1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 69
      Từ đâu bắt đầu, hình như cũng từ nơi ấy kết thúc.

      Nhớ năm đó, Lục Tự vớt Phan Lôi từ dưới biển lên, mang về Lục gia.

      Chẳng qua khiến hai người họ ngờ là, hơn mười năm sau, Lục Tự đem mình cứu dưới biển, ném trở lại nơi xa lần nữa.

      Phan Lôi cách nào tránh khỏi nỗi sợ hãi trước biển rộng, lúc này, bị Lục Tự túm đến biển rộng.

      Lục Tự… đừng… đừng phạm thêm sai lầm nữa…”

      Phan Lôi luôn miệng cầu xin khiến Lục Tự hơi dao động. gương mặt điển trai của thoáng do dự, dường như Phan Lôi thấy được bình minh của hi vọng.

      Lục Tự, lẽ nào quên rồi sao? Chính cứu em từ dưới biển lên, giờ… chả lẽ muốn ép em đến con đường chết ư?”

      Phan Lôi vừa mở miệng, Lục Tự như phục hồi tinh thần.

      lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, giống như nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ lúc còn niên thiếu. Cho tới bây giờ, mới phát , thực ra hồi còn bé cũng có rất nhiều thời gian vui vẻ.

      và Phan Lôi là thanh mai trúc mã, khi ấy, lòng xem như em .

      Song, có nhiều tình cảm hơn nữa cũng ngăn nổi cam lòng và việc theo đuổi quyền thế trong lòng.

      Hai người họ đến bước đường này.

      quay lại được nữa.

      Lục Tự ngồi xổm xuống, khẽ nâng khuôn mặt nhắn của Phan Lôi lên. Vẫn là điềm đạm đáng thường hay cười ngượng ngùng trong trí nhớ, nhưng chỉ có đôi mắt kia, là nhìn nữa.

      Trong nháy mắt Lục Tự phẫn nộ, chợt hất Phan Lôi ra, bực bội tới lui bờ cát.

      tựa như con thú bị nhốt vậy.

      “Lôi Lôi, tại sao, tại sao em chọn chứ? Tại sao, đến lúc này rồi mà em còn nhớ có chỗ nào tốt? Em biết giết người mà? Tại sao còn ở bên cạnh ? Lẽ nào em quên là người kinh khủng sao?”

      Lục Chung kinh khủng đến mức nào, cần Lục Tự Phan Lôi cũng biết.

      Nhưng, có thể còn cách nào chứ.

      Phan Lôi che giấu chua xót trong lòng, lắc đầu, “ có cách nào, em cũng có cách nào.” là chuyện hoàn toàn có cách nào.

      tàn nhẫn, độc ác.

      Nhưng là Hươu ngốc .

      Hai người họ hấp dẫn nhau, ôm ấp nhau, thân thể nương tựa nhau, linh hồn thuộc về nhau, còn cách nào, thực còn cách nào rồi.

      “Lôi Lôi, quên … Quên hết tất cả … Sống tốt…” Có lẽ, hai người này còn có thể cho con đường sống.

      Lúc này, Lục Tự thể quay đầu. biết , cục diện bây giờ hoàn toàn chẳng kiểm soát được.

      Phan Lôi im lặng, lát sau, mới lắc đầu.

      Lục Tự, em chọn con đường này. còn cách nào quay đầu lại.”

      Tia sáng cuối cùng trong mắt Lục Tự chợt xám xịt, lui về sau hai bước, khoát khoát tay.

      “Chả còn cách nào rồi. cũng thể quay đầu. Lôi Lôi… đừng trách , thực đừng trách …”

      Phan Lôi rơi nước mắt, biết hi vọng cuối cùng cũng dập tắt rồi. Thực ra, từ lúc thấy Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự, biết, ngày hôm nay có lẽ còn hi vọng nữa.

      Chẳng qua, cực kỳ cam lòng.

      Rất đáng tiếc.

      hứa với Lục Chung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chắn chắn chờ về.

      Chỉ là lần này, rốt cuộc cũng nuốt lời.

      Xin lỗi.

      Thực xin lỗi.

      “Thả ấy , chúng ta đều có được thứ mình muốn rồi.” Thấy nước mắt Phan Lôi rơi lả chả, Lục Tự vẫn nỡ, sau biến cố lớn ở nhà họ Lục, kỳ thực có số chuyện nghĩ thông suốt.

      Thực ra, cam lòng bởi vì người đó là Lục Chung, nhưng thương tiếc dành cho Phan Lôi, vẫn hữu.

      Mấy năm nay, quyền thế che mắt , song có số thứ quên.

      thực nỡ, em là em nhìn em lớn lên…”

      “Lòng dạ đàn bà.” Lão mù nhàn nhạt ném câu, nhưng Lục Tự kiên quyết che trước mặt Phan Lôi.

      “Tôi rồi, tôi hận Lục Chung, tôi cũng hận Phan Lôi, hận ấy đứng núi này trông núi nọ… Nhưng ấy đáng chết, khi còn bé, giây phút ấy kéo tay tôi gọi tôi là , tôi quyết định phải cho ấy cuộc sống hạnh phúc, mấy năm nay tôi suýt quên mất, bất quá bây giờ… tôi quên được.”

      “Haha… thâm tình đấy…”

      Lão mù vẫn cười như cũ, sắc mặt lại lạnh xuống.

      “Thấy con như vậy, thầy cho con ưu đãi. Nếu chúng ta thử lần nữa, nó có thể bị thôi miên, thầy bỏ qua cho nó.”

      Lục Tự nghiến răng, xoay đầu lại thoáng nhìn Phan Lôi hai mắt đẫm lệ, cuối cùng gật đầu.

      “Được.”

      may mắn.”

      Chung Phỉ Phỉ cười quái dị, kéo Phan Lôi qua.

      “Tốt… Bắt đầu được chưa?”

      “Mấy người muốn làm gì? Tôi muốn…” Phan Lôi liên tục lui về sau, lại bị Chung Phỉ Phỉ tát cái.

      “Con đê tiện này, còn chưa qua đây!”

      Phan Lôi liên tục lùi lại, nhưng bị Chung Phỉ Phỉ túm càng chặt.

      Chả biết bọn họ bỏ thuốc , cả người Phan Lôi mềm nhũn, bỗng còn chút sức lực nào.

      Lúc này, lão mù từ từ tới.

      Sau đó, Phan Lôi cảm thấy mình mơ giấc mộng.

      Trong mộng, còn rất . được người phụ nữ xinh đẹp ẵm tay, “Bắc Bắc ngoan, xem này hai đâu rồi?”

      ngẩng đầu, theo tầm mắt người phụ nữ nhìn sang.

      Xa xa, có chàng trai vẫy tay với họ.

      “Mẹ… em …”

      Viền mắt Phan Lôi nóng lên, muốn nhào tới.

      Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như sương mù vậy, tất cả cứ vỡ vụn thu vào trong tay.

      Mang theo cả người phụ nữ xinh đẹp biến mất cùng lúc.

      Lúc này, từ trong sương mù dày đặc truyền tới giọng .

      “Mèo ngoan… theo về nhà .”

      sững sờ, trong đầu xuất vô số hình ảnh, chuẩn bị sải bước chạy tới phía trước.

      Đột nhiên, phía sau lại xông ra giọng .

      “Bắc Bắc, đừng qua đó. Đó là người xấu, bắt cóc con, đừng qua đó.”

      Giọng này có vẻ quen thuộc, Phan Lôi chần chừ.

      Trong sương mù dày đặc, giọng ấy dần dần lại, cuối cùng sắp nghe nổi nữa.

      Phan Lôi rất gấp, lại có cách nào.

      Chỉ có giọng phía sau càng ngày càng mãnh liệt.

      “Bắc Bắc, ngoan, đừng . Người đó phải người tốt. Con phải cách xa ra…”

      Đầu óc càng lúc càng mơ hồ, đến cuối cùng Phan Lôi hoàn toàn nghe được giọng trong sương mù kia.

      Chỉ có thể theo bản năng: “Bắc Bắc đừng qua đó… qua đó… qua đó…”

      Lúc thấy mắt trở nên dại ra, Lục Tự thở dài.

      “Lần này được ?”

      Lão mù đắc ý, “Thằng nhóc Chuột đồng mặc dù có động tay động chân, nhưng đồ đệ làm sao vượt nổi sư phụ, chút bản lĩnh ấy của nó đều do thầy dạy, có lợi hại hơn nữa, cũng phải đối thủ của thầy.”

      Lục Tự để ý nhiều thế, chỉ nhìn sắc mặt Phan Lôi mờ mịt, vậy cũng tốt.

      Quên hết cũng tốt, ít nhất giữ được mạng.

      “Chúng ta thôi.” Lục Tự nhìn Phan Lôi lần cuối, nghĩ, đời này trở lại nữa.

      Có lẽ, cũng gặp Phan Lôi nữa.

      Chuyện trước kia, để nó theo gió bay .

      Thoáng chần chừ, Lục Tự lại quay lại, tiến tới bên tai có đôi mắt dại ra ấy : “Xin lỗi, Lôi Lôi, có chuyện, vẫn gạt em.”

      Khi đó, người vớt em từ dưới biển lên phải , mà là Lục Chung.

      Đôi mắt mờ mịt của Phan Lôi có tia dãn ra, khi Lục Tự xoay người rời cũng phát , trái lại Chung Phỉ Phỉ ở bên phát được.

      ta muốn tỉnh kìa.”

      Lão mù sững sờ, lập tức chút do dự ra lệnh.

      “Đẩy nó xuống biển.”

      “Đừng…” Lục Tự còn chưa kịp phản ứng, Chung Phỉ Phỉ nhanh chóng vọt tới, đẩy Phan Lôi xuống vách biển.

      Khi Lục Tự chạy tới, Phan Lôi rơi xuống. Sóng nước bao phủ, rất nhanh nhìn thấy bóng dáng .

      “Mụ điên này! làm gì thế…” Lục Tự xoay người gào thét với Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ hoàn toàn quan tâm, chỉ cười haha.

      “Cuối cùng cũng trả được thù, cuối cùng tôi trả được thù rồi. Lục Chung… tại tôi muốn nhìn thử mặt Lục Chung… Thực muốn nhìn thử gương mặt tuyệt vọng ấy …”

      Chung Phỉ Phỉ điên cuồng cười to, niềm vui sướng sau khi trả thù che mắt ta.

      Lục Tự mất mác nhìn cơn sóng to ngoài khơi mãnh liệt, thầm đau lòng.

      Cuối cùng, vẫn tới bước xấu nhất ư?

      Lão mù ở bên sắc mặt nặng nề, “, mau, Lục Chung sắp tới rồi.”

      phải.

      tới rồi.

      Chuột đồng nhìn thi thể đất, rất khó tin sư phụ sau khi chết thành cái dạng này.

      Ông ta là trộm, là chuyên gia điều chế hương, cũng là bậc thầy thôi miên.

      Nổi tiếng thế giới.

      Khi còn bé, trộm người ba mẹ, dạy trộm đồ, dạy giết người, dạy điều chế hương, dạy hạ độc.

      Ông ta nuôi lớn.

      Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn chết trong tay .

      Hệt như ban đầu ông ta .

      “Đời này, chỉ có thể chết trong tay trò giỏi của tôi.”

      Hắc Nựu tới, thấy dáng vẻ Chuột đồng im lặng, vỗ vỗ vai .

      sao chứ?”

      Chuột đồng lắc đầu, “ sao. Ngay từ đầu, tôi biết kết quả định trước. cùng chí hướng thể chung đường, ông ta cũng dạy tôi, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.”

      Nựu gật đầu, tay vẫn vỗ vai Chuột đồng.

      “Trước khoan những lời này, coi thử tình huống bên kia . Xem bọn họ giấu chị hai ở đâu?”

      “Mày tìm được ấy đâu. Đời này cũng tìm được ấy.”

      Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Lục Tự chợt giống như nhụt chí, cả người ủ rũ còn sức lực.

      tìm được, tìm nữa.”

      Lục Chung đá cước, Lục Tự phun ngụm máu, ngẩng đầu, vẫn cười như cũ.

      “Dù có đánh chết tôi… cũng tìm ra ấy… Lục Chung, phải tự xưng mình giỏi tính toán lắm hả? có bất ngờ ấy vĩnh viễn tính toán được. khinh địch vậy, chắc chắn nghĩ tôi dẫn ấy được, nhưng quên… có chuyên gia điều chế hương… tôi cũng có… Thế nào, cuối cùng tôi vẫn thắng bậc…”

      , ấy ở đâu?”

      Giờ này phút này, có truy xét nhiều hơn cũng vô ích. Con ngươi Lục Chung tối sầm, hung hăng đá cước, ngay lồng ngực.

      Lục Tự cười, lại trả lời, chỉ có nỗi tuyệt vọng trước mắt.

      “Mang về, tôi tin cạy được miệng .”

      Nựu nhận lệnh, thoáng nhìn Chung Phỉ Phỉ run lẩy bẩy bị thuộc hạ tóm ở cách đó xa.

      “Người phụ nữ đó sao?”

      Lục Chung còn kiên nhẫn, chẳng thấy Phan Lôi, trong lòng có đủ loại nóng nảy.

      “Giết.”

      câu thẳng thắn dứt khoát.

      Chung Phỉ Phỉ ở gần đó nghe Lục Chung thế, biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết.

      Bất quá đối với ta mà , cũng xem như giải thoát.

      Phan Lôi chết.

      Thứ Lục Chung thích nhất, còn nữa.

      Nghĩ tới đây, Chung Phỉ Phỉ cười haha, giãy khỏi tay người đàn ông vây hãm ta, điên cuồng xông tới chỗ Lục Chung.

      “Chết rồi… Phan Lôi chết rồi… ngay bờ biển này… bọn tao giết nó… đẩy xuống biển… hahahahaha… Lục Chung… mày có nghĩ tới… đó là lao xuống biển … Mày tìm được… mày nhất định tìm được… Cả cái xác cũng thấy…”
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111134 others thích bài này.

    2. supermario

      supermario New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Truyen hay qua! Thanks nang:yoyo17:
      LạcLạc thích bài này.

    3. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      *phun máu* Hy vọng đây là xô tiết canh cún cuối cùng a.... :yoyo23::yoyo23: Thanks nàng, @LạcLạc
      LạcLạc thích bài này.

    4. nguyenkim4498

      nguyenkim4498 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Truyện hay quá . Ghét mụ CPP ghê gớm
      . Tks ad
      LạcLạc thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1/5 là máu sủng....máu ngọt nhá.......lễ vui vẻ.......:yoyo45:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :