@OrchidsPham : hôm nay lười làm pic quớ... 68.2 Tịch Tinh Dữu lấy điện thoại di động gọi cho bệnh viện, thông báo ngắn gọn tình hình thương thế cùng địa điểm rồi ngắt điện thoại. Lê An thấy Tịch Tinh Dữu gọi điện thoại báo việc lưu loát nhanh gọn như vậy liền cười : “Xem ra cũng thường xuyên gặp chuyện thế này nhỉ?” “ cứ từ từ chờ xe cứu thương.” trả lời câu của Lê An, Tịch Tinh Dữu quay người rời khỏi trường, đám đông vây quanh thức thời tránh đường cho . “Này, tôi là Lê An… Bạn học, còn chưa cho tôi biết học lớp nào đấy.” Lê An mặc dù đau đến trắng mặt vẫn quên hỏi thăm thông tin của cao thủ đánh mình ra nông nỗi này, luôn luôn có tinh thần học hỏi, sùng bái cao thủ giỏi hơn mình. Tịch Tinh Dữu rời khỏi trường chưa đầy năm phút, thông tin bạn học mới được mệnh danh là “Công phu chi vương”* đánh bại nữ Ma Vương Lê An trong vòng chưa đến phút, nhanh chóng lan rộng ra khắp trường. Tịch Tinh Dữu trực tiếp tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp mình, lịch gõ ba cái vào cánh cửa. Nhưng lúc lâu sau vẫn nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, Tịch Tinh Dữu buồn bực, chẳng lẽ giờ này chủ nhiệm lại đâu? Nhưng đúng, ràng nghe thấy tiếng vang rất từ trong phòng truyền ra mà. đứng ở cửa chờ lát, vừa định rời cửa chính văn phòng lại vang lên tiếng mở chốt, sau đó cánh cửa mở ra nhưng lại mở hoàn toàn mà chỉ hé ra khe hở, từ khe hở đó ló ra cái đầu, đôi mắt lén lút quét về bốn phía. Cặp mắt kia nhìn về phía Tịch Tinh Dữu cũng mang theo vẻ nghi hoặc như ánh mắt của Tịch Tinh Dữu bây giờ, sau đó lại có chút cứng ngắc, chút bối rối, nhưng chỉ lướt qua vài giây rồi trấn tĩnh, hổ danh là giáo viên, khả năng phản ứng rất nhanh. Tịch Tinh Dữu thấy có người ra liền lần nữa quay trở về cửa văn phòng, nhưng lại bị giọng nữ mang theo bối rối chặn lại: “Em muốn làm gì?” “… là giáo Tống phải ?” “Đúng vậy, em là ai?” Sáng sớm hôm nay ta cùng lão tình nhân ở trong phòng ôn tồn tới giờ, làm gì còn nhớ đến chuyện phụ trách học sinh mới mà hiệu trưởng giao cho chiều qua, bọn họ ở bên trong rất vui vẻ lại bị này quấy rầy, vừa nghe hỏi liền thấy giận dữ. “Em là ai?” Hình như là ấn tượng đầu tiên của với vị giáo Tống này được tốt lắm, ôi chao, chẳng lẽ vừa rồi quấy rầy chuyện tốt gì của ấy sao? “Phải, tôi hỏi em là ai, phòng ban nào, tìm tôi có việc gì?” Tống Y Y tuổi còn trẻ mà làm chủ nhiệm lớp cấp ba, lại là gia thế, người chống lưng, đường gian khổ dựa vào năng lực của chính bản thân mình lên vị trí này phải dễ, do đó ta cũng phải là người bình thường, vừa rồi phát bản thân chuyện có vẻ quá nặng nề, liền điều chỉnh giọng dịu xuống. “Em là học sinh mới đến, dường như được sắp xếp vào lớp của .” “Y Y, đó là ai vậy?” Đột nhiên giọng nam vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Lúc Tống Y Y nghe thấy thanh này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt biết buồn hay vui, ta nghĩ đến người đàn ông này lại mở miệng chuyện vào lúc này, nghĩ đến việc chuyện xấu hổ này bày ra trước mặt học trò sau đó bị lan truyền ra cả trường, chẳng phải hình tượng ta gây dựng mấy năm nay đều bị phá hủy sao. Tịch Tinh Dữu cười như cười liếc đôi mắt làm như vô tình đánh giá hai người trước mặt, tuy rằng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng nhìn qua cũng hiểu được chút. “Thưa , nếu cảm thấy em quấy rầy em xin phép trước.” xong liền xoay người rời . Tống Y Y nghe thấy giọng bình tĩnh nhưng lại có chút tự nhiên của học trò, trong lòng nghẹn đến sắp sửa nội thương. Bản thân là chủ nhiệm lớp lại cùng tình nhân làm việc đó trong văn phòng, tại trong lòng ta suy nghĩ biết học sinh mới này có hiểu bọn họ làm gì ở bên trong hay , mà quan trọng hơn nữa là bây giờ phải ổn định tinh thần của học sinh này, xoa dịu được đứa này chỉ có lợi mà hại. Nghĩ vậy nên ta nhanh chân đến bên cạnh Tịch Tinh Dữu, giữ tay lại cười : “Em chính là Tịch Tinh Dữu, học sinh mới đến lớp của tôi phải ?” “Vâng, đúng vậy.” Đôi mắt Tịch Tinh Dữu bình tĩnh nhìn Tống Y Y, có cảm xúc dư thừa nào. Tống Y Y nhìn vào mắt Tịch Tinh Dữu, khẳng định Tịch Tinh Dữu hẳn là biết vừa rồi ta làm gì trong văn phòng, lo lắng trong lòng cũng từ từ buông xuống. ta là chủ nhiệm lớp nên cũng tự nhiên thực trách nhiệm của mình đối với học sinh mới: “Bạn học Tịch Tinh Dữu, thời gian còn nhiều, em theo đến lớp .” “Vâng.” bị học sinh mới phát chuyện xấu hổ, tâm tình của Tống Y Y rất tốt, đường lúc nào cũng nở nụ cười. Đến trước cửa phòng học, Tống Y Y bảo Tịch Tinh Dữu đứng đợi ngoài cửa, ta bước vào trong trước. Đây là việc mà mỗi học sinh mới chuyển trường đều phải trải qua, Tịch Tinh Dữu đứng ngoài cửa nghe Tống Y Y vào phòng học vài lời dạo đầu rồi đem giới thiệu với các học sinh trong lớp. “Bây giờ mời bạn học mới Tịch Tinh Dữu vào lớp để tự giới thiệu với mọi người, chúng ta cùng nhau làm quen nhé.” Tịch Tinh Dữu nghe lời này giậm giậm chân rồi chậm rãi vào, tự nhiên cầm lấy phấn viết xoay người viết tên của mình lên bảng đen. Từng nét từng nét chữ cứng cáp mà có lực, bộc lộ tính cách của người viết, phong thái quý phái, người có thể viết ra chữ như thế căn bản thể là bé tuổi, nhưng tất cả mọi người ở đây đều tận mắt chứng kiến, xác thực đó là , tuổi hơn kém bọn họ bao nhiêu. “Tôi tên là Tịch Tinh Dữu, sau này là thành viên của lớp.” Lời tự giới thiệu ngắn gọn đổi lấy tràng vỗ tay như sấm dậy. Kết quả như vậy làm Tịch Tinh Dữu ngạc nhiên, theo lý thuyết, đám người này hẳn nên cảm thấy quá cao ngạo mà thân thiết chứ? Nhưng mà đối với sao cũng được. Tống Y Y cũng nghĩ đến lớp học đầy những học sinh kiêu ngạo của mình lại hoan nghênh Tịch Tinh Dữu nhiệt liệt như vậy, khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, ta với mọi người: “Các học sinh yên lặng, về sau bạn ấy chính là thành viên của lớp, mọi người nhất định phải giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau nhé.” Bây giờ nhìn Tống Y Y mới có chút bộ dáng của giáo viên, Tịch Tinh Dữu nhìn cảnh này lại hồi tưởng đến tình cảnh lúc nãy nhìn thấy ở cửa văn phòng… Tống Y Y xong quay đầu nhìn Tịch Tinh Dữu, đôi mắt như “tôi hiểu hết” kia của Tịch Tinh Dữu làm cho trái tim ta đập như trống vỗ, vừa nãy mới bình tĩnh được lúc bây giờ lại bắt đầu hoang mang, học sinh mới này rốt cục là có biết hay chuyện xảy ra trong văn phòng lúc nãy? bé sắp tốt nghiệp cấp ba, đây lại là thời đại bọn trẻ sớm, những suy nghĩ này lại càng làm cho Tống Y Y cảm thấy càng bất an hơn. Tịch Tinh Dữu nhìn Tống Y Y bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười, chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, nhưng uy hiếp người khác rất có khả năng đấy “ muốn hỏi em nhìn thấy gì sao?” Khi câu này, nhướng cao đôi mày. Cả người Tống Y Y run lên, ta bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn về học sinh mới này. Theo lý mà , học sinh mới ngày đầu tiên đến lớp, nếu bắt gặp chuyện như vậy đều biết thân biết phận mà giữ im lặng, chỉ sợ sơ suất bị giáo viên làm cho thể tốt nghiệp, nhưng mà ta phát , học sinh này lại giống người bình thường chút nào, toàn thân phát ra khí chất lạnh nhạt như băng, hành động hề giống con cái của gia đình bình dân. “ giáo yên tâm, chỉ cần ngày nào em vui vẻ ngày đó em thấy được việc hôm nay.” Sau khi xong còn nhân tiện hỏi: “Xin hỏi chỗ ngồi của em ở đâu?” Tống Y Y bị Tịch Tinh Dữu đến miệng cảm thấy đắng nghét mà làm gì được, ta dường như vừa mới rước cái tai họa ngầm vào trong lớp học của mình, giờ phóng lao phải theo lao, chỉ có thể xanh mặt mà : “Em tự chọn .” Tịch Tinh Dữu gật đầu, xem như ta thức thời, ánh mắt quét qua khắp lớp học rồi chọn vị trí trong góc. Các học sinh còn lại chứng kiến màn này tất nhiên là biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mặt của giáo lúc xanh lúc trắng, chắn chắn là bạn học mới và giáo có mâu thuẫn gì đó rồi… Tịch Mạc Thành từ lúc Tịch Tinh Dữu tiến vào lớp học đều dời mắt khỏi , bé thú vị này vậy mà học chung lớp với , nếu vậy cũng nên lên vài kế hoạch nho cho bản thân. …… Chương trình học của ngày trôi qua nhanh, vì tốt nghiệp cấp ba xong đến kỳ thi đại học, nên bọn họ tất nhiên là thoải mái chút nào, ngày này Tịch Tinh Dữu cảm giác như mình bị nhấn chìm trong biển chữ. Nghe các bạn học xung quanh to giọng than thở, Tịch Tinh Dữu có phản ứng gì, chỉ chăm chú đọc thêm nội dung trong sách, những điều này khác xa với những thứ ngày xưa học, hay cách khác là những thứ học lúc trước phức tạp hơn gấp trăm lần, xem ra trước kia cuộc sống của quả là quá mệt mỏi. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, trong phòng học lập tức phát ra nhiều thanh hét to vui sướng như vừa được giải thoái khỏi bể khổ, Tịch Tinh Dữu sợ lão phu nhân ở nhà lo lắng nên cũng nán lại trường, ôm hai quyển sách của mình ra khỏi phòng học. Vì vẫn còn khoảng thời gian dài mới đến giờ cơm, Tịch Tinh Dữu quyết định bộ về để rèn luyện thể lực. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường vài bước chân nghe tiếng còi xe vang lên sau lưng. ngoảnh lại nhìn thấy chiếc Herald chạy đến sát bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt quen thuộc. Trí nhớ của về người khác tốt, nhưng người đàn ông cho cảm giác ấm áp này luôn nhớ . “Em đâu, để tôi đưa em ?” 1năm lẻ 25 ngày gặp, trong lòng Úc Thịnh Hạo bây giờ tràn ngập kích động, phải cố gắng để đè nén xúc cảm trong lòng, ngụy trang bằng gương mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn điều khiển được mà nhìn Tịch Tinh Dữu chăm chú, cho đường tránh né. ra sợ ai tin, nhưng thích bé này, bé nhìn như nhóc con hơn mười lăm, rất thích. chưa bao giờ hầm canh cho ai ăn, ngoài bé kia, bọn họ ra chỉ gặp mặt vài lần thể gọi là quen thuộc, nhưng trái tim tự chủ được cứ hướng về . Trong lòng Tịch Tinh Dữu cũng hỗn loạn, tâm tình của chưa bao giờ vì ai mà nhiễu loạn, giờ đây lại xao động vì người, chỉ có thể trừng mắt nhìn , dùng thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời: “Chúng ta quen thuộc lắm sao?” Úc Thịnh Hạo trước giờ đều được người ta cung kính hoặc sùng bái, từ lúc sinh ra đến giờ còn chưa có bị lạnh nhạt thế này, nhưng trong lòng lại càng thêm thích; “Tôi cứu em mạng, như vậy tính là quen thuộc sao?” “Tôi nhờ cứu.” Trong giọng mang theo chút hờn giận. Đối mặt với lạnh lùng này, đôi mắt Úc Thịnh Hạo bỗng thay đổi, bắt đầu nhuốm màu quỷ dị, trực tiếp mở cửa xe bước xuống, bế Tịch Tinh Dữu lên tay, nhanh chóng mở cửa xe ghế phụ đặt Tịch Tinh Dữu lên đó, cài dây an toàn, sau đó vòng sang ghế chính, lên xe, bấm khóa cửa, loạt động tác liền mạch, lưu loát, như nước chảy mây trôi. Tịch Tinh Dữu quả thực bị người này là cho giận điên lên rồi, ta rốt cuộc bị bệnh gì đây, bọn họ rất thân thiết hay sao? Giữa ban ngày, trước mặt bao nhiêu người lại hành động như thế. Nếu giờ phút này Tịch Tinh Dữu soi gương, chắn chắn chấn động, bởi vì chưa bao giờ nghĩ rằng ánh mắt của mình có thể giận dữ như thế… “Tôi phiền ôm em lên xe đâu.” Người nào đó cười tà, nhanh chóng khởi động xe, hòa vào dòng người hối hả. “ có bệnh?” “Đúng vậy.” “ thần kinh.” “Đúng vậy.” “Để tôi xuống xe.” “ được.” “ có tin là tôi phá xe hay ?” “Tin, nhưng mà đây là xe quân dụng, nếu em sợ ngồi tù cứ tự nhiên, xe này chạy được mấy tháng cũng nên đổi rồi.” Người đàn ông vô sỉ trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh làm lửa giận của Tịch Tinh Dữu lên tới tận não, nét mặt vui buồn đổi sắc của bây giờ chính thức bị ta phá vỡ. ******************
Cuối cùng tác giả cũng thương tình cho nam chính xuất rồi, tuy trong hoàn cảnh đầy cảm xúc ngôn tình nhưng hành xử cách giang hồ bá đạo )))