1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Treasures Of The Heart - Connie Mason (24c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : Treasures Of The Heart
      Tác giả: Connie Mason
      Dịch: anna88
      Nguồn:vietlangdu
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.

      Số chương: 24

      Giới thiệu:

      Cody Carter, cựu trinh thám viên của đơn vị kỵ binh biên phòng trong thời kỳ nội chiến Mỹ, trở về nhà tại trang trại Rocking C để nhận di chúc của cha. là con hoang, con trai của phụ nữ da đỏ tộc Cheyenne, Cody bị cha mình ghẻ lạnh nhiều năm qua. Cha ràng thiên vị với đứa con trai thừa tự Wayne hơn Cody. đường về nhà Cody ghé qua nhà thổ là nơi gặp phụ nữ đẹp tóc vàng và lần ra tên của là Cassie. Oái oăm thay, Cassie cũng nhận được thư để tham gia buổi đọc di chúc tại trang trại Rocking C. Thuở còn mẹ tái giá với cha của Cody.

      Cody nổi danh là chàng lai phong sương gồ ghề cưỡi ngựa rất chiến, tài bắn súng cũng chả kém. đường về trang trại cũng ngẫu nhiên đụng phải hai đứa bé và ra tay cứu chúng nó. Kể từ đó chúng nó bám lấy như sam và cứ luôn miệng gọi là “ba”. Cassie và Cody là hai kẻ oan gia, thấy từ lầu xanh bước ra nên cứ tưởng là… trong khi lại tưởng ông bố cà chớn… chẳng thèm coi sóc đếm xỉa gì tới hai đứa con nheo nhóc.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Prologue

      St. Louise, tháng 4 1868

      Căn nhà tối om ngoại trừ lằn sáng hẹp thoát ra dưới cửa thư phòng. Lũ trẻ rón rén leo lên thang, bước chân nhè của chúng phát ra tiếng bậc thang gỗ. Có tiếng , vang lên giận dữ, kéo chúng nó đến bên cánh cửa đóng chặt, cho tới khi chúng nghe mồn những lời lẽ ghê rợn của ông dượng. Gã cứ tưởng bọn chúng ngủ say giường nên sợ bị nghe lén.

      “Conrad, qua chấp nhận bất cứ lời bào chữa nào, chú mày hiểu chứ? Lần này nếu chú mày còn làm hỏng việc nữa đừng hòng lấy được cái gì ở qua.”

      “Ổng cái gì vậy?” thằng bé Brady bẩy tuổi dè dặt thầm hỏi con chị mười tuổi.

      “Suỵt, nghe ,” Amy xì xào vào tai thằng em.

      “Đâu phải là lỗi tại tui mà mấy đứa nhãi khốn kiếp được người ta kéo lên an toàn vào ngay phút chót,” Conrad kêu ca. “Lẽ ra tụi nó bị quăng cho xe cán rồi nếu cái tên quân tử tàu trời đánh đó xen vào. Tui thề là tụi nó mạng lớn.”

      “Mặc kệ mạng lớn hay , nhớ coi chừng đừng để có kẻ xen vào nữa.” Julian Masters hầm hừ.

      “Ổng mình hả?” giọng thằng Brady run run khi nó nhớ lại suýt tí nữa là gặp tai nạn thảm khốc hôm trước. Dù còn , nhưng thằng bé đủ khôn để hiểu tính mạng tụi nó sắp bị nguy hiểm.

      “Dĩ nhiên là ổng tụi mình,” con bé Amy tinh khôn hơn ra điều quan trọng. “Dượng Julian muốn giết tụi mình.”

      Hơi thở thoát ra môi thằng Brady biến thành tiếng phì chầm chậm và mắt nó sáng lên trong khi sống lưng nó lạnh buốt. “Em cứ tưởng dượng thích tụi mình. Vậy tụi mình phải làm sao?”

      “Cứ giao cho tui , ông Masters, tui làm ông – ”

      “Suỵt, chú mày có nghe tiếng gì ?” Julian chặn lời Conrad bằng nhát chặt tay.

      Cả hai gã đàn ông đều bất động, đợi cho cái tiếng động đó lập lại. nghe động tĩnh gì, Conrad tiếp tục . “Tui lo chuyện đó, ông đừng lo.”

      “Liệu mà làm , qua chi cho chú mày đủ đẹp rồi. Giờ xéo ra khỏi đây trước khi bọn nhãi lại muốn long rong trong nhà vào giấc này.”

      Lũ trẻ hốt hoảng nhìn nhau khi chúng nghe tiếng chân tới gần cửa. Theo bản năng con bé Amy nắm tay thằng Brady và kéo nó xuống cầu thang tối thui. Chúng nó vừa chui kịp xuống dưới cái bàn kê sát vách tường trong tiền sảnh cánh cửa thư phòng của gã Julian xịch mở, ánh sáng lan xuống thang ra tới tiền sảnh.

      Run lập cập vì sợ, bọn trẻ khom người dưới bàn, thấy được cái gì ngoài cặp chân của Conrad khi xuống thang và lặng lẽ ra cửa. Ông dượng chúng vẫn đứng đầu thang hồi lâu, vẻ mặt gã trầm ngâm khi chăm chú ngó xuống tiền sảnh. Gã cảm giác có diện của ai đó nhưng chẳng thấy gì cả. Tia mắt săm soi đen tối của gã lục soát khắp tiền sảnh, cuối cùng dán vào món đồ duy nhất trong hành lang. động tĩnh nhè trong bóng tối dưới cái bàn lôi cuốn chú ý của gã, thế là gã biết ngay lũ trẻ lén lút gần quanh đó và nghe lén gã và Conrad mưu giết tụi nó. Đây phải là lần đầu gã bắt gặp chúng thơ thẩn trong các phòng vào ban đêm.

      “Tụi bay trốn được tao đâu,” gã nghiến giọng dọa nạt. “Đám nhãi con tụi bay rời khỏi giường làm cái gì ngoài này? Có phải tụi bay nghe lén ? Tụi bay nghe được bao nhiêu?”

      Nhận thấy chỗ trốn bị phát , Amy thò đầu từ dưới bàn ra , “Tụi cháu – đói bụng nên xuống lầu tìm đồ ăn. Tụi cháu đâu có nghe dượng và ông Conrad chữ nào.”

      Julian sững người, gã chợt hiểu ra con bé Amy đúng ra biết tên của Conrad nếu nó nghe hết đầu đuôi câu chuyện. “ ra, mày nghe. Thiệt may, bây giờ tao phải ra tay xử chuyện này. Riêng lần này có chuyện xẩy tay nữa, hay là có người tới cứu tụi bay. Tại sao mấy đứa nhãi mày lại hưởng hết tiền bạc trong khi tao cần hơn tụi bay hử?”

      Tuy mới mười tuổi nhưng Amy biết cha mẹ qua đời của tụi nó, ông bà Joseph và Dora Trenton để lại cho chúng nhiều tiền, và ông dượng được trao quyền giám hộ. Nhưng nó ngờ rằng Julian Masters, với tư cách là thân nhân duy nhất còn lại đời của chúng, được thừa hưởng gia tài nếu tụi nó sống sót cho tới tuổi trưởng thành để mà lấy số tiền đó.

      Nếu tụi nó bị cơn đói đánh thức rồi lẻn xuống lầu để ăn vụng đồ ăn vặt trong bếp, tụi nó bao giờ nghe được Julian và Conrad bày mưu sát hại chúng.

      “Ổng định làm gì mình hả?” Brady rủ rỉ hỏi Amy. Nó chưa khi nào sợ đến thế.

      “Chị biết.”

      “Ổng có hại mình hông?”

      “Chị để ổng hại mình đâu. Chị nghĩ cách nè.” Khôn lanh trước tuổi, con bé Amy trở thành người bảo hộ cho thằng em từ sau tai nạn bi thảm của cha mẹ hai năm trước và nó biết em nó trông cậy vào nó để giúp chúng nó thoát khỏi hiểm nguy.

      “Đưa tay em cho chị nắm, mình chạy trốn bằng cửa trước.”

      Cho dù gọi người tới cứu cũng vô ích, bởi lẽ có gia nhân nào ở lại qua đêm; ông dượng quá keo kiết để mà trả tiền mướn người giúp việc ở luôn trong nhà, thậm chí là xài tiền của bọn để thanh toán hóa đơn.

      “Chui ra nào,” Julian dụ khị lúc gã bắt đầu xuống thang. “Dượng chỉ giỡn với mấy đứa thôi, dượng hại các cháu đâu.”

      Nhưng gương mặt uy hiếp của gã lại khiến tụi nó hiểu theo nghĩa khác nên Amy quyết định tụi nó nên đợi xem gã thực có ý đó hay . “Nào!” con bé suỵt rồi tóm lấy bàn tay thằng Brady kéo nó từ dưới bàn ra. Khi chúng thình lình nhào ra cửa trước cơn giận của Julian bốc lên ngùn ngụt.

      “Đám nhãi chưa hỉ sạch mũi tụi bay! Đồ lũ ranh con vô ơn! Khi tao tóm được tụi bay tụi bay phải hối hận vì nghe lời tao.”

      Gã phóng xuống thang đuổi theo tụi nó. Nhưng thân xác cồng kềnh khiến gã vụng về, Julian mất thăng bằng ngay bước đầu tiên và lộn nhào xuống cầu thang dài. Bọn trẻ khiếp sợ ngó lăn lông lốc xuống chân thang rồi lăn ra gần tới cửa và dừng lại cách chúng vài phân. Gã nằm bất động như chết, máu ứa ra từ mũi và tai gã.

      “Ổng – ổng chết rồi hả? Brady thầm hỏi bằng giọng run rẩy.

      “Chị nghĩ vậy,” Amy đáp, nó cũng run kém thằng em.

      “Vậy bây giờ mình làm sao?”

      Gương mặt nhắn của con bé Amy trở nên quá đỗi ảm đạm, nặng nề so với số tuổi của nó. Liệu cái người tên Conrad có tìm chúng nó, nếu biết dượng chúng chết ? Liệu cảnh sát có bắt tụi nó chịu trách nhiệm với cái chết của ông dượng rồi bỏ tù tụi nó ? Nó nghĩ họ có. Tuổi còn thơ và nỗi kinh hoàng khi nghe ông dượng lập mưu giết chúng nó, rồi tiếp theo đó là cái chết của gã tước mất sức xét đoán của con bé. Nó sợ chị em tụi nó bị bắt hay là bị tống vào viện mồ côi. Cả hai lựa chọn đều thể chấp nhận được. Rốt cuộc nó làm quyết định mà trí óc non nớt của nó tin là đúng.

      “Mình phải thôi,” lòng tin vững vàng tiếp cho nó thêm can đảm để làm lựa chọn.

      hả? Mình đâu đây?” Nỗi khiếp đảm của thằng Brady là điều hiển nhiên. Vì đây là ngôi nhà duy nhất mà nó từng biết.

      “Chị biết, nhưng chỗ nào cũng đỡ hơn nhà tù. Em thích vào viện mồ côi hơn sao?”

      Thằng bé Brady lắc đầu nguầy nguậy chịu.

      “Nào thôi, trước khi người hầu tới phát tụi mình. Em phải biết là bọn họ bảo vệ cho mình đâu. Dượng Julian mướn toàn là người mới khi ổng đến ở với mình và chẳng có ai thích tụi mình lắm.”

      Đôi mắt màu nâu ấm của thằng bé ngời sáng lộ tin tưởng tuyệt đối, Brady để bàn tay xíu của nó vào tay Amy và theo chị mình ra cửa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 1 (1-1)

      St. Louis, tháng 4 1868

      Cody Carter khoái tỉ St. Louis. Nó là thành phố phồn vinh nhộn nhịp vào ngày đẹp trời tháng 4 năm 1868. Có người gọi nó là cửa ngõ vào miền tây, và cái đô thị bành trướng này chắc chắn từng là nơi xuất phát của nhiều chuyến hành trình sang miền tây. Ngày nay đủ lớn để cung ứng các mục ăn chơi sành điệu, và mang đủ tính chất thị thành để khỏi phải chú ý đến cái cốt da đỏ mười mươi của mình.

      người thắng bộ đồ quần bó ống bằng da hoẵng và cái áo khác đính tua rua, nón kéo sụp xuống mắt – món đồ còn sót lại từ những ngày còn lính – Cody ngừng lại chút xíu trước kỹ viện của chị Sal trước khi đẩy cánh cửa cổng và tà tà bước theo lối dẫn tới cửa trước. Mới có bẩy giờ tối nhưng chưa gì nghe thấy thanh vui chơi náo nhiệt vẳng ra từ cửa sổ.

      Sau nhiều năm làm trinh sát viên trong quân đội ở miền tây, Cody tiếp tục trôi giạt tới các vùng đồng cỏ xanh tươi hơn khi chiến tranh chấm dứt. Cách đây hai năm tới St. Louise và mau chóng nhận làm bảo kê cho các tuyến xe khách của hãng Butterfield. Với dạng người như việc làm đó còn gì bằng. Vả lại tiền công cũng bộn.

      Là dân độc lai độc vãng, Cody Carter từng gặp nhiều chống đối khi tìm việc làm ổn định hơn. chỉ vì là con lai – mẹ nguyên là tộc dân da đỏ Cheyene – mà còn là con hoang của trại chủ giàu có ở Kansas. Tài bắn súng và chửi thề của gã nào họa có là điên mới dám dây vào. Nhưng đáng nể là Cody chưa khi nào gặp rắc rối với pháp luật. Trong mọi quan hệ giao dịch đều giữ luật răm rắp vì ý thức được tòa án xử như thế nào đối với con lai.

      Đô con, vai rộng ngực nở, bộ đồ da ôm sát thân hình theo cái kiểu ngớt hấp dẫn ánh mắt trầm trồ của phái đẹp.

      Cửa quán của chị Sal mở liền tức và Cody bước vào, tia mắt lành lạnh của quét qua những kẻ ăn mặc theo kiểu con nhà nghèo trong phòng bằng vẻ thờ ơ. Cody từng học được bài học đắt giá là dân lai đừng hòng tơ tưởng tới “phụ nữ tử tế.” Lúc mới tới St. Louise từng mết bóng hồng mắt đen, khêu gợi tên là Lisa Paxton. Kỳ thực mết tới mức cảm thấy khao khát có được tôn trọng và cái loại ổn định mà người bình thường an hưởng. khờ khạo tin Lisa khác hẳn với loại đàn bà hay ngó giống người như mình bằng nửa con mắt.

      tán tỉnh nàng Lisa xinh đẹp, và ngốc nghếch cho rằng nàng đáp lại tình mình, cho đến cái ngày cầu hôn mới bật ngửa. Phơi hết tim gan phèo phổi của mình ra, thổ lộ mình là con lai và còn là đứa con ngoài giá thú. Tới giờ Cody hãy còn cảm thấy nhục nhã ê chề vì tiếng cười của ta. Và nghe những lời lẽ khiến con tim chai đá với hết thảy “phụ nữ tử tế.”

      “Dòng họ Paxton kết hôn với con hoang,” ta bảo. “Tại sao cho tôi biết sớm hơn? Dù là tên đàn ông cuối cùng trái đất tôi cũng thèm lấy. Tôi muốn trở thành trò hề trong cái phố này.”

      Kinh nghiệm đó dạy cho bài học qúy giá. Từ đó trở chỉ lại với làng chơi. Có vợ con để làm cái quái gì? Con. Hừm, cái chữ đó mang lại hồi ức tồi tệ về thời thơ ấu của và ông kế Wayne khiến cuộc sống của trần ai lai khổ.

      “Nè cao bồi, nếu cậu cần em út để tâm tình cậu tới đúng chỗ rồi. Mời vào, cứ tự nhiên nghen.” Sal Sparks ngó từ đầu tới chân Cody, chị thấy thích hình ảnh trước mắt mình. “Có phải tui thấy cậu tới đây hai lần rồi ?”

      “Phải, hai lần rồi,” Cody thừa nhận, nhá cho người đàn bà nóng bỏng nụ cười chết người. hiếm khi cười, nhưng hễ cười là căn phòng sáng trưng.

      Ngây ngất bởi chất đàn ông hừng hực của kẻ lạ mặt da ngăm cao lớn, chị ta khép cửa lại rồi hỏi, “Nè cao bồi, cậu có sở thích gì? Cậu có nhắm sẵn ai chưa?”

      “Có, cần em.”

      Người đàn bà toét miệng cười đả đớt. “Tui coi có được ? Tên Sal.”

      Ánh mắt tinh quái của Cody chầm chậm chu du khắp người Sal cách thích chí. Trước đây có thấy qua Sal nhưng chưa khi nào gặp riêng rẽ hay lên giường với chị ta. Chị ta hơi già so với mẫu người thích, nhưng diện mạo chê vào đâu được. Vóc người nhắn, nhưng bộ ngực đầy đặn. Mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ và đường nét hãy còn trơn tru ngon lành. nhắm tuổi chị ta khoảng chừng ba mươi.

      “Vậy là đủ xài rồi, Sal.”

      “Cậu tên gì cao bồi?”

      “Tụi bạn kêu tui Cody.” xém phì cười trước lời lẽ của mình; có được bao nhiêu kẻ mình gọi là bạn đâu.

      “Nè, Cody,” Sal , nhấm nháp hương vị tên của đầu lưỡi, “cậu muốn làm ly trước hay –”

      “Sal, nếu thấy tiện tui muốn lên lầu trước rồi uống sau.” trao cho chị ta thêm nụ cười rộng miệng tươi hơn hớn làm cho Sal đột nhiên cảm thấy đợi nổi để lên lầu với chàng cao bồi đẹp trai. Tuy đường nét cậu ta sắc sảo, kiêu hãnh và nước da ngăm ngăm mang chút hơi hướng da đỏ, nhưng Sal cóc cần. Cậu ta vẫn là tên đàn ông cường tráng hấp dẫn nhất mà chị từng thấy nào giờ, và đối với dân hành nghề như chị bấy nhiêu đó là bảnh lắm rồi.

      “Thiệt là hợp ý tui,” Sal vừa đáp trả vừa nắm tay kéo lên lầu.

      -o0o-

      Cassie Fenmore vội vã xuyên qua hành lang, nóng lòng rời khỏi phòng chị Sal trước khi đám khách chơi đêm bất thần tới cái kỹ viện nổi tiếng này. Tối nay nán lại lâu hơn mọi ngày vì chị Sal nhờ lên gấu áo cho chị trước khi về nhà. Thường thường giờ làm của Cassie là từ sáu giờ sáng tới sáu giờ tối, tan việc trước khi khách hàng kéo tới hưởng lạc trong lúc đêm về. Làm người ở trong nhà thổ phải là công việc dễ dàng gì nhưng chị Sal là người duy nhất sẵn lòng trả cho Cassie số tiền công cần để mua thuốc men cho bà của khi người bà dấu ngã bệnh. Sau khi bà mình qua đời, Cassie ở lại làm cho chị Sal, coi như là đền ơn đáp nghĩa chị.

      Thiên hạ nhìn lầm Cassie với đám “em út” của chị Sal chẳng phải do kém nhan sắc. trẻ trung mặn mòi, với mái tóc màu lúa mì và đôi mắt màu lục sống động. Ở tuổi đôi mươi, thân hình nảy nở của đố kỵ đối với các nàng kỹ nữ của chị Sal, và hầu hết bọn họ đều cảm tạ trời đất là Cassie chẳng hề có lòng cạnh tranh với mình. cảm thấy hạnh phúc – niềm hạnh phúc của trẻ có được khi thiếu vắng người thân – để lưu lại làm người giúp việc trong kỹ viện của chị Sal. chỉ còn mỗi người để gọi là người thân, nhưng từ lâu ông ta chẳng buồn ngó ngàng tới . Khi còn ông ta tống đến ở với bà ngoại sau khi mẹ mất. Ông ta chả muốn lao công nhọc sức để nuôi nấng đứa con .

      Cassie gõ nhè cửa phòng chị Sal. nghe thấy tiếng trả lời, vào phòng và nhanh tới tủ áo. cánh tay vắt cái áo vừa mới lên gấu và nhanh tay treo nó vào đúng chỗ. Rồi quay người vội vàng ra cửa. Những gian phòng trang trí diêm dúa này lúc nào cũng làm khớp, phòng của chị Sal còn lòe loẹt hơn phòng mấy kia. Chỉ tưởng tượng tới những cảnh diễn ra trong căn phòng này thôi là rùng mình vì sợ. Từ lúc làm cho chị Sal quan sát bọn đàn ông và những hành động trụy lạc của họ đủ để biết mình bao giờ cho phép người đàn ông nào chạm vào mình kiểu đó. thà làm già còn hơn là buông mình trước tính thú tính của bọn đàn ông.

      Khi ra hành lang trực chỉ cầu thang của gia nhân, vì cầu thang phía trước là dành cho khách và các mà họ lựa. Thỉnh thoảng rời quán sau giờ làm, bị khách hiểu lầm là đám em út của chị Sal. Những cuộc đụng độ đó ngượng chín cả người nên thà tránh còn hơn.

      Cody toét miệng cười suốt trong lúc leo lên lầu vì biết trước là mình đêm khoan khoái giường chị Sal. đoán chị ta là người bạn tình kinh nghiệm có thừa nên hứng chí mong ngóng tới vài giờ thỏa mãn thân xác sắp tới. lâu rồi chưa chạm vào đàn bà. Công việc giữ riết xe lửa nên chả mấy khi có dịp ghé quán chị Sal hay cái chỗ ăn chơi nào.

      Tại đầu thang dừng lại chút xíu, đầu óc mê mẩn choáng váng khi thấy giai nhân vừa từ cái phòng tuốt mé dưới hành lang bước ra. tiếc hùi hụi vì hồi nãy lỡ nhận lời chị Sal trước khi xem qua mấy nàng có thể khách tối nay. Người đẹp tóc vàng đó là nàng chiến nhất thấy từ trước đến giờ. Chỉ nhìn thoáng gương mặt ta thôi là nhớ như in. Giờ trễ mất đất rồi, nhưng lần tới viếng quán chị Sal nhất định cầu ta cho bằng được. Tò mò, nhìn theo ta bắt đầu xuống cầu thang ở đầu hành lang bên kia, ràng là nàng biết tới diện của và việc mình bị chiếu tướng. Cody biết chắc mình thể nào quên được vòng hông thon thả đong đưa nhịp nhàng hay cổ chân thuôn thuôn hé ra thấp thoáng khi ta nhàng lướt khuất tầm mắt .

      “Cậu có vào vậy, Cody?” Sal đột nhiên thấy Cody còn theo mình rồi chị quay lại thấy cái gì cầm chân .

      đó là ai?”

      Sal ngó theo tia mắt của Cody và liếc thấy Cassie hối hả leo xuống thang. “À đó là Cassie. Cổ thích hợp cho hạng người cao sang như cậu đâu.” Dù Sal , nhưng chị nghĩ Cody nhận ra bộ đồ đồng phục màu nâu xỉn của Cassie và hiểu rằng ta chỉ là kẻ ở đợ chứ phải là điếm.

      Tuy Cody chỉ ngó sơ kiểu áo của Cassie, nhưng lại hiểu lời của chị Sal theo nghĩa hoàn toàn khác. đoán là nàng trẻ đẹp kia được đặt cọc cho người khách đặc biệt nào đó, là những kẻ có đủ tiền chi cho nõn nà lôi cuốn như Cassie, Cody nhẩm trong đầu lần sau mang đủ tiền để vui thú với Cassie, dù ta có cao giá tới mức nào nữa.

      Sáng hôm sau về nhà trọ Cody thấy bức điện tín chờ mình. Nó là do luật sư tên Cornelius Willougby từ thành phố Dodge gửi tới. Ông Willoughby mướn kẻ tên là Pinkerton lùng ra tông tích của .

      Cũng trong ngày hôm đó lát sau lại có bức điện tương tự gửi cho Cassie Fenmore tại chỗ làm của .

      Phản ứng đầu tiên của Cody là phớt lờ tờ điện tín nhưng sau nhiều hồi cân nhắc tự vấn lương tâm ra ga xe lửa mua vé thành phố Dodge, khởi hành vào hôm sau. Sau đó tới hãng xe khách Butterfield xin nghỉ phép đặng lo chuyện gia đình.

      Còn ý định ban đầu của Cassie là quên mình nhận bức điện đó cho xong chuyện. Nhưng tính tò mò đánh bại , thế là đường từ chỗ làm về nhà lấy vé thành phố Dodge. Chỗ ghé qua tiếp theo đó là khu hàng quán để mua sắm áo sống dành cho chuyến hôm sau.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (1-2)

      Cody dựa người vào góc tối của nhà ga, hút điếu thuốc vừa ốm vừa dài và nhìn người ta tụ tập ở ga đợi xe lửa tới. kéo đồng hồ tay ra khỏi túi xem giờ. nhíu mày bực bội. Xe lửa tới trễ. Chuyện này có gì mới mẻ đâu? Tia nhìn của lơ đãng đảo khắp đám đông, rồi hướng qua bên kia đường tới chỗ mùi thơm lừng của những ổ bánh mì ngọt vừa mới nướng từ cửa tiệm bánh tỏa ra. Mùi thơm làm ứa nước miếng và phân vân biết có nên qua tiệm mua cái bánh áo đường dẻo mà chủ tiệm vừa bày ra trước cửa sổ hay .

      liếc thấy hai đứa bé rách ruới bẩn thỉu biết từ chỗ nào chui ra và thập thò ở cửa tiệm bánh. Tụi nó lảng vảng ở đó cho tới khi chủ tiệm quay lưng ; rồi đứa hơn phóng vào trong, chụp hai cái bánh đường dẻo từ quầy chưng ở cửa sổ rồi bỏ chạy thục mạng. Đứa lớn hơn bám theo sát rạt. Cody thấy mình cổ võ hai đứa bụi đời rách rưới khi tụi nó lao qua đường về hướng nhà ga. Nhưng xui cho bọn là chủ tiệm liếc thấy và rượt theo. Cody nghĩ có lẽ chúng thoát được nếu ông ta chụp được đứa bé . Nhưng lúc thằng nhóc thấy bạn nó bị tóm, nó thắng lại cái rụp.

      “Đừng có ngừng! Chạy , Brady, chạy !”

      Thằng ngập ngừng, trông nó ngơ ngác hoảng sợ. Rồi nó xoay người bỏ chạy.

      Cody bước ra khỏi bức tường để nhìn hoạt cảnh cho hơn, và xém sụm bà chè khi bị cái thân hình nho nhanh như chớp tông vào mình đánh rầm, bàn tay cáu bẩn của thằng bé vẫn nắm khư khư hai cái bánh cứ như chúng bằng vàng bằng. Chừng chập sau là người chủ tiệm rượt tới, tay nắm cổ áo đứa bé lôi xệch .

      “Lũ trộm cướp trời đánh,” ông chủ tiệm lẩm bẩm, tóm lấy Brady và lắc thằng bé muốn long hết xương cốt. “Cả hai tụi bay đều đáng ăn trận đòn nên thân và tao nhất định cho tụi bay hưởng cho . À mà sao tao phải làm dơ tay tao chớ? Ăn cắp là có tội đó, vậy để cho cảnh sát xử tụi mày.”

      “Đừng! Đừng kêu cảnh sát! Xin ông đừng kêu cảnh sát tới!” con bé Amy van xin.

      Cody chưa khi nào thấy ai bị kinh hãi hơn hai đứa bé này trong suốt đời mình, và trong lòng có cái gì đó vỡ vụn.

      “Ông kêu cha mẹ tụi nó tới được sao?” đề nghị khi ông chủ lôi hai đứa .

      “Tụi cháu là nhi,” thằng Brady rụt rè lên tiếng. Con bé Amy rên lên ngán ngẩm. Có lẽ đây là điều xúi quẩy nhất thằng bé ra từ nào giờ.

      “Vậy tụi bay phải vô nhi viện,” ông ta đáp.

      ! Cháu !” Kéo chân ra sau, Amy bật ngược cú như trời giáng vào ống quyển người chủ tiệm.

      “Đồ chó chết!” ăn miếng trả miếng, ông chủ tiệm buông thằng Brady ra và xáng đánh bốp lên màng tang con bé khiến nó choáng váng. Brady phản ứng bằng cách cắn bàn tay ông ta.

      Khi ông ta cung nắm tay tính đánh thằng Brady Cody xen vô. định dính vô nhưng đành lòng thấy ông ta ngược đãi bọn trẻ có khả năng tự vệ.

      “Mắc dịch, khoan ,” Cody lên tiếng, siết chặt cổ tay người đàn ông. “Đâu cần phải mạnh tay chớ. Bọn nó chỉ là con nít thôi cha.”

      “Nay là trộm, mai giết người mấy hồi,” ông chủ tiệm làu bàu, trừng mắt nhìn Cody.

      Bị gọi là sát nhân chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trong tim thằng Brady. “Tụi cháu phải là đồ giết người! Tụi cháu có giết ai hết!”

      “Dĩ nhiên tụi mình đâu phải là đồ giết người,” con Amy phụ họa, ráng che chở thằng em bằng cách ấn nó ra sau lưng mình.

      “Thây kệ, tui bắt tụi nó lên đồn cảnh sát. Nếu lũ oắt con này vô khám vậy tụi nó chắc chắn phải vô nhi viện.”

      “Tui trả tiền bánh cho tụi nó,” Cody bảo, rút vài đồng cắc trong túi ra nhét vào tay chủ tiệm. Sau đó ngó thẳng vào mắt ông ta, chuyển lời nhắn ngầm khiến người đàn ông đổ mồ hôi hột lông mày. “Nếu tui là ông, tui coi như chuyện này hề xảy ra.”

      Ông chủ tiệm bánh thấy mình nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh quá đỗi lạnh lùng mà mình từng thấy nào giờ. Ông đâu phải là đồ ngu. Ông bất chợt nhận ra mình chuyện với gã con lai, trong những tên dã man vừa nhìn người ta thôi là cắt cổ kẻ đó ngay tức khắc.

      “Ông – ông sao sao,” người chủ tiệm bánh lắp bắp rồi rút lui. “Nhưng tốt nhất ông hãy bảo bọn nó tránh xa tiệm của tui. Lần tới có lẽ ông ở gần đây để bảo vệ tụi nó nữa đâu.” Dù nhát gan, nhưng ông ta nhắm chắc là mình đứng cách Cody khoảng khá xa rồi mới quăng ra mấy lời chót.

      Cody nhìn ông ta trở vào tiệm rồi quay sang trừng mắt ngó xuống bọn . Chúng nó ngấu nghiến cái bánh đường dẻo cứ như mấy bữa rồi chưa có cái gì bỏ bụng.

      “Tụi bay ăn bữa chót là khi nào?”

      Amy nuốt đầy miệng bánh, nhìn bằng cặp mắt nâu đầy tình cảm rồi , “hai hôm trước. Tụi cháu moi thùng rác sau quán rượu.”

      Cody rên lên. “Khốn k-!” Brady tròn mắt ngó . Cody ho rồi sửa lại. “Chú tính là khốn khổ thiệt. Vậy người nhà tụi bay đâu?”

      “Đâu còn ai,” Brady vừa vừa nhai tận tình. “Chú hông bỏ tụi cháu vào nhi viện chứ, phải hông?”

      “Tụi bay thuộc về chỗ đó mà.” Thình lình Cody nhìn kỹ bọn trẻ, ngờ ngợ hiểu mình gặp qua tụi nó chưa. Chúng trông quen quen, nhưng cho tới giờ nhớ gặp ở đâu. “ coi, có phải tụi bay là hai đứa tao kéo dưới bánh xe chạy lên mấy tuần trước ?”

      Amy nhận ra Cody ngay, nhưng nó nghĩ tốt nhất đừng nhắc tới “tai nạn” đó trừ phi nhắc trước. Nó gật đầu, thú nhận bọn nó là hai đứa bé đó.

      “Coi bộ tụi bay khoái rước họa vô thân phải. Vậy tụi bay có chỗ à?”

      “Hông,” thằng Brady to lên. “Hông có chỗ nào hết.”

      “Tụi bay tên gì?”

      “Cháu là Brady còn chị tên Amy. Tụi cháu là chị em.”

      “Chú cũng thấy vậy.” Cả hai đứa đều có tóc quăn và cặp mắt nâu vàng. “Chú xin lỗi tụi bay, chú chẳng làm được gì hơn cho tụi bay. Chú sắp rời khỏi thành phố vào chuyến xe lửa tới.” lấy trong túi áo khoác nắm tiền rồi đưa cho Amy. “Nè, mua đồ ăn . Và nhớ đừng gây chuyện nữa nghe . Nếu cảnh sát tìm bọn bay chú cũng chẳng lấy làm lạ đâu.”

      Mặt thằng Brady xanh rờn. “Chú muốn là cảnh sát biết hả?”

      “Biết cái gì?” Cody chả hiểu tụi cái khỉ gì, hay tại sao tụi nó lại sợ cảnh sát tới như vậy.

      “Ông đừng để ý Brady làm gì,” Amy và ngầm cảnh cáo Brady.

      “Chú tên Cody, Cody Carter.” Tại sao lại cho tụi nó biết lúc này chớ? Cứ như vĩnh viễn gặp lại tụi nó vậy.

      “Tụi cháu cám ơn tiền của ông, ông Carter,” Amy lễ phép . “Nào Brady, tới lúc phải rồi.”

      Brady ngó Cody với vẻ buồn bã mong mỏi tới độ gã con lai chai sạn như cũng xốn xang bởi những cảm giác hoàn toàn lạ lẫm chưa từng trải qua. Tại sao đối với chúng nó lại cảm thấy lòng mình trào lên niềm trắc cuồn cuộn như vầy? Thiệt tình hiểu nổi. Hồi trải qua đủ gian nan trắc trở rồi. cần rước thêm hai của nợ bụi đời này vào thân làm gì. Gã kế của , Wayne, ghét cay ghét đắng tới cái độ biến tuổi thơ thành cơn ác mộng. Tình cảnh của có lẽ dễ chịu hơn nếu mẹ mất trong tai nạn thảm khốc khi chỉ bằng tuổi con bé Amy. Nhưng thể nào thay đổi hoàn cảnh, và nhớ lại chỉ chuốc thêm cay đắng mà thôi.

      “Tạm biệt tụi bay,” Cody , vui vẻ vẫy tay với chúng nó. “Nhớ tự lo liệu nghe.” Cody quay về phía nhà ga vừa lúc còi tàu hú lên từ đằng xa.

      “Ổng trông giống người tốt ha,” Brady vừa vừa nhìn Cody cất bước. “Sao ổng đen thui vậy?”

      “Dượng Julian cũng giống người tốt khi ổng mới đến ở với mình đấy thôi,” Amy đáp lại bằng giọng sành sỏi. “Ông Carter giống mấy ông da đỏ trong sách hình của mình. Em có nghĩ ổng là dân da đỏ ?”

      “Ổng có hay em cũng mặc kệ,” Brady cương quyết bênh vực. “Em vẫn thích ổng hà.”

      -o0o-

      Cody chờ tới khi đầu tàu phụt ra luồng hơi nóng trước khi lượm lại cái túi từ nhà ga và theo các hành khách khác lên tàu. ước phải chi mình có thể làm thêm cái gì nữa cho bọn lưu ý thấy phụ nữ bước nhanh về phía xe lửa. Thân hình thon gọn của ta quấn trong lớp đồ tang đen, và mắt Cody dõi theo cái đong đưa lôi cuốn của tà váy. Hình như ta vội, nên bước tránh sang bên nhường cho ta qua.

      Bộ áo đầm đen đơn điệu bao phủ vóc dáng thanh mảnh của từ đầu tới chân, nhưng cho dù ta mặc bao tải cũng thể che dấu những đường cong rất đàn bà bên dưới. lọn tóc vàng bung ra khỏi chiếc nón đen đội đầu, chiếc mạng che mặt dầy của nó chạm vừa tới đôi môi đỏ mọng. Bị óc tò mò kích thích, Cody dán cái nhìn vào vành môi đầy đặn khi ta ngang cách có vài phân. Chưa khi nào thấy ai làm cho mình mê hoặc trọn vẹn hay là toát ra dáng dấp bí như vậy. Tiếng váy khua sột soạt khi ta lướt ngang thu hút chú ý của , và nhìn chăm chăm trong ngưỡng mộ công khai cái đánh hông nhàng. Lúc ta vào xe vội vàng theo sau, rồi chọn chỗ ngồi đối diện với .

      Người phụ nữ bí mặc đồ đen quay đầu ngó Cody lần, nhưng vì phần mặt bị che kín đọc được vẻ mặt của ta. Sau đó ta vội quay . Cody ngồi xuống ghế, kéo cái nón sụp xuống mắt, và để cho trí tưởng tượng của mình hoang. thấy thú vị khi thử hình dung người đàn bà phía sau lớp mạng nhìn ra sao. Dường như ta còn trẻ vóc dáng quyến rũ, còn gương mặt bí của làm cho mê mẩn.

      Tài xế thổi hai hồi tu huýt dài báo cho những kẻ nấn ná sân ga lên tàu. Tiếp theo đó người trưởng tàu kéo thang lên và theo gót người khách chót vào trong toa.

      Hai đứa bé đứng trong bóng râm của nhà ga, vẻ mặt chúng nó đăm chiêu khi xe lửa bắt đầu chuyển bánh, chầm chậm đẩy đầu tàu tới phía trước.

      “Em ước chi mình được với ông Carter,” Brady cách khao khát.

      “Ngay cả ổng đâu em cũng biết mà,” con bé Amy trả lời.

      “Đâu có sao. Khi mình cũng đâu có chỗ để . Ngoài ra, ổng còn là người tốt. Em hông biết ổng có gia đình chưa. Biết đâu ổng có con bằng tuổi tụi mình.”

      Amy trông có vẻ ngờ vực. “Chị . Ông Carter nhìn giống người lấy vợ và có con. Thôi quên ổng , Brady. Chị lo cho em mà. thôi, mình hãy ra khỏi đây em. Mình có thể mua bữa ăn ngon nè.”

      Brady vừa quay người nối gót theo chị mình nó bắt gặp hành động lén lút trong góc nhà ga. gã đàn ông tiến về phía chúng nó, cánh tay gã huơ huơ trong trung với thái độ đe dọa.

      “Hê, nè tụi bay, đợi cái coi!”

      Brady giật áo Amy. “Chị Amy, nhìn kìa!” Người đó ngó giống ông Conrad. Ổng sắp tới giết mình đó!”

      Amy quay đầu thấy người đàn ông vừa chạy về phía tụi nó vừa ngoắc cánh tay. thèm dừng lại suy nghĩ, con bé nắm cổ tay thằng Brady, lôi mạnh về phía trước.

      “Mình đâu vậy?”

      “Đừng nữa, cứ chạy ,” Amy thở hồng hộc khi bắt đầu chạy.

      Nhưng cuộc tháo chạy cuống cuồng của tụi nó bị lường trước. Tụi nó thất kinh khi thấy tên đàn ông khác từ phía đối diện lao ra chặn đường chúng, nhà ga nằm sau lưng, còn bọn người kia tiến về phía chúng từ hai phía trái phải, bọn trẻ cùng đường. Nhưng bọn truy đuổi dè được lanh trí của con bé Amy.

      “Xe lửa!” Amy thốt lên, nó nhận ra đó là cách duy nhất thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan.

      Lúc này xe lửa tăng tốc và tất cả toa xe đều chạy qua trừ các toa hành lý. Kéo thằng Brady về phía xe lửa lăn bánh, Amy hối. “Brady, leo lên !” Thằng Brady làm theo ngay, nó bám lấy toa xe và leo tót vào bên trong.

      “Mau lên, Amy.” Brady kêu váng lên khi xe lửa bắt đầu lấy đà. Nó chìa tay ra còn Amy giơ tay với. Những ngón tay của chúng nó đụng nhau, rời ra, rồi lại đụng, rồi thằng Brady quýnh lên ráng hết sức bình sinh níu chặt lấy con bé khi nó đu mình lên toa chở đồ. Mặt chúng tái nhợt căng thẳng khi liếc ra cửa xe thấy hai gã đàn ông đuổi theo chúng đứng sân ga, vừa chửi bới vừa dứ dứ nắm tay. Bọn trẻ tâm đắc nhe răng cười với nhau, rồi ngồi xuống nghỉ xả hơi.

      “Chị nghĩ coi mình sắp tới đâu đâu?” Brady hỏi khi nhà ga lùi lại phía sau.

      Amy vẫn trầm ngâm lúc lâu. “Chị biết. Chị nghĩ nơi nào cũng tốt hơn St. Louise. Em nghĩ coi dượng Julian thiệt tình chết rồi ?”

      “Ổng nhìn giống chết rồi.”

      Chúng nó ngẫm nghĩ chuyện đó hồi.

      “Nếu người ta phát mình ở đây sao? Mình làm thế nào trả tiền vé? Em cá là cái ông tốt bụng Carter trả nếu mình xin ổng.” Câu này là Brady , nó thường lạc quan hơn chị thực tế.

      “Có lẽ.” Dù tuổi, Amy hề xây ảo tưởng về Cody Carter. “Đừng lo mà. Chị nghĩ ra cách. phải chị lúc nào cũng có cách hay sao?” Đột nhiên con bé quay đầu . Để thằng em thấy cằm nó run run hay. Vì Brady, nó phải can đảm.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 2

      Cody thấy xe lửa thình lình giựt mạnh, nghe tiếng động cơ nổ bình bịch, rồi để tâm trí mình trôi ngược dòng về thành phố Dodge và thời thơ ấu bất hạnh. Mười lăm năm tan biến cứ như mới diễn ra ngày hôm qua.

      Dạo đó mười lăm tuổi. Người mẹ da đỏ xinh đẹp của qua đời năm năm còn cha , ông Buck, vừa từ chuyến hành trình tới St. Louise trở về với vợ mới và đứa con năm tuổi của ta. Năm trước đó là năm êm đềm tại nông trại vì gã kế của hãy còn theo học ở đại học còn ông Buck bỏ hết tâm trí vào nông trại chăn nuôi rộng lớn ngay ngoại ô thành phố Dodge. có gã Wayne lảng vảng quanh mình chế nhạo cái thân thế con hoang mang dòng máu da đỏ của hầu như Cody cảm thấy mãn nguyện.

      Lẽ dĩ nhiên thấy vui hơn nếu ông Buck cưới mẹ trước cái chết bất đắc kỳ tử của bà. Nhưng bà Sao Sáng chỉ là món hàng mà tù trưởng miền Cheyene tặng ông Buck để đổi lấy gia súc khi bộ lạc đói khát của ông trôi giạt tới đất của ông Buck. Vì bà vợ ông Buck, là mẹ của Wayne, vừa mất trong lúc lâm bồn vài tháng trước nên ông Buck háo hức đưa Sao Sáng vô nhà rồi đưa luôn lèo lên giường mình. Nhưng việc ông Buck nghĩ mẹ xứng đáng cho ông cưới là điều mà Cody vĩnh viễn tha thứ cho ông ta.

      Thời thơ ấu của Cody dễ thở chút nào vì cái thói ác nghiệt và lòng căm ghét của Wayne đối với đứa em cùng cha khác mẹ. Lớn hơn Cody gần chục tuổi, Wayne vẫn nuôi cái tính hung bạo với em trai mình mãi tới khi Cody nhổ giò cao to hơn tên Wayne yếu ớt thó. Khi Cody mười lăm tuổi chặn đứng ngược đãi đó. Do Cody phải là kẻ hay thóc mách, bao giờ đem chuyện vui của mình méc với ông Buck mà tự mình giải quyết vấn đề. Dù có lẽ ông Buck ra tay can thiệp. Nhưng Cody thấy ông Buck ưa đứa con trai chính thức hơn thằng con lai sinh ngoài giá thú.

      Ít lâu sau khi Wayne được gửi học ở Denver, ông Buck chuyến tới St. Louise và trở về với vợ tóc vàng đẹp lộng lẫy. Linda mang theo đứa con năm tuổi từ cuộc hôn nhân trước. Ngộ thiệt, nhưng vẫn nhớ nổi tên con bé. Cái mà nhớ được là nó tóc vàng và mũm mĩm với gương mặt như thiên sứ. Trẻ bằng nửa số tuổi ông Buck, Linda liếc mắt đưa tình thấy phát ngượng với cậu trai Cody mười lăm tuổi nhanh chóng trở thành chàng thanh niên vạm vỡ đẹp trai. Rồi đêm kia Linda trèo lên giường Cody và bắt đầu dạy cho cậu trai tân bài học đương vỡ lòng làm thế giới của Cody hoàn toàn đảo lộn.

      Sáng hôm sau, cảm giác sốc và xấu hổ trước chuyện vừa xảy ra gần như tàn phá Cody. thể nào nhìn mặt cha mình khi tội lỗi đè nặng trong lòng, gom đồ quảy túi trốn nhà trong nhục nhã, thề trở lại trang trại Rocking C khi nào Linda còn ở đó. Vì ông Buck có Wayne và vợ mới, Cody nghĩ cha mình chẳng nhớ gì mình. sao giống như mình sắp thừa hưởng cái trang trại đó hay được chia gia tài của ông Buck bằng, Cody nghĩ bụng. Cái đó là dành cho đứa con trai chính thức của ông Buck và những đứa con ông có với Linda.

      Trong mười lăm năm Cody chưa bao giờ quay đầu nhìn lại. phiêu bạt sang miền tây, tới tận California, kiếm sống bằng nghề chăn gia súc, nhập đoàn với những kẻ lùa gia súc bán, làm đủ mọi việc trong nông trại. trưởng thành trong gian khổ, biết tự bảo vệ mình chống lại những kẻ coi dân con lai là tấm bia cho miệng đời trêu chọc rẻ khinh. tạo cho mình chút tiếng tăm bằng cách trở thành tay thiện xạ. làm như thế chỉ vì tự vệ, vì nhận thấy mình cần dùng súng thạo nếu muốn làm cho những kẻ xem con lai là lũ man rợ đáng có mặt đời phải nản lòng thối chí.

      Sau rốt Cody nhập ngũ làm trinh sát, bỏ thời giờ trợ giúp dập tắt các cuộc chống đối của dân da đỏ nổi loạn ở Arizona và New Mexico. Khi chiến giữa các tiểu bang bùng nổ, Cody cho đó là cuộc chiến vô nghĩa và lưu lại với chi nhánh quân đội bên miền tây. Trong suốt thời gian đó bao giờ liên lạc với ông Buck, thậm chí lần cũng . Hay trở lại nông trại. vẫn thể nhìn mặt ông Buck sau chuyện phản bội ông với Linda, mặc dù lúc đó chỉ là thằng nhóc và hãy còn non nớt đối với các ngón dụ dỗ của Linda.

      Giữa những năm đó dù Cody có vô khối đàn bà, nhưng kinh nghiệm khiến mất lòng tin ở đàn bà chung và ở những bà vợ riêng. từng bị cha mình lạnh nhạt sau khi mẹ mất và từng thấy đứa con của Linda bị bà mẹ ích kỷ của nó bỏ bê. Những từng trải đó làm cho quyết định bao giờ kết hôn hoặc có con với ai. Ở tuổi ba mươi, vẫn rộng chân rộng cẳng bay nhảy, vợ cũng chẳng con. Và bởi Linda vẫn còn ở với ông Buck hay , cũng khi nào quay về trang trại Rocking C. Sau khi giải ngũ, lang bạt tới St. Louise rồi có việc làm mới, rốt cuộc ở đó những luật sư của ông Buck truy ra tung tích của .

      Giờ ông Buck mất còn Cody được gọi về để nghe đọc di chúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :