Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      @Nguyễn Thị Luyện nàng có thể tham khảo bộ này, mình càng đọc càng thích, tuy tiến độ hơi chậm, nhưng nàng có thể đợi ta làm được kha khá rồi lọt hố cũng ok.
      Chó Điên, linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 5 : Thế giới văn minh (kết)

      Edit: Linh

      Địch Mẫn khiến Triệu Hữu Thời tức giận đến mặt đỏ tai hồng, nhưng dường như là làm được việc lớn vô cùng giỏi giang vậy, chỉ thiếu mỗi cười ha ha nữa thôi, hai chữ "Sung sướng" rành mạch viết trán, chỉ chốc lát sau nghe tiếng " lỗ" vang lên, vang dội đến cực điểm, đến cả chàng cao ráo cũng ngẩng đầu nhìn sang, động tác ăn cơm cũng chậm lại. Bởi lo lắng kế hoạch xảy ra bất trắc, Triệu Hữu Thời chờ đủ nửa giờ, tính tìm thời cơ thích hợp lại xin Địch Mẫn giúp đỡ, trong lúc này bụng của liên tục " lỗ" kêu lên ba lượt, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại báo bình an của Tưởng Phương Dao, sớm xấu hổ đến mức hai tai đỏ cả lên, tiếng "Cảm ơn", cuối cùng chạy trối chết.

      vừa khỏi, Địch Mẫn rốt cuộc cũng cất tiếng cười to, chàng cao ráo nhịn nổi nũa, : "Cậu doạ ấy sợ đến như vậy, nhanh theo tiễn ấy , đừng để cho chạy loạn khắp nơi vào buổi tối như thế."

      "Dọa?" Địch Mẫn lắc đầu, lại cười, " ấy tức đến mức như thế, Cậu nhìn ra ấy bị doạ ở điểm nào?" Hơn nữa cũng coi như nể tình, vừa rồi có cười nhạo trước mặt ấy, tránh cho ấy bị tức phát khóc .

      chàng cao ráo bất đắc dĩ, ăn miếng cơm cuối cùng, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi cậu câu kia hù dọa ấy, rốt cuộc là hay giả?"

      Địch Mẫn sắp ăn xong , tùy tay ném cà mèn vào bên chân sọt rác, sắc mặt trầm lại, giọng còn giống lúc trước, : "Tan ca đây!"

      Bên kia Triệu Hữu Thời khỏi công ty Địch Mẫn, cũng trở về nhà, mà chạy thẳng đến bệnh viện, đứng ở cửa bệnh viện nôn nóng chờ đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tưởng Phương Dao và Băng Băng từ cổng lớn ra, bên cạnh còn có hai người mặc sắc phục, hình như gì đó.

      Chờ hai người kia ngồi lên xe cảnh sát rời , Triệu Hữu Thời mới lật đật chạy tới, Tưởng Phương Dao nhìn thấy , lệ nóng doanh tròng: "Triệu Tiểu Thời —— "

      Triệu Hữu Thời cầm lấy cánh tay ấy và Băng Băng, lo lắng hãi hùng đêm, giờ phút này nhìn thấy hai người bọn họ tổn hao gì, cũng biết mình là thả lỏng, hay là muốn mắng cho các ấy trận, chần chờ lát, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy hai , hai người kia so với có da có thịt hơn nhiều, dưới lớp quần áo của Băng Băng tụa như là có dấu thịt vậy , Triệu Hữu Thời giơ cả chân tay, khó khăn lắm ôm được hai người vào trong lòng, trông bộ dạng có chút giống với gà mái bảo vệ gà con vậy.

      Hiếm khi trực tiếp biểu đạt cảm tình của mình như thế, Tưởng Phương Dao và Băng Băng vừa cảm động lại kích động, song song vươn cánh tay đem ôm , lại ôm đầu vào trong lòng hai người. Triệu Hữu Thời ngẩng đầu ngửa ra sau, gót chân thiếu chút nữa bị nhấc bổng lên, ôm ấp gian nan như thế, vẫn kiên cường trụ được hai người bọn họ, thở phì phò, có chút đau lòng , nghĩ mà sợ: "Các cậu đúng là đáng bị thế!"

      Ba người về phía trạm xe buýt, đường Tưởng Phương Dao khoa chân múa tay kể lại: "Bị bọn họ nắm được , mình sợ, bọn họ có bốn người, dù Băng Băng có sức lực khoẻ mạnh đến đâu cũng đánh lại bọn ."

      Triệu Hữu Thời quan tâm đánh nhau, chỉ quan tâm: "Bọn họ có khi dễ hai người các cậu , có đánh các cậu hay ?"

      Băng Băng buồn bực lắc đầu: "Cũng tính là bị đánh, chỉ là bóp cổ của chúng mình, lúc lôi chúng mình đến bệnh viện thiếu chút nữa bẻ gãy cánh tay của bọn mình, mình sao, nhưng tay của Tưởng Phương Dao nhất định bị bầm máu ."

      Triệu Hữu Thời lập tức nắm tay Tưởng Phương Dao lên, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy vết thương, biết ngày sau có vết thâm tím ra , căm giận : "Sao đánh gãy xương!"

      Tưởng Phương Dao tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng ôm cánh tay của , tiếp: "Sau đó mình dựa theo phương pháp cậu dạy mình, đúng là dùng được, mình cho Băng Băng mở miệng, sợ ấy vừa mở miệng lòi ra, mình giả vờ điềm đạm đáng , chúng mình vừa WC, liền nhìn thấy người nọ bị trùm bao tải, vừa hay bạn tìm đến, tưởng chúng mình đánh thành như vậy, mình giả vờ khá là giống nha , ai ——" Tưởng Phương Dao đột nhiên , "Nếu cậu , hiệu quả nhất định càng tốt, ai nhìn đều phải mềm lòng, mình thấy hai chú cảnh sát kia nửa tin nửa ngờ, vừa rồi lúc ra còn giáo huấn chúng mình đó!"

      Triệu Hữu Thời hỏi: "Mấy người đàn ông kia so đo ?"

      "À!" Tưởng Phương Dao tỏ vẻ đương nhiên, "Bọn họ nhìn thấy cảnh sát, như chuột thấy mèo, rất đàng hoàng, là hiểu lầm thôi, tình cứ như vậy được giải quyết, rất hả giận ! Ai nha —— "

      Triệu Hữu Thời hung hăng nhéoTưởng Phương Dao: "Đừng nghĩ như vậy là đương nhiên!" xong, trong lòng có chút kỳ quái, mình hình như bị Địch Mẫn tẩy não .

      Xe bus là chuyến cuối, ba người đến gần trạm khi xe sắp chạy, Tưởng Phương Dao và Băng Băng lập tức kéo lấy Triệu Hữu Thời, khiến lại lần như được bay lên, hai người bọn lớn tiếng kêu: "Bác tài chờ chút, bác tài chờ chút!"

      vất vả mới lên được xe, cánh tay Triệu Hữu Thời bị lôi đến phát đau, muốn mở miệng, đột nhiên phát còn có hành khách muốn lên xe, mau tiến lên vài bước, chỉ nghe Tưởng Phương Dao và Băng Băng cùng kêu lên kêu: "Đại ca!"

      Triệu Hữu Thời quay đầu, người hành khách kia phải là Địch Mẫn là ai.

      Địch Mẫn được tiền hô hậu ủng, ôm léo hai bên, xe hành khách ít ỏi, ai cũng nhìn trộm nhìn về phía bên này. Tưởng Phương Dao và Băng Băng trái tiếng "Đại ca", phải tiếng "Đại ca", cũng biết là ai mấy ngày hôm trước kêu đánh kêu giết, muốn đem Địch Mẫn hủy dung, cùng tuyệt giao.

      "Đại ca, đại nhân chấp tiểu nhân, vài ngày trước là em đúng, nên khiến phát giận." Tưởng Phương Dao ôm lưng ghế dựa, mặt hướng về băng ghế sau, Băng Băng và Địch Mẫn ngồi chung hang, ấy cũng hát đệm góp phần trách cứ Tưởng Phương Dao.

      Địch Mẫn như cười như , nơi này duy nhất người có gọi "Đại ca", giờ phút dùng cái ót đối diện với , Địch Mẫn : "Muốn cảm ơn cảm ơn ấy, là chủ ý của ấy tồi." Người này ngốc là ngốc, câm cũng là câm, bình thường hề thú vị chút nào, chỉ biết là đọc sách, ngày nghỉ cũng ít tham gia tụ hội, nhưng nhân duyên lại tốt cách kỳ quái. Địch Mẫn thừa nhận có chỉ số thông minh khá cao, lúc trước chẳng qua chỉ hỏi câu, cân não xoay chuyển cực nhanh, vài giây sau bấm điện thoại, lập tức nghĩ ra lý do thoái thác dạy cho Tưởng Phương Dao, ngờ tới thoạt nhìn thành thành , nhưng cũng biết dạy người ta quỵt nợ.

      Tưởng Phương Dao kích động vỗ bả vai Triệu Hữu Thời: " ngờ nha Triệu Tiểu Thời, mình còn cho là Đại ca dạy cậu cơ, hổ là chị em tốt của mình, thông minh y như mình vậy!"

      Triệu Hữu Thời che bả vai, u oán lườm Tưởng Phương Dao cái, Địch Mẫn trùng hợp nhìn thấy gò má của , lông mi nồng đậm, sắc mặt có vẻ tái nhợt, cười cười: " chỉ thế thôi đâu, vì em, ấy nhịn đói đến giờ đó."

      "Xoạt" tiếng, khuôn mặt nhắn tái nhợt kia nháy mắt đỏ hồng.

      Địch Mẫn phúc hậu nhịn cười, hàn huyên vài câu, kêu Tưởng Phương Dao và Băng Băng giao di động ra, hai người biết muốn làm gì, cầm điện thoại ngoan ngoãn đưa cho , ngay cả Triệu Hữu Thời cũng hiếu kì, quay đầu nhìn xem.

      Địch Mẫn phát cái tin nhắn, lại phát cái tin nhắn khác chiếc kia, : " nhắn tin cho ba mẹ bọn em đến trạm xe đón các em." xong ngước mắt, vừa vặn gặp được tầm mắt Triệu Hữu Thời, lại cười, "Gần đây buổi tối cố gắng ít ra ngoài, về sau làm việc nhớ phải động não, ngày mai cùng chuyến, mua chút lễ gặp mặt thành nhận sai, đêm nay chẳng qua chỉ kéo được các em về, đừng tưởng tình kết thúc như vậy, đúng là nên để cho bọn họ đánh vỡ đầu bọn em ra, để cho các em nhớ." Tùy hứng làm bậy, các em cho rằng thế giới quay chung quanh các em hả!

      Bảo sao lại ở chỗ này xe bus, ba người lập tức hiểu ý tứ của , có chút hoảng sợ, liếc nhìn nhau.

      Triệu Hữu Thời xuống xe trước hai , nên đường ngừng dặn dò: "Nhất định phải chờ ba mẹ các cậu, đừng có mình chạy loạn!" Mắt thấy Địch Mẫn rồi, nhanh chóng đeo bal ô chạy xuống, hai chân chạy nhanh nhẹn.

      Muốn về nhà còn phải chuyến xe bus nữa, bộ thời ước chừng cần hai ba mươi phút, hẻm Ngô Đồng sâu thẳm ít người, tựa như khắp nơi đều lộ ra nguy hiểm, Triệu Hữu Thời đường nghiêm túc theo phía sau Địch Mẫn, nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm, nhưng đại đa số đều nhanh, bước của bằng hai bước của Triệu Hữu Thời, trước mặt Triệu Hữu Thời thuộc về dạng chân ngắn, chỉ có thể chạy chậm đuổi theo, đáng giận là Địch Mẫn cũng trực tiếp về nhà, còn đường vòng đến quán ăn vặt gần đó, mua phần chim cút kho và ly đồ uống lạnh mang về, mùi thơm chim cút toả bốn phía, Triệu Hữu Thời đói bụng đến mức tay chân như nhũn ra, lặng yên suy nghĩ nếu cơm trắng ăn với chim cút kho, trong lòng càng nhận định là Địch Mẫn cố ý giở trò xấu.

      Nhà Địch Mẫn ở sâu trong hẻm Ngô Đồng, nhất định qua nhà của Triệu Hữu Thời, lúc này gần đến mười giờ, trong hẻm bong người, có hai con gà mẹ duy nhất cũng bị hai người làm thịt ăn rồi nên xung quanh còn thanh gì. Địch Mẫn chú ý tới đạo thân ảnh đường, nhắm mắt nhắm mũi chạy theo đuôi dán chặc , cố ý tăng tốc, lập tức liền thấy bóng dáng kia xóc nảy, phía sau truyền đến thanh lúc lúc của cái túi sách, Địch Mẫn đột nhiên nghe thấy, "Này —— " tiếng

      nhướn mày, bước chân ngừng lại, xoay người nhìn về phía Triệu Hữu Thời. Dưới đèn đường , biểu tình Triệu Hữu Thời rất nghiêm túc, nhìn ra chút chính khí lẫm liệt, "Di động là của chị tôi ."

      Thình lình ra câu như vậy, Địch Mẫn lập tức hiểu .

      "Mã số là chị tôi dùng tên đăng ký , bọn họ có thể tra được dãy số sao?" Triệu Hữu Thời mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, cho rằng ngay từ đầu Địch Mẫn chỉ hù dọa mà thôi.

      "Muốn biết hả?" Địch Mẫn hỏi.

      Triệu Hữu Thời gật đầu, đầy mặt chờ mong, ánh mắt trừng lớn tròn trịa, lại thấy Địch Mẫn cười đến vô cùng đáng giận: "Gọi 110, hỏi chú cảnh sát là biết mà!"

      Triệu Hữu Thời rất muốn đoạt lấy túi nilon trong tay , ăn luôn chim cút kho, phun ra xương cốt trả cho !

      Địch Mẫn về đến nhà mẹ Địch còn chưa ngủ, lại là mở điều hòa lại là mang chè đậu xanh, "Hôm nay thế nào lại tăng ca trễ như vậy, buổi sáng ra ngoài di động cũng mang theo, đúng rồi, lúc ăn cơm tối có bé tên Tưởng Phương Dao gọi điện thoại tìm con." tới đây, mẹ Địch hớn hở hỏi, " bé là ai thế?"

      Địch Mẫn buồn cười nhấc túi nilon lên, quả nhiên thành công dời chú ý của mẹ Địch, "Ái chà, buổi sáng mẹ thuận miệng vừa muốn ăn chim cút kho 'Hưng ký', muộn như vậy còn chạy tới mua làm gì."

      "Mệnh lệnh của mẹ con nào dám theo!" Địch Mẫn mở hộp thức ăn nhanh ra, mùi thơm nồng, làm cho người ta chảy nước miếng, nhìn thấy mẹ Địch mặt mày hớn hở, đột nhiên nhớ tới đường , vài lần rẽ, nhìn thấy Triệu Hữu Thời có vẻ ai oán phẫn uất, ta chắc cho là là cố ý chọc ta chứ, nếu như vậy ngây thơ?

      Giờ này khắc này, Triệu Hữu Thời ăn cơm trộn canh, bên tai là giọng của chị , "Mấy ngày nữa cũng nên mua cho em cái di động , trước kia cho em mua là sợ ảnh hưởng đến học tập."

      Triệu Hữu Thời bụng đói kêu vang, xúc cơm trộn canh lại ăn ra hương vị chim cút kho, thầm hận Địch Mẫn ngây thơ vô cùng.
      milktruyenky, linhdiep17Chó Điên thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 6 : em, lẽ nào em đa nhân cách 1?

      Edit: Linh

      Ngày thứ hai Triệu Hữu Thời được nghỉ, lười biếng ngủ đến chín giờ mới rời giường, sáng sớm Tưởng Phương Dao báo cáo hành trình của ngày hôm nay, tám giờ ra ngoài, tám giờ bốn mươi phút gặp Địch Mẫn và Băng Băng, bây giờ các ấy chính đến khách sạn của Dương ca, đường thuận tiện mua lễ vật, Tưởng Phương Dao cho dù cam tâm, lúc này cũng vẫn phải đồng ý. Đợi đến hai giờ chiều, Tưởng Phương Dao lại gọi tới, vui vẻ : "Tất cả đều giải quyết xong, chúng mình còn gặp được Dương ca, Dương ca đúng là người tốt, kêu mình và em của bắt tay giảng hòa , qua vài ngày nữa mình mời cơm ở chỗ Dương ca, đến lúc đó cậu cũng phải đến, lần này nhất định thể đùn đẩy nứa đó!" xong nháy mắt lại sang chuyện khác, "Triệu Tiểu Thời, chừng nào cậu mua di động, mình muốn phát tin nhắn cho cậu, bây giờ còn có ai cả ngày chỉ dùng điện thoại bàn để lien lạc hả, trong nhà mình còn có mấy cái di động cũ ai dùng, còn mới đến tám chín phần, mình tặng cho cậu được !"

      đùi Triệu Hữu Thời đặt cuốn sách, gần như mấy cuốn sách tiếng trình đại học của chị xem xong nửa, giờ đọc nội dung bài khoá giống như đọc chuyện xưa, cũng cảm thấy nhàm chán, nghe xong Tưởng Phương Dao , chậm rãi lật trang giấy, ngón tay vuốt vuốt lên trang giấy, thanh sột xoạt khiến trong lòng ngứa ngáy, " cần, chị của mình đợi mấy hôm nữa chị được nghỉ dẫn mình mua di động."

      Tưởng Phương Dao hoan hô: "Quá tốt, mình với cậu rồi, mình cũng muốn đổi điện thoại, chờ tháng 9 móc hầu bao !"

      Thực ra Triệu Hữu Thời cũng muốn mua di động, có di động cũng lắm cũng chỉ là có thôi, còn muốn tiết kiệm tiền hơn, để dành tiền vào quỹ "Ngân sách chân giả ", nhưng mà sắp ngoại tỉnh học, có di động quả cũng có tiện.

      Buổi tối chị trở về, hỏi: "Thế nào, hôm nay có lên mạng xem di động ? Có chọn được kiểu nào ?"

      Triệu Hữu Thời : "Đến lúc đó cửa hàng tùy tiện mua là được."

      "Như vậy sao được, muốn mua phải mua loại tốt chút , bây giờ em cũng lớn rồi, cái gì cũng phải để ý mặt mũi, cuối tuần chị dẫn em mua cái Vali hành lý mới, túi xách, quần áo cũng phải mua mới."

      Vậy cái tài khoản "Ngân sách chân giả" lại mất thêm chút , Triệu Hữu Thời ôm lấy cánh tay của chị , dán người vào người chị: "Mặt mũi sĩ diện làm gì, em chị cũng xấu, em cũng cần phải dựa vào mấy cái thứ đó, chị, chị lắp chân giả , chị mà lắp chân giả rồi mặt mũi sỹ diện gì em cũng có hết !"

      "Ái chà, ngại chị tàn tật khiến em xấu hổ hả?" Triệu Hữu Vi cố ý như vậy, chọc Triệu Hữu Thời, cười , "Sao mà người khác cái gì em đều tích cực như vậy, dì Vương cả ngày em chỉ biết đọc sách có khi đọc đến ngốc luôn, xem ra dì ấy cũng sai, mùa hè này cho em nghỉ, thường xuyên với bọn Tưởng Phương Dao ra ngoài chơi ."

      Dừng chút, chị lại : "Chuyện chân giả cần vội, chị thế này cũng quen, từ hồi học mầm non đến bây giờ cũng hai mươi mấy năm rồi, đột nhiên lắp cái chân giả, chị sợ chị biết đường luôn đó."

      Triệu Hữu Thời từ biết chị mình khác với người ta, trước đây cha mẹ hai người vất vả làm lụng chăm sóc gia đình, chỉ lo lắng cho hai chị em , còn phải trợ cấp cho cha mẹ hai bên, bình thường cũng có chút tích cóp, ngờ trong chớp mắt ngoài tiền cho con cái ăn học còn chi khoản lớn trong việc chữa chạy cho chị , vì thế việc lắp chân giả cho chị cứ thế bị kéo dài, cho đến tận hôm nay. Bây giờ chị cũng làm hai năm, trong nhà bắt đầu chuyển sang lo lắng chi phí học tập cho Triệu Hữu Thời, việc lắp chân giả lại lần nữa nhìn thấy hy vọng.

      Triệu Hữu Thời lay chuyển được Hữu Vi, chị luôn có hai, bình thường chỉ có số mệnh quyết định nổi mà thôi, thứ bảy Triệu Hữu Thời bị dắt dạo phố, mọi đồ đạc luôn chọn loại rẻ để mua, chị lại bất tiện, đoạn đường nghỉ chút, qua nơi nào cũng có các loại ánh mắt khác thường nhìn vào, các sớm thành thói quen, lần mà hai chị em dạo gần đây nhất , hình như cũng là ở hai năm trước.

      Dù sao Triệu Hữu Thời cũng còn tuổi, vừa tròn mười tám, cần biết bình thường hướng nội trầm ổn bao nhiều, nhưng những ở tuổi này sao lại thích xinh đẹp, mua hai bộ quần áo và chiếc váy, hết nhìn lại nhìn thích buông tay, liên tục soi gương, con người đúng là phải dựa vào ăn mặc, ngay cả chính cũng bị chính mình làm cho "Kinh diễm" phen, lúc vào phòng thử đồ cảm giác như mình rất thích nên đỏ mặt ngượng ngùng.

      Ngày hôm sau chị lại : "Quần lót và áo lót cũng phải đổi, bây giờ em học ngoại trú nên sao, về sau phải ở trọ ở trường, mấy thứ này đều phải phơi ra ngoài, thể quá khó coi." Sau đó chị lại liếc mắt nhìn lên ngực Triệu Hữu Thời, , "Ý, bây giờ em là B cup hay là C cup, sao chị nhìn lại thấy to lên rồi?"

      Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn ngực mình, lấy tay đo chút, cũng ràng thế này là lớn hay , nhưng ngay sau đó kịp phản ứng lại, tay vừa sờ vào búa, hơi bẩn, ghét bỏ "xì" tiếng, cầm lấy khăn lau xoa xoa búa, chị hỏi làm gì chứ, Triệu Hữu Thời trả lời: "Ngoài cầu thang có hai cái đinh lộ ra, em đóng lại chút."

      Nhà của các cũng có tử lịch sử lâu rồi, nhìn vẻ ngoài có chút kiểu kiến trúc thời kì dân quốc, cầu thang bằng gỗ, năm năm trước hàng xóm trong toà nhà này từng hùn vốn sửa chữa, lần trước lúc Triệu Hữu Thời cầm giấy báo trúng tuyển chạy về, phát lòng bàn chân bị dập đầu chút, mới biết là cầu thang có đinh lộ ra ngoài , lo lắng chị dẫm phải, sớm muốn tu bổ, hôm nay mới lại nghĩ đến.

      Triệu Hữu Vi cười : " , về sau có thể sửa chữa, chi mua thức ăn trước, em phải cẩn thận tay chân đó."

      Triệu Hữu Thời tự xưng là toàn năng, trong nhà chỉ có hai chị em , phàm những việc như đường ống bị rỉ nước, cống thoát nước bị tắc, bóng đèn bị hư, quạt điện chạy, thậm chí mạch điện trục trặc, đều có thể tự mình sửa chữa, đóng có hai cái đinh là việc rất .

      Búa và kìm đồng loạt ra trận, bao lâu Triệu Hữu Thời liền sửa xong, vỗ vỗ tay muốn thẳng đứng dậy, nàng đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyện đến thanh ầm ĩ vô cùng quen thuộc.

      "A, Hữu Vi, cháu vừa trở về hả, chúng ta muốn tìm cháu."

      "Cậu mợ, các người tới, có chuyện gì sao? Cháu vừa mua đồ ăn, trưa nay hai người ở lại ăn cơm ."

      "Ôi, mua tôm à, chúng ta ở lại ăn đâu, đợi chút nữa còn phải làm." Cậu , "Chúng ta tìm cháu là có chút việc, khoản tiền kia cháu cũng mượn 5 năm rồi, ta nghe bây giờ Tiểu Thời cũng thi đậu đại học Thanh Hoa, các cháu lúc nào trả tiền , cháu cũng tình hình trong nhà cậu rồi đó, em cháu năm nay muốn kết hôn, cần dùng đến tiền!"

      "Cậu à, lên nhà rồi ?"

      "Cứ ở đây , mỗi lần đều trốn lên lầu , mỗi lần đều bị ngươi kéo dài xin khất, Hữu Vi, ta dù sao cũng là cậu ruột của cháu, cháu thể cứ quỵt nợ thế được, bao nhiêu năm rồi!"

      Triệu Hữu Thời lên lầu, đứng ở cửa cầu thang do dự, dì Vương đột nhiên tới, nhìn thấy Triệu Hữu Thời, hoảng sợ: "Ai nha, làm ta sợ muốn chết, sao cháu lại đứng ở chỗ này, chị cháu nhờ ta với cháu, thành ở trong phòng , nhanh lên ." xong , bà lôi Triệu Hữu Thời lên lầu, "Chuyện của người lớn, trẻ con cần để ý, cháu vào nhà đong gạo nấu cơm trước , cháu xem ta cầm đồ ăn lên cho cháu đây, rồi, ta nhà vệ sinh, đợi chút giúp cháu làm tôm."

      Triệu Hữu Thời thoáng nhìn cái túi nilon, chị quả nhiên là mua tôm tươi, trong nhà khó khăn lắm mới mua đồ tốt lần, cậu lại đến mức khó nghe.

      làm việc lưu loát, đong gạo ,rửa rau , cũng mất bao nhiêu thời gian, giọng dưới lầu ràng mà liên tục truyền đến từ ngoài cửa sổ phòng bếp , cậu : "Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc hả? Ngày hôm qua Kiện Kiện tận mắt nhìn thấy mày và Tiểu Thời ở đường mua đống lớn quần áo, giày dép, còn mua cái di động, đó mà gọi là có tiền? cái gì mới gọi là có tiền? Mày là thành phần lao động tri thức ở công ty lớn, cậu chỉ là công nhân, chúng ta ai bần cùng hơn hả, năm đó ta thấy chúng mày đáng thương, mới nghiến răng móc ra mấy vạn đồng cho các ngươi mượn gấp, các ngươi gỏi rồi, dứt khoát muốn quỵt nợ ."

      biết chị gì đó, giọng của cậu càng thêm vang dội : "Mày còn có mặt mũi nhắc đến ba mẹ mày nữa, chính vì cái chân của mày mới khiến bọn họ bị liên lụy thành như vậy, bọn họ vất vả làm lụng là vì bọn mày, mày đúng là cái đồ sao chổi xui xẻo, ba mày chạy xe vận tải lâu như thế cũng sao, mày vừa ngồi lên xe liền sảy ra tai nạn giao thông, làm hại ba mẹ mày bị chết đuối, còn mày là đứa què lại có việc gì, các người đều là hàng xóm của nó, các người xem có phải như thế hay , nhà ai dễ dàng chịu được hả..."

      "Ba" tiếng, Triệu Hữu Thời vứt rổ rau xanh xuống, nước bắn tung toé, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy búa và dao phay.

      Triệu Hữu Vi chống quải trượng đứng ở nơi đó, hàng xóm lại nghị luận ầm ĩ, ông cậu họ Triệu gia cũng phải là lần đầu tiên tới nơi này đòi nợ, nhưng là lần đầu tiên đứng ở trước mặt mọi người, để ý mặt mũi mà chửi ầm lên.

      Mọi người còn do dự là có nên khuyên bảo chút, đột nhiên liền thấy từ trong hành lang lao ra người, mặc cái áo T-shirt trắng, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa, tay phải cầm cái búa, thân hình tái nhợt gầy, lại hùng hổ, mọi người ngạc nhiên, trơ mắt nhìn hoắc mắt đứng ở giữa sân.

      Triệu Hữu Vi kinh ngạc: " Thời..."

      "Chị đừng gì cả." Giọng Triệu Hữu Thời trầm tĩnh, nhìn thẳng cậu mợ, từng câu từng từ đanh thép ra, "Chị của ta từ tiểu học trở vẫn là tấm gương của đám học sinh, Mỗi năm hoạc sinh mới nhập học đều nghe chủ nhiệm lớp kể chuyện của chị ta, chị ấy chân nên thể ra học thẻ thao, người khác luyện tập chị ấy liền chủ động ở trong phòng học quét tước vệ sinh, chị chỉ dung chân nhảy dây, mỗi phút có thể nhảy 130 cái, mỗi lần thi thành tích đều là trong mười người cao nhất, từng được lên báo chí TV, chưa tốt nghiệp đại học bị tập đoàn Thời Đại nhìn trúng. Trước đây ta ham chơi thích học tập, sau khi được chị theo dõi dạy dỗ, tại ta thi đậu đại học Thanh Hoa, thầy giáo cấp ba còn kêu ta đến diễn thuyết khi khai giảng năm học mới."

      ưỡn ngực ngẩng đầu, xiết chặt búa, "Các người ai có bản lĩnh dạy dỗ được con giống chị tôi, ai có bản lĩnh dạy ra người như ta, các người dựa vào cái gì chị tôi liên lụy ba mẹ, niềm kiêu hãnh nhất của ba mẹ tôi chính là có người con như chị tôi!"

      Chiếc búa trong tay vung ra, cậu và mợ khỏi lui về phía sau hai bước, vừa giận vừa sợ: "Mày muốn làm cái gì!"

      "Chị của ta các người là trưởng bối, cần biết là đúng hay sai, chúng ta đều phải lễ phép, bây giờ tôi dựa vào cái gì mà phải lễ phép với các ngươi, lúc trước bà ngoại mất , để lại mười vạn đồng là chia cho hai nhà, các người vụng trộm đem tiền giấu , hai chị em ta vẫn còn học, trong nhà cần dùng đến tiền để lo tang lễ, đành phải viết giấy vay nợ mượn ngưoi ba vạn, bây giờ chị tuy có công việc, nhưng tiền lương cao, còn phải nuôi ta, hai năm qua cũng trả nửa, vậy mà nửa đó các người lại xem là tiền lãi, còn muốn chúng ta trả thêm đúng ba vạn tiền gốc!"

      Bảo sao việc nhà họ Trình lại hấp dẫn như vậy, cũng ai biết của khoản tiền này, nay bọn họ mới hiểu được ngọn ngành. Triệu Hữu Thời luôn luôn chuyện lớn tiếng, văn văn nhã nhã, động chút là mặt đỏ , giờ phút này ăn ràng, có đầu có cuối, hề thấy vẻ nhát gan ngượng ngùng, đem việc xấu trong nhà ra bên ngoài, thèm để ý đến mặt mũi của trưởng bối.

      Triệu Hữu Thời nắm búa, lại lên trước vài bước, cậu mặt đỏ tai hồng, để ý đến lôi kéo của mợ , cả giận : "Chị mày dạy mày thành như vậy đó hả, biết tốt xấu, còn muốn giết người? Các người xem , đây chính là cháu ngoại của tôi đấy..." Thanh của ngưng bặt, chiếc búa trước mặt muốn giơ lên, thiếu chút nữa thét chói tai, lại thấy Triệu Hữu Thời đột nhiên kéo tay , đem cái búa nhét vào trong tay của .

      "Đòi tiền có, đòi mạng cái, ông giết tôi ." Triệu Hữu Thời lạnh nhạt câu, mọi người còn chưa giật mình xong, lại nghe , "Các các chú, mọi người giúp cháu báo cảnh sát, có người muốn giết người, búa có vân tay của ông ta, mọi người cũng nhìn thấy ông ta muốn giết cháu ."

      Triệu Hữu Vi nôn nóng : "Tiểu Thời, em làm cái gì thế, cậu mợ..."

      Cậu giơ búa lên, vừa sợ vừa giận: "Mày đừng cho rằng tao dám, hôm nay tao liền ở trước mặt mặt của mọi người dạy dỗ mày phen, em tao sinh cái loại con như mày!"

      Láng giềng sốt ruột, vội vàng khuyên bảo, có người đến bên ông cậu họ Triệu, có người nháy mắt với Triệu Hữu Thời, ai chú ý đến tay của Triệu Hữu Thời chậm rãi đưa về sau thắt lưng.

      Địch Mẫn đứng ở cách đó xa, vây xem lâu, "Ôi" tiếng nở nụ cười, đánh giá Triệu Hữu Thời, ngờ lại có thể chuyện lưu loát như vậy, xem ra là mấy năm lời nào, tích cóp thành nhiều như vậy, tính toán hơi hết. lúc tính toán vòng qua đám người, liền nhìn thấy kịch tính bị cuốn lên cao, mấy câu của Triệu Hữu Thời sao lại quen tai đến thế, còn chưa quyết định có xem tiếp hay , đột nhiên liền nhìn thấy tay Triệu Hữu Thời dấu về phía sau lưng.

      Triệu Hữu Thời nắm chặt tay , ngực phập phồng chút, thái dương bị mặt trời chiếu lên khiến cả đầu nàng cũng nóng lên, nghe thấy tiếng động gì xung quanh nữa, chỉ nghe thấy cậu ngừng mắng chửi người, lúc cha mẹ còn ông ta cũng cười nhạo ít lần, sau khi cha mẹ mất đối với chị em lúc nào cũng là vênh mặt hất hàm sai khiến, chị dễ dàng tha thứ, bởi vì đây là thân nhân duy nhất còn lại của bọn họ, Triệu Hữu Thời cần thân nhân, có chị là đủ rồi, "Tàn phế", "Sao chổi xui xẻo", "Chết", những chữ này như những ánh sao chói đâm vào mắt , trong lồng ngực hơi dâng lên luồng khí nóng, tay sờ được thứ đó, muốn rút ra, tay đột nhiên nóng lên, có người nắm vào.

      " học cũng nhanh đấy nhỉ, học xong là muốn thực hành luôn hả?"

      Nhét dao vào trong tay , kêu người báo cảnh sát, kiện tôiij mưu sát, đao có vân tay của , còn có người làm chứng, còn sợ trả thù được?

      Việc của mình tự mình giải quyết, có gan liền đâm cho đao!

      Địch Mẫn nắm lấy tay Triệu Hữu Thời, khuôn ngực rộng rãi phía trước, chỉ là đứa gầy gò nho nhã, ngực của tại phập phồng ngừng, ngực có vết bẩn, gan lớn.

      "Mọt sách, đừng có nhét dao thắt lưng, như thế này sao lại đâm chết chính mình?"
      Henlun, milktruyenky, mattroiden28102 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      hùng cứu mỹ nhân hay đổ dầu vào lưả đây hử..........
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Nàng nhanh đấy @linhdiep17 . Ta nàng điều này nhé , ta càng làm truyện này càng mê, nàng phải hối hận khi theo hố này đâu.
      Chó Điênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :