1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trúc Doanh

      Trúc Doanh Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      116
      :026::026:dung la mau cho ma. kho than PL. haizzz
      LạcLạc thích bài này.

    2. mưa mùa hạ98

      mưa mùa hạ98 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      86
      KLQ nhưng cho e hỏi Lạc Lạc có chap mới chưa ak?
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      atulaasari, minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57

      Phan Lôi từng thấy dáng vẻ Lục Chung nổi nóng kinh khủng, chẳng qua so với tại, những cái trước đây thực chỉ là con kiến gặp con voi.

      Phan Lôi van xin càng làm Lục Chung tức giận, gần giống như xách con mèo hất Phan Lôi ra, Lục Chung túm Tô Giác lần nữa, mạnh mẽ muốn cho quyền.

      Phan Lôi thực sợ rồi, bị ném sang bên mắt nổ cả đom đóm, nhưng biết nếu kịp ngăn cản nữa, chỉ e Lục Chung đánh chết Tô Giác.

      Do đó, khi Lục Chung vung nắm tay lần nữa, Phan Lôi chạy tới, liều lĩnh ôm tay Lục Chung.

      “Lục Chung! dừng tay !”

      cản tôi?” Lục Chung u ám xoay đầu, nước mắt Phan Lôi tưởng chừng như đã chảy sạch trước đó, lúc này vậy mà khóc.

      “Đúng! Đừng đánh người nữa!” Phan Lôi ôm tay Lục Chung buông, nhưng sức Lục Chung làm sao ngăn nổi.

      Lục Chung tùy ý vung lên, Phan Lôi bị hất văng đến bức tường bên cạnh.

      Phan Lôi mơ hồ cảm thấy trong lòng có loại tâm tình từ từ nhen nhóm, có lẽ là thất vọng, nhưng ý thức được, bởi quá đau đớn khiến rảnh nghĩ nhiều thế.

      ót có luồng nhiệt trào ra, chắc là máu.

      Kỳ thực, khi Lục Chung phẫn nộ, Phan Lôi cảm thấy bản thân tuyệt vọng.

      Lục Chung, chưa bao giờ tin tưởng .

      Cho nên, mới có thể nể chút tình nào mà đẩy ra như vậy.

      Tô Giác bị đánh miệng phun máu tươi, nhưng vẫn ngoảnh lại nhìn Phan Lôi.

      Mắt thấy đầu Phan Lôi chảy máu, vội hô, “Lôi Lôi…”

      tiếng này, Lục Chung xoay đầu.

      Phan Lôi tựa vào tường, chăn đơn che chắn thân thể trần trụi của , trán máu từ từ trượt xuống, dường như có nét mặt thống khổ, ánh mắt chỉ đờ đẫn nhìn hết thảy trước mặt.

      Giờ khắc này, ràng Lục Chung nghe được bên trong cơ thể mình có vật nặng rớt xuống vỡ tan.

      Cảm giác như thế rất xa lạ, rất khó chịu.

      vốn còn tính giơ quả đấm lên, nhưng cả người mềm ra, thầm muốn nôn, nhưng còn chút sức lực nào.

      rất khó chịu, chút đều rất khó chịu.

      Từ từ, tới trước mặt Phan Lôi, ôm lấy thân thể mềm nhũn, cảm giác kiểu này mới chậm rãi phai .

      .

      Là của .

      Lục Tư và Chuột đồng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy căn phòng hỗn loạn thành đống, bọn họ rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra.

      Có điều giờ phải thời điểm miệt mài theo đuổi, vì đối tượng trọng điểm bọn họ trông chừng – Lục Chung ôm Phan Lôi bước tới cửa.

      “Lục Chung?”

      Lục Tư tiến lên đón, thấy đầu Phan Lôi có máu, lại nhìn tay Lục Chung cũng máu chảy đầm đìa, nhất thời suy đoán tốt.

      “Em đưa Lôi Lôi xử lý vết thương trước đã.”

      Lục Tư xong, đưa tay muốn tiếp nhận Phan Lôi.

      Nhưng Lục Chung ôm chặt Phan Lôi, trực tiếp về phía trước.

      “Lái xe, chúng ta trở về.”

      Dọc đường , Phan Lôi đều bị Lục Chung ôm chặt trong lòng, từ gương chiếu hậu, Lục Tư có thể thấy máu trán Phan Lôi chảy ngày càng mạnh mẽ.

      Để gây tai nạn chết người, Lục Tư thiện chí nhắc nhở.

      “Lão đại à, ấy chảy máu….”

      Nhưng Lục Chung hình như có chút cảm giác nào, ôm búp bê trong lòng, chặt.

      Lục Tư mấy lần, Lục Chung đều phản ứng.

      Thậm chí, Phan Lôi cũng phản ứng, rất lâu, Lục Tư chỉ có thể tự an ủi mình, chắc vết thương tương đối , vả lại tâm tư hai người này ai biết được chứ, thôi bỏ .

      Phan Lôi phải phản ứng, mà là chẳng biết phản ứng thế nào.

      Đầu rất đau, đau đến chết lặng. Lỗ tai lại ong ong, thanh bên ngoài nghe chả lắm, cuối cùng đầu hết đau, nhưng càng lúc càng nặng nề.

      về nhà khi nào cũng biết.

      Lúc tỉnh lại, nằm giường lớn ở nhà.

      trở về biệt thự sau khi kết hôn ở với Lục Chung, thân thể trần trụi, đầu mát rượi, sờ thử là lớp băng vải dày, hiển nhiên vết thương xử lý xong.

      Phan Lôi từ giường ngồi dậy, lõa lồ khiến hơi khó chịu, muốn lấy chăn che đậy chút.

      Nhưng tìm nửa ngày, giường chẳng có tấm chăn nào.

      Máy điều hòa trong phòng mở vừa đủ, nên lạnh, nhưng cả người trần trụi, Phan Lôi vẫn cảm thấy an toàn.

      Cuối cùng, lấy cái gối to phía sau, che trước ngực.

      Ngồi hồi, mới nghĩ tới đây là căn phòng, có thể tìm quần áo mặc.

      Nhưng bất ngờ lần nữa, phòng này là phòng trước kia của , lại trống rỗng.

      Trong tủ quần áo, chỉ quần áo, ngay cả quần lót cũng chẳng có.

      Lúc này, trong lòng Phan Lôi khủng hoảng, ôm gối che ngực, ra cửa.

      Kéo kéo chốt cửa, nhúc nhích, Phan Lôi lại kéo vài lần, vẫn nhúc nhích.

      lát sau, mới chán nản trở lại giường ngồi.

      Tuy rất thích này, nhưng Phan Lôi biết, bị nhốt trong phòng rồi.

      Cùng lúc đó, ở nhà họ Tô.

      Bác sĩ gia đình gấp rút băng bó vết thương cho Tô Giác và Tô San, tuy hai người đều bị thương, nhưng ràng Tô Giác nghiêm trọng hơn rất nhiều.

      Trong quá trình cứu chữa mấy lần bất tỉnh nhân .

      Trải qua cả đêm cấp cứu, cuối cùng Tô Giác tỉnh lại.

      Tô San tiến lên đón, “, sao chứ?”

      Tô Giác động đậy, ánh mắt chỉ trầm nhìn Tô San.

      …”

      Tô San rưng rưng nước mắt, “Em… đừng nhìn em như vậy…”

      Tô Giác từ từ ngồi dậy, động tác này đối với cực kỳ gian nan, cổ họng ngọt ngọt, ngụm máu tươi bị hung hăng ép xuống.

      “Bây giờ em còn chưa hết hy vọng sao?” Tô Giác ho khan hai tiếng, cảm giác lồng ngực đau nhức trận.

      …” Nước mắt Tô San tuôn rơi, “Em chỉ , ấy ràng … ràng em mà…”

      Hình như Tô Giác khẽ cười, lại nghe Tô San thêm: “Khi đó tình cảm chúng em như vậy… tại sao… tại sao vì đứa con thế này… ràng đáng… ràng thể…”

      “Khụ khụ…”

      Tô Giác che ngực, lại ho khan hai tiếng. lát sau, hung hăng thở dốc, mới nhìn Tô San : “Lẽ nào… Lẽ nào em soi gương à? … cho em tiếp cận… em… em nghĩ rằng đó là vì… vì cái gì…”

      Mặt Tô San nhanh chóng trắng bệch.

      ta chẳng dám tin xoay đầu lại, cửa sổ trong phòng ràng in bóng người phụ nữ.

      Dáng vẻ quen thuộc lại khiến người ta thoáng sợ hãi.

      “Mẹ… mẹ em năm đó chẳng qua chỉ là con hát ở nơi trăng hoa… Khụ khụ, bỏ thuốc ba… mới có em… Em… em thực cho rằng ông ấy dễ… bị bỏ thuốc thế à… Khụ khụ…” Tô Giác cười cười, ánh mắt chợt lạnh lùng, “Ông ấy… ông ấy đời này chỉ người… đáng tiếc… năm đó ông ấy biết quý trọng… em… em nghĩ đó là ai…”

      “Á…” Tô San ôm đầu, cách nào khống chế khóc thành tiếng, “Đừng nữa… xin ! Đừng nữa!”

      Lần đầu tiên Tô San cảm thấy dáng vẻ mình giống Lục Phi Nhã là vì cuộc đối thoại giữa Lục Thanh Dương và Lục Tự.

      “Con bé nhà họ Tô này sao giống Lục Phi Nhã thế?”

      Tô San từng gặp Lục Phi Nhã, có điều khi ấy tuổi còn , gặp cũng ít, nên dồn hết tâm trí cảm thấy dáng dấp mình giống Lục Phi Nhã.

      Cho đến năm kia sinh nhật ba Tô, ông ấy uống say mèm, Tô San mới phát trong ví ông có ảnh chụp người đó.

      Hóa ra, ba vẫn dùng ánh mắt hoài niệm nhìn ta, phải mẹ ta, mà là người phụ nữ này.

      phút ấy, Tô San rất hận Lục Phi Nhã, bà ấy cướp tình vốn thuộc về mẹ ta, còn cướp quan tâm của ba dành cho ta.

      Vì ghét Lục Phi Nhã, nên ghét cả con trai Lục Phi Nhã.

      Do đó khi Lục Thanh Dương tìm ta để đối phó Lục Chung, ta nhanh chóng đồng ý.

      Thứ nhất, ta muốn có chỗ đứng chân chính ở nhà họ Lục, nguyên nhân khác là vì ta muốn đòi lại công đạo cho người mẹ mất.

      Tô San kiềm nén nổi rơi lệ, Tô Giác thoáng nở nụ cười.

      Trải qua nghỉ ngơi, cảm thấy mình khá hơn nhiều.

      Giọng cũng thuận rất nhiều.

      “Trước đây từng , bảo em đừng đụng vào Phan Lôi. Nhưng em vẫn ngu ngốc vậy, em cho rằng Phan Lôi là em thứ hai… Khụ khụ… ấy vĩnh viễn biết… bởi em luôn biết , khi còn trẻ Lục Chung dễ dàng tha thứ cho em là vì cái gì… thích người có dáng dấp giống mẹ hắn ư… Nhất là lúc còn bé mẹ đối xử như thế…”

      thể nào… Mấy năm nay em thay đổi nhiều vậy! Em sớm giống bà ta!”

      Tô San xóa sạch nước mắt, giận dữ xoay đầu, chỉ đổi lại nụ cười của Tô Giác.

      Hắn nói gì, nhưng mặt hình như nói: Đừng ngu ngốc nữa, em biết mà, chẳng qua muốn thừa nhận thôi.

      Sao phải thừa nhận.

      Sao phải thừa nhận những hi sinh và nỗ lực nhiều năm của bản thân đều uổng phí.

      ta vì Lục Chung làm nhiều vậy, thậm chí ta nghĩ Lục Chung là một kẻ máu lạnh, mấy năm nay gần như quan tâm tới nữ sắc, một mình như thế, ta dùng thời gian dài vậy cũng chưa từng khiến cảm động, sao lại dễ dàng người phụ nữ khác được.

      Nhất là người phụ nữ kia còn có chút tác dụng.

      Lục Tự cần.

      Lục gia xem thường.

      Ai cũng có thể ăn hiếp.

      Một con cờ.

      Nhưng, Lục Chung .

      Một đứa con gái vô dụng thế, lại dễ dàng vào lòng Lục Chung.

      Con bé đó nắm toàn bộ tâm tình Lục Chung, Lục Chung còn lạnh lùng, biết dịu dàng.

      Từ lúc ở Lục thị ta sớm phát hiện rồi, lúc Lục Chung làm việc sẽ nhìn chằm chằm điện thoại, khi Phan Lôi tới sẽ dịu dàng nhìn con bé đó, thậm chí còn hôn con bé đó ở nơi công cộng.

      phải vậy.

      Lục Chung phải như vậy.

      Tô San ôm đầu, lắc mạnh.

      Lục Chung thể nào người khác, biết cách .

      Một người đàn ông lạnh lẽo hùng mạnh thế, sao có thể thích một đứa bình thường được.

      Tô San nở nụ cười dữ tợn, bất quá cũng chẳng sao.

      Qua hôm nay, mặc kệ con bé đó và Tô Giác là thật hay giả.

      Dựa theo cá tính Lục Chung, người phản bội , chỉ có chết.

      ta kịp chờ đợi kết quả mong muốn dành cho Phan Lôi.

      ta nói rồi, ta còn thứ gì, người phụ nữ khác thế giới này đừng hòng có được.

      Tình của ta, sao có thể chia cho người phụ nữ khác chứ.

      Cách nghĩ của Tô San có lẽ Tô Giác hiểu, trong nháy mắt hắn thoáng vô lực.

      Tô San tự cho là đúng, có thể cả đời em ấy đều có cách nào hiểu rõ.

      Lục Chung có khả năng em ấy.

      Ngay từ đầu, hắn đã biết.

      Chuyện đó… có khả năng.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, Tiểu Ly 1111, Sweet you24 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 26/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :