Vân Long Phá Nguyệt _ Tác giả : Hạ Nhiễm Tuyết - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Tử Khúc

      Hoa Tử Khúc Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      Sì poi giúp ta tí nha. Nam 9 sạch nhỡ ( cái loại thân- tâm ý ):yoyo42::yoyo45:
      Met Culanlinhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      sach tu dau den chan, 1 cau thui.....truyen PR tra nam +tra nu...... @Hoa Tử Khúc ....nang chuan bi gach, da, dep di........ta trai qua rui......nghen chet a.......tai me chu thot nen lao dau vao.......moahhhhhhaaaaaa
      Met CulanHoa Tử Khúc thích bài này.

    3. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      @Hoa Tử Khúc truyện này về độ sạch đạt chuẩn ISO luôn í b :050::050:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      Sơ rì, giờ mình chèn mấy chương thiếu của QUYỂN 1, các bợn vào mục lục tìm chương để bị rối nhé vì mình up song song q1 và q2 :uong2::uong2::uong2:



      edit: Hạ Tuyết Thiên

      Chương 118: ý tưởng

      Vân Tâm Nhược đến trước bàn, cúi đầu nhìn vô số tờ giấy rải rác khắp nơi, vẽ ấy lại là hình guồng nước mà mình sai người làm.

      Nhưng nhìn kỹ lại giống mấy, nét vẻ rất tinh xảo, tạo hình cũng cực vì tinh diệu.

      Tiêu Thanh Hàn buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng. Hai tròng mắt lạnh lùng thản nhiên, lại xuất thêm vài đường tơ máu,“ nương đến rồi à.”

      “Ừ.” Vân Tâm Nhược vừa thấy của hai mắt , lại đồ mặc người, vẫn là quần áo ngày hôm qua, trong lòng chậm rãi có chút xúc động, quan tâm hỏi:“Quốc sư, ngươi đêm ngủ sao?”

      Nghe thấy quan tâm của nàng, mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn lên chút ý cười, gật gật đầu, cũng giấu diếm,“Ta nhìn thứ ngươi làm, tuy nhưng lại có thể đưa nước từ nơi này đến nơi khác, ta nghĩ nếu lớn hơn chút có thể dùng để tưới nước cho đồng ruộng hay ”.

      Tại Giang Bắc tình hình hạn hán rất nghiêm trọng. Nếu có thể giải quyết việc tưới tiêu, có thể giảm bớt chút. Như vậy, dân chúng có thể thu hoạch nông sản nhiều hơn chút.

      “Nhưng mà……” cúi đầu, nhìn bàn mấy bản mình vẻ,“Ta nghiên cứu đêm, có vài chỗ thấy ổn.”

      Trong mắt nam tử lộ ra vài phần mệt mỏi, nhưng người lại có vẻ nửa phần mệt mỏi nào, vẫn như cũ phong thần tuấn nhã. nhìn lạnh lùng hờ hững, tâm ôn nhu thiện lương, tâm nằm ở thiên hạ ở dân chúng.

      Vân Tâm Nhược đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, nhớ tới bóng dáng đơn tịch liêu thiên nhai, cũng chính là nam tử áo trắng trước mắt. Khuôn mặt giống nhau, cảm xúc giống nhau.

      Tim chứa cả thiên hạ, nhưng ai trong lòng ……

      Nước mắt đong đầy, Vân Tâm Nhược nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn.

      Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt kia, như có thể nhìn thấu chỗ sâu nhất trong linh hồn của nàng……trái tim vỡ nát, linh hồn đầy vết thương chồng chất.

      Lần đầu tiên, có ánh mắt làm nàng được tự nhiên.

      Lần đầu tiên, nàng muốn né tránh.

      Vết thương quá khứ bị chôn chỗ sâu nhất trong lòng, nàng muốn chạm đến, chỉ sợ chạm nhàng cái đau tận xương tủy.

      Nhìn chỗ khác, dám nhìn hai tròng mắt thanh lãnh kia, Vân Tâm Nhược cầm lấy bản vẻ bàn , đem chú ý đặt vào bức họa trong tay, tinh tế nhìn, suy nghĩ.

      Mắt Tiêu Thanh Hàn đọng lại, ngồi dậy tựa vào trước ghế, tiếng nước chảy nhàng vang lên đều đêu, như ca khúc nhàng. . . . . .

      ……

      Vân Tâm Nhược nhìn lúc lâu, đặt bản vẻ trong tay lên bàn, cầm lấy bút, lướt cái đường: “Cái này gọi là guồng nước, ra là vật dùng để đưa nước từ địa hình thấp lên cao.. trục gỗ để làm điểm tựa, sau nặng trước , để nước chảy ra. ra đối với loại guồng nước này, ta cũng chỉ thấy qua vài lần trong sách, nhớ chính xác mấy, có thể giúp chỉ từng đấy. Nhưng ta cố gắng”.

      Nghe được nàng như vậy, Tiêu Thanh Hàn đem lực chú ý nhìn về phía trước bàn, hai người lẳng lặng ngồi đó, người , người nghe, thỉnh thoảng giọng bàn luận.


      Chương 119 phong ba lúc ăn cơm


      Minh Phong đến Lưu Đinh lâu nhìn thấy tình cảnh như vậy, nam tử lạnh nhạt xuất trần, thanh tú nhã nhặn, mặc dù mang dung mạo của so sánh với nam tử kém mấy phần, nhưng nụ cười mặt lại tựa như ánh sáng mặt trời, da trắng muốt, lại ở trong khung cảnh hơi nước mờ ảo, như ngọc sáng bóng.

      Hai người kia, lúc này cực kì. . . . . . cực kì. . . . . .xứng đôi.

      Đợi chút. . . . . . nghĩ cái gì?

      Bỏ qua ý tưởng nên có trong đầu, chẳng qua nhìn thêm lần nữa, thế nhưng vẫn xuất ý tưởng này Minh Phong phiền não xoay người, thèm quan tâm nữa, tìm chút đồ ăn cho no bụng của mình mới được.

      Hai người này sáng sớm ở đây biết đói là gì, nhưng là người bình thường.

      Ánh mắt mặt trời thi nhau rọi xuống trần gian, xuyên qua lá trúc, ngừng chớp động theo gió, chiếu vào người họ, như ong bướm bay lượn, bóng dáng sáng ngời.

      Hai canh giờ sau, trải qua cố gắng ngừng của hai người, tác dụng và hình dáng của guồng nước căn bản được phác họa, phải chờ ứng dụng vào thực tế mới có thể hiểu biết hết ứng dụng của nó.

      Tiêu Thanh Hàn cất cẩn thận bản vẽ được chỉnh sửa, chờ tiến cung bàn luận thêm với Hoàng thượng để có biện pháp cụ thể.

      ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Vân Tâm Nhược, trong mắt ấm áp như xuân. trước mắt, hôm nay cho quá nhiều niềm vui. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, con mắt lập tức trầm xuống, biến hóa vạn phần, cuối cùng biến thành yên lặng.

      Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn sắc trời chút, trễ thế này rồi ư! Mới nhớ tới mình và nàng chưa ăn cơm.

      “Đói bụng ?” Thanh rất , rất nhạt, tựa như gió xuân thổi vào nội tâm nàng.

      “Dạ.” vừa , nàng mới cảm thấy đói bụng.

      thôi. . . . . .”

      Hai người trước sau rời Lưu Đinh lâu, Vân Tâm Nhược theo sau lưng Tiêu Thanh Hàn, cảm giác an tâm từ người phía trước chậm rãi truyền cho mình.

      Tiêu Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược tới nơi để dùng cơm, Vân Tâm Nhược rốt cuộc biết cái gì gọi là ác quỷ vồ mồi rồi, bàn bày đủ loại món ăn, toàn bộ bị con sói chén sạch bách. . . . . .

      Minh Phong ngồi ở ghế, vuốt chiếc bụng tròn, thỏa mãn thở dài. . . . . . Minh Phong quả giống quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiều như heo ý.

      Tiêu Thanh hàn mím môi gì, phất tay để hạ nhân dọn dẹp “chiến tích” kia, hai cặp mắt như mũi tên chiếu lên người Minh Phong.

      Tiêu Thanh Hàn nhíu lông mày, Vân Tâm Nhược cười như cười, khiến Minh Phong có giác như cơ thể mình có sâu bằng, toàn thân đều thoải mái.

      Tại quá đói thôi mà, đó cũng là lỗi sao? chỉ đem cơm bàn ăn sạch, cũng là lỗi sao? Cùng lắm kêu thêm bàn nữa là được, trước kia cũng có chuyện này mà, tức giận cái gì nhỉ? Mà phủ Quốc sư tiền nhiều như thế, còn sợ gọi đủ bàn món ăn nữa ư? Ơ. . . . . . oan uổng mà!

      Minh Phong chịu nổi hai ánh mắt ghét bỏ của họ, lần đầu tiên vẻ mặt xám xịt mà rời Lưu Đinh lâu. Hừ! chọc nổi bọn họ là đúng, trốn cũng thoát được sao?



      Chương 120: tình hình hạn hán

      Ban đêm, hoàng cung Thiên Trạch được chiếu sáng bằng ngọc lưu ly, cả cung điện sáng như ban ngày. Mái đại điện được dát bằng vàng nhà, trong ánh sáng của đèn đuốc lại thêm óng ánh như thần, 18 con rồng chạm khắc từ gỗ quấn quanh những cây cột khổng lồ mà vững chắc. Thái giám, cung nữ ngừng lại. . Nếu như chạm mặt người nào, cũng chỉ là nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.

      Tiêu Cẩn Du ngồi Long ỷ (ngai vàng), bàn đặt đống tấu chương, tựa vào ghế, ngón tay khẽ vuốt ve trán, tình hình hạn hán ở Giang Bắc xảy ra nghiêm trọng, nếu có biện pháp khắc phục vụ mùa năm nay tại Giang mất trắng, nếu quả như vậy, dân chúng phải chịu khổ.

      Thân là Thiên Tử (con trời), lại có cách nào cho giúp bách tính có cuộc sống an cư lạc nghiệp, làm Hoàng đế . . . . . . Thất trách.

      Tiêu Thanh hàn vào điện, thấy Tiêu Cẩn Du suy nghĩ thất thần, lại nhìn về phía tấu chương trong tay Tiêu Cẩn Du, lại Giang Bắc, hoàng huynh lo lắng cho tình hình ở Giang Bắc rất nhiều.

      “Hoàng huynh!” Tiêu Thanh hàn đứng bên cạnh , hướng chào cái.

      “Cửu đệ, đệ đến rồi!” Thấy Tiêu Thanh Hàn, tinh thần Tiêu Cẩn Du liền sáng sủa ra, ngồi dậy ôn hòa nhìn .

      ”Sao vậy? trễ như thế này, có chuyện gì sao?” Đối với người đệ đệ này, rất thương . Mẫu hậu chết sớm, hai người hơn kém nhau gần bốn tuổi, cũng có thể tận mắt nhìn đệ đệ lớn lên.

      Tiêu Thanh Hàn cũng thừa nước đục thả câu, lấy ra bản vẻ guồng nước đặt trước mặt Tiêu Cẩn Du: “Hoàng huynh, huynh xem thứ này .”

      “Đây là cái gì?” Tiêu Cẩn Du nghi ngờ nhìn hình vẻ kì quái giấy.

      “Hoàng huynh, đây là guồng nước.”

      Tiêu Thanh Hàn chậm rãi giải thích cho , : “huynh xem, chỗ này, để nó tại vùng thấp có nước, nó đưa nước từ thấp lên cao, đồng ruộng thiếu nước có thể lấy nước tưới bằng cách này.

      ” Tiêu Cẩn Du ban đầu nghi ngờ, đến vui mừng, rồi đến mừng như điên, biết biến đổi bao nhiêu sắc mặt, đứng lên, cầm lấy bản vẻ giống như cầm vật quí báu tựa, lớn tiếng khen: “Hay. . . . . .kì diệu. . . . . . như thế này tình hình hạn hán ở Giang Bắc có thể giảm bớt.

      nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lông mày nhíu chặt mấy ngày qua, hôm nay rốt cuộc giản ra , “Cửu đệ, tốt quá, đệ cứu trẫm việc lớn, trẫm gần đây mất ăn mất ngủ, ngày ngày buồn phiền chuyện này, nghĩ ra chỉ guồng nước giải quyết xong việc này, đây chính là phúc của dân chúng. Cửu đệ, trẫm làm gì để cảm tạ đệ đây?”

      “Đây là việc thần đệ phải làm.”. ra chỉ hoàng huynh, ngay cả cũng vì tình hình hạn hán Giang Bắc lo lắng mấy ngày, lần này rốt cuộc có biện pháp rồi, nhưng mà có số việc phải với hoàng huynh mới được, vì vậy lại :

      “Hoàng huynh, ra guồng nước này, phải là chủ ý của thần đệ, công thể hưởng.”

      Tiêu Cẩn Du buông bản vẽ trong tay, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn. phải là Cửu đệ, vậy là ai? Là minh phong ư? thể nào, cả thiên hạ này trừ cửu đệ kinh tài tuyệt diễm, tin ai có thể nghĩ ra thứ này.

      Tiêu Thanh Hàn cười tiếng.”Là nương ở tạm trong phủ thần đệ.”

      nương? Nữ? Điều này sao có thể! Đẹ có gạt ta chứ?” Tiêu Cẩn Du hoài nghi, thiên hạ này có kỳ nữ như vậy sao?

      “Đúng vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn gật đầu.

      Đợi . . . . . . Cửu đệ mới gì? Ở tạm phủ quốc sư. . . . . . phủ Quốc sư. . . . . . trời ạ. . . . . . trong phủ Cửu đệ có nữ nhân. Tiêu Cẩn Du nhìn từ xuống dưới Tiêu Thanh Hàn, mập mờ nháy mắt, chẳng qua là ánh mắt của quá mức xinh đẹp, cho nên nhìn kiểu gì cũng thấy vứt mị nhãn (liếc mắt đưa tình

      Chương 121: Phách Nguyệt

      “Hoàng huynh.”

      Tiêu Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn Du, hai chữ “hoàng huynh” trầm trọng như vậy.

      “Sao vậy?” Tiêu Cẩn Du điều chỉnh sắc mặt, giọng này làm cho cảm giác có lọai áp lực vô hình bắt đầu lan đến.

      “Hoàng huynh, Phách Nguyệt thế. . . . . .” câu , tựa như sấm sét, làm Tiêu Cẩn Du có phản ứng, ngồi đơ tại chỗ.

      “Đệ cái gì? Phách Nguyệt thế. . . . . . Là ai?” Tiêu Cẩn Du run rẩy đặt tay lên vai Tiêu Thanh Hàn.

      . . . . . . nghe lầm chứ! Tay đặt vai tay khẩn trương dị thường.

      Tiêu Thanh Hàn thở dài, gật đầu cái, “Đúng vậy! Xuất rồi, nhưng chắc là người ấy.”

      chắc là người ấy?” có chút mê hoặc, nghe hiểu Cửu đệ gì.

      “Là vậy ư, đệ cho ta biết người giữ Phách Nguyệt nay là ai?” hỏi.

      Tiêu Thanh Hàn nhắm mắt trầm mặc mấy phần, mở mắt lại lần nữa tròng mắt vẫn như cũ, vân đạm phong kinh. “Vân Thiển Y. . . . . .”

      “Sao lại là nàng?” Tiêu Cẩn Du lại hỏi.

      Là ai cũng được, sao có thể là nàng? Nàng là nương mà Lê Hân thích!

      “Hoàng huynh, đừng vội vàng, thần đệ , Phách Nguyệt người nàng, nhưng nàng nhất định là chủ nhân của Phách Nguyệt.”

      Tiêu Thanh hàn giương mắt, giọng nhanh chậm, vẫn như cũ khí định thần nhàn.

      “Làm sao đệ biết?”

      Tiêu Cẩn Du hổ là hoàng đế, ở trong khoảng thời gian ngắn liền khôi phục bình thường, vì vậy hỏi ngược lại.

      Tiêu Thanh Hàn trầm mặt, “Chủ nhân của Phách Nguyệt, trừ thần đệ ra, những người khác có biện pháp nào phân biệt được.”

      Tiêu Cẩn Du nghe xong, trầm tư, sau đó thở dài, có chút suy nghĩ sâu xa:”Cửu đệ, hoàng huynh tin tưởng đệ, bởi vì đệ là độc nhất vô nhị quốc sư Thiên Trạch.”

      nhìn đệ đệ lớn lên từ , biết Thanh Hàn luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng ba người nhất bọn họ là người thấu tình đạt lí, xem ra chuyện này đệ ấy biết lâu rồi, đến bây giờ mới tự với mình, sợ là cũng có chỗ bận tâm. Nhưng tin tưởng đệ đệ, lấy sinh mạng của cả thiên hạ ra đùa giỡn. Lời tiên đoán kia, làm thể xử lí theo tình cảm. Hơn nữa, theo lời Cửu đệ, chủ nhân Phách Nguyệt, trừ mình đệ ấy thế gian này người nào có thể khẳng định.

      Chuyện này, . . . . . . có quyền hỏi, cũng cách nào hỏi được, càng muốn hỏi. Tâm, có chút đau. . . . . . Vì Lê Hân, cũng vì Thanh Hàn.

      “Thần đệ biết”

      Mà việc Thanh Hàn làm bây giờ, tất cả chỉ cần chờ đợi là được rồi. Tin tưởng ngày kia, quá xa. . . . . .

      Bên ngoài phủ quốc sư, bóng dáng tỉ mỉ xinh đẹp, làn váy dài rộng, bên hông đeo chiếc ngọc bội, tư sắc động lòng người. Từ xa, Lê Hân nhìn đến bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia, nàng sao lại ở chỗ này, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác chua xót, khổ sở.

      Nàng cứ như vậy đợi được nữa sao? Muốn nhanh chóng gả cho Thanh Hàn rồi sao? Nghĩ đến đây, tim của giống như bị người dùng đao nhọn đâm liên tục. Có lẽ bọn họ được định sẵn là vợ chồng, nhưng là sao đây?

      Cười khổ tiếng, có cái gì để ra sao ư? Đè cảm giác kia sâu xuống đáy lòng, lên phía trước, giả bộ lơ đãng gặp phải.”Thiển Y, sao nàng ở đây?”
      Last edited: 3/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :