Chương 99 (part 1)
Edit: Linh
Beta: Ishtar
Hải thị nghe vậy quay đầu, thấy Cẩm Sắt vậy mà lại đuổi theo tới đây, nàng lúc này liền mặt lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp theo vẻ mặt liền lạnh xuống, theo bản năng nhéo tay Ngạn Nhi, :“Ngươi đuổi theo làm gì?!”
Nàng vừa rồi từ Tùng Hạc viện ra trong lòng rất khó chịu, xua tan hạ nhân, mà Cẩm Sắt đuổi theo tới đây lại bảo hai người Liễu ma ma đứng chờ ở đằng xa, nay trong viện người, Hải thị đương nhiên khách khí với Cẩm Sắt nữa.
Cẩm Sắt nghe vậy liền mỉm cười , :“Xem đại cữu mẫu kìa, sao lại coi Vi Vi trở thành mãnh thú vậy , đây là phủ trạch của Liêu gia, là nhà của Đại cữu mẫu và Ngạn Nhi, ta có khả năng làm gì?”
Nàng xong chỉ nghe Hải thị hừ lạnh tiếng, liền tiếp:“ Còn ta đây, chẳng qua nhiều năm gặp đại cữu mẫu, muốn cùng đại cữu mẫu thân cận thêm chút, cũng có mấy câu muốn khuyên đại cữu mẫu. Đại cữu mẫu vừa rồi cố ý gây khó dễ cho ta và đệ đệ,chẳng qua là muốn để cho chúng ta biết trong phủ này chào đón chúng ta thôi, cũng muốn khiến ta và đệ đệ cảm thấy khó chịu, càng muốn để bọn hạ nhân nhìn thái độ của Đại cữu mẫu đối với chúng ta, để ta và Văn Thanh biết là chúng ta hại chết Đại cữu cữu mới khiến cho Đại Cữu mẫu hài lòng, đúng hay ?”
Hải thị làm sao nghĩ tới Cẩm Sắt dám cùng nàng chuyện như vậy, còn dám thẳng ra như thế, lúc này sắc mặt đỏ lên, nàng định mở miệng, lại bị Cẩm Sắt chặn lời của nàng, :“Đại cữu mẫu quá coi thường ta và Văn Thanh rồi , ta và đệ đệ ở Diêu gia có nỗi khổ nào chưa từng trải qua, có hiểm cảnh nào mà chưa gặp phải, mấy kỹ xảo cỏn con này của đại cữu mẫu...... Hì hì, phải cháu ngoại người, ta và Văn Thanh để trong lòng, đặt trong mắt đâu, Đại cữu mẫu nếu có chủ ý này, uổng phí tâm cơ rồi .”
Nàng xong cố ý dừng lại, nhìn xem vẻ mặt Hải thị rồi mới tiếp tục giương giọng cắt ngang câu của nàng ta:“Ta phải cho đại cữu mẫu biết, Đại cữu cữu mất, ta và đệ đệ đều rất thương tâm, cực kỳ bi ai, nhưng tuyệt hề có khúc mắc trong lòng, nếu như chỉ vì Đại cữu cữu là vì tỷ đệ chúng ta mà Giang Châu nên mới chết, vì thế mà muốn đem trách nhiệm này gán lên người chúng ta, ta và đệ đệ cũng ngu ngốc cam chịu. Nếu như vậy từ đó suy ra, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu phái đại cữu cữu đón ta và đệ đệ chẳng phải cũng có sai lầm sao? Nếu vì bọn họ sai , Đại cữu cữu đến Giang Châu, nháo loạn với Diêu gia, lại càng gặp được bất trắc đường hồi kinh. Vậy Đại cữu mẫu chưa từng ngăn trở Đại cữu cữu Giang Châu chẳng phải cũng có sai lầm trong đó sao? Nếu ngài ngăn cản Đại cữu cữu, cho đại cữu , việc này cũng xảy ra đâu.”
Cẩm Sắt thấysắc mặt Hải thị khẽ biến, sau đó khoé miệng nhệc lên mỉa mai, nàng cũng trông cậy vào việc mấy câu liền có thể khiến Hải thị bỏ được khúc mắc, lúc này cũng để ý nữa, dương dương tự đắc tiếp tục :“Ta và đệ đệ thẹn với lương tâm, cho nên Vi Vi đến cho đại cữu mẫu biết, đại cữu mẫu muốn gây khó dễ ta và đệ đệ, chúng ta cũng ngại, còn rất vui nếu chuyện này thành .Đại cữu mẫu cứ nghĩ , ngài như vậy chỉ có thể khiến người khác thấy ngài khí lượng hẹp hòi mà thôi, ngài chọc giận ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ta và đệ đệ cũng ngại ngày ngày trải qua cuộc sống bị người khác làm khó khăn, chịu đựng ủy khuất, giống như lúc còn phải nhu thuận, ra vẻ lấy lòng. Ngài thử xem, nếu thời gian dài trôi qua ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nghĩ như thế nào? Bọn hạ nhân lại nghĩ như thế nào? Ha ha, theo lý mà , Đại cữu cữu mất, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu nhất định thương Ngạn Nhi cùng đại cữu mẫu , nay thấy ta và đệ đệ bị đại cữu mẫu khi dễ, chừng hai vị lão nhân đối với ta và đệ đệ càng thương và cảm thấy áy náy.”
Cẩm Sắt xong lại chớp chớp mắt, :“Ai nha, như vậy, Đại cữu mẫu chẳng phải là phí công sao ? Ta và Văn Thanh vẫn còn , mà con người vỗn luôn có đồng tình che trở cho đám tiểu bối. Đại cữu mẫu cần phải cân nhắc, nếu như lại để hai vị lão nhân đau lòng, lại khiến cho đại ca ca và Ngạn Nhi cũng bị liên luỵ theo. Theo như ta , nếu trong lòng đại cữu mẫu thoải mái cũng nên động tâm cơ lớn, khi còn ở Diêu gia, đối với những thủ đoạn người Diêu gia đối với ta, ta cũng có vài phần kinh nghiệm , họ cũng chỉ dám dùng vài chiêu đơn giản, phải tìm người hủy trong sạch của ta, cũng chỉ là động đao lấy tính mạng tỷ đệ chúng ta rồi giá họa người khác. Đại cữu mẫu nhìn xem, người ta như thế mới gọi là lợi hại đó. Đại cữu mẫu hay là cũng học hỏi bọn họ chút?”
Cẩm Sắt xong lại thấy thân mình Hải thị run lên, mở to hai mắt nhìn, đầy vẻ khiếp sợ, nàng bất giác trong lòng ấm áp, mặc kệ là như thế nào , thấy phản ứng của đại cữu mẫu, nàng biết rằng nàng ta cũng nghĩ tới dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó nàng và Văn Thanh , chỉ cần điều này cũng khiến cho trong lòng Cẩm Sắt có chút cảm động .
Nàng hạ mắt xuống rồi mới tiếp:“Nhưng mà nếu Đại cữu mẫu thực làm như vậy, phải nghĩ đường lui cho mình mới được, việc gì đều cũng có rủi ro , nếu như tình thành , lại giống người Diêu gia bị ta vạch trần ...... Ta dù sao cũng chỉ ở trong phủ vài năm là phải lấy chồng , Văn Thanh cũng có phần gia nghiệp, nhưng Đại ca ca cùng Ngạn Nhi vẫn còn phải dựa vào Liêu gia đó.”
Giờ phút này vẻ mặt Hải thị nhìn Cẩm Sắt thay đổi mấy lượt, trong lòng nàng ta sao lại biết việc năm đó thể trách Cẩm Sắt và Văn Thanh, nhưng người chết là phu quân của nàng, là ông trời của nàng, là phu quân duy nhất đời này của nàng. Nàng là Tĩnh An Hải thị vẫn tái giá, hơn nữa đó là vì hai con trai trưởng của nàng, nàng càng thể tái giá, nàng nay mới ba mươi liền phải sống độc suốt quãng đời còn lại, lúc nào nàng cũng sợ hai hài tử của mình mất thương của trưởng bối, tương lai mất địa vị đích tôn ( Cháu trưởng).
Tạo thành kết cục như hôm nay tất cả đều tại hai tỷ đệ Cẩm Sắt, mà hai đứa trẻ này nàng và trượng phu lại vô cùng thương, vì thế Hải thị sao lạikhông oán?! Nàng phải là người biết phân biệt phải trái, sao có thể Cẩm Sắt là có hảo ý hay ác ý, nhưng giờ phút này lời củaCẩm Sắt khiến cảm xúc trong lòng nàng bốc lên, càng khiến nàng vô cùng khó coi, vài lần muốn quát lớn đều bị Cẩm Sắt ngăn lại, mọi oán hờn đều bị Cẩm Sắt cắt ngang, nay lại thấy đôi mắt mang ý cười trong suốt nhìn nàng, nàng liền lạnh lùng :“Trước đây ngươi có thể tuỳ ngôn biện luận, luôn là đứa trẻ dẻo miệng nhất, ngờ vài năm gặp, lớn lên lại thành mồm miệng sắc nhọn, đối với trưởng bối nửa điểm kính cẩn nghe theo cũng có, ăn mới sắc sảo làm sao!”
Cẩm Sắt nghe vậy lại chớp mắt, rồi mới hít hơi, :“Kính cẩn nghe theo là đối với những trưởng bối thực thương mình, mấy năm nay ở Diêu gia ta cần kính cẩn nghe theo, nhưng ra lời càng sắc nhọn càng có thể bảo toàn tánh mạng. Nay vừa mới trở lại Liêu phủ, điều này kịp thay đổi cũng là đương nhiên , Vi Vi cũng phải cố ý nhằm vào đại cữu mẫu .”
Cẩm Sắt dứt lời cũng đợi Hải thị tiếp liền nhún người, :“Vi Vi vừa mới vào phủ, trong viện còn có nhiều việc vặt nên phải trở về, đại cữu mẫu thong thả.”
Nàng xong xoay người, Ngạn Nhi phía sau lại đột nhiên lên tiếng:“Ngươi là người xấu, ta chán ghét ngươi!”
Cẩm Sắt nghe vậy quay đầu, thấy Ngạn Nhi phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ như tiểu đại nhân canh giữ bên người Hải thị, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài vì tức giận mà càng đỏ bừng đáng , đôi mắt sáng ngời bị vẻ phẫn nộ thiêu sáng trong suốt. Ánh mắt Ngạn Nhi giống đại cữu cữu, Cẩm Sắt nhớ mới trước đây nàng còn theo đại cữu cữu học vẽ tranh, có lúc nàng cẩn thận bôi đen bức tranh cổ mà Đại cữu cữu rất thích, khiến đại cữu cữu tức giận đằng đằng rống nàng, cặp mắt kia và ánh mắt Ngạn Nhi giờ phút này giống nhau như đúc.
Khi đó nàng còn , còn chưa đầy năm tuổi, chưa bao giờ có người hung dữ với nàng như vậy, nàng bị đại cữu cữu doạ sợ tới mức oa oa khóc lớn, khiến đại cữu cữu luống cuống tay chân biết làm sao, cuối cùng vẫn là đại cữu mẫu dỗ dành nàng, sau đó nàng tới những tháng cũng thèm quan tâm đại cữu cữu, cuối cùng vì sao mà tha thứ đại cữu cữu còn nhớ ......
Cẩm Sắt nghĩ đến chuyện này, lại nhìn cặp mắt đầy phẫn nộ của Ngạn Nhi, nước mắt từ trong hốc mắt tự giác dâng lên, sững người nhìn Ngạn Nhi lúc. Cẩm Sắt kiềm nén chớp chớp lông mi, rồi mới cười :“Đệ thích tỷ tỷ sao, tỷ tỷ thích đệ là được rồi .”
xong nàng nhịn được nhấc tay muốn vỗ đầu Ngạn Nhi, thấy né tránh, liền nhăn mặt nhăn mũi làm mặt quỷ với rồi xoay người rời .
Khi Cẩm Sắt trở lại Tịch Hoa Viện, Vưu ma ma nghe bẩm báo của nha hoàn xong bèntrở vào phòng, thấy Liêu lão thái quân khóa chặt hai hàng lông mày, ngồi ngay ngắn tay lần hạt châu, bà tiến đến gần, hai tay áp vào thái dương của Liêu lão thái quân nhàng xoa, đến khi vẻ mặt Liêu lão thái quân trầm tĩnh lại, mới cười :“Lão thái quân còn lo lắng cho đại phu nhân sao?”
Liêu lão thái quân nghe vậy thở dài, :“ Con Dâu cả hai năm nay càng ngày càng kỳ cục , ràng là người có tính tình rộng rãi, sao giờ tính nết lại biến thành chua ngoa . Hôm nay trước mặt mọi người liền khắt khe với Vi Vi và Mậu ca nhi, sau này......” Liêu lão thái quân xong lại thở dài.
Vưu ma ma chỉ cười, :“Lão thái quân là thấy biểu tiểu thư khóc thương tâm, nên đau lòng ?”
Liêu lão thái quân nghe xong đau sót :“Hai đứa này chịu khổ rất nhiều, đều có bản tính thuần lương , Vi Vi cũng vì đại cữu mẫu mà muốn vào phủ quá sớm, là ta nên đón bọn chúng về. Bọn chúng vốn cảm thấy hổ thẹn với đại cữu mẫu, nay con dâu cả lại như thế này...... Hai đứa này này nhất định muốn ủy khuất chính mình mà chịu đựng , về đây cũng tự do tự tại như ở biệt viện Diêu gia.”
Liêu lão thái quân căn bản là thấy vừa rồi Cẩm Sắt cố ý đối nghịch với Hải thị như thế nào, Liêu lão thái quân chỉ nghĩ đến Cẩm Sắt bị Hải thị làm cho thương tâm vô cùng, áy náy chịu nổi . Đối với câu của Vưu ma ma cũng thấy ngoài bất ngờ, nếu như bây giờ bà có ý muốn thiên vị, chắc chắn thể hiểu được ràng. Liêu lão thái quân là lòng dạ muốn bồi thường, muốn thương biểu tiểu thư, trong lòng sao có thể nghi ngờ biểu tiểu thư.
Bà ngẫm nghĩ chút rồi vừa cười vừa :“Lão thái quân nhìn thấy biểu tiểu thư mới vừa rồi là cố ý khóc lớn để chèn ép đại phu nhân sao?”
Liêu lão thái quân nghe vậy ngạc nhiên, mở to mắt, liền thấy Vưu ma ma vừa cười :“Mới vừa rồi lão thái quân kêu lão nô đưa biểu tiểu thư về, biểu tiểu thư lại muốn tự mình trở về viện, lão nô tự chủ trương kêu Oanh nhi theo, Oanh nhi vừa bẩm báo lại, biểu tiểu thư đuổi theo đại phu nhân, hai người ở trong viện chuyện, Oanh nhi là đứa thông minh , vòng đến sau tường nghe được hết.”
Vưu ma ma thuật lại lời Cẩm Sắt cho Liêu lão thái quân nghe, Liêu lão thái quân sửng sốt rồi liền lắc đầu cười lên, vài phần sủng nịch cùng cảm thán :“Đúng là quỷ nha đầu!”
Vưu ma ma thấy vậy liền :“Đây đương nhiên là cha tài ắt có con giỏi, lão nô thấy cách xử của biểu tiểu thư so với đại phu nhân còn cẩn trọng hơn rất nhiều, biểu tiểu thư nhất định là thể thua kém , lão thái quân cứ yên tâm .”
Sau mấy ngàyCẩm Sắt nhàn nhãở Liêu gia, mỗi ngày cùng bọn tỷ muội ở cùng chỗ đùa giỡn vô cùng hòa hợp, Nhị cữu mẫu và Tam mợ đối với nàng vẫn như bình thường, mỗi ngày đều ở trong Tùng Hạc viện tuy là tránh gặp phải Hải thị, nhưng nàng cũng công khai khắt khe như ngày Cẩm Sắt vào phủ nữa, thái độ chỉ có vẻ lạnh lùng thôi.
Đảo mắt liền trôi qua năm ngày, sáng sớm khi đến Tùng Hạc viện thỉnh an, Cẩm Sắt bẩm với lão thái quân chuyện Mặc Tồn Lâu giám thưởng bút tích của Ngô Mai, Liêu Thư Mẫn nghe Cẩm Sắt muốn giám họa Mặc Tồn Lâu, cũng đòi Lão thái quân cũng cho phép nàng ra phủ, nên để Cẩm Sắt mình đến Mặc Tồn Lâu. Liêu Thư Tình và Liêu Thư Hương lường trước hôm nay Mặc Tồn Lâu tất nhiên tụ tập rất nhiều người thích tranh, các nàng cũng tham gia náo nhiệt, liền ở lại Tùng Hạc viện làm bạn với lão thái quân.
Hai vị nương muốn xuất môn Liêu lão thái quân làm sao có thể yên tâm, bàkêu Nhị phu nhân sắp sếp hai ngườiđi theo Cẩm Sắt, lại dặn Nhị phu nhân hồi, lúc này mới để các nàng ra phủ. Khi Cẩm Sắt tới Mặc Tồn Lâu, nơi đó quả thực vô cùng náo nhiệt, trước cửa đậu đầy xe ngựa các phủ, trong lâu cũng ồn ào náo nhiệt, dĩ nhiên có ít người ăn mặc đẹp đẽ quý giá.
Cẩm Sắt thấy trong đó có mặt hầu hết phu nhân cùng quý nữ của các phủ, nàng bất giác nhíu mày, :“Ngườiyêu thích tranh cũng ít , biết Tây Liễu tiên sinh có bồi phu nhân đến giúp vui hay ......”
Câu sau nàng mơ hồ , Liêu nhị phu nhân cùng Liêu Thư Mẫn vẫn chưa nghe , Liêu Thư Mẫn nghe vậy nhân tiện :“Đây là do bản vẽ của Ngô Mai Tử đẹp, đó vốn là bức hoạ vô giá, mua về làm đồ gia truyền, hoặc làm quà tặng, đều có khả năng , những người này làm sao có thể tất cả đều là người thích tranh!”
Cẩm Sắt nghe vậy mặt thẹn thùng, nàng mặc dù cũng thích tranh, nhưng lời này cũng là muốn mượn cơ hội phẩm tranh của Ngô Mai Tử mà bình phẩm lòng người rồi.
Cẩm Sắt theo Nhị phu nhân xuống xe ngựa, ba người vừa tiến vào Mặc Tồn Lâu liền thấy chưởng quầy tuổi trung niên hô lớn:“ Bút tích của Ngô Mai Tử bày ở lầu hai cho mọi người thưởng lãm, mời mọi người theo tiểu nhân lên lầu hai xem họa.”
Mọi người y lời lên lầu hai, Cẩm Sắt thấy lầu hai sắp xếp thành đại sảnh trống trải, bên cạnh cửa sổ bày đại án bằng gỗ lim, đó trải tấm vải nhung đen, đoán chắc đó là nơi lát nữa bày tranh. Mà trong đại sảnh bày tầm hơn hai mươi chiếc bàn gỗ lim, mỗi bàn đều có khoảng tám chiếc ghế dựa, bàn còn bày vài loại trái cây đơn giản, dụng cụ uống trà và điểm tâm, cách bố trí giống như rạp hát hoặc trà lâu vậy (*trà lâu: quán trà).
Mấy người Cẩm Sắt lên hơi trễ, vị trí phía trước ngồi khá nhiều người, ngay cả phía sau cũng bị người đoạt mất khoảng, chỉ còn vài vị trí linh tinh. Người đến xem tranh hôm nay tất cả đều là nhà phú quý, nhìn vào chỉ thấy trang điểm lụa là rực rỡ, trâm ngọc long lanh, khiến người nhìn mà nhức mắt.
Cẩm Sắt nhíu mi, Liêu Thư Mẫn nghĩ cũng tìm được nơi có thể ngồi, mấy người có chút do dự, hai ba vị trí linh tinh mới nhìn thấy kia giờ cũng bị người khác ngồi mất rồi..
Chương này quá dài, cắt 3 luôn