Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương (3)
Có lẽ do hình dáng tiện cho việc lại, nên tất những con trai nước đều rất lười. Cho dù là quái tu luyện suốt hơn bốn ngàn năm như Hà Bạng cũng thể sửa được tập tính này. Vì thế trong tình hình thức ăn đầy đủ dồi dào như nay, Hà Bạng rất ngoan ngoãn, cơ bản là hề ra ngoài, ăn no xong là ngủ.
Hàng ngày sau khi hoàn thành pháp cúng tế xong Dung Trần Tử tới thăm nàng, nhìn thấy nàng ngủ say bao giờ quấy rầy. Thuần Vu Lâm cũng thường xuyên tới đây, nhưng chỉ đơn giản là đưa chút thức ăn. Lần nào Ngọc Cốt cũng lo sợ hai người họ chạm mặt, nhưng cứ như thể giữa hai người có thỏa thuận từ trước, cả hai chưa từng đụng mặt nhau.
Nàng mơ hồ cảm nhận được Thuần Vu Lâm của bây giờ rất khác so với ngày trước, của bây giờ từ sâu trong tận xương tủy luôn toát ra luồng hơi thở dị, khiến nàng cảm thấy có nỗi sợ hãi thể giải thích được. Nhưng sau khi suy nghĩ rất cẩn thận, lại biết được loại cảm giác bức bách này từ đâu mà ra - của bây giờ vẫn giống như trước kia, luôn dịu dàng khi chuyện với nàng, tuy rằng có cử chỉ thân mật nào, nhưng mỗi khi mở miệng, ngay cả con ngươi cũng mang theo thần thái ấm áp ôn hòa.
Bất kể là ban ngày hay đêm tối, dưới đầm nước sâu này luôn luôn yên tĩnh tiếng động, những tia sáng thể chiếu tới nơi xó xỉnh tối tăm này được, bên trong thạch động chỉ có ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ những viên trân châu lấp lánh. Hà Bạng bỗng kêu lên tiếng sợ hãi rồi ngồi bật dậy, Ngọc Cốt nghe thấy tiếng động, liền chạy vào hầu hạ. Nhìn thấy dáng vẻ vừa choàng tỉnh sau cơn ác mộng của nàng, Ngọc Cốt cũng dám hỏi nàng mơ thấy những gì, đành pha bát đường cho nàng.
Hà Bạng uống hết bát nước đường, rồi lại chui vào vỏ nhắm nghiền hai mắt lại. Trong lòng nàng chợt thấy trống rỗng, bỗng dưng bắt đầu thấy nhớ Dung Trần Tử, nàng sống suốt hơn bốn nghìn năm, chưa từng biết tương tư thứ gì. Từ sau quãng thời gian chia li để Dung Trần Tử chủ trì Quốc tiếu, dần dần nghiệm ra được cảm giác này. Giờ nằm trong vỏ trai trằn trọc ngủ được, bất giác lại nhớ tới lồng ngực dày rộng ấm áp, cánh tay khỏe mạnh có lực của Dung Trần Tử, cùng mùi thịt thơm từ lòng bàn tay mềm mỏng như tổ kén khiến người ta thèm đến cả nước dãi ấy…
Nhưng nàng cũng biết giờ thể bảo Dung Trần Tử tới được, tự nàng chạy từ Thanh Hư quan đến đây, Dung Trần Tử vô cùng nhân nhượng với nàng rồi, đoán được rằng nàng ở trong Quan phải chịu nhiều điều tủi thân rất lớn, nên trong lòng luôn áy náy bất an. Nếu giờ nàng mở lời, ngay trong đêm Dung Trần Tử nhất định lao tới, hơn thế còn ở bên nàng đến tận sáng, nhưng ngày mai vẫn còn công việc phải xử lí, vậy cực kì mệt mỏi.
Nàng trở mình liên tục, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa mở mắt ra phát khuôn mặt Dung Trần Tử cách mình quá ba thốn, cánh môi ấm nhuận lướt lên má nàng. Hà Bạng dụi dụi mắt hỏi: “Tri quan, sao ngươi lại tới đây?”.
Dung Trần Tử ở người nàng khẽ nở nụ cười đáp, chỉ từ từ hôn lên môi, lên cằm của nàng, sau đó hôn đến cổ, Hà Bạng thoải mái rên lên khe khẽ. Đột nhiên, từ sau gáy của Dung Trần Tử bỗng thò ra đầu của con rắn gớm ghiếc! Trong lòng Hà Bạng cả kinh, chợt giật mình tỉnh giấc, mới phát ra mình nằm mơ thấy ác mộng.
Bốn mươi chín ngày tổ chức Quốc tiếu, ngắn cũng hẳn là ngắn, dài cũng hẳn là dài. hôm, lúc Hà Bạng vừa mở vỏ trai ra, phát Diệp Điềm, Trang Thiếu Khâm và mọi người đều ở đây, nàng dụi dụi mắt, giọng điệu lười biếng: “Ngọc Cốt, sao ngươi đánh thức ta dậy?”.
Mọi người phì cười, Ngọc Cốt vội vàng chạy tới đỡ nàng: “Gọi suốt nửa canh giờ mà người đâu có chịu dậy…”.
Quãng thời gian diễn ra Quốc tiếu khiến mọi người đều vô cùng vất vả, nên bữa cơm này đương nhiên phải khao thưởng hậu hĩnh cho cái bụng mới được. Trang Thiếu Khâm rất quen thuộc với nơi này, bèn dẫn bọn họ đến tòa tiểu lầu màu xanh biếc, có cái tên rất đặc biệt, Dê giẫm vườn rau.
Hà Bạng vừa mới tỉnh ngủ, nên vẫn để Diệp Điềm ôm, người trai vừa vừa thầm chuyện. Nhưng vừa vào đến sân vườn Hà Bạng liền nổi cáu, tên tiểu nhị chặn đoàn người lại, nhìn thấy bọn họ khí độ bất phàm, nên thái độ cũng còn có chút khách khí: “Ôi, các vị khách quan, được mang nguyên liệu nấu ăn của mình vào trong tiểu điếm đâu, con trai này…”.
Hình như cũng chưa từng thấy con trai nào lớn như vậy, bèn thò ngón tay ra chọc chọc, Hà Bạng liền ra sức kẹp cho cái, thiếu chút nữa là kẹp đứt luôn đầu ngón tay của rồi.
Lúc thức ăn được mang lên Hà Bạng vẫn mải mách tội với Diệp Điềm, liệt kê những “hành vi độc ác” của Vu Diễm chân nhân ra từng chuyện từng chuyện , bình thường mọi người đều coi Vu Diễm chân nhân là bậc trưởng bối, nào dám bình luận hành động của ông là phải. Nay nghe Hà Bạng thêm mắm dặm muối cách vô cùng khoái chí, khỏi nín cười nghe lén.
Dung Trần Tử ôm nàng, giọng cắt ngang: “ được bừa!”.
Ngọc Cốt vốn dĩ đứng hầu ở bên cạnh, giờ mọi người đều ngồi xuống cả, chỉ còn lại mình nàng ta đứng đó, Hà Bạng được Dung Trần Tử ở bên cạnh bón canh, nên nàng cũng giúp được gì. Dung Trần Tử bèn nâng cằm lên : “Ngồi xuống , ở đây có ta rồi”.
Ngọc Cốt dám động đậy, lại liếc nhìn Hà Bạng, Hà Bạng chỉ cần có người bón, quan tâm xem người bón là ai, nên Ngọc Cốt bèn ngồi xuống chỗ bên cạnh Thanh Huyền, Thanh Tố.
Lúc ấy cả đoàn người mới bắt đầu ăn cơm.
Nhưng rất nhanh Hà Bạng phát ra cái tên Dê giẫm vườn rau đúng là lừa người: “Ở đây căn bản có thịt dê! Ngay cả cọng lông dê cũng chẳng có nữa là!”.
Mọi người đều phá lên cười, Dung Trần Tử đút cho nàng miếng váng đậu được làm rất khéo: “Ở đây chỉ có thức ăn chay thôi, ta dặn tiểu nhị đặt mua ở chỗ khác rồi, nào, nếm thử miếng váng đậu này …”.
Phía bên này vẫn ăn cơm vô cùng vui vẻ, phía bên kia có đạo đồng vội vã tìm đến. Cũng đợi mọi người gì, cúi xuống thầm vào tai Trang Thiếu Khâm. Trang Thiếu Khâm càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng xoắn lại thành cái mụn cóc. nhìn về phía Dung Trần Tử, rất lâu sau mới : “Trong cung xảy ra chuyện rồi”.
Ngay cả Hà Bạng mải ăn miếng nấm hoa cũng phải xoay vỏ qua nhìn.
Trang Thiếu Khâm dẫn mọi người vào cung, đương nhiên gặp phải bất cứ ngăn cản nào. Nhưng con đường mà cả đoàn người lại phải là con đường dẫn đến chính điện. Tên tiểu thái giám dẫn đường phía trước đưa mọi người qua cánh cửa ở phía sau hoàng cung. Dung Trần Tử ôm Hà Bạng sánh vai bên cạnh Trang Thiếu Khâm.
Phía trước vốn dĩ là ngự hoa viên, rẽ tiếp vào cái cổng vòm, trước mặt là thiên điện, xem cách bày biện chỗ này giống như nơi có người ở, nhưng vẫn được quét tước vô cùng sạch .
Dung Trần Tử toan hỏi, tên thái giám ngẩng đầu lên nhìn Trang Thiếu Khâm, run rẩy xoay ngọn đèn bức tường bên cạnh từ trái sang phải. lâu sau, bức tường bên phải khẽ vang lên tiếng động, rồi để lộ ra cánh cửa cao cỡ người lớn. Cánh cửa cũng được đúc bằng đồng thau, tên thái giám dẫn đường lấy chìa khóa mở cánh cửa ra, bên trong lại là căn phòng tối. Trang Thiếu Khâm liền bước xuống bậc thang trước, giọng điệu bình tĩnh: “Đây là địa lao của hoàng cung”.
Dung Trần Tử gật đầu, rất nhiều chuyện trong hoàng cung được phong tỏa, nên căn địa lao này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Cũng chỉ có khoảng hai mươi bậc thang, nhưng mỗi bậc đều có thiết kế cơ quan bẫy ngầm, nếu như chưa được phép bước vào, người phía chạm vào những cơ quan này, nhất định lành ít dữ nhiều.
Hà Bạng ở trong lòng Dung Trần Tử ngáp cái, vỗ vỗ lên vỏ trai của nàng, nhưng lại chuyện với Trang Thiếu Khâm: “Nơi này sợ rằng đơn giản chỉ là địa lao, đúng ?”.
Trang Thiếu Khâm vừa ngước mắt lên nhìn , lập tức hiểu ra ngay: “Long mạch?”.
Việc này vô cùng trọng đại, nên Trang Thiếu Khâm cũng dám nhiều, chỉ cắm cúi thẳng.
Nơi này tuy được thiết kế dưới lòng đất, nhưng lại hề chật hẹp chút nào. Con đường chính lát bằng những phiến đá xanh, hai bên là phòng giam với những cánh cửa lớn bằng đồng thau dày nặng, bên có ô cửa sổ kích cỡ bằng lòng bàn tay, từ đó có thể quan sát được động tĩnh của phạm nhân bên trong. Phía dưới cũng có lỗ hổng cỡ miệng bát, có lẽ là chỗ để đưa cơm đưa nước vào.
qua cánh cổng sắt nữa, tên thái giám rẽ sang phía tay phải, dẫn mọi người vào căn phòng đá. Trong căn phòng này có mấy chiếc giường đá, bên có sáu bảy thi thể, toàn thân đều được quấn chặt bằng vải trắng, ngay cả chân cũng hề lộ ra ngoài.
Trang Thiếu Khâm nhìn thấy lá bùa Trấn thi tự tay dán lên cánh cửa là biết ngay có chuyện hay, nhưng đúng vào lúc tên thái giám lật tấm khăn trắng cái xác phía bên phải ra, khuôn mặt đột nhiên biến sắc - Phần đầu của cái xác bị chặt đứt, đặt bên cạnh cái cổ đầm đìa máu tươi, bên trong lồng ngực lộ xác rắn nền đen vân vàng!
Mọi người có mặt ở trường đều giật mình: “Minh xà vẫn còn sống?”.
Sắc mặt Trang Thiếu cũng rất nghiêm trọng: “Là Văn đại nhân”.
Tên thái giám run rẩy khẽ gật đầu: “Rạng sáng nay, biết vì nguyên nhân gì, Văn đại nhân bị giết chết ngay trong nhà. Người nhà vốn quá mức sợ hãi rồi, nhưng lúc thu dọn di thể, lại phát ra bên trong ngực của ông ấy có con rắn rất to! giờ đầu rắn vẫn còn kẹt ở bên trong. Thánh thượng sai đặt thi thể ở đây, đợi Quốc sư tới xử lí. Bọn nô tài bị dọa cho sợ phát khiếp…”.
Trang Thiếu Khâm muốn phải nghe những lời vô nghĩa của , bèn : “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước ”.
Dung Trần Tử giao Hà Bạng cho Diệp Điềm ôm, cúi người xuống quan sát cái xác kĩ hơn. Vị Văn đại nhân này tên là Văn Tòng Thư, kể ra cũng từng có duyên gặp mặt với Dung Trần Tử được lần. Ông ta làm quan đến chức Tham tri chính , là đại quan Tòng nhị phẩm, bình thường là vị quan thanh liêm, danh tiếng cũng rất tốt.
Dung Trần Tử đeo chiếc găng tay da ở bên cạnh vào, cũng để tâm đến chuyện máu tanh, lôi thân rắn từ lồng ngực của cái xác ra. Thân con rắn này to ước chừng bằng cổ tay người, nền đen vân vàng. Trang Thiếu Khâm rút con dao ở thắt lưng ra rồi cắt miếng thịt, nấu lúc mà miếng thịt bị xẻo ấy chỉ nhợt nhạt đôi chút.
đứng dậy, gật đầu đầy chắc chắn: “Đúng là Minh xà rồi, chỉ là ngờ Văn đại nhân bị trứng của Minh xà mượn khí hóa thành”. suy nghĩ rất lung mà sao hiểu được: “Lẽ nào là giết Văn đại nhân , rồi mạo danh thay thế?”.
Dung Trần Tử liếc nhìn cái đầu người đầm đìa máu tươi : “Là ai giết chết con rắn này vậy? Theo ta thấy, người nó có vết thương nào khác, cũng có dấu vết của việc phá rách cơ thể chui ra, là ai nhìn ra được chân thân của nó và lại có thể dễ dàng ra tay giết chết nó như vậy?”.
Cả đoàn người vẫn còn thấy khó hiểu, Diệp Điềm dũng cảm : “Vậy để muội tới nhà Văn đại nhân xem thử?”. Dung Trần Tử gật đầu, Hà Bạng đột nhiên kẹp lấy vạt áo Diệp Điềm, : “Điềm Điềm, ta muốn quay về cái vườn rau gì gì đó, ta đói rồi”.
Diệp Điềm cũng sợ nàng bị đói, vội dặn dò Ngọc Cốt: “Vậy các ngươi quay về quán Dê giẫm vườn rau trước , đợi ta xử lí xong chuyện ở đây tới đó”.
Ngọc Cốt vâng lệnh, nhận lấy Hà Bạng ôm vào lòng, hành lễ với mọi người xong liền bước ra khỏi căn phòng đá, theo tiểu thái giám xuất cung. Ra khỏi cửa cung rồi, Ngọc Cốt ôm Hà Bạng về hướng tiểu lầu Dê giẫm vườn rau, nhưng được nửa đường, đột nhiên Hà Bạng khẽ : “Tới núi Lăng Hà hướng nào?”.
Ngọc Cốt thoáng ngẩn người, sau đó chỉ đường, rồi đột nhiên trước mắt như hoa lên, cả người đau đớn như bị dao cắt. Nhưng nàng vẫn sống chết ôm chặt lấy Hà Bạng, lúc mở mắt ra hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm: “Đây, đây, đây…”.
Trước mắt là non xanh nước biếc, có tiếng chim hót, có mùi hoa thơm, giống y hệt như là núi Lăng Hà. Giọng điệu của Hà Bạng vô cùng nghiêm trọng: “Đến Cửu Đỉnh cung”.
Ngọc Cốt được tái sinh lại lần nữa, nên quả cũng có chút sức lực, chỉ thoáng chốc ôm Hà Bạng leo được đến Cửu Đỉnh cung. Tên đệ tử đứng canh ngoài cổng nhìn thấy hai người đến, thoáng nghi ngờ, Hà Bạng cũng dài dòng lôi thôi, liền độn thủy vào trong.
Người phát ra bọn họ đầu tiên chính là Dục Dương chân nhân, ông ta tay cầm kiếm, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: “Kẻ nào dám xông vào đây?!”.
Ngọc Cốt biết phải trả lời sao, Hà Bạng hóa thành hình người, bỏ qua mấy màn hàn huyên khách sáo, hỏi thẳng: “Hành Chỉ chân nhân giờ ở đâu?”.
Dục Dương chân nhân đương nhiên cũng nhận ra nàng, liền thu kiếm lại, giọng điệu vẫn thân thiện cho lắm: “Hải hoàng bệ hạ đến đây là có ý gì?”.
Hành Chỉ chân nhân bế quan, chính giữa nền đất trong mật thất là bức hình bát quái rất lớn, ông ta khoanh chân ngồi ở ngay tâm bát quái trông như lão tăng nhập định, đầu cây trâm bạc giữ búi tóc, cả người mặc đạo bào chỉnh tề như mới. Lát sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy góc áo đỏ rực như lửa, ông ta chầm chậm ngẩng đầu lên, con ngươi co lại bé bằng đầu kim. Thời gian quá lâu, khiến ông ta còn quen với việc xưng hô giống như nhiều năm trước nữa rồi, chỉ lạnh lùng : “Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.
Người vừa tới chính là Thuần Vu Lâm bị Minh xà chiếm mất thân thể, năm ngón tay của nhón mấy cọng cỏ thi [1] chiếc bàn dài đặt trong phòng, tiếng cười tuy êm dịu, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ nguy hiểm như dòng nước xiết: “Làm người nhiều năm nay, học được cả cách vong ân bội nghĩa rồi cơ đấy”.
[1] Cỏ thi là loại cỏ chuyên dùng trong bói toán ngày xưa bằng cách sắp xếp chúng theo quy tắc riêng, sau này người ta đơn giản nó bằng cách gieo đồng xu.
Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi khoanh chân, nhưng đáy mắt rũ bỏ vẻ kinh sợ lúc trước, ngượi lại còn lộ ra vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Kể từ lúc đầu khi quyết định ở hẳn trong Cửu Đỉnh cung, ta biết có ngày hôm nay. Nhiều năm qua ta vẫn luôn lo sợ bất an, nhưng lúc này đây, trong lòng lại thấy rất thản nhiên”.
Năm ngón tay Thuần Vu Lâm khẽ dùng sức, mấy cọng cỏ trong tay liền bị nghiền thành bột: “Vậy hãy trả lại thứ ta ban cho ngươi ?”.
thò năm ngón tay thon dài tinh tế ra, Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi im bất động, từ từ nhắm chặt mắt lại.
“Đại Đạo có hình dáng, nhưng sinh ra và nuôi dưỡng trời đất; Đại Đạo có tình cảm, nhưng khiến cho mặt trời và mặt trăng hoạt động…”. Hơi thở của cái chết cận kề, nhưng lại đáng sợ như trong tưởng tượng. Ông ta niệm đoạn trong “Thanh tĩnh kinh”, chỉ cảm thấy rất tỉnh táo.
“Nếu như...”. Năm ngón tay lành lạnh lướt khuôn mặt của ông ta, nọc rắn trơn mịn, “Nếu như cho ngươi cơ hội nữa để tái sinh, ngươi cũng cần sao?”.
“ cần. Thứ ta nợ ngươi… xin hãy lấy lại ”. Hành Chỉ chân nhân mở hai mắt ra, sức lực của ông ta cũng chẳng phải cường đại gì, nhưng Minh xà trong cơ thể Thuần Vu Lâm đột nhiên phát ra con rắn con hèn mọn như con kiến ngày xưa, giờ còn bé như hạt bụi nữa rồi. Đôi con ngươi đẹp đẽ của có thêm đôi chút hoảng hốt, Hành Chỉ chân nhân nhìn hiểu được hoang mang của , ông ta cười nhạt, thần sắc ung dung: “ phải là có ý phản bội, chỉ là ta thích cái cảm giác được làm người… có thể yếu ớt, nhưng tuyệt đối ti tiện”.
“Vậy ta thành toàn cho ngươi”. Năm ngón tay của Thuần Vu Lâm khẽ gập lại, tay bóp chặt lấy cổ ông ta.
Chỉ với tay thể vặn gãy cổ Hành Chỉ chân nhân được.