1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 53
      Vì chân tướng muộn màng, trong lòng Phan Lôi dần dần khiếp sợ, chút hẹp hòi ăn dấm chua cũng còn. Theo như biết, Lục Chung phải loại người ôn hòa với kẻ tổn thương mình.

      Thấy tàn nhẫn với đám lưu manh du côn kia là biết.

      Phan Lôi quyết định tha thứ cho Lục Chung, hai vợ chồng chẳng lẽ thực vì tiểu tam đủ trọng lượng mà ầm ĩ đến mức mỗi người ngã ư?

      Phan Lôi tính toán xong hết việc làm hòa với Lục Chung.

      Nhưng đợi cả đêm, Lục Chung vẫn chưa về nhà.

      Chẳng những chưa về, ngay cả quản gia biết từ lúc nào cũng thấy đâu.

      mình Phan Lôi trong ngôi nhà lớn hết sức sợ hãi, gửi vô số tin nhắn cho Lục Chung, đều trả lời.

      Ngẫm lại, tòa nhà lớn ít nhất còn người sống, Phan Lôi quyết định thăm Lục Thanh Dương, thuận tiện tiếp thêm chút can đảm cho mình.

      Nhưng Phan Lôi chẳng ngờ, ở phòng Lục Thanh Dương, lại có thêm chiếc giường lớn.

      chỉ thế, người nằm giường Phan Lôi có mơ cũng nghĩ tới.

      Ở bên ngoài tìm kiếm Lục Tự đến long trời lở đất, vậy mà lỏa thể nằm giường.

      Trong lúc Phan Lôi muốn nhìn kỹ Lục Tự, tiếng kèn kẹt cửa bị đẩy ra, Phan Lôi sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là trốn trong tủ áo căn phòng.

      Nương theo khe tủ, chỉ có thể nhìn thấy người bước vào, nhưng chẳng biết người này là ai.

      Người ấy đứng trước giường Lục Tự hồi, biết làm gì, sau đó Lục Tự tỉnh lại.

      Giọng Lục Tự cực kỳ kinh hoàng, “Lục Chung! Sao lại là ?”

      Sột soạt vài tiếng, tứ chi Lục Tự bị trói giường, thể động đậy.

      muốn làm gì? Lục Chung! điên rồi! Lục thị là của ! Tôi là em ruột ! Lẽ nào tính đuổi cùng giết tận hả?”

      Lục Chung có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cầm ống tiêm, quơ quơ, sau đó tiêm vào.

      Lục Tự khủng hoảng vô cùng, nếu giờ còn chưa biết Lục Chung phải kẻ hiền lành, chính là mù mắt rồi.

      “Lục Chung! hai! tha em … Em tự nhận mình có lỗi với … Ngay cả Phan Lôi em cũng đưa cho … á…”

      Lục Tự còn chưa dứt lời, chỉ nghe ‘Á’ tiếng, Phan Lôi ở trong tủ sợ đến mức trái tim co thắt.

      Lục Chung ra tay với sao?

      Nếu trước đó gặp phải Lục Tự ở nhà chính Lục gia Phan Lôi chịu cú sốc đầu tiên, vậy cú sốc kế tiếp này, đối với Phan Lôi mà chắc chắn là thảm họa.

      Sau khi thở dốc ngắn ngủi, giọng Lục Tự lại vang lên.

      “Lục Chung… gặp quả báo… đối xử với cha ruột… em ruột như thế…”

      “Hả…” Đó là giọng xa lạ, khàn khàn lạnh nhạt, rất khó nghe. Tuy cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, nhưng giờ khắc này Phan Lôi nhận định đây là giọng Lục Chung.

      phải.” lại nặn thêm hai chữ.

      Lục Tự cũng khiếp sợ y chang , chỉ vào Lục Chung, tay Lục Tự ngừng run rẩy, chẳng biết là vì thuốc, hay vì Lục Chung vậy mà có thể chuyện.

      có thể chuyện.”

      “Rất bất ngờ hả?”

      luôn gạt chúng tôi? … là kẻ giết Lục Vĩnh! Là gài tôi tham gia công ty điện ảnh! Thậm chí… đêm tân hôn chuyện sai phòng đó cũng do thầm giật dây?”

      Lục Chung lấy ghế ngồi xuống trước mặt Lục Tự.

      “Loại thuốc này, cậu hẳn quen thuộc, nhưng Lục Thanh Dương chắc chắn biết.” Lục Chung rất chậm, giọng hấp dẫn cuốn hút như người đàn ông trước mắt, trái lại mang theo chút khàn khàn, mỗi thanh bật ra, đều tựa như phát từ lồng ngực vậy.

      “Ông ta ra tay với mẹ tôi.” Lục Chung đứng dậy, tới mép giường Lục Thanh Dương, từ cao nhìn xuống người đàn ông trung niên giường, “Mẹ tôi là người mắc bệnh thần kinh, loại thuốc ấy khiến bà phát bệnh nặng hơn. Bà chết. Cũng là giải thoát.”

      Lục Chung cầm khăn ở mép giường lau mồ hôi đầy mặt Lục Thanh Dương.

      “Tôi rất cảm ơn ông, giết bà ấy rồi. Chẳng qua, tôi hứa với ông ngoại, ông đối vối bà ấy thế nào, làm giống vậy với ông.”

      Buông khăn xuống, Lục Chung tiếp tục trở lại bên cạnh Lục Tự.

      “Vận may tốt, ông bị trúng gió. Lại dùng thuốc này cũng vô ích. Lục Vĩnh cũng chết… May mà, còn cậu.”

      muốn tôi bị điên… … là đồ điên! Tôi là em ruột ! điên rồi!”

      phải.” Lục Chung ấn ống tiêm trong tay xuống, nhìn người đàn ông giường vì cơ bắp co rút nhanh, mà kim tiêm nhổ ra được.

      Vùng xung quanh lông mày cũng nhăn lại, trực tiếp kéo ống tiêm ra, kèm theo loạt máu tươi, nhìn chớp mắt.

      “Tôi cùng loại với cậu.”

      Tiện tay vứt ống tiêm bị gãy đầu kim , Lục Chung tới đắp kín chăn cho Lục Tự.

      kẻ điên này…” Thân thể Lục Tự run rẩy, giọng tràn ngập khủng hoảng, “Kẻ điên này… gặp quả báo… đúng… đúng… Hahahaha… là kẻ điên… cho rằng có người thích sao… Năm đó Tô San có thể lừa … Phan Lôi cũng có thể lừa đừng quên… Phan Lôi thích tôi gần mười năm… mười năm… ấy tôi mười năm…”

      Lúc này, chân mày Lục Chung cau lại.

      Lục Tự cười đắc ý.

      Chẳng qua, giây tiếp theo, cười nổi nữa.

      Vì, Lục Chung chặn miệng , thuận tiện đâm thêm kim lên cánh tay .

      “Giọng mày rất đáng ghét, câm miệng.”

      Phan Lôi trốn trong tủ áo, cái tủ dùng lâu xuất rất nhiều mùi mốc.

      Có điều lúc này quan trọng.

      cảm thấy thoáng cái tiêu hóa nổi, tiêu hóa nổi Lục Chung .

      tiêu hóa nổi Lục Chung thiết kế nhiều như vậy, chỉ để quay về trả thù.

      Tô San, Tô San trong miệng quản gia có lẽ khi còn trẻ phản bội , về sau bị lợi dụng, nhưng kết cục đấy…

      Nghĩ đến dáng vẻ Tô San quỳ xuống cầu xin, Phan Lôi run rẩy cách khó hiểu.

      Hàm răng run cầm cập.

      quá sợ hãi, hoàn toàn dừng được.

      lúc lâu, tiếng động trong căn phòng mới yên tĩnh.

      Ngẫm lại, khi đầu óc Phan Lôi hò hét loạn cả lên, Lục Chung mất.

      Cảm thấy bên ngoài còn ai, lúc này Phan Lôi lảo đảo từ trong tủ áo bước ra.

      Thậm chí chẳng dám nhìn Lục Tự có hình dạng gì ở giường, vội vàng chạy ra cửa.

      Cầu thang gỗ theo phong cách cổ bị giẫm đến kêu ken két ken két, có cảm giác bên dưới khắc sụp đổ, Phan Lôi cũng thèm chú ý, điên cuồng chạy xuống lầu.

      chẳng biết mình có thể đâu.

      Nhưng căn phòng này, vô số lần xuất trong cơn ác mộng của , vô số lần khiến khủng hoảng, muốn ở nữa.

      Phan Lôi chạy trốn rất nhanh, dường như dốc hết sức lực để chạy.

      thầm nghĩ cách chỗ này xa, càng xa càng tốt.

      Ngay khi sắp đạp lên mặt đất bằng phẳng, bỗng ở khúc quanh của cầu thang vươn ra cánh tay, kéo trực tiếp ôm vào lòng.

      “Á…” Phan Lôi sợ đến mức thét chói tai, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mặt ra.

      Người đàn ông tùy tiện để đẩy, mãi đến khi Phan Lôi mệt mới dịu dàng vuốt tóc .

      Cũng chính vì động tác dịu dàng này Phan Lôi xác định, người tới là Lục Chung.

      Hình tượng dịu dàng ngày xưa bị chọc hỏng, giờ phút này, Phan Lôi rời khỏi vòng tay .

      Vòng tay ấm áp cho rằng chỉ dàng riêng cho .

      gạt em… là tên lừa gạt! gạt em!”

      Phan Lôi chẳng biết mình muốn gì, nhưng chỉ lặp lại câu ấy.

      Sắc mặt Lục Chung đổi, tới túm tay .

      buông ra! Đồ lừa gạt! buông ra!”

      Toàn bộ xâu chuỗi lại với nhau, Phan Lôi cảm thấy mình là đứa ngốc.

      có thể chuyện đúng ? Tô San là thuộc hạ của đúng ? Chuyện động phòng lúc đó mặc cho Lục Tự và Tô San tính kế, thực ra giăng lưới đúng … do đó… do đó… sau khi kết hôn mới thờ ơ với em… do đó…. Mới xem em là con cờ vô dụng…”

      Phan Lôi , nước mắt giọt lớn giọt trực trào, lau sạch, chỉ có thể nức nở.

      “Chỉ có em ngốc thế, cảm thấy đáng , cảm thấy tốt, cảm thấy là người ấy của em… Em gọi Hươu ngốc… Hóa ra, em mới là con ngốc… Em như vậy… em như vậy… Em đó! Khốn kiếp!”

      Phan Lôi nức nở, rất muốn cười.

      Cười bản thân rất ngốc.

      Vừa ngốc vừa ngây thơ.

      Nhưng, cười nổi.

      Chỉ có nước mắt trào ra.

      Thấy khóc, dường như Lục Chung muốn qua đó xoa tay .

      Đến lúc này rồi, còn giả vờ.

      Phan Lôi chút nể tình đẩy tay ra, vẻ mặt tức giận vì bị lừa dối, “Giờ còn giả vờ cái gì! có được tất cả cái muốn! còn giả câm làm chi! còn giả đương chi nữa!”

      Phan Lôi đẩy tay Lục Chung vươn tới, ngờ, tình của lại là màn lừa dối liên tục.

      Từ trước đến nay nghĩ tới, chồng , chỉ trong đêm trở thành người xa lạ với .

      Phan Lôi rất kích động, vẫn khóc. Vài lần Lục Chung duỗi tay, đều bị gạt .

      Lục Chung thử mấy lần, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, ôm eo Phan Lôi, cưỡng chế ôm vào lòng.

      Phan Lôi cũng giận , trước đây cãi nhau ầm ĩ với Lục Chung tính, lần này tình cảm thấy tuyệt vọng.

      Đợi Lục Chung tới gần, cầm tay cắn ngụm.

      đau bao nhiêu, Lục Chung phải đau bấy nhiêu.

      Lục Chung cũng tránh né, tùy tiện để Phan Lôi như chó con, cắn tay .

      Cho đến khi Phan Lôi nếm được mùi máu tanh trong khoang miệng, mới chợt giật mình, vừa tức vừa hận, nhưng vẫn thương và đau lòng cho Lục Chung.

      căm thù trái tim mình mềm yếu, buông Lục Chung ra, chỉ cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn.

      Dấu răng tay Lục Chung rất đậm, chẳng để ý, khom lưng ôm lấy Phan Lôi nhét vào ngực mình.

      “Chúng ta về nhà thôi.”

      mở miệng với .

      Phan Lôi ở trong lòng , dần dần rơi lệ.

      Nơi đó là nhà sao?

      Hai người họ vốn là hai người xa lạ, bị thiết kế thành vợ chồng, chẳng lẽ còn muốn lừa dối nhau nữa, hoặc xem như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn cứ tiếp tục tiếp?

      Lẽ nào đây là cái theo đuổi năm qua, là cuộc sống theo đuổi ư?

      Phan Lôi biết, trốn trong lòng Lục Chung, cảm giác tay dịu dàng xoa đầu , rồi từ từ xoa xuống cổ .

      Sau đó, hoàn toàn mất ý thức.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111129 others thích bài này.

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Tới khúc ngược rồi hả @LạcLạc , tới lúc này còn đánh cho chị xỉu nữa chứ , thanks nàng
      LạcLạc thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      =-= ta , PL như con khùng ấy! Sống trong Lục gia bao năm, biết nhiều như thế mà còn trách ngược LC? Thánh mẫu sao? Đọc tới đây là thấy nản nữ 9 rồi đây
      FuuLạcLạc thích bài này.

    4. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Oi me oi @@
      LạcLạc thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ko đâu, từ đầu đến cuối PL là người ngay thẳng thui, dám , dám giận, chị giận a lừa gạt, tính kế chị là đúng lúc đầu a đâu thương chị, hazz.......tiểu ác ma đấy, ko thánh nữ đâu......:061:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :