1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      chuyện cẩu huyết gì nữa đây Lạc, cứ post tiếp , tui dưỡng tim sau khi đọc..hi..hi
      LạcLạc thích bài này.

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Là sao là sao , hồi hợp quá, con Tô San này mạnh miệng quá
      Thanks @LạcLạc
      LạcLạc thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      PL ngơ ngơ cũng cần phải có mấy xô máu chó thì mới thành tiểu ác ma được chớ nhể..........:yoyo43:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 56

      Phan Lôi cảm thấy Tô San dường như có chút bình thường. Điểm này, được Tô Giác chứng thực. chỉ vào đầu, ám chỉ đầu óc Tô San có vấn đề.

      Thăm Tô San xong, Tô Giác giữ Phan Lôi ăn cơm tối, Phan Lôi vốn muốn về nhà, nhưng ông trời tác thành, ngay lúc muốn rời bèn nổi cơn mưa to tầm tả.

      Tô Giác cho rằng lúc này trở về quá nguy hiểm, do đó đề nghị Phan Lôi ở lại, đợi hết mưa hẳn về.

      Tô San xuống ăn tối, cả buổi tối đều có thể nghe tiếng ta điên cuồng cười lầu. Xem ra bệnh đến hồ đồ rồi!

      Tô Giác nhíu mày, cuối cùng bị quấy rối đến mất kiên nhẫn, xin lỗi Phan Lôi: “ lên đó xem chút…”

      “Vâng.”

      Phan Lôi lấy điện thoại ra nhìn, tay dừng ngay tên Lục Chung vô số lần, cuối cùng vẫn gửi.

      tức giận, do dự.

      Chẳng qua vẫn Lục Chung, lo lắng cho Lục Chung.

      Thoáng lưỡng lự, vẫn gửi tin nhắn cho Lục Chung.

      đường chú ý an toàn nhé.”

      Điện thoại rất lâu có trả lời, Phan Lôi nghĩ, chắc bận.

      Có thể máy bay.

      “Sao thế? Em lo cho Lục Chung à?” biết khi nào, Tô Giác từ lâu xuống.

      Phan Lôi cất điện thoại, thoáng nhìn màn mưa đen kịt bên ngoài, “Chẳng biết cơn mưa này khi nào mới tạnh.”

      Tô Giác cười, “ cũng biết… Bất quá, dự báo thời tiết ràng chính xác, sáng sớm còn hai ngày nay rất đẹp…”

      Phan Lôi cười nổi, ánh mắt vẫn nhìn màn mưa, “Cũng chẳng biết rốt cuộc làm sao nữa?”

      Hình như để phân tán lực chú ý của Phan Lôi, Tô Giác tìm chuyện phiếm.

      “Được rồi, em muốn đến phòng sách ngồi chút ? nhớ khi còn bé em rất thích đọc sách.”

      “Được ạ.” Cho dù có việc gì, Phan Lôi cũng muốn tìm ít việc để làm. lên lầu, dường như cảm thấy gì đó, bèn mở miệng : “Tô San đâu? ấy sao rồi?”

      “Uống thuốc ngủ rồi.” Tô Giác nhắc tới Tô San sắc mặt bèn nhàn nhạt, đẩy cửa phòng sách ra, “ nghĩ, đợi chuyện này trôi qua, đưa con bé Mỹ.”

      Đây là chuyện nhà người ta, Phan Lôi cũng tiện hỏi.

      Huống chi, cảm thấy việc này có thể là quyết định rất tốt với Tô San.

      Tô Giác dẫn vào phòng sách, khiến Phan Lôi ngờ được là, phòng sách và phòng ngủ của Tô Giác lại thông với nhau.

      Đứng ở phòng sách, Phan Lôi có thể dễ dàng trông thấy giường Tô Giác.

      Ga giường xanh biển đơn giản, mặt bày cái gối to đùng.

      Phong cách giản đơn liếc mắt liền sáng tỏ.

      Cảm thấy mình quan sát giường người đàn ông, mà người đàn ông này phải Lục Chung, Phan Lôi thoáng xấu hổ, vội vàng xoay đầu.

      “Ở đây thay đổi rất nhiều đấy.”

      Khi còn bé, ở đây chẳng qua chỉ có hai giá sách to đùng, ở phòng này toàn bộ bốn bức tường đều là giá sách, tầng tầng lớp lớp sách làm Phan Lôi hơi hưng phấn.

      “Chỗ này hoàn toàn là thư viện thu rồi.”

      Tô Giác cười, sau khi rót ly nước lại hỏi Phan Lôi, “Muốn uống chút gì ?”

      Phan Lôi thoáng suy ngẫm, liếm môi, “Sữa tươi .”

      Chốc lát sau, Phan Lôi ôm ly sữa tươi nóng hổi mãn nguyện cầm cuốn tiểu thuyết xem. Tiểu thuyết về người bệnh thần kinh, rất thú vị.

      chỉ thế, còn phát Tô Giác uống thuốc.

      Hơn nữa, số lượng ít.

      Nhớ lại Tô Giác từng sống tới ba mươi lăm, nhất thời trong lòng Phan Lôi thoáng ngẩn ngơ.

      Tú, bệnh của …”

      Tay Tô Giác cứng đờ, lắc đầu, “Bệnh cũ ấy, đừng để ý.”

      “Mỗi ngày đều uống nhiều thuốc vậy sao?”

      Tô Giác cười, “Cũng nhiều đâu. Dù sao vẫn tốt hơn nằm giường thể nhúc nhích.”

      Tô Giác cười ngần ngại chút nào, trái tim Phan Lôi tựa như bị mèo cào vậy, do dự trong phút chốc lại tiếp: “Tô San bảo lần trước suýt chút nữa mất mạng… Xin lỗi…”

      Tô Giác để ly nước xuống, đẩy hộp thuốc vào ngăn kéo.

      bé ngốc, gì đó. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, chẳng qua chỉ sớm hơn những người khác chút thôi.”

      thế, nhưng Phan Lôi có cách nào quên chân tướng lần trước Tô San nghe.

      Bệnh của Tô Giác luôn luôn trong vòng kiểm soát, nhưng khi kết hôn Tô San cố tình báo tin sai cho Tô Giác, về sau lúc Tô Giác biết, lấy Lục Chung rồi.

      Lần ấy, thiếu chút nữa Tô Giác bỏ mạng, sau này do dễ dàng cứu sống lại, nên sức khỏe cũng như trước.

      Đối với chuyện này, trong lòng Phan Lôi dần dần đều là áy náy.

      “Xin lỗi…”

      “Lời này rồi…” Tô Giác tới, nhìn thẳng hai mắt , “Được rồi, lúc em đến trạng thái tinh thần được tốt, xảy ra chuyện gì, còn phát cáu với Lục Chung à?”

      Phan Lôi chẳng biết sao nữa, nhắc tới Lục Chung, chút hứng thú đọc sách ban đầu cũng còn.

      tính là vậy… Chỉ ngờ ấy biết chuyện… Tú, có phải sớm biết?”

      Tô Giác thành lắc đầu, “Cũng phải. Bất quá cậu ta có thể cũng là chuyện gần đây… Giống như mới mấy ngày.”

      Ánh mắt Phan Lôi sáng lên, “Ý là, trước kia ấy được?” Tuy Lục Chung từng bảo sau khi hai người ở chung mới được, nhưng ai biết là bao lâu. thế, chắc là gần đây mới được nhỉ?

      Tô Giác gật đầu, “Đúng vậy, căn bệnh đó của cậu ta rất nghiêm trọng, hình như chữa trị lâu ngày mới chữa được, nghe còn chút di chứng, có điều từ từ điều hòa là được. Sao vậy, cậu ta với em hả?

      Nghĩ đến hai người cãi nhau, còn nhớ tối đó mình mắng ra sao đều im lặng, Phan Lôi ngượng ngùng cười, “Em cho rằng ấy gạt em…”

      “Chuyện này thực biết. Nhưng mà… Lục Chung là người đều đặt mọi chuyện trong lòng, điều này là .”

      Điểm này, Phan Lôi cũng đồng ý.

      Lục Chung là người hướng nội, giờ có thể rồi, nhưng vẫn nhiều với .

      có chuyện đều giấu trong lòng, chẳng thèm thẳng thắn chút nào, đáng ghét.

      Dường như tìm được chủ đề chung, Phan Lôi và Tô Giác trò chuyện rất ăn ý.

      Trò chuyện đến phút cuối cùng, hai người làm sao ngủ luôn cũng biết.

      Đương nhiên, cũng biết cơn mưa bên ngoài ngừng từ khi nào.

      Nhưng hết mưa rồi, cơn bão vẫn dừng.

      Lần nữa Phan Lôi tỉnh dậy, là bị tiếng thét chói tai đánh thức.

      dụi mắt, ý thức mơ hồ, thoáng rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Nhưng thanh bén nhọn vang lên.

      “Hai người làm gì đó?”

      Lời thoại này hình như có gì đúng?!

      Phan Lôi tỉnh táo lại.

      thức dậy chiếc giường xa lạ, Tô Giác nằm bên cạnh cũng mờ mịt. Chuyện này cũng bỏ , mấu chốt vấn đề là toàn thân Phan Lôi trần như nhộng, Tô Giác cũng thế.

      Tai nạn này khiến Phan Lôi hét tiếng, cuống quýt từ giường nhảy xuống.

      Tô Giác cũng kịp phản ứng, ngăn Phan Lôi lại.

      “Lôi Lôi, bình tĩnh.” dùng chăn bọc Phan Lôi, bản thân lấy chiếc quần dưới giường, mặc vào.

      “Đừng sợ, có chuyện gì.”

      Chuyện này còn có gì sao, tối qua nhớ nổi, nhưng ràng nhớ bản thân uống rượu.

      uống rượu, sao có thể mất lý trí chứ.

      Đầu óc Phan Lôi trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết làm thế nào.

      Ngay lúc Tô Giác vừa mặc quần xong, cửa lại có người xông vào.

      Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nghĩ cũng nghĩ, ra quyền hung mãnh, trực tiếp đánh Tô Giác.

      “Lục Chung…”

      Phan Lôi nằm mơ cũng ngờ, buổi sáng hỗn loạn này lại xảy ra bao nhiêu chuyện.

      “Lục Chung, phải…”

      Nghe được giọng , Lục Chung ném Tô Giác, chợt tới chỗ Phan Lôi.

      Phan Lôi lạnh run, ánh mắt Lục Chung giống như muốn ăn thịt người vậy, cực kỳ sợ hãi.

      Lục Chung túm cánh tay , nhấc lên rồi ném lên giường.

      “Đây là suy nghĩ của em? Em chọn !”

      Lục Chung nổi giận cực độ, trong ánh mắt đều u lạnh lẽo.

      Phan Lôi muốn giải thích, nhưng câu trọn vẹn cũng nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

      “Em có… em thực có…”

      có?” Lục Chung cười lạnh. mới được bao lâu, giọng bị đè nén lâu ngày bộc phát cũng chẳng dễ nghe, còn vô cùng khó chịu.

      Trải qua mấy trận rống giận, cổ họng chợt ngọt ngọt, ho khan tiếng, lòng bàn tay là mảng đỏ sẫm.

      “Lục Chung… em có… em thực có…”

      Phan Lôi khóc lắc đầu, muốn tới nắm Lục Chung, lại bị hung hăng hất ra.

      có?!” Khóe miệng Lục Chung tràn ra máu tươi, thèm đếm xỉa lau , dùng chân đạp mấy cái áo mưa rơi lả tả mặt đất, cười lạnh ngừng, “Con mẹ nó đây là cái gì?”

      Phan Lôi biết, lúc này có miệng cũng khó trả lời, chỉ biết khóc.

      Dáng vẻ yếu đuối uất ức càng khiến Lục Chung tức giận hơn, túm cánh tay càng chặt, giây kế tiếp, Phan Lôi cho rằng Lục Chung muốn tung quyền đánh , Lục Chung lại chán nản đẩy giường, xoay người tới chỗ Tô Giác.

      Bên này, Tô San nâng Tô Giác dậy, còn chưa đỡ vững, Lục Chung tới.

      “Lục Chung, đừng…”

      Tô San chưa hết câu, Lục Chung nể tình ném cái tát.

      “Cút!”

      Nửa khuôn mặt Tô San nhanh chóng sưng vù, đôi mắt đẹp của ta rưng rưng, giống như ngờ Lục Chung đánh ta.

      Lục Chung thấy ta bất động, ánh mắt lạnh xuống, hành động càng khống chế, cước đá văng người phụ nữ vướng bận này…

      Sau khi dọn sạch chướng ngại vật, chợt tung quyền lên Tô Giác lần nữa.

      Lục Chung như vậy, dường như còn đáng sợ hơn tối đó tại con hẻm cho mấy tên côn đồ bài học.

      Toàn thân Phan Lôi run rẩy, run cầm cập, lý trí bảo nhanh chút ngăn lại, nhưng hành động lại làm bất kỳ động tác nào.

      Khi thấy Tô Giác bị giẫm dưới đất, trong miệng nôn từng ngụm máu, Phan Lôi mới cử động được.

      Cuống quít bò xuống giường, tay túm chăn khoác lên người, vừa muốn ôm chân Lục Chung.

      “Lục Chung… đừng đánh… đừng đánh nữa…”

      Chẳng qua, Phan Lôi khuyên nhủ làm Lục Chung nguôi giận, con ngươi đen như mực, động tác thoáng dừng chút, giọng càng thêm lạnh.

      “Được… che chở nó? Vậy tôi đánh chết nó!”

      -----

      Tác giả: Chương sau vạch trần tình cảm trước đây Lục Chung dành cho Tô San…
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111131 others thích bài này.

    5. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      TẶNG THÊM CHƯƠNG NỮA NÀNG ƠI, LÊN NHƯ DIỀU GẶP GIÓ, TỰ DƯNG ĐỨT CHỈ
      vuthuhangLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :