Chương 16: Hương tan chăn lạnh ngọn đèn tàn(2)
Hai ngày sau, Trang Thiếu Khâm quay về hoàng cung, bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng. Hoàng thượng nhiều lần hỏi kế sách giải quyết, cũng đành thà bẩm báo, khiến Hoàng thượng rất hài lòng. Sang ngày thứ ba, có thuật sĩ hiến kế cho Hoàng thượng, rằng mình có cách điều hòa tà khí trong hoàng lăng, nhưng cần phải dùng năm trăm đồng nam đồng nữ, thực lễ tế máu.
Trang Thiếu Khâm nghe được tin này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vô số đạo sĩ trong cung cũng ra sức can gián, nhưng lại ai có cách nào hay hơn. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, lên án Trang Thiếu Khâm và những người khác hồi, rồi ra lệnh cho các châu phủ hiến đồng nam đồng nữ. Trang Thiếu Khâm tức giận, liền cưỡi kiếm trở về trong Thanh Hư quan ngay trong đêm.
Lúc ấy, Hà Bạng bón nước cho Dung Trần Tử uống, thấy vẻ mặt đầy giận dữ, chỉ thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”.
Trang Thiếu Khâm đón lấy bát nước trong tay nàng, uống hết nửa bát trước rồi mới : “Đúng là tên vua tầm thường. Ông ta nghe lời tiểu nhân gièm pha nịnh nọt, muốn dùng năm trăm đồng nam đồng nữ làm lễ tế máu. Tuy rằng linh hồn đồng nam đồng nữ sạch , nhưng toàn là những người vô tội gặp phải họa chết chóc, lẽ nào lại sinh ra oán hận chắc? Oán hận dung nhập vào trong long khí, có khác gì tà khí chứ?”.
Hà Bạng cười khẽ: “Ngươi đường đường là Quốc sư, việc có danh sách của hơn mấy trăm bậc cha mẹ của đám đồng nam đồng nữ đó, có lẽ cũng khó lắm nhỉ?”.
Trang Thiếu Khâm có chút do dự: “Hà Phán, ta hiểu tâm trạng muốn cứu sư huynh của nàng. Nhưng dù gì cũng là mấy trăm mạng người. Nếu như sư huynh biết được chuyện này, tuyệt đối để chúng ta hi sinh hơn mấy trăm mạng người để cứu huynh ấy đâu. Ta có thể dễ dàng tiếp cận được ông ta, giết ông ta lại càng dễ như trở bàn tay, chi bằng…”.
“Im miệng!”. Hà Bạng đỡ Dung Trần Tử nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho : “Có được cái đầu của ông ta vốn là chuyện hết sức đơn giản, nhưng ngươi có biết trong Đạo trời ai ra tay giết chết chân long thiên tử phải gánh tội gì ? Ngươi có thể bị chìm vào con đường súc sinh, từ nay về sau thể làm người được nữa! Nghe đây, trong số cha mẹ của những đứa trẻ bị hiến tế, hãy chọn lấy người khỏe mạnh, to gan, kiếm ngày sinh tháng đẻ của nó, rồi dẫn nó tới đây cho ta là được”.
Trang Thiếu Khâm vẫn còn lo lắng: “ được làm loạn, khi bị phát giác, trở thành trọng tội bị tịch thu gia sản giết sạch cả gia tộc đấy”.
Hà Bạng nheo mắt nhìn : “Ông ta có thể bắt rồi giết sạch tất cả số trai có ở trong nước hay sao?”. Trang Thiếu Khâm hoàn toàn bó tay: “Ta đùa với nàng đâu”.
Hà Bạng đẩy ra ra khỏi cửa: “ mau, mau, dài dòng quá!”.
tháng sau, trong cung bắt ép hơn mấy trăm đồng nam đồng nữ, khiến tiếng oán thán của dân chúng vang lên khắp nơi. Ba ngày sau, vào buổi tối, Thánh thượng bị ám sát. Có người dùng thanh trúc , vót nhọn, đâm xuyên qua tim ông ta, ông ta chết do mất nhiều máu quá. Thậm chí vị cung phi ngủ ngay bên cạnh ông ta, cũng nhìn thấy hung thủ.
Trong cung tình cảnh hỗn loạn, còn trong Thanh Hư quan vẫn yên tĩnh như trước.
Diệp Điềm bước vào phòng ngủ của Dung Trần Tử, phát Ngọc Cốt đỡ Dung Trần Tử, còn Hà Bạng bón canh cho . Bát canh màu sắc rực rỡ như máu, khiến nàng khỏi tò mò sán lại gần: “Đây là thứ gì vậy?”.
Hà Bạng cười hì hì xua nàng ra xa: “Là thuốc đấy, lẽ nào ta lại hại chàng chắc?”.
Diệp Điềm đặt bát canh ngọt trong tay sang bên, đôi mắt nàng vẫn còn sưng đỏ: “Gần đây ta rất hay làm mơ thấy sư ca, cũng thường nhớ lại rất nhiều chuyện cũ trước kia. Huynh ấy đột nhiên thành ra thế này, ta cảm thấy trời đất đều trở nên u ám. Phán Phán, vẫn ổn chứ?”.
Hà Bạng bón từng thìa từng thìa cho Dung Trần Tử: “Ổn sao? Mà ổn thế nào?”.
Diệp Điềm quay đầu lại nhìn nàng: “Phán Phán, ta sợ, ta rất sợ! Sư phụ chết rồi, Vu Diễm chân nhân càng lúc càng tiều tụy, trông ông ấy như sắp rang khô bản thân mình đến nơi. Nhị sư huynh vẫn muốn trở về hoàng cung, trong lòng huynh ấy chỉ có quyền vị Quốc sư thôi! Nếu như Vu Diễm chân nhân cũng… Vậy sau này Thanh Hư quan phải làm thế nào?”.
Hà Bạng quay đầu lại nhìn nàng, lúc trước nàng cũng được coi là cao ráo đầy đặn, nhưng giờ lại gầy gò mỏng manh nhiều quá, ánh mắt cương nghị thuở ban đầu nay tràn ngập vẻ bất lực và lo lắng. Nàng tu đạo, nhưng từ khi sinh ra được thương chiều chuộng, tuy giống những bình thường được nuông chiều dung túng khác, nhưng cũng chưa từng gặp phải biến cố nào. Thậm chí khi Tử Tâm đạo trưởng quy tiên, mọi việc có Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm toàn quyền sắp xếp, nàng chỉ phụ trách chuyện bi thương thôi.
Hà Bạng đặt chiếc bát xuống, chầm chậm ôm lấy bả vai nàng: “Tri quan tỉnh lại thôi, trong lòng Thiếu Khâm cũng có các ngươi mà, Thanh Hư quan nhất định bình an vô . Đừng sợ gì cả”.
Diệp Điềm ở trong lòng nàng, nước mắt đột nhiên tuôn ra như suối - Nàng lo lắng nhiều thứ lắm, mà trái tim quá , thể chứa được nhiều như vậy: “Nếu như lúc đó cứu ta, tay của bị sao hết, bị rơi vào tay Minh xà. Sư ca cũng xảy ra chuyện! Đều là tại ta! Tại sao lúc ấy ta rơi luôn xuống dưới cơ chứ, nếu như ta rơi xuống sư ca sao cả!”.
Hà Bạng nhàng vỗ lên lưng nàng, giọng dịu dàng: “ ai được rơi xuống hết, chúng ta đều phải sống”.
Đây là lần đầu tiên Diệp Điềm lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, mà lại là trước mặt người như Hà Bạng. Nàng thoát ra khỏi cái ôm của Hà Bạng, lau sạch nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Phán Phán, có lúc ta sư nghi ngờ tình cảm giành cho sư ca là giả vờ, nhưng có những lúc, ta lại sợ gượng cười, nén nỗi niềm đau khổ vào trong lòng mình”.
Hà Bạng cười khẽ, lại bưng bát canh lên, tiếp tục bón cho Dung Trần Tử. Ngọc Cốt đứng ở bên cạnh hài lòng, : “Sao người lại có thể như vậy, những chuyện chủ nhân nhà nô tì làm cho Tri quan, có việc nào là đích thân tự tay làm chứ? Vu Diễm chân nhân ngày nào cũng mắng mỏ chủ nhân, người quan tâm thôi, lại còn hoài nghi chủ nhân nữa”.
Hà Bạng khẽ đá nàng ta cái, giọng vẫn rất nhàng: “Điềm Điềm, giờ ta là Nội tu mạnh nhất trong toàn giới, còn Hà Vi được thừa hưởng huyết mạch thần thú thượng cổ, lại có thiên hỏa linh tinh, thực lực giờ chỉ kém Giang Hạo Nhiên chút thôi. Nó là đồ đệ của ta, trong cơ thể còn có viên trân châu của ta, nên tuyệt đối dám làm trái ý ta đâu. Chỉ cần nó vẫn ở trong tay ta, giới xảy ra chuyện gì hết. Những người có tài trong Đạo tông nhiều, dù lão già đó có chết chăng nữa, Đạo tông cũng đảo lộn được đâu. Trang Thiếu Khâm còn ở trong cung đạo môn còn tiếp tục giữ được thế thượng phong. Tất cả đều chẳng có gì thay đổi cả. Đừng sợ!”.
Ngữ khí của nàng chút sợ hãi, lại phóng khoáng tự nhiên vô hình trung khiến lòng người được trấn an rất nhiều. Diệp Điềm hít hơi sâu, rồi đột nhiên gật đầu mạnh: “Ừ”.
Về sau, Hà Bạng bắt đầu thức khuya dậy sớm, ngày nào cũng bận rộn thu thập tinh hoa của nhật nguyệt, tích trữ linh khí. Có khi suốt mấy ngày liền Diệp Điềm nhìn thấy bóng dáng nàng đâu, đến Vu Diễm chân nhân cũng cảm thấy tồn tại của nàng mỏng manh rất nhiều, ngay cả việc muốn mắng nàng trận để trút giận cũng phải tìm mất nửa ngày.
Chưa được mấy hôm, trong cung truyền tới tin Hoàng đế bị ám sát, quốc đô giới nghiêm, Trang Thiếu Khâm cũng dám tùy ý lại. Mãi cho đến cuối tháng Mười, tân đế mới đăng cơ, vì muốn lấy lòng dân, nên tiếp thu những lời can gián của đám người Trang Thiếu Khâm, thả năm trăm đồng nam đồng nữ bị bắt ép lúc trước về nhà. Chuyện cúng tế hoàng lăng cũng coi như kết thúc.
Tháng Mười , Trang Thiếu Khâm tranh thủ lúc rảnh rỗi quay về Thanh Hư quan chuyến, Diệp Điềm vẫn còn giận , nên chỉ có thể tìm Hà Bạng. Hà Bạng thấy tới rất vui: “Thiếu Khâm, ngươi nhìn xem khí sắc của Tri quan có phải khá hơn rất nhiều rồi ?”.
Trang Thiếu Khâm bắt mạch cho , chỉ cảm thấy nguyên thần trong cơ thể tràn đầy hơn so với trước rất nhiều, khỏi có chút mừng rỡ: “Hi vọng sư ca sớm tỉnh lại”.
Hà Bạng dính sát lấy cánh tay Dung Trần Tử, ánh mắt lấp lánh như nước: “Nhất định tỉnh lại”.
Nhưng Trang Thiếu Khâm vẫn còn muốn hỏi chuyện khác nữa: “Nàng… rốt cuộc nàng làm cách nào để lấy được máu từ tim của tiên hoàng?”.
Hà Bạng lau tay và mặt cho Dung Trần Tử xong, đưa khăn mặt cho Ngọc Cốt rồi đáp: “Rất đơn giản. Ta báo mộng cho cha của đứa bé, với rằng nếu như tân đế kế vị đại xá khắp thiên hạ, con trai của cũng được cứu. Tiện thể cho ống trúc, dạy ta câu thần chú thân. ta cũng rất thông minh, sử dụng thần chú thân đột nhập vào hoàng cung, giết chết hoàng đế, ta chỉ tiện tay lấy bát máu từ tim ông ta thôi”.
Trang Thiếu Khâm cũng thầm toát mồ hôi: “Hà Phán, ra có chuyện ta vẫn muốn hỏi”.
Hà Bạng mảy may để tâm: “Hỏi ”.
“Lần trước, Hoàng thượng nằm mơ thấy đàn kiến cắn con rắn, có phải là do nàng giở trò ?”.
Hà Bạng nhìn cái, khẽ cười nhưng gì. Trang Thiếu Khâm hít ngụm khí lạnh: “Ta vẫn luôn thấy kì quái, tổ lăng của Hoàng thượng vốn dĩ là chuyện cực kì cơ mật, sau khi Minh xà bị thương đến thân ốc còn mang nổi mình ốc, sao có thể tìm đến được nơi đó. Nàng cố ý tiết lộ vị trí hoàng lăng cho nó biết, dụ nó tới đấy, rồi lại báo mộng cho Thánh thượng lệnh cho bọn ta hàng phục, chính là vì muốn để long khí hòa tan tà khí người nó, đợi hơn trăm năm sau, khi vận mệnh của hoàng triều tận, đưa nó ra, tu hành lại lần nữa. Đây cũng có thể là chủ ý hay”.
“Vậy có gì sai sao? Nhốt Minh xà vào trong hoàng lăng, chí ít có thể kéo dài quốc vận của vương triều thêm năm mươi năm nữa. Ta vốn định hại ông ta. Nếu phải ông ta tự tiện mở cơ quan trong hoàng lăng, muốn mẻ lưới bắt gọn tất cả chúng ta, hại hồn phách Tri quan bị hao tổn, sao ta phải lấy bát máu từ tim ông ta chứ?”. Hà Bạng sờ sờ lên trán của Dung Trần Tử, rồi lại sờ thử nhiệt độ trán mình, cười kiều:“Đây là luật nhân quả, chuyện này cho cùng cũng là do ông ta gieo nhân nào gặt quả ấy thôi”.
Trang Thiếu Khâm nhìn Dung Trần Tử vẫn ngủ say bất tỉnh giường, : “Nàng đối với tên ngư kia cũng trăn trở suy nghĩ nhiều, cho dù chỉ còn sót lại linh hồn nhoi cũng quyến luyến nỡ buông bỏ”.
Hà Bạng cụp mắt xuống: “Thiếu Khâm, ta giống các ngươi. Trái tim của các ngươi rất lớn, có thể chứa được rất nhiều người, nhưng trái tim của ta rất , những thứ nó có thể chứa được rất ít, nên mỗi người được chứa bên trong nó đều vô cùng, vô cùng quan trọng”.
“Chỉ là… nàng vẫn buông tay ”. Trang Thiếu Khâm khẽ thở dài. Hà Bạng thoải mái trở lại: “Ta rồi, trái tim ta rất , chứa được rất ít. Có người bước vào, đương nhiên có người nhất định phải bước ra”.
Nàng áp mặt lên má Dung Trần Tử, nở nụ cười vừa đắc ý vừa giảo hoạt: “ giờ ngươi cứ thương hại ta nữa , đợi đến khi Tri quan tỉnh lại, ngươi cũng chỉ có thể ghen tị với ta thôi”.
Trang Thiếu Khâm cũng tủm tỉm cười, mắt nhìn Dung Trần Tử nằm giường: “ ra giờ ta cũng có chút ghen tị với sư huynh rồi”.
Mùa đông năm ấy, Vu Diễm chân nhân bắt đầu ho ra máu, Diệp Điềm và đám đệ tử của ông bận rộn luôn tay chăm sóc suốt ngày đêm, Trang Thiếu Khâm cũng rất bận, trong cung tân đế vừa mới đăng cơ, địa vị của vững chắc, khó tránh phải dụng tâm nhiều, nhiều hơn nữa.
Dung Trần Tử vẫn do Hà Bạng săn sóc, ngày nào nàng cũng thu thập linh khí cho , giờ long khí trong cơ thể lưu chuyển thuận lợi hơn, chỉ là vẫn chưa có ý thức.
Vu Diễm chân nhân chống gậy vào, ông ngồi xuống bên giường, chòm râu bạc trắng, mắt thường cũng thấy ông thể sống nổi được đến mùa đông sang năm. Thanh Huyền theo phía sau ông, mặt mày ủ dột đầy lo lắng. Vu Diễm chân nhân bắt mạch cho Dung Trần Tử, biết xảy ra chuyện gì, mà cơ thể của Dung Trần Tử lại thích ứng với long khí, giờ nội tức thông thuận, linh khí dồi dào, nhưng vẫn mãi tỉnh.
Ông thở ngắn than dài ngồi lặng lúc lâu, bỗng nhiên con rắn ba mắt được Hà Bạng đặt tên là Hà Vi bò vào. Thấy Hà Bạng có ở đây, nó ít nhiều có chút thất vọng, lại nhìn thấy bộ dạng u ám sầu thảm của Vu Diễm chân nhân, khỏi khuyên nhủ vài lời: “Chân nhân, theo ta thấy, nay Tri quan phục hồi rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh, chừng là vì kích thích chưa đủ. Từ trước tới giờ ngài ấy là người căm ghét cái ác như kẻ thù, nếu như giờ nhìn thấy kẻ xấu, chừng đùng cái, tức quá bật dậy cũng nên!”.
Vu Diễm chân nhân có thiện cảm với Hà Bạng, nên lại càng có thiện cảm với nó - Nhiệm vụ của đạo môn vốn dĩ là trừ ma diệt quái, sao lại có thể làm bạn cùng vật được? Nên ông coi như chưa từng nghe thấy những lời Hà Vi .
Cũng may là da mặt của Hà Vi thuộc loại mỏng, nên cũng để ý đến nữa, nó hỏi: “Thanh Huyền, sư phụ của ta đâu?”.
Thanh Huyền coi nó như là sư đệ, nên thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều: “Sư… khụ, gần đây bệ hạ thường có ở đây, hình như là thu thập linh khí. Ngươi ra sau núi xem thử xem”.
Hà Vi ừ tiếng rồi bò ra sau núi, cái đuôi rắn cong vểnh lên cao vẫn còn treo con cá khô.
Sau khi Hà Vi khỏi, Thanh Huyền thấp giọng : “Chân nhân, vãn bối thấy những lời Hà Vi cũng có lí, chừng kích thích sư phụ chút… sư phụ tỉnh lại chăng?”.
Vu Diễm chân nhân cũng chẳng còn cách nào khác, có bệnh phải vái tứ phương, ông khẽ thở dài tiếng, chỉ cần đừng quá bừa bãi cứ thử xem sao. Thế là đám tiểu đạo sĩ nghĩ ra đủ những chuyện có thể kích thích được Dung Trần Tử. Đầu tiên là Thanh Huyền mở rộng cửa, thét lên từ đằng xa: “Sư phụ, sư phụ, ang nước trong thiện đường của chúng ta bị cháy rồi, sư phụ người mau tỉnh dậy !”.
Sau đó Thanh Tố theo sát: “Sư phụ, sư phụ, Minh xà lại xuất ăn thịt người rồi!”.
Tiếp nữa, Thanh Vận xông vào: “Sư phụ, sư phụ, quan phủ muốn mua lại Thanh Hư quan để mở tiệm mát xa chân…”.
Cứ lặp lặp lại mãi như vậy, Dung Trần Tử vẫn tỉnh.
Có hôm, Hà Bạng tranh thủ ngoài trời có ánh nắng ấm áp, bèn chuyển Dung Trần Tử ra ngoài sân phơi nắng. Nàng ngồi bên ao nghịch nước, những bông hoa sen hái trộm từ chỗ Nam Hải Quan về trồng trong ao quanh năm tàn. Hà Bạng ngồi cùng Dung Trần Tử bên bờ ao lúc, nhìn xung quanh thấy có ai, liền bắt đầu len lén cởi hết quần áo ra. Da thịt nàng mềm mịn, vốn dĩ thích bị bó buộc vào mấy thứ váy áo này, giờ có ai quản thúc, nên lại càng kiêng kị gì, huống hồ thời tiết ấm áp, có nước có ánh mặt trời, khiến nàng muốn ngâm nước. Nàng ghé lên người Dung Trần Tử, nhìn trái nhìn phải : “Chàng vẫn tỉnh đúng ?”. Đương nhiên Dung Trần Tử có chút phản ứng nào, Hà Bạng dứt khoát mắc váy áo lên người : “Vậy chàng giúp ta ôm đống quần áo này ”.
Chỉ vài ba động tác nàng cởi hoàn toàn sạch , giống như chú cá lặng lẽ trầm mình xuống nước. Ở dưới nước vui vẻ bơi lội lúc, nàng liền nhô lên, ánh mặt trời màu vàng nhạt hòa cùng vẻ lấp lánh của nước, phủ lên người nàng vầng sáng hiền hòa êm dịu. Mái tóc đen dài như tơ vì ướt nước, nên dính sát vào cơ thể, đen trắng giao nhau, càng tôn lên làn da mịn màng như ngọc. Nàng duỗi lưng, mũi chân chạm lên đóa hoa sen, hai tay bấm niệm khẩu quyết chậm rãi bắn ra những hạt minh châu còn mượt mà đầy đặn, trong suốt hơn cả trân châu. Những viên minh châu tay nàng, ánh mặt trời xung quanh dường như cũng bị nó hấp dẫn, từ từ rót vào bên trong nó, luồng sáng của nó lưu chuyển, màu sắc sặc sỡ.
“Hà Phán!”. Hà Bạng mải hấp thu tinh hoa của mặt trời, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hét đầy giận dữ. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc ghế mây là Dung Trần Tử với khuôn mặt đầy tức giận: “Nàng… giữa ban ngày ban mặt, nàng lại ăn mặc thành ra thế kia! Để người ta nhìn thấy biết làm sao hả?”.
Hà Bạng thu lại nội đan, nghiêng đầu nhìn : “Ăn mặc thành ra thế nào? Ta ràng là mặc gì mà!”.
Dung Trần Tử lâu rồi chưa hoạt động, nên được nhanh nhẹn lắm. Vất vả lắm mới đứng được lên, tức đến phát run chỉ tay vào Hà Bạng: “Nàng lên ngay cho ta! Mau mặc quần áo cho tử tế vào!”.
Hà Bạng đứng đóa hoa sen hề nhúc nhích, tất cả giống như giấc mơ vậy, nàng sợ rằng mình chỉ khẽ cử động thôi tỉnh lại, sau khi tỉnh lại rồi Dung Trần Tử vẫn nằm ở ghế, để mặc nàng lay gọi đủ mọi cách, cũng chịu năng gì.
Dung Trần Tử lại gọi tất cả những người khác đến, đầu tiên là Ngọc Cốt canh ở bên ngoài, nàng ta lao vào giọng còn lớn hơn: “Tri quan! Tri quan! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”.
Dung Trần vẫn ôm váy áo của Hà Bạng trong lòng, chỉ sợ tiếng của Ngọc Cốt lôi kéo những người khác tới, nên càng nhớn nhác hổn hển, cũng dám to, chỉ hạ thấp giọng xuống lên lớp: “Ta vừa mới tỉnh, nàng lại muốn làm cho ta tức chết có phải ?”.
Hà Bạng nheo mắt nghĩ lát, cuối cùng nhàng nhảy đến bên bờ ao, Dung Trần Tử vội vàng lấy áo choàng bao nàng lại. Sau đó Thanh Huyền, Thanh Tố chạy tới, cả hai người cũng màng đến lễ nghi, ôm chầm lấy Dung Trần Tử, chỉ gọi được mỗi tiếng sư phụ, rồi thốt nổi lên lời nữa.
Tiếp đến Diệp Điềm cũng lao đến, toàn bộ Thanh Hư quan đều bị kinh động. Nhưng Dung Trần Tử lại bận lòng chuyện khác: “Quay về phòng cho ta, lập tức mặc quần áo tử tế vào!”. Hà Bạng quay đầu chạy thẳng về phía phòng ngủ, Dung Trần Tử vội vàng bổ sung thêm câu: “Vào mật thất thay!”.
Vu Diễm chân nhân nghe được tin, cũng vội vàng chạy tới, Dung Trần Tử để mặc cho bọn họ vây quanh, lần này tỉnh lại, mọi người ai cũng có rất nhiều chuyện muốn . Dung Trần Tử thấy Vu Diễm chân nhân và Diệp Điềm tiều tụy vô cùng, bất giác trong lòng ngập tràn chua xót áy náy. quỳ xuống dưới chân Vu Diễm chân nhân, : “Vãn bối bất tài, khiến chân nhân phải lo lắng rồi!”.
Vu Diễm chân nhân đưa tay ra đỡ dậy, hốc mắt nóng lên: “ sao là tốt rồi! sao là tốt rồi!”.
“Sư ca!”. Diệp Điềm ôm chặt lấy , nước mắt thấm ướt cả quần áo . Dung Trần Tử vỗ lên lưng nàng, cũng giọng trấn an: “ sao rồi, quãng thời gian qua… làm khổ mọi người rồi”.
Mọi người vẫn còn muốn nhiều, nhưng vì lo lắng cho cơ thể , nên Vu Diễm chân nhân liền xua hết những người còn lại ra: “Ngươi tự mình vận khí , kiểm tra xem cơ thể có gì khác thường ?”.
Dung Trần Tử gật đầu, Vu Diễm chân nhân liền ra khỏi cửa, tiện tay khép luôn cánh cửa lại.
Dung Trần Tử lập tức ấn lên bức tranh núi cây tùng trong phòng, bước xuống mật thất. Hà Bạng vẫn được bọc trong bộ quần áo ngồi giường, trước mặt là đống quần áo lộn xộn, Dung Trần Tử cau mày: “Sao vẫn chưa thay xong?”.
Hà Bạng cực kì tủi thân, : “Người ta nghĩ xem bộ quần áo là đẹp nhất mà!”.
Trái tim Dung Trần Tử lập tức trở nên mềm mại vô cùng, tiến lên trước ôm chặt Hà Bạng vào lòng: “Tiểu Hà mặc gì cũng đẹp, mặc cái gì cũng là đẹp nhất!”.
Rất lâu, rất lâu sau, Hà Bạng mới ôm lại : “Tri quan, chàng nữa chứ?”.
“ nữa”. Dung Trần Tử nhàng thơm lên trán nàng: “ bao giờ nữa”.
Hà Bạng há miệng hung hăng cắn lên đầu vai cái: “Nếu như lần sau chàng còn dám bỏ nữa, trước khi ta dùng kiếm lấy mạng chàng”.
Trái tim Dung Trần Tử như bị kim châm: “Khờ quá”.
Dung Trần Tử vừa mới tỉnh lại, đạo môn, bạn bè cũ, thiện nam tín nữ tới thăm hỏi nhiều kể hết. Tinh thần của Vu Diễm chân nhân cũng đột nhiên phấn chấn hẳn lên, bọn họ trước sau vẫn lo lắng cho thân thể của Dung Trần Tử, nên chặn mọi người ngay từ ngoài cửa.
Sức khỏe của Dung Trần Tử còn gì đáng ngại nữa, nhưng cũng rất ít gặp khách khứa. Gần đây, Hà Bạng phá lệ kè kè bên cạnh . Có lần cọ rửa vỏ trai cho nàng, bỗng giật mình nhận ra nàng gầy nhiều quá, ngay cả vỏ trai cũng hẳn . Trong lòng thầm hoảng sợ, mới để ý buổi tối nàng ngủ được ngon, dạo này ăn uống cũng rất ít.
Dung Trần Tử sắp xếp cho Thanh Vận ngày nào cũng làm những món sở trưởng, cũng giả vờ coi như thấy Ngọc Cốt làm những món mặn, nhưng nàng vẫn ăn nhiều như trước, ngày nào cũng dính lấy người , thấy lúc thôi cũng chạy tìm kiếm khắp nơi.
Đêm khuya yên tĩnh, nàng trở mình mãi vẫn chịu ngủ. Dung Trần tử ôm nàng vào lòng, dịu dàng trấn an: “Ta ở đây, ngủ ”.
Hà Bạng dẩu môi: “ ngủ được, có phải ta ngủ rồi, chàng cũng ngủ, sau đó chàng lại tỉnh lại nữa ?”.
Dung Trần Tử duỗi tay ra cho nàng liếm: “Phải làm sao mới chịu ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ?”.
Hà Bạng ôm lấy cổ , đôi mắt tròn xoe mở to nhìn : “Hay là ta ăn luôn chàng nhỉ? Nuốt xuống bụng rồi, khỏi phải lo nghĩ nhiều”.
Dung Trần Tử cởi nút cổ áo, lật người đè nàng xuống, cách rất hào phóng: “Vậy ăn ”.
Ngọn đèn trong phòng tắt phụt, rất lâu rất lâu sau truyền ra giọng của Hà Bạng: “Ý ta là dùng cái miệng ở mặt để ăn cơ mà, đáng ghét!”.