1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Truyện này xuất bản từ tháng 9 năm nay mà @trthuy :th_51: Tớ mua ở tiki.vn đó, giảm giá 20-30% mà. :th_30:
      huyền yêu hòatrthuy thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương (1)
      [​IMG]
      thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất phải là giữa sống và cái chết, cũng phải là mỗi người phương, mà chính là khi ta đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại biết rằng ta chàng.


      Hà Bạng biết tông miếu - nơi diễn ra Quốc tiếu - ở đâu, nhưng Ngọc Cốt dù gì cũng sống ở nhân gian mười mấy năm, biết có thể hỏi. Vậy là hai người cứ vừa vừa hỏi, trừ quãng thời gian Hà Bạng dừng lại ăn ăn uống uống dọc đường, cộng với việc Ngọc Cốt hỏi nơi Hà Bạng vừa Độn thủy ra, tổng cộng mất sáu ngày. Sau sáu ngày, Ngọc Cốt lại hỏi đường tiếp, phát ra Hà Bạng Độn thủy quá lố, nên cả hai lại vòng vèo thêm ba ngày nữa.

      Sau chín ngày, cuối cùng hai người đến được nơi cần đến. Xung quanh người chật như nêm, có thị vệ mặc áo giáp mang đao, có sĩ được mời tới tham gia Quốc tiếu, cũng có người dân đến góp vui.

      Hà Bạng đảo đảo lại khắp xung quanh, lần này nàng phá lệ tham ăn nữa. Thời tiết nóng nực, Ngọc Cốt che ô cho nàng, còn mua thêm cả nước mát. Vì thánh giá đích thân tới dự, nên thủ vệ ở tông miếu rất nghiêm ngặt, người tới dự cũng chỉ đứng nhìn từ xa.

      Hà Bạng dẫn theo Ngọc Cốt len lỏi giữa đám đông, thầm lặng lẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng thiếu ánh mắt của bao kẻ háo sắc định mon men tiến đến sàm sỡ. Đối với loại người lưu manh ấy, Ngọc Cốt cũng hiểu biết được ít nhiều: “Chủ…”. Chưa hết lời, nàng lại nghĩ giờ mà gọi hai tiếng “chủ nhân” này trước mặt người khác có hơi kì quặc, nên nàng dứt khoát sửa lại rằng: “Tiểu thư, cẩn thận đừng để bọn họ chạm vào người!”.

      Hà Bạng vẫn vô tư hỏi lại: “Tại sao?”.

      Hà Bạng , có người vuốt mạnh lên cánh tay nàng, nàng chưa bị người ta sàm sỡ bao giờ, còn nghi hoặc hiểu gì, đột nhiên bàn tay khác lại thò tới định sờ lên người nàng! Nàng lập tức biến ra vòng tròn sóng nước bảo vệ cơ thể, Ngọc Cốt tranh thủ giải thích: “Là hành động của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp …”.

      Hà Bạng nghe xong, liền dứt khoát thu vòng sóng nước về, chen lên tiếp. Ngọc Cốt ngăn được, nên chẳng bao lâu cả hai chen lên tít . Hai nàng ướt đẫm mồ hôi, Hà Bạng uống ngụm nước mát, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Dung Trần Tử đầu đội mũ cửu ngọc vân, người mặc áo tiên vây cá, eo thắt dây lưng ngọc phiêu phong, chân giày bộ vân tiên, khí thế nghiêm nghị, khiến người khác dám nhìn thẳng.

      Nhưng Hà Bạng lại dám nhìn thẳng!

      Nàng reo lên tiếng, dang hai tay lên lao về phía trước: “Tri quan!”.

      Đó cũng chính là lúc buổi lễ diễn ra, Dung Trần Tử cầm thẻ ngọc bấm khẩu quyết chuẩn bị khai đàn, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám đông. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng biết có gì đó ổn, tuy lúc ấy đám đông chật cứng, nhưng bóng dáng Hà Bạng trong bộ váy áo màu vàng nhạt vô cùng bắt mắt, ba người dường như chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra được ngay.

      Dĩ nhiên, Diệp Điềm rất ngạc nhiên: “Cái này… lúc muội nàng ấy vẫn còn ngoan ngoãn ở trong Quan cơ mà, sao lại chạy tới đây thế kia?”.

      Hà Bạng ra sức chen lên phía trước, da thịt nàng vô cùng trơn mịn, nên chẳng bao lâu sau chen được ra khỏi đám đông. Đám đông liền trở lên nhốn nháo, lập tức có ngay quan binh xông tới cản lại. Nhưng nhìn thấy dung mạo nàng xinh đẹp dị thường, nên cũng có hành động thô lỗ, chỉ quát: “Lui xuống, được ồn ào!”.

      Hà Bạng vừa nhìn thấy Dung Trần Tử, nhất thời cảm thấy tủi thân vô cùng: “Tri quan! Hu hu hu, lão già đó cho ăn, còn mắng người ta… hu hu hu hu…”.

      Thời tiết nóng nực, nàng chen lấn cả người đầm đìa mồ hôi, nên giờ khóc lóc thực trông rất đáng thương. Tâm tư Dung Trần Tử lập tức rối loạn hoàn toàn, ngay cả Hoàng đế ngồi ghế rồng cũng nhận thấy có điều gì đó: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

      Trang Thiếu Khâm đứng bên cạnh ông ta vội vàng đáp lời: “ có gì đâu ạ, có dân nữ ồn ào gây chuyện, bần đạo xem thử”.

      xong, sải bước xuống, vừa vừa ngừng ra hiệu với Dung Trần Tử mau khai đàn.

      Dung Trần Tử nhìn thấy Hà Bạng đứng giữa đám đông, nàng khóc lóc mãi thôi, binh sĩ xung quanh cầm đao đuổi nàng . rất sợ đống vũ khí sắc nhọn ấy làm nàng bị thương, cũng may Trang Thiếu Khâm nhanh chóng bước tới. tập trung lại khai đàn, Hà Bạng thấy tới ôm mình, liền càng khóc lóc càng thương tâm hơn.

      Bậc đế vương ở đây, Trang Thiếu Khâm cũng dám nhiều lời với nàng, đành giọng dặn dò Ngọc Cốt: “Ở phía nam thành có khách quán tên là Thông Nguyên, dẫn nàng ấy tới đó trước , cứ tên của ta ra, có người sắp xếp ổn thỏa, những chuyện khác đến tối kĩ càng hơn”.

      “Tri quan!”. Hà Bạng gào lên nức nở, đàn tràng Dung Trần Tử bái lạy ngũ phương, hề quay đầu lại, giống như hề quen biết nàng.

      Ngọc Cốt kéo tay áo Hà Bạng, thấp giọng dỗ dành: “Tiểu thư, chúng ta thôi. Thời tiết nóng bức, mà ở đây lại có quá nhiều người”.

      Đôi mắt to tròn của Hà Bạng ầng ậc nước, Trang Thiếu Khâm dặn dò đám binh sĩ xung quanh: “Trước mặt thánh đàn được vô lễ, đưa người ra ngoài là được rồi”.

      Đám binh sĩ cúi người hành lễ, cũng xô đẩy nữa, mà đưa bọn họ ra khỏi đám đông. Dung Trần Tử vẫn tiếp tục làm pháp , nhưng lúc Trang Thiếu Khâm quay về liền liếc nhìn cái, Trang Thiếu Khâm hơi gật gật đầu, ra hiệu cứ yên tâm.

      Thực tế suốt cả buổi chiều Dung Trần Tử thể yên tâm được, cố gắng gượng đến chạng vạng tối khi buổi pháp kết thúc, nhưng Thánh thượng lại muốn luận đạo pháp với . Trái tim rối như tơ vò thế này, còn tâm trí đâu mà luận đạo?

      Trang Thiếu Khâm đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của Dung Trần Tử, nhưng giờ điều băn khoăn lại hoàn toàn khác. Tranh thủ lúc thay quần áo, lại gần Dung Trần Tử : “Sư huynh, giờ cả huynh và đệ đều thể rời khỏi đây. Buổi tối, đành bảo Diệp Điềm đến xem thế nào vậy. Bất luận xảy ra chuyện gì, giờ nàng ấy an toàn ở đây rồi, huynh cũng đừng lo lắng quá. Thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt, đây vốn là thời cơ rất tốt để Thanh Hư quan được vinh hiển, nhưng khi việc huynh ra ngoài gặp gỡ riêng tư với nàng ấy bị kẻ xấu truyền đến tai Thánh thượng, sợ rằng đảo ngược tình thế mất”.

      Sao Dung Trần Tử lại hiểu những đạo lí đó chứ, chỉ là thực thể yên tâm. Trang Thiếu Khâm cũng đành lựa lời khuyên nhủ: “Dù gì nàng ấy cũng là đại đắc đạo, sư huynh nên lo lắng quá mức như vậy. Trong khách quán Thông Nguyên có người của đệ, chăm sóc cho nàng ấy chu đáo, huống hồ, tối nay có sư muội đến đó, huynh đâu cần phải bận tâm nữa”.

      Dung Trần Tử thở dài: “Phải nhanh lên mới được, nàng ấy ham chơi, chỉ sợ là chịu ngoan ngoãn ở trong khách quán đâu”.

      Trang Thiếu Khâm đương nhiên vâng lời: “Sư huynh gặp mặt Thánh thượng trước , đệ tìm sư muội”.

      Dung Trần Tử đàm đạo với Hoàng thượng đến tận đêm khuya, Trang Thiếu Khâm đương nhiên cũng phải tiếp chuyện cùng, còn Diệp Điềm lại mãi chưa thấy về. Dung Trần Tử lòng như có lửa đốt, cũng may mà có Trang Thiếu Khâm gánh vác hộ, nên mới lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm.

      Giờ Tí qua đến quá nửa, Diệp Điềm mới vội vã trở về, việc đầu tiên là tìm Trang Thiếu Khâm: “Nàng ấy hề đến khách quán Thông Nguyên”.

      Trang Thiếu Khâm lập tức huy động hết tất cả mối quan hệ trong thành tìm kiếm suốt vòng, người cuối cùng nhìn thấy Hà Bạng chính là ông chủ quầy bán thịt dê xiên nướng.

      Cả hai người ai dám chuyện này cho Dung Trần Tử biết. Diệp Điềm giục Trang Thiếu Khâm tìm tiếp, Trang Thiếu Khâm cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Thuật Độn thủy của nàng ấy hóa xa thành gần, nháy mắt được đến ngàn dặm, dù ta có huy động tất cả mọi người tìm cũng khó mà thấy. Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định được sư huynh biết việc này, để huynh ấy yên tâm chủ trì Quốc tiếu mới là chuyện quan trọng”.

      Ngày thứ hai, quốc đô xảy ra chuyện, bàn tay của mấy người đàn ông thoạt đầu chỉ bị mắc bệnh thủy đậu, nhưng mới qua có hai khắc bắt đầu phù thũng, sau đó toàn bộ cánh tay đều sưng mọng lên. Trong số họ, có ít những người thuộc gia đình giàu có, mời cả danh y của quốc đô tới xem, nhưng ai đưa ra được cách chữa trị.

      Trang Thiếu Khâm nghe tin, nghi ngờ do bệnh dịch, nhưng sau khi tập trung mười mấy người bị bệnh lại, mới phát ra tất cả bệnh nhân đều là đàn ông, chỗ bị đau đều ở tay, chỉ khác nhau tay phải hoặc tay trái mà thôi. Bệnh lí tuy cổ quái, nhưng, hoàn toàn lây truyền phát tán. Trang Thiếu Khâm sử dùng bùa chú thử tìm hiểu, cũng thấy có phản ứng gì. Nhưng đến chiều hôm đó, da tay của mười mấy gã đàn ông này bắt đầu bong tróc, chảy ra nước trong, thậm chí còn thấy được màu trắng mờ mờ của cơ bắp trong lớp bọng nước.

      Sau khi truy hỏi lại, cuối cùng cũng có người ấp a ấp úng kể: “… Chuyện đến nước này, tiểu nhân cũng dám giấu Quốc sư nữa, hôm qua trong lúc tổ chức Quốc tiếu, tiểu nhân nhìn thấy nương vô cùng xinh đẹp, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, nhịn được sờ nàng ta cái… Tiểu nhân thề rằng chỉ sờ cái thôi. Lúc ấy, chỉ cảm thấy tay hơi ngưa ngứa, nhưng khi quay về tới nhà bắt đầu phát bệnh…”.

      ta vừa thú nhận xong, những người còn lại cũng nhất loạt thú nhận theo. Trang Thiếu Khâm vừa tức vừa buồn cười, cũng muốn để tâm đến bọn họ nữa, đành viết hai chữ lên bức thư báo cho bậc đế vương - Thần làm!

      Hà Bạng mất tích đến ngày thứ ba, Dung Trần Tử biết chuyện - Từ đầu đến cuối vẫn yên tâm, tranh thủ lúc Diệp Điềm dối là mình ở cùng Hà Bạng, liền cầu lấy bùa Truyền để chuyện với nàng.

      Trang Thiếu Khâm cũng hi vọng xa vời rằng giấu được lâu, chỉ lo khi Dung Trần Tử biết Hà Bạng lạc đường, còn tâm trí đâu chủ trì chuyện cúng tế. Nhưng ngờ sau khi biết được chuyện này, Dung Trần Tử lại hề lo lắng giống như trong tưởng tượng của : “Ta từng ấn lên người nàng ấy Đồng tâm sa, cứ tìm theo khí tức nhất định tìm thấy. Đợi đến tối ta Li hồn tìm”.

      Đồng tâm sa là loại pháp môn quen thuộc của người trong đạo môn khi muốn truy tìm tung tích ai đó. Nghe đến đây Trang Thiếu Khâm mới thở phào nhõm: “Sư huynh chịu sớm, vô duyên vô cớ khiến đệ bị phen hốt hoảng”.

      Diệp Điềm cũng an tâm hơn nhiều: “ lại cũng là do muội chu toàn, ràng biết Vu Diễm chân nhân có thiện cảm với nàng ấy, mà lại để nàng ấy mình ở trong Quan”.

      Dung Trần Tử xua xua tay : “Chuyện này liên quan gì đến muội, nghỉ ngơi trước , tự ta tìm nàng ấy”.

      Có Đồng tâm sa truy tìm theo khí tức, Dung Trần Tử gần như trong thoáng chốc tìm được nàng chịu nghe lời kia - Quốc đô có con hào, dòng chảy của nó hướng về phía đông, dòng chảy ấy quanh co ở chỗ núi đá, hình thành nên khung cảnh đào nguyên cây cỏ sông nước tươi tốt đẹp đẽ vô cùng. Đây cũng là nơi rất tuyệt để nam nữ thanh niên tới du xuân. Xung quanh có rất nhiều những sạp hàng bán rong, đồ ăn cũng rất nhiều. Thời tiết nóng nực, Hà Bạng lại lười vận động, nên làm cái động phủ trong tảng đá cực lớn dưới con vực sâu, vừa thoáng mát lại yên tĩnh còn có cả đồ ăn nữa. Nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nên định ở đây đến khi thu tới hạ rồi chuyển đến nơi khác.

      Lúc Dung Trần Tử tìm tới nơi Ngọc Cốt vừa mới hầu nàng ngủ xong, nhìn thấy Dung Trần Tử nàng ta liền thấy thấp thỏm bất an, chỉ biết cúi đầu : “Tri quan”.

      Dung Trần Tử đương nhiên có ý định làm khó nàng ta - Trước mặt Hà Bạng nàng ta chỉ là con thỏ, Hà Bạng muốn sao, nàng ta cũng chẳng thể ngăn được. Hang đá lớn lắm, nhưng vẫn thừa đủ cho ba bốn người ở. Dung Trần Tử thẳng vào trong, nhìn thấy bên trong động có cái bàn tròn rất to, cạnh bàn có đám bèo rong vô cùng tươi tốt.

      Lúc này, Hà Bạng chui vào nằm trong đống bèo rong ấy, vỏ trai khép chặt ngủ rất say. Dung Trần Tử lắc đầu đầy bất lực, cũng may Li hồn đến đây, bèn thi triển pháp thuật, chui vào trong vỏ trai của Hà Bạng.

      Bên trong vỏ trai tỏa ra luồng ánh sáng của trân châu êm dịu, Hà Bàng nằm ở chính giữa nhắn kiều, ước chừng chỉ hơn ba thước thôi. Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay bé xinh mềm mại của nàng, nằm xuống bên cạnh, nhàng thở dài: “Sao lại chạy lung tung đến đây thế này?”.

      Lúc đầu, Hà Bạng còn tưởng mình nằm mơ, lúc lâu sau ra sức chớp chớp mắt, thấy Dung Trần Tử ở bên cạnh mình, nàng lập tức nổi giận: “Ngươi để ý đến người ta, giờ còn tìm đến đây làm gì!”.

      Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, chậm rãi kéo nàng vào lòng. Pháp thuật của đạo gia đúng là thần kì, tuy chỉ có nguyên thần của tới đây, nhưng lại cứ như thực thể vậy: “Ta có lúc nào là để ý đến nàng chứ, chỉ là Quốc tiếu phải chuyện , nhất định thể qua quýt vội vàng được. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, vài ngày nữa chuyện cúng tế kết thúc ta đưa nàng quay về”.

      Hà Bạng chu cái miệng hồng hào mềm mại lên, nghiêng người sang bên hồi lâu, quay lưng về phía : “ quay về, bao giờ quay về nữa”.

      Dung Trần Tử nắm lấy bàn tay nhắn của nàng đặt lên ngực mình, cũng gì nhiều, mà cứ thế ôm nàng ngủ.
      Pe Mick, B.Cat, Anna♥2 others thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương (2)
      [​IMG]
      Sáng hôm sau, lúc Hà Bạng tỉnh giấc Dung Trần Tử mất rồi. Nàng vẫn còn nghi ngờ đêm qua mình nằm mơ, vừa hay Ngọc Cốt mang thức ăn vào rồi cho nàng biết: “Tri quan quay về tông miếu rồi, Tri quan buổi tối lại đến”.

      Cơn giận của Hà Bạng vẫn chưa nguôi: “Ở đây đâu có hoan nghênh tới chứ? Đợi thời tiết hết nóng rồi, ta về Đông Hải!”.

      Ngọc Cốt khẽ hỏi: “Chủ nhân, người theo Tri quan ư?”.

      Hà Bạng dẩu môi lên nghĩ ngợi thoáng, rồi lát sau lại nhét miếng gân bò được ninh mềm vào miệng: “Nhưng địa vị của lư đỉnh quá thấp, tương lai rất đáng thương”.

      Nàng là đại nghìn năm, trải qua biết bao sóng gió, mọi việc cũng nên nghĩ xa hơn chút. Thực ra mọi cay đắng ngọt bùi của vạn vật, chẳng qua đều do bản thân tự chuốc lấy. Quả , niềm vui thích trong mười mấy năm đáng để đổi lấy kết cục thê thảm.

      Chủ nhân suy nghĩ như vậy, Ngọc Cốt nào dám gì thêm, chỉ đành chuẩn bị thức ăn đầy đủ, cứ để nàng được ăn no ngủ kĩ vậy là được rồi.

      Đêm hôm sau, vừa hoàn thành xong việc cúng tế quả nhiên Dung Trần Tử lại Li hồn tới đây. vào đến trong thạch động cũng tiếng nào, nhấc thẳng Hà Bạng vừa mới ăn no lên. Hà Bạng cuộn mình ngủ ngon trong vỏ trai, đột nhiên bị quấy rầy lên rất bất mãn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài trăng sáng sao mờ, gió mát hiu hiu, sảng khoái dễ chịu vô cùng.

      Đời sống tinh thần của muôn dân bách tính ở đế đô phong phú hơn ở trấn Lăng Hà nhiều, lúc ấy chưa cấm lại vào ban đêm, nên buổi tối chính là lúc náo nhiệt nhất. Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng xem kịch, bên trong rất nhiều những quầy hàng rong bán những thứ như nước uống, điểm tâm, táo ngọt, hạt dưa. Dung Trần Tử trải lên mặt bàn chiếc khăn lụa mềm mại, cẩn thận đặt Hà Bạng vào chính giữa tấm khăn. Chỗ ngồi gần phía trước, nên Hà Bạng mở vỏ ra nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng Dung Trần Tử lại cho nàng ăn nho khô, táo tàu, hạt dưa, nàng vừa ăn vặt vừa xem kịch, cơn buồn ngủ dần bay sạch. Vỏ trai của nàng di chuyển theo góc độ đánh đấm của những hình con rối sân khấu, được lúc, nàng quay lại nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử còn mải bóc vỏ hạt dưa, hạt lạc, hạt hồ đào, rồi xếp thành đống cho nàng. Thấy Hà Bạng nhìn mình, lại cho nàng hạt hồ đào.

      Hà Bạng vui vẻ xem kịch, trong lúc cảm thấy hạt lạc và hạt dưa ngọt, thấy người bán đậu phộng đường bán cho khách xem kịch đứng ngay bên cạnh. Hà Bạng thèm thuồng nước dãi tong tong, thấy xung quanh có ai để ý, liền thò chân rìu mềm mại của mình vào trong làn ngoắc ra. Dưới sân khấu kịch, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, người bán hàng rong mải buôn bán, nên cũng để ý. Hà Bạng thấy hời, dứt khoát thèm ăn món hạt dưa Dung Trần Tử bóc cho nữa.

      lúc lâu sau, biết vị tiểu thiếp của gia đình nhà giàu nào đó đột nhiên hét lên: “Trời ơi, có con trai ăn trộm đậu phộng tẩm đường kìa!”.

      Đêm thứ hai, có nhân sĩ trong võ lâm đặc biệt dựng lôi đài, tỉ võ chiêu thân cho con mình. Từ sớm Hà Bạng nóng lòng mong ngóng Dung Trần Tử quay về đưa mình chơi, bởi vậy ăn no xong nàng cũng ngủ ngay.

      Dung Trần Tử dắt nàng dạo khắp phố chợ, mua cho nàng chiếc đèn lồng hoa sen, nàng nhấc lên chiếu hết chỗ này đến chỗ kia, vô cùng vui vẻ. Đến chỗ lôi đài, nàng lại ngửi thấy mùi thơm của bánh bao. Dung Trần Tử đành phải chạy mua, nàng đứng cạnh lôi đài, váy dài màu vàng nhạt bị gió đêm hiu hiu thổi tung bay, tay áo lay động, trông nàng còn nhàng uyển chuyển hơn cả cánh hoa rơi, bàn tay trắng nõn khẽ nhấc chiếc đèn lồng lên đung đưa theo chiều gió, tựa như thần tiên điện Dao Trì giáng trần.

      Vô số người xung quanh tưởng nàng là vị tiểu thư mở lôi đài cầu thân, nên lập tức bàn tán sôi nổi hẳn lên, sĩ khí hùng vô cùng phấn chấn, ồn ào cãi nhau nhốn nháo sán đến xun xoe tỏ vẻ ân cần, thề rằng vì mĩ nhân mà nguyện đầu rơi, máu chảy!

      Mãi đến khi Dung Trần Tử mua bánh bao quay về, dẫn nàng đến ngồi ở quán trà gần đó, người ta ngờ rằng đó là tên thuật sĩ bất lương ở đạo quan nào đó lừa được thiếu nữ xinh đẹp nên mang ra ngoài bán. Trong khoảng thời gian uống hết bình trà mà có đến mười mấy tên tiến tới, tên nào tên nấy mặt mày lấm la lấm lét gạ gẫm làm quen, sau đó vòng vo hỏi giá. Các bên tranh chấp bất phân thắng bại, giá tiền tăng lên như vũ bão, cuối cùng dứt khoát lao vào đánh nhau. Cũng may đạo gia chú trọng nhất là tu thân dưỡng tính, nếu sợ là Dung Trần Tử lấy phất trần gõ vỡ đầu đám người đó ra từ lâu rồi.

      Đêm thứ ba, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng xem tháp chuông. Đây là tòa tháp có kiến trúc cao nhất quốc đô, thân tháp cao hơn mười hai trượng, tầng cao nhất treo quả chuông bằng đồng rất to. Dung Trần Tử ôm Hà Bạng đứng đỉnh tòa tháp chuông quý, phóng tầm mắt nhìn những ánh đèn ngọn đuốc từ ngàn vạn gia đình dưới nhân gian, ánh sáng từ những vì sao sáng lúc hợp lúc tan, lưu quang lấp lánh, dường như toàn bộ dải thiên hà như được trải ra dưới chân vậy.

      Gió mát hiu hiu thổi, Hà Bạng dang rộng hai tay ra đón gió, mái tóc dài và tà váy lay động như múa. Vầng trăng tròn vành vạnh từ từ nhô lên phía sau lưng nàng, bầu trời đêm như khối đá ngọc bích. Hà Bạng nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió mát mẻ mơn man thổi đến, rất lâu sau mới : “Đứng ở đây, giống như đứng ở trời vậy”.

      Dung Trần Tử nở nụ cười hờ hững, ôm nàng ngồi xuống mái lợp bằng sành lưu li của tòa tháp. giờ chỉ có hồn phách của đến đây, nên ngửi được mùi thơm của thịt thần tiên. Nhưng Hà Bạng lại cảm thấy cứ ngồi mãi thế này cả đời cũng chẳng có gì là tốt. Dung Trần Tử để nàng dựa vào người mình, rất lâu sau mới : “ trăm năm sau, cùng ta quay về trời nhé?”.

      Hà Bạng đột nhiên quay đầu sờ lên phần mái tháp chuông quý giá được mạ vàng : “Cái này trông giống kẹo hồ lô quá!”.

      Dung Trần Tử cũng muốn ép nàng, cuối cùng nắm tay nàng đứng lên : “ nào, xuống mua kẹo hồ lô”.

      Đêm thứ tư, lúc Dung Trần Tử đến Hà Bạng lại muốn chơi cùng với nữa. Li hồn vốn hao tổn sức lực rất lớn, giờ thân thể của Dung Trần Tử vẫn là của người phàm, cả ngày bận rộn làm Quốc tiếu vô cùng vất vả rồi, buổi tối Li hồn tới đây lại còn phải cùng nàng ra ngoài vui chơi, như vậy là cả ngày lẫn đêm đều được nghỉ ngơi, cho dù có là bậc cao đạo như cũng thể chịu được. ỷ vào tu vi của mình cao thâm, nên bao giờ nhắc tới chuyện đó, nhưng Hà Bạng có được nhạy cảm của Nội tu, nàng có thể cảm nhận được nỗi mệt mỏi của , nên hôm đó nàng để Ngọc Cốt chặn lại bảo quay về, còn mình khép vỏ ngủ vùi.

      Ngọc Cốt canh ở miệng thạch động, Hà Bạng truyền cho nàng mấy tâm pháp điều khiển nước, lúc rảnh rỗi nàng lại tự mình lấy ra tu luyện. Lúc trước vì được Thuần Vu Lâm xây dựng căn cơ cho, lại thêm giọt máu của Minh xà, nên việc học cũng quá khó. Chỉ là Hà Bạng rất lười, nên việc truyền thụ cũng vô cùng hạn chế.

      Đến canh ba, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường. Ngọc Cốt lập tức giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên nhìn. Dường như nàng dám tin vào mắt mình nữa - Bên trong đầm nước mát lạnh có người chậm rãi tiến đến, quần áo đỏ lấp lánh, mái tóc đen phiêu diêu, phong nhã hào hoa tuyệt thế.

      Cả người nàng căng cứng, rất lâu sau mới run rẩy gọi tiếng: “Sư phụ?”.

      Người đến nhìn thấy nàng ở đây, cũng thoáng sững người, rồi nhàng đáp: “ cũng ở đây à?”.

      Giọng ấy vẫn dịu dàng như ngày xưa, hốc mắt Ngọc Cốt nóng lên: “Sư phụ, người vẫn còn sống!”. Nàng xúc động chạy tới ôm lấy thắt lưng mềm mại, giàn giụa nước mắt: “Người vẫn còn sống!”.

      Người tới còn nghi ngờ gì nữa chính là Thuần Vu Lâm, khuôn mặt thanh tú của từ từ nở nụ cười, nhàng vỗ vỗ lên lưng Ngọc Cốt: “Ta đương nhiên là còn sống, cần đau buồn như vậy đâu”.

      Ngọc Cốt khóc lóc hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra: “Để ta báo với chủ nhân!”.

      Thuần Vu Lâm khẽ gật đầu, bước chân hề ngừng lại, theo nàng vào trong thạch động của Hà Bạng.

      Ngọc Cốt đánh thức Hà Bạng say ngủ dậy, Hà Bạng vừa mở vỏ trai ra nhìn thấy , quần áo đỏ phản chiếu trong con ngươi của nàng như ngọn lửa bùng cháy, nhưng nàng có vẻ gì là vui mừng: “Tại sao lại đến tìm ta?”.

      Ngọc Cốt mừng rỡ như phát điên, nhưng ngờ Hà Bạng lại lạnh nhạt như vậy, nên nhất thời Ngọc Cốt có chút hoang mang. Thuần Vu Lâm ngồi xuống chiếc bàn đá, giọng trong trẻo: “Thời tiết nóng bức, thấy bệ hạ cứ nấn ná mãi ở đây chịu , lo lắng, nên đương nhiên phải tới thăm rồi”.

      Hà Bạng nhìn đăm đăm vào đôi mắt dịu dàng như nước của : “Ngươi thăm xong chưa?”.

      Sắc mặt Thuần Vu Lâm liền khựng lại, Hà Bạng lập tức ra lệnh đuổi khách: “Vậy ”.

      “Chủ nhân…”. Ngọc Cốt lí nhí gọi tiếng, nhưng rốt cuộc cũng dám trái ý Hà Bạng. Thuần Vu Lâm lấy ra cái hộp, đưa cho Ngọc Cốt: “Trong này là mấy món ngọt mà bệ hạ thích ăn, ta trước, thân thể nàng ấy yếu ớt, phải chăm sóc cẩn thận vào”.

      Đôi mắt Ngọc Cốt mang theo vẻ lưu luyến nỡ rời, nhưng lại dám tiễn, chỉ biết nhận lấy hộp thức ăn, rồi nhìn theo bóng xa khuất dần.

      “Chủ nhân”. Nàng xoay người muốn khuyên Hà Bạng đôi lời, nhưng lại bị câu lạnh lùng của Hà Bạng chặn lại: “Nếu ngươi muốn theo , giờ có thể được rồi đấy”.

      Ngọc Cốt hoảng sợ tái mặt, cuống quýt quỳ rạp xuống đất: “Nô tì dám, đời này kiếp này nô tì đều nguyện trung thành với chủ nhân!”.

      Hà Bạng khép vỏ lại, lâu sau mới câu: “Đạo hạnh của Thuần Vu Lâm chỉ có hơn ba trăm năm, Minh xà lại là mãnh thú thượng cổ dưới vạn năm. Cho dù cả hai có hợp nhất lại với nhau, ngươi cho rằng người sống sót có thể là Thuần Vu Lâm được sao?”.

      Lệ lại trào ra từ trong hốc mắt Ngọc Cốt: “Cho nên, sư phụ...”.

      Nàng tiếp nữa, nhưng nàng biết mình nên tin vào những lời Hà Bạng vừa , vì dựa vào năng lực giờ của bản thân, Hà Bạng cần thiết phải lừa nàng. Nhưng giống như trong trái tim tồn tại niềm hi vọng gần như là ăn may - Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, lời ấy, thần thái ấy, có chỗ nào phải là Thuần Vu Lâm chứ?
      Pe Mick, B.Cat, tuhuvameomun2 others thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương (3)
      [​IMG]
      Có lẽ do hình dáng tiện cho việc lại, nên tất những con trai nước đều rất lười. Cho dù là quái tu luyện suốt hơn bốn ngàn năm như Hà Bạng cũng thể sửa được tập tính này. Vì thế trong tình hình thức ăn đầy đủ dồi dào như nay, Hà Bạng rất ngoan ngoãn, cơ bản là hề ra ngoài, ăn no xong là ngủ.

      Hàng ngày sau khi hoàn thành pháp cúng tế xong Dung Trần Tử tới thăm nàng, nhìn thấy nàng ngủ say bao giờ quấy rầy. Thuần Vu Lâm cũng thường xuyên tới đây, nhưng chỉ đơn giản là đưa chút thức ăn. Lần nào Ngọc Cốt cũng lo sợ hai người họ chạm mặt, nhưng cứ như thể giữa hai người có thỏa thuận từ trước, cả hai chưa từng đụng mặt nhau.

      Nàng mơ hồ cảm nhận được Thuần Vu Lâm của bây giờ rất khác so với ngày trước, của bây giờ từ sâu trong tận xương tủy luôn toát ra luồng hơi thở dị, khiến nàng cảm thấy có nỗi sợ hãi thể giải thích được. Nhưng sau khi suy nghĩ rất cẩn thận, lại biết được loại cảm giác bức bách này từ đâu mà ra - của bây giờ vẫn giống như trước kia, luôn dịu dàng khi chuyện với nàng, tuy rằng có cử chỉ thân mật nào, nhưng mỗi khi mở miệng, ngay cả con ngươi cũng mang theo thần thái ấm áp ôn hòa.

      Bất kể là ban ngày hay đêm tối, dưới đầm nước sâu này luôn luôn yên tĩnh tiếng động, những tia sáng thể chiếu tới nơi xó xỉnh tối tăm này được, bên trong thạch động chỉ có ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ những viên trân châu lấp lánh. Hà Bạng bỗng kêu lên tiếng sợ hãi rồi ngồi bật dậy, Ngọc Cốt nghe thấy tiếng động, liền chạy vào hầu hạ. Nhìn thấy dáng vẻ vừa choàng tỉnh sau cơn ác mộng của nàng, Ngọc Cốt cũng dám hỏi nàng mơ thấy những gì, đành pha bát đường cho nàng.

      Hà Bạng uống hết bát nước đường, rồi lại chui vào vỏ nhắm nghiền hai mắt lại. Trong lòng nàng chợt thấy trống rỗng, bỗng dưng bắt đầu thấy nhớ Dung Trần Tử, nàng sống suốt hơn bốn nghìn năm, chưa từng biết tương tư thứ gì. Từ sau quãng thời gian chia li để Dung Trần Tử chủ trì Quốc tiếu, dần dần nghiệm ra được cảm giác này. Giờ nằm trong vỏ trai trằn trọc ngủ được, bất giác lại nhớ tới lồng ngực dày rộng ấm áp, cánh tay khỏe mạnh có lực của Dung Trần Tử, cùng mùi thịt thơm từ lòng bàn tay mềm mỏng như tổ kén khiến người ta thèm đến cả nước dãi ấy…

      Nhưng nàng cũng biết giờ thể bảo Dung Trần Tử tới được, tự nàng chạy từ Thanh Hư quan đến đây, Dung Trần Tử vô cùng nhân nhượng với nàng rồi, đoán được rằng nàng ở trong Quan phải chịu nhiều điều tủi thân rất lớn, nên trong lòng luôn áy náy bất an. Nếu giờ nàng mở lời, ngay trong đêm Dung Trần Tử nhất định lao tới, hơn thế còn ở bên nàng đến tận sáng, nhưng ngày mai vẫn còn công việc phải xử lí, vậy cực kì mệt mỏi.

      Nàng trở mình liên tục, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa mở mắt ra phát khuôn mặt Dung Trần Tử cách mình quá ba thốn, cánh môi ấm nhuận lướt lên má nàng. Hà Bạng dụi dụi mắt hỏi: “Tri quan, sao ngươi lại tới đây?”.

      Dung Trần Tử ở người nàng khẽ nở nụ cười đáp, chỉ từ từ hôn lên môi, lên cằm của nàng, sau đó hôn đến cổ, Hà Bạng thoải mái rên lên khe khẽ. Đột nhiên, từ sau gáy của Dung Trần Tử bỗng thò ra đầu của con rắn gớm ghiếc! Trong lòng Hà Bạng cả kinh, chợt giật mình tỉnh giấc, mới phát ra mình nằm mơ thấy ác mộng.

      Bốn mươi chín ngày tổ chức Quốc tiếu, ngắn cũng hẳn là ngắn, dài cũng hẳn là dài. hôm, lúc Hà Bạng vừa mở vỏ trai ra, phát Diệp Điềm, Trang Thiếu Khâm và mọi người đều ở đây, nàng dụi dụi mắt, giọng điệu lười biếng: “Ngọc Cốt, sao ngươi đánh thức ta dậy?”.

      Mọi người phì cười, Ngọc Cốt vội vàng chạy tới đỡ nàng: “Gọi suốt nửa canh giờ mà người đâu có chịu dậy…”.

      Quãng thời gian diễn ra Quốc tiếu khiến mọi người đều vô cùng vất vả, nên bữa cơm này đương nhiên phải khao thưởng hậu hĩnh cho cái bụng mới được. Trang Thiếu Khâm rất quen thuộc với nơi này, bèn dẫn bọn họ đến tòa tiểu lầu màu xanh biếc, có cái tên rất đặc biệt, Dê giẫm vườn rau.

      Hà Bạng vừa mới tỉnh ngủ, nên vẫn để Diệp Điềm ôm, người trai vừa vừa thầm chuyện. Nhưng vừa vào đến sân vườn Hà Bạng liền nổi cáu, tên tiểu nhị chặn đoàn người lại, nhìn thấy bọn họ khí độ bất phàm, nên thái độ cũng còn có chút khách khí: “Ôi, các vị khách quan, được mang nguyên liệu nấu ăn của mình vào trong tiểu điếm đâu, con trai này…”.

      Hình như cũng chưa từng thấy con trai nào lớn như vậy, bèn thò ngón tay ra chọc chọc, Hà Bạng liền ra sức kẹp cho cái, thiếu chút nữa là kẹp đứt luôn đầu ngón tay của rồi.

      Lúc thức ăn được mang lên Hà Bạng vẫn mải mách tội với Diệp Điềm, liệt kê những “hành vi độc ác” của Vu Diễm chân nhân ra từng chuyện từng chuyện , bình thường mọi người đều coi Vu Diễm chân nhân là bậc trưởng bối, nào dám bình luận hành động của ông là phải. Nay nghe Hà Bạng thêm mắm dặm muối cách vô cùng khoái chí, khỏi nín cười nghe lén.

      Dung Trần Tử ôm nàng, giọng cắt ngang: “ được bừa!”.

      Ngọc Cốt vốn dĩ đứng hầu ở bên cạnh, giờ mọi người đều ngồi xuống cả, chỉ còn lại mình nàng ta đứng đó, Hà Bạng được Dung Trần Tử ở bên cạnh bón canh, nên nàng cũng giúp được gì. Dung Trần Tử bèn nâng cằm lên : “Ngồi xuống , ở đây có ta rồi”.

      Ngọc Cốt dám động đậy, lại liếc nhìn Hà Bạng, Hà Bạng chỉ cần có người bón, quan tâm xem người bón là ai, nên Ngọc Cốt bèn ngồi xuống chỗ bên cạnh Thanh Huyền, Thanh Tố.

      Lúc ấy cả đoàn người mới bắt đầu ăn cơm.

      Nhưng rất nhanh Hà Bạng phát ra cái tên Dê giẫm vườn rau đúng là lừa người: “Ở đây căn bản có thịt dê! Ngay cả cọng lông dê cũng chẳng có nữa là!”.

      Mọi người đều phá lên cười, Dung Trần Tử đút cho nàng miếng váng đậu được làm rất khéo: “Ở đây chỉ có thức ăn chay thôi, ta dặn tiểu nhị đặt mua ở chỗ khác rồi, nào, nếm thử miếng váng đậu này …”.

      Phía bên này vẫn ăn cơm vô cùng vui vẻ, phía bên kia đạo đồng vội vã tìm đến. Cũng đợi mọi người gì, cúi xuống thầm vào tai Trang Thiếu Khâm. Trang Thiếu Khâm càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng xoắn lại thành cái mụn cóc. nhìn về phía Dung Trần Tử, rất lâu sau mới : “Trong cung xảy ra chuyện rồi”.

      Ngay cả Hà Bạng mải ăn miếng nấm hoa cũng phải xoay vỏ qua nhìn.

      Trang Thiếu Khâm dẫn mọi người vào cung, đương nhiên gặp phải bất cứ ngăn cản nào. Nhưng con đường mà cả đoàn người lại phải là con đường dẫn đến chính điện. Tên tiểu thái giám dẫn đường phía trước đưa mọi người qua cánh cửa ở phía sau hoàng cung. Dung Trần Tử ôm Hà Bạng sánh vai bên cạnh Trang Thiếu Khâm.

      Phía trước vốn dĩ là ngự hoa viên, rẽ tiếp vào cái cổng vòm, trước mặt là thiên điện, xem cách bày biện chỗ này giống như nơi có người ở, nhưng vẫn được quét tước vô cùng sạch .

      Dung Trần Tử toan hỏi, tên thái giám ngẩng đầu lên nhìn Trang Thiếu Khâm, run rẩy xoay ngọn đèn bức tường bên cạnh từ trái sang phải. lâu sau, bức tường bên phải khẽ vang lên tiếng động, rồi để lộ ra cánh cửa cao cỡ người lớn. Cánh cửa cũng được đúc bằng đồng thau, tên thái giám dẫn đường lấy chìa khóa mở cánh cửa ra, bên trong lại là căn phòng tối. Trang Thiếu Khâm liền bước xuống bậc thang trước, giọng điệu bình tĩnh: “Đây là địa lao của hoàng cung”.

      Dung Trần Tử gật đầu, rất nhiều chuyện trong hoàng cung được phong tỏa, nên căn địa lao này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

      Cũng chỉ có khoảng hai mươi bậc thang, nhưng mỗi bậc đều có thiết kế cơ quan bẫy ngầm, nếu như chưa được phép bước vào, người phía chạm vào những cơ quan này, nhất định lành ít dữ nhiều.

      Hà Bạng ở trong lòng Dung Trần Tử ngáp cái, vỗ vỗ lên vỏ trai của nàng, nhưng lại chuyện với Trang Thiếu Khâm: “Nơi này sợ rằng đơn giản chỉ là địa lao, đúng ?”.

      Trang Thiếu Khâm vừa ngước mắt lên nhìn , lập tức hiểu ra ngay: “Long mạch?”.

      Việc này vô cùng trọng đại, nên Trang Thiếu Khâm cũng dám nhiều, chỉ cắm cúi thẳng.

      Nơi này tuy được thiết kế dưới lòng đất, nhưng lại hề chật hẹp chút nào. Con đường chính lát bằng những phiến đá xanh, hai bên là phòng giam với những cánh cửa lớn bằng đồng thau dày nặng, bên ô cửa sổ kích cỡ bằng lòng bàn tay, từ đó có thể quan sát được động tĩnh của phạm nhân bên trong. Phía dưới cũng có lỗ hổng cỡ miệng bát, có lẽ là chỗ để đưa cơm đưa nước vào.

      qua cánh cổng sắt nữa, tên thái giám rẽ sang phía tay phải, dẫn mọi người vào căn phòng đá. Trong căn phòng này có mấy chiếc giường đá, bên có sáu bảy thi thể, toàn thân đều được quấn chặt bằng vải trắng, ngay cả chân cũng hề lộ ra ngoài.

      Trang Thiếu Khâm nhìn thấy lá bùa Trấn thi tự tay dán lên cánh cửa là biết ngay có chuyện hay, nhưng đúng vào lúc tên thái giám lật tấm khăn trắng cái xác phía bên phải ra, khuôn mặt đột nhiên biến sắc - Phần đầu của cái xác bị chặt đứt, đặt bên cạnh cái cổ đầm đìa máu tươi, bên trong lồng ngực lộ xác rắn nền đen vân vàng!

      Mọi người có mặt ở trường đều giật mình: “Minh xà vẫn còn sống?”.

      Sắc mặt Trang Thiếu cũng rất nghiêm trọng: “Là Văn đại nhân”.

      Tên thái giám run rẩy khẽ gật đầu: “Rạng sáng nay, biết vì nguyên nhân gì, Văn đại nhân bị giết chết ngay trong nhà. Người nhà vốn quá mức sợ hãi rồi, nhưng lúc thu dọn di thể, lại phát ra bên trong ngực của ông ấy có con rắn rất to! giờ đầu rắn vẫn còn kẹt ở bên trong. Thánh thượng sai đặt thi thể ở đây, đợi Quốc sư tới xử lí. Bọn nô tài bị dọa cho sợ phát khiếp…”.

      Trang Thiếu Khâm muốn phải nghe những lời vô nghĩa của , bèn : “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước ”.

      Dung Trần Tử giao Hà Bạng cho Diệp Điềm ôm, cúi người xuống quan sát cái xác kĩ hơn. Vị Văn đại nhân này tên là Văn Tòng Thư, kể ra cũng từng có duyên gặp mặt với Dung Trần Tử được lần. Ông ta làm quan đến chức Tham tri chính , là đại quan Tòng nhị phẩm, bình thường là vị quan thanh liêm, danh tiếng cũng rất tốt.

      Dung Trần Tử đeo chiếc găng tay da ở bên cạnh vào, cũng để tâm đến chuyện máu tanh, lôi thân rắn từ lồng ngực của cái xác ra. Thân con rắn này to ước chừng bằng cổ tay người, nền đen vân vàng. Trang Thiếu Khâm rút con dao ở thắt lưng ra rồi cắt miếng thịt, nấu lúc mà miếng thịt bị xẻo ấy chỉ nhợt nhạt đôi chút.

      đứng dậy, gật đầu đầy chắc chắn: “Đúng là Minh xà rồi, chỉ là ngờ Văn đại nhân bị trứng của Minh xà mượn khí hóa thành”. suy nghĩ rất lung mà sao hiểu được: “Lẽ nào là giết Văn đại nhân , rồi mạo danh thay thế?”.

      Dung Trần Tử liếc nhìn cái đầu người đầm đìa máu tươi : “Là ai giết chết con rắn này vậy? Theo ta thấy, người nó có vết thương nào khác, cũng có dấu vết của việc phá rách cơ thể chui ra, là ai nhìn ra được chân thân của nó và lại có thể dễ dàng ra tay giết chết nó như vậy?”.

      Cả đoàn người vẫn còn thấy khó hiểu, Diệp Điềm dũng cảm : “Vậy để muội tới nhà Văn đại nhân xem thử?”. Dung Trần Tử gật đầu, Hà Bạng đột nhiên kẹp lấy vạt áo Diệp Điềm, : “Điềm Điềm, ta muốn quay về cái vườn rau gì gì đó, ta đói rồi”.

      Diệp Điềm cũng sợ nàng bị đói, vội dặn dò Ngọc Cốt: “Vậy các ngươi quay về quán Dê giẫm vườn rau trước , đợi ta xử lí xong chuyện ở đây tới đó”.

      Ngọc Cốt vâng lệnh, nhận lấy Hà Bạng ôm vào lòng, hành lễ với mọi người xong liền bước ra khỏi căn phòng đá, theo tiểu thái giám xuất cung. Ra khỏi cửa cung rồi, Ngọc Cốt ôm Hà Bạng về hướng tiểu lầu Dê giẫm vườn rau, nhưng được nửa đường, đột nhiên Hà Bạng khẽ : “Tới núi Lăng Hà hướng nào?”.

      Ngọc Cốt thoáng ngẩn người, sau đó chỉ đường, rồi đột nhiên trước mắt như hoa lên, cả người đau đớn như bị dao cắt. Nhưng nàng vẫn sống chết ôm chặt lấy Hà Bạng, lúc mở mắt ra hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm: “Đây, đây, đây…”.

      Trước mắt là non xanh nước biếc, có tiếng chim hót, có mùi hoa thơm, giống y hệt như là núi Lăng Hà. Giọng điệu của Hà Bạng vô cùng nghiêm trọng: “Đến Cửu Đỉnh cung”.

      Ngọc Cốt được tái sinh lại lần nữa, nên quả cũng có chút sức lực, chỉ thoáng chốc ôm Hà Bạng leo được đến Cửu Đỉnh cung. Tên đệ tử đứng canh ngoài cổng nhìn thấy hai người đến, thoáng nghi ngờ, Hà Bạng cũng dài dòng lôi thôi, liền độn thủy vào trong.

      Người phát ra bọn họ đầu tiên chính là Dục Dương chân nhân, ông ta tay cầm kiếm, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: “Kẻ nào dám xông vào đây?!”.

      Ngọc Cốt biết phải trả lời sao, Hà Bạng hóa thành hình người, bỏ qua mấy màn hàn huyên khách sáo, hỏi thẳng: “Hành Chỉ chân nhân giờ ở đâu?”.

      Dục Dương chân nhân đương nhiên cũng nhận ra nàng, liền thu kiếm lại, giọng điệu vẫn thân thiện cho lắm: “Hải hoàng bệ hạ đến đây là có ý gì?”.

      Hành Chỉ chân nhân bế quan, chính giữa nền đất trong mật thất là bức hình bát quái rất lớn, ông ta khoanh chân ngồi ở ngay tâm bát quái trông như lão tăng nhập định, đầu cây trâm bạc giữ búi tóc, cả người mặc đạo bào chỉnh tề như mới. Lát sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy góc áo đỏ rực như lửa, ông ta chầm chậm ngẩng đầu lên, con ngươi co lại bé bằng đầu kim. Thời gian quá lâu, khiến ông ta còn quen với việc xưng hô giống như nhiều năm trước nữa rồi, chỉ lạnh lùng : “Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.

      Người vừa tới chính là Thuần Vu Lâm bị Minh xà chiếm mất thân thể, năm ngón tay của nhón mấy cọng cỏ thi [1] chiếc bàn dài đặt trong phòng, tiếng cười tuy êm dịu, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ nguy hiểm như dòng nước xiết: “Làm người nhiều năm nay, học được cả cách vong ân bội nghĩa rồi cơ đấy”.

      [1] Cỏ thi là loại cỏ chuyên dùng trong bói toán ngày xưa bằng cách sắp xếp chúng theo quy tắc riêng, sau này người ta đơn giản nó bằng cách gieo đồng xu.

      Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi khoanh chân, nhưng đáy mắt rũ bỏ vẻ kinh sợ lúc trước, ngượi lại còn lộ ra vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Kể từ lúc đầu khi quyết định ở hẳn trong Cửu Đỉnh cung, ta biết có ngày hôm nay. Nhiều năm qua ta vẫn luôn lo sợ bất an, nhưng lúc này đây, trong lòng lại thấy rất thản nhiên”.

      Năm ngón tay Thuần Vu Lâm khẽ dùng sức, mấy cọng cỏ trong tay liền bị nghiền thành bột: “Vậy hãy trả lại thứ ta ban cho ngươi ?”.

      thò năm ngón tay thon dài tinh tế ra, Hành Chỉ chân nhân vẫn ngồi im bất động, từ từ nhắm chặt mắt lại.

      “Đại Đạo có hình dáng, nhưng sinh ra và nuôi dưỡng trời đất; Đại Đạo có tình cảm, nhưng khiến cho mặt trời và mặt trăng hoạt động…”. Hơi thở của cái chết cận kề, nhưng lại đáng sợ như trong tưởng tượng. Ông ta niệm đoạn trong “Thanh tĩnh kinh”, chỉ cảm thấy rất tỉnh táo.

      “Nếu như...”. Năm ngón tay lành lạnh lướt khuôn mặt của ông ta, nọc rắn trơn mịn, “Nếu như cho ngươi cơ hội nữa để tái sinh, ngươi cũng cần sao?”.

      cần. Thứ ta nợ ngươi… xin hãy lấy lại ”. Hành Chỉ chân nhân mở hai mắt ra, sức lực của ông ta cũng chẳng phải cường đại gì, nhưng Minh xà trong cơ thể Thuần Vu Lâm đột nhiên phát ra con rắn con hèn mọn như con kiến ngày xưa, giờ còn bé như hạt bụi nữa rồi. Đôi con ngươi đẹp đẽ của có thêm đôi chút hoảng hốt, Hành Chỉ chân nhân nhìn hiểu được hoang mang của , ông ta cười nhạt, thần sắc ung dung: “ phải là có ý phản bội, chỉ là ta thích cái cảm giác được làm người… có thể yếu ớt, nhưng tuyệt đối ti tiện”.

      “Vậy ta thành toàn cho ngươi”. Năm ngón tay của Thuần Vu Lâm khẽ gập lại, tay bóp chặt lấy cổ ông ta.

      Chỉ với tay thể vặn gãy cổ Hành Chỉ chân nhân được.
      Pe Mick, B.Cat, Anna♥2 others thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương (4)
      [​IMG]
      tại Hà Bạng ngửa lòng bàn tay của ra, cẩn thận ngắm nghía. Giọng của Thuần Vu Lâm mang theo vẻ tà nhàn nhạt rất khó diễn tả: “Bệ hạ nhìn gì vậy?”.

      Hà Bạng nhàng vuốt ve những đường vân chằng chịt lòng bàn tay , hồi lâu sau mới khẽ : “Ta rất buồn. Đôi bàn tay này, ta dùng hơn ba trăm năm để dạy chúng tu luyện Xí dương quyết, tìm thầy bác học nhất Đông Hải về dạy chúng viết chữ, chúng có thể làm ra những món ăn có mùi vị thơm ngon nhất trong toàn hải vực”. Cuối cùng nàng thu ánh mắt nhìn những đường vân giao nhau giữa năm ngón tay của Thuần Vu Lâm lại, : “Mà giờ ngươi lại dùng nó để móc những bào thai chưa đủ ngày đủ tháng, để moi tim phổi, để vặn gãy cổ người ta”.

      Thuần Vũ Lâm khẽ thở dài, lúc thở dài dường như ngay cả vầng mặt trời cũng mất ánh sáng, trở nên u theo tâm tình của : “Bệ hạ vẫn chìm đắm trong quá khứ mất rồi, nhưng suy cho cùng những gì thuộc về quá khứ hãy để nó trôi qua ”.

      Hà Bạng lặng lẽ thả tay ra, lại tranh thủ thời cơ kín đáo tách Hành Chỉ chân nhân ra xa: “Sức lực của ngươi rốt cuộc có đủ để chống lại Đạo tông ?”.

      Giọng điệu của Thuần Vu Lâm mang theo ý cười: “Đạo tông chẳng qua chỉ là đám chuột nhắt, có gì đáng sợ chứ? Nhưng bệ hạ thân thể tôn quý, nên cách xa ra hơn”.

      Hà Bạng cũng bật cười: “Nếu như ta để cho ngươi giết ông ta, hôm nay ngươi và ta phải ra tay với nhau ngay tại đây sao?”.

      Khóe miệng Thuần Vu Lâm khẽ cong lên mang theo vẻ bất lực: “ ra bệ hạ nên nhúng tay vào những chuyện này. Nhưng nếu đây là ý của bệ hạ, đương nhiên ta cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi”.

      thực xoay người bỏ , Ngọc Cốt khẽ gọi tiếng: “Sư phụ”.
      ngoái đầu lại nở nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ, quyến rũ ma mị.


      Sau khi rồi, Hà Bạng nhìn đăm đăm vào Ngọc Cốt, rồi đột nhiên thấp giọng : “Đuổi theo , với long mạch của bản triều nằm ở dưới ngự hoa viên, phía sau địa lao”.

      Ngọc Cốt kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ, nàng bắt đầu có chung nỗi niềm hoang mang với con rắn ba mắt giả mạo làm nàng lúc trước rồi - Chủ nhân à, rốt cuộc chúng ta theo phe nào vậy?

      Nhưng nàng dám làm trái lời của Hà Bạng, liền lập tức đuổi theo.

      Trong mật thất chỉ còn lại hai người, tinh thần của Hành Chỉ chân nhân tỉnh táo, giọng cũng bình tĩnh lại như trước: “Sao Hải hoàng bệ hạ lại biết ta là Minh xà mượn khí hóa thành?”.

      Hà Bạng ngồi lên cái bồ đoàn của ông ta : “Vì ông có rất nhiều sơ hở, mỗi lần bắt Minh xà ông đều kì kèo kéo dài thời gian, chỉ cần Trang Thiếu Khâm và Thuần Vu Lâm cùng ông bắt nổi con rắn ba mắt nào hết”.

      Con ngươi của Hành Chỉ chân nhân khẽ co lại: “Chỉ từ những chuyện như thế, mà bệ hạ chắc chắn ta là Minh xà ư?”.

      “Ồ, phải”. Hà Bạng lắc đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười rất tinh quái, : “Lúc Minh xà và ta kí khế ước thần ma, ta tiện tay dùng cỏ hoài mộng lật xem thử, thấy bản khế ước của ông và nó, hơn nữa đó cũng ghi lại ngày tháng có hiệu lực”.

      Ngọc Cốt quay lại, vốn dĩ chìm đắm trong nỗi bi thương, nghe thấy những lời này của nàng suýt chút nữa là ngã ngửa - Bảo sao con rắn ấy bị nhốt trong núi đến mấy ngàn năm… Sơ ý bất cẩn hại chết nó rồi…

      Bữa trưa của Hà Bạng là do Dục Dương chân chân có ý muốn mời khách, tốt xấu gì Hà Bạng cũng cứu sư huynh của ông ta. Hà Bạng vui vẻ hí hửng ngồi đợi trước bàn suốt khắc, đến khi nhìn thấy tất cả những món ăn được mang lên, mới hiểu được câu hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn! Nàng bật khóc: “Hu hu hu, ta muốn quay về cái nơi Dê giẫm vườn rau ấy cơ! Hành Chỉ, ông là cái đồ quỷ bủn xỉn, đồ Minh xà thối! Ta tố giác ông với Tri quan! Đem hầm ông lên! Nuốt mật rắn của ông… hu hu hu…”.

      Dục Dương chân nhân lo lắng vò đầu bứt tai, sao dỗ được, cuối cùng Ngọc Cốt lôi ra cái cánh gà chiên dỗ dành: “Được rồi, được rồi, chúng ta quay về đó, bên ấy nhất định là có đồ ăn ngon”.

      Dục Dương chân nhân vẫn biết mình sai ở chỗ nào, Ngọc Cốt ôm Hà Bạng biến trở về nguyên hình vào lòng, cũng biết là có nên cười hay nữa: “À… chủ nhân nhà tôi ăn chay”.

      Đến khi người trai quay về đến tiểu lầu Dê giẫm vườn rau, Diệp Điềm cùng Dung Trần Tử và mọi người đợi được lúc lâu rồi. Dung Trần Tử đón lấy Hà Bạng, hỏi: “ đâu vậy?”.

      Vì trong lòng biết Đồng tâm sa có thể tìm ra được hướng của nàng, nên chỉ nghĩ rằng nàng lại ham vui loăng quăng đâu đó, thành ra cũng truy cứu. Bên này Hà Bạng vô cùng sốt ruột, khẽ kêu lên ở trong vỏ trai: “Ngọc Cốt, mau lấy bát!”.

      Ngọc Cốt đưa bát đến, nhìn thấy trong vỏ trai của nàng chứa đầy thịt dê xiên, bánh rán hoa quả, đậu phộng đường, thậm chí còn có cả miếng bánh cắt [1]! Thấy vậy Ngọc Cốt hoảng hốt, mặt mũi tái mét: “Nô tì… Nô tì chỉ mới ôm người từ đầu phố về tới đây thôi mà…”.

      [1] Bánh cắt là loại bánh được làm bằng những kĩ thuật thủ công truyền thống vô cùng đặc sắc của tộc người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, nguyên liệu gồm quả óc chó, đường làm từ ngô, nho khô, nước ép nho, hạt vừng, hoa hồng, hạnh nhân, táo cùng rất nhiều những nguyên liệu khác được hầm chín, vì hình dáng của chiếc bánh cực kì to nên mỗi khi mang ra ăn hoặc bán phải dùng dao cắt thành từng miếng , vì thế nó được gọi là bánh cắt.

      Diệp Điềm vừa tức vừa buồn cười, đập bốp cái lên vỏ của Hà Bạng: “ được phép ăn trộm, đồ trai đạo tặc!”.

      Ăn xong, Dung Trần Tử định dẫn Hà Bạng ra ngoài chơi, nhưng hôm nay Hà Bạng vừa Phong truyền lại Độn thủy, nên thấy rất mệt, khó khăn lắm mới được ăn no, giờ nàng chỉ muốn ngủ thôi. Trang Thiếu Khâm vẫn lo lắng về cái chết của Văn đại nhân, thành ra cũng yên tâm để đoàn người của Dung Trần Tử ở cách quá xa, nên sắp xếp cho bọn họ ở lại trong căn nhà riêng của mình ở quốc đô. Căn nhà của kém xa hoa hơn hẳn so với nhà của các vị quyền thần khác, đó là bởi vì bên trong thiết đặt vô số trận pháp, đó đều là những sản phẩm thử nghiệm trong lúc rảnh rỗi. Những trận pháp thành công còn có thể gỡ ra được, chứ rất nhiều những trận pháp còn lưu lại toàn là những sản phẩm thành công, người có bản lĩnh càng cao siêu lại càng thể thoát ra được - Sản phẩm thất bại mà, ai mà biết trận nhãn của nó nằm ở đâu chứ.

      Cả đoàn người chạy vách bay lên mái, giống hệt như đám đạo tặc đến hậu viện, Dung Trần Tử và Hà Bạng đương nhiên ở chung phòng, Ngọc Cốt vốn quen với việc cọ rửa vỏ trai cho Hà Bạng trước lúc ngủ, kết quả lại bị Diệp Điềm gọi lại, Diệp Điềm suy nghĩ chu đáo, : “Hai người bọn họ lâu rồi được ở cùng nhau, việc này… cứ giao cho sư ca ”.

      Lúc còn làm người Ngọc Cốt tuy là tiểu thư khuê các chưa được gả cho ai, nhưng những chuyện thế này cũng hiểu được đại khái, mặt mũi lập tức đỏ bừng.

      Dung Trần Tử cọ vỏ cho Hà Bạng xong, thấy nàng ngủ rất ngon, nên cũng làm phiền nàng nữa, nằm luôn xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi Hà Bạng thức giấc, cái đầu hết quay trái lại quay phải, thấy Dung Trần Tử ngủ ở bên cạnh, liền nổi máu nghịch ngợm. Bàn tay nhắn vừa mềm lại vừa mịn sờ mó lung tung lên khắp người .

      Dung Trần Tử cũng để mặc nàng cho nàng nghịch, vẫn nhắm mắt động đậy, cũng chẳng năng gì. Nàng sờ càng lúc càng táo bạo, đến khi tiến quân thẳng tới vị trí trọng yếu, cả người Dung Trần Tử dần dần trở nên căng cứng.

      Từ sau khi Hà Bạng theo Dung Trần Tử, hương vị hoan ái cũng nếm được kha khá. Nhưng Dung Trần Tử là người bảo thủ, thậm chí lúc ở giường cũng tuân theo đủ mọi quy củ ngặt nghèo, vì thế khi hành phần nhiều là trong bóng tối. Lúc bình thường những người, việc, vật mà Hà Bạng tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết, khiến nàng ngây ngô chẳng hiểu gì, thậm chí những chê trách oán hận đối với Đạo trời cũng rất sâu, khiến Đạo trời mang nỗi hàm oan nơi bày tỏ.

      Lúc ấy, nàng nghĩ rằng Dung Trần Tử ngủ, liền nổi hứng muốn thăm hỏi cái thứ vẫn thường diễu võ dương oai trước mặt mình. Bàn tay nhắn của nàng chạm vào lát, rồi giống như bị bỏng lại rụt tay lại, khuôn mặt bé xinh tràn đầy vẻ đắc ý. Dung Trần Tử chưa từng chịu loại kích thích giống như vậy bao giờ, lòng muốn giữ cái bàn tay nghịch ngợm của nàng lại, nhưng thấy nàng chơi rất vui, nên bất giác có hơi do dự. Nhưng ngờ nàng được voi đòi tiên, cư nhiên lại muốn động khẩu!

      Dung Trần Tử giữ chặt lấy hai bả vai nàng, nhấc nàng lên dựa vào ngực mình : “Đừng nghịch nữa”.

      Hà Bạng bĩu môi: “Lão đạo sĩ cổ hủ”.

      xong, nàng lại cúi người liếm khắp ngực như con mèo con. Dung Trần Tử kéo nàng lên ép chặt xuống dưới người, hơi thở dần dần trở nên nặng nề: “Lão đạo sĩ vừa cổ hủ lại vừa lạc hậu này, chịu nổi mấy thứ quá kích thích đó đâu”. khẽ hôn lên chóp mũi nàng, động tác rất nhàng, “Nên nàng phải ngoan ngoãn vào, đừng có dọa khiến lão đạo sĩ sợ”.

      “Nhưng người ta rất nhớ ngươi”. Hà Bạng ôm chặt lấy cổ liếm rất hăng say, liếm mãi liếm mãi liếm đến rơi lệ: “Ngày nào người ta cũng đều nhớ ngươi”.

      “Ừ”. Dung Trần Tử đưa tay lau khô những giọt nước mắt lấp lánh khóe mắt nàng, rồi cứa rách ngón tay trỏ, kề miệng vết thương vào miệng nàng, rất lâu sau mới : “Ta biết mà”.

      Hương vị tươi ngon vấn vít tan giữa môi răng, Hà Bạng mút mãi mút mãi mút đến khi thấy buồn ngủ: “Vậy giờ chúng ta ngủ nhé?”.

      Dung Trần Tử thấp giọng : “Nửa canh giờ nữa hãy ngủ”.

      Hà Bạng bắt đầu thiu thiu: “Để làm gì?”.

      Giọng của Dung Trần Tử tuy hờ hững, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng: “Làm số việc… hẳn là rất kịch liệt, nhưng lại có thể khiến cho cả lão đạo sĩ… và tiểu quái đều rất thích…”.
      Pe Mick, huyền yêu hòa, B.Cat3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :