1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TRẢ TA KIẾP NÀY - Thiên Tình Hữu Phong - (43 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      TRẢ TA KIẾP NÀY
      Tác giả: Thiên Tình Hữu Phong

      [​IMG]
      - Tác giả: Thiên Tình Hữu Phong
      - Dịch giả: Phiêu Dương
      - Đơn vị phát hành: Cẩm Phong Books
      - Số trang: 674
      - Giá bìa: 149.000
      - Ngày xuất bản: 24 - 2 - 2014


      Giới thiệu
      Có những thứ chỉ khi bản thân đói mềm mới thưởng thức nổi vị ngon của nó, cũng giống vậy, có những tính cách chỉ khi bản thân nguy hiểm mới bộc lộ ra bên ngoài. Đau đớn cơ thể luôn luôn giày vò con người ta hơn hẳn đau đớn trong tâm hồn. Bởi đau đớn trong tâm hồn ta có thể né tránh, có thể bỏ mặc, còn đau đớn cơ thể .
      Nếu như chúng ta chiến thắng người khác, chi bằng hãy tự chiến thắng bản thân mình. Chiến thắng được bản thân có thể tự khống chế vận mệnh.
      chỉ lương thiện, ôn nhu, đơn thuần, xinh đẹp và ngây thơ mới có thể là nữ chính. Gian xảo tuyệt tình cũng hoàn toàn có thể!

      Chống chỉ định cho những trái tim yếu đuối.

      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Mục lục
      Chương 1: Thiếu niên áo trắng
      1.1 ~ 1.2

      Chương 2: Gặp nạn
      2.1 ~ 2.2

      Chương 3: Đến lượt ta thống trị thiên hạ
      3.1

      Chương 4: Mang ta khỏi
      4.1

      Chương 5: Áp bức
      5.1

      Chương 6: Giết chết tại trận
      6.1

      Chương 7: Chờ đợi thời cơ
      7.1

      Chương 8: Ta biết ta thành công
      8.1

      Chương 9: Từng bước tiếp cận mục tiêu
      9.1

      Chương 10: Bước : Trở thành thị thiếp
      10.1

      [​IMG]
      Chương 11: Vết sẹo thể phai mờ
      11.1

      Chương 12: Phải bắt các người trả giá gấp mười lần
      12.1


      Chương 13: Mượn gió bẻ măng, ai mà chẳng biết
      13.1


      Chương 14: Hoàng thượng băng hà, Cửu hoàng tử đăng cơ
      14.1


      Chương 15: Chung quy chỉ là sơ ý
      15.1


      Chương 16: Qủa là mưu kế thâm sâu - Từ trắc phi
      16.1


      Chương 17: Từ quý phi bị giam vào lãnh cung
      17.1


      Chương 18: Bạch Ngân trước kia chết từ lâu rồi
      18.1


      Chương 19: Ngàn lần tính vạn lần tính chẳng bằng kẻ khác lần tính đâm lén sau lưng
      19.1


      Chương 20: Ta muốn giống như họ
      20.1


      [​IMG]
      Chương 21: Ta biết chuyện của Cẩn Phi - mẫu thân Hoàng thượng
      21.1


      Chương 22: Tìm đủ mọi cách chữa bệnh cho Tiểu Bôi
      22.1


      Chương 23: Ta lại dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi với ngươi
      23.1


      Chương 24: Nàng là người đầu tiên nguyện chết vì trẫm
      24.1


      Chương 25: Tỷ tỷ, Châu quý phi hại tỷ
      25.1


      Chương 26: , ta làm được, ta phải báo thù
      26.1


      Chương 27: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ sao chứ?"
      27.1


      Chương 28: Nếu như chọn phải , đây chính là vụ cá cược
      28.1


      Chương 29: Ta day trán, lại thêm trận chiến
      29.1


      Chương 30: "Lẽ nào nương nương muốn tranh quyền triều đường?"
      30.1


      [​IMG]
      Chương 31: Ta muốn có thứ gì nhất định phải có thứ đó
      31.1


      Chương 32: Co giật hồi lâu, sau cùng bất động
      32.1


      Chương 33: Ta luôn luôn tin rằng, bao giờ bỏ rơi mình
      33.1


      Chương 34: Ta cũng phải bắt ngươi chết trong Cốt Đột
      34.1


      Chương 35: Thà lần vất vả rồi suốt đời nhàn nhã còn hơn phải tranh đấu ngừng
      35.1


      Chương 36: Ta cười khẩy nghĩ thầm: Vậy cứ chờ lúc ngươi thành ma rồi tính
      36.1


      Chương 37: Cuối cùng ta làm được chuyện mà ai đời dám làm
      37.1


      Chương 38: Ta đến tận bước này chỉ để quỳ gối trước mình sao
      38.1


      Chương 39: "Hoàng thượng, người muốn giết thần thiếp sao?"
      39.1


      Chương 40: "Phong Hộ quốc đại tướng quân, an táng trọng thể"
      40.1


      [​IMG]

      Chương 41: Có lẽ khi đó ta nên chết cùng với họ
      41.1


      Chương 42: Vẫn cần thứ như vậy, để ta có thể sống trở lại
      42.1


      Chương 43: Hồng trần loạn thế, cũng chỉ như giấc mộng dài
      43.1


      Chương 44: (Ngoại truyện) Chỉ là tình từ phía
      44.1


      END
      [​IMG]
      Last edited: 22/12/14
      LIEBEDICH, longtran2710thuylinh thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Tôi chỉ muốn viết về nữ phụ điển hình. nhất định phải giản đơn, lương thiện, ôn nhu, ngây thơ, mạnh mẽ hay thuần khiết mới có thể làm nữ chính. Lòng dạ độc ác, từ thủ đoạn cũng có thể!
      Chương 1: Thiếu niên áo trắng (1)
      [​IMG]

      “Tiểu Ngân, xem thử chút.”

      “Vâng.” Ta đáp.

      Tuyết phủ lớp dày. Gió lạnh ùa về từng cơn, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Chàng thiếu niên áo trắng vùi trong đống tuyết kia khoác áo choàng lông cáo, thắt lưng vàng kim, đeo ngọc bội Bạch Ngọc Lan, máu người dường như đóng bang, cánh môi thâm thành màu tím nhạt.

      Ta kiểm tra hơi thở của , lớn tiếng bẩm báo: Tiểu thư, người này chỉ ngất thôi.”

      Tiểu thư trước giờ là ngườitừ bi nhân hậu, bèn : “ Đưa người đó lên đây ”.

      Ngày gió tuyết thế này, đường bóng khách lữ hành, nếu chúng ta cứu , chỉ sợ bỏ mạng trong băng tuyết ngập trời. Phu xe A Mộc và ta cùng nhau dìu thiếu niên kia vào xe. Tiểu thư còn chưa xuất giá, nam quả nữ vốn ổn, nhưng cũng đành vậy.

      “Mau lên đường thôi.” Ta leo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh A Mộc thúc giục. Khẽ hà hơi cho ấm tay, đằng xa mây đen kết thành từng cụm, nếu gấp rút lên đường e lại phải ngủ ngoài trời băng tuyết này đêm.

      “Xuất phát!”. Xe ngựa lắc lư chạy về phía trước. nửa ngày đường, cuối cùng chúng ta cũng tới Lịch Thành.

      Thái thú Lịch Thành thân chinh ra đón tiểu thư. Tiểu thư chính là khuê nữ của Thượng thư đương triều, cháu ruột của đương kim Hoàng hậu. Ca ca của tiểu thư, Mộ Thiếu Bạch cũng ở đây.

      Cuối cùng cũng tới được nơi ấm áp hơn, ta theo tiểu thư đến phủ đệ của thiếu gia. Vẻ mặt thiếu gia tỏ ra sủng ái mang theo vài phần bất đắc dĩ, “ A , muội lại bướng bỉnh rồi.”

      Tiểu thư nũng nịu cười : “Ca ca,muội tới tìm huynh được sao?”

      Thiếu gia bất đắc dĩ lắc đầu:”Muội với phụ thân hay chưa?”

      Tiểu thư khẽ lè lưỡi tinh nghịch.

      Thiếu gia thở dài hơi, “A , muội thể cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thế tử của Trình Hầu gia có gì tốt? Vì sao muội hết lần này đến lần khác chịu gả cho ?” Lần này là tiểu thư đào hôn.

      Tiểu thư tháo đôi bao tay lông chồn, cầm cốc trà nóng, :”Ca ca, muội thích .”

      “Lại làm loạn rồi, có thích hay muội có thể quyết định sao? Nếu phụ thân chấp nhận hôn với nhà họ Trình, muội có trốn đến nơi này tìm ta nương tựa cũng vô ích. Ngày mai ta cho người hộ tống muội trở về.”

      “Ca…” giọng tiểu thư có chút tức giận.

      Thiếu gia chiều đến bên cạnh, vuốt mái tóc dài của tiểu thư, “ A , muội lớn như vậy rồi, cũng nên hiểu chuyện chút. Hôn phải muốn bỏ là bỏ, muội như vậy, phụ thân và ca ca biết phải làm sao?” Ta cách thiếu gia khá gần, cơ thể người dường như cũng vương khí lạnh của băng tuyết, khí lạnh này buốt giá mà lại như thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt mơ hồ, lòng ta khẽ rung động, dám nhìn chàng.

      “Được rồi.” Thiếu gia giọng: “A Ngân, trước hết đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi .”

      “Vâng.”

      Thực ra ta sớm biết tiểu thư dù chạy tìm thiếu gia hậu thuẫn cũng chẳng ích gì. Tiểu thư lớn lên trong khuê phòng đương nhiên biết nhân thế phức tạp, đâu thể muốn gì làm nấy. Nhưng khi tiểu thư bàn kế hoạch trốn , ta chỉ phản đối hai lần dễ dàng bị nàng thuyết phục.

      Thực ra, ta cũng có chút dụng ý riêng.

      Mà dụng ý này chính là thiếu gia.

      Rong ruổi đường suốt mấy ngày, tiểu thư mệt mỏi rã rời. Ta hầu hạ nàng nghỉ ngơi xong liền sang khách phòng xem vị công tử được chúng ta cứu đường.

      Có chăn bông lò sưởi, hơn nữa lại được đại phu điều trị, sắc mặt thiếu niên có vẻ khá hơn nhiều, nhưng vẫn im lặng ngủ say như cũ.

      Trong nhân gian thường lưu truyền vô số những câu chuyện tài tử giai nhân. Thiếu niên này thoạt nhìn y phục tôn quý, khuôn mặt cũng tuấn, khí phách vô cùng. Ta bất giác nghĩ thầm có khi nào lần bỏ trốn này của tiểu thư lại bắt đầu cho mối nhân duyên?

      Khuê danh tiểu thư là Mộ Thiên , mỹ nhân nổi danh của Đại Hòa. Trong thiên hạ lan truyền tin đồn rằng, đời này quá năm người có sắc đẹp sánh ngang được với nàng.

      Thấy thiếu niên ngủ say, ta bèn đóng cửa lui ra ngoài.

      A Mộc chờ sẵn ở cửa, “ sao chứ?”

      Ta khẽ lắc đầu.

      A Mộc :”Ha ha, vậy là tốt rồi.”

      Lần này là A Mộc bị ta sống chết ép ra ngoài, khi trở về chắc chắn tránh khỏi bị phạt. Nghĩ vì mình mà chịu thiệt thòi như vậy, ta thấp giọng :”Cảm ơn huynh, A Mộc.”

      có gì.” A Mộc xuề xòa, lúc sau lại nhìn ta chằm chằm, :”Tiểu Ngân, Vương quản gia chờ ta đủ hai mươi tuổi cho xuất phủ. Ta để dành được hai mươi lạng bạc, qua mấy tháng nhờ mẫu thân đến nhà nàng bàn chuyện hôn .”

      Trong lòng ta đương nhiên biết tình ý dành cho mình, nhưng khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên.

      Lúc này thiếu gia đến, ta lập tức xoay người hành lễ, “Thiếu gia.”

      “Ừ. Tiểu thư ngủ rồi chứ?”

      “Vâng”. Lòng ta bỗng nhiên trở nên cuống quýt, bởi ánh mắt thiếu gia đột ngột nhìn về phía mình.
      Ta chỉ cảm thấy trái tim như bị sợi dây thừng thít chặt, chỉ chút nữa thôi là có thể vỡ tung, “Lần này là ngươi đưa tiểu thư bỏ trốn?”

      Giọng của thiếu gia tỏ ý hài lòng, ta lập tức quỳ xuống: “Nô tì biết tội.”

      Ánh mắt thiếu gia khẽ rời về phía bầu trời xa, thản nhiên tiếng “Thôi” rồi quay người bỏ .
      Ta nhìn bóng lưng thiếu gia xa dần.

      Tiểu Mộc lại khẽ bên tai ta:”Thiếu gia bỏ qua cho chúng ta nhưng lão gia sao? Chịu phạt bị thương còn phải mất tiền mời đại phu đấy.”

      Ta vốn thích thói dài dòng của A Mộc, lúc ra biết trước kết cục rồi, bây giờ có liệu còn ý nghĩa gì?

      Cuối cùng A Mộc bị quản nơi này gọi . Đến bên miệng giếng, ta khẽ nhìn khuôn mặt phản chiếu dưới làn nước trong chậu gỗ.

      Ta mặc chiếc váy thô cũ kĩ màu đỏ, tóc vấn cao thành hai búi, được gài lại bằng đôi tram hoa bạc tiểu thư ban thưởng, có vậy nhìn ta mới giống mớ giẻ lau cũ. Nhan sắc lại chẳng có gì nổi bật, đừng là tiểu thư, các nha hoàn trong phủ cũng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.

      Vào phủ bốn năm, thiếu gia chỉ nhìn ta đúng sáu lần.

      Ta thở dài, có những thứ là trời sinh, vĩnh viễn chẳng thể nào thay đổi.

      Đêm hôm ấy, thiếu niên kia cuối cùng cũng tỉnh.

      Tiểu thư rất vui mừng, lúc còn ở xe ngựa ta nhận ra nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên này. so với Trình công tử kia ưa nhìn hơn nhiều. Ta cũng gặp nhiều người, nhưng ngoại trừ thiếu gia ra chưa thấy ai tuấn như vậy.

      Qủa thực có thể dùng từ “khôi ngô xuất chúng” để hình dung.

      Ta biết chữ, thành ngữ này là tiểu thư dạy.

      “Nơi này là…” Thiếu niên bị thương nặng chưa lành, chỉ có thể miễn cưỡng chống người ngồi dậy. Chóp mũi cao thẳng, cánh môi hơi mím lại, đôi mắt có phần sắc sảo tinh tường, mặc dù cơ thể bị thương nhưng toát ra thứ khí chất làm người ta cảm giác hề dễ đối phó.

      Giọng của tiểu thư rất êm tai:”Chàng tỉnh rồi, đây là Lịch Thành, chàng ngất xỉu đường, là ta cứu chàng.”

      Dường như thiếu niên cố nghĩ lại, nhưng có vẻ nghĩ ra, chỉ : “ Đa tạ ơn cứu mạng của nương.”

      Tiểu thư nở nụ cười,giống như đóa hoa sen nở rộ mặt nước trong veo, e ấp theo từng cơn gió thoảng. Cho dù có biểu thế nào, nàng vẫn đẹp như vậy, nếu phải ta nhìn quen chắc hẳn cũng phải si dại hồi lâu.

      Hình như vết thương của thiếu niên kia rất nặng, gắng gượng lát lại nằm xuống. Tiểu thư đắp chăn cho , :”Chàng cứ nghỉ ngơi trước .”

      Thiếu niên kia gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

      Ta theo tiểu thư ra, khẽ đóng cửa lại. Tiểu thư đứng ngoài thất thần hồi lâu. Ta tiểu thư suy nghĩ điều gì, nàng rất thích đọc những câu chuyện về tình nam nữ, lúc này, đóa hoa mai rơi xuống, khẽ đậu vai nàng.

      Hoa mai mang theo hơi lạnh, tiểu thư cầm lấy khẽ cất tiếng:”Tiểu Ngân, ngươi xem đây có phải số mệnh ?"
      Last edited: 20/11/14
      longtran2710thuylinh thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 1: Thiếu niên áo trắng (2)
      [​IMG]
      Số mệnh là gì?

      Trở lại thắp sáng căn phòng u tối, gian quạnh quẽ chỉ còn lại mình ta.

      Lúc phụ thân ta bán ta vào Mộ phủ có xoa đầu ta :”Ngân nhi, đừng trách cha, đây là số mệnh của con.”

      Mẫu thân lâm trọng bệnh ho ra máu, lúc có tiền chữa trị, nằm giường :”Đây là số mệnh…”

      Ta nhìn nha hoàn cùng mình vào phủ, vì trộm cây trâm vàng của phu nhân mà bị đánh đòn, toàn thân đẫm máu, lúc hấp hối :”Vì sao số mệnh ta lại khổ như vậy… vì sao ông trời có lấy chút công bằng?”

      Ông trời có bao giờ công bằng? Hoặc chỉ là mình ngươi cảm thấy công bằng?

      Ta thường xuyên nghĩ đến rất nhiều vấn đề khó lý giải, trong màn đêm cứ thế lẳng lặng suy tư. nghĩ ra vẫn tiếp tục nghĩ, cho đến khi thông suốt lại thắc mắc vấn đề khác.

      Chuyện của tiểu thư ta cũng nghĩ lâu.

      Sau đó rút ra kết luận: Ta biết cái gì gọi là số mệnh, ta chỉ biết rằng, đây là cuộc đời mình.

      Ta chết là ta chết, ta sống là ta sống, chẳng có gì đáng ngại.


      Rốt cuộc tiểu thư cũng tìm được cách để thiếu gia cho nàng lưu lại mấy ngày, thương tích của thiếu niên kia dần dần cũng khá hơn.

      Ta đem thuốc cho .

      yếu ớt nằm giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ta rất hiếm khi nhìn thấy người thế này, tò mò đánh giá khí chất tôn quý người , cũng tò mò dò xét ánh muộn phiền giấu nơi đáy mắt.

      :”Ta ở đây bao lâu?”

      “Mười ngày.”

      “Hôm nay ngày mấy?”

      “Mồng Tám tháng Chạp.”

      “Nơi này là phủ Thái thú, vậy tiểu thư các người là ai?”

      Ta đặt thuốc vào tay , ngửa đầu uống cạn hơi. Nhận lấy chiếc bát , ta :”Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim của Mộ Thượng thư đương triều.”

      Thiếu niên vẫn như vậy, vui giận . Mộ Thượng thư là đại thần trong triều, là em trai Hoàng hậu nương nương. Hai chữ “Hoàng hậu” này rơi vào tai những người bình thường như chúng ta khác gì tảng đá nặng ngàn cân, có thể xuyên qua màng nhĩ nện thẳng vào tâm trí.

      hồi yên lặng trôi qua.

      “Nơi này cách kinh thành bao lâu?”

      “Nếu xe chắc tầm năm ngày, cưỡi ngựa .” Ta thành thực trả lời.

      Nhìn trầm ngâm, ta liền đem thuốc ra ngoài.

      Ta cảm thấy có gì đó như bài xích nơi này, cũng muốn người khác nhìn thấy mình.

      Bẩm lại chi tiết tình hình của thiếu niên cho tiểu thư, nàng lại có chút rầu rĩ. Nghe Trình công tử kia đường chạy đến đây. Từ lần đầu tiên Trình công tử nhìn thấy tiểu thư khỏi sững sờ. Trong thành người người đều biết Trình công tử có tình cảm sâu đậm với nàng ấy.

      Tiểu thư buồn phiền : “Tại sao cứ quấn lấy ta? Ta đâu cũng theo đó sao? đáng ghét!”

      Ta bưng nho xanh tiểu thư ăn thừa ra ngoài. Cả chùm nho tươi ngon mà tiểu thư chỉ ăn mấy quả. Loại nho này là từ nơi cách đây mấy ngàn dặm thúc ngựa đem đến, trái có thể mua được cả a hoàn như ta.

      Thực tế tàn khốc vậy đó, cho nên câu hỏi của tiểu thư căn bản là câu hỏi cần trả lời.


      Thiếu niên kia mất tích, ta vốn đến đưa thuốc cho lại phát trong phòng trống , chỉ có tờ giấy:”Ơn cứu mạng khắc cốt ghi tâm, giã từ xin ngày sau đền đáp.”

      Khi hỏi nơi này cách kinh thành bao xa, đáng lẽ ta phải nhận ra ý đồ của . vốn có thể nhờ tiểu thư, tại sao phải thân mình bỏ như vậy? Mấy ngày nay vết thương của lành lại nhưng vẫn đóng cửa chịu ra ngoài, chẳng lẽ sợ gặp những người ở đây?

      Tiểu thư cuống quýt, “Vết thương của chàng còn chưa lành lại, liệu có thể đâu chứ?” Ta theo lệnh nàng, lập tức gọi mấy người lính gác cổng tới, lúc này mới biết lấy xe ngựa của chúng ta về phía Đông.

      con đường đầy tuyết ngoài thành vẫn còn in hằn vết bánh xe. rang rất vội vã, nhưng cũng sợ chúng ta đuổi theo, cứ thế lao về phía trước.

      Ta và tiểu thư cùng mấy vệ binh ngồi xe ngựa chạy theo phía sau, mãi hồi lâu vẫn đuổikịp. Ta khuyên tiểu thư:” muộn rồi, chúng ta trở về , nếu thiếu gia lo lắng.”

      được.” Tiểu thư kiên quyết nhìn màn tuyết giăng mờ phía xa, “Chàng bị thương, nhất định thể xa, tìm được chàng rồi sau.”

      Ta chỉ đành ngậm miệng, ra hiệu cho vệ binh tăng tốc. Tuyết càng ngày càng rơi nhiều, chôn vùi toàn bộ dấu vết, ngựa cũng dần dần đuối sức, chân đạp trong tuyết, thở hồng hộc. Vệ binh :”Tiểu thư, chúng ta đuổi kịp rồi.”

      Tiểu thư tức giận vô cùng.

      Thoáng chốc, có ba người ra từ bóng tối khiến ta giật mình. Trước khi tới đây thường nghe lân cận Lịch Thành có rất nhiều thổ phỉ nên chúng ta vô cùng cẩn thận, cả quãng đường cũng chưa xảy ra chuyện gì, thể ngờ bây giờ lại gặp phải bọn chúng.

      Ta lập tức cho vệ binh quay ngựa trở về, nhưng đường tuyết khó , kẻ vạm vỡ dẫn đầu kia tốc độ lại quá nhanh, trong chớp mắt bao vây chúng ta, vén tấm mành nhìn tiểu thư, hai mắt sáng rực.
      thuylinhlongtran2710 thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 2: Gặp nạn (1)
      [​IMG]
      "Lão Tam, mau tới!" Tên đó gấp rút gọi đồng bọn. Ta ngồi trong xe ngựa chỉ có thể nghe thấy những tiếng chém giết đứt quãng vang lên, màu máu xẹt qua,tiếng ngã xuống nặng nề và tiếng kêu rên rùng rợn. Cuối cùng chỉ còn ba tên đại hán kia chen chúc trước rèm xe, " nương xinh đẹp!"


      "Lão tử đây sống cả đời,cuối cùng cũng được chứng kiến cái gì gọi là tuyệt sắc. Mỹ nhân, ngoan ngoãn xuống xe nào, cùng bọn ta chuyến."


      Tiểu thư sợ hãi, siết chặt tay ta.


      Ta cũng sợ, chỉ dám mạnh miệng : "To gan! Ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là ai? Tướng quân trấn thủ thành này là ca ca của tiểu thư, Thượng thư của Đại hòa này là phụ thân của tiểu thư. Nếu dám động đến sợi tóc của nàng, thiếu gia giết sạch các ngươi!”

      Trong lòng ta lo sợ, giọng dường như cũng run lên trong trời đông gió tuyết.

      Ba kẻ kia yên lặng nhìn nhau, ta vốn tưởng hù dọa được chúng , ai ngờ chúng : "Đừng lắm lời! khi lão tử chọn con đường này vốn có ý định quay đầu. nương đây tuyệt sắc khuynh thành, chết vì mỹ nữ cũng đáng. Đợi ta nếm thử mùi vị của mỹ nhân đây rồi sau.”


      Dứt lời, tên đó giẫm chân lên xe ngựa, bế xốc ngang người tiểu thư.

      Tiểu thư giãy giụa nhưng liễu yếu chống được gió mạnh, chẳng cách nào thoát khỏi. Tên đầu sỏ kia lại càng cảm thấy nàng như vậy thú vị hơn, cười lên ha hả. Hai tên còn lại nhìn ta, nhưng hiển nhiên sau khi thấy sắc đẹp của tiểu thư, tư sắc của ta thể nào khơi dậy nổi hứng thú của bọn chúng.

      Mặc dù vậy ta cũng dám nghĩ chúng rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho mình. Nghe nơi này quanh năm có nữ nhân, vì vậy phàm là nữ nhân, bọn chúng bắt được đều mang về trại, trút bỏ y phục trói vào cây, để chúng mặc sức vui đùa.

      Dưới ánh mắt của bọn chúng, ta ngoan ngoãn xuống xe.

      Chúng chém đứt dây cương, đem hai tay ta cột phía sau ngựa, trong hai tên trước dắt ngựa lẩm bẩm:” nương kia bộ dạng xem ra còn non nớt, ta chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp như vậy, còn rất sạch , chẳng lẽ để lão đại chiếm mất?”

      “Miếng ngọc lớn lần trước lão ta chẳng chẳng rằng cũng giữ lấy cho mình.”

      “Ta thấy lão đại rất thích nữ nhân này, chưa chắc chia sẻ với chúng ta, mà dù chia cho chúng ra chúng huynh đệ trong trại cũng có bao nhiêu người thèm muốn?”

      Tên gầy hơn chút đưa tay gãi cằm, sau đó ghé sát thầm điều gì đó với người bên cạnh.

      Trong mắt cả hai phảng phất ăn ý, người chạy lên trước khoác vai kẻ cầm đầu :”Lão đại, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, mang về trại để bao nhiêu người thèm muốn sao?”

      Tên kia suy nghĩ lúc bèn thốt lên:” có lý.”

      “Chi bằng thế này, mang về trại nữa, để ba chúng ta dùng là được.Bên cạnh phải có thôn trang sao? Để nữ nhân này ở đó rồi bảo người canh chừng, đảm bảo thần biết quỷ hay.”

      Tên lão đại suy nghĩ, đáp: “Chí phải!”

      Hai người kia cười đắc ý, :”Người em, thôi”.

      Ba tên đó bỗng chốc đổi hướng, về phía Tây.

      Tuyết rơi càng lúc càng dày, trời càng ngày càng tối, mà thôn trang vẫn chưa thấy bóng dáng. Bọn chúng liền tìm hang động để nghỉ ngơi, chuẩn bị qua đêm. Ăn xong đùi ngựa nướng, ba kẻ kia ngồi vây quanh đống lửa, đột nhiên tên tự xưng là lão đại đứng dậy, đến bên cạnh tiểu thư bắt đầu xé y phục của nàng.

      Người ta có câu ăn no rửng mỡ, hai tay ta bị trói, nghe tiếng tiểu thư kêu cứu mà đành quay mặt .

      bao lâu lại nghe được tiếng hét kinh hãi của tiểu thư.

      Ta quay đầu, thắt lưng của tên lão đại kia bị thanh đao ngắn đâm xuyên, liền ngã quỵ xuống, chỉ vào hai tên còn lại:”Các ngươi…”

      Hai tên kia :”Lão đại, ngươi đừng trách chúng ta. Thực ngươi làm người quá sức thất đức, có lợi lộc gì cũng chia cho huynh đệ ta dù chỉ chút. Đêm đầu tiên của nữ nhân này rất quý báu, thế nào cũng thể để ngươi tham lam hết lần này đến lần khác được,đúng ? Huống chi nàng ta lại xinh đẹp như vậy, cả đời cũng khó gặp nổi người.”

      Đây cũng chính là nhân tính, có thể chung hoạn nạn, nhưng quyết thể cùng hưởng giàu sang.

      Ta hi vọng hai tên còn lại quay sang tàn sát nhau, chết tên nào hay tên đó. Ai ngờ bọn chúng thương lượng xong, tên về phía tiểu thư, tên về phía ta.

      Ta siết chặt nắm đấm, suy tính xem có nên cắn lưỡi tự tử hay . Lúc này, ánh lửa bỗng chập chờn, có người đứng trước cửa động. Là thiếu niên áo trắng kia.
      thuylinhlongtran2710 thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 2: Gặp nạn (2)
      [​IMG]
      Như gặp được cứu tinh, ta cùng tiểu thư mừng rỡ nhìn .

      Nhưng ta để ý thấy môi thiếu niên kia vẫn trắng bệch,nhớ ra miệng vết thương của còn chưa liền hẳn, hôm nay lại đánh xe ngựa cả buổi, hiểu sao lại lưu lạc đến chốn này. Chỉ sợ thể lực chẳng còn là bao, mà hai tên kia vừa mới cơm nước no nê…

      “Ngươi là ai?” Hai tên kia đồng loạt hướng về phía thiếu niên áo trắng. Ta lặng lẽ nhích người, thanh đao ngắn vẫn cắm trong cơ thể tên lão đại, ta dựa vào bên cạnh , đưa tay cố cắt dây thừng.

      Ánh sáng dừng lại ở cửa động, mái tóc đen của thiếu niên bị gió thổi tung, mặt lạnh lùng, giống như tiên nhân hạ phàm, chút sợ hãi nhìn hai gã đàn ông vạm vỡ. Khẽ đưa tay cầm cây ngọc tiêu bên đai áo, lúc bọn chúng xông đến, nhanh chóng lấy tay phòng thủ, tay phản công.

      Tiểu thư khẽ kêu:”Cẩn thận!”

      Thừa dịp lúc bọn họ phân tâm, ta cũng đẩy nhanh tốc độ. Lưỡi dao rất sắc, nhanh chóng cắt đứt dây thừng. Ta ra hiệu giữ im lặng với tiểu thư, bắt đầu cởi dây trói cho nàng.

      Sau khi tháo dây trói, ta cùng tiểu thư lui vào trong góc động. Ba người bọn họ giao đấu ngay ngoài cửa, chúng ta ra nổi.

      Tên lão đại nằm ngay trước mặt, ta tiện tay rút thanh đao ngắn người , máu tươi bắn ra, thấm vào y phục màu trắng của tiểu thư. Ánh đao màu bạc sáng loáng lướt qua mặt làm nàng có chút sợ hãi.

      Thiếu niên xem ra võ công tồi, nhưng thể lực khó lòng giúp chống đỡ. Hai tên kia biết được nhược điểm của , vì thế tấn công càng thêm mãnh liệt.

      Ngọc tiêu của va chạm với đao kiếm phát ra những tiếng vang nhịp nhàng, thân hình chớp nhoáng, ta có ảo giác như xem lễ hội nhộn nhịp.

      Ngọc tiêu đánh trúng hai tên đại hán kia dưới mấy chục lần, nhưng làm thế nào cũng lấy mạng được bọn chúng. Ta ném thanh đao qua, hô lớn:”Đón lấy!”

      đứng dậy cầm đao, xoay người vòng, cổ tên kia liền tóe máu. Tên còn lại kinh hãi, càng thêm liều chết. Thiếu niên đâm dao vào ngực phải của gã, gã lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống, hai mắt vẫn còn trợn ngược.

      Mà thiếu niên kia cũng còn chống đỡ nổi, ta lập tức tiến lên đỡ lấy :”Ngươi sao chứ?”

      nhìn ta cái, cuối cùng ngã xuống.

      Ta kéo thiếu niên từ cửa động vào trong góc tối, để tiểu thư chăm sóc , sau đó lôi xác của ba tên kia ra ngoài. Vết máu kéo dài cả quãng đường, mặt bọn chúng dính đầy máu, càng lộ vẻ trắng xanh hung tợn.

      Ra chém vào giết, hoành hành khắp nơi cuối cùng chết thảm như vậy, ngu ngốc. Ta đứng nhìn chúng hồi lâu, sau đó lấy nhánh cây bên cạnh che cả ba xác chết.

      Khoảng ngực của thiếu niên bị máu nhuốm đỏ, ta giúp cởi quần áo lau miệng vết thương. Đó là lần đầu tiên ta trông thấy nửa cơ thể của nam tử, đầy đặn mượt mà như cơ thể nữ tử chúng ta mà kiên cường vững chãi.

      Tiểu thư quay , khỏi đỏ mặt :”Chàng dũng cảm, vừa rồi chàng cứu chúng ta.”

      “Vâng.”

      Lau sạch rồi băng bó xong, ta đem quần áo mặc lại chỉnh tề cho . Con ngựa phía ngoài mới nướng hết đùi, ta lại cắt đùi nữa, gác lên đống lửa.

      Sắc trời ngày càng tối, ngoại trừ ánh lửa phía trong, cửa động còn chút ánh sáng nào nữa.

      Ta ngồi trước đống lửa, cảm thấy xung quanh có thứ mùi tanh vất vưởng xua mãi .

      Thiếu niên tỉnh lại, tiểu thư chạy đến:”Chàng sao chứ?”

      Thiếu niên lắc đầu.

      “Đói bụng? Có muốn ăn chút gì ?” Tiểu thư lại hỏi.

      Ta lập tức đem đùi ngựa nướng xong xuống, cắt khoảnh đem qua, nhưng thiếu niên nhận. Ta thấy môi hơi khô liền hỏi:”Có phải muốn uống nước hay ?”

      gật đầu.

      Ba tên kia có mang theo túi rượu, chỉ tiếc rượu bên trong uống cạn.Ta sớm lấy tuyết cọ sạch miệng túi, bỏ tuyết sạch vào, nút chặt miệng rồi đặt gần đống lửa.

      Tuyết tan thành dòng nước mát lành, thiếu niên uống xong lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

      Trời rất lạnh, thiếu niên húng hắng ho, hình như hơi sốt.Tiểu thư túc trực bên cạnh lau mồ hôi cho , ta ngồi trước đống lửa chờ thiếu gia đến tìm.

      đêm trôi qua.

      Lúc ngủ, ta bị mất đà, gục đầu xuống mới mơ màng cảm thấy trời sáng. Tiểu thư yên lặng nằm bên cạnh thiếu niên còn chưa tỉnh lại.

      Ánh lửa sớm tắt rụi, chỉ còn đống tro tàn, sương mù giăng kín, ngoài cửa động lớp tuyết đêm qua lại dày thêm vài tấc.

      Ta ra ngoài, may là mùa đông, xác con ngựa còn chưa rữa nát. Ta lại lấy túi rượu ủ tuyết, bẻ ít cành khô. Dưới lớp lá cây mấy đôi chân mang tất trắng cùng bàn tay người với lớp da trắng xanh, ruột gan ta đột nhiên cuộn lên, có cảm giác muốn nôn mửa.

      Ta đốt lửa, lật nướng thịt ngựa, nghĩ thầm, đây cũng là xác chết.

      Tiểu thư ngửi thấy mùi thơm bèn tỉnh dậy. Việc đầu tiên của nàng là quay sang xem thiếu niên kia, môi của nứt ra, tiểu thư cho uống ít nước rồi sờ trán , lo lắng :”Chàng sốt rồi.”

      Bị sốt là lẽ thường, ta gẩy gẩy đống củi, chỉ có thể chờ thiếu gia đến tìm chúng ta.

      Tiểu thư thở dài hơi, “Tiểu Ngân, ngươi xem, nếu chàng…”

      Đúng lúc này ta nghe thấy tiếng ngựa hí, còn có tiếng bước chân của rất nhiều người.Trực giác mách bảo là thiếu gia tìm tới, ta vội vàng chạy ra cửa động. Thiếu gia xuống ngựa, ta mừng rỡ nhìn chàng:”Thiếu gia.”

      Thiếu gia vào cửa động, tiểu thư liền chạy đến, nhào vào lòng chàng:”Ca!”

      Ta lui qua bên, nhìn thiếu gia đỡ lấy tiểu thư :”A , xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu thư lau nước mắt :”Muội cùng Tiểu Ngân bị nhóm đạo tặc bắt , may được vị công tử này cứu giúp. Ca, ca thử xem qua chàng chút, chàng bị sốt rồi.”

      Thiếu gia vội vàng tới, vừa nhìn thấy thiếu niên kia giật mình:”Cửu Hoàng tử?”

      “Ca, ca chàng là…”

      Cửu hoàng tử đương triều? Ta cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu thư, ta chợt cảm thấy thế quả nhiên khó lường.

      Thiếu gia vội vàng gọi tùy tùng đến,”Người đâu, mau đỡ Cửu hoàng tử ra ngoài.”

      Chúng ta trở lại Lịch Thành.

      Thiếu niên áo trắng kia tất nhiên được chăm sóc rất tốt. Tiểu thư và thiếu gia mực ở trong phòng suốt từ buổi trưa chịu rời . Tuy nhiên mãi đến chạng vạng vẫn tỉnh lại.

      Ta đứng ở ngoài cửa, A Mộc hỏi ta có nguy hiểm gì , rất lo lắng. Ta lắc đầu với có.

      thở dài hơi, giữ chặt lấy tay ta:”Vậy là tốt rồi.”

      Đột nhiên ánh mắt thiếu gia chuyển sang phía ta, ta lập tức rút tay ra từ trong tay A Mộc.

      Thiếu gia đến bên cạnh,lạnh lùng :”Ngươi to gan, hôm nay là ngươi đưa tiểu thư ra ngoài?”

      Ta cúi đầu xuống.

      Tiểu thư ngồi bên giường thiếu niên, nghe thấy bèn quay đầu lại:”Ca, ca đừng trách Tiểu Ngân, là muội ra lệnh cho nàng ấy.”

      Thiếu gia để ý đến lời của tiểu thư, ta biết thân phận nô tài của mình, tự ý quyết định là sai, vâng lệnh nghe lời chủ nhân cũng là sai.

      “Ngươi to gan, hôm nay nếu phải Cửu Hoàng tử đường quay lại ra tay cứu giúp, tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi đảm đương nổi ?”

      Ta quỳ xuống.
      thuylinhlongtran2710 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :