1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      [​IMG]
      [​IMG]
      Nguyên tác:
      Trọng sinh khổ tận cam lai[​IMG][​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Thần Vụ Quang
      [​IMG]
      Thể loại : đại, trọng sinh, tình và hôn nhân
      [​IMG]
      Độ dài : …..
      [​IMG]
      Nguồn convert: TTV
      [​IMG]
      Editor: OrchidsPham & Chó Điên
      [​IMG]
      Tiến độ dự tính: tuần 2c


      Email: [email protected] ; Facebook
      [​IMG]
      Văn án
      Diệp Thủy Thanh sợ khổ, nhưng dù chịu nhiều đau khổ cuối cùng cũng chỉ nhận được đả kích trí mạng, may mà sau đó được sống lại, biết rằng lúc này mình là vận khổ qua vận sướng bắt đầu!

      tác phẩm của Thần Vụ Quang, nếu ai chưa biết xin mời tìm đọc
      Hơn cả hôn nhân
      Ly hôn
      Cẩm tú đỉnh
      Tình biến

      Ký sự tái hôn

      [​IMG]

      Chi tiết hơn, xin mời xem review của nàng Chó Điên: link

      [​IMG]

      MỤC LỤC
      1 -- 2-- 3 -- 4 -- 5 -- 6 -- 7
      8 -- 9 -- 10-- 11-- 12
      13 -- 14-- 15 --
      16 -- 17
      18-- 19-- 20 -- 21

      22 - 42 (Post liên tiếp)

      43 -- 44 -- 45 -- 46 -- 47 -- 48 -- 49 -- 50
      [​IMG]

      51 -- 52 -- 53 -- 54 -- 55 -- 56 -- 57 -- 58 -- 59 -- 60
      61 -- 62 -- 63 -- 64 -- 65 -- 66 -- 67 -- 68 -- 69 -- 70
      71 -- 72 -- 73 -- 74 -- 75 -- 76 -- 77 -- 78 -- 79 -- 80
      81 -- 82 -- 83 -- 84 -- 85 -- 86 -- 87 -- 88 -- 89 -- 90
      91 -- 92 -- 93 -- 94 -- 95 -- 96 -- 97 -- 98 -- 99 -- 100
      ...

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited: 26/11/20
      Khủng Long, Nhitocngan, Haruka.Me070 others thích bài này.

    2. Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸

      Mùi thịt bốn phía凸(¬‿¬)凸 Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      226
      Hờ hờ khi nào có chương nhá hàng thế mấy :yoyo63:
      Chó ĐiênOrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 1
      Editor: OrchidsPham


      Sau khi Diệp Thủy Thanh trở về vào phòng bếp nhìn xem, quả nhiên là chút đồ ăn cũng còn, nghe tiếng tivi ở phòng đối diện, chịu đựng cơn đói trở về phòng mình.


      biết mười tám năm qua làm sao lại vượt qua đó nữa. Lúc trước, khi gả cho Thôi Tất Thành thể ngờ được rằng hai người bước đến tình cảnh hôm nay.


      Khi đó Thôi Tất Thành rất hiền lành trung thực, đối với gần như là moi cả trái tim ra, lại là công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, vốn nghĩ hai người yên ấm bên nhau cả đời. Ai ngờ đả kích lại thi nhau kéo đến, mà đầu tiên chính là việc mang thai. Đó là chuyện cả nhà đều vui mừng, vì ở thời đó còn chưa có các loại kiểm tra định kỳ, cho nên đến khi càng lúc càng đau bụng chịu nổi, đến bệnh viện mới phát ra là mang thai ngoài tử cung, suýt nữa mất cả mạng.


      Sau khi phẫu thuật, phải tĩnh dưỡng hai năm mới có thể mang thai trở lại, nhưng ngờ mang thai bao lâu lại sảy mất. Sau đó và năm, mặc dù cũng có thai nhưng dĩ nhiên là thể giữ được lâu. Thân thể dần dần suy kiệt, sau đó trái tim cũng có vấn đề, chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ sinh con. Vì chuyện này mà mẹ chồng ít lần chửi bới , bây giờ nghĩ lại nếu phải điều kiện ly hôn thời đó quá khắc nghiệt, rồi còn phải trải qua bước hòa giải chỉ sợ mẹ chồng sớm đuổi ra khỏi cửa rồi.


      Tiếp theo lại là cơn lũ giảm biên chế đột kích đến, hai vợ chồng họ trước sau lần lượt bị cho nghỉ chờ sắp xếp việc làm, vì có tài nghệ gì nên với số tuổi ít cũng chỉ có thể tìm được việc thái thức ăn ở khách sạn, mỗi tháng kiếm được hơn ngàn đồng, còn phải nộp bảo hiểm tuổi già và bảo hiểm thân thể của mình. Căn bản là đủ sống, chỉ có thể trông chờ vào số tiền được nhận khi về hưu là cảm thấy hạnh phúc.


      Thực ra những thứ đó cũng chẳng đáng gì, càng khiến người ta tin được là Thôi Tất Thành lại như thay đổi thành người khác, ra cửa tìm việc làm, mỗi ngày chỉ ở nhà xem TV, lâu dần lại bắt đầu ra ngoài chơi mạt chược. Mẹ chồng vì sợ con trai ở nhà buồn đến sinh bệnh nên mỗi tháng trích ra mấy trăm đồng từ lương hưu ra cho , còn cổ vũ Thôi Tất Thành chơi mạt chược.


      Mà mấy năm nay Thôi Tất Thành đều đem mạt chược thành nghiệp của mình, mỗi ngày đều ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao rồi ra ngoài, buổi chiều 4h trở về cơm nước xong lại , chưa đến mười giờ đêm chắc chắn là trở về. cần biết ai giới thiệu công việc của cũng đều tìm ra lí do để ghét bỏ, vừa sợ chịu khổ lại ngại lo lắng. Bà chị chồng cũng đau lòng thương em trai, lấy tiền của bản thân nộp bảo hiểm tuổi già và bảo hiểm y tế cho Thôi Tất Thành. Mẹ chồng còn chuẩn bị ngày hai bữa cơm đầy đủ cho con trai nhưng nửa bát cũng chẳng giữ lại cho .


      Năm nay 39 tuổi, mà người vừa đến làm ở khách sạn mới nhìn thấy lần đầu gọi là bà, có thể thấy già nua tiều tụy đến mức nào. Khi còn trẻ cũng xem như là xinh đẹp nổi danh số số hai trong thị trấn đấy chứ.


      Diệp Thủy Thanh cũng biết chẳng ai muốn đến ngày hôm nay, nhưng thực lại tàn khốc như vậy, thời điểm cuối tháng như bây giờ thường có cả tiền mua cơm đành chịu đói mà thôi.


      Uống bát nước lớn, Diệp Thủy Thanh mệt mỏi nằm giường, nhìn đống mạng nhện ở góc tường cũng lười dọn, phòng ở này bẩn thỉu lộn xộn chịu nổi nhưng cũng có tâm trạng thu dọn, vì có ỹ nghĩa gì cả, đây cũng chẳng còn là gia đình.


      Nhà mẹ đẻ của cũng thể trông cậy được, bảy năm trước cha vì quá mệt mỏi nên khi làm việc bộc phát bệnh tim mà qua đời. Mỗi khi nghĩ đến cha mình già mà sau khi về hưu còn phải bươn trải, chẳng sống được lâu lòng Diệp Thủy Thanh lại đau như dao cắt.


      cả và chị dâu cũng đều thất nghiệp, còn phải nuôi sinh viên, hai ly hôn, bây giờ phải đưa con trai là Tiểu Viễn chen chúc với mẹ căn phòng hơn ba mươi mét vuông, rất khổ sở. Diệp Thủy Thanh chỉ hận bản thân thể làm gì, giúp gì được.


      Đúng lúc khổ sở, bên tai lại truyền đến tiếng nhạc chói tai, Diệp Thủy Thanh lấy chiếc di động cũ nát của mình ra, đúng là do cả gọi đến: “, có chuyện gì vậy?”


      “Thủy Thanh, mẹ vào viện rồi, em mau đến đây .”


      Lòng Diệp Thủy Thanh trần xuống: “Mẹ làm sao vậy ?”


      “Lúc đưa Tiểu Viễn học bị ngã, xương đùi bị gẫy phải làm phẫu thuật, hazzz! Em mau đến đây …” Diệp Thắng Cường chưa xong nghe tiếng kết thúc cuộc gọi.


      Diệp Thủy Thanh để điện thoại xuống biết là di động của mình hết tiền, thế là cầm lấy ba lô ra khỏi phòng ngủ, lúc qua cửa phòng mẹ chồng Phùng Tú Chi, do dự chút vẫn đưa tay gõ cửa.


      Phùng Tú Chi xem tivi, thấy Diệp Thủy Thanh vào cũng thèm để ý, tiếp tục chăm chú xem tivi.


      “Mẹ, mẹ cho con mượn 20 đồng được ? Mẹ con ngã gãy xương, con phải gọi xe đến bệnh viện. Tuần sau con được nhận lương, đến lúc đó lập tức trả lại mẹ!”


      phải có thẻ xe bus sao? Dù sao chuyện này cũng chẳng gấp, gọi xe gì chứ, mỗi tháng tôi chỉ có chút tiền lương hưu như thế, còn phải cho Tất Thành sáu trăm đồng, sao còn tiền cho mượn chứ?” Phùng Tú Chi đưa tay tắt TV, nằm lên giường đắp chăn như muốn ngủ.


      “Mẹ, chờ lúc con được trả lương con đưa mẹ 50 đồng có được ?”


      Có thế Phùng Tú Chi mới ngồi dậy, miệng lầm bầm là chuyện càng lúc càng lắm rồi mới chậm rì rì móc hai mươi đồng trong túi ra ném cho Diệp Thủy Thanh.


      “Theo lí mà bà thông gia gặp chuyện may tôi nên thăm, nhưng tình trạng nhà ta cũng biết rồi đấy, chẳng có tiền thừa mà mua đồ thăm bệnh, nếu mang theo gì lại sợ nhà vui nên tôi đến. Còn có, tôi với , tiền thuốc men của mẹ cũng đừng có mượn tôi đấy, Lệ Như mỗi tháng nộp bảo hiểm cho Tất Thành cũng chẳng còn tiền, cứ để hai nghĩ cách .”


      Diệp Thủy Thanh chẳng có lòng dạ đâu mà nghe Phùng Tú Chi nữa, chưa từng trông mong là có thể mượn tiền ở cái nhà này, chỉ nhặt hai mươi đồng mặt đất lên rồi vội vàng ra khỏi cửa gọi xe đến bệnh viện.


      Đến bệnh viện cả và hai ở đó, chị dâu cả ở nhà chăm sóc Tiểu Viễn.


      cả, mẹ sao rồi?”


      “Bác sĩ phải làm phẫu thuật, tiền phẫu thuật và tiền bồi dưỡng sau đó hết mười cũng phải tám vạn.” Diệp Thắng Cường chau mày.


      phải là có bảo hiểm y tế sao?”


      “Rất nhiều thuốc đều được bảo hiểm hỗ trợ, chẳng có cách nào.”


      Diệp Thủy Thanh lại hỏi: “Nhất định phải phẫu thuật sao?”


      “Bác sĩ nếu làm phẫu thuật khớp xương đùi hoại tử, nhưng nếu phẫu thuật thành công mà bồi dưỡng tốt cũng rất dễ xảy ra vấn đề. Đều là tại chẳng được tích gì, nếu mẹ cũng phải vì đưa Tiểu Viễn học mà gặp chuyện may!” Diệp Thắng Chí cũng mang gương mặt như khóc tang.


      “Đừng gì nữa, trước nghĩ cách kiếm tiền , phẫu thuật quan trọng hơn. Tình trạng của Thủy Thanh chúng ta đều biết, em phải chi tiền đâu, rút ra nhiều thời gian chút để chăm mẹ là được, hai em có quá nhiều thời gian chăm sóc mẹ được.”


      Diệp Thủy Thanh tuy biết là chăm sóc mẹ cũng tương đương như phải bỏ công việc, nhưng giờ phút này cũng thể nghĩ gì nhiều hơn được, chỉ có thể gật đầu đồng ý, lúc đợi cả hai lo liệu thủ tục nhập viện ngồi mình ghế dựa ngẩn người.


      “Thủy Thanh? Là đúng , Diệp Thủy Thanh?”


      Diệp Thủy Thanh thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đứng bên người mình là phụ nữ trang điểm rất sang trọng đại, nhất thời nhận ra đó là ai: “ là…”


      “Tôi là Tiếu Nguyệt Ba, nhận ra tôi sao? Tôi là hàng xóm cũ ở xóm sau nhà đây? Lâu lắm rồi chưa gặp lại , sao lại già nhanh như vậy?”


      Diệp Thủy Thanh cẩn thận nhìn kỹ lại mới mơ hồ nhận ra chút dấu vết của bé mạnh mẽ trước kia gương mặt đầy phấn son của người phụ nữ, nhớ Tiếu Nguyệt Ba từ thích tên côn đồ nổi danh trong phố tên là Cận Văn Lễ, khi đó ai thấy Cận Văn Lễ cũng lo trốn ra xa, cũng bị nhìn chăm chú vài lần, may mà chạy nhanh né được.


      Nhưng mà Tiếu Nguyệt Ba này lại tên côn đồ Cận Văn Lễ kia có dáng vẻ cực kỳ đàn ông, cả ngày lẽo đẽo theo sau Cận Văn Lễ, nào nấu cơm lại giặt quần áo, còn bỏ cả tiền lương mua quần áo cho mặc, cũng chẳng biết sau này hai người ra sao.


      “Cuộc sống bức bách mà thôi, tới đây làm gì vậy?” Diệp Thủy Thanh xong nở nụ cười bất đắc dĩ.


      “Em trai tôi gây chuyện, cánh tay bị gãy xương, tôi đúng là nên mua xe mới cho nó mà, giờ lại phải chịu tội. Đúng rồi, sao lại ở đây?”


      “Mẹ tôi bị gãy chân, phải làm phẫu thuật.”


      “Dì Chung có sao ? Tôi qua thăm.”


      Diệp Thủy Thanh vội ngăn cản ấy lại: “ trai tôi làm thủ tục nhập viện, bây giờ cũng tiện, để ngày khác hẵng tới thăm nhé.”


      “Vậy cũng được, dù sao tôi vẫn còn phải đến đây nữa, chúng ta gặp nhiều năm, quan hệ của và Thôi Tất Thành thế nào rồi?” Tiếu Nguyệt Ba ngồi xuống.


      “Tôi với ấy đều thất nghiệp, làm công bên ngoài cũng tốt lắm.”


      có mấy đứa con rồi?”


      Diệp Thủy Thanh cười khổ: “Tôi có con.”


      Tiếu Nguyệt Ba nghe xong, sau lúc cũng cười khổ tiếng: “Vậy hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương lân mà, tôi cũng có con.”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong tò mò hỏi: “ với Cận Văn Lễ kia có bên nhau ? Xem bộ dạng bây giờ chắc cuộc sống rất tốt.”


      Con người khi thấy người bạn có cảnh ngộ càng tệ hơn mình có có vẻ dễ dàng thổ lộ những điều từ sâu trong đáy lòng nhất. Mà Tiếu Nguyệt Ba lại là người thẳng thắn từ , cũng coi Diệp Thủy Thanh là người ngoài, thở dài tiếng : “Đúng là cuộc sống của tôi rất tốt, cũng kết hôn với Cận Văn lễ. Nhưng mà tôi trả giá nhiều như thế, lại chẳng để ý đến phản đối của người thân để ở bên nhưng người ta cũng đâu có biết quý trọng. Bây giờ có rất nhiều tiền, bên người chẳng thiếu đẹp muốn sán vào, tôi cũng nghĩ thoáng rồi, chỉ cần mỗi tháng cho tôi tiền là được, tôi chẳng thể quản nhiều hơn nữa.”


      “Vậy sao lại muốn có con chứ?” Có đứa bé cũng là thêm phần đảm bảm, đàn ông dù có tiền, có trăng hoa nữa cũng phải quan tâm đến đứa bé.


      phải tôi muốn, mà là cần, cũng chẳng biết nghĩ gì trong đầu nữa. Em trai tôi xảy ra chuyện cũng chẳng tới, nhất định là ở cùng con tiểu tinh kia rồi!”


      xong, thấy Diệp Thủy Thanh mờ mịt nhìn mình, lại giải thích: “Tôi cũng chẳng sợ chê cười, mở khách sạn gia đình, trong đám phục vụ có con nhóc hai mươi tuổi bò lên giường , bộ dạng đúng là chuyên quyến rũ đàn ông.”


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy Tiếu Nguyệt Ba cũng rất đáng thương, nhưng mà ấy có tiền hơn , riêng điều này mạnh hơn biết bao nhiêu lần rồi.


      Lúc này Tiếu Nguyệt Ba đột nhiên cười rộ lên: “Tiểu tinh kia cũng đúng là đồ ngu, vụng trộm gian lận muốn sinh con cho Cận Văn Lễ, tôi đoán bận xử lý chuyện này đấy. là quá ngu mà, chuyện Cận Văn Lễ muốn có con này mà ta cũng thèm thăm dò chút!”


      “Dù sao cũng tốt hơn tôi, ít ra phải lo ăn lo mặc.”


      thế cũng đúng!”


      Tiếu Nguyệt Ba xong liền nhìn Diệp Thủy Thanh già nua ốm yếu : “ cũng là kẻ xấu số, nếu lúc trước liếc mắt nhìn Cận Văn Lễ thêm lần có lẽ tình trạng của chúng ta bây giờ khác rất nhiều rồi.”


      Diệp Thủy Thanh nhìn Tiếu Nguyệt Ba, cũng vì sao ấy lại thế.


      Tiếu Nguyệt Ba cười cảm thán: “Cận Văn Lễ từng , tôi phải là tốt nhưng mà dáng vẻ con tiểu tinh kia có mấy phần giống với hồi trẻ. chỉ là nó, mà mấy người trước kia cũng mang chút bóng dáng thời trẻ của . Nhưng mà bây giờ gì cũng là vô dụng, già rồi, còn khả năng hối hận nữa. Cận Văn Lễ cũng ngày càng có sức hút, phụ nữ đến gần cũng chỉ chịu thiệt mà thôi!”


      Diệp Thủy Thanh chỉ coi như Tiếu Nguyệt Ba đùa, cúi đầu nghĩ đến chuyện của mẹ mình, Tiếu Nguyệt Ba cũng quấy rầy nữa, hẹn gặp lại rồi đứng dậy rời .


      Diệp Thủy Thanh coi như bình tĩnh lại, vào phòng bệnh xem mẹ mình, căn phòng này dường như là phòng mới, trừ mẹ cũng có người bệnh nào khác.


      “Thủy Thanh, con cho các con biết, mẹ làm phẫu thuật, về nhà nghỉ ngơi là được rồi.” Chung Xuân Lan nhịn đau , trong nhà chỗ nào cũng cần tiền, bà thể gây thêm phiền phức nữa.


      “Mẹ, bác sĩ phải phẫu thuật mới được, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, cứ an tâm nằm viện .”


      “Người già rồi đúng là chẳng làm được gì, mẹ nghe thấy lời bác sĩ rồi. Nhưng mà làm phẫu thuật phải tốn rất nhiều tiền, còn chẳng bằng làm, con nghe mẹ gọi các con về .”


      “Mẹ, mẹ đừng nữa, cho dù là bán nhà cũng phải chữa cho mẹ!” Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí trở lại.


      bậy, bán nhà mẹ với Thắng Chí, còn có cả Tiểu Viễn nữa, đâu mà ở đây hả?” Chung Xuân Lan nghe thế lập tức nóng nảy.


      “Đến lúc đó mọi người đều chuyển đến chỗ con ở trước .”


      “Đến chỗ con ở thế nào? Nhà con làm gì còn chỗ ở nữa? Thắng Chí ly hôn, chả lẽ người làm mẹ nó như ta còn phải làm phiền cả con ư? được, mẹ phẫu thuật, ngày mai về nhà !”


      “Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm, con với Thắng Chí bàn bạc xong rồi.”


      Nước mắt Chung Xuân Lan bỗng nhiên chảy ra: “Cũng biết nhà chúng ta tạo nghiệt gì, nhiều năm qua chẳng có lấy chuyện tốt. Ba các con rồi, giờ mẹ cũng thành kẻ tàn phế, em các con có nhà cũng bằng có! Lớn tuổi như vậy mà cũng đứa con, sau này phải làm sao đây?”


      Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng nhịn được nữa, chạy ra ngoài, ở sau bệnh viện tìm chỗ yên tĩnh, ngồi ghế đá che miệng khóc rống!


      Khóc xong, định gọi điện thoại cho Thôi tất Thành, cho biết quay về, kết quả lại nhớ ra di động hết tiền, mờ mịt bất lực nhìn quanh bốn phía, biến mình cứ sống như thế này còn có ý nghĩa gì, nếu phải vì mẹ muốn sống nữa!


      Cứ ngồi như thế, lúc lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ là 4 giờ sáng, giật giật đôi chân hơi run rẩy, Diệp Thủy Thanh chậm rãi trở về phòng bệnh.


      Vừa ra khỏi thang máy thấy cả và hai cúi đầu ngồi ở ghế tựa hành lang.


      “Sao các ở bên trong? mấy giờ rồi mà còn ngủ chút ?”


      Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí đồng thời ngẩng đầu lên, Diệp Thắng Cường giận dữ hỏi: “Em đâu vậy?”


      “Em ở sau bệnh viện ngồi lát, quên xem thời gian.” Diệp Thủy Thanh hiểu vì sao cả lại hung dữ với mình như vậy.


      Lúc này Diệp Thắng Chí đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Mẹ nhảy lầu!”


      Diệp Thủy Thanh trừng mắt nhìn, lắc đầu : “ thể nào, mẹ sao có thể nhảy lầu được? Chân mẹ gãy xương sao có thể xuống đất chứ? Mẹ ở đâu?”


      đưa đến nhà tang lễ, và Thắng Chí đều ngủ, mẹ cố gắng lết đến cửa sổ nhảy xuống, bác sĩ là mẹ nhất định chịu đựng đau đớn sống bằng chết! A….!” Cuối cùng Diệp Thắng Chí nhịn được nữa mà gào khóc.


      Diệp Thủy Thanh cũng khóc ngừng, mới có bao lâu mà mẹ dương cách biệt với mình rồi?


      Xoay người vào phòng bệnh, đứng ở bên giường mà mấy giờ trước mẹ vẫn nằm, muốn ngửi chút mùi vị còn sót lại của mẹ, nhưng kết quả chỉ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của ga trải giường mới.


      Nghĩ đến mẹ làm sao cố gắng nén đau đến cửa sổ, Diệp Thủy Thanh cũng chậm rãi đến bên khung cửa sổ kia.


      “Ba, mẹ, con đến đoàn tụ với ba mẹ đây!”


      Diệp Thủy Thanh đứng trước cửa sổ, sau khi xong câu đó liền nhắm mắt, thả người ngã xuống, gương mặt nở nụ cười giải thoát.
      Last edited: 17/11/20

    4. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      :027: cầu review đêz...z :hoan ho:@Chó Điên :dai ca:
      Vi Van, trangtrangbun, linhdiep174 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 2
      Editor: OrchidsPham

      ra sau chết cũng chẳng đau đớn gì, Diệp Thủy Thanh giật giật cử động chân tay của mình, cũng hề cảm thấy chút đau đớn nào, đây là cảm giác sau khi chết ư? Vĩnh viễn chìm vào bóng tối, suy nghĩ vẫn còn nhưng chẳng cảm giác được bất kỳ vật gì.Thế này cũng tồi, chỉ có điều hơi tĩnh lặng đơn.


      “Thủy Thanh, Thủy Thanh ơi, mấy giờ rồi mà con dậy hả? Tất Thành sắp đến rồi đấy.”


      Đúng là mẹ gọi mình! Diệp Thủy Thanh lắp bắp kinh hãi, ánh mắt bỗng mở bừng ra, đây đúng là phòng của , chẳng qua đây là căn phòng ở khi chưa lấy chồng, điều này sao có thể xảy ra chứ?


      “Thủy Thanh, con có nghe thấy hả? Mau dậy nào!”


      “Nghe, con có nghe rồi!” Diệp Thủy Thanh kinh hoàng tin nổi, mặc quần áo bên cạnh, phát đây đúng là quần áo mình hay mặc trước khi kết hôn. Nhưng mà đến lúc đến trước cửa lại dám mở ra, sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ, chỉ cần mình mở cửa ra lại rơi vào thất vọng và đau đớn vô cùng vô tận.


      “Thủy Thanh, con có nghe thấy hả? Mau dậy !”


      Tuy luôn do dự, nhưng tiếng mẹ gọi ngừng khiến Diệp Thủy Thanh chịu nổi, kiên quyết mở cánh cửa ra.


      “Con đó, cái đứa này xảy ra chuyện gì thế? phải là hôm nay muốn công viên với Tất Thành, còn muốn xem phim nữa hay sao? Nhanh rửa mặt , com nước xong sửa soạn chút.” Chung Xuân Lan giận giữ nhìn con , lại thúc giục thêm hai câu rồi lập tức xoay người rời làm việc khác.


      Cuối cùng là giấc mộng về tương lai hay là đời có chuyện đảo ngược thời gian trở về quá khứ đây? Diệp Thủy Thanh đóng cửa lại, cầm lấy chiếc gương bàn xem xét gương mặt xinh đẹp trẻ tuổi ở trong gương mà hiểu việc này là thế nào nữa.


      lát sau lại ngẩng đầu nhìn lịch treo tường ở sau cửa, chỉ thấy đó viết tháng 6 năm 1980, thời điểm kết hôn với Thôi Tất Thành là mùa đông năm 1981, thế trở lại đúng năm 20 tuổi?


      Nhưng mà bất kể mười tám năm hôn nhân kia có phải giấc mơ hay , Diệp Thủy Thanh cũng có thể khẳng định rằng mình gả cho Thôi Tất Thành! cơ hội để làm lại, cần phải thay đổi vận mệnh của người nhà, mà điều đầu tiên cần thay đổi đó chính là vận mệnh của chính !


      “Tất Thành tới rồi? Thủy Thanh ơi, mau ra đây, Tất Thành đến rồi này!”


      Nghe thấy mẹ lại gọi mình, Diệp Thủy Thanh do dự nữa, trực tiếp mở cửa ra ngoài. Khi thấy Thôi Tất Thành nhã nhặn trẻ tuổi, Diệp Thủy Thanh khỏi than thầm, ai có thể ngờ được rằng nhiều năm sau người đàn ông này có thể trở nên có chí tiến thủ như vậy chứ? Bi kịch hôn nhân của hai người cũng bắt đầu từ chính điều đó.


      “Đứa này hôm nay làm sao vậy? Tất Thành đến nửa ngày rồi mà con cũng câu nào là sao?” Chung Xuân Lan hài lòng với việc con chú tâm như vậy. Cha mẹ Thôi Tất Thành đều là công nhân viên chức trong xí nghiệp quốc doanh, trong nhà cũng chỉ có đứa con trai là , chỉ còn người chị . Cơ bản là có gánh nặng gì, hơn nữa lại cùng làm trong đơn vị với con , tương lai sau khi hai đứa kết hôn có thể cùng về nhà. Càng hiếm có hơn là bản thân Thôi Tất Thành có bằng trung học, làm ở văn phòng công hội. Đúng là người làm văn phòng khác hẳn với công nhân bình thường khác, tuy rằng tiền lương nhiều hơn so với công nhân nhưng lại có tiền đồ phát triển, tương lai nếu có thể vào Đảng rồi lên làm cán bộ con cần lo lắng về tương lai nữa, mà bản thân bà khi nhắc tới con rể cũng có thể vô cùng hãnh diện!


      “Mẹ, con với Tất Thành bây giờ ngay!” Diệp Thủy Thanh để ý đến những lời cằn nhằn của mẹ, lập tức đứng lên ra ngoài. Thôi Tất Thành thấy thế cũng chào tạm biệt Chung Xuân Lan rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.


      “Thủy Thanh, chúng ta công viên dạo chơi trước rồi sau đó lại xem phim nhé?” Thôi Tất Thành đẩy xe đạp theo bên cạnh Diệp Thủy Thanh.


      Diệp Thủy Thanh chuyện, chỉ gật đầu lên gác baga. Thôi tất Thành đèo Diệp Thủy Thanh đến công viên ở bên cạnh.


      Sau khi mua vé vào cổng, hai người tìm băng ghế trống ở ven hồ ngồi xuống. Diệp Thủy Thanh nhớ lại, lúc này hẳn là thời điểm và Thôi Tất Thành quen nhau được nửa năm. Ở thời đại này, quen nhau như thế cũng tính là ngắn, cơ bản là có thể quyết định hôn nhân được rồi.


      “Thủy Thanh, mẹ đêm nay mời em đến nhà ăn cơm, chị cũng trở về rồi, có thể làm đồ ăn có thịt, lúc đó em hãy ăn nhiều chút nhé! Mẹ còn bảo hỏi xem em tính đến chuyện kết hôn vào lúc nào chưa?” Thôi Tất Thành nhìn Diệp Thủy Thanh cúi đầu trầm tư, càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Bản thân có thể lấy được người vợ xinh đẹp như vậy đúng là rất có phúc mà.


      Diệp Thủy Thanh hít hơi sâu mới hạ quyết tâm ngẩng đầu lên đối mặt với Thôi Tất Thành cười với mình: “Thôi Tất Thành, em thấy hai người chúng ta hợp nhau lắm, sau này có thể tìm người tốt hơn rất nhiều.”


      Thôi Tất Thành nghe xong lập tức trợn tròn mắt: “Thủy Thanh, em có ý gì vậy?”


      “Ý của em đúng là tính cách của chúng ta quá hợp nhau, về sau đừng gặp gỡ nữa!” Giọng điệu Diệp Thủy Thanh trở nên vô cùng cứng rắn, kiên định.


      “Thủy Thanh, có phải làm chuyện gì sai hay ? Em , sửa là được mà.” Thôi Tất Thành thể đón nhận được biến hóa đột ngột của Diệp Thủy Thanh, nửa năm qua hai người vẫn yên ổn bên nhau, sao đột nhiên lại hợp chứ? Nhất định là phải có lí do nào khác!


      rất tốt, là vấn đề của riêng em thôi, cần đoán nữa.” Diệp Thủy Thanh an ủi Thôi Tất Thành.


      Sắc mặt Thôi Tất Thành đỏ bừng lên, cũng biết là do tức giận hay lo lắng gấp gáp nữa, lúc sau mới bình tĩnh trở lại.


      “Thủy Thanh, có lẽ em suy nghĩ nhiều quá rồi. Thế này , đưa em về trước, em cẩn thận suy nghĩ lại chút, nếu có lí do hợp lí thể đồng ý chia tay được!”


      Diệp Thủy Thanh bất đắc dĩ, cũng biết chuyện này thể giải quyết được bằng đôi ba lời của , chỉ có thể từng bước mà thôi.


      Lúc sắp đến đầu hẻm, Diệp Thủy Thanh nhảy xuống khỏi xe.


      “Tự em là được, trở về .”


      Thôi Tất Thành dừng xe lại quay đầu: “ đưa em đến cửa nhà, em quên lần mấy tên lưu manh tụ tập ở bên kia rồi sao? phải còn dọa em hoảng sợ sao?”


      Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Em sao, trở về .”


      Thôi Tất Thành khuyên nửa ngày, thấy thái độ của Diệp Thủy Thanh quá cứng rắn, cũng chỉ có thể lên xe về trước.


      Diệp Thủy Thanh đứng tại chỗ nhìn đến tận khi thấy bóng dáng Thôi Tất Thành nữa mới chậm rãi về hướng nhà mình. và Thôi Tất Thành chia tay nhất định làm nổ ra trận chiến tranh trong gia đình. Thôi Tất Thành là đối tượng cả nhà đều vừa lòng, lại chẳng có lí do gì chính đáng để chia tay, đúng là rất khó mà thuyết phục nổi.


      Ngay lúc suy tư nghĩ cách đối phó tiếng suýt sáo sắc nhọn khiến phát hoảng, nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.


      Chỉ thấy tường thấp đầu hẻm có năm sáu người ngồi, mấy người đó đều cười hì hì nhìn , cũng chẳng biết là ai huýt sáo nữa.


      Đúng là tên côn đồ Cận Văn Lễ kia! Diệp Thủy Thanh lập tức phản ứng kịp thời, nhớ đám người Cận Văn Lễ chưa bao giờ làm đứng đắn, thường xuyên nhàn rỗi đến phát rồ đánh nhau với người ta, bản thân bị trêu chọc mấy lần nhưng cho tới giờ cũng chưa từng dám đưa mắt nhìn họ cái, mỗi lần đều sợ đến mức khóc lóc bỏ chạy.


      Nhưng mà dùng ánh bắt của bây giờ để nhìn thực ra đám người Cận Văn Lễ này cũng đáng kể gì, chẳng qua là làm việc đàng hoàng thôi, nhưng mà ở thời đại này điều đó cũng đủ để bị xa lánh rồi.


      Khi nghĩ như thế, bước chân đến gần bức tường thấp kia. Diệp Thủy Thanh tự chủ được mà dừng bước, nhìn qua đám người kia. Thế mà lại phát ra trong đám người đó lại có người ngượng ngùng né tránh ánh mắt của mình.


      Đến thận khi tầm mắt đối diện với đôi con ngươi sáng ngời có thần mới dừng lại, tuy rằng chưa từng cẩn thận quan sát vẻ bề ngoài của Cận Văn Lễ nhưng Diệp Thủy Thanh có thê khẳng định rằng, người đàn ông mặc quần jeans với chiếc áo sơ mi cộc tay, dáng vẻ mắt to mày rậm này chính là Cận Văn Lễ!


      Cận Văn Lễ ngậm nửa điếu thuốc cháy cách bất cần đời, xuyên qua sương sói mỏng manh lại phát ra tại Diệp Thủy Thanh khóc cũng chẳng chạy khiến khỏi nheo mắt lại. Đợi thêm lát cũng thấy này có ý định rời , lập tức lấy tay chống xuống tường thấp nhảy vọt xuống, vài bước đến trước mặt Diệp Thủy Thanh hỏi đứng đắn: “ em nhìn tôi làm gì?”


      Diệp Thủy Thanh nghe thế cúi đầu khẽ trả lời: “Cũng có gì, chỉ là nhìn xem mà thôi.”


      Vừa dứt lời liền nghe thấy chuỗi thanh ồn ào, Cận Văn Lễ quay đầu hung hãn trừng mắt nhìn mấy người kia cái rồi mới nhíu mày, cười như cười với Diệp Thủy Thanh: “Nhìn xem cũng được, nhưng thể nhìn !”


      “Còn muốn lấy tiền hay sao?” Diệp Thủy Thanh nhìn đám nhấp nhổm ở tường thấp bên kia thuận miệng hỏi câu.


      phải là muốn tiền, chúng là kết bạn được chứ?” Giọng điệu Cận Văn Lễ mang theo đùa vui, trong lòng nghĩ chắc là giờ Diệp Thủy Thanh chạy đây.”


      Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng đem ánh mắt chuyển về gương mặt Cận Văn Lễ, mặt lên phức tạp.


      Hai người nhìn nhau hơn 10 giây, vẻ mặt Cận Văn Lễ bắt đầu thay đổi, trở nên hơi kích động và thể tin, tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, gấp gáp mở miệng: “Em gì, tôi coi như em đồng ý rồi nhé.”


      “Tôi có đối tượng rồi.” Diệp Thủy Thanh trực tiếp trả lời, chỉ câu như vậy.


      sợ, chỉ cần em vui là được!” Cận Văn Lễ vô cùng cố gắng muốn khống chế tâm trạng của mình nhưng khóe miệng vẫn nhịn được mà cong lên.


      Diệp Thủy Thanh cũng biết bây giờ mình nên làm gì nữa. Tuy biết trước và Thôi Tất Thành hạnh phúc, nhưng thời gian 18 năm cũng thể nào có chút tình cảm gì cả. Huống chi, việc hai người đến bước kia cũng phải là trách nhiệm của riêng Thôi Tất Thành. Cho nên sau khi trọng sinh, chỉ muốn thay đổi vận mệnh của người nhà, mà còn muốn bản thân và Thôi Tất Thành né tránh được bi kịch sau này.


      Mà bây giờ lí do bắt đầu nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ cũng bởi vì biết người đàn ông này sau này có rất nhiều tiền, đó cũng là thứ cần nhất! Đương nhiên là cũng biết sau khi có tiền trở nên vô cùng lăng nhăng. Nếu dựa theo lời Tiếu Nguyệt Ba ở bệnh viện Cận Văn Lễ luôn luôn muốn có con, vậy người đàn ông này rất có thể còn có bệnh trong người. Khả năng sinh sản có vấn đề, nếu người đàn ông có tiền vốn phải rất mong đông con nhiều cháu chứ sao lại muốn có con?


      cũng nghĩ bản thân nhất định có con, nhưng dù sao cũng phải rạch ròi với người đàn ông lăng nhăng như Cận Văn Lễ mới được. Nếu , chỉ có thể nghĩ cách khác trước. Lại , lúc này hẳn là Tiếu Nguyệt Ba và Cận Văn Lễ đôi rồi, bây giờ nhất định phá hoại hôn nhân tương lai của người khác! thể lo lắng đến việc Tiếu Nguyệt Ba vì thế mà lệch với cuộc sống kiếp trước được, nếu ấy sống tốt sao, nhỡ đâu lại có cuộc sống khốn đốn hơn khi ở với Cận Văn lễ chẳng phải hại người vô tội rồi sao?


      được, vẫn nên nghĩ lại hơn! Diệp Thủy Thanh hơi hối hận vì vội vàng của mình, thế là lập tức : “Tôi chưa đồng ý với gì cả, đừng lung tung!” xong chạy thẳng về nhà, chỉ để lại đám bụi bay!


      “Văn Lễ, người đẹp này vẫn muốn để ý tới đâu!” Mấy người ngồi đầu tường thấy Diệp Thủy Thanh chạy lại bắt đầu giễu cợt Cận Văn Lễ.


      Cận Văn Lễ nhìn chăm chú theo hướng Diệp Thủy Thanh rời , hừ lạnh cười: “Các chú biết cái gì? Chưa tính đến việc ấy có để ý đến hay , nếu thẳng thắn nhìn nghĩa là đồng ý rồi, các chú chờ gọi chi dâu !”
      Last edited: 17/11/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :