Chương 6 : em, lẽ nào em đa nhân cách 1?
Edit: Linh
Ngày thứ hai Triệu Hữu Thời được nghỉ, lười biếng ngủ đến chín giờ mới rời giường, sáng sớm Tưởng Phương Dao báo cáo hành trình của ngày hôm nay, tám giờ ra ngoài, tám giờ bốn mươi phút gặp Địch Mẫn và Băng Băng, bây giờ các ấy chính đến khách sạn của Dương ca, đường thuận tiện mua lễ vật, Tưởng Phương Dao cho dù cam tâm, lúc này cũng vẫn phải đồng ý. Đợi đến hai giờ chiều, Tưởng Phương Dao lại gọi tới, vui vẻ : "Tất cả đều giải quyết xong, chúng mình còn gặp được Dương ca, Dương ca đúng là người tốt, kêu mình và em của bắt tay giảng hòa , qua vài ngày nữa mình mời cơm ở chỗ Dương ca, đến lúc đó cậu cũng phải đến, lần này nhất định thể đùn đẩy nứa đó!" xong nháy mắt lại sang chuyện khác, "Triệu Tiểu Thời, chừng nào cậu mua di động, mình muốn phát tin nhắn cho cậu, bây giờ còn có ai cả ngày chỉ dùng điện thoại bàn để lien lạc hả, trong nhà mình còn có mấy cái di động cũ ai dùng, còn mới đến tám chín phần, mình tặng cho cậu được !"
đùi Triệu Hữu Thời đặt cuốn sách, gần như mấy cuốn sách tiếng trình đại học của chị xem xong nửa, giờ đọc nội dung bài khoá giống như đọc chuyện xưa, cũng cảm thấy nhàm chán, nghe xong Tưởng Phương Dao , chậm rãi lật trang giấy, ngón tay vuốt vuốt lên trang giấy, thanh sột xoạt khiến trong lòng ngứa ngáy, " cần, chị của mình đợi mấy hôm nữa chị được nghỉ dẫn mình mua di động."
Tưởng Phương Dao hoan hô: "Quá tốt, mình với cậu rồi, mình cũng muốn đổi điện thoại, chờ tháng 9 móc hầu bao !"
Thực ra Triệu Hữu Thời cũng muốn mua di động, có di động cũng lắm cũng chỉ là có thôi, còn muốn tiết kiệm tiền hơn, để dành tiền vào quỹ "Ngân sách chân giả ", nhưng mà sắp ngoại tỉnh học, có di động quả cũng có tiện.
Buổi tối chị trở về, hỏi: "Thế nào, hôm nay có lên mạng xem di động ? Có chọn được kiểu nào ?"
Triệu Hữu Thời : "Đến lúc đó cửa hàng tùy tiện mua là được."
"Như vậy sao được, muốn mua phải mua loại tốt chút , bây giờ em cũng lớn rồi, cái gì cũng phải để ý mặt mũi, cuối tuần chị dẫn em mua cái Vali hành lý mới, túi xách, quần áo cũng phải mua mới."
Vậy cái tài khoản "Ngân sách chân giả" lại mất thêm chút , Triệu Hữu Thời ôm lấy cánh tay của chị , dán người vào người chị: "Mặt mũi sĩ diện làm gì, em chị cũng xấu, em cũng cần phải dựa vào mấy cái thứ đó, chị, chị lắp chân giả , chị mà lắp chân giả rồi mặt mũi sỹ diện gì em cũng có hết !"
"Ái chà, ngại chị tàn tật khiến em xấu hổ hả?" Triệu Hữu Vi cố ý như vậy, chọc Triệu Hữu Thời, cười , "Sao mà người khác cái gì em đều tích cực như vậy, dì Vương cả ngày em chỉ biết đọc sách có khi đọc đến ngốc luôn, xem ra dì ấy cũng sai, mùa hè này cho em nghỉ, thường xuyên với bọn Tưởng Phương Dao ra ngoài chơi ."
Dừng chút, chị lại : "Chuyện chân giả cần vội, chị thế này cũng quen, từ hồi học mầm non đến bây giờ cũng hai mươi mấy năm rồi, đột nhiên lắp cái chân giả, chị sợ chị biết đường luôn đó."
Triệu Hữu Thời từ biết chị mình khác với người ta, trước đây cha mẹ hai người vất vả làm lụng chăm sóc gia đình, chỉ lo lắng cho hai chị em , còn phải trợ cấp cho cha mẹ hai bên, bình thường cũng có chút tích cóp, ngờ trong chớp mắt ngoài tiền cho con cái ăn học còn chi khoản lớn trong việc chữa chạy cho chị , vì thế việc lắp chân giả cho chị cứ thế bị kéo dài, cho đến tận hôm nay. Bây giờ chị cũng làm hai năm, trong nhà bắt đầu chuyển sang lo lắng chi phí học tập cho Triệu Hữu Thời, việc lắp chân giả lại lần nữa nhìn thấy hy vọng.
Triệu Hữu Thời lay chuyển được Hữu Vi, chị luôn có hai, bình thường chỉ có số mệnh quyết định nổi mà thôi, thứ bảy Triệu Hữu Thời bị dắt dạo phố, mọi đồ đạc luôn chọn loại rẻ để mua, chị lại bất tiện, đoạn đường nghỉ chút, qua nơi nào cũng có các loại ánh mắt khác thường nhìn vào, các sớm thành thói quen, lần mà hai chị em dạo gần đây nhất , hình như cũng là ở hai năm trước.
Dù sao Triệu Hữu Thời cũng còn tuổi, vừa tròn mười tám, cần biết bình thường hướng nội trầm ổn bao nhiều, nhưng những ở tuổi này sao lại thích xinh đẹp, mua hai bộ quần áo và chiếc váy, hết nhìn lại nhìn thích buông tay, liên tục soi gương, con người đúng là phải dựa vào ăn mặc, ngay cả chính cũng bị chính mình làm cho "Kinh diễm" phen, lúc vào phòng thử đồ cảm giác như mình rất thích nên đỏ mặt ngượng ngùng.
Ngày hôm sau chị lại : "Quần lót và áo lót cũng phải đổi, bây giờ em học ngoại trú nên sao, về sau phải ở trọ ở trường, mấy thứ này đều phải phơi ra ngoài, thể quá khó coi." Sau đó chị lại liếc mắt nhìn lên ngực Triệu Hữu Thời, , "Ý, bây giờ em là B cup hay là C cup, sao chị nhìn lại thấy to lên rồi?"
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn ngực mình, lấy tay đo chút, cũng ràng thế này là lớn hay , nhưng ngay sau đó kịp phản ứng lại, tay vừa sờ vào búa, hơi bẩn, ghét bỏ "xì" tiếng, cầm lấy khăn lau xoa xoa búa, chị hỏi làm gì chứ, Triệu Hữu Thời trả lời: "Ngoài cầu thang có hai cái đinh lộ ra, em đóng lại chút."
Nhà của các cũng có tử lịch sử lâu rồi, nhìn vẻ ngoài có chút kiểu kiến trúc thời kì dân quốc, cầu thang bằng gỗ, năm năm trước hàng xóm trong toà nhà này từng hùn vốn sửa chữa, lần trước lúc Triệu Hữu Thời cầm giấy báo trúng tuyển chạy về, phát lòng bàn chân bị dập đầu chút, mới biết là cầu thang có đinh lộ ra ngoài , lo lắng chị dẫm phải, sớm muốn tu bổ, hôm nay mới lại nghĩ đến.
Triệu Hữu Vi cười : " , về sau có thể sửa chữa, chi mua thức ăn trước, em phải cẩn thận tay chân đó."
Triệu Hữu Thời tự xưng là toàn năng, trong nhà chỉ có hai chị em , phàm những việc như đường ống bị rỉ nước, cống thoát nước bị tắc, bóng đèn bị hư, quạt điện chạy, thậm chí mạch điện trục trặc, đều có thể tự mình sửa chữa, đóng có hai cái đinh là việc rất .
Búa và kìm đồng loạt ra trận, bao lâu Triệu Hữu Thời liền sửa xong, vỗ vỗ tay muốn thẳng đứng dậy, nàng đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyện đến thanh ầm ĩ vô cùng quen thuộc.
"A, Hữu Vi, cháu vừa trở về hả, chúng ta muốn tìm cháu."
"Cậu mợ, các người tới, có chuyện gì sao? Cháu vừa mua đồ ăn, trưa nay hai người ở lại ăn cơm ."
"Ôi, mua tôm à, chúng ta ở lại ăn đâu, đợi chút nữa còn phải làm." Cậu , "Chúng ta tìm cháu là có chút việc, khoản tiền kia cháu cũng mượn 5 năm rồi, ta nghe bây giờ Tiểu Thời cũng thi đậu đại học Thanh Hoa, các cháu lúc nào trả tiền , cháu cũng tình hình trong nhà cậu rồi đó, em cháu năm nay muốn kết hôn, cần dùng đến tiền!"
"Cậu à, lên nhà rồi ?"
"Cứ ở đây , mỗi lần đều trốn lên lầu , mỗi lần đều bị ngươi kéo dài xin khất, Hữu Vi, ta dù sao cũng là cậu ruột của cháu, cháu thể cứ quỵt nợ thế được, bao nhiêu năm rồi!"
Triệu Hữu Thời lên lầu, đứng ở cửa cầu thang do dự, dì Vương đột nhiên tới, nhìn thấy Triệu Hữu Thời, hoảng sợ: "Ai nha, làm ta sợ muốn chết, sao cháu lại đứng ở chỗ này, chị cháu nhờ ta với cháu, thành ở trong phòng , nhanh lên ." xong , bà lôi Triệu Hữu Thời lên lầu, "Chuyện của người lớn, trẻ con cần để ý, cháu vào nhà đong gạo nấu cơm trước , cháu xem ta cầm đồ ăn lên cho cháu đây, rồi, ta nhà vệ sinh, đợi chút giúp cháu làm tôm."
Triệu Hữu Thời thoáng nhìn cái túi nilon, chị quả nhiên là mua tôm tươi, trong nhà khó khăn lắm mới mua đồ tốt lần, cậu lại đến mức khó nghe.
làm việc lưu loát, đong gạo ,rửa rau , cũng mất bao nhiêu thời gian, giọng dưới lầu ràng mà liên tục truyền đến từ ngoài cửa sổ phòng bếp , cậu : "Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc hả? Ngày hôm qua Kiện Kiện tận mắt nhìn thấy mày và Tiểu Thời ở đường mua đống lớn quần áo, giày dép, còn mua cái di động, đó mà gọi là có tiền? cái gì mới gọi là có tiền? Mày là thành phần lao động tri thức ở công ty lớn, cậu chỉ là công nhân, chúng ta ai bần cùng hơn hả, năm đó ta thấy chúng mày đáng thương, mới nghiến răng móc ra mấy vạn đồng cho các ngươi mượn gấp, các ngươi gỏi rồi, dứt khoát muốn quỵt nợ ."
biết chị gì đó, giọng của cậu càng thêm vang dội : "Mày còn có mặt mũi nhắc đến ba mẹ mày nữa, chính vì cái chân của mày mới khiến bọn họ bị liên lụy thành như vậy, bọn họ vất vả làm lụng là vì bọn mày, mày đúng là cái đồ sao chổi xui xẻo, ba mày chạy xe vận tải lâu như thế cũng sao, mày vừa ngồi lên xe liền sảy ra tai nạn giao thông, làm hại ba mẹ mày bị chết đuối, còn mày là đứa què lại có việc gì, các người đều là hàng xóm của nó, các người xem có phải như thế hay , nhà ai dễ dàng chịu được hả..."
"Ba" tiếng, Triệu Hữu Thời vứt rổ rau xanh xuống, nước bắn tung toé, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy búa và dao phay.
Triệu Hữu Vi chống quải trượng đứng ở nơi đó, hàng xóm lại nghị luận ầm ĩ, ông cậu họ Triệu gia cũng phải là lần đầu tiên tới nơi này đòi nợ, nhưng là lần đầu tiên đứng ở trước mặt mọi người, để ý mặt mũi mà chửi ầm lên.
Mọi người còn do dự là có nên khuyên bảo chút, đột nhiên liền thấy từ trong hành lang lao ra người, mặc cái áo T-shirt trắng, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa, tay phải cầm cái búa, thân hình tái nhợt gầy, lại hùng hổ, mọi người ngạc nhiên, trơ mắt nhìn hoắc mắt đứng ở giữa sân.
Triệu Hữu Vi kinh ngạc: " Thời..."
"Chị đừng gì cả." Giọng Triệu Hữu Thời trầm tĩnh, nhìn thẳng cậu mợ, từng câu từng từ đanh thép ra, "Chị của ta từ tiểu học trở vẫn là tấm gương của đám học sinh, Mỗi năm hoạc sinh mới nhập học đều nghe chủ nhiệm lớp kể chuyện của chị ta, chị ấy chân nên thể ra học thẻ thao, người khác luyện tập chị ấy liền chủ động ở trong phòng học quét tước vệ sinh, chị chỉ dung chân nhảy dây, mỗi phút có thể nhảy 130 cái, mỗi lần thi thành tích đều là trong mười người cao nhất, từng được lên báo chí TV, chưa tốt nghiệp đại học bị tập đoàn Thời Đại nhìn trúng. Trước đây ta ham chơi thích học tập, sau khi được chị theo dõi dạy dỗ, tại ta thi đậu đại học Thanh Hoa, thầy giáo cấp ba còn kêu ta đến diễn thuyết khi khai giảng năm học mới."
ưỡn ngực ngẩng đầu, xiết chặt búa, "Các người ai có bản lĩnh dạy dỗ được con giống chị tôi, ai có bản lĩnh dạy ra người như ta, các người dựa vào cái gì chị tôi liên lụy ba mẹ, niềm kiêu hãnh nhất của ba mẹ tôi chính là có người con như chị tôi!"
Chiếc búa trong tay vung ra, cậu và mợ khỏi lui về phía sau hai bước, vừa giận vừa sợ: "Mày muốn làm cái gì!"
"Chị của ta các người là trưởng bối, cần biết là đúng hay sai, chúng ta đều phải lễ phép, bây giờ tôi dựa vào cái gì mà phải lễ phép với các ngươi, lúc trước bà ngoại mất , để lại mười vạn đồng là chia cho hai nhà, các người vụng trộm đem tiền giấu , hai chị em ta vẫn còn học, trong nhà cần dùng đến tiền để lo tang lễ, đành phải viết giấy vay nợ mượn ngưoi ba vạn, bây giờ chị tuy có công việc, nhưng tiền lương cao, còn phải nuôi ta, hai năm qua cũng trả nửa, vậy mà nửa đó các người lại xem là tiền lãi, còn muốn chúng ta trả thêm đúng ba vạn tiền gốc!"
Bảo sao việc nhà họ Trình lại hấp dẫn như vậy, cũng ai biết của khoản tiền này, nay bọn họ mới hiểu được ngọn ngành. Triệu Hữu Thời luôn luôn chuyện lớn tiếng, văn văn nhã nhã, động chút là mặt đỏ , giờ phút này ăn ràng, có đầu có cuối, hề thấy vẻ nhát gan ngượng ngùng, đem việc xấu trong nhà ra bên ngoài, thèm để ý đến mặt mũi của trưởng bối.
Triệu Hữu Thời nắm búa, lại lên trước vài bước, cậu mặt đỏ tai hồng, để ý đến lôi kéo của mợ , cả giận : "Chị mày dạy mày thành như vậy đó hả, biết tốt xấu, còn muốn giết người? Các người xem , đây chính là cháu ngoại của tôi đấy..." Thanh của ngưng bặt, chiếc búa trước mặt muốn giơ lên, thiếu chút nữa thét chói tai, lại thấy Triệu Hữu Thời đột nhiên kéo tay , đem cái búa nhét vào trong tay của .
"Đòi tiền có, đòi mạng có cái, ông giết tôi ." Triệu Hữu Thời lạnh nhạt câu, mọi người còn chưa giật mình xong, lại nghe , "Các các chú, mọi người giúp cháu báo cảnh sát, có người muốn giết người, búa có vân tay của ông ta, mọi người cũng nhìn thấy ông ta muốn giết cháu ."
Triệu Hữu Vi nôn nóng : "Tiểu Thời, em làm cái gì thế, cậu mợ..."
Cậu giơ búa lên, vừa sợ vừa giận: "Mày đừng cho rằng tao dám, hôm nay tao liền ở trước mặt mặt của mọi người dạy dỗ mày phen, em tao sinh cái loại con như mày!"
Láng giềng sốt ruột, vội vàng khuyên bảo, có người đến bên ông cậu họ Triệu, có người nháy mắt với Triệu Hữu Thời, ai chú ý đến tay của Triệu Hữu Thời chậm rãi đưa về sau thắt lưng.
Địch Mẫn đứng ở cách đó xa, vây xem lâu, "Ôi" tiếng nở nụ cười, đánh giá Triệu Hữu Thời, ngờ lại có thể chuyện lưu loát như vậy, xem ra là mấy năm lời nào, tích cóp thành nhiều như vậy, tính toán hơi hết. lúc tính toán vòng qua đám người, liền nhìn thấy kịch tính bị cuốn lên cao, mấy câu của Triệu Hữu Thời sao lại quen tai đến thế, còn chưa quyết định có xem tiếp hay , đột nhiên liền nhìn thấy tay Triệu Hữu Thời dấu về phía sau lưng.
Triệu Hữu Thời nắm chặt tay , ngực phập phồng chút, thái dương bị mặt trời chiếu lên khiến cả đầu nàng cũng nóng lên, nghe thấy tiếng động gì xung quanh nữa, chỉ nghe thấy cậu ngừng mắng chửi người, lúc cha mẹ còn ông ta cũng cười nhạo ít lần, sau khi cha mẹ mất đối với chị em lúc nào cũng là vênh mặt hất hàm sai khiến, chị dễ dàng tha thứ, bởi vì đây là thân nhân duy nhất còn lại của bọn họ, Triệu Hữu Thời cần thân nhân, có chị là đủ rồi, "Tàn phế", "Sao chổi xui xẻo", "Chết", những chữ này như những ánh sao chói đâm vào mắt , trong lồng ngực hơi dâng lên luồng khí nóng, tay sờ được thứ đó, muốn rút ra, tay đột nhiên nóng lên, có người nắm vào.
" học cũng nhanh đấy nhỉ, học xong là muốn thực hành luôn hả?"
Nhét dao vào trong tay , kêu người báo cảnh sát, kiện tôiij mưu sát, đao có vân tay của , còn có người làm chứng, còn sợ trả thù được?
Việc của mình tự mình giải quyết, có gan liền đâm cho đao!
Địch Mẫn nắm lấy tay Triệu Hữu Thời, khuôn ngực rộng rãi phía trước, chỉ là đứa gầy gò nho nhã, ngực của tại phập phồng ngừng, ngực có vết bẩn, gan lớn.
"Mọt sách, đừng có nhét dao thắt lưng, như thế này sao lại đâm chết chính mình?"