Thanh Điểu Trọng Sinh - Liên Vũ Lý (c4)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HạDu

      HạDu Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      33
      Kamsa~~~~~
      Cúm oan mọi người ủng hộ Du
      mong mọi người tiếp tục ủng hộ Du hén
      Đừng bỏ Du lại nghen[​IMG]
      Last edited: 1/5/15
      linhdiep17Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. HạDu

      HạDu Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      33
      Bắt Lỗi Type dùm Du đê! [​IMG]

      Chương 1: Tử Vong.

      Khói bụi mờ mịt bao phủ cả vùng đất tối tăm, chút ánh sáng. Phía bên dưới, sâu trong khe hở của lớp đất đá đổ nát, cái sinh mệnh tàn yếu chỉ còn sót lại tia hô hấp yếu ớt. Dòng máu nóng hỏi chậm rãi, chậm rãi từ dưới hạ thân Hứa Thanh Điểu chảy ra, có thể cảm giác được khối thịt nho trong bụng mình dãy dụa đấu tranh trận, sau đó…thế nhưng sau đó từ trong thân thể mà biến mất.

      “ĐỨA …ĐỨA CỦA TÔI ..CON CỦA TÔI..CỨU…CỨU VỚI” muốn, muốn mất đứa , nó là con của , được, Hứa Thanh Điểu dùng hết tia khí lực cuối cùng của chính mình hô lớn, hy vọng, hy vọng ai đó có thể cứu đứa trong bụng mình, chút hy vọng cuối cùng.

      Lúc này, kỳ tích lại xảy ra! Ánh sáng yếu ớt từ trung rơi xuống, bàn tay ánh hồng quang mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cổ tay , đem Thanh Điểu từ trong khe hở tối tâm kéo ra ngoài!

      Hứa Thanh Điểu quỳ mặt đất, liều mạng hô hấp, tâm nhảy lên cái, tâm còn nhảy lên, thế nhưng tâm còn nhảy lên!!!!, còn sống! Hứa Thanh Điểu chưa từng nghĩ đến, được sống lại có thể khiến lòng mình kích động đến như vậy.

      “Cám ơn , cám ơn !! Cám ơn cứu tôi” Hứa Thanh Điểu cảm kích cám ơn người trước mặt, đợi cho tinh thần trở nên ổn định làm cho mơ hồ cũng trở nên ràng, khỏi khiếp sợ che đôi môi tái nhợt hô “Nghiêm tổng, là ?”

      Quanh thân ánh sáng hồng sắc mông lung như như , màu đen trang phục lên càng tôn thêm khí chất cao quý của . Nhìn người nam nhân trước mắt Hứa Thanh Điểu khỏi tự hỏi :" có phải hay là thần?”

      Dù mặt trong bóng đêm, nhìn ràng, nhưng Hứa Thanh Điểu liếc mắt cái liền có thể nhận ra . Bởi mấy ngày gần đây, mang thai, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, thường xuyên ngủ trong giờ làm việc. Xui xẻo là, mỗi lần ngủ, đều ngay lúc tổng giám đốc Nghiệm Lệ xuống lầu thị xác bắt quả tang. Mỗi lần vừa tỉnh lại, thời điểm trước mắt mông lung nhìn đến gương mặt này, đều cảm thấy cơn rét lạnh từ lòng bàn chân xong thẳng lên đại não đường kéo thanh tỉnh.

      “Ta cứu được ” Hứa Thanh Điểu mười phần nghi hoặc, nghĩ rằng khiêm tốn nên như vậy, vội vàng lên tiếng: “ vừa mới cứu tôi lên, rất cảm tạ . Tôi nhất định báo đáp , về sau làm, tận lực..Nga , nhất định ngủ trong giờ làm việc nữa, tôi cam đoan.!” Còn khoa trương dơ tay lên thề.

      “Ta quả thực vẫn chưa cứu .”

      Hứa Thanh Điểu đột nhiên cảm thấy trận lãnh ý, loại dự cảm bất thường xông thẳng lên đầu, nhưng vẫn là muốn tin. Để chứng minh bản thân sai, vội vàng chỉ vào nơi mình mới vừa rồi suýt chết ở trong đó : “ xem, chính là từ nơi đó…”

      Chỗ đó! Nơi nào? ! Hứa Thanh Điểu nhìn phương hướng chính mình chỉ, hít vào cổ lãnh khí, nơi đó là đống phế tích, tòa nhà to lớn hoàn toàn sụp đổ. Tường gạch đỗ nát, vách đá hoang tàn, thép chất đống dãy dài, căn bản khe hở để thoát ra! Kia phương thức nào thoát ra?, bị tòa nhà cao lớn kia chôn kín, đến cuối cùng thoát ra từ nơi nào?

      chết”. Nghiêm Lệ lạnh lùng ra chân tướng,

      , có khả năng! Tôi ràng còn hô hấp, ràng có thể cảm giác được tâm nhảy lên!” Hứa Thanh Điểu đem tay đặt lên bên miệng, ràng có hơi thở, nhưng là căn bản tay có cảm giác bất kì dòng khí nào; vội vàng đặt tay lên ngực, có độ ấm, có cảm giác bất kì thứ gì tại đó nhảy nhót. đúng, còn đứa , đứa bé đâu? Đặt tay lên bụng mình, lại cảm nhận được sinh mệnh trong bụng tồn tại!

      “Đứa chỉ là lục chu ( nhục thể bé), còn chưa có linh hồn, chết cũng chỉ là đoàn huyết nhục mà thôi”. Nghiêm Lệ mặt tia biểu tình, con ngươi lạnh nhạt đến cực điểm.

      Hứa Thanh Điểu thể chịu đựng được người khác đứa của mình như vậy, thể chấp nhận được, vừa khó chịu lại có chút nghẹn ngào cất giọng: “ tại sao có thể như vậy? Đó là đứa của tôi, là do tôi mang thai dưỡng dục. Sáng sớm hôm nay, bác sĩ còn cho tôi biết, phi thường khỏe mạnh, chậm rãi lớn lên, mọc ra tiểu cánh tay xinh xắn, tiểu cánh chân xinh xắn, còn có thể có hai mắt to, lông mi dài, giống tôi.. Lông mày rậm, khóe miệng luôn nở nụ cười… hội nhảy, hội nháo, còn biết kêu tôi tiếng “mẹ mẹ”..”

      Hứa Thanh Điểu thẫn thờ, ngồi xổm mặt đất cả người run lên từng đợt, nước mắt sớm rơi đầy má. Nhưng thủy chung thể khóc thành tiếng, nhẫn nhiều năm như vậy, sớm thành thói quen thầm yên lặng mà khóc.

      “Chỉ cần chậm lại chút, chỉ cần chậm lại chút thôi…” Hứa Thanh Điểu lầm bầm .

      nghĩ nên lâu hơn chút, lại có số người đợi được”.
      Hồng quang bao phủ màn trời, mặt đất chấn động. Hứa Thanh Điểu cảm thấy như mình bị vô số mũi kim sắc nhọn xuyên thẳng qua lồng ngực, trước mắt xuất những hình ảnh đỏ thẫm, từng mãng từng mãng cảnh tượng thê thảm xuất trước mắt, làm cho nàng thống khổ che ngực.

      cần…Tôi cần..Lục Tân, Nghệ Cần, các ngươi vì sao lại phản bội tôi? Lục thúc thúc, Trương thúc thúc, cái ngươi vì sao muốn đuổi cùng giết tận? Mẹ, Thanh Nham, lửa lớn lắm, chạy mau, chạy mau a!!!”

      “Thống khổ sao?”

      cần!” liên tục lắc đầu.

      “Khó chịu sao?”

      cần!” tâm hoảng loạn đến cực điểm.

      “Muốn báo thù sao?”
      “Tôi… tôi…

      Nơi ở cách đó xa, chiếc hơi cao cấp, ghế sau, ngồi hai vị nam nhân. người, thân vận bộ tây trang hắc sắc Hugoboss, tóc được chải gọn gàng ra sau đầu, tóc có nhiều sợi bạc, khóe môi phía dưới kéo lên nụ cười tàn khốc, là người cẩn thận và thâm trầm.

      Người còn lại, tựa như chó Nhật, xu nịnh, hướng người trước cười đắc ý: “Lục tiên sinh, kế hoạch thực , cái nữ nhân đê tiện kia cùng con của ả đều giải quyết, bọn họ trốn thoát trận hỏa hoạn này đâu. Bất quá, tôi có nghe thoáng lời họ , tin tưởng, trước khi Hứa Thanh Điểu chết có cùng bọn họ liên hệ”.

      “Tin tưởng?” Lục Công Thành khẻ ngẩng đầu, đôi mắt giảo hoạt nhìn con chó Nhật hướng mình nịnh hót, khinh miệt : “Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót!”

      “Phải, phải, ngài rất đúng, ngài rất đúng!"

      “Đây là 500 vạn tiền mặt, đủ cho ngươi nữa đời sau sống tốt!” Lục Công Thành tùy tay ném cái vali cho con chó Nhật.

      mở chiếc vali vừa nhận, cẩn thận kiểm tra, xác nhận bên trong đều là tiền, mới tươi cười hớn hở: “Ai da, đa tạ Lục tiên sinh!”

      “Từ nay về sau, chuyện của Sách Nhĩ thị được cho ai biết. Bằng , ông liền chờ phơi thây .”

      “Ai da, tôi hiểu, tôi hiểu!” Tên ham tiền khốn kiếp cong eo cúi đầu, ôm tiền của mình, thối lui ra khỏi xe hơi, liền chạy nhanh bỏ trốn. Phảng phất bỏ lại sau lưng hết thảy, bao gồm trận hỏa hoạn thê thảm kia, vợ cùng đứa con riêng ngu ngốc của ả với đều là người xa lạ, !, người xa lạ cũng bằng, là vi khuẩn là virus, là thứ trói buộc cuộc sống hưởng lạc của .

      Đuổi cái tên tham tiền khốn kiếp, Lục Công Thành gọi cho dãy số điện thoại. che mất màn hình di động, chỉ có thể thoáng nhìn được số đuôi có dãy 7749.

      Lục Công Thành thâm trầm lên tiếng: “Dựa theo phân phó của ngài, lưu ai sống.”

      , VAN CẦU CÁC NGƯỜI, VAN CẦU CÁC NGƯỜI CẦN GIẾT, CẦN GIẾT! MAU CỨU MẸ TÔI, MAU CỨU THANH NHAM! VAN CẦU CÁC NGƯỜI….” Hứa Thanh Điểu hét lên trong tuyệt vọng, những việc họ làm đều thấy hết, nhìn thấy hết, nhưng lại thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bày kế, tại chỉ là vong hồn.

      Lục thúc thúc ngài là cha của Lục Tân, Thanh Điểu được ngài thừa nhận, có biện pháp tiến vào Lục gia trở thành con dâu của ngài, nhưng tôi luôn luôn tự trách mình nhát gan vô năng, hề có hành động nào bất kính với ngài.

      Trương thúc thúc, ngài là bạn thân của ba ba, sau khi ba ba mất, người cùng mẹ trao nhẫn, thề rằng đối với bà tốt. Ngài chán ghét Thanh Điểu, chán ghét Thanh Nham đều sao cả. Thanh Điểu có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống chính mình cùng Thanh Nham, hề quấy rầy cuộc sống của người cùng bà.

      Trái tim từng đợt từng đợt đau đớn: Nhưng vì sao? Tôi nhân nhượng chỉ vì lợi ích toàn cục, tôi vứt tôn nghiêm chính mình, sống cuộc sống cơ cực bần cùng, nhưng vẫn như vậy thể bảo vệ được hạnh phúc! Vì sao các ngươi muốn đoạt tình của tôi, chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, đoạt lấy tính mạng của tôi? Những thứ này nọ các ngươi đều giữ, sao cả, cho dù chết cũng quan hệ với Hứa Thanh Điểu này. Nhưng là, các ngươi vì sao muốn giẫm lên gia đình của tôi, đốt hủy tình thân của tôi, giết hại người nhà của tôi?!

      “Hèn yếu!, người khác bởi vì yếu thế mà buông tha. Nhẫn nại mười bốn năm, đau khổ mười bốn năm, đấu tranh mười bốn năm. Cuối cùng, chết cách thê thảm, liền cả người nhà quang trọng nhất cũng bảo vệ được…”

      , TÔI CẦN, TÔI CẦN!”

      “Ta có thể giúp báo thù! Nhưng, đến khi báo thù hoàn tất, linh hồn của đời đời kiếp kiếp thuộc về ta! nguyện ý sao?”
      “ Tôi…”

      “Ta hỏi , Nguyện ý sao?”

      “ẦM” tiếng sụp đổ vang lên trong bong tối, xà nhà to lớn bị ngọn lửa đỏ thiêu đốt hướng về phía mẹ ngã xuống. Mẹ nằm mặt đất, khóe miệng tràn ra dòng máu đỏ tươi, bà suy yếu mở to đôi mắt, vươn ra hai tay, nghĩ rằng có thể đem cột lửa hướng con tra
      i mình đẩy ra xa. Nhưng là, bà còn chút nào khí lực, hai tay yếu ớt rũ xuống, chết nhắm mắt!
      Ngọn lửa như được tiếp thêm sức mạnh lan ra càng thêm dữ dội, thiêu hủy cả căn phòng, cả gia đình và thiêu cháy hai người thân còn sót lại của Hứa Thanh Điểu.

      ! ! !”

      Hứa Thanh Điểu hét lên tiếng kêu thê lương, tiếng hét xuyên thấu màng đêm đen nhánh, ngọn lửa căm hận trong tâm bùng cháy, sắc bén hơn, ác liệt hơn và vô tình hơn cà ngọn lửa trước mắt .

      niệm thiên đường, niệm địa ngục”

      Thanh lãnh đạm phảng phất như tiếng kêu của ác quỷ đến từ địa ngục, cuộn lên trời đất cột ánh sáng quỷ mị. Che ánh trăng cùng vi quang của sao trời.

      Thiên đường, vô pháp bảo hộ người nhà ta, liền đến cả Địa ngục cũng bằng! Vậy ta thà ở Địa ngục trả thù! ! ! !

      Tâm liền hóa thành ác quỷ, vĩnh viễn vây quanh số mệnh, chịu đựng luyện hỏa thiêu đốt. Con người sao? Đến cả ác quỷ cũng sánh bằng, cùng quỷ nếm thử tư vị khốn khổ, cùng nhau, ở địa ngục gào thét!

      Hứa Thanh Điểu trong ánh mắt trống rỗng chợt lóe tia tử quang quỷ dị, con ngươi trong suốt như ngọc.

      kiên định cất tiếng.

      Tôi nguyện ý.”
      ---------------


      Last edited: 1/5/15
      quỳnhpinky, Chris, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      khói bụi tối tâm(tăm) ở đầu kìa. mỗi chỗ đấy sai lỗi ct thôi
      linhdiep17, Linh Sờ TinhHạDu thích bài này.

    4. HạDu

      HạDu Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      33
      30/4 chúc các bạn Zz ! ! ![​IMG]

      Chương 2: Chết Chìm

      Dòng nước mãnh liệt chảy xiết nhấn chìm Hứa Thanh Điểu vào đáy nước, dòng nước lạnh băng như từng đôi tay tử thần liều mạng vuốt dọc tứ chi Thanh Điểu, nước ra sức tràn vào trong lồng ngực, muốn hô hấp, lại bị nước bóp nghẹn, hít thở thông. Màng tai bị dòng nước mạnh mẽ xuyên qua, ầm vang rung động, cố gắng mở to đôi mắt, liều mạng đá chân, liều mạng đong đưa cánh tay, nhưng cách nào có thể nổi lên mặt nước.

      Bất ngờ, trước mắt xẹt qua tia hắc ảnh, tóc người nọ dài, phất qua khuôn mặt, mang theo lạnh lẽo thấu xương. Đến lúc nhìn mặt người nọ, mặt trắng bệch huyết sắc, đôi mắt đỏ tươi như máu, cong môi mỉm cười…

      “Khụ khụ…” Hứa Thanh Điểu ngừng nôn mữa, ho khan rồi lại nôn, tựa hồ muốn đem cả dạ dày của mình mà phun ra.

      tốt quá, Thanh Điểu, cậu rốt cuộc tỉnh!” Thanh ôn nhu vang lên bên tai Hứa Thanh Điểu

      Hứa Thanh Điểu ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin nhìn trước mặt.

      bé này tuổi chừng mười bảy mười tám, thân vận bộ váy công chúa màu hồng phấn, tóc uốn xoăn từng đoạn gợn sóng, phần cột sợi dây thủy tinh trong suốt, phần tóc bên dưới xõa tung trong gió hết sức xinh đẹp. Chân mang đôi giày thủy tinh lóng lánh, cổ tay đeo vòng tay thủy tinh tinh sảo, liền ngay cả vòng cổ cũng là thủy tinh nốt. phảng phất tựa như tinh linh yếu đuối, trong veo, sáng ngời.

      “Tô…Tô Nghệ Cần?” Cổ họng của mới vừa rồi mãnh liệt ho khan, rướm máu, nên khi chuyện thanh có chút khàn khàn khó nghe.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?, Nghiệm Lệ phải giúp báo thù hay sao? Vì sao Tô Nghệ Cần còn hảo hảo đứng ở chỗ này, còn lung linh sáng ngời làm đau cả mắt .?!

      Xung quanh khí thập phần hỗn độn, bể bơi vây quanh rất nhiều người, ai ai cũng đều mặc lễ phục mĩ lệ, trong tay còn cầm ly rượu Cocktail, người nào cũng nhan sắc rực rỡ làm cho đại não Thanh Điểu đau đớn muốn phát ngất. Hứa Thanh Điểu là người thích yên tĩnh, xưa nay chán ghét nhất là loại trường hợp ồn ào này, càng chán ghét những người kia nhìn mà chỉ chỉ chõ chõ.

      tốt quá, cậu sao”. Tô Nghệ Cần nhợt nhạt mỉm cười, bàn tay thon thon nắm lấy cánh tay Thanh Điểu, “Đến, tớ đỡ cậu.”

      Hứa Thanh Điểu cảm nhận xúc cảm cánh tay, nhất thời trận buồn nôn, dùng sức hất tay Tô Nghệ Cần ra, xoay người sang bên, lại lần nữa nôn mửa. Dưới đất vũng màu nâu vàng vệt nước,a , lúc này hương vị ghê tởm gì đều phun ra hết.

      Thanh Điểu oán giận: Tô Nghệ Cần, ngươi thế nhưng còn mặt mũi chạm vào ta, thời điểm ngươi cùng Lục Tân lăn lộn giường có nghĩ đến đến hay đó là giường cưới của ta và ? Vẫn còn chưa , như vậy mới m* nó kích thích, đủ tư vị, mới đủ cho vị thiên kim tiểu thư ngươi thỏa lòng hư vinh.

      Tô Nghệ Cần có chút bi thương nhìn , chính mình làm sai điều gì. Ngẫm lại, có lẽ mới vừa thoát chết Thanh Điểu nhất định là chưa bình tĩnh được rồi.

      Hứa Thanh Điểu càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm đáng sợ, lòng người vì sao lại dễ dàng thây đổi như thế? Hôm qua còn thề hữu tình thân mật, hôm nay liền có thể làm ra loại chuyện xấu xa hạ đẳng kia. Lòng người quá lạnh lẽo, so với nước ao vừa rồi càng lạnh lẽo gấp nghìn lần.

      “Thiếu gia, khăn tắm đây ạ” . Bồi bàn hướng bóng người đứng trước mặt Thanh Điểu cung kính .

      “Được rồi, xuống . Chuẩn bị thuốc cảm mạo đưa đến phòng khách trước cho tôi.” Người kia là ai, thanh dễ nghe như vậy, lại còn rất…quen thuộc?

      Cơn lạnh làm Thanh Điểu phát run, bất ngờ cái khăn tắm mềm mại phủ lên người Thanh Điểu. muốn hất khăn tắm ra, bất thình lình đối mặt với đôi mắt sáng ngời tựa như ánh mặt trời của người nọ. Đôi mắt này, từng mang cho vô hạn hi vọng cùng khát khao, cũng chính đôi mắt này đẩy vào thống khổ trí mạng cùng thù hận.

      Lục Tân thân đồ thể thao màu trắng, bởi vì xuống nước cứu nên cả người ước đẫm, sợi tóc hơi xoăn ẩm ước dưới ánh mặt trời lóe màu nâu nhạt, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp, long mi của rất dài còn đọng lại li ti bọt nước, làm cho người liếc mắt nhìn qua liền bị hấp dẫn sâu sắc, dời mắt ra được.

      Chậm , đây là Lục Tân sao? Phải, mà cũng là phải. Từ sau khi làm, Lục Tân lúc nào cũng là tây trang cùng giày da, còn thấy trong đồ thể thao nữa. Lại , Lục Tân trước mắt đây, tuổi còn trẻ tinh thần còn phấn chấn, vẫn là cậu thanh niên 17 tuổi năm ấy, làm sao giống với Lục Tân trường thành chứ.!

      Xảy ra chuyện gì? Hứa Thanh Điểu đau đầu vô cùng, mình phải là chết rồi sao? Mẹ cùng em trai đều bị hại chết. Nghiêm Lệ đáp ứng giúp báo thù, nhưng vì sao? Vì sao lại xuất tại cái nơi quỷ dị này? Chẵng lẽ…, Nghiêm Lệ đem Lục Tân cùng Ngô Nghệ Cần kéo vào địa phủ để bồi .

      “Hi!, Hứa Thanh Điểu, tôi là Lục Tân. Cậu bây giờ còn rất suy yếu, nếu ngại, để tôi ôm cậu vào phòng nghĩ ngơi, được ?”

      OANH! Đầu Thanh Điểu nổ tung trận, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tân, chính là với những lời này! Nhớ lại màn xảy ra mới vừa rồi,, rơi vào bể bơi, bị Lục Tân cứu lên, Tô Nghệ Cần nâng, ôn nhu hỏi thăm, khăn tắm mềm mại. Hết thảy đều tái diễn lại lượt! Trời ơi, bất khả tư nghị mà, chẳng lẽ, Nghiêm Lệ giúp báo thù, phải là muốn thay giết những người đó, mà là đưa trở về quá khứ, để cho tự mình thay đổi lịch sử?.

      Tốt, rất tốt, trở lại quá khứ, tuyệt đối làm cho những người này khốn khổ!

      “Tốt, cảm ơn.” Hứa Thanh Điểu nhu nhược đáp lại, nhàng tựa đầu vào vai Lục Tân.

      Thân thể hơi cứng lại, có chút ngượng ngùng, hai má thế nhưng mạc danh kì diệu ửng hồng: “, cần khách khí.”

      Lục Tân đại khái dáng người tính là cao lớn, có thể mượn hình tượng Jang Geun Suck để , Lục Tân cũng dạng, gương mặt hoa mĩ nam, gia thế hiển hách, là hoàn tử trong mắt mấy đứa con .

      cẩn thận ôm lấy Thanh Điểu, nhàng như nâng món bảo vật dễ vỡ, vội vội vàng vàng ôm đến phòng khách. Bất tri bất giác, bỏ lại Tô Nghệ Cần ở phía sau.

      Xuyên qua người Lục Tân, Hứa Thanh Điểu híp đôi mắt tím nhạt, nhìn Tô Nghệ Cần cuốn quít chạy theo ở phía xa, gợi lên nụ cười lãnh: Tô Nghệ Cần, đồ của ta, ngươi vĩnh viễn nghĩ cũng đừng nghĩ có được!

      Người xung quanh phát ra từng đợt kinh hô, còn có người xem kịch vui phấn khích huýt sáo. A, lịch sử lại tái diễn, ngày mai liền trở thành bé lọ lem, hưởng thụ được tất cả mọi người truy phủng, hâm mộ, ghen tị hay thậm chí còn ghen ghét. Từng, từng cảm thấy Lục Tân đem mình trở thành công chúa, nghĩ đến cuối cùng lại là chính đem đẩy vào thâm cùng khốn khổ.

      Nơi ở của Lục Tân là tòa biệt thự Lâm Thủy, xậy dựng ven hồ, thường xuyên được ánh sáng bên hồ phảng chiếu rất đẹp, diện tích có thể hơn cả ba cái quãng trường buôn bán. Phòng ở được xây dựng theo kiến trúc Tây Âu, khu chính được phủ màu trắng cao quý, bốn phía được bao phủ bởi màu xanh của hoa cỏ, còn có bể bơi xanh lam có thể chứa cả trăm người. Nơi này, giống như cái mộng ảo nhạc viên.

      Lục Tân bế đường ôm đến phòng dành cho khách ở lầu hai, cẩn thận đặt lên sopha, dùng khăn tắm êm ái nhàng giúp chà lau thân thể. Phát Hứa Thanh Điểu yên lặng nhìn , lặp tức cảm thấy động tác của chính mình có phần ái muội, đỏ mặt : “ Buồng trong có phòng tắm, cậu trước tắm rửa để cảm lạnh.”

      “ Cậu còn có khách ?” Hứa Thanh Điểu khẽ cười , “Tớ sao, cậu tiếp khách ”.

      Vừa dứt lời, Thanh Điểu trong lòng trầm lại, nhìn gương mặt ôn nhu của , thế nhưng quên mất tại chỉ là mới gặp, biểu của quá mức quen thuộc rồi.

      Lục Tân ngẩn ra, lập tức cười cười: “Được, tôi cho người đem quần áo mới đến cho cậu”.

      “Cảm ơn.”

      “Hi, đều là bạn học với nhau, khách khí cái gì?” Lục Tân nhoẻn miệng cười tươi như ánh nắng, bao phủ khắp cả căn phòng.

      Nhưng là, Hứa Thanh Điểu tâm tình càng ngày càng trầm trọng, chờ đợi Lục Tân ra khỏi cửa, đúng dậy hướng giường lớn tới. Lúc trước từng ở đây mấy ngày, biết trong ngăn kéo của cái tủ đầu giường có khăn lông khô. đầu giường để cái đồng hồ diện tử, nhìn thời gian mặt đồng hồ Hứa Thanh Điểu hít sâu hơi, đúng rồi! , đoán sai, bây giờ chính là bẩy năm trước, vào thời điểm còn học cấp ba. Hôm nay, chính là sinh nhật thứ 17 của Lục Tân, tổ chức tiệc sinh nhật bên bể bơi, mời bạn đến chơi. Nguyên bản cũng được mời đến, là Tô Nghệ Cần đến mình quá đơn, nhất định muốn cùng. Nghiêm Lệ để sống lại vào ngày hôm nay, có dụng ý gì sao?.

      Đột nhiện, ánh mắt bị thứ hấp dẫn, tại bên cạnh tủ đầu giường, nơi bị che khuất, có cái khung ảnh. đến lấy cái khung ảnh ra, mở to hai mắt nhìn, là ảnh chụp nhà ba người hòa thuận hết sức hạnh phúc.

      “Lục Công Thành…” Hứa Thanh Điểu siết chặt khung ảnh tay, “Đừng tưởng rằng ngươi có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy, ta nhất định ngăn cản ngươi, ta thề, nhất định khiến ngươi chết nhắm mắt!” Hận ý tràn ngập căn phòng, nếu có ai đó vô tình qua cảm nhận được trận lãnh ý thấu vào trong xương tủy.

      Chương sau: Nữ Quỷ
      Last edited: 1/5/15
      quỳnhpinky, Chris, linhdiep172 others thích bài này.

    5. HạDu

      HạDu Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      33
      Có quỷ,nhưng cũng kinh dị lắm, trong phòng tắm + mặt đồ + Hôn hôn >.<

      Chương 3: Nữ Quỷ[​IMG]

      Phòng ở của Lục gia thập phần xa hoa, kể cả phòng dành cho khách, phòng tắm đều sử dụng đồ dùng cao cấp, còn được dọn dẹp rất sạch .

      Hứa Thanh Điểu mở vòi hoa sen, cởi chiếc váy trắng ướt đẫm, thân thể được dòng nước nóng bao phủ mà dần dần trở nên ấm áp. Trong đầu càng ngừng thoáng lên cảnh tượng chính mình chết , dưới thân mảng huyết nhục, giữ lại được đứa , mẹ cùng Thanh Nham đều bị lửa thiêu cháy…Nay có thể sống lại về bảy năm trước, nhưng là, hết thẩy tựa hồ cũng có được bất cứ đầu mối gì. Nhà họ Lục gia thế tốt, có tiền có quyền, nên làm thế nào để ngăn cản Lục Công Thành thương tổn người nhà mình đây? Hơn nữa, người chủ mưu lại là người khác, rốt cuộc là ai? Nếu tra được người nọ là ai, chỉ giết chết Lục Công Thành, như vậy cũng thể ngăn cản thảm kịch phát sinh. Huống chi, làm gì có bản lãnh mà giết người?

      Kiếp trước, chỉ là nữ sinh yếu đuối, tự ti, mẫn cảm, dù bây giờ có sống lại cũng chỉ là học sinh trung học bình thường mà thôi. có tiền, có địa vị, có tài hoa, như thế nào mà báo thù?, Nghiêm Lệ, đúng rồi, Nghiệm Lệ có thể giúp , nhưng mà từ khi sống lại cho đến giờ liền có xuất , chẳng lẽ là muốn tự sinh tự diệt sao?

      Càng nghĩ, thân thể lại càng lạnh, càng lạnh, càng nhịn được phát run.

      ôm lấy cánh tay mình, phát trong vòi sen nước ngày càng lạnh, chẳng lẽ nước ấm dùng hết rồi? kiểm tra công tắc, là ở chế độ nước nóng sai, nếu như có nước ấm, vòi nước chắc hẳn có chảy ra nước.

      Đèn đỉnh đầu đột nhiện lúc sáng lúc tối, Hứa Thanh Điểu trong lòng nhảy dựng. Nhiệt độ của nước càng ngày càng thấp, vội tắt công tắt nhưng là có tác dụng, vòi sen ngược lại phóng ra nước càng lúc càng lớn, cả gian phòng tắm bị phun khắp nơi đều là nước, cả người run lên bần bật, tránh né cũng thể tránh được. Ánh đèn cứ chớp sáng liên tục, lại cảm giác nước người hình như biến sắc, tay vừa sờ, dính dính, sao lại giống như nước!.

      Ngửi ngửi, cỗ mùi máu tươi chui vào lỗ mũi, cảm giác buồn nôn xông thẳng lên đầu, Hứa Thanh Điểu cúi lưng nôn mửa. Kiếp trước, từ lúc mang thai bắt đầu nôn mửa, sau đó khứu giác cùng vị giác của cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm. Trong dạ dày vốn là có gì, mới lúc nãy bên ngoài sớm nôn ra trận, tại đến cả nước chua cũng thể phun ra, chỉ là vẫn kịch liệt nôn khan, như là muốn đem dạ dày móc ra mới cam tâm.

      vất vả cái cảm giác nôn mửa mới giảm được chút, hít sâu hơi, chống đỡ vách tường bằng sứ của phòng tắm, muốn đứng lên. trận gió lạnh lại phả vào bên tai của : “A... nguyên lai, cũng là quỷ”

      “Ai! ?” Hứa Thanh Điểu mạnh ngẩn đầu, ánh mắt thẳng tắp đối diện với đôi con ngươi xích hồng đáng sợ: “Là… là ? là ...quỷ?” Đây là cái nữ quỷ, sắc mặt xanh trắng lúc sáng lúc tối trong hết sức đáng sợ, bộ tóc dài che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra con mắt đỏ huyết cùng đôi môi đen nhánh, xuất đột ngột càng làm cho người khác sợ hãi. Nữ quỷ mặt bộ váy màu trắng dài chấm đất, ướt sũng nước, như là vừa từ trong ao bò ra. Duy nhất xem tốt chút, chính là cổ đeo vòng cổ bằng bạc.

      “Aha..” Nữ quỷ gợi gợi khóe miệng, kê sát vào khuôn mặt của Hứa Thanh Điểu, bàn tay màu xanh lam nước xoa xoa cái trán của , “ cũng vậy phải sao. Chết nhưng vẫn còn thâm cừu đại hận chưa trả, đáng thương cho bông hoa trong sáng, cuối cùng chỉ toàn nhận lại quả đắng, rơi vào ngọn lửa địa ngục, đời đời kiếp kiếp vĩnh viển thể siêu sinh…”

      Nơi bị nữ quỷ vuốt ve qua, đều cảm nhận trận giá rét thấu tim gan. Nhưng thần kỳ là cảm giác đau đầu thế nhưng giảm rất nhiều.

      “Làm sao biết?”

      Nữ quỷ đáp lại, mà đem hắc môi đến gần tai , đem gió lạnh thổi vào trong lỗ tai: “ cho rằng, hôm nay như thế nào rơi vào bể bơi”

      Rơi vào như thế nào? qua rất nhiều năm, việc này Hứa Thanh Điểu cũng nhớ lắm, chỉ nhớ lúc ấy Tô Nghệ Cần cho biết, bên hồ cẩn thận trượt chân ngã xuống . Khi đó có chút nghi hoặc, đó giờ sợ nước, chưa bao giờ gần mép hồ, vì sao lần này lại gần mép hồ để cho bị ngã? Nhưng sau đó, bị Lục Tân nhiệt tình theo đuổi, dần dần cũng liền quên lãng cái nghi vấn này. Chẳng lẽ là Tô Nghệ Cần làm? Hai người lúc này hẳn còn là bạn tốt, Tô Nghệ Cần còn chưa có thích Lục Tân, mà cũng là chưa biết Lục Tân là ai, như vậy Tô Nghệ Cần tại sao lại phải làm như vậy?

      Trong đầu Hứa Thanh Điểu đầy các loại suy đoán bốc lên. Nữ quỷ thấy đoán già đoán non, nhân tiện : “Ta có thể cho biết, như vậy, liền cần phải đoán, bớt lo.”

      nguyện ý cho tôi biết?” Hứa Thanh Điểu thừa biết đời này có bữa tối nào tặng , “ muốn tôi giúp làm gì?”

      phải là giúp ta” Nữ quỷ hắc môi khẽ cười, “Chúng ta đây là trao đổi công bằng, ai cũng mất mát gì.”

      “Được, chút xem sao”. Hứa Thanh Điểu cảm thấy mình có chút điên cuồng, thế nhưng mặc đồ ở trong phòng tắm lạnh lẽo cùng nữ quỷ giao dịch. Nếu như là ở kiếp trước, chắc hẳng là bị dọa sợ đến bất tỉnh rồi. Nhưng là tại còn là Hứa Thanh Điểu trước đây, bây giờ chẳng phải cũng là con quỷ sao!, nhất định phải làm cho mình trở nên cường đại hơn, mạnh mẽ hơn mới có cơ hội để trả thù.!

      “Giết người.”

      “Ai?”

      “Lục Nghiệp Sâm.”

      “Lục gia gia? cùng ông ta có thâm cừu đại hận gì?” Đó chính là gia gia của Lục Tân, rất nhiều năm trước bị tai nạn giao thông, sau gáy trở xuống toàn bộ bị tê liệt, chỉ có thể nằm ở bệnh viện dựa vào dịch dinh dưỡng cùng dưỡng khí mà duy trì sinh mệnh. Nữ quỷ này rốt cuộc có thân phận gì, vì sao muốn giết chết người sinh mệnh vốn còn lại bao nhiêu?

      CẦN QUẢN!” Nữ quỷ lớn tiếng hô to, đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên trừng lớn, trào ra hai hàng lệ máu, “Giết ông ta, giết ông ta cho ta! Bằng , vĩnh viễn biết người hại là ai!

      “Nhưng tôi thể giết hại người vô tội, Lục gia gia có làm gì có lỗi với ta” Hứa Thanh Điểu , “Hơn nữa tôi giết người, vẫn là đổi điều kiện khác ”. Tuy rằng có tư tưỡng báo thù, nhưng mà còn chưa có phát rồ mất trí đến nỗi gặp ai cũng muốn giết, mặc dù người nọ có là cha của Lục Công Thành. Huống chi giờ cũng có bản lĩnh giết người.

      “Vô tội?, ha ha vô tội? Buồn cười!” Tóc dài của nữ quỷ dựng thẳng lên, đôi mắt phẩn nộ lộ hung quang, đôi môi màu đen mở ra lớn, lộ ra răng nanh sắc bén, gương mặt xanh trắng nháy mắt biến thành gương mặt xanh đen, ngón tay sắt nhọn chế trụ cổ Thanh Điểu, “Ta phải là thương lượng với ngươi! Ngươi giết cũng phải giết, giết cũng phải giết! ha ha ha” Nữ quỷ phát điên phẫn nộ.

      Đèn phòng chớp động nhanh sau đó “Ba” tiếng nổ tung, phòng tắm rơi vào bóng tối. Cổ họng Hứa Thanh Điểu căng thẳng, cảm giác cổ bắt đầu bị đông lại, thể hô hấp. muốn giãy dụa, nhưng là còn tia khí lực để phản kháng, ý thức dần dần mơ hồ.

      “Cứu…cứu mạng…”

      đạo hồng quang chợt lóe, Hứa Thanh Điểu được thả ra, đảo mắt, nhìn thấy nữ quỷ dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, trốn vào trong dòng nước biến mất.

      “Đáng chết, phiền toái” Nghiêm Lệ thân hắc y, tản ra khí tức hắc ám tử vong, tựa như Tu La sứ giả của địa ngục. rốt cục xuất , có rất nhiều việc muốn hỏi , nhưng mà làm như thế nào cũng phát ra được thanh . cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng ngực, là cái loại cảm giác sinh mạng sắp mất , quá quen thuộc!, vừa khó thở lại rất khốn khổ, làm cả người Thanh Điểu run lên kịch liệt.

      Ý thức mơ hờ,Thanh Điểu cảm giác thứ gì đó bám lên thân thể mình, phủ lên môi của mình. Miệng lưỡi giao hòa, dòng nước ấm áp rót vào tâm phế. như bắt được rơm cứu mạng. liều mạng ôm lấy cổ của người kia, đầu ngón tay xuyên qua tóc đen của , đón nhận nụ hôn của . , đủ, muốn càng nhiều hơn.

      “Cứu ta…mau cứu tôi…”


      liều mạng hút, ra sức tìm nguồn ấm áp từ người nọ. Bàn tay của đặt lưng , lạnh lẽo đến cực điểm,lại mang đến cảm giác tê dại khác thường, đôi môi nóng bỏng, thân thể lạnh băng, băng hỏa giao triền tra tấn làm cho trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ. uốn eo cong lưng cọ cọ, điên cuồng cảm thụ khí tức của người nọ.

      “Ân, hừ…” Bên môi tràn riêng tiếng rên rỉ. Trong bóng tối, càng thêm mị hoặc lòng người.

      “Đáng chết…” căn bản có ý định muốn .

      hết chương 3
      [​IMG]
      Last edited: 1/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :