuôn mặt phảng phất nụ cười. “Dì định lên gọi con.” Bà thầm, “Con có khách đấy.”

      “Khách của con ư?”, Whitney hoảng hốt hỏi lại. Buổi dạ vũ tối qua có thế là khá nhàm chán, hẳn là có điều gì đó hấp dẫn và lôi cuốn các quý ông này tới đây thăm viếng nàng vào buổi sáng. Whitney rên rỉ, “Con biết chuyện gì với họ bây giờ? Con nên làm gì đây?”

      “Làm gì ư?” Anne mỉm cười, bà bước sang bên và khẽ đẩy lưng Whitney. “Sao nào, hãy là chính mình, con .”

      Do dự chút Whitney bước vào phòng. “Tôi định cưỡi ngựa trong công viên”, nàng giải thích với các vị khách – là ba quý ông nàng khiêu vũ cùng tối qua. Ba quý ông trẻ khẽ cúi người khi tặng hoa cho nàng. Whitney đưa mắt nhìn những bó hoa họ cầm, nụ cười xuất bên khoé miệng nàng. “ ràng là ba người vừa từ đó tới đây.”

      Ba quý ông nháy mắt với nàng và làm vẻ mặt như thể nàng nàng vừa trêu chọc rằng họ xoáy trộm hoa ở công viên mang đến tặng nàng. Và rồi - ngạc nhiên tiếp nối ngạc nhiên khi họ mỉm cười với nàng và tranh cãi ai thực đủ tốt để được vinh dự hộ tống nàng tới công viên.

      Để tỏ ra công bằng, Whitney sung sướng cho phép cả ba người cùng hộ tống nàng.

      Năm đó, quý Stone được tôn vinh là “ quý độc đáo”. Vào thời điểm đó, khi các quý trẻ tuổi coi việc làm đỏm bằng cách đỏ mặt và vẻ mong manh dễ vỡ làm hình mẫu Whitney thực nổi bật và sống động và hơi bốc đồng. Trong khi các quý cùng tuổi luôn tỏ ra đoan trang, e lệ Whitney luôn thể thông minh và trực tính.

      Trong suốt năm tiếp theo, Anne dõi theo cách tự nhiên hợp tác với thời gian, khuôn mặt trẻ trung của Whitney với những đường nét sẵn có hứa hẹn sớm trở thành sắc đẹp rực rỡ. Hàng mi đen dầy rợp bóng quanh đôi mắt ấn tượng, đôi mắt chuyển từ màu xanh nước biển sang màu xanh lục bảo đậm bên dưới đôi lông mày đậm vô cùng duyên dáng. Những lọn tóc màu gỗ dái ngựa bóng bẩy bao quanh khuôn mặt đẹp như tranh vẽ với đôi môi dầy gợi cảm và làn da màu kem mượt mà như sa tanh. Cơ thể nàng vẫn mảnh khảnh nhưng bắt đầu nở rộ với những đường cong hấp dẫn tạo thành đường nét ràng. Năm đó nàng được mệnh danh là quý “có sắc đẹp vô song”.

      Các quý ông với nàng rằng nàng có vẻ đẹp đáng bị đánh cắp và vẻ đáng bỏ bùa mê mọi người, và rằng nàng ám ảnh giấc mơ hàng đêm của họ. Whitney lắng nghe những lời ngợi ca bóng bẩy và tận tâm ngừng của họ với nụ cười nửa như hài hước tin nửa như thực biết ơn tốt bụng của họ.

      Nàng khiến Anne nhớ tới loài chim nhiệt đới hay lảng tránh, luôn thấy kinh ngạc và tỏa ra mời gọi, loài chim luôn hạ cánh cách quả quyết để rồi bay vụt khi có ai định thò tay bắt nó.

      Nàng xinh đẹp, nhưng các quý ông bỏ bê hàng loạt các quý đẹp kém để quanh quẩn bên nàng, chỉ cần cái vẫy tay vui vẻ là họ lại tụ quanh nàng cùng vui vẻ theo tính cách của nàng.

      Bước vào năm thứ 3 kể từ khi Whitney ra mắt xã hội thượng lưu, Whitney trở thành thử thách cho ngày càng nhiều các quý ông xuất sắc, những người mong hạ gục được trái tim nàng đơn giản để chứng tỏ rằng họ có thể thành công khi mà người khác thể - để rồi chỉ nhận ra mình lại rơi vào tình vô vọng với người phụ nữ trẻ hề đáp lại tình cảm của họ. Mọi người đều biết rằng rồi nàng sớm kết hôn, sau cùng nàng cũng 19 tuổi rồi. Thậm chí đức ông Gilbert cũng bắt đầu lo lắng nhưng khi ông bày tỏ với vợ rằng Whitney trở thành đề tài bàn tán om xòm bà chỉ mỉm cười.

      Bởi vì đối với bà, Whitney ngày càng trở nên phù hợp với Nicolas DuVille
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :