đọc lại mấy cái chương này mà thích nhà nuôi chó thôi, ngoài đời mà có con mụ Ngàn Lan này em thả chó cho nó gặm nát xương bả luôn, người gì đâu điên còn hoang tưởng, hoàng hậu ...hoàng hậu cái b**p CHƯƠNG 166: THỊ UY Edit: Met Culan xong, xoay người ra cửa, lại đúng lúc gặp Đỗ Ngàn Lan. Hai người đối diện, kích động, đạm mạc, rưng rưng, bình tĩnh. " Sao nàng lại đến đây?" Lôi Liệt bình tĩnh nhìn Đỗ Ngàn Lan, ánh mắt đảo qua bụng nàng, ngực trào lên chút cay đắng. Trốn thoát trách nhiệm, khiến hoàn toàn xứng với tiểu Nhược, chỉ có thể dùng phương pháp ti bỉ này để lưu lại nàng. Tất cả đều do nàng, mọi việc đều do nàng, làm mất tiểu Nhược. " Lôi ca, ta chỉ muốn đến thăm nàng." Đỗ Ngàn lan ôn hòa cười. Lôi Liệt có chút lạnh lùng cứng rắn mở miệng:" Tùy nàng, ngày mai, nàng ấy chính là Nhược phi của trẫm, Hoàng hậu, cũng xin nàng chú ý thân phận của mình." Hoàng hậu....trẫm... Đỗ Ngàn Lan kéo khóe môi mỉm cười, trong mắt cũng ngăn nổi chua sót. Lôi ca, khi nào chúng ta biến thành thế này, khi nào đến cả chuyện cũng cung kính như vậy. " Thần thiếp chú ý." Nàng có chút gian nan hành lễ. " Vậy các nàng nên trau dồi thêm chút tình cảm ." xong xoay người, cũng quay đầu lại. Đến khi thân ảnh màu vàng kia hoàn toàn biến mất, biểu cảm mặt Đỗ Ngàn Lan mới thu lại, chỉ còn lại bình tĩnh lạnh nhạt. Nàng mang theo vài cung nữ vào, áo bào mũ phượng, hiển nhiên cực kỳ tôn quý, là nữ nhân quyền lực nhất hậu cung, nàng, chính là Hoàng hậu. Dịch Yên thấy nàng tiến vào, đương nhiên biết vị này là Hoàng hậu nương nương, vì thế nàng quỳ xuống hành lễ:" Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Chỉ có Vân Tâm Nhược ngồi ở ghế, thản nhiên nhìn về phía nàng. " Nhược phi lớn mật, thấy Hoàng hậu nương còn mau thi lễ?" cung nữ bên cạnh Đỗ Ngàn Lan quát lớn, mà Đỗ Ngàn Lan chỉ lạnh lùng nhìn nàng, hai người đối diện ai cũng nhường ai. Cuối cùng, Vân Tâm Nhược nhắm mắt, phải sợ hãi, mà chỉ cảm thấy cần thiết. Đỗ Ngàn Lan, ngay cả ngươi cũng thay đổi sao? " Lớn mật, mau hành lễ với Hoàng hậu nương nương." Vài cung nữ tiến lên phía trước. Dịch Yên che ở trước mặt Vân Tâm Nhược, mắt lạnh nhìn bọn họ, ra vị Hoàng hậu này cũng dễ trêu chọc, tới thị uy đây mà. Mấy cung nữ kia thân thủ rất tốt, hai ba người liền đem Dịch Yên chế trụ. Vân Tâm Nhược vẫn đứng thẳng tấp, tia e ngại. Bọn cung nữ người người mắt lộ ra hung quang, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. người tiến đến trực tiếp đá vào đầu gối nàng, khiến chân nàng khụy xuống, quỳ mặt đất. " Phu nhân..." Dịch Yên ngừng dãy dụa, Nhìn Vân Tâm Nhược bị đá vào đầu gối, mồ hôi đầy đầu. Đỗ Ngàn Lan vỗ về bụng mình, cung nữ hiểu ý đem cái đệm dày lót dưới ghế, sau đó dâng cho nàng chén trà nóng, hương thơm của trà ngừng lan tỏa, hơi nước lượn lờ giữa trung. chút ấm áp làm cho mặt nàng chậm rãi lên tầng sắc đỏ, cao quý, xing đẹp, cũng mất phần hồn nhiên từng có. Hai cung nữ trái phải giữ chặt bả vai Vân Tâm Nhược, mà Dịch Yên ngừng giãy dụa, bốn phía trừ tiếng kêu la của Dịch Yên, chỉ còn lại mấy tiếng hít thở. Vân tâm Nhược thản nhiên nhìn cung nữ phía bên trái, đáy mắt lộ ra trào phúng," Ngươi cho rằng hầu hạ tốt Hoàng hậu leo lên giường Hoàng đế được sao?" Cung nữ bên trái quá mức kinh sợ, ánh mắt nhìn Vân Tâm Nhược tất cả đều là sợ hãi, cánh tay cũng chậm rãi buông xuống. Tại sao, tại sao nàng biết được. Chén trà trong tay Đỗ Ngàn Lan loạng choạng, đôi mày thanh tú nhăn lại. Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía cung nữ bên phải, cung nữ bị nàng nhìn chột dạ, cố ý hổn hển :" Nô tỳ biết bổn phận chính mình, có ý nghĩ an phận, tuyệt đối phản bội nương nương." " Đúng vậy, ngươi đương nhiên thể trèo cao, chỉ là coi trọng biểu đệ ngươi mà thôi." Vân Tâm Nhược lạnh lùng trào phúng. Nàng đọc được tâm của nàng ta, tuy rằng biết biểu đệ của nàng ta là ai, nhưng cũng có thể đoán ra, hẳn phải là nhân vật bình thường. Tiểu cung nữ buông tay, nhìn bốn phía truyền đến ánh mắt hèn mọn, nhất thời thấy xấu hổ. người có áp lực, Vân tâm Nhược đứng lên, góc áo trắng thuần dán tại đùi, sạch xuất trần. " Lớn mật, Hoàng hậu nương ở đây, ngươi dám bất kính." Cung nữ bên trái quát lớn, phẫn nộ vì bị vạch trần, khiến nàng hận thể giết nữ tử trước mặt. Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía nàng, ngũ quan thanh tú như tẩm tầng hơi nước, chứa cỗ khí thế làm cho người sợ hãi, khiến người ta dám nhìn thẳng, như vậy làm cho cung nữ kia nửa câu cũng ra. " Ngay cả Hoàng thượng của các ngươi ta cũng quỳ, nàng và các ngươi so với Hoàng đế còn lớn hơn?" Lời nàng là , nàng quả chưa từng quỳ Lôi Liệt, mà Đỗ Ngàn Lan, nàng ta xứng. CHƯƠNG 167: GẶP CHUYỆN MAY. Đỗ Ngàn Lan uống ngụm trà, mặt vẫn là biểu tình kêu ngạo kia, nhưng trong mắt lại lên chút ngoan. " Ngươi....." Cung nữ kia nhớ đến khuôn mặt trầm của Hoàng thượng, nhất thời sắc mặt tái nhợt như quỷ, mọi tính toán trong lòng của nàng Hoàng hậu biết, nhất định Hoàng hậu tha cho nàng, đều là do nữ nhân này, Hoàng hậu chán ghét nữ nhân này, như vậy nếu nàng khiến cho nữ nhân này mở miệng, như vậy có lẽ Hoàng hậu tha cho nàng mạng. Mà lúc này Đỗ Ngàn Lan mang theo ánh mắt trào phúng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia chứng tỏ thân phận tôn quý của Hoàng hậu, còn có cảnh cáo của nữ nhân. Cao cao như vậy, khiến cho người ta thể xâm phạm. Nàng cắn răng cái, đem ánh mắt hận thù nhìn về phía Vân Tâm Nhược. Vân Tâm Nhược khép hờ đôi mắt, đáy lòng hiểu vì sao lại thấy khủng hoảng, tuy rằng tại nàng biết cung nữ này muốn làm gì, nhưng ràng hận ý mãnh liệt ngừng từ hướng nàng phát ra. Lúc người khác kịp chú ý, nàng ta vừa nhất chân, cước đá vào bụng của Vân Tâm Nhược. " Phu nhân, Tam tiểu thư....." Dịch Yên tái nhợt, khó khăn kêu. Mà Đỗ Ngàn Lan cúi đầu, trâm phượng phát sáng, toái ngọc lưu tô * ngăn trở ánh mắt của nàng, lại ngăn được độ cong thản niên bên khóe môi. Thực được, buồn cười, còn có hả giận. Vân Tâm Nhược lui về sau vài bước, cố ổn định thân thể, bốn bề đều là địch, nàng chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy. Nhưng, Đỗ Ngàn Lan có thể khinh địch buông tha chính mình như vậy sao? . Đột Nhiên, sắc mặt của nàng đại biến, giọt mồ hôi như hạt đậu từ trán chảy xuống, nàng che bụng, thân hình nhoáng lên cái, té ngã mặt đất, khuôn mặt tái nhợt giọt máu, mồ hôi ngừng rơi mặt đất, đôi môi đỏ mọng cũng bị cắn đến mức loang lổ máu. Đau , đau quá, cơn đau giống như bình thường, mà tực tiếp từ trong bụng truyền ra, đem nàng từ trong bóng đêm thiếp , vệt hồng từ trong váy nàng nhuộm dần thành vũng máu tiên diễm. "Tam tiểu thư, tam tiểu thư, người làm sao vậy?" Dịch Yên hoảng sợ giãy dụa khỏi hai cung nữ, chạy đến quỳ gối xuống, vội vàng ôm lấy thân thể của nàng, chỉ thấy vừa tiếp xúc, thân thể nàng ngừng run run. Nhất thời hốc mắt Dịch Yên đỏ hoe, từng giọt nước mắt ngừng hạ xuống, thân thể của nàng lạnh quá, lạnh như băng. Tầm mắt của nàng chuyển đến vết máu giữa chân Vân Tâm Nhược, tâm cũng lạnh lẽo theo, ông trời, đây là......... Chén trà trong tay Đỗ Ngàn Lan loảng xoảng tiếng rơi mặt đất, như thế nào cũng nghĩ đến tình huống này, chuyện như vậy, nàng cũng từng trải qua, vết máu này nàng tất nhiên biết. Trong Nhan quốc, ánh trăng nhiễm sương hoa, hai người sói, còn hơn mười hộ vệ y phục màu đen đứng dưới trăng, gió trăng lành lạnh, Tiêu Thanh Hàn nhìn về Phương Đông, đột nhiên sắc mặt trở nên thâm trầm, chỉ thấy ngôi sao sáng ngời ở bên cạnh ngôi sao lớn kia bỗng nhiên ảm đạm, ngừng lấp lánh yếu ớt. Tâm đột nhiên hoảng hốt, giống như có cái gì quan trọng mất , bấm đốt ngón tay, ánh mắt ngày càng trầm ám, mà vân long cổ tay bỗng nhiên lóe sáng. " Ô ô................" Lang vương tru tiếng , ánh mắt bảo thạch cũng lóe lên, nó đột nhiên như cơn gió lớn chạy về phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho mọi người kịp phản ứng. " theo nó." Tiêu Thanh Hàn trầm quát tiếng, đại đội người theo Lang vương giống như gió xuyên qua ngừng. Ngôi sao Phương Đông kia ràng yếu , ánh sáng cũng càng ngày càng tối. Dưới ánh trăng,thân ảnh màu trắng của Lang vương cực kỳ ràng, Tiêu Thanh Hàn y phục thấy mệt mỏi, trước sau như thanh tuyệt xuất trần, chỉ là lúc này, trong đôi mắt tất cả là mảng u ám, ngẫu nhiên lên chút hồng quang. Toàn thân bao trùm ma khí. Minh Phong nhìn phương hướng Lang vương chạy, bất giác có chút quen thuộc, đây là...phương hướng về phía hoàng cung. Khó tìm ra Tiểu Nhược, lắc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn có biểu cảm gì, ràng tia hồng quang kia nhìn thấy. thực cầu nguyện, nếu có liên quan đến hoàng thất Nhan quốc, như vậy, với tính tình của quốc sư, lúc đó hai quốc gia, sợ là tránh khỏi màn tinh phong huyết vũ. (*: mò mãi mà ra nên em để nguyên tem !!!) CHƯƠNG 168: TÌM ĐƯỢC. Mà lúc này, trong cung Kiền lâm, Đỗ Ngàn Lan run run đặt tay lên bụng mình, biết mới là tốt, dạng này ràng Vân Tâm Nhược có thai, nếu Lôi ca biết việc này, biết đối xử với mình như thế nào. Chỉ sợ cho rằng mình là nữ nhân tâm tư rắn rết, có chút độ lượng. Nhưng nàng thực cố ý, nàng chỉ muốn cho nàng ấy biết, nàng mới là quốc gia chi mẫu. Nàng mới là chủ. Nhưng nàng thực ngờ, thế nhưng khiến cho Vân Tâm Nhược.... Mà cung nữ đá Vân Tâm Nhược, cũng bị dọa ngồi dưới đất, hàm răng ngừng run run, động cũng dám động chút. Nàng là Nhược phi ngày mai Hoàng thượng sắc phong, như vậy bụng của nàng, chẳng lẽ cũng là Hoàng tử, ông trời, nàng giết Hoàng tử, là tội tru di cửu tộc. " Sao lại thế này?" Nghe được thanh khác thường, Viêm Huyên vừa mới chuẩn bị ngự thư phòng tìm Hoàng thượng thương lượng về việc tìm khiếm quốc sư phu nhân, kết quả là vừa tiến đến Kiền lâm cung chợt nghe bên trong truyền đến thanh kỳ quái, như là tiếng khóc của nữ tử, mà thanh này tựa hồ có điểm quen tai. Lúc này thấy phía cửa đứng đám cung nữ thái giám. "Ai ở bên trong?" Viêm Huyên trầm quát, tất cả thái giám cung nữ đều cúi đầu, ai dám trả lời, nam tử này bọn họ đều biết, ngay cả Hoàng thượng cũng nhường 3 phần, ai dám đắc tội, nhưng bọn họ biết, người ở bên trong càng thể đắc tội. Viêm Huyên chờ nửa ngày thấy câu trả lời, đơn giản là trực tiếp đẩy cửa bước vào. Cửa bị đẩy ra, thời gian như dừng lại ở hình ảnh này. Viêm Huyên vào, mùi huyết tinh dày đặc khiến nhíu mày, đầu tiên nhìn về phía Hoàng hậu nương nương ngồi ghế, sao sắc mặt của nàng lại kém như vậy?, lại nhìn về phía trước mặt, ánh mắt của càng ngày càng lớn. Là xú nữ nhân kia, còn có, nữ tử xa lạ toàn thân đều là máu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?. vội vàng tiến tới, cũng bất chấp hành lễ, tẩm cung Hoàng thượng như thế nào lại xảy ra chuyện này. Dịch Yên nhìn người tới, cũng quản ai là, lôi kéo áo quần , khẩn cầu :" Xin ngươi cứu nàng, nhất định phải cứu nàng." Hai tròng mắt rưng rưng kia, làm cho tâm Viêm Huyên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, vốn nghĩ lần tới gặp lại nàng, trả lại cho nàng mười bồn nước, nhưng tại nhìn nàng thành cái dạng này, cũng có tâm tình. vươn tay giữ chặt cổ tay nữ tử kia. Tuy hiểu nhiều về thuốc, nhưng có sư phụ cùng sư huynh là thần y, vẫn biết chút. Tay run run, thần sắc phức tạp nhìn về phía nữ tử hôn mê bất tỉnh, đứa của nàng, sợ là thể đảm bảo. Nhưng hoàng cung khi nào có phụ nữ khác có thai. Đột nhiên nhớ lại xú nữ nhân hắt nước vào từng qua, nàng muốn hầu hạ Nhược phi nương nương. Khi nào Hoàng thượng lập phi tần, chưa từng nghe qua, hơn nữa tại nàng có thai, chừng là đứa của Hoàng thượng. " Nàng là ai?" sắc mặt Viêm Huyên cực kỳ trầm. " Là......" đợi Dịch Yên , tiếng sói tru truyền đến. " A ô.........A ô..............."
nghẹn lắm rồi.................NGƯỢC chết ả ..................ko cần nuôi chó..........có sẵn lang rồi........xu cắn ...........tham lam chiếm giữ mà ko bảo vệ được người mình thương thì chết do chật topic a......,