@caoduong ta và cùnng đợi chờ thôi..................ao tưởng sức mạnh......tự kỷ mất rồi.......,........................................................................................................đột phá cảm xúc........
CHƯƠNG 157: NGOÀI Ý MUỐN Edit: Met Culan Khi tỉnh lại, nhớ đến tiểu Nhược, thống khổ, thẹn với Tiểu Nhược, nhưng đối với Ngàn Lan, cũng thể vứt bỏ. tại, đối với nàng, biết rốt cục mình có hay , cũng biết làm thế nào để đối mặt, huống chi giờ đây nàng mang trong mình cốt nhục của . Đối với hai nữ nhân này, phân vân. Nhưng đối với tiểu Nhược, tình khắc sâu vào linh hồn, khiến thể buông tay.Có lẽ cũng Ngàn Lan, nhưng càng thể mất tiểu Nhược. Tất cả phát sinh quá nhanh, làm thể phân biệt . Từ sau khi tỉnh lại, đối với tình cảm của Ngàn Lan rất phức tạp, tiểu Nhược như sinh mệnh của mình, nhưng trong cuộc sống có trí nhớ kia, cũng nàng. Nhưng thể tưởng tượng được, tất cả chỉ là mưu, ly Vong tình thủy làm quên quá khứ, làm cho nữ nhân từ cái nhìn đầu tiên. cũng , lúc đó khi nhìn tờ giấy kia, phẫn hận vì bị nữ nhân tính kế. Vốn từ lúc đó, đối với nàng thể tha thứ. Bởi vì thuốc mới nàng sao? Có lẽ lúc ban đầu là vậy, nhưng sau đó, thực nàng. Nhưng điều này thể nào chấp nhận, thể chấp nhận tất cả, bởi vì mất tiểu Nhược, mất sinh mệnh của người con nhất. "Lôi ca, các người, vì sao lại đối với ta như vậy?" Đỗ Ngàn Lan nằm trong lòng , khóc đến đứt ruột đứt gan, nàng thể tin, thể chấp nhận! Vì sao lại ôm nữ nhân khác, để nàng khó đến vậy sao? Vì sao lại đối với nàng như vậy? Vậy nàng đối xử như thế nào với mình? Lôi Liệt nâng mi, ánh mắt nhìn nàng chưa bao giờ ngoan tuyệt đến vậy;" Vì sao, nàng hỏi vì sao? Tại sao nàng cho ta uống Vong tình thủy, vì sao nàng muốn ta quên tiểu Nhược, nàng có biết nàng ấy là ai ? Nàng có biết ta nàng ấy nhiều như thế nào ?" nàng ấy, nàng ấy.....Đỗ Ngàn Lan tâm thần chấn động. biết, biết hết, trong đầu ngừng vọng lại câu đó. Nhưng, nàng sao? Tình của đối với nàng đâu? Bụng của nàng đột nhiên đau đớn kịch liệt, dòng chất lỏng ấm áp theo đùi chảy xuống, nàng dùng hết sức cầm lấy tay , khiến cho cảm giác đau đớn, bối rối nhìn nữ tử trong lòng. " Ngàn Lan, Ngàn Lan, nàng làm sao vậy?" ôm chặt, thấy hai chân nàng chảy máu, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng. " Đứa .....Lôi ca, cứu đứa ." Đỗ Ngàn Lan đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy thống khổ. Đứa , con thể rời mẫu hậu, được rời , nàng bắt lấy tay Lôi Liệt giống như bắt lấy tia hi vọng, buông tay. Lôi Liệt điên cuồng rống lên:" Thái y, thái y." Vội vàng ôm nàng đặt long tháp. Vân Tâm Nhược nghe thấy tiếng hét đầy sợ hãi của , tâm vừa động, xoay người liền nhìn thấy Lôi Liệt ôm Đỗ Ngàn Lan thân đầy máu đến, phía sau là đám người. trận rối ren, vẫn nắm tay Đỗ Ngàn Lan, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Thái y cầm ngân châm lau mồ hôi lạnh trán, quỳ bịch mặt đất :" Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, hoàng ân phù hộ, tiểu Hoàng tử bình an, chỉ cần Hoàng hậu bình ổn lại tâm trạng, Hoàng tử nhất định có việc gì." đến đây, nhìn về Hoàng thượng trong mắt chỉ luôn có Hoàng hậu, kỳ vẫn còn điều chưa ra, Hoàng hậu hai lần chảy máu, nếu có thêm lần thứ ba, như vậy Hoàng tử gặp nguy hiểm. Nhưng xem ra bây giờ Hoàng thượng cũng nghe vào, bọn họ tìm viện thái y thương lượng chút, bằng , nếu Hoàng tử có chuyện gì, bọn họ nhất định phải chôn cùng. Đến khi nghe có việc gì, Đỗ Ngàn Lan mới an tâm nhắm lại hai mắt, đứa của nàng có chuyện gì, mà tay nàng cũng hề buông tay Lôi Liệt, mà Lôi Liệt nắm chặt tay cũng chầm chậm buông ra. CHƯƠNG 158: TRÁCH CỨ Edit: Met Culan Đột nhiên cảm giác có tầm mắt quen thuộc dường như xuyên suốt qua linh hồn nhìn về phía , khẩn trương quay đầu, nhìn đến ánh mắt gương mặt thanh tú kia, sắc mặt liền biến đổi. Tiểu Nhược, như thế nào lại quên Tiểu Nhược. Tay suy sụp buông, muốn thu tay lại bị Đỗ Ngàn Lan nắm chặt, nàng gắt gao nắm chặt, như thế nào cũng buông. " Lôi ca ca, ngươi là Hoàng đế?" Ánh mắt Vân Tâm Nhược bình tĩnh nhìn về phía . Hai tròng mắt trong suốt nhìn xung quanh, Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng tử, thái y, cho dù nàng ngu dốt cũng biết tất cả đại biểu cho cái gì. Lôi ca ca, dĩ nhiên là Hoàng đế của quốc gia. " Tiểu Nhược, ta sợ Nhan quốc có chuyện, mà Ngàn Lan là Hoàng hậu của ta." Lôi Liệt chua sót mở miệng, biết thế nào với nàng? tại mình là Hoàng đế, Ngàn Lan là Hoàng hậu, còn có đứa , điều này làm sao mở miệng được. Mà tại cái gì nàng cũng biết, Ngàn Lan, còn có đứa . có tư cách gì để lôi kéo nàng. Nhưng luyến tiếc, tiểu Nhược, so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, so với tất cả đều quan trọng. Nhan quốc xa ngàn dặm, nàng rời khỏi Thiên Trạch. Nâng mắt, nàng thản nhiên mở miệng:" Lôi ca ca, đưa ta về Thiên Trạch." " được." Lôi Liệt lạnh giọng cự tuyệt, tuyệt đối để nàng trở lại, nếu thả nàng, tâm liền trống rỗng, có gì có thể vực dậy, khó khăn lắm mới nhớ ra nàng, tìm mọi cách tìm nàng về, như thế nào lại để mất . Như vậy có khác gì để chết. "Lôi ca ca, làm người thể quá tham lam, ngươi có Đỗ Ngàn Lan, còn muốn ta nữa sao?" Nàng nhàng mở miệng, mỗi câu mỗi chữ như mũi châm đâm vào lòng . Lôi Liệt hoảng loạn, đúng vậy, có tư cách gì. Nhưng... nâng mặt nhìn về hướng nàng, ngữ khí cực kì kiên định:" Tiểu Nhược, cho dù ta có tư cách, nhưng ta cũng để nàng rời , nàng là cuả ta." Vân Tâm Nhược nhìn Đỗ Ngàn Lan nằm giường, hai tròng mắt tối sầm lại, nữ nhân này khi xưa mặt luôn cười tươi như ánh mặt trời, nay lại biến thành như vậy, nàng kỳ thực cũng đáng thương. Có lẽ nàng từng oán nữ nhân này vì cướp Lôi ca ca, nhưng nàng cũng hận nàng, chỉ hi vọng nàng cùng Lôi ca ca có thể sống tốt. Nhìn hạnh phúc, như vậy đối với nàng đủ rồi. cũng cần phải giữ lấy. Vân Tâm Nhược bước về phía trước, đứng trước mặt , nhìn Đỗ Ngàn Lan nằm, sau đó sâu nhìn về phía , mở miệng:" Lôi ca ca, ta thành thân, giống ngươi, qua, đều qua ." " Chưa từng trôi qua, chưa từng..........." Lôi Liệt mãnh liêt rút tay ra, nhưng nhìn thấy bên khóe mắt Đỗ Ngàn Lan hạ xuống giọt nước mắt. " trôi qua, tiểu Nhược, tiểu Nhược, ta nàng." ôm chặt nàng, ôm chặt đến nổi nàng thở nổi. " Nhưng ta còn ngươi." Thanh thảnh nhiên truyền đến, làm cho Lôi Liệt đột nhiên buông ra, lui về phía sau từng bước, lắc lắc đầu, vẻ mặt thể tin. mảnh góc áo của cùng y phục trắng thuần của nàng dính vào nhau, sau đó tách ra, giống như hai người bọn họ trong lúc đó, cho dù từng xuất , cũng trôi qua. Mà Lôi Liệt rời , thấy bóng người, sa màng tinh tế được vén lên, tia nắng thản nhiên rơi xuống mắt nàng, hình bóng trắng xóa xẹt qua mắt nàng. Thanh Hàn, ta nhớ chàng. " Là ngươi......" Thanh có chút suy yếu theo giường lớn truyền ra, Vân Tâm Nhược xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Ngàn Lan mở ra hai mắt, đáy mắt nhìn thấy cự ly, còn có tia hận ý. " Là ta." Vân Tâm Nhược nhìn nàng, ánh mắt trong treo, khí chất thanh nhã. Đỗ Ngàn Lan mang theo tia hận ý nhìn nữ tử trước mắt, quả là nàng, Vân Tâm Nhược. Mà tia hận ý kia Vân Tâm Nhược cũng cảm giác được," Ngươi hận ta, vì sao?" Đỗ Ngàn Lan sửng sốt, thể ngờ nàng lại trắng ra những lời này. Hai tròng mắt nàng trầm xuống, cắn răng:" Đúng, ta hận ngươi, nếu có ngươi, Lôi ca ca đối xử với ta như vậy, ta cũng thiếu chút nữa mất đứa ." Nhưng xong, trong lòng nàng cũng càng nhiều bi ai, kỳ nàng biết tất cả cùng nàng ấy có quan hệ, đều là nàng tự làm tự chịu. Nhưng nàng như thế nào có thể thừa nhận, ràng hôm qua nàng vẫn là quốc mẫu hạnh phúc, tại lại ở trong này mình rơi lệ. Mà nữ tử này mặc dù làm gì, lại làm cho hạnh phúc xưa nay nàng ra sức bảo vệ có vết nứt. " Ngươi vì sao lại tới nơi này? Vì sao?" Nàng càng ngày càng kích động, còn có điểm mất ý thức. " Ngươi nghĩ đến hài tử của ngươi sao?" Vân Tâm Nhược thản nhiên mở miệng, ngữ khí nhanh chậm. Nghe đến đứa , Đỗ Ngàn Lan nhất thời im lặng, mặt nàng bao phủ đầy nước mắt. CHƯƠNG 159: THỰC CỐ Ý Edit: Met Culan Vân Tâm Nhược ngồi trước giường, hơi thất thần, sau đó nhìn mặt của nàng, đạm mạc :" Để ta kể ngươi nghe câu chuyện xưa." Đỗ Ngàn Lan như trước đem mặt quay sang hướng khác, nhìn nàng, nhưng Vân tâm Nhược biết, tại nàng lắng nghe. Vân Tâm Nhược khép hờ hai tròng mắt, lúc mở ra, bên trong có chút bi thương, thanh của nàng thản nhiên nhàng, rất dễ nghe, cũng để ý Đỗ Ngàn Lan nghe có hiểu lời của nàng hay . " Ở gian khác, có phòng thí nghiệm, nơi đó đóng kín cửa, có ít người, mà những người này, tác dụng duy nhất chính là làm các loại thực nghiệm, đủ loại thực nghiệm tàn ác. Sau đó, những người thực nghiệm đều bị tra tấn mà chết, chỉ có năm ấy, có mười tám nữ tử, và nam tử. Nữ tử vào khi chưa đến mười lăm tuổi, dị năng của nàng chính là đọc tâm, mà nam tử dị năng là thân thể. Thân thể rất khỏe mạnh, so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều lần, vì thế nữ tử là tinh thần, mà nam tử là thân thể, cùng trở thành mục đính nghiên cứu của đám người kia, cho đến ngày....." Nàng đem tất cả mọi việc ra, xong, ngay mặt nàng cũng đều là nước mắt. Lúc này Đỗ Ngàn Lan sắc mặt so với vừa rồi càng tái nhợt hơn, nàng đương nhiên biết nữ tử và nam tử trong miệng nàng ấy là ai, nữ tử đương nhiên là nàng ấy, nam tử chính là Lôi ca ca. Tựa như có cơn gió lạnh thổi tới, toàn thân nàng lạnh như băng, nàng ôm bụng, nhịn được run run. " như vậy, ngươi hiểu chưa?" Vân Tâm Nhược từ giương đứng dậy, nhìn về phía Đỗ ngàn Lan chịu đả kích nặng nề, nàng than :" Mặc kệ như thế nào, tất cả đều qua, ở Bách Hoa Chương ngày đó cúng ta gặp nhau, Lôi ca ca lựa chọn ngươi, vì lựa chọn đó mà phụ trách, tất cả đều thể trở lại, có tất cả, mà ta cũng có Thanh Hàn, Ta phu quân của mình." đến Tiêu Thanh Hàn, Vân Tâm Nhược đảo đôi mi thanh tú, trong mắt cũng chuyển thành mảng hạnh phúc. thanh Hàn, là điều tốt đẹp nhất của nàng trong kiếp này, , mặc kệ lúc nào, người nàng ở nơi nào, lòng của nàng, linh hồn của nàng đều muốn hòa chung cùng , suốt đời rời. Nghe được tên Tiêu Thanh Hàn, lúc này Đỗ Ngàn Lan mới biết mình xem vấn đề. Nàng nhìn nữ tử trước mắt, hai tròng mắt xinh đẹp, như hồ nước trong vắt, khiến người ta say mê, nàng hỏi:" Ngươi là thê tử mới cưới của quốc sư Thiên Trạch Thanh Hàn?" Vân Tâm Nhược giương mắt gật đầu. Thân thế của nàng thiên hạ đều biết, cần phải giấu diếm. " Như vậy ngươi như thế nào lại đến đây?" Đỗ Ngàn Lan lại hỏi, lời tái nhợt làm cho nàng mất tinh thần vốn có. " Ta biết, tỉnh lại ở trong này." Vân Tâm Nhược nhìn về phía màn sa kia, thở dài tiếng, hết tất cả. Đỗ Ngàn Lan trong lòng trăm vị hỗn độn, tia vui mừng. Thê tử quốc sư Thanh Hàn, ngày đó kinh động toàn bộ thiên hạ, ra nàng chính là phách nguyệt đứng đầu trong truyền thuyết. như vậy, nàng cùng lôi ca ca nhất định có khả năng. Nhưng nàng càng thấy bi ai, nếu thực là vậy, Lôi ca ca nàng còn hơn gấp trăm ngàn lần so với mình. Thanh Hàn quốc sư vợ như mạng, khắp thiên hạ điều biết, hơn nữa vì nàng mà chỉ trong ngày đầu bạc, thử hỏi trong thiên hạ ai dám động vào nàng. Thế nhưng Lôi ca ca vì nàng, tiếc tử sĩ huấn luyện. làm như vậy, tất nhiên trở thành kẻ đối địch với Thiên Trạch. Nàng thua....Trộm tình cảm, có thể dài lâu sao? Huống chi, nếu câu chuyện của nàng ấy là , vậy nàng chính là kẻ thứ ba chen vào bọn họ. Nàng có tư cách gì trách móc nàng ấy, trắng ra, nàng mới là kẻ cướp. Nàng hiểu, nàng đều hiểu, nhưng nàng làm sao có thể chấp nhận, làm sao có thể cam tâm. Nàng nhàng vỗ về bụng mình, đứa , đứa của nàng, phải làm sao bây giờ? Những việc nàng làm, Lôi ca ca biết tất cả, liệu có tha thứ cho nàng? Vân Tâm Nhược bước ra ngoài, nơi này chắc hẳn là tẩm cung của Hoàng Đế, nơi nơi đều ánh lên màu vàng tôn quý, cửa lớn bị đẩy ra, Lôi Liệt bình tĩnh vào, vừa vặn nhìn thấy nàng. " Muốn đâu?" hỏi nàng, ánh mắt sắt lạnh đau. " Lôi ca ca....." Nàng gọi , cúi đầu, trong mắt tràn ngập sương mù. Sau đó nàng ngẩn đầu, cười yếu ớt,"Lôi ca ca, chúng ta thể quay lại, vì sao ngươi để ta trở về?".
L ca a.......tuong a cung la dan ong tot chi vi bi du do nen tro thanh nam phu......ko ngo cung la tra nam luon.......tham va ich ky vua thoi.................PR tra nam ....tra nu nhieu qua.....lan dau tien biet mui nguoc...........muon dap dau vao goi qua di........ @caoduong .........rang thi xong len nhan hang nhakkkkkkkkkkk