1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @người qua đường tui ghi từ đầu, đây là hố ngược :yoyo60: mấy nhảy vào chuẩn bị thuốc trợ tim :yoyo36: chủ yếu ko ngược như má Phỉ, má Đồng hoa đâu, như mấy má ấy chắc tui chớt :2: mới khai hố nhân thú, ngọt như mía lùi, ngọt ê răng, t5 bắt đầu nhảy, đau tim qua đó chưa thương :045:
      atulaasari, midnight, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :025:t k để ý a
      LạcLạc thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      mình thấy có ngược lắm đâu nhỉ
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40
      Tú, sao ở đây?”

      Phan Lôi thét tiếng kinh ngạc, chỉ thấy Tô Giác ở đối diện cười cười, “Vừa trở về… Được rồi, còn chưa chúc em tân hôn vui vẻ.”

      Nhắc tới Lục Chung, Phan Lôi lại đỏ mặt, “Chuyện đó, em kết hôn hơn nửa năm rồi.”

      biết.” Tô Giác vẫn mỉm cười, chẳng qua ánh mắt nhìn Phan Lôi có chút mất mác nhàn nhạt.

      Phan Lôi hề nhận ra, và Tô Giác mấy năm gặp, vốn tưởng rằng gặp mặt lần nữa trở nên xa lạ, nhưng ngờ đề tài của bọn họ vẫn ngớt.

      “Được rồi, Tú, là muốn ký hợp đồng với tranh manga của em ư?”

      Phan Lôi nghiêng đầu, rất hoài nghi. phải cửa sau chứ.

      Tô Giác cười, “. Ký hợp đồng với em là trước khi đến công ty quyết định rồi, chẳng qua vừa thấy tranh của em liền biết là em…”

      “Hả…” Phan Lôi trợn to hai mắt, “Sao biết vậy?”

      Tô Giác trả lời, nâng tách trà xanh bàn lên từ từ uống ngụm.

      Đương nhiên là vì ở phía sau tra xét mới biết chứ. Bằng , vừa về nhận vụ này.

      Hai người xa cách lâu nay mới gặp lại, nhưng hề có cảm giác xa lạ.

      Trò chuyện lúc, bất tri bất giác sắc trời tối.

      “Được rồi, Tiểu Lôi, mời em ăn tối nhé.”

      Tô Giác thoáng nhìn đồng hồ, rồi đề nghị với Phan Lôi.

      Phan Lôi gật đầu, chợt nghĩ đến Lục Chung, bèn khổ sở lắc đầu, “ được rồi, Tú, hôm nay em có hẹn với người ta. Bằng thế này , có thời gian em mời ăn cơm nghen?”

      Tô Giác bị từ chối cũng chán nản, chỉ cười : “ đây đưa em về nhé? Đúng rồi, còn chưa chính thức gặp Lục Chung đâu… Nghĩ đến đây, cũng rất nhiều năm gặp rồi…”

      Con ngươi trầm xuống, Tô Giác thu lại tất cả tươi cười gương mặt.

      Vừa khéo, cũng nên gặp lần.

      Phan Lôi định , trong khoảng thời gian này Lục Chung rất bận, chắc có thời gian đâu, nhưng còn chưa mở miệng, cửa quán cà phê bị đẩy ra, cái người nghe rất bận rộn kia sải bước tiến vào.

      Lục Chung vừa bước vô lập tức tới chỗ Phan Lôi, bước chân rất nhanh, chỉ vài bước đến bên cạnh Phan Lôi.

      chút chần chừ, nắm chặt tay Phan Lôi.

      Mà Phan Lôi lại chẳng nhận ra thích hợp của , cảm thấy chọn ngày bằng hôm nay, chẳng phải Tô Giác muốn gặp Lục Chung sao? Đúng lúc tới đây, vậy gặp luôn .

      “Lục Chung, đây là Tô Giác, còn nhớ ?”

      Hình như Lục Chung cũng ngờ gặp Tô Giác dưới tình huống như thế. Bên kia Hắc Nựu có gửi thư , Tô Giác trở lại, cho rằng muốn đến Lục thị.

      Xem ra, trong lòng , có người còn quan trọng hơn Lục thị.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Chung thoáng khó chịu, nắm tay Phan Lôi cũng dùng sức hơn.

      Phan Lôi shizz tiếng, thoáng nhìn Lục Chung đầy nghi ngờ, “Hươu ngốc, sao thế?”

      Đôi mắt dịu dàng trong veo nhìn , Lục Chung phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu với Phan Lôi.

      Mặt mày Phan Lôi rạng rỡ ngay lập tức, đứng bên cạnh Lục Chung, ôm cánh tay rồi nở nụ cười tươi rói với Tô Giác.

      Tú, Lục Chung, phải muốn gặp ấy sao?”

      Chọn ngày bằng hôm nay, nếu ba người đều cùng chỗ, bằng ở lại ăn bữa .

      Đây là kiến nghị của Tô Giác.

      Phan Lôi đồng ý ngay, vốn muốn cùng Lục Chung ăn cơm, nay xuất thêm Tô Giác, đối với dường như ảnh hưởng gì cả.

      Trái lại Lục Chung muốn ăn cơm chung với Tô Giác, nhưng Phan Lôi cao hứng lên kế hoạch tới đâu ăn món gì.

      đành từ bỏ ý nghĩ trong đầu.

      đường , Phan Lôi chi chi cha cha ngừng, Tô Giác ở bên cạnh mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại hai câu.

      Quả nhiên phải yếu đuối trong trí nhớ rồi.

      bé nhút nhát năm đó còn, giờ là Phan Lôi cởi mở như ánh mặt trời. Tuy rằng từ đầu đến cuối Lục Chung tiếng nào, nhưng Tô Giác để ý, mỗi lần Phan Lôi xong, ánh mắt đều kiềm được mà rơi người Lục Chung, đồng thời chiếm được chút phản ứng nhoi của Lục Chung, mới chi chi cha cha tiếp tục chủ đề.

      Tô Giác thở dài, vậy cũng tốt.

      thích, là được.

      Chẳng qua, ngẩng đầu lên lần nữa, tầm mắt Tô Giác vừa vặn chống lại con ngươi hờ hững của Lục Chung.

      Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau, phức tạp trong đó chỉ có bọn họ mới hiểu.

      Dọc đường nồng nặc mùi thuốc súng, e rằng, người đơn thuần coi đây là bữa tối đơn giản chỉ có mỗi Phan Lôi thôi.

      Tô Giác rất lâu chưa về, nghe ăn cơm Tây đến phát ngấy, Phan Lôi bèn quyết định sáng suốt ăn lẩu.

      thèm lâu lắm cơ, nhưng từ lần trước bản thân ăn đến hỏng bao tử kéo dài suốt ngày, Lục Chung bao giờ cho ăn nữa.

      Phan Lôi cầu xin rất lâu, cuối cùng còn bị dùng miệng chặn lại, hôm nay chắc chắn phải ăn bữa no nê.

      Trước khi tới, Phan Lôi quen cửa quen nẻo đặt chỗ rồi, lúc bọn họ tới chỉ cần gọi món là xong.

      Phan Lôi cầm thực đơn chút nghĩ ngợi liền gọi lẩu uyên ương.

      Lục Chung thể ăn cay, hoặc là ăn rất ít, điểm này nhớ chứ.

      Sau khi gọi xong, mới phát quên mất diện của Tô Giác, thế là bất giác hỏi câu, “ Tú, có thể ăn cay ?”

      Tô Giác lắc đầu, “Cố hết sức nhưng chỉ ăn rất ít.”

      “Vậy giống ấy rồi, cũng may em gọi lẩu uyên ương.” Phan Lôi đưa thực đơn cho Tô Giác, “ Tú, gọi món .”

      Tô Giác cũng khách sáo, cầm thực đơn bắt đầu chọn.

      Phan Lôi ở bên theo thói quen cầm bộ đồ ăn, giúp Lục Chung bày ra, còn giúp rót trà. Làm xong tất cả, Phan Lôi mới phát Tô Giác nhìn chằm chằm, nhất thời đỏ mặt.

      Lúc ăn cơm phục vụ Lục Chung thành thói quen, trái lại ngờ hôm nay có khách đến.

      “Chuyện đó, Tú, chọn món xong chưa?”

      Tô Giác gật đầu, mỉm cười đưa thực đơn cho Phan Lôi.

      Phan Lôi tiếp nhận, chút nghĩ ngợi kêu thêm vài món, còn lẩm bẩm, “Cá ở đây đặc biệt tệ, chỉ là nhiều xương… vẫn chọn món nữa… à… Hươu… Lục Chung, muốn ăn gì ?”

      Lục Chung lắc đầu, nâng tách trà lên uống ngụm.

      Sau khi chọn món xong, bụng Phan Lôi đói đến mức kêu ột ột, chỉ hy vọng mang thức ăn lên nhanh chút.

      thấy Tô Giác vẫn nhìn Lục Chung, thoáng suy ngẫm, : “Cái kia, Tú, phải ấy lễ phép. Mà ấy chuyện được.”

      Tô Giác hề bất ngờ gì.

      Từ lúc Phan Lôi kết hôn, tra xét, Lục Chung xuất ngoại bao lâu mất giọng, người ngoài đều mẹ chết tạo cho cú sốc quá lớn khiến giọng nhất thời mất , nhưng Tô Giác nghĩ đây là .

      Khi còn bé, vì bệnh nên quanh năm đều ở nhà, rất ít khi giao lưu với Lục Chung.

      Ước chừng có vài lần trao đổi, đều trông thấy người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Phi Nhã lôi kéo , ôm , còn cho nhúc nhích.

      Thay vì đó là tình mẹ con thân thiết, còn bằng đó là độc chiếm của người .

      Khi ấy cảm thấy mẹ con bọn họ có quan hệ hơi kỳ quái rồi, chẳng qua lúc đó, còn lo cho mình chưa xong, đương nhiên có hứng quan tâm những chuyện khác.

      Có điều, trực giác mách bảo, tình cảm giữa Lục Chung và Lục Phi Nhã sâu đậm đến thế.

      Sâu đến mức có thể hủy diệt cuộc đời của bản thân .

      có.” Tô Giác lắc đầu, thoáng nhìn Phan Lôi. Khi việc Lục Chung thể chuyện, vẻ mặt để ý gì, trái lại còn tràn ngập ưa thích.

      Còn Lục Chung, lúc Phan Lôi dịu dàng nghiêng đầu lắng nghe, đợi nữa, mới khôi phục lại khuôn mặt than.

      Tô Giác lắc đầu, nâng tách lên nhàng nhấp ngụm trà.

      Có đôi khi, muộn chút, chính là muộn cả đời.

      Câu ấy quả thực chẳng sai.

      đợi bao lâu, toàn bộ thức ăn đều được mang lên.

      Phan Lôi đói bụng trở nên hung tàn, gắp miếng thịt bò bỏ vào cái nồi nóng hổi.

      Tháng chín, nhiệt độ vẫn giảm.

      Chất lỏng nóng hừng hực nhất thời bắn lên cánh tay Phan Lôi, hét tiếng thảm thiết, rút tay về.

      Tô Giác đứng lên, “Sao vậy, tiểu Lôi?”

      còn chưa kịp tới gần Phan Lôi, Lục Chung bên cạnh Phan Lôi đứng dậy, bắt lấy tay Phan Lôi tỉ mỉ xem xét.

      Phan Lôi rưng rưng nước mắt, “Hơi đau…”

      Lục Chung nắm tay , dùng nước trà lạnh như băng thoa lên cánh tay , mảng đỏ ửng nhanh chóng lên, chút do dự mang Phan Lôi bước ra ngoài tới chỗ nước lạnh.

      Cả người Tô Giác đứng từ từ ngồi xuống, vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Các người lui , còn việc gì nữa.”

      Sau khi toàn bộ thịt bò non mềm biến thành miếng thịt quá chín nổi lên trong nồi, Phan Lôi và Lục Chung mới khoan thai trở lại.

      Lục Chung trước sau vẫn là gương mặt than, trái lại Phan Lôi hơi ngượng ngùng.

      “Xin lỗi, Tú, em vội quá…”

      “Tay em sao rồi?”

      Từ tầm mắt Tô Giác nhìn sang, tay Phan Lôi còn hơi ửng hồng, nhưng mơ hồ có thể thấy được lớp óng ánh của thuốc mỡ thoa lên chỗ vết thương, có lẽ Lục Chung giúp thoa.

      sao ạ… đều tại ấy chuyện bé xé to thôi… em sao…”

      Phan Lôi dùng giọng điệu oán trách, nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn Lục Chung.

      Hai người này, còn thắm thiết hơn cả tin đồn.

      Tô Giác hít sâu hơi, nhưng mặt lại : “Mùa hè vốn nhiệt độ cao, da em lại mềm mịn vậy, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn…”

      Bữa cơm này, Tô Giác có khẩu vị.

      Có lẽ quen với cuộc sống ăn thức ăn nhanh ở nước ngoài, lâu rồi dính dáng đến món gì nóng hổi thế.

      Chỉ chọn vài món thanh đạm ăn chút, sau đó động đũa nữa.

      Nhìn ra được, Phan Lôi rất thích ăn lẩu, ăn đến khuôn mặt đỏ bừng.

      thấy rất muốn ăn cá, nhưng bộ dáng lại cực kỳ đắn đo. Có lẽ, mấy đều vậy, thích thịt cá tươi ngon, lại ghét xương mà món kia mang tới.

      Tô Giác lắc đầu, đôi đũa vớt được miếng cá trong nước lèo đỏ, chuẩn bị cho Phan Lôi, ngay lúc ấy, trước mặt nhanh chóng xuất đôi đũa, cấp tốc gắp miếng cá lên.

      Phan Lôi cũng phát , lớn tiếng la hét, “Đáng ghét, Hươu ngốc, miếng đó của em!”

      Tô Giác thấy Lục Chung gắp miếng cá vào trong chén, nhưng ăn, ngược lại cẩn thận nhặt xương ra, sau đó tiện tay đẩy cái chén tới trước mặt Phan Lôi.

      Quả nhiên Phan Lôi cười tủm tỉm, vô cùng thỏa mãn ăn ngon lành.

      Lúc này, Lục Chung vẫn luôn im lặng hờ hững bỗng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Giác.

      Mặc dù mở miệng, nhưng Tô Giác biết gì.

      : Phan Lôi là của .

      Ngay cả quyền lợi nhặt xương cá cho , đó cũng là của .
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Ko bik la nguoc PL hay la nguoc LC day nua.Minh ko mun PL dau long chut nao
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :