1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      thank nàng, mình xem được rồi
      LạcLạc thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Hai nguoi nay ngot ngao het suc ak
      LạcLạc thích bài này.

    3. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      da doc dc thanks nang nhiu nhen
      LạcLạc thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi ta iu chết đôi này á......thích LC tóa
      thank
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 34

      Cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm.

      Ngày đó sau khi Phan Lôi bị đánh, vẫn ở trạng thái ngây ngô.

      nhớ khi ấy Lục Vĩnh hét tiếng thảm thiết, muốn xoay đầu nhìn lại bị Lục Chung ôm vào lòng. Tuy rằng phát , nhưng mơ mơ hồ hồ cảm nhận được cái gì đó.

      Lúc này, cầm tay Lục Chung, nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Chung hỏi lần nữa: Hươu ngốc, cho em biết , Lục Vĩnh xảy ra chuyện gì?”

      Kề cà chiếm được đáp án của Lục Chung, tâm tình Phan Lôi dần dần trầm xuống.

      đánh thành tàn phế chứ…”

      Phan Lôi thấp thỏm thôi, nhịn được đẩy đầu Lục Chung cái, “Hươu ngốc, … làm vậy bị ba …”

      chỉ chút, sợ rằng lại nổi trận lôi đình nữa.

      “Làm sao giờ? Em bảo bình tĩnh rồi… Dù sao cùng lắm sau này em thấy đường vòng vậy… cần gì…” Cần gì vì ra tay với Lục Vĩnh chứ!

      ấm áp tay, nỗi lo lắng của Phan Lôi được Lục Chung xoa dịu.

      kéo vào lòng, giơ tay lên nhàng vuốt ve vết thương mặt , con ngươi đen sâu lắng nhìn .

      “Sao thế?” Phan Lôi bị nhìn đến mức ngượng ngùng.

      Lục Chung lắc đầu, lại gần hôn chỗ đau kia.

      Phan Lôi thoáng đỏ mặt.

      Túm góc áo Lục Chung, giọng vỡ vụn, “ đau… chăm sóc em rất tốt…”

      Bàn tay túm góc áo càng ngày càng chặt, nụ hôn mặt cũng dần dần chuyển đến cánh môi .

      Phan Lôi rất thích cùng Lục Chung chơi hôn , có điều lý trí cho biết, hình như còn có chuyện gì đó chưa giải quyết.

      Nhưng đồ ngốc Lục Chung vất vả lắm mới chủ động lần, còn chưa nhảy vào bát , thực quá lãng phí cơ hội tốt thế này.

      “Ưm…” Liếm môi, Phan Lôi thỏa mãn ôm hông Lục Chung.

      Khỏe khoắn, rắn chắc, quả nhiên là kiểu thích.

      Cả người đều rúc vào lòng Lục Chung, bị hôn đến mặt đỏ tận mang tai, tim đập rộn ràng, chỉ có thể vô lực nằm vai , bên cửa sổ bỗng nhiên truyền đến trận thanh.

      Phan Lôi muốn ngẩng đầu, nhưng cả người đều bị Lục Chung kéo vào lòng ngăn trở tất cả tầm nhìn.

      “Á… xin lỗi xin lỗi… Em thấy gì hết.” Lục Tư từ phía sau cửa sổ nhảy ra, tin chắc ngăn trở tầm mắt, bộ dáng ‘Em chỉ là người qua đường’.

      Ở trong lòng Lục Chung, Phan Lôi nhận ra giọng của Lục Tư.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Lục Tư thấy thế, nở nụ cười thân thiện với Phan Lôi.

      “Xem ra có chuyện gì rồi. Tôi thấy hai người vào lâu quá, cho rằng…” Cho rằng bọn họ bị lộ chứ.

      Phan Lôi bị Lục Tư cắt ngang, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chính còn chưa xong.

      “Được rồi, hai người còn cho em biết, Lục Vĩnh rốt cuộc ra sao hả?”

      Lục Chung giơ tay lên, tay còn chưa bắt được Phan Lôi, chợt nghe Lục Tư cười hì hì : “ có gì, yên tâm . Tên cặn bã đó, chưa đến phiên bọn em thu thập đâu.”

      Lục Tư dối cần viết cả bản thảo.

      Phan Lôi đơn thuần, mặc dù có nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng.

      Lục Tư ngẩng đầu, ánh mắt giữa trung chống lại Lục Chung, hai bên trao đổi bằng mắt đều hiểu nhau.

      Đôi khi, lời dối thiện chí chưa hẳn phải chuyện tốt.

      Chuyện này rốt cuộc cũng trôi qua như thế.

      Phan Lôi phải người lúc nào cũng rối rắm, canh cánh trong lòng việc.

      Thuốc Lục Chung cho uống rất hiệu quả, tuy vẫn còn ít vết thương mặt, nhưng tổng thể mà khá hơn nhiều.

      Hôm nay, Lục Chung lại ra ngoài.

      Phan Lôi ở trong phòng thu dọn đồ đạc, mục đích lớn nhất của cuộc hành trình đến suối nước nóng của bọn họ đạt được, nghĩ đến mức độ hài hòa giữa hai người khi ở giường, mặt Phan Lôi lại đỏ ửng.

      Lục Chung ở giường và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau.

      Dưới giường tuyệt đối là đồ ngốc chính hiệu, nhưng giường lại biến thành người khác.

      Dã tính, mạnh mẽ.

      Chỉ ngày đầu tiên ở resort mới cưỡi lên người được, về sau mỗi lần muốn ở bên , Lục Chung đều cho.

      đối với chuyện cưỡi lên người , dạt dào hứng thú, và tuyệt đối nắm chủ quyền.

      Chẳng qua, làm dịu dàng, Phan Lôi cũng rất thích cảm giác mạnh mẽ kiểu này.

      Khi ở giường, Lục Chung cười.

      trở thành Lục Chung giống bình thường.

      Có điều, sao cả.

      Mỗi khi hơi thối lui về sau, Lục Chung đều bắt lại, hôn môi , từng chút từng chút hòa tan , khiến trái tim run rẩy nữa, lui bước nữa.

      Ánh mắt lừa được người khác.

      Tuy Lục Chung như vậy trở nên hơi xa lạ, nhưng mỗi khi ngưng mắt nhìn ánh mắt , đều có thể thấy bản thân mình.

      Chỉ có mình .

      Phan Lôi cực thích cảm giác như thế.

      Chẳng qua sau này cho chủ đạo lần tốt hơn.

      Bằng , ghế salon cũng được.

      Xem ra, vẫn cần học hỏi Tôn Như Ý lấy kinh nghiệm.

      Trong lòng vui vẻ thoải mái, Phan Lôi cầm đồ lót của Lục Chung, ướm lên người, cuối cùng thấy xung quanh có ai, bèn ôm quần áo Lục Chung như ôm , ở trong phòng xoay vòng.

      biết khi nào về nhỉ.

      ra ngoài chuyến, rất nhanh trở lại mà.

      Phan Lôi trông mòn con mắt, ôm quần áo Lục Chung ở trong phòng ngửi ngửi, lại xoay vài vòng.

      “Phụt…”

      Ngay phía sau cửa sổ, ràng phát ra tiếng cười.

      “Là ai?” Phan Lôi cảnh giác lui về sau bước, chộp được điện thoại của mình ở đầu giường.

      “Khụ khụ…”

      Phía sau cửa sổ, tiếng cười chấm dứt, người đàn ông thấp bé bước ra.

      “Này, là tôi.”

      “…”

      Mẹ nó, là ai chứ.

      Phan Lôi liếc nhìn người đàn ông, chợt nhớ là ai. Chẳng qua ngờ còn trẻ tuổi vậy, là đàn ông, còn bằng cậu bé.

      Tuy rằng ngày đó trông thấy mặt bê bết máu, nhưng đường nét cả người kém là bao.

      Nhất là bây giờ gương mặt non nớt kia hết đông tới tây đều là thuốc nước, cảm thấy vui vẻ cách khó hiểu.

      Phan Lôi cười thành tiếng.

      Cậu bé có chút thẹn quá hóa giận, “ cười cái gì, mặt phải cũng lốm đốm hả?”

      “Hừ… Tôi mới có. Lục Chung vết thương của tôi khá hơn nhiều rồi…” còn , rất đáng nữa.

      Phan Lôi vui vẻ ra mặt.

      Cậu bé, đừng mở mắt, bộ dáng đó sắp đâm mù mắt chó rồi.

      Dáng vẻ được tự nhiên khiến Phan Lôi càng thêm hài lòng, chẳng qua nghĩ đến bộ dạng giờ của đều do Lục Chung ra tay, nụ cười cũng dần dần biến mất.

      “Cậu sao chứ?”

      “Hừ, liên quan gì đến !”

      “…”

      là cậu bé kỳ quặc mà.

      “… Cậu tìm tôi có chuyện gì hở?”

      gương mặt cậu bé có đủ loại màu sắc, vậy mà có thể thấy được rặng ửng hồng mặt .

      “Tôi… tôi mới tới đây cảm ơn .”

      Đó là cảm ơn rồi.

      Phan Lôi bĩu môi, lúc này cậu bé vỗ tay cái, phía sau cửa sổ khẽ động, ngay sau đó con Golden chân ngắn nghe được thanh bèn hí hửng chạy ra.

      “Đây là tiểu Kim, tôi cần nữa! Cho đó!”

      “…”

      xong, cậu bé cũng mặc kệ Phan Lôi có phản ứng gì, trực tiếp nhảy qua cửa sổ bỏ .

      “Này…” Phan Lôi nhìn người kia hành động cấp tốc, lát sau mới mở miệng, “ nhanh vậy làm gì, tôi còn chưa biết tên cậu mà?”

      “Ông đây gọi là Chuột Đồng! Nhớ cho kỹ!”

      Xa xa, ngoài cửa sổ truyền tới giọng .

      Phụt ——

      Thuộc hạ của Lục Chung sao đáng thế?

      Phan Lôi và tiểu Kim mắt to mắt nhìn nhau rất lâu.

      Lúc học, bình thường đều dạo diễn đàn của trường.

      diễn đàn có rất nhiều em nuôi cún, thỉnh thoảng còn post ảnh cún lên nữa.

      Mấy con cún kia đều đáng ngoan ngoãn, y như con Golden trước mắt này.

      Phan Lôi nhìn mà tim mềm nhũn, ngồi xổm xuống, vẫy tay với con cún.

      “Này, tiểu Kim hả? Qua đây… qua đây…”

      Tiểu Kim quả nhiên rất thông minh, liếm đầu lưỡi mềm mại rồi dùng hai chân ngắn ngủn lạch bạch chạy tới.

      Rất khỏe mạnh nha, cũng rất ngoan nữa.

      Chẳng qua, Phan Lôi cẩn thận nhìn tiểu Kim hồi, mới phát lỗ tai nó được trọn vẹn.

      “Sao lỗ tai bị thương rồi?”

      Tiểu Kim nức nở tiếng, đầu lưỡi ươn ướt liếm tay Phan Lôi.

      “Ngoan, ngoan quá … còn khôn hơn chủ nhân em nữa…”

      Tiểu Kim: Em liếm em liếm em tiếp tục liếm…

      Bởi vì có tiểu Kim làm bạn, tạm thời toàn bộ chú ý của Phan Lôi bị hấp dẫn hết.

      Cứ thế, cả ngày nay, cũng nhớ Lục Chung nữa.

      Buổi chiều khi Lục Chung trở về, Phan Lôi còn ôm tiểu Kim tranh công với Lục Chung, “Hươu ngốc, xem, con cún này đáng ?”

      Lục Chung cũng vui vẻ như trong tưởng tượng, mắt lạnh nhìn người chó hí hửng chơi mặt đất.

      Cho đến khi tiểu Kim co rúp lui về sau vài bước.

      “Sao vậy? Tiểu Kim, đói bụng à?”

      Phan Lôi khó hiểu, vuốt đầu tiểu Kim, vẻ mặt thân thiết, còn quên hỏi Lục Chung, “Hươu ngốc, tiểu Kim bị sao á, có phải bị bệnh ?”

      Vừa về tới nhà, đáng chạy tới tặng nụ hôn ngọt ngào, trái lại lại thấy vừa vỗ về vừa vuốt con chó.

      Lục Chung híp mắt, kéo Phan Lôi từ dưới đất dậy, sau đó trực tiếp ôm về phòng.

      “Hươu ngốc… Hươu ngốc, tiểu Kim còn ở ngoài kìa… em…”

      Lục Chung thả, ôm lấy cơ thể Phan Lôi giãy giụa.

      Vừa cọ cọ người , vừa túm tay , “Sao nó tới đây hử?”

      Phan Lôi khẳng định Lục Chung viết là ‘nó’, nghĩ đến Chuột Đồng kia là thuộc hạ của Lục Chung, tất nhiên con chó này là Chuột Đồng nuôi, Lục Chung chắc chắn biết.

      Ngay sau đó bèn đem chuyện Chuột Đồng đưa tiểu Kim tới lượt.

      Cuối cùng, Phan Lôi còn quên kết luận.

      “Thực ra em cảm thấy quá khắc khe với Chuột Đồng rồi, hình như chỉ là cậu bé thôi…”

      Lục Chung trả lời, chẳng qua dáng dấp rất mệt mỏi gối đầu lên đùi Phan Lôi.

      Phan Lôi đếm lông mi dài dài của , giọng từ từ yếu .

      “Hươu ngốc, mệt mỏi lắm ư?”

      được đáp lại, Phan Lôi giơ tay lên quơ quàng trước mặt Lục Chung, có động tĩnh.

      Ngủ rồi.

      Mặc dù phải lần đầu tiên ngắm vẻ mặt Lục Chung ngủ, nhưng mỗi lần ngắm Phan Lôi vẫn cảm thấy rung động.

      Rất thích.

      Thực rất thích.

      Lục Chung có ngũ quan còn đẹp hơn . Ban đầu nhìn chỉ là thanh tú, dần dà càng ngắm càng hợp khẩu vị.

      Bây giờ ngủ, lông mi dài rũ xuống, khiến người ta thèm dãi.

      Phan Lôi mím môi, miệng có chút khô khốc.

      nghĩ, cho dù ngủ rồi.

      Vậy, lén hôn cái chắc sao nhỉ.

      cái thôi… chắc sao đâu.

      Vén mái tóc dài ra sau tai, Phan Lôi liếm cánh môi khô khốc, dần dần cúi xuống chỗ mình muốn lâu.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111136 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :