1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trân Châu Cảng - Randall Wallace (34 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      [​IMG]

      Tên truyện: Trân Châu cảng
      Nguyên tác: Pearl Harbor
      Tác giả: Randall Wallace
      Dịch giả: Tuyết Minh
      Nguồn: vietlangdu.com


      Giới thiệu


      * “Trân Châu cảng” - ngày 07/12/1941 - kiện kinh hoàng cho nước Mỹ và cả thế giới khi quân Nhật bất ngờ tấn công vào Trân Châu cảng. Điều này đặt dấu chấm hết cho thời kỳ “ngây thơ vô tội”…và là khởi đầu đầy vinh quang của nước Mỹ.

      *Với bút pháp thần kỳ, mang đậm nét nhân văn, Randall Wallace mang đến cho độc giả đồng cảm sâu sắc về nỗi đau, nỗi mất mát lớn lao về tinh thần lẫn thể xác mà chiến tranh để lại cho nhân loại.

      “Trân Châu cảng” - câu chuyện bất ngờ gây chấn động, thất bại thảm hại, chiến thắng dũng và vượt tất cả là gắn kết chuyện tình tuyệt đẹp!​
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Phần I: Ngây thơ

      Chương 1

      Mùi thơm ngọt ngào của mảnh gỗ thông bay đến mũi Danny Walker. Rafe McCawley khoan hai lỗ bằng đầu đinh rồi luồn sợ dây thừng qua. Sau đó, hai thằng bé cột chặt sợ dây ngang thắt lưng trông cho giống dây an toàn thường thấy máy bay. Hai đứa ngồi trong thùng bia cũ bằng gỗ. Miệng thùng chẳng to hơn cái thố đựng nước là mấy, tuy nhiên cũng đủ rộng cho hai thân hình mỏng dính gầy gò. Rafe và Danny mới 10 tuổi đầu. Chúng ở mảnh đất vốn là thái ấp cũ. Lúc này, nước Mỹ trong cơn đại khủng hoảng của những năm 1930.

      Nhưng hai thằng bé này sang lắm! Có máy bay riêng!

      chiếc máy bay có hai tầng cánh, thuộc loại dùng để rải phân bón ngoài ruộng - phương tiện lao động thường thấy ở khắp miền Nam nước Mỹ. Cha của Rafe mang chiếc máy bay cũ kỹ ấy về nhà. Thân máy bay bị bể. Máy móc hư nát, thể dùng được. Ông tháo tung cỗ máy cồng kềnh ấy ra để lấy những phần phụ tùng còn tận dụng được. Lúc này, cánh máy bay là những mảnh gỗ, giẻ rách và đống dây kẽm gai rỉ sét. Quạt gió là cái cánh quạt gẫy nát ai đó vất sau góc vườn nhà. Rafe lượm về lắp cho máy bay của mình. Còn kính chắn gió của máy bay được làm bằng tổ chim sẻ. Khi còn nguyên vẹn, máy bay này từng lướt bầu trời Tennessee. Bây giờ trong tâm trí của hai thằng bé sống nơi thôn dã, chiếc máy bay này là thứ tàu lượn bay nhanh nhất và xa nhất thế giới.

      Rafe hét lên:

      - Quân địch tới từ phía cánh trái kìa!

      Nó giả vờ nghiêng ngửa, ngả vai vào người Danny. Tuy tay thằng Rafe gầy gò, chỉ có da bọc xương, nhưng thân hình khá cao ráo. Đặc biệt, nó có cặp mắt nhanh nhẹn của phi công. Mặc dù mới bước sang tuổi 11 nhưng Danny cũng nhận Rafe tố chất thiên bẩm qua ánh mắt của bạn mình. hề có sợ hãi, tức giận. Chỉ là ánh mắt rất tinh tường và quả quyết.

      Tớ thấy chúng rồi! - Danny trả lời.

      Trong khi ấy, thằng Rafe đá lưỡi kêu rừ rừ tạo Rafe thanh gầm rú của những chiếc máy bay tưởng tượng. Vừa la lối, và vừa cầm chiếc chổi cũ lượn tới lượn lui như thể nó lướt trong trung vậy.

      - Danny! Hạ chúng ngay!

      - Được rồi! Rafe.. pằng pằng..

      Thằng Danny mím môi phát ra thanh giả tiếng súng máy nã đạn. Danny thích cái cách Rafe gọi tên nó. Nghe âu yếm như hai người em ruột gọi nhau vậy. Rafe là người duy nhất đời này gọi nó là Danny. Trước đây, mẹ nó cũng gọi nó là Danniel. Nhưng bà chết khi Danny mới lên 4 tuổi. Cái từ đẹp đẽ nhất mà cha nó thường gọi nó chỉ đơn giản là nhóc tỳ mà thôi.

      Tóc của Danny màu nâu sáng giống hệt tóc mẹ. Nó còn được hưởng thêm cặp mắt xanh dương của bà. Ấy là nó hy vọng thế. Trước đây bà vẫn thường ban cho nó những tia nhìn dịu dàng, chứa tình thương sâu thẳm. Đó là dấu ấn in đậm trong tâm trí thằng bé mỗi khi nó nhớ về mẹ. Còn những thứ khác thuộc về bà, đối với nó, giờ đây chỉ còn là những kí ức ngọt ngào với những ý tưởng tuyệt vời kỳ diệu trong đầu óc nó. Nó quý mẹ nó cũng như thằng Rafe quý cái máy bay của chúng vậy, dù chỉ là máy bay tưởng tượng gầm thét bầu trời.

      - Kẻ thù tấn công từ đằng sau! Ngay đằng sau chúng mình kia kìa. Có thấy nó ?

      - Tớ thấy rồi, Rafe.

      Danny reo hò và bắt đầu bắn như mưa về phía đuôi máy bay. Nhưng ra Danny chẳng nhìn thấy gì, chỉ có bức tường của nhà kho cũ và những cánh đồng cày ải trải rộng phía sau. Nhưng ăn ý của hai thằng bé trong trò chơi đánh trận giả khiến chúng hưng phấn vô cùng. Rafe có óc tưởng tượng phong phú khác người. Đối với nó, chắc chắn có máy bay hai tầng cánh của tên Nam Tước khát máu vòng xuống tấn công chúng. Rafe có thể “nhìn thấy” mọi thứ ra trong óc tưởng tượng của nó, ràng sống động như thế giới vậy. Đó là điểm nổi bật ở thằng Rafe. Theo nó mọi thứ nó tưởng tượng ra, người khác đều nhìn thấy hết. Cả thiên hạ đều như nó, lúc này cùng nhìn thấy chiếc máy bay cũ nát lượn vòng bầu trời trong xanh, và nó cùng thằng Danny đều là những phi công kiên cường dũng cảm.

      Chỉ có mỗi thứ thằng Rafe sao làm được là đánh vần trong giờ tập đọc. tấm gỗ ván lớn được dùng làm bảng điều khiển máy bay, Rafe dùng phấn viết chữ RUDR lên đó. Từ này chẳng có ý nghĩ gì cả. Còn Danny, từng đoạt giải Quán quân trong 3 cuộc thi chính tả được tổ chức hàng năm ở trường, thường tìm cách ghép từ trong tâm trí trước khi từ đó ra. chỉ có thế, nó còn thấy những chữ cái nhảy múa, hát ca, chơi đùa. Thằng bé còn tưởng tượng ra những thanh sống động của từng chữ cái nhảy múa trong đầu nó. Danny dạy Rafe chơi đố chữ. Còn Rafe, trong những trận đấu bóng, lại tinh mắt hơn tất cả các đấu thủ khác. Khi bóng nảy lên hay khi bóng được vụt về phía trước Rafe là người đầu tiên bắt được trái bóng đó dù người giao bóng có khó tính đến đâu. Đoán hướng bóng là biệt tài của Rafe. Vì vậy, thằng bé nổi trội trong trò chơi giao bóng và bắt bóng. Nó chạy cũng rất nhanh. Chân, tay và mắt phối hợp nhịp nhàng trong tốc độ chóng mặt. Còn lợi thế của Danny lại là những trận giao chiến nảy lửa ở sân chơi. Nếu có thằng bạn ngổ ngáo nào đấm mạnh vào giữa mặt nó, nó cũng bao giờ khóc. Nó đánh trả và lần nào đòn trả miếng của nó cũng phải nặng kí hơn đòn nó phải lãnh. Hai đứa đều nhận thấy những ưu điểm của nhau thế nên tình bạn của chúng ngày càng thêm gắn bó.

      Chuyện xảy ra vào ngày tháng 10 lạnh giá. Bầu trời kéo đầy mây đen, khiến cho tâm trạng của giáo làng cũng ảm đạm khác thường. Người ta quả sai “người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ”. ấy cho bọn chúng bài tập làm văn dài thườn thượt cả trang giấy miêu tả Lễ tạ ơn các Thánh. Sau đó, lệnh cho bọn trẻ trao đổi bài với người bạn ngồi bên cạnh để kiểm tra chéo lẫn nhau. Đó là trong những cách dạy dỗ học trò của giáo làng.

      - Nào, hãy kiểm tra lỗi chính tả của bạn mình.

      - la lớn.

      Và thế là những tiếng mở tập sột soạt bàn khắp dãy bàn. Danny lúc nào cũng ngồi bên cạnh Rafe. Hai trẻ cùng vẽ những bức tranh miêu tả những trận chiến trong Chiến tranh thế giới lần thứ nhất, rồi cứ thầm và khúc khích cười với nhau hoài. Vì chúng cứ làm ồn ngớt như thế nên giáo bắt buộc phải tách chúng ra. Giờ Calvin Pearson ngồi bên cạnh Rafe. Danny liếc nhìn bài Rafe vừa được trao vào tay Calvin mà thấy chột dạ.

      Danny sửa bài cho thằng bé ngồi cùng bàn rất nhanh. Chỉ có lỗi chấm câu và Danny phát ra ngay tức khắc. Sau đó, nó sợ hãi nhìn ngó mặt thằng Rafe. Rafe chẳng biết là bài của Calvin đúng sai chỗ nào, đối với nó, bài của Calvin sai đúng ra sao cũng mặc. Còn Calvin, nhíu mày vẻ quan trọng, chăm chú rà soát kỹ trang tập đầy chữ viết như gà bới của Rafe. Sau đó, nó mỉm cười và bắt đầu khoanh tròn vào nhiều từ sai bằng chiếc bút chì sáp đỏ. Trước khi Danny và bất cứ ai đó kịp ngăn lại thi Calvin giơ cao bài làm của Rafe, cười hềnh hệch và kêu gọi chú ý của cả lớp:

      - Nhìn nè!

      Xem thằng Rafe nó thông minh như thế nào đây nè! Cả trang tập đầy những vết bút sửa lỗi màu đỏ choé. Nhưng đỏ bằng nỗi nhục nhã như vết sắt nung dí vào da mặt Rafe lúc bấy giờ. giáo lạnh lùng:

      - Trả bài cho Rafe Calvin!

      Và đối với như thế là xong chuyện.

      Nhưng đối với thằng Danny mọi chuyện thể dừng lại ở đó. Sau giờ học đó, nó lao thẳng ra cổng trường theo hướng thằng Calvin rảo bước về nhà nhanh như viên đạn vừa thoát khỏi nòng súng. Danny húc mạnh cái trán dô vào giữa mũi Calvin, xô thằng này té ngửa rồi nó ngồi lên ngực đối thủ đấm như điên cuồng vào thân hình nằm dưới cho tới khi người ta phải can hai đứa ra. Danny vẫn chưa . Nó vùng ra và tiếp tục đấm đá thằng Calvin tiếc tay. Cuộc ẩu đả đó khiến bọn trẻ về sau cứ nhìn thấy Danny là sợ. Và cũng từ đó trở , nó và Rafe chỉ coi nhau là bạn. Bọn chúng trở thành em, thân thiết như cùng mẹ sanh ra.

      Hai thằng bé ngừng chơi khi nghe tiếng gầm rú của chiếc máy bay thực . Tiếng động cơ ngày càng lớn hơn khi chiếc máy bay hạ thấp xuống cánh đồng lúa non xanh ngút tầm mắt. Ngồi trong buồng lái chính là cha của Rafe. Ông là con chiên ngoan đạo, tự tay cày cấy cánh đồng của mình, tự tay sáng chế mọi loại máy móc, biến tất cả những đồ vất của người khác thành những cỗ máy hữu dụng. Chiếc máy bay vừa hạ cánh kia là chiếc chuyên rải phân bón và thuốc trừ sâu trong nông nghiệp mà ông tự tay lắp ráp từ những đống phế thải chất đống ở ngoài căn cứ quân gần trang trại của ông. Cũng có vài thứ ông lấy ra từ chiếc máy bay cũ nát mà Rafe và Danny vừa chơi đánh trận giả. Chiếc ông tự tay lắp ráp ấy được sơn màu đỏ rực. Cánh máy bay và chân vịt sáng loá dưới ánh mặt trời. Lúc này, nó chỉ cách mảnh đất được cày ải có vài sải. Phân hoá học tuôn ra từ đuôi máy bay thành những làn khói trắng, vắt lên nền trời xanh như ngọc những dải lụa đẹp tuyệt vời.

      Danny ngắm nhìn, trầm trồ thán phục. Hệt như thiên đường vậy. Đó là những từ ngữ bất chợt đến trong tâm trí Danny. Rồi hiểu tại sao những từ như những người xả thân vì đất nước lại đến lập tức trong đầu óc Danny. Nhiều năm trước đây, nó từng viết bài miêu tả quê hương mình. phần trong những bài văn đó có nội dung như sau:

      Nơi ấy phải là thiên đường, nó chỉ là bang Tennessee. Nhưng khi mảnh đất này còn thuộc về đất mẹ Hoa Kỳ toàn dân tộc Mỹ như đội quân tình nguyện chiến đấu và chết để bảo vệ nó.

      Giờ hiểu tại sao nó có thể viết được những dòng văn hay ho đến thế. Danny cảm nhận được cuộc sống xung quanh mình, cảm nhận được hương vị của hoà bình. Và nó cảm thấy rất sung sướng được sống trong miền quê thanh bình đến như vậy.

      Lúc này Rafe ngồi cạnh Danny, nhìn chiếc máy bay lao xuống, thả lại đàng sau làn khói mỏng như sương những chất dinh dưỡng nuôi sống cánh đồng. Rafe ngồi đó hình dung cha nó điều khiển buồng lái ra sao. Thằng Rafe có thể cảm nhận mọi thứ. Đối với Rafe McCawley, thế giới này là nguồn cảm hứng vô tận của cuộc sống. Những nguồn xúc cảm ấy được Rafe nối với những tâm tư tình cảm và tới từng nhịp đập của trái tim. Mọi hành động, thanh, hình ảnh, mùi vị đều tác động lên tâm tư, tình cảm và suy nghĩ của thằng bé.

      Tuy nhiên, ai biết nó là thằng bé giàu tình cảm, mặc dù, cuộc sống đối với nó sống động và muôn hình muôn vẻ đến nỗi người dù có nhiều kinh nghiệm đến đâu cũng cảm nhận được như nó. Những cảm xúc mãnh liệt thường được Rafe dấu kín trong lòng. Mọi người cho rằng thằng bé sống quá lặng lẽ. Nhưng đối với những người Rafe coi như ruột thịt, những người có tinh thần trong sáng và tâm hồn ấm áp dịu dàng Rafe thường bày tỏ tình cảm mãnh liệt như núi lửa phun trào.

      Rafe chỉ sống hết mình với những người như thế và tình cảm của nó với họ thay đổi. Nó biết nó và Danny là bạn thân suốt đời mặc dù tính cách hai đứa rất khác nhau. Ví dụ như: khả năng ngôn ngữ của Danny chẳng hạn. Nhưng đó phải là rào cản ngăn cách chúng. Đối với Rafe, có cái gì đó thiêng liêng khiến chúng luôn ở gần nhau, mặc dù Danny say mê ngôn ngữ, còn nó luôn cảm thấy bối rối khi phải đối diện với những bài tập làm văn. Hơn nữa, Danny luôn sẵn sàng lao vào thế giới tưởng tượng mà hai thằng bé của vùng Tennessee thường chia sẻ trong những ngày mùa xuân ấm áp.

      Rafe gào lên:

      - Bọn tặc lại đến kìa!

      Danny đáp:

      - Tấn công!

      Cả hai thằng cong lưỡi lên giả tiếng máy bay gầm rú, cùng kéo những chiếc cần số tưởng tượng. Bàn chân trần của Rafe đặt lên bàn đạp bên kia. Đằng sau chúng chỉ là cái nhà kho tô trát cũng chẳng quét vôi. Chỉ có dòng chữ viết tay: “Ruộng nhà McCawley ”. Vậy mà thằng bé nhìn như nảy lửa vào bàn điều khiển vẽ bằng những nét phấn trắng nguệch ngoạc. Trí tưởng tượng của bọn trẻ cho phép chúng thấy cả thế giới xoay tròn và lượn vòng xung quanh như thể máy bay của chúng nghiêng cánh vút lên nền trời. Trong tâm trí chúng, đống sắt vụn, giẻ rách và dây kẽm gai biến thành những chiếc máy bay chiến đấu. Chúng tưởng tượng đầu mình đội nón bay bằng da. Cả hai hoá thân thành hai phi công kiên cường của Hoa Kỳ, chiến đấu chống lại lũ tặc Đức vô cùng hiếu chiến trong Thế chiến thứ nhất. Danny nắm chặt tay giật tới giật lui trước mặt. Miệng pằng pằng như thể bắn súng máy.

      Pằng chíu… Pằng chíu…

      Thằng bé căng phồng hai má giả tiếng đạn vút trong gió.

      - Bắn giỏi lắm! Danny!

      - Cậu bay cũng giỏi lắm đấy! Rafe!

      Rafe gào lên như chiến binh mộ đạo chiến đấu vì tự do của Tổ quốc. Danny đáp lại:

      - Đất mẹ muôn năm!

      Trước khi bọn trẻ kịp nghĩ ra vài câu khẩu hiệu nào nghe đao to búa lớn hơn bàn tay túm lấy cổ Danny lôi tuột nó ra khỏi buồng lái.

      Dù bị bất ngờ, Danny biết ngay đó là cái gì trước khi mắt nó có thể nhìn thấy. Đó chính là tay của cha nó. bàn tay bẩn thỉu nhưng mạnh mẽ và gân guốc. Những bàn tay như thế chỉ có ở những người chỉ còn cánh tay. Walker, cha của Danny là cựu chiến binh của Chiến tranh thế giới lần thứ nhất. Ông bỏ lại cánh tay trong cánh rừng Argonne. Ông giải ngũ với thân hình còn nguyên vẹn và hai lá phổi nám đen vì khí mù tạt, loại vũ khí hoá học. Từ khi thành người tàn phế, ông mất thiên hướng nhạy cảm, quan tâm của những người có cơ thể lành lặn. Ông quăng con trai mình ngã sõng soài dưới chân ông. Cole Walker lập tức túm lấy ngực áo thằng bé, nâng thân hình còm cõi của nó lên mà lắc:

      Cái thằng vô dụng này! Ông Johnson vừa đến tìm tao rằng ông ấy trả hào nếu mày đến dọn chuồng lợn cho ông ấy. Thế mà tao tìm thấy mày đâu cả. Để tao cho mày nghe! Nếu mày cứ phí thời gian chơi cùng với thằng ngu này, cái thằng học mãi cũng được chữ vào đầu, mày lớn lên vô dụng giống nó thôi. Mày hiểu chưa?

      Nỗi sợ hãi và ngượng ngùng đốt cháy Danny đến nỗi nó thốt lên được lời nào. Nó lắp bắp cách vô thức:

      - Rafe phải là thằng ngốc! Cha đừng có mà…

      Trước khi nó kịp kết thúc câu vừa rồi cha nó dang thẳng tay cho nó cái bạt tai mạnh khiến nó ngã lăn ra đất.

      Trước đây, Rafe bị cha nó bạt tai cho vài lần và cũng bị mắng vài câu, nhưng chưa bao giờ nó nhìn thấy người to lớn nhường kia lại bạt tai thằng bé gầy gò đến độ thằng bé té đập đầu xuống đất như thế. Rafe kinh hoàng muốn nhào lên nhưng thanh sao thoát ra được cổ họng nghẹn lại. Còn thằng Danny buồn ngạc nhiên nữa. Nó ăn đòn như cơm bữa nên quen rồi. Nhưng khi cha nó lại túm lấy nó xoắn mạnh ngực áo sơmi khiến nó nghẹt thở nó bắt đầu vùng vẫy thoát thân. Nhưng ăn thua. Cha nó cất bước ngang qua cánh đồng, lôi Danny xềnh xệch theo sau.

      Danny nghẹn ngào:

      - Cha! Cha ơi!

      Giận mất khôn. Cole Walker tự chủ được nữa. Ông ta quyết nương tay, hùng hổ lôi thằng con trai tội nghiệp như lôi còn chó ghẻ. Bất ngờ, vật cứng đập mạnh vào lưng cha Danny với sức mạnh đủ để ông phải buông tay và ngã úp mặt xuống những luống cày. Đòn ấy giáng mạnh vào gáy ông. Mắt Cole Walker nảy đom đóm trước khi bóng đen ụp xuống khiến ông còn biết gì nữa. Mọi vật quay vòng vòng như say rượu. Walker lật người và nhìn thấy ngay cái vật vừa đập thương tiếc vào gáy mình: cánh quạt máy bay nằm gọn trong tay Rafe McCawley.

      Rafe vung tay. Trông nó lúc này giống như vận động viên bóng chày nâng cây vợt, chuẩn bị giao trái bóng quyết định. Thằng bé gào đến lạc cả giọng:

      - Để cho Danny yên!

      Mắt Walker toé lửa. Ông ta từ từ đứng dậy.

      Danny thét lên: - Rafe ơi! Cha ơi! Đừng!

      Ba ngày nay, cha Danny cạo râu. Và cũng ba ngày rồi nó nhìn thấy cha mình. Trong ba ngày đó, ông kịp kiếm về cho mặt mình vài vết trầy xước. Máu khô, đóng vảy. Danny đoán cha nó ngã vào đống dây kẽm gai trong lúc bị con ma men hớp hết cả hồn vía. Mắt ông vằn đỏ. Những dãi nhớt vọt ra từ những lần ói mửa còn dính đầy áo bốc mùi hôi thối. Trông ông như tay giết người thực . Nhưng Rafe hề sợ mặc dù nó chưa hề đối mặt với sát thủ bao giờ. Nó chỉ thấy người ta bắt nạt Danny. Mảnh gỗ trong tay nó có thể giúp được bạn nó thoát khỏi cảnh bị đánh đập tàn nhẫn. Nó vừa vung thanh gỗ lên, miệng la to như tuyên thệ:

      - Tôi đập vỡ đầu ông ra! Đồ lính Đức hôi thối!

      Câu của thằng bé lên 10 như lưỡi dao khoét sâu tâm não Cole Walker. Ông đứng sững, mắt chớp chớp như người vừa tỉnh cơn mê. Rồi ông bắt đầu nổi cơn ho dữ dội, tiếp đó là những cơn co giật khủng khiếp. Đó là những hậu quả thường thấy ở người lính già như ông, với tâm trí và cơ thể bị bào mòn sau chiến tranh. Thêm vào đó, những cơn căng thẳng và thói nghiện thuốc lá, nghiện rượu khiến phổi ông hỏng càng hỏng thêm. Tất cả những thứ đó cộng lại biến cuộc sống của ông thành địa ngục. Sau cơn ho rũ rượi, ông há miệng thở hổn hển, phều phào:

      - Mày vừa gì thế? Tao chiến đấu tiêu diệt bọn Đức có.

      Ông nhìn quanh quất tìm con trai, hối hận vì những gì mình làm. Walker mếu mào:

      - Danny à! Cha…

      đến đây, ông nghẹn ngào quay lưng loạng choạng bỏ . Danny nhìn Rafe tức giận. Thương cha, nó chỉ muốn nhai sống bạn mình. Nhưng nó chỉ đứng đó, nhìn trâng trối rồi chạy theo sau cha mình.

      - Cha! Cha! Chờ con với!

      Danny bắt kịp cha, nắm lấy tay ông. Nó bước sát vào người ông, giật giật ngón tay ông, cầu xin tha lỗi.

      lưng Rafe, Jeke McCawley cho máy bay hạ cánh, tắt động cơ. Rafe nghe tiếng khoảng tĩnh lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng ồn của môtơ. Ngoái nhìn ra sau, nó thấy bố mình nhíu mày nhìn Danny và Cole Walker lê bước cánh đồng nhà ông.

      - Con trai à! Chuyện gì thế? - Cha Rafe hỏi.

      - có gì đâu ạ! Cha của Danny chỉ tới đưa nó về thôi mà! - Rafe quày quả về chiếc máy bay siêu vẹo, lùng nhùng của mình và lắp cái cánh quạt về chỗ cũ. Còn bố nó đứng ngây nhìn Danny và người cha phế binh ngày xa, khuất dần nơi cuối ruộng. Lát sau, Jeke McCawley lên tiếng:

      - Này con trai! Muốn bay vòng ?

      Mắt Rafe loé lên tia vui mừng. Nó chạy về phía máy bay, nhảy lên cánh, trèo vào buồng lái và ngồi gọn lỏn vào lòng cha.

      - Bố này! Hôm nào mình cho Danny bay cùng nữa nhé!

      Bố nó cài dây an toàn ngang qua người cả hai, cười cười:

      - Tất nhiên rồi con trai!

      Ông khởi động động cơ máy bay. Chiếc phi cơ chạy dài chuẩn bị cất cánh. Rafe nhìn ra ngoài cửa kính thấy cái lưng của Danny nhấp nhô giữa cánh đồng. Nó tự nhủ điều: kẻ nào làm tổn thương Danny Walker, kẻ ấy phải đối mặt với nó trước .
      Annabelle, skiemiao, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 2

      12 năm sau.

      bầu trời thuộc sân bay quân Hoa Kỳ ở New Jersey, đội gồm 10 máy bay đồng loạt cất cánh vút lên trời xanh. Rafe máy bay chỉ huy và Danny bay ngay bên cánh phải của . Họ đều lái máy bay chiến đấu cho dù vào thời điểm tháng 1 năm 1941, nước Mỹ chưa hề tham chiến.

      Trong vòng 12 năm, thế giới thay đổi nhiều lắm. Nhưng những thay đổi lớn ấy hình như chỉ ở đâu đó phía bờ bên kia đại dương. người có tên là Adolf Hitler thống trị nước Đức. Nhiều người thế giới này cũng theo phe ông ta. Cả phi công lừng danh người Mỹ là Charles Lindbergh cũng ủng hộ học thuyết Hitler. Họ cho rằng những thay đổi mà Adolf Hitler mang đến là điềm lành. Hitler thực công cuộc tái thiết nước Đức thành công, vượt qua những cuộc khủng hoảng khi chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc. Lúc này ông ta tổ chức cuộc chiến tranh nhằm kết thúc mọi cuộc chiến tranh khác giống như báo chí thường gọi. Và nước Đức có đầy đủ sức mạnh và động cơ đẩy cỗ máy chiến tranh quay nhanh. Có số người, mà phần lớn trong số họ là những người phải ở châu Âu, và số ít người Mỹ cảm thấy những động cơ gây chiến của Adolf Hitler là ổn, đặc biệt Hitler còn phát triển những đội quân hùng mạnh và đưa vào sử dụng những loại vũ khí giết người hàng loạt.

      Trong trò chơi này, Hitler đơn độc. Phía bên kia bờ Thái Bình Dương, cách nước Mỹ nửa quả địa cầu, người Nhật cũng bắt đầu xây dựng đế chế riêng của mình, sẵn sàng xâm lấn những nước láng giềng.

      Thay vì chống lại những nỗ lực của Nhật và Đức dồn sức để thực cuộc chiến tranh mới, nước Mỹ, nhìn chung, lại giúp đỡ hai nước này. Nếu thiếu dầu lửa của Mỹ, Nhật phải bó tay và Hoa Kỳ vẫn là nhà cung cấp dầu lửa chính cho Nhật Bản nhiều năm qua, cùng những khối lượng kim loại khổng lồ. Trong khi đó, nước Mỹ thiếu tiền mặt sau nhiều năm dài của cuộc Đại Khủng Hoảng. Nguồn kim loại lớn nhất cung cấp cho Nhật Bản được người Mỹ gom nhặt từ những vùng nông thôn. Cách kiếm tiền đơn giản nhất là nhặt những mảnh sắt vụn từ những thiết bị hư hỏng nằm rải rác các cánh đồng, gom chúng lại thành những đống phế liệu chở về thành phố. Lúc nào cũng có người sẵn sàng mua. Rafe và Danny cũng có lần tham gia vào việc thu gom phế liệu ấy. Nhưng sau chuyện xảy ra khiến họ thôi làm công việc ấy nữa.

      Số là có lần, Rafe và Danny hí hửng kể cho ông nội Rafe nghe về công ty tư nhân của họ làm ăn phát đạt bằng cách thu gom phế liệu. Ông ngồi yên chiếc xích đu trước hiên nhà, chỉ nghe mà chẳng câu nào. Cho đến khi đề tài chuyển sang kế hoạch chi xài món tiền kiếm được, ông nội mới bình thản phả khói thuốc và phán câu:

      Này! Mấy thằng nhãi kia! Rồi tụi bay chẳng hí hửng được lâu đâu. cho mà biết những mảnh sắt vụn ấy biến thành đạn chì rồi quay trở lại rít đầu tụi bay! Lúc ấy mới sáng mắt ra. Lúc ấy có ôm cả đống tiền cũng chẳng cứu nổi mạng mình đâu, các con ạ.

      Thế là hai nhà doanh nghiệp trẻ tuổi đành giã từ đống sắt vụn về sống trong trang trại nhà Rafe vì cha của Danny chết. Cũng phải thêm rằng, trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, mảnh đạn pháo phạt đứt cánh tay của cha Danny. Nghe ông nội khuyên như thế Rafe và Danny biết mình phải tìm cách khác kiếm tiền. Hoặc nếu , thà làm gì cả còn hơn là góp sức đúc lên những viên đạn chì từng lấy cánh tay của cha Danny trong chiến tranh.

      Nhưng bọn họ cũng ngồi chơi xơi nước được lâu. Có cách kiếm tiền mới. Đáng ra họ phải trả tiền để được làm việc ấy mới phải. Đó là lái máy bay phun thuốc trừ sâu và phân bón cho các cánh đồng. Với giúp đỡ của cha Rafe, cả hai bới tìm trong đống phế liệu ra đầy đủ phụ tùng và ráp chiếc máy bay thứ hai phục vụ cho công việc làm ăn của gia đình. Và lần đầu tiên trong đời, hai thằng lao vào nhau ẩu đả quyết liệt để xem ai có quyền được lái chiếc máy bay này.

      thời gian sau, lực Hoa Kỳ cho họ cơ hội chưa từng có trong đời. Và hôm nay đây, trung úy Rafe McCawley và trung úy Danny Walker ở trong buồng lái hai chiếc máy bay dẫn đầu phi đội gồm 10 máy bay chiến đấu vút ngang qua bầu trời phía căn cứ quân New Jersey. Đại úy Connor phụ trách huấn luyện từ mặt đất hướng dẫn bằng bộ đàm.

      - McCawley và Walker nghe đây! tản đội hình ra!

      - Ông vừa bảo chúng tôi co cụm đội hình lạ ư? - Giọng McCawley vang lên trong máy bộ đàm có chất lượng thanh cực tốt. Mỗi khi được bay lên trung, giọng của McCawley có pha lẫn tiếng cười vui.

      - Danny à! Hình như ông ấy vừa bảo tụi mình co cụm đội hình lại phải?

      - Ừ! Tớ cũng nghe thấy đấy.

      Walker đáp.

      Viên đại úy chỉ huy chỉ còn biết chửi thầm nhìn lên hai chiếc máy bay dính với nhau như hai con sam lướt bầu trời xanh ngắt.

      - Này! Này! Đừng có bay dính vào nhau như thế! - đại úy Connor hét.

      Ông rất quý hai chàng trai này. Đối với ông, tự phụ chút cũng sao, miễn là kỹ thuật bay của phải chuẩn. Hai chàng trai người Tennessee này chứng tỏ năng khiếu lái máy bay từ khi còn học ở học viện quân . Theo ông, họ còn tiến xa hơn cả các giáo viên của học viện. Giờ là thời bình. Nếu như binh chủng quân đòi hỏi phải có thêm nhiều phi công trẻ và nếu các giáo viên già của học viện có việc gì khác để mà làm hai thằng bé mặt búng ra sữa, tính tình rất dễ thương kia có thể tự dạy cho nhau là đủ. Connor thuộc hạng giảng viên gạo cội trong học viện. Ông biết căn cứ quân chẳng có gì trang bị cho các phi công lái máy bay chiến đấu ngoài cách trang bị cho họ lòng dũng cảm và kỹ năng bay. Đặc biệt là căn cứ đó do đại tá Jimmy Doolittle chỉ huy. Nhưng đại úy Connor vẫn thích hai chàng trai này. Mặc dù, họ có vẻ tự mãn nhưng vẫn giữ được nét lịch tao nhã của dân Tennessee.

      McCawley và Walker dẫn đầu đội bay gồm 10 chiếc máy bay đưa cả đội hình nhanh nhẹn quay trở lại. Connor nhìn chiếc máy bay xé khí với vẻ mặt đầu thán phục. Tám phi cơ khác trong đội bay theo với niềm tin vững chắc gì lay chuyển nối. Như thể McCawley và Walker tạo nên những đường mìn cho toàn đội khiến họ chỉ còn việc hào hứng lướt theo.

      Lúc này các phi công trẻ khác trong đội lao vào vòng cua gắt theo sau chiếc máy bay dẫn đầu như bản sao của chiếc máy bay đầu tiên vậy. Đại úy Connor vào máy bộ đàm:

      - Tốt đấy! Đưa cả đội hình bay theo chiều mũi tên .

      Thời ấy, máy bay P-40 được coi là máy bay chiến đấu tốt nhất của quân Hoa Kỳ. Bắt đầu, họ chuẩn bị hạ cánh theo đội hình chặt chẽ. Lần lượt từng chiếc trượt đường băng, ngay cạnh nơi viên đại úy phụ trách đào tạo đứng. Tất cả các phi công điệu đàng tắt động cơ ra khỏi phòng kính che buồng lái. Sau chuyến bay tập dài mà hầu hết những người trong số họ còn rất sung sức. Các phi công ra khỏi máy bay đến gần đại úy Connor. Đại úy nghĩ thầm: Nếu ta chỉ có nửa sức lực của tụi bay thôi cả thế giới này nằm gọn trong tay ta rồi. Bất chợt ông nhận ra tất cả các máy bay đều dừng lại. Chỉ còn lại hai chiếc P-40 vẫn chưa xong động tác này. cần điểm danh, ông biết ngay hai người kia là ai.

      Ông hỏi lớn:

      - McCawley và Walker đâu?

      Hóa ra hai chiếc mày bay kia vẫn còn . Chúng lượn vòng ở hai đầu sân bay và bây giờ lao thẳng vào nhau hệt như hai viên đạn vừa bắn ra khỏi nóng súng ở hai phía đối diện. Connor kêu lên:

      - Ồ ! Đừng!

      Các phi công khác đều ngước mặt nhìn lên.

      Bên trong buồng lái Rafe và Danny bình thản mở van tiết lưu. Sau khi đạt đến tốc độ cho phép, hai chiếc máy bay lao thẳng vào nhau với vận tốc gấp đôi vận tốc cho phép bay bình thường. Tiếng động cơ rít lên nghe hào hứng, nhưng cũng đáng sợ.

      Các phi công đứng đường băng nín thở nhìn theo hai chiếc P-40 rít lên ầm ầm và như muốn nuốt chửng nhau bầu trời. Billy, hay còn gọi là Billy Nhí, bởi vì ta có khuôn mặt rất trẻ, nhìn theo hai người bạn thân nhào lộn trời mà phát hoảng lên. Trông hai đường bay thẳng như kẻ chỉ, ai có thể tưởng tượng được họ có thể tránh được nhau. Billy hét lên, nhưng tiếng hét của bị tiếng động cơ rít trung nhận chìm.

      Cách đầu họ hai mươi sải, hai chiếc máy bay cùng lao tới và chỉ trong tích tắc nữa thôi chúng lao thẳng vào nhau ngay trước mắt những người xem. Hai chiếc máy bay chiến đấu P-40, nghiêng cánh 450. Lúc này, cánh của chúng chĩa thẳng lên trời và hai cái bụng máy bay sượt ngang qua nhau chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Tiếng gió rít lên làm quần áo của những người đứng dưới mặt đất bay phần phật. Mũ nón bốc khỏi đầu họ văng xuống đất như thể giữa cơn cuồng phong khủng khiếp.

      Trong buồng lái Rafe và Danny cười phá lên. Máy bay của họ bay cách xa nhau cũng nhanh như khi họ bay lại gần nhau. Hai trái tim cùng chung hồi hộp rồi cùng thoả mãn vì được sống hết mình. Danny tăng tốc độ, tiếng động cơ gầm rít và máy bay bay vút lên trời tựa như con diều hâu nương theo chiều gió. Rafe tự thưởng cho mình bằng màn nhào lộn . Máy bay của ta bây giờ bay hình xoắn trôn ốc như cái ruột gà mở nút chai. Mũi máy chĩa thẳng lên trời như thể nó muốn thoát khỏi lực hút của Trái Đất và phóng thẳng về phía các vì sao.

      đường băng, những phi công khác cười lớn và reo hò ầm ĩ như thể chính họ ở trong buồng lái của hai chiếc máy bay thần diệu kia. Đại úy phụ trách huấn luyện chẳng biết chiếc nón lưỡi chai của mình nằm dưới đất ngày cạnh chân ông tự lúc nào. Ông cứ đứng ngây ra nhìn. Cuối cùng ông lẩm bẩm: - Hậu sanh khả úy! Có tụi bay an ninh quốc gia còn có gì phải lo ngại nữa.

      Anthony là người lính gốc Ý, dáng thư sinh đến từ Broocklyn. sải bước nhặt nón đưa cho đại úy, mỉm cười:

      - Chắc ông cũng nghe rồi, chỉ huy. Hai tay này lái máy bay nhà nông từ khi còn trong bụng mẹ mà! có gì đáng ngạc nhiên khi họ bay điệu nghệ như thế trong những chiếc máy bay P-40.

      Danny cho máy bay trượt dài đường băng nhập bọn với những máy bay hạ cánh trước đó. tắt động cơ trước khi nhảy ra khỏi buồng lái, lột chiếc mũ bay bằng da khỏi đầu, để bạn bè chiêm ngưỡng mái tóc màu hạt dẻ lúc nào cũng dựng ngược. Danny khoe hàm răng trắng bóng như minh tinh màn bạc cùng đám bạn bè. tháo dây an toàn, chân trước chân sau nhảy ra khỏi buồng lái. Chợt Danny giật mình:

      - Rafe đâu?

      bạn trong đội bay thường được các bạn gọi là Gã Đầu Đỏ, bởi vì mái tóc màu đỏ rực như ngọn lửa cháy thân đuốc gầy nhom. Danny xoa cằm nhìn lên bầu trời. Lúc này máy bay của Rafe vẫn bay lên cao chậm theo chiều xoáy trôn ốc lên cao và lên cao mãi. Viên chỉ huy đội huấn luyện gào lên bào máy bộ đàm:

      - Tôi bảo hạ cánh xuống ngay! McCawley! - Nhưng trả lời ông chỉ có tiếng eo éo thoát ra ở chiếc máy bộ đàm cầm tay.


      - Tôi nghe thấy ông gì cả! Nhắc lại được ? - Danny chửi thề. tức giận thở hào hển. Vừa nhảy trở lại buồng lái, đưa tay mở động cơ chỉ huy Connor hét lên:

      - kia! Xuống đây! Walker. Đây là mệnh lệnh.

      - Thế còn nó sao? - Danny bảo, hất hàm về phía chiếc máy bay lượn vòng nền trời.

      - Thằng đó đâu còn muốn nghe lệnh tôi nữa.

      Danny định hỏi ông thế nghĩa là sao. Chợt nhận ra máy bay của Rafe lên ngày càng cao và bắt đầu tăng tốc hệt như tay đua ngựa ghìm cương trước khi thực cú vượt rào nguy hiểm.

      - Thế nào nó cũng làm điều đó cho mà xem.

      Billy hỏi: - Điều gi?

      - điều đó đó!

      Máy bay của Rafe giờ chỉ còn là chấm nền trời. Đột nhiên, ngay lúc này, nó như ngừng hẳn lơ lửng trung.

      Billy hỏi: - Đó là cái gì?

      Cả Red và Anthony cũng cau mày chờ câu trả lời.

      - Vòng nhào lộn ngoài!

      Nhiều năm qua, ít người dám mơ đến chuyện thực màn diễn tập này. Họ coi đó như đỉnh cao của ngành hàng . Nếu ai chỉ có tay nghề xoàng thôi mà dám mạo hiểm định thử trò này máy bay vỡ tan ra thành từng mảnh trước khi bốc cháy ngùn ngụt trời. Cũng có người thành công, nhưng chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Tác giả phải ai khác chính là đại tá Jimmy Doolittle, chỉ huy trưởng đương nhiệm của căn cứ quân này. Sau ông, cũng có vài người thử sức. Số người thành công chỉ đếm đầu ngón tay. Còn tất cả những người khác đều phải thiệt mạng vì dám trèo cao.

      Bình thường, các phi công hay trình diễn trò vòng nhào lộn trong. Tức là phi công chỉ việc kéo cần điều khiển về phía sau để cho chiếc mũi của máy bay chĩa thẳng lên trời. Làm thế khó. Đà của máy bay cộng với khí động lực khiến cho màn nhào lộn trong rất dễ thành công. Thường các phi công hay dùng màn nhào lộn này để thử nghiệm những gì mình được học ghế nhà trường. Nhiều thập kỷ qua, phi công coi màn nhào lộn trong là chuyện . Nhưng nhào lộn ngoài khác hẳn. Đó là phi công để máy bay hạ xuống thấp, sau đó hoàn thành vòng nhào lộn hầu như từ sát dưới mặt đất và bốc thẳng lên cao. Lúc đó buồng lái của máy bay như rơi ra ngoài trung, nguy hiểm hơn vòng nhào lộn trong rất nhiều. Phi công lúc ấy nhìn thấy mặt đất lướt dưới cánh máy bay mà chỉ còn biết đặt cả mạng sống của mình vào linh cảm và tài nghệ điều khiển phi cơ trong thời điểm mà có gì có thể bảo đảm mạng sống cho ta. “Được ăn cả, ngã về có cái gì đứng ở trung bình, mức giữa.

      Đại úy Connor hoảng lên:

      - Ồ ! Đừng.. đừng!

      Anthony và Billy cũng bên cạnh ông gào lên, thấy trái tim mình đông cứng lại.

      - Đừng mà! Đừng!

      Trong buồng lái, Rafe hít hơi dài. Đây chính là lúc hiểu mình nhất. Khó khăn, nguy hiểm, đơn, nỗi sợ hãi bị bạn bè coi thường và ước muốn được là chính mình thách thức . Cũng ngay lúc này đây, những lỗi lầm trong quá khứ quay trở lại hành hạ . phải chiến đấu đánh bại nó. Cảm giác lúc này hệt như lúc Calvin Pearson giơ cao bài làm của cho cả lớp cười chế nhạo. Cùng lúc, nhiều cảm xúc trái ngược dâng trào. thôi thúc phải hoàn thành nhiệm vụ lẫn bình tĩnh đối mặt với hiểm nguy, giận dữ và quả quyết như con rồng thổi những hơi nóng hổi như hơi nóng phả ra từ chiếc đèn hàn trong tay người thợ nung nấy tâm can của Rafe. Rafe hoàn toàn có thể dựa vào những cảm xúc đó để có thêm nguồn sinh lực mới mà làm phương hại đến trong sáng, ràng của ý thức và mục đích được định sẵn. “Hãy làm nó” là những từ ngữ xuất từ kinh nghiệm, từ tiềm thức, như tiếng vọng của giấc mơ hơn là lời mách bảo vu vơ của giác quan thứ sáu.

      khi quyết định làm việc gì, hình dung được việc ấy phải làm ra sao rất lâu trước khi quyết định. Cơ thể bắt đầu chuyển động thành thạo mà cần tâm trí mách bảo. Rafe cũng cần phải hô to khẩu hiệu như bao người khác bắt đầu làm việc trọng đại. Ngay lúc này, bàn tay trái của mở hết van tiết lưu, tay phải đẩy cần số về phía trước, chân trời dâng cao và mặt đất chỉ ra lờ mờ trước mặt Rafe.

      Năng lượng của máy bay vụt biến mất.

      Chiếc P-40 rú rít lao thẳng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt. Trong buồng lái, cơ thể của Rafe nhanh nhẹn hơn cả chiếc phi cơ được thiết kế như máy bay chiến đấu. hoà hợp của những lực vật lý bắt đầu khiến cho thân máy bay rung lên và cuối cùng máy bay của lắc mạnh. Khi ấy máy bay rớt chậm hơn. Và đó là điều mà Rafe cần. kéo van tiết lưu khiến máy bay rung lên dữ dội và nó cứ thế rơi ngày càng nhanh hơn. Dưới đường băng, Danny lẩm bẩm như cầu nguyện.

      - Rafe, cậu làm được mà! Tớ tin cậu làm được!

      Chiếc P-40 nhào thẳng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt. Trong khi rơi, nó quay nửa vòng, đầu của phi công lộn ngược xuống đất. Với kinh nghiệm bay nhiều năm, cơ thể của Rafe dính chặt vào ghế bằng loại keo vô hình. Mặt đường băng trải nhựa vụt qua trước mặt. Thân máy bay chỉ cách mặt đường có 10 sải. Chưa ai trong số những người đứng đường băng hôm ấy từng thấy vật nào lao nhanh đến thế. Tất nhiên đạn bắn khỏi nòng súng nhanh hơn rồi. Nhưng có ai nhìn thấy đường đạn bay ra sao đâu. Còn chiếc P-40 này hệt như ánh chớp được tạo thành từ động cơ và sức gió. Rafe bắt đầu cho máy bay vút lên cao. Lúc này, buồng lái của ở phía ngoài vòng tròn. Máy bay tiếp tục lao thẳng lên nền trời lần nữa. Tốc độ khủng khiếp đẩy chiếc máy bay lên cao mãi, nhưng đột nhiên nó bay chậm lại, phản lực của máy bay nhanh chóng kết thúc cuộc vật lộn nhằm thắng lực hút của Trái Đất khi chiếc máy bay vọt lên nền trời xanh thành đường thẳng đứng. Danny và bạn đứng nhìn, họ còn biết tim mình còn đập hay và mũi mình còn thở hay nữa. Bởi vì khi lên đến đỉnh điểm của vòng nhào lộn chiếc máy bay dường như bị chết máy. Nếu như tốc độ bay được điều chỉnh và phi công tính được sức gió cách kỹ lưỡng chiếc máy bay này rơi thẳng xuống mặt đất mà ai có thể cứu vãn được, hệt như mảnh kim loại khổng lồ rớt từ trời xuống.

      Và người ta từng chứng kiến rất nhiều cảnh như vậy rồi. Lúc đó, mọi chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát của phi công nữa. Trong buồng lái, Rafe ngừng điều chỉnh các van tiết lưu của máy bay và lại tiếp tục cho chiếc phi cơ của mình lại cắm xuống đất lần nữa. Chỉ khác là lần này độ cao tự định ra cho mình là hết sức hạn hẹp. Tất cả những khó khăn của màn nhào lộn ngoài nằm ở thời điểm này đây. Màn nhào lộn ngoài như hành động ngông cuồng chống lại bà mẹ thiên nhiên. Nhưng lúc này, Rafe quá say sưa với màn mạo hiểm được bay lượn, được làm những điều mà phải ai cũng làm được, khiến còn muốn tỉnh táo cân nhắc giữa cái sống và cái chết nữa.

      Đối với Danny, Billy, Rafe, Anthony, cả đại úy Connor cùng với tất cả các phi công khác trong đội đứng dưới đường băng hình như Rafe có đủ độ cao để hoàn thành màn trình diễn này. Máy bay của sững lại giữa trung. Lát sau, tốc độ của máy bay lên cao, lợi dụng từng cm của độ cao cho phép. Nhưng đối với những người đứng quan sát vẫn đứng ở quá thấp.

      Cả Rafe cũng có cảm giác ấy. Xung quanh lúc này hoàn toàn yên ắng. Khoảnh khắc đối diện với nguy hiểm đến với an bình như bầu khí bên ngoài. Bản thể của như muốn la lên lớn và nỗi lo sợ bắt đầu gặm nhấm tâm can Rafe.

      Nhưng quyết định vẫn làm như mình định. mở van điều lực hết cỡ.

      Nhưng chỉ làm thế rồi ngồi chờ ông trời cho mình được phép sống còn. Muốn sống phải đưa máy bay đạt đến tốc độ lớn nhất và chọn lấy thời điểm thích hợp nhất, thời điểm mà sức gió và mật độ khí trong ngày hôm đó cho phép máy bay của biến vận tốc thành lực xoay vòng.

      Chiếc máy bay lao thẳng xuống mặt đất, bụng ngửa lên trời.

      Lúc máy bay lộn vòng cánh của nó chỉ còn cách mặt đất có sải.

      Tát cả bạn bè , trừ Danny và đại úy Connor, đều ồ lên sung sướng.

      Trong buồng lái, Rafe hài lòng tự thưởng cho mình nụ cười tươi.

      Tim của những người đứng đường băng vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực khi chiếc P-40 của Rafe hạ cánh xuống đường băng và hướng về phía họ. Phi công của toàn đội bay chạy ào ra mừng đón . Riêng đại úy Connor vẫn đứng yên chỗ và lắc đầu. Danny trèo lên máy bay trước mọi người. nhảy lên cánh máy bay trong khi Rafe cho máy bay ngừng hẳn và mở mái vòm kính của buồng lái, Danny ôm chầm lấy Rafe, lắc mạnh, thân hình bạn đập rầm rầm lên ghế.

      - Mày muốn chết sao mà làm trò nguy hiểm đó hả? Đồ khùng!

      Danny gào lên nhào vào buồng lái ôm lấy bạn, hai chân vẫn còn khua khoắng phía ngoài. Trong khi đó, các phi công khác quây tròn xung quanh và gào lên chúc mừng. Danny ghé vào tai Rafe la lớn:

      - Chưa bao giờ tao thấy có thứ gì khác đời đẹp hơn vòng nhào lộn vừa rồi! Đẹp lắm! Đẹp chưa từng thấy!
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 3

      Đại tá Jimmy Doolittle khoảng hơn 40 tuổi, nhưng chí khí còn mạnh hơn cả tuổi 20. Tất nhiên ông thể sống lại những năm tháng của tuổi 20 để chứng minh mình vượt qua rào cản của cuộc sống như thế nào. Nhưng Doolittle hình dung được và tin chắc rằng sau này, tuổi càng cao chịu đựng đau đớn và những cơn bệnh tuổi già còn là khả năng chịu đựng của thân thể như khi còn trẻ nữa. Lúc ấy, chỉ dựa vào ý chí mới có thể vượt qua được tất cả. Cũng phải thêm là phải dựa vào cả kinh nghiệm sống nữa. Khi còn là phi công trẻ tài ba, lòng dũng cảm của ông có thừa để lái máy bay chiến đấu. Nhưng trong thế giới điên khùng, đầy rẫy những quan liêu trong quân đội ông có thêm tính cách đặc biệt khác: bền gan, quả quyết để làm mọi việc cho đến cùng. Ông sống gần hết đời mình với lực lượng quân, hết mình với cả cấp dưới và cả với cấp .

      Lòng can đảm đó là kết quả của tự rèn luyện nhiều năm. Cho dẫu thế, đại tá Jimmy Doolittle nhiều khi vẫn phải tự hỏi mình rằng ông phải cứng rắn như thế nào nữa mới khiến bọn trẻ ngày nay phải tâm phục, khẩu phục. Ông nghĩ nhiều về điều này, bởi vì ông huấn luyện những phi công trẻ, và ông biết mình bao giờ làm được công việc của mình cách xuất sắc trừ phi ông tin rằng và cả những gã trai trẻ đứng dưới quyền ông huấn luyện kia cũng phải tin điều: Ông vẫn còn ngon lành và thiện nghệ hơn chúng.

      Làm cho bọn trẻ phải tâm phục khẩu phục phải là điều gì khó lắm. Mỗi năm nhìn vào mắt các học viên của trường huấn luyện ông đều nhận thấy vẻ sùng kính ông trong con mắt họ. Mỗi khi gặp ông là chúng dập gót giầy đứng nghiêm chào chứ dám tỏ ra lấc cấc khó ưa. Tất cả những chàng trai được ông gọi vào trong văn phòng của mình, mặc dù có nhiều người ông chỉ gọi vào để khen ngợi thôi cũng đều run như cầy sấy.

      Doolittle thích người ta tôn sùng mình. Ông luôn mồm nhắc câu “Quân lệnh như sơn”. Nhưng nhìn đám lính trẻ đầu gối va vào nhau lập cập ông chẳng thích chút nào.

      Rafe McCawley hề run rẩy khi được gọi vào phòng chỉ huy. Nhưng chắc chắn ta rất hồi hộp.

      Doolittle ngồi sau bàn làm việc, mắt nhìn thẳng bào Rafe McCawley, ông cố làm ra vẻ nghiêm trọng.

      - Nhiều người nghĩ những ai thích cú nhào lộn ngoài thường là liều lĩnh và vô trách nhiệm.

      McCawley cất lời. vẫn dùng giọng Tennessee như bình thường. Nhưng giọng có phần nhàng hơn, dễ nghe hơn. Vì sống trong môi trường gồm những người đến từ nhiều miền khác nhau đất Mỹ.

      - Thưa chỉ huy. thể gọi là tắc trách được. Bởi vì chính ngài là người đầu tiên trình diễn thành công cơ mà!

      - Này! thế là hơi vô lễ đấy nhé!

      - dám, thưa ngài. Ý tôi là chỉ những phi công muốn phô tài mới cho màn trình diễn đó là nguy hiểm. Còn với những phi công khác, đó lại là niềm cảm hứng. Tôi rất biết ơn ngài vì những gì ngài làm đối với tôi. Và để đáp lại lòng cảm kích ấy, tôi thực màn trình diễn kia thay cho lời cảm ơn, để tôn vinh ngài đấy, thưa chỉ huy. Với lòng biết ơn và kính trọng xuất phát từ tận đáy lòng tôi tiếc tính mạng mình để lời cám ơn sao cho có ý nghĩa nhất.

      - Tớ biết cậu nịnh thúi. Nhưng nghe được những lời này mát lòng mát dạ.

      - Cám ơn, thưa chỉ huy.

      - Tôi tự tay mình tống cổ biết bao gã đủ phẩm chất ra khỏi đội của mình. Nhưng chưa có ai ở trong đội tôi lại tình nguyện bỏ tôi mà cả.

      Ông dừng lại, cân nhắc từng lời . Rafe vẫn đứng đó tự hỏi: liệu quyết định của mình có đúng đắn ? Và mọi người phản ứng ra sao đối với công việc sắp làm? Doolittle nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu. Lát sau, ông quay lại nhìn Rafe tiếp:

      - Chưa bao giờ tôi thấy nước Mỹ lại kiên quyết đứng khoanh tay nhìn cả châu Âu chìm trong biển lửa chiến tranh như thế này. Khi tổng tư lệnh Fenton bảo tôi rằng người thành lập đội có tên là Đại Bàng, tuyển mộ những người Mỹ xung phong sang giúp người chiến đấu với người Đức tôi có hai ý nghĩ trái ngược nhau. là rồi đây máu của người Mỹ phải đổ khi nhận lời giúp họ. Và hai là tự bản thân tôi cũng muốn sang đó chuyến thử sức mình xem sao.

      Doolittle đứng lên vòng qua bàn bước tới bắt tay Rafe chặt.

      - Tôi rất cảm phục tinh thần của cậu McCawley ạ! Chúc cậu lên đường may mắn.

      ***

      Trong doanh trại của Rafe, các phi công trẻ làm dáng. Vì đêm nay, họ cùng chơi. Danny đứng trước gương trong phòng tắm, xịt nước hoa Old Spice vào lòng bàn tay rồi vỗ lên mặt và cổ, rồi hài lòng nhìn bóng mình chỉnh tề trong gương. Thực ra Danny thấy vẻ bề ngoài của mình có gì hấp dẫn cả. Theo , điều đáng tự hào nhất là những gì mình làm được trong đời và việc đó mang lại ích lợi cho mình và cho người khác như thế nào. Tuy nhiên, Danny chỉ ngồi đó suy ngẫm và tự hào về những gì mình làm được. Chưa bao giờ đánh giá thấp dáng vẻ bề ngoài. Bộ quân phục mặc người là điều tự hào nhất trong đời. Nó xứng đáng với những cố gắng và công lao của . Những đứa con trai nhà giàu ở đất nước dân chủ như nước Mỹ vẫn có thể dùng thế lực, tiền tài để dành lấy những công việc hoặc những vị trí nhàn hạ trong quân đội. Nhưng riêng những tấm phù hiệu của phi công tiền tài nào có thể mua được. Danny cũng như đồng đội của mình, đều phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt khổ công tập luyện mới có được tấm phù hiệu ấy. Và Danny tôn trọng tất cả các bạn bè trong đội của mình. Cho dù người này hay người kia đều có những thiếu sót nhất định. Nhưng họ cũng biết vượt qua chính mình để hoàn thành tốt những công việc khó khăn được giao. Đối với nghề lái máy bay chiến đấu, cả những thất bại và những thành công đều phải để lại đằng sau để phi công tiến bộ và tiến bộ ngừng. Đức tính Danny quý nhất đó là tận tâm, tận lực trong nghề nghiệp. Về phần kỹ năng lái máy bay, cho phép bất cứ ai qua mặt mình, ngoại trừ thằng Rafe. Đối với Danny, bây giờ cũng như suốt quãng đời về sau này, bất cứ người nào thắng nổi thắng lợi ấy cũng chỉ là tạm thời. Danny cố gắng rất nhiều để đạt thành tích cao. Học hỏi tự nâng cao tay nghề, và bao giờ ngưng quá trình tự hoàn thiện mình. Những tháng ngày rèn luyện trong quân đội qua mau. Và giờ đây, trở thành sĩ quan đáng được mọi người tôn trọng.

      Lúc này, đứng bên tay trái Danny là Anthony và Billy. Cả hai xịt nước hoa lên tóc và chải cho mượt. Anthony có mái tóc dầy rậm màu đen đặc trưng của người Ý. này thường hay ra ngoài chơi khuya nên rất có kinh nghiệm chải chuốt sao cho vừa mắt các . Còn Billy lại đến từ Kansas, đó là bang của Mỹ chứ phải thành phố lớn, nên có phần ngượng ngập hơn. Dù thấm dầu chải tóc lên mái tóc màu vàng rậm rạp nhưng nhìn kiểu chải đầu của Billy, người ta vẫn hình dung ra cào rơm ở cánh đồng sau nhà. Dù thế, Billy hề tỏ ra mất tự tin. chàng này mềm tính nhất, dịu dàng nhất trong đội, có khuôn mặt trẻ con. Thế nhưng luôn tỏ ra quan tâm đến mọi người và cũng rất quan tâm tới chuyện người ta nghĩ về mình như thế nào. Mỗi khi có ai đó nhìn mình, lại đỏ mặt lên sung sướng. Còn Anthony là dân chính gốc New York, lịch lãm và khôn ngoan, luôn khiến Billy hài lòng. Lúc này, ngắm Billy trong gương, thầm kêu lên:

      - Cậu đẹp trai lắm đấy! Thế này các đến chết mê chết mệt thôi.

      Vừa , vừa ngắm kỹ mái đầu bóng lưỡng của mình trong gương, xoa tay vẻ hài lòng.

      - Tớ bảo này Billy, khi cậu kéo được nàng y tá ra chỗ rồi, hãy nhìn vào mắt ta và : Em ! Người ta huấn luyện thành chiến binh, nhưng chiến đấu thực ra sao vẫn còn chưa biết. Nhưng nếu ngày mai đây có phải chết đêm này phải biết sống hết mình nghĩa là thế nào. Cậu hãy cứ ra câu đó cho tớ! Tớ câu đó nhiều lần rồi, và khiến nhiều nàng phải đổ nghiêng đổ ngả.

      Red đứng bên tay trái của Danny đánh răng xong và rửa mặt. này có tật lắp mỗi khi quá phấn khích hoặc quá lo lắng, thậm chí ngay cả lúc đứng trước mặt người thân hoặc bạn bè. Đêm nay tật lắp của trở nên tệ thể nào chịu nổi. Red lắp bắp:

      - Nó……đúng…đúng…đấy!

      Cả bọn cùng cười đùa, xô đẩy nhau đường ra khỏi doanh trại. Tối nay xe buýt của căn cứ đưa họ đến Mahattan vui vẻ chầu. Các y tá xinh đẹp đợi họ ở đó. Khi cả bọn vừa ra đến cửa Rafe từ sở chỉ huy trở về. Danny :

      - Cậu đây rồi! Tớ định tối nay thấy cậu . Nhưng nếu có bọn mình họ chắc buồn lắm đấy.

      Rafe mỉm cười, nhưng ánh mắt được vui. Danny nghĩ chắc ông Doolittle định kỷ luật Rafe nặng hay sao mà trông có vẻ trầm ngâm đến thế. vỗ vai bạn an ủi:

      - Yên tâm ! Doolittle đâu giết cậu được mà cậu sợ.

      ôm choàng qua vai Rafe và dẫn bạn đến chỗ những chiếc xe buýt đợi sẵn. Rafe vỗ vào lưng Danny vẻ độ lượng. Chưa bao giờ cha của Danny có cử chỉ ấy với , nhưng chính cha của Rafe lại thường âu yếm vỗ vào lưng như thế.

      - Danny này! Tớ có chuyện này muốn với cậu.

      - ! Nhưng đứng giữa đám bạn cùng đội Rafe muốn .

      bảo những người khác:

      - Các cậu cứ ! Tụi tớ theo ngay bây giờ đây.

      Thế là khi tất cả những người khác về phía xe buýt chuẩn bị khởi hành đến buổi tối ngọt ngào Rafe và Danny tụt lại đằng sau. Cả hai về khoảng trống gần bãi đậu xe dưới hàng đèn tồi mờ. Tối nay là tối mùa đông đẹp trời hiếm có ở New Jersey. Trời quá lạnh đến độ mặt đất phải đóng băng. Nhung vì là mùa đông nên ngọn cỏ nào mọc nổi. Đất cứng và lạnh. Gió thổi làm bay những mẩu thuốc và giấy bọc kẹo Swingum tả tơi trong gió. Ở quanh doanh trại quân đội nào mà chẳng thế, đâu có sạch bong như sàn khách sạn được. Thường khi nào có bạn tâm tình họ mới kéo nhau ra đây. Dựa vào thái độ của Rafe, Danny đoán ra họ sắp về điều rất quan trọng đây.

      Những phi công khác ra tới xe buýt. Họ ngồi đó chờ và trò chuyện râm ran. Những cuộc huấn luyện sắp kết thúc. Tin đồn trong doanh trại lan dần rằng có thể tuần tới họ biết mình chính thức thuộc quân số của căn cứ nào. Hầu hết các phi công đều rất trẻ, chưa được đây đó nhiều, chưa ai trong số họ được đâu xa trước khi vào quân đội. Đối với họ, những khả năng thuyên chuyển trong tương lai nghe như những cuộc thám hiểm kì thú đầy hồi hộp, đầy kịch tính. Và chắc chắn các chào đón họ như những người hùng. Tối nay, rất vui. Dù sao các y tá dạ như các dân thường. Tuy nhiên, những chàng phi công đón nhận việc đó như thử thách và họ nóng lòng muốn vượt qua thử thách đó để hái được trái cấm. Anthony hét lên bảo người lái xe:

      - Thôi mình thôi!

      Billy cản:

      - Chúng ta phải đợi Danny và Rafe nữa chứ!

      - biết chúng nó làm cái quái gì thế nhỉ? - Red tự hỏi.

      Billy, Red và Anthony nhìn về phía Rafe và Danny đứng trong bóng tối phía đàng xa.

      - HÌnh như chúng cãi cọ.

      Danny bước lùi lại, xoa xoa cái cằm như thể biết nên mắng cho thằng bạn chí cốt trận hay là bạt tai cho nó vài cái. Billy, Red và Anthiny thấy Rafe và Danny cãi nhau nhiều lần rồi. cãi nhau đúng, chỉ tựa như bảo em vậy thôi. Nhưng lần này khác hẳn, to chuyện rồi.

      Danny hỏi:

      - Cậu sao làm được chuyện đó chứ?

      - Đại tá giúp tớ hoàn tất thủ tục.

      - Tớ hỏi về chuyện giấy tờ. Tớ hỏi là làm sao cậu dám đưa ra quyết định như thế mà với tớ câu.

      - Xin lỗi Danny! Nhưng người ta chỉ nhận những phi công giỏi nhất thôi. - Rafe cười gượng.

      - Đừng đùa nữa Rafe. Cậu về chiến tranh đấy. cho cậu biết là tớ biết chiến tranh mang lại những gì cho con người ta. Chiến tranh là cái máy xay thịt khổng lồ, cậu biết chưa. Và cái máy xay thịt đó chỉ chấp nhận thu nạp những kẻ mù quáng dẫn thân vào chỗ chết mà chẳng đem lại điều tốt đẹp nào. Tớ đọc được trong cuốn sách rằng chiến tranh có nghĩa là con trai của người nông dân ở bang Kansas cố tìm cách giết con trai của công nhân ở Berlin. Cả hai điên cuồng lao vào chém giết lẫn nhau mà biết tại sao họ phải làm như thế.

      - À, nếu tớ mà đọc được câu chuyện ấy tớ có đủ khôn ngoan để xung phong đợt này.

      - Cậu quá đáng lắm Rafe.

      Danny cố giữ bình tĩnh, cả hai nổi sung lên và sẵn sàng nhào vào nhau bất cứ lúc

      - Này! Tớ cho cậu nghe, chiến tranh phải trò đùa. Chiến tranh là cái nơi mà kẻ thua bị giết chết và bao giờ có kẻ thắng. Những ai ra về cũng đều phải chịu những tổn thất và mất mát, về thể chất cũng về tinh thần. Cứ nhìn cha tớ biết.

      - Danny, tớ biết cậu nghĩ gì, và vì nghĩ như thế cho nên cậu ở nhà là đúng lắm. Nhưng tớ nghĩ như cậu đâu. Tớ nghĩ mình phải có bổn phận chuyến này.

      - Rafe à! Đừng thuyết giáo! Đừng lên lớp tớ về bổn phận nữa! Thằng này cũng mặc quân phục y như bộ quân phục cậu mặc người đấy nhé. Nếu chiến đấu là việc thể đừng tớ đây ngán. Nhưng việc gì phải ôm rơm cho nặng bụng. Lần này chẳng ai bắt buộc cậu phải dấn thân vào chỗ chết cả.

      - Đối với tớ đây là cơ hội.

      Danny nghĩ thầm. Khốn kiếp ! Mỗi khi Rafe đánh trúng điểm yếu của thường chỉ biết cấm khẩu. Danny đứng đó cố kìm chế cơn giận dữ, cố nghĩ ra điều gì hợp lý để thuyết phục bạn mình. Nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì Rafe bồi thêm:

      - Danny à! Tớ biết cậu đúng. Chiến tranh phải trò đùa, cũng phải đánh trận giả như hồi thơ bé chúng mình thường chơi. Giờ đây chúng ta là những người đàn ông . Chúng ta sống trong thế giới đầy rẫy những cảnh ngang trái, cá lớn nuốt cá bé. Cậu nên nhớ trong đời tớ, chưa bao giờ tớ có thể khoanh tay đứng nhìn cảnh ấy. Chúng mình đều là đàn ông, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, đúng nào?.

      Giờ Danny thấy cơn giận bay đâu mất. cứ vẫn đứng như trời trồng. Rafe vẫn thường biết cách khoá miệng . Có tiếng Billy réo gọi từ phía xe buýt.

      - Này! Các y tá xinh đẹp chờ mấy đấy!

      Như để phụ hoạ với lời mời gọi, người lái xe nhấn còi tu..tu.. báo trễ giờ. Danny nhúc nhích. Rafe :

      - thôi nào!

      - Để lần khác. Tớ chẳng còn lòng dạ nào mà tiệc tùng lúc này nữa.

      Rafe buồn bã nhìn Danny quay lưng lủi thủi bước về doanh trại. Bóng tối xung quanh như mênh mông hơn, buồn bã hơn. Nhìn bóng Danny buồn bã cúi đầu, Rafe biết mình bao giờ quên được giây phút này. Nhưng có điều còn chắc chắn hơn là có gì đời này có thể làm tan vỡ tình bạn thân thiết giữa họ.

      xe buýt, tay Red ôm cổ người lái xe, tay nhấn liên tục vào kèn xe. Rafe nhìn theo Danny lần nữa. ước sao mình có thể ở lại cùng với bạn. Cả hai trò chuyện suốt đêm bên vại bia sóng sánh trong căn tin của doanh trại.

      Nhưng rồi đó, Rafe còn phải gặp người nữa.

      Red lại nhấn còi và Rafe đành quay lưng chạy về phía xe buýt, nhảy lên bậc cửa trước khi nó kịp chuyển bánh tiến về phía trung tâm thành phố New York.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 4

      Những con tàu được sản xuất năm 1941 có những nét đẹp riêng. Lúc ấy tất cả những chiếc ghế êm ái tàu đều có màu Chocolate. Trong khoang, vách ngăn đều được ốp bằng gỗ ánh Vecni bóng loáng. cửa sổ của mỗi khoang có lắp những bóng đèn sáng rực rỡ như ban ngày. Vào mùa này trong năm, những con tàu thường ít khách. Những toa tàu thơm mùi gỗ mới và mùi dầu nhớt thấm đẫm những bánh xe bằng sắt. Nhưng hôm nay con tàu ấy đầy ắp hành khách chứ trống trải như mọi khi. Nó chở những hành khách đặc biệt từ vùng ngoại ô New York tới trung tâm Mahatan. Mười y tá hải quân ngồi túm tụm trong toa tàu cuối trò chuyện như pháo rang và cười vô cùng vui vẻ. Mùi nước hoa của họ sực nức trong khoang tàu chật chội len lỏi cả vào màn trời đêm miền thôn dã lấp lánh ánh đèn hai bên đường ray.

      Evelyn Stewart ngồi lặng lẽ bên cửa sổ đăm đắm nhìn ra màn đêm phía ngoài. Cũng như các chị em khác trong đội, nàng mặc bộ đồng phục màu xanh dương sẫm của y tá. Chiếc mũ trắng đặc trưng cài chặt vào mớ tóc màu nâu sáng. Những phụ nữ tự chủ có tính cách độc lập như nàng chỉ đếm đầu ngón tay. Chưa bao giờ nàng lả lơi tìm cách gây chú ý của người khác. Mới gặp nàng, người ta thường nghĩ nàng là người sống nội tâm dễ gì hoà đồng với những người chung quanh. Họ dễ dàng kết luận nàng là kẻ tự mãn. tính nết thường thấy ở những đẹp. Bất cứ ai có vẻ ngoài lịch lãm, kiều cũng đều lạnh lùng và xa cách như thế. Chỉ ít người thực hiểu biết nàng mới nhận ra Evelyn hề bình thản như vẻ bề ngoài, cũng phải là người vô tình như người ta thường nghĩ. Bất cứ thứ gì ám ảnh nàng đều cuốn hút nàng khiến nàng có thể chết vì nó hoặc hết mình vì nó. Trở thành y tá giỏi chính là trong những đam mê của Evelyn, nàng muốn mọi người hiểu mình nhưng điều nàng mong mỏi nhất là làm sao hiểu được chính bản thân nàng. Cha nàng từng là sĩ quan trong quân đội. Mẹ nàng là con của bác sĩ ở miền Nam Dakota. Bà thầm mơ ước trở thành bác sĩ. Tiếc thay bà lại phải theo chồng sống cuộc đời nay đây mai đó. Nhiều mâu thuẫn trong đời sống khiến Evelyn theo khuôn mẫu của cha nàng hay của mẹ nàng giáo dưỡng từ khi còn bé mà nàng thường hay tìm kiếm và nghe theo lẽ phải của chính do lý trí mình mách bảo.

      Những y tá khác có mặt trong toa tàu ngày hôm ấy đều là những người cùng đội làm việc ở cùng bệnh viện hải quân với Evelyn. Có hai người cùng cấp bậc với Evelyn. Họ biết khả năng của nàng, thường nghe theo nàng, nhất là trong những trường hợp cấp cứu. Nhưng đó chỉ là ở bệnh viện thôi, còn bây giờ, họ ở trong toa tàu sắp sửa gặp các chàng phi công. Những chàng trai có thể coi là lính kiểng của quân đội Hoa Kỳ. họ cứ để mặc Evelyn đăm đắm nhìn ra cửa sổ mình, hài lòng ngồi trò chuyện với nhau mà buồn để ý đến nàng. Đối với họ, bữa tiệc bắt đầu từ khi họ bước chân lên toa tàu này rồi.

      Tất cả y tá của đội đều xinh xắn và chín chắn. Có thể là quá chín chắn là đàng khác. qua rồi cái tuổi mới lớn. Họ biết cách trang điểm sao cho cuốn hút, quyến rũ. Này nhé: môi tô son đỏ thắm, mặt đánh phấn rất kỹ càng, sức sống tràn căng trong lồng ngực trẻ. Niềm vui đến bất chợt khiến họ còn sợ lên ký cách vu vơ và tạm quên mối lo lắng về những nếp nhăn mờ mờ có thể xuất nơi đuôi mắt bất cứ lúc nào. Họ cùng nhau hút thuốc, uống nước ngọt thả dàn và ngần ngại hay dè chừng gì những chiếc bánh ngọt mà bình thường họ rất sợ. Đối với Evelyn, tiếng trò chuyện của bạn nàng vào lúc này chỉ như tiếng nhạc nền. Bởi vì nàng đắm mình vào dòng suy tưởng. Y tá thường vẫn thế, tập trung vào công việc nhưng tai lắng nghe mệnh lệnh để làm việc cho đồng điệu. Lúc nào Evelyn cũng vừa suy nghĩ vừa lắng tai nghe các bạn trò chuyện xung quanh. Barbara, có mái tóc nâu và vẻ đẹp huyền bí như nữ hoàng Ai Cập, độc diễn trước đám bạn bè. này có giọng khàn khàn và lớn tuổi nhất trong nhóm lên mặt đàn chị lên lớp cho những nàng y tá trẻ hơn về buổi tối với các chàng phi công hào hoa phong nhã. Barbara lớn tiếng:

      Nào! Bây giờ hãy nghe tôi đây! Các chàng phi công thường tán tỉnh rất bài bản. Tất nhiên là đàn ông nào cũng sắp sẵn nhiều bài văn hay ho để khẽ thỏ thẻ vào tai các . Nhưng các chàng phi công có đặc biệt hơn. tán tỉnh bắt đầu bằng cái liếc mắt ngắm nhìn khi bạn để ý. Khi gặp xinh đẹp nào khiến mắt các chàng muốn nhảy vọt ra khỏi tròng bắt đầu đảo mắt nhìn những chàng đực rựa khác, để xem nàng của mình có để mắt đến ai trong số bạn thân của mình hay . Mọi diễn biến ấy dễ thấy đến nỗi ta có cảm tưởng chàng kia hoàn toàn quên mất rằng: đối với những người như chàng ta phụ nữ chúng mình thường có mắt ở đằng sau lưng, nếu là ta có thể quan sát chàng ấy ở bất cứ đâu. cần nhìn cũng biết ta nghĩ gì.

      Sandra, có đôi mắt xanh đến từ Chicago cười khúc khích. Cả bọn cười ồ lên tán thưởng nhưng rồi im lặng ngay khi Barbara tiếp tục lên tiếng. Chẳng là họ muốn học tập những kinh nghiệm của người trước.

      - Lúc này, có thể các chàng trai hệt như những chú cá vậy. Khả năng làm việc của bộ não chàng lớn hơn óc chim là mấy. Nếu như các hạ cố nhìn ta hơi lâu chút lập tức mấy này chỉ còn há hốc miệng ra mà nhìn. Khi thấy cặp mắt họ láo liên tức là cá cắn câu rồi đấy.

      Barbara ngồi thẳng người, hít hơi dài khiến cho cả đám hò reo và vỗ tay tán thưởng. mơ màng nâng điếu thuốc lên môi bắt chước các nữ minh tinh màn bạc và tiếp tục.

      - Thế rồi chàng tiến đến gần, lòng lâng lâng như bước trong cõi tiên. Tất nhiên đó chỉ là lần đầu thôi. Còn đối với những chàng gặp nhiều lần rồi khi họ bước đến gần mắt sáng lên như bắt được vàng. Trong đầu họ lúc đó còn ý nghĩ nào khác ngoài những hình ảnh của lần cuối cùng hai người gặp gỡ. Đó, đàn ông là như thế đó. Lúc đó trông họ mới ngờ nghệch làm sao.

      Betty, mắt xanh, tóc vàng có khá nhiều tai tiếng nhất đến từ Texas. Trông như vừa rời ghế nhà trường ngày hôm qua. hỏi Barbara:

      - Chị tin rằng họ dễ hạ gục đến thế sao?

      Barbara vờ tròn mắt nhìn nàng cho tới khi các khác cười ngặt nghẽo. Barbara đáp:

      - Nhưng vào buổi tối như hôm nay, nếu trong số các nàng bị vẻ bề ngoài của họ làm lu mờ ý chí họ hạ các nàng đo ván ngay. Đầu tiên, chàng ta mời các nàng ăn tối. Trong bữa tối có khi còn có cả rượu vang, đôi khi còn có cả Champange. Kết thúc bữa ăn bao giờ cũng là màn nhảy đầm. Thể nào chàng gà trống bảnh choẹ kia chẳng ghé vào tai các nàng mà thầm đại loại như…

      Tới đoạn này, Barbara bắt đầu chúm chím môi làm trò hệt như miệng con cá ngáp ngáp khiến cho bạn nàng cười phá lên.

      - Thế rồi chàng : - Này em! Chưa bao giờ thấy có cảm giác như thế này với bất kỳ ai, em là đặc biệt! Em chính là nửa mà tìm, ước sao đêm nay kép dài mãi mãi, Nhưng cả và em đều biết đó chỉ là mộng tưởng. Rồi đây, sắp phải ra trận, biết đâu chẳng bao giờ trở về. đến đây, chàng ta bắt đầu nhìn thẳng vào mắt nàng dễ dụ và tiếp: vậy nên chúng ta phải để đêm nay kéo dài mãi trong ký ức của và của em. Chúng ta phải làm sao để cho đến hết đời cũng thể quên được buổi tối hôm nay.

      Barbara ngừng lời, châm điếu thuốc mới. Tiếng bánh xe nghiến đường ray nghe rợn người. hiểu sao các nàng y tá ai bảo ai đều im lặng rồi Sandra lên tiếng trước:

      - Để em với các chị chuyện này: Các chị nghĩ sao nếu trong các chàng phi công tự mãn kia dám dở trò đó ra với em? Các chị cho rằng em làm gì nào?

      Betty tròn xoe mắt nhìn bạn. Ngay cả Evelyn cũng phải rời cửa sổ lắng nghe xem bạn mình định gì.

      - em bao giờ để cho đạt được ý đồ của mình đâu.

      Đám y tá cười khúc khích. Như tìm ra lời giải đáp cho chính mình, Evelyn cũng cười cùng với họ. Nhưng khi câu chuyện trở về chủ đề sắp tới họ được thuyên chuyển đâu nàng lại bắt đầu suy tư nhìn ra cửa kính. Betty mơ màng :

      - Ôi! Em nôn nóng muốn ra ngoài kia xem người ta sống ra sao. Các chị nghĩ người ta điều chúng ta đâu đây?

      Sandra đáp:

      - Chị hy vọng nơi chúng ta sắp đến miền đầy nắng ấm.

      - Cả em cũng thế, em muốn đến nơi nào đó ở vùng biển Thái Bình Dương.

      - Ở đó tha hồ diện áo đầm dạ hội và đồ tắm các kiểu.

      Betty vặn lại: - Em đâu có muốn diện áo đầm, em chỉ muốn tìm cho mình đức ông chồng cho ra hồn thôi.

      - À, nếu thế hãy hỏi kinh nghiệm của Evelyn kìa! Chị ấy chinh phục được chàng giỏi giang nhất, nổi tiếng nhất trong đội quân tinh nhuệ nhất của Mỹ đấy.

      Evelyn định phản đối nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng chờ đợi.

      Barbara :

      - Thôi nào! Kể cho chúng em nghe Evelyn. Chị tìm đâu ra của quý như Rafe vậy?

      Lần này cần phải quay qua nhìn đăm đắm ngoài cửa kính nữa. Evelyn vẫn có thể để dòng suy nghĩ của mình quay trở lại 2 tháng trước đó, tại trung tâm y tế quân đội ở thành phố New York.

      Cơn đại khủng hoảng những năm 30 khiến cho quân đội Mỹ phải cắt giảm nguồn chi phí và nhân lực phục vụ cho quân đội. Khi Washington nỗ lực giúp đỡ vương quốc và nước Nga chống lại chủ nghĩa phát xít căng thẳng thiếu thốn càng tăng hơn. Nhiều ban ngành trong quân đội Mỹ cố gắng làm hết sức mình vì thiếu bác sĩ và thiếu đủ thứ. Thế nên, nhiều binh chủng trong quân đội Mỹ phải cùng sử dụng những phương tiện khám tổng quát cho các quân nhân. Thế là Evelyn và đội của nàng đều là những y tá của hải quân lại phải cuống cuồng thích nghi với hoàn cảnh mới. Trong dịp kiểm tra sức khoẻ cho các chàng phi công. Có người là phi công của quân, cũng có người lại là phi công phục vụ những tàu hàng mẫu hạm khổng lồ của Mỹ. Trong màn khám tổng quát ấy cũng có những chuyện dở khóc dở cười. Các y tá phải điền vào giấy khám sức khoẻ và phải bắt các chàng trai cởi đồ lót ra mà khám.

      Tất nhiên tiêm chủng nằm ngoài cuộc kiểm tra sức khoẻ lần đó. Vừa tiêm máy, vừa kiểm tra sức khoẻ luôn. Những hàng dài tưởng bao giờ dứt những chàng phi công giơ những tập hồ sơ dầy cộm khiến cho các y tá mệt bã người. Evelyn quyết định chia y tá của nàng ra làm nhiều ca để làm việc. Còn nàng nhận công việc khó khăn nhất: kiểm tra mắt. Đó là giai đoạn khám buồn tẻ nhất. Trong suốt hai năm hành nghề y tá, nàng chưa từng thấy có phi công nào qua hàng chục cuộc khám thử mắt mới vào được trong trường với tình trạng sức khoẻ hoàn toàn chê vào đâu được lại trở nên cận hoặc viễn trong thời gian huấn luyện ngắn ngủi. Thế nhưng thủ tục vẫn là thủ túc. Và thế là Evelyn cũng vẫn phải chấp hành. Công việc của nàng buồn chán đến nỗi để tiêu khiển nàng chỉ còn cách nghe lỏm những câu chuyện trao đổi từ bàn tiêm chủng ngay cạnh bàn khám mắt.

      - Này, ! Xinh đẹp như em sao lại phải làm cái việc kỳ khôi này cơ chứ?

      gã trai tóc bóng mượt tán tỉnh. Sau này Evelyn mới biết tên ta là Anthony. Mặc dù biết gã này từ trước nhưng nàng vẫn biết ngay ta là phi công. Thái độ tự mãn ngông nghênh thể nhầm vào đâu được. Evelyn nghe Betty trả lời:

      - Tất nhiên tôi phù hợp với công việc này rồi. Nhưng mà làm việc này hợp hơn tôi đấy.

      Betty hất hàm sang bàn bên cạnh. Bên đó có nàng y tá thân hình đồ sộ với cánh tay lực lưỡng phập kim tiêm máy xuống những chiếc mông trắng hếu của các chàng lính trẻ. Trước khi chàng phi công kia kịp trả lời Betty chích ngay cho ta mũi.

      - Ôi, đau quá! Mông chàng lính nào trong quân đội Hoa Kỳ cũng phải chịu trận trước cây kim tiêm của em hay sao?

      Betty cười. Nụ cười thiên thần của nàng khiến chàng kia ngây ra:

      - , chúng tôi là y tá hải quân. Thôi, sang bàn bên cạnh ! Làm ơn mà.

      - Tôi chỉ định với em chuyện: Tôi tiêm chủng cả ngàn lần rồi. lẽ lần này cũng phải tiêm nữa hay sao?

      - Chính phủ bảo tôi phải xịt chỗ thuốc này vào mông . Và thế là tôi xịt. Người kế tiếp .

      Evelyn cố nhịn cười. Nàng thầm thán phục tài ứng đối của Betty. Nhưng nàng cũng sợ đùa như thế nhiều lần khiến tâm hồn thành chai đá. Đám con trai thường vây xung quanh Betty nhưng bé chưa từng rung động trước bất cứ người nào. Những y tá khác đều có cơ hội khám phá cánh đàn ông dịu dàng ra sao, nhưng phải ai cũng có miệng lưỡi sắc lẻm như Betty vậy.

      Chợt có cãi vã, tiếng người xôn xao ở góc phòng, tiếng dụng cụ y tế loảng xoảng trong khay sắt và tiếng người ồn ào khiến Evelyn phải chú ý. chàng trai van vỉ bác sĩ làm như thể nếu như ông ta mở lòng từ bi ta có thể mất mạng bằng.

      - Bác sĩ à! Xin ông hãy nghe đây: Tôi từng qua nhiều hàng chục cuộc khám tổng quát cho quân nhân rồi. Ông mà viết vào bệnh án của tôi như thế này tôi đến phải gỡ phù hiệu phi công ra mất.

      Giọng chàng phi công van vỉ. Dù cố tình lắng nghe nhưng những lời ấy vẫn lọt vào tai của mọi người trong phòng. Họ cố nghe nhưng họ thể thấy chuyện diễn ra. Mọi người cố quay mặt nhìn phía khác, cố nghĩ đến những chuyện khác. Lúc này, Evelyn để ý đến hai phi công đứng giữa hàng. chàng cao, cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ. Còn chàng kia cao lớn bằng nhưng rất cân đối. Có bịt mắt vào Evelyn vẫn nhận ra chàng cao lớn hơn có gặp rắc rồi. Còn bạn ta thầm điều gì đó rất nhanh và cả hai gật gù như hiểu nhau. chàng to lớn hơn nhìn vào bảng chữ trước mặt cách ta 20 sải. chàng này mắt nhìn thằng hề lo lắng vì biết mình có nguy cơ bị cận thị. Lúc nay ta mở tròn mắt và nhìn thẳng về phía trước như thể cố nhớ bảng chữ phía đàng xa kia. Tuy nhiên, ta lại chú tâm đủ để làm việc ấy. Cuộc chuyện vẫn tiếp tục bên cạnh ta. Tình thế ngày càng trở nên xấu và các phi công nghe được từng lời đối thoại giữa họ.

      - Bác sĩ à! Tôi xin ông đấy! Chờ cho chút, tôi chỉ đọc nhầm thôi mà! Viên bác sĩ tiếp tục viết vào bệnh án ngước mắt lên.

      - Nếu như công việc khám tổng quát sáng nay kết thúc sớm chúng tôi cho cơ hội khám lại cho .

      Ông cái điều mà ông biết chẳng bao giờ xảy ra. Thiếu gì người muốn trở thành phi công. Nhưng giảng viên và máy bay để cho họ có thể thực được khoá tập huấn lại thiếu. Những người nào đủ tiêu chuẩn sức khoẻ để trở thành phi công đều phải hài lòng với chân quản lí nhân hay điều khiển bay dưới mặt đất. Viên bác sĩ chụp lấy con dấu bằng cao su và đóng mạnh dòng chữ “ đủ sức khoẻ” vào giữa tờ bệnh án của viên phi công may kia. Evelyn nhìn thấy chàng trai cao lớn nhảy ra khỏi hàng. Tiếng dấu cụp bệnh án chẳng khác nào tiếng đạn rít lên bên tai. Trong hàng của Evelyn, hai chàng phi công trẻ vẫn thầm điều gì đó rất bí mật. Khi người đứng ngay trước mặt chàng cao lớn vừa kết thúc cuộc kiểm tra, Evelyn cũng vừa đóng con dấu “Đủ Sức khoẻ” vào bệnh án của ta, chàng phi công cao lớn hơn nhào lên phía trước, nhàng đặt bệnh án của mình trước mặt nàng. Khi Evelyn chưa kịp ngồi thẳng lên, ta hùng hồn đọc nguyên dãy:

      - J L M C P O. Thấy chưa, mắt tôi chẳng khác gì mắt đại bàng.

      Evelyn nhìn kỹ bệnh án của ta và thấy tên này là McCawley. thèm nhìn lên, nàng :

      - Làm gì vội thế? lính! Tôi đâu có cầu đọc dòng cuối cùng đâu. Tôi muốn đọc dòng cùng kia kìa.

      ta sững sờ:

      - Nhưng, nhưng những chữ đó to lắm! Đọc để làm gì chứ?

      Nàng nghiêm giọng:

      - Làm ơn đọc hàng đầu cho tôi!

      Chàng phi công đứng đàng sau ho to, nhưng Evelyn vẫn ngẩng đầu lên. Nàng giữ im lặng khiến cho ta phải biết rằng nàng cảnh báo là mình vẫn còn nghe. Nếu ta định chơi trò gian lận để gỡ bí cho bạn mình hãy coi chừng. Tay phi công bắt đầu đọc:

      - À! R Tr C. , . R Tr Q W, à ý tôi là W Q.

      Evelyn thuộc lòng bảng chữ kia như lòng bàn tay biết ngay hai chàng phi công kia đêm ngay trước mắt mình. Thị lực kém thường khiến cho người ta nhầm lẫn những chữ cái có nhiều nét giống nhau như Q và O hoặc R và P. Chàng trai này sắp xếp lại bảng chữ cái dùm nàng. Tiếc thay dòng chữ đó lại dễ đọc nhất, to nhất trong bảng chữ mới chết chứ. Evelyn mở bệnh án của ta và liếc nhìn những dòng chữ ghi trong đợt khám sức khoẻ lần trước. Điểm thi toán và võ thuật của này đều 99 điểm, xuất sắc. Nhưng khả năng đánh giá về ngôn ngữ của ta chỉ có 68 thôi. Những kết quả phát và ghép từ của này hơn cậu học sinh tiểu học là mấy. Nhưng những dòng chữ trong bài của ta mạnh mẽ và hết sức thuyết phục. Cuối bài luận văn, ta có viết: Tôi thích được bay bầu trời, khi ấy tôi có thể cảm thấy được cả hơi thở của Chúa. ý tưởng đơn giản và cao đẹp nhưng viết lại sai lỗi chính tả. Đây phải là chứng cớ của thiểu năng trí tuệ. Mà đối với ta, những dòng chữ thường lẫn lộn lung tung cả. Chứng bệnh rất thường gặp. Các nhà khoa học hiểu nguyên nhân của bệnh này là do đâu. Hình như nó có liên quan tới cấu trúc của những vùng não bộ đặc biệt nào đó. Rất nhiều người thông mình nhưng lại mắc phải những lỗi này. phải ai cũng nhận ra được bệnh nhân của căn bệnh quái ác này và bệnh nhân thường bị hiểu lầm. Người ta cũng khó nhận biết bởi vì những biểu của chứng bệnh này thường mâu thuẫn nhau. Lúc người ta có thể đọc đúng viết đúng được chữ đó, nhưng chỉ tích tắc sau lại viết sai mất rồi. Tuy nhiên, những quy tắc trong quân đội lại mơ hồ chút nào. khi ai đó mắc bệnh này tức là ta đủ tư cách là phi công. Evelyn nhắc lại:

      - Rồi! Bây giờ đọc lại dòng cuối cùng cho tôi nghe xem nào? Nhưng nhớ là đọc từ bên phải sang bên trái, từng chữ . Đọc to lên!

      Rafe McCawley lại bắt đầu đánh vật với những chữ cái theo đúng cầu của nàng, ta ấm ứ:

      - À, E X.

      bạn đứng đằng sau lại ho lớn. Lợi dụng lúc đưa tay lên che miệng, ta thầm đủ cho người đằng trước nghe. Lát sau, giọng của Rafe có vẻ tự tin hơn.

      - X E Z U.

      Thình lình, Evelyn ngẩng đầu lên nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt Rafe. Cặp mắt của ta nhìn lại nàng như chứa đựng hết tâm hồn của chàng lính trẻ. Mãi cho tới tận sau này, Evelyn vẫn thể hiểu hết được ánh mắt ấy. Chắc chắn nó phải là ngẫu nhiên. Bởi vì chưa bao giờ nàng thấy cặp mắt ai lại biết nhiều đến thế. Nhưng ngay lúc ấy, nàng bận tâm với những suy nghĩ đại loại như vậy. Lúc ấy, nàng chỉ cố làm sao đối mặt với chàng cởi trần trùng trục và cặp mắt muốn cố lên điều gì.

      Ánh mắt nghiêm khắc của nữ y tá Evelyn chuyển sang bạn trẻ đứng đằng sau Rafe. Tự nhiên nàng thấy thương hại ta. ta đứng ngây ra, mặt đỏ dần lên vì mưu của mình bị phát giác. ràng ta cũng vừa liếc trộm nàng như thể mình trót xúc phạm tới vị cấp nắm quyền sinh sát. Chắc chắn lính này lo sợ nàng ta làm gì mình, nhưng ta hoàn toàn lo lắng cho tương lai của bạn mình biết rồi ra sao. Còn bạn đứng trước mặt nàng đây chắc cũng đoán ra được tính nghiêm trọng của việc.

      Nàng quay lại nhìn Rafe. Mồ hôi rịn ra, chảy thành dòng trán ta khi thấy nàng quay lại với trang bệnh án. tiếng từ sâu thẳm khuyên nàng đừng nên làm điều nàng muốn làm. Bởi vì nếu làm thế, khiến ta còn cơ hội gì nữa. Trách nhiệm của nàng là phải làm theo đúng thủ tục, cuốn sổ có ghi điều lệ quân nhân để sẵn bàn của nàng như nhắc nhở nàng phải làm tròn nghĩa vụ. Rắc rối là ở chỗ, quân đội Mỹ cần quan tâm nguyên nhân vì sao đọc được bảng chữ cái trong khâu kiểm tra thị giác. Nếu như ta đọc tốt ta hoàn thành phần kiểm tra này, còn nếu chắc chắn ta bị loại cần biết nguyên nhân do đâu. tội nghiệp! Thêm nữa, báo cáo của chàng trai này lại có ghi: Kỹ năng bay của ta được xếp vào hạng nhất.

      Ấn tượng quá nhỉ! Vẫn tiếng nội tâm nhắc nhở nàng rằng nàng phải chỉ biết tuân theo nhiệm vụ mà nàng còn phải biết bảo vệ những người phải làm công việc hết sức nguy hiểm này. Nếu như khả năng về thể chất của ta đủ mà ta cứ được bay rất có thể ta phải chết cách vô nghĩa lý, lúc ấy lỗi tại ai đây? Liệu có phải là do nàng, khi biết ta mà vẫn cho qua. Nàng bắt đầu với tay tới con dấu “ đủ sức khoẻ” bàn.

      Chàng trai vội giữ chặt tay nàng.

      Cặp mắt của ta van vỉ nhìn nàng rồi lại lo lắng nhìn y tá trưởng chỉ ngồi cách đó hai dãy bàn. ta vội vã, giọng như van lơn:

      - Tôi biết đọc mà! Thỉnh thoảng tôi có gặp rắc rồi, hiểu sao chữ nghĩa cứ loạn xạ theo trình tự nào cả. Tất nhiên là khả năng đọc của tôi kém, nhưng người ta đâu có bay lên trời bằng khả năng đọc của mình đâu. cũng đâu cần phải tỏ ra quá nghiêm khắc như vậy. Tôi là phi công giỏi nhất ở đây. Theo thủ tục những người như tôi thể là phi công giỏi. Nhưng hãy nhìn báo cáo sức khoẻ của tôi mà xem. Tôi có phải là phi công bay giỏi hay biết liền à. Vậy nên tin cái nào? Tin những thủ tục cứng nhắc hay tin vào thực tế?

      ta đứng như trời trồng trước mặt nàng. Mắt nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, cầu khẩn nàng với tất cả tấm lòng, rồi thầm như cầu nguyện:

      - Xin đừng tước phù hiệu vai áo tôi.

      Nàng cũng nhìn sâu vào đáy mắt của chàng trai trẻ rồi lưỡng lự trước hai con dấu bàn mình: là “Đủ sức khoẻ”, hai là “ đủ sức khoẻ”. Bàn tay nàng như vô thức lưỡng lự hai con dấu và cuối cùng nàng quyết định đóng dấu “Đủ sức khoẻ” lên báo cáo của ta.

      Thế là trung úy Rafe McCawley rời . Khâu kiểm tra thể lực của thế là xong. Từ bây giờ cho tới khi nhận được quyết định chính thức về đơn vị nào những cuộc kiểm tra cầu kỳ như thế này còn là khám định kỳ nữa. Chỉ thỉnh thoảng đột xuất được tổ chức lại thôi. khi nhận nhiệm vụ rồi bác sĩ còn lo lắng kiểm tra về sức khoẻ của nữa mà chỉ gặp lại bác sĩ khi bị thương cần phải khâu vá ở đâu đó.

      Evelyn nhìn theo bóng Rafe rời khỏi bàn nàng. Nàng cố gạt những ý nghĩ vui ra khỏi đầu và đưa tay đón nhận tập hồ sơ của người kế tiếp.

      - Trung úy Danny Walker đâu.

      Nàng liếc nhìn vào dòng chữ trang nhất: kỹ thuật bay xếp hạng hai.

      Evelyn ngước nhìn lên, Danny Walker đứng trước mặt nàng. ta quá đẹp trai, tóc dày màu nâu sáng và cặp mắt màu xanh sẫm đặc biệt quyến rũ. Nàng đọc thấy trong ánh mắt ấy biết ơn về những gì nàng vừa làm. Ánh mắt ấy khiến nàng được thoải mái cho lắm. Có vẻ như ta tỏ ra ta hiểu thấu nàng còn hơn nàng hiểu chính mình nữa.

      Lật giở vài trang, nàng biết thêm được số thông tin. Điểm thi toán và võ thuật: 80, riêng điểm kiểm tra ngôn ngữ đến 99 điểm. Giờ nàng hiểu tại sao Danny và Rafe chơi thân với nhau đến thế. Và nàng cũng đoán ngay ra rằng những cuộc kiểm tra mắt trước đây, bao giờ Danny cũng đứng sau Rafe ném phao ra để cho ta qua được kỳ thi khó khăn này.

      - Đến lượt , trung úy Danny Walker. chứ?

      chàng nở nụ cười nịnh bợ:

      - gì cơ ạ?

      - Này chàng Romeo giả hiệu kia, nghe đây! Đọc bảng chữ cái cho tôi!

      Tối đó, khi nàng rời trung tâm y tế của quân đội chơi cùng bạn bè, nàng thấy hai chàng trai ban chiều đợi bên kia đường. Ánh đèn đường làm bóng họ đổ dài dưới chân. Cả hai đều mặc trang phục của phi công, áo khoác da và mũ lưỡi trai chỉnh tề. Ngay lập tức, Evelyn biết đó là Rafe và Danny, nàng dừng lại chút để nhận ra Rafe bước lên phía trước vẫy nàng. Giữa họ là làn xe cộ đông đúc của thành phố New York. Danny đứng lại đằng sau như người lính sẵn sàng bảo vệ cho bạn mình suốt cả cuộc đời. Evelyn với Betty, lúc này cũng nhận ra Rafe đến gần:

      - Cậu trước ! Tớ bắt kịp cậu ngay bây giờ thôi.

      Betty mỉm cười bỏ . Evelyn nhìn Rafe qua đường, ngừng lại trước mặt nàng. Thường những bộ quân phục của cánh phi công đều được mang ra tiệm cắt và may đo. Nhìn bộ đồ bay màu xanh rêu với chiếc áo khoác da vừa khít ôm lấy bờ vai rộng của chàng trai, Evelyn sững sờ, nàng thầm nghĩ: Tại sao quân đội lại tuyển những người đẹp trai đến như thế làm phi công nhỉ? ta cất lời:

      - Tôi muốn cảm ơn . cứu cả nghiệp của tôi!

      - Tôi đâu có cứu nghiệp của .

      - sao? Nhưng đối với tôi đúng là như thế đấy!

      Đâu phải thế! Tất cả là đều do có thực tài, qua được khoá huấn luyện với thành tích rất xuất sắc. Tất cả những cuộc kiểm tra sức khoẻ khác đều có ghi nhận tốt cả. Chuyện lần này tôi nhận thấy xứng đáng với kết quả ấy cũng là điều dễ hiểu thôi.

      ta cười tươi. Lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng nụ cười của Rafe. Nó sáng loà khuôn mặt hệt như tia chớp nền trời mùa hè vậy.

      - Xứng đáng là chuyện, nhưng thủ tục lại là chuyện khác.

      Nàng đáp, chỉ nhìn . Chàng trai cũng nhìn lại nàng. Chưa ai nhìn nàng với ánh mắt như thế. Evelyn thường nhận thức được rằng đám đàn ông cho nàng là quyến rũ. đẹp nào mà chẳng biết thế. Nhưng hầu hết các gã trai đều nhìn nàng với vẻ khát khao tầm thường. Họ chỉ muốn chiếm hữu nàng. Cái nhìn của họ dành cho nàng chẳng khác nào cái nhìn dành cho miếng thịt bò ngon lành trong cơn đói. Còn ánh mắt của Rafe khác hẳn. nhận ra trong sâu thẳm con người nàng có cái gì đó huyền diệu, tuyệt vời. Cũng giống như phần tốt đẹp nhất ở trong chính con người vậy. :

      - Tôi tự hỏi hiểu sao lại ưu đãi tôi đến thế. Chắc chẳng phải do tôi cũng ưa nhìn đôi chút phải ?

      - mà ưa nhìn sao?

      Rafe cười lớn. Bên kia đường, Danny sốt ruột qua lại. Trông ta ra dáng người cả cố đoán xem tiếng cười kia hứa hẹn điều gì tốt lành giữa đôi trẻ hay . Rafe :

      - Thôi được rồi, cứ cho là tôi xấu trai . Nhưng tôi muốn biết tại sao lại làm thế?

      - Cha tôi cũng là phi công. Tôi biết để người khác lột lon của mình đau đớn như thế nào.

      Rafe gật đầu, nụ cười biến mất. Đôi mắt nhìn xoáy vào mắt nàng. Những ngọn đèn Neon xanh đỏ của quán bar bên đường nhảy múa trong hai tròng đen của Rafe. ngần ngừ:

      - Cha tôi cũng là phi công, thưa . Tôi muốn đường đột, tôi chỉ muốn cảm ơn. Trước hết, tôi mời uống cà phê vào lúc nào thấy tiện, được ? Chỉ cần tôi phải tìm ở đâu là được rồi.

      Trong khoang tầu, Evelyn quay lưng lại cửa sổ nhìn các bạn mình. Betty thốt lên:

      - Evelyn, chị tuyệt vời quá!

      Câu kéo tâm trí nàng trở về với thực tại. Sandra bảo:

      - Vậy chị hãy dạy chúng em ! Làm thế nào để chúng em gặp được người trong mộng của mình đây!

      - Đừng bao giờ bị mờ mắt bởi vẻ bề ngoài. Đẹp trai cũng tốt, nhưng hãy chú ý đến phẩm chất của cánh đàn ông nhiều hơn.
      Annabelle, skiemiao, Gấu's3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :