Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      @Hoa Tử Khúc m chưa đọc nhưng nghe bảo là sạch đấy b :ex10::ex10:
      linhdiep17Hoa Tử Khúc thích bài này.

    2. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      CHƯƠNG 169: BẢO ĐẢM .

      Edit: Met Culan


      đầu sói lớn màu bạc xuất ở cửa Kiền Lâm cung, Lang vương vừa nhìn thấy nữ tử kia, lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên người nữ tử, dọa cho Dịch Yên cùng Viêm Huyên hết hồn, huống chi là cung nữ kia, nàng ta sợ đến mức trực tiếp ngất .

      Lang vương liếm mặt nữ tử, ngừng kêu, thanh bi thương vang lên. trận gió thổi đến, bóng trắng quét qua, dung nhan tuyệt mỹ, áo trắng như tuyết, sợi tóc nhiễm bạc, còn có chu sa đỏ tươi giữa trán.

      " Thanh Hàn quốc sư". Viêm Huyên nhịn được sợ hãi kêu lên, sao lại ở đây..., sau đó ánh mắt hướng xuống phía dưới, đến khi nhìn thấy hai tròng mắt nữ tử nhắm chặt, vô ý thức rên rỉ thống khổ. Còn có đầu sói lớn kia, tất cả, đều chứng minh, tại nữ tử nằm kia chính là chi thê của Thanh Hàn quốc sư, phách nguyệt đứng đầu.

      Tiêu Thanh Hàn áo trắng như tuyết, ánh mắt nhìn đến vết máu người nữ tử, trong mắt lên đau lòng.

      phi thân đến, áo trắng ở trung xẹt qua mảnh lạnh như băng.

      " Nhược...." Thanh run run biểu ra đau xót của nam tử, ngồi xổm xuống, nhàng nâng dậy thân thể của nàng, làm cho nàng tựa vào lòng , nữ tử trong lòng thân thể lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt như sương.

      Ánh mắt nhìn về vết máu váy Vân Tân Nhược, tâm nhất thời trầm xuống, thân thể gắt gao buộc chặt. Mà lúc này, ai cũng chú ý tới, ngôi sao trời kia càng ngày càng mờ nhạt, đến lúc ngôi sao sắp biến mất, đem nàng gắt gao ôm vào ngực, bên trong ánh mắt là bi thương cực độ.

      Trước cửa lại xuất thêm thân ảnh, màu đỏ đẹp như máu, trán tầng mồ hôi, đến khi nhìn thấy tất cả, thiếu chút nữa ngừng hô hấp .

      vội vàng tiến lên, nhìn thấy vết máu váy Vân Tâm Nhược, vội vàng kéo cổ tay, sắc mặt trở nên trắng toát.

      " Quốc sư, buông nàng, nên cử động, trăm ngàn nên cử động....." Thanh run run giống như từ trong cuống họng bóp ra.

      Tiêu Thanh Hàn nghe thế, đem nàng đặt xuống, máu càng ngày càng nhiều. Minh Phong từ trong túi lấy ra cái túi da, mở ra, mặt sắp xếp ngân châm chỉnh tề, lấy ra ngân châm, thủ pháp chuẩn xác cắm người Vân Tâm Nhược, mỗi lần cắm, có thể nghe thanh nàng thống khổ rên rỉ, mỗi lần, như cắm vào ngực Tiêu Thanh Hàn. Tay gắt gao nắm lại, toàn thân tỏa ra sát khí.

      " Minh Phong, sao lại thế này, nàng rốt cuộc bị làm sao?' Thanh Tiêu Thanh Hàn rơi vào tai, tay Minh Phong run lên chút.

      Sau đó động tác tay càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống ngừng, cảm giác khẩn trương xông vào trong lòng mỗi người, lâu tiêu tan.

      " Quốc sư....." Thanh Minh Phong có chút khàn khàn, giấu bên trong là nỗi đau kịch liệt, tiểu Nhược....Nàng.... thực đành lòng tiếp, " Đứa , đứa khả năng....là thể bảo đảm....." Bọn họ đến quá muộn, đứa này vốn chưa đến tháng, hiển nhiên bị va chạm lớn hồi nãy.... lúc này, nàng mất nhiều máu như vậy. Tiểu Nhược cùng đứa của Quốc sư. ...Lúc bọn họ còn chưa biết đến, phải làm mất .

      " Đứa ...." Thân Thể Tiêu Thanh Hàn run lên, chẳng lẽ, ngôi sao bên cạnh ngôi sao định mệnh của ... nhìn ra phía cửa, ràng Đông phương có hai ngôi sao, trong đó có ngôi sao , hào quang lấp lóe, đứa của , đứa của và Nhược.....

      " Là ai ?" Ánh mắt rét lạnh của Tiêu Thanh Hàn quét về phía mọi người, ánh mắt ngoan tuyệt như vậy, lạnh băng như vậy, dọa cho tất cả mọi người dám lời nào.

      Dịch Yên vừa nghe đứa đảm bảo, nước mắt khỏi rơi xuống thành chuỗi, khó có thể che lại nỗi đau bi thương, Tam thiểu thư sao lại đáng đáng thương như vậy, nàng chịu nhiều khổ cực như vậy, như vậy còn chưa đủ sao....

      Viêm Huyên nhìn Dịch Yên, trái tim như bị thủng lỗ, thể là cảm giác gì. nhìn sư huynh cẩn thận trị thương cho nữ tử kia, hoàn toàn phức tạp, căn bản để ý .

      DỊch Yên vươn tay chỉ, ánh mắt lạnh như băng, chỉ vào cung nữ ngồi dưới đất kia, " Là nàng, là nàng đá vào bụng tam tiểu thư".

      Tia hồng quang trong mắt Tiêu Thanh Hàn càng đậm, như ác ma sát máu. Cung nữ kia giống như lá rụng, ngay cả thanh kêu cứu đều thể thốt ra.

      Nhưng còn nhanh hơn Tiêu Thanh hàn, chỉ nghe thấy cung nữ kia phát ra tiếng thét chói tai, sau đó cái đầu liền lắn lốc dưới đất, đầu sói lớn trực tiếp cắn đứt cổ nàng ta, răng nanh tất cả đều là tơ máu.



      CHƯƠNG 170: TỨC GIẬN.


      " Chuyện gì xảy ra?" thanh như sấm truyền ra, khuôn mặt Đỗ Ngàn Lan tái nhợt, nàng bị dọa đến nỗi chân như nhũn ra, con sói to lớn kia trực tiếp cắn chết người, cứ như vậy đem người sống cắn chết, mùi máu tươi ngừng truyền vào mũi nàng, làm cho nàng suýt chút nữa nôn mửa.

      " Lôi ca, Lôi ca....." Đỗ Ngàn Lan quay đầu nhìn về phía . vào nhìn thấy tất cả, tất giận hoàn toàn bị đánh bay. Tiểu Nhược, toàn thân Tiểu Nhược sao lại toàn là máu, sắc mặt đột biến, máu toàn thân tựa hồ vọt đến trái tim. vội vàng tiến lên, lại nhìn thấy người bên cạnh nàng, bước chân dừng lại, mà cạnh nàng có Viêm Huyên, Minh Phong, còn có nam tử, áo trắng, tóc trắng, chỉ cần liếc mắt cái cả đời bao giờ quên.

      " Tiêu Thanh Hàn..." Lôi Liệt nghiến răng, đối với là nỗi hận, hận cướp tiểu Nhược.

      Tiêu Thanh Hàn đứng dậy, áo trắng thanh tuyệt nhiễm máu, đó là máu Vân Tâm Nhược, cũng là đứa của , hồng quang trong mắt ngừng chớp động, ma khí dần lấp đầy hai tròng mắt," Là ngươi bắt nàng đến đây?" Thanh cực lãnh, như hàn băng vạn năm.

      " Là ta". Lôi Liệt cắn răng, ngoan tuyệt ," Nàng vốn là của ta, là ngươi, chính ngươi cướp nàng, nàng là tiểu Nhược của ta,căn bản phải của ngươi."

      " ra là ngươi". Tiêu Thanh Hàn lạnh như băng nhìn về phía Lôi Liệt, rốt cục biết nam tử trước mắt là ai? Nam tử mà Nhược từng nhắc đến. thể tưởng tượng hóa ra lại là hoàng đế Nhan quốc, vào lúc này lại khôi phục trí nhớ, còn bắt thê tử của đến, hại đứa của .

      Tiêu Thanh Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, áo trắng thanh tuyệt bay giữa trung, ánh mắt chớp, mị tuyệt mỹ, phi thân tiến đến, theo bên hông rút ra nhuyễn kiếm. Lôi Liệt cũng lấy ra thanh bảo kiếm bên người thị vệ.

      Hai kiếm đối chọi, hai người trước sau bay ra, trắng vàng, ngừng ra chiêu, hai đạo ánh sáng ngừng đan vào nhau, tách ra, rồi hợp lại, thanh binh khí ngừng va chạm, làm cho trung thỉnh thoảng truyền đến những mảng sáng. Dưới ánh trăng, hai thân ảnh ngừng biến hóa, ngay cả thủ hộ đứng phía dưới cũng nhịn được trợn mắt há hốc mồm, hộ vệ của Tiêu Thanh Hàn toàn bộ đều đứng trước cửa cung Kiền lâm, cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.

      Minh Phong cũng ngừng tay, tất cả người Vân Tâm Nhược đều là ngân châm, từ trong ngực, lấy ra bình ngọc, đổ viên thuốc vào miệng nàng.

      "Tiểu Nhược, cố gắng lên, vì đứa , muội nhất định phải cố gắng". ngừng chuyện cùng nàng, cũng ngừng thi châm, đứa này rất khó để giữ, cúi đầu, cắn răng tiếp tục.

      " Sư huynh......" Viêm Huyên gắt gao cau mày, đối diện hết thảy cùng hoàn toàn có cách nào.

      Tay Minh Phong ngừng lại, nhìn Viêm Huyên, thanh thâm trầm, cũng có thể thấy nội tâm giờ trầm trọng đến thế nào," Sư đệ, tốt nhất ngươi nên phù hộ đứa trong bụng tiểu Nhược có việc gì, nếu , có lẽ hôm nay quốc sư huyết tẩy hoàng cung Nhan Quốc này".

      Viêm Huyên thân thể chấn động, cũng biết sư huynh hề ngoa, nếu đứa này thể bảo toàn, Tiêu Thanh Hàn trăm năm ma khí lần nữa, sợ ai có thể kháng cự, cho dù võ công có cao cường đến đâu, sợ là.....Như vậy, tất cả mọi người trong hoàng cung khó có thể tránh khỏi.

      Ngoài Kiền Lâm cung, Tiêu Thanh hàn cùng Lôi Liệt qua trăm chiêu, người Lôi Liệt có vài vết máu, mà áo trắng như tuyết của Tiêu Thanh Hàn, trừ bỏ vết máu bên ngoài áo kia, vết thương. trận này, tất nhiên cần nhiều lời, thắng bại phân. Lôi Liệt lại cầm kiếm xông lên, bóng trắng chợt lóe, trong nháy mắt biến mất, lúc này ánh trăng vừa lúc ở phía sau , sáng lạnh trong trẻo, áo trắng tung bay, man tử dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt lại lạnh băng vô tình.

      " Nếu thê tử cùng đứa của bổn tọa có việc gì, bổn tọa cho toàn bộ hoàng cung chôn cùng với ngươi." gằn từng tiếng, thanh vang vọng trong hoàng cung Nhan quốc, lạnh như băng theo gió tản khắp nơi, tiến vào tai mỗi người.

      Kiếm trong tay Lôi Liệt lung lay, đôi mắt đột nhiên trợn to, chớp nhìn vết máu áo Tiêu Thanh Hàn, đó là tiểu Nhược, là đứa của tiểu Nhược.

      Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ...Ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngàn Lan sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên trong, ý muốn dò xét, Đỗ Ngàn Lan dưới ánh mắt chăm chú của cúi đầu, tất cả chuyện này đều là do nàng, là do nàng.... Nếu nàng ở nơi này, xuất chuyện này, nàng thể tưởng tượng được Vân Tâm Nhược thế nhưng cũng giống nàng, đều mang thai, cũng nghĩ đến Tiêu Thanh Hàn đột nhiên lại xuất . Tất cả mọi chuyện đều cùng nhau phát sinh, làm cho nàng ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng có.


      CHƯƠNG 171: CỤC CƯNG XINH ĐẸP


      Ý thức Vân Tâm Nhược lơ lửng, hai tròng mắt nhắm chặt, đến khi có chút ánh sáng chiếu mặt nàng, nàng mới mở hai mắt, phía trước là sương mù dày đặc, nhìn bất cứ thứ gì, nàng vuốt bụng mình, khác bình thường, nhưng lòng nàng đột nhiên lại nhói đau, luôn có cảm giác mình mất thứ gì đó quý giá, cùng nàng huyết mạch tương liên. Đột nhiên, nước mắt theo khóe mắt hạ xuống, rốt cuộc đình chỉ được. Nơi này là nơi nào, giống như nghe được thanh của Thanh Hàn, còn có Minh Phong, còn có Lôi ca ca, còn có rất nhiều người, rốt cuộc tại nàng làm sao, xảy ra chuyện gì.

      " Ô....Mẹ ........Mẹ........." tiếng khóc thê lương, làm cho Vân Tâm Nhược đột nhiên nhìn về phía trước, chỉ thấy xuất tiểu nam hài ước chừng ba bốn tuổi, môi hồng răng trắng, thập phần xinh đẹp, giữa trán có bông hoa bạch liên nở rộ, mang theo vài phần tiên khí, dù tuổi còn nhìn ra tuyệt mỹ giống với người thường.

      " Mẹ........" Nam hài vươn đôi tay mập mạp, ánh mắt khóc sưng đỏ, mặt nơi nơi đều là nước mắt, cái miệng nhắn hé ra, ngừng khóc thút thít," Mẹ, mẹ cần con sao?"

      Ngực Vân Tâm Nhược như bị đao nhọn đâm xuyên, nước mắt ngừng hạ xuống, đứa kêu nàng là mẹ, diện mạo cùng Tiêu Thanh Hàn hoàn toàn giống nhau, đứa này là con của nàng, là con của nàng cùng Thanh Hàn. Chẳng lẽ, thứ nàng mất chính là nó?

      " Con ơi....." Vân Tâm Nhược vươn tay, muốn bắt lấy tay đứa , đứa cũng vươn đôi tay mập mạp phấn nộn như củ sen. Nhưng vào lúc này, đứa lại trong suốt, dường như sắp biến mất.

      " Mẹ, cứu con, cứu con, con sợ lắm, nơi đó rất tối....." Đứa bé sợ hãi khóc càng ngày càng lớn, khiến bất cứ người nào cũng tan nát cõi lòng.

      " Mẹ........" Tiếng khóc của đứa càng lúc càng mỏng manh.

      " Con ơi......" Vân Tâm Nhược bắt lấy bàn tay bé lạnh như băng, nhưng cũng chỉ nắm lấy khí.

      " Con...Con của mẹ....' Nàng thống khổ khóc, hai tay vòng quanh ôm ấp chính mình, tựa như ôm ấp đứa bé. Tại sao có thể như vậy, đứa của nàng, đứa của nàng và Thanh Hàn. được, được cướp con của nàng.

      Lúc này, tia sáng đột nhiên lên.

      " Mẹ, khóc."Thanh của đứa đột nhiên lại xuất , khuôn mặt phấn nộn hồng hào, đôi mắt to,mang đầy linh khí, trong mắt còn có nước mắt chưa hạ xuống, bàn tay bé chạm vào mặt nàng, thay nàng lau nước mắt, nó bỗng nhiên cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

      Vân Tâm Nhược ôm lấy thân thể mềm nhũn trong lòng," được, con đừng rời xa mẹ, cầu xin con, được rời ." Đứa cười thập phần vui vẻ," Mẹ, mẹ cần lo lắng, con có việc gì, bất quá, mẹ nhất định phải chờ con nha."

      xong, khuôn mặt mang theo ý cười của đứa bé biến mất, trong lòng còn giọng , như như , tựa như còn có hương sen vươn vấn, Vân Tâm Nhược nhắm chặt hai tròng mắt, ý thức lần nữa chìm vào bóng tối, con nàng.....

      Minh Phong nhổ xuống cây ngân châm cuối cùng, thở dài nhõm hơi, rốt cục cũng bảo vệ được, Lang vương bên cạnh quỳ rạp xuống đất, phách nguyệt giữa trán lóe qua tia ngân quang.

      Mà Tiêu Thanh Hàn đánh nhau với Lôi Liệt bỗng nhiên thu hồi kiếm, vững vàng hạ xuống mặt đất, ánh trăng thanh u chiếu mặt , thanh khiết như mưa, lại mang theo ma khí. Nam tử mâu thuẫn, khí chất mâu thuẫn như vậy lại cùng tồn tại, luân phiên cho nhau. Vân long tay hướng về phía chân trời phát ra tia ngân quang, ngẩng đầu nhìn lên trời, lớn , hai ngôi sao chặt chẽ tựa vào nhau.

      nhìn thoáng qua Lôi Liệt, coi ai ra gì tiêu sái bước vào Kiền Lâm cung.




      *** sắp đến mấy chương kết rồi, chị em khỏi uống thuốc trợ tim nhé :hoho::hoho::hoho:
      linhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      May ma dua be ko sao..........ko thi LĂN TRÌ mu tac gia deeeeeeeeeee.......SHIT toi cuoi roi con gap tra nam tra nu lam thanh nu gia tao nua chu, tim cho chon song bon nó deeeeeeeee
      caoduongMet Culan thích bài này.

    4. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      @linhdiep17 lâu ngày ko gặp, gia vẫn bốc lửa như xưa :050::050::050:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Boc lua moi song noi qua mua dong nay, lanh quéo ca day.........
      Met Culan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :