1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ sao hỏa đến la mã - Tiểu hài tử ngươi tới đây (52c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      Nguồn: http://truyen8.mobi/tu-sao-hoa-den-la-ma-c13a3126.html
      Tác giả: Tiểu hài tử ngươi tới đây
      Dịch giả: Hà Trang
      Đơn vị phát hành: Văn Việt
      NXB: Phụ nữ
      Thể loại: Thầy trò, hài
      Số chương: 52
      Số trang: 500
      Giá bìa:
      102k
      Ngày xb: 11/2012

      ***************
      Giới thiệu
      câu chuyện tình đầy lãng mạn, hài hước và dí dỏm được tái trong cuốn sách này. Từ bé Mộ Lạc Lạc mơ ước sau này lớn lên kết hôn với thầy giáo. Khi vào đại học, nàng quyết biến giấc mơ thành thực khi gặp được Địch Nam – thầy giáo chủ nhiệm lớp đại học của mình. Địch Nam khá bất ngờ trước lời đề nghị kết hôn của học trò nhưng sau đó đồng ý và cuộc hôn nhân bí mật của hai thầy trò bắt đầu...
      Liệu cuộc hôn nhân vội vàng giữa vô cùng đời, thẳng thắn, trong sáng và thầy giáo lạnh lùng, đơn, nhiều bí có thể kéo dài bao lâu?

      Lời tựa

      "Nhưng em rất thích thầy, tình phân tuổi tác, ngay từ cái nhìn đầu tiên, em biết thầy chính là chàng bạch mã em cần tìm."

      ♥ ♥ ♥

      Người con trong tình cũng giống như người mù, bất kể đối phương có xấu xí thế nào ta cũng để ý.

      Tình cần có lí do.

      ♥ ♥ ♥

      muốn với tất cả những người phụ nữ bị vướng trong lưới tình rằng: Chỉ cần tin là ấy bạn, chỉ cần bạn dùng ánh mắt lạc quan để nhìn lại tình cảm của bạn mọi thứ đều tốt đẹp!

      ♥ ♥ ♥

      ...Bất luận cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng bao giờ để ý đến , tình rốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho hay nhận lại, ai lại kiểm tra việc so sánh đó.

      ♥ ♥ ♥

      ...Trong tim có hàng ngàn lí do khiến thể buông tay, nhưng... buông thõng tay, chính ung dung thể khống chế của lúc này mới khiến cảm xúc trào dâng như vậy. Nếu, từng do dự, từng mặc kệ cho cuộc hôn nhân này tới đâu, nếu như, nhưng có nếu như...
      Last edited: 12/8/14
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1 - : "Thầy ơi, em muốn lấy thầy!"

      Thầy: ...

      "Thầy Địch, em có nguyện vọng, biết có làm khó thầy ?"

      "Thế đừng nữa."

      "..."

      Mộ Lạc Lạc mân mê vạt áo, chân muốn bước.

      Thầy chủ nhiệm Địch Nam nháy mắt, vẻ thách thức.

      "Thầy Địch, xin thầy đừng làm tổn thương tâm hồn ngây thơ, trái tim mong manh dễ vỡ của em..."

      "Mộ Lạc Lạc!"

      "Em đây thưa thầy."

      "Có gì em cứ , ngoài giờ học ra thầy trò ta cũng cần có khoảng thời gian riêng tư."

      "Chính vì vấn đề riêng tư, nên em đợi thầy tan lớp mới dám đến, có phải rất thấu tình đạt lí ..."

      Địch Nam tay chống lên bàn làm việc, mặt lạnh lùng chờ .

      Mộ Lạc Lạc xoa lên mái đầu nấm, khẽ ho tiếng, hơi cúi đầu, nhưng biết có phải vì quá lo lắng mà người ngả hẳn về phía trước, lảo đảo nhưng hai chân vẫn khá vững.

      "..."

      "Trước khi quyết định, em có nghĩ đến cảm xúc của thầy ?"

      Mộ Lạc Lạc dám nhìn thẳng vào thầy Địch, vẫn cứng đầu tiếp.

      "Em có rất nhiều ưu điểm, trẻ trung, xinh đẹp, có học vấn và hiểu biết ..."

      Địch Nam lại chớp mắt, trông như xem vở bi kịch.

      Mộ Lạc Lạc như muốn điều gì đó, từ ước mơ của là kết hôn với giáo viên, công việc ổn định, thu nhập cao, có tiếng tăm, có nhiều thời gian nghỉ và quan trọng nhất là và đứa con chưa ra đời phải mời phụ huynh tới, hừm, nghĩ quá xa rồi.

      "Chỉ vì để được miễn phạt?" Địch Nam . (Theo quy định của nhà trường, học muộn mười lăm lần bị phạt).

      " liên quan gì tới chuyện bị phạt!... Tất nhiên, nếu có thể miễn phạt cho em tốt quá..." Dáng vẻ lóng ngóng của Mộ Lạc Lạc tan biến, hiên ngang ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Địch Nam.

      Hai tay ôm bụng, chân vắt chéo vào nhau: "Thầy Địch, rốt cuộc thầy định như thế này đến bao giờ?..."

      Địch Nam ngẩng đầu nhìn: "Ngay từ đầu tôi hiểu em muốn gì."

      "Nhưng đêm đầu tiên của em..."

      vẫn chưa hết lời bị Địch Nam chặn lại.

      Mộ Lạc Lạc chú ý quan sát sắc mặt của Địch Nam, đôi mắt biết cười của sáng như trăng.

      Nhớ lại cách đây tháng...

      Mộ Lạc Lạc mới bước chân vào ngôi trường này, chính thức trở thành sinh viên khoa Công nghệ Thông tin.

      bàn tới chuyện ngành học này có phù hợp với nữ sinh hay , việc đậu đại học tấn bi kịch mà chưa từng nghĩ tới.

      Để "chúc mừng" tấn bi kịch này, hẹn vài người bạn hát và uống. Uống nhiều quá, về tới kí túc xá hai giờ sáng, quá giờ giới nghiêm từ lâu, nài nỉ van xin, nhưng bà quản lí kí túc xá nhìn thấy bộ dạng say xỉn của nhất định cho vào. Giữa đêm khuya gió lớn có chỗ ngủ, cũng biết mình bước vào phòng của thầy chủ nhiệm Địch Nam từ bao giờ (trong trường có khu nhà ở riêng cho giáo viên).

      Những chuyện xảy ra sau đó, hề nhớ, chỉ biết lúc tỉnh dậy, nằm chiếc giường đơn của Địch Nam. Lúc đó Địch Nam tắm, tuy cửa phòng vẫn đóng nhưng nhất định thầy giáo xóa hết dấu vết trong lúc hỗn loạn!

      Do đó khẳng định rằng, Địch Nam có ý đồ... cướp trong trắng của .

      "Đây là chuyện hiểu nhầm." Địch Nam giải thích giải thích lại, nhưng xem ra nỗi oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa hết được.

      "Em quan tâm, dù sao thầy cũng phải lấy em..." Mộ Lạc Lạc ngúng nguẩy, ngày đầu tiên nhập học, nhìn thấy thầy Địch, dù rằng trông thầy có vẻ nghiêm túc lắm nhưng với , chuyện đó quan trọng.

      "Thầy hơn em những chín tuổi, em như mặt trời tràn đầy sức sống, như đóa hoa sắp nở, nhất định sau này em tìm được người phù hợp, thầy và em quá khập khiễng." Địch Nam vừa giải thích vừa khuyên nhủ , thái độ rất lạnh lùng.

      Mộ Lạc Lạc khẽ gật đầu, cũng chưa từng chắc chắn về chuyện gì cả.

      "Bò già thường thích gặm cỏ non, lẽ nào thầy chê em sao?"

      Đột nhiên, Địch Nam nhăn mặt, : "Em có vóc dáng chuẩn, khuôn mặt xinh, đầu óc thông minh, vậy người phải chịu thiệt là thầy đấy."

      Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khôi ngôi của Địch Nam, mỉm cười: "Vậy quá hoàn hảo rồi, những thứ em có thầy đều có, đây chính là ý trời."

      Địch Nam thấy thể được gì nữa, soạn sách vở, quay .

      Mộ Lạc Lạc đột ngột ôm chặt lấy Địch Nam, mười chín tuổi, đây là lần đầu tiên!... Đây là lần đầu tiên dám thừa nhận.

      "Em thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên, rất chân tình. Em nỗ lực để trở thành người vợ tốt, ngoan ngoãn nghe lời thầy. Em nấu cơm, giặt quần áo, dọn vệ sinh. Tuy còn ít tuổi, nhưng chắc chắn em làm thầy thấy mệt mỏi, nổi nóng với thầy, cũng bao giờ hẹn hò với những chàng trai trẻ khác, em lòng dạ với thầy... Hôn nhân phức tạp như thầy tưởng tượng đâu, cũng phải quá vô vị..."

      Từng câu của làm Địch Nam cảm động.

      "Em biết chắc cuộc hôn nhân của chúng ta kéo dài được bao lâu. Nhưng nếu thầy quyết định mình nên làm gì chín giờ sáng Chủ nhật, hẹn gặp thầy ở địa điểm đăng ký kết hôn. Tuy nhiên bắt buộc phải được đồng ý của bố mẹ thầy."

      Nghe xong, Địch Nam chậm rãi rời phòng giáo viên. nghĩ tới ý tưởng kỳ quái của Mộ Lạc Lạc. Nhưng may thay, vẫn còn người lớn trong nhà, họ chính là bố mẹ Lạc Lạc, nhất định họ đồng ý với ý tưởng nổi loạn của con .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2 - Bố mẹ, đầu tiên , con xin cảm ơn bố mẹ nuôi dưỡng con được như bây giờ

      "Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ nuôi dưỡng con được như bây giờ."

      "..."

      "Thứ hai, con cảm ơn bố mẹ nuôi con mười chín năm nay, đương nhiên trước khi tốt nghiệp đại học con vẫn cần bố mẹ nuôi tiếp ạ."

      "..."

      "Cuối cùng, con muốn lấy chồng, hi vọng bố mẹ cùng đăng ký kết hôn với con, nhân tiện gặp con rể. Báo cáo, hết!"

      "?!"

      Mẹ Lạc Lạc ngơ ngác nhìn con , bố run run cầm cốc trà.

      Mộ Lạc Lạc ngửa cổ uống ngụm nước to, phù... Mẹ Lạc Lạc
      bừng tỉnh.
      "Lạc Lạc, con hãy với mẹ, có phải con có thai rồi ?"

      " có, nhưng cái đó còn phải xem ý của con rể mẹ thế nào."

      "Lạc Lạc, con đừng sợ, có bố mẹ đứng ra bảo vệ con, rốt cuộc là thằng đểu nào ép con mẹ?"

      " có, con cam tâm tình nguyện, lấy người đó, nhưng mà ấy phải thằng đểu đâu mẹ ạ."

      Mộ Lạc Lạc bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rất hoang mang.

      Mẹ xoa đầu , : "Mẹ chỉ có đứa con là con, con đừng làm mẹ sợ."

      "Từ khi thực chính sách sinh đẻ có kế hoạch, mỗi gia đình chỉ được sinh con." Bố Lạc Lạc tiếp lời.

      " đúng, nhà Tiểu Lý định sinh thêm đứa, chẳng phải ta có thai rồi đó sao."

      "À, vậy sao? Bà nghe ai vậy?" Bố Lạc Lạc tỏ vẻ tin.

      "..."

      "Mẹ bảo con ít ăn kẹo nghe, rửa lê ăn cho đỡ rát họng ." Mẹ Lạc Lạc gọt dưa, mắt nhìn chồng, "Lúc nãy chúng ta tới đâu rồi nhỉ?"

      "..." Mộ Lạc Lạc rất muốn bố mẹ tập trung vào chuyện của mình, nhưng chẳng ai để ý tới .

      "Con bố mẹ sắp kết hôn rồi, lẽ nào bố mẹ quan tâm sao?"

      Bố mẹ đồng thanh mở lời, vui vẻ nhìn con :

      "Nếu con quyết tâm, vậy , gia thế, tuổi tác, có xe, có nhà ?"

      "Con rể bố mẹ tên Địch Nam..."

      " to lên."

      "..."

      "Cao khoảng 1m80, cân nặng con đoán quá bảy mươi kilôgam, có dị tật gì, răng rất trắng, nhưng mà ấy rất ít cười, là giảng viên trường T, cũng chính là thầy giáo chủ nhiệm của con, năm nay hai mươi tám tuổi, còn về lương, theo như con biết là bốn nghìn tám trăm tệ, phúc lợi của trường cũng rất tốt, thường xuyên phát đồ dùng và thức ăn. Thầy có hai phòng trong trường, nhưng con thầy có đất , thầy làm trong trường nên con thấy thầy có xe. Còn gia đình thầy có bao nhiêu người con . Bố mẹ còn muốn biết gì nữa ghi vào giấy, đợi khi đăng kí kết hôn con hỏi."

      Mộ Lạc Lạc lấy trong cặp ra quyển sổ , cẩn thận ghi lại những điều bố mẹ hỏi: "Còn gì muốn hỏi nữa ạ?"

      Hai vợ chồng già nhìn nhau tỏ vẻ bằng lòng.

      "Trường con ngăn cản việc thầy trò nhau sao?"

      "Có, nhưng việc thầy trò kết hôn con biết có cấm ."

      "Nghe qua điều kiện cũng tồi, chỉ có điều là hơi nhiều tuổi."

      "Về vấn đề này, con sớm nghĩ tới rồi, do phụ nữ sống trong môi trường nhiều hóa chất độc hại, Bộ Y tế đưa ra kết quả điều tra rằng, tuổi thọ trung bình của phụ nữ thấp hơn của nam giới. Chắc là chúng con lên thiên đàng cùng nhau."

      Mộ Lạc Lạc nghĩ vài giây rồi ra cái tin đáng tin cậy đó.

      "..."

      "Cứ cho là cậu ta con, sống chết vì con, nhưng cũng đến mức muốn kết hôn sớm thế chứ?" Mẹ Lạc Lạc chuyển giọng.

      "Mẹ hiểu nhầm rồi, người vội vã là con, tranh thủ lúc ấy chưa có ai, hồ đồ đồng ý con phải nhanh chóng chiếm lĩnh."

      "..."

      "Con à, kết hôn phải là chuyện đâu. Nhớ năm xưa, bố theo đuổi mẹ con rất vất vả, ngày nào cũng chiếc xe đạp cũ kĩ nửa buổi mới vào tới thành phố, mưa gió đều đến đón đưa, theo đuổi hơn năm trời mẹ con mới đồng ý đấy. Tình nghĩa bố mẹ sâu đậm, tất cả đều dần dần tích lũy mà thành."

      Mộ Lạc Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên trêu đùa: "Bố, con biết xe đạp, bố định bắt con đạp xe đưa chồng con làm chứ?"

      "..."

      Mẹ Lạc Lạc khẽ nghiêng người về phía con , phải nó đùa đấy chứ?

      " cho mẹ biết, mối quan hệ của các con tới giai đoạn nào rồi? Cầm tay hay đến thế nào rồi?"

      Lạc Lạc cúi đầu miệng lẩm bẩm: "Cũng có gì, chỉ là ngủ thôi."

      "?!"

      Mẹ Lạc Lạc suýt ngất, bố chạy đến bên mẹ .

      Lạc Lạc vội quỳ trước mặt bố mẹ, khóc hu hu, với lấy cái quạt quạt cho bố mẹ.

      "Nếu bố mẹ đồng ý, cuối tuần này, nhớ dậy sớm, con quyết tâm lấy ấy rồi. Tất nhiên nếu bố mẹ đồng ý, con cũng thể gì, nhưng con nhất định rất đau khổ, bị trầm cảm, thậm chí nhảy lầu tự tử, đó phải là đe dọa đâu, là thế đấy ạ."

      xong, Lạc Lạc bước nhanh vào phòng tắm.

      "Kết hôn nào, kết hôn nào, mong tới cuối tuần quá, sắp tới cuối tuần rồi, la la la..."

      Mẹ Lạc Lạc rưng rưng nước mắt nhìn chồng, bố Lạc Lạc bất lực nhìn vợ, bỗng nhiên ôm mặt khóc.

      "Cuối tuần nên mặc bộ nào đây? Mới mua hai chiếc váy mới, vừa đúng dịp, con mẹ nên mặc bộ màu đỏ hay màu xanh?"

      "Mặc cả hai , hai màu đó rất hợp nhau."

      "Con này!" Mẹ Lạc Lạc rất đau khổ nhưng vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ.

      "Bình tĩnh, bình tĩnh! Bà là mẹ nó, bà nên làm gương xấu cho nó..."

      Tối hôm đó, Mộ Lạc Lạc quay lại kí túc xá, vì bố mẹ quá hoảng loạn tinh thần, nghe phải nghỉ ngơi nhiều.

      sải bước vào tòa nhà kí túc, nhưng rồi lại quay ra, đột nhiên nhớ thầy Địch.

      Lạc Lạc xem đồng hồ, vẫn còn tiếng, ngân nga khúc nhạc, nhảy chân sáo tới phòng của thầy Địch.

      Khi đến dãy nhà giáo viên, vừa hay gặp Địch Nam đứng ngay sau bồn hoa, nhưng trước mặt thầy là người đàn ông to béo hói đầu cúi người. Mộ Lạc Lạc nhanh chân nấp sau gốc cây để quan sát... người đàn ông này rất quen.

      Mộ Lạc Lạc cố gắng nhớ lại, trong đầu lờ mờ ra khung cảnh ngày khai giảng, ngay lập tức sửng sốt ngạc nhiên... thể như thế được, nếu nhớ nhầm, người đàn ông hói đầu chính là thầy hiệu trưởng "dễ mến"?

      Tại sao thầy hiệu trưởng phải cúi đầu trước Địch Nam? Tại sao ông ấy có vẻ rất sợ thầy Địch? Đúng là điều đáng ngờ.

      Nghĩ đến đây, nhặt vài cọng cỏ khô đặt lên đầu, quay người về phía sau, về hướng vườn hoa, giả vờ như có chuyện gì.

      "Đứng lại, đứng yên đó!"

      giọng trầm vang lên phía sau.

      Mộ Lạc Lạc giật bắn mình, đứng thẳng người, mấy cọng cỏ khô đầu rơi dần xuống.

      "Báo cáo thầy giáo, giáo sư hoặc lãnh đạo nhà trường, em... em chỉ dạo ở đây..."

      "Khoa nào?"

      Mộ Lạc Lạc rất ân hận, nhưng vẫn cố tỏ ra mình phạm lỗi gì.

      "Điện tử, khoa Công nghệ Thông tin ạ."

      Hàn Tư Viễn thấy sợ tới mức run lẩy bẩy, liền châm điếu thuốc, điềm nhiên ngồi ghế đá đút tay vào túi quần.

      "Này, được quay người lại."

      "Vâng!"

      "Năm thứ mấy rồi? Tên gì?"

      "Năm thứ nhất, tên Mộ Lạc Lạc ạ!"

      Hàn Tư Viễn dập điếu thuốc, ra phía sau lưng Lạc Lạc:

      "Nửa đêm canh ba về kí túc xá ngủ, ở đây dòm ngó cái gì?"

      luồng khí nóng ngừng thổi sau gáy Lạc Lạc, run rẩy bước lên phía trước ba bước: "Thưa thầy, bây giờ em về ngủ ngay đây ạ!"

      Hàn Tư Viễn cười thầm, định trêu tiếp chợt có tiếng hét chói tai.

      "Hàn Tư Viễn! Cậu dựa vào cái gì mà nhắn cái tin rồi tùy ý bỏ mặc tớ?!"

      Hàn Tư Viễn cau mày, từ từ quay người lại, nhìn thấy gương mặt đầy phẫn nộ.

      Tống Mỹ Lệ cao giọng hất cằm về phía cậu ta: "Lý do!"

      " thích chia tay, đó chính là lý do."

      Mộ Lạc Lạc co rúm người lại, nhíu lông mày, ruột gan rối bời.

      Tống Mỹ Lệ chỉ thẳng vào mặt Mộ Lạc Lạc : "Chính là vì ta?!"

      Nếu phải Tống Mỹ Lệ nhắc nhở, Hàn Tư Viễn cũng quên mất bên cạnh còn có con người bằng xương bằng thịt.

      ta nhoẻn miệng cười, từ từ về phía Lạc Lạc, xác định đứng cùng chiến tuyến với , chính ta buộc lên cổ Lạc Lạc sợi dây vô hình. Mộ Lạc Lạc ngay lập tức cảm thấy mắt lồi ra ngoài, như có ai bóp cổ vậy.

      " sai, Lạc Lạc chính là bạn mới của tôi, đáng đấy chứ."

      vậy thôi, Hàn Tư Viễn tới giờ vẫn chưa nhìn ra Mộ Lạc Lạc là người như thế nào.

      Mộ Lạc Lạc tức giận, ra là tên lừa bịp, dám giả danh thầy giáo, còn dám lấy ra làm trò đùa, đúng là lưu manh!

      Tống Mỹ Lệ giận dữ bước về phía trước, đẩy mạnh Hàn Tư Viễn ra, Mộ Lạc Lạc đứng ngơ ngác, Tống Mỹ Lệ sát khí đằng đằng, giơ tay định tát cho Lạc Lạc cái nhớ đời đột nhiên bị bàn tay khác tóm chặt.

      Tống Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cảm của Địch Nam, sắc mặc lên vẻ lo sợ, miệng rốt rít: "Thầy Địch, chúng em chỉ đùa thôi ạ..."

      Địch Nam buông cổ tay Tống Mỹ Lệ ra: "Những trò đùa kiểu này, tôi hi vọng có lần thứ hai."

      Hàn Tư Viễn đứng tựa vào gốc cây, cười ăn mừng tai qua nạn khỏi. Cậu ta có ý định cứu Mộ Lạc Lạc. Thứ nhất, vì trong đầu vốn có ý định ấy; thứ hai là tin Tống Mỹ Lệ dám đánh người, nếu tay ta ngập ngừng như vậy; thứ ba, muốn dính líu vào việc cãi nhau với con .

      Mộ Lạc Lạc nhìn thấy vị cứu tinh, đầu tiên định ôm lấy Địch Nam khóc òa, nhưng lại dám, đột nhiên chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, gì mà khóc rất đáng thương.

      "Lạc Lạc, tớ trước đây, ngày mai gặp." Hàn Tư Viễn gửi nụ hôn gió về phía Lạc Lạc, sau đó chỉnh lại cổ áo và quay .

      Mộ Lạc Lạc ngơ ngác tròn xoe mắt, Địch Nam nhìn , quay luôn.

      "..."

      Lạc Lạc ngửa mặt lên nhìn trời, người như muốn nổ tung, la lớn, thầy Địch, Lạc Lạc trong sạch, trong sạch...
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3 - Vô đối

      Mộ Lạc Lạc đầu óc quay cuồng, rối loạn, quay về kí túc xá, trong phòng có bốn người.

      Ba nữ sinh bận bịu việc riêng, Tiểu Trương nhổ lông nách. Tiểu Triệu nằm trong chăn, nhắn tin với bạn trai, chốc chốc lại cười sằng sặc. Tiểu Hồng là yên tĩnh nhất, xem tiểu thuyết.

      "Tất cả đều do Hàn Tư Viễn đáng ghét đó, làm mất chàng bạch mã... haizz..."

      Ba người cùng quay người lại, Tiểu Trương hỏi: "Hàn Tư Viễn sinh viên năm tư khoa Y à?"

      Mộ Lạc Lạc phẫn nộ nắm chặt bàn tay lại: " biết, nhưng khẳng định đó là thằng cặn bã! ràng nhìn thấy tớ bị đánh mà thèm can thiệp, đấy phải là loại người tớ có thể ..."

      Tiểu Triệu: "Ai quan tâm ngựa trắng lừa đen của cậu, tự nhiên nhắc đến Hàn Tư Viễn, cậu chẳng ai hiểu gì cả?!"

      "..."

      Tiểu Hồng giải thích hộ: "Hàn Tư Viễn rất nổi tiếng, năm trước chuyển đến đây, rất đẹp trai, nhà lại có điều kiện, rất nhiều người muốn làm bạn của cậu ta đấy."

      Mộ Lạc Lạc tức tối: "Bạn trai sao... mất mặt quá?"

      Tiểu Trương: "Nam nữ đều giống nhau, cướp được mới đáng quý."

      Mộ Lạc Lạc nhíu mày, có điều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, òa, ra là Địch Nam ghen?

      Tiểu Hồng: "Lạc Lạc, nửa đêm canh ba rồi cậu nên cười phá lên thế."

      Mộ Lạc Lạc lau nước bọt, xin lỗi, tớ hơi vô ý.

      tinh nghịch nhìn lên bầu trời... Thầy Địch, mình rồi...

      ***

      Mộ Lạc Lạc ngủ mạch đến sáng, khẽ liếc đồng hồ, lại nhỡ giờ thể dục buổi sáng rồi, rất lo, bộ năm phút là ra sân vận động, tại sao có thể tới muộn.

      chậm rãi bò dậy đánh răng rửa mặt.

      Mộ Lạc Lạc lấy sách vở, nhân lúc bà giám thị vệ sinh, cúi người chuồn ra ngoài. lúc dương dương tự đắc, chợt có cái gì đó cứng cứng gõ vào đầu .

      Địch Nam nhìn đồng hồ: "Mộ Lạc Lạc, hôm nay em dậy sớm ."

      phải cố tình mỉa mai mà quả hôm nay Lạc Lạc dậy sớm hơn bình thường mười phút.

      Lạc Lạc ngờ Địch Nam lại bắt được mình muộn, hi hi, nhất định là mượn cớ để gặp .

      Lạc Lạc vò vò vạt áo: "Sao thầy lại tỏ ra xa lạ thế, xung quanh làm gì có ai."

      "Trong mắt thầy, em chính là người ngoài."

      "..."

      Mộ Lạc Lạc xoa xoa mặt, tay chân vung vẩy giải thích,

      "Thầy Địch, có phải thầy vẫn giận vì chuyện đêm qua ? là em quen biết Hàn Tư Viễn!"

      Địch Nam lời nào, cũng chẳng tỏ thái độ gì: "Tan học ở lại trực nhật, giờ nhanh lên lớp ."

      Vẫn cố tình bám đuôi, Lạc Lạc nài nỉ, nhưng cũng muốn trêu , Địch Nam chỉ muốn tống cổ , xua tay ra hiệu nhanh .

      Mộ Lạc Lạc vẫn năn nỉ: "Thầy cùng em trực nhật có được ạ? Coi như hẹn hò..."

      Địch Nam chỉ nghĩ rằng, nếu giết người mà phạm pháp Mộ Lạc Lạc sớm còn thế giới này. Mộ Lạc Lạc nhìn ánh mắt sắc nhọn như dao của Địch Nam, cảm thấy ớn lạnh, lặng lẽ bỏ .

      chỉ cúi đầu chứ chạy, chú ý tới hai người đàn ông qua đường, nhưng tên trong số đó khiến cả thế giới trong nổ tung.

      Hàn Tư Viễn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vệt cào in dấu cằm cậu ta.

      "Tất cả đều do cậu, đồ cặn bã, chàng bạch mã của tôi mất rồi!"

      Hàn Tư Viễn cúi xuống nhìn, rồi lùi lại về sau bước để tránh ngón tay sắc nhọn của , nhưng Mộ Lạc Lạc lại tiến tới, tiếp tục gây chiến!

      Tâm trạng Hàn Tư Viễn hôm nay khá tốt, nên cậu muốn cãi nhau với bạn nữ, càng nhớ đây là ai.

      " là người có cách bắt chuyện rất độc đáo đấy, đáng được biểu dương."

      Mộ Lạc Lạc hai tay chống hông: "Này, tôi nhổ nước bọt dìm chết cậu bây giờ! Tôi cảnh cáo cậu, được hủy hoại tình cảm và chàng hoàng tử của tôi, nếu nửa đêm tôi đứng trước nhà cậu hát Kinh kịch đấy!"

      Hàn Tư Viễn sợ mà còn cười to hơn, chắc là nhớ ra con quỷ phẫn nộ trước mặt mình là ai.

      "Cậu là Lạc Lạc à, trông cậu ngốc nghếch, lại còn nhiều chuyện, sao tôi có thể quên cậu được?"

      Mộ Lạc Lạc bất bình, chưa bao giờ gặp người tự cao tự đại như cậu ta. lôi từ trong cặp ra túi giấy ăn, lấy ra tờ, giơ lên cao, giống như lá cờ vung vẩy trước mặt Hàn Tư Viễn: "Tôi đầu hàng, chúc tôi và cậu ngày gặp lại."

      Hàn Tư Viễn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ phẫn nộ của lúc rời , lẩm bẩm trong miệng, đồ thần kinh.

      "Tư Viễn, cậu đói quá nên chọn bừa à? như thế mà cậu cũng thích được?" Bạn của Hàn Tư Viễn hỏi.

      Hàn Tư Viễn cười , vừa nhìn thấy Tống Mỹ Lệ hùng hổ tiến đến, sắc mặt có chút biến đổi, đột nhiên cậu ta quay lại, đuổi theo Mộ Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc chưa hiểu mô tê răng rứa gì thấy mình bị ôm gọn trong lòng ai đó, ngơ ngác bất động.

      " được la lên, nếu tôi đánh cậu." Hàn Tư Viễn lạnh lùng cảnh cáo .

      Mộ Lạc Lạc mím chặt môi lo sợ, đến thở cũng chỉ dám thở .

      "Hàn Tư Viễn, đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, nếu muốn thay người mới cũng nên chọn người cân xứng với tôi chút chứ?" Tống Mỹ Lệ dương dương tự đắc, cười chế nhạo.

      Hàn Tư Viễn gì, véo vào vai Mộ Lạc Lạc, "òa!"... Sau đó đẩy về phía trước.

      Mộ Lạc Lạc và Tống Mỹ Lệ nhìn nhau chằm chằm. Tống Mỹ Lệ tức tối, nhổ bãi nước bọt, mắt nhìn khinh bỉ, tỏ vẻ đối với ta đây là tổn thương lòng tự trọng ghê gớm.

      Tống Mỹ Lệ trợn mắt lên nhìn bé lùn thấp trước mắt, những người như cây nấm, đầu nó còn cài chiếc bút, mặc cái quần bò rộng thùng thình, mang đôi giày thể thao trắng... trông như học sinh trung học chưa phát triển toàn diện.

      "Lạc Lạc trông rất đáng , mắt to bé, mũi cao thấp, môi mỏng dày..." Hàn Tư Viễn còn mỗi người đều có những vẻ đẹp tiềm , nhiệm vụ chúng ta là tìm kiếm, vì nếu cứ muốn tìm ra ưu điểm của ấy, đấy chính là nước da rất trắng mịn và đôi má hồng.

      Mộ Lạc Lạc xua tay lắc đầu: " có, có, tôi và cậu ta..."

      " dám , tôi kéo vào bụi rậm đánh cho trận, ngày này năm sau chính là ngày giỗ đấy."

      Hàn Tư Viễn rít qua hàm răng những lời cay độc, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ. ra cậu ta sợ tính khí kỳ quái của Tống Mỹ Lệ, chỉ là cậu ta muốn cho con quỷ này biết tay, ai bảo dám cào vào cằm cậu.

      "Tôi, tôi, tôi và cậu ta... rất nhau!" Mộ Lạc Lạc cũng muốn diễn kịch, ngại trả lời như chiếc máy. Tính trẻ con nổi dậy, muốn trêu xem cậu ta ứng xử thế nào.

      Hàn Tư Viễn chịu đựng tiếng cười điên rồ của , miễn cưỡng ôm , làm ra vẻ che chở cho .

      Cũng đúng lúc đó...

      "Mộ Lạc Lạc, tại sao em vẫn chưa lên lớp?"

      Mộ Lạc Lạc lẩm bẩm than trời, buông Hàn Tư Viễn ra, tiến về phía Địch Nam.

      "Thầy Địch, thầy đến lâu chưa ạ?" Trong lòng ngừng cầu nguyện.

      "Khoảng mười phút." Địch Nam dửng dưng trả lời, sau đó luôn.

      Bầu trời như sụp xuống, vậy là nghe tất cả rồi?

      Mộ Lạc Lạc dám đuổi theo, vì thái độ của thầy Địch làm sợ, tuyệt vọng dựa vào cái cây bên đường.

      Đợi Tống Mỹ Lệ khỏi, Hàn Tư Viễn đan chéo hai tay, khuỷu tay khẽ chạm vào đầu : "Lạc Lạc, ai chọc giận em đấy? cho biết , báo thù thay em."

      Mộ Lạc Lạc đẩy cậu ta ra, ngửa mặt lên trời khóc:

      "Chàng bạch mã của tôi mất rồi, Hàn Tư Viễn, đúng là đồ đểu."

      Hàn Tư Viễn chớp mắt, nhìn theo bóng của thầy Địch, nhếch mép cười.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4 - Thầy Địch : " Lạc Lạc, cuối giờ đến gặp tôi"

      "Lạc Lạc, hoàng tử của em có phải là Địch Nam ?"

      Hàn Tư Viễn bỏ rơi cậu bạn, đuổi theo Lạc Lạc.

      "Gu thẩm mỹ của Địch Nam cũng tệ thế sao, chắc chắn là em đơn phương rồi."

      Đúng là đau lòng...

      "Tránh xa tôi ra, nếu đầu rơi máu chảy đó!" Thua người nhưng chưa thua trận, lời cay độc nhất định phải .

      Hàn Tư Viễn mỉm cười, vẫn chưa nhận được câu trả lời, sao có thể được chứ?

      "Địch Nam có bị mù em cũng thể lọt vào mắt xanh của thầy, trừ khi thầy có ý đồ tốt với em."

      Mộ Lạc Lạc quay người chạy khoảng ba mét, lấy hết can đảm chỉ vào mặt Hàn Tư Viễn:

      "Cuối tuần tôi và ấy kết hôn rồi! làm hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của chúng tôi đấy. Tôi ghét , tôi hận !"

      Hàn Tư Viễn kinh ngạc được gì, nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

      "Địch Nam biết tin dữ này ?"

      "?!"

      "Tất nhiên là biết rồi! ấy chính là chồng tương lai của tôi mà, thử nghĩ xem, nếu ấy tôi, tại sao ấy lại cứu tôi hai lần? Đấy chính là biểu của tình !" Mộ Lạc Lạc biết mình hơi phóng đại nhưng Hàn Tư Viễn ức hiếp quá đáng.

      Hàn Tư Viễn trầm ngâm suy nghĩ, xoa xoa cằm, mắt nhìn Lạc Lạc chớp... Trông như cái bánh chưng vuông vức, trong con người này có "đặc điểm" gì mà cậu ta chưa biết?

      Mộ Lạc Lạc cũng chịu thua kém, vênh mặt lên tự đắc. Hừ, thầy Địch là người đàn ông trưởng thành có nội tâm sâu sắc, như Hàn Tư Viễn, chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài.

      Hàn Tư Viễn cho hai tay vào túi: "Xem ra thầy ấy cũng quá đơn độc rồi. Ok! Chúc em sớm thành gia thất, nếu em có tờ giấy kết hôn tay, đảm bảo làm phiền em nữa, những thế, cho phép bạn cũ của quấy rối em, thậm chí giúp em giữ bí mật này..."

      Mộ Lạc Lạc cắn môi, thể để cho loại người này cười cợt mình được! Ha ha, thầy Địch là của ta.

      ***

      Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng ngồi được đến tiết cuối.

      Công nghệ Thông tin là chuyên ngành dành cho nam giới, lớp nhiều nhất có bốn mươi lăm học sinh có quá mười nữ sinh, trong hoàn cảnh thiếu thốn tài nguyên thế này, Mộ Lạc Lạc thuộc vào loại hiếm, nhưng vẫn được các nam sinh để ý. Vì các nữ sinh chọn khoa này thường có cá tính khá mạnh mẽ, có khả năng phán đoán và cũng thích trang điểm hay ăn mặc đẹp. Tuy nhiên, Lạc Lạc quan tâm tới những thứ đó. Trong trường, ngoài các khoa liên quan đến ngoại ngữ ra, toán lý hóa đều được xếp vào ngành kỹ thuật.

      Nhưng quả rất ngây thơ, cứ tưởng rằng sinh viên kỹ thuật mạng chỉ cần biết mở máy tính, chát QQ, biết những trò chơi điện tử đơn giản, thực ra, đụng đến thứ gì cũng rất mơ hồ. Còn mười phút nữa là hết giờ, Mộ Lạc Lạc thu dọn đồ đạc, sách vở, thắt lại cái thắt lưng, đeo thẻ ăn trưa trước ngực, quan sát mọi người xung quanh háo hức như vừa có miếng bánh rơi từ trời xuống, trưa nay phải ăn cho no.

      Chuông reo...

      Mộ Lạc Lạc có người chặn đường, trước cửa xuất mấy chướng ngại vật.

      " chính là bạn mới của Hàn Tư Viễn?" nữ sinh dò xét.

      Mộ Lạc Lạc chớp mắt, phát mấy đó dễ đối phó, Tống Mỹ Lệ là trong số họ, những thế còn nhìn cười nhạo.

      Mộ Lạc Lạc cúi người chào: "Chào các chị! Về chuyện này , em ..."

      " sai, Lạc Lạc qua lại với Hàn Tư Viễn, các chị định làm gì?"

      Bạn cùng phòng của – Tiểu Triệu, Tiểu Hồng, Tiểu Trương – thường ngày ức hiếp Lạc Lạc, nhưng thời khắc này, họ lại đứng ra bênh vực .

      Tiểu Trương dang tay đứng lên phía trước Lạc Lạc: "Mộ Lạc Lạc đừng sợ, giữa chốn đông người thế này, các chị ấy thể làm gì đâu."

      Mộ Lạc Lạc sợ đến mức nhũn như con chi chi.

      Đám nữ sinh hất hàm chế giễu: " lũ nha đầu vắt mũi chưa sạch, chúng mày nghĩ rằng bọn tao đến đánh nhau à?"

      "Vậy các chị tới đây làm gì?"

      "Tất nhiên là xem con bé này có thể trụ được mấy ngày, chúng tao chỉ muốn xem nạn nhân mà thôi." khác cười , .

      Tống Mỹ Lệ tiến về phía Mộ Lạc Lạc, vỗ vai , làm Lạc Lạc sợ, chùn cả chân xuống.

      "Tao biết mày là trinh, cược trong tuần nữa mày thành đàn bà, thêm tuần nữa mày thành đồ bỏ ."

      dứt lời, bọn họ cười phá lên chế nhạo.

      Mộ Lạc Lạc biết môi trường đại học rất phức tạp nhưng ngờ lại loạn tới mức thế này, tâm hồn ngây thơ của bị tổn thương, thể chịu nổi, nheo mắt : "Lẽ nào các chị trải nghiệm tất cả rồi sao? Em rất thông cảm với các chị..."

      "Oa!" Tiểu Trương, Tiểu Triệu, Tiểu Hồng ngạc nhiên hết mức, hóa ra Mộ Lạc Lạc mới là cao thủ!

      Tống Mỹ Lệ tức tới mức mặt mày biến sắc: "Coi như mày được đấy, để tao xem mày chịu được mấy ngày!"

      Mộ Lạc Lạc xua tay: "Em có hứng với cái đồ cặn bã đó, luôn luôn quấy nhiễu làm phiền em, em hi vọng các chị có thể giúp em tống cổ , em cũng thử rồi nhưng khó quá, tạm biệt các chị."

      dứt lời, Lạc Lạc kéo ba người bạn nghĩa hiệp của mình nhanh chóng rời xa nơi đó.

      ***

      Ở nhà ăn sinh viên.

      Mộ Lạc Lạc ăn gấp đôi bình thường, đây chính là quy luật, khi sợ hãi người ta thường ăn nhiều.

      ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy Địch Nam vào nhà ăn. Thấy thế, lau miệng, nhanh chóng đẩy đĩa cơm ra.

      "Thầy Địch, thầy ăn à?" hỏi xã giao.

      Địch Nam gật đầu, cầm đĩa cơm rồi về phòng chờ của giáo viên.

      Mộ Lạc Lạc thò ngón tay út ra móc vào túi quần Địch Nam:

      "Thầy Địch, thầy ở đây ăn , em muốn tâm với thầy..."

      Địch Nam vội nhìn quanh, vì muốn tránh gây những tin đồn xấu miễn cưỡng ngồi xuống.

      Mộ Lạc Lạc ngồi đối diện Địch Nam. Tuy chỉ cúi xuống ăn cơm, nhưng tác phong của thầy Địch rất nho nhã, trái ngược với lúc nào cũng như chết đói.

      ngượng ngùng mở miệng : "Về chuyện của chúng mình, bố mẹ em đồng ý rồi."

      "Hừ hừ hừ..." Địch Nam như mắc nghẹn ở họng. "Em đùa à?"

      "Tất nhiên là ! Theo những gì em hiểu về bố mẹ hai ngày nay bố mẹ em có thể đến trường thầm tìm hiểu thầy..."

      "..."

      "Thầy phải tỏ ra sợ hãi thế, bố mẹ em cũng ghê gớm lắm đâu..." Mộ Lạc Lạc thẹn thùng trả lời, mắt cụp xuống.

      "..." mắc sai lầm khi tin tưởng họ, nuôi dưỡng đứa con điên rồ thế này trong thời gian dài, liệu họ có thể bình thường được ?

      Địch Nam đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, trong giờ cơm trưa, đông người phức tạp, : "Sau giờ học tới phòng gặp tôi." xong, hốt hoảng rời , chỉ sợ Lạc Lạc ôm chầm lấy .

      Mộ Lạc Lạc trong lòng rất vui, ha ha, vậy là phải làm trực nhật nữa. che mắt, thích nhất là ông chồng giả việc công làm việc tư thế này.

      Bây giờ Địch Nam hiểu ra chân lý, dù tám tuổi hay mười tuổi, cứ là con , dù đó là say rượu, cũng nên tùy tiện cho vào phòng, nếu luôn mang tiếng xấu, suốt ngày nơm nớp.

      nghĩ kế để tống khứ Mộ Lạc Lạc, nhưng lúc nào cũng như vậy, viết viết lại tên của Địch Nam giấy, miệng cười toe toét.

      Địch Nam lại lại trong phòng làm việc, nghĩ nghĩ lại, quyết định mở điện thoại ra, tìm trong danh bạ những cái tên bạn bè vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

      dừng lại ở số điện thoại khá lâu, cuối cùng cũng bấm nút gọi.

      Đầu dây bên kia vừa đổ được hồi chuông, Địch Nam gác máy, ném điện thoại xuống bàn, bình tĩnh lại , mày làm gì vậy, chẳng qua là con bé thôi mà, tại sao mày lại lo đến thế này...

      Dòng suy nghĩ của Địch Nam bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, nhìn vào cái tên màn hình hiển thị mà chính lưu – Kẻ Phản Bội.

      "Tiểu Nam, vừa gọi điện cho em à?" Giọng nữ vang lên trong điện thoại biểu lộ vẻ hồi hộp.

      Địch Nam bình tĩnh đáp:

      "À, có gì, tôi gọi nhầm!"

      Giọng nữ thất vọng đáp lại: "Chúng ta cũng gặp nhau hơn năm rồi, hay là..."

      Địch Nam trầm ngâm, có bạn cùng tuổi, ngoài Phương Dung, người con duy nhất từng thương.

      lúc chưa biết quyết định thế nào, vừa hay Mộ Lạc Lạc bước vào phòng, tay cầm tập bài kiểm tra đặt lên bàn của thầy toán, nhưng vẫn quên nhìn Địch Nam với ánh mắt đầy ý...

      "..." Địch Nam vội hướng mặt về phía cửa sổ, nhàng đáp lại: "Tôi cần giúp đỡ, đến phòng tôi ngay nhé."

      "Muộn nhất ba mươi phút nữa, ở nhà đợi em." Phương Dung tắt điện thoại, tâm trạng vui vẻ hơn mong đợi, cầm túi xách về phía phòng giám đốc.

      Địch Nam xoa xoa huyệt thái dương, sống gần hết tuổi trẻ rồi, vậy mà càng trưởng thành càng mất tính quả quyết.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :