1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

TÌNH YÊU KIÊN CƯỜNG HƠN CÁI CHẾT - LẠC HÒA (FULL)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [​IMG]
      Tác giả: Lạc Hòa

      Dịch giả: Lâm Thúy Kim

      Kích thước: 15 x 21 cm

      Số trang: 464

      Ngày xuất bản: 01/05/2014

      Giá bìa: 108.000 ₫

      Công ty phát hành: Đinh Tị

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học​

      Giới thiệu
      Trong tất cả những năm tháng của hai kiếp người, dùng “lời dối để giải bày tình vô tư lợi nhất.

      Hơi lạnh thấm đượm linh hồn, những dòng chữ cũng bắt đầu rưng rưng lệ…

      Trong đời, ai cũng luôn phải có tình như thế lần, khiến bạn khóc, khiến bạn cười, khiến bạn sao quên được, dầu kiếp này, rồi lại kiếp nữa trôi qua.

      Nếu bạn bỏ lỡ quyển sách này, có lẽ bao giờ biết rằng tình thực từng trở lại...

      "Nước ập đến, em đứng trong làn nước chờ ; lửa bùng cháy; em nằm giữa tro tàn đợi "

      Trong đời, ai cũng từng có tình như thế khiến bạn khóc, khiến bạn cười, khiến bạn sao quên được, dầu kiếp này rồi lại kiếp nữa trôi qua.

      Câu chuyện là minh chứng ràng nhất cho bất tử của tình . Hai nhân vật chính vượt lên những định kiến của nhân gian, bước qua ranh giới sinh tử để đến với nhau.

      Tình kiên cường hơn cái chết là câu chuyện về tình tay ba kỳ lạ. Cố Hạo Ninh là giám đốc công ty lớn, đẹp trai, có tài, có gia đình yên ấm cùng người vợ giỏi giang, thế nhưng, tình chưa bao giờ tìm đến với . Trong chuyến công tác ở Pháp, Hạo Ninh gặp được nửa đích thực của mình, sinh viên Vu Tiểu Phong.

      Đọc cuốn sách này, những người bắt gặp chính mình trong đó với những cung bậc cảm xúc thân thuộc của tình và tuổi trẻ.

      Kể từ đó, Cố Hạo Ninh luôn mang trong lòng hình bóng của Vu Tiểu Phong. Chìm đắm trong tình và day dứt mà quên mất rằng, người vợ chính thức của mình - Lâm Nhược Kỳ - có được gia đình hạnh phúc.

      Hai năm sau, duyên phận khiến Cố Hạo Ninh và Vu Tiểu Phong gặp lại. Cả hai đều nhận thấy đối phương là nửa đích thực của mình.

      Cố Hạo Ninh bất chấp tất cả, từ gia đình cho đến những điều tiếng xã hội để đến với Vu Tiểu Phong. quyết định ly hôn với Lâm Nhược Kỳ để được danh chính ngôn thuận đến với người con mình .

      Thế nhưng, Lâm Nhược Kỳ chấp nhận ly hôn. hận Vu Tiểu Phong cướp mất người đàn ông của mình và thề tìm mọi cách để trả thù cả hai người, thậm chí bằng cái chết.

      Lâm Nhược Kỳ sắp xếp kế hoạch hại chết Vu Tiểu Phong. Do trong quá khứ giữa Lâm Nhược Kỳ và Hắc vô thường, kẻ cai quản việc sinh tử nơi nhân gian, có giao ước. Hắc vô thường phải làm cho Lâm Nhược Kỳ việc, nên nhờ chuyển linh hồn của Vu Tiểu Phong vào cơ thể mình.

      Liệu tình của Cố Hạo Ninh và Lâm Tiểu Phong có đạp bằng mọi chông gai trắc trở để đơm hoa kết trái? Mưu mô của Lâm Nhược Kỳ có phá vỡ được tình đích thực?
      Last edited by a moderator: 18/3/15
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Mở đầu


      “Ngươi… thực muốn làm thế ư?” Người đàn ông áo đen hỏi tóc ngắn xinh đẹp trước mặt.

      “Đúng!” trẻ đáp cách dứt khoát.

      Người đàn ông nhìn vẻ bất lực, thở dài, cố gắng khuyên nhủ lần cuối: “ ấy vốn chết rồi. Ngươi nên biết, ngươi kéo dài sinh mạng cho ấy, trước khi ấy chết lần nữa, bản thân ngươi cũng có cách nào bước vào vòng luân hồi, thể siêu sinh. Ngươi nên biết nhân gian ngày bằng địa phủ năm…”

      trẻ mỉm cười, nụ cười khiến người nhìn lạnh thấu xương. “Tôi thừa biết ả chết, chính tay tôi giết ả! Nhưng giờ tôi đổi ý rồi! Dù sao tôi cũng còn lưu luyến gì với thế giới đó nữa, hà tất phải chuyển thế đầu thai! Dẫu phải làm hồn dạ quỷ trôi dạt nơi địa phủ cả ngàn năm, vạn năm, tôi cũng chẳng quan tâm!”

      lạnh lùng nhìn tóc dài hôn mê kia, nơi đáy mắt, ngọn lửa hận thù bùng cháy đỏ rực. “Tôi chỉ muốn ả nếm thử mùi vị bị người mình căm hận, bỏ rơi, đau khổ đến sống bằng chết, rơi vào hố sâu tuyệt vọng cùng cực!”

      “Ngươi… hà tất phải như thế!” gương mặt trắng bệch của người đàn ông áo đen như hằn sâu bao nỗi tang thương chồng chất. chính là Hắc Vô Thường của Minh giới, hôm nay vốn phải thu nhận hai hồn phách chết oan này nhưng do còn món nợ với nên phải giúp đỡ thực nguyện vọng. Chỉ là ngờ, sẵn sàng từ bỏ siêu sinh để nguyển rủa người bị hại chết kia! Rốt cuộc căm hận sâu đến đâu? Oán hờn của lớn đến nhường nào?

      Nhìn vẻ kiên định đầy thê lương gương mặt , trong lòng Hắc Vô Thường trĩu nặng bao cay đắng, nỗi đau lâu nếm trải lại dâng trào. Bất luận ra sao, cũng phải giúp thự nguyện vọng trước, đây là điều phải trả.

      Tay Hắc Vô Thường run rẩy phủ lên đôi mắt , ngay khoảnh khắc nhắm mắt, nhàng, nhanh chóng rút lấy hồn phách , đưa vào túi trữ hồn của mình rồi mang hồn phách của tóc dài hôn mê kia chầm chậm đưa vào trán của trẻ, đồng thời lầm rầm niệm chú: “Nghe đây, ngươi vốn tuyệt mạng hôm nay nhưng do cơ duyên tình cờ, ta ban cho ngươi cơ hội tái sinh. Từ nay về sau, ngươi phải sống tiếp dưới thân phận mới. Đây là thiên cơ, nhất định được tiết lộ! Nếu , những bản thân ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến kẻ ngươi thương nhất! Hãy nhớ lấy, nhớ lấy!”
      Chó Điên thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Phần 1: Sao thấu tình này


      Chương 1: Tỉnh mộng


      mở khóa thời gian để tình này tự do bay cao… còn trói buộc.

      Em cùng trải nghiệm, mỗi phút giây đều hối hận.

      Quá khứ, tương lai khẽ khàng đan xen, xin hãy thứ tha, dòng nước mắt ngọt ngào.

      Cảm ơn đời này cùng bên nhau, trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy…

      Khoảnh khắc hạnh phúc.

      Nhạc chuông điện thoại du dương ngừng vang vọng giữa nghĩa trang hiu quạnh. Bài nhạc này là do Vu Tiểu Phong thời sinh tiền cài vào di động của Cố Hạo Ninh. Lúc đó, nụ cười của Tiểu Phong ấm áp, rạng rỡ tựa ánh nắng ngày xuân. khẽ khàng gối đầu vai Cố Hạo Ninh, với : “Cố Hạo Ninh, em rất thỏa mãn… khoảnh khắc hạnh phúc này!”

      Giờ đây, người xưa khuất, cùng giai điệu, vang bên tai Cố Hạo Ninh chỉ còn là nỗi đau thương.

      Cuối thu, trời vừa nhá nhem tối, gió thổi từng cơn lạnh buốt, Cố Hạo Ninh chẳng mảy may hay biết, vẫn lặng lẽ ngồi tựa vào tấm bia, bất động. Ánh chiều tà đỏ rực, bóng của xiên xiên kéo dài nền đất, chập vào làm với bia mộ, tựa như đôi tình nhân ôm siết, quấn quýt đến tan nát cõi lòng.

      à, còn sớm nữa, chúng tôi phải đóng cửa, về thôi!” Ông cụ quản trang chậm rãi bước đến bên Cố Hạo Ninh, dịu giọng khuyên lơn.

      Suốt tháng nay, cứ cuối tuần, ông lại trông thấy chàng trai này đến đây từ sớm rồi lặng lẽ ngồi tựa bên bia mộ như vậy, từ sáng đến tối, tư thế hầu như đổi. Nỗi thống khổ và bi thương sâu đậm nhường ấy, đến cả người trông coi nghĩa trang suốt mấy chục năm nay, sớm quen cảnh sinh ly tử biệt như ông cũng khỏi xúc động.

      Nghe thấy ông cụ thúc giục, Cố Hạo Ninh trầm mặc chống tay lên tấm bia, đứng dậy. Vì ngồi quá lâu nên hai chân tê rần. Màn đêm dần buông, hồi lâu sau, Cố Hạo Ninh mới chuyển ánh nhìn sang hướng khác, khẽ gật đầu với ông cụ rồi chậm rãi bước ra khỏi nghĩa trang.

      “Hôm nay con đâu? Gọi mãi cũng thấy ai bắt máy! Sao con đến bệnh viện thăm Lâm Nhược Kỳ?” Vừa về đến nhà, cha của Cố Hạo Ninh bắt đầu chất vấn với vẻ bất mãn.

      Từ khi Lâm Nhược Kỳ gặp tai nạn nằm viện, cha mẹ Cố Hạo Ninh bèn chuyển đến nhà con trai để chăm sóc . Cha biết giữa và Lâm Nhược Kỳ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn Cố Hạo Ninh có vẻ đau buồn cùng cực nhưng lại hiếm khi đến bệnh viện thăm vợ.

      “Công ty có việc ạ!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi đáp, giải thích gì thêm.

      “Công ty có việc gì quan trọng mà đến cả chút thời gian thăm Nhược Kỳ cũng có?” Cha nén được tức giận.

      Lâm Nhược Kỳ là con bạn thân lâu năm của cha , ông dõi theo Nhược Kỳ từ tấm bé, xem như con ruột. Nhất là sau khi người bạn già may qua đời, ông càng hy vọng Cố Hạo Ninh có thể đối xử tốt với Lâm Nhược Kỳ. Nhưng hơn tháng nay, Cố Hạo Ninh chẳng hề hỏi han, đếm xỉa đến Lâm Nhược Kỳ nằm hôn mê bất tỉnh, hễ cuối tuần là biệt tăm cả ngày khiến ông sao hiểu nổi.

      “Được rồi, ông nó! Con nó cũng mệt lắm rồi, ông đừng nữa, ăn cơm trước !” Mẹ Cố Hạo Ninh ngắt lời chồng, dọn cơm nước lên, thúc giục hai cha con ngồi vào bàn ăn.

      “Hạo Ninh gần đây công việc của con bận rộn lắm à? Cuối tuần còn phải tăng ca sao?” Bà vừa múc canh vừa hỏi con trai.

      “Dạ, cũng tạm ạ!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt quan tâm của mẹ. muốn dối nhưng cũng thể với cha mẹ rằng, cứ cuối tuần, lại đến trước mộ của Vu Tiểu Phong.

      “Mai là Chủ nhật, nếu rảnh con đến thăm Lâm Nhược Kỳ chút nhé? Dù gì nó cũng là vợ con, giờ lại thành ra thế này, con là chồng, tốt xấu gì vẫn phải quan tâm chút.” Bà đưa chén canh cho Hạo Ninh, ánh mắt thương mang đầy vẻ thông cảm, mệt mỏi và đau buồn.

      Hơn tháng nay, bà ít nhiều cũng nhận ra giữa Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ có vấn đề.

      Tuy Cố Hạo Ninh rất ít khi ra những sai trái của Lâm Nhược Kỳ trước mặt cha mẹ nhưng dù gì bà cũng là người dõi theo khôn lớn, biết tính cách con dâu cực kỳ bướng bỉnh, ngang ngược, thực ra lúc đầu bà tán thành chuyện con trai cưới Lâm Nhược Kỳ. Nhưng bây giờ, hai đứa kết hôn, Lâm Nhược Kỳ lại xảy ra chuyện lớn thế này, về tình, về lý, Hạo Ninh đều thể bỏ mặc hoàn toàn như vậy. Cho nên, bà cũng chỉ còn cách dịu giọng khuyên lơn.

      Cố Hạo Ninh nhận ra thấu hiểu và bất đắc dĩ trong giọng của mẹ, bà ở giữa hai cha con , cũng rất khó xử. Dù có đau lòng đến đâu, cũng nên phớt lờ cảm nhận của cha mẹ, đành buồn bã hứa tranh thủ đến thăm Lâm Nhược Kỳ.

      Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh cùng cha mẹ dùng điểm tâm nhận được điện thoại từ phòng nội trú của bệnh viện nhân dân thành phố, báo là Lâm Nhược Kỳ tỉnh. Cha rất phấn khởi, hối thúc hai mẹ con mau xem sao. Cả gia đình ba người vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

      Lâm Nhược Kỳ nằm trong phòng bệnh đơn cao cấp. Do mới tỉnh dậy nên y tá chỉ cho phép từng người vào thăm. Nhìn ánh mắt mong đợi tha thiết của cha mẹ, Cố Hạo Ninh im lặng gật đầu rồi bước vào phòng bệnh.

      Lâm Nhược Kỳ nằm im lặng giường, nắng vàng ấm áp đổ xuống ga giường trắng tinh, nhàn nhạt phủ lên lớp vàng óng ả mỏng tang tựa cánh ve, khiến người con nằm giường bệnh trông mảnh mai, yếu ớt biết bao.

      “Hạo Ninh…” Thấy Cố Hạo Ninh chậm rãi bước đến, nơi đáy mắt Lâm Nhược Kỳ gợn sóng, như bị mưa bụi làm ướt nhòa, nỗi mừng rỡ và mong ngóng dâng trào chợt im bặt ngay khi chạm vào đôi mắt của Cố Hạo Ninh.

      Khi còn cách giường bệnh ba bước, Cố Hạo Ninh dừng lại, chẳng buồn tiến lên nữa. Trong mắt ngập tràn giá lạnh, tìm thấy chút dịu dàng và ấm áp, thứ duy nhất lộ ra chỉ là những tia căm ghét và khó chịu sao kìm nén. khẽ thốt ra câu: “ tỉnh rồi cố mà tĩnh dưỡng.”

      Dứt lời, dứt khoát xoay người, sải bước thẳng ra ngoài, để lại Lâm Nhược Kỳ phía sau với lòng đau xót khôn xiết và gương mặt thảng thốt đến dám tin.

      lát sau, cha Cố Hạo Ninh bước vào. Ông mỉm cười, ngồi xuống bên giường của Lâm Nhược Kỳ, ôn tồn : “Mẹ con cũng muốn vào thăm con lắm nhưng bác sĩ chỉ cho từng người vào nên cha bèn vào trước. Nhược Kỳ à, con hôn mê suốt tháng, cuối cùng cũng tỉnh lại, người còn đau lắm ? Đừng lo, cả nhà mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho con, con nhất định dần khỏe lại thôi…”

      “Nhược Kỳ?!” Nhìn thấy cái tên này, nằm giường run bắn, người ngồi kế bên chuyện với mình là ai? Mình hề quen ông ấy. Sao ông ấy lại gọi mình là Nhược Kỳ? ràng mình là Vu Tiểu Phong mà!

      Vu Tiểu Phong như thoáng nhìn thấy bóng ma áo đen, đôi mắt nâu đậm của tỏa ra thứ ánh sáng quái dị, lạnh lùng nhìn chăm chăm, lời căn dặn tựa như chú nguyền hết lần này đến lần khác vang vọng mãi.

      “Nghe đây, ngươi vốn tuyệt mạng hôm nay, nhưng do cơ duyên tình cờ, ta ban cho ngươi cơ hội tái sinh. Từ nay về sau, ngươi phải sống tiếp dưới thân phận mới. Đây là thiên cơ, nhất định được tiết lộ! Nếu , những bản thân ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến kẻ ngươi thương nhất! Hãy nhớ lấy, nhớ lấy!”

      Người thương nhất, chẳng lẽ là Cố Hạo Ninh? Vu Tiểu Phong mở to mắt thảng thốt, muốn hỏi ngọn ngành nhưng bóng ma đó bỗng dưng biến mất, chỉ để lại hố sâu hoảng hốt và sợ hãi trong … Thân phận mới ư? biến thành ai rồi? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ?

      “Gương, gương, đưa gương cho cháu, mau đưa gương cho cháu!” Vu Tiểu Phong gắng sức hét to nhưng thực quá yếu, những tiếng kêu thét đó, trong tai cha Cố Hạo Ninh chỉ là từng câu rên xiết vụn vỡ. Ông cúi thấp người lắng nghe hồi, mới hiểu hình như muốn lấy gương, bèn vội vàng tìm y tá mang chiếc gương đến, giơ lên trước mặt .

      ! Vu Tiểu Phong mở to mắt, nhìn bóng hình phản chiếu trong gương, vẻ mặt thể tin nổi. Trời ơi, dung mạo của lúc này lại là Lâm Nhược Kỳ! Tại sao lại như thế?!
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 2: Mộng vỡ


      Từ khi Vu Tiểu Phong tỉnh lại, ngày nào cha mẹ của Cố Hạo Ninh cũng đến thăm . dần đoán ra được hai ông bà là ai, cuối cùng cũng chấp nhận khó tin ấy, linh hồn của nhập vào thân xác của Lâm Nhược Kỳ. Cho nên, thân phận bây giờ của chính là vợ của Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ.

      Vu Tiểu Phong muốn hỏi thăm vụ tai nạn giao thôm hôm ấy rốt cuộc là sao, muốn biết cơ thể của mình bị đưa đâu. Chẳng lẽ linh hồn của Lâm Nhược Kỳ nhập vào thể xác của ư?

      Nhưng dường như cha mẹ của Cố Hạo Ninh hay biết tới tồn tại của Vu Tiểu Phong, hai người cũng tình hình tai nạn lúc ấy, chỉ biết Lâm Nhược Kỳ bị thương nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi cả hai hấp tấp chạy đến bệnh viện Lâm Nhược Kỳ hôn mê và ngày đầu tiên tỉnh dậy cũng là lần đầu họ chuyện với “Lâm Nhược Kỳ” sau tai nạn.

      Mỗi lần suy nghĩ đến việc rối rắm, phức tạp này, Vu Tiểu Phong đều cảm thấy đầu mình rối như tơ vò. mong gặp Cố Hạo Ninh biết bao, chí ít có thể tìm hiểu chút tình hình từ . Thế nhưng, từ hôm tỉnh lại đến nay, sau khi Cố Hạo Ninh quăng cho câu bảo cố mà tĩnh dưỡng chẳng hề đến thăm thêm lần nào.

      Mỗi ngày Vu Tiểu Phong đều mong mỏi gặp , từ lúc mặt trời rọi những tia nắng đầu tiên, cho đến khi ánh chiều tà cuối cùng khuất sau màn đêm trĩu nặng. Ngày ngày, chờ đợi và ngóng trông. Thế nhưng, suốt nửa tháng trời đều chẳng thấy bóng dáng Cố Hạo Ninh, tựa như biến mất.

      Nhìn Nhược Kỳ nằm giường bệnh mỗi ngày lại thêm buồn rầu, hao gầy, cha của Cố Hạo Ninh thực thể kìm lòng được nữa. Ông gọi điện cho Cố Hạo Ninh, cầu đến bệnh viện gặp Nhược Kỳ, đồng thời uy hiếp nếu đến ông từ .

      Vào buổi trưa thứ Bảy, cuối cùng Cố Hạo Ninh cũng đến bệnh viện lần nữa. Để hai người có gian yên tĩnh trò chuyện thoải mái với nhau, cha mẹ Cố Hạo Ninh bèn ra ngoài trước.

      “Hạo Ninh…” Nhìn vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong biết nên gì. ngừng nhắc nhở chính mình, được để lộ thân phận, bây giờ là Lâm Nhược Kỳ! Nhưng biết bình thường Lâm Nhược Kỳ chuyện với thế nào, rốt cuộc nên làm gì để đối diện với tình huống khó xử này đây?

      “Cha tôi bảo mỗi ngày đều mong tôi tới, có gì muốn ư?” Cố Hạo Ninh kéo ghế, hờ hững ngồi kế bên giường. vừa từ công ty đến thẳng đây, buổi sáng tham dự cuộc họp đến gần bốn tiếng, rất mệt mỏi. đưa tay day day huyệt thái dương, mắt nhắm lại, cau mày hỏi Lâm Nhược Kỳ.

      mệt lắm à? Thế về nghỉ ngơi !” Khó khăn lắm Vu Tiểu Phong mới gặp được Cố Hạo Ninh, rất muốn được ở cạnh lâu hơn. Nhưng trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Hạo Ninh, lại nhẫn tâm bắt ở lại, đành dịu giọng khuyên ra về.

      “Có gì cứ thẳng , tôi cũng chẳng thường xuyên đến đây đâu.” Nhìn thái độ hiền dịu đến tội nghiệp của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng Cố Hạo Ninh chẳng dâng lên chút thương xót. Tất cả dịu dàng và ấm áp của đều chôn sâu dưới lớp đất giá lạnh kia cùng Tiểu Phong rồi…

      “Em… em muốn hỏi… Vu… Vu Tiểu Phong… sao rồi? ấy vẫn khỏe chứ?” Vu Tiểu Phong cố đè nén căng thẳng và sợ hãi trong lòng, khẽ khàng hỏi. Mong rằng vẫn còn cơ hội, có thể giúp linh hồn của quay về thân xác của mình.

      “Vu Tiểu Phong?” Nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Kỳ, tay Cố Hạo Ninh dừng lại. chầm chậm hé mắt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Kỳ, hỏi với vẻ thể tin nổi: “ còn mặt mũi mở miệng hỏi Vu Tiểu Phong có khỏe ư?” Đôi mắt của Cố Hạo Ninh đột nhiên chứa đầy oán hận, buốt lạnh đến đáng sợ, khiến con tim Vu Tiểu Phong chợt run bắn. kìm được khẽ co người lại, chưa bao giờ thấy vẻ mặt Cố Hạo Ninh lại lạnh lùng, dữ tợn đến vậy.

      “Lâm Nhược Kỳ, tay sắp đặt vụ tai nạn, chính đẩy Tiểu Phong vào chỗ chết! Giờ lại còn hỏi tôi, Tiểu Phong, ấy có khỏe ? còn mặt mũi mở miệng hỏi được ư?” Hễ nhớ đến cái chết thê thảm của Tiểu Phong, nỗi hận thù dâng đầy sao kìm nén được, như dòng nham thạch phun trào thiêu đốt lòng . chống tay lên chiếc tủ ở đầu giường, đứng dậy, toàn thân run rẩy.

      “Vu Tiểu Phong, Vu Tiểu Phong chết rồi? , , , thể nào, thể nào!” Vu Tiểu Phong mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy, chết rồi ư? Chết rồi ư? Vậy linh hồn của Lâm Nhược Kỳ sao? Chẳng lẽ suốt đời này, buộc phải sống trong thân phận của Lâm Nhược Kỳ ư? , , !

      thể nào? Trước khi tìm gặp Vu Tiểu Phong, tháo bỏ túi khí an toàn ở ghế lái phụ. Lúc tông xe, cố tình tông qua ghế lái phụ! Lâm Nhược Kỳ, tính toán trăm phương ngàn kế, sắp đặt mưu lâu như thế, phải là muốn dồn Tiểu Phong vào chỗ chết sao?! tưởng bản thân cũng bị thương tôi nghi ngờ ? Có thể gạt được tôi ư? Tôi cho biết, Lâm Nhược Kỳ, nếu phải nghĩ đến tình cảm bao năm nay của chúng ta, nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ tôi, tôi tuyệt đối tha cho ! là hung thủ giết người, hung thủ giết người!” Cố Hạo Ninh điên cuồng quay về phía Lâm Nhược Kỳ gào thét, nỗi thống khổ mãnh liệt, nỗi đau nặng trĩu đó dồn bức Vu Tiểu Phong khiến thể chịu nổi, thút thít khóc, trở người xuống giường nhưng liền bị Cố Hạo Ninh hất ra, đập mạnh xuống giường.

      , Hạo Ninh, , em có, em có… em phải… em… Đừng tàn nhẫn với em như thế, đừng tàn nhẫn với em như thế…” Vu Tiểu Phong bò về phía Cố Hạo Ninh, từng chút, từng chút , cú đẩy ban nãy khiến vết thương người toác ra, máu chảy ròng ròng. Nhưng chẳng hề hay biết.

      ôm ghì lấy chân của Cố Hạo Ninh, khóc nức nở như đứt từng khúc ruột. Sao lại như thế? Sao lại như thế? trăm cay nghìn đắng tỉnh lại, gắng vượt qua bao đau đớn, tại sao lại đối mặt với tình huống đớn đau nhường này? Người mà nhất lại hận đến tận xương tủy, còn thậm chí đến cả cơ hội giải thích cũng có. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với đến thế? Tại sao?

      tha thiết muốn cho biết, phải là Lâm Nhược Kỳ, là Vu Tiểu Phong! Nhưng lời nguyền kinh sợ kia cứ vang mãi, như sấm rền bên tai, khiến mọi lời giải thích của đều nghẹn đắng nơi cổ họng. thể , dám !

      “Tàn nhẫn? còn bảo tôi tàn nhẫn ư? Lâm Nhược Kỳ, rốt cuộc là ai tàn nhẫn hả? Khi đẩy Tiểu Phong vào chỗ chết, khi dồn tôi vào địa ngục, có từng nghĩ, có thể đừng tàn nhẫn đến thế ? có từng cho tôi và cả Tiểu Phong chút xíu cơ hội ? có, Lâm Nhược Kỳ, có!”

      Cố Hạo Ninh lùi lại, ngồi phịch xuống nền nhà, miệng dồn dập chất vấn. Đáy mắt rực đỏ bởi nỗi hận hừng hực bùng cháy.

      nhớ lại ngày hôm đó, khi vội chạy đến trường vụ tai nạn, Lâm Nhược Kỳ được đưa lên xe cấp cứu, còn Tiểu Phong lặng lẽ nằm gục giữa vũng máu, cả thân người kẹt cứng giữa bảng điều khiển và ghế ngồi. Cái bảng điều khiển đó ngập sâu trong thân thể mỏng manh của Tiểu Phong, cơ hồ như xuyên qua toàn bộ phần bụng của

      Hôm đó, quỳ xuống cầu xin cảnh sát giao thông, cầu xin người đường, cầu xin bác sĩ cứu lấy Tiểu Phong nhưng chẳng ai đoái hoài. Cảnh sát với rằng Tiểu Phong chết, chết ngay tại chỗ, cứu được đâu! Nhưng tin, tuyệt đối tin!

      Bất chấp hai bàn tay bị những mảnh kính cứa rách, máu chảy đầm đìa, bất chấp đôi vai bị bảng điều khiển cứng cáp đè nặng đến đau nhức, chỉ biết gắng sức đẩy, kéo, điên cuồng đẩy bảng điều khiển ra, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, ôm được Tiểu Phong ra ngoài nhưng cơ thể của trở nên lạnh giá. Mặc cho kêu gào thế nào, ôm hôn thế nào, hơi ấm cũng lan tỏa thân xác giá lạnh kia, nhịp đập trái tim cũng trở lại… Tiểu Phong của , người con mới hôm trước còn cười dịu dàng là thế, mà giờ đây rời bỏ như vậy, thậm chí để lại câu nào!

      “Lâm Nhược Kỳ, kẻ tàn nhẫn chính là ! Là ! Tôi bao giờ tha thứ cho , bao giờ!” Cố Hạo Ninh gỡ những ngón tay ôm chặt , từng ngón, từng ngón rồi lảo đảo đứng dậy, túm Lâm Nhược Kỳ, lôi lên giường. Trông thấy khóc lóc thảm thiết đến toàn thân run rẩy, người đầm đìa máu, cuối cùng Cố Hạo Ninh giúp nhấn chuông cấp cứu ở đầu giường, sau đó xoay gót ra khỏi phòng, hề quay đầu lại.

      , Hạo Ninh, !” Nhìn bóng dáng cự tuyệt của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong lao ra khỏi giường, ngã nhào xuống nền nhà, lồng ngực đau buốt, cuối cùng gắng gượng được nữa, trước mắt vụt tối sầm, lại chìm vào hôn mê…
      Chó Điên thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 3: Sống lại


      “Tích!!” Máy giám sát kết nối với phòng bệnh 302 đột nhiên phát ra tiếng báo động chói tai giữa phòng trực y tá tĩnh lặng.

      “Bệnh nhân phòng 302 nhấn chuông cấp cứu! Nhanh, báo bác sĩ Giang mau!” Vừa nghe thấy tiếng chuông, y tá trực lập tức vừa bảo người gọi bác sĩ vừa chạy tới phòng 302. lâu sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy đến.

      “Xảy ra chuyện gì? Tại sao bệnh nhân lại như vậy?” Bác sĩ điều trị Giang Hàn Phi vừa bước vào phòng bệnh, suýt nữa giật bắn người, bệnh nhân nằm hôn mê bất tỉnh, vết thương đầu và thân người đều toác ra, máu nhuộm đỏ trang phục, cả gian phòng ngập trong mùi máu tanh lạnh giá.

      “Cái này, em cũng biết… Hồi nãy, hình như chồng ấy đến thăm…” y tá trực ca vô cùng buồn bực, ai ngờ thân nhân đến thăm bệnh lại gây ra chuyện như vậy chứ? là quá quắt!

      “Được rồi, đừng nữa! Mau kiểm tra tình trạng bệnh nhân giờ !” Giang Hàn Phi cắt ngang lời giải thích của , cùng dìu bệnh nhân lên giường, bắt đầu kiểm tra.

      Giang Hàn Phi khâu lại vết thương, bôi thuốc, băng bó lần nữa. Phải mất hai tiếng đồng hồ, mới xử lý xong các vết thương của Lâm Nhược Kỳ.

      Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ hé mở mắt nhưng dường như cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn. Đôi mắt vốn sáng ngời giờ chìm trong u tối, chẳng thấy được chút sắc màu, nước mắt hòa cùng những vệt máu chưa kịp lau lăn dài má, đọng lại thành từng giọt lệ máu, vương vãi gối, trông kỳ quái đến hãi hùng.

      Giang Hàn Phi im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ nằm giường bệnh, khỏi sinh lòng hoài nghi. Lần cấp cứu trước, ràng ý chí sinh tồn của Lâm Nhược Kỳ rất mãnh liệt, sau khi tỉnh lại, cũng luôn cố gắng phối hợp điều trị. Tại sao bỗng dưng như mất hết sức sống, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng trĩu nặng đến nghẹt thở kia?

      nhớ lại hồi Lâm Nhược Kỳ vừa được đưa vào bệnh viện, vết thương của vô cùng nghiêm trọng, đầu bị va đập mạnh, nội tạng bị xuất huyết. có lúc tưởng rằng khó mà sống sót, hoặc có cứu sống được cũng biến thành người thực vật. Thế nhưng, với vẻ ngoài mảnh dẻ này lại từng bước, từng bước gắng gượng vượt qua. Nửa tháng trước, khi trông thấy cuối cùng cũng tỉnh dậy, cảm thấy rất vui mừng.

      Sau khi tỉnh lại, Lâm Nhược Kỳ vẫn luôn phối hợp điều trị. Dù phải tiêm bao nhiêu mũi, uống bao nhiêu thuốc chưa lần oán trách, cũng tùy tiện nổi giận với y bác sĩ như các bệnh nhân khác. lúc nào cũng dịu dàng, nhã nhặn, mỗi lần gặp , đều mỉm cười lịch . Mỗi lần điều trị cho , đều khẽ cảm ơn. Giang Hàn Phi từng gặp ít những người phụ nữ xinh đẹp lại chút gai góc, trầm lặng, nhu mì tựa dòng nước ấm áp như Lâm Nhược Kỳ rất hiếm gặp.

      Dần dần Giang Hàn Phi bắt đầu để ý đến Lâm Nhược Kỳ. phát hầu hết thời gian, đều thích ngồi lặng lẽ mình xe lăn ngắm nhìn những tia nắng vương ngoài cửa sổ. Đôi lúc có hai cụ nhà đến thăm, cũng rất ít khi cất tiếng, chỉ khẽ cười, im lặng lắng nghe. Từ từ Giang Hàn Phi nhận ra nỗi bất lực và buồn bã của sau nụ cười mỉm đó. Mang những cảm xúc như vậy có lợi cho hồi phục. cũng định tìm cơ hội thích hợp để trò chuyện với . Giờ xem ra, tâm trạng của Lâm Nhược Kỳ u ám tột cùng, buộc phải lập tức can thiệp vào cảm xúc tiêu cực này của , nếu , hậu quả rất khó lường.

      “Liệu có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” Giang Hàn Phi ra hiệu cho y tá ra ngoài trước, còn chầm chậm ngồi xuống bên giường của Nhược Kỳ, giọng hỏi.

      Hồi lâu sau, Giang Hàn Phi vẫn nhận được câu trả lời từ . Trong phòng bệnh, bầu khí tĩnh lặng đến ngạt thở.

      Giang Hàn Phi chớt nhớ lại lời của y tá, hình như chuyện xảy ra vào buổi trưa sau khi chồng của Lâm Nhược Kỳ đến.

      Nghĩa là khúc mắc của vấn đề nằm ở chồng ấy?

      “Bởi vì chuyện tình cảm sao? Nghe ông xã vừa mới đến, hai người cãi nhau à?” Giang Hàn Phi chậm rãi, chú ý đến phản ứng của Lâm Nhược Kỳ, phát khi vừa nghe từ “chồng ”, hàng mi dày rậm khẽ lay động. bèn hỏi tiếp: “Chồng hết rồi?”

      Con tim Vu Tiểu Phong chợt run lên. ? Cố Hạo Ninh có ? Nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cố Hạo Ninh , Vu Tiểu Phong! Nếu , sao lại ôm lòng căm hận mãnh liệt và đau đớn đến nhường kia?

      Nhưng còn là Vu Tiểu Phong, trong mắt Hạo Ninh, là hung thủ giết chết Vu Tiểu Phong, là Lâm Nhược Kỳ, người mà căm hận nhất… khẽ lắc đầu, , người còn là nữa…

      “Vậy… hết ông xã mình rồi?” Giang Hàn Phi tiếp tục giọng hỏi. càng đau khổ lắc đầu. Sao lại hết được chứ? Nếu như thực hết , sao còn đau khổ như vậy?

      “Nếu nhà, tại sao phải từ bỏ hy vọng? Đối với mạng sống và tình , phải nên kiên trì đến cùng sao?” Giọng của Giang Hàn Phi nhưng đầy mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, cả người toát ra sức hút vô cùng mãnh liệt.

      “Kiên trì đến cùng?” Đồng tử của Vu Tiểu Phong co lại, cất giọng hỏi.

      nhớ lại hai năm trước, khi đứng trước Bocca della Verità – Chiếc Miệng - ở Rome, mình nhìn Cố Hạo Ninh, khẽ : “Tu me manqueras.” Lúc ấy, bi thương và tuyệt vọng biết nhường nào.

      Tay đặt trong cái miệng há rộng của mặt đá sư tử, cảm nhận lạnh giá và rắn chắc đó lan dần từ ngón tay đến đáy tim, như muốn đông cứng hết tất cả.

      Hôm ấy, đau đáu nhìn Cố Hạo Ninh, ngắm nhìn đôi mày đen rậm, sống mũi cao, cặp mắt sâu lắng của . Đôi mắt từng ấm áp như mùa xuân kia, trong khoảnh khắc đó, ngập tràn niềm bi thương của tàn thu lẫn nỗi độc buốt giá của ngày đông rét… từng ao ước xiết bao, ao ước thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc ấy, ao ước ông trời cho thêm cơ hội, để có thể ở bên Cố Hạo Ninh, dẫu chỉ là linh hồn vất vưởng, dẫu phải hóa thành hạt bụi nhoi…

      Nhưng… thể.

      Những tia nắng rực rỡ chan hòa rọi vào đôi mắt cười cong cong, mím chặt môi, gắng sức kéo khóe môi nhướn cao, như dốc hết sức lực chỉ để nở nụ cười cuối cùng của đời này. ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong… Hai người lúc ấy chỉ có thể chia ly, lựa chọn nào khác…

      Nỗi đau thấu tận tâm can và tình si dại đến hèn mọn đó, đến nay vẫn khắc cốt ghi tâm. Sao lại quên chứ? Quên mất bản thân từng nguyện hóa thành tro bụi cũng muốn ở cạnh , quên mất chính mình dẫu chỉ còn là hồn phách cũng khát khao được cùng đến đầu bạc răng long! Và giờ đây, thực trở về bên , thực có được cơ hội gần gũi , sao lại có thể dễ dàng từ bỏ chứ?

      Vu Tiểu Phong chầm chậm xoay đầu, mãi đến lúc này, mới nhìn , ra người nãy giờ chuyện với mình chính là bác sĩ điều trị.

      Ánh mắt đờ đẫn của từ từ ngưng tụ, trở nên ngời sáng, kiên định, nỗi hoang mang phủ dưới đáy mắt dần phai nhạt, cuối cùng mỉm cười. “Cảm ơn , bác sĩ Giang, tôi nhất định cố gắng kiên trì đến cùng, vì người mà mình

      Nhìn nụ cười nhu mì và kiên định của , tảng đá đè nặng trong tim Giang Hàn Phi cuối cùng cũng được gỡ bỏ. gật đầu khích lệ, giúp chỉnh lại mép chăn rồi mỉm cười, ra khỏi phòng.

      Mới chớp mắt, Vu Tiểu Phong nằm viện gần ba tháng. Nhưng từ sau chuyện lần trước, Cố Hạo Ninh chẳng buồn đến thăm thêm lần nào. Khi Giang Hàn Phi nghe y tá Dương Tuyết Tuệ kể về chuyện này, khỏi kinh ngạc. May thay bệnh nhân dường như lấy lại ý chí sinh tồn, mỗi ngày đều cố gắng phối hợp với bác sĩ trong việc điều trị phục hồi, chỉ chưa đầy hai tháng sau khi tỉnh lại, có thể tự mình xuống giường, dạo xung quanh.

      chiều tối nọ, Giang Hàn Phi vô tình trong thấy Vu Tiểu Phong chuyện với trong vườn hoa.

      bé ấy tên Mạnh Nhã, sáu tuổi, là bệnh nhân mà Giang Hàn Phi mới tiếp nhận mấy hôm trước. ở cạnh cha mẹ mà được bà nội đưa vào viện. Mạnh Nhã tuy là người Trung Quốc nhưng do từ hai tuổi theo cha mẹ di dân đến Québec, Canada nên tiếng Hoa tốt lắm, chỉ biết tiếng Pháp. Ngặt nỗi các y tá, bác sĩ trong bệnh viện, trừ Giang Hàn Phi biết chút tiếng Pháp, những người khác nhiều nhất chỉ biết tiếng nên Mạnh Nhã rất ít chuyện với ai. Nhưng ngờ bé lại vui vẻ trò chuyện với Vu Tiểu Phong. Giang Hàn Phi kìm được hiếu kỳ, bèn chầm chậm bước về phía hai người.

      Giang Hàn Phi vừa đến gần, vừa khéo bà nội của Mạnh Nhã mang cơm tới, bảo cháu về phòng ăn. Mạnh Nhã bèn bịn rịn chào tạm biệt Vu Tiểu Phong, hẹn ngày mai đến vườn hoa cùng nhau trò chuyện.

      biết tiếng Pháp à?” Giang Hàn Phi cười tủm tỉm, hỏi Vu Tiểu Phong.

      “Ừm, trước kia tôi… tôi từng học chút trong trường.”

      Suýt chút nữa Vu Tiểu Phong buột miệng “trước kia tôi từng du học ở Pháp”, may mà kịp thời ý thức được mình bây giờ là Lâm Nhược Kỳ, bèn “tôi từng học chút trong trường.”

      sao? Khi còn học tôi cũng chọn tiếng Pháp làm ngoại ngữ thứ hai. Nhưng nhiều năm dùng, giờ cũng chỉ nhớ được vài ba câu đối thoại cơ bản, so với , còn kém xa.” Nghe Vu Tiểu Phong trò chuyện với Mạnh Nhã, nhận ra tiếng Pháp của rất lưu loát. Nhưng nhớ bệnh án của có ghi làm việc ở cơ quan nào đó, dính dáng gì đến tiếng Pháp nên nghe tiếng Pháp lưu loát, khỏi lấy làm ngạc nhiên.

      “Cũng tạm, chẳng qua tôi khá thích tiếng Pháp, hễ rảnh rỗi là luyện tập. À, hồi nãy bé Nhã bảo cũng từng tiếng Pháp với bé, còn khen chuẩn lắm.” Vu Tiểu Phong dám bàn sâu về trình độ tiếng Pháp của mình, đành chuyển đề tài: “Khụ, tôi cũng chỉ có vài ba câu, thế mà nhóc vẫn biết chuẩn hay á? Chủ yếu là do quá ít người trò chuyện được với bé. Ban nãy tôi thấy bé ấy và chuyện rất vui vẻ. Hình như thích trò chuyện với trẻ con lắm hả?”

      Giang Hàn Phi phát , kì thực Vu Tiểu Phong chẳng trầm lặng, kiệm lời như tưởng, rất sẵn lòng chuyện với trẻ em. Có vài lần thấy mỉm cười, chuyện với bọn trẻ, vẻ mặt chẳng lộ chút khó chịu.

      “Vâng. Tôi thích trò chuyện với bọn trẻ, chúng dễ thương lắm. chuyện với chúng cũng bớt đơn nhiều.” Vu Tiểu Phong khẽ đáp.

      Tuy cha mẹ của Cố Hạo Ninh thường đến thăm nhưng thực ra cảm thấy khá gượng gạo. Ngoài ra, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở mình được quên mất bản thân là Lâm Nhược Kỳ khiến rất mệt mỏi. Cho nên, thích trò chuyện với những đứa trẻ thơ ngây kia hơn. Dù gì hai bên vốn cũng chẳng quen biết nhau, chúng biết về , lỡ bất cẩn sai cũng chẳng sao, như thế nhõm và dễ chịu hơn nhiều.

      hợp làm từ thiện lắm! có lòng nhân ái và tính kiên nhẫn dường như vô tận!” Giang Hàn Phi tưởng Vu Tiểu Phong thương xót mấy đứa trẻ đơn, khỏi khen ngợi từ tận đáy lòng.

      phải đâu, chỉ là tôi rảnh rỗi cũng chẳng gì làm, chuyện phiếm giết thời gian ấy mà.” Nỗi cay đắng dâng lên trong lòng Vu Tiểu Phong. Kể từ lần trước, Cố Hạo Ninh hề đến thăm nữa.

      “Vâng, là tôi muốn tìm chút việc gì đó để giết thời gian.”

      Giang Hàn Phi thấy vẻ bất đắc dĩ thấp thoáng dưới đáy mắt , cũng tiện hỏi nhiều, đành khuyên giải cách kín đáo. ngó sắc trời, trời nhá nhem tối, bèn ôn tồn với Vu Tiểu Phong: “Bên ngoài trời lạnh, tôi đưa về phòng nhé!”

      “Ồ, sao, tôi tự về được, cứ làm việc !” Vu Tiểu Phong chống tay lên ghế, chầm chậm đứng lên, khẽ mỉm cười với Giang Hàn Phi rồi về phía khu phòng bệnh của mình.

      Giang Hàn Phi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng , lòng đầy suy tư.

      từng hỏi thăm những người xung quanh, biết là con ông cháu cha. Thường những người có gia cảnh đó, dù tỏ ra kiêu ngạo tự phụ ít nhiều vẫn mang tâm lý mình là cái rốn của vũ trụ nhưng chẳng hề mang đến cảm giác đó cho mọi người, luôn lặng lẽ, dịu dàng, quan tâm đến người khác nhưng lại đè nén những cay đắng buồn bã sâu dưới đáy mắt. Hơn nữa, như quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, thứ lộ ra bên ngoài vĩnh viễn chỉ là nụ cười nhàn nhạt như gió thoáng mây bay.

      Giang Hàn Phi nén được hiếu kỳ, người con xinh đẹp, xuất thân kiêu sa, sao lại có tính cách ôn hòa và tĩnh lặng nhường kia? như câu đố bí , hoặc chăng có thể là, như quyển sách lôi cuốn người đọc, thu hút Giang Hàn Phi, khiến kìm được muốn tìm hiểu, đằng sau đó rốt cuộc chứa câu chuyện như thế nào.

      Trung tuần tháng , cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng được xuất viện sau hơn ba tháng nằm viện, cha mẹ Cố Hạo Ninh đến đón về nhà.

      “Hạo Ninh định đến đón con nhưng hai hôm trước, nó phải công tác nước ngoài, thực về kịp.” Mẹ Hạo Ninh vừa giúp thu dọn đồ đạc vừa đỡ giúp .

      “Dạ, ấy có gọi điện cho con. Công việc quan trọng, con hiểu mà.” Vu Tiểu Phong dịu dàng đáp.

      Gần hai tháng nay, luôn dối họ, bảo Hạo Ninh thường đến thăm muốn bố mẹ phải nhọc lòng vì chuyện của hai người, càng muốn cha Hạo Ninh vì mà làm khó lần nữa. Cho nên hôm nay Hạo Ninh đến đón xuất viện, vốn dĩ nằm trong dự đoán, đương nhiên giúp lấp liếm cho qua chuyện.

      “Nhược Kỳ à, con càng lúc càng biết thông cảm cho Hạo Ninh rồi! Vốn dĩ vợ chồng là phải biết bao dung, thông cảm cho nhau, như thế cuộc sống mới càng hạnh phúc, thuận hòa, đúng ?”

      Bà nhìn Lâm Nhược Kỳ trìu mến. Bà phát sau trận ốm này, tính cách của con dâu dường như hoàn toàn đổi khác, còn bướng bỉnh, ngang ngạnh như xưa, biết quan tâm chăm sóc cho người khác. Điều này khiến bà rất ngạc nhiên, cũng vô cùng vui mừng. Mong rằng thay đổi của Lâm Nhược Kỳ có thể duy trì được cuộc hôn nhân với con trai bà. Dẫu sao, bên là con trai độc nhất, bên là đứa trẻ bà dõi theo từ tấm bé, bà cũng chẳng mong cuộc hôn nhân của hai đứa thực nảy sinh vấn đề.

      “Con biết rồi ạ! Mẹ à, sau này, con quan tâm tới Hạo Ninh hơn nữa.”

      Vu Tiểu Phong khẽ khàng đáp, chầm chậm nuốt những cay đắng khôn cùng xuống đáy lòng.
      thaominh91Chó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :