1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Đấu Phá Hậu Cung - Tiểu Thanh Tân (EDITOR YÊU CẦU DROP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Hóng đc chương 1 rùi ngày chương 1 có cảnh hót chắc là sau này tha hồ mà chuẩn bị khăn giấy với thuốc bổ máu rùi hihi. Thanks b nh @Xing Bairong
      Tuyết NguyệtXing Bairong thích bài này.

    2. tieuthu

      tieuthu New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      16
      Đặt gạch. Ta thích cung đấu, mà còn sắc nữa lại càng thích. @Xing Bairong cố lên nha
      Tuyết NguyệtXing Bairong thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 2: Oán hận sâu đậm

      Editor: Xing

      Nghe thiên kim của Tổng đốc bệnh nặng mới khỏi, quan viên địa phương rối rít đến thăm, danh nghĩa là đến thăm bệnh nhưng đút lót hối lộ mới là , mỗi ngày ở Lục phủ người ra người vào nhiều đếm hết.

      Cha Lục Khê, Lục Thẩm Tư là người khéo đưa đẩy, kinh nghiệm quan trường lão luyện, biết cái gì nên thu, cái gì nên thu, đối với những chuyện thế này ông nắm giữ vô cùng tốt.

      Lại dạo này, nếu là quan thanh niêm, chỉ sợ còn chưa thăng lên vài phẩm cấp bị lũ tiểu nhân gian tà hãm hại bị mất đầu; còn nếu là quan tham, chỉ sợ cửa gian thần dung được ngươi nhưng Hoàng Thượng tha cho ngươi. Lục Thẩm Tư có thể lên làm Tổng đốc Giang Nam, tuyệt phải là đèn cạn dầu.

      Trọng sinh nhiều ngày, rất nhanh Lục Khê thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, ngày thường vẫn giống bản thân trước đây, biểu bên ngoài là thiếu nữ thiên chân hồn nhiên để tránh cha mẹ lo lắng, nhưng ban đêm khi mình nằm ở giường, cảnh tượng lúc trước khi chết cứ luôn ra trong đầu.

      Hôm đó, lúc nàng đến thư phòng tìm Quý Thanh An, trông thấy người con khác ở bàn viết kịch liệt triền miên, ngày thường cực kỳ quý những bản vẽ bài trí đẹp nhưng bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà chúng rơi đầy xuống đất, thế mà chút gì gọi là đau lòng.

      gương mặt đó chỉ có tình dục, từng phát từng phát va chạm lên người con nằm ngửa ở bàn, phát ra tiếng thở gấp giống như của loài dã thú, còn người con kia vừa run rẩy, vừa vòng cánh tay tuyết trắng lên hông của , trong miệng hô: "Thanh An, dùng sức chút ít, a, lại dùng lực chút!"

      Lục Khê đứng ở ngoài cửa, che miệng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thế giới của nàng ầm ầm sụp đổ.

      Người đàn ông kia từng như thiên thần lúc toàn bộ Lục phủ bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cứu nàng, từng lời vô cùng dịu dàng ôm chặt nàng lúc nàng khóc rống thất thanh, từng trong đêm tối yên tĩnh đích thân hái đầy mặt ửng đỏ chưa biết mùi đời nàng, từng thầm bên tai nàng: "Khê nhi, ta nàng thẹn thùng dịu dàng".

      nàng thẹn thùng dịu dàng mà giờ đây lại ôm người con phóng đãng thô tục khác, cùng thân thể ta kịch liệt dây dưa, nghe những lời miên man của ta ở dưới người uyển chuyển rên rỉ hề che dấu chút nào.

      Giống như gần đến cao trào, tần suất va chạm của Quý Thanh An càng lúc càng nhanh, tiếng gầm mang theo kích động ràng, cuối cùng đụng mạnh cái, ngừng lại.

      Nữ nhân kia thở phì phò, vừa cười khanh khách, vừa nũng nịu với : "Thế nào, có so với vị thiên kim Tổng đốc thú vị kia mê người hơn ?"

      Quý Thanh An nhìn cơ thể , bộ dạng vô cùng mị quyến rũ, dục hỏa vừa mới phát tiết xong lại lần nữa bị đốt lên. vùi đầu cắn xé bộ ngực của , sau đó thầm bên tai nàng: "Nàng ta làm sao có thể so với nàng? Nàng là người mà ta đây cưới hỏi đàng hoàng, nàng là chính thất của ta, say này ta và nàng ngày ngày dây dưa , tốt nhất muốn nàng xuống được giường..."

      Đằng sau những ngôn ngữ dơ bẩn dĩ nghe được ràng.

      Lục Khê ôm lấy bụng nhô lên của mình, chỉ cảm thấy hai tai ù ù, nàng muốn xông vào chất vấn người đàn ông kia hoặc cùng đồng quy vu tận.

      Nhưng mà chưa đợi nàng vào cửa, thị vệ của Quý Thanh An che miệng mũi của nàng lại, ngay sau đó, nàng chết bên trong khe nước.

      Quá khứ như thủy triều rối rít vọt tới trong lúc đêm khuya yên tĩnh, Lục Khê cười lớn vùi đầu vào chăn bông, nhưng lại chỉ có thể cảm giác được mảnh ướt nhẹp.

      Nàng sai người rồi, nắm sai tay rồi.

      Còn may là, nàng có cơ hội làm lại từ đầu.

      Nàng chỉ muốn bảo trụ Lục phủ, còn muốn từng bước từng bước đem những thống khổ mà Quý Thanh An gây ra cho nàng, trả lại gấp trăm gấp nghìn lần cho .

      Ý tưởng của Lục Khê rất đơn giản, nếu muốn bảo trụ Lục phủ dưới tình huống kẻ địch, chỉ có thể trở thành người có địa vị cao hơn so với kẻ địch. Cha nàng là Tổng đốc Giang Nam mà còn sánh bằng tên địch nhân này, như vậy nàng chỉ có biện pháp - - tiến cung, trở thành người phụ nữ của hoàng đế.

      Chỉ có người mà Hoàng Thượng sủng ái, tin cậy nhất, mới có thể dưới người vạn người. Nhưng nàng phải nam nhi, cho dù là nam nhi cũng tuyệt đối có khả năng ngắn ngủi trong vòng năm trở thành thần tử mà Hoàng Thượng tin tưởng nhất.

      Nàng chỉ là , thể được trọng dụng, nhưng có thể sủng hạnh.

      Kém chữ, nhưng lại là hai chuyện giống nhau.

      Trở thành nữ nhân của hoàng đế, mới có năng lực đưa Quý Thanh An vào chỗ chết; trở thành nữ nhân của hoàng đế, mới có cơ hội bảo trụ Lục phủ.

      #####

      Còn trầm tư suy nghĩ, Ảnh Nguyệt vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, "Tiểu thư, tiểu thư, Thượng thư đại nhân đến đây".

      Lục Khê sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Thượng thư đại nhân? Thượng thư đại nhân nào?"

      "Còn có thể là Thượng thư đại nhân nào? Đương nhiên là Lễ bộ Thượng thư Quý Thanh An quý đại nhân rồi" Ảnh Nguyệt cho rằng Lục Khê trêu mình, vểnh môi "Tiểu thư, người đừng trêu chọc em, phải em chỉ mỗi câu mùa xuân đến rồi lúc người len lén nhìn Quý đại nhân thôi sao, thế mà tiểu thư lại mang thù, còn làm bộ như biết ngài ấy".

      Lục Khê thoáng cái nhớ lại, lúc này cách lần đầu tiên nàng nhìn thấy Quý Thanh An được gần nửa năm. Nửa năm trước cha và nàng cùng vào kinh, cha diện thánh còn nàng cùng Ảnh Nguyệt dạo ở kinh thành. Lúc ấy đúng dịp ngày hội Nguyên tiêu, trong thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, nàng nhìn trúng chiếc hoa đăng tường vân, định đưa tay ra lấy lại đụng phải bàn tay khác, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quý Thanh An.

      Lúc ấy nàng biết người trước mắt chính là Lễ bộ Thượng thư đương triều tuổi trẻ đầy triển vọng, chỉ thấy tuấn lãng phiêu dật, khuôn mặt nho nhã dịu dàng, bộ trường sam trắng ngà trong đám người có vẻ nổi bật bất phàm, lập tức liền thu tay lại, chỉ : "Xin lỗi công tử, hoa đăng này tiểu nữ nhìn thấy trước".

      Quý Thanh An thấy nàng nhăn nhó khó chịu mà ngược lại tự nhiên rộng rãi giải thích với , đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh, mặt mày thanh tú, ba quang lưu chuyển giống như trăng sáng sau cơn gió mạnh, chỉ còn lại tuyệt đẹp, cũng cười : "Xin lỗi, vậy ta cũng đoạt người chỗ tốt lắm."

      Lục Khê ngờ đối phương lại dễ dàng buông tay như vậy, nhịn được liếc mắt nhìn , trả tiền, cầm lấy hoa đăng xoay người rời .

      Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

      Lần thứ hai là tháng ba sau đó, tại Lục phủ ở Giang Nam, trong nhà Lục Khê, nghe có khách quý trong triều tới thăm, Lục Thẩm Tư mở tiệc khoản đãi, đương nhiên Lục Khê cũng có mặt.

      Nàng từ bên ngoài tiến vào, hành lễ theo quy củ, lúc ngước mắt lên liền giật mình đứng nguyên tại chỗ.

      Đêm Nguyên tiêu tại thành Trường An, trong ánh sáng ngàn hoa đêm đông, nam tử áo trắng cười dịu dàng nhường lại hoa đăng giờ phút này kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt cũng có vẻ ngạc nhiên thể tin giống nàng như đúc.

      Về sau nàng mới biết, ra chính là kim khoa trạng nguyên mấy năm trước, đương kim Lễ bộ Thượng thư, Quý Thanh An.

      Ba chữ, từng từ từng từ giống như gió xuân tháng ba, thổi bay cành liễn bên cạnh ao, chim hoàng oanh giật mình đầu cành, làm nàng có cảm giác hoa mắt ù tai.

      Về sau, bọn họ nhau.

      Về sau, Lục phủ mất, nàng được cứu, sống trong phủ của .

      Lại về sau, nàng mang thai, mang theo con của bị sai người giết chết, nguyên nhân là có người con khác khác, sai lệch, đúng là thiên kim tiểu thư của đương kim thừa tướng, có thể giúp bước lên mây, bước lên trời.

      Sắc mặt Lục Khê tái nhợt nhưng hai mắt lại sáng phải kinh người. Ảnh Nguyệt lo sợ bất an gọi nàng tiếng, biết sao đột nhiên nàng lại ra thần sắc như vậy.

      Lục Khê phục hồi tinh thần, ngẩng đầu cười : " thôi, mau ra ngoài, đừng để đại nhân đợi lâu".

      Trong đại sảnh, Quý Thanh An vừa thấy người ngoài cửa tới, vội vàng đứng dậy, nhìn Lục Khê, trong mắt che dấu được mừng rỡ, nhưng chỉ xa xa nhìn ngắm, : "Lục nương, nương đến rồi".

      Lục Khê nhìn phụ thân, ánh mắt của ông ràng cho thấy vui thích, đối với ông mà , nếu Quý Thanh An và con nhà mình có thể có đoạn nhân duyên tốt, về công hay tư đều là chuyện tốt hiếm có.

      Còn chưa chờ Lục Khê mở miệng, Lục Thẩm Tư liền cười dài vuốt râu, với nàng: "Quý đại nhân vất vả đến Giang Nam làm việc, trong lúc cấp bách còn bớt thời giờ đến thăm chúng ta, Khê nhi, đưa đại nhân dạo vòng trong hoa viên ".

      Tâm tư trong lời , chỉ sợ người ở đây đều hiểu được.

      Tròng mắt Lục Khê, nhìn cũng chưa từng nhìn Quý Thanh An cái, chỉ câu: "Đại nhân, mời".

      Nàng sợ mình vừa nhìn, liền khống chế nổi nội tâm cuồn cuộn, làm ra chút chuyện đáng. Nàng gắt gao siết lòng bàn tay, móng tay đều nhéo vào trong thịt.

      Hai người cùng vào trong vườn hoa, Quý Thanh An nhìn hoa cỏ xinh đẹp, cười thở dài : "Khí hậu Giang Nam dễ chịu, linh khí xinh đẹp thế này đúng là kinh thành khó có thể nhìn thấy".

      Lục Khê : "Quý đại nhân quá khen, khí hậu kinh thành tất nhiên là phi phàm, tắm rửa chính là khí vương giả, nuôi chính là mẫu đơn phú quý, đan quế xinh đẹp, giống mấy thứ hoa cỏ dại ở Giang Nam này, để cho người chê cười rồi".

      Quý Thanh An cười dài lắc lắc đầu, "Giang Nam có thể sinh ra người như Lục nương, tất nhiên là có phen linh khí".

      Móng tay Lục Khê thoáng cái đâm vào trong thịt. Nàng nhớ lời này, lúc trước khi nghe khen nàng, chỉ cảm thấy trong lòng như nai con nhảy loạn, bang bang ngừng, hai hàng lông mày che giấu được vui vẻ.

      Nhưng bây giờ, trong lòng chỉ có oán hận vô tận.

      Khi nàng ngước mắt, nửa ngượng ngùng nửa là vui sướng, thấp giọng : "Người khen tiểu nữ như vậy, tiểu nữ rất vui vẻ".

      Quả thực Quý Thanh An mừng như điên, biết phải thế nào. Nửa năm qua này luôn tự mình quản lý những vụ ở Giang Nam, mượn cơ hội đến Lục phủ bái phỏng, giờ đây rốt cục Lục Khê cũng trực tiếp bày tỏ với , bảo sao có thể vui?

      Giờ phút này thích Lục Khê, vui sướng vì nàng động tâm. Lục Khê cũng biết điểm này, ràng quyết định chủ ý muốn vào cung, nhưng nàng muốn để lại cho phần nhớ nhung, để nếm thử cái gì gọi là thống khổ khi cầu mà được.

      Nàng nhìn , trong mắt tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, nhưng bên trong ngọt ngào là mảnh oán hận, hận thể đem bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

      Quý Thanh An, ta cho ngươi nếm thử những chuỗi ngày thống khổ, biến toàn bộ oán hận của ta thành báo ứng của ngươi, để an ủi đứa con trời có linh thiêng của ta.
      namteoyeuheo, Sammy Dao, miluhamvui17 others thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 3: Oán hận sâu đậm

      Editor: Xing
      Quý Thanh An ở Giang Nam năm ngày, trong năm ngày này ngoại trừ trường hợp cần thiết phải tự mình ra ngoài giải quyết, thời gian còn lại đều ở tại Lục phủ. Vốn hành trình đến Giang Nam lần này chỉ là vụ mà thôi, dù có phái người khác đến cũng sảy ra chuyện gì, nhưng lại cứ đích thân đến, túy ông chi ý bất tại tửu*, đạo lý này ai cũng biết.
      ở trong lời; có dụng ý khác)
      Ngay từ đầu đối mặt với gương mặt đó, Lục Khê thường xuyên khống chế nổi cừu hận trong lòng, nhiều lần bị ánh mắt của bắt gặp, cái loại lạnh như băng này làm cho Quý Thanh An sợ hết hồn. Nàng thể lộ ra khuôn mặt tươi cười lần nữa, làm ra bộ dạng thẹn thùng xấu hổ, khó khăn lắm mới thay đổi được tàn cuộc.

      Đoán rằng Quý Thanh An nhất thời bị mê luyến làm cho đầu óc tỉnh táo nên nhìn ra nửa điểm đúng.

      Trước khi sống lại, tình cảm của Lục Khê và Quý Thanh An trong khoảng thời gian này chỉ mông lung, hơi phát triển mà thôi. Sau khi sống lại, Lục Khê biết mình thể tiếp xúc nhiều với , nếu muốn làm cho mình, muốn nếm thử tư vị bị người phản bội thời gian của nàng rất ít.

      Vừa nghĩ tới bộ dạng thống khổ của Quý Thanh An khi phát người mình sâu đậm ở sau lưng đâm mình đao, Lục Khê chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Bởi vậy đêm trước khi Quý Thanh An phải , Lục Thẩm Tư bảo nàng và Quý Thanh An dạo bên sông Tần Hoài, ngắm hoa đăng thưởng rượu, nàng chút do dự đáp ứng.

      Bên cạnh Sông Tần Hoài mưa bụi mịt mờ, rất có tư vị xuân hàn se lạnh, vòng trăng rằm như cái móc, mãn giang yên ba mênh mông.

      "Lạnh ?" Quý Thanh An nhìn nàng cười dịu dàng, đem dù giấy nghiêng hẳn sang bên che chắn cho nàng, mặc kệ vai bên kia của mình bị thấm ướt.

      Trong nháy mắt Lục Khê hơi hoảng sợ, giống như trở lại lúc bọn họ còn nhau, dắt tay nhau, nhưng thực tế nhắc nhở nàng, người đàn ông này chỉ nhất thời mê luyến thôi, khi thương, vứt như vứt giày, thậm chí đến cả con của mình cũng có thể nhẫn tâm giết .

      Trong mắt của nàng thoáng lên tia thâm trầm, lại cười tươi như hoa tay bấu lên cánh tay của , : "Đến gần chút, như vậy lạnh".

      Cúi đầu, dựa lên người bên cạnh, mặt ửng hồng như hoa đào mỹ lệ, xấu hổ thẹn thùng. Quý Thanh An bị khung cảnh xinh đẹp này mê hoặc, tâm tình kích động, còn ôn nhuận như ngọc giống dĩ vãng, tay ôm nàng vào lòng.

      "Khê nhi, chờ ta, đợi ta về triều lập tức thượng tấu với Hoàng thượng, thỉnh người tứ hôn nàng cho ta".

      Lục Khê biến sắc, nhàng lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn , "Giờ chàng mới vừa lên làm Lễ bộ Thượng thư, địa vị còn chưa ổn, căn cơ sâu. Tùy tiện thỉnh cầu Hoàng thượng điều này, nếu là người khác có lòng vu hãm, chàng leo lên thế lực của cha thiếp. Nếu Chàng lòng với thiếp, thiếp chờ, hai năm sau nếu thời cuộc ổn định, chúng ta lại luận hôn ".

      Quý Thanh An giật mình cái, đột nhiên khôi phục lý trí, đôi mắt trầm trầm ngóng nhìn Lục Khê hồi lâu, mới thở dài, lần nữa ôm nàng, "Khê nhi đúng, ta quá xúc động. Chẳng qua để nàng chờ ta lâu như vậy, là ủy khuất nàng".

      Lục Khê dịu dàng nhu thuận dựa vào vai , hơi thở như lan, "Ủy khuất với ủy khuất thế nào, thiếp chàng, đương nhiên mãi chờ chàng".

      Trước đây từng câu này với nàng, giờ đây đối với nàng mà đúng là đầy châm chọc.

      Quý Thanh An nhìn thấy thần sắc phức tạp của người trong ngực, chỉ thấy cảm động thôi, "Đại để đại trượng phu còn cầu gì, đúng là ta tâm tình bây giờ".

      kìm lòng được nâng cằm người trong lòng lên, trông thấy khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp như vậy, ma xui quỷ khiến hôn xuống. Đầu tiên thân thể Lục Khê cứng đờ, nhưng lập tức nhắm nghiền hai mắt, cảm giác được hơi thở nóng bỏng của tràn vào trong cổ họng.

      Mỗi lần ôm hôn trước đây đều làm cho nàng rung động và ngọt ngào, nhưng hôm nay, hơi thở quen thuộc này của lại mang đến cho nàng cảm giác bất đồng.

      hôn nàng mãnh liệt như vậy, môi lưỡi quấn quýt giao triền, tấc tấc xâm chiếm thế giới của nàng.

      Lục Khê sắp thở nổi, nhưng vẫn tiếp tục dây dưa ngừng.

      Bọn họ ở trong cái hẻm , chỉ cần vài bước có thể thấy được bở sông đèn với đuốc sáng trưng, nhưng trong hẻm này bóng người, tối tăm vắng lạnh, giống như là thế giới khác vậy.

      Dù giấy rơi mặt đất người nào thèm nhặt, chỉ có lửa nóng thân thể sít sao quấn lấy nhau giựa lên tường, Quý Thanh An đè lên Lục Khê, khắc chết chút nào hôn nàng giống như thiếu niên trẻ trung.

      Thân ở quan trường, sao có thể chưa từng tới thanh lâu?

      Nhưng trước mặt này tươi đẹp dịu dàng, uyển chuyển như hoa, giống như Hàn Mai, giống với những người phụ nữ kia chút nào.

      Quý Thanh An cảm thấy trong người có đốm lửa nhen nhóm, lúc ôm hôn triền miên, lửa nóng dưới quần áo đột nhiên cương cứng, cả kinh, lúc này mới ý thức được mình đường đột.

      Sao Lục Khê có thể cảm giác được cứng rắn đẩy lên bụng nàng? Mặc dù thân thể này chưa biết mùi đời, nhưng trong trí nhớ nàng và nhiều lần thân mật quấn quýt lấy nhau, nàng đỏ mặt, dùng vẻ mặt mê man nhìn cái người đột nhiên dừng lại kia, "Làm sao vậy?"

      Mặt Quý Thanh An cũng đỏ bừng, Lục Khê hiểu động tình!

      lúc hít sâu, đột nhiên Lục Khê giật giật thân thể, vươn tay xoa xoa mặt , "Chàng giống như... Rất khó chịu?"

      Nàng vừa động, thân thể mềm mại ma sát lên cứng rắn của , làm nhịn được khẽ rên tiếng, lần này Lục Khê bất động, hơi sợ hãi hỏi : "Thanh An, chàng sao chứ?"

      Quý Thanh An muốn chết, bảo giải thích với nàng thế nào đây? Cứ thế này ra ngoài, đèn đuốc sáng trưng, bộ áo vải làm sao có thể che được của nổi lên?

      lúc biết làm thế nào cho phải Lục Khê yếu ớt mở miệng: "Thanh An, chàng dùng vật gì đó chọc vào thiếp?"

      Quý Thanh An còn chưa kịp chuyện, nàng lần xuống chỗ mẫn cảm, cách quần áo mỏng manh nắm cứng rắn của !

      Quý Thanh An thiếu chút nữa chịu nổi mà hô ra tiếng.

      thở gấp : "Khê nhi, mau buông tay ra".

      Lục Khê vẫn còn mê man lại lo lắng : "Đây là cái gì? Hình như còn có thể to lên?"

      Dục hỏa khó tiêu, tình huống lúng túng, Quý Thanh An hạ quyết tâm, dứt khoát nắm tay Lục Khê, "Khê nhi, giờ ta rất khó chịu, nàng nguyện ý giúp ta sao?"

      Lục Khê chần chờ gật đầu.

      Sau khắc, Quý Thanh An từ từ khép lại năm ngón tay nhắn của nàng, bọc thô to của mình lại, cách quần áo bắt đầu từ từ vuốt ve. thấy mặc dù Lục Khê làm chuyện gì, nhưng giống như cũng cảm thấy có chút thích hợp, mặt bắt đầu đỏ tới mang tai.

      Vành tai khéo léo bạch ngọc của nàng phút chốc hồng rực, cực kỳ giống đóa hoa hải đường, làm cho người ta thích, tươi đẹp ướt át.

      Quý Thanh An lại đè nàng lên tường lần nữa, nhàng liếm láp vành tai của nàng, làm cho nàng bất an than . Còn cúi đầu thở hổn hển, dần dần bắt đầu bất mãn mơn chớn nhàng này, dứt khoát vén vạt áo lên, dẫn dắt tay của nàng từng chút từng chút đưa vào trong quần, sau đó chạm đến mảnh lửa nóng kia.

      Lục Khê cứng đờ, hơi co rúm lại nhưng bị vô cùng kiên nhẫn bắt được tay, "Khê nhi?"

      "Thiếp... Thiếp cần". Nàng mờ mịt luống cuống thấp giọng , lại giống như bản thân cũng biết mình cái gì.

      "Nàng giúp ta".

      "Nhưng mà... Như vậy đúng..."

      " đúng chỗ nào rồi?" Quý Thanh An vừa phân tán lực chú ý của nàng, vừa cầm tay của nàng nhốt chặt lửa nóng của mình, bắt đầu phập phồng, bắt đầu xoa lấy.

      Lục Khê hoang mang mặc bài bố, quả tim như muốn nhảy ra.

      Tần suất càng lúc càng nhanh, tiết tấu càng ngày càng mất khống chế, trong tiếng gầm của Quý Thanh An, chất lỏng nóng hổi phun đầy lên tay Lục Khê.

      "Thanh An..." Nàng kinh hãi gọi .

      Rốt cục người cũng bình tĩnh trở lại, đem nàng ôm vào trong ngực, tràn trề áy náy : "Xin lỗi..."

      Tại sao lại mất khống chế, chính cũng , lấy khăn tay ra từng chút từng chút lau sạch bàn tay nàng, cuối cùng hôn cái lên hàng mi của nàng, "Khê nhi, chờ ta cưới nàng".

      Trăng rằm u ám mờ mịt, ngõ tĩnh mịch, đôi mắt sáng bối rối.

      Lục Khê nhìn bóng dáng của hai người chồng chéo lên nhau, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

      Như vậy, ngươi ta sao?

      Last edited: 22/4/15
      Sammy Dao, miluhamvui, Bánh Bao19 others thích bài này.

    5. aloha123abby

      aloha123abby Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      43
      Bạn kiếm truyện hay đấy, vừa cung đấu vừa sắc :yoyo52::yoyo52: . Mà ở ngoài đường abc...abc với cái tay nữ chính, ko bị ai nhìn thấy cũng hay !
      Tuyết NguyệtXing Bairong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :