1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      dự là ấy bị sảy thai ???
      vuthuhangLạcLạc thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      sax..........cai dự ay ta ko munnnnnnnnnnnn .............aaaaaaaa
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 46

      Hiển nhiên, gần đây Phan Lôi phạm phải sao Thái Tuế.

      phải gặp cướp đường, từ cầu thang nhà mình té gãy chân.

      Khi Tôn Như Ý chạy tới bệnh viện, Phan Lôi nghĩ có nên vào miếu đốt nhang đèn cầu bình an .

      Lúc này Tôn Như Ý tiến vào, trông thấy Phan Lôi hết sức bất đắc dĩ.

      “Sao hôm qua cậu còn tốt mà? Mới có đêm…” Thế giới giống như long trời lở đất vậy!

      Bọn thực là chị em tốt.

      Phòng Tôn Như Ý bị cháy, Phan Lôi bèn té gãy chân.

      “Được rồi, chú rể câm nhà cậu đâu?” thấy Lục Chung bên cạnh Phan Lôi, Tôn Như Ý hỏi.

      Nhắc tới Lục Chung, Phan Lôi trả lời, rất lâu mới mím môi, nhàn nhạt câu.

      ấy đến công ty rồi.”

      “Hai người xảy ra chuyện gì à?” Thấy phản ứng của Phan Lôi, đây là phản ứng đầu tiên của Tôn Như Ý.

      Từ sau khi Phan Lôi và Lục Chung trở nên tốt hẳn, hành động của hai người chỉ có thể dùng tình cuồng nhiệt để hình dung. Thỉnh thoảng vẫn hay giỡn, hai người họ ở chung với nhau vĩnh viễn cần lo lắng cãi nhau.

      Ai tự ngược cãi nhau với người câm chứ.

      Nhưng...

      cãi nhau, lẽ nào trực tiếp đánh nhau.

      Tôn Như Ý tưởng tượng hoàn tất, sắc mặt cũng thoáng trắng bệch, “ đánh cậu? đẩy cậu xuống lầu?”

      có…” Phan Lôi lắc đầu, giọng trở nên hẳn, “Mình tự lăn từ lầu xuống…”

      ?” Tôn Như Ý có chút khó tin. phải có ấn tượng tốt với Lục Chung, mà luôn cảm thấy Hươu ngốc trong miệng Phan Lôi phải người nhìn thấy.

      Tên Lục Chung đó, chả lời nào, trầm, tuy dáng dấp cũng tệ, nhưng vừa nhìn liền biết hoàn toàn phải người lương thiện.

      Cũng chỉ có Phan Lôi mới cảm thấy tên đó là bé ngoan có tâm địa tốt bụng.

      “Vậy tại sao cậu té từ lầu xuống? Cậu chẳng phải trẻ con, lẽ nào còn chơi trò tự ngược?”

      Phan Lôi mím môi, biết nên sao đây.

      Giờ tâm trạng rất phức tạp, biết mở miệng thế nào với Tôn Như Ý.

      Tôn Như Ý thấy sắc mặt tốt, cho rằng Phan Lôi mệt, thế là muốn tìm đề tài giải khuây, bèn : “Được rồi, cậu biết ? Con hẻm dưới lầu bọn mình đó, đêm qua xảy ra chuyện lớn, nghe mấy tên lưu manh bị đánh, còn đánh thành tàn phế, trong đó có tên đưa đến bệnh viện luôn…”

      Dường như phát sắc mặt Phan Lôi trở nên tái nhợt, Tôn Như Ý tự mình : “Nghe bạn cùng phòng của mình , mấy tên du côn đó vài năm trước từng cưỡng hiếp đường học, về sau chẳng biết xảy ra chuyện gì giải quyết được… Lúc này đây biết ai dũng mãnh thế… Vì dân trừ hại…”

      Trong lòng Phan Lôi hò hét loạn cả lên, cảm thấy mình nhịn sắp phát điên rồi.

      “Như Ý, mình hỏi cậu vấn đề nhé?”

      “Hả?”

      “Nếu cậu phát người nhà cậu, phải người mà cậu cho rằng là người nhà, ngược lại trở thành người cho tới bây giờ cậu quen biết, cậu làm thế nào?”

      Tôn Như Ý chớp chớp mắt, “Mình chẳng hiểu? Cậu có ý gì?”

      Phan Lôi nghiến răng, lặp lại lần nữa.

      đúng hơn là, ví dụ nhé, cậu cho rằng cậu lấy võ lâm minh chủ chính phái, nhưng thực ra là thủ lĩnh Ma Giới, tay dính đầy máu tươi, toàn là máu… Cậu thế nào?” Phan Lôi dè dặt nhìn Tôn Như Ý. Tôn Như Ý thích xem tiểu thuyết, như vậy, hẳn biểu đạt thỏa đáng nhỉ.

      “Tình tiết này quá cũ rích rồi…” Tôn Như Ý bĩu môi, thấy ánh mắt Phan Lôi thoáng thất vọng, cười cười, lần nữa trúng câu.

      “Có phải cậu phát chú rể câm nhà cậu chẳng hiền lành gì?”

      Phan Lôi kinh ngạc với năng lực phản ứng của Tôn Như Ý, “Cậu… sao cậu biết thế?”

      Tôn Như Ý lắc đầu, híp mắt, bộ dáng bí hiểm.

      “Thực ra, mình cũng biết làm sao biết được. Chắc là, trực giác chăng… Kỳ thực, lúc đó khi cậu nhân phẩm Lục Tự của cậu có vấn đề, mình có cảm giác rồi, Lục Chung nhà cậu đơn giản như cậu nghĩ đâu… Sau này, cậu dẫn tới gặp mình, cũng sợ cậu chê cười, lần đầu tiên mình thấy còn sợ hết hồn… Ánh mắt rất lợi hại, chọc mình cả người rét run…”

      “Những thứ này… mình lại biết…” Phan Lôi lẩm bẩm.

      Tôn Như Ý cười, “Đương nhiên cậu biết rồi. Tuy như vậy với mình, nhưng mình thấy được rất tốt với cậu. Xoay người lại, nhìn cậu đều là dịu dàng thần phục… Cho nên, lúc đó mình nghĩ người này tuy tính cách có chút như chúng ta nghĩ, nhưng ít nhất đối với cậu tệ…”

      Đối với tệ…

      Phan Lôi trả lời.

      Lục Chung đúng là tệ với .

      Ban đầu chẳng qua quan tâm, vì hai người họ có tình cảm.

      Sau này, theo đuổi tới tay, Lục Chung rất tốt với .

      Nhưng… thế này là được rồi sao?

      Phan Lôi có chuyện trong lòng, mà Tôn Như Ý cũng bề bộn nhiều việc, ở bệnh viện bầu bạn với hồi mới .

      “Lôi Lôi, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé. Mình về trước.”

      chưa được vài bước, Tôn Như Ý hình như lại chần chừ, dừng bước, “Đúng rồi, Lôi Lôi, mình gặp Chung Phỉ Phỉ…”

      Tôn Như Ý thoáng lo lắng có nên kể lại tình hình lúc gặp Chung Phỉ Phỉ cho Phan Lôi nghe .

      Cuối cùng, vẫn quyết định .

      “Học chung khóa, mình lại thích ta, nhưng ta rơi vào kết cục đó, mình cảm thấy rất thổn thức. Bằng tốt nghiệp đại học ta còn chưa lấy, nghe cũng chưa về nhà, giờ ở nơi phong nguyệt làm … Mặt ta bị hủy, người còn lở loét, nghe ai chạm vào ta… tại là loại thấp kém nhất ấy, mười đồng lần…”

      Tôn Như Ý gợi lại ký ức của Phan Lôi.

      Hóa ra ghét Chung Phỉ Phỉ đến thế, nhất là lúc ta cấu kết với Lục Vĩnh, đánh đập , còn chuẩn bị cường bạo .

      Nhưng người tổn thương , chết, rơi vào kết cục như vậy.

      Là quả báo của ông trời ư?

      Tâm trạng Phan Lôi hơi phức tạp, hồi thấy mình rất già mồm, nhưng về mặt khác, lại cảm thấy thể già mồm.

      Tôn Như Ý gặp Lục Chung ngay cửa bệnh viện.

      Lục Chung trông thấy , hiếm khi gật đầu chào hỏi.

      Tôn Như Ý thực hơi sợ ông chồng trầm của bạn tốt, nhưng nghĩ đến Phan Lôi bày vẻ mặt lo lắng cực kỳ ở phòng bệnh, bèn ngừng lại.

      “Lục tiên sinh, Lôi Lôi là người rất đơn thuần. Còn nữa, ấy thích bị bỏ lại… Lần trước… Lần trước ấy từng kể hai người cãi nhau… ấy…”

      Người đàn ông xoay đầu nhìn chằm chằm, vẫn nhúc nhích.

      Tôn Như Ý nổi tầng da gà cánh tay, hít sâu hơi, mới hết phần còn lại.

      “Lúc , Lục Vĩnh luôn ấy là người bị ba mẹ vứt bỏ. Tuy Lôi Lôi gì, nhưng tôi biết ấy rất để ý. ấy thích bị bỏ lại, bất kể là nguyên nhân gì… Lục tiên sinh, nếu thực ấy, đừng bỏ ấy lại… cho ấy nhiều tín nhiệm chút… còn nữa… vợ chồng quan trọng nhất là hiểu nhau, nếu hai người thương nhau thế có gì giải quyết được.”

      Khi Lục Chung tiến vào phòng bệnh, Phan Lôi tách nho trong giỏ trái cây ăn.

      Tôn Như Ý biết thích ăn nho, nên mua hộp lớn.

      Chẳng qua ấy chưa đủ săn sóc, nho còn chưa rửa.

      Phan Lôi hành động bất tiện, nhưng tham ăn, liên tục bị mê hoặc, tách từng quả từng quả nho bỏ vào miệng.

      Lúc đầu chỉ là nếm thử, sau đó có cảm giác muốn ngừng mà được.

      Bỗng Lục Chung bước tới, Phan Lôi sợ hết hồn, quả nho nhất thởi mắc ngay cổ họng. khó chịu hừ hai tiếng, cuối cùng đôi tay vươn ra nhàng vỗ, vuốt sống lưng cho .

      “Sao tới đây?”

      Lục Chung trả lời, chỉ lấy nho xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      “Hươu ngốc, đâu thế?”

      Lục Chung rửa sạch nho trở về, thuận tiện cầm khăn nóng lau tay cho Phan Lôi.

      Động tác của rất dịu dàng, đôi tay thon dài có lực, lòng bàn tay còn có vết chai nhàn nhạt.

      Kỳ quái , sao có thể cho rằng người đàn ông này là người dịu dàng vô hại chứ.

      Có điều, xem như tối hôm đó bạo lực thế, nhưng giờ cầm tay lại rất đỗi dịu dàng.

      Phan Lôi cảm thấy trái tim ê ẩm, kéo tay Lục Chung, “Hươu ngốc, chúng ta chuyện được ?”

      Lục Chung lau tay cho xong, đưa quả nho cho .

      Phan Lôi thỏa mãn ăn.

      Quả nho rất to, nước cũng nhiều, mặt mày Phan Lôi rạng rỡ, kéo tay Lục Chung để cũng nếm thử.

      Lục Chung bày tỏ có hứng thú, xoa xoa đầu , bỗng nhiên cười cười.

      Phan Lôi lóa mắt bởi nụ cười chợt xuất này, thầm mắng mình có tương lai, ngoài miệng lại yếu ớt , “Cái kia, em chẳng thích đánh nhau.”

      Ngược lại Lục Chung xoa tay , lần này trốn tránh, trực tiếp viết: Để sinh tồn.

      “Nhưng… nhưng như vậy quá bạo lực…” Phan Lôi nhớ lại hình ảnh ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Bọn họ ức hiếp em.

      đáp án đơn giản, khiến Phan Lôi nên lời.

      từng thấy hai lần Lục Chung bạo lực, hình như mỗi lần đều là vì .

      Lần trước Chuột Đồng bảo vệ cho tốt, lần này là mấy tên lưu manh muốn ức hiếp .

      Mỗi lần ra tay, hình như đều vì bảo vệ .

      Phan Lôi trầm mặc, lâu mới thốt câu.

      “Sau này … có chừng mực chút là được. Họ bị dạy dỗ… cần đánh chết họ…”

      Lời này vừa xong, nét mặt Lục Chung rất hoang mang.

      Hơn nửa ngày, mới chậm rãi viết bốn chữ.

      Chết chưa hết tội.

      Giờ phút này, Phan Lôi mới phát tam quan của và Lục Chung khác biệt quá lớn. Đồng thời, thực tò mò, trước đây rốt cuộc Lục Chung xảy ra chuyện gì, mới làm tam quan của trở nên khác với người thường.

      Nghĩ đến đây, để thay đổi tam quan của chẳng phải chuyện trong sớm chiều, lúc này, Phan Lôi thực muốn cãi nhau.

      nghĩ bọn họ về sau còn thời gian mà, có nghị lực uốn nắn Lục Chung lại.

      Lẽ nào vì mấy tên lưu manh mà đẩy người ra xa sao? Phan Lôi phải người vĩ đại vậy.

      nghĩ, cuộc sống sau này phải thuyết phục Lục Chung, chính là Lục Chung đồng hóa .

      Chẳng qua, đó là chuyện sau này.

      Cầm quả nho, Phan Lôi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa thêm: “Đúng rồi, khi nào em có thể xuất viện?”
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111131 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      thánh nữ ko thuần hóa sư tử mà còn trở thành nữ ma đầu.....hay a nha........ta khoái.........spoil cho het nha .... @LạcLạc có đâu mà sảy.........làm hụt.....keke
      vuthuhangLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @linhdiep17 tui cũng có giờ đâu, tui tương lai cơ :yoyo14: lúc đó đừng than cẩu huyết nhá :yoyo19:
      quỳnhpinky, vuthuhanglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :