1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-thuyet/tieu-thuyet-phuong-tay/204-tu-khi-co-em.html
      Nguyên tác: Until you (Westmorland Sage #3)
      Tác giả: Judith McNaught
      Chuyển ngữ và đánh máy: Orkid, aera (slappy), Linkmog
      Thể loại: Tiểu thuyết lãng mạn
      Số chương: 62 + Đoạn kết

      **********************

      Giới thiệu
      Sheridan Bromleigh, giáo trong trường dành cho các tiểu thư nhà giàu được thuê để đồng hành với trong số các nữ sinh của nàng, nữ thừa kế Charise Lancaster, tới nước để gặp mặt vị hôn phu của . Khi người được trông nom bỏ trốn cùng người lạ, Sheridan tự nhủ biết nàng phải giải thích chuyện này ra sao với chồng sắp cưới của Charise, Ngài Burleton.

      Đứng bến tàu, Stephen Westmoreland, Bá tước Langford, cho rằng người phụ nữ trẻ về phía chàng là Charise Lancaster – và thông báo cho nàng về vai trò vô tình của chàng trong vụ tai nạn chết người của ngài Burleton vào đêm trước đó. Và ngay khi Sheridan chuẩn bị thú nhận, nàng vô ý bước ngay dưới cái lưới chứa hàng hóa được chất đầy các thùng hàng.

      Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà còn nhớ mình là ai; chỉ có dấu vết duy nhất về quá khứ của nàng là thực tế làm khó xử là mọi người đều gọi nàng là Lancaster. Tất cả những gì nàng thực biết đó là nàng ngài bá tước người đẹp trai, và cuộc sống bày ra trước nàng dường như đầy những biến cố tuyệt vời…

      -----

      Đây là cuốn sách cuối cùng (xét về mặt bối cảnh) trong bộ ba về gia đình Westmoreland hùng mạnh và về những biến cố trong gia đình xảy ra bốn năm sau khi Whitney kết hôn cùng Công tước Claymore. Stephen Westmoreland - nhân vật chính trong truyện này là em trai của Clayton trong Whitney, My Love
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1

      Tựa lên chồng gối satanh giữa chiếc giường vải lanh nhàu nhĩ, Helene Devernay ngắm nhìn thân hình cơ bắp màu đồng với nụ cười tán thưởng khi Stephen David Elliott Westmoreland, Bá tước Langford, Nam tước Ellingwood, Tử tước thứ năm Hargrove, Tử tước Ashbourne, lồng vai vào chiếc áo sơ mi có viền mà chàng hất qua chân giường từ đêm qua. "



      Chúng ta vẫn định đến rạp hát tuần tới chứ?" hỏi.

      Stephen liếc nhìn với vẻ ngạc nhiên khi chàng nhặt cái ca vát lên. " Dĩ nhiên". Quay lại chiếc gương ở lò sưởi, chàng bắt gặp cái nhìn của trong khi chàng khéo léo luồn dải lụa trắng vào những nếp gấp rắc rối quanh cổ . " Sao còn phải hỏi vậy?".

      " Vì Mùa hội bắt đầu vào tuần tới, và Monica Fitzwaring tới thành phố. Tôi biết được từ thợ may của tôi - cũng là của ấy".

      "Và?" chàng , điềm tĩnh nhìn vào trong gương, chàng thậm chí còn biểu lấy phản ứng nhất.

      Thở dài, Helene cuộn người về chỗ của và chống lên bằng khuỷu tay, giọng hối tiếc nhưng thành . " Và tin đồn cho là cuối cùng cũng cho ta lời cầu hôn mà ta và bố ta chờ từ ba năm trước".

      " Đó là điều mà người ta đồn đại sao?" Chàng hỏi cách bình thường, nhưng hơi nhướn lông mày lên, cử chỉ yên lặng, và rất có hiệu quả để xoay sở truyền đạt hài lòng của chàng với Helene vì gợi lên đề tài mà chàng ràng cảm thấy là chẳng liên quan gì tới cả.

      Helene chú ý tới lời khiển trách lời và kèm theo cảnh cáo ấy , nhưng nắm lấy lợi thế của cái mối quan hệ cởi mở - và rất hứng khởi - giữa họ mấy năm nay. " Trong quá khứ, có hàng tá lời đồn đại rằng tiến sát tới việc cầu hôn trong đám phụ nữ khao khát ", chỉ ra cách bình thản, " và, tới giờ, tôi chưa bao giờ cầu xác minh hay phủ nhận bất kỳ cái nào trong số đó cả".

      trả lời, Stephen quay lại cái gương và nhặt áo choàng buổi tối của chàng từ cái ghế dài thêu hoa lên . Chàng nhét cánh tay mình vào những chiếc tay áo, rồi bước tới cạnh giường và cuối cùng cũng chịu chú ý vào người phụ nữ nằm đó. Đứng đó, nhìn vào , chàng cảm thấy khó chịu của chàng giảm xuống đáng kể. Chống lên bằng khuỷu tay, với mái tóc vàng trải dài qua tấm lưng và bộ ngực trần, Helene Devernay trông ngon mắt. cũng thông minh,thẳng thắn, và thạo đời kém, tất cả khiến trở thành nhân tình đáng cả trong lẫn ngoài phòng ngủ.

      Chàng biết là quá thực tế để nuôi dưỡng bất kì hi vọng bí mật nào rằng chàng cầu hôn, điều mà tuyệt đối nên nhắc tới với phụ nữ trong hoàn cảnh của , và cũng quá độc lập để có mong muốn thực nào trong việc trói buộc cả đời mình với người khác – những điều này cho phép củng cố chắc chắn mối quan hệ của họ. Hoặc chỉ là chàng nghĩ vậy. " Nhưng giờ lại cầu tôi xác định hay phủ nhận rằng tôi có dự định cầu hôn Monica Fitzwaring hay chứ gì?" . Chàng hỏi cách bình thản.

      Helene tặng chàng nụ cười ấm áp, quyến rũ mà thường khiến cả cơ thể chàng muốn đáp lại. " Phải".
      Stephen vuốt lại phần sau của chiếc áo jacket, chàng đặt tay lên hông và nhìn lạnh lùng. " Và nếu tôi đúng là như vậy...?"

      " Vậy , thưa ngài, tôi phải rằng mắc sai lầm lớn. có thích ta , nhưng đó phải là tình lớn, thậm chí cũng chẳng phải niềm đam mê gì lớn lao. Tất cả những gì ta có thể cho chỉ là vẻ đẹp bên ngoài, dòng dõi huyết thống của ta, và viễn cảnh về người thừa kế. ta có sức mạnh ý chí của , có trí tuệ của , và mặc dù ta có thể quan tâm tới , ta bao giờ hiểu . ta khiến chán ngắt cả trong lẫn ngoài phòng ngủ, và dọa dẫm, xúc phạm và chọc giận ta"

      " Cám ơn, Helene. Tôi phải cho là mình có phúc khi được quan tâm như vậy tới cuộc sống riêng của tôi, và có thiện ý chia sẻ am hiểu của em trong việc tôi phải sống như thế nào."

      Cách lảng chuyện đầy châm chọc khiến nụ cười của giảm nhưng hề biến mất. " Đó, thấy ". hỏi êm ái. " Em chỉ bị cảnh báo và uốn nắn nghiêm túc bởi giọng của , nhưng Monica Fitzwaring hoặc là bị giày vò hoặc là bị xúc phạm ghê gớm".

      nhìn thấy vẻ mặt chàng cứng đanh lại cùng lúc với giọng chàng trở nên lịch và vô cùng lạnh lùng," Tôi xin lỗi, thưa bà". Chàng , có vẻ như cúi đầu chế nhạo, " Nếu tôi có lỡ dùng giọng kém lịch với bà."

      Helene vươn dậy và lôi mạnh chiếc áo jacket của chàng với nỗ lực kéo chàng ngồi xuống giường cạnh . Khi thất bại, buông tay xuống, nhưng buông vấn đề đó, và nụ cười của mở rộng để làm dịu tâm trạng của chàng. " bao giờ với ai bằng cái giọng lịch , Stephen. Thực ra, càng khó chịu càng lễ độ cho tới khi quá lịch , quá tỉ mỉ rành rọt, tới mức ảnh hưởng của nó thực là rất đáng sợ. Thậm chí có thể là ...khủng khiếp".

      run rẩy minh họa, và Stephen toét miệng cười kìm được.

      " Đó chính là điều tôi muốn đấy", mỉm cười lại với chàng. " Khi trở nên lạnh lùng và tức giận, em biết làm thế nào...". Hơi thở của ngừng lại vì bàn tay to lớn của chàng trượt xuống dưới tấm ga trải giường và phủ lên ngực , những ngón tay của chàng như trêu ngươi .

      "Tôi chỉ muốn sưởi ấm cho thôi", chàng , bởi vươn tay quanh cổ chàng và kéo chàng xuống giường.

      "... và làm em mất tập trung ư?"

      " Tôi nghĩ bộ lông thú có thể làm việc đó tốt hơn nhiều".

      " Sưởi ấm tôi ư?"

      " , làm mất tập trung", chàng khi môi chàng phủ lên môi , và chàng tiếp tục công việc đầy hứng khởi là sưởi ấm, và đánh lạc hướng cả hai bọn họ.

      gần năm giờ sáng khi chàng bắt đầu mặc lại quần áo lần nữa.

      " Stephen?", thào giọng buồn ngủ khi chàng cúi xuống và ấn nụ hôn tạm biệt lên trán .
      "Mmmm?"

      " Em có lời thú tội."

      " thú tội gì cả", chàng nhắc nhở . " Chúng ta thỏa thuận ngay từ đầu rồi. thú tội, buộc tội, và hứa hẹn. Đó là cách mà cả hai ta đều muốn."

      Helene phủ nhận điều đó, nhưng sáng nay thể khiến bản thân mình tuân theo. " Lời thú nhận của em là em phát ra mình hầu như ghen tị khủng khiếp với Monica Fitzwaring".

      Stephen đứng thẳng lên với tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn, và chờ đợi, chàng biết nhất quyết phải ra, nhưng chàng giúp việc đó. Chàng chỉ đơn giản là nhướng lông mày lên nhìn .

      "Tôi biết là cần có người thừa kế", bắt đầu, đôi môi đầy đặn của cong lên với nụ cười bối rối, " nhưng có thể cưới phụ nữ trông xanh xao nhợt nhạt khi so sánh với tôi được ? người độc miệng nữa. phụ nữ đanh đá với cái mũi hơi cong hay đôi mắt rất hợp với tôi".

      Stephen cười khúc khích trước hài hước của , nhưng chàng muốn đề tài này được đóng lại vĩnh viễn nên chàng " Monica Fitzwaring phải mối đe dọa với , Helene. Tôi nghi ngờ gì về việc ấy biết mối quan hệ của chúng ta và ấy định xen vào, kể cả khi ta nghĩ mình có thể làm điều đó".

      " Điều gì khiến chắc chắn thế?"

      " ấy tự ra điều đó", chàng dứt khoát, và Helene vẫn có vẻ tin nên chàng thêm vào, "Với lợi ích là chấm dứt cả lo ngại của lẫn chủ đề này, tôi thêm rằng tôi thực người thừa kế hoàn toàn được chấp nhận là con trai của trai tôi. Hơn nữa, tôi có dự định phải giữ vững phong tục, bây giờ hay tương lai cũng vậy, bằng việc tự cùm mình lại với người vợ cho mục đích duy nhất là sinh ra đứa trẻ thừa kế hợp pháp ".

      Khi Stephen kết thúc những lời thẳng thừng đó, chàng quan sát biểu của thay đổi từ ngạc nhiên thành thất vọng cách thú vị. Câu tiếp theo giải thích bối rối rệt của : " Nếu phải để có người thừa kế, có lý do khả dĩ nào khác để người đàn ông như cuối cùng có thể kết hôn?"

      Nụ cười ngắn ngủi và cái nhún vai hờ hững của chàng khiến cho tất cả những lý do thông thường của hôn nhân bị gạt vì chúng tầm thường, ngớ ngẩn, hoặc ảo tưởng. " Với người đàn ông như ", chàng trả lời với vẻ thích thú nhàng thể ngụy trang nổi khinh bỉ đối với hai trò hề song song với nhau: niềm hạnh phúc khi kết hôn và tính thiêng liêng của hôn nhân, hai ảo tưởng được nuôi dưỡng thậm chí ngay trong cái xã hội đầy mong manh và thạo đời mà chàng sống, " Có vẻ như chẳng có đến lý do thuyết phục nào để kết hôn cả".

      Helene chăm chú quan sát chàng, khuôn mặt ánh lên vẻ hiếu kỳ nhưng cẩn trọng, và dần dần hiểu ra. " Em luôn tự hỏi rằng tại sao cưới Emily Lathrop. Ngoài khuôn mặt và thân hình rất hoan nghênh của ta, ta cũng là trong số ít những phụ nữ đáp ứng đủ các điều kiện về tên tuổi và dòng dõi để ta xứng đáng được kết hôn với người gia tộc Westmoreland cũng như được sinh cho người thừa kế. Mọi người đều biết rằng đấu súng với chồng ta vì ta, nhưng giết ông ấy, mà cũng chẳng kết hôn với ta năm sau, khi Ngài Lathrop già cả cuối cùng cũng ngã lăn quay và nằm chơi với giun dưới lỗ."

      Đôi lông mày của chàng khẽ nhếch lên cách thú vị khi sử dụng những từ lóng thiếu tôn kính với cái chết của Lathrop, nhưng thái độ của chàng đối với cuộc quyết đấu cũng hờ hững và bình thường như . " Lathrop có vài ý nghĩ rất kì cục và ngông cuồng về việc bảo vệ danh dự cho Emily và chấm dứt hết mọi lời đồn về ta, bằng cách chọn trong số những kể được coi như là tình nhân của ta để thách đấu. Tôi chẳng bao giờ hiểu được tại sao lão già tội nghiệp ấy lại chọn tôi giữa cả đống những ứng cử viên có thể sống sót được".

      "Bất kể ông ta dùng cách nào, hiển nhiên là tuổi tác làm rối trí ông ta rồi".

      Stephen nhìn tò mò. "Tại sao vậy?"

      " Bởi vì cả kĩ năng dùng súng của lẫn kĩ năng đấu trường đều gần như là huyền thoại rồi còn gì. "
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Dựa người cách nặng nhọc vào chiếc gậy, người quản gia già đứng trong phòng khách tồi tàn và lắng nghe trong im lặng đầy kính trọng khi người khách nổi tiếng thông báo tin là người chủ của người quản gia vừa đột ngột qua đời . Mãi tới khi Ngài Westmoreland hoàn thành câu chuyện của mình, viên người hầu mới cho phép bản thân thể chút phản ứng nào với việc đó, và ngay cả sau đó, Hodgkin vẫn chỉ cố trấn an, " đau đớn làm sao, thưa ngài, cho Ngài Berleton tội nghiệp, và cũng cho cả ngài nữa. Nhưng rồi - những tai nạn vẫn cứ xảy ra, đúng , và người ta thể đổ lỗi cho ai đó. Bất hạnh là hạnh phúc, và đó là tại sao chúng ta lại gọi chúng như vậy."

      "Tôi khó mà gọi việc đâm vào ai đó và giết ta là ' bất hạnh'," Stephen vặn lại, với cay đắng dành cho bản thân chàng, chứ phải người hầu. Mặc dù cái tai nạn vào buổi sáng sớm ấy lỗi phần nhiều do ngài Nam tước trẻ say xỉn nhảy vọt ra giữa đường trước xe ngựa của Stephen, là Stephen giữ dây cương và chàng còn sống và bình an vô trong khi ngài Burleton trẻ tuổi chết. Hơn nữa, dường như chẳng ai thương tiếc việc Burleton qua đời và trong thời điểm này, nó dường như là bất công cuối cùng với Stephen.

      " Chắc hẳn là chủ của ông phải có họ hàng ở đâu đấy – ai đó mà tôi có thể đích thân giải thích về cái tai nạn này chứ?"

      Hodgkin chỉ lắc đầu, vẫn rối bời bởi thực kinh khủng rằng ông đột nhiên lại thất nghiệp và có khả năng giữ nguyên tình trạng đó tới hết phần đời còn lại của mình. Ông giành được vị trí này chỉ bởi vì ai khác sẵn lòng làm làm việc như quản gia, người dọn phòng, người hầu, và đầu bếp – và với số tiền công ít ỏi đến vô lý mà Burleton có khả năng trả.

      Xấu hổ vì để đầu óc sao nhãng lúc với việc tự thương xót bản thân, cũng như thiếu sót trong việc tỏ ra lịch thiệp đúng mực, Hodgkin hắng giọng và vội vàng thêm vào, " Ngài Burlenton còn ai là bà con gần, như tôi- tôi . Và vì tôi mới vào làm công cho ngài nam tước được 3 tuần, những người quen biết với ngài ấy thực – " Ông ta đột nhiên ngừng lại với vẻ hoảng hốt mặt. " Trong cơn choáng váng của mình, tôi quên khuấy mất vị hôn thê của ông ấy ! Lễ cưới đáng ra được tổ chức vào tuần này."

      cơn sóng tội lỗi mới mẻ nhấn chìm Stephen, nhưng chàng gật đầu, và giọng chàng trở nên nhanh nhẹn và quả quyết. " ấy là ai và tôi có thể tìm ấy ở đâu ?"

      "Tất cả những gì tôi biết là ấy là người thừa kế người Mỹ ngài Nam tước gặp khi ông ấy ra nước ngoài, và rằng ấy tới đây ngày mai con tàu tới từ thuộc địa. Cha ấy quá ốm nên cùng được, vì thế tôi đoán chừng ấy hoặc với người họ hàng, hoặc có lẽ với bạn đồng hành là nữ giới. Tối qua, ngài Burleton kỷ niệm kết thúc của cuộc sống độc thân. Đó là tất cả những gì tôi biết."

      "Ông phải biết tên ta! Burleton gọi ta là gì ?"

      Vừa căng thẳng do thiếu kiên nhẫn và cộc lốc của Ngài Wesmoreland vừa xấu hổ bởi trí nhớ tồi tệ của bản thân, Hodgkin với chút bào chữa, " Như tôi , tôi mới làm việc cho ngài Nam tước, và chưa được ông ấy hoàn toàn tín nhiệm. Khi có mặt tôi, ông ấy... ông ấy gọi ta là " vị hôn thê của tôi", hoặc là " người thừa kế của tôi"!

      "Nghĩ lại ! Ông phải được nghe ta nhắc đến tên ấy vài lần chứ!"

      "... tôi... đợi , vâng! Tôi nhớ lại vài thứ ... tôi nhớ là tên ấy làm tôi nhớ tới tôi thích thú biết bao khi tới thăm Lancashire khi còn là cậu bé. Lancaster!" Hodgkin kêu lên sung sướng. " Họ của ấy là Lancaster, và tên thánh của ấy là Sharon. , phải. Charise! Charise Lancaster!"

      Hodgkin được đền đáp cho nỗ lực của ông ta bằng cái gật đầu đồng ý nhưng kèm theo là câu hỏi dồn dập " Thế còn tên chiếc tàu của ấy" Hodgkin quá được khích lệ và quá tự hào đến nỗi ông ta thực đập mạnh chiếc gậy xuống sàn với sung sướng khi câu trả lời bật ra khỏi đầu. " Tàu Morning Star!" ông ta reo lên, sau đó đỏ bừng mặt xấu hổ với thanh náo nhiệt của mình và cư xử đúng đắn.

      "Còn gì nữa " Tất cả những chi tiết có thể có ích khi tôi đối mặt với ấy."

      "Tôi có nhớ vài chi tiết nhặt khác, nhưng tôi muốn mình tham gia vào những chuyện ngôi lê đôi mách. "

      "Cứ ," Stephen với cộc lốc chủ ý.

      " Quí đó trẻ và 'quả là nàng bé xinh đẹp' Nam tước thế. Tôi cũng đoán là ấy hẳn phải ông ta điên cuồng và muốn kết hôn với ông ấy, trong khi cái tước hiệu Nam tước mới là mối quan tâm căn bản của cha ta."

      Hi vọng cuối cùng của Stephen là cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là cuộc hôn nhân vì lợi ích cũng chết với cái tin rằng " điên cuồng" vị hôn phu của .

      "Thế còn về Burleton?" chàng hỏi khi kéo đôi găng tay. " Tại sao ta muốn cuộc hôn nhân này?"

      "Tôi chỉ có thể suy đoán, nhưng ông ấy dường như cũng chia sẻ những cảm xúc của quí trẻ tuổi đó."

      "Tuyệt vời," Stephen nhăn nhó lầm bầm rồi quay ra cửa.
      Chỉ tới sau khi Ngài Westmoreland bỏ , Hodgkin mới cho phép bản thân tuyệt vọng với tình cảnh khó khăn của mình. Ông thất nghiệp và gần như là lại đồng xu dính túi. khoảnh khắc trước đó, ông gần như cân nhắc để hỏi, thậm chí là cầu xin, ngài Westmoreland giới thiệu ông cho ai đó, nhưng đó tự phụ thể tha thứ được và vô ích kém. Cũng như Hogdkin nhận ra trong 2 năm ông miệt mài tìm việc trước khi được nhận vào vị trí với ngài Burleton, rằng ai muốn người quản gia, người dọn phòng, hay người hầu, là người có đôi tay bị lốm đốm vì tuổi tác và cơ thể quá già và quá còng khiến ông khó lòng đứng thẳng hay cố ép bản thân bước nhanh nhẹn.

      Đôi vai gầy của ông rũ xuống vì thất vọng, khớp xương của ông bắt đầu đau nhức kinh khủng, Hodgkin quay lại và lê chân về phòng mình ở phía sau căn hộ tồi tàn. Ông được nửa đường tiếng gõ cửa dứt khoát, thiếu kiên nhẫn của ngài bá tước buộc ông phải từ từ quay ra phía cửa trước.

      " Vâng, thưa ngài ?" ông ta .

      "Tôi chợt nảy ra ý nghĩ khi tôi bỏ ," Ngài Westmoreland với giọng cộc lốc, thiết thực, " rằng cái chết của Burleton lấy của ông tất cả các khoản chi trả ta nợ ông. Thư ký của tôi, ông Wheaton, lo lắng việc đền bù cho ông." Khi chàng quay người bỏ , chàng thêm vào " Đội ngũ phục vụ của tôi luôn cần người thạo việc. Nếu ông mong muốn nghỉ hưu ngay bây giờ, ông cũng có thể cân nhắc đến việc liên hệ với ông Wheaton về việc này. Ông ấy giải quyết các chi tiết." Rồi chàng bỏ .

      Hodgkin đóng cửa và quay lại, nhìn chằm chằm trong choáng váng thể tin được vào căn phòng bẩn thỉu trong khi cường tráng và tuổi trẻ bắt đầu dâng lên và tuôn trào cách ấm áp trong mạch máu của mình. chỉ ông có vị trí để tới mà là vị trí là người hầu của trong những nhà quý tộc nổi tiếng và có thế lực nhất châu Âu.

      Vị trí đó được đề nghị do lòng thương hại, điều đó Hodgkin hầu như chắc chắn, vì Bá tước Langford hề được tới như kiểu người nuông chiều kẻ hầu người hạ, hay bất kỳ ai khác. thực tế, người ta đồn rằng ngài bá tước là người khá là xa cách, đòi hỏi cao, với những tiêu chuẩn cao nhất đối với những người phục vụ trong nhà và người hầu.

      Mặc dù thế, Hogdkin thể hoàn toàn xóa bỏ cái ý nghĩ đáng hổ thẹn rằng ngài bá tước đề nghị ông công việc đó biết đâu chỉ vì lòng thương hại, cho đến khi ông chợt nhớ ra vài điều mà ngài bá tước , những điều khiến Hogdkin trào dâng hài lòng và kiêu hãnh. Ngài Westmoreland ngụ ý đặc biệt là ông ta coi trọng Hodgkin như người thạo việc. Ông ấy dùng chính từ đó!

      Thạo việc!

      Từ từ, Hogdkin quay lại về phía gương ngoài sảnh và với bàn tay đặt lên cái cán của chiếc gậy màu đen, ông nhìn chàm chằm vào phản chiếu của mình. Thạo việc ...

      Ông đứng thẳng lưng lên, mặc dù cố gắng này hơi đau, sau đó ông ưỡn thẳng đôi vai hẹp của mình. Ông vươn bàn tay còn trống xuống dưới và cẩn thận vuốt cho mượt phía trước chiếc áo khoác đen bạc màu. Tại sao, ông trông có vẻ là già lắm, Hodgkin quyết định- già hơn 73 tuổi! Ngài Westmoreland chắc chắn nghĩ là ông già yếu hay vô dụng. , thực mà!

      Stephen David Elliott Westmoreland, Bá tước của Langford, nghĩ Albert Hodgkin đáng được bổ sung cho đội ngũ người phục vụ của mình! Ngài Westmoreland – người sở hữu nhiều tài sản khắp châu Âu, cùng với tước hiệu cao quí được thừa kế từ mẹ mình và hai tổ tiên người chỉ định ông là người thừa kế của họ- nghĩ Albert Hodgkin có thể là bổ sung có giá trị cho trong những người phục vụ tuyệt vời của mình!

      Hodgkin nghiêng đầu về phía, cố gắng tưởng tượng ông ta trông như thế nào trong bộ đồng phục thanh lịch màu xanh lá cây và vàng của nhà Langford, nhưng thị lực của ông bất chợt như nhòa và chập chờn nước. Ông nâng bàn tay lên, những ngón tay gầy dài chạm tới sờ vào khóe mắt, cảm thấy có ẩm ướt lạ.

      Ông lau nước mắt, cùng với bốc đồng đột ngột và điên khùng vung vẩy cái gậy trong khí và nhẩy điệu jig ngắn. Lòng tự trọng, Hogdkin cảm thấy cách mạnh mẽ, còn hơn cả thích hợp với người chuẩn bị gia nhập đội ngũ người hầu của Quý ngài Stephen Westmoreland.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3

      Mặt trời, như chiếc đĩa rực lửa, trôi về phía chân trời màu tía lúc người thủy thủ bước xuống cầu cảng tới chỗ cỗ xe ngựa đợi ở đó từ buổi sáng. " Nó đây rồi- tàu Morning Star", ông ta với Stephen, chàng đứng tựa vào cửa xe, lười nhác quan sát cuộc ẩu đả say xỉn diễn ra bên ngoài quán rượu gần đó. Trước khi giơ tay chỉ về phía con tàu, người thủy thủ ném cái nhìn thận trọng về phía hai người đánh xe, cả hai bọn họ đều cầm súng rất lộ liễu, và đều rất thờ ơ như chủ nhân của họ đối với những nguy hiểm tiềm ở khắp nơi bến tàu. "Chính là nó, ở ngay kia kìa", ông ta với Stephen, về con tàu vừa mới cập vào cảng, những cánh buồm của nó lờ mờ như những cái bóng trong hoàng hôn. " Con tàu tới nơi hơi trễ".

      Đứng thẳng lên, Stephen gật đầu với trong hai người đánh xe, ném gã thủy thủ đồng xu vì làm phiền của chàng, rồi chàng bước chậm chạp xuống cầu cảng, ước gì mẹ hay chị dâu chàng có thể ở đây với chàng khi vợ chưa cưới của Burleton lên bờ. có mặt của những người phụ nữ đáng ra có thể giúp giảm cú sốc khi chàng phải thông báo cái tin buồn ấy cho , cái tin làm tiêu tan giấc mơ của ấy.

      " Đúng là ác mộng!" Sheridan Bromleigh hét lên trước ngạc nhiên của cậu bé chạy việc tàu, người vừa quay lại để với nàng lần thứ hai về " quý ông" đợi nàng bến cảng- quý ông mà nàng đương nhiên ngầm hiểu là Ngài Burleton. " ông ta đợi . rằng tôi chết rồi. , bảo với ông ta rằng chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng". Nàng đóng sầm cửa lại, cài then, và tựa lưng vào cửa, cái nhìn của nàng phóng về phía người hầu khiếp đảm, ta ngồi ở mép giường trong cái cabin mà cả hai phải ở chung, vo tròn cái khăn tay trong bàn tay mũm mĩm của . "Đây chỉ là ác mộng, và khi tôi thức dậy vào buổi sáng, chuyện này qua , phải Meg?"

      Meg lắc đầu mạnh đến nỗi làm cho những sợi ruy băng chiếc mũ lắc lư theo. " phải là mơ đâu. phải chuyện với ngài nam tước, với ông ta điều gì đó- điều mà ông ta bực mình, điều gì đó ông ta tin".

      " Ồ, chắc chắc là ngoại trừ ", Sheridan cách cay đắng. " Ý tôi là, nhất định ông ta chỉ hơi phật ý chút nếu tôi rằng tôi thoát khỏi vị hôn thê của ông ta đúng lúc cho lắm và ở nơi nào đó dọc theo bờ biển nước . Còn là tôi để lạc mất ta!".

      " để mất ta, ta bỏ trốn! Charise chạy trốn với ông Morrison khi chúng ta vừa dừng ở cảng cuối cùng."

      " Bất kể điều đó, vấn đề là ta vẫn được giao phó trong chăm sóc của tôi, và tôi thất bại trong trách nhiệm với bố ta và với ngài nam tước. còn gì để làm ngoài việc ra ngoài kia và với ngài nam tước điều đó."

      " cấm được làm thế". Meg gào lên. " Ông ta ném thẳng chúng ta vào tù! Ngoài ra, phải làm sao để ông ta có thể đối tốt với chúng ta vì chúng ta chẳng còn ai khác để mà quay về, chẳng có nơi nào để . Charise đem tất cả tiền bạc theo, và ở đây chẳng còn lấy si linh nào để mua vé tàu về nhà."

      " Tôi tìm công việc nào đó". Mặc dù những từ ngữ của nàng rất tự tin, nhưng giọng của Sherry run rẩy bởi căng thẳng, và nàng nhìn vào cái cabin bé tẹo, vô tình mong muốn có nơi nào đó để trốn.

      " Nhưng có ai giới thiệu hay bảo đảm", Meg lập luận, giọng của nghẹn lại vì nước mắt. " Và chúng ta chẳng có nơi nào để ngủ tối nay và cũng có tiền để ở trọ. Chúng ta phải tới khu ổ chuột. Hoặc còn tệ hơn!".

      " Còn gì có thể tệ hơn nữa?" Sheridan , nhưng khi Meg định mở miệng trả lời Sherry nắm lấy tay và với giọng pha chút hài hước và vui vẻ ngày thường, " , đừng, tôi xin . Đừng nghĩ tới 'nô lệ da trắng'."

      Meg tái nhợt và miệng há hốc, giọng trở thành tiếng thào hoảng hốt. " Nô lệ ... da trắng."
      " Meg! Trời ơi. Tôi chỉ đùa thôi mà. trò đùa vô vị".

      " Nếu ra ngoài kia và với ông ấy , họ ném thẳng chúng ta vào ngục."

      " Tại sao," Sherry thốt lên, gần như kích động, điều mà nàng chưa từng trải qua trong đời, " Tại sao cứ mãi về nhà tù vậy?"

      " Bởi vì ở đây có luật lệ, thưa , và - chúng ta- chúng ta phá vỡ vài trong số đó. Dù chủ định, dĩ nhiên, nhưng họ chẳng thèm quan tâm. Ở đây, họ quẳng vào ngục- chẳng cần câu hỏi nào, cũng cần câu trả lời. Ở đây, chỉ có vài người quan trọng và họ thuộc tầng lớp . ra sao nếu ông ta nghĩ chúng ta giết ta, hay lấy trộm tiền của ta, bán ta, hoặc vài điều quái quỷ như vậy? Lời của ông ta chống lại , và chẳng là ai cả, vì vậy luật pháp đứng về phía ông ta."

      Sheridan cố gắng gì đó để trấn an hoặc là hài hước, nhưng Sức chịu đựng cả về thể xác lẫn tinh thần của nàng đều quá mức từ những tuần căng thẳng hề giảm sút, vật lộn với trận ốm kéo dài suốt chuyến biển, và sau đó là biến mất của Charise hai ngày trước.

      Nàng nhận ra rằng ngay từ đầu đáng ra nàng nên dấn mình vào cái việc điên rồ này. Nàng đánh giá quá cao khả năng của mình trong việc đương đầu với nàng mười bảy tuổi được nuông chiều và ngu ngốc, tự thuyết phục bản thân mình rằng với kiến thức và bản tính thực tế, kết hợp với kinh nghiệm trợ giảng của nàng tại Trường Talbot dành cho các quý trẻ, và nơi nàng theo học, chúng cho phép nàng xử lý cách ổn thỏa bất kì rắc rối nào nảy sinh trong chuyến . Ông bố nghiêm khắc của Charise bị đánh lừa bởi cách cư xử lanh lợi và thành thạo của Sheridan, nên khi bệnh đau tim của ông đột ngột ngăn cản ông khỏi chuyến tới , ông chọn Sheridan trong số những người xin việc lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn để hộ tống con ông tới – và Sheridan, nàng chỉ hơn ta có 3 tuổi. Dĩ nhiên, Charise cũng làm điều gì đó với quyết định của ông; ta vòi vĩnh và hờn dỗi và nài nỉ rằng Bromleigh là người hộ tống ta, cho tới khi ông cuối cùng cũng chấp nhận. Bromleigh là người giúp ta viết những bức thư cho ngài Nam tước. Bromleigh, ta với ông, giống như những người khách có vẻ mặt chanh chua khác mà ông từng phỏng vấn; Bromleigh là người khách thú vị. Bromleigh, ta cảnh báo ông cách ranh mãnh, để ta trở nên quá nhớ nhà tới nỗi muốn trở về Mĩ và cha , thay vì việc kết hôn với Nam tước.

      Đó hoàn toàn là , Sheridan nghĩ với chán ghét. Bromleigh hầu như phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì bỏ trốn của ta với người gần như lạ mặt, hành động bốc đồng dễ dãi giống như tình tiết của trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Sheridan chia sẻ với Charise trong chuyến biển. Dì Cornelia rất phản đối những cuốn tiểu thuyết đó, và với những " ý tưởng lãng mạn ngu ngốc" họ đặt ra, tới nỗi Sheridan thường phải đọc chúng cách bí mật, với rèm luôn đóng xung quanh chiếc giường của nàng. Ở đấy, trong đơn, nàng có thể nếm trải niềm phấn khích ngọt ngào của việc chàng quý tộc bảnh bao - người đánh cắp trái tim nàng từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, nàng có thể ngả mình gối, nhắm mắt lại, và giả bộ rằng nàng là nhân vật nữ chính, khiêu vũ trong vũ hội trong chiếc áo dài lộng lẫy với mái tóc vàng nhạt được vấn cao phức tạp... dạo trong công viên với bàn tay xinh xắn đặt tay áo chàng và mái tóc vàng nhạt của nàng hé lộ dưới vành chiếc mũ bằng voan sang trọng. Nàng đọc mỗi cuốn tiểu thuyết nhiều lần tới nỗi có thể kể lại những đoạn mà nàng thích nhất trong trí nhớ và thay thế tên nàng vào chỗ nhân vật nữ chính...

      Chàng Nam tước nắm lấy bàn tay Sheridan và nâng lên môi khi chàng khẩn nài với nồng nàn bất tử. " Em là tình duy nhất của tôi.."
      Bá tước quá choáng ngợp vì vẻ đẹp của Sheridan,tới nỗi chàng mất kiểm soát và hôn lên má nàng. " Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi thể tự kiềm chế được. Tôi em tha thiết!".

      Và tiếp theo là phần đặc biệt thích của nàng... phần mà nàng thường thích tưởng tượng nhất:

      Hoàng tử ghì chặt lấy nàng trong vòng tay mạnh mẽ và siết chặt nàng vào trái tim chàng. "Nếu ta có trăm vương quốc, ta đổi tất cả chúng để có nàng, em thân của ta. Ta chẳng là gì cho tới khi gặp em."

      Nằm giường, nàng thay đổi những tình tiết của các cuốn tiểu thuyết, đoạn đối thoại, và thậm chí cả những tình huống và địa điểm để phù hợp với bản thân nàng, nhưng nàng bao giờ thay đổi nhân vật nam chính trong tưởng tượng của nàng. Chàng và chỉ có chàng là được giữ nguyên, và nàng biết mọi chi tiết về chàng, vì nàng sáng tạo ra bản thân chàng: Chàng rất khỏe, rất đàn ông và mạnh mẽ, nhưng chàng cũng rất tử tế, khôn ngoan, kiên nhẫn và dí dỏm nữa. Chàng cao và rất đẹp trai với mái tóc đen dày và đôi mắt xanh tuyệt đẹp có thể trở nên quyến rũ hoặc sắc sảo hoặc lấp lánh với hài hước. Chàng thích cười với nàng, và nàng kể cho chàng những câu chuyện tiếu lâm vui vẻ để khiến chàng có thể làm điều đó. Chàng thích đọc sách, và chàng còn hiểu biết hơn nàng và có thể còn nhiều hơn nàng nữa. Nhưng thể quá trần tục hay tự hào hoặc là phức tạp. Nàng ghét kiêu ngạo và tính hẹp hòi và đặc biệt ưa chuyên quyền, độc đoán và nàng đặc biệt ghét việc bị sai bảo cách vô lý. Nàng có thể chấp nhận những điều như vậy từ những người cha của các học sinh ở trường, nhưng nàng biết nàng khó có thể phục tùng những thái độ trịch thượng của phái nam như vậy từ người chồng.

      Và, tất nhiên, nhân vật nam chính trong tưởng tượng của nàng trở thành chồng nàng. Chàng quỳ xuống và cầu hôn nàng với những lời lẽ như, " biết hạnh phúc là gì, cho tới khi gặp em... biết tình là gì, cho tới khi em xuất ... chỉ là nửa người đàn ông với nửa trái tim...cho tới khi gặp em". Nàng thích cái ý tưởng rằng người hùng của nàng cần đến nàng, rằng trân trọng các giá trị khác của nàng ngoài sắc đẹp. Sau khi chàng cầu hôn với những từ ngữ ngọt ngào và hấp dẫn đến thế, làm sao nàng có thể điều gì khác câu ĐỒNG Ý? Và vì vậy, với những ngạc nhiên đố kị của tất cả mọi người ở Richmond, Virginia, họ kết hôn. Về sau, chàng đưa nàng , và cả Dì Cornelia nữa, tới lâu đài tuyệt diệu của chàng ở đồi, nơi chàng hiến dâng hết bản thân mình để khiến họ hạnh phúc, và là nơi mà mọi lo lắng cấp thiết nhất của họ chỉ là nên mặc những chiếc áo nào. Chàng cũng giúp nàng tìm người bố của nàng, và ông cũng tới sống cùng họ.

      Khi nàng mình trong bóng tối, chẳng còn quan trọng việc nàng hề cầu nguyện để gặp được người đàn ông như vậy, và cũng hề gì nếu bằng vài tình cờ rồ dại nào đó nàng gặp được người hoàn hảo chuẩn mực như thế, và chàng ta thèm tặng cho Sheridan Bromleigh lấy cái nhìn qua. Vào buổi sáng, nàng chải ngược mớ tóc dày màu đỏ của mình khỏi trán và buộc chặt nó cách đơn giản ở gáy, rồi nàng tới trường học, và ai có thể biết rằng Bromleigh nghiêm nghị, người luôn được biết đến như là "bà " đối với các học sinh, nhân viên, phụ huynh, lại là kẻ lãng mạn hết thuốc chữa trong trái tim mình.
      Nàng đánh lừa tất cả mọi người, cả bản thân nàng nữa, trong việc nghĩ rằng nàng là hình ảnh thu của tính thực tế và hiệu quả. Giờ đây, kết quả của tự tin quá mức của Sheridan chính là việc Charise phải sống suốt đời trong cuộc hôn nhân với Quý ông bình thường thay vì Quý ngài, và Quý ông đó có thể khiến cuộc đời ta trở nên khốn khổ nếu muốn. Nếu bố của Charise chết vì tức giận và nỗi đau xé lòng, nghi ngờ gì cả ông ta chắc chắn giành cả quãng đời còn lại tìm ra những cách hiệu quả nhất để khiến cuộc sống của Sheridan và Dì Cornelia trở nên khốn khổ. Và Meg nhút nhát, tội nghiệp, người hầu bị bóc lột của Charise suốt năm năm qua, chắc chắc bị đuổi mà có tấm giấy chứng nhận nào , điều đó hủy hoại cách rất hiệu quả cái viễn cảnh kiếm được vị trí tử tế. Và đấy là những khả năng tốt nhất!

      Những viễn cảnh này chỉ dựa giả thuyết mà Sheridan và Meg có thể có khả năng trở về nhà bằng cách nào đó. Nếu Meg đúng, và Sheridan bị gần như bị thuyết phục bởi điều đó, Meg phải giành cả phần đời còn lại trong tù, và Sheridan Bromleigh – Sheridan Bromleigh "nhạy cảm, thạo việc" - cũng là bạn tù của .

      Những giọt nước mắt sợ hãi và hối hận làm cay xè hai mắt của Sherry khi nàng nghĩ tới những tai họa mà nàng gây ra, và tất cả chỉ bởi vì quá tự tin đến ngây thơ và mong ước ngu ngốc của nàng là được nhìn thấy thành phố Luân Đôn lấp lánh và tầng lớp quý tộc sang trọng như nàng đọc trong những cuốn tiểu thuyết của mình. Nàng đáng lẽ nên nghe lời Dì Cornelia, người giảng giải cho nàng nhiều năm qua rằng khao khát được nhìn thấy những cảnh tượng phi thường kì diệu như vậy cũng tương đương với mong muốn với tay ra ngoài tầm với của bản thân; rằng lòng kiêu hãnh là tội lỗi trước Chúa như tham lam và lười biếng; và rằng khiêm tốn ở người phụ nữ hấp dẫn quý ông hơn nhiều so với sắc đẹp bình thường.

      Dì Cornelia đúng với hai thứ đầu tiên trong số những niềm tin đó, Sheridan nhận ra cách muộn màng. Sherry cố gắng để ý tới cảnh báo của dì, nhưng có khác biệt rất lớn giữa dì nàng và bản thân nàng khiến những lời cảnh báo về chuyến tới khó lòng làm cho Sherry chấp nhận: Dì Cornelia thích những gì có thể đoán trước được. Bà lớn lên với những lễ nghi, luôn gìn giữ những lề thói ngày qua ngày hoàn toàn giống nhau tới nỗi đôi khi điều đó khiến Sherry cảm thấy như muốn khóc vì tuyệt vọng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4

      Khi nàng nhìn chằm chằm cách bế tắc vào Meg tội nghiệp ở phía bên kia khoang tàu bé , Sherry ước cách chân thành rằng nàng có thể trở lại Richmond, ngồi với dì của nàng trong căn nhà 3 phòng họ ở chung, thưởng thức bình trà ngon theo lệ thường , và chờ đợi cả cuộc đời với trà ấm và tẻ nhạt.

      Nhưng nếu Meg đúng về luật của nước ... Sheridan bao giờ có thể về nhà, thể nhìn thấy dì của nàng nữa, và cái ý nghĩ ấy gần như là phá hỏng nàng.

      6 năm trước, khi nàng lần đầu tiên đến sống cùng với chị của mẹ, cái viễn cảnh bao giờ gặp lại Cornelia Faraday làm cho Sheridan hoàn toàn hân hoan, nhưng cha của Sheridan cho nàng lựa chọn. Cho đến khi đó, ông đưa nàng từ nơi này tới nơi khác với mình chiếc xe ngựa chứa đầy các lọai hàng hóa, từ những miếng da lông thú và nước hoa đến những chiếc bình sắt và cái chỉa rơm, những đồ xa xỉ và nhu yếu phẩm mà ông bán hoặc đổi chác ở những nhà nông dân và những túp lều dọc "hành trình" của họ.

      " Hành trình" của họ là bất cứ ngã ba đường nào họ tình cờ gặp và thấy cuốn hút - thường là về phía nam, dọc theo bờ biển phía đông, vào mùa đông và phía bắc vào mùa hè. Thỉnh thoảng họ rẽ sang phía tây khi ánh chiều tà đặc biệt rực rỡ vẫy gọi, hoặc họ di chuyển theo hướng tây bắc bởi tiếng suối chảy róc rách ở hướng đó. Vào mùa đông, khi tuyết đôi khi làm cho việc di chuyển khó khăn hoặc thể, luôn có người nông dân hoặc người giữ kho, người cần thêm những bàn tay giúp đỡ tự nguyện, và người cha Ai len của nàng lao động chân tay tạm thời cho vài đêm.

      Kết quả là, vào khoảng thời gian Sheridan 12 tuổi, nàng ngủ ở mọi chỗ từ cái chăn trong vựa cỏ khô đến cái giường lông chim trong căn nhà nơi cư trú của đám những quí bà vui vẻ, những người mặc những bộ áo dài sa tanh rực rỡ với những đường viền cổ quá trễ khiến bộ ngực chực như rơi ra ngoài ngay. Nhưng dù cho bà chủ nhà cho tạm thời của họ là bà vợ nông dân khỏe mạnh hay vợ của người thuyết giáo có gương mặt nghiêm nghị hay quí bà trong bộ váy xa tanh màu tím có đính những chiếc lông chim màu đen, những bà chủ nhà của họ gần như luôn kết thúc bằng việc mê mẩm Patrick và thể như mẹ cách quá mức với Sheridan. Bị quyến rũ bởi nụ cười thường trực, lúc nào cũng nhã nhặn, và tự nguyện làm những công việc nặng nhọc và dài để đổi lấy nơi ăn chốn ngủ, những phụ nữ sớm bắt đầu nấu những suất ăn đặc biệt lớn cho ông, nướng những món tráng miệng ông ưa thích và tự nguyện vá lại quần áo cho ông.

      Những thiện chí đó cũng dành cho cả Sheridan. Họ trêu ghẹo nàng cách trìu mến về rối bù của mái tóc đỏ rực của nàng và cười khi cha nàng gọi nàng là " cà rốt " của ông. Họ để nàng đứng chiếc ghế đẩu khi nàng tình nguyện giúp rửa bát, và khi nàng rời , họ đưa cho nàng những mảnh vải vụn hay những cái kim tuyệt đẹp để nàng có thể tạo ra cái chăn mới hay cái váy cho búp bê của nàng, Amanda. Sheridan ôm chặt họ và với họ là nàng cả Amanda đếu rất biết ơn, và họ mỉm cười, vì họ biết nàng thực có ý đó. Họ hôn nàng nụ hôn tạm biệt và ước rằng nàng trở nên cực kì xinh đẹp vao ngày nào đó., và Sheridan cười lớn bởi vì nàng hiểu thể nào họ thực có ý đó. Sau đó họ nhìn Sheridan và cha nàng đánh xe chiếc xe hàng khi họ vẫy tay chào tạm biệt và gọi to " Chúc may mắn" và " Sớm quay lại nhé".
      Thỉnh thoảng những người mà họ ở cùng gợi ý cha nàng để mắt tới đứa nào đó trông số con họ, hay con người láng giềng trong những con của họ hoặc con hàng xóm của họ, và nụ cười luôn nằm khuôn mặt Ailen đẹp trai của ông, nhưng đôi mắt ông tối lại khi ông , "Tôi rất biết ơn nhưng . Thế là tội cưới người trong khi kết hôn với người khác, khi mà mẹ cúa Sheridan vẫn sống trong tim tôi".

      Nhắc đến mẹ của Sheridan việc có thể làm mờ nụ cười trong mắt ông, và Sheridan luôn bị gia tăng căng thẳng cho đến khi ông trở lại là chính mình. Nhiều tháng sau khi mẹ nàng và em trai của nàng chết vì căn bệnh được gọi là băng huyết, cha nàng cư xử như người xa lạ trầm lặng, ngồi bên lò sưởi trong cái buồng , uông whiskey, bỏ bê những vụ mùa chết dần cánh đồng và chẳng buồn trồng trọt thêm gì nữa. Ông chuyện, cạo râu, hầu như ko ăn gì và dường như quan tâm đến con la của họ có chết đói hay . Sheridan, lúc đó được 6 tuổi và quen với việc giúp đỡ mẹ nàng, cố gắng tiếp quản những việc vặt trong nhà.

      Cha nàng dường như có ý thức về những cố gắng của Sheridan cũng như về những sai sót của nàng và nỗi buồn của nàng. Cho đến ngày định mệnh, nàng làm bỏng cả tay mình cũng như cháy những quả trứng nàng làm cho ông. Cố gắng khóc vì đau đớn cánh tay cũng như đau đớn trong tim, nàng kéo lê đống đồ giặt xuống dòng sông cùng với những thứ còn sót lại của xà phòng giặt quần áo. Khi nàng quỳ gối xuống bờ và thận trọng nhúng cái áo sơ mi bằng vải flannel của cha nàng vào nước, những cảnh tượng của quá khư hạnh phúc trong cùng hoàn cảnh quay trở lại ám ảnh nàng. Nàng nhớ cách mẹ nàng thường ngân nga khi bà giặt quần áo ở đây trong khi Sheridan giám sát Jamie bé tắm.

      Nàng nhớ cách Jamie ngồi trong nước, ríu rít hạnh phúc, đôi bàn tay mũm mĩm của cậu bé vỗ vỗ vào nước trong niềm vui sướng đùa nghịch. Mẹ rất thích hát, bà dạy Sheridan những bài hát từ nước và hát chúng với nàng khi họ làm việc. Thỉnh thoảng bà dừng hát và đơn giản lắng nghe Sheridan, đầu bà nghiêng về phía, nụ cười kỳ lạ, tự hào khuôn mặt bà. Nhiều khi bà quàng lấy Sheridan trong cái ôm chặt và điều gì đó tuyệt vời, như là " Giọng của con ngọt ngào và rất đặc biệt – giống như là con vậy."

      Những kỉ niệm về những ngày điền viên làm mắt Sheridan đau đớn khi nàng quì gối xuống dòng nước. Những lời của bài hát ưa thích của mẹ thầm trong tâm trí nàng, cùng với kỉ niêm về nụ cười của mẹ nàng, đầu tiên là với Jamie khi cậu bé cười khúc khích và té nước, và tiếp đến là vào Sheridan, người cũng thường xuyên bị ướt. " Hát cái gì đó cho chúng ta, bà vậy, " Hát cho chúng ta, thiên thần .."

      Sheridan cố gắng làm theo lời cầu còn nhớ, nhưng giọng nàng nức nởvà đôi mắt nàng sũng nước mắt. Dùng lòng bàn tay, nàng lau những giọt nước mắt chỉ để nhận ra rằng chiếc áo sơ mi của cha nàng trôi xuôi dòng, vượt khỏi tầm với của nàng, và thế là Sheridan thua trận đánh để trở nên dũng cảm và trưởng thành. Gập đầu gối tỳ vào ngực, nàng vùi khuôn mặt trong cái tạp dề của mẹ nàng và nức nở với đau buồn và hoảng sợ. Vây xung quanh với hoa dại mùa hè và mùi cỏ tươi, nàng rung rung qua lại, khóc cho đến khi cổ họng nàng đau và những lời của nàng chỉ là nhip điệu rên rỉ thầm. "Mẹ ơi", nàng than khóc, " Con nhớ mẹ, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ. Con nhớ Jamie. Làm ơn hãy quay trở về với cha và con. Làm ơn hãy quay trở về, làm ơn hãy quay trở về. Ôi, làm ơn. Con thể làm mình, mẹ ơi. Con thể làm được. Con thể, Con thể-"

      Lời cầu nguyện đau buồn của nàng bị ngắt quãng bới giong của cha nàng – phải cái giọng thẫn thờ, thiếu sức sống, xa lạ khủng khiếp của ông trong vài thàng vừa qua, mà là cái giọng trước đây- giờ khàn khàn với lo lắng và tình . Cúi mình xuống bên cạnh nàng, ông kéo nàng vào hai cánh tay mình.

      " Cha cũng thể làm mình," ông , bế nàng chặt hơn dựa vào ông. " Nhưng cha đánh cá là chúng ta có thể cùng làm với nhau, con ".

      Sau đó, sau khi ông lau nước mắt cho nàng, ông , " Con có thích rời khỏi đây và du lịch, chỉ có con và cha? Chúng ta làm cho mỗi ngày là cuộc phiêu lưu. Cha từng có những cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Đó là cách cha gặp mẹ con như thế nào – cha cuộc phiêu lưu ở nước , ở thung lũng Sherwyn. ngày nào đó chúng ta trở lại thung lũng Sherwyn, cha và con. Chỉ phải là cách cha và mẹ con rời . Lần này, chúng ta trở lại theo cách cao quý."

      Trước khi mẹ của Sheridan chết, bà cách lưu luyến về ngôi làng đẹp như tranh ở nước nơi bà được sinh ra, về miền quê tuyệt đẹp của nó, về những con đường thẳng hàng cây, và những điệu nhẩy bà tham gia trong nhưng căn phòng hội họp ở đó. Bà thậm chí còn đặt tên Sheridan theo loại hoa hồng đặc biệt nở trong nhà cha xứ, loài hoa hồng đỏ đặc biệt mà bà nó nở vô số dọc hàng rào quanh nhà cha xứ. Mối bận tâm của cha Sheridan với trở lại thung lũng Sherwyn dường như bắt đầu sau cái chết của mẹ nàng.

      Điều làm Sheridan khó hiểu trong khoảng thời gian dài, tuy thế, là chính xác tại sao cha nàng muốn quay trở lại nơi đó nhiều đến vậy, đặc biệt khi người đàn ông quan trọng nhất trong làng dường như là con quỉ, cao ngạo, con quái vật của người đàn ông là Điền chủ Faraday, người chế tất cả mọi người và người làm người hàng xóm tốt bụng chút nào khi cha nàng xây căn nhà lớn của ông bên cạnh nhà ông ta, đó là mục đích của ông.

      Nàng biết cha nàng lần đầu tiên gặp Điền chủ Faraday khi ông đưa đến con ngựa quý từ Ai len mà mà lão mua cho con , và nàng biết rằng từ khi cha nàng còn họ hàng thân thuộc còn sống ở Ailen, ông quyết định ở lại đây làm chân giữ và huấn luyện ngựa cho điền chủ. Nhưng mãi cho đến khi nàng 11 tuổi nàng mới phát ra rằng ngài lão điền chủ Faraday xấu xa, lạnh lùng, đáng ghét, cao ngạo thực lại chính là cha của mẹ nàng! Nàng luôn tự hỏi tại sao cha nàng lại mang mẹ nàng xa khỏi ngôi làng dấu và sau đó đưa bà đến nước Mỹ, cùng với chị của mẹ nàng, người sau này định cư ở Richmond và từ chối nhúc nhích bất kì phân nào nữa. Chỉ hơi lạ là ngoài quần áo mặc người và chút tiền ít ỏi, họ mang theo chú ngựa tên là Vạch kết thúc – chú ngựa mà mẹ nàng thích đến nỗi phải mang nó theo và trả cả tiền vận chuyển nó, và vậy mà bà bán nó lâu sau khi họ tới nước Mỹ.

      vài lần cha mẹ nàng về chuyến từ nước , nó luôn luôn dường như hiểu sao vội vàng và gần như cũng hạnh phúc, nhưng nàng thể tưởng tượng tại sao nó lại trở nên như vậy, may, cha nàng sẵn lòng cách cứng rắn làm hài lòng hiếu kì của nàng ở điểm này, điều này buộc nàng lựa chọn chấp nhận kiềm chế hiếu kì của nàng và đợi cho đến khi họ xây xong căn nhà lớn ở thung lũng Sherwyn để nàng có thể tự tìm hiểu ra. Nàng lập kế hoạch để đạt được mục tiêu của nàng bằng việc hỏi tất cả các câu hỏi được che đậy cách cẩn thận dù chỉ lần thành công.

      Còn theo nàng hiểu, cha nàng định đánh cược vào lá bài và xúc xắc để đạt được mục tiêu của ông, với bất kì khoản tiền nào mà họ có thể để dành và và ông cũng thường tìm được những cuộc đỏ đen dọc đường. là, ông đơn giản có vận may với cả bài lẫn xúc xắc, nhưng ông tin là điều đó thay đổi vào ngày nào đó. " Tất cả những gì cha muốn, con ," ông với điệu cười toe toét chỉ là đúng bàn chơi với vận may trường. Cha có vài lần như thế trong thời kì của cha, và nó lại tới. Cha có thể cảm thấy nó".

      Chưa bao giờ ông dối nàng, khiến Sherry cũng tin vào điều đó. Và như thế họ lại tiếp tục cùng nhau rong ruổi, chuyện trò về nhiều chủ đề tầm thường như là những thói quen của loài kiến cho tới to tát như là hình thành vũ trụ . Với số người, kiểu sống lang bạt của họ chắc hẳn là lạ lắm. Ban đầu Sherry có vẻ cũng cảm thấy như vậy, lạ lẫm và sợ hãi, nhưng nàng sớm trở nên thích nó.


      Trước khi họ rời trang trại, nàng thực nghĩ là cả thể giới rộng lớn trông cũng giống hệt như đồng cỏ bé của họ và rằng khó mà có ai khác sống ở phía bên kia ranh giới của nó. Còn giờ đây mỗi chỗ ngoặt đều có những cảnh tượng mới và háo hức gặp gỡ những con người thú vị dọc đường, những người cùng hướng – những người du hành đến và từ những nơi rất xa và ngoại lai như Mississippi, hay Ohio, hay thậm chí cả Mexico nữa!

      Từ họ, nàng nghe những câu chuyện kì lạ về nhưng nơi xa xôi, những phong tục đáng ngạc nhiên, và những cách sống kì lạ. Và bởi vì nàng đối xử với tất cả mọi người giống như cha nàng - với thân thiện, nhã nhặn và thích thú- nhiều người trong số họ chọn lựa chung cùng xe của nhà Bromleigh vài ngày trong khoảng thời gian hoặc thậm chí là vài tuần. Dọc đường Sheridan học thêm thậm chí nhiều hơn: Ezekiel và Mary, cặp vợ chồng da đen với lan da trơn bóng như than, mái tóc xoăn đen, và những nụ cười ngập ngừng với nàng về nơi gọi là châu Phi, nơi mà những cái tên của họ khác biệt Họ dạy cho nàng những khúc thánh ca lạ kì, có nhịp điệu, nó hẳn là bài hát, nó khiến tinh thần nàng mạnh mẽ và sôi nổi.

      năm sau khi Mary và Ezekiel con đường riêng của họ, người điêng tóc bạc với làn da dãi dầu sương gió và nhăn nheo như da khô xuất hiên ngã rẻ của con đường trong ngày mùa đông xám xịt, cưỡi con ngựa đốm đẹp tuyệt sung sức và đầy năng lượng trong khi người cười ngựa già và mệt mỏi. Sau khi được động viên đáng kể từ cha Sheridan, ông ta buộc con ngựa vào đằng sau chiếc xe, trèo lên khoang xe và trả lời câu hỏi của Sheridan, ông ta tên mình là Chó nằm ngủ.

      Tối đó, ngồi bên đống lửa trại, ông ta đáp lại câu hỏi của Sheridan về những bài hát của người điêng bằng việc đưa màn biểu diễn kì là, màn biểu diễn dường như bao gồm những thanh từ yết hầu được đệm bằng việc đập lòng bàn tay lên đầu gối. Nó nghe kì lạ và êm ái đến nỗi Sheridan phải nén lại nụ cười vì sợ làm tổn thương đến những cảm xúc của ông ta, và sau đó ông ta dường như hiểu đó là thích thú cách hoang mang của nàng. Ông ta đột nhiên dừng lại và nheo mắt. "Bây giờ," ông , với giọng đột ngột và ra lệnh, "hãy hát bài".

      Đến lúc đó, Sheridan quen ngồi quanh đống lửa trại và hát với những người lạ như nàng chuyện với họ và như thế nàng hát- bài hát Ailen mà cha nàng dạy nàng về người đàn ông trẻ tuổi người mất tình của mình. Khi nàng hát đến phần về người đàn ông trẻ khóc trong tim cho người thiếu nữ xinh đẹp, " Chó nằm ngủ" phát ra tiếng đè nén trong cổ họng nó nghe như tiếng khịt mũi và tiếng cười. cái nhìn nhanh qua đám lửa tới cái ấn tượng làm kinh hãi của ông chứng minh suy đoán của nàng là đúng, và lần này là Sheridan dừng lại ở nốt giữa .

      "Khóc," Người điêng cho nàng với giọng kiêu căng, trịnh thượng trong khi chỉ ngón tay vào nàng" là dành cho phụ nữ".

      " Ồ" nàng , thất vọng "Cháu- cháu đoán những người đàn ông Ailen, ồ, khác biệt bởi vì bài hát là họ khóc, và papa dậy nó cho cháu, và ông ấy là người Ailen". Nàng tìm xác nhận từ cha nàng và ngập ngừng, " Đàn ông từ những vùng quê cũ có khóc, đúng , papa? "

      Ông bắn cho nàng cái nhìn vui vẻ khi ông đổ cặn còn lại của cốc cà phê vào đống lửa và , " Ôi, bây giờ, con , Thế nếu mà cha họ làm như thế, và Ngài Chó nằm ngủ rời chúng ta với ý nghĩ rằng Ailen là nơi buồn bã, đầy những chàng trai thểu não tất cả trái tim họ khóc hết nước mắt và mang chúng những ống tay áo của họ sao? Đó phải là điều tốt đúng ? Và bây giờ nếu cha là họ khóc, con có lẽ thôi nghĩ về bài hát và cha thành ra dối, vậy cũng tốt chút nào" . Với cái nháy mắt bí , ông kết thúc, "Giả sử cha với con là nhớ sai bài hát đó, và đó thực là những người Ý mới khóc sao nhỉ?"

      Ông diễn đạt tất cả như thể nó là phần của trò chơi ưa thích "Giả sử" của họ, trò chơi họ sáng tạo ra và chơi thường xuyên cho qua thời gian trong suốt 3 năm lang thang. Thỉnh thoảng trò chơi cũng về những kiện nghiêm túc có khả năng có , như kiểu " Giả sử những con ngựa khập khiễng sao.". Thỉnh thoảng nó lại ngớ ngẩn kiểu " Giả sử bà tiên đến và cho chúng ta điều ước sao nhỉ", nhưng quan tâm đến tiền đề, kết quả luôn hương tới giải pháp có thể tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất. Sheridan chơi rất khá, đến nỗi cha nàng phải tự hào tuyên bố rằng nàng khiến ông rất vất vả đễ giữ hòa với nàng.

      Sheridan nhăn trán tập trung chút, rồi nàng đưa ra giải pháp với điệu cười khúc khích:" Con nghĩ cha tốt nhất là giả vờ có số thứ cha phải làm bây giờ, vì thế cha phải trả lời câu hỏi. Nếu cha bất cứ điều gì, nó chắc chắn hạ cha xuống những cây tầm xuân".

      " Con đúng đấy", ông , cười, sau đó ông nghe những lời khuyên của nàng sau khi chúc Chó nằm ngủ buổi tối tốt lành cách lịch . Cuộc trao đổi vui vẻ thậm chí kiếm nổi nụ cười yếu ớt từ người điêng khắc kỉ, nhưng qua ánh lửa, ông gửi tới Sheridan cái nhìnthật lâu và mãnh liệt, rồi cuộn chân của ông ta và biến mất vào cánh rừng trong đêm tối lời từ biệt.

      Buổi sáng tiếp theo, Chó nằm ngủ đề nghị cho nàng cưỡi chú ngựa của ông – niềm vinh dự mà Sheriddan nghi ngờ nảy sinh từ mong muốn ngồi thoải mái chiếc xe mà chịu thừa nhận như vậy và bằng cách đó để giữ mặt mũi. Sheridan, người chưa từng cưỡi bất cứ cái gì, ngoại trừ con ngựa già, võng lưng kéo xe cho họ , quan sát con vật xinh đẹp, sinh động với chút kích động và khá nhiều lo sợ hồi hộp. Nàng gần như từ chối khi nàng bắt gặp cái nhìn đầy thách thức khuôn mặt người điêng. Cẩn thận xen vào thanh hối tiếc trong giọng của nàng, nàng hướng chú ý vào việc họ cái yên cương. Chó nằm ngủ gửi cho nàng cái nhìn ngạo mạn và cao ngạo khác và cho nàng rằng các thiếu nữ người điêng cưỡi ngữa yên và ngồi dạng chân.

      Cái nhìn chớp mắt của ông ta, kèm theo cái cảm giác là ông ta biết nàng sợ , nhiều hơn là nàng có thể chịu đựng. Sẵn sàng liều mạng sống và chân tay còn hơn là cho ông ta lý do để đánh giá thấp nàng, và cũng như những đứa trẻ Ailen, nàng bước qua tới chỗ ông ta và nhận lấy cái dây thừng buộc ngựa từ tay ông ta. Ông ta đề nghị giúp nàng trèo lên, vì thế nàng dẫn con ngựa qua tới cái xe, trèo lên, rồi mất vài phút cố gắng dắt khéo léo con ngựa tới vị trí gần đủ để vắt chân lên lưng nó .

      Khi nàng trèo lên lưng ngựa, nàng ước nàng làm được thế. Từ lưng ngựa, mặt đất trông như rất xa, và rất rất cứng, nàng ngã 5 lần trong ngày hôm đó, và nàng có thể hầu như cảm giác được người điêng và con ngựa bướng bỉnh của ông ta cười nàng. Khi nàng chuẩn bị trèo lên trong lần thử thứ sáu, nàng quá tức giận và quá đau nhức đến nỗi nàng giật mạnh cái dây thừng , túm lấy cái tai con ngựa và gọi nó là con quỉ, dùng từ tiêng Đức mà nàng được cặp vợ chồng người Đức dạy hướng về Pennsylvania, rồi nàng tự nhấc bản thân lên khoang xe và giận dữ nắm quyền chỉ huy cưỡi ngựa. Mất mấy phút để nàng nhận ra loài ngựa điêng đúng là hạng thân lừa ưa nặng bởi vì con ngựa dừng việc bước sang ngang và lồng lên và ổn định việc chạy nước kiệu cách hồ hởi.

      Tối đó, khi nàng ngồi cạnh đống lửa trại quan sát cha nàng nấu súp, nàng đổi vị trí cho đỡ đau lưng và vô ý bắt gặp cái nhìn của Chó nằm ngủ, cái nhìn mà nàng cố tránh kể từ lúc nàng buộc lại con ngựa vào xe vào lúc sớm. Thay vì lời nhận xét bẽ bàng về khả năng cưỡi ngựa kém cỏi của nàng so với các điêng, Chó nằm ngủ nhìn nàng thay đổi trong ánh lửa bập bùng và hỏi câu dường như chẳng ra đâu vào đâu

      " Tên của cháu có ý nghĩa gì?"

      " Tên của cháu có ý nghĩa gì á"? Nàng nhắc lại sau thoáng suy nghĩ. Khi ông ta gật đầu, nàng giải thích rằng nàng được đặt tên theo mọt loài hoa nở mảnh đất của mẹ nàng ở nước , ở nơi mà phải vượt qua biển. Ông ta làu bàu tán thành, và Sheridan rất giật mình đến nỗi thốt lên

      " Ồ, vậy , tên của cháu nên có ý nghĩa như thế nào ạ ?"

      " phải là hoa, cháu ấy" ông ta , xem xét cẩn thận khuôn mặt tàn nhang và mái tóc ngõ ngược của nàng." Lửa, cháu đấy. Ngọn lửa. Thắp sáng."

      "Cái gì? Ồ!" nàng , cười hé ra thông cảm." Ông muốn mái tóc của cháu trông giống như cháy bởi vì màu của nó đúng ? " Măc cho bản tính xa cách, chuyện cộc lốc, và con ngựa vô lễ của ông ta, Sheridan, như thường lệ , thân thiện cách tự nhiên, tò mò dai dẳng và đủ khả năng tức giận đến giờ, " Papa gọi cháu là " Cà rốt" bởi vì mái tóc của cháu" Nàng với nụ cười. " Cà rốt là loại rau màu cam ... giống như ... như ngũ cốc là loại rau," nàng thêm vào, " Đó là tại sao ông ấy gọi cháu là "cà rốt"".

      "Người da trắng giỏi như người điêng trong việc đặt tên."

      Lịch kiềm chế khỏi chú ý rằng đặt tên theo con chó chính xác là thích hợp hơn là đề cập tới như loại rau, Sheridan , " Vậy cái tên nào người điêng đặt cho cháu?"

      "Tóc của lửa," ông thông báo, " Nếu cháu là đứa con trai, tên của cháu là là Khôn ngoan lâu năm."

      "Cái gì?" Sheridan ngây ra hỏi.

      "Cháu khôn ngoan sẵn rồi!" ông làm cho giải thích cách vụng về, "Khôn ngoan, nhưng bị già. Mà trẻ tuổi,"

      "Ôi, cháu thực thích được gọi là khôn ngoan!" Sheridan kêu lên, ngay tức đảo lại quyết định trước đây, quyết định nàng rất thích ông ấy, vậy. " Khôn ngoan lâu năm," nàng nhắc lại, đưa cái nhìn hạnh phúc sang người cha thích thú.

      " bé con" ông mâu thuẫn, làm cụt hứng niềm vui sướng của nàng với thái độ trọng nam." Đàn bà con gọi là Khôn ngoan."

      „ Gọi cháu là Tóc của lửa." Sheridan quyết định dù saocũng thích ông và kiềm chế trả miếng tực giận rằng cha nàng kiểu gì cũng nghĩ nàng thông minh, trái ngược với quan điểm cua ông ta.

      " Tóc của lửa là cái tên đẹp" thay vì thế nàng . Ông ta cười lần đàu tiên, nụ cười ranh mãnh xóa hàng chục tuổi khuôn mặt ông ta và nó làm ràng là ông ta biết kiềm chế của nàng khuôn mặt đối với khiêu khích của ông ta.

      " Cháu Khôn ngoan lâu năm," ông ta , nụ cười của ông ta mở rộng ra khi ông ta nhìn cha nàng và gật đầu. Cha nàng gật đầu đồng ý trở lại, và Sheridan quyết định,cũng như mọi lần rằng cuộc sống vui vẻ, và rằng cho dù mỗi người bên ngoài có khác nhau đến mấy, bên trong cũng rất giống nhau.Họ thích cười và chuyện và mơ mộng ... và giả vờ rằng họ luôn dũng cảm, bao giờ đớn đau, và Nỗi sầu muộn chỉ là tâm trạng vui thoáng qua . Và thường như thế.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :