1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Mog ban som ra chuong moi. Thanks
      Xuxu thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Oa oa viên thần Châu kia là chị cược riêng mà h Hoàng đế cũng cầm, ta hận, hừ hừ. Nhanh nhanh nàng ơi ta hóng quá, qua đợt này chắc chuyện tình cảm của chị có nhiều đất diễn hơn :-(
      Xuxu thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Chuong moi nag oi. Mau co di ban oi
      Xuxu thích bài này.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 88.1: TÌNH ĐỊCH GẶP LẠI TỨC GIẬN HẾT SỨC ĐỎ MẮT

      EDIT: XUXU

      Hôm nay, An Ninh và Sùng Chính đế thể nghi ngờ là người thắng lợi lớn nhất, Sùng Chính đế vì muốn thưởng cho công lao to lớn của nhị công tử, liền muốn tuân thủ lời hứa hẹn lúc trước, muốn phong làm vị vương gia khác họ.

      An Ninh thấy bộ dáng chút đùa giỡn của ông ta, thầm cười khổ, chỉ phải dịu dàng từ chối, chê cười, nếu tiếp nhận phong hào vương gia khác họ, như vậy vạn nhất ngày nào đó, thân phận nữ tử của mình bị bại lộ , tình dễ dàng thu xếp được .

      Trong lòng Sùng Chính đế tự nhiên là cam lòng, tại nhị công tử này trong tay chẳng những có hải thần châu, mà còn là chủ tử của Thuyền vương Hải Táp, vô luận là từ phương diện nào, ông cũng phải mượn sức người này, bất quá, ông cũng nóng lòng, chỉ ban thưởng lệnh bài cho nàng, trước mặt mọi người tuyên bố, nhị công tử có lệnh bài này trong tay có thể tùy ý hành tẩu trong cung, được đãi ngộ như quan viên nhất phẩm.

      Mọi người lại giật mình, quan viên nhất phẩm, như vậy là đãi ngộ cũng bằng với thừa tướng nha! Có thể thấy được Sùng Chính đế rất coi trọng nhị công tử này. An Ninh lúc này cũng cự tuyệt nữa, mỉm cười tạ ơn, lĩnh mười cái lệnh bài mà lúc trước Sùng Chính đế hứa thưởng cho những người tham gia thi đấu, cảm tạ ý tốt muốn mời lưu lại dùng ngự thiện của ông, mất hết khoảng thời gian An Ninh mới thoát thân ra khỏi hoàng cung.

      Lên xe ngựa, An Ninh rốt cục có thể thở phào nhõm hơi, hôm nay nàng mới có thể nhận thức được ý chí kiên trì của Sùng Chính đế, ý đồ của Sùng Chính đế, nàng làm sao có thể biết, lấy hộp gấm trong lòng ra, nàng tuy rằng biết hạt châu này có tác dụng gì, nhưng là, chỉ cần nhìn thấy để ý của Sùng Chính đế đối với hạt châu này, là có thể nhìn ra được vài phần manh mối, sợ rằng chỉ vì đây là bảo vật quý giá mà thôi .

      Sùng Chính đế coi trọng nhị công tử, bằng ông ta nhìn trúng hạt châu này, cùng với thân phận chủ tử của Thuyền Vương.

      "Ninh Nhi, thứ này, muội cần phải bảo quản tốt, cẩn thận chút, biết nó mang đến là phúc hay họa..." đôi lông mày dưới mặt nạ bạc của Vân Cẩm gắt gao nhíu thành cái đường, ai cũng đều có thể thấy được, Sùng Chính đế đối với hạt châu này quá mức để ý, hạt châu này ở trong tay Ninh Nhi, nếu Sùng Chính đế muốn đoạt , như vậy...

      "Ca, huynh cứ yên tâm, có việc gì đâu." An Ninh giống như nhìn ra lo lắng trong lòng Vân Cẩm, khóe miệng giơ lên chút tươi cười, ôn nhu , giống với giọng trầm thấp mới vừa rồi , mà khôi phục lại tác phong nữ nhi, xe ngựa này cũng chỉ có nàng và Vân Cẩm biểu ca, có người ngoài, nàng cần phải ngụy trang.

      Về vấn đề mà Vân Cẩm biểu ca lo lắng, đó cũng phải là điều mà An Ninh lo lắng, dù sao, hạt châu này chỉ xuất ở trước mặt vài người, những người khác trong tứ quốc cũng chỉ nhìn thấy bên ngoài hộp gấm, lại biết bên trong có gì, huống hồ, người duy nhất có thể nhận thức được hạt châu này trừ bỏ chính bản thân Hải Táp chỉ sợ cũng chỉ có Sùng Chính đế.

      Sùng Chính đế tuy rằng coi trọng nó, nhưng nếu biết đó là thứ quan trọng của Thuyền vương, lại thêm việc Thuyền vương nhận nàng làm chủ nhân, dù cho ông ta thêm vài lá gan, cũng dám trực tiếp cướp đoạt, ý đồ khác cùng lắm chỉ là muốn mượn sức lực của mình thôi.

      Mặt khác, nếu ông ta tìm thấy "Nhị công tử", như vậy dù là mượn sức, cũng là vấn đề a!

      Hạt châu sáng quý giá này, xem ra, ngày khác phải hỏi Hải Táp, hạt châu này rốt cuộc có tác dụng gì.

      Ngoài hoàng cung.

      Sau khi An Ninh cùng Vân Cẩm lên xe ngựa, Thần vương Thương Địch, Tô Cầm, Nam Cung Thiên Duệ, Thiều Hoa quận chúa nhìn xe ngựa kia càng lúc càng xa, rốt cục biến mất ở trong tầm mắt, nghĩ đến cuộc đánh cuộc mới vừa rồi, mặt bốn người khỏi trồi lên chút tươi cười, ngay cả con người rắn rỏi thiết huyết như Nam Cung Thiên Duệ khóe miệng cũng giãn ra thành độ cong đẹp mắt .

      "May mắn là nhị công tử kia thắng , bằng hại ta thua cái chuôi quạt này, liền trở thành kẻ thù của Tô Cầm ta !" Tô Cầm phe phẩy cây quạt trong tay, bất cần đời hừ lạnh tiếng, lời tuy như thế, nhưng để ý phải cái chuôi quạt trong tay này, mà là cái khác, trong đầu ra bóng dáng An Ninh.

      Từ thời điểm bắt đầu, cho rằng nhị công tử thua, nếu nhị công tử thua, như vậy An Ninh phải bị ban cho Hải Táp sao?

      Ở mặt ngoài vẫn cà lơ phất phơ như vậy, nhưng trong lòng cũng thở phào nhõm hơi, nguyên bản chính mình cùng nhị công tử kia có chút khúc mắc , nhưng tại, lại xem nhị công tử kia thuận mắt hơn rất nhiều, thậm chí về sau muốn làm bằng hữu, cũng phải thể, có thể trở thành bằng hữu của Tô Cầm , phải là chuyện đơn giản, nhị công tử này, liền cố mà tiếp nhận rồi!

      Thương Địch cuối đầu, tươi cười mặt hơn vài phần cao thâm. "Nhị công tử..." Tiếng hùng hậu có chút ý tứ cao thâm, cuối cùng nhìn sâu vào phương hướng chiếc xe ngựa kia biến mất, xoay người lên ngựa, hướng tới Thần vương phủ chạy .

      "Uy, Thương Địch, đợi ta với." Tô Cầm đuổi theo, biết vì sao, mới vừa rồi nghe thấy Thương Địch kêu tiếng "Nhị công tử", lại có cảm giác kì quái, ánh mắt kia giống như từng nhìn thấy ở nơi nào, cẩn thận nhớ lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại thể nhớ ra là gặp ở nơi nào, thấy Thương Địch xa, mới hồi phục lại tinh thần, cũng chạy theo.

      Giờ phút này cả người Nam Cung Thiên Duệ cũng thập phần thoải mái, phải là vì hoàn thành được nhiệm vụ mà Sùng Chính đế giao phó , mà là vì uy hiếp người Ninh Nhi được giải trừ, , thời điểm nghĩ tới nhị công tử có thể thua, cũng quyết định, ai cũng thể bắt buộc Ninh Nhi làm việc nàng muốn, dù đó là hoàng thượng cũng được, nếu hoàng thượng đem Ninh Nhi ban cho Hải Táp, như vậy liều lĩnh, mang Ninh Nhi rời .

      May mà chuyện đó ở thời điểm mấu chốt có thể xoay chuyển, cái vị nhị công tử kia...

      Khóe miệng nguyên bản giơ lên độ cong nay lại cao thêm vài phần, thân cẩm y màu đen dưới ánh nắng mặt trời dị thường chói mắt. Mà suy nghĩ trong lòng Thiều Hoa quận chúa lại phải là nhị công tử, mà người chiếm hết đầu óc nàng, chính là nam tử mang mặt nạ màu bạc.

      Hôm nay, Vân Cẩm đối với vị nhị công tử kia rất để ý, nàng nhìn thấy rất ràng, hai năm này đến tột cùng Vân Cẩm xảy ra chuyện gì? Mà cùng nhị công tử là có quan hệ như thế nào? đơn hạ tầm mắt, trong ánh mắt nhiễm chút u sầu.

      An Ninh cũng trực tiếp trở về An Bình hầu phủ, giống như lần trước , nàng phải trở về bát trân các trước, đem thân giả dạng này cởi ra phục hồi lại thân phận An Ninh, bên trong nhã gian của bát trân các, có căn phòng mà Vân Cẩm vì nàng mà bố trí.

      Lúc này trong phòng, chỉ còn lại mình An Ninh, quần áo khi nàng xuất môn, giờ phút này lẳng lặng nằm ở tháp, An Ninh ngồi ở trước gương đồng, nhìn gương mặt “nhị công tử” trong gương, khóe miệng giơ lên chút tươi cười, nâng tay hướng tới lớp da dưới tai, muốn tháo lớp hóa trang bên ngoài, lộ ra tướng mạo sẵn có của bản thân, đột nhiên, ánh mắt ngẩn ra, tay đột nhiên cứng đờ, vì cái gì khác , đơn giản là từ trong gương đồng, nàng thấy người nên xuất ở chỗ này.

      "Nhanh như vậy liền quên thân phận của ngươi ?" Ngữ khí của An Ninh thêm vài phần tức giận, bàn tay để dưới tai để tháo lớp hóa trang lập tức che dấu sờ sờ lỗ tai, cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: nguy hiểm ! Nếu là mình nhanh thêm bước, hoặc là chính mình có phát ra nhanh như vậy, khi đó thân phận của nàng , sợ bại lộ ở trước mặt Hải Táp .

      Ở cửa Hải Táp tự nhiên là nghe ra giọng tức giận của nàng, bất quá cũng lơ đễnh đến, "Như thế nào có thể quên? Chính là vì quên, cho nên Hải Táp mới theo đến, chủ tử, Hải Táp nếu là người của ngài, kia liền ở bên cạnh ngài, nghe ngài sai bảo."

      "Chỗ của ta cũng có chuyện gì cần ngươi làm , trước ngươi như thế nào, liền tiếp tục như vậy, Đông Tần quốc này có rất nhiều cảnh đẹp đều có thể nhìn chút." An Ninh đứng dậy, bình tĩnh phân phó , nàng làm sao có thể để Hải Táp lúc nào cũng ở bên cạnh nàng?

      Nhị công tử cùng An Ninh thể đồng thời tồn tại, điểm này nàng rất ràng. Hải Táp cũng có vì bản thân mình được thoải mái mà cao hứng, ngược lại nhíu mày , "Này sao được? Lúc trước Hải Táp là người tự do, tại cũng thể so được với trước kia, Hải Táp tuy rằng bất tài, nhưng bảo hộ chủ tử vẫn làm được..."

      "Ta cần bảo hộ!" An Ninh đánh gãy lời của Hải Táp, giương mắt kiên định chống lại đôi mắt xanh của Hải Táp, nhận thấy được trong mắt là cố ý, mi tâm hơi nhíu, Hải Táp này, là muốn đánh cái chủ ý gì?

      Hải Táp lại như trước để ý tới cự tuyệt của An Ninh, ngược lại tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, bộ dáng kia , làm sao giống như bộ dáng của nô lệ?

      So với chủ tử còn muốn chủ tử hơn! An Ninh biết, thân phận của Hải Táp là Thuyền vương, người cao cao tại thượng , có khả năng dùng cách đối xử với hạ nhân mà đối xử với , dù sao Hải Táp mặc dù nhận nàng làm chủ, nhưng vẫn là bá chủ đế quốc biển, điểm này ai cũng thay đổi được.

      nô lệ lớn như vậy, biết là tốt hay là xấu! An Ninh biết, chỉ cần Hải Táp ở trong này, nàng liền thể khôi phục thân phận An Ninh, đơn giản liền ngồi xuống, mạnh, Hải Táp giống như phát cái gì, lông mày dựng lên, thân hình cao lớn đến trước tháp, ánh mắt nhìn thứ gì đó tháp, đôi mắt màu xanh biến ảo.

      Quần áo nữ tử? Hải Táp theo bản năng đem quần áo kia cầm trong tay, An Ninh thấy được hành động của , thân thể ngẩn ra, trong lòng kêu to tốt, bước lên phía trước đem quần áo trong tay đoạt trở về, "Chớ có làm càn!"

      Đây là quần áo mà nàng chuẩn bị để thay, làm sao có thể để cầm trong tay thưởng thức? Lông mày Hải Táp nhướng lên, xem bộ dáng phòng bị của An Ninh, ánh mắt nhíu chặt, đem quần áo đặt ở chóp mũi, mùi hương kia làm ngẩn ra, mùi hương này phải là mùi hương mà ngửi được người vị nhị công tử này lúc ở bên trong hoàng cung sao?

      Ánh mắt nhìn từ xuống dưới nhị công tử trước mặt, lam mâu tràn ngập tìm tòi, sắc mặt thay đổi liên tục, ngay tại lúc An Ninh nghĩ rằng thân phận mình bị nhìn thấu, bên tai lại vang lên tiếng cười to của Hải Táp, mang theo vài phần bỡn cợt.

      "Chủ tử bất quá mười lăm sáu tuổi, nhưng lại có mỹ nhân làm bạn, quả nhiên là phúc khí tốt! Đây là mỹ nhân đêm qua lưu lại ?" Hải Táp cười , trong mắt tựa như : mọi người đều là nam nhân, ta biết!

      An Ninh sáng tỏ ý tứ của , khóe miệng co rút, mặt trồi lên tia xấu hổ, nhưng trong lòng cũng thở phào nhõm hơi, tuy rằng hiểu lầm , bất quá, hiểu lầm này vừa vặn có thể giúp nàng che dấu, An Ninh kéo kéo khóe miệng, "Quần áo quăng ở trong này, cũng thu thập cho tốt, lại để ngay tháp, để cho ngươi chê cười."

      "Ha ha, vị giai nhân kia có thể được chủ tử ưu ái, Hải Táp cũng muốn gặp mặt lần." Hải Táp nhíu mày, biết vì sao, trong lòng tia khác thường, rất nhanh lại bị cố ý che dấu .

      "Còn nhiều thời gian, nhất định có cơ hội ." mặt An Ninh vẫn tươi cười như trước, đắc ý lại buồn khổ thôi, Hải Táp này, là cho nàng nan đề sao?

      Giai nhân? A! Nhưng tại nàng cũng thể như vậy, thầm nghĩ mau đem Hải Táp đuổi , để trở lại làm An Ninh, chỉ cần mình chân chính trở thành An Ninh, để cho "Nhị công tử" tạm thời "Trốn" đoạn thời gian, như vậy khó tìm thấy mình, mí mắt nhíu lại, liền theo ý này tiếp, "Ngươi cứ thong thả đợi ở đây, xiêm y này ta phải mang qua cho nàng, ngươi biết, đây là bộ đồ nàng thích nhất." An Ninh , giống như đây là chuyện rất bình thường. "Ta cùng với người." Hải Táp tiếp lời, tựa hồ là quyết định chủ ý muốn theo nàng. An Ninh nhíu mày, cùng với nàng? Mục đích của nàng chính là rời , sao có thể để cho cùng với nàng?

      "Khụ khụ..." An Ninh ho hai tiếng, mặt có tia xấu hổ, "Sợ là có chút tiện, ta nếu , tối nay nhất định cũng về, ngươi nếu theo, cũng biết an trí làm sao" Lời ái muội như vậy, có ý ám chỉ, Hải Táp vừa nghe thấy là tiện, liền tự sáng tỏ ý tứ của nàng, nghĩ đến nhị công tử này vừa , sợ là cùng giai nhân * *, nếu còn , là có chút sát phong cảnh, quấy rầy bọn họ , chính mình cũng tự tìm xấu hổ, dù là còn muốn theo nhị công tử này, đường đường là Thuyền vương kiêu ngạo cũng cho phép nghe vách tường nhà người ta.

      "Kia Hải Táp ở lại đây chờ chủ tử." Hải Táp mở miệng, ngồi trở lại ghế , Ngân Diện công tử kia là ông chủ của bát trân các này, nhị công tử lại là nhị đệ của , nhìn phòng, tựa hồ là phòng chuyên dùng của nhị công tử , ở trong này, làm sao phải sợ ta bỏ chạy?

      Trong lòng An Ninh vui vẻ, hướng gật gật đầu, lập tức ra phòng, ở khắc khi bước ra khỏi phòng, An Ninh rốt cục có thể thở phào nhõm hơi, nàng đối mặt phải người khác, mà là Thuyền vương Hải Táp là bá chủ quốc gia biển, cũng phải là dễ lừa gạt , mới vừa rồi lừa gạt , là do may mắn, tại, chuyện quan trọng nhất đó là rời nơi này.

      An Ninh vội vàng xuống lầu, lên xe ngựa, cũng phân phó xa phu thành đông vòng, xe ngựa đổi xiêm y, chỉ tháo lớp ngụy trang, lại bảo xa phu chở nàng đến thành tây, xuống xe ngựa ở thành tây, đến trà lâu uống ly trà, mới lần nữa mướn chiếc xe ngựa trở lại An Bình hầu phủ.

      Trắc trở như vậy, An Ninh vì phòng bị Hải Táp, bất quá, đến An Bình hầu phủ, xác định Hải Táp kia theo, An Ninh mới chính thức yên tâm, nghĩ đến Hải Táp, khóe miệng An Ninh giơ lên chút tươi cười, bây giờ mình lại trở lại thân phận An Ninh, sợ là Hải Táp cũng khó tìm được manh mối !

      Đêm khuya trong An Bình hầu phủ.

      An Bình hầu gia liên tục nhiều ngày ở Vô Song các, tối nay An Bình hầu gia lại đến Tuế Lan hiên, tự nhiên là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, đại phu nhân đắc ý đồng thời, trong lòng nhưng cũng lo sợ, nếu phải tình thế bắt buộc,bà sao có thể đem trượng phu của chính mình dâng lên trong lòng cùa nữ nhân khác, mà nữ nhân kia vẫn là nương mười chín tuổi trẻ trung xinh đẹp, nhưng nghĩ đến tam phu nhân cùng Tần Ngọc Song, đại phu nhân liền bình tĩnh xuống , tốt xấu gì lục phu nhân này cũng bị bà khống chế , nữ tử yếu đuối như vậy, sống chết đều trong tay Lưu Hương Liên bà, còn có thể đùa giỡn ra hoa chiêu gì, hừ, Tần Ngọc Song kia phải đắc ý lão gia ngày ngày đêm đêm đều ở trong Vô Song các của nàng sao?

      phải đắc ý lão gia đối với nàng đau sủng có thêm sao? Xem nàng đêm nay ở Vô Song các ghen tị như thế nào. Đại phu nhân đoán sai, bên trong Vô Song các, từ khi Tần Ngọc Song biết An Bình hầu gia Tuế Lan viên của lục phu nhân, liền vẫn thể bình tĩnh trở lại, thậm chí còn tính tự mình Tuế Lan hiên tìm lão gia, nhưng nghĩ đến tính tình của lão gia, nàng lại nhịn xuống.

      Đem tất cả oán hận đều đổ lên người đại phu nhân. đêm này, An Bình hầu gia sủng ái lục phu nhân, đại phu nhân đắc ý, Tần Ngọc Song thương tâm, nhưng sáng sớm ngày thứ hai, An Bình hầu gia lại gọi tất cả mọi người trong phủ tới đại thính tập họp để an bài chuyến đến U châu.

      "Cái gì?" Đại phu nhân đứng mạnh dậy, mi tâm nhíu chặt nhìn An Bình hầu gia, tay theo bản năng nắm chặt. "Đại tỷ, ngươi có nghe sao? Lão gia mới vừa ràng ,làm phiền đại tỷ lo lắng chuyện lớn trong phủ, Ngọc Song bồi lão gia cùng U châu."

      Tần Ngọc Song nghe được tin tức này, rốt cục tất cả các oán hận đêm qua đều như mây bay, mặt cười vui sướng, từ khi trong phủ có thêm lục phu nhân, Tần Ngọc Song mỗi ngày trang điểm càng thêm tỉ mỉ .

      An Bình hầu gia ngồi ở ghế chủ vị trong đại sảnh , uống trà, đối với việc đại phu nhân cùng ngũ phu nhân đối chọi gay gắt, tựa hồ có ý muốn xen vào. Đại phu nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Ngọc Song, ánh mắt lập tức dừng ở người An Bình hầu gia, kéo kéo khóe miệng, "Lão gia, theo như ta thấy, vẫn là mang lục muội thôi! Lục muội mới vào phủ, nếu như bị bỏ lại ở trong phủ,như vậy là vắng vẻ giai nhân , huống hồ, lục muội tuổi trẻ, lại thập phần có khả năng, có thể chiếu cố lão gia, như vậy thiếp thân cũng càng thêm yên tâm, lão gia, vẫn là mang lục muội thôi." Đại phu nhân xong, cho lục phu nhân cái ánh mắt, lục phu nhân co rúm lại chút, mặt lại tình nguyện, sắc mặt đại phu nhân trầm xuống, bước đến trước mặt lục phu nhân, đem nàng kéo đến trước mặt An Bình hầu gia.

      "Lục muội, mau với lão gia, cầu lão gia đến U châu, mang theo muội ." Lục phu nhân có chút thưa dạ nhìn An Bình hầu gia liếc mắt cái, cũng dám mở miệng, đại phu nhân kéo kéo nàng, "Lục muội, ngươi hãy a!"

      "Đại tỷ, tỷ cũng đừng bức lục muội , lục muội mới tới trong phủ, hẳn là cần thêm nhiều thời gian để làm quen đối với mọi thứ trong phủ, chuyến U châu này, đừng làm cho lục muội làm lụng vất vả ." Tần Ngọc Song cười , thân thể cũng đứng lên, đến trước người An Bình hầu gia, giúp An Bình hầu gia rót thêm ly trà, thầm nghĩ trong lòng: Lưu Hương Liên muốn tìm người cùng nàng tranh thủ tình cảm, cũng phải tìm người được việc chút, Tuyết Nhi tuy rằng trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng tính tình này thích hợp để tranh đấu, thích hợp liền muốn gia nhập trong đó, nàng làm sao cò thể dễ chịu cho được ?

      "Lục phu nhân..." Đại phu nhân trong lòng tức giận, Tuyết Nhi này, quả nhiên là làm cho bà thất vọng, lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt kia giống như hàn băng .

      Thân thể Lục phu nhân khẽ run, vừa nhấc mắt, liền chống lại tầm mắt sắc bén của đại phu nhân, càng thêm kích động , "Lão... Lão gia, ngài mang Tuyết nhi... Cùng ." Tuy rằng nàng muốn, nhưng trước mặt đại phu nhân, nàng lại thể làm như vậy, đại phu nhân qua, bà có thể để cho chính mình lên làm lục phu nhân, cũng có thể để cho chính mình thể tiếp tục làm lục phu nhân, chỉ có như thế, kết cục cuối cùng chỉ sợ là nàng thừa nhận nổi , đại phu nhân muốn nàng làm cái gì, nàng trừ bỏ vâng theo, còn có lựa chọn nào khác.

      An Bình hầu gia quét mắt nhìn ba người liếc mắt cái, đứng mạnh dậy, ánh mắt ở người Tần Ngọc Song cùng lục phu nhân lúc. "Lão gia... Người từng đáp ứng Ngọc Song , người cũng thể đổi ý." Tần Ngọc Song gắt giọng, giờ phút này, nàng cũng lo lắng lão gia dao động, dù sao, lục phu nhân là tân sủng, đêm qua lại ở nơi của lục phu nhân nghỉ tạm, nàng vốn cam lòng , lại muốn mượn cơ hội này để hòa nhau ván, vạn nhất lão gia đổi ý, quyết định mang lục phu nhân , như vậy nàng sợ là bị thất sủng .

      "Lão gia, người xem lục phu nhân có nhiều điểm tốt nha, tuổi như vậy , để ở trong phủ, là đáng tiếc a." Đại phu nhân đương nhiên muốn dùng hết sức lực thuyết phục An Bình hầu gia, cái gì cũng được, bà cũng thể nhìn Tần Ngọc Song cùng lão gia U châu.

      "Đủ rồi!" An Bình hầu gia quát chói tai ra tiếng, đánh gãy cuộc tranh đoạt này của hai nữ nhân , "Dựa theo kế hoạch sớm định ra, Ngọc Song , về phần Tuyết Nhi, về sau còn có cơ hội khác."

      "Lão gia..." Đại phu nhân thần sắc biến đổi, cam lòng kêu ra tiếng, nhất là nhìn thấy nụ cười đắc ý mặt của Tần Ngọc Song , phẫn nộ trong mắt lại nhiều thêm vài phần.

      "Hương Liên, lần này là thay hoàng thượng làm việc, cũng bao lâu, chuyện trong phủ nàng tạm thời chiếu cố cho tốt , đừng tiếp tục làm ra chuyện gì náo động, quản gia ở trong phủ hiệp trợ nàng, đều tan , dọn dẹp chút, lập tức khởi hành." An Bình hầu gia đánh gãy lời của đại phu nhân, nhìn sắc mặt khó coi của đại phu nhân, bước ra đại sảnh, nhưng, thời điểm ngang qua An Ninh, lại đột nhiên dừng lại cước bộ, nhìn về phía An Ninh, sắc bén trong mắt bình phục chút.

      An Ninh đón nhận tầm mắt của ông, nàng đợi, đợi lời dặn của An Bình hầu gia.

      "Ninh Nhi a, ta rồi, nếu Ly vương điện hạ tới tìm ta, con liền thay ta chiêu đãi chút, Ly vương điện hạ là vương gia, thân phận tôn quý, con cũng thể chậm trễ ." An Bình hầu gia nghiêm túc , lần trước sau khi Ly vương rời Hầu phủ , mặc dù có lại đến,nhưng lại bảo người ta mang cho ông mấy phong thư, ý tứ trong đó rất ràng bất quá , Ly vương đối với Ninh Nhi có ý, cá lớn này, ông dù thế nào cũng phải bắt được.

      "Vâng, Ninh Nhi biết." An Ninh cúi mặt, ôn nhu đáp, An Bình hầu gia đánh chủ ý gì, trong lòng nàng sớm sáng tỏ, để cho nàng tiếp đón Ly vương phải ?

      Chỉ cần Ly vương tới, nàng làm sao có thể keo kiệt "Tiếp đón" ?

      An Bình hầu gia lại nhìn An Ninh liếc mắt cái, thấy nàng dịu ngoan cúi đầu, liền yên tâm tiêu sái ra ngoài, Tần Ngọc Song cũng đắc ý giơ cằm lên, "Phúc Nhi, còn mau quay về Vô Song các dọn dẹp chút cho ta, đừng trì hoãn thời gian xuất phát của lão gia."

      xong, để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đại phu nhân, vặn vẹo thân thể thướt tha , vẻ mặt tươi cười rời khỏi đại sảnh.

      Ba —— "A... Phu... Phu nhân..." Lục phu nhân ủy khuất kêu ra tiếng, ôm bên mặt bị đại phu nhân đánh, cắn chặt môi, thân thể lạnh run, lòng tràn đầy sợ hãi.

      "Hừ, chỉ chút chuyện ấy cũng làm tốt, bằng chết luôn ." Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, cước đá vào người lục phu nhân, lục phu nhân lảo đảo cái , ngã xuống đất, ủy khuất lại đáng thương.

      Đại phu nhân cũng mặc kệ nàng có phải đáng thương hay , bà để ý là kết quả của chuyện này, lại vẫn để cho tiện nhân Tần Ngọc Song kia chiếm được thượng phong, lần này U châu, sau khi trở về biết lại có thêm chuyện gì gì nữa?

      Điều này làm cho trong lòng đại phu nhân thập phần bất an, để ý đến lục phu nhân, bước qua thân thể của nàng, ra ngoài đại sảnh.

      Người trong đại sảnh đều tự tan , chỉ lưu lại gương mặt đơn ủy khuất của lục phu nhân, co rúm lại nằm ở mặt đất, khóc, cùng với An Ninh vẫn đứng nhìn ở bên.

      "Muốn sống sót tại Hầu phủ này, rơi lệ là chuyện tuyệt đối được , thu lại nước mắt, làm cho chính mình trở nên cường đại, đây mới là đạo lý đúng đắn nhất." An Ninh lạnh giọng , biết là cho ai nghe.

      Lục phu nhân nghe như thế, thân thể ngẩn ra, nghe tiếng nhìn lại, lại chỉ thấy chút của bóng dáng màu trắng, biến mất ở cửa, nhưng lời nàng ấy mới vừa , cũng biến mất ở bên tai nàng Làm cho chính mình trở nên cường đại, đây mới là đạo lý đúng đắn nhất?

      Hầu phủ này, nàng mới tiến vào bất quá vài ngày mà thôi, so với người bần hàn còn muốn thống khổ hơn, lúc trước tuy rằng bần cùng, thể vì muốn bạc để xem bệnh cho phụ thân mà lo lắng, nhưng nàng cũng tuyệt vọng như thế, Hầu phủ này,nhìn như ngăn nắp lượng lệ, nhưng ra lại là nơi ăn tươi nuốt sống người khác.

      Đại phu nhân ức hiếp nàng, ngũ phu nhân đem nàng trở thành địch nhân, còn có lão gia... Nghĩ đến đủ loại chuyện tình, nước mắt lại rớt xuống , tại Hầu phủ này, nàng chỉ có mình, trước mặt là chủ tử, nhưng thực tế là bị đại phu nhân chế ngay cả hạ nhân cũng bằng, nàng như thế nào mới có thể trở nên cường đại?

      Lão gia hôm nay mang theo ngũ phu nhân xuất hành, như vậy trong khoảng thời gian này nàng cũng thể sống tốt, dù là đơn thuần, điểm này, nàng cũng hiểu được , hôm nay nàng làm hỏng chuyện của đại phu nhân, đại phu nhân dùng cách gì để dạy dỗ nàng đây?

      Quả nhiên như Tuyết Nhi đoán, An Bình hầu gia mới vừa bất quá là nén nhang, đại phu nhân đem nàng gọi vào trong Cẩm Tú các , bảo Cố đại nương đưa cho nàng bộ xiêm y của hạ nhân, bảo nàng thay, , lão gia ở đây, nàng liền phải lục phu nhân gì cả, ở quý phủ này , nuôi người vô dụng, mấy ngày này nàng nếu thể hầu hạ lão gia, như vậy liền làm hạ nhân, hầu hạ chủ tử.

      Ngày này Tuyết Nhi sống so với nước sôi lửa bỏng sợ đều đủ để hình dung, An Bình hầu gia rời Hầu phủ nhiều ngày, Ly vương cũng giống như lời ông ta tìm đến ông, An Ninh mừng rỡ tự tại, ngày này, nàng vốn định bát trân các tìm Vân Cẩm biểu ca, nhưng nghĩ đến Hải Táp kia, liền lập tức đánh bay ý niệm này trong đầu, ngày hôm trước biểu ca thầm phái người đưa thư đến, cho nàng biết, từ sau ngày nàng rời bát trân các , Hải Táp liền luôn ở tại nơi đó chờ, ở trong phòng kia của nàng, ngay cả ban ngày cũng có rời .

      An Ninh biết, nhất định là chờ mình, thể bát trân các, nàng liền mang theo Bích Châu đến Thiên Linh tự ở thành bắc. Phong tục Đông Tần quốc, người nếu chết, chỉ có phần mộ, bình thường còn có thể ở trong chùa miếu an trí linh vị, bên trong để những thứ lúc sinh thời người đó từng dùng qua, xem như là được phật tổ phù hộ, lấy siêu độ vong linh.

      Vân Trăn sau khi chết , ngay cả phần mộ đều có, An Bình hầu gia lại an trí linh vị cho nàng ở trong chùa miếu , An Ninh sau khi trọng sinh, vụng trộm ở trong Thiên Linh tự an trí cái, lúc trước mỗi lần đến, nàng đều là người lặng lẽ đến, lúc này đây, nàng mang theo Bích Châu.

      @Ishtar chương mới nha.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Giựt tem !!! Like phát lát đọc sau :059::059::059:
      Cheri TXuxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :