Chương 1:Hai bài hát của thời gian Editanitasvanitatum Beta: Hằng Lê Đầu tuần tháng 7, tin tức TV vẫn là kiện gây rối loạn trong lòng mọi người, Triệu Hữu Thời lúc trước may mắn thấy toàn bộ quá trình, sau đó ngã bệnh, tất cả mọi người chấn kinh quá độ, mặc cho giải thích do chênh lệch nhiệt độ cùng cùng cảm lạnh có liên quan như thế nào, nhưng mọi người vẫn đối xử với cách cực kì thương cảm, riêng chỉ có bạn tốt của là Trịnh Diệu Quân : "Thế giới này đúng là xem mặt bắt hình dong mà, mọi người đều bị diện mạo của cậu lừa gạt." Hôm nay dùng xong thuốc cảm, Triệu Hữu Thời hỗn loạn nằm sấp trêngiường, sau đó cũng hiểu nổi mình nhận điện thoại như thế nào, chỉ mơ hồ nhớđầu kia đến "thành phố Lô Xuyên", "Ừm ừm ừ ừ" trả lời, tỉnh lại tưởng nằm mơ, xem lại cuộc gọi mới ngây người. Trịnh Diệu Quân xách hoa quả đến thăm , vào cửa hỏi: "Như thế nào, khỏe chưa?" Triệu Hữu Thời cuộn tròn sô pha, chần chờ : "Diệu Quân, tớ nghĩ tớ nên gọi cuộc điện thoại." "Điện thoạià."Trịnh Diệu Quân kỳ quái. "Là quốc tế đường dài." Trịnh Diệu Quân khó hiểu: "Tiếc tiền điện thoại?" Triệu Hữu Thời lắc đầu, thêm gì, chờ sau khi Trịnh Diệu Quân đicô mới bấm dãy số kia, đối phương tự xưng "Chị Lâm", là công nhân viên phòng làm việc ngã tư đường, ngụm khẩu tiếng phổ thôngLô Xuyên, nghe xong câu hỏicủa Triệu Hữu Thời, chị tacó chút kiên nhẫn: "Tôi vừa mới vớicôqua điện thoại, tại sao lại hỏi." Rốt cuộc vẫn đầy trách nhiệm, đem chuyện phá bỏ khu nhà và di chuyển chỗ ở lặp lại lần nữahỏi Triệu Hữu Thời có muốn nhờ người thân xử lý hay tự mình trở về xử lý. Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Chị Lâm, sao chị biết số điện thoại của tôi?" Tính nhẫn nại của chị Lâmtựa hồ đến cuối, đột nhiên cất cao giọng, đem màng nhĩcủaTriệu Hữu Thời đều sắp bị phá vỡ: "Triệu tiểu thư, nghĩ rằng tôi làlừa đảo?Đừnglãng phí thời gian nữa được , tôi còn có rất nhiều công tác phải làm,tôi chỉ là phụ trách thông báo!" xong lập tức cúp máy, microphone còn chưa hoàn toàn buông, Chị Lâm hùng hùng hổ hổ thanh lại truyền tới, tựa hồ nhắc tới tên "Triệu Hữu Thời", đầu kia có người hỏi: "Triệu Hữu Thời? Chính làTriệu Hữu Thời?" Chị Lâm : "Làm sao vậy?" Đáng tiếc điện thoại tại đây bị cắt đứt, Triệu Hữu Thời thể nghe bọn họbàn luận về mình. Triệu Hữu Thời cẩn thận lên mạng tìm tòi tin tức, tra được căn nhà cũ của mình nằm trong khu quy hoạch, xác định Chị Lâm " tính" là tên lừa đảo, chỉ là tính mà thôi. Vài ngày sau, kể chuyện này với Trịnh Diệu Quân khi ấy mang hoa quả đến phòng khám thăm , cùng Diệu Quân uốngtrà chiều, : "Cuối tuần này mình về nước." Trịnh Diệu Quân : "Mấy hôm nay thấy cậu là lạ, tớ đoán là cậu có chuyện." "Có thể có chuyện gì, căn nhà cũ sắp bị dở bỏ mà thôi.” "Nhà cũ? racậu có bất động sản ở Trung Quốc?" Triệu Hữu Thời cười : "Bằng cậu nghĩ hai mươi mấy năm nay mình ở đâu?” cười cười hơn hai giờ,khi lời từ biệt Trịnh Diệu Quân kêu Triệu Hữu Thời đứng lại, "Vậy cậu lúc nào trở về?" Triệu Hữu Thời muốn cất bước đị, nghe vậy thân hình dừng lại chút, xoay người, bất quá im lăng mấy giây, Trịnh Diệu Quân lại đổi cách hỏi: "Vậy cậu còn trở lại ?" Vô luận đáp án là cái gì, chuyện về nước vẫn phải chuẩn bị chu đáo. Mùa hè là thời tiết tốt, hành lý cần quá nhiều, xử lý xong công tác phía , Triệu Hữu Thời lên đường đến sân bay, nửa đường nhận được diện thoại trong nước của người bạn, lần này về nước chỉ thông báo tiểu Giai. Thanh của Tiểu Giai có chút khàn khàn, hỏi : "Mấy giờ cậu lên máy bay?" Triệu Hữu Thời báo thời gian mới hỏi lại tiểu Giai: "Cậu bị cảm à?" Tiểu giai "Ắt xì" tiếng, phun ramật vàng: "Là sặc khói thôi, bây giờ mình hối hận vì nghe lời cậu, cứ mê trai đẹp,lão tổng nhà mình ngoài có bộ dáng đẹp trai và nhiều tiền ra chút ưu điểm, vừa rồi mình vào văn phòng của ấy, còn tưởng rằng bên trong đặt băng khô dung để quay phim chứ,tất cả đều là đầu lọc, nghiện thuốc lá đế thế này là cùng, tớ đứng nửa ngày ấy cũng lên tiếng, vẻ mặt lãnh, hù chết người! lát sau nàng lại tự kỷ , "Cậu xem có phải ấy thầm mình , nếu sao lại gọi mình vào lại lời nào?" Triệu Hữu Thời bật cười, trêu ghẹo mặt bạn mình dày hơntường thành, chấm dứt trò chuyện, xe cũng vừa vặn đến sân bay, Trịnh Diệu Quân hẹn bệnh nhân, cũng tính đưa Triệu Hữu Thời đăng ký, từ nghi biểu đài trong ngăn kéo cầm ra cái MP3, : "Cho cậu này, là hai bài mà cậu nghe mãi dứt đấy, lên máy bay từ từ nghe.” MP3 cũ, mọi người sớm còn thích dung loại này, Triệu Hữu Thời thiếu chút nữa quên có sản phẩm điện tử như vậy, "Sao cậu tìm được thế, mình tưởng mất lúc chuyển nhà rồi.” Bên trong MP3 phần lớn là tiếng trung học cùng đại học để luyện nghe, Triệu Hữu Thời đối với nhạc có bao nhiêu hứng thú, bên trong chỉ chứa hai bài hát mà thích nghe nhất, thời gian dài nghe, ca từ cũng có chút mơ hồ, sau khi đăng ký thủ tục và tìm chỗ ngồi xuống, khẩn cấp mở ra MP3, nhảy qua phần nghe tiếng , làn điệu lâu dài quen thuộc xa xôi vang lên, lôi kéo ký ứccủa . Có lẽ mỗi người ai cũng đều cso câu chuyện cũ, hoặc bình thản vô vị, hoặc bốn bề sóng dậy, cần biết là người từng trải hay bình thản như sông núi, từ khi bắt đầu ra đời, còn tinh khiết như trang giấy trắng nữa rồi. Ca khúc thứ nhất, từng hát qua toàn bộ mùa hè, cũng là bắt nguồn từ cái nóng bức tháng 7.
bắn loạn được temmmmmmmmmm đầu.....về nước là chui đầu vào hang CỌP rồi.......luôn luôn và luôn luôn
Nàng chạy nhiều chỗ đó @linhdiep17 , cảm ơn ủng hộ nhiệt tình của nàng cho tất cả các editor. Nhớ cứ ủng hộ ta như vậy nhé.
ở đâucung cũngng có dấuu răng, cuốii năm được vinh danh năng suất rangnhiêu nhiềuu ko nhỉ,.........khửa......khửa.......