1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 25 (H)

      ai biết, Phan Lôi sợ hãi tình huống này bao nhiêu.

      Mặc dù Lục Chung, cũng bằng lòng để thể xác và tinh thần vì mà nở rộ.

      Nhưng Lục Chung ở mặt này lại là người biết tiết chế, chẳng biết chừng mực và dùng lực, thậm chí chẳng biết làm sao để phụ nữ thoải mái.

      Vì những ngày sau này của được dễ chịu, Phan Lôi phải mặt dày, từng bước từng bước hướng dẫn Lục Chung.

      “Hươu ngốc… Chậm… chậm chút … hôn em được ?”

      Phụ nữ và đàn ông giống nhau.

      Đàn ông rất dũng mãnh và nhanh chóng.

      Phụ nữ lại mẫn cảm và từ tốn.

      rất muốn cùng vui vẻ.

      Mà Lục Chung rất biết nghe lời.

      Vốn cởi sạch mấy mảnh vải mỏng manh người Phan Lôi, theo thói quen dứt khoát xâm nhập.

      Nhưng dưới thân ngừng van nài, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm, tràn đầy khát vọng cũng như khẩn cầu.

      Tuy ngượng ngùng, nhưng lại lớn mật nhìn .

      có cách nào xúc động.

      Thả chậm tốc độ, đặt bên bờ suối nước nóng.

      Nửa người của tựa vào bờ suối ấm áp, nửa người dưới trần trụi trong nước.

      chậm rãi liếm cặp nhũ mềm mại, hệt như con mèo to liếm kem vậy, nhấm nháp thành tiếng.

      Là bởi vì nước chăng?

      Phan Lôi cảm thấy mình còn là sa mạc nữa, cảm giác được luồng nhiệt giữa hai chân trào ra.

      loại dục vọng… vẩn đục, khác biệt với dòng suối rệt.

      Khi tình cảm thăng hoa, hóa ra, cũng rất muốn .

      Lục Chung cũng là cậu bé ngoan.

      Trước đây Phan Lôi cho chạm vào, nên chỉ làm lấy lệ, cắm vào động vài cái phát tiết xong là hết việc.

      Nhưng bây giờ khác biệt chứ, thở dốc dưới thân, thét chói tai, ngượng ngùng rụt thân thể lại còn lớn mật nhìn .

      biết nên làm sao, chỉ theo mệnh lệnh của .

      Hôn .

      Hôn nhiều hơn nữa.

      Mãi cho đến khi nâng hai chân , cả người từ trong nước hoàn toàn được nâng lên.

      Hoa huyệt kia rạng rỡ, phấn hồng cực kỳ mê người.

      liếm môi, bỗng dưng cảm thấy khát nước.

      Giây tiếp theo, tiếp tục hôn .

      …” lát sau Phan Lôi mới phản ứng được Lục Chung hôn chỗ đó của .

      thể , việc này hơi nhanh quá rồi.

      Hoàn toàn ngoài dự liệu của .

      Thậm chí, chưa từng nghĩ Lục Chung là người có khẩu vị nặng tới thế.

      Nơi đó ——

      Rất bẩn mà.

      Chẳng qua, cũng phải thừa nhận.

      Rất thoải mái.

      Thoải mái đến mức tay hung hăng bám vào bờ tường trơn trượt, bám được, túm được, nắm được, đầu ngón chân co lại sít sao,hết lần này tới lần khác cứ tuôn trào từng luồng từng luồng nhiệt ra.

      “Đừng a…” biết giọng mình lại nũng nịu như vậy, mềm mại từ chối cuối cùng lại trở thành lời mời gọi thầm lặng.

      Phan Lôi khoan khoái đến độ chỉ muốn hợp lại làm với người đàn ông kia, nhưng ngờ hết thảy đều kết thúc nhanh thế này.

      Lục Chung từ giữa hai chân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng.

      Phan Lôi đỏ mặt, hoàn toàn biết tại sao Lục Chung dừng lại.

      "Sao vậy? Hươu ngốc?” Hai gò má đỏ gay, đôi mắt mông lung mọng nước của Phan Lôi hết sức đẹp đẽ.

      Phản ứng của Lục Chung chính là kéo vào lòng, lấy khăn lông lớn bờ bọc sít sao.

      Phan Lôi suy nghĩ trong giây lát, có lẽ là Lục Chung xấu hổ.

      Chắc có thói quen ở nơi khác trừ giường ra, tuy có chút có chút hứng thú xấu xa, chẳng qua… hết thảy cứ từ từ .

      Trong lòng thả lỏng, cơ thể vẫn còn lưu lại lửa dục khó nhịn kia, nhưng Phan Lôi lại cảm thấy ngọt ngào.

      Cúi người, hôn môi người đàn ông cái.

      giỏi quá.

      Người đàn ông của giỏi nhất.

      môi Lục Chung được hôn, khiến tạm thời quên mất người phụ nữ kia núp ngoài cửa.

      Tính cảnh giác của rất cao, huống chi dạng phụ nữ như Chung Phỉ Phỉ thể tránh khỏi hiềm nghi.

      Chẳng qua, là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

      Người phụ nữ của , cho dù là xem, cũng chỉ có mới được.

      Dù là phụ nữ cũng thể.

      Bao bọc Phan Lôi gắt gao, thỉnh thoảng cúi đầu hôn người đẹp mềm mại trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại phát người phụ nữ đó vẫn chưa thu hồi ánh mắt, sát khí lạnh lẽo lập tức tản ra.

      Chung Phỉ Phỉ chẳng biết tại sao mình làm thế.

      ta biết Lục Chung chả phải người hiền lành gì.

      Ít ra cũng phải dạng đàn ông ta muốn sinh hoạt.

      Nhưng biết tại sao ta bị hấp dẫn.

      Tựa như lúc này, ta gần như quên mất mọi thứ xung quanh, ánh mắt dán thân thể rắn chắc của người đàn ông kia làm thế nào cũng dời được.

      ta chưa từng thấy người đàn ông nào hấp dẫn thế.

      Mái tóc ướt đẫm mềm mại in mặt , đứng giữa mảng mờ mịt, tựa như hoàng tử muông thú từ ảo ảnh bước ra để thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ta trong mộng xuân vậy.

      Rắn chắc, mạnh mẽ.

      Thú tính, cuồng dã.

      Nhưng, người đàn ông này phải của ta.

      dùng ánh mắt lạnh lẽo, cả người còn tản ra ý lạnh thể khống chế báo cho ta biết.

      Cút.

      Chung Phỉ Phỉ tự cho rằng bản thân cũng xem như người sành sỏi đời, Lục Chung chẳng qua chỉ là kẻ thất thế bị câm, chả uy hiếp được ta.

      ta cũng cần sợ .

      Nhưng, ta thể tin nổi bản thân lại lui ra sau.

      Lục Chung ôm Phan Lôi từ suối nước nóng bước ra, đầu óc mảng mờ mịt, thân thể nhanh chóng nép ở bên.

      Hồi lâu sau, đợi hai người kia rồi, ta mới hoàn hồn.

      Vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, nhìn người xa, toàn thân trở nên mềm nhũn.

      Phan Lôi đương nhiên biết đêm nay lén lút vụng trộm với người bị Chung Phỉ Phỉ thu hết vào mắt.

      như con bạch tuột dán chặt người Lục Chung, thỉnh thoảng còn lại gần hôn môi Lục Chung.

      Từ trước đến nay chưa từng nghĩ bản thân lại khát vọng tới vậy, chỉ muốn hung hăng rúc vào lòng .

      Rất nhanh, đến phòng Lục Chung rồi.

      Chỉ vào phòng trong chốc lát mà gần như trở nên mặt dày quấn lấy thắt lưng rắn chắc của .

      Rất thích.

      thực rất thích .

      Phản ứng của Lục Chung khiến Phan Lôi hơi thất vọng.

      ôm trở về giường, lại chuẩn bị rời .

      Hiển nhiên Phan Lôi bất chấp, hai chân càng gắt gao kẹp chặt.

      Lục Chung bất đắc dĩ vỗ đầu , lúc sau từ bên cạnh rút ra cái khăn lông khô, nhàng lau tóc cho Phan Lôi.

      Khi nãy hai người họ quá kích động, khiến phần tóc của Phan Lôi bị ướt.

      Lúc này, còn quan tâm tới tóc sao!

      Phan Lôi muốn ngã xuống bàn.

      thực chứng minh, làm càng thêm uể oải.

      ràng khi quấn lấy Lục Chung, cũng cảm nhận được dục vọng nảy mầm, sao nhào vô trời?

      Lễ độ như vậy, nho nhã lịch như vậy rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra chứ?

      Lẽ nào biết phụ nữ ở mỗi khắc, đặc biệt khát khao được đàn ông dũng mãnh đẩy ngã sao?

      có sức hấp dẫn à?

      Nếu dạng phụ nữ như Tô San, hay Chung Phỉ Phỉ xinh đẹp lẳng lơ, phải chăng chẳng cần dùng đến chiêu quyến rũ, đàn ông chủ động nhào tới rồi?

      Phan Lôi càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, tay cũng chậm rãi buông lỏng.

      Lục Chung vẫn ra ngoài.

      Phan Lôi càng chán nản hơn.

      Giữa hai chân còn ướt át, cũng mặc kệ.

      Trốn vào trong chăn, rầm rì hai tiếng, chuẩn bị đơn thiếp .

      bao lâu sau, Lục Chung lại trở về.

      Lấy ly nước cho , ý bảo uống ít.

      Phan Lôi bị Lục Chung ầm ĩ tới thế, thực hơi khát nước.

      Đón ly nước, hậm hực uống sạch.

      đặt ly nước xuống, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      Bỗng nhiên Lục Chung nhào tới.

      Lúc này, Phan Lôi mới biết bản thân buồn cười cỡ nào.

      Lục Chung đâu phải muốn , mà căn bản để uống nước dưỡng cổ họng cho tốt.

      Đêm nay, chắc chắn khó ngủ đây… ngâm nga cả đêm.

      Lên giường rồi, Lục Chung lại bằng cầm thú.

      Bất chấp thân thể Phan Lôi mà thẳng tiến.

      Trong nháy mắt khẩn trương, cơ thể đều gắt gao căng thẳng.

      Lục Chung dừng lại, hôn môi , liếm vành tai , bàn tay to còn nhàng vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi.

      Phan Lôi dần dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

      phải người khác.

      Người đàn ông này phải người khác.

      Mà chính là người .

      nhớ người này rất lâu rồi.

      Ngượng ngùng, ngọt ngào, còn có dục vọng giấu đều bộc phát vào giờ phút này.

      Cả đêm nay, Phan Lôi hoàn toàn ướt át.

      mẫn cảm cực kỳ, gần như Lục Chung chỉ vừa chạm vào, lại ẩm ướt đến độ chất lỏng rơi tí tách.

      biết những người phụ nữ khác ở giường ra sao, nhưng nghĩ, Lục Chung hẳn thích như vậy.

      Mái tóc người đàn ông khô ráo lại ướt đẫm, gương mặt điển trai là mảng ửng hồng, chẳng còn là người đàn ông mặt than lạnh lùng kia nữa, cười, xoa đầu , hôn .

      Con ngươi của cũng nhuộm dục vọng dày đặc.

      Cả đêm nay, Phan Lôi thực nếm được cái gì gọi là bản năng.

      Cái gì gọi là dục vọng.

      Chân đau nhức đến độ đưa lên nổi, căn bản mất cảm giác rồi.

      Người đàn ông vẫn còn hôn giữa hai chân , mẫn cảm tới mức mới chạm vào bùng nổ ngay, chỉ cần kích thích , chất lỏng lại nhễ nhại.

      Người đàn ông cực kỳ sung sướng, ngoại trừ lần đầu tiên, rất lâu rồi chưa làm, nên vừa nhanh vừa dồn dập.

      Mấy lần kế tiếp, đều thong thả nặng nề.

      Cuối cùng, Phan Lôi hoàn toàn còn sức lực, bị Lục Chung ôm vào lòng, hai chân dang rộng ngồi vũ khí sắc bén của , bị nắm thắt lưng trở người từ xuống, cũng chỉ miễn cưỡng lầm bầm, cúi đầu rên tiếng “Hươu ngốc…”, sau đó bèn thiếp .

      Cả đêm nay, Phan Lôi ngủ rất sâu, đêm mộng.

      Lúc tỉnh lại là do bản năng kích thích.

      đói rồi.

      Động đậy cơ thể, vấn đề gì, nhưng toàn thân đều đau nhức, ngay cả tay cũng nhấc lên nổi.

      Lục Chung cũng ngủ giường, đồng thời còn ngủ rất say.

      Động tác của Phan Lôi đánh thức .

      Có lẽ cày cấy cả đêm cũng mệt mỏi.

      Phan Lôi vốn chả muốn quấy rầy , nhưng chỉ đói bụng, mà còn muốn tiểu tiện.

      Nhưng giờ chân vẫn còn tê dại, vốn nhúc nhích được.

      Trong nháy mắt, Phan Lôi vừa ngọt ngào lại vừa ưu thương, nhưng kiềm chế được bàng quang gấp rút, giơ tay lên chọc cánh tay Lục Chung.

      “Hươu ngốc, em muốn rời giường.”

      Bị Phan Lôi chọc, Lục Chung nhanh chóng tỉnh lại.

      hành động rất nhanh, thậm chí giống người bình thường thức dậy nhất thời thoáng mê man.

      Trong ánh mắt hết thảy đều là cảnh giác, dường như xung quanh đều nguy hiểm.

      Lục Chung thế này, làm Phan Lôi cảm thấy xa lạ.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Sắc mặt rất nặng nề, rất khủng khiếp.

      Phan Lôi thoáng sợ hãi.

      Nghe được giọng , sắc lạnh mặt người đàn ông nhanh chóng thối lui, lúc trông thấy , gương mặt điển trai nổi lên rặng ửng hồng nhàn nhạt.

      Phan Lôi còn chưa kịp nghiên cứu người đàn ông này biến sắc còn nhanh hơn lật sách, người đàn ông này lại gần, hết sức ngượng ngùng thơm cái.

      bên, còn nắm tay , chậm rãi viết ba chữ.

      Chào buổi sáng.
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt36 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      woaaaaaaaaaa.........cang ngay cang yeu chet tinh cach cua PL roi.......noi sao LC ko yeu chet cho duoc............
      LạcLạc thích bài này.

    3. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Thanks tình @LạcLạc :th_57::th_57::th_57:, so hot nha hẹn gặp lại chương 31 nha
      LạcLạc thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ngọt thế......iu thế...............mụ CPP này tởm mà rình vc ngta abc
      thank @LạcLạc nhaz........
      @sấu dầm ở đâu
      linhdiep17LạcLạc thích bài này.

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 26

      Thực ra còn sớm.

      Hai người điên cuồng cả đêm, đều quên mất thời gian.

      Lúc này việc này quan trọng.

      Mà quan trọng là Phan Lôi muốn vệ sinh chút.

      "Em… em sực nhớ..." Phan Lôi miễn cưỡng ngọ nguậy, Lục Chung nhìn thấy, rất nhanh qua đó dìu .

      "Em… em vệ sinh trước ..." Khoác áo ngủ qua loa, Phan Lôi ra ý nguyện của mình.

      Đáng nhẽ Lục Chung dìu , chả thèm nghĩ ngợi gì, bèn xoay người bế lên.

      Hoàn toàn có trở ngại đến phòng vệ sinh.

      Thậm chí khi đạt được mục đích, cũng định thả xuống, tách hai chân ra, dường như tính giúp tiểu.

      Phan Lôi chịu nổi, thét chói tai.

      Quá mức rồi, hoàn toàn chịu nổi.

      "Em… em muốn tự !"

      Dưới tình thế kháng nghị hết lần này đến lần khác, rốt cuộc Phan Lôi cũng giành được quyền lợi tự do bồn cầu.

      biết có phải do toàn thân thả lỏng , sau khi tiểu được, cảm thấy toàn thân khôi phục chút sức lực.

      Mặc dù đau nhức, mặc dù mềm nhũn, nhưng tối thiểu có thể tự do hành động.

      Trong chốc lát này, Lục Chung cầm sẵn thuốc mỡ đợi ngoài cửa.

      Thấy Phan Lôi ra, ung dung bế về giường.

      "Em… em tự mình bôi..." Phan Lôi hơi ngại ngùng, lấy thuốc tay Lục Chung bắt đầu bôi cho mình.

      Lúc nãy trong nhà vệ sinh có liếc cái, tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt, cổ bầm mảng.

      Thuốc mỡ mát lạnh khiến Phan Lôi thoải mái hơn.

      Chẳng qua giữa hai chân bủn rủn, làm thế nào cũng thấy ngại bôi thuốc chỗ đó.

      Càng nghĩ càng xấu hổ chịu nổi.

      Để thuốc mỡ xuống, phát tầm mắt Lục Chung luôn nhìn chằm chằm giữa chân .

      "Em... em cần…" Phan Lôi lui về sau, lại bị Lục Chung dịu dàng giữ chân.

      "Em thực cần! cần đâu… Em tức giận! Em tức giận đó!" thanh mềm nhũn căn bản lay động nổi Lục Chung.

      Đẩy hai chân ra, Lục Chung dễ dàng tìm được cánh hoa sưng đỏ.

      Rốt cuộc quá điên cuồng, vật kia sưng.

      Bôi thuốc mỡ, tay người đàn ông tìm kiếm nơi nhạy cảm kia.

      Mặt Phan Lôi đỏ bừng, dám nhìn vẻ mặt Lục Chung, chỉ có thể nhắm mặt lại.

      Chẳng qua nhắm mắt, toàn thân càng cảm nhận ràng hơn.

      Chỗ hồng phấn tay Lục Chung bôi, Phan Lôi cảm thấy cả người từ xuống dưới, tất cả các giác quan đều tập trung tại nơi đó.

      Tê tê dại dại, cơn đau ban nãy từ từ thay đổi.

      Phan Lôi mặt đỏ tới mang tai, bởi vì cảm giác được giữa hai chân ẩm ướt.

      Tiêu rồi… còn mặt mũi gặp ai nữa.

      Trong lòng ảo não rên rỉ tiếng, lại cảm thấy Lục Chung chậm chạp chẳng có phản ứng nào, Phan Lôi từ từ mở mắt.

      Đập vào mắt hình ảnh cực kỳ dâm mỹ.

      Lục Chung nhìn chòng chọc giữa hai chân , thèm chớp mắt.

      Động tác tay dừng lại, giống như ứng phó công việc rất khó khăn, rất nghiêm túc, nỗ lực.

      hóa thú như tưởng tượng, chỉ có nghiêm trang.

      ra người có dục vọng chỉ có mình sao?

      Phan Lôi yên lặng nuốt nỗi khổ vào lòng.

      Chậm rãi bôi thuốc xong, Lục Chung vào phòng vệ sinh rửa tay.

      Chẳng biết là rửa sạch thuốc, hay rửa chất lỏng của .

      Phan Lôi vùi đầu vào trong chăn, hôm nay muốn gặp ai nữa.

      Lục Chung tới đắp chăn cho xong, đưa lưng về phía , nên Phan Lôi biết rốt cuộc có vẻ mặt gì.

      Chỉ biết ngồi ở mép giường hồi lâu.

      lúc sau, Lục Chung rời .

      Chẳng hiểu sao, Phan Lôi cảm thấy rất chán nản.

      Có phải quá chủ động , vì quá chủ động, nên được đối phương quý trọng?

      Nhưng cảm thấy mình làm sai.

      Có thể mong ngóng người, lòng vì trả giá là chuyện rất hạnh phúc.

      Phan Lôi nghĩ chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình thôi.

      Lúc nghĩ ngợi lung tung, Lục Chung trở lại.

      Dịu dàng xoa đầu , xách từ trong chăn ra.

      lấy đồ ăn cho mà.

      miếng sandwich to, cùng với sữa và nước trái cây tùy tiện chọn.

      Có thể lấp đầy bụng, đây là chuyện Phan Lôi cảm thấy hạnh phúc nhất.

      Bất quá hạnh phúc hơn là, Lục Chung lại đút cho ăn.

      Thấy nằm giường bày bộ dáng lười biếng, trực tiếp ôm vào lòng, chậm rãi đút cho .

      Phan Lôi lập dị thế.

      Nghỉ ngơi chút cảm giác mình khá hơn nhiều.

      Có điều Lục Chung hiếm khi dịu dàng còn khéo hiểu lòng người, Phan Lôi quyết định tiếp tục giả chết.

      Sau khi ăn sáng xong tiếp tục nằm trong chăn.

      Chốc lát sau Lục Chung cũng lên đó nằm.

      Gần như trong nháy mắt Lục Chung lên giường, Phan Lôi bèn lăn vào lồng ngực .

      Lục Chung cũng theo thói quen vươn tay để Phan Lôi gối lên.

      Hai người ôm lấy đối phương, có lẽ chính là cảm giác thiên trường địa cửu nhỉ.

      Ăn xong, Phan Lôi có sức.

      Suy nghĩ lung tung hồi, đột nhiên nghĩ đến Chung Phỉ Phỉ.

      Tối qua nửa đêm chạy đến tìm Lục Chung, biết hôm nay Chung Phỉ Phỉ phát giường, có vẻ mặt thế nào.

      Bất quá kệ ta chứ.

      và Lục Chung vốn là vợ chồng, vợ chồng ngủ chung ân ái với nhau, đáng lẽ là đạo lý hiển nhiên.

      Nghĩ vậy, Phan Lôi ôm hông Lục Chung, lại mơ mơ màng màng thiếp .

      Lần này ngủ rất say.

      Giữa đường mơ mơ hồ hồ tỉnh lại lần, hình như Lục Chung giúp bôi thuốc.

      dụi mắt, miễn cưỡng nâng người lên nhìn người ghé vào giữa hai chân , chốc lát sau, lại thiếp lần nữa.

      Lần thứ hai tỉnh lại là buổi tối.

      thỏa mãn đẩy thắt lưng mỏi nhừ, xoay đầu lại, Lục Chung vẫn còn bên người.

      Con ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm, biết tỉnh dậy bao lâu.

      "Em ngủ bao lâu rồi?"

      Tay bị nắm lấy, viết từng nét từng nét : lâu.

      "Sao gọi em dậy?"

      Em ngủ.

      "Sao rời ? có việc gì làm à?"

      Em ngủ.

      Trong lòng Phan Lôi ngọt lịm.

      Có lẽ, đời này Lục chung thể giống đàn ông bình thường, những lời ngon tiếng ngọt dễ nghe.

      Thậm chí cũng dịu dàng nhất.

      hiểu làm thế nào cho vui, cũng hiểu quả đầu nghĩ gì.

      Nhưng nhất cử nhất động của , luôn dùng những hành động làm cảm động.

      nghĩ, rất thích .

      cũng thế, đúng .

      Ôm cánh tay được trưng dụng làm gối, Phan Lôi khôi phục sức lực toàn thân.

      "Hươu ngốc… chúng ta ăn tối ."

      Hai người còn chưa thương lượng tối nay ăn gì, tiếng đập cửa vang lên.

      Người phụ trách resort cung kính đứng ngay cửa.

      "Đại thiếu gia, phu nhân, mời xuống dùng bữa tối."

      Phan Lôi hết sức tò mò, người phụ trách này đúng là gió chiều nào theo chiều nấy, lúc trước vội vàng chào hỏi Chung Phỉ Phỉ, sao giờ phút này lại nhiệt tình với hai người họ vậy.

      Có điều, cũng đói bụng, nên chả thèm nghĩ thêm trực tiếp tay trong tay với Lục Chung tới đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Phan Lôi thấy Chung Phỉ Phỉ chờ sẵn bàn ăn đá hoa to, lập tức hiểu ngay dụng tâm lương khổ của người phụ trách.

      "Lôi Lôi, dậy rồi à?"

      Chung Phỉ Phỉ cười sâu xa, mặt Phan Lôi đỏ bừng, cũng cam chịu yếu thế nở nụ cười đáp lại.

      "Ừ, tối nay có món gì?"

      "Rất nhiều món nha..." Chung Phỉ Phỉ thoáng nhìn thực đơn, đột nhiên : "Quản lý Tôn, giúp chúng ta đổi bàn khác … ba người chúng tôi cần bàn lớn thế.”

      Quản lý Tôn nghe lời ra lệnh cho bên dưới, đám phục vụ qua lại đổi bàn.

      Phan Lôi biết trong lòng Chung Phỉ Phỉ có chủ ý gì, tại đói đến nỗi có thể nuốt con bò. Kệ ta, có ăn là tốt rồi.

      Theo ý Chung Phỉ Phỉ, cái bàn được thay thế.

      Bởi vì bàn , nên bàn bày đầy món ăn.

      Lãng phí , cũng phù hợp với tác phong nhà giàu mới nổi như Chung Phỉ Phỉ.

      Phan Lôi chọn món mình thích, thuận tiện cũng gắp cho Lục Chung ít.

      Chung Phỉ Phỉ thấy hai người tình nồng ý mật, cũng gì, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Lục Chung.

      Phan Lôi coi như qua loa cũng phát được bình thường.

      Ánh mắt Chung Phỉ Phỉ giống như dính chặt người Lục Chung vậy, trắng trợn thế, tràn ngập dụ dỗ.

      Mẹ nó, đầu năm nay phòng cháy, phòng trộm còn phải phòng bạn cùng phòng.

      Ném chiếc đũa tay, Phan Lôi trực tiếp làm .

      "Chung Phỉ Phỉ, sắp làm mẹ kế tôi rồi, đừng nhìn ấy chằm chằm nữa."

      ngờ Phan Lôi dứt khoát, nể mặt vậy.

      Chung Phỉ Phỉ bị kiềm hãm, trong lòng vui, nét mặt lại nở nụ cười.

      "Lôi Lôi, có phải ngủ đến hồ đồ rồi ? Tôi nhìn chút được sao? Hơn nữa… phải người nào cũng xem kẻ câm là bảo bối đâu."

      "…" Vốn dĩ Phan Lôi chỉ muốn tuyên bố chủ quyền, ngờ Chung Phỉ Phỉ lại chuyển sang công kích cá nhân.

      Trong lúc ta chưa phản ứng kịp, ly nước xoài tay Phan Lôi hắt lên mặt Chung Phỉ Phỉ.

      "Tôi cho phép ấy như thế!" Tựa như con sư tử cái bị chọc giận, Phan Lôi gầm .

      Chung Phỉ Phỉ bị mất mặt trước mặt mọi người, từ khi cặp kè với Lục Thanh Dương, ta chưa từng bị mất mặt vậy.

      còn tình hữu nghị, đương nhiên nể mặt mũi, "Phan Lôi, đừng tưởng tôi cho mặt mũi bèn coi ai ra gì! tại ở nhà họ Lục, tôi mới là người lên giọng!"

      "Đừng sớm quá! Ai biết được tương lai xảy ra chuyện gì!" Phan Lôi cười lạnh.

      Dựa vào sắc đẹp trèo lên, hạnh phúc cũng mất nhanh hơn.

      "Vậy chúng ta chờ xem!" Chung Phỉ Phỉ đứng dậy, lau nước trái cây mặt, cũng xoay đầu lại mà rời .

      Bị Chung Phỉ Phỉ ầm ĩ thế, Phan Lôi khó chịu như nuốt phải ruồi.

      Khẩu vị cũng mất hết.

      Lục Chung rất bình tĩnh, chờ Chung Phỉ Phỉ rời , bèn kéo Phan Lôi ngồi lên đùi , nhàng vuốt tay .

      "Xin lỗi, Hươu ngốc! Có phải em rất ngu ngốc ...."

      Lục Chung lắc đầu.

      lòng che chở vậy, ngoại trừ ông ngoại qua đời, cũng chỉ có mình .

      Phan Lôi vẫn cảm thấy chán nản, "Hình như em đắc tội ta rồi, biết có gây bất lợi với ...."

      Lục Chung vẫn lắc đầu, lại gần hôn môi Phan Lôi cái, xoa tay , viết: Ăn gì nè.

      Lúc này Phan Lôi đâu còn tâm trạng ăn nữa, bèn lắc đầu.

      Lục Chung cũng buông tha, bưng món Chung Phỉ Phỉ chưa động vào, đút Phan Lôi từng miếng từng miếng.

      Phan Lôi vốn chưa no, chỉ tức giận thôi.

      Lục Chung vuốt mái tóc mềm mại của , còn bóc tôm cho , rất nhanh Phan Lôi quên mất Chung Phỉ Phỉ, mặt mày hớn hở, cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      chăm chú ăn, thỉnh thoảng gắp cho Lục Chung vài món thích. vùi đầu nên phát tầm mắt Lục Chung dời ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo.
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :