1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRẢ TA KIẾP NÀY - Thiên Tình Hữu Phong - (43 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 43: Hồng trần loạn thế, cũng chỉ như giấc mộng dài




      “Hoàng thượng.” Ta hơi hoảng sợ dâng chén trà lên.

      Ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ vô ngần, khiến bộ long bào màu vàng khoác lên mình thứ quầng sáng tươi mới. Ánh mắt chú tâm vào những bản tấu chương, bóng trắng lung linh in chiếc bàn, tiếng chén trà chạm vào nhau khẽ vang lên.

      dịu dàng đáp lại tiếng, nhưng tuyệt nhiên ngẩng đầu, ta đứng bên cạnh nhìn, trong lòng tràn ngập ánh nắng mùa xuân.

      vươn tay như muốn lấy chén trà cách vô thức.

      Bàn tay dường như muốn mở nắp ra, ta đưa tay dâng trà, đón lấy, liếc nhìn ta rồi bảo, “Lui ra .”

      Ta đáp tiếng: “Vâng.” Rồi cúi đầu ra.

      Ta chân vững, bước hồi lâu mới tới cửa, tựa vào khung gỗ nhìn ra phía ngoài xa, bầu trời trong xanh, những cánh hoa mơ bay đầy dân viện hoàng cung, điểm xuyến giống tuyết bay lả tả.

      hai năm trôi qua.

      Ta cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh rất lâu, tiểu cung nữ Ni Nhi đến dìu ta: “Bạch bà bà, người cẩn thận.”

      Ta mỉm cười đáp lại tiếng “ừ”.

      Ta để cho nàng ấy dìu mình ra cửa, đến nội viện nơi các cung nữ ở, họ hầm canh hạt sen với ngân nhĩ, nàng ấy bê chiếc ghế qua, “Người có thể ngồi đây trông lửa.” Ta biết bé có ý tốt, để ta phải làm những công việc nặng nhọc.

      Ta cười: “Được rồi, ta cảm ơn.” Giọng khàn khàn.

      có gì ạ.”

      Nàng ấy quay người vào phòng trong làm đồ điểm tâm.

      Hương thơm của bánh xốp trắng bỗng theo gió bay qua.

      Ta ngẩng đầu lên nhìn, rặng liễu um tùm, từng nhành cây rủ xuống, tưởng chừng bóng đổ che phủ hết cả sân viện rộng lớn này. Khoảng trời như bị tách đôi, ánh nắng theo vết cắt ngang trời tràn xuống nhân gian, đẹp vô cùng.

      Cung nữ A Thinh mới vào làm ở cung Hứa chiêu nghi vội vội vàng vàng chạy qua: “Ni Nhi, nương nương bảo hầm canh hạt sen với ngân nhĩ làm chưa vậy?”

      “Dạ làm rồi ạ.” Ni Nhi ra.

      “Nhanh lên nào, nương nương muốn mang đến chỗ Hoàng thượng bây giờ.” A Thinh thúc giục.

      Ta định đứng dậy nhưng Ni Nhi cản lại, : “Đừng, để con làm cho.” Nàng ấy lấy vải quấn quanh chỗ tay cầm, đặt bát sứ trắng lên bàn, từ từ đổ canh hạt sen ngân nhĩ ra bát.

      Hơi nóng bốc lên mờ mịt.

      A Thinh đặt bát canh vào khay, rảo bước .

      lâu sau, Hứa chiêu nghi dẫn theo A Thinh vội vã ngang qua sân trước, “ nhanh lên nào, ta muốn dâng cái này lên cho Hoàng thượng trước Lâm chiêu nghi…”

      Ta cười.

      Ni Nhi lại tiến vào.

      Ta ngồi băng ghế ngắm nhìn rặng liễu, bỗng nhiên từ phía xa chầm chậm bay đến cánh hoa mơ, rơi ngay phía mái tóc bạc của ta.

      Ta với tay nắm lấy, lặng lẽ quan sát.

      Ánh mắt ta mơ màng, cánh hoa này trong suốt như nước vậy. Ta ngẩng đầu nhìn, ánh sáng xen qua những cành liễu, có thể trông thấy bầu trời phía xa, thời tiết hôm nay đẹp, những cánh hoa mơ đẹp tựa bông tuyết…

      Chỉ có bàn tay ta giống như cành củi khô bị đốt đến nỗi còn nhận hình dạng.

      động tác nâng cánh tay hay chân lên cũng đủ đau nhức, chỉ hít thở thôi mà phổi cũng cảm thấy khó khăn tưởng chừng như tắc nghẹn. Giống như ta bị nhốt trong lò nung, lửa cháy ngừng nghỉ, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy như bị lột da róc xương vậy, cơ thể ta dần dần dung hòa trái tim từng bị đâm xuyên kia của Hoàng thượng…

      Người xem tướng y phục phục trắng muốn cướp thứ cuối cùng của ta, sức khỏe.

      Cả trái tim ta cũng đổi cho Hoàng thượng.

      Còn trái tim bị tổn thương của lại nằm trong cơ thể ta, hơi thở của ta lúc nào cũng nặng nhọc, nhưng cảm giác này cũng tệ chút nào, có những ký ức ngọt ngào và đau khổ. Người xem tướng y phục trắng xóa toàn bộ ký ức của về ta, bây giờ chẳng còn biết đến người có tên Bạch Ngân đời này nữa.

      Ta bây giờ chỉ là lão bà bà hầu hạ suốt hai năm qua.

      Hậu cung của lại có thêm phi tần mới, lại thêm những tiếc khóc của trẻ

      Ý xuân rực rỡ đầu canh, hoa lạnh theo gió phủ đầy tóc ai.

      Cánh hoa mơ trong tay bị gió thổi bay mất, ta ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời mới đẹp làm sao, nhàng mà trong vắt. Khi từng cơn gió thổi qua, ta chợt nhớ lại chuyện xưa, ra được ở bên nhau cũng là điều hạnh phúc.

      Chỉ tiếc rằng Hoàng thượng quá sai lầm, người thực có thể chết vì chỉ có tiểu thư, chứ phải là ta.

      Ta cười .

      Tâm phế lại như bị thiêu đốt, sai cũng có cái hay của sai, ít nhất ta cũng có được ký ức lấp đầy khoảng thời gian này, ký ức là thứ bất diệt.

      Ni Nhi ở trong phòng gọi to: “Bà bà, bánh xốp chín rồi.”

      Hoàng thượng vẫn thích ăn nhất món bánh này, phải mang đến cho mới được. Ta đứng dậy, cơ thể đột nhiên run rẩy, loạng choạng ngồi lại xuống băng ghế, khoảng thời gian hai năm trôi qua, giới hạn của ta cuối cùng cũng đến rồi, cái thân thể tàn tạ này đến lúc phải về với đất thôi.

      Được ở bên lâu như vậy, thế là đủ lắm rồi…

      Ánh mắt càng ngày càng mờ dần, như thể bị phủ lên lớp nước mắt khiến ta chẳng thể nhìn bất cứ thứ gì. Ta mỉm cười, từng cánh hoa mơ bay qua bức tường hoàng cung. Hoàng thượng ở bên kia phê duyệt tấu chương, bầu trời đẹp biết bao…

      Trong cơn ảo mộng, người có mái tóc trắng bạc phơ cũng dần dần nhắm mắt lại.

      chiếc giường ngọc tỏa ra hơi lạnh Dao Trì tiên nữ - người mà nằm đó.

      Trong động tiên khí phủ đầy, gian tĩnh mịch.

      Quân Hoa tiên quân vuốt ve gương mặt của nàng ấy, “Dao nhi, nàng ta là dục niệm trong tim nàng, lãnh đạm mà lại cố chấp. Ta dùng trọn mười bốn ngày trời mới có thể siêu độ được nàng ta.” cười , áp má mình lên trán người say ngủ, cứ như vậy hồi lâu.

      Trong ảo mộng dần dần lên ba nguyên hồn tỏa ra ánh sáng màu vàng lam tím.

      Quân Hoa tiên quân chìa tay thu họ vào trong tay áo. Dao Trì tiên nữ bị Tây Sơn thần thú đánh trọng thương, tan tác ba hồn bảy vía, phải thu thập lại rồi tôi luyện cùng vạn năm tuổi thọ Dao Trì tiên nữ mới có thể tỉnh lại.

      Màu vàng là Hoàng thượng, cũng là thiên hồn của nàng ấy, trọng tình và nhân hậu.

      Màu xanh là Hoàng hậu, cũng là địa hồn của nàng, xinh đẹp và tinh tường.

      Màu tím chính là Bạch Ngân, cũng là mệnh hồn của nàng, là dục vọng và chấp niệm nằm sâu trong tim.

      Vẫy tay cái, những ảo mộng hư vô trong tầng mây liền biến mất. Ba hồn thu về, nhưng vẫn còn thiếu bảy vía. Quân Hoa tiên quân trông sang người nằm giường vẫn chưa tỉnh, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, “Ta thu thập được tám nghìn chín trăm năm tuổi thọ, Dao Nhi, nàng bây giờ mau tỉnh lại …”

      Ta đột nhiên mở mắt choàng tỉnh dậy.

      Phía trước là sạp hàng trống , nhìn xung quanh, vẫn là khu phố xá ồn ào huyên náo, vẫn là người người qua lại tấp nập, ta vẫn là ta, trong tay cầm mớ rau xanh, ngoảnh đầu nhìn lại, bóng người mặc đồ trắng dần biến mất trong đám đông.

      Xung quanh có tiếng người bình luận: “Chuyện kể rằng quân chủ của Ảnh Quốc sau khi thống nhất ba nước đó là…”

      Ta về đến nhà.

      Mẹ kéo tay ta , “Ngân Nhi à, cuối cùng con cũng về rồi, mẹ của A Mộc đến nhà chúng ta cầu thân đấy. Con xem, còn mang đến bao nhiêu là sính lễ. Mẹ nhận lời rồi, giờ lập tức chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa thành thân…”

      Ta nhìn chỗ sính lễ. ra hồng trần loạn thế, cũng chỉ là giấc mộng dài mà thôi.

      Hai tháng sau, tiểu thư được gả cho Trình tướng quân, ta được gả cho A Mộc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Ngoại truyện: Chỉ là tình từ phía




      Khoảng thời gian khỏi thôn cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi.

      Bông tuyết điểm xuyết bình nguyên màu xanh vàng, đẹp vô cùng.

      vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, tay cầm ngọc tiêu, tóc và tay áo bị gió thổi hất lên, cứ đứng như vậy hồi lâu, cho đến khi tuyết phủ đầy màu xanh vàng của bình nguyên, mới lên đường xa.

      Nên với mẫu hậu như thế nào đây, nam nhân từng muốn cùng người sống đến đầu bạc răng long nay ở đây cưới vợ sinh con. Người đó giờ già nua, con cái cũng trưởng thành cả, làm thế nào với mẫu hậu chuyện phụ hoàng dùng miếng ngọc bội của nam nhân kia để uy hiếp mẫu hậu chỉ là lời dối vì muốn giữ mẫu hậu bên cạnh?

      cứ thế bộ từ thôn ra đến nơi phố xá náo nhiệt.

      Tuyết rơi dày, đặt chân xuống là có thể cảm nhận được cái lạnh buốt ngấm vào da thịt qua cả lớp giày .

      Những tiểu thương cũng lục tục dọn hàng về, tuyết rơi đầy con phố lớn, ai ai cũng có người thân cùng, sưởi ấm cho nhau và cùng sóng bước. Khi dừng chân nhìn, chỉ có thể thấy bầu trời và mặt đất nối liền tạo thành màn tuyết trắng xóa.

      từng trông thấy vẻ thương cảm của mẫu hậu, cũng từng trông thấy vẻ xót xa của phụ hoàng.

      Dường như người là phải chấp nhận chịu đựng tất cả những điều thương cảm và xót xa như thế.

      phố loáng cái còn bóng người. Ở phía bên cạnh, trong góc khuất cách xa nơi này, nhìn thấy có người xem tướng y phục trắng nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ, bình thản tựa như thần băng tuyết.

      bỏ ra nén bạc: “Xem cho ta quẻ.”

      Thực ra, ngay cả bản thân muốn xem quẻ gì, cũng chẳng . Chỉ là muốn thôi, có lẽ chỉ muốn tìm người để chuyện, tìm người có thể giúp biết làm thế nào để toàn vẹn được mọi thứ xung quanh.

      Người mặc áo trắng mở mắt : “Ta nhận bạc, chỉ nhận mệnh.”

      vẫn nhìn ra phía xa, tuyết nhanh chóng phủ trắng thành trấn này: “Mệnh gì?”

      “Mệnh thọ.”

      quay sang nhìn, ánh mắt sắc lạnh: “Muốn lấy tuổi thọ làm gì?”

      “Cứu người.”

      cười chút, bất giác : “Vậy ngươi tính xem ta có bao nhiêu năm tuổi thọ?”

      Người này nhìn lúc rồi : “Sáu mươi mốt năm.”

      Thế là ít hay nhiều? cũng chẳng . Mẫu hậu của mới hơn ba mươi tuổi, vậy mà thần thái giống như qua cả trăm năm phù hoa vậy.

      “Nhưng ta có thể dùng tuổi thọ đổi lấy thứ gì?”

      “Tùy ý ngươi.” Người y phục trắng đáp lại.

      Cuối cùng nhìn người kia cách nghiệm túc: “Có thể đổi lấy người thương ta ?”

      “Có thể.” Người mặc đồ trắng cười .

      người giống như lời mẫu hậu về định nghĩa tình , “Là người nguyện chết vì ta, ta cũng nguyện chết vì nàng, bên nhau mãi mãi, trọn kiếp rời.” Cuộc sống trong cung quá đơn lạnh lẽo, ai cũng có trách nhiệm của họ, khuôn phép của họ, phụ hoàng tiết lộ chuyện muốn truyền ngôi cho , nhưng lại chỉ muốn có người tri kỷ, có thể đồng hành với mình, cùng mình trải qua những ngày khó khăn gian khổ.

      “Được.” Người xem tướng y phục trắng lấy cây kéo ra hỏi: “Ngươi quyết định chưa?”

      biết bản thân nên tin hay nên tin, chỉ là khi tuyết rơi đầy, mặc bộ y phục mỏng tang lạnh lẽo, nhìn những tiểu thương ôm vợ con họ ngang qua, cảm thấy đó là hạnh phúc, niềm hạnh phúc khi được cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ.

      đáp : “Rồi.”

      qua thôn, lại là cánh đồng tuyết phủ đầy.

      Tuyết rơi quá dữ dội, khiến người ta thể nhìn ven đường.

      Lúc ra khỏi thôn mua chiếc áo khoác lông cáo, màu trắng dày, muốn giúp mình ấm áp hơn.

      Nửa đường, thấy có vài tên mặc đồ đen tiến đến muốn lấy mạng của . đoán chắc là đám người của Thái tử, ngay trước lúc khởi hành nhận được tin từ bồ câu đưa thư, Thái tử muốn soán ngôi, giam cầm phụ hoàng.

      Nhưng vẫn mình lộ diện, mẫu hậu lâm trọng bệnh lâu, muốn hoành thành ý nguyện cuối cùng của người.

      thân mình đánh nhau dưới trời tuyết đổ.

      Cơ thể giá băng, trái tim cũng nguội lạnh, nhưng những chiêu thức xuất ra lại cực kỳ nhanh và chuẩn xác, có lẽ là do trái tim quá bình thản. Ba tên thích khách, tên bị giết chết, tên bị đả thương, còn tên chuồn mất, nhưng cũng bị đâm.

      Buộc chặt miệng vết thương lại bước, cuối cùng cũng thể gắng gượng nổi nữa.

      Thứ cuối cùng nhìn thấy trước khi bất tỉnh là bầu trời hoa tuyết rơi đầy, mênh mông rộng lớn.

      Sau, dường như nghe giọng ai đó bên cạnh : “Tiểu thư, người này chỉ ngất thôi.” cũng nhớ lúc ấy mình có mở mắt hay , nhưng chắc chắn có bóng người mơ hồ, ánh mắt nhìn vẻ yên bình.

      Sau nữa, khi hoàn toàn tỉnh lại, bèn nhìn thấy nương đẹp tựa tiên trời, nụ cười của nàng như ánh nắng sớm mai: “Chàng nằm bất tỉnh bên đường, là ta cứu chàng.”

      chẳng thể phân biệt rốt cuộc ai là ai, giọng của người con này dịu dàng, ánh mắt của nàng tựa như hồ nước êm đềm, nhưng lại cảm nhận được chút gì bóng dáng của người nhìn bằng ánh mắt yên bình khi trước…

      Và rồi, tìm thấy nàng, là a hoàn, tên gọi Tiểu Ngân.

      Nàng rụt rè nấp sau cánh cửa, lúc được giao việc bưng cơm đến cho chân còn khập khiễng, khi đó cảm thấy nàng đáng , rất thích đôi mắt của nàng, rất yên bình, chút gợn sóng.

      Cuối cùng cũng biết được, vị tiểu thư đó là mỹ nhân nổi tiếng Hòa Thành tên Mộ Thiên .

      muốn gặp người Mộ gia, vì đương kim Hoàng hậu là người họ Mộ, luôn khó chịu với và mẫu thân . Vết thương vẫn chưa lành hẳn, liền mình rời .

      đánh xa ngựa chạy xa xa, muốn nhanh chóng về đến Hòa Thành.

      đường lại gặp phải hai tên cường đạo, nghe thấy bọn chúng nhắc sớm có hai tên mai phục bên đường, nhớ lúc này mình vừa qua đó nhưng gặp bọn chúng. nghĩ đến tiểu thư và a hoàn kia, thậm chí lúc ngồi ngựa còn nghe được cả tiếng bánh xe lăn đều phía sau.

      dám chắc liệu ho có đuổi kịp đến chỗ ? Hay là, có nên quay lại?

      Cuối cùng vẫn dừng xe, quay đầu ngựa trở về chỗ họ.

      nền tuyết chỉ có thi thể của những binh sĩ đánh xe, dấu bánh xe, và dấu chân người.

      Đó là dấu chân của ba người, trong đó người có dấu chân lớn và sâu, hai người có dấu chân và nông, biết họ bị bắt . men theo những dấu chân đó, bắt gặp đúng lúc gã đàn ông to lớn kia định làm nhục Mộ tiểu thư.

      cứu được nàng, nhưng cũng bị thương, thể gắng gượng thêm nữa.

      Sau khi giết hết mấy gã kia, lại gục xuống lần nữa. Nhìn thấy vị tiểu thư sốt sắng lau mồ hồi cho mình, ánh mắt lo lắng, đoán lẽ nào người mà người mặc y phục trắng đó chính là nàng ấy? Miệng khát khô, muốn uống nước, nhưng thốt nên lời. Tiểu thư hiểu, nhưng trong chớp mắt, a hoàn kia liền mang ấm nước lại. yếu ớt liếc nhìn nàng, vẫn là đôi mắt yên bình ấy, nhưng cảm thấy nàng có thể nhìn thấu tâm can .

      Nàng ấm áp và bao dung như thế.

      Sau khi tỉnh, lại quay về Lịch Thành. Gặp Mộ Thiếu Bạch, nắm được số thông tin.

      Hóa ra Mộ gia có tranh chấp nội bộ từ lâu, chia thành hai phe, Nam - Bắc Mộ, mỗi bên có dòng họ riêng. Nam Mộ - phe bên Mộ Thiếu Bạch là bên ủng hộ , bọn họ đạt được thỏa thuận.

      Đồng thời, cũng gặp Trình Hào, ánh nhìn của lúc nào cũng hướng về Mộ Thiên .

      cảm thấy Mộ Thiên đẹp đến rung động lòng người, nhưng với , ngắm Mộ Thiên chỉ như ngắm trăng thanh gió mát, là nhã hứng đời thường, phải là xúc động hồi hộp, lại thêm Trình Hạo vẫn còn đó, thích tranh cướp thứ của người khác.

      Lúc về đến Hòa Thành, Thái tử động thủ rồi.

      vào cung thăm mẫu hậu, hơi thở của bà giờ mong manh cận kề cái chết, chỉ đợi câu trả lời của nữa thôi. dối, với mẫu hậu, người năm đó rơi xuống nước, chết rồi.

      Nét mặt mẫu hậu bỗng tối sầm.

      biết mình vậy, mẫu hậu hận phụ hoàng. Phụ hoàng với mẫu hậu rằng nếu muốn người đó chết trong tay ông, bà phải ở bên ông, cả đời phụ hoàng luôn muốn ép buộc bà. Nhưng thà để mẫu hậu hận phụ hoàng chứ muốn bà đau lòng thất vọng khi biết người kia rời bỏ mình vì tham sống sợ chết.

      Nhưng bà lại với , thực ra bao nhiêu năm qua, người mà mẫu hậu còn là vị Trạng Nguyên năm đó nữa rồi, mà là phụ hoàng. Chỉ vì bà quá bướng bỉnh, chỉ vì bà căm ghét việc phụ hoàng giết người, vì bà cũng bằng lòng với cuộc sống chung chồng chốn hậu cung, nên bà từ đầu đến cuối hề thể tình với phụ hoàng mà thôi.

      hết sức kinh ngạc, nhưng chưa kịp ra trút hơi thở cuối cùng.

      Lần đầu tiên, nhìn thấy phụ hoàng lệ, phụ hoàng cứ ôm lấy thi thể mẫu hậu buông suốt ba ngày trời. Cuối cùng, phụ hoàng bệnh nặng qua đời. Từ đầu đến cuối ông hề biết rằng, thực ra người mà mẫu hậu chính là mình, chỉ là vì hận mà cho người mình được mình thôi.

      bắt đầu hiểu tình cảm là gì, thương là gì, mà có thể làm cho phụ hoàng vốn tính hung bạo nguyện theo đuổi mẫu hậu đến cùng.

      Hòa Thành khi đó còn tuyết giăng kín trời như Lịch Thành, mà chuyển sang tiết xuân tươi đẹp tháng hai.

      Hành động của Thái tử ngày càng rệt, Cửu Hoàng tử cần trợ giúp từ thế lực của Mộ gia, thế là phải lấy Mộ Thiên , biết con người ta luôn cần biết thỏa hiệp, cần biết hi sinh.

      Nhưng ngờ rằng mình gặp lại nàng.

      Lần gặp ấy chính tại lầu xanh.

      Nàng trở thành tì nữ cho các nương trong thanh lâu này.

      Giờ mới biết, ra tảng đá phản nghịch mà mình và Mộ thiếu gia cùng đặt ở đó hại chết cả nhà nàng ấy, nhưng nàng thoát ra được. Nhưng lúc muốn giúp nàng chuộc thân, nàng ấy bỏ trốn rồi.

      Nàng giết người, khách làng chơi.

      biết nữ nhi như nàng làm thế nào để vượt qua được nỗi đau mất người thân, những ngày tháng bị kẻ khác lừa gạt làm nhục, hoàn cảnh khốn cùng đến mức nào ép nàng phải giết người cơ chứ?

      Vụ việc khách làng chơi kia che đậy giúp nàng, sau đó, nàng lại xuất trong phủ của .

      điều tra ra nàng được Tùy An Đường cứu giúp, trong Tùy An Đường cũng có người của . được biết, người có tên Dương Lâm cứu nàng chỉ do nhất thời hứng thú, chứ hề chăm sóc cho nàng, bằng nàng chẳng rơi vào chốn thanh lâu, rồi lại vào phủ của .

      Những mật tin mà nàng nhờ người chuyển hộ, đều đọc được. Buồn cười , đến chữ nàng còn biết viết, nàng chỉ kể mỗi ngày ăn những gì, khi nào ra ngoài phủ, mấy giờ ngủ, hóa ra cái mà nàng muốn chỉ là nơi mà nàng có thể yên phận sống mà thôi.

      Vì thế, quan tâm chuyện nàng là nội gián, dẫu sao cũng mắc nợ nàng.

      Mộ Thiên thực ra rất thích hợp để trở thành Vương phi, nàng dịu dàng lương thiện, độ lượng thanh tao, hai người chung sống với nhau rất vui vẻ. Là niềm vui như ngắm hoa nở, như nhìn nước chảy, là vẻ đẹp của êm đềm, nhưng luôn cảm thấy trái tim mình còn thiếu thứ gì đó.

      Thiếu thứ gì ư, cũng .

      Mãi đến sau khi chung sống với nàng được thời gian, mới biết mình thiếu thứ gì, đó là niềm hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng, là cảm xúc mãnh kiệt và hồi hộp.

      bắt đầu nụ cười của nàng, lúc nào cũng muốn ngắm nụ cười ấy, thích đôi mắt của nàng lúc nàng nhìn , thích cả món điểm tâm nàng làm, thích ngữ khí hơi lên giọng của nàng khi , thích cả lời của nàng khi nàng nghe thổi sáo. Bên cạnh có rất nhiều nữ nhân tài hoa xuất chúng, nhưng duy chỉ có người am hiểu luật như nàng là nghe hiểu được tiếng tiêu của .

      Nàng lúc nào cũng có thể lập tức thấu tỏ trái tim , hình ảnh nàng cứ từ từ khắc sâu trong lòng .

      Sau này, ngờ rằng nàng lại là người có thể bất chấp mạng sống của mình để cứu . Ngay lúc người mặc đồ đen đó toan giương đao lên, nàng dám dang rộng hai tay chắn trước mặt để bảo vệ cho , nàng dũng cảm và can trường vậy đó.

      thế gian này chỉ có hai người từng bất chấp sinh mạng để cứu , là Hà chiêu nghi, người còn lại là nàng.

      Ngay khoảnh khắc đó, biết nỗi sợ hãi trong lòng.

      Lúc ở trong sơn động, ngày đêm chỉ có hai người họ bên nhau.

      thích cuộc sống vui vẻ và êm đềm, lúc té nước vào nàng, nhìn thấy nụ cười của nàng là hiểu lòng mình ra sao. với nàng đều giống nhau, trong thâm tâm đều thích sống những ngày tháng bình dị mà hạnh phúc, phân địa vị hay danh phận, cần ai phải gọi là Vương gia, cần ai phải hành lễ với , chỉ cần có hai người họ là đủ.

      Khi đó, còn phụ mẫu, chẳng còn người thân ủng hộ, phải dựa vào thế lực của người khác để lật đổ chính huynh trưởng của mình.

      Còn nàng, biết bao lần phải trải qua gian khổ, bị tịch biên gia sản, chịu uy hiếp của Tùy An Đường, đời này nàng chỉ có thân mình.

      thấy và nàng đều là “Chân trời lưu lạc khách tha hương”, cùng đến nhân gian này để an ủi cho đối phương.

      Đêm tân hôn, nàng dám to gan ngồi lên người .

      Nhưng lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

      Đêm đó nhìn vào đôi mắt nàng, trong đó lấp lánh thứ ánh sáng rực rỡ, và có cả hình bóng của chính .

      biết, tìm được người đó rồi.

      Nhưng sau đó dường như mọi việc có chút kỳ lạ.

      Sau khoảng thời gian thành thân với nàng, trước mặt , nàng vẫn vui vẻ hoạt bát, nhưng lại có điều gì đó mờ ám trong cách đối đãi của nàng với mọi người trong phủ. Đặc biệt là khi Trương quý phi đánh chết A Mộc, về đến phủ cũng muộn.

      Nàng vẫn ôm lấy khóc nức nở, nhưng cảm thấy tiếng khóc của nàng phải là lòng.

      Lúc nàng khóc lại lặng lẽ nắm chặt bàn tay.

      biết, là do bảo vệ nàng được chu đáo, là khiến cho nàng phải trải qua quá nhiều việc đau lòng, là khiến nàng phải chịu đựng bao gian khổ. rất muốn với nàng, nhưng lại sợ, nếu như nàng biết được chuyện cả nhà mình chỉ vì mưu đồ của mà phải chết, liệu nàng có tha thứ cho hay ?

      Vì vậy cuối cùng chọn cách im lặng.

      trao quyền lực cho nàng, đưa nàng lên ngang hàng với hai vị Trắc phi, đến khi về phủ của , tất cả bọn tai mắt đều bị thanh trừ sạch bong, bây giờ nàng cần phải chịu uy hiếp của Tùy An Đường, thậm chí cũng cần phải chịu áp lực từ bất cứ ai.

      cho rằng làm như vậy nàng mới có thể sống cách tự do tự tại.

      Mãi cho đến lễ thành thân của Mộ Thiếu Bạch, khi chếnh choáng men say, bắt gặp nàng đứng mình ở hòn non bộ, ánh mắt hướng về phía Mộ Thiếu Bạch mặc hỉ phục, chợt nhận ra, chưa bao giờ trông thấy ánh mắt này của nàng.

      Lúc đó nghĩ, có lẽ mình làm sai chuyện… nàng chưa chắc thực .

      Từ nàng ở Mộ phủ, lớn lên cùng Mộ Thiếu Bạch, mối quan hệ với Mộ Thiên cũng phải là bình thường, hồi còn ở Lịch Thành, cũng nghe thấy Mộ Thiên vì nàng mà cầu xin. Nhưng lúc này, nàng vì bản thân mình mà bất hòa với Mộ Thiên ư?

      đăng cơ, còn nàng mất đứa con trong bụng.

      Đến bây giờ mới biết, hóa ra tất cả chỉ là giả tạo. Nàng hề lòng, cũng như việc rất nhiều người gả chồng cho nữ nhi luôn muốn gả luôn cả nữ nhi của vợ bé hay số bà con thân thích có địa vị thấp để chắc chắn nữ nhi nhà mình luôn được sủng ái.

      Nàng cũng phải thực xích mích với Mộ Thiên , chỉ là nàng giúp tiểu thư, thiếu gia của nàng.

      nhớ hồi đó nàng sảy thai, ràng chứng cứ bề ngoài là Hoàng hậu hãm hại, nhưng trông nàng chẳng hề đau lòng chút nào, mà còn đỡ cho Hoàng hậu. Còn sau khi phu nhân của Mộ Thiếu Bạch mang thai, nàng lại khiến nàng ta sảy thai.

      tin người vừa mới bị sảy thai vì Cốt Đột, chỉ mới ba, bốn tháng mà quên mất mùi hương của nó. tin, thể tin. Đặc biệt là khi nghe thấy cuộc đối thoại đầy phẫn nộ của nàng và Mộ Thiếu Bạch bên ngoài Phụng Nhiên Cung, càng hiểu , người mà nàng thực lòng thương là Mộ Thiếu Bạch, thậm chí còn vì Mộ Thiếu Bạch mà chấp nhận lấy để giúp đỡ cho muội muội của ta.

      Bởi vậy nên ngay cả đứa con của hai người nàng cũng chẳng bận tâm.

      Thế là, bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt với nàng, bắt đầu hạn chế bản thân lui đến chỗ nàng, nhưng tài nào có thể ngăn mình thôi nhớ nhung nàng.

      Khi đó, bắt đầu nạp thêm rất nhiều phi tần mới, có Bảo tần ngây thơ hồn nhiên, Lan tần lại dịu dàng đúng mực, thậm chí còn có Châu quý phi tinh thông sử sách, am hiểu những thứ đồ chơi phương Tây kỳ lạ hiếm thấy.

      thừa nhận khi ở cùng với bọn họ, cũng cảm thấy vui, nhưng chỉ là vui mà thôi, giống như khi nghe thấy câu chuyện buồn cười mình cười. thể tìm được cảm giác ấm áp khi ở bên cạnh người khác.

      Chỉ có bên cạnh nàng mới thấy thoải mái thực .

      Đúng vậy, là thoải mái khi được mở rộng lòng mình với nàng.

      mong nàng hiểu hết tất cả những gì thuộc về .

      Nhưng từ trước đến nay nàng chưa bao giờ chủ động đến tìm trước, còn luôn bận rộn việc triều chính tới nỗi sức cùng lực kiệt. Thứ cần chỉ là người hiểu , ở bên cạnh , người có thể xoa dịu mà thôi. Nhưng cuối cùng dối trá của nàng khiến hoàn toàn phẫn nộ, nàng lại biến thành kẻ như vậy sao, lúc nào cũng chứa mưu mô thâm sâu, miệng lưỡi giảo hoạt, lại còn đem đứa con mất của hai người ra để lừa .

      chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, ra dáng vẻ của nàng trước kia đều là giả tạo hết, chỉ để lừa dối chiếm lấy lòng tin của .

      Tất cả chẳng qua là lời dối vì quyền lực mà thôi.

      giam nàng vào lãnh cung.

      hoàng đế, cần phải canh cánh trong lòng hay rối loạn tinh thần vì bất cứ người nào, cũng phải buồn lòng vì ai đó.

      Khoảng thời gian ấy, sủng ái rất nhiều cung phi.

      Sau khi nàng mắc bệnh đậu mùa, mới lại lần nữa hay tin của nàng.

      lo lắng cho an nguy của nàng, khi đến lãnh cung, gian phòng nàng ở bị đóng kín, lệnh cho người dưới mở cửa phòng ra. Nhưng Mộ Thái hậu xuất , bà ta cho phép làm như vậy.

      Đậu mùa là loại bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, thể xem .

      và Mộ Thái hậu làm căng với nhau khá lâu, thậm chí cả đám thái y cùng với thái giám đều quỳ xuống về phe Thái hậu, cũng bất lực rồi.

      Bệnh đậu mùa quá đáng sợ. Thân làm vị hoàng đế mà thể bảo vệ cho nữ nhân mà mình thương, nỗi khổ tâm ấy nào ai có thể hiểu được, nếu như lúc đó biết nàng có thể chết, tuyệt đối nhốt nàng vào lãnh cung.

      hối hận rồi.

      Người mặc y phục trắng lại xuất , dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy cuộc sống cho nàng, đổi lấy hồi tâm chuyển ý của nàng.

      Người mặc y phục trắng , ta thể thay đổi lòng người, chỉ có thể ban cho họ cơ hội mà thôi.

      thầm nghĩ, như vậy là quá đủ rồi.

      chỉ hi vọng còn có thêm thời gian, biết đâu nàng .

      Ngày hôm sau, cũng nhiễm bệnh đậu mùa.

      Là nàng cứu .

      uống máu của nàng, rất vui, nàng được sống rồi, nàng vẫn còn tình cảm với , tuy rằng thứ tình cảm này chưa hẳn giống với tình cảm nàng dành cho Mộ Thiếu Bạch. Nhưng có niềm tin, bằng lòng chờ đợi.

      sủng ái nàng, ban cho nàng danh phận, cho nàng địa vị, nguyện cho nàng tất cả.

      Nhưng phát mình càng ngày càng thể nhận ra con người nàng nữa rồi.

      Cuộc sống trong lãnh cung dường như biến nàng thành con người khác.

      muốn dùng tình của mình biến nàng trở lại như xưa.

      Khoảng thời gian đó, trong và ngoài cung đều xảy ra quá nhiều việc. Những hành động khác thường của các thân vương, việc chia bè kết phải trong triều, việc các phi tần bị sảy thai.

      vẫn luôn đợi nàng với .

      vẫn luôn muốn mình hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng nàng thể khiến tin tưởng. Tất cả mọi việc nàng đều tự mình xoay xở, thậm chí ngay trước mặt cũng giả vờ, ậm ừ cho qua chuyện. Cho đến tận khi trông thấy cảnh nàng kéo tay áo của Mộ Thiếu Bạch ở ngoài cung Hoàng hậu.

      Cuối cùng thể nhẫn nại thêm nữa.

      ngốc nghếch đến thế, cũng dễ bị lừa gạt đến vậy, chỉ là sẵn lòng tin tưởng tất cả mọi điều nàng với mình.

      muốn bản thân lại giẫm lên vết xe đổ của phụ hoàng và mẫu hậu, thể tình cảm của mình với nàng cách hết sức ràng.

      Nhưng nàng lại làm quá thất vọng.

      phê duyệt tấu chương mong bản thân lấy lại được bình tĩnh, nhưng bất luận làm thế nào cũng thể giảm lửa giận trong lòng. Song, ngay khi biết rằng giận nàng, nàng đứng ngoài cung dưới ánh mặt trời nắng gắt cả ngày trời, lại khiến đành lòng.

      Cuối cùng nàng nắm được linh hồn và cả sinh mạng của .

      Bên nhau mãi mãi, trọn kiếp rời.

      Đây là lời mà từng hứa.

      quyết định làm hòa với nàng.

      Sau khi việc của Hà Tịnh Đan bị bại lộ.

      Hà An dâng thư cầu xử tử Hà Tịnh Đan để bảo vệ danh dự của hoàng thất, cũng đoán ra việc này là do nàng đứng sau sai khiến. Nhưng nàng lại viện cớ thông dâm để xử tử Hà Tịnh Đan.

      Nhưng nàng hề biết, Hà Tịnh Đan sinh ra thạch nữ.

      Nàng ấy đời nào có thể thông dâm với kẻ khác được.

      Hà Tịnh Đan thắt cổ tự vẫn, cho mai táng theo lễ nghi của các phi tần. biết , nàng ấy vì mà phải chết. vẫn nhớ như in cái ngày tuyết bay đầy trời kia, Hà Tịnh Đan cũng từng nắm lấy bàn tay , cùng với đồng cam cộng khổ. cũng hiểu tấm lòng của nàng ấy đối với mình, tiếc rằng nàng ấy lại là muội muội của .

      Đó là kết quả của đêm cuồng loạn sau khi phụ hoàng uống say lui tới cung của mẫu hậu, thậm chí còn có diện của bà.

      Chỉ vì phụ hoàng muốn có được tình của mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lại chịu trao cho phụ hoàng.

      Tại sao thế gian này con người ta chẳng thể có được thứ mình hằng ước ao, cũng thể sao? Mẫu hậu là vì băn khoăn, vì lo sợ, nên cự tuyệt, còn sẵn lòng tâm tin tưởng nàng tất cả, coi nàng là duy nhất đời, nhưng tại sao cho dù trao nàng tấm lòng mình, nàng cũng chẳng hề đáp lại?

      Sau khi Ngự y kiểm tra thấy trong người có độc, đó là lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ thất vọng về nàng.

      Trong trái tim nàng rốt cuộc chất chứa thứ gì đây?

      còn tình , còn thù hận, cũng chẳng thể nào biết trong tim nàng có những gì.

      Nàng ngày càng trở nên xa lạ với .

      Xa lạ đến mức muốn hạ độc hại , nàng nhẫn tâm lạnh lùng đến cùng cực rồi.

      Mộ Thiếu Bạch đề nghị tương kế tựu kế, đồng ý. Đêm đó mình ngồi trong cung vắng lặng ngắm trăng sáng suốt cả đêm, Ngân Nguyệt[1], cái tên đẹp, khung cảnh mê hồn, mặc dù thân là thiên tử, cũng chẳng bao giờ có thể chạm tới vẻ đẹp đó.

      [1] Ngân Nguyệt: tức ánh trăng màu bạc, có chữ “Ngân” trùng tên với nữ chính Bạch Ngân.

      vẫn ngày ngày lui tới chỗ nàng.

      Vờ như có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng biết tình cảm giữa hai người thể nào quay lại như ban đầu nữa rồi, ngay cả cũng biết vì sao lại ra nông nỗi này.

      Đêm đó, giả vờ ngủ say, biết nàng lén lút xem trộm tấu chương của mình, chần chừ mất lúc lâu, cuối cùng cũng vẫn đứng dậy hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

      Nàng bắt đầu hoảng hốt lo sợ, sau đó lập tức đáp: “Thần thiếp giúp Hoàng thượng sắp xếp lại tấu chương.”

      cảm thấy thất vọng với phản ứng vừa rồi của nàng, nàng quá điềm tĩnh, nụ cười thản nhiên kia chẳng khác nào nụ cười của người xa lạ, như thể là mối nguy hiểm đối với nàng vậy. Ánh mắt nàng nhìn chiếc bút đỏ kia, vẫn còn nhớ rất . Nó giống hệt ánh mắt của Mộ Thái hậu.

      Là dã tâm, là dục vọng.

      giả vờ lâm bệnh phải nằm tĩnh dưỡng giường năm rưỡi.

      Khi đó, nàng dần dần thâu tóm triều chính trong ngoài, mỗi ngày nàng cũng chỉ tới thăm lần rồi lại rời ngay.

      Phu thê ân ái mười mấy năm, dẫu sao cũng có chút tình cảm gọi là.

      Vào cái đêm cùng với Mộ Thiếu Bạch bàn bạc về chuyện trong triều, Mộ Thiếu Bạch hỏi , có phải vẫn còn thương hại nàng, im lặng trả lời. Mộ Thiếu Bạch thu dọn tấu sớ, lúc rời : “Thân là quân vương, điều lớn nhất thể chấp nhận được đó là do dự thiếu quyết đoán.”

      cũng biết bản thân là kẻ thất bại.

      Bất kể là cương vị hoàng đế hay cương vị người chồng, thậm chí là người đàn ông, đều là kẻ thất bại.

      nhớ cả những điểm tốt đẹp của nàng, từng mang đến thứ ánh sáng lấp lánh cho sinh mạng của , vậy nên lòng nỡ làm tổn thương nàng, vì chút ánh sáng đó mà bao dung tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng. dần dần cũng hiểu được cảm nhận của phụ hoàng trước đây.

      Cho dù mẫu hậu luôn thờ ơ lạnh nhạt với phụ hoàng, cho dù mẫu hậu cả năm chẳng với phụ hoàng câu, phụ hoàng chỉ cần được nhìn thấy mẫu hậu vẫn vui vẻ, thậm chí chỉ vì dịu dàng bất ngờ của mẫu hậu mà vui sướng tột cùng.

      Bởi vậy phụ hoàng mới luôn luôn nghiêm khắc trừng phạt , chẳng qua chỉ vì muốn thu hút chú ý của mẫu hậu mà thôi.

      đáng buồn biết bao.

      Chớp mắt lại thêm năm tuyết giăng kín trời, Hòa Thành cũng rất lâu rồi có tuyết rơi.

      Nàng lại đến thăm .

      Nàng cũng rất đơn, biết điều đó, tuy nàng ngồi ở cao, nhưng lòng nàng vẫn chất chứa muộn phiền cùng hoang mang bối rối, biết phải làm sao. cao kia lạnh buốt, chịu sao nổi giá băng, điều này ai có thể hiểu hơn nàng?

      Nàng ngả đầu vào lồng ngực .

      Hai người họ thế giới này đều lẻ loi độc như nhau, nhưng lại chưa từng cùng nhau chia bùi sẻ ngọt.

      Khi đó nghĩ, có lẽ đây là sai lầm lớn nhất trong đời , dung túng nàng quá nhiều. cũng thừa nhận bản thân vốn đủ khả năng bảo vệ người mà mình thương, nên mới khiến nàng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn.

      vẫn sẵn lòng cho nàng thêm cơ hội nữa.

      Nhưng nàng lại cần.

      Ngay cả giọng sao mà xa lạ đến vậy: “Hoàng thượng, người muốn giết thần thiếp sao?”

      , xưa nay chưa bao giờ từng nghĩ đến việc giết nàng.

      Đôi lúc, cảm thấy đời người tàn nhẫn.

      Sai li dặm, vào thời khắc quan trọng, chỉ cần bước thêm bước, kiếp này của ta vĩnh viễn còn đường lui nữa.

      Khoảng thời gian mười hai năm, từ hoàng tử bất tỉnh nền tuyết trở thành người thống trị thiên hạ Đại Hòa, cuối cùng làm sạch tất cả trong ngoài triều đường, diệt trừ tận gốc rễ mọi thế lực chống lại . Còn nàng từ a hoàn nay trở thành Hoàng Thái hậu của thiên hạ Đại Hòa, là nữ nhân đầu tiên dám đề ra việc buông rèm nhiếp chính.

      Tại sao mà họ từng có chung xuất phát điểm, nay càng bước càng xa nhau?

      Chỉ mới hơn mười năm mà giống như trải qua cả kiếp người, trái tim già cỗi rồi.

      Người mặc y phục trắng lại lần nữa xuất , Thái tử cũng lớn, có thể dùng mười năm cuối cùng của đời mình để trao đổi, để nàng lần nữa trở về là Bạch Ngân vui vẻ của ngày trước. Là đưa nàng vào chốn hậu cung thâm hiểm, là lỗi của , tất cả là lỗi của .

      Nàng mất ký ức, nụ cười của nàng lại thuần khiết như xưa.

      rất vui.

      đường đến Mộ phủ lúc nào cũng nắm lấy tay nàng, biết nàng là , nàng có thể làm lại cuộc đời.

      chỉ muốn quý trọng những ngày tháng dễ gì có được này, khi lưỡi dao của nàng đâm tới, hoàn toàn có thể tránh được, nhưng lại giương mắt nhìn nàng. tin.

      Nhưng ông trời cho đáp án.

      Lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên tâm can, đau đớn làm sao.

      hỏi nàng, lẽ nào nàng ở bên cạnh lâu như vậy, chung quy cũng là vì hận , nàng chưa bao giờ từng ư?

      “Chưa từng!”

      Những cánh hoa đào tung bay theo gió, dường như lại quay trở về khoảng thời gian từ khi khỏi thôn trang, những bông tuyết trắng rơi xuống phủ kín cả bình nguyên. mặc bộ y phục mỏng tang lạnh lẽo, tay cầm ngọc tiêu băng giá, nhìn về con đường mịt mù phía trước.

      là gì?

      người nhất định phải chịu đựng nhiều như vậy sao?

      Đến khoảnh khắc này mới hiểu , ra từ đầu đến cuối chỉ là đơn phương, ra, từ đầu đến cuối, chỉ mình “bên nhau mãi mãi, trọn kiếp rời”.

      ra…

      Cuối cùng khép chặt đôi mắt.

      giọt đắng chát lặng lẽ tuôn rơi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :