1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      trai tim ta cu nhay len roi ha xuong roi lai nhay len! ket luan lc nay có benh , lam cai j cung cuc doan! thiet la hoi hop!
      thank lac lac
      LạcLạc thích bài này.

    2. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      CHUNG KA QUÁ MẠNH MẼ
      LạcLạc thích bài này.

    3. christine tran

      christine tran New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Xin lỗi kiểu này chỉ có ở Chung ca(y)
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 42
      Phan Lôi đến phòng bếp rót cho mình ly sữa.

      Hi vọng sữa ấm có tác dụng xoa dịu tâm trạng.

      Sau khi và Lục Chung kết hôn, hai người hầu như chưa từng cãi nhau.

      Đầu tiên là vì nửa năm trước Lục Chung chẳng quan tâm đến , hai người họ căn bản cùng xuất với nhau làm sao gây gổ được.

      Về sau là vì Lục Chung biết chuyện, phần lớn đều bày bộ dạng ‘Hươu ngốc’.

      nhường nhịn , cưng chiều , cho dù thỉnh thoảng Phan Lôi cố tình gây , Lục Chung vẫn lặng lẽ nhẫn nhịn, hơn nữa còn nhanh chóng nhận lỗi xin tha.

      Phan Lôi vô số lần mơ mộng khi hai người họ cãi nhau như thế nào, có người giữa vợ chồng việc cãi nhau hợp lý thúc đẩy tình cảm đôi bên.

      Nhưng Phan Lôi chưa từng nghĩ tới ngày nào đó bọn họ chính thức cãi nhau, đẫm máu thế.

      Phan Lôi ở phòng bếp uống khoảng hai ly sữa, mới ổn định được tâm trạng.

      Trong phòng khách, Lục Chung vẫn duy trì động tác lúc trước, bàn tay bị thương để đùi, tay còn lại đặt ngay tay ghế, khẽ rũ con ngươi xuống, bộ dáng thờ ơ.

      Phan Lôi hít sâu hơi, mới đến trước mặt Lục Chung.

      "Lục Chung, chúng ta chuyện chút."

      Nghe được giọng , con ngươi khẽ rũ của Lục Chung bỗng mở ra, bình tĩnh nhìn .

      Phan Lôi dời cái ghế đến ngồi trước mặt , mặt Lục Chung còn hơi tái nhợt, chắc là do mất máu quá nhiều.

      Cuối cùng Phan Lôi cũng mềm lòng, liếc nhìn tay , cho dù còn tức giận, nhưng lời lại kiềm được trở nên mềm nhũn.

      "Còn đau ?"

      Lục Chung lắc đầu, chiếm được quan tâm, đôi mắt càng thêm nóng bỏng nhìn .

      Phan Lôi thoáng do dự, cảm thấy thể bỏ qua như vậy.

      Lần này chỉ đâm bị thương là xong chuyện, lần sau ai biết có lấy dao cắt cổ .

      Cho dù xin lỗi, cũng cần xin lỗi như thế!

      "Ai bảo dùng dao tự tổn thương mình?"

      Trong lòng nghĩ, Phan Lôi chút do dự nào, " biết rất đau, rất nguy hiểm sao?"

      Lục Chung lắc đầu.

      Phan Lôi chẳng biết có biết đau , biết chuyện đó là nên làm .

      Dù sao, cũng làm rồi.

      "Chúng ta có vấn đề, có thể cãi nhau, có thể ràng... cũng biết tính em, bình thường tức giận, nhiều nhất ngày là hết... cần gì... biết bị thương, em đau lòng em khổ sở, em lo lắng, nhưng vấn đề thực vẫn chưa được giải quyết, chỉ nghĩ đến ...Chẳng lẽ nghĩ đến em sao?"

      Phan Lôi xong, giọng điệu trở nên vội vàng.

      "Còn nữa, hôm nay rốt cuộc bị sao hả? tức giận liền tức giận? có biết em ghét nhất có người vứt bỏ em ..."

      Từ bị Lục Vĩnh là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, do đó Phan Lôi luôn luôn có cảm giác an toàn.

      Ranh giới cuối cùng của , chính là bị vứt bỏ.

      Có thể đánh nhau gây gổ, bất cứ chuyện gì cũng có thể tha thứ.

      Duy chỉ có việc vứt bỏ là được.

      " rốt cuộc bị sao chứ? Tối nay cứ là lạ ..."

      Phan Lôi còn chưa dứt lời, Lục Chung bèn xoay mặt chỗ khác.

      Phan Lôi buông tha , ôm đầu xoay trở lại.

      "Lục Chung, ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em chọc chỗ nào?"

      Lần nữa bị chất vấn, cuối cùng Lục Chung ngoảnh đầu lại, cầm bút bàn, viết hai chữ.

      Tô Giác.

      " ấy có liên quan gì?" Phan Lôi hiểu, nhìn Lục Chung đầy hoài nghi

      Chốc lát sau, ý nghĩ dần dần mọc rễ trong đầu.

      gần như dám tin nổi đứng lên, " cho rằng Tô Giác thích em? Đùa à, ấy chỉ là hàng xóm khi còn bé của chúng ta thôi... Em thân với ấy…"

      Trong lòng Phan Lôi rất thản nhiên, cảm thấy Tô Giác thích .

      Hồi ký ức rất mơ hồ, vả lại giờ lấy Lục Chung.

      Trong lòng chỉ có Lục Chung, còn chỗ nào để quan tâm người đàn ông khác đâu.

      Hơn nữa, gặp Tô Giác hoàn toàn tình cờ, chưa bao giờ biết là tổng biên tập của tạp chí, cách khác...

      Khoan , là gì, có liên quan đến đâu.

      Nhất thời, Phan Lôi chẳng biết nên phản ứng thế nào.

      Là thở phào nhõm, hay bất đắc dĩ.

      Có điều, thấy tay Lục Chung băng bó như bánh bao, vẫn đau lòng.

      "Em và Tô Giác có gì. Trước đây…" Phan Lôi thoáng chần chờ, "Trước đây, em từng thích Lục Tự... Chẳng qua khi đó còn trẻ biết gì phải à? Giờ em thích , cũng lấy , lẽ nào còn vì chuyện vô căn cứ mà nghi ngờ em?"

      Lục Chung lời nào, cũng chả biết rốt cuộc có nghe lọt .

      Phan Lôi nhìn tay bị thương, tiếp tục : "Còn nữa, suy cho cùng tính nết là sao hả? ghen, khó chịu, có thể trao đổi với em… Vì cái gì lại dùng cách tàn nhẫn thế?"

      Thấy bộ dáng hề gì của Lục Chung, vất vả lắm Phan Lôi mới áp chế được lửa giận giờ lại nổi lên bừng bừng.

      Gõ đầu Lục Chung, chống nạnh, bộ dáng như mẫu dạ xoa[1].

      [1]Tên gọi này dùng để hình dung người đàn bà hung ác…

      " được! Chúng ta nhất định phải đặt ra điều lệ! Sau này cãi nhau thể dùng dao."

      Trong lúc Lục Chung dùng ánh mắt cực kỳ uất ức nhìn , Phan Lôi lại bồi thêm câu.

      "Đương nhiên, súng cũng được. Tất cả những thứ nguy hiểm đều được dùng. Có nghe ? Gật đầu coi..."

      Dưới cái gõ đầu uy hiếp của Phan Lôi, Lục Chung hình như nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.

      Như vậy, Phan Lôi mới thở phào nhõm, túm tay , " thôi, trễ rồi, chúng ta ngủ."

      Cứ thế, cả đêm nay cuối cùng mới an bình.

      Phan Lôi cho rằng sau lần này, sao nữa. ràng thế, Lục Chung cũng đảm bảo, rốt cuộc tất cả đều vui vẻ.

      Ngày hôm sau, Lục Chung phát sốt, Phan Lôi có cách nào, chỉ có thể xin nghỉ giúp .

      Trong lúc ở nhà chăm sóc con hươu ngốc sốt đến đỏ bừng, Tô Giác lại điện thoại tới.

      Phan Lôi có ý nghĩ khác với Tô Giác, nhưng tối qua bị Lục Chung ầm ĩ vậy, cũng hơi cảnh giác.

      Đều trực giác của người rất chuẩn, như Lục Chung nghĩ chứ.

      Phan Lôi nghi ngờ Tô Giác, ngược lại Tô Giác vẫn thản nhiên.

      "Tiểu Lôi, tối nay mời hai người ăn cơm nhé. mới phát nhà hàng tệ, em và Lục Chung cùng đến nha..."

      Xem , giọng điệu thản nhiên thế, đâu như Lục Chung nghĩ đâu.

      Phan Lôi bĩu môi, nhưng lời lại từ chối.

      "Chuyện đó, Tú à, hôm nay em có chút chuyện... Lục Chung ấy bệnh rồi..."

      "Bệnh?" Giọng ở đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng, "Nghiêm trọng ?"

      Phan Lôi chẳng biết nên thế nào, do dự hồi mới lên tiếng: " sao ạ, lúc gọt trái cây chỉ bị thương ở tay thôi, tại phát sốt à."

      "..." Tô Giác hình như rất kinh ngạc, "Thế vậy , hai người ở đâu, đến xem chút..."

      Phan Lôi vốn muốn từ chối, nhưng Tô Giác vẫn kiên trì, còn người quen ở đây rất ít, Phan Lôi trước sau đều am hiểu cự tuyệt, nhiều lần từ chối báo luôn địa chỉ cho Tô Giác.

      Trở về phòng ngủ, Lục Chung còn ngủ.

      Gương mặt phát sốt đỏ bừng.

      Phan Lôi kiểm tra nhiệt độ chút, hình như tốt hơn trước đó rồi. .

      Xem ra, thuốc của bác sĩ kia có tác dụng.

      Chẳng qua, Tô Giác muốn tới thăm , chỉ sợ vui.

      Aizzz, sớm biết vậy từ chối thẳng thừng luôn.

      Chuyện có cách nào thay đổi, chỉ có thể bước tính bước.

      Phan Lôi vừa quan sát phản ứng của Lục Chung, vừa chờ Tô Giác.

      Có lẽ do động tác của quá lớn, Lục Chung bị đánh thức.

      Dáng vẻ tỉnh lại có chút mờ mịt, đôi mắt đen như mực nhuộm tầng sương mông lung, ngủ đến mơ hồ rồi.

      "Thấy khoẻ hơn chút nào chưa?"

      Phan Lôi đút uống ít nước mật ong, vỗ vỗ lưng , chần chờ giây, mới lên tiếng: "Vừa rồi Tô Giác gọi tới... ấy muốn tới thăm ..."

      Lời còn chưa hết, Lục Chung phịch tiếng trở lại giường, sau đó đưa lưng về phía Phan Lôi, bày dáng vẻ ‘ tức giận’.

      Phan Lôi: "..."

      Sau phút sửng sốt ngắn ngủi, Phan Lôi lập tức phục hồi tinh thần.

      Nắm tai Lục Chung, cũng mặc kệ có phải ăn hiếp bệnh nhân , trực tiếp cưỡi lên.

      "Này... tức giận nữa ..."

      "Hừ..." Lục Chung hừ lạnh tiếng, ràng thừa nhận.

      "Em em với ấy có chuyện gì mà. giận cái gì? phải mỗi ngày em đều nằm cạnh sao? Em thích ai chẳng lẽ còn biết?"

      Lục Chung vẫn hừ hừ, mặt đỏ ửng, còn tức giận đến phồng má.

      Ban đầu, Phan Lôi rất tức giận, chẳng qua bộ dạng này của Lục Chung đáng .

      Giống như con hamster nhuộm màu vậy, đỏ bừng, còn phồng má.

      Phan Lôi nở nụ cười, cưỡi người Lục Chung, xoay đầu , chống lại đôi mắt ngập nước, nghiêm mặt : "Được rồi, ngoan nà. Em thích , em chỉ thích thôi. Như vậy... Được chưa..."

      xong, Phan Lôi thấy người kia phản ứng, còn sáp lại gần hôn cái.

      Hiếm khi thấy Lục Chung yếu đuối tới thế, mặc cho người ta ăn hiếp.

      đáng .

      Lục Chung được thơm, sắc mặt dường như khá hơn nhiều.

      Phan Lôi hôn vài cái, tiến đến bên tai , nhàng : "Mau khoẻ ... Khoẻ rồi em tặng món quà."

      Trong mắt Lục Chung tràn ngập hoang mang, Phan Lôi thấy vậy, lại hôn nữa.

      "Chắc chắn thích món quà này... Ngoan nè... giận nữa." Quả nhiên Lục Chung rất dễ dụ, yếu ớt hôn trả Phan Lôi mấy cái.

      Có điều, sau khi ngã bệnh thực yếu ít, Phan Lôi có thể danh chính ngôn thuận đè , cưỡi .

      Ừ, loại cảm giác nữ vương này tệ.

      "Khụ khụ... Tiểu Lôi..."

      Trong lúc hai người em em, giọng sát phong cảnh vang lên ngay cửa.

      Xoay đầu lại, Tô Giác lúng túng đứng ở cửa, tay giơ lên lại để xuống.

      " thấy lầu dưới có ai... Còn nữa, gõ cửa." Chỉ là hai người hôn cuồng nhiệt quá, trong mắt chỉ có đối phương, cho nên chẳng phát hữu của thôi.

      Phan Lôi nhanh chóng từ người Lục Chung bò dậy, thấy quần áo chỉnh tề, bộ dáng mặc cho người ta ăn hiếp, lại cảm thấy ổn, quay lại sửa sang quần áo cho .

      Tô Giác phản ứng rất bình tĩnh, đến trước mặt Lục Chung, cẩn thận nhìn vài lần mới lên tiếng: "Lục Chung, cậu sao chớ?"

      Lục Chung hờ hững nhìn , ràng muốn cho người ta chút phản ứng nào.

      Phan Lôi lúng túng, ho khan hai tiếng, mới lên tiếng: " ấy sốt đến mơ hồ... Như vậy , Tú, em dẫn xuống dưới ngồi chút... Đúng rồi, thích uống trà hay cà phê?"

      -----

      Tác giả có điều muốn : Hắc… luôn cảm thấy nỡ ngược… Quả nhiên tôi quá
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      lục chung dỗi thế ước gì sau này chồng mình cũng thế:5::5::5:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :