1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Truy tìm ký ức - Đinh Mặc [full 2 tập]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Lau rồi mới được đọc tác phẩm mới của mẹ Mặc, vẫn là bối cảnh thành phố Giang, co này này có lẽ là đồng nghiệp của Hứa cảnh sát rồi nhỉ. Cảm ơn các bạn nhiều. Mình rất ấn tượng với tác giả này, tuyệt.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.3

      Typer: Joemmy13

      Châu Tiểu Triện nghi hoặc liếc cái. Với tính cách bộc trực của Bạch Cẩm Hi, bình thường, xông ra sau bình phong, lôi người đàn ông kia ra ngoài từ lâu. Hôm nay, tự dưng tỏ thái độ nhẫn nại, còn giải thích với đối phương nữa.

      ra, Bạch Cẩm Hi sớm có phán đoán. Qua vẻ mặt Tư Tư, có thể thấy họ đúng là làm chuyện phạm pháp. Nhưng người đàn ông giấu mình ở chốn nhơ bẩn này, chắc cũng chẳng tử tế gì. biết họ làm gì? Lẽ nào đúng như người phụ nữ vừa rồi , chỉ đắp chăn chuyện thuần khiết thôi sao?

      Thế là Bạch Cẩm Hi nổi lòng hiếu kỳ. Trực giác báo cho biết, người đàn ông này chắc chắn có vấn đề. Vì vậy, mới nhẫn nại thăm dò phen.

      Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Hi thể ngờ, ta lại dùng ngữ khí như vậy trả lời .

      Giọng trầm thấp thể lạnh nhạt, vui và cao ngạo vang lên: “Hai người ở chi cục nào?”.

      Bạch Cẩm Hi ngây ra. Châu Tiểu Triện đứng sau lập tức trả lời mà suy nghĩ: “Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát Quan Hồ”.

      Bạch Cẩm Hi hết nổi. muốn dùng ánh mắt giết chết cậu ta. Bây giờ tình hình vẫn chưa ràng, cậu ta thành như vậy làm gì chứ?

      Trước ánh mắt hung dữ của Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện mới có phản ứng. Việc gì cậu ta phải khai báo với đối tượng bị tình nghi là khách làng chơi? Hơn nữa còn là phản xạ có điều kiện như báo cáo với cấp ? Cậu ta gãi đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Bạch Cẩm Hi mất hết kiên nhẫn. Nhưng vừa định vào trong, bộ đàm ở thắt lưng đột nhiên reo vang.

      “Khụ khụ… Tiểu Bạch đấy à?”

      Bạch Cẩm Hi: “Đồn trưởng!”.

      Ngữ khí của Đồn trưởng trở nên vô cùng nghiêm nghị: “ và Tiểu Triện hãy lập tức rời khỏi căn phòng đó. được động đến người ta, cũng được phép hỏi bất cứ điều gì”.

      Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tấm bình phong.

      được động đến người? được phép truy vấn?

      Giây tiếp theo, hai người đành ra ngoài. Bạch Cẩm Hi nhịn được, lại quay đầu, phát người đàn ông kia đứng dậy.

      Ánh đèn từ ngoài cửa sổ hắt vào khiến bóng của người đàn ông đổ dài tấm bình phong. Trong căn phòng đầy phong vị cổ xưa, hình bóng đó toát ra vẻ yên tĩnh và độc.

      Sau khi lái xe rời khỏi hộp đêm, Châu Tiểu Triện hỏi: “Lão đại, gã ở trong căn phòng đó biết là nhân vật như thế nào nhỉ?”

      Bạch Cẩm Hi đáp: “Điều này còn phải hỏi sao? Chỉ có hai khả năng: là cảnh sát nằm vùng, hai là nhân vật mà Đồn trưởng thể đắc tội”.

      Châu Tiểu Triện bừng tỉnh, lại : “Chúng ta có cần hỏi Đồn trưởng ?”.

      cần!” Bạch Cẩm Hi trả lời dứt khoát: “Đồn trưởng tỏ ra bí mật như vậy, chúng ta có hỏi cũng vô ích. Khi nào muốn , ông ấy tự nhiên tiết lộ”.

      Châu Tiểu Triện “vâng” tiếng, vài giây sau lại miệng: “Em cảm thấy người đó hơi giống xã hội đen. biết ta là xã hội đen hay cảnh sát nằm vùng nữa?”.

      Bạch Cẩm Hi lặng thinh. Xã hội đen hay cảnh sát nằm vùng ư?

      Khí chất của người đó có vẻ giống, dù yên tĩnh nhưng khó che giấu ngông cuồng, trong xa cách lại toát ra vẻ khiêu khích.

      Tóm lại là giống người tử tế.

      Người ở hộp đêm nhanh chóng bị áp giải về đồn cảnh sát, ngoài cửa bị niêm phong. Cảnh tượng này thu hút chú ý của vô số người qua đường, bên ngoài trở nên rất lộn xộn mất trật tự.

      Tư Tư là tiếp viên duy nhất ở lại an toàn. Tất nhiên ta biết, sở dĩ mình gặp may là nhờ người đàn ông ở trong phòng.

      Đợi cảnh sát rút hết , ta thầm quay về căn phòng đó. Người đàn ông ngồi ở ban công uống café, ngắm nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn. Vẻ mặt của ta lẫn vào sắc đêm nên rất mơ hồ, cánh tay buông thõng bên thành ghế, ngón tay kẹp điếu thuốc lá. Chiếc gạt tàn ở bên cạnh đầy tàn thuốc.

      Tư Tư vô thức dám tiến lại quá gần người đàn ông ấy. ta kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh, cất giọng đầy quan tâm: “Hai cảnh sát đó gây khó dễ cho chứ?”.

      Người đàn ông mỉm cười: “”.

      Tư Tư thở phào nhõm: “ hôm nay đến đây khá nổi tiếng, là hoa khôi của ngành cảnh sát, nghe khả năng phá án cũng rất lợi hại. Em còn lo ta tha cho ”.

      Người đàn ông hít hơi thuốc, tiếp lời.

      Tư Tư ngẫm nghĩ lát rồi lại : “Có điều đó rất xinh đẹp, vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang”.

      Người đàn ông búng tàn thuốc, thờ ơ đáp: “Trong cuộc đời này, tôi ghét nhất là nữ cảnh sát”.

      Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc.

      Trước mắt là trần nhà cũ kỹ màu xám trắng, chiếc quạt điện kêu ù ù ở góc tường. Mấy đồ gia dụng cũ có màu sắc ấm áp được tắm trong ánh ban mai. bệ cửa sổ đặt chậu sen Quan , cánh hoa xanh biếc như phỉ thúy lặng lẽ nở rộ.

      Bạch Cẩm Hi giơ tay bóp trán, để bản thân tỉnh táo chút, sau đó ngồi dậy.

      nghiện thuốc lá nhưng lại hay lo lắng hàm răng và đầu ngón tay bị ố vàng xinh đẹp. Đấu tranh tư tưởng lúc, Bạch Cẩm Hi mới rút ra điếu từ hộp thuốc ở bàn, ngồi bên giường nhà khói mù mịt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      1..4
      ngày mới lại bắt đầu.

      Bạch Cẩm Hi sống mình ở khu dân cư lâu đời, bên dưới toàn là nhà hàng ăn sáng nóng hổi. mua bát phở, ngồi ăn bên đường. Mấy ông bà lão hàng xóm qua lại đều vui vẻ hỏi thăm . Có người còn nhét vào tay hai chiếc bánh bao nhân thịt.

      Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, giọng trách móc của Châu Tiểu Triện ở đầu kia truyền tới: “Lão đại, chị đến đâu rồi? phải chị lại quên nhiệm vụ của ngày hôm nay đấy chứ?”.

      Bạch Cẩm Hi mù mờ, nhưng ngữ khí vẫn điềm nhiên như thường: “Tôi quên, cậu ở đâu?”.

      “Em đến cổng trường tiểu học số hai Quan Hồ rồi.”

      Bạch Cẩm Hi giơ tay vẫy taxi: “Tôi đến ngay”.

      Tích cách của về cơ bản có chút lơ mơ, thường quên trước quên sau, được cái khi đối mặt với những việc quan trọng chưa bao giờ quên.

      Đến cổng trường tiểu học, nhìn thấy Châu Tiểu Triện trong bộ cảnh phục phẳng lì, tóc chải ngược, xịt gôm bóng loáng, Bạch Cẩm Hi nhịn được cười.

      Trong hội trường của trường tiểu học, những “bông hoa của Tổ quốc” tỏ ra rất hào hứng với hai vị cảnh sát có mặt ngày hôm nay để bồi dưỡng kiến thức về trật tự trị an cho chúng. Chúng tíu tít vây quanh hai người, hỏi đông hỏi tây. Các thầy mỉm cười đứng ở vòng ngoài, bầu khí cực kỳ náo nhiệt.

      cậu học sinh hỏi Châu Tiểu Triện: “Chú cảnh sát, chú bao giờ nổ súng bắn chết kẻ xấu chưa ạ?”.

      Vấn đề này tương đối hấp dẫn, tất cả học sinh đều chờ đợi với vẻ mặt hiếu kỳ.

      Châu Tiểu Triện xoa đầu cậu bé, lên tiếng đính chính: “Phải gọi là mới đúng”.

      …”

      Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, đảo mắt vòng mới cất giọng nghiêm túc: “Tất nhiên, từng bắt giữ rất nhiều kẻ xấu”.

      Tiếng vỗ tay vang lên, trước ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, Châu Tiểu Triện dương dương tự đắc. Bạch Cẩm Hi ở bên cạnh nhếch miệng chế giễu, vẻ mặt như muốn : Cậu cũng biết lảng tránh vấn đề đấy. Từ trước đến nay, cậu nổ súng bao giờ đâu?

      Châu Tiểu Triện bình tĩnh liếc cái, ý là: Chỉ được cái chó chê mèo lắm lông, chẳng phải súng của chị cũng phủ lớp bụi dày rồi hay sao?

      Mấy năm nay, thành phố Giang có vụ án lớn. Tuy Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện từng phá mấy vụ cưỡng hiếp, giết người nhưng tội phạm đều thuộc loại xoàng xĩnh, để lại vô số manh mối và chứng cứ ở trường nên chỉ cần trực tiếp mai phục bắt người chứ cần dùng đến súng ống. Thậm chí, Châu Tiểu Triện còn có dự cảm, cho đến hết đời, cậu ta cũng có cơ hội nổ súng như mấy cảnh sát hình lớn tuổi trong Cục.

      Lúc này, hỏi Bạch Cẩm Hi: “Chị ơi! Có phải làm cảnh sát xinh đẹp như chị ạ?”.

      Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía . hơi ngây ra, sau đó mỉm cười, ngồi xổm trước mặt bé , trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy. Các bạn có mặt ở đây đều rất xinh, mặc cảnh phục chắc chắn đẹp hơn chị”.

      Buổi chiều, hai người rời khỏi trường tiểu học. Châu Tiểu Triện vừa lái xe vừa cảm thán: “Lão đại, vừa rồi em chỉ sợ chị : Các bạn hôm nay chẳng đẹp gì cả”.

      Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Tâm hồn trẻ thơ là thứ thuần khiết nhất thế giới này, sao tôi có thể nhẫn tâm khiến chúng buồn?”.

      Châu Tiểu Triện khỏi ngạc nhiên.

      Nhiều khi, cậu ta cảm thấy con người lão đại rất mâu thuẫn. Bình thường, vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ, tật xấu cả đống, lại đỏm dáng nữa. Nhưng thỉnh thoảng, lại bật ra hai câu dịu dàng đến tận xương tủy.

      Trong vẻ dịu dàng cũng chất chứa nỗi niềm khiến trái tim bạn bất giác thổn thức.

      Bạch Cẩm Hi im lặng lúc, lại bắt đầu thèm thuốc. chợt nhớ đến mùi khói thuốc ngày hôm qua ngửi được.

      Mùi đó vừa mát lạnh vừa nồng nặc, pha lẫn mùi café thơm phức, để lại ấn tượng sâu sắc cho .

      Bạch Cẩm Hi đảo tròng mắt rồi quay sang Châu Tiểu Triện: “Đến hộp đêm Tố Sắc”.

      Châu Tiểu Triện hơi ngây ra, lập tức lộ vẻ khó xử: “Đến đó làm gì hả chị? Đồn trưởng cho phép chúng ta động đến người đàn ông đó”.

      nhanh lên!”.

      Cậu ta liền ngậm miệng.

      Tại sao Bạch Cẩm Hi phải tìm hiểu tình hình? Tất cả là do bản năng thôi thúc. Đây là địa bàn của . Nơi đây xuất nhân vật là địch hay bạn nên kiểu gì cũng phải làm lai lịch của ta.

      Hộp đêm đèn điện rực rỡ ngày nào giờ trở nên hoang tàn vắng lạnh, bên trong tối om. Bạch Cẩm Hi vẫn giữ chìa khóa ngày hôm qua lấy được, hai người dễ dàng đột nhập vào bên trong.

      Đại sảnh tầng ngổn ngang, các gian phòng ở tầng hai vắng lặng, bóng người. Bạch Cẩm Hi bảo Châu Tiểu Triện đứng canh chừng ở cầu thang, còn mình tới căn phòng đó.

      nhàng đẩy cánh cửa, bên trong vẫn giống y ngày hôm qua: tấm bình phong trang nghiêm, chậu hoa lan thanh tịnh. Cảnh vật cổ kính mơ hồ như giấc mộng.

      Lúc này, ngoài trời tối mịt, căn phòng tối mờ mờ. rón rén vào, thuận tay khép cửa.

      Trong phòng có ai. Dựa vào bản năng của người cảnh sát được tôi luyện nhiều năm, có thể xác định điều này, nên cảm thấy nhõm hơn. bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra căn phòng.

      chiếc giường gỗ lim có áo khoác đàn ông, Bạch Cẩm Hi nhàng tới, lục túi áo nhưng chẳng thu hoạch được gì. đặt áo về chỗ cũ, tới bàn uống trà, cầm bao thuốc lên ngửi ngửi. Mùi vị rất tuyệt, là loại cao cấp, đáng tiếc quá đắt so với mức lương của nghề cảnh sát hình nên nỡ mua.

      Bạch Cẩm Hi luyến tiếc đặt bao thuốc về chỗ cũ. Nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc ở gần đó, mắt sáng lên. đeo găng tay, cầm mẩu thuốc bỏ vào túi đựng vật chứng. Có DNA, tin tìm ra lai lịch của người đàn ông đó.

      Nhưng ở giây tiếp theo, Bạch Cẩm Hi lập tức dừng động tác. Bởi đột nhiên cảm thấy luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng.

      Có lẽ do khí trong căn phòng thay đổi, hoặc giả do tiếng động dễ phát giác từ linh cảm, trong đầu nảy sinh ý nghĩ mãnh liệt: Đằng sau có người.

      Người đó lặng lẽ đứng ở góc. Có lẽ từ lúc đột nhập vào căn phòng, đối phương nấp ở đó, thầm quan sát .

      Bạch Cẩm Hi chỉ cảm thấy từng sợi lông người dựng ngược. còn nghi ngờ gì nữa, gặp phải nhân vật đáng gờm, khả năng phản trinh sát còn giỏi hơn … Ngay sau đó, đột nhiên cảm thấy luồng khí ngày càng tiến gần, đồng thời là tiếng bước chân rất , và cơn gió ập đến.

      Phát ra bất thường của , đối phương liền ra tay trước.

      Biết kịp xoay người, Bạch Cẩm Hi lập tức ném đồ trong tay, sau đó túm lấy cánh tay đối phương, định vât ta xuống.

      “Hừ…” tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối. Bạch Cẩm Hi thầm kêu tiếng xong. Tiếp theo, liền cảm thấy sức mạnh to lớn ập đến, bị đối phương thuận thế vặn ngược cánh tay.

      Bạch Cẩm Hi đứng vững, ngã xuống chiếc giường phía trước. Nhưng hề do dự, giơ chân đá vào đầu gối của người đàn ông. Người đàn ông hoàn toàn ngờ có thể tấn công ở góc độ khó, trong tình trang thân thể mất thăng bằng như vậy. ta “hừm” tiếng kêu đau, thân hình nghiêng sang bên.

      Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng.

      Nhưng ngay sau đó…

      cảm nhận được thân thể ấm nóng của người đàn ông đổ xuống người mình.

      Buổi đêm tĩnh mịch, trong phòng tối lờ mờ. Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu rộn rã, vang lên ràng.

      Bạch Cẩm Hi nằm thẳng giường. Tuy cả hai cùng ngã xuống nhưng hề chiếm thế thượng phong. Ngược lại, hai tay bị người đàn ông khóa chặt, thân thể cũng bị ta khống chế, nhất thời thể động đậy.

      Hô hấp của Bạch Cẩm Hi dần trở nên gấp gáp.

      Mùa hè mặc đồ mỏng, lại chỉ mặc áo ngắn tay nên có thể cảm nhận ràng cơ bắp cánh tay người đàn ông tiếp xúc với da thịt mình. Ngón tay đầy sức mạnh, hơi man mát của đối phương nắm chặt cổ tay . Thắt lưng ta dính vào người , chân cũng đè lên đùi . cảm nhận được trọng lượng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, cũng như mùi thuốc lá thoang thoảng thuộc về ta.

      Gương mặt ta ở ngay phía , cách chưa đầy mười lăm centimet. Vì trời tối nên chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú. Ngoài ra, hơi thở nóng hổi của ta cũng kiêng dè, phả vào mặt .

      Bạch Cẩm Hi đỏ mặt, gầm lên: “Buông ra!”.

      Người đàn ông đếm xỉa đến , tay phải vung lên, đột nhiên xuất con dao sáng loáng.

      Bạch Cẩm Hi lạnh toát sống lưng. Giây tiếp theo, con dao đó kề vào cổ . Cùng với lưỡi dao sắc lạnh là ánh mắt thâm trầm bức người khiến thở nổi.

      “Tại sao lại điều tra tôi?” Người đàn ông hỏi.

      Cổ hơi nhói đau, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt, cất giọng trong trẻo: “Do tò mò, cũng là trách nhiệm công việc. Nơi này là khu vực do tôi quản lý, thần bí như vậy, làm sao tôi có thể yên tâm?”.

      Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông nhếch mép: “Lý do thuyết phục chút nào”.

      Năm phút sau.

      Đây chắc chắn là thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của Bạch Cẩm Hi.

      bị người đàn ông dùng sợi dây nilon trói chặt tay vào ghế. Còn ta ngồi ở sofa cách khoảng mét, dáng vẻ vẫn ung dung bình tĩnh.

      Bạch Cẩm Hi cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, bộ não thầm tính toán: Hiệu quả cách của căn phòng cao cấp này phải là quá tốt. và người đàn ông kia vật lộn trong phòng, Châu Tiểu Triện ở bên ngoài cũng hề hay biết. Châu Tiểu Triện đúng là tên ngốc, mãi vẫn ra ngoài mà cậu ta cũng chẳng biết vào ngó cái…

      Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, quan sát người đàn ông trước mặt.

      Ánh sáng lờ mờ, lần này có thể nhìn thấy đối phương. ta mặc áo sơ mi đơn giản màu sẫm, thân hình cao lớn nổi bật. Tuy nhiên, gương mặt ta vẫn mơ hồ trong bóng tối.

      Thoạt nhìn là có thể đoán ra, đây là nhân vật tàn nhẫn, độc ác chắc chắn biết thương hoa tiếc ngọc.

      chịu chưa?” Người đàn ông hỏi.

      “Những điều tôi đều là .”

      ta lặng lẽ nhìn lúc.

      “Vậy cứ ở đó .” ta từ tốn đứng dậy, vào nhà vệ sinh.

      Bạch Cẩm Hi dõi theo đối phương cho đến khi ta khép cửa mới hít hơi sâu.

      Người đàn ông nhanh chóng từ nhà vệ sinh ra ngoài. ta hơi ngẩn người, sau đó giơ tay bật đèn.

      Căn phòng sáng trưng, chiếc ghế nằm ở giữa trống , sợi dây nilon rơi dưới đất, nữ cảnh sát kia biến mất, cửa ra vào mở toang.

      Người đàn ông trầm lặng trong giây lát rồi bỗng mỉm cười.

      Châu Tiểu Triện theo sau Bạch Cẩm Hi rời khỏi hộp đêm. Cậu ta trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa của .

      Hôm nay bị sỉ nhục, Bạch Cẩm Hi sao có thể kể chuyện mất mặt này với người khác? Thế là trầm mặc, phăm phăm ra ngoài. Cho tới khi đến cạnh chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngõ sau, mới giơ cánh tay phải buông thõng ra trước mặt Châu Tiểu Triện, cất giọng nghẹn ngào: “Có thể giúp tôi chỉnh cánh tay lại như cũ … Ôi… Đau quá!”.

      Châu Tiểu Triện giật mình: “Sao lại ra nông nỗi này?” ra là khóc vì đau đớn.

      Cậu ta nâng cánh tay lên: “Chị cố nhịn lát!”.

      Tiếng “rắc rắc” vang lên giòn giã, Bạch Cẩm Hi hét to tiếng.

      Châu Tiểu Triện xót xa đỡ lên ghế lái phụ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”.

      Bạch Cẩm Hi: “… Tôi cẩn thận va vào đồ vật ấy mà. Người đó để lại manh mối nên chẳng tìm thấy gì”.

      “Vâng.” Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng Châu Tiểu Triện nghĩ, thân thủ lão đại nhà mình tốt như vậy, làm gì có chuyện chịu thiệt. Với tính cách cẩu thả của mình, chị ấy càng có khả năng bị ngã hơn.

      Bạch Cẩm Hi ôm cánh tay dõi mắt ra ngoài cửa sổ, càng nghĩ càng bực bội. Phải hiểu rằng vừa rồi “dỡ” cánh tay còn đau hơn lúc “nối lại” nhiều.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :