1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Truy tìm ký ức - Đinh Mặc [full 2 tập]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2.2
      Typer : joemmy13

      Bạch Cẩm Hi cười cười: “Lão Từ, vừa rồi em nghĩ, nếu trong tương lai ai cần chúng ta, hay là chúng ta góp gạo thổi cơm chung cho xong. có thể tiếp tục “” xác chết của , em cũng có thể tiếp tục “” tội phạm của em.Chúng ta hiểu nhau, thông cảm lẫn nhau nên xảy ra chuyện phiền phức”.
      Từ Tư Bạch hơi ngẩn người, quay sang liếc cái rồi tiếp tục nhìn về phía trước.
      “Chuyện này qua loa đại khái.” lên tiếng: “ khi xác định, đó là chuyện cả đời. toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ấy. Em đừng nên có ý nghĩ đó”.
      Bạch Cẩm Hi cười cười, ngoảnh đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
      Nơi khám nghiệm tử thi là tòa nhà lâu đời tường trắng ngói xanh cách đồn cảnh sát Quan Hồ xa. Lúc này là đầu giờ chiều, hành lang vô cùng tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới có tiếng bước chân và tiếng chuyện rì rầm truyền tới. Dù là mùa hè nhưng cả tòa nhà vẫn mang bầu khí mát mẻ.
      Từ Tư Bạch dẫn Bạch Cẩm Hi xuyên qua hành lang, tới phòng giải phẫu hết sức yên tĩnh và lạnh lẽo.
      Nơi này màu trắng toát, từ trần nhà đến bốn bức tường, ánh đèn và cả chiếc giường kim loại. Duy chỉ có thi thể nằm giường mang màu sắc khác.
      Trợ lý của Từ Tư Bạch là cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi tên Tiểu Diêu. Cậu ta đưa áo blouse trắng và găng tay cho Bạch Cẩm Hi, cười hì hì: “Chị Cẩm, cần gì nhớ gọi em”.
      “Cảm ơn cậu.” Bạch Cẩm Hi chuẩn bị xong xuôi, vừa quay người liền nhìn thấy Từ Tư Bạch đứng bên cạnh thi thể đợi . đeo khẩu trang màu trắng cỡ lớn, chỉ lộ đôi mắt đen trầm tĩnh.
      Người trong ngành cảnh sát đều biết, Từ Tư Bạch bình thường giải phẫu xác chết và tiến hành giám định với tốc độ rất nhanh, những thế còn tỉ mỉ và chuẩn xác. Do đó, còn có biệt danh “Đệ nhất khoái thủ”1 của thành phố Giang. Hôm nay vì có Bạch Cẩm Hi nên động tác của chậm lại, giải phẫu và giám định tỉ mỉ từng vết thương, cơ quan nội tạng.
      1 Khoái thủ: Nhanh tay.
      Phòng giải phẫu rộng lớn vắng lặng và lạnh lẽo, thời gian dường như trôi rất chậm, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng trao đổi của hai người.
      “Vết thương này là do loại hung khí nào tạo thành?” Bạch Cẩm Hi chỉ tay vào vết thương đùi nạn nhân.
      Từ Tư Bạch đứng bên cạnh , ghi chép kết luận của phân tích trước đó vào bản báo cáo. liếc qua vết thương, hỏi lại: “Nhìn ra sao?”.
      Bạch Cẩm Hi lắc đầu.
      buông giấy bút, cúi thấp người, quan sát kỹ vết thương.
      “Xung quanh vết thương có tượng lan tỏa, lớp da xơ cứng…” hạ giọng: “Là vật nhọn đâm bị thương”.
      “Vậy à?” Vừa định đứng thẳng người, Bạch Cẩm Hi chợt phát gương mặt Từ Tư Bạch cách rất gần. Đôi mắt đen và mái tóc ngắn mềm mại càng tôn thêm nước da trắng của . Trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, chảy theo má xuống đến cổ.
      Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người.
      chỉ mỗi khuôn mặt, vì muốn quan sát vết thương ở cự ly gần nên người cúi khá thấp, gần sát cạnh . có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi xà phòng thơm từ người , còn có cả mùi formalin đặc thù của bác sĩ pháp y và cả mùi tanh của máu.
      Tựa như cảm nhận được trầm mặc và thất thần của Bạch Cẩm Hi, Từ Tư Bạch quay đầu, nhìn ở khoảng cách rất gần. Sống mũi sắp chạm vào mặt đến nơi, nhưng ánh mắt của vừa trầm tĩnh vừa lạnh lẽo, chẳng khác nào người chết. Sau đó, đứng thẳng người, hỏi : “Em sao thế?”.
      có gì.”
      thực tế, có lẽ vì chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể đàn ông nên vừa rồi, bất chợt nhớ đến buổi tối hôm qua theo phản xạ có điều kiện, khi bị người đàn ông đó đè xuống dưới thân, từng tấc da kề cận, nhớ cả mùi thuốc lá, mùi café lẫn trong hơi thở của ta…
      Bạch Cẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng gạt cảnh tượng xui xẻo đó ra khỏi đầu.
      Từ Tư Bạch liếc cái, bước sang bên cạnh quan sát vết thương tiếp theo.
      Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên Châu Tiểu Triện.
      Bạch Cẩm Hi lập tức đứng thẳng người, cười cười với Từ Tư Bạch: “Em nghe điện thoại .” xong, liền tháo găng tay, nhanh sang gian phòng cách lớp kính ở bên cạnh rồi mới bắt máy.
      “A lô! Lão đại!”
      Bạch Cẩm Hi đưa mắt về phía Từ Tư Bạch cách đó xa. khoanh tay, kiên nhẫn đợi quay lại.
      “Thế nào rồi?” hạ thấp giọng .
      có thu hoạch.” Châu Tiểu Triện thở dài: “Người phụ nữ tên Tư Tư đó dễ đối phó tí nào, miệng kín như bưng. Em ở chỗ ta cả ngày mà chẳng moi được gì. Có điều…”.
      “Điều gì?”
      Tư Tư đó , người đàn ông kia chuyển lời nhắn đến chị.”
      Bạch Cẩm Hi chau mày cảnh giác: “Lời gì?”.
      “Em thấy rất kỳ quặc…” Châu Tiểu Triện rất chậm, ngữ khí vô cùng dè dặt: “Nếu có người vẫn cứ lo chuyện bao đồng, bị dỡ cánh tay đừng mong có thể nối liền.”
      “Mẹ kiếp!” Bạch Cẩm Hi nhịn nổi, chửi thề tiếng.
      Châu Tiểu Triện tìm thấy Tư Tư trong con ngõ .
      Con ngõ ngoằn ngoèo nằm trong khu dân cư lâu đời của thành phố. Tại cửa hàng chất đầy đồ tạp hóa và quà vặt, Tư Tư mặc áo phông, quần bò đơn giản, ngồi sau quầy bán hàng. để mặt mộc nên nếu chú ý, chẳng ai nhận ra đây chính là người phụ nữ quyến rũ của buổi tối hôm đó.
      Châu Tiểu Triện cảm thấy hơi bất ngờ. Các tiếp viên ở hộp đêm thường kiêm nhiều nghề, nhưng đa phần là bán nhà, làm người mẫu ô tô, thậm chí có người còn là sinh viên. Cậu ta chưa từng gặp người nào ban ngày mở cửa hàng tạp hóa, an phận với mức lương ít ỏi như vậy.
      điều càng khiến cậu ta bất ngờ hơn đó là Tư Tư nhìn vẫn còn trẻ mà đứa con trai. Cậu bé chừng hai, ba tuổi, kháu khỉnh bụ bẫm, ôm chân gọi mẹ. Tư Tư bế thằng bé, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Đậu Đậu ngoan! Đậu Đậu có ăn hoa quả ?”.
      Mỗi con người đều có câu chuyện và bí mật riêng mình, Tư Tư cũng ngoại lệ.
      “Người đẹp, lấy cho tôi bao thuốc lá.” công nhân mặc đồng phục màu xanh lam đứng ở cửa gọi ta.
      “Vâng!” Tư Tư thả con trai xuống đất, cúi thấp người thò tay vào tủ lấy gói thuốc Bạch Sa. Vừa ngẩng đầu, ta liền nhìn thấy Châu Tiểu Triện đứng cách đó xa.
      Châu Tiểu Triện mỉm cười với ta.
      Tư Tư giật giật khóe miệng.
      lúc sau, ta dỗ con ngủ rồi quay người, nhìn Châu Tiểu Triện bằng ánh mắt nhẫn nại: “Đồng chí cảnh sát, tôi phải mấy lần mới chịu tin, hôm đó, chúng tôi chỉ uống trà và trò chuyện, chứ làm điều gì vi phạm pháp luật”.
      Châu Tiểu Triện tất nhiên chẳng tin, nhưng cũng tiện truy vấn. Bây giờ nhìn thấy thằng bé, cậu ta có chút mủi lòng, nhẫn tâm gây khó dễ cho đối phương. Thế là cậu ta đảo tròng mắt, bắt đầu tiến hành chiến thuật “quanh co” Mà Bạch Cẩm Hi thường chỉ bảo cho mình.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2.3

      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]

      Hung thủ dừng động tác, từ từ đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn .

      Người dính đầy máu tươi, ánh mắt u tối. Giây tiếp theo, đến trước mặt Bạch Cẩm Hi, quan sát từ cao, chậm rãi giơ chiếc rìu lên trung. ra sức giãy giụa nhưng hai tay bị giữ chặt, thể động đậy.

      Sắc mặt người đàn ông đó lạnh lùng tựa như tử thần đến từ cõi chết, tay là chiếc rìu sắc bén dính đầy máu. Khóe miệng nhếch lên. Sau đó, đột nhiên cúi xuống hôn ngấu nghiến, đến mức thở nổi.

      Bạch Cẩm Hi giật mình mở mắt.

      Trước mắt vẫn là trần nhà màu xám cũ kỹ, bầu trời ngoài cửa sổ hửng sáng. Trong ngôi nhà trống trải chỉ có mình nằm bất động như xác chết, gương mặt ướt đẫm nước mắt. Trong khi đó, màn hình di động tủ đầu giường nhấp nháy, tiếng chuông ngừng reo vang.

      Khỉ , đây là giấc mơ quái quỷ gì biết?

      Bạch Cẩm Hi ngồi dậy, giơ tay lau nước mắt, cầm điện thoại lên nghe: “A lô!”.

      Giọng nặng nề và sốt ruột của Châu Tiểu Triện truyền tới: “Lão đại! Tối qua, tòa nhà số 10 trong ngõ Đạo Lý xảy ra vụ cưỡng hiếp!”.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1: Cảnh sát Hàn Trầm
      typer joemmy13

      Bây giờ là sáng sớm ngày Chủ nhật, trong ngõ vẫn còn lớp sương mù bàng bạc. Mấy người cảnh sát khu vực đứng dưới khu nhà người bị hại, xung quanh vẫn hết sức tĩnh mịch.


      Châu Tiểu Triện dừng xe ở đầu ngõ. Bạch Cẩm Hi rút thẻ làm việc cài lên ngực. vừa định xuống xe, cậu ta liền liếc cái: “Lão đại khóc đấy à?”.


      Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, phát đôi mắt mình sưng húp như trái đào.


      “Ừ!” ủ rũ đẩy cửa xe: “Tôi mơ thấy bị gã giết người…”, ngừng vài giây, tiếp: “…Đánh trận”.


      Châu Tiểu Triện “ồ” tiếng, bước nhanh theo , miệng vẫn ngừng lải nhải: “Ai bảo chị cả ngày toàn xem phim truyền hình, điện ảnh máu me. Thế kết thúc thế nào? Chị có thắng ? Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ?”.


      Bạch Cẩm Hi giơ chân đạp cậu ta: “Cuốn xéo!”.


      Đây là dãy nhà tập thể cũ kỹ, phần lớn cho thanh niên làm việc ở khu vực xung quanh thuê. Địa điểm xảy ra vụ án là căn hộ nằm tầng hai.


      qua hành lang chật hẹp tối tăm dán đầy tờ quảng cáo, Bạch Cẩm Hi dừng lại trước cửa ra vào của căn hộ. Ngoài cửa, treo sợi dây phong tỏa của cảnh sát, mấy người cảnh sát hình đeo găng tay thò đầu vào bên trong ngó nghiêng.


      Bạch Cẩm Hi chui qua sợi dây vào trong nhà. Châu Tiểu Triện theo , miệng lẩm bẩm: “Cái Tư Tư kia cũng sống ở gần đây đấy”.


      Trí nhớ của Bạch Cẩm Hi tương đối kém nên nghe cậu ta vậy, trong đầu cũng chẳng có khái niệm gì. chỉ hàm hồ “ờ” tiếng.


      “Tiểu Bạch đến rồi à?” Mấy người cảnh sát hình chào hỏi .


      Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Các có phát ?”, vừa hỏi câu này, vừa đảo mắt quanh căn phòng lộn xộn: cửa sổ ở phòng khách đóng chặt nên trong nhà tối mờ mờ; giá treo quần áo bị đổ, quần áo tung tóe dưới sàn; bình hoa lớn màu đỏ bên trong cắm cành lá xanh bị vỡ dưới đất; ghế sofa bọc vải bị rạch nát; bàn uống trà có chiếc kéo; thậm chí ti-vi cũng bị đập vỡ, sàn nhà đầy mảnh vụn thủy tinh của màn hình tinh thể lỏng, ở giữa có cái lỗ lớn…


      “Nạn nhân tên Mã Tiểu Phi, 25 tuổi, là nhân viên bán hàng, làm việc tại trung tâm thương mại Đại Châu cách nơi này chưa đầy cây số. Nạn nhân chưa có bạn trai, bình thường có mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè và đồng nghiệp.” người cảnh sát báo cáo: “Theo lời khai của Mã Tiểu Phi, gần đây, ta cũng xảy ra mâu thuẫn với người khác, cũng chẳng có kẻ thù. Vì vậy, nhiều khả năng là do đối tượng lạ gây án. Thời gian xảy ra vụ án tầm mười giờ đêm, nạn nhân vào nhà, dùng cái này để khống chế ấy.” xong, người cảnh sát đưa hai chiếc túi đựng vật chứng cho Bạch Cẩm Hi, chiếc đựng mấy sợi dây nilon màu trắng, chiếc còn lại đựng miếng băng dính vàng.


      Tất cả đều là đồ bình thường thấy, dễ mua, dùng để trói chân tay và bịt miệng, người bình thường khó có thể thoát khỏi.


      “Nạn nhân có nhìn thấy diện mạo của tội phạm ?” Châu Tiểu Triện hỏi.


      Người cảnh sát lắc đầu: “. Tội phạm đeo mặt nạ bảo hộ màu đen.” ta chỉ tay về phía phòng ngủ: “Mã Tiểu Phi ở trong đó”.


      Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện dõi theo hướng ta chỉ. Qua cánh cửa khép hờ, họ nhìn thấy trẻ, người khoác áo cảnh sát. ta ôm mặt, ngồi ở mép giường khóc thút thít. nữ cảnh sát ngồi xổm bên cạnh ta, dịu dàng an ủi. Mái tóc dài của Mã Tiểu Phi xõa xuống, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú, trắng ngần.


      Bạch Cẩm Hi ra hiệu cho Châu Tiểu Triện ở lại phòng khách, còn mình vào phòng ngủ.


      Phòng ngủ cách phòng khách đoạn hành lang, cửa sổ hành lang đóng chặt. người cảnh sát ngồi xổm ở dưới đất, quay lưng về phía , kiểm tra vết tích nền nhà. Vừa qua chỗ ta, Bạch Cẩm Hi đột nhiên quay đầu, liếc đối phương cái.


      Bóng lưng của người đàn ông đó hơi quen quen, nhưng nhất thời nhớ ra từng gặp ta ở đâu.


      ta mặc áo sơ mi đen. Cảnh sát hình thường ăn mặc lôi thôi, nhưng người đàn ông này diện đồ cắt may rất vừa người, càng lộ bờ vai rộng, eo thon và thân hình đặc biệt cao lớn. Mái tóc đen lòa xòa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt nghiêng của người đàn ông.


      ta chạm tay vào vết tích tường. Lúc này, Bạch Cẩm Hi mới để ý, ta đeo đôi găng tay mỏng màu đen. rất hiếm khi nhìn thấy cảnh sát hình dùng găng tay màu này, nó toát ra vẻ nghiêm túc và dứt khoát.


      Bạch Cẩm Hi lại liếc người đàn ông kia cái rồi mới vào phòng ngủ.


      nhìn thấy diện mạo của hung thủ sao?” Bạch Cẩm Hi ngồi xuống trước mặt Mã Tiểu Phi, hỏi .


      Mã Tiểu Phi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước: “ bắt tôi nhắm mắt, tôi dám mở ra. Hơn nữa, còn đeo mặt nạ. Nhưng qua thân hình của phải người quen của tôi”.


      Bạch Cẩm Hi gật đầu: “ sao. Kể cả nhìn thấy, chúng tôi vẫn có thể bắt như thường”.


      Mã Tiểu Phi lại ôm miệng, sắc mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa.


      nhớ lại cảnh tượng nhục nhã và khủng khiếp xảy ra đêm hôm qua. bị tội phạm lôi vào phòng ngủ, ném lên giường. trói chân tay của , cơn ác mộng bắt đầu. Đầu tiên, giữ hai tay rồi tiến vào từ chính diện, khiến rơi xuống vực sâu đau đớn.


      Sau đó, lại bắt nằm sấp, tiến vào từ đằng sau. ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ biết mở toang từ khi nào. Bầu trời tối đen, ánh trăng lạnh lẽo, tiếng chuông ngân từ nơi nào đó truyền tới. Nỗi tuyệt vọng như thác lũ nhấn chìm trong giây lát.


      Cuối cùng, khi tưởng tất cả kết thúc, tên tội phạm đột nhiên ra lệnh cho nằm thẳng. Sau đó, quỳ xuống cạnh giường, vùi đầu vào giữa hai đùi , khiến càng chịu nổi.


      “Đúng rồi, đeo găng tay.” Mã Tiểu Phi nhớ ra chi tiết này.


      Bạch Cẩm Hi gật đầu, quan sát những vết bầm tím người ta: “Những vết này là do làm à?”.


      Mã Tiểu Phi gật đầu: “ véo tôi, còn bóp tôi nữa”.


      “Tôi rồi.” Bạch Cẩm Hi hỏi tiếp: “ có mở miệng chuyện ?”.


      .” Mã Tiểu Phi lí nhí: “ im lặng từ đầu đến cuối”.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2
      Typer joemmy13

      Lúc ra khỏi phòng ngủ, Bạch Cẩm Hi hơi thất thần. Châu Tiểu Triện ở bên ngoài gọi tiếng, cũng nghe thấy.


      Châu Tiểu Triện lập tức nghiêm mặt, theo . Mấy người cảnh sát hình trong đội đều biết thói quen phá án của Bạch Cẩm Hi, tất cả đều vô thức dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn .


      Bạch Cẩm Hi quay về phòng khách mới ngẩng đầu, đảo mắt vòng. Vừa định mở miệng, chợt nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. đứng bên cửa sổ, dùng ngón tay chạm vào nửa dấu chân lờ mờ thành hình ở đó. Bạch Cẩm Hi bất giác quan sát bàn tay vẫn đeo găng tay đen của . Đó là bàn tay dài, mạnh mẽ và điêu luyện.


      Bạch Cẩm Hi hất cằm về phía người đàn ông, đồng thời hỏi đồng nghiệp trẻ tuổi đứng bên cạnh: “ chàng kia là ai thế?”.


      Người đàn ông quay đầu, tiếp tục quan sát vết xước tường.


      Đồng nghiệp đáp: “À, là người đằng mình, bạn của báo án”.


      Đúng lúc này, vị công an khu vực dẫn trẻ vào, giới thiệu: “Cảnh sát Bạch, đây là người báo án tên Tư Tư. Chúng tôi lấy lời khai, còn vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi ấy”.


      Cả Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều sửng sốt, đồng thời hướng ánh mắt về phía người phụ nữ vừa vào. Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng, gương mặt xinh đẹp, thần sắc mệt mỏi. Đó chính là tên Tư Tư mà bọn họ từng gặp. Nhìn thấy hai người, Tư Tư dường như bất ngờ, ta nở nụ cười miễn cưỡng với bọn họ.


      Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đột nhiên có phản ứng, đồng thời quay đầu về phía người đàn ông đứng bên cửa sổ.


      Tư Tư là bạn thân của Mã Tiểu Phi, cũng sống ở gần đây.” Đồng nghiệp trẻ tuổi giải thích: “Sau khi xảy ra chuyện, Mã Tiểu Phi lập tức gọi điện cho Tư Tư. ấy… và cảnh sát Hàn Trầm là người đầu tiên đến trường”.


      ta còn chưa dứt lời, toàn bộ những người có mặt, từ cảnh sát hình đến công an khu vực đều ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cửa sổ, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.


      “Hàn…Trầm?” người lên tiếng: “ phải là Hàn Trầm thuộc đội cảnh sát hình của tỉnh ấy chứ?”.


      Bạch Cẩm Hi cũng tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông.


      Lúc này, Hàn Trầm từ tốn đứng dậy và quay người.


      “Tôi chính là Hàn Trầm đó.” Giọng trầm thấp, vô cùng dễ nghe như tiếng đàn cello vang lên. Nhưng ngữ khí của ngược lại rất lạnh nhạt.


      Mặt trời lên cao, ánh nắng rọi vào ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng ngổn ngang khiến dáng vẻ của người đàn ông càng trở nên ràng.


      Mọi người đều ngây ra, bao gồm cả Bạch Cẩm Hi. Bởi đó là gương mặt trẻ trung và tuấn tú. Dưới cặp lông mày màu đen nhánh là đôi mắt dài, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng hơi mím lại. có thân hình cao lớn, đôi chân dài, lúc này lại mặc áo sơ mi đen, đeo găng tay đen nên càng tỏa ra khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng.


      Người đàn ông này giống cảnh sát hình , mà giống tên sát thủ đẹp trai hơn.


      đảo mắt vòng rồi cuối cùng dừng lại ở Bạch Cẩm Hi. Đôi mắt đen thâm trầm và sắc bén, vô cùng lạnh lẽo, như có thể nhìn xuyên thấu người khác.


      Bạch Cẩm Hi cũng nhìn chằm chằm người đàn ông kia.


      Hàn Trầm là cái tên nối tiếng trong ngành cảnh sát. từng phá vô số vụ án quan trọng, trong đó bao gồm những kỳ án chưa có lời giải. Chỉ cần là cảnh sát hình có chút thâm niên trong thỉnh K, chẳng ai là chưa từng nghe qua danh tiếng của . Chắc cũng chỉ có chàng cảnh sát mới vào nghề cấp thấp vừa rồi mới biết đến .


      ngờ, chính là Hàn Trầm, cảnh sát hình số của tỉnh K.


      Bầu khí trong phòng trở nên kỳ lạ trong giây lát. Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ biết gì vào luc này. Tâm trạng của mọi người tương đối phức tạp, kinh ngạc, hưng phấn, thấp thỏm, nghi hoặc…tất cả đều có. Họ vốn ở dưới đáy của giai tầng, bây giờ đột nhiên xuất vị “đại thần” nên ai nấy đều lúng túng.


      Hàn Trầm tháo găng tay, nhét vào túi quần: “ là người phụ trách trường phải ?”.


      giọng Bắc Kinh chuẩn, uốn lưỡi hơi nặng, nhả chữ mượt mà, đồng thời mang vẻ phớt đời đặc trưng của thanh niên Bắc Kinh khi mở miệng.


      “Đúng vậy!” Bạch Cẩm Hi hàm hồ đáp, trong khi Châu Tiểu Triện ở bên cạnh vẫn chưa hết kinh ngạc.


      theo tôi!” Hàn Trầm đến bên cửa sổ.


      Bạch Cẩm Hi lập tức tuân mệnh.


      Nhìn thấy hai người sang bên, những người cảnh sát khác bao gồm cả Châu Tiểu Triện liền tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, họ đều dỏng tai, lắng nghe cuộc trao đổi của hai người.


      Ngoài cửa sổ bầu trời xanh biếc, mặt trời lộ khỏi tầng mây. Bạch Cẩm Hi liếc qua đường phố dần trở nên huyên náo rồi quay sang người đàn ông.


      Đầu tiên, chú ý đến đôi mắt dài và sâu thẳm của , tiếp theo là bàn tay đặt thành cửa sổ, ngón tay trắng trẻo, các đốt ràng, nổi bật trong áo sơ mi màu đen.


      nhìn Bạch Cẩm Hi bằng ánh mắt lãnh đạm.


      “Tôi muốn những lời thừa thãi.” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp: “Vụ án này có ba điểm…”.


      Bạch Cẩm Hi đột nhiên mỉm cười, ngắt lời : “ muốn đến những điểm này đúng ?”.


      Hàn Trầm nhướng mày, nhìn chăm chú.


      Những người cảnh sát hình khác đều dừng động tác. Vừa quay đầu, họ liền bắt gặp Bạch Cẩm Hi cho hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Hàn Trầm. hất cằm, nheo mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo.


      Sau đó, Bạch Cẩm Hi nhìn Hàn Trầm mà đến bên đám cảnh sát hình . từ tốn vỗ tay, cất giọng lanh lảnh: “Được rồi, tôi trình bày chi tiết về vụ án. Mọi người hãy nghe đây…”.


      Bạch Cẩm Hi lên tiếng, ngữ khí vô cùng nghiêm nghị: “Tôi những lời thừa thãi. Về vụ án này, tôi có…” Khóe miệng để lộ ý cười: “Ba kết luận”.


      vừa dứt lời, đám cảnh sát hình ngây ra rồi hướng ánh mắt về phía Hàn Trầm. Nhưng họ nhanh chóng bừng tỉnh. Bạch Cẩm Hi là ai chứ? Chính là “đệ nhất thầm thám dân đen” của đồn cảnh sát Quan Hồ. Mọi người từng chứng kiến khả năng phá án của nên bây giờ mới nể phục như vậy. Mặc dù ra nhưng mấy người đàn ông đều mặc nhận là “sếp” của bọn họ, chỉ đứng sau Đồn trưởng mà thôi.
      Shikura Von Rosenberg, SnowPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :