1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trở Về Năm 1981 - Tú Cẩm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Trở về năm 1981
      [​IMG]
      Tác giả: Tú Cẩm
      Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
      Năm xuất bản: 2013
      Tủ sách: Sách văn học Amun
      Chủng loại: Văn học nước ngoài
      Kích cỡ: 14.5x20.5 cm
      Loại bìa: Mềm
      Trọng lượng: 850 gram
      Tổng số trang: 624 trang
      Giá bìa: 129.000 VND


      GIỚI THIỆU SẢN PHẨM

      Trở về năm 1981 là cuốn sách đặc biệt hấp dẫn của tác giả Trung Quốc Tú Cẩm. Đó là hành trình tìm về với quá khứ đầy đau thương của con người nhưng chỉ dừng lại ở việc quan sát hay chia sẻ, tác giả can thiệp cả vào số phận, thay đổi định mệnh bằng phép mầu có tên gọi là tình thương. Hạnh phúc được sản sinh nhưng kỳ thực, khi chống lại vận hành tự nhiên của tạo hóa, con người bắt buộc phải đối mặt với những rủi ro, hiểm nguy thể lường trước được.. Thực tại và quá khứ, mâu thuẫn xen lẫn những phút giây ấm áp quý giá, lựa chọn hay đánh đổi... Liệu quá khứ bị lặp lại lần nữa?


      Tóm tắt nội dung

      <img class="aligncenter" id="irc_mi" style="margin-top: 0px;" alt="" src="http://img.tiki.vn/media/catalog/pr...e95/1/3/13126_341022926007302_765715451_n.jpg" width="280" height="393" />
      Trở về năm 1981 là câu chuyện mang đôi chút màu sắc huyền ảo và kỳ bí với cốt truyện mới lạ và nhân vật cá tính. Kim Minh Viễn là tên tội phạm giết người hàng loạt nhưng có quá khứ vô cùng đáng thương: 3 tuổi mồ côi cả cha mẹ, cậu mợ nhận về nuôi nhưng mợ đối xử thậm tệ, nuôi nổi nên bị bán cho gia đình có con trai, nhưng nhà đó về sau sinh được quý tử nên lại bị ném vào nhi viện, ở đó đến tận năm 18 tuổi. Hôn nhân sau này của Minh Viễn mấy hạnh phúc, suôn sẻ. những vậy, thân phận Minh Viễn dưới trần gian chỉ là lịch kiếp của vị thần tiên giới.
      Để tránh cho nhân gian trận tanh máu, và cũng để cứu rỗi cuộc đời của Minh Viễn, Chương lão nhân thiên đình quyết định cử Chung Tuệ Tuệ quay trở về năm 1981 - năm Minh Viễn được 3 tuổi - để thay đổi số phận của con người này. Nhờ có Tuệ Tuệ mà cậu bé mồ côi Minh Viễn mái ấm, được thương và được dạy dỗ, bánh xe số phận của cậu rẽ sang hướng khác. Nhưng trong lúc theo đuổi vụ án, Tuệ Tuệ bị thủ tiêu dàn dựng bằng vụ tai nạn giao thông. Minh Viễn hết sức đau khổ và quyết tâm theo đuổi thủ phạm đến cùng. Nhưng liệu biến cố này có lại đẩy Minh Viễn đến thảm cảnh khác? Và liệu Tuệ Tuệ có thực “chết”?... Câu trả lời có trong Trở về năm 1981.

      ”... Nhưng tôi vẫn nguôi lo lắng, nếu bên kia thực lòng muốn thả người tốt rồi, nhưng lỡ như cậu họ của tiểu Minh Viễn tìm đến, lúc đó chắc gặp phiền toái to, dù sao cái thân phận bà của tôi cũng chẳng hề đáng tin chút nào. Nghĩ nghĩ lại, tôi quyết định sáng mai lên huyện chuyến vậy, dù sao cũng phải “mua đồ” mà.
      Buổi tối tôi cùng Tiểu Minh Viễn ngủ phòng, nó vẫn có chút quen, lúc ăn cơm tối cũng chưa câu nào, tôi cũng ép, chỉ rửa mặt sạch rồi giúp nó cởi quần áo thay đồ ngủ. Bởi vì chiếu theo vóc dáng trẻ con đại mà mua, quần áo lớn hơn vóc người của nó rất nhiều, tay áo cùng ống quần đều dài hơn cả đoạn, rộng thùng thình, nhưng ra trông thế lại càng đáng .
      Thằng nhóc kia tuy còn có chút câu nệ, nhưng hiển nhiên vẫn rất hứng thú với bộ đồ ngủ xinh đẹp này, hết nhìn bên trái lại sờ bên phải, trong ánh mắt lộ ra tia vui mừng sung sướng.
      Tôi xăn tay áo và ống quần lên giúp nó, ôm nó hôn mạnh cái, giọng : “Tiểu Minh Viễn là đáng .”
      Mặt nó đột nhiên đỏ lên, môi mấp máy, hình như vừa vui sướng lại vừa ngượng ngùng.
      “Ngủ .” Tôi thổi tắt đèn, xoay người lại ôm nó vào trong ngực, đắp chăn cẩn thận, bình yên nhắm hai mắt lại...” (tạm dịch)


      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />

      <header class="entry-header']
      entry-title" style="Trở về năm 1981 – Tú Cẩm
      </header>

      “… Tình , ra lại gian nan đến vậy…”

      Đây là câu kết thúc ngoại truyện thứ 2 của truyện “Trờ về năm 1981″ của Tú Cẩm do Nguyễn Đức Vịnh dịch.

      Trước tiên tôi muốn ngoài lề chút về truyện này. Trước hết, lâu lắm rồi tôi mới có hứng thú mua cuốn truyện Trung Quốc. Tiếp theo, khi cầm được cuốn truyện này tay và đọc nó tôi chắc chắn là rất hồi hộp, rất thích thú, nhưng tiếc rằng tôi đọc trước review và … cảm giác sau khi đọc xong truyện này cũng thích đấy, nhưng vẫn ước là mình chưa đọc bài review kia chắc chắn là thích hơn. Sau cùng, lúc bắt đầu đọc nửa cuối truyện này, tôi rất nhớ đến phim “Chồng ảo” (Time traveler’s wife), và phim “Nhà bên hồ” (Lake house).

      Truyện này tôi có thể lai tạp của rất nhiều thể loại: ngôn tình đại – có, xuyên – có, huyễn huyễn – có, trọng sinh – có, điều tra vụ án – cũng có. chung là yếu tố nào cũng có, nhưng cũng khá thú vị.

      Chung Tuệ Tuệ là sống khá đơn giản. ngày nào đó được vị tiên nhìn trúng, thế là cuộc đời của bước ngoặt mới, và nó đưa đến với Kim Minh Viễn. Nhiệm vụ của Tuệ Tuệ là quay trở về năm 1981 để nuôi dạy cậu bé mồ côi 3 tuổi, gì ngoài mục đích “cải số” cho cậu bé này. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự liệu của , cho đến ngày bị cuốn vào vụ án nghiêm trọng. Những tưởng nhiệm vụ “cải số” đến đó là xong rồi, bởi vụ án ở thời tại còn nữa, nhưng ai ngờ được rằng ra của Tuệ Tuệ lại là nguyên nhân đưa Minh Viễn lại trở về con đường tội lỗi.

      này lại lần nữa được quay trở lại quá khứ, phải trong thân thể của mình mà trong thân thể của Hiểu Hiểu – có thể trạng ốm yếu, nhưng dù thế nào Tuệ Tuệ vẫn là , vẫn những biểu khi căng thẳng luôn như vậy, vẫn là vẻ mặt bối rối khi dối. Chính những điều này khiến cho người thân thuộc nhất với nhận ra . Tình của Tuệ Tuệ đến khá bất ngờ khi bắt đầu rung động trước Kim Minh Viễn trưởng thành. Những rung động, những đấu tranh, dằn vặt bản thân để cố ngăn cản tình cảm ấy cuối cùng cũng đều thất bại trước tấm chân tình của Minh Viễn. Chỉ vài tháng sống chung với Minh Viễn trưởng thành mà Tuệ Tuệ trải qua rất nhiều cảm xúc trong đời. Có thể rằng bắt đầu rung động trước Minh Viễn khi mới gặp lại trong nhà ăn trường đại học. Đó còn đơn thuần là dõi theo, quan tâm và chiều chuộng nữa, tình cảm ấy giống như như tình cảm của mới lớn dành cho người vậy. Nhưng lý trí vẫn luôn tồn tại song song, bản thân tôi khi đọc cũng cảm thấy có điều gì đó thuận với lẽ tự nhiên lắm. Nếu tình cảm của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ được tích tụ từ rất lâu, tình cảm của Tuệ Tuệ lại bùng phát rất nhanh. Lý trí cố gắng ngăn tình cảm của con tim lại, thế nên lại chỉ có thể thờ ơ trước Minh Viễn. Cũng vì quan tâm thực đến tình cảm của Minh Viễn nên Tuệ Tuệ lại càng dám trao tình cảm của mình và đón nhận tình cảm của , sợ đến ngày phải rời xa đó lại là vết thương chí mạng nữa đối với , và có lẽ với cũng là như vậy.

      Càng dấn sâu vào việc điều tra “cái chết” của mình trước đây khiến Tuệ Tuệ càng gần nguy hiểm, lại khiến cho Minh Viễn càng lo lắng hơn, vì vậy thể cho biết được tình cảm của bản thân. Tuệ Tuệ mặc dù cảm nhận được tình cảm của Minh Viễn từ trước đó, cũng có lúc buông xuôi cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm để xuôi theo tiếng gọi của con tim, thế nên lặng yên khi mọi người bắt đầu xem là bạn của . Thế nhưng, trước những lời thổ lộ của Minh Viễn, trước những giọt nước mắt của lăn dài biết rằng thể trốn tránh , trốn tránh tình cảm của bản thân được nữa.

      Nhưng giữa lúc tình cảm mặn nồng nhất lại phải lần nữa phải rời . Lần ra này còn bất ngờ như lần trước nữa mà gần như đoán được thời điểm bản thân phải rời , vậy nên để lại bức thư cho , chỉ để lại bức thư vỏn vẹn hai từ “Đợi em”. Nhưng là người đến từ tương lai, câu đợi của thôi nhưng phải để Minh Viễn trải qua hết tuổi thanh xuân của mình mới gặp lại được .

      Kim Minh Viễn, nhân vật mà hiểu sao khi đọc tôi rất xúc động trước tình cảm của . Ngay từ lúc , Minh Viễn luôn chỉ biết rằng cả thế giới của – là Chung Tuệ Tuệ. nghe lời cách tuyệt đối, bởi biết rằng chỉ có là tốt với nhất, là quan tâm đến nhất. Ngay từ lúc nghĩ là thiên thần được phái xuống ở bên cạnh , vậy nên khi ra vẫn còn đắm chìm trong cuộc sống hằng ngày có . Cuộc sống chung ấy phải vì Tuệ Tuệ quay trở về thế giới của mình mà dẫn phai nhạt trong tâm trí Minh Viễn, mà ngày càng khắc sâu hơn vào tâm trí những ngày có ở bên.

      Cuộc sống 4 năm có Tuệ Tuệ ở bên, Minh Viễn vẫn sống như vậy và đợi ngày quay trở lại. Chờ đợi người “chết” ngay trước mặt mình quay trở lại bên mình có phải là quá vô lý? Nhưng tin vào trực giác của mình, tin rằng thể để lại mình như vậy. Thế nên mải miết đến những nơi từng qua, góp nhặt từng chút về nhưng chút cũng thu lượm được điều gì. có những lúc cảm thấy việc chờ đợi ấy vô nghĩa bởi có những lúc mất niềm tin, thế nhưng phần trong lại thể buông thả cho quá khứ ấy trôi . Cho đến ngày Vương Du Lâm vô tình ra vài điều mới nhận ra rằng từ lâu rồi xem Tuệ Tuệ là nữa, xem như là người thương nhất. Đó cũng phải là tình cảm của người cháu dành cho người ta quý, đó là tình cảm của người con trai dành cho người con ta thương.

      biết bao lần cố gắng lần tìm chút manh mối của trong cuộc sống của , nhưng rồi lại thất vọng nhận ra đó phải là , vẫn chưa “trở về”. Thế nhưng, hành động nhất của Hiểu Hiểu đánh thức , và quay trở về bên . Đó còn là giấc mơ vẫn thường mơ, đó là thực. Có thể người ngoài nhìn vào thấy tình cảm của dành cho Hiểu Hiểu quá nhiều và tiến triển quá nhanh, nhưng chỉ có biết được rằng người phải là Hiểu Hiểu, mà là Tuệ Tuệ ở bên trong Hiểu Hiểu. Cũng có lúc cảm thấy nếu đó phải là Hiểu Hiểu chắc là dám thể tình cảm của mình sâu sắc như vậy trước mặt Tuệ Tuệ, ra mượn thân xác người khác cũng có điều lợi như vậy.

      Bao nhiêu tình cảm dồn nén bây lâu cũng được thể , cũng được đáp lại, có lẽ đó là quãng thời gian đẹp nhất trong thời thanh xuân của Kim Minh Viễn. Thế nhưng, cảm giác được người mà bạn tưởng chừng như có thể rời xa bạn bất cứ lúc nào như thế nào? Tôi hiểu hết được bởi tôi chưa từng trải qua tình cảm như vậy, nhưng tôi cảm thấy trân trọng tình cảm của Minh Viễn dành cho Tuệ Tuệ. Hai người dường như tranh thủ mọi thời gian có thể để được ở bên nhau, như thể bù đắp cho 4 năm xa cách trước đó và cho quãng thời gian xa cách mà biết đến khi nào mới có thể gặp lại sau này.

      “Đợi em”

      Bức thư chỉ có vậy thôi, đối với Tuệ Tuệ đó chỉ là chớp mắt, nhưng đối với Minh Viễn thời gian chờ đợi ấy kéo dài đến 11 năm. Ấy vậy mà người hằng đêm mong ngày nhớ lại chẳng chớ chút nào đến cả, đúng hơn là ký ức về bị xóa sạch. Nhưng tất cả những điều ấy chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng nhất với lúc này đó là được gặp lại , mặc kệ cho nhớ gì về , nhưng tin rằng có ngày .

      Tình của Tuệ Tuệ dành cho Minh Viễn đến cũng rất nhanh, mà cũng chẳng mấy ai kháng cự nổi tình của người thương và chờ đợi mình trong suốt thời gian dài như vậy. phải là cảm động trước tình cảm của Minh Viễn dành cho mình mà Tuệ Tuệ đồng ý theo . cũng rung động trước – trước người đàn ông có điều gì để phàn nàn hay chê trách cả. Tình của cũng có những hờn ghen, cũng có những tủi thân, cũng có những đồng cảm trước , như cách bình thường người con người con trai. Dù nhớ gì về quãng thời gian họ từng trải qua, nhưng nguyện tin vào những gì , tin vào tấm chân tình của dành cho mình, vậy nên còn gì để băn khoăn nữa khi quyết định theo .

      kết thúc truyện thể viên mãn hơn nữa đối với các nhân vật trong truyện. Tình của Minh Viễn và Tuệ Tuệ còn kéo dài mãi khi kiếp làm người của họ chấm dứt. Ở nơi có chết chóc, họ lại gặp lại nhau và bắt đầu đoạn tình cảm mới, tình cảm của hai người cứ như vậy mà thể kết thúc, bởi họ thực thuộc về nhau, đời đời kiếp kiếp.

      Thực khi tôi đọc xong truyện này điều đầu tiên tôi cảm nhận được đó là câu chuyện có nhiều chi tiết thú vị khi trong cuốn truyện lại có thể bao gồm nhiều thể loại đến vậy.

      Điều tiếp theo đó là cảm giác hẫng hụt khi khép lại cuốn truyện, và đối với tôi đây cũng là điểm trừ của truyện này. Tôi cũng cảm thấy tôi mâu thuẫn lắm khi biết nguyên nhân của cảm giác này, rồi lại tự tìm lời giải cho nó. Truyện có thể là dài, nhưng bố cục của truyện rất ràng. Nửa đầu của truyện là quá trình Tuệ Tuệ nhận nhiệm vụ và bắt đầu hành trình nuôi dưỡng Minh Viễn. Trong suốt nửa đầu truyền này hề có chút chi tiết nào về tình cảm nam nữ, chút manh nha về tình giữa Minh Viễn và Tuệ Tuệ, nó thiên về cuộc sống của từ tương lai về quá khứ, vẫn như số câu chuyện xuyên khác đó là từ tương lai luôn hiểu biết nhiều hơn những người sống trong quá khứ. Cộng thêm hỗ trợ từ tiên giới cuộc sống no đủ, phải suy nghĩ nhiều cứ thế diễn ra, có thể là rất bình lặng, và được tác giả viết khá kỹ càng. nửa truyện sau lại hoàn toàn về tình của hai nhân vật chính, là dũng cảm đối mặt với tình cảm của chính bản thân của Tuệ Tuệ, là chờ đợi mệt mỏi trong tình của Minh Viễn, thế nhưng tôi cảm thấy cách viết nửa sau truyện hơi vội, hơi thoáng qua, thế nên cảm giác hụt hẫng khi đọc đến cuối truyện là thể tránh khỏi. Có lẽ do truyện được viết ở ngôi thứ nhất – dưới cách nhìn nhận của Tuệ Tuệ nên thể quá chi tiết về cuộc sống của Minh Viễn trong suốt 4 năm chờ đợi lúc còn là sinh viên, cũng như chút nào về quãng thời gian 11 năm chờ đợi dai dẳng của đề chờ ở tương lại. Nếu như cuộc sống 4 năm đại học có thể được đôi chút ở 2 ngoại truyện quãng thời gian 11 năm ấy tôi mong chờ được đọc lại được nhắc đến. Vậy nên cuốn truyện thú vị nhưng tôi lại cảm thấy thiêu thiếu khi khép lại.

      Theo Nguyễn Hương Giang blog
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />


      Đây là nhiệm vụ mới của tôi.
      việc bắt đầu từ tuần trước.

      Hôm đó tôi và mấy thực tập sinh cùng phòng lủi qua phòng kế bên tán gẫu với nhau, vừa khéo gặp lúc viện Kiểm sát đưa hồ sơ tới. Mà lần này người đưa hồ sơ phải ai khác, chính là ông họ Lưu Hạo Duy của tôi.
      Gần đây cả thành phố xôn xao vì vụ án 23/5, do đó tôi cũng kìm được lòng tò mò mà hỏi mượn tập hồ sơ xem qua chút. Vừa mới lật trang đầu tiên, thực tập sinh Tiểu Hoàng bên cạnh tôi thốt lên bằng giọng hết sức kinh ngạc: “ ngờ lại là chàng điển trai!”
      Khi tôi cúi xuống nhìn, trong lòng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Thường ngày nhìn thấy đám phần tử bất hảo có bộ dạng xấu xa hung ác nhiều, nay đột nhiên thấy khuôn mặt trắng trẻo điển trai như thế, trong thời gian ngắn đúng là thích ứng nổi.
      Người đàn ông bức ảnh trông còn trẻ hơn tuổi thực, khuôn mặt trắng trẻo sạch , hết sức dễ nhìn, hơn nữa còn có vẻ phong độ của thành phần trí thức. Càng hiếm có hơn là đôi mắt ta rất có thần, tràn đầy chính khí, dù có nhìn thế nào cũng thể liên tưởng tới gã hung thủ trong vụ án giết người ngày Hai mươi ba tháng Năm.
      Tiểu Hoàng hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống tôi, kìm được thấp giọng làu bàu: “ Lưu này, chắc phải cảnh sát bắt được ai, cho nên mới tìm bừa người cho có đấy chứ? Người này vừa nhìn là biết thuộc thành phần tinh hoa của xã hội, sao có thể là tội phạm giết người được.”
      Những đồng khác trong phòng cũng nhao nhao ghé tới góp vui, phần lớn phụ nữ đều đồng ý với suy nghĩ của chúng tôi. Nhưng cũng có người lớn tiếng phản đối: “Phụ nữ các đều thích xem mặt mà bắt hình dong như thế cả, chưa nghe thấy câu mặt người dạ thú bao giờ sao, đây chính là ví dụ xác đáng nhất đấy…”
      Lời còn chưa kịp xong, chàng đó bị các chị em phụ nữ trong phòng đuổi biến ra ngoài.

      Ngày hôm sau, viện Kiểm sát sắp xếp công việc xong. Bởi vì đây là vụ án hết sức nghiêm trọng, lại gây ảnh hưởng cực lớn, do đó viện trưởng đích thân đứng ra làm chủ tọa phiên tòa, mấy nhân viên nhiều kinh nghiệm được giao nhiệm vụ làm thẩm phán. Vì hai năm nay tôi làm việc khá tốt, nên cũng được viện trưởng để mắt, trở thành trong các thẩm phán.
      Buổi tối, tôi thắp đèn, tỉ mỉ nghiên cứu tập hồ sơ lượt, sau khi xem xong kìm được phải xuýt xoa cảm thán.
      có ai mới sinh ra là tội phạm, người đàn ông tên gọi Kim Minh Viễn này cũng tương tự. Sau khi xem hết tập hồ sơ, tôi những cảm thấy căm ghét ta chút nào, ngược lại còn có phần thông cảm.
      ta có cuộc đời trớ trêu, lận đận hơn người bình thường gấp trăm lần, ba tuổi cha mẹ cùng mất, sau đó được cậu mợ nhận nuôi. Mợ ta tính tình cay nghiệt, nên ngay từ , ta phải chịu rất nhiều ngược đãi, đến năm bảy tuổi lại bị mợ bán cho gia đình có con trai thị trấn. Nhưng hai năm sau, gia đình đó bất ngờ sinh được đứa con trai, thế là năm chín tuổi, ta bị đưa vào nhi viện.
      Kim Minh Viễn sống trong nhi viện đến năm mười tám tuổi, hồ sơ miêu tả về cuộc sống của ta trong chín năm này, nhưng chắc hẳn là chẳng dễ chịu gì cho lắm, nếu trong suốt mười năm sau đó tại sao ta chẳng về thăm lại lấy lần.
      Năm 2000, Kim Minh Viễn tốt nghiệp đại học, rồi đến Quảng Châu lập nghiệp. Đến năm 2002 bắt đầu có thành tựu, thành lập được công ty mậu dịch quốc tế, đồng thời tìm được bạn , cũng chính là người bị hại đầu tiên trong loạt án giết người sau này – Tăng Tiểu Quyên.
      Trong hồ sơ có hình của Tăng Tiểu Quyên, khuôn mặt tuy đến mức quá đẹp, nhưng lại đầy vẻ quyến rũ, tác phong cũng khá bạo dạn, nghe ban đầu chính ta chủ động theo đuổi Kim Minh Viễn. lâu sau khi hai người xác định mối quan hệ đương, Kim Minh Viễn mua nhà ở Quảng Châu để chuẩn bị cho việc kết hôn, nào ngờ đến đầu năm sau Tăng Tiểu Quyên lại đề nghị chia tay, còn cuỗm luôn cả căn nhà cùng với toàn bộ thông tin về khách hàng của công ty.
      Có lẽ do đổ vỡ của mối tình đầu, về sau Kim Minh Viễn tìm thêm người bạn nào nữa, mà lòng dạ tập trung vào nghiệp. Mấy năm sau đó, công ty của ta phát triển nhanh chóng, đến năm 2007 có được vị thế khá vững chắc trong giới làm ăn.
      Tháng Tám năm 2007, Tăng Tiểu Quyên lại lần nữa xuất , ta tìm đến Kim Minh Viễn và cầu nối lại quan hệ. ngờ Kim Minh Viễn đồng ý, tháng Mười cùng năm, hai người quay lại quê cũ ở miền Bắc để chuẩn bị kết hôn. Sau đó vì công ty có việc, Tăng Tiểu Quyên lên miền Bắc trước, kết quả là trở lại, từ đó bặt vô tín, đến ngày Hai mươi ba tháng Năm thi thể của ta mới được phát tại thành phố S, tỉnh H. Đây chính là ngòi nổ của vụ án giết người 23/5 đặc biệt nghiêm trọng.

      Tháng Tám năm nay, khi xem lại các vụ án cũ, Đội phó đội trinh sát thành phố Chu Khai Minh phát ra hai vụ án giết người khác, lần lượt là vụ án ở cửa tiệm Trần Gia ngày 17 tháng 10 năm 2008 và vụ còn lại ở đập Vạn Niên vào ngày 17 tháng 10 năm 2009. Chu Khai Minh bất ngờ phát thủ đoạn giết người trong hai vụ này giống hệt với vụ 23/5. Sau quá trình điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng ba vụ án này được gộp vào làm để cùng xử lý.
      Bị hại trong vụ án ở cửa tiệm Trần Gia là phụ nữ họ Liêu, ba mươi hai tuổi, mất tích vào buổi tối ngày 16 tháng 10 năm 2008, đến buổi chiều ngày Mười bảy thi thể của nạn nhân được phát , nguyên nhân tử vong được xác định là do ngộ độc xyanua. Theo phản ánh của hàng xóm, lúc còn sống người phụ nữ này thường xuyên ngược đãi mẹ chồng và hai con , còn có tin đồn rằng, trước đó con bị bệnh chết của bà ta cũng là bị ngược đãi đến chết. Khi đó cảnh sát dồn trọng tâm điều tra vào người chồng họ Thẩm của bà ta, nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, ông ta được chứng minh là trong sạch. Rồi tiếp đó, cảnh sát lại lần lượt thẩm vấn mấy chục người bị tình nghi, nhưng rốt cuộc vẫn có kết quả.
      Còn người bị hại trong vụ án ở đập Vạn Niên là người đàn ông trung niên họ Lý, bốn mươi bảy tuổi, còn sống từng làm việc trong nhi viện. Trong quá trình điều tra vụ án, cảnh sát phát , khi còn làm việc, kẻ này từng ép mười nhi viện phải bán dâm, dẫn đến cái chết của ba bé trong số đó. Cảnh sát đưa các bé đó và người nhà của bọn họ vào danh sách đối tượng bị tình nghi, nhưng sau gần nửa năm điều tra vẫn chẳng có chút manh mối nào.
      Bởi vì hai vụ án này xảy ra ở hai khu vực khác nhau, cho nên cảnh sát chưa từng nghĩ rằng chúng có liên quan, cho đến sau vụ 23/5, Chu Khai Minh mới phát ra chút manh mối, và ba vụ án được gộp lại để điều tra.
      Nếu tôi phải là thẩm phán mà là người dân bình thường, chừng còn lớn tiếng khen hay cho “hành hiệp trượng nghĩa” của Kim Minh Viễn. Nhưng với tư cách là người chấp pháp, tôi chỉ có thể lắc đầu thở dài. ta ràng là có cách tốt hơn để giải quyết những chuyện này, nhưng lại lựa chọn biện pháp thỏa đáng nhất.
      chỉ riêng tôi, lần này ngay đến ông họ Lưu Hạo Duy xưa nay luôn ghét ác như thù của tôi cũng phải thay đổi thái độ thường ngày, khỏi thở than nuối tiếc. Cuối cùng tôi cũng chỉ đành đau đớn đưa ra lời tổng kết: “Em cảm thấy có lẽ tuổi thơ bất hạnh khiến tâm lý của ta sản sinh nỗi ám ảnh. Nếu ta là con trai em, nhất định em có thể dạy dỗ ta trở thành người vừa lương thiện vừa chính trực…”
      Tôi ngờ báo ứng lại đến với mình nhanh như thế, ngay tối hôm đó, lão Chương tìm đến chỗ tôi.

      Trước khi kể về lão Chương, tôi cảm thấy cũng cần phải giới thiệu sơ qua về bản thân chút.
      Tên tôi là Chung Tuệ Tuệ, năm nay… Chuyện tuổi tác chúng ta tạm nhắc đến vậy. Trước mắt tôi vẫn độc thân, sống mình, mỗi dịp cuối tuần đều về nhà thăm cha mẹ. Nhà chúng tôi có nghề Đông y gia truyền, cho nên khi vào đại học tôi chẳng do dự gì mà chọn ngay ngành Đông y. Nhưng thời buổi này Đông y chính là ngành học rẻ mạt nhất, thế tôi lại là con , chỉ có mỗi bằng đại học… Và thế là sau khi tốt nghiệp, tôi ngay lập tức xung vào đội quân thất nghiệp.
      Về sau, tôi phải mất thêm cả năm trời để chuẩn bị cho việc thi tư pháp, rồi thi công chức, cuối cùng khó khăn lắm mới chen chân được vào đội ngũ công chức nhà nước.
      Nếu có gì bất ngờ, cuộc đời này của tôi hẳn trôi qua trong lặng lẽ, ấy thế mà lại có số chuyện ngờ tới xảy ra. Và chắc các bạn cũng đoán được rồi, ngọn nguồn của mọi bất ngờ chính là xuất đột ngột của lão Chương.

      Nhìn bề ngoài, lão Chương căn bản chẳng khác gì mấy ông cụ, bà cụ hay múa Thái cực ở công viên mỗi ngày. Nếu nhất định phải tìm ra khác biệt gì đó, vậy là lão ta trông có vẻ bỉ ổi hơn người khác chút.
      buổi sáng tháng Tám năm ngoái, tôi vừa ngáp ngắn, ngáp dài vừa chạy vội tới cơ quan, chợt bị lão ta chặn lại ngay cửa thang máy, gì đó mà người tôi có tiên khí.
      Khi đó trực giác đầu tiên của tôi mách bảo mình gặp phải kẻ lừa đảo, nhưng vừa mới định lên tiếng đuổi lão ta , đôi mắt tôi chợt hoa lên, sau đó, tôi tới thế giới khác.
      Rồi sau đó nữa, tôi trở thành trong những nhân viên tạp vụ dưới quyền lão Chương, thỉnh thoảng giúp lão xử lý vài chuyện mà “bọn lão” tiện ra mặt. Đương nhiên, khi làm những việc này tôi cũng được nhận thù lao, nếu , bạn cho rằng dựa vào mấy đồng lương còm cõi mỗi tháng của tôi mà có thể ở trong căn hộ chung cư tiện nghi như bây giờ hay sao chứ?

      Buổi tối hôm đó, lão Chương lại tìm đến, mặt mày ủ rũ uể oải, trông còn có phần bỉ ổi hơn thường ngày, vừa gặp chụp ngay lấy chiếc bánh mì bàn của tôi, rồi chỉ trong vài ba miếng ăn hết quá nửa chiếc bánh. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của lão, tôi biết ngay là lại có việc để làm rồi, trong lòng còn thầm cảm thấy vui vẻ.
      Lão Chương xưa nay luôn rộng rãi, ngoài tiền bạc ra, thỉnh thoảng còn cho bọn tôi ít phúc lợi, chẳng hạn như quay về triều đại phong kiến nào đó để nghỉ dưỡng vài ngày… Đương nhiên, việc này tôi chưa được trải nghiệm bao giờ, chỉ là trước đây có nghe người chị em ở thành phố B kể lại, có điều hình như cũng chẳng vui vẻ lắm, nếu về sau chị ta hẳn xin thêm lần nữa rồi.

      Sau khi ăn uống no nê, lão Chương rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích đến đây lần này, liền vừa lau miệng vừa : “Chắc biết chuyện về Kim Minh Viễn rồi chứ?”
      Tôi khỏi ngây ra. Trước đây lão Chương chỉ giao cho tôi mấy công việc nhàng kiểu như dọn dẹp “chiến trường”, đa phần đều liên quan tới mấy con quái tép riu. chung, lão chưa hề nhắc tới chuyện của nhà tiên với tôi bao giờ, càng đừng là chuyện của người trần mắt thịt.
      “Tay Kim Minh Viễn đó là quái sao?” Phản ứng đầu tiên của tôi chính là như vậy.
      Lão Chương thở dài, đôi lông mày nhíu chặt: “Nếu là quái tốt, nhưng vấn đề là…” Lão đưa ngón tay chỉ lên trời, dáng vẻ úp úp mở mở.
      Tôi giật mình hiểu ra: “Là người đó sao?”
      Lão Chương khẽ gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng về lanh lợi của tôi, sau khi suy nghĩ chút lại giậm chân : “ xem, có cái lý nào lại như vậy chứ, ràng là cấp làm hỏng chuyện, cuối cùng lại bắt đám cấp dưới chúng ta giải quyết.”
      Tôi bực mình : “Thôi cụ ơi, cháu còn chưa oán trách gì đây này, người làm việc rốt cuộc là cụ hay là bọn cháu chứ?”
      Lão già đó nhe răng toét miệng cười, dáng vẻ như muốn lấy lòng tôi: “ yên tâm, đãi ngộ lần này chắc chắn là tốt, tôi xin với cấp cho được nhận những an bài ổn thỏa nhất, tuyệt đối bạc đãi đâu.”
      Có câu này của lão ta là tôi yên tâm rồi. Lão già này tuy trước giờ năng chẳng đâu vào với đâu, nhưng con người thực ra cũng tệ, ít ra cũng rất rộng rãi với tôi. Lão ta là đãi ngộ tốt, vậy chắc chắn là kém, cho nên tôi cũng định làm khó lão ta nữa.
      Sau đó, lão ta liền kể cho tôi nghe chi tiết về nhiệm vụ lần này. Tới lúc này tôi mới được biết, ra cái tay tội phạm giết người điển trai Kim Minh Viễn kia lại là đứa con út được “boss trùm” cưng chiều nhất, tên là Trọng Hằng.
      Trước đây, khi buôn dưa lê với người chị em ở thành phố B kia, tôi từng được nghe kể về ta lần, mà dáng vẻ chị ta khi kể còn hết sức thần bí. Nội dung đại khái là gã này đẹp trai thế nào, phong lưu ra sao, lúc là có vị tiên tử này từng mây mưa, ân ái với ta, lúc lại là có vị tiên tử kia ngoài ta ra nhất quyết chịu lấy ai khác. trắng ra, ta chính là tên “dân chơi thứ thiệt phiên bản Thiên Đình”, suốt ngày chơi bời trác táng, mà trước giờ tôi vốn chẳng có chút ấn tượng tốt nào về loại người này cả.
      Có điều, vị công tử này chịu ở trời làm thần tiên cho sướng, chạy xuống nhân gian làm gì, thế lại còn giết người… Thế này chắc là phạm vào luật Trời rồi đấy nhỉ?
      Lão Chương thấy tôi tỏ ra nghi hoặc, liền chậm rãi giải thích: “Đây là quy củ của Thiên giới, cứ cách vài trăm năm là các vị đại thiếu gia đó lại phải xuống trần gian lần, coi như để trải nghiệm nỗi khổ đau của nhân gian. biết đấy, về mặt nữ sắc vị tiểu thiếu gia này… hề hề… có chút chút… được chung thủy cho lắm, kết quả là con nhà người ta tức giận, lén chạy thay đổi vận mệnh của cậu ta, lại còn nguyền rủa, dẫn cậu ta vào ma đạo. Chuyện này nhỡ mà thành , hề hề… chỉ e là dễ giải quyết cho lắm. Cho nên, cấp bắt tôi tìm người quay về quá khứ, chỉ dẫn cho cậu ta theo chính đạo.”
      Tôi rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, liền dở khóc dở cười chỉ vào mặt mình hỏi: “Cụ thấy cháu trông giống bảo mẫu lắm sao?”
      Lão Chương : “ phải rồi đấy sao, nếu cậu ta là con trai , nhất định có thể giáo dục cậu ta trở thành người vừa lương thiện, vừa chính trực…”
      Tôi muốn tát cho mình cái.
      Các bạn nghĩ nhiệm vụ này dễ làm lắm sao? Tạm chưa việc dạy dỗ đứa bé vất vả chừng nào, trách nhiệm nặng nề ra sao, chỉ riêng việc phải quay về đầu những năm tám mươi của thế kỷ trước, đó phải là gian khổ mà người bình thường có thể chịu được rồi.
      Thời đó, ở nông thôn hình như còn chưa có điện, nhà vệ sinh chắc đều là hầm cầu, ngay đến việc mua cái kẹp tóc cũng cần có tem phiếu, mọi người còn chẳng có cơm mà ăn… Nếu tôi nhớ nhầm, gã Kim Minh Viễn đó sinh ra ở vùng nông thôn miền Bắc, miền Nam như tôi làm sao có thể chịu nổi cuộc sống mỗi ngày phải ăn bánh bao nhân chứ? Mà chừng còn chẳng có bánh bao mà ăn ấy chứ[1].
      Tôi đương nhiên là chịu rồi… Tuy biết lão Chương tìm đến tôi như vậy, muốn từ chối cũng chẳng từ chối được, nhưng tốt xấu gì cũng phải ra vẻ chút, như vậy có thể tranh thủ vòi được nhiều lợi ích hơn về cho bản thân.
      “Bất kể thế nào, tiền nhất định phải nhiều.” Tôi bắt đầu vạch từng ngón tay ra tính toán cho lão già đó nghe: “Cụ cũng nhìn thấy rồi đấy, cháu là thân con chân yếu tay mềm, mấy công việc như bưng bê khuân vác chắc chắn là làm nổi. Chắc cụ định bắt cháu quay về làm ruộng để nuôi sống cái gã kia đấy chứ, như thế chừng cả hai người bọn cháu đều chết đói mất. Còn nữa, cháu nghe chỗ các cụ còn có cái loại pháp bảo gì đó có thể cất giấu đồ vật bên trong…”
      Lão Chương nghe tới đây liền lập tức ngắt lời tôi: “Cái con nhóc này chỉ ăn linh tinh thôi, làm gì có cái thứ pháp bảo nào như vậy chứ.” xong còn ngoảnh mặt qua hướng khác, dáng vẻ như chột dạ.
      Tôi khẽ hừ tiếng, giọng coi thường: “Thôi cụ ơi, bây giờ bên ngoài có ai mà biết bản lĩnh của các cụ chứ? phải là còn có loại gian di động có thể trồng cây bên trong nữa sao, còn cả loại nước thần tiên gì mà uống vào có thể làm đẹp và kéo dài tuổi thọ ấy. Cụ hãy lấy hết ra đây xem nào, cháu cũng cần cả đâu, nhưng ít nhất cũng phải cho cháu được mở rộng tầm mắt chút chứ!”
      Lão Chương tức tối : “ đừng có mà nằm mơ nữa , nếu có những pháp bảo như thế, đám quái kia còn cần phải tu luyện nữa hay sao? Cái gì mà gian di động có thể trồng cây, biết như thế là trái với quy luật tự nhiên à?”
      Ngay đến thần tiên cũng xuất rồi, còn lôi quy luật tự nhiên ra đây làm gì nữa chứ?
      Thấy tôi tỏ ra kiên quyết, lão Chương rốt cuộc đành nhượng bộ, hậm hực làu bàu: “Bảo bối có thể cất giấu đồ vật cả Thiên Đình cũng chỉ có vài cái thôi, vị tiểu thiếu gia đó hình như cũng có cái. Dù sao cũng làm việc cho cậu ta, đợi tôi về xin với cấp , rồi mang cái thứ đó đến cho tạm thời sử dụng.”
      Sau đó lão ta lại ra loạt những phép tắc quy củ gì đó, mãi đến lúc tôi phải ngáp ngắn, ngáp dài, lão mới chịu rời .
      lúc sau, lão ta lại vào với món đồ vuông vức được gói lại bằng giấy báo, vừa mở tờ báo ra vừa cất tiếng than phiền: “Cả khu nhà to bự thế này, vậy mà ngay đến viên gạch cũng tìm được, cái này phải dỡ từ bồn hoa bên ngoài kia mới có được đấy.”
      Thứ được bọc trong tờ giấy báo là viên gạch vàng rất lớn, kích thước và những đường nét hoa văn đó đều có vẻ quen mắt vô cùng. Việc lão già này có thể biến gạch thành vàng tôi biết từ lâu, vì vậy bèn bật cười trêu chọc: “Trong cái nhà này thứ nào mà chẳng được, cụ cứ nhất quyết đòi ra ngoài tìm làm gì? Cụ nhìn cái bàn hay cái tủ quần áo này xem, có gì mà được chứ?” Đương nhiên, mấu chốt là mấy thứ đó đều to hơn viên gạch này rất nhiều.
      Lão Chương thèm để ý đến tôi, vứt viên gạch vàng lên bàn, câu: “Sáng mai tôi đưa đồ đến.” Sau đó biến mất chẳng còn chút tăm tích nào.
      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhìn thấy thứ đồ mà lão Chương đưa đến ở ngay gối của mình. Đó là chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, vừa nhìn biết là đồ đắt tiền. Tôi thử đeo nó vào ngón tay cái, nhưng quả thực là vướng víu vô cùng, đành mở ngăn kéo ra tìm sợi dây mảnh màu đỏ, rồi xỏ qua chiếc nhẫn và đeo lên cổ như dây chuyền.
      Thứ đồ này thực rất dễ dùng, chỉ cần tập trung tinh thần chút là có thể cảm nhận được gian rộng lớn bên trong, cũng thể là nó rộng đến chừng nào, dù sao bên trong đó rất trống trải, chẳng có thứ gì hết. Tôi nhìn chằm chằm vào cái chăn giường, cái chăn lập tức biến mất, rồi sau đó là giường, bàn, ghế… Úi, phải làm sao mới có thể bỏ chúng ra lại được nhỉ?!
      Tôi vội gọi điện thoại cho lão Chương, hỏi han tỉ mỉ về cách sử dụng chiếc nhẫn, sau đó dùng tờ báo cũ gói viên gạch vàng kia lại, rồi lục lọi trong tủ suốt hồi lâu, tìm chiếc ba lô du lịch cũ nát nhất, nhét viên gạch vàng vào trong, và chạy thẳng đến cửa hàng vàng bạc đá quý. Loáng cái, viên gạch vàng được đổi thành tiền mặt.
      Lão Chương đưa tôi về năm 1981, khi Kim Minh Viễn mới ba tuổi. Tình hình thời đó thế nào tôi quả thực khó mà biết , nhưng các bậc tiền bối, cha rồi, có đề phòng trước tránh được tai vạ, chỉ cần tôi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, đến lúc đó gặp phải chuyện gì cũng sợ.
      Vừa khéo gặp dịp Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, tôi với mọi người trong nhà là mình ra ngoài du lịch, nhưng thực tế là cả ngày đều lượn lờ khắp nơi để mua hàng.
      Những thứ như gạo, bột mì, dầu thực vật tôi đều mua trực tiếp từ xưởng chế biến, mỗi lần xe.
      Những thứ như quần, áo, mũ, tất, giày, dép của trẻ con cũng cần phải chuẩn bị đủ, từ ba tuổi đến mười tám tuổi, mỗi mùa vài bộ, lại còn cả đồ dùng của tôi nữa… Lớn như chăn, ga, gối, đệm, như xà phòng, khăn mặt, dầu gội đầu, còn cả kẹp tóc và bấm móng tay, rồi giấy tờ giả, giấy giới thiệu giả… Về sau, tôi liền tìm cậu chuyên khắc dấu giả, bảo cậu ta khắc cho mình mười mấy con dấu, là dùng cho việc quay phim, cũng biết cậu ta có tin nữa.
      Những thứ hàng hóa này thực ra đều là chuyện , chỉ cần có tiền là có thể mua được, phiền phức nhất là tìm mua tiền cũ.
      Dù sao tôi cũng thể mang loại tiền được in vào năm 2010 để quay về thời điểm đó mua đồ được, ít nhất cũng phải dùng loại tiền sản xuất năm 1980. Vì chuyện này tôi phải nhờ cậy đến họ mình, rồi người bạn ở cục Cảnh sát của giúp tôi tìm được người buôn tiền cũ. Tôi mua luôn hơn hai ngàn đồng loại tiền được sản xuất vào năm tám mươi, toàn bộ đều là những đồng Đại đoàn kết (2)
      Mất ba ngày tôi mới tạm coi như chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, sau đó kiểm tra kỹ càng lại lượt, rồi thỉnh thoảng mua thêm ít đồ bổ sung vào.
      Ngày cuối cùng trước khi đợt nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, tôi bị lão Chương đưa về năm 1981.
      ____________________________________________________
      (1) Cây lương thực chủ yếu của người miền Nam Trung Quốc là lúa nước, còn cây lương thực chủ yếu của người miền Bắc Trung Quốc là lúa mì, nên người miền Nam thường quen ăn cơm, còn người miền Bắc thường quen ăn mì hoặc bánh bao.
      (2) Đại đoàn kết là để chỉ loại tiền có mệnh giá mười đồng lưu hành từ năm 1962 đến năm 2000 của Trung Quốc, vì ý nghĩa toàn dân đại đoàn kết của hình vẽ tờ tiền nên được gọi tên như vậy, đồng thời đây cũng là tờ tiền có mệnh giá lớn nhất Trung Quốc trong thời điểm đó.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />

      Tôi xách chiếc va li kềnh càng trong tay, lại cách khó khăn con đường núi gập ghềnh.
      Bốn bề đều là những ngọn núi lớn, mọc đủ loại cây cối xanh biếc, trong khí tràn đầy mùi hương của cây cỏ. Làn sương mờ buổi sớm còn chưa tan hết, nhưng ánh dương len lỏi qua những tán cây ở nơi đây, lác đác chiếu xuống con đường . Bầu trời dường như rất cao, thuần màu xanh biếc, mang lại cho người ta cảm giác sảng khoái vô cùng.
      Đây chính là Trung Quốc hồi đầu những năm tám mươi sao?

      dọc theo con đường núi chưa bao xa, tôi tới dưới chân núi. Hai bên đường toàn là những cây dương lớn, biết trồng được bao nhiêu năm rồi, cây nào cũng đều um tùm cành lá.
      Ngẩng đầu nhìn lên, con đường núi chạy dọc theo dòng sông , đến chỗ cách đây xa rẽ hẳn sang bên, nhưng chỗ rẽ ấy lại có cây hòe lớn, che gần hết tầm nhìn.
      Ở gần đó có dãy nhà lụp xụp cũ nát, lớp bùn trát tường sớm bong tróc quá nửa, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra được mấy hàng chữ lớn được viết bằng vôi: “Tư tưởng Mao Trạch Đông muôn năm”, “Con người mạnh dạn đến đâu, đất cho sản lượng cao đến đó”. Đây chắc đều là những tàn tích lưu lại từ thời kỳ Đại nhảy vọt và Cách mạng Văn hóa.
      nhìn chằm chằm vào mấy hàng biểu ngữ tường, tôi đột nhiên phát giác phía xa có người về hướng này, liền vội vã ngoảnh đầu nhìn lại. Quả nhiên nhìn thấy có bác tới, bác mặc chiếc áo kép màu xanh lam, và chiếc quần vải đồng màu, chân đôi dép cao su màu vàng sậm, trong tay cầm theo tẩu thuốc, cứ vài bước lại hít hơi.
      lát sau, khi bác đó đến gần, tôi có thể nhìn khuôn mặt bác, làn da màu đồng cổ, hai gò má đỏ lựng, nhưng trong mắt lại tràn đầy nét hiền hòa mà người ở thời đại chúng ta có.
      “Bác ơi, cho cháu hỏi đây có phải là Hạ Nam Oa ạ?” Tôi vội vàng bước lên phía trước, cố nặn ra nụ cười.
      Bác chớp chớp mắt nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt nửa đen nửa đỏ ra nụ cười hiền từ: “Nơi này là Trần Gia Trang, Hạ Nam Oa ở phía nam, cách chỗ này tới mấy chục dặm[1] đường cơ. Chắc cháu nhầm hướng rồi, đường tới Hạ Nam Oa qua chỗ này đâu.”
      Lão Chương chết tiệt!
      Mấy chục dặm đường núi, thế này còn phải là muốn giết tôi sao?
      Bác dường như cũng nhìn ra tôi cách nào liền hơi mấy chục dặm đường, liền nhiệt tình : “Chắc cháu vừa từ thành phố đến phải , nhìn xem này, còn xinh hơn mấy báo nữa. Nếu cháu ngại cứ vào thôn, ăn tạm bữa cơm trước rồi có gì tính sau. Đường đến Hạ Nam Oa còn xa lắm, nếu bộ chỉ e đến khi trời tối cũng chưa tới được. Ngày mai Xa Lão Bả Thức quay lại, ông ấy là người duy nhất có xe ngựa trong thôn này, nhờ ông ấy chở cháu đến đó là tốt nhất.”
      Điều này tôi mong còn chẳng được, nên cũng từ chối, mà cười hì hì đồng ý ngay: “Dạ, vậy đành làm phiền bác rồi.”
      “Khách sáo cái gì chứ, ai ra ngoài mà chẳng có lúc khó khăn, tất nhiên là phải giúp nhau rồi.” Bác vừa vừa đưa tay tới xách va li giúp tôi, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đúng là người thành phố có khác, đến cái rương đựng hành lý cũng làm đẹp thế này.”
      Tôi chỉ biết gượng cười, đây là chiếc va li đơn giản nhất mà tôi có thể tìm được, dù sao cũng thể học theo người ta, bỏ hết đổ đạc vào miếng vải rồi gói lại thành tay nải được.
      Bác quả thực rất khỏe, tay trái xách va li, tay phải cầm tẩu thuốc, vậy mà vẫn có thể bước như bay, khiến tôi phải ra sức đuổi theo phía sau mới kịp. May mà trước lúc tới đây tôi thay đôi giày da đế mềm, nếu lúc này chắc chịu nổi.
      Men theo dòng sông , sau khi qua cây cầu đá liền nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà tranh lụp xụp tụm năm tụm ba rải rác trong vùng đất trũng này. Tại đây, mỗi nhà đều có sân riêng, được bao quanh bằng hàng rào dựng từ những cây cọc gỗ, sân vườn nhà nào cũng có vẻ sạch vô cùng, ngay sát vách nhà thường đặt các loại nông cụ, có điều phần lớn những thứ đó tôi đều chẳng biết tên.
      Liên tục có những con mèo, con chó thò đầu ra ngoài hàng rào nhìn về phía chúng tôi, thỉnh thoảng lại “gâu gâu” vài tiếng. Suốt dọc đường chúng tôi gặp ít người trong thôn, ai nấy đều có vẻ đen đúa, ăn mặc giản dị, thủng quần cũng vá áo, nhưng lạ điều là khuôn mặt họ đều tràn ngập nụ cười, trong đôi mắt ánh lên vẻ hiền hòa mà kiên định.
      đường bác ngừng cất tiếng chào mọi người trong thôn, tất nhiên cũng có người hỏi về tôi, bác liền ngẩng cao đầu lớn tiếng trả lời: “ bé này là người thành phố, muốn đến Hạ Nam Oa. Tôi thấy ấy chỉ có mình, lại tiện, nên mời về nhà ăn bữa cơm.”
      “Đến từ thành phố cơ à…”
      “Còn phải , nhìn quần áo của ấy , lần trước hai nhà họ Ngô từ huyện về ăn mặc cũng được đẹp như vậy.”
      “… Mặt trắng thế kia, tay mịn thế kia, vừa nhìn là biết chưa làm việc nặng bao giờ.”
      “Chắc là người có học rồi…”

      Bác dẫn tôi chừng nửa dặm đường, rốt cuộc đến nhà bác ấy. Cũng giống như bao căn nhà khác ở vùng nông thôn, cái sân trước nhà rất bằng phẳng, nhà chỉ có hai gian, bức tường bên ngoài được trát bằng bùn, cửa sổ làm rất , nên nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy mảng đen thui, thể thấy thứ gì.
      “Vào đây ngồi, vào đây ngồi nào!” Bác vén rèm cửa lên, dẫn tôi vào nhà, rồi thẳng đến chỗ chiếc giường lò[2], ngồi xuống, sau đó vỗ mấy cái vào chỗ trống bên cạnh, lớn tiếng : “Ngồi đây cháu!”
      Trong nhà thực ra cũng tối như lúc nhìn vào từ bên ngoài, tường dán báo cũ, nhìn cũng sạch gọn gàng, giường lò được trải chiếu, lại đặt thêm chiếc bàn vuông vức. Bác cởi giày ra, co chân lại, ngồi xếp bằng giường.
      Tôi từ lớn lên ở miền Nam, đối với những thứ này đều cảm thấy rất mới lạ, thấy bác tính tình sảng khoái, tôi cũng làm bộ làm tịch, liền lập tức bỏ giày ra, học theo bác ngồi xếp bằng giường.
      “Úi chà chà…” Bác nhìn chằm chằm vào chân tôi, tấm tắc : “Đúng là con thành phố có khác, nhìn đôi tất này này, cứ gọi là trắng nõn, người nông thôn như bác đây còn chưa từng được thấy bao giờ ấy chứ.”
      Bác đôi tất vải, đen thui, nhìn có vẻ như tự tay làm. Nghe bác như vậy, tôi vội vàng mở va li, rồi lấy từ trong đó ra đôi tất mới: “Bác thích như vậy, đôi tất này cháu xin tặng bác.”
      “Vậy sao được!” Bác kiên quyết từ chối, vẻ mặt nghiêm túc bảo: “Bác mời cháu về nhà ăn cơm phải là vì tham đồ của cháu. Đôi tất này vừa nhìn biết là đồ đắt tiền, chắc phải mất tới mấy hào mới mua được, người nông thôn bọn bác cần phải lãng phí như vậy.” Sau đó cho tôi phân bua gì nhét trả lại đôi tất cho tôi.
      “Cháu nghỉ ngơi lát , bác vào bếp nướng lại bánh chút cho nóng.” Bác làm việc gì cũng có vẻ vội vàng hăm hở, vừa xong liền nhảy ngay xuống giường, xỏ giày vào và rời luôn.
      Trong nhà chỉ còn lại mình tôi, khiến tôi nhất thời khó có thể thích ứng nổi.
      ________________________________________
      Tôi ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh được lát, bác lại vào nhà, mỗi tay cầm chiếc bát lớn, gọi tôi tới ăn cùng.
      Trong chiếc bát tay phải bác chồng bánh vàng ươm, biết làm bằng gì, mùi rất thơm, chiếc bát còn lại đựng canh, bên trong có rau cải và trứng gà, lớp cùng còn láng váng mấy giọt mỡ.
      Thời buổi này mọi người đều nỡ ăn trứng gà, cứ tích cóp lại rồi mang bán lấy tiền tiêu, bác này vừa mới gặp lần đầu mời tôi uống canh trứng như vậy, quả đúng là người vừa chân thành vừa hiếu khách.
      Lúc này tôi cũng đói, liền cảm ơn bác tiếng, sau đó cầm chiếc bánh lên nhúng vào canh trứng mà ăn. Mới chiếc bánh khiến tôi no căng bụng, bác còn sợ tôi khách sáo, ngừng giục tôi ăn thêm, sau đó thấy tôi no quá rồi, liền lắc đầu : “Người có học cũng lạ đấy, ăn cơm mà ăn ít như mèo, may mà phải ra đồng làm việc, nếu chắc vừa xuống ruộng là bụng đói ngay rồi.”
      Tôi chỉ biết cười gượng.

      Sau khi ăn uống no nê, tôi và bác liền ngồi tán gẫu với nhau, bác tất nhiên cũng hỏi tôi tới Hạ Nam Oa làm gì.
      Lý do cho chuyện này tôi nghĩ sẵn từ lâu, vì vậy bèn lập tức trả lời: “Thực ra cháu tới đó là để tìm người.”
      Sau đó tôi kể hết những gì mà mình chuẩn bị sẵn cho bác nghe. Nghe xong, bác liền cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới : “Kim Vân Sơ mà cháu có phải là cái cậu trắng trẻo đeo kính, về sau đến ở rể ở nhà họ Triệu ?”
      Tôi sao ngờ được ở Trần Gia Trang này cũng có người biết cha của Kim Minh Viễn, liền vội vã gật đầu: “Chính là ấy đấy ạ. Cháu cũng vừa mới biết tin từ đầu năm nay thôi, nghe được chuyện này, bà ngoại liền giục cháu lập tức tìm người. Nhưng lúc cháu chuẩn bị bà lại bị bệnh, nằm liệt giường hơn hai tháng trời, cuối cùng vẫn qua khỏi. Trước lúc xa, bà dặn dò cháu mãi, là nhất định phải đón họ và con trai của ấy về, cho bọn họ nhận tổ quy tông.”
      Theo lời của lão Chương, lúc này cha của Kim Minh Viễn qua đời, trong nhà chỉ còn lại cậu bé mồ côi ba tuổi Kim Minh Viễn, mà , lúc này chắc ta vẫn tên là Triệu Minh Viễn, về sau được cậu của ta nhận nuôi. Tôi thầm nghĩ lúc này nông thôn vẫn còn nghèo, nhà nào chẳng có tới mấy đứa con. Cậu của Kim Minh Viễn chắc cũng muốn nuôi thêm đứa nhóc còn như vậy, chỉ cần chịu bỏ ra ít tiền, lo gì ông ta nhả người.
      “Vậy đúng rồi!” Bác thở vắn than dài, tỏ ra thông cảm với tôi: “Nhưng giá cháu đến sớm hơn chút tốt, thầy Kim đó qua đời từ hai tháng trước rồi.”
      “Cái gì cơ ạ?” Tôi lập tức nhảy ngay từ chiếc giường lò xuống, giả bộ vô cùng sợ hãi và bàng hoàng.
      Bác chậm rãi kể lại: “Nhà bác có con lấy chồng ở Hạ Nam Oa, nên bác cũng từng gặp thầy Kim đó lần. Năm 77, cậu ta kết hôn với con thứ ba của nhà họ Triệu ở Hạ Nam Oa, chưa đầy năm sinh được đứa con trai. Tiếc là người tốt thường chẳng sống lâu, hai người đó đều đoản mệnh, cả hai lần lượt qua đời, để lại đứa con mới ba tuổi. Nhà họ Triệu chỉ có mỗi mình ba đó, nên thôn bọn họ mới kêu họ của ba nhận nuôi đứa bé. Nhưng vợ của cái gã đó là tuồng đanh đá chua ngoa, sống chết chịu nhận, về sau còn gây rối lên tận xã, cứ vứt đứa bé ngoài sân ủy ban rồi la lối om xòm. Cuối cùng, Bí thư Lưu phải đứng ra, kêu thôn bọn họ chia nhà cửa, đất đai của nhà họ Triệu cho ả, tới lúc đó ả mới chịu thôi.” Có lẽ vì nghĩ đến số phận bi thảm của đứa bé kia, đôi mắt bác bắt đầu ửng đỏ lên như sắp khóc.
      “Vậy phải làm sao đây?” Tôi nghiến răng nghiến lợi : “Mặc kệ thế nào cháu cũng phải đón đứa bé về, bọn họ muốn nhà cửa đất đai cho bọn họ, cháu cần, chỉ cần trả đứa bé lại cho cháu là được.”
      “Ả đàn bà chua ngoa đó lòng dạ xấu lắm!” Bác : “Nếu ả biết cháu là của đứa bé, còn mất công từ thành phố tới đây để đón nó về, nhất định ả giấu thằng bé rồi lừa tiền của cháu. Hay là cháu đợi ông lão nhà bác về, rồi chúng ta bàn bạc với nhau chút, cùng nghĩ cách đón đứa bé về đây.”
      Bác bằng lòng giúp đỡ như vậy, tôi tất nhiên là cảm kích vô cùng. nữa ở nơi này tôi cũng là người ngoài, cho dù có cầm tiền gặp người đàn bà đanh đá kia, cũng chưa chắc thuận lợi đón được đứa bé về, chừng còn rút dây động rừng nữa ấy chứ.
      chuyện với bác được lúc, bên ngoài chợt có khách tới, đều là người dân trong thôn đến đây để xem chuyện lạ. Bọn họ , cười cười, ngồi kín cả chiếc giường lò, thậm chí có hai thím còn mang theo ít đồ ăn tới, đều là hoa quả nhà trồng, tuy phải là thứ đồ gì đắt đỏ, nhưng trong thời buổi mà chỉ riêng ăn no mặc ấm vấn đề như giờ, hành động này quả thực là vô cùng đáng quý.
      Trước khi tới đây, tôi làm khá nhiều giấy tờ giả, để tiện cho công việc sau này, địa chỉ chứng minh thư tôi viết là Bắc Kinh, cho nên mọi người vừa hỏi tôi là người ở đâu, tôi liền trả lời ngay rằng mình từ Bắc Kinh tới. Nghe vậy, mọi người trong nhà liền nháo nhào cả lên, hỏi tôi đủ thứ chuyện từ trời xuống dưới biển. May mà hồi học đại học, tôi cũng từng ở Bắc Kinh vài năm, trả lời mấy câu hỏi này đều có vấn đề gì, khiến mọi người đều hết sức ngưỡng mộ.

      Buổi trưa tôi nghỉ ngơi trong nhà bác chút, đến chiều theo bác ra ngoài dạo xung quanh. Đến khi trời gần tối, bác trai rốt cuộc về.
      Mọi người trong Trần Gia Trang đa phần đều mang họ Trần, nếu cũng có chút dây mơ rễ má gì đó. Trong dòng họ, bác trai đứng hàng thứ ba, nên mọi người đều gọi là chú Ba Trần. Sau khi biết chuyện này tôi liền chuyện với bác về cách xưng hô chút, rồi cũng học theo mọi người mà gọi hai bác là chú Ba, thím Ba. Chú Ba Trần có lẽ vừa từ chợ về, chiếc xe bò có đặt mấy chiếc sọt rỗng, ngừng lắc lư qua lại theo tiếng lăn lộc cộc của bánh xe bò.
      Thím Ba sinh được ba con , cả ba đều lấy chồng, trong nhà chỉ còn lại hai chú thím, nên khỏi có đôi phần hiu quạnh. Thấy trong nhà có khách đến, chú Ba Trần cũng hết sức nhiệt tình. Sau đó, thím Ba liền kể lại chuyện của tôi, nghe xong chú Ba hề do dự chút nào, lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Cháu yên tâm, chuyện này cứ để chú thím giải quyết. Ngày mai chú tới Hạ Nam Oa chuyến, giúp cháu mang đứa bé về đây.”
      Thấy chú Ba Trần nhiệt tình như vậy, trong lòng tôi hết sức ấm áp, sau khi suy nghĩ chút, liền lục trong va li ra chai rượu tặng cho chú. Ban đầu chú Ba còn định từ chối, nhưng vừa ngửi thấy mùi rượu, cánh tay liền lập tức đơ ra, miệng chóp chép: “Rượu này thơm quá!”
      Thím Ba kìm được giọng làu bàu: “Tôi còn nghĩ sao cái rương này lại nặng đến thế đấy, hóa ra là đựng lắm đồ như vậy…”
      Tôi: “…”

      _____________________________
      (1) Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, dặm tương đương với 500 mét.
      (2) loại giường đặc trưng của người miền Bắc Trung Quốc dùng để chống lạnh, thường được xây sát tường bằng gạch sống, phía dưới thông với ống khói của bếp nấu nướng sau nhà, có thể nhóm lửa để sưởi ấm.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />

      Sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng chú Ba Trần cùng đưa tôi Hạ Nam Oa.
      Chú Ba Trần vốn muốn đưa tôi theo, là đường xá gập ghềnh, sợ tôi chịu nổi. Về sau thấy tôi kiên quyết, chú đành đồng ý, nhưng lại nháy mắt ra hiệu với thím Ba. lát sau, thím Ba bèn kéo tôi qua bên, thấp giọng bảo: “Cháu cũng được thôi, nhưng bộ quần áo này của cháu quả là bắt mắt quá, đến lúc đó vừa vào thôn, mọi người ắt đổ xô đến xem ngay, phải thay mới được!”
      Tôi làm gì còn bộ quần áo nào “giản dị” hơn nữa, cuối cùng đành phải mượn chiếc áo cũ của thím Ba khoác ra ngoài, sau đó lại thay đôi giày vải, rồi mới cùng chú thím lên xe bò.
      Đường quả đúng như lời chú Ba , xóc lên xóc xuống làm mông tôi như muốn nứt ra thành bốn mảnh, may mà ngồi xe bò còn thông gió, nên tôi bị say xe.
      Khi trời sắp về trưa, chúng tôi cũng tới được Hạ Nam Oa, vừa mới vào thôn có người tới chào hai vợ chồng chú Ba rồi.
      “Chú Ba Trần lại đến thăm con đấy à?”
      em này là họ hàng của chú thím sao, trông trắng trẻo quá!”
      Còn có người cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như là ngắm động vật quý hiếm vậy. Tôi vội cúi đầu xuống, vớ lấy nắm tro ván xe, ngoảnh đầu bôi lên mặt. Thím Ba ở bên cạnh thấy thế kìm được bật cười.
      Hạ Nam Oa này hình như khá giả có hơn Trần Gia Trang chút, người dân trong thôn gầy gò và đen nhẻm như người ở Trần Gia Trang. Có điều, chắc là vì ấn tượng xấu từ trước với cậu mợ của Kim Minh Viễn, nên tôi cứ luôn cảm thấy bọn họ được chất phác như người dân ở Trần Gia Trang.
      Xe bò mạch tới tận sân nhà con của chú Ba Trần, thím Ba gọi to tiếng, trong nhà lập tức có chừng hơn hai mươi tuổi chạy ra. Nhìn thấy hai chú, đó lập tức cười tươi hớn hở : “Cha, mẹ, cha mẹ tới chơi ạ!”
      Chú Ba Trần gọi tôi cùng vào nhà, những người tới xem chuyện náo nhiệt bên ngoài cũng muốn chạy vào theo, nhưng bị con của chú Ba đóng cửa, chặn ở bên ngoài.
      Vừa vào nhà, thím Ba liền kể ngay chuyện của tôi cho con nghe. Con thím Ba vừa nghe chuyện này có liên quan tới ả đanh đá của nhà họ Triệu, lập tức đồng ý giúp đỡ ngay: “ ả ngoa ngoắt đó vừa tham lam vừa lười nhác, thường ngày chẳng chịu làm việc gì, chỉ thích lợi dụng người khác, đối xử với nhóc Ngưu cũng tệ lắm. Trong thôn bọn chị có ai mà mắng ả đâu. Em Chung đến để đón người như vậy, chị đây tất nhiên phải giúp chứ, nhóc Ngưu theo em có cái ăn cái mặc, chị cũng coi như tích đức rồi.”
      Bà chị này cứ câu nhóc Ngưu, hai câu nhóc Ngưu, khiến tôi ngây người ra suốt hồi lâu mới hiểu, chắc tên hồi của Kim Minh Viễn chính là nhóc Ngưu.
      Cả nhà chú Ba Trần cùng chung sức bàn bạc hồi, lát sau con chú Ba liền khẽ gật đầu với tôi: “Giờ chị chuyển lời ngay đây, vừa khéo sáng nay cả của nhà họ Triệu lên huyện rồi, ả đanh đá đó chắc chắn là tìm cơ hội để tống cổ nhóc Ngưu . Chị đoán chắc chỉ cần dăm ba đồng là có thể đón nhóc Ngưu về thôi.”
      Tôi sợ bà chị này chỉ vì chút tiền mà lại cãi nhau với ả đanh đá kia, liền vội vàng : “Tiền là chuyện thôi, quan trọng là phải đưa được người về. Thằng bé ở đó thêm ngày nào, coi như là phải chịu tội thêm ngày đó, trong lòng em quả thực rất khó chịu.”
      Con chú Ba cười với tôi: “Em cứ yên tâm, chị hiểu mà.” xong, liền xỏ giày vào ra ngoài.
      Chẳng bao lâu sau, con chú Ba tươi cười quay về, vừa vào nhà liền gật đầu với tôi, thấp giọng : “Em cứ đợi đó, đảm bảo lát nữa người tới ngay.”
      Quả nhiên, chưa hết tuần trà, tôi nghe ngoài sân có người lớn tiếng gọi: “ em Hải Đường có nhà vậy?”
      “Năm đồng?” Khi nghe thấy cái giá này tôi kìm được nghiến răng ken két, ả đàn bà khốn khiếp này, chỉ năm đồng mà bán cháu mình rồi, khỏi cần cũng biết thường ngày ả đối xử với thằng bé tệ bạc ra sao. May mà hôm nay người tới là tôi, lỡ như là kẻ buôn người trời đánh nào đó, cuộc đời của thằng bé coi như hỏng luôn rồi.
      Tôi cố đè nén phẫn nộ trong lòng, dám thò đầu ra ngoài xem, sợ bị ả đàn bà đanh đá đó phát ra điều gì khác thường, chỉ lẳng lặng gật đầu với thím Ba.
      Thím Ba hiểu ý, liền xoay người ra ngoài sân, nhưng cũng vội trả lời, mà chậm rãi : “Thế này , hãy đưa đứa bé đến đây trước , nếu ưng ý tất nhiên là dễ chuyện, còn nếu ưng, chúng tôi cũng để phải thiệt, trả đồng, coi như là tiền công lại.”
      Người đàn bà đó lập tức đồng ý ngay, rồi vội vã chạy ra bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, ta bế theo đứa bé gầy nhom tới. Thím Ba đón lấy đứa bé, kìm được giọng làu bàu: “Sao lại gầy như vậy chứ?”
      Người đàn bà đó chỉ cười gượng gạo, gì.

      Sau đó liền có mấy tiếng bước chân vang lên, ánh sáng ngoài cửa bị chặn mất. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy thím Ba ôm theo đứa bé vào nhà, giọng : “Đây chính là nhóc Ngưu đấy.”
      Trời lạnh thế này, đến tôi còn phải mặc áo khoác bông, vậy mà thằng bé lại chỉ mặc chiếc áo đơn cũ nát, hơn nữa còn rộng hơn cỡ, dưới chân giày, đôi chân bẩn thỉu lộ ra bên ngoài tím tái vì lạnh. Lại nhìn cái dáng người gầy gò bé kia, nào có giống với đứa bé ba tuổi, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, cũng vì thế nên đôi mắt thằng bé trông càng to hơn, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, chân tay co rúm lại nấp trong lòng thím Ba, dám nhìn ai khác.
      Thằng bé này, quả thực là quá đáng thương!
      “Thế này…” thể là tại sao, lòng tôi bỗng cảm thấy chua xót, rồi nước mắt bắt đầu tuôn rơi, cổ họng khó có thể phát ra thành tiếng, chỉ biết vội vàng đón lấy thằng bé và ôm chặt.
      “Hai cháu cứ chuyện , tôi ra ngoài này chút.” Thím Ba .
      Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện tiền, vội vàng móc từ trong ví ra tờ tiền giấy năm đồng đưa cho thím Ba, rồi lại : “Thím Ba, cháu biết nên cảm ơn thím thế nào mới phải. Đúng rồi, có thể phiền chị Hải Đường đun cho cháu chút nước nóng ạ, cháu muốn tắm cho thằng bé.”
      Thím Ba khẽ “ừ” tiếng, rồi xoay người bước ra cửa.

      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn tôi, tôi mới ngồi xuống ngắm nghía kỹ thằng bé.
      “Minh Viễn, Tiểu Minh Viễn.” Tôi dịu dàng gọi tên của nó. Thằng bé cuối cùng chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng cái miệng vẫn mím lại chặt, dáng vẻ như hết sức sợ hãi.
      “Tiểu Minh Viễn, của cháu, đến đây để đưa cháu về. Cho nên, cháu cần phải sợ, chăm sóc cháu tốt, sau này còn ai bắt nạt cháu nữa…”
      Bất kể tôi thế nào, thằng bé vẫn chịu mở miệng. Trong lòng tôi biết , là do tâm lý của nó bị ám ảnh, trong thời gian ngắn chắc chắn thể trở lại bình thường. Tuy có chút buồn bã, nhưng tôi cũng sốt ruột, mà lẳng lặng xoay người tìm bộ quần, áo, giày, tất hoàn chỉnh từ trong chiếc nhẫn, mang ra cho nó thay.
      Khi tắm, thằng bé rất ngoan ngoãn, đôi mắt cứ mở tròn xoe, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn tôi. Tôi chỉ coi như nhìn thấy, vẫn vui vẻ xoa xà phòng cho nó.

      Bởi vì chị Hải Đường cậu của Minh Viễn biết lúc nào về, sợ lại xảy ra chuyện gì đó, nên chúng tôi chẳng kịp ăn cơm trưa, vội vã ngay. May mà buổi sáng trước lúc , thím Ba có mang theo mấy cái bánh bên người, lúc này liền chia mỗi người hai cái ăn tạm lót dạ. Trong chiếc nhẫn gian của tôi thực ra cũng có ít đồ ăn vặt, như bánh ngọt, bánh quy, thịt bò khô, ngay đến sữa bò cũng có, nhưng vì sợ thím Ba hoài nghi nên dám lấy ra.

      Tờ mờ tối, chúng tôi mới về đến Trần Gia Trang.
      Bởi vì ở đây còn chưa kéo điện, người dân trong thôn lại dám lãng phí, chưa tối hẳn chưa thắp đèn dầu, cho nên đường tối mịt. Hai vợ chồng chú Ba đều sớm quen với điều này, còn tôi lo Tiểu Minh Viễn sợ, nên ngừng chuyện với nó.
      Chuyện hôm nay tuy rằng suôn sẻ, thuận lợi, nhưng dù sao cũng phải thấp thỏm lo âu suốt cả ngày, nên bây giờ tôi cũng hơi mệt. Tuy nhiên, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ngoài sân, tâm trạng tôi bất giác trở nên thoải mái hơn nhiều. Cúi đầu nhìn Tiểu Minh Viễn, chỉ thấy chú nhóc tuy vẫn mím chặt môi chịu gì, nhưng đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào lũ gà ngừng chạy qua chạy lại trong sân…
      Thừa dịp chú Ba, thím Ba đều bận rộn, tôi lén lấy ra chiếc bánh ngọt từ trong nhẫn gian, rồi bóc vỏ đưa cho Tiểu Minh Viễn, giọng : “Ăn tạm cái này , nhé!”
      Tiểu Minh Viễn né tránh chút, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập tâm trạng khó có thể miêu tả bằng lời. Nó hấp háy đôi mắt chút, rồi lại cụp mí mắt xuống, hai hàng lông mi dài như run rẩy ngừng.
      Tôi chuẩn bị lên tiếng dỗ dành, nó đột nhiên đón lấy chiếc bánh ngọt, rồi xoay người vào trong nhà. Tôi đứng dậy đuổi theo được vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền dừng chân lại.

      Buổi tối lại ăn bánh canh với bánh bao nhân, nóng hổi đúng là nóng hổi, nhưng hai ngày nay được ăn thịt, người vốn quen cuộc sống thời đại như tôi bắt đầu chịu nổi rồi.
      Lúc ăn cơm, chú Ba hỏi tôi sau này có dự định gì, tôi suy nghĩ chút, cảm thấy bây giờ mang Tiểu Minh Viễn vào thành phố phải là quyết định sáng suốt. Tuy trong túi tôi có ít giấy tờ giả, nhưng nghe thời buổi này hộ khẩu ở thành phố bị quản lý rất nghiêm, muốn đăng ký hộ khẩu ắt phải là chuyện dễ. Chẳng bằng ở lại Trần Gia Trang này, giải quyết xong chuyện hộ khẩu rồi có gì tính tiếp.
      Sau khi ngẫm nghĩ lát, tôi bèn chậm rãi trả lời: “ giấu gì chú Ba, thực ra hôm qua vừa đến Trần Gia Trang cháu thích ngay nơi này rồi, non xanh nước biếc, phong cảnh cũng đẹp. Tiểu Minh Viễn bây giờ còn , nếu cháu đột nhiên đưa nó vào thành phố, chỉ sợ nó khó mà thích ứng ngay được. Do đó, cháu định ở lại Trần Gia Trang thời gian, đợi Tiểu Minh Viễn lớn thêm chút rồi tính.” xong, tôi lại nhắc đến chuyện đăng ký hộ khẩu, hy vọng chú Ba có thể đưa ra ý kiến giúp.
      “Thôn bọn thím đúng là rất tốt mà!” Thím Ba vừa nghe tôi khen Trần Gia Trang, lập tức vui vẻ cất tiếng phụ họa theo.
      Chú Ba lại suy nghĩ chu đáo hơn nhiều, sau khi cúi đầu uống ngụm canh lớn, liền trầm giọng nghiêm túc : “Cháu phải suy nghĩ cho kỹ đấy, dù sao cháu cũng là người thành phố, nếu đăng ký hộ khẩu ở thôn bọn chú, sau này muốn chuyển lại vào thành phố dễ đâu. Cháu là người có văn hóa, chịu ở lại vùng nông thôn này sao?”
      Tôi cười đáp: “Nghe chú kìa, sống ở đâu mà chẳng giống nhau chứ. Trong thành phố cũng có gì tốt cả đâu, chừng mấy chục năm nữa người thành phố lại đổ xô hết về nông thôn ấy chứ.”
      Thấy tôi năng chân thành như vậy, chú Ba rốt cuộc yên tâm, khuôn mặt trở nên tươi cười vui vẻ, cùng tôi tán gẫu suốt hồi lâu. Sau đó chú còn hứa sáng mai dẫn tôi tìm trưởng thôn, giải quyết dứt điểm chuyện đăng ký hộ khẩu.
      Tôi lại hỏi chú xem nhận nuôi Tiểu Minh Viễn có cần làm thủ tục gì , định ngày mai lên thị trấn làm luôn thể, ngoài ra cũng cần mua số đồ dùng hàng ngày. Còn cả việc nơi ở cũng cần phải giải quyết. Chỉ độ hai, ba ngày còn có thể ở tạm nhà chú Ba, nhưng nếu quyết định ở lại Trần Gia Trang rồi, tất nhiên phải tính toán dài lâu, dù sao cũng thể ở mãi nhà người khác được.
      Chú Ba cách nhà bọn họ ba hộ có căn nhà , là nơi ở của các thanh niên tri thức trong phong trào “Về nông thôn” trước đây. Nhà đó trước có sân, sau có ao, diện tích cũng , nhưng mấy năm nay có người ở rồi, chắc là cần phải dọn dẹp lại chút. Còn về thủ tục nhận nuôi trẻ con, chú Ba , ở nông thôn này thích nuôi cứ mang về nuôi, những thủ tục đó chưa từng nghe tới bao giờ cả.
      Nhưng tôi vẫn yên tâm, nếu phía bên đó có ý kiến gì còn dễ , nhưng lỡ như cậu của Minh Viễn tìm đến đây gây chuyện thực là phiền phức rồi, vì dù sao tôi cũng phải là của Minh Viễn. Suy nghĩ chút, tôi vẫn quyết định ngày mai phải lên huyện chuyến, mà hơn nữa, phải là còn cần “mua đồ” hay sao?
      Buổi tối tôi và Tiểu Minh Viễn ngủ cùng phòng, thằng bé vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, lúc ăn cơm gần như chẳng năng gì. Tôi cũng ép nó, rửa mặt cho nó xong liền giúp nó cởi quần áo, rồi thay vào bộ quần áo ngủ.
      Thằng bé vẫn có chút rụt rè, nhưng hiển nhiên là rất hứng thú với bộ quần áo ngủ vừa đẹp vừa mới này, lúc ngó bên trái, lúc lại nhìn bên phải, trong mắt tràn ngập nét vui mừng.
      Tôi giúp nó xắn tay áo và ống quần lên, sau đó lại hôn đánh chụt cái lên má nó, thấp giọng : “Tiểu Minh Viễn đáng !”
      Khuôn mặt thằng bé lập tức đỏ bừng, cái miệng hơi mấp máy, dường như vừa mừng rỡ mà lại vừa ngượng ngùng.
      ngủ thôi!” Tôi thổi tắt đèn, rồi xoay người ôm nó vào lòng, đắp chăn cẩn thận, từ từ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4

      <img class="aligncenter" alt="" src="http://dl3.glitter-graphics.net/pub/1308/1308543vtfksoi7dt.gif" border="0" />


      Buổi sáng tôi bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức.
      Vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó lặng lẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau ngày ở cùng nhau, Tiểu Minh Viễn dường như thân thiết với tôi hơn chút, trong mắt còn vẻ đề phòng. Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể cảm giác được ai lòng tốt với mình.
      “Chào buổi sáng!” Tôi mỉm cười cất tiếng chào chú nhóc, lại khẽ vỗ lên bầu má bé bỏng của nó cái. Trông chú nhóc rất đáng , khuôn mặt thanh tú, đường nét ràng, bây giờ có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của chàng điển trai trong tương lai, chỉ là hơi gầy gò chút. Nhưng sao cả, đợi sau khi sắp xếp tất cả xong xuôi, mỗi ngày đều được ăn cá ăn thịt, thằng bé béo lên mới là lạ.
      Khuôn mặt Tiểu Minh Viễn đỏ bừng lên, vội vàng loạng quạng bò dậy khỏi giường. Tôi sợ nó bị cảm lạnh, liền vớ lấy bộ quần áo ở đầu giường định mặc vào giúp nó, nhưng nó chịu, mãi mấy giây sau mới lí nhí : “Cháu tự biết mặc.”
      Đây là lần đầu tiên nó mở miệng chuyện, khiến tôi rất vui mừng, tất nhiên là cũng chiều theo ý nó, cười híp mắt lại đưa quần áo cho nó, còn cố ý : “ hay giả đấy, cháu còn như vậy mà biết tự mặc quần áo rồi sao? Đừng có khoác đấy nhé!”
      Tiểu Minh Viễn có chút sốt ruột, vội giành ngay lấy chiếc áo và trùm lên người. Có lẽ vì chưa mặc áo len trùm đầu bao giờ, chỉ nhớ hôm qua được tôi mặc cho thế nào, nên chú nhóc cứ thế trùm chiếc áo len lên đầu, nhưng lại tìm được cổ áo đâu, sau khi kêu lên mấy tiếng liền ngã ngửa ra giường, khiến tôi kìm được cười vang ha hả.
      Cười xong tôi lại giúp nó mặc áo, còn dạy nó từng chút , như khóa phải kéo thế nào, dây giày phải buộc ra sao nào. Tiểu Minh Viễn mở to đôi mắt tròn xoe, nghe với vẻ rất nghiêm túc.

      Buổi sáng sau khi ăn uống qua loa, tôi liền nhờ chú Ba Trần dẫn tới nhà trưởng thôn để đăng ký hộ khẩu cho mình và Tiểu Minh Viễn. Dù sao cũng có chuyện cần nhờ vả người ta, nên tôi mua gói đường đen và chiếc bánh ngọt mang theo.
      Lúc ra khỏi cửa, Tiểu Minh Viễn cứ mực bám lấy áo tôi chịu buông tay, đôi mắt long lanh sáng rực, bộ dạng như thể sắp bật khóc. Tôi suy nghĩ chút liền hiểu ra, có thể thằng bé lo tôi rồi về nữa, cuối cùng tôi quyết định dắt nó theo.
      Sau khi biết ý của chúng tôi, Trưởng thôn Trần do dự gì đồng ý ngay, nhưng những thứ mà tôi mang theo thế nào cũng chịu nhận, còn lớn tiếng : “Sau này đều là người cùng thôn rồi, còn khách sáo như vậy làm gì chứ? Chỉ là đăng ký hộ khẩu thôi mà, mang theo những thứ này để mọi người trong thôn nhìn thấy, họ lại chẳng chỉ trích tôi hay sao?”
      Tôi kìm được đỏ bừng cả mặt, trong lòng thầm nghĩ người thời đại này đúng là thuần phác! Nếu đổi lại là thế kỷ hai mươi mốt của chúng ta, mang theo thứ đồ trị giá mấy trăm đồng tới người ta còn chê ít ấy chứ.
      Có điều tôi cũng nhất quyết chịu nhận lại mấy thứ ấy, mà thêm: “Chú đừng hiểu lầm mà, cháu cũng chỉ là có chút lòng thành để cảm ơn chú thôi. Sau này còn có nhiều chuyện cần nhờ đến chú, nếu ngay đến chút đồ này mà chú cũng chịu nhận, cháu làm sao dám đến tìm chú nữa.”
      Chú Ba ở bên cạnh cũng lên tiếng giúp: “Bác cứ nhận lấy , cũng đâu phải là thứ gì đáng tiền, đến nỗi bị người ta chỉ trích đâu. Nếu bác nhận, trong lòng cháu Chung đây cũng cảm thấy áy náy. Hơn nữa, vẫn còn việc cần nhờ đến bác đây này.” xong, chú lại nhắc đến chuyện căn nhà cũ kia.
      Trưởng thôn Trần hơi do dự chút, : “Đó dù sao cũng là tài sản chung của thôn, lần trước nhà họ Ngưu muốn xin về cho con trai lấy vợ mà tôi chịu, nếu bây giờ chia cho cháu Chung đây, e bị người khác ra vào.”
      “Bà vợ nhà họ Ngưu đó là tuồng biết xấu hổ, bản thân vốn thiếu nhà, vậy mà vẫn cứ muốn được chia thêm. Còn cháu Chung đây…”
      Chú Ba định lớn tiếng tiếp, nhưng tôi vội vàng ngắt lời: “Trưởng thôn Trần cũng đúng lắm, lý nào mà cháu vừa đến đây được nhận ngay nhà của thôn. Hay là thế này , chú hãy thương lượng với mọi người trong thôn chút, rồi đưa ra cái giá đại khái, coi như bán cho cháu căn nhà đó. Chú xem như vậy có được ?”
      “Vậy sao được chứ, cháu là , thế lại còn phải nuôi trẻ con…” Trưởng thôn Trần có chút khó xử, có thể nhìn ra, ông cũng rất thông cảm với hoàn cảnh phải nuôi trẻ con của tôi.
      “Dù thế nào cũng thể để chú phải khó xử được.” Hơn nữa, sau này tôi còn phải ở lại Trần Gia Trang, nếu khiến người dân trong thôn bất mãn, những ngày tháng về sau tôi phải sống thế nào đây chứ?
      Trưởng thôn Trần suy nghĩ lát, cuối cùng mới nghiến răng : “Chuyện này tôi quyết định là được rồi, căn nhà đó bỏ mấy năm nay, nếu sửa sang lại chút cũng ở được. Thế này , cháu bỏ ra ba mươi đồng, rồi tôi gọi thêm mấy người trong thôn, bảo bọn họ dành ra vài ngày sửa sang lại căn nhà giúp cháu, còn về tiền mua nhà thôi bỏ qua .”

      Việc hộ khẩu và nhà cửa được giải quyết xong xuôi, tôi tạm thời phải lo gì nữa, đường về cảm thấy nhõm vô cùng, ngừng trêu đùa Tiểu Minh Viễn cho nó chuyện. Chú Ba chỉ cầm cây tẩu thuốc mỉm cười nhìn bọn tôi, thỉnh thoảng lại nhả ra hơi khói, lấy đó làm niềm vui.
      Sau khi trở về, tôi lại chuyện này với thím Ba, vừa nghe phải bỏ ra những ba mươi đồng, thím Ba liền kìm được than vãn: “Thím biết trong tay cháu chắc vẫn còn tiền, nhưng ngày tháng sau này còn dài, cháu lại là người có học, làm công việc đồng áng được, coi như là có nguồn thu, đến lúc đó miệng ăn núi lở, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng đủ sống cho mấy năm đây? Sau này vẫn nên tiết kiệm chút!”
      Tôi vội vàng gật đầu vâng dạ, trịnh trọng cảm ơn thím nhắc nhở, sau đó liền nhắc tới chuyện sửa chữa căn nhà kia.
      Nhân lúc hãy còn sớm, tôi muốn lên thị trấn chuyến. Bởi vì lần này tôi chuẩn bị mang số thứ từ trong nhẫn gian ra, cho nên dù thế nào cũng thể mang Tiểu Minh Viễn được. Sau khi dùng hết lý lẽ giải thích hồi, thằng bé mới chịu buông tay ra, nhưng đôi mắt đỏ lựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến luyến.
      Rời khỏi Trần Gia Trang, thêm hơn hai dặm có đường cái, tôi phải đợi mất hơn nửa giờ mới có chiếc xe khách cũ nát qua. Sau đó là cuộc hành trình gian nan lên thị trấn.

      Thị trấn bây giờ căn bản so được với thời đại, đường , nhà cửa thấp, mà người cũng nhiều. Tôi hỏi đường mất mấy lần, cuối cùng tới được cục Công an. Sau khi nghe mục đích của tôi khi đến đây, cảnh sát trực ban kìm được, cười : “Vừa nhìn tôi biết ngay em là người thành phố, chứ người nông thôn mà nhận nuôi trẻ con còn chẳng cả biết đăng ký hộ khẩu, đừng gì đến việc làm thủ tục nhận nuôi.”
      Tôi cũng cười phụ họa theo: “Dù có thế nào cũng cần làm theo chính sách, nếu tôi cảm thấy được vững dạ. Đồng chí giúp tôi xem cần những tài liệu gì, để tôi còn biết mà chuẩn bị.”
      cảnh sát đó vui vẻ : “Đâu có phiền phức như vậy, chỗ chúng tôi chỉ cần đăng ký chút là xong. Đúng rồi, em có thư giới thiệu nhỉ?”
      Trong lòng tôi thầm căng thẳng, vội lấy thư giới thiệu ra đưa cho ta. Cái thư giới thiệu này tôi làm từ trước khi đến đây, ở chỗ người làm giấy tờ giả, bên có đóng cái dấu đỏ tươi của cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, nhưng biết con dấu của năm 2010 liệu có giống với con dấu của năm 1981 hay .
      cảnh sát này tuy nhiều, nhưng tính cách lại xấu, làm việc cũng nhanh gọn, lát sau làm xong thủ tục cho tôi. “Cộp…” con dấu đỏ tươi được đóng xuống, vậy là tôi chính thức trở thành người giám hộ của Tiểu Minh Viễn rồi.
      Nhưng khi tôi chuẩn bị tạm biệt để rời , cảnh sát đó lại nhất quyết kéo tôi lại chuyện, lúc hỏi về Thiên An Môn, lúc lại hỏi đến nghi thức kéo cờ. Tôi thấy ta vừa giúp mình chuyện lớn, nên cũng tiện từ chối, đành miễn cưỡng ứng phó qua loa. Nào ngờ ta càng càng hăng, nhìn điệu bộ này, chỉ sợ là còn muốn kéo tôi lại thắp đèn chuyện thâu đêm mất.
      “Làm gì đấy? Tiểu Trâu.” Có người đột nhiên kêu lên bên ngoài cửa. Giọng rất vang, khí thế dõng dạc, thoáng nghe biết ngay là người có địa vị.
      Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy chàng trẻ tuổi cao lớn mặc đồ cảnh sát đứng ngay giữa cửa, che mất phần lớn ánh sáng.
      “Đội trưởng Lưu đến rồi. em này là từ thủ đô đến đấy, kiến thức rộng lắm.” cảnh sát cất tiếng chào chàng trẻ tuổi kia, chàng đó lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, rồi thẳng tới.
      cảnh sát vốn nhiều, chỉ đôi ba câu kể lại xong xuôi chuyện của tôi. chàng trẻ tuổi kia nghe xong, sắc mặt dường như còn mang theo nét hoài nghi, đôi mắt hổ trừng lên nhìn tôi từ xuống dưới lượt, sau đó đột nhiên : “ đưa thư giới thiệu đây tôi xem chút nào!”
      Trái tim tôi lập tức nảy lên đến tận cổ họng. Chắc chàng coi tôi là phần tử phản cách mạng đấy chứ?
      Tôi nở nụ cười gượng gạo, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trở nên lạnh ngắt. Nhưng tôi lại dám từ chối, đành chậm rãi đưa tay móc thư giới thiệu ra, trong lòng thầm cầu mong kỹ thuật của tay làm giấy tờ giả kia có thể vượt qua được cửa ải này, nếu tôi gặp xui xẻo to mất.
      Khi tôi vừa mới đưa thư giới thiệu cho ta, chợt có ông lão chạy vào, sốt ruột kêu lớn: “Mau qua đây giúp chút nào, lão Lý vừa ngã từ ghế xuống, hình như bị gãy chân rồi.”
      Hai người kia vừa nghe vậy, lập tức quên cả việc kiểm tra giấy tờ của tôi, co cẳng chạy ra ngoài. Tôi đứng ngây ra đó lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, vội cất hết giấy tờ , trong lòng vẫn còn thầm sợ hãi.
      Khi tôi chuẩn bị rời , chợt thấy mấy người bọn họ khiêng người đàn ông trung niên vào. Nhìn thấy tư thế khiêng người của họ, tôi thiếu chút nữa té xỉu, định bước tới chỉ dẫn chút, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện giấy tờ của mình, thế là lại chùn chân.
      lúc do dự, chú cảnh sát trung niên bị thương kia đột nhiên kêu lên tiếng đau đớn, khiến tôi sợ đến giật nảy mình, chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý chuyện giấy tờ giả nữa, vội vàng chạy đến ngăn họ lại: “Dừng lại, dừng lại, mau buông người xuống ! Mấy người còn làm bừa như vậy, vết thương của chú ấy càng lúc càng nặng hơn đấy.”
      Đội trưởng Lưu đột nhiên ngoảnh đầu lại, đôi mắt hổ trợn trừng, trầm giọng hỏi: “ muốn làm gì?”
      “Tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Tôi là bác sĩ!” Tôi bực tức quát lớn: “Mau buông người xuống cho tôi! , giúp tôi kiếm tấm ván gỗ về đây, còn cả nữa, tìm ít vải , dây thừng cũng được…”
      Ông lão và cảnh sát kia vừa nghe thấy lời của tôi, do dự chút nào chạy ngay ra ngoài tìm kiếm, chỉ có Đội trưởng Lưu là vẫn đứng im ở đó động đậy. Lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý đến ta, chỉ biết cúi đầu tỉ mỉ quan sát tình trạng của người bị thương.
      “Gãy xương, có điều nghiêm trọng lắm.” bị chảy máu, cũng có vết thương ngoài da, sau khi chỉnh lại xương, đầu tiên cần dùng nẹp cố định lại, rồi đưa đến bệnh viện xử lý sơ qua chút là xong.
      Vừa , tay tôi vừa thao tác, chú cảnh sát trung niên kia kêu “a” tiếng, tôi mau chóng dùng nẹp gỗ cố định chân của chú lại, sau đó dùng vải quấn chặt mấy lớp. đến mười phút, mọi việc được xử lý xong xuôi.
      “Vậy… là xong rồi sao?” cảnh sát kia tỏ ra nghi hoặc, cứ như là thấy người ta ngã còn chưa đủ đau.
      Tôi tiện tay cầm miếng vải bên cạnh lên lau tay, cất tiếng dặn dò: “Đưa đến bệnh viện rồi hãy cho chú ấy uống thuốc giảm đau, nếu cần cũng nên bó thạch cao nữa. Bị thương đến gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, sau khi tháo thạch cao cũng nên vận động ngay. Đợi lát nữa tôi viết cho đơn thuốc, nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian là có vấn đề gì đâu.”
      Ông lão bên cạnh vừa nghe thấy thế liền vội vã lấy giấy bút, tôi cần nghĩ ngợi gì lập tức viết ngay ra mấy đơn thuốc, rồi dặn dò bọn họ nên dùng vào lúc nào. Chú cảnh sát trung niên kia vội vàng cảm ơn, nét mặt tỏ ra vô cùng cảm kích.
      Theo cầu của tôi, ông lão kia tìm lấy cái cáng, rồi cùng cảnh sát vừa nãy khiêng người bị thương . chàng Đội trưởng Lưu đó ở lại, nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp vô cùng, hỏi: “ học y sao? Lại còn là người Bắc Kinh nữa, tại sao ở thành phố, đến chỗ bọn tôi đăng ký hộ khẩu làm gì?”
      Thấy ta nhắc đến chuyện kiểm tra giấy tờ nữa, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, liền cười : “ mình tôi dẫn theo thằng bé đến thành phố quả thực là tiện. Nếu ra ngoài làm việc, trong nhà có ai trông nó, còn nếu làm gì, miệng ăn núi lở, lại càng phải là cách. Ở nông thôn chi tiêu cũng ít, thời gian làm việc lại cố định, cho dù trong nhà có chuyện gì cũng có thể nhờ hàng xóm xung quanh giúp đỡ. Dù sao tôi cũng chẳng có hoài bão gì to lớn, cứ tạm ở lại đây vài năm, đợi thằng bé lớn hơn chút rồi trở lại thành phố.”
      Đội trưởng Lưu lẳng lặng gật đầu, cũng chẳng biết là có tin hay . Thấy ta lúc lâu sau vẫn gì, tôi liền thầm cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng lại chợt nghe ta hỏi: “ học y ở đâu vậy?”
      “Nhà tôi…” Tôi vừa định là nhà mình có nghề y gia truyền, nhưng lại chợt nhớ đến cha của Kim Minh Viễn, biết trước đây khi tới Hạ Nam Oa ông ta có nhắc gì đến chuyện gia đình , nhỡ mà có gì sai khác, vậy là coi như lộ tẩy rồi, vì thế tôi liền chữa lại: “Tôi học Đông y ở đại học.”
      còn là sinh viên đại học nữa sao?” Đội trưởng Lưu nheo mắt nhìn tôi, dường như tin tưởng cho lắm.
      Tôi trả lời ta, mà trừng mắt lên giận dữ.
      “Thế, bệnh thấp khớp lâu năm có chữa được ?” ta dường như cũng nhận ra là tôi vui, giọng liền thấp hơn chút, mang theo vẻ rụt rè cẩn thận như muốn lấy lòng.
      “Chữa tất nhiên là chữa được.” Tôi ngẩng cao đầu, : “Có điều bây giờ tôi phải về rồi, chút nữa còn có chuyện cần làm, để trễ kịp giờ xe chạy mất.” xong, tôi lườm ta cái, rồi ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :