1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      TA ĐOÁN HẾT NGƯỢC PHAN LÔI RỒI CHUẨN BỊ CHUYÊN SANG NGƯỢC CHUNG BIẾN THÁI
      LạcLạc thích bài này.

    2. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Theo mình nghĩ ông chung là c lôi c lôi là chung :))
      LạcLạc thích bài này.

    3. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      @LạcLạc KLQ, cơ mak Lã Lạc có chap mới chưa ak :3
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      vuthuhang, susuquỳnhpinky thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 61
      Phan Lôi chẳng biết mấy đêm nay bị hôn mê sâu, Lục Chung làm kỵ sĩ cũng ngủ.

      Giờ phút này, có ý thức rồi, nhưng mở mắt.

      cảm giác có vật ấm áp từng giọt từng giọt rơi mặt , hơi ngứa chút, ươn ướt.

      Chắc là nước mắt.

      Bên tai, là giọng quen thuộc của Lục Chung, mang theo run rẩy.

      “Mèo ngoan… nghe lời… luôn luôn nghe lời… em đừng … Em… em thích… thích chuyện, vậy nữa… em đừng muốn đơn mình…”

      Đây là điều Phan Lôi ngờ được.

      Lục Chung khóc.

      chẳng dám mở mắt, chỉ sợ đó là ảo giác.

      Nước mắt Lục Chung rơi mặt , người cũng cọ cọ bên gáy , mang theo bất lực và yếu đuối.

      “Mèo ngoan… đừng … Mèo ngoan… muốn mình…” Vẫn là cách làm nũng như trước đây, nhưng giọng hơi nức nở khiến Phan Lôi biết làm thế nào.

      Rất nhanh, cổ ươn ướt mảng lớn, trái tim cũng thế, ươn ướt, ê ẩm.

      được bao lâu, nước mắt cũng theo khóe mắt rơi xuống.

      Nhưng, hướng của số phận há chỉ do quyết định.

      Hôm sau tỉnh lại, Lục Chung ở đấy.

      Căn phòng rống rỗng chỉ có người, Phan Lôi mở đôi mắt mỏi nhừ thoáng nhìn xung quanh, hình như mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân lại sắp tới.

      Bỗng nhiên kích động muốn nhìn màu xanh biếc.

      Nghĩ thế, trước mặt xuất mảng xanh biếc.

      Lục Tư cầm chậu cây xương rồng nho đến trước giường .

      lâu gặp, chị hai.”

      Lục Chung từng , Lục Tư rồi.

      ngờ, cuối cùng vẫn trở lại.

      Lục Tư ngồi xuống bên giường , thấy dáng vẻ như vậy, con ngươi đen láy thoáng tia bất đắc dĩ và đau xót, “Xin lỗi, tại mới quay về.”

      Phan Lôi khẽ lắc đầu, “Trước đây… trước đây với tôi, tại tôi… tôi tin thôi.”

      Lục Tư trầm mặc, lát sau mới chậm rãi : “Em biết ấy rất quá đáng với chị, chẳng qua chị cho ấy thêm cơ hội .”

      Lục Tư thẳng vào vấn đề.

      Phan Lôi trả lời.

      Lục Tư thở dài, thoáng nhìn Phan Lôi tiếp: “Chị à, chị biết tại sao em quay về giúp Lục Chung ? Lúc trước, em biết mục đích của ấy, nhưng em vẫn giúp ấy…”

      Phan Lôi vẫn gì, Lục Chung thêm: “Em là đứa trẻ thuộc họ hàng xa của nhà họ Lục, gia đình em giống Lục Chung, hẳn xem như hạnh phúc . Rất lâu về trước ba em từng với em, ông thiếu Lục Phi Nhã ân tình lớn, nếu được, hi vọng em có thể chăm sóc con trai Lục Phi Nhã… Cũng chính là Lục Chung…” Lục Tư xong, lại xoa đầu cười cười, “Khi ấy em cảm thấy buồn cười, ràng Lục Chung lớn hơn em, có gì phải chăm sóc chứ… Nhưng đến khi em gặp Lục Chung, mới hiểu ý ba.”

      Lúc Lục Tư gặp Lục Chung là thời điểm và Phan Lôi kết hôn, lúc đó chẳng qua chỉ đến dự hôn lễ.

      Thấy Lục Chung đơn đứng ngay góc, Lục Tư thoáng đành lòng, bèn tới bắt chuyện với , cũng muốn xem thử đối tượng phục vụ trong tương lai là dạng người gì.

      Bất quá, Lục Chung bị câm cũng quên . Lục Tư cảm thấy đáng sợ, có thể từ hành vi và dáng vẻ bên ngoài của người mà đoán được rất nhiều rất nhiều thứ.

      Nhưng ngày đó, chỉ thấy được lạnh lùng người Lục Chung, cũng phát những thứ khác.

      số.

      Thành , khi ấy Lục Tư cũng chưa quyết định giúp Lục Chung.

      Đến ngày hôm sau mới biết Lục Chung bị đưa nhầm phòng, cưới Phan Lôi.

      Lục Tư là người thông minh, vừa nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Bất quá về sau Lục Tư mới phát , tên Lục Chung này thậm chí ngay cả cũng thiết kế.

      Dùng cách yếu đuối để tranh thủ thông cảm của , đương nhiên sau này Lục Chung mới , có người trợ giúp ở Lục gia, bất quá muốn có thêm kẻ địch thôi.

      Những thứ này Lục Tư nhịn, vì phát tính cách người đàn ông này thoạt nhìn ôn hòa nhưng thực chất rất cáu kỉnh, thực đứa trẻ ấu trĩ.

      Có điều Lục Tư cũng chỉ đánh giá mặt, sau kiện động phòng Lục Tư nhanh chóng tra ra tư liệu Lục Chung ở nước ngoài, khi biết tất cả những việc làm ở nước ngoài, dám xem thường nữa.

      Chẳng dám xem thường , trái lại có chút khâm phục .

      Người này, được, nhưng lại chỉ huy thiên quân vạn mã.

      Có lẽ có loại người trời sinh có bản lĩnh khiến người ta tâm phục khẩu phục, Lục Chung cũng biết điều tra , đồng thời chút kiêng kỵ cho biết mục đích trở về.

      thực chứng minh, Lục Thanh Dương quả thực đáng chết, cũng đồng ý ác giả ác báo.

      Bất quá, Lục Tư ngờ là, Lục Chung xử lý chuyện tình cảm cá nhân hỏng bét vậy.

      Thấy dáng vẻ Phan Lôi vẫn hờ hửng, phản ứng, trong lòng Lục Tư thầm than, xem ra con đường truy đuổi vợ, vẫn còn rất dài đằng đẳng.

      Chẳng qua chuyện đầu tiên và quan trọng nhất là khiến Phan Lôi có thể sống được.

      “Lục Chung đối xử chị như vậy, có lẽ liên quan đến mẹ ấy. Có thể chị chưa biết, Lục Chung và Tô Giác là em cùng cha khác mẹ…”

      Phan Lôi thoáng ngước mắt, Lục Tư cười khổ tiếng, “Đừng nhìn em, chuyện máu chó này em thực muốn . Nhưng hôm nay em đến là làm thuyết khách, cũng chẳng sợ cho chị biết. Người đàn ông Lục Phi Nhã chính là ba Tô Giác, có lẽ ba Tô Giác cũng là gã bạc tình, thích bị gò bó, nên ở chung với mẹ Tô Giác và sinh ra Tô Giác.”

      Dừng chút, Lục Tư lại ném thêm quả bom hẹn giờ.

      “Chị biết thôi, sức khỏe Tô Giác kém vậy, cũng do Lục Phi Nhã động tay động chân. Lúc đó mẹ Tô Giác bỏ mạng tại chỗ, Tô Giác được cứu sống cũng chôn xuống tai họa ngầm.”

      ấy…” Phan Lôi cũng khá bất ngờ, “Lục Chung…”

      Lục Tư gật đầu, “Lục Chung biết. Năm đó mẹ ấy dùng thuốc mới chiếm được ba Tô Giác, nghe từng có thời gian bị giam cầm, quả thực giống y đúc hai người tại… Tên Lục Chung này, cái tốt học, thói cực đoan của mẹ trái lại học toàn bộ…”

      ấy… ấy…” Thấy Phan Lôi nên lời, Lục Tư lại an ủi , “Tuy em rất nhớ thuở mặn nồng ban đầu của hai vợ chồng son, nhưng giờ xem ra chắc chắn có trắc trở. Điều nên em rồi, chị, quyết định của chị chị phải suy xét cẩn thận…”

      Lục Tư xong, chậm rãi ra ngoài.

      Bất quá lúc tới cửa, bèn ngừng lại, xoay đầu nhìn Phan Lôi thêm, “Chị, lẽ nào chị thực cam tâm sao? Đời này bị nhốt ở tầng hầm u ám, hấp hối thậm chí sống nổi mùa xuân này… Chị à, chị có nghĩ đến người nhà chị chưa… Ý em là ba mẹ chị… thân thế của chị, em điều tra, năm đó khi vớt chị từ dưới biển lên người có vết thương, quần áo cũng rất tốt, do đó em nghi ngờ là bị bắt cóc sau đó giết con tin, vì vậy, chị lo lắng cho ba mẹ chị sao? chừng giờ bọn họ còn tìm chị đấy…”

      Ba mẹ à.

      Phan Lôi chưa từng nghĩ tới.

      Có điều tin, nếu có ba mẹ ở đây, bị ăn hiếp, có thể về nhà mẹ đẻ ôm mẹ khóc to, đúng .

      Bị Lục Tư vậy, Phan Lôi bỗng nhiên cam lòng chút nào.

      còn muốn nhìn ánh mặt trời bên ngoài, còn muốn nhìn cây cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm.

      muốn chết ở tầng hầm tăm tối này.

      Nếu trong hôn nhân Lục Chung hoàn toàn có lỗi, vậy lẽ nào sai sao?

      Phan Lôi nhắm mắt, nghĩ đến rất nhiều thứ, tam quan của mình, tam quan của Lục Chung, còn có thời gian sau này của hai người.

      Khi Lục Tư ra khỏi tầng hầm, Lục Chung ở phòng khách như con thú bị nhốt tới lui. Thấy bước ra, nhanh chóng tiến tới đón.

      ấy sao rồi?”

      Lục Tư thành lắc đầu, “Tuy em gạt ấy tại có tin tức của ba mẹ ấy, bất quá giấy gói được lửa, sớm muộn gì ấy cũng biết.”

      biết. cũng để ba mẹ ấy mang ấy .”

      Lục Tư thừa nhận, từ khi biết ông họ khó trị này, thực hết hơi để thở dài.

      “Em này hai à, còn chưa biết lỗi mình sao? biết Tô Giác và ấy có chuyện gì, lại nhốt ấy mấy tháng, đầu óc có vấn đề hả? biết ấy phải ba Tô Giác, càng phải người mẹ Lục Phi Nhã của , rốt cuộc điên cái gì…”

      Thấy Lục Chung đáp, Lục Tư im lặng lúc, bỗng mở miệng: “Em khuyên qua Mỹ trị hết bệnh trước , bác sĩ tâm lý bên đó em giúp hẹn rồi…”

      Từ khi Lục Tư quay lại Lục Chung cứ hút thuốc, lúc này dập tắt điếu thuốc, ngồi xuống, rồi dừng chút mới lên tiếng: “Đợi ấy khỏe, mới .”

      “Hả…” Hiển nhiên Lục Tự hơi bất ngờ, trước đây Lục Chung chuyên giấu bệnh sợ thuốc, mặc kệ khuyên thế nào tuyệt đối bác sĩ.

      Lần này trái lại đồng ý rồi, thực là người đàn ông từng bị tổn thương sao?

      Lục Tư cười thầm, nét mặt lại nghiêm trang, “Còn nữa, dịu dàng với con người ta chút. Em thấy dấu hôn cổ người ta, làm người ta…”

      Lục Tư còn chưa xong, chợt Lục Chung đứng dậy, tay bóp cổ Lục Tư, giọng trở nên trầm, “Cậu nhìn cổ ấy…”

      “…” Fuck you, Lục Tư thầm mắng, ngay cả cũng nhìn được, dục vọng chiếm hữu mạnh thế… Căn bản là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời!

      Ở tầng hầm, Phan Lôi ngổn ngang thông suốt, sau đó quản gia cũng tới.

      “Quản gia, dì cũng đến làm thuyết khách à?”

      Quản gia cười, chẳng qua cười hơi miễn cưỡng.

      “Tiểu thư, tôi đến xem vết thương của chút.”

      “Tôi có vết thương…” Ít nhất bên ngoài có.

      Quản gia rút tay về, khẽ thở dài, “Là tôi tốt, sớm biết thế nên dẫn cùng. Cũng tốt hơn… tốt hơn ở với thiếu gia giày vò… như vậy…”

      Quản gia ngừng xin lỗi, Phan Lôi thoáng xấu hổ.

      “Tôi…” ho khan tiếng, quản gia thấy thế, đứng dậy rót cho ly nước ấm, tiện tay vuốt trán .

      “Tiểu thư, gầy quá.”

      “Vậy à?” Phan Lôi phát , chỉ cảm thấy thân thể dễ mệt mỏi rã rời, có sức.

      Rất khó chịu, dường như giây tiếp theo mất.

      “Tôi… tôi hơi khó chịu à…”

      Quản gia lau nước mắt nơi khóe mắt, đè chăn Phan Lôi, “Ừ… Sau này tốt thôi… Sau này khó chịu nữa…”

      -----

      Tác giả: Tôi đoán tôi là mẹ ruột tốt nhất thế giới… - - viết viết lại viết sủng… = =!
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111140 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :