1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 54: Chân tướng!

      Bạch Tử Sơ vuốt cằm : “ sai, mặt ta bị huỷ, huỷ toàn bộ luôn, giống như khuôn mặt của người lúc trước mà nàng gọi là “Đại ca”.”

      đến đây, Tô Thanh Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ý của chàng chính là lúc trước ở Lưu Quang Giáo chính là chàng cùng đệ đệ chàng, sau đó, chàng và đệ đệ chia tay nhau, chàng cải trang thành đệ đệ mình, lại tìm người đến cải trang làm nhân vật ca ca kia?”

      Khoé miệng Bạch Tử Sơ nhếch lên, tán thường Tô Thanh Nhan: “ hổ là Tô Tiểu Nhan, quả nhiên là lợi hại, vừa đoán trúng!”

      “Vậy đệ đệ chàng có bị trúng độc hay ?”

      ,” Bạch Tử Sơ nhàng lắc đầu, “Lúc đó nương tỉnh lại, liền đoạt lại đệ đệ thoát khỏi thị nữ khả nghi kia, nên có thể bảo vệ đệ đệ tốt, cấp cho thân thể cường tráng giống người thường. Chỉ là, ta có được may mắn đến như thế!”

      “Sau đó sao?” Tô Thanh Nhan nhịn được mà tiếp tục hỏi.

      “Sau đó, nương tìm người tin cậy là Mặc nương lén lút mang chúng ta rời khỏi cung, chúng ta được gia đình của người bình thường nuôi dưỡng. Cứ thế cho đến hai năm sau, nương ta bởi thân thể bị thuốc kia làm hại, lại có con cái bên cạnh, chịu nổi đả kích, cuối cùng dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn, mà sau đó Tiêu Quý phi liền được thành Hoàng hậu. Sau khi nương ta xa, cha ta vì cảm kích Mặc nương ngày trước chăm sóc tốt cho nương ta, liền cho phép nàng xuất cung, sau đó nàng liền tới tìm chúng ta.”

      Tâm trạng Tô Thanh Nhan bị lời của Bạch Tử Sơ làm thu lại tâm trạng, sau đó, nhất định là bọn họ còn phải trải qua nhiều khúc mắc, nếu Bạch Tử Sơ cũng sinh nỗi hận lớn như thế, muốn đem toàn bộ mọi người trong Lưu Quang Giáo kia giết sạch.

      Tròng mắt Bạch Tử Sơ bỗng lộ ra tia độc ác, sát ý ra đến nôi hai mắt long lên: “Sau khi hai huynh đệ chúng ta cùng Mặc nương trải qua được vài năm thoải mái, cho đến khi ta bảy tuổi, nơi ở bỗng bị ngập úng khiến chúng ta phải rời nhà ra vùng ngoại ô, ở đây lại gặp phải đội quân cướp bóc. Mà kẻ kia, chính là người của Lưu Quang Giáo!”

      Tô Thanh Nhan hít hơi lạnh, tựa hồ như nhìn thấy mọi chuyện lúc đó, nàng gắt gao cầm chặt tay Bạch Tử Sơ, đem ấm áp trong lòng bàn tay mình truyền cho .

      Nào biết được, tay của Bạch Tử Sơ lạnh như băng, giọng cũng mang theo phẫn nộ: “Đám tặc tử kia khi nhìn thấy Mặc nương nhan sắc đẹp, liền nảy lòng tham sắc, ý đồ muốn vấy bẩn nàng. Lúc đó Mặc nương mang theo huynh đệ chúng ta muốn chạy trốn, nhưng nàng chỉ là người phụ nữ,lại mang theo hai đứa lên bảy, có thể bỏ chạy được sao? Cuối cùng bị bọn cướp kia bao vây! đám súc sinh!” phẫn nộ đập tay lên giường, lớn tiếng quát: “Khi chúng muốn vấy bẩn Mặc nương, ta cùng đệ đệ đồng loạt xông lên, hết cắn lại đánh, nhưng chúng ta còn quá , có khí lực nên làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc nương bị bọn súc sinh làm bẩn, về sau chịu được nhục nhã mà cắn lưỡi… tự sát!”

      Tô Thanh Nhan bị tin tức này khiến cho sợ hãi thành lời, nàng mím chặt môi, lại biết nên gì để an ủi , chỉ có thể ôm vai , nhàng vỗ vỗ sau lưng dỗ: “Bạch Tiểu Sơ, ngoan, có Tô Tiểu Nhan ở đây rồi, Bạch Tiểu Sơ ngoan nhé!”

      giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống đầu vai Tô Thanh Nhan, Bạch Tử Sơ ôm chặt người thêm, đem mọi chuyện che giấu trong lòng bấy lâu nay đau đớn ra: “Nếu năm đó nhờ có Mặc nương em ta sớm còn, Mặc nương đối với chúng ta mà , chính là mẹ của chúng ta, nhưng …. Khi nàng gặp hạn, chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị ô uế. Cả đời ta đều thể quên được ánh mắt của Mặc nương trước khi chết, nàng mở lớn hai mắt nhìn chúng ta, có đau lòng, có day dứt, có chút nỡ xa chúng ta!”

      Đáy lòng Tô Thanh Nhan tựa như bị chén thuốc xâm nhập, thời gian trôi qua, thuốc chậm rãi thấm vào lòng, cay đắng cũng tràn ngập đến từng tấc da tấc thịt. Nàng nhàng vỗ vỗ vai Bạch Tử Sơ, đợi đến khi Bạch Tử Sơ trấn định tinh thần lại, nàng mới mở miệng hỏi: “Về sau sao? Làm sao chàng cùng đệ đệ có thể đến được Lưu Quang Giáo?”

      “Ngay sau đó Giáo chủ liền xuất , nhìn chúng ta cơ thể cường tráng, có thể đối phó với giáo chúng, liền đem hai chúng ta trở về, huấn luyện trở thành … tử sĩ bảo vệ !”

      Hai chữ “tử sĩ” vừa rơi xuống khiến Tô Thanh Nhan khỏi hít hơi, tử sĩ so với sát thủ còn cực khổ hơn. Sát thủ ít nhất còn có chút tư do, mà tử sĩ, từng giây từng phút đều phải vì chủ nhân, tiếc gì mà hy dinh lợi ích của bản thân, thậm chí là sinh mệnh. Điều này đối với con người thích tự do như Bạch Tử Sơ mà , quả thực chính là địa ngục. Cũng tương tự như thế, huấn luyện tử sĩ so với huấn luyện sát thủ càng thêm nhiều phần tàn bạo, hà khắc, tuỳ thời điểm đều có thể mất mạng.

      Bạch Tử Sơ cọ cọ vào lòng Tô Thanh Nhan, ôn nhu : “Năm đó hai huynh đệ chúng ta mới chỉ là hai đứa trẻ lên bảy, lại gặp phải chuyện như thế, a, Thanh Nhan, nàng ta làm sao có thể hận được? Ta hận thể khiến đám tặc tử trong Lưu Quang Giáo này đều chết cả , ước gì có thể uống máu bọn chúng, ăn thịt bọn chúng! Ngày đó, hai chúng ta quả thực phải chịu rất nhiều cực khổ, ngày đêm chịu hành hạ của người khác, đồ ăn đều là đồ ăn thiu thối, khi chúng ta chạy tìm người cầu cứu lại liên tiếp bị người lạnh lùng thèm dòm ngó, thậm chí còn bị những đó bắt trở về. Sau này chúng ta trốn nữa, bởi vĩnh viễn có ai tới cứu chúng ta, chỉ có chúng ta tự dùng sức mạnh bản thân cứu chính mình.”

      Tô Thanh Nhan trầm mặc, ôm cánh tay Bạch Tử Sơ ngày càng chặt, Bạch Tử Sơ phải đối mặt với sống chết thê thảm như vậy, ngẫm lại cuộc sống của mình Tô Thanh Nhan mới cảm thấy cuộc sống bản thân mình có bao nhiêu tốt đẹp. Nàng tuy là các chủ đứng đầu tổ chức sát thủ, nhưng nàng là kế thừa vị trí mẹ nàng truyền lại cho, may mắn là người trong các đều tôn kính nàng, đối xử với nàng luôn tử tế, so với Bạch Tử Sơ mà , quả thực là trời vực, , với cuộc sống của Bạch Tử Sơ mà phải là – địa ngục.

      Bạch Tử Sơ giễu cợt cười : “Hai chúng ta vì mạng sống bản thân mà khổ công tu luyện võ công, cuối cùng cũng đem mọi đối thủ giết hết, đứng chỗ cao nhất bên cạnh Giáo chủ. Đến ngày kia, khi Lưu Quang Giáo đại loạn, hai chúng ta thả những tử sĩ theo chúng ta ra, khôi phục tự do cho bọn họ, lúc này bọn họ liền thuận theo chúng ta, đem những kẻ có ý đồ phản kháng kia giết hết, tôn hai huynh đệ chúng ta lên làm Giáo chủ. Sau đó, chúng ta sóng êm biển lặng trải qua từng ngày. Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang tấc, sống ở nơi chém giết thôi, bỗng nhiên được sống cuộc sống an nhàn, đệ đệ ta chịu nổi, ngã bệnh. Mà ngày đó, cũng là ngày mà “Bạch Tử Sơ ngốc nghếch” xuất , cùng với việc báo đáp ta trả lại tự do cho đám tử sĩ, nguyện ý làm tuỳ tùng của ta. Còn đệ đệ của ta, ta đành đưa ra !”

      Tô Thanh Nhan mím môi thành sợi chỉ bạc, nàng cắt ngang lời Bạch Tử Sơ mà chỉ lẳng lặng ngồi nghe kể lại chuyện xưa.

      “Đệ đệ rời lâu có người trong Hoàng thất thầm tìm được ta, gì mà chính là do đương kim Thiên tử phái tới. Phải rồi, đệ đệ được hai năm Tiên Hoàng ốm chết, đương kim Thiên tử lên ngôi, cũng hai năm sau tới tìm ta, gì mà muốn tìm huyết mạch hoàng thất lưu lạc trong nhân gian, muốn cùng ta nhận thức lại tình huynh đệ!”

      “Lúc đó ta nghe thấy thế, hiểu được người trong Hoàng thất vô tình, nhìn nương ta biết, nên, lúc đó đương nhiên là từ chối, chịu diện thánh. Sau này, nàng đoán được ,” giọng của Bạch Tử Sơ bỗng cao lên vài phần, làm như nhớ lại chuyện gì vui vẻ, “Sau đó, đích thân Hoàng đế đến tìm ta, theo như , ra năm đó thị nữ muốn giết chúng ta vì quá sợ hãi mắc bệnh tâm thần, ngày ngày mê sáng, qua nhiều năm, có người để ý nghe được, liền bẩm báo lên tai Hoàng đế, lúc này mới sai người cẩn thận điều tra, rốt cuộc tìm được chúng ta.”

      “Lúc đó ta có chút hoài nghi , đương nhiên dám tiếp xúc nhiều, nhưng về sau, có thể là do tâm tình huynh đệ, hai người cũng mới là những đứa trẻ hơn mười tuổi, sao hiểu được chuyện gì, liền hạ đề phòng, trở thành huynh đệ tốt.”

      đến đây, mặt Bạch Tử Sơ hoàn toàn là hạnh phúc, Tô Thanh Nhan nhìn thế mà cũng thấy cao hứng thay cho .

      Bạch Tử Sơ ôn nhu ôm lấy Tô Thanh Nhan, tiếp tục : “Về sau khi chúng ta thân thiết, liền mời ngự y đến chẩn mạch cho ta, phát trong cơ thể ta có hai độc dược, là Nguyệt Hàn, là thuốc huỷ nhan. Lúc đó, vì muốn giải độc cho ta, tốn ít tâm tư, phái ít người nghe ngóng, cũng lúc đó gặp Tô Từ, Tô Từ nghe bệnh của ta bèn chủ động muốn đến bên cạnh ta chăm sóc cho ta. Nhưng đáng tiếc, Tô Từ chỉ có thể giải được thuốc huỷ nhan thôi, còn Nguyệt Hàn kia cũng khó giải, chỉ có thể dùng chút thuốc để giảm bớt. Mà để người trong Lưu Quang Giáo nghi ngờ, ta liền đem thuốc ngấm vào đùi gà để có thể ăn đùi gà mà hoá giải dược tính của Nguyệt Hàn. Sau đó nghe tin Nguyệt Hàn khó giải, Hoàng đế lại có thể vì ta mà sinh ra áy náy, tích tụ trong lòng, sau đó bệnh nặng hồi khiến ta bị doạ sợ.”

      Tô Thanh Nhan mở to hai mắt: “ phải người xưa thường người trong Hoàng thất đều vô tâm vô tình sao? Hoàng đế này… chẳng lẽ là cố ý thu phục lòng chàng?”

      “Cái này ta ” Bạch Tử Sơ mỉm cười, “Nhưng mấy năm nay, quả nhờ có chiếu cố địa vị của ta ở Lưu Quang Giáo mới dần được an ổn, đệ đệ cũng có thể bình an sống qua ngày. Nên dù là lợi dụng ta, ta cũng trách.”

      đến đây, Tô Thanh Nhan có chút ngạc nhiên : “Vậy đệ đệ chàng cũng thường xuyên ăn đùi gà sao?”

      “Xuy,” Bạch Tử Sơ bật cười, gõ gõ lên đầu Tô Thanh Nhan : “Đệ đệ ta khoẻ mạnh mà, năm đó tội gì cũng là ta gánh vác, Nguyệt Hàn kia cũng mới chỉ hạ vào ta, cũng chưa chạm đến người .”

      Tô Thanh Nhan mếu máo: “Vậy khoẻ mạnh như thế sao mọi chuyện khó khăn đều do mình chàng đối mặt?”

      Bạch Tử Sơ bị nàng hỏi vấn đề này mà ngẩn người, lâu sau, mới khẽ mỉm cười: “Vì ta là nam nhân, mà là em trai của ta!”

      Bỗng nhiên có cảm xúc dần thấm trong lòng Tô Thanh Nhan, giờ phút này nàng mới phát giác, Bạch Tử Sơ tuy gầy nhưng hăn có yếu ớt.

      “Bạch Tiểu Sơ, chàng là ca ca tốt!”

      “Đúng thế, đáng tiếc ta phải là tướng công tốt!” Bạch Tử Sơ cười vui vẻ lặng lẽ lau nước mắt của Tô Thanh Nhan, “Tô Tiểu Nhan, tướng công lợi dụng nàng như thế, nàng còn ta sao?”

      chứ? Sao lại ?” Tô Thanh Nhan cười rạng rỡ, “ có chàng cứu ta, chỉ sợ ta sớm chết!”

      “Xuy,” Bạch Tử Sơ cười , “Khi đó, nếu phải ta kéo nàng vào chuyện này, e rằng nàng gặp chuyện may!”

      Tô Thanh Nhan cười cười đáp lời , lúc trước khi tiến vào cứu , đó là nàng tự nguyện, nếu thực gặp chuyện may, Bạch Tử Sơ hoàn toàn có thể bỏ mặc nàng ở lại, nhưng lại làm vậy, dùng chính thân hình của bảo hộ cho nàng bình yên, chút thương tổn nào, ngược lại lại bị thương tổn toàn thân.
      B.Cat, Ishtar, fujjko3 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Pham Trang Bộ này ngưng hơi lâu rồi nha bạn. Nếu bạn bận hay drop truyện bạn báo với mình 1 tiếng. Còn nếu bạn vẫn edit tiếp mong bạn theo đúng tiến độ qđ của Cung là 2chuong /1 tuần nhé :)

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Pham Trang mình nhắc nhở lần 2 nha bạn. Nếu bạn bận, tạm drop truyện thì phiền bạn để lại lời nhắn trong topic hoặc ib 4rum vs mình.

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412

      Đùi gà thứ 55: Việc mà Bạch Tiểu Sơ tính kế

      “Vậy về sau sao? Vì sao ngươi lại đến đối phó với người của Tố Các chúng ta?” Tô Thanh Nhan giục Bạch Tử Sơ mau mau tiếp.

      Bạch Tử Sơ tiếp tục trả lời: “Hoàng đế đối xử như vậy với ta, ta đương nhiên cảm kích tận tâm với nên muốn báo đáp , thể từ chối bèn : ‘Nếu có thể, hay là giúp trẫm trừ khử những tên tham quan ô lại.’ ”

      Nghe đến đây, Tô Thanh Nhan ngây ngẩn cả người, suy nghĩ của nàng bỗng nhiên bay đến khi ở phủ của Nhạc Phúc Đức, tỉnh ngộ : “Việc Nhạc Phúc Đức chết, là ngươi cố ý làm?”

      Bạch Tử Sơ gật gật đầu: “ cùng thừa tướng cấu kết lâu, hại ít người rồi, ta đương nhiên phải trừ hại cho dân.”

      “Vậy ngươi….” Tô Thanh Nhan bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó quỷ dị như thế nào, việc mà Bạch Tử Sơ quen thuộc hành vi của Nhạc Phúc Đức như vậy, chỉ dựa vào mình nhất định là thể.

      Bạch Tử Sơ chỉ khẽ cười : “Ta là vì hoàng đế mà thành lập ra tổ chức, chuyên vì hoàng đế ám sát những ác nhân trong thiên hạ, mà các thủ hạ này, đều là những người trước kia theo ta làm phản ở Lưu Quang Giáo, ngày thường thường làm theo những chỉ đạo của ta, tìm hiểu tin tức là bọn họ, còn khi ám sát, ta cùng với bọn họ, thậm chí là mình ta hành động, chứ rất ít khi ta để cho bọn họ hành động mình.”

      “A, mưu kế hay nha, tức là vẫn có kẻ phục ngươi?”

      Bạch Tử Sơ cười : “Bọn họ làm tử sĩ nhiều năm, đương nhiên trong lòng có chút kháng cự làm kẻ giết người cho ta, cho nên nếu muốn được tin phục, nhất định phải tự thân mình xuất chinh, tự mình động thủ, mới có thể điều động sĩ khí.”

      Dừng lại chút, hai mắt nhìn về phía Tô Thanh Nhan : “Về phần đối phó với các ngươi, vì là người của Tố Các giết nhiều quan tốt, khiến hoàng đế tức giận, muốn trừ bỏ các ngươi.”

      “Vì thế, ngươi liền để cho Tô Từ cố ý xuất trước mắt ta, khiến có thể thành công trà trộn vào bên trong Tố Các, tìm hiểu thu thập tin tức? giả như trong lúc vô ý đưa ra đánh đố với ta, khiến ta phải thua , thể lẻn vào bên trong Lưu Quang Giáo muốn trộm Ngọc Diệp Hoa, mà ngươi ,” Tô Thanh Nhan dùng sức nắm lấy cằm Bạch Tử Sơ “nghĩ kế khiến cho ta chết trong tay ngươi? Có, phải, ?”

      “Ai ôi,” Bạch Tử Sơ đau đến phải hô lên tiếng, vội : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, chút, chút, ta đau.”

      "..."

      Đối với kẻ mặt dày này, Tô Thanh Nhan quả thực có lời nào để , nàng buông tay ra, hờn giận : “ , tự mình thành khai ra, rốt cuộc ngươi tốn bao nhiêu tinh lực để ta rơi vào cuộc?”

      “Nha,” Bạch Tử Sơ xoa xoa mặt mình, rồi ngoan ngoan giơ ngón tay lên tính toán: “Đầu tiên, ta điều tra ra chỗ của Tố Các, rồi cố ý cho Tô Từ lượn lờ trước mặt ngươi giả vờ lạc đường, khiến cho Tô Tiểu Nhan nảy lòng tham sắc dẫn vào… ôi, sao tự nhiên lại đánh ta?”

      chuyện chính , đứng đắn chút!” mặt Tô Thanh Nhan đen lại, cái gì gọi là nảy lòng tham sắc? Nàng làm gì đâu?!?

      tón lại, chính là tìm cách để Tô Từ vào được bên trong, thầm khiến cho đám y sư bên trong đó đời nhà ma, rồi sau đó thừa dịp các ngươi thiếu y sư trà trộn vào, sau đó đúng như theo lời ngươi, đợi đến lúc sai biệt lắm, liền đưa ra đánh cược với ngươi, khiến ngươi thua cược, chỉ có thể đến đây ăn trộm Ngọc Diệp Hoa. A, Tô Từ rất lợi hại, chắc chắn, ngươi xác định thua cược.”

      Bạch Tử Sơ cười đến vô lại, nhưng trong mắt Tô Thanh Nhan càng nhìn càng chướng mắt, nàng mím môi, quát Bạch Tử Sơ tiếng: “, hai người các ngươi làm sao có thể thầm liên lạc với nhau? À, còn nữa, bên trong Tố Các chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người là người của các ngươi?”

      Bạch Tử Sơ ngẩn người ra, bỗng nhiên bưng kín miệng mình, lắc đầu kiên quyết : “Ta cho ngươi biết đâu! Dù cho ăn Đùi gà, ta cũng đâu!”

      "..."

      Tô Thanh Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khi Bạch Tử Sơ , dù nàng bức tử , cũng , nhưng là, nếu giờ thành đem ngọn nguồn mọi việc ra, hại đến nàng nữa, cho nên, dù có thêm vài thám tử ở nơi đó, nàng cũng cho là có việc gì cả.

      Bạch Tử Sơ nhìn Tô Thanh Nhan tiếp tục : “Về sau là việc ngươi đến nơi này, chúng ta lại thiết kế cho ngươi lấy ta, mà ta cũng có thể nhân cơ hội này, có thể ra khỏi Lưu Quang Giáo, thoát khỏi địa phương kia.”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, đến việc khỏi nơi kia, ngữ điệu của Bạch Tử Sơ trầm xuống, nhưng rất nhanh chóng khôi phục trạng thái. Tô Thanh Nhan nghe được thế, trong lòng thực cảm giác gì, nàng nhàng vỗ vỗ vai Bạch Tử Sơ, cái gì cũng .

      “Kỳ , khi ta lợi dụng ngươi để đào thoát ra khỏi nơi kia nghĩ tới đem mọi thân tín của ta lâm vào vùng lầy.” Giọng Bạch Tử Sơ thấp xuống mang theo đau khổ cùng chỉ trích.

      Tô Thanh Nhan mím mô hỏi: “Nếu ta đoán sai khi chúng ta xuống núi bị ám sát là việc mà ngươi an bài?”

      Bạch Tử Sơ sửng sốt, nhàng cười : “Làm sao ngươi biết?”

      “Đoán!” Tô Thanh Nhan đắc ý : “Hôm qua, Thanh Từ bỗng nhiên xuất , nhưng ngươi lại hề phản ứng, hiển nhiên như ngươi biết còn sống!”

      Bạch Tử Sơ gật gật đầu: “ sai, khi ta an bài ra trận này, đó là muốn thử công lực của ngươi, lại nghĩ….” liếc Tô Thanh Nhan cái, có chút khinh thường.

      Tô Thanh Nhan tức giận lườm vài cái: “Lúc đó ta cảm thấy có chút kỳ quái, Thanh Từ dù sao cũng là giáo hộ của Lưu Quang Giáo, tại sao lại có thể xúc động như thế, mình tự xông lên, giải quyết kẻ thù”

      Bạch Tử Sơ bất mãn bĩu môi : “Ngươi còn ta lợi dụng ngươi, ngươi chẳng nhẽ lại gạt ta sao? Có đêm khi chúng ta còn ở Lưu Quang Giáo, đột nhiên bị ám sats, khi đó ta tưởng là Giáo chủ cố ý phái người đến để thử ngươi, nào ngờ về sau khi ta hỏ Giáo chủ, lại tưởng đó là người của ta. Xem ra, đó đều phải là người của hai chúng ta mà chính là của ngươi, Tô Tiểu Nhan nha!” giơ ngón trỏ lên chỉ vào Tô Thanh Nhan, “Những người đó là do ngươi phái tới, mục đích là để thử ta, kết quả, hừ hừ hừ! Giờ mới hiểu vì sao đường đường là các chủ của Tố Các lại đột nhiên bị hôn mê! Hừ!” Tức giận bên trong cần nhiều lời cũng hiểu, đêm đó mình ôm Tô Thanh Nhan thoát bao nhiêu ám khí, ai cũng hiểu có bao nhiêu phần võ công cũng công lực, vậy mà nghĩ tới Tô Thanh Nhan vẫn làm bộ như biết gì cả.

      “Hừ,….” Tô Thanh Nhan đắc ý xoa xoa cằm, tiếp: “Ngươi kém chắc. Nếu ta đoán sai, lần này về lại Lưu Quang Giáo, việc ngươi bị bắt cũng là ngươi sắp xếp. Ngô, ta nghĩ trước khi ngươi cùng ta rời khỏi Lưu Quang Giáo dùng thân phận Giáo chủ phân phó đám người Tống thúc lần tiếp theo ngươi quay về giáo phải giả vờ như bắt được ngươi, sau đó đợi đến khi ta phái thủ hạ tinh nhuệ đến cứu ngươi ngươi lưới bắt được toàn bộ thủ hạ tinh nhuệ của ta, muốn phá hỏng thế lực của ta, từ đó trung tâm của Tố Các bị huỷ, đương nhiên râu ria cũng tồn tại được lâu, chắc chắn trong thời gian ngắn thể tiếp nhận nhiệm vụ, sát hại mệnh quan triều đình. như thế, chuẩn chưa?” Ngữ khí của Tô Thanh Nhan trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ nghe từng lời nàng , mặt mũi hoàn toàn là áy náy, đợi đến khi Tô Thanh Nhan tức giận véo tai mấy cái, mới trả lời: “Đúng đúng đúng, nương tử Tô Tiểu Nhan của ta là thông minh.”

      “Nhưng ta có chút nghi vấn, ngươi làm sao có thể khẳng định rằng ta cứu ngươi? Hay là…” Tô Thanh Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ, : “Ngươi lợi dụng tình cảm của ta! Aaaaa!” Lực tay mạnh thêm chút, lỗ tai Bạch Tử Sơ lập tức đỏ ửng lên.

      “Ngao, đau quá a!------ Lúc đầu đúng là ta có lợi dụng ngươi, nhưng ta… Nha, , , , ta chưa lợi dụng ngươi, chưa lợi dụng….”

      “Hừ,,,” nghe được Bạch Tử Sơ ra lời trong lòng mình, Tô Thanh Nhan mới buông tay ra.

      “Ô…” Bạch Tử Sơ xoa xoa lỗi tai đáng thương vừa bị chà đạp, uỷ khuất : “Trước kia, ta dẫn ngươi đến Lưu Quang Giáo, thậm chí để ngươi cưới ta, quả là có tâm tư riêng. Tố Các tồn tại rất lâu, nếu muốn đánh cũng thể nhất thời có thể làm được, nên ta mới bày ra kế sách này. Xác thực là ta muốn lợi dụng ngươi, để chúng ta cũng ra ngoài, mà ta còn có thể theo ngươi đến Tố Các. Sau này, lại gặp thời cơ, ta lại thấy Lưu Quang Giáo xảy ra chuyện may, lấy cớ muốn trở lại xem ca ca, để ngươi có thể điều động tinh nhuệ, hộ tống ta đến. Mà nửa đường quay về, ta bị bắt lại, mà ngươi vì cứu ta, phái thủ hạ tinh nhuệ đến cứu ta, lúc này thế lực của ta đập tan thế lực của ngươi!”

      Tô Thanh Nhan nheo mắt lại thành đường thẳng, nàng cắn chặt răng : “ đến cuối cùng, nếu ta thương lượng với ngươi, đối đãi với ngươi chút dối lòng, phải kế hoạch này thành sao?”

      Bạch Tử Sơ nhướn mắt: “Nếu ngươi đối với ta thực tâm, ta cùng ngươi đối đầu, trái phải cũng thất cũng nhiều. Chỉ là,’ bỗng nhiên giơ tay lên chỉ vào mặt mình cười rạng rỡ: “Bạch Tiểu Sơ đáng thế này, Tô Tiểu Nhan làm sao lại thương cơ chứ?”

      "..."

      "..."

      "..."

      Tô Thanh Nhan xoay người xuống giường: “Để ta nôn !”

      Bạch Tử Sơ ngẩn người, vội vàng kéo nàng trở lại, cười hì hì : “Nương tử Tô Tiểu Nhan nên tức giận.”

      Tô Thanh Nhan hung hăng trừng mắt nhìn cái: “Kế hoạch của ngươi quả thực là tốt, nếu quả ta ngươi, ngươi có thể thừa cơ bắt gọn lính của ta, nếu quả thực ta ngươi, ngươi liền để mặc ta đối phó với giang hồ hiểm ác, rời xa Lưu Quang Giáo? Hừ, ngươi sợ sau khi ta biết ta bị ngươi lợi dụng, phản bội ngươi sao?”

      Bạch Tử Sơ hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực : “Vì chiếc thắng tà ác, hy sinh là điều thể tránh khỏi…. Ôi uy, lỗ tai của ta!”

      “Bạch Tử Sơ, ngươi còn lơi vô lại nữa, hôm nay ta cắt tai ngươi nấu cùng Đùi gà.”

      “Ô ô ô … Tô Tiểu Nhan khinh dễ ta, ta phải là cho ngươi quay lại sao? Là ngươi tự ý quay lại, là tự ngươi chui vào rắc rối, sao có thể trách ta????”

      "..."

      Tô Thanh Nhan bất động hồi, ngẫm nghĩ, có vẻ đúng thế . Nhưng là, Tô Thanh Nhan nàng cũng phải kẻ ngốc, kỳ ở đêm trước đó, nàng biết được tin tức Bạch Tử Sơ có ý đồ muốn bắt gọn đám tinh nhuệ của nàng, ngày hôm sau Bạch Tử Sơ bị bắt đ, nàng liền phối hợp diễn trò, giả như thủ hạ của mình mất tích, còn cách nào khác, liền gọi Tô Từ đến giao cho tìm đám tinh nhuệ của mình đến, nhưng thực chất là để cho đám thủ hạ tinh nhuệ này bắt Tô Từ lại, còn nàng làm như lẻ loi mình lên núi, giả ý cứu Bạch Tử Sơ, như vậy, đó chính là cách để bảo tồn thủ hạ của mình, chỉ là nghĩ tới…

      “Chỉ là nghĩ tới, Tống thúc lại có thể tạo phản,” Bạch Tử Sơ khẽ than, : “Trước kia khi ta cùng Tống thúc thảo luận diễn trò, giải kéo đại ca của ta xuống đài, để Tống thúc lên đài, lại khôn nghĩ đến, ta ngược lại lại trở thành con rối trong tay Tống thúc, chân chính làm phản, còn ta suýt bị chôn sống ở đây.”

      “Nhưng trong tay ta vẫn giữ thứ, đó là gói thuốc nổ kia” Bạch Tử Sơ nghiêm mặt : “Thuốc nổ là do ta giấu trước kia, lúc ấy lên làm giáo chủ, hận thể đem những người này giết sạch, nhưng nghĩ đến Tống thúc làm người cũng tệ lắm, Thanh Từ cũng đối tốt với ta nên chưa ra tay, vẫn giữ họ lại, lại nghĩ đến bọn chúng lại làm phản. Cũng may, Tống thúc lại đem giam ta ở nơi ta giấu thuốc nổ để ta có thể đào thuốc nổ ra.”

      Tô Thanh Nhan mím môi: “Nếu quả Tống thúc đem ngươi đến giam trong đó, hoặc là ta tìm ngươi giúp ngươi ngươi làm thế nào?”

      “A” Bạch Tử Sơ cười cười: “Ta luôn đánh cược, ngay từ đầu là tính kế với ngươi, rồi tính kế với Tống thúc, đều là đánh cược, nhưng chứng minh, ta thắng. Tống thúc thích chỗ tối, ta liền đánh cược khi làm phản chắc chắn chọn chỗ tối mịt kia làm nhà giam, giấu thuốc nổ vào đo. Tô Tiểu Nhan đối với ta có tâm, ta liền đánh cược nàng đến cứu ta. Như thế nào? Ta lợi hại phải ?”

      Tô Thanh Nhan tức giận: “Phải, là ngươi lợi hại, lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi, giải quyết kẻ địch của ngươi, thậm chí kém chút đem thế lực của mình huỷ trong tay ngươi!”

      Bạch Tử Sơ bỗng nhiên trầm mặc, gì hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi biết vì sao ngươi phát Tô Từ là nội ứng của ta ?”

      Tô Thanh Nhan ngạc nhiên nâng mắt lên, đem mọi việc kiểm lại lần, hình như phát giác ra điều gì đó.

      Bạch Tử Sơ mím môi : “Ngươi nghĩ, nếu quả ngày, ta vẫn đem xương gà kia lấy ra, ngươi có khả năng biết đến việc này, bắt được Tô Từ? Về sau, ngươi lại có thể phát giác mọi việc bị ta tính kế?”

      Tô Thanh Nhan chấn động toàn thân, giờ mới phát hình như bản thân mình bỏ lỡ gì đó.

      Bạch Tử Sơ nhàng xoa xoa mặt nàng, ôn nhu : “Là, trước tiên là ta lợi dụng ngươi, nhưng sau thời gian ở chung với ngươi, ta thực bị rung động với ngươi, ta đành lòng làm tổn thương đến ngươi, cho nên, liền thầm đem mọi chuyện dần dần để cho ngươi sáng tỏ, cho ngươi hiểu được mà phòng bị. Về phần sao ta lại tự nguyện tin tưởng ngươi, để ngươi tự suy nghĩ .”

      Tô Thanh Nhan bỗng nhiên trầm mặc, xác thực, Bạch Tử Sơ là lợi dụng nàng, nhưng thể , khi ở chung, Bạch Tử Sơ đối đãi với nàng vô cùng tốt, vì nàng mà suy nghĩ nhiều việc, thậm chí cuối cùng, tiếc đem mọi tính toán của mình đánh vỡ , để nàng biết được mọi việc. Mà hết thảy, đều là vì tính !

      “Bạch Tử Sơ, ngươi thắng!” Yên lặng câu, Tô Thanh Nhan xoay người xuống giường, ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nàng rời , tâm Bạch Tử Sơ bỗng chua xót. Trước kia vốn muốn lợi dụng Tô Thanh Nhan mà huỷ Tố Các, lại nghĩ đến, trong khi lợi dụng nàng, đánh mất tâm mình, muốn hại nàng nữa, cho nên mới để nàng biết hết mọi chuyện, dỡ bỏ mọi nguỵ trang trước mặt nàng, nhưng là về sau này, có lẽ, thể được nàng tha thứ…

      Tiếng mở cửa vang lên đem mọi suy nghĩ trong lòng Bạch Tử Sơ cắt đứt, vui sướng nhìn về phía người tới, nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt bỗng hoá đen.

      " , ngươi đừng tới đây."

      “Bạch Tử Sơ, ngươi lừa ta nhiều lần, ta báo đáp tốt với ngươi là được!”

      " , ngươi, ngươi đừng tới gần ta... , ngô ngô ngô..."

      Mọi thanh kháng nghị bị miếng Đùi gà nhét vào miệng áp chế mất. Bạch Tử Sơ ra sức phản kháng, cuối cùng địch lại nổi tức giận của Tô Thanh Nhan, cuối cùng thảm bại dưới Đùi gà trong tay nàng….

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :