1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ nhàn rỗi không muốn ly hôn - Nguyên Tiêu(Full 10c) đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Vợ Nhàn Rỗi Muốn Ly Hôn
      [​IMG]


      Tác giả: Nguyên Tiêu

      Convert: ngocquynh520

      Editor: MeOw

      Số chương: 10

      Nam chính: Bạc Cạnh

      Nữ chính: Bạch Nhạc Ninh

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: Cungquanghang.net

      Làm eBook: banglangtrang123

      Type Pic: hpdt

      Bìa: Nhóm Designer CQH


      Giới thiệu




      Tơ hồng vận mệnh lòng quấn quýt, chỉ mong có

      Cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của tình , cũng chỉ vì

      Bạch Nhạc Ninh nhắn đáng , bình sinh thích nhất là papa của mình,

      Nhưng kể từ khi papa đưa cái trai họ Bạc tuấn tú kia về,

      di tình biệt luyến [1] , lập tức "có Bạc cần cha",

      Mặc kệ cha ở bên tức tối đấm ngực, còn cứ bám dính lấy Bạc, vừa làm nũng, vừa phát cáu,

      Lại rất thục nữ tuyên bố muốn làm vợ của , cho phép thay lòng đổi dạ

      Khiến Bạc Cạnh có cảm giác như mình lên nhầm thuyền giặc! May sao, Bạc Cạnh cũng có thể coi là kẻ hung ác,

      chỉ đồng ý kết hôn cùng với vợ vẫn còn vị thành niên, mà còn bắt đầu lên kế hoạch "mười năm nuôi vợ",

      Lừa được hòn ngọc quý của nhà họ Bạch vừa mới phất lên trong nước làm bạn

      Con đường chông gai trắc trở cứ như vậy mà vượt qua cách dễ dàng, thuận lợi lên làm phó tổng giám đốc công ty xây dựng của nhà họ Bạch!

      Người ngoài cho là thèm muốn gia sản khổng lồ của nhà họ Bạch, nhưng ai biết, tất cả mọi thứ làm,

      Chẳng qua cũng là vì muốn có thể sớm nuốt bé "thanh mai" dấu của mình vào bụng,

      Dù có bị người ta chê cười là "trâu già gặm cỏ non", Bạc Cạnh cũng thèm để ý,

      Nhưng, chàng trai trẻ trước mặt này là ai? Còn cả cái bàn tay an phận kia nữa

      Nếu như biết điều thu về, cũng chắc chắn mình cỏ thể động thủ giết người hay đâu!

      -------------
      Chú thích:

      (1) Di tình biệt luyến: người rồi sau đó lại ko người đó nữa mà lại có tình mới.
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      tart_trungTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Mở đầu

      Năm đó, sáu tuổi, mặc dù sớm đến tuổi có thể vui chơi cùng các bạn nhưng bởi vì thân thể được tốt lắm, cho nên vẫn được đến nhà trẻ, dưới thương của papa, cũng còn biết cái gì là bi thương, càng biết cái gì là chết.

      Năm đó, mười lăm tuổi, mặc dù có những suy nghĩ và khát vọng của riêng mình, nhưng bởi vì cha mẹ đột ngột qua đời, cho nên tất cả đều hóa thành hư . Ở cái nơi gọi là ‘họ hàng’ đó, chẳng hiểu được cái gì gọi là ‘hơi ấm tình thân’

      Hai người bọn họ gặp nhau cũng phải là ngẫu nhiên, nhưng những thứ tình cờ bên trong đó, lại nhiều đến mức thể hết được, có lẽ là do số trời định rồi.

      Chương 1.1

      “Ninh Ninh, gió to rồi! Mau vào trong nhà , cẩn thận lại bị cảm lạnh là phải uống thuốc đấy!”

      Mẹ Lý làm quản gia của nhà họ Bạch nhiều năm, bà vừa cẩn thận nom nồi canh sôi, vừa lớn tiếng nhắc nhở con duy nhất của chủ nhân nhà họ Bạch.

      “Nhưng mà, tối qua papa gọi điện về, là hôm nay papa có thể trở về mà. . . .” Đáp lại mẹ Lý là giọng non nớt của trẻ con, giọng điệu chần chừ, lại mang theo chút mong đợi.

      Biệt thự nhà họ Bạc nằm cách thành phố khá xa, bởi vì ông chủ muốn để cho con mình có thể tận hưởng bầu khí trong lành, chăm sóc thân thể tốt, cho nên tiếc mà bỏ trống căn nhà nằm ở vị trí rất tốt, lại đến đây mua căn biệt thự này, trồng các loại hoa cỏ ở trong sân.

      ôm búp bê, lúc này lại đứng yên lặng ở trong sân, đôi mắt to tròn linh động nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt, chỉ sợ bỏ lỡ bóng dáng của papa.

      Mẹ Lý thấy mình nhắc nhở cũng có kết quả, lại hiểu bé này có tính khí quật cường, ai có thể khuyên được, bà chỉ đành tắt bếp, xoay người lên lầu tìm chiếc áo khoác để khoác thêm cho ngóng chờ papa mình.

      bé ôm chặt búp bê vào lòng, giọng tiếng cám ơn, nhưng ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cổng chính.

      biết qua bao lâu, khuôn mặt của lên chút thất vọng và sốt ruột.

      Ngay lúc bĩu môi, dường như là sắp sửa buông tha cánh cổng sắt tinh xảo lại từ từ mở ra.

      “Papa!”

      lao nhanh tựa như cỗ xe lửa, trong ngực vẫn ôm theo búp bê, nhào tới ôm chặt người đàn ông phía trước.

      “Papa! Rốt cuộc papa cũng trở về rồi!”

      Cha Bạch cưng chiều vuốt ve khuôn mặt đáng của con , nhịn được mà thơm hai cái vào má , lúc này mới vỗ vỗ đầu có mái tóc mềm như nhung lụa, ý bảo chú gấu koala bé hãy trèo xuống cây : “Ninh Ninh, mau tới đây chào Bạc !”

      được nhàng hạ xuống đất, lúc này mới phát sau lưng cha mình là cậu con trai, ước chừng mười lăm tuổi, dáng dấp rất dễ nhìn, tựa như có loại ma thuật khiến cho ai nhìn thấy đều muốn dời mắt.

      Trông thấy về phía mình, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên, ấy là đẹp trai. . . .

      nắm chặt ống tay áo của cha mình để che giấu sợ hãi, chỉ để lộ ra cặp mắt trong veo mang theo tia nghi hoặc, cộng thêm chút xấu hổ nhìn vào cậu bé trai kia.

      Cha Bạch kịp đợi con chủ động bắt chuyện, ngượng ngùng nhìn cậu thiếu niên khuôn mặt mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, : “Ninh Ninh hơi sợ người lạ. . . .”

      sao!” Cậu thiếu niên khẽ gật đầu, giấu trong đôi mắt thần thái tươi đẹp mà bé đáng kia mang lại: “Con của chú Bạch rất đáng !” Cậu thiếu niên trong giai đoạn đổi giọng, nhưng cũng quá khó nghe, cậu cố tình thấp thanh , để phát ra giọng mũi nhàng.

      Cha Bạch nghe vậy lại càng cảm thấy ngại ngùng hơn.

      ra lần này ông hạ quyết tâm, để con thích quấn lấy người khác này ở nhà, mình bay sang quốc, mục đích chính là để tham gia tang lễ của vợ chồng nhà họ Bạc, cộng thêm phải xử lý ít công chuyện, cho nên mới kéo dài nửa tháng.

      Lúc cha Bạch còn trẻ từng du học sang quốc, thân mình, gia cảnh bình thường, ở nơi đất khách quê người, khó tránh khỏi việc bị số bạn học khác cố tình gây khó dễ, đúng lúc đó, ông Bạc lại ở trong học viện, đảm nhiệm chức vụ giáo viên trợ giảng, lại tỏ ra đặc biệt chiếu cố ông, thường xuyên đưa ông về nhà dùng cơm.

      Cũng chính là vị giáo viên trợ giảng thân thiết này giúp đỡ ông trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, để cho ông có thể cố gắng trải qua đoạn năm tháng ấy, ông mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

      Nhưng hôm nay, ông Bạc trước giờ vẫn sống bằng lý trí lại bởi vì người vợ thứ hai. . . . lựa chọn cùng nhau đồng quy vu tận, bỏ lại đứa con trai của vợ cả, vẫn còn chưa đủ tuổi thành niên phải đối mặt với những ánh mắt soi mói và những lời bàn tán xôn xao của người ngoài.

      Quả thể tưởng tượng được, điều khiến cho cha Bạch cảm thấy khó tin, bề ngoài ông Bạc nho nhã như vậy, thế nhưng tính cách lại cực đoan như thế, cho dù có chết cũng phải đem người mình thương cùng.

      Là người ngoài, ông có quyền xen vào chuyện riêng của gia đình người khác, hơn nữa, bản thân ông cũng tương đối hiểu , hai chữ ‘tình ’, đến tột cùng có thể khiến cho nhiều người trở nên điên cuồng, ấy vậy mà những chuyện xảy ra trong tang lễ, khi cha Bạch tận mắt chứng kiến mới hiểu được, cách thẳng thừng, chính là họ hàng nhà họ Bạc đều đỏ mắt vì số tài sản của ông Bạc, thế nhưng lại hề muốn nhận nuôi Bạc Cạnh đáng thương, vừa mới mất mái ấm gia đình, thậm chí còn có người muốn đưa cậu ấy vào nhi viện.

      Đứa Bạc Cạnh này cũng mười lăm mười sáu tuổi, nuôi thêm nhiều lắm là vài năm nữa cậu có thể tự mình đảm đương cuộc sống, nhưng nếu bị bọn họ đưa đến nhi viện, chẳng phải là khiến cho người ngoài cười đến rụng răng sao? Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là họ hàng, cậu bé vừa mới trải qua nỗi đau mất cha, sao lại có thể phô ra tình người lạnh nhạt, thói đời bạc bẽo trước mặt cậu bé như vậy?

      Cha Bạch đành lòng nhìn con trai duy nhất của vị ân nhân năm nào rơi vào kết quả như vậy, nên ông tự mình đứng ra đề nghị nhận nuôi Bạc Cạnh, đáng tiếc là cái quyết định này bị mọi người phản đối.

      Phản đối chỉ là cái cớ, cái chính là bọn họ sợ người ngoài như ông có ý đồ muốn chiếm tài sản.

      Cha Bạch chỉ cảm thấy buồn cười.

      Vốn liếng của ông Bạc để dành cũng nhiều, cuộc sống từ trước đến nay vẫn luôn giản dị, hơn nữa lại thích làm vui lòng người khác, chỉ cần là học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cho dù là nam hay nữ, quốc tịch nào, chỉ cần để cho ông ấy phát nhất định là hết lòng trợ giúp. Ngoại trừ căn nhà ở gần trường đại học, cha Bạch tìm ra được ông Bạc còn có tài sản gì có thể mang .

      Vì vậy cha Bạch lập tức tìm Bạc Cạnh, cho biết suy nghĩ của mình, hỏi xem ý kiến thế nào, dù sao cũng phải có đồng ý của Bạc Cạnh mới được, nếu như có ý muốn ở lại để bảo vệ tài sản của cha mình cha Bạch cố gắng giúp hoàn thành tâm nguyện.

      ra từ lúc dự tang lễ, cha Bạch hết sức tán thưởng cậu bé Bạc Cạnh vô cùng có khí chất nam nhi này, trải qua vài lần quan sát, ông phát tính tình của Bạc Cạnh trầm ổn đúng như những gì ông nghĩ, khi chứng kiến mấy người họ hàng giả vờ khóc lóc diễn kịch, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài cửa, như thể người mà bọn họ đến phải là mình, vừa thỏa hiệp lại càng mù quáng nghe theo, xem ra là đứa trẻ rất có chủ kiến.
      tart_trungTuyết Nguyệt thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 1.2

      Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cha Bạch cảm thấy thể tiếp tục để Bạc Cạnh ở lại quốc, thứ nhất, hành động ông Bạc ép vợ chết vì tình tạo nên chấn động rất lớn, có ảnh hưởng tốt đối với Bạc Cạnh, thứ hai, họ hàng thân thích đều biết được địa chỉ nhà họ Bạc, chắc chắn nhao nhao chạy tới, dùng đủ mọi lý do để dây dưa với Bạc Cạnh.

      Bởi vì chắc chắn Bạc Cạnh có đồng ý trở về nước tiếp tục học hay , vì vậy mà cha Bạch đến hỏi ý kiến của Bạc Cạnh, ngờ Bạc Cạnh chỉ nghĩ chút rồi đồng ý.

      : “Nơi này có gì để cháu lưu luyến cả, có lẽ về nước tốt hơn, còn về phần nhà cửa, cháu nghĩ sau này cháu chả còn tâm tình gì mà ở đây nữa, cứ bán là được rồi!”

      Cuối cùng, cha Bạch dùng hết tâm tư, vận dụng những mối quan hệ mà nhiều năm qua gầy dựng được, sau khi chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng thành công giành được quyền nuôi Bạc Cạnh từ trong tay đám họ hàng thân thích kêu gào ầm ỹ kia.

      Cha Bạch tạm thời quyết định nhận nuôi Bạc Cạnh, vì thế tốn ít thời gian, bởi vì trong lòng nhớ đến con , cho nên mặc dù vẫn còn nhiều thủ tục chưa kịp làm xong, nhưng ông vội vã mang theo Bạc Cạnh lên máy bay để bay về nước.

      Thế nhưng, cha Bạch cũng làm theo ý của Bạc Cạnh mà bán ngôi nhà của vợ chồng ông Bạc, ông chỉ thuê người đúng giờ đến quét dọn căn nhà, cho dù trong lòng có ôm bao nhiêu oán hận nơi này vẫn là nơi mà Bạc Cạnh sinh ra. ๖ۣۜ
      Kết thúc chuyến tới quốc, khi lần nữa lại đứng trước cánh cổng nhà mình cha Bạch vẫn còn suy nghĩ, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

      Khẽ thở dài chút tiếng động, cha Bạch kéo con trốn sau lưng mình, cố gắng giới thiệu cho : “Cha mẹ của Bạc rất xa, Ninh Ninh thể biết lễ phép như vậy nha! Những lời lúc trước papa từng dạy, Ninh Ninh đều quên hết rồi sao?”

      nghe tiếng hiểu tiếng , chỉ hiểu được nửa câu đầu: “Cha mẹ ấy cũng giống như mẹ, bay lên trời để đợi chúng ta sao?”

      Nghe vậy, sắc mặt của cha Bạch trở nên ảm đạm: “Đúng vậy, cũng giống như mẹ của con. . . .”

      Đôi mắt của Bạc Cạnh lộ vẻ kinh ngạc.

      lớn lên ở quốc, nhưng cũng vì thế mà làm trễ nải việc học tiếng mẹ đẻ của mình, lúc trước còn ở nhà cha mẹ toàn cầu giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ, vì thế khi nghe cha con ông Bạch chuyện cũng hiểu được bọn họ gì.

      Điều khiến kinh ngạc chính là, suốt cả thời gian ngồi máy bay, chú Bạch chỉ toàn kể lể về những chuyện thú vị của vợ con mình, những lời đó cũng có gì đặc biệt, từ những lần chuyện trước đó, cộng thêm những lần chú Bạch kể về vợ con mình cũng có thể nhận ra được, Bạch phu nhân qua đời từ lâu.
      Bạc Cạnh cũng nghe chú Bạch nhắc tới nữ chủ nhân nào khác trong nhà họ Bạch, mà cái người phụ nữ trung niên đứng cạnh cửa ở xa xa, nhìn mình gật đầu chào, cho dù là dựa vào cách ăn mặc hay tuổi tác cũng thể là vợ của chú Bạch được.

      Chẳng lẽ chú Bạch mình gà trống nuôi con?

      Bạc Cạnh có chút khó tin, khỏi nghĩ đến cha mình, cũng bởi vì ông ấy quá sợ đơn, cho nên sau khi mẹ qua đời chưa được năm cưới vợ khác.

      Lúc Bạc Cạnh cau mày suy nghĩ cha Bạch bản chất của thương nhân, nắm chặt cơ hội, thành công thuyết phục con mình.

      ra rất muốn gần gũi với Bạc Cạnh, nhưng bởi vì trước giờ ít tiếp xúc với người ngoài, hơn nữa lại chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên nào tuấn tú như Bạc Cạnh, thích từ trong nội tâm lại biến thành tật xấu rất hay dễ dàng mắc cỡ, khiến cho dám đến gần Bạc Cạnh.

      Sau khi nghe papa giải thích, rốt cuộc cũng hiểu , Bạc đẹp trai này, từ nay về sau trở thành thành viên mới trong gia đình, giống như cha, ở cùng nhà, có thể ngày ngày gặp mặt, ngày ngày chuyện, mà phải giống như người ngoài, lâu lâu mới được gặp lần, mỗi lần gặp mặt còn phải giả vờ ra dáng thục nữ.

      Sau khi hiểu , có vẻ hưng phấn kéo kéo tay papa của mình, tới gần Bạc Cạnh, tự giới thiệu bản thân: “Em tên là Bạch Nhạc Ninh, Bạch trong màu trắng, Nhạc trong vui vẻ, Ninh trong bình an, theo như papa , có cái tên này, em nhất định luôn luôn vui vẻ, bình bình an an mà lớn lên!” xong, từ từ buông lỏng đề phòng lúc ban đầu, nhìn Bạc Cạnh rồi lộ ra nụ cười đáng , ngọt ngào đến nỗi dường như là sắp làm mắt bị thương. “ Bạc, có thể gọi em là Ninh Ninh! Bạc, tên gì?”
      Nụ cười ngọt ngào của khiến cho Bạc Cạnh cảm thấy mình có chút thảm hại, môi mỏng khó khăn phun ra hai chữ: “Bạc Cạnh.”

      Bạch Nhạc Ninh nhíu mày, dáng vẻ như hiểu .

      Ngay sau đó, Bạc Cạnh lại nghĩ tới những lời cha Bạch từng , con của ông mới sáu tuổi, bởi vì thể trạng tốt cho nên từ đến lớn chỉ ở trong nhà, sợ ra ngoài bị trúng gió cảm lạnh, hoặc có thể bị người khác lây bệnh cảm mạo linh tinh.

      Đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình nên dùng cách trả lời ngắn gọn như vậy để trả lời với đứa trẻ còn chưa được học mẫu giáo, chỉ là tại sao chú Bạch cho biết, Ninh Ninh lớn lên, tính cách lại đáng như vậy, khiến cho người khác nhịn được mà muốn thương , cưng chiều .

      “Bạc trong dày mỏng [1] , Cạnh trong cạnh tranh, ừm. . . .em ăn kẹo Bạc Hà bao giờ chưa? ra phải là Bạc trong Bạc Hà, chỉ là lúc đọc lên điệu giống nhau mà thôi.” Bạc Cạnh lúng túng khẽ liếc nhìn cha Bạch, chẳng biết tại sao, ở trước mặt cha Bạch, luôn có cảm giác chột dạ.

      [1] Bạc (薄) có nghĩa là bạc bẽo, mỏng manh.

      Bạch Nhạc Ninh hiển nhiên chưa từng nghiên cứu xem rốt cuộc tên viết như thế nào, nhưng kẹo bạc hà lại làm dấy lên hứng thú của : “ sao? Kẹo bạc hà à? Em rất thích, rất thích!” xong, lại buông tay cha mình ra, hưng phấn hỏi: “ Bạc, Bạc, sau này có giống như lời papa , luôn luôn ở nơi này chơi với Ninh Ninh đúng ?”

      Bạc Cạnh nhất thời cứng họng.

      Cái gì gọi là ‘luôn luôn’ ? từng cho là cha mẹ cũng làm bạn bên cạnh mình lâu dài, nghĩ đến khoảng thời gian trước khi cha mẹ qua đời, Bạc Cạnh khó tránh khỏi có chút buồn bã.

      Nhưng tâm trạng tồi tệ của , lại bị Bạch Nhạc Ninh hiểu lầm, bởi vì tuổi còn quá , biết cái gì gọi là ‘sinh ly tử biệt’.

      lập tức cụp mắt xuống, nước mắt lã chã chực khóc: “ thể được sao? Ninh Ninh chưa từng có trai, Ninh Ninh hâm mộ những bé được trai thương TV, Bạc thể làm trai của Ninh Ninh sao? Ninh Ninh chỉ có tâm nguyện rất , rất rất như vậy mà cũng thể thực sao?”

      Bạc Cạnh bị tập kích tràng ‘sao’ liên tiếp, thể tạm thời quên nỗi bi thương vì cha mẹ qua đời, dưới những câu trách móc cùng với những giọt nước mắt của Bạch Nhạc Ninh, Bạc Cạnh im lặng nhìn trời, trong lòng lại thở dài dứt, ra, thân là con trai duy nhất trong gia đình, chưa bao giờ có kinh nghiệm dỗ trẻ con, ngay cả đứa trẻ bình thường cũng thể nào ứng phó được, chứ đừng tới Bạch Nhạc Ninh được cha Bạch vô tình huấn luyện cho tuyệt chiêu làm nũng ăn vạ và bám người như vậy.

      Vừa nghĩ tới hai người chênh lệch tới chín tuổi, mà trước mắt nhóc Bạch Nhạc Ninh cái gì cũng hiểu, có chút nhức đầu, biết phải thế nào cho hiểu, mình căn bản là thể nào giống như trai ruột của , cưng chiều chút kiêng dè? Dù sao cũng có quan hệ máu mủ, nếu tập cho có thói quen lệ thuộc, sau này bọn họ thân thiết quá mức khiến cho người ngoài chỉ trích.

      Nhưng nhìn dáng vẻ này của , chỉ sợ nếu như câu nào Thủy Mạn Kim Sơn [2] mất.

      [2] Thủy Mạn Kim Sơn: Hình dung nước lũ ngập tràn. Xuất xứ liên quan đến chuyện Bạch Xà năm xưa gặp được Hứa Tiên, nhất kiến chung tình. Pháp Hải hòa thượng khi thấy Hứa Tiên mặt đầy khí, liền đem đến Kim Sơn tự giấu , Bạch Xà dẫn theo Thanh Xà tới tìm trượng phu bị Pháp Hải ngăn cản. Bạch Xà bất đắc dĩ phải đấu pháp, vì vậy “thủy mạn Kim Sơn”. Pháp Hải đưa thiên binh thiên tướng tới đối phó, giam Bạch Xà ở tháp Lôi Phong.

      cũng chưa thể mà. . . .”

      Bạc Cạnh từ trước đến giờ vẫn luôn chững chạc, lần đầu tiên lại cảm thấy chân tay luống cuống, theo bản năng liếc nhìn cha Bạch, xem cha Bạch có biện pháp nào để trấn an Bạch Nhạc Ninh chút hay .

      Ai ngờ, cha Bạch chẳng qua là chỉ hứng thú quan sát hai đứa trẻ chuyện với nhau, trong đầu lại từ từ ló ra ý nghĩ, cho nên lúc Bạc Cạnh đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía mình ông lại giả bộ bắt được tín hiệu, đưa mắt nhìn về phía xa xa như ngắm phong cảnh xung quanh ngôi mà biết mình ngắm bao nhiêu lần rồi.

      Ừm, khiến cho thiếu niên vẫn luôn giữ mình tỉnh táo, bức đến bất đắc dĩ phải cầu cứu mình cũng là công đức rất tốt nha! Con , cố gắng lên! Tránh cho Bạc đau buồn vì cha mẹ qua đời mà quên mất cảm xúc khuôn mặt mình rồi.

      Nghĩ tới đây, cha Bạch lại quay đầu tặng cho Bạc Cạnh nụ cười khích lệ, lại giống như là chọc tức , cậu nhóc, bài học thứ nhất khi đặt chân đến nhà ta, chính là phải biết dỗ bé con nhà chúng ta.

      Bạc Cạnh biết nên khóc hay nên cười.

      Lúc đầu, chú Bạch từng ông ấy là thương nhân, thương nhân luôn trọng lợi ích, xuất phát từ việc báo đáp ân nhân của mình, nên ông chăm sóc tốt, để cho hoàn tất công việc học hành, mặt khác, những công sức mà ông ấy bỏ ra, cũng phải là hoàn toàn cho .

      nhớ lúc ấy chú Bạch với như thế này, ‘thứ lỗi cho ta ích kỷ, nhưng ta chỉ có đứa con bảo bối, rốt cuộc ta cũng nên nghĩ cho nó trước tiên, lỡ như sau này nó muốn kế thừa gia nghiệp mà lại muốn gả cho người nào đó như ý, ông già như ta đây, cho dù có thương nó cũng thể nào bảo vệ nó cả đời, nếu như cậu có lòng, vậy ta nguyện ý đem Bạch thị do tay ta sáng lập giao cho cậu, dù sao để cho nó trải qua những ngày tháng phải lo cơm áo, ta cũng yên lòng’.

      Bạc Cạnh đồng ý, cũng phải ngu ngốc, chuyện có lợi như vậy, ai mà từ chối chứ?

      Mà bây giờ, thấy cha Bạch nhìn mình mỉm cười hiền hòa thế kia, lại nhìn lại nhóc đứng cạnh mình giả khóc, chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào, Bạc Cạnh có loại ảo giác, đừng là mình cẩn thận lọt vào trong tay bé giả heo ăn thịt cọp rồi đấy chứ?

      vất vả mới dụ dỗ được nở nụ cười, Bạc Cạnh quay đầu, nhìn cha Bạch bằng cặp mắt u oán, lại chìa tay ra với , sau đó nắm tay cùng nhau bước vào phòng.

      Thứ lỗi cho bây giờ thể nào từ chối thẳng thừng hay cự tuyệt thỉnh cầu của Bạch Nhạc Ninh, nhất là khi trông thấy đôi mắt đẫm nước của dè dặt từng li từng tí ngước lên nhìn .

      Chương 1.3

      Cha Bạch cam lòng bị con bỏ quên đằng sau, lại đứng bên cạnh thêm dầu thêm mỡ: “Ninh Ninh thiên vị quá, có trai rồi cần papa nữa.”

      Chỉ nghe thấy giọng kháng nghị mềm nhũn của con bất hiếu: “Người ta đâu có, là do papa nghĩ nhiều quá thôi! Sau này Bạc cũng giống như trai ruột của Ninh Ninh, lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Ninh, như vậy càng khiến papa yên tâm để lo công việc hơn mà.”

      Cha Bạch ăn dấm chua của con , nhịn được hung hăng : “Còn thiên vị nữa, đây chẳng phải là muốn papa mau chóng công tác à? Con sợ papa mệt mỏi sao?”

      Bạch Nhạc Ninh lại ông, nhất thời bĩu môi, thèm chuyện với người cha già thích ăn dấm chua nữa.

      Bởi vì lầu hai chưa kịp sửa chữa nên Bạc Cạnh được trực tiếp sắp xếp vào trong căn phòng sát cầu thang lầu hai ở lầu , bên cạnh chính là phòng của Bạch Nhạc Ninh, còn lại là phòng của cha Bạch, bởi vì cha Bạch báo trước cho mẹ Lý biết, nên trước khi Bạc Cạnh đến phòng cho được dọn dẹp sạch , để lại số đồ đạc cá nhân, chỉ đợi tới sử dụng mà thôi.

      Buổi chiều, đồ đạc được nhanh chóng chuyển tới, dưới giúp đỡ của mẹ Lý và tài xế Lý, Bạc Cạnh đem số ít đồ đạc này chuyển vào nhà, sau đó ngồi trong căn phòng màu sắc đơn giản nhưng gây nhàm chán, lặng lẽ quan sát nơi mà có thể mình ở trong nhiều năm tới.

      Chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng động huyên náo truyền đến từ bên ngoài cửa, sau đó lại trông thấy cái đầu quen thuộc lấp ló nhìn vào, tựa như muốn ‘nhìn tôi , nhìn tôi , mau mau để ý đến tôi ’.

      Vì vậy, Bạc Cạnh quyết định nghe theo: “Ninh Ninh sao vậy? Vào đây !”

      vô cùng có thiện cảm đối với em này, từ trong tư tưởng muốn thương , nghe tương đối sợ người lạ, nhưng nhìn tình huống thực tế hình như phải như vậy, trong nhà đột nhiên xuất người xa lạ, đơn thuần đáng , lại hay làm nũng, chỉ cảm thấy chơi vui, chút sợ sệt được bao lâu cũng từ từ thả lỏng, trở về bình thường như tại.

      Bạch Nhạc Ninh thấy Bạc Cạnh cho phép mình vào phòng, đôi mắt lại lần nữa cong cong thành hình bán nguyệt: “ Bạc, thu dọn đồ đạc sao? Có cần em giúp tay ?”

      mới bây lớn, có thể giúp được cái gì chứ?

      Vừa nghĩ vậy, nhịn được mà trêu chọc : “Vậy Ninh Ninh có thể giúp dọn dẹp cái gì nào? Sách, hay là quần áo?” xong, mở ra ba thùng giấy tương đối lớn, bên trong đều là những cuốn sách to và dày cộm.

      Bạch Nhạc Ninh chỉ liếc mắt nhìn bắt đầu nhăn nhó mặt mũi: “Ơ? Nhiều như vậy . . .” Nhưng rất nhanh chuyển từ trạng thái buồn rầu sang sùng bái: “Nhiều sách như vậy. . . Bạc đọc hết rồi sao? là lợi hại! Papa người đọc nhiều sách là người thông minh nhất!”

      Bạc Cạnh nghe thế bật cười, rốt cuộc là chú Bạch dạy nhóc này thế nào nhỉ?

      Lại nghe thấy Bạch Nhạc Ninh hưng phấn ríu rít: “Chờ sau này em học, em cũng đọc nhiều sách như vậy, em nhất định phải trở thành người thông minh giống như Bạc.”

      thể , được này sùng bái quả là khiến cho Bạc Cạnh có loại cảm giác lâng lâng, vỗ lên đầu Bạch Nhạc Ninh: “Ninh Ninh muốn học à?”

      “Papa , chờ thêm năm nữa, thân thể của em tốt hơn chút có để đến trường học rồi! Đến lúc đó Bạc cũng học đúng ?” Đôi mắt to tròn lóe sáng, trong mắt ngập tràn mong đợi.

      Bạc Cạnh cười khẽ: “Đó là dĩ nhiên! Chẳng qua là, Ninh Ninh, phải học ở trường trung học, còn em mới chỉ học ở trường tiểu học mà thôi!”

      Bạch Nhạc Ninh bĩu môi đầy mất hứng: “Trung học cấp hai và tiểu học kém nhau rất nhiều sao? Sao lại thể học chung lớp?”

      Bạc Cạnh nhướng mày, học chung lớp? Được rồi, có thể hiểu được, bé này chưa từng nhà trẻ, cũng có bạn bè để chơi cùng, so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, quả là có chút đơn. Cái ý nghĩ muốn bảo vệ con của chú Bạch tuy rất đáng khen ngợi, thế nhưng ông ấy gián tiếp khiến cho con mình mất cơ hội để kết giao với bạn bè, chuyện này. . . biết nên thế nào mới phải.

      Bạc Cạnh cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ chút: “Nếu Ninh Ninh đồng ý trước hết hãy để chú Bạch chọn cho em trường tiểu học, sau đó chọn trường trung học gần đó, như vậy có thể ở gần Ninh Ninh rồi!”

      Ánh mắt của Bạch Nhạc Ninh sáng lên: “Yeah! Bạc là tốt nhất! Em thích Bạc nhất!” hưng phấn tới nỗi quên mất mình mới chỉ quen người ta chưa được ngày, lại nhào lên phía trước thơm cái vào má , sau đó lại lon ta lon ton chạy ra khỏi phòng, vừa vừa gọi papa, chạy thẳng mạch xuống lầu để tìm người cha thân thiết.

      Bạc Cạnh đưa tay xoa vào chỗ Ninh Ninh vừa hôn, trong mắt tràn ngập ý cười, tính tình của bé này nắng là mưa, quả nhiên là giống y chang chú Bạch, nhưng mà, phải là chủ động tới đây vì muốn giúp dọn dẹp sao? Sao bây giờ lại bỏ chạy còn thấy bóng dáng nữa rồi?

      Cười cười lắc đầu cái, Bạc Cạnh đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, tranh thủ dọn dẹp đồ đạc cho xong rồi xuống nhà ăn cơm tối.

      thể phủ nhận, lúc đầu Bạc Cạnh có ấn tượng sâu sắc đối với cha Bạch, chỉ nhớ trong khí tang lễ nhuốm màu bi thương của cha mẹ mình, vờ như có phản ứng gì trước những cử chỉ của đám họ hàng thân thích, sau lại vô tình bị cha Bạch phát hoàn cánh khổn khổ của mình, ông ngỏ ý muốn giúp đỡ , khi đó trong lòng Bạc Cạnh cũng tồn tại ít băn khoăn, trải qua vô số lần chứng kiến họ hàng thi nhau làm ầm ỹ, cho dù có ngây thơ thế nào cũng hiểu tình người ấm lạnh, lòng dạ con người cũng dễ đổi thay.

      cũng phải là người có bản tính trời sinh lạnh bạc, chẳng qua là bởi vì gia đình, khiến có cách nào buông bỏ, sau khi chuyện cùng với cha Bạch, những lời ông đều xuất phát từ nội tâm ân cần, lại rất thẳng thắn khiến Bạc Cạnh cảm thấy cực kỳ khâm phục, càng đừng đến bây giờ, có thể gặp được Ninh Ninh, bé hay sợ tiếp xúc với người lạ, nhưng rồi lại có thể cười vui vẻ, còn có mẹ Lý và tài xế Lý hiền lành chất phác. . . .

      Những điều này khiến cho Bạc Cạnh cảm thấy, hoàn cảnh ở nhà họ Bạch vô cùng an nhàn dễ chịu, khác với khi còn ở quốc.

      Mặc dù khuôn mặt của hai người thân nhất vừa mới qua đời vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu , cách nào quên , nhưng cũng nhiều lần, suýt nữa quên mất vẻ mặt ác liệt của đám họ hàng thân thích khi tranh giành tài sản trước mặt mình.

      Quyết định buông tay vô cùng chính xác, ít nhất thành công rồi, đúng sao?

      Bạc Cạnh nhếch môi, thu hồi suy nghĩ có chút xa xăm, bắt tay vào thu dọn đồ đạc, sắp xếp vào những vị trí thích hợp, trong lòng lại thấy cảm động vì tận tình chu đáo của cha Bạch.

      Trước khi đến đây, chưa từng rằng mình cần căn phòng như thế nào, nhưng nhìn căn phòng này cũng biết là vừa mới được lau dọn sạch , tủ treo quần áo còn phảng phất mùi sơn mới, bên trong còn bỏ hai túi khử mùi, cho dù là màu sắc như thế nào, trang trí trong căn phòng cũng quá nổi bật, mấy tủ sách được kê sát tường, những đem hết số sách của từ quốc về đây, mà toàn bộ gian ở căn phòng này, tất cả đều phù hợp với sở thích của .

      lần nữa Bạc Cạnh lại cảm thấy mình may mắn vì mình quyết định sai lầm.
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 2.1

      Buổi tối hôm đó, sau nửa ngày bận rộn, mẹ Lý chuẩn bị cả bàn ăn toàn là thức ăn ngon, dồn hết tâm huyết để cho thành viên mới của gia đình có thể được ăn ngon bữa, cũng thuận tiện muốn để cho hiểu tài nấu nướng của mình cao siêu thế nào.

      Dĩ nhiên, nếu như Bạch Nhạc Ninh có thể ngoan ngoãn uống hết chén canh mẹ Lý càng cao hứng.

      Cho nên, lần đầu tiên Bạc Cạnh dùng cơm ở nhà họ Bạch, may mắn được chứng kiến tài nghệ dụ dỗ con của cha Bạch.

      “Ninh Ninh ngoan, ăn canh cơ thể mới hết bệnh nha!” Cha Bạch lừa gạt con ngây thơ.

      “Đừng xạo với Ninh Ninh, uống thuốc cơ thể mới hết bệnh!” Kết quả là con liều chết chứ uống.

      “Ninh Ninh ăn canh giỏi tối nay papa kể chuyện cổ tích cho Ninh Ninh nghe nha!” Cha Bạch dụ dỗ.

      “Ninh Ninh lớn rồi, buổi tối ngủ cần phải nghe chuyện cổ tích nữa.” bé kháng cự.

      Nghe đoạn đối thoại của hai cha con, Bạc Cạnh vừa đưa cơm vào trong miệng, suýt nữa phun ra, nhưng vẫn giữ vững phong độ như những gì được học ở quốc, mi mắt rũ xuống, chăm chú ăn cơm, giả vờ như mình nghe thấy gì.

      ngờ, cha Bạch lại đem ngọn lửa chiến tranh lan tới người : “Hôm nay là ngày đầu tiên Bạc tới nhà chúng ta, Ninh Ninh chịu uống canh mà còn nghịch ngợm như vậy Bạc nghĩ Ninh Ninh là đứa trẻ ngoan đấy!”

      Bạc Cạnh bất đắc dĩ, sớm biết cái cách giáo dục con của cha Bạch có vấn đề, thậm chí cả lời này mà cũng ra được, chẳng lẽ sợ bắt chước sao?

      Mặc dù cha Bạch chỉ cố ý hù dọa, nhưng Bạch Nhạc Ninh lại ngoan ngoãn rút lui, vội vàng lén lút quan sát Bạc Cạnh ngồi đối diện, vừa đúng lúc Bạc Cạnh lại để lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, khiến cho Bạch Nhạc Ninh hiểu lầm, cho là nghĩ mình như thế, nghĩ mình là đứa trẻ hư.

      chán nản, mếu máo cầm thìa lên, múc từng muỗng từng muỗng canh có thể so với thuốc thập toàn đại bổ kia, cho vào trong miệng, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn lộ vẻ nghiêm túc phù hợp với lứa tuổi của , nhấn mạnh: “ Bạc, Ninh Ninh là bé ngoan, đừng nghe papa bậy!”

      Hả? Nhạc Ninh lại dám bảo mình ‘ bậy’?

      Ánh mắt của cha Bạch khẽ trầm xuống, lẩm bẩm : “Ninh Ninh, chỉ cần nhắc tới Bạch con nghe lời, nhưng hai đứa mới quen biết chưa được nửa ngày, điều này làm baba đau lòng quá. . . .”

      Tình hình này, nếu ổn rồi.

      Rốt cuộc Bạc Cạnh cũng đặt đũa xuống, trấn an buồn bực trước: “Cho dù Ninh Ninh uống canh cũng là bé ngoan mà! Vả lại. . . .” kìm được vui vẻ nơi đáy mắt, nhìn về phía cha Bạch: “Cháu rất xin lỗi, chú Bạch!” Nhịn, phải nhịn, ngàn vạn lần được cười.

      Đáng tiếc, kìm chế của chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của vị papa đại nhân nào đó.

      Mặt khác, vừa nghe vậy vô cùng sung sướng mà giơ tay hình chữ V: “Oh yeah! Bạc là tốt nhất!” Hô xong khẩu hiệu, nhảy xuống ghế, bước vòng qua bàn tựa như làn khói, tới chỗ ngồi của Bạc Cạnh: “Ninh Ninh thích Bạc! Vì thế, tối nay Ninh Ninh muốn ngủ cùng !”

      Cái gì? Sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này?

      Cha Bạch trừng mắt nhìn Bạc Cạnh giống như nhìn kẻ thù, thằng nhóc này, giỏi lắm, vừa mới tới mà cướp mất con bảo bối của ta?

      Bạc Cạnh có cách nào phản bác, nếu chú Bạch còn tiếp tục dạy dỗ con mình như vậy sau này chắc chắn xảy ra vấn đề lớn!

      Chỉ còn cái người đề xuất ‘ngủ chung’ là vẫn trưng ra vẻ mặt ngây thơ, như thể đó chỉ là cầu

      năm rất nhanh trôi qua, cuộc sống của Bạc Cạnh ở nhà họ Bạch dần dần trở nên ổn định.

      Dưới nỗ lực và trêu chọc vô tình hay cố ý của Bạc Cạnh, mà trước mắt, lấy được lòng tiểu công chúa của nhà họ Bạch, điều này khiến cho người làm cha như cha Bạch vừa vui mừng, vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Vui mừng là vì rốt cuộc ông cũng cần phải bày trận chờ đón quân địch để giải quyết đống hồ sơ chất chồng ở công ty nữa, trước khi Bạc Cạnh đến đây biết khi nào Ninh Ninh bị bệnh, biết lúc nào gào khóc muốn có papa bên cạnh, khiến ông nhất định phải gạt đống công việc sang bên để cấp tốc chạy về nhà điểm danh với con .

      Tức đến nghiến răng nghiến lợi bởi vì Bạc Cạnh và Ninh Ninh nhà ông càng ngày càng thân thiết, cả ngày lẫn đêm đều mỗi câu ‘em thích Bạc nhất’, có chuyện gì hài lòng với ông lại đem kể hết cho Bạc Cạnh, ràng ông là cha, tại sao lại cứ có cảm giác như mình là kẻ đáng thương bị con bỏ rơi vậy, điều này bảo ông phải làm sao chịu nổi? Ông hài lòng, rất hài lòng.

      Ngược lại Bạc Cạnh cực kỳ cực kỳ hài lòng.

      Trong năm này, chỉ cần khi có thời gian rảnh rỗi luôn ở bên cạnh để chuyện với , thực tế, Ninh Ninh là đứa trẻ hiểu chuyện, phải là đứa trẻ vô tâm, trừ lúc ở nhà hay thích ngúng nguẩy làm nũng, ngang ngạnh tùy hứng, thế nhưng đó cũng chỉ là cách để nhấn mạnh tồn tại của mình mà thôi.

      Mới đầu, Bạc Cạnh chẳng qua chỉ cảm thấy bé ngốc nghếch đáng , về sau lại từ từ phát , rất khéo hiểu lòng người. Làm sao bây giờ? Hình như hoạt bát nghịch ngợm này mất rồi, đáng tiếc là còn quá , phải đợi đến khi hiểu được cái gì gọi là ‘ mến’ lúc đó hai từ ‘thích nhất’ mới có ý nghĩa.

      Bạc Cạnh vừa đạt hạng hai toàn quốc trong kỳ thi toán lý, được thông qua kỳ thi cuối cấp, vì thế nên được nghỉ sớm hơn những bạn học khác đến hai tuần, ngay cả những buổi học cuối kỳ cũng chẳng muốn vào lớp.

      Rút quyển tạp chí từ trong giá sách, lại vô tình liếc lên tấm hình được đặt nóc tủ.

      Đó là tấm hình bọn họ mới chụp cách đây lâu, lúc và Ninh Ninh công viên, trong hình nằm lưng , cười đến rạng rỡ, tay bám ở bả vai , tay đặt ở đầu tạo thành chiếc sừng trâu.

      Lòng thoáng chốc trở nên vui vẻ, Bạc Cạnh mím môi dựa vào đầu giường, mở cuốn tạp chí, thờ ơ lật vài trang, trong đầu thầm tính toán thời gian tan học của Bạch Nhạc Ninh.

      Kể từ khi Bạch Nhạc Ninh học tiểu học tới nay, bởi vì dáng vẻ đáng , miệng lưỡi lại ngọt, khiến cho rất nhiều giáo viên quan tâm đến , các bạn học cũng thích chơi chung với , cho nên, mặc dù học đối với thể nghiệm, thế nhưng mỗi ngày đều vui vẻ khoác cặp học, sau khi tan học về nhà cũng rất vui vẻ kể lại những chuyện diễn ra trong ngày hôm đó.

      Mặc dù cha Bạch chỉ ngoài miệng, thế nhưng vẫn luôn thầm than trách địa vị của mình trong lòng con càng ngày càng thấp, nhưng số lượng công việc càng ngày càng nhiều, quả là ông còn cách nào để chăm sóc Ninh Ninh tốt hơn, huống chi bây giờ Bạch thị trong giai đoạn khởi đầu, ông thể nào bỏ mặc được.

      Tiểu Nhạc Ninh thông minh, cũng biết công việc của cha mình rất quan trọng, hơn nữa, bây giờ có người ăn cơm cùng , chuyện cùng , cho nên cũng làm khó cha Bạch nữa.

      “Ninh Ninh học, nếu có bài nào hiểu hỏi Bạch, baba có nhiều thời gian, chỉ cần trở về ăn tối cùng với Ninh Ninh là tốt rồi, công việc ở công ty cũng đủ khiến baba mệt lắm rồi!” Từ sau khi Bạch Nhạc Ninh lên tiểu học, dưới ảnh hưởng của bạn tốt Trần Hiểu Ý rốt cuộc cũng phát chính xác được hai từ ‘baba’.

      Lời này của con khiến cha Bạch vừa vui vừa buồn.

      Vui vì con quả đúng là tri kỉ, uổng công ông thương . Buồn là vì con mình thay đổi từ lúc nào mà ông cũng hề hay biết, là đáng trách.

      Nhưng dù sao Ninh Ninh cũng chỉ mới học tiểu học, việc học căn bản cũng quá cấp bách, bài học cũng rất đơn giản, mà thành tích của thằng bé Bạc Cạnh kia rất xuất sắc, cũng đến nỗi thể dạy cho , hơn nữa, con của ông thông minh như vậy, học cái gì cũng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

      Nhưng chứng minh rằng suy nghĩ của cha Bạch quá ngây thơ, đứa trẻ ở nhà thông minh lanh lợi nhưng chưa chắc đến trường học là có thể cầm cờ trước, hay ngược lại, cho dù ở trường là học sinh giỏi thông minh nhưng chưa chắc về đến nhà lại có thể học tập xuất sắc.
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 2.2

      Hôm nay là ngày trường tiểu học Giai Duyệt phát phiếu điểm, học sinh lớp - Bạch Nhạc Ninh mang phiếu điểm từ trường về nhà, suốt cả đường bé khóc đến rối tinh rối mù, đến tận khi bước vào nhà rồi mà vẫn còn nức nở.

      Bạc Cạnh vốn nằm giường đọc báo, lỗ tai thính lại nghe thấy tiếng khóc của tiểu Nhạc Ninh, vội vàng ném báo xuống giường, đứng dậy mở cửa, sau đó cũng ngoài ý muốn trông thấy đôi mắt đẫm lệ xuất trước cửa phòng mình.

      “Ninh Ninh, làm sao vậy? Có ai bắt nạt em à?” Bạc Cạnh nhàng vươn tay kéo hai tay dụi mắt của : “Đừng dụi nữa, bị đau mắt đấy!”

      Bạch Nhạc Ninh nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt, vươn tay về phía Bạc Cạnh đòi ôm: “ Bạc, thành, thành tích của em. . .Hu hu hu. . .”

      A, thủy mạn kim sơn nha (*)

      (*) Nước lũ ngập tràn

      Bạc Cạnh cũng do dự, bế Bạch Nhạc Ninh vào phòng, để ngồi ở mép giường, kiên nhẫn đợi cho tiếng khóc của dần rồi mới hỏi: “Thành tích thế nào?”

      ra nắm từ trước, Ninh Ninh học ở trường tiểu học Giai Duyệt có vẻ nhõm, kiểm tra giữa kỳ cũng chỉ cần nguệch ngoạc vài chữ cũng qua được, hôm nay rốt cuộc nhà trường cũng phát phiếu điểm, nghĩ đến kết quả thi của Ninh Ninh bằng người khác, bé này tâm cao khí ngạo, tám phần chắc là giáo viên cái gì nên mới khóc như vậy. d

      Bạch Nhạc Ninh hít hít mũi, Bạc Cạnh trông thấy lại sắp sửa dùng nước mắt dìm chết , đành nâng tay xoa đầu của , vỗ về an ủi: “Thi tốt sao?”

      Bạch Nhạc Ninh chỉ dùng thanh nghẹn ngào để trả lời .

      Ôi, xui xẻo, bị đoán trúng rồi.

      Bạc Cạnh nâng trán, dám để cho tiếng thở dài bật ra khỏi miệng, lúc này nếu để cho nhóc nghe thấy mình than thở chắc càng khó chịu hơn.

      tốt cũng chẳng sao, cái chuyện học hành ấy mà, thi lại vài lần cũng là chuyện bình thường thôi.” cố vắt óc an ủi : “Em mới học lớp , sau này có gì hiểu cứ hỏi , chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể đạt được thành tích tốt. . .”

      tràng dài, kết quả hình như lại gãi đúng chỗ ngứa, tâm tình của Bạch Nhạc Ninh càng tệ hơn.

      Bạc Cạnh tốn hết nước bọt để an ủi, rốt cuộc cũng đầu hàng, dứt khoát tự mình hành động, tự động mở cặp sách của Bạch Nhạc Ninh rút phiếu điểm ra xem.

      Có vẻ như đây chính là đầu sỏ làm cho nhóc này khóc rồi.

      Sau khi xem lướt qua lần, tất cả đều xuất sắc, có gì để . . . A! đúng, phải là có vấn đề, mà là có vấn đề rất lớn!

      Bạc Cạnh thể tin, nắm chặt phiếu điểm, nhìn lần rồi lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng, ngón tay run lên, cực kỳ dè dặt hỏi: “Khụ, điểm môn số học có bị tính nhầm ?” Ai đến cho biết, điểm này gần bằng zero rồi, rốt cuộc là thi kiểu gì đây? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      câu đâm trúng tử huyệt.

      Khóe miệng Bạch Nhạc Ninh co quắp, nước mắt lại lần nữa trào ra: “ Bạc. . . Hức. . .”

      Bạc Cạnh đau lòng ôm lấy vai : “Ninh Ninh ngoan, khóc, khóc nhé, môn số học vốn dễ, em đừng khóc!”

      Bạch Nhạc Ninh quệt nước mắt: “Hức hức, cả lớp ai cũng được chín mươi mấy điểm, có mấy bạn còn được trăm điểm, ngay cả thầy giáo cũng những bài toán này rất đơn giản, chỉ có em, huhu, cả lớp chỉ có mỗi mình em đần nhất, ngay cả phép cộng trừ cũng làm xong!”

      Bạc Cạnh tuyệt đối im lặng.

      Môn số học lớp , đơn giản quả thể đơn giản hơn, có mấy lần Ninh Ninh hỏi mấy loại câu hỏi như ‘Tiểu Hồng có quả táo, tiểu Minh có ba quả táo’, cũng từng xem qua vở toán của , quả thực là. . . . Tóm lại, mọi phương diện, Ninh Ninh có vẻ lanh lợi, thi toàn quốc mà được điểm như thế tuyệt thể dùng hai chữ ‘thái quá’ để hình dung rồi.

      nghĩ như vậy bên tai lại truyền đến thanh nức nở buồn bã: “Có phải em vụng về lắm ? Hức, tất cả mọi người đều thi tốt như vậy, còn có người cười nhạo gọi em là Ninh Ninh ngốc nữa. . . .”

      Hả, là quá đáng, Ninh Ninh nhà bọn họ cũng chỉ bị kém mỗi môn số học mà thôi! Ai dám bảo bối của như vậy?

      “Ninh Ninh là thông minh nhất trong mắt Bạc nha, những người Ninh Ninh ngốc mới đúng là ngốc, Ninh Ninh đừng đau lòng nha!” Bạc Cạnh tâng bốc lên tới đỉnh đầu, sau đó lại thản nhiên buông lời khách sáo: “ Bạc dạy em môn số học để sau này điểm của em còn cao hơn bọn họ, để cho bọn họ dám em ngốc nữa! Được rồi, đừng buồn, tới cho nghe, là ai có mắt tròng, lại dám chọc công chúa nhà chúng ta nước mắt nước mũi đầm đìa như vậy?”

      Bạch Nhạc Ninh kháng nghị: “Người ta mới có nước mắt nước mũi đầm đìa như vậy!” Lại tiếp: “Là cái tên ngồi sau em! Cậu ta đáng ghét, cực kỳ đáng ghét, lần nào cũng kéo tóc của em, lại còn lén lút bỏ sâu vào cặp của em, em sau này lớn lên giống sâu. . .”

      Bạc Cạnh nhướng mày, chăm chú lắng nghe Bạch Nhạc Ninh tố cáo tội trạng của đối phương.

      Cuối cùng, Bạch Nhạc Ninh quy kết câu: “Dù sao cũng chính là tên siêu cấp bại hoại!”

      “Nhưng mà, Ninh Ninh à. . .” Bạc Cạnh chậm rãi vén tóc mái có chút tán loạn của sang bên: “Sao trước giờ nghe thấy em nhắc tới chuyện này?”

      Bạch Nhạc Ninh bĩu môi : “Đó là bởi vì lớp tụi em mới vừa đổi chỗ ngồi, mà số em xui nên mới rút trúng phải chỗ ngồi tại, lúc trước là tiểu Ý Ý ngồi đằng sau, cậu ấy hề bắt nạt em!”

      “Là vậy à. . .” Giọng điệu của chậm rãi dịu dàng giúp Bạch Nhạc Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều, trong lòng lại hạ quyết định.

      Sau khi trường tiểu học Giai Duyệt công bố điểm thi cuối kỳ tổ chức họp phụ huynh, nguyên tắc là muốn mọi người tham gia, Bạch Nhạc Ninh cũng ngoại lệ, lại vừa đúng khoảng thời gian cha Bạch xử lý hợp đồng sáp nhập của công ty, có cách nào dành thời gian cho việc khác, mấy ngày kế tiếp lại ngừng họp hành thương thảo, cũng chả dư ra được chút thời gian rảnh rỗi.

      Mọi người đều biết, họp phụ huynh kiểu gì cũng phải mất cả buổi sáng, thậm chí có khi còn lấn sang cả buổi chiều nữa.

      “Baba thể sao?” Bạch Nhạc Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định.

      “Hí hí, con ngoan, con nhất định là ủng hộ công việc của ba đúng , họp phụ huynh cũng có thể để cho tiểu Cạnh. . .” Thanh của cha Bạch càng lúc càng dần, cuối cùng là biến mất trong trầm mặc của con , ông chột dạ lau mồ hôi: “Ha. .ha ha. . Để cho tiểu Cạnh được sao? Đều là người nhà, người nhà. . .”

      Bạch Nhạc Ninh thất vọng sụp vai: “Vâng.”

      Bạc Cạnh liếc cha Bạch cái, kiểu này là muốn đẩy trách nhiệm cho đây mà.

      Công ty nhiều việc bận rộn cũng phải là cái cớ, từ trước tới giờ cha Bạch luôn nuông chiều thương con , bây giờ có người thay thế ông rồi, ông có thể an tâm dấn thân vào nghiệp, biết là nên cám ơn cha Bạch vì tin tưởng mình hay là nên lấy oán trả ơn, bỏ bé chạy lấy người nữa.

      ra Bạc Cạnh sớm biết gần đây cha Bạch bận giải quyết hợp đồng sáp nhập trong công ty cho nên có cách nào họp phụ huynh, thế nên chờ cha Bạch giao lại trách nhiệm này cho mình.

      Vì vậy buổi sáng hôm sau, khi Bạc Cạnh nắm tay Bạch Nhạc Ninh tới trường, chậm rãi bước vào cổng trường tiểu học Giai Duyệt tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.

      Ở trường học, Bạch Nhạc Ninh nổi tiếng là xinh đẹp, gia cảnh tốt, tướng mạo tốt, nhân duyên cũng tốt, cho nên có rất nhiều bạn học nhận ra , mà Bạc Cạnh tuấn tú mang chút ngây ngô của thiếu niên xen lẫn chút gì đó thành thục của người đàn ông khiến cả người toát ra loại khí chất đặc biệt, mọi người bỗng dưng bàn tán xôn xao, từ thấp đến cao, cho dù là nam hay nữ đều bắt đầu thầm đoán xem có phải là trai của Bạch Nhạc Ninh hay , ngay cả số bậc phụ huynh học sinh cũng bị kinh động, ánh mắt lại vô tình hay cố ý xẹt ngang qua đây.

      Đối với ánh mắt của mọi người, Bạc Cạnh cũng lịch đón nhận, thái độ vẫn vô cùng nhàn nhã khiến cho đám trẻ và mấy người phụ huynh cảm thấy lúng túng, rối rít quay đầu lại, dám nhìn theo bọn họ nữa.

      Suốt cả đường , Bạch Nhạc Ninh hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, trong lòng như nở hoa, khỏi lắc lắc cánh tay của Bạc Cạnh, cười hì hì : “ Bạc, nhiều người nhìn chúng ta kìa!” Trong giọng chất đầy kiêu ngạo và tự hào, giống như cái người bị nhìn như động vật quý hiếm đó phải là Bạc Cạnh mà là mới đúng.

      Bạc Cạnh cúi đầu cười khẽ, vươn ngón tay nựng nựng má hồng của : “ buồn vì thành tích của mình nữa sao?”

      Bạch Nhạc Ninh le lưỡi: “Có Bạc giúp em rồi, em còn lo gì nữa?”

      Hai người chuyện hồi cũng đến lớp của Bạch Nhạc Ninh.

      “Tiểu Ý Ý!” Bạch Nhạc Ninh vẫy tay với bé ở trong lớp học.

      Giáo viên chủ nhiệm đứng trước cửa chuyện với vị phụ huynh, bên cạnh có bé mặc đồng phục học sinh, chính là Trần Hiểu Ý, bạn tốt trong lớp của Bạch Nhạc Ninh, bởi vì biết phải làm gì nên lúc này, nhàm chán nghịch bím tóc của mình.

      Nghe thấy Bạch Nhạc Ninh gọi, ánh mắt của Trần Hiểu Ý bỗng lộ ra vẻ hưng phấn: “Tiểu Ninh Ninh, cậu tới rồi!” Lại nhìn đến người nắm tay Bạch Nhạc Ninh, vừa trông thấy Bạc Cạnh, bé há to miệng, khoa trương kêu lên: “Oa, tiểu Ninh Ninh, đây là cậu sao?”

      hét to dọa giáo viên chủ nhiệm giật mình, quay đầu lại lại thấy thiếu niên tuấn tú, vóc dáng cao gầy có chút mỏng manh gật đầu chào mình.

      Khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười nhàng, còn cả đôi mắt xinh đẹp kia nữa. . . .

      Giáo viên chủ nhiệm gần như si mê.

      Bạch Nhạc Ninh lại vui, bé hệt như nữ thổ phỉ, mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay của Bạc Cạnh, dùng sức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào giáo mà bình thường mình thích nhất, sợ Bạc ‘của mình’ bị người ta cướp mất.

      Cho đến khi có người ho tiếng giáo mới hốt hoảng bối rối, nhớ ra mình nên gì đó:
      “À, xin hỏi cậu là…” Còn trẻ như vậy, chắc là trai của học sinh mình rồi.

      Bạch Nhạc Ninh tuy lùn nhưng suy nghĩ thấp, cố gắng hạ giọng, tiếp lời của chủ nhiệm: “ giáo chỉ lo nhìn Bạc, căn bản là phát ra em.”

      Trần Hiểu Ý ngoác miệng cười lớn.

      Bạc Cạnh cũng nén cười đến mức thể nén hơn được nữa, nhưng lại thể cho vị giáo viên chủ nhiệm nào đó mặt mũi, nên thể làm gì khác hơn là gõ lên trán Bạch Nhạc Ninh, ngược lại lại cười cười xin lỗi: “Ngại quá, ba của Ninh Ninh có việc, có thời gian nên tôi thay mặt phụ huynh của Bạch Nhạc Ninh tới đây để họp phụ huynh cho bé!”

      cách ngắn gọn nhưng đồng thời cũng vô cùng ràng, dù thế nào cũng thừa mình là ruột của Ninh Ninh, người ngoài nghĩ sao về quan hệ của và Ninh Ninh cũng mặc kệ, huống chi mục đích hôm nay tới đây cũng phải bởi vì họp phụ huynh.

      Giáo viên chủ nhiệm nâng gọng kính, cười rộ lên: “Ahaha, ra là phụ huynh của bạn học Bạch, xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm năm nhất, họ Vương, cậu gọi tôi là giáo Vương được rồi!”

      Trần Hiểu Ý sớm đến bên cạnh Bạch Nhạc Ninh, nhân lúc người lớn vẫn chưa chuyện xong, bé chọt chọt vào vai Bạch Nhạc Ninh, giọng : “Này, đây chính là trai mà cậu kể đó sao? Dáng dấp tuấn tú nha!”

      Bạch Nhạc Ninh hất cằm : “Đó là dĩ nhiên, Bạc rất ưu tú, học cũng giỏi nữa!”

      Trần Hiểu Ý liếc nhìn Bạc Cạnh cao hơn mình rất nhiều, tiếp tục giọng trao đổi: “Mê hoặc luôn cả giáo viên lớp mình, lần này cậu xong đời rồi, chờ đến khai giảng cậu chắc chắn bị đám đàn chị lớp chặn đường.”

      Bạch Nhạc Ninh hiểu lắm: “Tại sao?”

      Trần Hiểu Ý lắc đầu cười ranh mãnh: “Mấy người đó muốn kết giao với cậu chứ sao!”

      Bạch Nhạc Ninh vẫn hiểu: “Kết giao kết giao, sao tớ lại xong đời?”

      “Ngốc!” Trần Hiểu Ý chỉ hận rèn sắt thành, hung hăng nhéo tay Bạch Nhạc Ninh khiến sợ hãi kêu lên: “Cậu làm gì vậy?!” tức giận, thấp giọng oán trách: “Đau muốn chết! Sao lại tớ ngốc?”

      chuyện này nữa!” Trần Hiểu Ý phất tay, ra vẻ muốn so đo với tiểu nhân: “Tiểu Ninh Ninh, kỳ nghỉ tới có muốn leo núi ?”

      Bạch Nhạc Ninh còn chưa kịp Bạc Cạnh chuyện xong với giáo viên rồi, hơi chần chừ, bối rối nhìn Trần Hiểu Ý: “Tớ trả lời sau nhé!”, sau đó lại chạy theo Bạc Cạnh vào lớp học.

      Đúng như những gì tưởng tượng, trong lớp học sớm vỡ òa, từ khi Bạc Cạnh bước vào, mọi người bên trong liền xì xào bàn tán, bởi vì chủ nhiệm lớp, cha Trần và Bạc Cạnh đứng che khuất Bạch Nhạc Ninh cho nên dù mọi người trong lớp có cố gắng rướn cổ cũng thấy rốt cuộc Bạc Cạnh là phụ huynh của ai, chờ đến khi dắt tay Bạch Nhạc Ninh bước vào chủ nhiệm lớp mới bắt đầu giới thiệu.

      Lúc này đám quỷ rốt cuộc mới biết , ra là trai của Bạch Nhạc Ninh.

      bạn học nữ bởi vì hâm mộ nên giọng : “ là hạnh phúc, Bạch Nhạc Ninh rất xinh đẹp, ngờ trai của ấy cũng đẹp như vậy, là tuyệt diệu!”

      Trước khi ra ngoài, mẹ Lý cẩn thận giúp Bạch Nhạc Ninh ăn mặc tỉ mỉ, khiến cho ai ai cũng cách nào cự tuyệt được niềm thích, ngưỡng mộ và ghen tị đối với .

      Chờ tất cả phụ huynh và học sinh ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình cuộc họp mới bắt đầu diễn ra theo khuôn khổ từ trước đến nay, nội dung cực kỳ nhàm chán, vài phụ huynh vẫn chưa trải qua cho nên cũng chưa chuẩn bị tâm lý tốt, vừa khó chịu ngồi nghe chủ nhiệm báo cáo chi tiết tình hình tổng kết cuối kỳ và triển vọng trong tương lai, vừa phải trưng ra khuôn mặt vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại ngừng gào thét, tại sao còn chưa đến con của tôi?

      Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Cạnh họp phụ huynh, chẳng qua là cảm giác mới lạ cũng kéo dài quá lâu, lại đem ý định báo cáo với chủ nhiệm lớp chuyển đến hai mẹ con ngồi phía sau.

      Trước đó Ninh Ninh cũng lần, phụ huynh ngồi theo vị trí của học sinh, cho nên sau lưng cậu nhóc dùng đôi mắt trâu trừng nửa tiếng rồi, chắc hẳn là ‘tiểu tử thúi’ hay bắt nạt Ninh Ninh đây mà.

      Lại qua thêm tiếng đồng hồ, cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng xong tất cả mọi vấn đề, cũng quên khen ngợi và khích lệ mỗi học sinh trong lớp.

      “Vậy bây giờ xin mời quý phụ huynh ra về, ai có vấn đề gì thắc mắc cứ trực tiếp hỏi tôi!”

      Lời của giáo viên chủ nhiệm khiến cho tất cả đám phụ huynh học sinh như trút được gánh nặng, đồng loạt thở ra hơi ngột ngạt, sau đó lục đục kéo ra khỏi lớp học, dưới hướng dẫn của đám trẻ, tất cả đồng loạt kéo nhau xuống sân trường.
      Last edited: 7/1/15
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :