[Trọng Sinh] DANH GIA VỌNG TỘC - TỐ TỐ TUYẾT

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Trời ạ, sao mình hại người mà người cứ hại mình zậy nè.... Nhu Nhã quận chúa kia sao mà ấu trĩ quá... Khi nào chàng mới được gặp nàng đây??? HNTT ơi, mau về bên chị ...
      Cám ơn các nàng nha ^^

    2. khanhhoa666

      khanhhoa666 Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      2,134
      Chương 100.1


      Ngoại ô Kinh Thành, thị vệ Bắc Yến nhanh chóng nâng Hoàn Nhan Tông Trạch lên xe ngựa, vừa lên xe ngựa làm gì còn chút dáng vẻ bị thương nào, vô cùng tự nhiên cởi bỏ áo choàng vứt sang bên nghiêng mình nằm giường êm, chân hất vài cái đá xuống đôi giày bằng da hưu quý giá, chân dài gác lên thảnh thơi nghe tiếng kêu rên thảm thiết bên ngoài xe ngựa.

      Ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua màn che màu xanh lam chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt chiếu lên chiếc nhuyễn giáp tơ vàng người phản xạ ra ánh vàng chói mắt, khiến khuôn mặt tuấn mĩ của càng thêm nổi bật bất phàm, cũng tôn lên khóe môi hơi nhếch lên của càng thêm ràng.

      Mới vừa rồi móng trước con ngựa kia của Triệu thượng thư chưa chạm được vào người , liền nhân đó bay ra ngoài, cái vó của con ngựa kia cũng chỉ cọ vào người chút thôi, lại có kim giáp hộ thân, đương nhiên thể làm bị thương tới . mặt đất, hơi nghiêng người đổ túi máu sớm chuẩn bị tốt ra, sau đó mới làm bộ ngẩng đầu lên thở gấp sau khi hộc máu, mọi người thấy bị đá bay ra ngoài sau đó lại phun búm máu, mà môi lại có vết máu, mọi người tất nhiên đều nghĩ là bị trong thương mà phun máu, nghi ngờ chút nào.

      Cho dù có là Triệu thượng thư, dưới tình huống ngoài ý muốn như vậy, cũng thể nhìn ra mọi chuyện được. Hoàn Nhan Tông Trạch nghĩ nghĩ hơi nhướn mày lên, tiếp nhận khăn ấm do Ảnh Thất dâng lên lau vệt máu nơi khóe môi, tiếng kêu thảm thiết của Triệu thượng thư ở bên ngoài lọt vào tai cộng thêm tiếng ồn ào huyên náo ngoài kia, còn trong xe ngựa lại hơi nghiêng người tới bên bàn lấy miếng bánh hoa mai cho vào trong miệng, vừa vào miệng liền như tan ra, tỏa ra mùi hương hoa mai thoang thoảng trong khoang miệng, thoải mái mà rên hai tiếng, hơi híp mắt lại nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Cẩm Sắt đứng dưới tàng hoa mai thản nhiên mỉm cười.

      Ảnh Thất cũng ở trong xe ngựa nhìn vẻ mặt kia của Hoàn Nhan Tông Trạch liền biết vị chủ tử nhà mình nghĩ cái gì, thể nào hiểu được, vị Diêu gia tiểu thư kia cho dù lớn lên có chút xinh đẹp, nhưng cũng thể là độc nhất vô nhị, vương gia cũng phải chưa thấy qua nữ nhân quốc sắc thiên hương cỡ đó, huống chi vị Diêu tiểu thư kia tuổi còn , ràng chỉ là tiểu nha đầu, rốt cuộc nàng cho Vương gia ăn bùa mê thuốc lú gì lại làm cho vị Vương gia minh cơ trí, gần nữ sắc của bọn họ thần hồn điên đảo đến thế.

      Vốn định nghĩ lần này trở về có thể ngây ngốc tới tết Nguyên Tiêu năm sau, ai nghĩ tới vừa qua lễ vạn thọ, vương gia lợi dụng chuyện vì Hoàng thượng lo lắng việc ở Đại Cẩm đường ngại mệt mỏi trở về, hai ngày trước vừa nhận được tin tức Lệ phi có ý đồ muốn mưu hại Diêu tiểu thư ở trong cung, hôm nay vương gia còn chưa vào thành tính kế đánh phụ thân của Lệ phi - Triệu thượng thư, theo như quan sát vương gia hình như mị ma ám rồi.

      Ảnh Thất tiếng động thở dài, Hoàn Nhan Tông Trạch lại giống như có thuật đọc tâm đột nhiên hơi nheo mắt bắn sang, ánh mắt kia quá lợi hại, khiến Ảnh Thất sợ tới mức phát run vội vàng thấp đầu, ánh mắt Hoàn Nhan Tông Trạch lại vụt sáng lập tức chuyển thành trêu tức : “Chữ Tình, trăm ngàn mùi vị, nếu như cả đời đều nếm thử, mới là đáng buồn đáng tiếc......”

      xong đưa ánh mắt thương hại nhìn Ảnh Thất thở dài tiếng, mới nghiêng đầu chuyển dời tầm mắt. Ảnh Thất nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch như vậy, lại nghe thấy lời của khóe miệng liềnrút gân, chỉ có thể vương gia của bọn họ là trúng độc quá sâu, xong đời.

      Lại thấy vẻ mặt Hoàn Nhan Tông Trạch ngẩn ngơ, khóe môi mỉm cười nâng tay khẽ vuốt ve cành mai trắng được bày bàn vuông bên cạnh, Ảnh Thất lại khách khí bắn qua ánh mắt xem thương rồi quay đầu .

      Giờ phút này bên ngoài quan viên và binh lính Đại Cẩm được thông báo lại đây, Lễ bộ Hữu Thị Lang xông lên khuyên giải, Hoàn Nhan Tông Trạch cơ bản là chỉ nhằm vào mình Triệu thượng thư, thấy binh lính Đại Cẩm tới, vây quanh Triệu thượng thư nên binh lính Bắc Yến cũng nhân đó mà bỏ qua, khi binh lính Bắc Yến lùi lại, Lễ bộ Hữu Thị Lang bước lên phía trước nhào tới hai chân mềm nhũn, chỉ thấy mới có lúc mà Thượng Thư đại nhân êm đẹp bị đánh tới cha mẹ nhận ra, tóc tai tán loạn, cả người đầy bùn đất, mặt mũi bầm dập, khuôn mặt giờ giống như cái đầu heo bị ngâm nước căng phồng nằm đất hấp hối.

      Lễ bộ Hữu Thị Lang Lưu đại nhân nhìn thấy cả người Triệu thượng thư ngây người, đầu óc trống rỗng, Triệu thượng thư là ngoại tổ phụ của đại hoàng tử, lại là cấp của , nay mọi người đều tốt chỉ mỗi cấp lại bị đánh thành như vậy, chắc chắn Hoàng thượng buông tha , đại hoàng tử lại càng bỏ qua . Bên kia còn chưa biết tình hình của vương gia Bắc Yến như biết thế nào, nếu như có chuyện gì xảy ra, cả nhà cũng sống nổi nữa.

      Lưu đại nhân hoang mang lo sợ, người Bắc Yến lùi bước nay lại ép tới, tranh cãi ầm ĩ vương của bọn họ bị trọng thương muốn Lưu đại nhân trả lại công đạo, Lưu đại nhân lo sợ biết làm sao chỉ đành trấn an người Bắc Yến phẫn nộ, khó khăn đáp ứng lập tức báo cáo việc này cho Hoàng đế, phái thái y tốt nhất chuẩn trị cho Vũ vương, cũng luôn lập lập lại chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, nhất định điều tra chân tướng tình để trả lại công đạo cho Vũ vương, người Bắc Yến lúc này mới hơi chút thả lỏng, đồng ý trước tiên vào thành để có thể sớm chữa trị cho vương gia của bọn họ bị trọng thương.

      Lưu đại nhân lau đầu mồ hôi, vội cho người trở về thông báo với Hoàng đế, lại sai người đem Triệu đại nhân bất tỉnh nhân trở về, đoàn người lúc này mới bắt đầu vào cổng thành Phượng Nghi.

      Xe ngựa vừa mới vào thành, liền có gã thị vệ sớm chờ sẵn vào xe ngựa bẩm báo: “Bẩm theo lời vương gia, thuộc hạ hỏi thăm ràng, Diêu tiểu thư giờ ở Tiêu phủ phố Thiên thành Nam.”

      Hoàn Nhan Tông Trạch chưa kịp vì có thể sắp sửa nhìn thấy người trong lòng mà sung sướng vừa nghe vậy mày hơi nhướn lên : “Tiêu phủ? Nàng tới Tiêu phủ làm cái gì?”

      Người nọ vội trả lời: “Diêu tiểu thư muốn khôi phục lại bức tranh cổ bị hỏng, vì chưa hoàn toàn nắm chắc nên muốn tìm trước bức họa cũng bị tổn hại tương đương làm thử, Tam công tử Tiêu gia vừa vặn có bộ tranh như vậy liền mời Diêu tiểu thư đến Tiêu phủ xem bức tranh đó.”

      Hoàn Nhan Tông Trạch nghe vậy nhất thời sắc mặt có chút biến thành màu đen, so với trở mặt còn nhanh hơn, Ảnh Thất đứng bên ôm kiếm nhíu mày cực kì chân thành mà vui sướng khi người gặp họa, nghe được tiếng hừ lạnh lúc này mới quay lại bộ dạng phục tùng đứng thẳng, hơi cúi mắt trộm liếc vẻ mặt Hoàn Nhan Tông Trạch, trong lòng thay vị tiểu thư Diêu gia kia chảy mồ hôi.

      Cẩm Sắt lúc này đúng là ở Tiêu phủ, chẳng qua cùng nàng còn có Liêu Thư Mẫn, còn có Tiêu tam tiểu thư theo, cả nhóm người lúc này nhìn chăm chú vào bức tranh chữ bị hỏng mà ngẩn người, phía bức tranh chữ kia quả cũng dính rất nhiều bùn đất, trang giấy bị tổn hại nghiêm trọng, cũng giống hệt tình trạnh bức tranh của Ngô Mai Tử.

      Cẩm Sắt nhìn kĩ liền cười : “Bức tranh chữ này của Tiêu công tử là bút tích của Trần Tri Hạc tiền triều, cũng là trân bảo khó có được trong tranh chữ, dùng tranh chữ này luyện tập chẳng phải là hơi uổng phí sao.”

      Tiêu Uẩn nghe vậy cười, Tiêu Ngọc Đình đứng bên cạnh cũng cười : “Tranh chữ của Trần Tri Hạc, tam ca ca còn hai bức trân quý hơn nữa cơ, cho dù Diêu muội muội có làm hỏng bức này rồi cũng cần phải sốt ruột, dù sao bức tranh chữ này để lại cũng càng hỏng nặng hơn mà thôi. Huống chi Diêu muội muội nhất định có thể cứu được nó, như vậy tam ca ca tự dưng lại có thêm bức tranh chữ quý nữa, còn có được Diêu muội muội cảm kích. Diêu muội muội lấy bức tranh này thử tay nghề, cũng cần cảm kích trong lòng làm gì, tam ca ca bao giờ làm chuyện làm ăn lỗ vốn đâu.”

      Nàng xong, lại hướng Tiêu Uẩn : “Tam ca ca, muội đúng hay ? Bức tranh chữ này dù sao ca ca cũng có hai bức nữa, bằng bức này sửa xong liền cho muội muội được ?”

      Tiêu Uẩn nghe xong lắc đầu cười, nhìn Tiêu Ngọc Đình : “Chèn ép tam ca còn lấy đồ của tam ca nữa chứ, muội muội cũng , tam ca trước giờ làm chuyện làm ăn lỗ vốn, nếu làm theo lời muội muội bức tranh chữ này tam ca vạn vạn thể cho muội rồi.”

      “Ui Ui, muội muội làm như vậy cũng là vì để cho Diêu muội muội thay ca ca sửa lại tranh thôi mà, bên ngoài ai chẳng biết tam ca là Quân tử như ngọc đâu chứ, khoan dung độ lượng, chắc Diêu muội muội cũng có nghe thấy, sao có thể chỉ vì hai câu của muội liền hiểu lầm ca ca chứ......” Tiêu Ngọc Đình nghe vậy trừng mắt nhìn, vội lấy lòng, chớp chớp mắt nhìn Cẩm Sắt.

      Cẩm Sắt và Liêu Thư Mẫn bị nàng chọc che miệng cười, nhìn đến khuôn mặt Tiêu Uẩn cũng có chút ý cười nhàng, Cẩm Sắt cười : “Nếu Tiêu công tử cùng Tiêu tỷ tỷ đều tin ta, ta liền nỗ lực thử lần, nhất định đem bức tranh chữ này tu bổ hoàn hảo.”
      tart_trung, bornthisway011091, myuyen11 others thích bài này.

    3. hanna9x

      hanna9x Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      34
      Ko bjk a xử CS thế nào đây

    4. Cheri T

      Cheri T Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      Ta thích nhất là xem đánh ghen à nha :yoyo60:

    5. khanhhoa666

      khanhhoa666 Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      2,134
      Chương 100.2

      Mấy người lại ngồi thêm mộtchút, Cẩm Sắt và Liêu Thư Mẫn cùng đứng dậy cáo từ, Tiêu Uẩn và Tiêu Ngọc Đình tiễn hai người, Cẩm Sắt cố ý chậm lại hai bước tới gần Tiêu Uẩn bèn : “Hôm nay ở Mặc Tồn Lâu ta thấy Liễu lão thái quân đứng hình như có chút khó khăn, thân thể lại gầy yếu, hình như còn đổ nhiều mồ hôi trộm....”

      Tiêu Uẩn nghe vậy đợi Cẩm Sắt liền tiếp lời: “Đúng như Diêu tiểu thư đoán, sư mẫu quả là bị bệnh tiêu khát(*).”


      (*)Bệnh tiêu khát: trong Đông y chỉ chứng bệnh uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều – bao gồm bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt


      Cẩm Sắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Uẩn như được phủ tầng u ám, lại nghe những lời vừa , trong lòng cũng hơi căng thẳng, chứng bệnh tiêu khát kia là bệnh nan y....

      Khi ở Mặc Tồn Lâu, Cẩm Sắt phát Liễu lão thái quân có chút ổn, bà quá gầy, mặc dù trong phòng có đặt thêm chậu than nhưng cũng tới mức khiến người ta đổ mồ hôi nhưng mồ hôi trán Liễu lão thái quân luôn chảy ròng ròng, hơn nữa mới có chút mà bà uống hơn nửa ấm trà. Cẩm Sắt cũng từng gặp qua người bị chứng bệnh tiêu khát cho nên thấy vậy liền đoán ra, nay lại nghe Tiêu Uẩn vậy liền cũng nhíu mi thầm than tiếng.

      Hai người trầm mặc lát, Cẩm Sắt mới : “Ta cũng có nghe qua chứng bệnh tiêu khát này, người bị bệnh tuổi càng lớn bệnh tình phát triển càng chậm. Giờ tinh thần Liễu lão thái quân rất tốt chứng tỏ bệnh tình còn chưa quá nghiêm trọng, trong kinh có nhiều đại phu, mà thái y viện lại nhân tài đông đúc, nhất định có thể khống chế được bệnh tình, ngươi cũng đừng quá mức lo lắng.”

      Tiêu Uẩn nhìn ánh mắt Cẩm Sắt trong suốt, khóe môi nàng mỉm cười, liền cũng mỉm cười, Cẩm Sắt trong lòng biết mới rồi Tiêu Uẩn cũng chỉ là nhất thời lộ ra cảm xúc mà thôi, cũng cần những lời an ủi đó, lại chuyển qua hỏi nay Liễu lão thái quân dùng thuốc gì, có hiệu quả hay .

      Lại nghe Tiêu Uẩn giờ cũng chỉ dùng chút đu đủ, ô mai, nhân sâm, phục linh cùng chút thuốc khác, hiệu quả cũng ràng, càng uống càng khát, thấy biến chuyển gì nhiều, nay còn có chút biến chứng hoại tử.”

      xong lại dừng chút mới tiếp tục : “Kỳ sư mẫu cực thích náo nhiệt, lại vô cùng từ ái, ngày thường rất thích gần gũi với bọn tiểu bối. Trừ bỏ thích tranh, càng thích chăm hoa nuôi chim, nay lại mắc phải chứng bệnh này suốt ngày nằm giường nên khiến tính tình chán nản. Ta thấy sư mẫu và Diêu tiểu thư rất hợp ý nhau, tiểu thư nếu rảnh rỗi có thể thường xuyên đến Liễu phủ thăm sư mẫu, đối với người bệnh tâm tình vui vẻ vô cùng quan trọng.”

      Cẩm Sắt nghe vậy cười cảm kích với Tiêu Uẩn, thấy đến viện của Tiêu nhị phu nhân nên cũng nhiều lời nữa. Nhân dịp Lão thái quân Tiêu phủ và Giang An Huyện chủ dẫn vài vị tiểu thư Tiêu phủ đều ra khỏi thành thắp hương ở Niệm Từ am, nên Cẩm Sắt và Liêu Thư Mẫn cũng chỉ từ biệt Tiêu gia nhị phu nhân liền lên xe ngựa trở về Liêu phủ.

      Tối muộn ngày đó nàng mới từ Văn Thanh biết việc Hoàn Nhan Tông Trạch trở lại Phượng Kinh, nghe Triệu thượng thư bị quần ẩu rồi được nâng hồi phủ trong tình trạng bất tỉnh nhân , ít nhất phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới có thể xuống giường, trong lòng Cẩm Sắt nhảy dựng, há to miệng nửa ngày cũng được gì.

      Chờ Văn Thanh rời , nàng vẫn còn ngồi yên nửa ngày mới vào nội thất, nàng từ trong tủ quần áo bằng gỗ lim được khắc hoa văn cá trắm cỏ lấy ra cái cái hộp , hộp được mở ra bên trong chính là những thứ mà Hoàn Nhan Tông Trạch đưa tới. Trừ bỏ đôi hoa tai hổ phách và hạt châu ngọc bích, cứ vài ngày lại đưa vài thứ, đều bị nàng bỏ hết vào trong hộp này.

      Từ khi nàng vào Liêu phủ cũng chưa từng bị người vào khuê phòng, mới đầu nàng nghĩ đến chắc Hoàn Nhan Tông Trạch cũng chỉ là tính tình thiếu niên mà thôi, hưng thú qua nên chắc cũng quên chuyện này rồi, ngờ lại......

      Nghĩ đến việc Văn Thanh vừa kể lại chuyện Hoàn Nhan Tông Trạch bị ngựa chấn kinh đá ngã phun máu tại chỗ, khi nghe tới thái y Đại Cẩm chẩn bệnh là bị thương tới tâm mạch phải nằm giường tĩnh dưỡng ba tháng mới khỏe được, Cẩm Sắt liền hơi nhướn mày, tuy biết Hoàn Nhan Tông Trạch tám phần là bị thương, nhưng nghĩ tới những lời thái y Đại Cẩm , nàng lại có chút lo lắng. Nhận thấy trong lòng phiền chán đúng là vì lo lắng, Cẩm Sắt giật mình đột nhiên quay đầu đóng mạnh nắp chiếc hộp kia để lại trong tủ. Chờ khi đóng cửa tủ lại trong mắt nàng bình tĩnh còn chút gợn sóng nào.

      Nàng đến Tùng Hạc viện cùng Liêu lão thái quân niệm kinh văn, Liêu lão thái quân kêu ở lại ăn cơm, Cẩm Sắt cùng vài vị tiểu thư ở Tùng Hạc viện đến khi trời tối, chờ hầu hạ Liêu lão thái quân ngủ xong, nàng mới trở về Tịch Hoa Viện.

      Hôm nay nàng ngã ở Mặc Tồn Lâu quả thực cũng , lúc ấy thấy bị đau ở thắt lưng, nhưng vì sợ Liêu lão thái quân lo lắng cho nên vẫn biểu ra ngoài. Chỗ bị thương ở tay lúc ở Tiêu phủ được thoa thuốc của Tiêu Uẩn, trở lại Liêu phủ Cẩm Sắt liền lau lớp thuốc mỡ kia, lại thay đổi bộ váy dài, lúc ở Tùng Hạc viện nàng cũng để ý mấy cố tình lấy tay áo che chỗ bị thương, dám để Liêu lão thái quân nhìn thấy.

      Nàng che giấu như vậy, chủ yếu là muốn Liêu lão thái quân lo lắng, phần là cũng muốn nhắc đến địch ý của Nhu Nhã quận chúa với nàng. Nay trở lại Tịch Hoa viện, cởi áo khoác, Vương ma ma thấy nửa mu bàn tay Cẩm Sắt đều sưng đỏ lại nằm giường xoa nắn thắt lưng, nhất thời đau lòng nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cho dù là lúc ở Diêu phủ tiểu thư nhà mình cũng chưa từng bị thương nặng như vậy, chưa từng bị thiệt thòi tới mức này.

      Nàng như vậy, cũng khiến cho Bạch Chỉ và Bạch Hạc tự trách thôi, khóc hôm nay nên để tiểu thư cùng nhị phu nhân dạo phố.

      Cẩm Sắt để Vương ma ma bôi thuốc cho nàng lại xoa bóp thắt lưng lúc lâu mới cười khuyên hai câu rồi nàng nhắm mắt giả bộ ngủ, chờ Vương ma ma và mấy người Bạch Chỉ lui ra ngoài nàng liền mở to mắt, xoa xoa bàn tay bị bầm tím.

      Hôm nay ở Mặc Tồn Lâu nàng làm gì Nhu Nhã quận chúa, nhưng có nghĩa là nàng có thể nuốt trôi chuyện này! Quân tử báo thù mười năm muộn, Nhu Nhã quận chúa kia tốt nhất nên cầu nguyện đừng để cho nàng bắt được cơ hội.

      Cẩm Sắt suy nghĩ lúc thấy bên ngoài ánh trăng lên cao, đôi mi run run, suy nghĩ rồi vẫn đỡ thắt lưng đứng dậy tới cửa sổ mở chốt. Nàng nằm trở lại giường, nhắm mắt lại, lại biết là vì đau đớn người hay là trong lòng thấy phiền chán, mãi cho đến nửa đêm đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, mà cửa sổ kia vẫn tĩnh lặng chẳng hề có chút động tĩnh nào.

      Cẩm Sắt phiền muộn xoay người kéo chăn chùm lên đầu, hôm sau, Cẩm Sắt mang theo hai mắt thâm quầng thỉnh an Liêu lão thái quân, mà trong phủ Chất Tử, Hoàn Nhan Tông Trạch múa thương nguyên đêm, thấy sắc trời bên ngoài sáng , mới ném trường thương trong tay cho Ảnh Thất, khuôn mặt bình tĩnh bước khỏi phòng luyện võ.

      Ảnh Thất lùi hai bước dựa vào tường đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển, xoa chỗ bầm tím tay và chân bị Hoàn Nhan Tông Trạch đánh, trong lòng vô cùng ủy khuất

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :