Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      ngocanh thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 10 : Bắt gian con trai

      Edit: Linh

      Mùi thơm món chân giò hầm của Triệu Hữu Thời tràn ngập khắp phòng, Đinh Sĩ Lỗi vừa bước vào đến cửa kêu: "Sao thế này, các cậu đóng gói món gì về thế?"

      Lý Giang chỉ vào phòng bếp: "Còn hầm bếp, phải mua."

      Năm giờ chiều, giò heo hầm mềm, chiếc đũa cắm xuống, vừa mềm vừa béo, Địch Mẫn cầm chén múc miếng, dựa vào kệ bếp tiếng gặm xuống, Triệu Hữu Thời ai oán nhìn , lại dùng muôi đảo chút, : "Có phải có thể tan sở rồi ?"

      " phát Đinh Sĩ Lỗi bây giờ mới đến hay sao?" Địch Mẫn rảnh chú ý đến những thứ khác, chớp mắt ăn sạch miếng giò heo lớn.

      Đinh Sĩ Lỗi tới, kêu: "Nếu biết có người nấu ăn, mình đến từ sáng sớm!"

      lên tiếng chào Triệu Hữu Thời, hề khách sáo, học theo Địch Mẫn tìm thịt ăn, Triệu Hữu Thời càng thêm ai oán, vài lần muốn lại thôi, cũng may Lý Giang là người tâm lý, cười khan : "Hôm nay cám ơn em nhiều, con người Địch Mẫn luôn như thế, em tan sở , lần sau đến ngày nghỉ, em muốn tới đây tới, cần để ý ."

      Triệu Hữu Thời nghĩ, dù sao cũng là người mới, tuy phần việc này chính thức, nhưng tiền lương rất khả quan, Lý Giang cũng rất giúp đỡ , thể tỏ ra quá khách sáo, còn nữa, quả đúng như Lý Giang , nếu có máy tính chuyên nghiệp, hiệu quả công việc thực bị chậm rất nhiều, bởi vậy sau khi tan việc ở quán trà, Hữu Thời còn có thể cố ý đến công ty làm việc, thuận tiện nấu thức ăn khuya cho ba người kia.

      Khi chị biết tìm được việc mới, bèn với : "Lý Giang chị cũng từng nghe đến, so với chị hơn hai khoá, cậu ấy học năm thứ ba đại học lấy tiền trong nhà mở công ty, nghe người khác công ty cũng ra dáng lắm , ngờ là Địch Mẫn cũng ở đó."

      Triệu Hữu Thời : "Trong ba người bọn họ, em vẫn cho là Địch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi chỉ là làm công , mấy ngày hôm trước mới nghe Lý Giang , ra bọn họ cũng là đối tác, lúc trước mấy người góp vốn cũ muốn tiếp tục làm, công ty kinh doanh gặp rất nhiều khó khăn, cũng may dựa vào giúp đỡ về mặt tài chính và kỹ thuật của Địch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi mới duy trì công ty, cho nên bốn tháng trước, Lý Giang cho bọn họ nhập cổ phần rồi."

      "Thảm nào Địch Mẫn liều mạng như vậy, cả ngày ở bên đó, chị còn tưởng là đổi tính cơ." Triệu Hữu Vi dừng chút, sửa lại tóc cho Triệu Hữu Thời, còn , "Em tìm công việc như vậy cũng tồi, nhưng mà đừng có gần gũi quá với Địch Mẫn."

      Triệu Hữu Thời khó hiểu: "Vì... sao vậy?"

      Triệu Hữu Vi nhíu mày: "Người như , chị cũng lắm, hoàn cảnh nhà bọn họ em cũng biết, sau khi gặp chuyện may, luôn có vài người phức tạp đến nhà của , lúc học trung học từ tiền học phí đến sinh hoạt phí, cũng là những người đó cho. Chị biết những lời đồn đãi có thể là tin vỉa hè, cũng thể lấy thành kiến để đánh giá người, nhưng Địch Mẫn, cảm giác mà người khác cảm nhận về là quá để ý lợi ích, nếu chỉ là sơ giao sao, nếu quan hệ quá thâm sâu nên."

      Triệu Hữu Thời ngờ chị mình đánh giá Địch Mẫn như vậy, vì lợi ích, thể quá thân thiết. từ trước đến nay cũng thích Địch Mẫn, hai người tuy ở gần nhà nhau, ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng gặp, còn nhớ trước kia Địch Mẫn thường coi như ăn xin ngồi ở góc đường, ném tiền xu trước mặt , lúc ấy cho rằng Địch Mẫn hư đến mức thiếu đạo đức rồi.

      biết câu “người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn” có đúng hay , giờ cũng có cơ hội tiếp xúc với Địch Mẫn, nhưng cũng hiểu rốt cục là người như thế nào.

      Hôm nay lại là ngày nghỉ tại quán trà, theo thường lệ đến " công ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử " làm việc, cả buổi sáng đều thấy bóng dáng của Địch Mẫn, đợi đến giữa trưa khi rửa bát mới nghe động tĩnh ngoài cửa, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy tiếng chuyện.

      Lý Giang : "... Mình vẫn khảo sát, ba trang web lưu lượng tuy rằng cũng tệ, tiền lời cũng tàm tạm, ngày xưa Dư Kiệt rút vốn, cũng là vì cảm thấy thị trường này có đất phát triển lắm, mình cũng từng nghĩ chuyển hình thức kinh doanh, cũng tìm nhà đầu tư, nhưng đối phương ngay cả cơ hội gặp mặt cũng cho, bây giờ những thứ này đều là suông."

      Địch Mẫn chuyện có chút nể mặt: " thực tiễn mới gọi là suông, nửa năm trước cậu cũng nắm tình huống, nhưng lề mề quả quyết kéo dài đến tận bây giờ, lúc nào mới dám hạ quyết tâm?"

      "Quyết tâm mình có, thế nhưng tài chính sao? Đây phải là con số , Thẩm Lãng Vĩ đầu tư rất nhiều công ty, nhưng đâu phải muốn gặp ta là có thể gặp được ngay, cậu làm việc quá nóng vội muốn đạt được thành công, hiểu được phải có nền móng vững chắc, mình có kế hoạch của chính mình, hai năm qua vẫn chuyên chú vào ba trang web này, nếu cậu có bản lĩnh, đưa nhà đầu tư đến, mình hai lời, cái gì cũng nghe theo cậu !"

      khí có chút ngột ngạt, Đinh Sĩ Lỗi nhanh chóng đứng ra hoà giải.

      Miếng bọt biển tay Triệu Hữu Thời sắp khô, khỏi nhớ tới đánh giá của chị về Địch Mẫn mấy ngày hôm trước, vì lợi ích trước mắt tình hình trước mắt khác hẳn nhau, rốt cục Địch Mẫn là loại người nào?

      Đột nhiên "Oành" tiếng vang lên, khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức run lên bần bật, quay đầu nhìn thấy Địch Mẫn sắc mặt u, cửa phòng bếp bị dùng sức cũng còn đong đưa, Triệu Hữu Thời chưa tỉnh hồn: " sao chứ?"

      Địch Mẫn liếc nàng cái, nhìn xoong nồi hỏi: "Ăn hết rồi?"

      Triệu Hữu Thời tìm gói mì tôm, lại thêm quả trứng gà, Địch Mẫn tựa ở bên, châm thuốc lá : "Vừa rồi nghe lén được ít hả?"

      Triệu Hữu Thời biện minh: " phải là nghe lén, vừa nãy cửa phòng bếp đóng, các lại chuyện khá to tiếng."

      " phải nghe lén, em biết tự sấu hổ, đóng cửa lại?"

      Địch Mẫn chuyện lúc nào cũng bạc bẽo như thế, trong khoảng thời gian này Triệu Hữu Thời biết bị ăn hiếp bao nhiêu lần rồi, nếu như là hồi còn , có thể khóc cho xem, tại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

      " nguyền rủa hả?"

      Ngay cả việc thầm nguyền rủa ở trong lòng mà cũng biết, Triệu Hữu Thời còn lời nào để , đảo đảo xoong mì tôm, " biết còn hỏi."

      " lễ phép!" Địch Mẫn ngoài miệng vui, nhưng biểu mặt lại là vui vẻ, câm lại biết tranh luận, giống như lần đầu tiên em bé mở miệng gọi "Ba ba", hay đứa trẻ tập tễnh bỏ tay vịn học những bước đầu tiên, khiến người khác cảm động.

      lôi nhúm tóc đuôi ngựa của Triệu Hữu Thời : "Em thử xem, ba trang web đó có phải là rất nhàm chán, có cần phải thay đổi hình thức hay ?"

      Triệu Hữu Thời bị kéo đau, cách xa ra chút, hỏi lại: "Chuyển hình thức làm gì?"

      "Muốn biết ?"

      Triệu Hữu Thời đổ mì tôm ra, : " giờ công ty vẫn tốt, tiền lời cũng khá, chuyển đổi hình thức phong hiểm gì ."

      "Làm sao em biết tiền lời khá?" Địch Mẫn như cười như , "Nghe lén Đinh Sĩ Lỗi gọi điện thoại hả?"

      Triệu Hữu Thời đỏ mặt, thề thốt phủ nhận: " có." Lúc Đinh Sĩ Lỗi nghe điện thoại đều tránh , nhưng vẫn có vài lần cẩn thận nghe được ít liên quan đến giá cả.

      Địch Mẫn khí thế áp đảo người khác hỏi: " có? Vậy sao em biết tiền lời khá tốt, em đoán sao ? biết em còn có bản lãnh này, vậy em đoán thử xem, chuyển đổi hình thức có gì phiêu lưu, em báo động trước cho được ."

      Triệu Hữu Thời bị ép, ngữ khí trở nên tốt , nhuốm vẻ tức giận, " quá nóng vội muốn thành công, mới làm nửa năm muốn chuyển hình thức, Lý Giang chuẩn bị lâu như vậy, còn mới quan sát."

      "Chỉ vì cái trước mắt?" Địch Mẫn cười cười, cầm lấy bát mì ăn từng đũa to, thuốc lá vẫn còn kẹp tay, Triệu Hữu Thời lo lắng tàn thuốc bay vào trong canh.

      "Em cho là làm ở Thời Đại chỉ là làm thêm đợt nghỉ hè công, là tham múc lương mấy trăm đồng , hay là tích luỹ kinh nghiệm cuộc sống?" Địch Mẫn cắn điệu nửa quả trứng ốp la, , "Ông chủ của Thời Đại là Thẩm Lãng Vĩ, nổi tiếng là kẻ đầu tư sáng suốt, làm ăn về mảng điện tử , tài sản khổng lồ."

      tạo lập cơ sở ở đó lâu, mỗi ngày sớm về muộn, vất vả vô cùng chẳng phải là vì ba cái trang web sớm hay muộn cũng sập kia hay sao, khoảng cách hai toà nhà gần như thế, nhưng lại là khác biệt trời vực, sớm hay muộn cũng vào được trong đó, ngồi lên ghế giám đốc.

      Triệu Hữu Thời mơ hồ hiểu ro, quả nhiên là người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, giống như Lý Giang cũng hiểu , nhưng ngược lại chị chỉ lời trúng đích. tò mò hỏi: "Nếu Lý Giang phản đối, sao dùng thân phận cá nhân tìm ông ta?"

      Địch Mẫn ăn xong, đưa bát mì lại cho Triệu Hữu Thời, nghe hỏi câu hỏi vô tri như thế, có chút buồn cười, nhưng thấy đôi mắt trong veo của , vẻ mặt chờ mong, đột nhiên cười nổi.

      " dựa vào tư cách cá nhân gì để tìm ông ta, có bối cảnh gì, là quan nhị đại hay là phú nhị đại? ( quan nhị đại = con của quan chức cao cấp; phú nhị đại = con nhà giàu, tỷ phú). Nếu có gì cả, tất cả cũng chỉ là những lý luận suông, mà Lý Giang vừa hay lại cho cái gốc rễ này, ấy có trụ cột, công ty này làm ăn cũng tồi, trang web có chút danh tiếng, Lý Giang cũng có ý định, nếu , em nghĩ vì sao lại tận tâm tận lực giúp ấy?" Địch Mẫn cười cười, " có bao giờ làm chuyện vô ích?"

      Triệu Hữu Thời có chút đăm chiêu: "Lý Giang đối phương ngay cả cơ hội gặp mặt cũng cho, vậy dựa vào cái gì để ông ta gặp ?"

      Lần này Địch Mẫn trả lời , gẩy tàn thuốc, đột nhiên : "Em em đồng ý với Lý Giang, là tán thành, hay là sợ sau khi trang web chuyển hình em mất công việc tốt như nay?"

      Triệu Hữu Thời vẫn chưa trả lời, Địch Mẫn hít hơi thuốc, lúc chuyện mùi thuốc lá sặc cổ họng, khiến Triệu Hữu Thời thấy nhìn mặt .

      "Triệu Hữu Thời, bây giờ phải đối với em khá tốt hay sao? Em thử đoán xem vì sao lại tốt với em vô điều kiện như thế?"

      Triệu Hữu Thời khó hiểu, lập tức khẩn trương, ra lời.

      Mỗi câu của Địch Mẫn, nhất là câu sau cùng khiến cho kinh hoảng, thấp thỏm bất an, lo lắng, cũng dám chắc mình hiểu hết ý của Địch Mẫn, vài ý tưởng còn chưa hình thành tự động biến mất trong não bộ, Địch Mẫn từng có câu đúng, là mọt sách, nếu là mọt sách, vậy tốt nhất là đừng có miên man suy nghĩ, cố gắng kiếm tiền, dụng tâm học tập, chuẩn bị cho kỳ khai giảng tới.

      Triệu Hữu Thời nghĩ như vậy, cứ cách hai ngày lại mua đồ ăn đến công ty. Hôm nay vừa đến cửa thang máy, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ngửa đầu nhìn những con số nhảy biển tầng lầu của thang máy. Ánh mắt kia liếc về phía Triệu Hữu Thời, vui vẻ : "Ai, Tiểu Thời, tại sao cháu lại ở chỗ này?"

      Triệu Hữu Thời nhìn mẹ Địch, kinh ngạc : "Dì, ngươi tới đây làm..."

      Mẹ Địch nhìn có chút nôn nóng, lặng lẽ : "Cũng có việc gì, dì thấy Mẫn Mẫn của con gần đây có chút kỳ quái, cho nên hôm nay dì theo đến xem chút."

      "Hả?" Triệu Hữu Thời hoàn toàn hiểu.

      Địch mẫu cho rằng Triệu Hữu Thời là đối tượng biết lắng nghe, : " Mẫn Mẫn của cháu trước kia rất biết điều , bình thường chỉ cần tăng ca, về nhà ăn cơm, còn ăn khuya, gần đây nó luôn là ăn ở bên ngoài rồi, về nhà có khẩu vị, Dì hầm giò heo cho nó, nó còn dạy dì phải hầm mấy tiếng, cho gia vị gì vào, Dì cảm thấy rất kỳ quái , dì nấu cho nó nhiều năm như vậy, có bao giờ cho hương diệp và hoa tiêu đâu , chỉ có nhà con là làm như vậy, hơn nữa hôm nay thứ bảy, nó còn phải tăng ca, dì bèn theo nó ra ngoài, thế nhưng nó lại tới chỗ này, có lẽ nó có bạn , ở chung ở trong này..."

      Mẹ Địch bỗng nhiên chú ý tới túi đồ ăn mà Triệu Hữu Thời xách, kỳ quái : "Này, Tiểu Thời, sao cháu mua nhiều món ăn vậy." Dừng chút, " đúng, sao cháu cũng tới nơi này?"
      milktruyenky, ngocanh, mattroiden28102 others thích bài này.

    3. roi_se_yeu_ai

      roi_se_yeu_ai Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      343
      tem nha..... :yoyo19:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ố là la......mẹ ck đụng độ con dâu rùi nha.........
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      @Linh ta chỉ đoán thui mà!!!!:yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :