[Trọng sinh] Thiếu nữ danh môn - Khuynh Thành Thương (72/134)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucca

      lucca Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      23
      Truyện hay và hấp dẫn lắm, thanks editor nhiều nha, nhân tiện có thể cho mình bản convert của truyện này được ??? Mình tìm mãi mà có, thanks nhiều nha.

    2. tutu

      tutu Well-Known Member

      Bài viết:
      306
      Được thích:
      3,133
      @lucca : bạn inbox mail của bạn cho mình , mình gửi cv cho bạn.
      tam93quỳnhpinky thích bài này.

    3. lucca

      lucca Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      23

    4. tutu

      tutu Well-Known Member

      Bài viết:
      306
      Được thích:
      3,133
      Chương 66: Vấn đề học


      Để lão phu nhân có thời gian tiêu hóa thông tin về thân phận của mình, Tịch Tinh Dữu thêm gì mà sửa sang phòng cho lão phu nhân và dì Lan, để dì Lan thuận tiện chăm sóc lão phu nhân, sắp xếp cho hai ngươi hai gian phòng nằm kề bên.


      Qua lúc sau, lão phu nhân mới từ trong suy nghĩ trở về, bà ngẩng đầu thấy cháu đâu liền quay sang hỏi dì Lan: “A Lan, con bé đâu rồi?”


      “Lão phu nhân, tiểu thư sắp xếp phòng cho ngài rồi.” Đối với vị tiểu thư Tịch Tinh Dữu nổi tiếng đần độn ở Tịch gia này nay lại có thành tựu đáng nể, dì Lan cũng cảm thấy lắp bắp kinh hãi, bà có thế nào cũng nghĩ đến đứa bé ngu si lại có thể có năng lực như thế, nhưng mà trong lòng bà cũng được an ủi, lão phu nhân vì áy náy mà thiên vị tiểu thư từ , đến cuối cùng bà cũng có thể an tâm, cho dù về sau có


      Lão phu nhân bảo dì Lan đẩy bà tìm Tịch Tinh Dữu.


      Vì chân của lão phu nhân tiện di chuyển nên Tịch Tinh Dữu sắp xếp hai căn phòng sát nhau ở tầng trệt, phòng này chưa có ai ở nên vẫn còn để trống, có đồ dùng gì. giờ lão phu nhân cùng dì Lan đến đây ở nên bảo vệ sĩ mua giường cùng với đồ dùng cho phòng ngủ.


      Lúc vừa rời khỏi nhà lớn Tịch gia, gọi điện phân phó cho nên mọi người vừa về đến nhà lát giường cùng với các vật dụng khác cũng được chuyển tới, giờ chỉ dẫn cho hai vệ sĩ của mình vị trí để đồ dùng ở đâu, bày trí như thế nào. Hai người vệ sĩ xoay tới xoay lui theo ý mồ hôi đầy đầu.


      Tịch Tinh Dữu cho rằng nơi ở của người quan tâm thể chỉ là chấp nhận được mà phải là tốt nhất, cho nên khi bày trí phòng, trong chốc lát Tịch Tinh Dữu cảm thấy nơi này được, nơi kia hài lòng, làm cho hai người vệ sĩ thân hình cường tráng cũng mệt đến thở nổi. Hai người bọn họ chỉ có thể ở trong lòng nguyền rủa đám em đứng gác truớc cửa, tại sao đều là vệ sĩ mà bọn họ phải làm việc nặng trong khi các người lại thoải mái đứng gác ngoài kia.


      Nhưng mà mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, việc cần làm vẫn phải làm cho tốt, hai người chỉ liếc nhau cái rồi lại tiếp tục công việc của mình.


      Lúc dì Lan đẩy lão phu nhân vào phòng thấy Tịch Tinh Dữu chỉ trỏ hai người vệ sĩ làm này làm kia, mà người bên công ty nội thất lại đứng dạt hết sang bên.


      Hỏi ra mới biết nguyên nhân là do Tịch Tinh Dữu ghét bỏ người của công ty nội thất làm vừa ý cho nên liền để bọn họ qua bên, tự mình động khẩu còn hai vệ sĩ động thủ.


      Bận rộn hồi cuối cùng cũng xong, phòng ngủ lúc đầu có vật dụng, nội thất gì có vẻ trống rỗng, nay được trang trí, sắp xếp lại cũng ra dáng cái phòng.


      Xoay người thấy dì Lan cùng lão phu nhân ở đây, Tịch Tinh Dữu đến bên cạnh lão phu nhân : “Sao bà nội lại vào đây?”


      “Vào để xem cháu bà sắp xếp phòng ngủ cho bà mà.” Lão phu nhân che dấu vui vẻ của mình, cháu của bà có vẻ trưởng thành rồi, hôm nay bà đến ở với cháu , tâm tình rất thoải mái vui vẻ, thân thể cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, dường như bà có thể sống lâu thêm vài năm nữa để chăm sóc con bé kia.


      Nhưng là, bà có thể sống thêm vài năm nữa sao?


      Ánh mắt ảm đạm của lão phu nhân thoát được cái nhìn của Tịch Tinh Dữu, chỉ là trong nháy mắt nhưng vẫn bị phát , trong lòng Tịch Tinh Dữu hiểu tại sao lão phu nhân lại khổ sở nhưng hỏi, có số việc thà biết , có đôi khi ràng lại tốt hơn.


      Tịch Tinh Dữu đẩy lão phu nhân vào trong phòng, cười : “Bà nội có thích cách trang trí của phòng này ?” nhìn qua phòng ngủ của lão phu nhân ở nhà lớn Tịch gia, cả căn phòng mang màu sắc cổ xưa tạo cảm giác nặng nề, ngột ngạt, tại sức khỏe của bà tốt, Tịch Tinh Dữu cảm thấy bà nên ở nơi sạch thoáng mát, màu sắc nên tươi sáng mới có ích cho thân thể.


      “Ừ, bà rất thích.” Cố Ái Phương cảm thấy đây mới chính là căn phòng trong suy nghĩ của mình, bà thích căn phòng ở nhà lớn chút nào, tại nhìn thấy căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa, trải giường đều dùng màu sắc tươi sáng phối hợp, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.


      Thấy lão phu nhân lòng thích, Tịch Tinh Dữu mới thở phào nhõm, sau lại : “Để con xem phòng của dì Lan bố trí đến đâu rồi. Bà nội, dì Lan, hai người cứ xem ở đây như nhà của mình mà tùy ý nhé.”


      Dì Lan vừa nghe xong chỉ thấy thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lôi kéo Tịch Tinh Dữu : “ cần đâu tiểu thư, phòng của tôi để tôi tự sắp xếp là được, chỉ cần có giường ngả lưng, cần hao tâm tổn sức đâu.”


      * thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ


      sao đâu dì Lan, lát là xong ngay mà.” xong, Tịch Tinh Dữu thẳng hướng phòng của dì Lan tới. Sinh ra trong đại gia tộc, Tịch Tinh Dữu hiểu ý nghĩa xưng hô của dì Lan vừa rồi, gia tộc nào cũng có đông đảo thiếu gia và tiểu thư, bình thường đều gọi tên hoặc vị trí của người đó đằng trước, nếu xóa bỏ tên hoặc vị trí, chỉ trực tiếp gọi là tiểu thư hoặc thiếu gia, điều đó lên rằng người kia nhận thức vị này là chủ nhân.


      Tịch Tinh Dữu ngờ đánh bậy đánh bạ lại được dì Lan nhận mình làm chủ, cho đến giờ hoàn toàn nghĩ đến điều đó. Vị trí của dì Lan ở Tịch gia chỉ dưới lão phu nhân và lão gia, bà theo lão phu nhân từ , bề ngoài là chủ tớ nhưng ra tình cảm như chị em, bà ở Tịch gia nay chính là đại quản gia rất được mọi người coi trọng, Tịch Phái Dật và em nhà Tịch gia mặc dù e ngại dì Lan nhưng vẫn tôn kính có thừa.


      Tịch Tinh Dữu sắp xếp phòng của dì Lan hề qua loa, cũng tìm hiểu tâm tư của bà để bố trí phòng sao cho hợp lý. Mải mê cho đến lúc xong xuôi Tịch Tinh Dữu mới nhớ ra qua giờ cơm trưa, dường như lúc bận rộn cũng có nghe lão phu nhân cùng dì Lan thúc giục ăn cơm, chỉ gật đầu lấy lệ rồi lại cắm cúi, tại ba giờ chiều, bà nội và dì Lan chắc hẳn rất sốt ruột.


      Tịch Tinh Dữu vội vàng đến phòng ăn, quả nhiên nghe thấy lão phu nhân phân phó dì Lan hâm nóng lại đồ ăn, mà nghe quả phải hâm lại lần đầu.


      biết vì sao, Tịch cảm thấy cay cay nơi sống mũi, loại cảm giác này chưa từng xuất trước kia, vô cùng xa lạ. Nhưng rất nhanh áp chế xuống đáy lòng, Phong Hống Ưu mất thời gian để tìm hiểu những cảm xúc vô ích này, Tịch Tinh Dữu cũng .


      Dì Lan quay lưng đem đồ ăn để lên bàn, liền nhìn thấy Tịch Tinh Dữu vừa đến phòng ăn, vội vàng với lão phu nhân: “Lão phu nhân, tiểu thư ra rồi.”


      Lão phu nhân vừa nghe lời này xoay người tươi cười, nhưng nụ cười chỉ lướt qua, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, đứa cháu này sức khỏe vốn tốt, lại thêm tính vừa vào việc là mê mẩn quên hết mọi thứ, đức tính này ảnh hưởng đến sức khỏe, bà phải nhắc nhở cho tốt mới được: “Tinh Dữu, con khi nào lại có thói quen này, bắt tay vào việc là làm đến quên ăn cơm, bà thấy chuyện này chắc phải xảy ra hai lần đâu.”


      thể lão phu nhân tinh mắt, y như bà , Tịch Tinh Dữu khi chăm chú làm gì quên ăn cơm. Thời điểm mới trọng sinh cũng vậy, đôi lúc vẽ tranh vào buổi tối, tuy rằng sức khỏe cho phép, nhưng vì đam mê, Vạn Như Ý lại ở đây nhắc nhở nên vẫn thường xuyên quên ăn cơm, đến khi hoàn thành xong tác phẩm mới hồi phục tinh thần.


      Lão phu nhân thấy Tịch Tinh Dữu trầm tư , nghĩ rằng lời của mình có chút nặng làm cháu vui nên tiếp: “Tinh Dữu, phải bà nội cố ý mắng con, chỉ là sức khỏe của con như thế nếu tự chăm sóc tốt, đến lúc suy sụp phải làm sao?” Về sau có bà nội ở bên cạnh con, còn ai có thể đơn thuần mà quan tâm chăm sóc cho con nữa.


      Tịch Tinh Dữu biết lão phu nhân hiểu lầm ý của mình “Bà nội, con có giận người, con chỉ suy nghĩ việc thôi.”


      “Ha ha, giận là được rồi, con nhanh lại đây ngồi xuống, dì Lan hâm nóng đồ ăn rồi.”


      “Vâng.”


      Sau khi cơm nước xong, Tịch Tinh Dữu đẩy lão phu nhân cùng với dì Lan tản bộ ở khu vườn phía sau biệt thự, bản thân thích hoa cỏ gì đó nhưng Vạn Như Ý vì nghĩ đến sức khỏe của lại muốn vườn hoa nhìn tiêu điều, đơn điệu nên tự làm chủ, thuê người đến bố trí hòn non bộ, trồng ít hoa thơm cỏ lạ làm nên khu vườn tuyệt đẹp.


      Tất nhiên nếu đem so sánh vườn hoa này rộng bằng ở Tịch gia nhưng nhờ Vạn Như Ý tỉ mỉ bố trí nên cũng gọi là cảnh đẹp ý vui, còn có phong cách hơn vườn hoa của Tịch gia trăm ngàn lần.


      “Những cây cỏ này là do con trồng sao?” Lão phu nhân vui vẻ tươi cười nhìn phong cảnh xung quanh, bà nhắm mắt lại hít sâu rồi lại thở ra, tâm tình thư giãn thoải mái.


      “Con thích hoa cỏ, là do người khác làm giúp.” tại vẫn chưa có ý định tiết lộ thân phận của Vạn Như Ý cho bà nội biết, dù sao trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, chuyện gì cũng có rủi ro cho nên cần phải đề phòng mọi thứ để tránh cái rủi ro này.


      Người dụng tâm bố trí nơi này, rốt cuộc là ai? Lão phu nhân nhìn đứa cháu tính tình càng ngày càng quái gở của mình, con người trong trẻo nhưng lạnh lùng, có đôi khi còn hỗn loạn này, ai có thể thân cận nó chứ?


      Nếu lão phu nhân biết người tận tình chăm sóc Tịch Tinh Dữu trong thời gian qua, bà chắc chắn mãnh liệt cầu để gặp ta để cảm tạ, nếu để hai người gặp mặt thể ràng mối quan hệ của bọn họ, sau đó lão phu nhân tất nhiên cho người điều tra ra, như vậy, mọi cố gắng của và Vạn Như Ý đều thất bại trong gang tấc.


      “Về sau có dịp con giới thiệu ấy với bà.”


      Ba người dạo chơi hoa viên lúc rồi trở về biệt thự.


      Lão phu nhân rất thích nơi này cho nên bà quyết định về sau thường xuyên ở đây, dì Lan đương nhiên cũng ở lại chăm lo vấn đề ăn uống nghỉ ngơi của bà. Vì nghĩ cho Tịch Tinh Dữu, lão phu nhân đề nghị để dì Lan tìm bé về chăm sóc cho cuộc sống của cháu nhưng nhanh chóng bị Tịch Tinh Dữu từ chối, thích trong nhà có xuất của người lạ.


      Cuối cùng dưới kiên trì của Tịch Tinh Dữu, lão phu nhân và dì Lan chỉ có thể im lặng mà gật đầu.


      Để lão phu nhân và dì Lan ở dưới nhà, Tịch Tinh Dữu về phòng gọi điện thoại cho Vạn Như Ý. kể đại khái tình hình tại, ý bảo Vạn Như Ý về sau cần đến đây, nên chuyên tâm lo giải quyết công việc, sau đó tập trung tìm số chương trình học tập thêm về phương diện quản lý.


      Tối hôm đó, dì Lan chợ mua thực phẩm về nấu cơm, các món ăn mặc dù phong phú nhưng lại giàu dinh dưỡng và đẹp mắt, kích thích cảm giác thèm ăn của mọi người.


      Sau bữa cơm tối, lão phu nhân đem chuyện mình suy nghĩ cả buổi chiều ra: “Dữu nhi, chuyện năm qua con ở đâu làm gì, nếu con muốn hỏi, nhưng con vẫn còn , cho dù có khả năng hội họa, nhưng tri thức học được luôn là của chính mình, ai cũng lấy được, đối với tương lai chỉ có tốt chứ xấu, cho nên bà nội mong là con vẫn tiếp tục việc học của mình, con thấy thế nào?”


      “Vâng, con cũng tính toán hai ngày nữa liên hệ lại với trường học.” Tịch Tinh Dữu nghe lời này gật đầu, lão phu nhân đúng là tâm lo lắng cho về đủ mọi mặt.


      “Con lỡ chương trình học cấp ba nên vẫn tiếp tục học lại cấp ba , bà tìm người quen liên hệ trường tốt cho con.” Cháu hiểu chuyện làm bà rất vui, còn nhớ trước kia mỗi lần nhắc đến chuyện học, trong mắt nó chỉ thấy vẻ e ngại cùng với sợ sệt, mà nay, đôi mắt nó hoàn toàn là tự tin cùng lạnh lùng, đối với việc đến trường đọc sách còn mẫn cảm như trước.


      Cứ như vậy, việc liên hệ với trường học đều giao cho lão phu nhân sắp xếp, mà cuộc sống đến trường của Tịch Tinh Dữu, lại sắp bắt đầu…


      *******************
      @OrchidsPham ới
      minhminhle, myuyen, Đỗ Lan Phương13 others thích bài này.

    5. tutu

      tutu Well-Known Member

      Bài viết:
      306
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Hết 67.1


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :