1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 47
      Hiển nhiên Phan Lôi thể xuất , chỉ thể xuất viện, bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, nghĩ tới đây thể hoạt động tự do rồi.

      Chiều nào Lục Chung cũng đến với , Phan Lôi vẫn nhiều như trước, Lục Chung ở bên cạnh , bao giờ cũng liên tục.

      Đương nhiên, đề tài gần đây của đều xoay nhanh vài chuyện về chân thiện mỹ. cố gắng kéo tam quan của Lục Chung trở lại, nhưng mỗi khi tôn vinh bé ngoan mới được xã hội công nhận và khẳng định, nét mặt Lục Chung rất phản đối.

      Phan Lôi hết sức nản chí, nhưng mỗi khi nóng giận, Lục Chung nắm lỗ tai đảm bảo lần sau tàn nhẫn như thế nữa.

      Lục Chung đều ngoan vậy, Phan Lôi nghĩ vẫn là thay đổi cách vô tri vô giác , dù sao bọn họ có thời gian mà.

      Chẳng qua, hôm nay làm Phan Lôi hơi khó chịu chính là, phòng bệnh của luôn có y tá đến kiểm tra phòng, kiểm tra phòng cũng cho qua , mà y tá tới kiểm tra phòng chung quy cùng người, chuyện này cũng cho qua luôn , thường thường tới còn dùng ánh mắt ước ao đố kị phẫn hận nhìn .

      Phan Lôi rất khó chịu.

      Những y tá đó hiển nhiên chẳng phải đến nhìn , đương nhiên cố xuất phát từ gương mặt gạt người này của Lục Chung.

      Lạ lùng là, Tôn Như Ý đâu thấy có chỗ nào lương thiện đâu.

      Phan Lôi bấm mặt Lục Chung nhìn trái nhìn phải, đúng là hiền lành ngoan ngoãn ấy chứ.

      Lẽ nào, trong mắt người tình đều là Tây Thi?

      Ngay sau khi y tá kiểm tra phòng xong, cuối cùng Phan Lôi phát cáu.

      Bấm mặt Lục Chung, trầm hỏi: “Hươu ngốc, có phát chuyện gì thích hợp ?”

      Người nào đó nhìn xung quanh, cuối cùng mờ mịt.

      Phan Lôi đen mặt, dùng sức véo mặt Lục Chung, “Lẽ nào phát quá nhiều người tới à?”

      Hươu ngốc vẫn hoang mang.

      Phan Lôi nhe răng nhếch miệng, “Đều tại quá đẹp trai đấy! Khốn kiếp! Bất quá…” Phan Lôi ôm lấy người đàn ông, hôn cái kêu, “Cho dù đẹp trai sao, giờ là người của em rồi. Hừ… hôn miếng nào… ╭(╯3╰)╮…”

      “Khụ khụ…”

      Chẳng biết vận may của Phan Lôi tốt, hay vận may của Tô Giác quá kém. Mỗi lần Tô Giác tới thăm, Phan Lôi đều chơi trò hôn với Lục Chung.

      Đồng thời, lần nào Phan Lôi cũng làm cầm thú.

      Thoáng xấu hổ, Phan Lôi nhanh chóng rúc người ra sau, ho khan hai tiếng, mới chào hỏi Tô Giác đứng ngay cửa.

      “Hắc, Tú… Hươu… Lục Chung, đừng như vậy…” Kéo người đàn ông bắt đầu cảnh giác kia, Phan Lôi biết làm sao cho phải.

      rất nhiều lần rồi, và Tô Giác có đánh rắm gì với nhau đâu! Chẳng hiểu sao lần nào người đàn ông này đều bày bộ dáng như gặp kẻ địch ấy.

      Ngược lại Tô Giác cũng xấu hổ, thoải mái chào hỏi Lục Chung, sau đó vững vàng đứng trước mặt Phan Lôi.

      “Lôi Lôi, em sao chứ?”

      sao ạ.”

      Phan Lôi cười ha hả.

      Tô Giác cũng cười, chẳng qua biết vì sao nụ cười ấy hơi lạnh.

      “Mấy hôm trước em còn tốt mà, sao bỗng nhiên ngã gãy chân vậy? Có ai ăn hiếp em sao?”

      Lời này của Tô Giác rất trầm, Phan Lôi có chậm chạp cũng phát ra, lúc này Tô Giác cố tình nhắm vào Lục Chung.

      có đâu… Em thực bất cẩn bị ngã mà… hahaha…”

      Phan Lôi haha cười khan hai tiếng, Tô Giác cũng lật mặt lời dối của , chỉ nhìn , đăm chiêu : “Lôi Lôi, tuy em lập gia đình, nhưng … bọn vẫn là người nhà của em. Ai ăn hiếp em, em cứ , có dùng hết sức mình, cũng phải bảo vệ em suốt đời.”

      Thành , Phan Lôi hơi cảm động.

      nghĩ rằng quan hệ trước đây giữa và Tô Giác tốt đến mức này, mặc kệ người đàn ông ấy chỉ theo kiểu xã giao hay lòng , Phan Lôi đều hết sức cảm động.

      Có thể có người nhà như thế, cảm giác này tốt vô cùng.

      Phan Lôi cảm động thôi, nhưng sắc mặt Lục Chung chẳng tốt.

      Mặt đen kịt, khi chuẩn bị có hành động, chợt cửa bị gõ, Lục Tự vậy mà cũng tới.

      Phan Lôi trông thấy Lục Tự giống như ăn phải phân chó vậy, khoan hãy phía sau Lục Tự còn có Tô San bụng dạ khó lường.

      Trong khoảng thời gian này, Lục Tự dường như từ trong tăm tối bước ra, cả người trở nên phấn khởi.

      Lẽ nào kiếm được nhiều tiền? Hay bên Lục thị kia dùng lần nữa?

      Phan Lôi muốn suy đoán cụ thể làm chi, chỉ thấy Lục Tự tới, thân thiết chào hỏi Phan Lôi.

      “Lôi Lôi, em sao chứ? nghe em ngã từ cầu thang xuống, trước đây… em bất cẩn thế.”

      Lời này, là lại lôi kéo Lục Chung vào thù hận nữa ư?

      Ngay cả cười Phan Lôi cũng cho.

      cũng là người biết che chở mà, ai ức hiếp Lục Chung, cắn cái.

      .” Thấy Phan Lôi có bất kỳ phản ứng nào, Tô San đứng ở bên gật đầu với Tô Giác, “ cũng ở đây hở?”

      Tô Giác cười cười, “Ừ, nghe Lôi Lôi bị thương nên tới thăm chút…”

      “Vâng…” Dường như Tô San rất sợ người dịu dàng này, im lặng giây thêm: “Được rồi, hai, lâu về? Ba luôn nhắc mãi…”

      Tô Giác im lặng trong chốc lát, mới nở nụ cười, “Công ty bên đó chẳng phải có em rồi sao, cũng thích công việc sáng làm chiều nghỉ[1] của nhân viên công chức, vả lại sức khỏe tốt vậy, do em đảm đương vẫn tốt hơn…”

      …”

      [1] Nguyên văn 朝九晚五 ý giờ giấc làm của CNVC bình thường bên Trung, 9h sáng làm, 6h tan sở.

      Tô San hình như còn tính gì, nhưng bị Tô Giác cắt ngang.

      còn việc, trước. Cuối tuần về ăn cơm, đến lúc đó điện thoại cho em.”

      Sau khi Tô Giác , Lục Tự và Tô San cũng rời ngay sau đó.

      Nghĩ lại, bọn họ vốn phải tới thăm .

      Bất quá chẳng sao cả, cũng muốn nhìn thấy bọn họ.

      “Chẳng biết bọn họ tới đây làm gì…”

      Lục Chung gọt táo cho Phan Lôi, đầu cũng ngẩng lên.

      Phan Lôi lầm bầm hồi, lại chuyển đề tài, nghĩ nhiều, chỉ lo mình.

      Do đó, chả thấy ánh mắt Lục Chung bỗng nhiên tối sầm.

      Bên ngoài bệnh viện, Lục Tự mở cửa xe, Tô San bước lên ngồi, sắc mặt thoáng khó coi.

      “Sao thế? chuyện với em mà thành như vậy?”

      Tô San lắc đầu, “ đơn giản như thế đâu. cũng biết, từ em là con hồ ly rồi, nhìn ốm yếu vậy thôi, chứ mưu mô ghê lắm…”

      Lục Tự im lặng, lát sau mới lên tiếng: “Em xem lời hôm nay của có khả năng trấn an chúng ta ?”

      Tô San gật đầu, “Có thể lắm. Em…” Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, Tô San : “ thế giới này, người có thể khiến em , chắc chỉ có con bé ở bệnh viện ấy.”

      Lời này trái lại làm Lục Tự hơi bất ngờ.

      từng, có người phụ nữ cần, chẳng ngờ lại là miếng mồi ngon.

      “Ý em là, Tô Giác thích Phan Lôi?”

      Nghe vậy, mặt Tô San lên nụ cười giễu cợt.

      “Giờ chẳng sợ cho biết, khi ấy ấy sang Mỹ trị bệnh, nghe tin Phan Lôi muốn kết hôn, cả phẫu thuật cũng tính làm, định bay thẳng về đây… hừ, nếu phải em sai thời gian với ấy, chỉ sợ kế hoạch của chúng ta sớm thất bại rồi…” xong, Tô San thở dài, dừng chút, thực ra cũng gì, khi ấy chỉ sai thời gian kết hôn của Phan Lôi, còn suýt hại chết Tô Giác. Tuy trước đây Tô Giác đối với tệ, nhưng từ sau chuyện này, Tô San biết, quan hệ giữa và người khác mẹ này rốt cuộc hoàn toàn trở thành người dưng.

      Mà tất cả ngọn nguồn đều do con bé mồ coi vô dụng của nhà họ Lục ấy.

      bước sai, từng bước đều sai.

      Tô Giác thích con bé đó, sớm biết.

      Nhưng kế hoạch ở đây, lại , con bé đó dựa vào cái gì mà muốn cướp đoạt Tô Giác cường đại thế chứ?

      Lục Tự cũng rơi vào im lặng, “Ý em là, Tô Giác về hay , Phan Lôi là lý do rất lớn…”

      “Cứ coi là vậy .” Tô San rơi vào trầm tư, giọng điệu thoáng lạnh nhạt.

      Vừa nãy đuổi theo, Tô Giác chỉ câu với .

      ấy là người bảo vệ.”

      Lúc đó, trái tim Tô San trở nên lạnh lẽo.

      Lời này của Tô Giác, rất ràng.

      có thể biết lần này Phan Lôi gặp nguy hiểm là do bọn họ làm, có thể vẫn chưa tra ra, coi như hơi nghi ngờ rồi.

      có thể trực tiếp tuyên chiến thế, cũng có nghĩa là lần sau tuyệt đối nể nang.

      Nghĩ đến thủ đoạn của Tô Giác, Tô San rùng mình.

      Lục Tự cũng có chút tâm tư của mình.

      Chậm rãi lái xe chạy tới phía trước, bỗng nhiên vỗ vô lăng cái, bật cười.

      “Tô San à, em cảm thấy Lục Chung là người thế nào?”

      Tô San ngừng lát, nụ cười hơi cứng nhắc. Chẳng qua Lục Tự vui vẻ, dường như chú ý tới.

      Tô San thở dài hơi, : “Cảm thấy giản đơn lắm. Mấy năm nay chuyện ở nước ngoài là bí mật, thoạt nhìn là dạng đàn ông có chỗ nào dùng, nhưng em luôn thấy đúng.”

      Lục Tự gật đầu, “ cũng có cảm giác này. Từ chuyện resort lần trước phát . luôn cảm thấy thoát khỏi việc liên quan tới chuyện Lục Vĩnh. nhường công ty điện ảnh cho , giống như đào sẵn hố chờ …”

      Lục Tự nhìn con đường đằng trước, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

      “Mặc kệ cuối cùng là dạng người gì, bất quá có thể xác định, rất thích Phan Lôi.”

      Xoay đầu lại, Lục Tự khẽ cười nhìn Tô San, “Đúng lúc, em cũng thích Phan Lôi, vậy, con cờ chúng ta buông tha, xem ra vẫn là con cờ tốt…”

      Tô San nhìn ánh mắt u của Lục Tự, hơi ngạc nhiên.

      : muốn làm gì?”

      Lục Tự cười, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngư ông đắc lợi.”

      Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Phan Lôi đến mức mệt mỏi, nặng nề thiếp .

      Lục Chung luôn luôn ở bên cạnh gọt táo, đến khi phòng bệnh yên tĩnh, mới ngẩng đầu.

      “Lão đại…” Chuột Đồng biết khi nào xông ra, “ ấy sao chứ?”

      Chuột Đồng do dự nhìn giường, lát sau, mới lấy hộp thuốc mỡ trong túi ra.

      “Đồ chơi này cho ấy chơi chút cũng được, để lại sẹo, mau khỏe hơn…”

      xong, Chuột Đồng chuẩn bị vén chăn định bôi thuốc cho Phan Lôi, bàn tay chợt xuất , giữ tay lại, đồng thời tiếp nhận thuốc tay .

      keo kiệt.

      Trong lòng Chuột đồng thầm nghĩ, nét mặt lại nghiêm trang : “Được rồi, bên Tô Giác em tra ra. Đúng như suy nghĩ của , Tô Giác ở Mỹ cũng là nhân vật hung ác, nghe là cố vấn phía sau công ty Imer bên Mỹ, từng giúp công ty Imer bày mưu tính kế, thu mua ít công ty cùng ngành trong nước, nghe có người gọi Tô Giác là cá mập dịu dàng.”

      Thấy Lục Chung vẫn phản ứng, Chuột đồng còn thêm: “Chẳng qua, có người sức khỏe Tô Giác rất kém, mười tám tuổi sang Mỹ liên tục dưỡng bệnh, hơn nữa năm trước còn phát bệnh nặng, suýt nữa mất mạng… Tính ra, cũng vừa khớp khoảng thời gian và phu nhân kết hôn…”

      Bộp ——

      Cuối cùng có phản ứng rồi.

      Chuột Đồng khóc ra nước mắt nhìn bình thuốc tay Lục Chung, lão đại muốn tức giận cũng cần dùng thuốc trăm cay nghiền đắng mới làm ra trút giận chứ.

      Phải biết rằng, đồ chơi ấy rất quý giá.

      Bất quá trong lòng oán thầm, nhưng nét mặt Chuột đồng vẫn cung kính xin chỉ thị: “Lão đại, muốn trực tiếp giết hay sao? Dù gì… muốn giết con ma ốm, tùy tiện động tay chân chút là được.”

      -----

      Tác giả có điều muốn : loạt comment sanh non… ràng mang thai mà… Chẳng phải muốn thấy Hươu ngốc chạy trốn sao… Hoàn toàn có thể thỏa mãn mọi người nha… Đột nhiên cảm thấy tình tiết mất trí nhớ cũng tệ… Dù gì tôi cũng chưa từng viết…

      Vâng. Đều có thể thỏa mãn…
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111132 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ra ko phải bên mình nghĩ ra tình tiết máu chó..........ai cũng thế.....uy....mất trí nhớ cũng chẳng tốt a.......
      LạcLạc thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      OMG sắp đến đoạn bé lôi bị người cầu phúc cho bé lôi Amen ,
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 48
      Trước khi Chuột Đồng tới, Lục Chung bỏ thuốc mê vào nước cho Phan Lôi uống.

      Như vậy có thể để Phan Lôi nghỉ ngơi tốt hơn.

      Nhưng chẳng biết có phải trùng hợp , khi Chuột đồng muốn giải quyết Tô Giác, trong lúc ngủ Phan Lôi bỗng lẩm bẩm mớ.

      “Hươu… Hươu ngốc… đừng… đừng… đừng đánh người… em… em sợ…”

      Ánh mắt Lục Chung trở nên trầm thoáng nhìn người phụ nữ giường, do dự chút mới xua tay.

      Chuột Đồng có phần cam lòng, dễ dàng buông tha cho kẻ địch phải là tác phong của Lục Chung, “Lão đại, việc này…”

      Chuột Đồng còn tính gì thêm, Lục Chung sải bước tới bên cạnh Phan Lôi. ở mép giường từ cao nhìn người phụ nữ say giấc, mặt toát ra dịu dàng trước nay chưa từng có.

      Thế là, Chuột Đồng chẳng nữa.

      biết, cũng vô ích.

      Song, từ nay về sau bất cứ thời khắc nào Lục Chung cũng thấy hối hận khi ra tay ngoan độc với Tô Giác.

      Sau khi Phan Lôi nằm viện, Tô Giác rảnh rỗi chạy qua đây.

      là người đàn ông ôn hòa khéo , tuy Phan Lôi muốn giữ khoảng cách với Tô Giác, nhưng chung quy Tô Giác vẫn lấy vai trò người trai, cực kỳ dịu dàng với .

      Phan Lôi hận thể quyết tâm đuổi Tô Giác , lúc thấy sắc mặt Lục Chung càng ngày càng khó coi, Phan Lôi biết nhưng có cách nào lừa gạt được.

      Hôm nay, Phan Lôi và Lục Chung nhắc tới chuyện xuất viện.

      Về tới nhà, lẽ nào Tô Giác còn chịu khó thế ư?

      Nghe được tin tức này, cuối cùng Lục Chung cười tươi rói mấy ngày liên tiếp.

      Lục Chung làm thủ tục xuất viện, Phan Lôi ở trong xe chờ Lục Chung.

      Đợi nửa ngày, Lục Chung vẫn chưa tới.

      Phan Lôi bèn khập khiễng ra khỏi bãi đỗ xe.

      ngờ, bên ngoài bãi đỗ xe, lại gặp Tô Giác.

      Tô Giác bị Lục Chung giẫm đạp mặt đất.

      “Lục Chung, tính cách kiểu này của cậu, Lôi Lôi biết chưa?” Tô Giác bị giẫm dưới đất, khóe miệng đều trào ra máu tươi, nhưng người vẫn mỉm cười vậy.

      Lục Chung cau mày, dường như do dự có nên thủ tiêu .

      Lúc này Tô Giác còn : “Lục Chung, cậu thể vĩnh viễn xem ấy như thú cưng bên người, ấy là người, phải đồ vật. ấy phải cứ giữ ấy khư khư, mà là cho ấy toàn bộ tín nhiệm và thương… Lục Chung, cậu… xác định cậu có làm được ?”

      Câu trả lời của Lục Chung chính là càng dùng sức giẫm ngực Tô Giác.

      Phan Lôi ở cách đó tính là gần, lại hơi cận thị. Híp mắt, nhớ trước đây sức khỏe Tô Giác tốt, bị Lục Chung giẫm vậy, khó mà đảm bảo tình huống xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ tới đây, Phan Lôi chọc gậy nhanh chóng tới chỗ hai người.

      “Lục Chung, ở đây làm gì thế?”

      Giống như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, mặt Lục Chung thoáng tia chột dạ, động tác chân cũng buông lỏng.

      Tô Giác ho khan hai tiếng, từ dưới đất bò dậy.

      Mặt có bất kỳ tia xấu hổ nào, dù cho khóe miệng còn chảy máu, vẫn mỉm cười gật đầu chào hỏi Phan Lôi.

      “Hì, Lôi Lôi, em định xuất viện hả?”

      Đột nhiên Phan Lôi cảm thấy cực kỳ áy náy với Tô Giác.

      Hươu ngốc nhà ràng là con quỷ hẹp hòi.

      Còn là kẻ cuồng bạo lực.

      “Xin lỗi, Tú, tính nết ấy tốt lắm.”

      biết.” Tô Giác cười, mắt liếc nhìn Lục Chung, “Là hơi kích động thôi.”

      “Nhưng mà…” Phan Lôi cắn môi, “ ấy rất tốt với em, Tú, yên tâm . ấy là người tốt.”

      Lần này, Tô Giác cười, nhìn Phan Lôi rất chuyên chú, cuối cùng mới , “Ừ, em thấy tốt là được.”

      Lần này, Tô Giác chẳng nhiều, chậm rãi rời khỏi.

      được mấy bước, lại quay đầu, “Lôi Lôi, nếu bị uất ức… … chính là trai em… , tuyệt đối để bất kỳ kẻ nào ức hiếp em.”

      Tú…” Giờ khắc này, chóp mũi Phan Lôi hơi cay cay khó hiểu.

      Có lẽ, cho tới bây giờ ai đối xử với như vậy, như người nhà.

      Dọc đường , Phan Lôi thoáng rầu rĩ vui.

      Lục Chung đánh người, hết sức đuối lý, định xoa tay , Phan Lôi tức giận giở tính cho.

      “Chúng ta về nhà chuyện đàng hoàng.”

      Phan Lôi xác định bản thân muốn khai thông Lục Chung tốt, tính nết , còn có bao nhiêu mặt mà biết, muốn biết hết.

      Bất quá, hai người họ chưa về tới nhà, lại nhận được điện thoại của Lục Thanh Dương.

      Lục Thanh Dương nghe hôm nay xuất viện, nên gọi đến chúc mừng chút.

      Thành , trước đây Phan Lôi xem trọng thế, hơn nữa thực chưa khỏe hẳn đâu, chúc mừng vậy rốt cuộc có ý gì?

      Có điều trưởng bối chính là trưởng bối, tuy trong lòng có chút ý kiến, nhưng Phan Lôi vẫn đồng ý.

      Khi đến Lục gia, Lục Tự và Tô San tới từ sớm.

      Hai người họ tay nắm tay, dáng vẻ ngọt ngào cực kỳ.

      Phan Lôi nhàn nhạt lên tiếng chào bọn họ, rồi cùng Lục Chung vào nhà.

      Sau khi vào nhà, Phan Lôi mới phát Tô Giác ở đấy.

      Mặt bôi thuốc, khóe miệng xanh đen mảng, Lục Thanh Dương hỏi , chỉ là do bất cẩn đụng phải.

      Sắc mặt Phan Lôi đỏ lên, nhịn được véo Lục Chung cái.

      Lục Chung ngẩng đầu, bày ra bộ dáng rất vô tội hơi ai oán.

      Đến lúc ăn cơm, Phan Lôi mới phát Lục Thanh Dương gọi bọn họ trở về là có nguyên nhân thực .

      Hóa ra, chỉ vì chúc mừng xuất viện.

      Mà còn tuyên bố chuyện vui khác.

      Tô San muốn kết hôn với Lục Tự.

      Thảo nào lúc trước thấy hai người ngọt ngào thắm thiết, dường như loại quan hệ ấy biến đổi hơn trước rất nhiều.

      ra muốn kết hôn rồi.

      Hình như tâm trạng Lục Thanh Dương tệ, nghe gần đây công ty điện ảnh của Lục Tự phát triển rất tốt, hẳn là bắt tay vào làm chuyện thú vị khác của cuộc sống.

      Ông ta có vẻ rất hài lòng Tô San, khi Lục Tự tuyên bố chuyện cưới xin của hai người họ, ông ta gật đầu ngừng, cười đến mức muốn rụng răng.

      Từ khi Lục Vĩnh chết, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Dương cười vui vẻ thế.

      Chẳng qua, hình như liên quan tới Phan Lôi lắm.

      Chỉ là, trong lòng có chút thất vọng nhàn nhạt.

      năm trước, từng mơ ước lấy Lục Tự, ngờ, năm ngắn ngủi, có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Thế giới của , người đàn ông khác.

      Rũ mắt xuống, Phan Lôi che giấu tất cả tâm tình trong lòng, chỉ hạ quyết tâm.

      Đời này, mặc kệ thế nào, cũng trông chừng Lục Chung.

      Chỉ cần

      rời trước.

      Có lẽ con người khi gặp chuyện vui vẻ tinh thần cũng thoải mái, tối nay, mọi người hài hòa cái hiếm thấy.

      Bất quá, trong quá trình đó xảy ra chút xíu chuyện ngoài ý muốn.

      biết ai bỏ ít rượu trắng vào con gà bàn, Phan Lôi ăn miếng chả phát được.

      Vì hầu hết các món ăn đều dùng chút rượu trắng để khử mùi, đợi Phan Lôi ăn đến miếng thứ hai mới phát có cái gì đó đúng.

      Món này hình như có mùi rượu.

      Phan Lôi theo thói quen nhìn Lục Chung, nhưng muộn mất rồi.

      Lục Chung gắp đùi gà, cắn ngụm to đùng. Lục Chung rất thích ăn đùi gà, lần nào cũng ăn, chắc vì rất nhiều thịt.

      Quả nhiên, trong chốc lát, Lục Chung hoàn toàn tê liệt ngã xuống.

      Phan Lôi thực bất tiện, Lục Thanh Dương và Lục Tự lại uống rượu, chỉ có thể nhờ Tô Giác và Tô San đưa Lục Chung về phòng.

      Phan Lôi ở phòng khách ngồi hồi, càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng nhịn được tới căn phòng.

      Vừa vặn, Tô Giác bước ra.

      “Ấy, Lôi Lôi, chân em sao chứ?”

      sao đâu ạ.” Phan Lôi cười, “Gần tháng rồi, em nghĩ có gì đâu.”

      “Oh… bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, em vẫn nên chú ý cho tốt.”

      Phan Lôi gật đầu, thoáng do dự liếc nhìn khóe môi Tô Giác, lẩm bẩm xin lỗi: “Chuyện đó, Tú, xin lỗi ạ, Lục Chung ấy…”

      cần phải xin lỗi đâu.” Tô Giác xua tay, “Đúng lúc, từ sau khi trở về, vẫn muốn hỏi em, cậu ta tốt với em ?”

      Phan Lôi gật đầu, chút do dự tính mở miệng, lại nghe Tô Giác tiếp: “Lôi Lôi, ý là, tính cách Lục Chung hơi thiếu hụt, dựa theo tâm lý học mà , cậu ta là người đàn ông có hành vi rất cực đoan, dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, Lôi Lôi, thực ra hi vọng em có thể lấy người bình thường, đối xử tốt với em…”

      Chẳng hiểu sao, nghe người khác Lục Chung thế, bỗng nhiên Phan Lôi hơi tức giận.

      phải cố ý, nhưng câu đó lại thốt ra như vậy.

      “Giống như Tú đúng ạ?”

      Từ trước đến nay, đây là lần đâu tiên Phan Lôi thấy nụ cười của Tô Giác ràng mờ .

      “Lôi Lôi…” rũ mắt xuống, cười khổ, “ muốn lừa dối em, đích rất thích em, chẳng qua… cũng phải người bình thường, thậm chí có thể sống chưa tới 35 tuổi… Đàn ông như , sao có thể cho em hạnh phúc được…”

      Phan Lôi chưa bao giờ biết bệnh Tô Giác nghiêm trọng vậy, nhất thời chẳng biết làm gì, “Xin lỗi, Tú…”

      Tô Giác lắc đầu, “Đừng quan tâm chuyện của . vẫn nghĩ che giấu tốt lắm, ngờ…” Tô Giác thở dài, xoay đầu nhìn căn phòng ở cuối hành lang, thêm: “ chỉ muốn làm hết sức có thể để em được hạnh phúc, tuy rằng, biết hạnh phúc của em cho được.”

      Tú…”

      Tô Giác xua tay, “Nếu lời như vậy cũng , cũng muốn quanh co. Lôi Lôi, Lục Chung còn phức tạp hơn em nghĩ, tính cách thiếu hụt rất nghiêm trọng, nếu em thực muốn cả đời với cậu ta, tốt nhất dẫn cậu ta ra khỏi đoạn u kia, cách khác… sớm muộn gì em cũng bị thương…”

      “Em…” Phan Lôi còn định gì, Lục Tự lắc lư tới.

      “Chà, vợ chồng son gì mà lặng lẽ thế.”

      Phan Lôi thoáng bất mãn, trực tiếp bỏ .

      Lúc này Lục Tự run đùi đắc ý vỗ mạnh đầu xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng ông câm của tôi…”

      Tô Giác thoáng cau mày, Lục Tự vẫn cười như cũ.

      “Giờ tôi phải gọi tiếng hai rồi… Được rồi, hai, có chuyện này em thực nhịn được phải …”

      Đợi bóng dáng Phan Lôi biến mất ở chỗ rẽ, Lục Tự mới cười hì hì thành tiếng, vỗ vai Tô Giác, “ hai, em thực mà thấy đáng, là người đàn ông tốt vậy, Lôi Lôi lại chẳng biết quý trọng.”

      Tô Giác nhíu mày, lạnh giọng quát: “Lục Tự, cậu uống nhiều rồi.”

      “Chắc vậy…” Lục Tự ợ rượu, “Nhưng sau khi uống rượu chẳng phải là lời lòng à? Em chỉ thấy tiếc cho và Lạc Lạc thôi… Lôi Lôi là con bé em nhìn từ , thích nhất giấu chuyện đau khổ trong lòng, như lần này, ấy ngã từ lầu xuống cách khó hiểu, phải biết rằng từ ấy là người cẩn thận… Làm sao mơ hồ thế chứ…”

      Thấy Tô Giác im lặng, Lục Tự lại cười cười, thêm chút mới thôi.

      tin, lời của chắc chắn có tác dụng.

      Vậy cũng đủ rồi.

      Kế tiếp, phải xem Tô San.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      lẽ định dụ Lục Chung cưỡng hiếp Tô San, thằng Lục tự lẽ chơi xấu vậy, tức nha
      Thanks @LạcLạc
      Sô Cô la ĐắngLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :