1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 14: Tiếc rằng duyên trần dễ đứt (2)
      [​IMG]
      Lúc quay về phòng, Ngọc Cốt rửa tay cho Hà Bạng. Dung Trần Tử khẽ ra hiệu bằng mắt mấy cái, nàng ta liền cúi người lui ra ngoài. Dung Trần Tử cài cửa lại cẩn thận, rồi lau mặt rửa tay cho Hà Bạng. Nàng vẫn còn băn khoăn: “Người ta phải mặc bộ quần áo nào đây? Ta cảm thấy bộ này cũng rất tốt mà”.

      “Ừ”. Dung Trần Tử khẽ hôn lên trán nàng, tiện tay ôm nàng lên giường, Hà Bạng thuộc kiểu người quần áo mặc tận tay, nên lập tức dang rộng hai tay ra để cởi áo tháo dây lưng. Dung Trần Tử đặt váy áo của nàng sang bên, rồi bất ngờ áp người lên. Màn trướng rủ xuống, che lại cảnh bên trong.

      Lần thứ nhất Hà Bạng vẫn còn tương đối hưởng thụ, nhưng đến lần thứ hai nàng nhận ra mình bị trúng kế, liền khóc lóc ỉ ôi. Mấy ngày trước Dung Trần Tử học được mấy bí quyết trong thuật Phòng trung, giờ mới có đất dụng võ, trêu chọc thêm hai ba lần nữa khiến nàng lại hưng phấn lên, lúc ấy mới hài lòng. Rất lâu sau, khi Dung Trần Tử sửa sang lại quần áo rời giường, Hà Bạng vẫn còn nức nở: “Người ta cũng muốn ”.

      Dung Trần Tử buộc lại dây áo, giọng dịu dàng: “Ừ, vậy dậy thay quần áo ”.

      Hà Bạng đáp, Dung Trần Tử quần áo chỉnh tề cúi người xuống nhìn, hóa ra nàng ngủ say rồi. Dung nhan lúc ngủ của nàng quá an tĩnh xinh đẹp, Dung Trần Tử bất giác liền hôn lên trán nàng cái, khẽ thở phào gọi Ngọc Cốt vào trông nom.

      Vu Diễm chân nhân và mọi người đợi ở phòng khách lâu, nhưng thấy Hà Bạng theo, nên tất cả đều thở phào nhõm. Suy cho cùng cả đoàn người Đạo tông cùng với nhau, lại có thêm kiều nũng nịu cùng đúng là hơi kì quặc.

      Dung Trần Tử cùng đoàn người đến sườn dốc Đại Phong, dân cư ở gần đó nghe tin có cao nhân Đạo tông tới trừ , đều bu lại xem. Dốc Đại Phong cũng chẳng phong phú gì, nhưng lại thấy bên cạnh những cây cổ thụ cao chọc trời có khóm trúc hoa [1] rậm rạp, những cây trúc hoa này cao cách kì dị, gốc cây mập mạp. Sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng: “Xem ra là do bụi trúc hoa này tác quái”.

      [1] Trúc hoa cao khoảng từ bảy đến mười ba mét, đường kính từ ba đến mười mét, thân có những chấm nâu tím, dùng làm cán, quản bút hoặc đồ lưu niệm…

      Dung Trần Tử bắt đầu bày trận, Vu Diễm chân nhân ở bên cạnh phát dưới tảng đá có cửa động. Đám đệ tử lập tức lấy cuốc ra đào. Cửa động lúc đầu chỉ to bằng miệng bát, nhưng bên trong lại càng lúc càng rộng. Những người vây xung quanh vừa hiếu kì lại vừa sợ hãi, muốn nhích lên xem nhưng lại dám, nhưng lùi xuống trong lòng lại nỡ.

      Cửa động ràng còn có chỗ ngoặt, đào tới chỗ rẽ, đột nhiên có luồng khí hôi thối xông lên khiến tất cả mọi người đều thấy buồn nôn. Dung Trần Tử và Vu Diễm chân nhân đều nhíu mày - Là mùi xác chết. Xem ra những thiếu nữ mất tích trong thôn lành ít dữ nhiều rồi.
      Càng vào sâu trong động, việc đào xới càng khó khăn. Thấy sắc trời ngày tối, Vu Diễm chân nhân thể hạ lệnh ngừng đào. Dung Trần Tử nhìn sắc trời, cũng thầm sốt ruốt, muộn thế này rồi chỉ sợ Hà Bạng ở nhà sắp dậy. Nếu nàng dậy mà phát ra Dung Trần Tử ở đó, nhất định tha cho đâu.

      Vu Diễm chân nhân cũng nhìn ra được đầu óc để tận đâu đâu, lập tức nghiêm mặt mắng: “Đạo gia vốn có pháp môn Song tu, nên ban đầu ta nghĩ cho dù ngươi có nuôi đỉnh khí cũng chẳng có gì to tát. Nhưng giờ ngươi nhìn ngươi xem, chẳng qua mới chỉ xa nhau có lát, mà ngay cả hồn phách cũng sắp bị câu mất rồi. Từ xưa đến nay mĩ nhân là mồ chôn hùng, huống hồ ngươi và ta đều là người xuất gia, càng phải tránh xa những lời ngon tiếng ngọt, loại bỏ những dục vọng thèm muốn. Ngươi ấy, phàm danh tục lợi lọt được vào mắt, nhưng sợ là bể tình lại khó vượt qua”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử đầy vẻ xấu hổ, những đạo lí ấy sao lại hiểu chứ? Bao nhiêu năm qua, cũng giảng giải biết bao nhiêu lần những điều đó cho đám đệ tử của mình nghe. Nhưng tơ tình vô hình, khi khắc cốt ghi tâm rồi, lẽ nào có thể vung đao chặt đứt được?

      khẽ thở dài: “Những lời chân nhân dạy bảo, vãn bối nhất định khắc sâu trong lòng. Chỉ là tính tình nàng ấy nghịch ngợm bướng bỉnh, nếu như tối nay vãn bối về, sợ là gây náo loạn, nha đầu ở khách quán dỗ được nàng ấy đâu”.

      Khuôn mặt Vu Diễm chân nhận lộ vẻ giận dữ: “Xem ra những lời ta vừa , ngươi coi như gió xuân thổi qua tai! Cũng phải, giờ Tử Tâm lão hữu tạ thế, địa vị của ngươi lại là Tôn sư của phái, người ngoài cũng chẳng thể quản nổi nữa rồi”.

      Dù sao Vu Diễm chân nhân cũng là bậc trưởng bối, ông ta nổi giận, nên Dung Trần Tử cũng thể được, đành đứng dẹp sang bên, quan sát tình hình đào xới huyệt động.

      Vụ Minh xà lần trước gây chấn động quá lớn, khiến cho Trang Thiếu Khâm thân là Quốc sư cũng có chút thần hồn nát thần tính. Giờ lại nhận được tin báo của Vu Diễm chân nhân gửi tới, nên chút chậm trễ, lập tức dẫn theo mười mấy binh sĩ thân thủ khỏe mạnh vội vàng tới ngay.

      Ý định ban đầu của đương nhiên là tụ hợp với Dung Trần Tử, khi biết Dung Trần Tử đến dốc Đại Phong, cũng định đuổi theo tới đó. Nhưng lúc ngang qua khách quán tình cờ nhìn thấy Ngọc Cốt ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, khiến kinh hãi nhảy dựng lên, còn tưởng vẫn để sót con Minh xà nào, liền tra hỏi cẩn thận suốt lượt.

      Khi biết Hà Bạng vẫn ở trong khách quán, lập tức sinh lòng tốt bụng - Quyết định mang nàng này đến cho sư huynh nhà mình. Vậy là bước vào khách quán đánh thức Hà Bạng vốn say giấc nồng dậy…

      Tỉnh dậy, Hà Bạng quả nhiên nổi giận lôi đình, lập tức muốn xông tới dốc Đại Phong cắn cho Dung Trần Tử miếng. Tuy Trang Thiếu Khâm dùng đủ mọi lời ngon tiếng ngọt, nhưng vẫn dỗ được nàng tham ăn này. day day trán, nhìn Hà Bạng Độn thủy, khẽ thở dài: “Sư huynh, huynh là Chính thần chuyển thế, nhất định gặp dữ hóa lành… nhỉ?”.

      Trong lúc đám đạo sĩ đào bới rất hăng say, Hà Bạng xuất . Đám đạo sĩ nhất loạt xoay người lại nhìn, vì vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài của nàng hơi rối, người vẫn chỉ mặc bộ vũ y, hai tay nhấc tà váy, hai chân để trần, cổ chân đeo sợi dây gắn những quả chuông vàng quen thuộc. Mọi thanh giữa chốn đất trời như hoàn toàn biến mất, nàng giống như áng thơ đẹp đẽ hoa mĩ bước ra từ cuốn sách cổ, lại như dòng nước trong veo chảy giữa chốn phồn hoa đông đúc.

      Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, chỉ sợ tiếng động thôi cũng làm kinh sợ khung cảnh tươi đẹp giữa chốn rừng núi này. Trái với dự đoán, Hà Bạng hề khóc lóc ỉ ôi, Dung Trần Tử cũng tới ôm nàng, ràng lần này lão đạo sĩ lợi hại hơn rồi, khóc lóc nhất định có tác dụng.

      Nàng đứng cách Dung Trần Tử hơn ba bước chân, khuôn mặt ửng lên màu hồng đào làm say lòng người, đôi mắt như bị sầu thương vương vấn, lấp lánh ướt đẫm. Dưới ánh hoàng hôn chiều tà nghiêng nghiêng trải dài, nàng khẽ ngẩng đầu lên, những giọt lệ long lanh như trùng trình: “Lão đạo sĩ, ngươi lại cần ta nữa ư?”.

      Dung Trần Tử vốn muốn chọc giận Vu Diễm chân nhân, lập tức lao tới ôm chặt lấy nàng: “ lung tung gì vậy?”.

      Hà Bạng buồn bã bi thương để mặc Dung Trần Tử ôm siết chặt, sau đó cách qua người , nàng xoay mặt lại, thè cái lưỡi nhắn ra làm mặt quỷ với Vu Diêm chân nhân tái xám cả mặt mũi lại ở phía sau, khiến ông ta tức đến nỗi xém chút nữa là chảy máu não.

      Đến bữa tối, Trang Thiếu Khâm dẫn theo cả Ngọc Cốt đến cùng. Thấy Hà Bạng và Dung Trần Tử ngồi cùng nhau, Trang Thiếu Khâm khỏi cảm thán sư huynh mình đúng là phúc lớn mệnh lớn, lại thấy Hà Bạng lấy chiếc bánh bao, rồi ra sức chấm vào đường. Còn Dung Trần Tử vừa gắp những món ăn được chia cho Hà Bạng vào đĩa của nàng, vừa cùng Vu Diễm chân nhân đàm luận về chuyện kì lạ trong cái hang: “Vãn bối thấy khí trong hang dày, nặng, e là số lượng quái rất nhiều, kết trận pháp khéo còn sơ hở. Nếu có con trong số đó chạy thoát, sợ rằng trấn Lăng Hà lại được yên ổn…”.

      Bên này, chuyện, bên kia chiếc bánh trong tay Hà Bạng được chấm đầy đường đến mức lớp đường còn dày hơn cả lớp bột mì làm bánh. Nàng vui vẻ hí hửng giơ bàn tay bé lên, đặt chiếc bánh bao đến bên môi Dung Trần Tử. Đồ ăn thức uống của vốn dĩ thanh đạm, sao có thể ăn được nhiều đường như vậy, mới chỉ cắn thử miếng hàng mày rậm nhíu cả lại.

      Hà Bạng giả vờ như vô tình, lại chấm bánh bao vào lớp đường dày nữa, rồi lại giơ cao lên bón cho . Dung Trần Tử cúi mặt xuống nhìn, thấy nụ cười tươi tắn như hoa nở của nàng, khẽ thở dài, lại từ từ há miệng, nhanh chậm ăn hết hơn nửa cái bánh bao chấm đường nàng đút cho. Hà Bạng có chút nghi ngờ - Lẽ nào số đường này đủ ngọt?

      Nàng nhìn mẩu bánh còn thừa lại trong tay mình, bất giác há miệng ra cắn miếng, còn Dung Trần Tử lặng lẽ bưng bát cháo trắng lên, đổ thẳng xuống bụng.

      Đến khi đào ra được bộ rễ của bụi trúc hoa dưới sơn động, mùi thối càng lúc càng nặng, Dung Trần Tử cho Hà Bạng theo, nhưng nàng thích náo nhiệt như vậy, sao có thể ngăn được. Cũng may dùng sức giữ chặt tay nàng lại, nên nàng mới thể xông vào trước tiên.

      Tình hình ở bên trong còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng. Trong động toàn là thi thể của những , xem ra chỉ có ở dốc Đại Phong, mà cả nhưng thôn trang gần đây cũng gặp nạn. Thời gian chưa lâu, các thi thể đều bị lột sạch hết quần áo, có những cái xác thối rữa, cũng có những cái xác vẫn còn rất mới, nhưng dáng vẻ lúc chết vô cùng thê thảm.

      Bên trong còn có rất nhiều thi thể của phụ nữ mang thai, thai nhi bị móc ra từ dưới hạ thân, nước ối, máu tươi cùng lục phủ ngũ tạng nát bét hòa lẫn vào nhau vung vãi khắp nền đất. Dung Trần Tử che chắn để Hà Bạng đứng ở sau lưng, giọng nặng nề: “Linh khí nặng nhất là của thai nhi, oán khí mạnh nhất là của những người chết thảm, đó đều là thuốc bổ tốt nhất cho tà môn ngoại đạo, xem ra có thứ gì đó vội vàng muốn bổ sung thêm pháp lực cho bản thân”.
      Mùi hôi thối từ đống xác người trong huyệt động bốc lên rất khó ngửi, nên ai câu nào, nhiều sinh mệnh như vậy, nếu do chuyện của Minh xà chưa được xử lí sạch , đó đều là trách nhiệm của Đạo tông.

      Hồi lâu sau, Trang Thiếu Khâm lên tiếng: “Tà vật nhất định lui xuống tận đáy huyệt, thiết nghĩ còn trận ác chiến nữa, thu hết cảm xúc lại ”.

      Vu Diễm chân nhân cũng trầm giọng : “Nếu như nghiệt coi rẻ mạng người như vậy, đúng là nên nghìn đao vạn chém!”.

      phẫn nộ của mọi người trong đạo môn cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận, tất cả kiếm đều được rút ra khỏi vỏ, mọi pháp bảo đều được khởi động, chỉ chờ chém chết nghiệt dưới đáy huyệt.

      Nhưng lúc tìm đến được đáy huyệt, Dung Trần Tử lại nhíu mày - Nơi này đúng là nơi tập hợp của đám quái, số lượng dưới trăm, nhưng lại toàn là đám tiểu chắc hẳn là mượn linh khí tà của Minh xà vừa mới biến hóa thành. Đám tiểu đa chủng loại, có trúc hoa, có cây cỏ và nhiều hơn cả là gia súc. Bọn chúng thậm chí còn bị đám đạo sĩ sát khí đằng đằng dọa lui hẳn vào trong góc, trong con ngươi vẫn chưa hoàn toàn biến hóa hết tràn đầy vẻ sợ hãi.

      Hai bên nhìn nhau, mọi người lửa giận phừng phừng bỗng lại cảm thấy có chút lúng túng. Vu Diễm chân nhân liếc nhìn Dung Trần Tử, tình thế quá ràng, đa số bọn chúng đều có bản lĩnh hại người, xem ra đều là bị đại uy hiếp. giờ biết đại nơi nào, chỉ để lại đây đám quái thậm chí còn được coi là lũ tôi tớ yếu ớt này.

      Dung Trần Tử chậm rãi thu kiếm lại: “Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định phải bắt được nghiệp chướng trốn thoát”.

      Vu Diễm chân nhân trầm mặc . đạo sĩ tên là Huyền Vân Tử khẽ hỏi: “Vậy đám tiểu này phải xử lí thế nào?”.

      Dung Trần Tử nhìn về phía đám quái lúng túng hoảng loạn kia, trầm ngâm hồi lâu, định mở miệng, đột nhiên cơn cuồng phong nổi lên, cuốn lấy đám tiểu . Đám tiểu có sức kháng cực, chỉ nghe thấy những tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó có bốn con bị vặn xoắn khiến cho máu thịt bầy nhầy nát bét.

      Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay Hà Bạng, quát: “Tiểu Hà!”.

      Tay phải Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, lại thêm cơn cuồng phong nữa. Đám tiểu hoảng sợ bắt đầu liều chết chống trả, như muốn chạy trốn. Nhưng bọn chúng ngay cả chân còn chưa thể mọc lại được, sao có thể thoát khỏi vây bắt của cao nhân đạo môn?

      Bầu khí hôi thối dày đặc trong huyệt động bắt đầu ngập tràn mùi vị máu tanh xộc thẳng vào mũi, Hà Bạng quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử, ngữ điệu bình tĩnh: “Bọn chúng nhất định phải chết”.

      Năm ngón tay Dung Trần Tử nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng dần dần siết chặt lại: “Bọn chúng vốn có khả năng làm người khác bị thương, nhất định là bị kẻ khác lợi dụng. Kiếm là để diệt trừ tà ma bảo vệ chính nghĩa, sao có thể dùng để chém giết cây cỏ gia súc được?”.

      Những người xung quanh ai câu nào, chỉ có tiếng nhựa thông cây đuốc cháy phật phật. Suy cho cùng tôn chỉ của Đạo tông là trừ ma diệt quái, chứ phải là lạm sát người vô tội, các đạo sĩ tuy ngăn cản cho đám tiểu chạy thoát, nhưng cũng do dự muốn đuổi cùng giết tận.

      Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là Vu Diễm chân nhân và Trang Thiếu Khâm đều mực trầm mặc. Hà Bạng giãy khỏi tay Dung Trần Tử, thấp giọng : “Nếu ngươi chịu được, ra ngoài ”.

      Tất cả mọi người đều dừng bước tiến lên nữa, nhìn nàng tàn sát tận gốc đám tiểu , có con tiểu mắt đỏ ra sức chống lại, nhưng rốt cuộc đạo hạnh quá kém, nên cứ ba bước nàng giết chết con, máu tươi bắn tung tóe khắp người.

      Ước chừng thời gian chén trà, tất cả đám tiểu đều chết, toàn thân Ngọc Cốt run rẩy, nhưng vẫn cầm khăn lụa vi cá lau vết máu bắn lên người Hà Bạng. Giọng của Vu Diễm chân nhân vọng lên từ trong huyệt động: “Lôi hết xác đám tiểu này ra ngoài, thiêu cháy ở cửa động. Thông báo cho dân chúng biết, đám tiểu bị chúng ta hành quyết, để bọn họ vào nhận xác”.

      Trang Thiếu Khâm vâng lệnh, liếc thấy Dung Trần Tử vẫn đứng yên bất động, đành kéo cánh tay cùng ra. Thi thể của đám tiểu từng con từng con được kéo ra ngoài, máu nhuộm đỏ cả nền đất. Dân chúng có người bật khóc hu hu, có người vừa cảm ơn ân đức, vừa quỳ vừa lạy các đạo sĩ.

      Trang Thiếu Khâm lệnh cho quan binh tưới dầu lên những cái xác, chỉ thoáng chốc, ngọn lửa lớn bốc lên tận trời, trong làn gió núi tỏa ra mùi thơm của thịt chín.

      Đúng vậy, bất kể là vì nguyên nhân gì, bọn chúng đều phải chết. Nếu bọn chúng chết, có máu tươi tứ chi đứt rời, sao có thể dập tắt được phẫn nộ của dân chúng trong thôn? Nếu bọn chúng chết, có kết quả sau cuộc chiến, Thánh thượng ở trong cung bình luận thế nào về Đạo tông?

      Nếu như thất tín với triều đình, dưới thất uy với dân chúng, vậy tôn giáo mới liệu có vùng dậy được ?

      khi uy nghi của Đạo tông còn, bao nhiêu đạo quan, đạo sĩ sau này ra sao?

      đường từ dốc Đại Phong trở về khách quán, Dung Trần Tử và Vu Diễm chân nhân đều mở miệng lời nào, Trang Thiếu Khâm bận trấn an dân chúng, Ngọc Cốt hầu hạ Hà Bạng tắm rửa, thay quần áo. Vu Diễm chân nhân gọi Dung Trần Tử tới thư phòng, mặt Dung Trần Tử vẫn còn vẻ mâu thuẫn tự trách, từ khi gia nhập đạo môn, vẫn luôn tu thân tích đức, chưa từng nghĩ bản thân có lúc lâm vào cảnh thân bất do kỉ thế này.

      Vu Diễm chân nhân cũng trầm tư, rất lâu sau, ông thả chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái vào trong chén trà, sau đó lại thò hai ngón tay vào chậm rãi nhấc ra: “ ra, thế đạo cũng giống như chén nước, muốn lấy thứ gì đó từ bên trong ra ngoài, khó tránh khỏi bị ướt tay”.

      Dung Trần Tử dĩ nhiên hiểu được ý của ông, chỉ khẽ gật đầu : “Vãn bối ghi nhớ lời dạy của chân nhân”.


      Bữa tối ăn chay, trong bữa ăn các đạo sĩ vẫn rất ít lời như xưa, bầu khí rất trầm lắng. Chỉ có Hà Bạng ngồi ở bên cạnh Dung Trần Tử, tay trái cầm dao tay phải cầm nĩa, ăn uống nhồm nhoàm, bận rộn ngơi nghỉ. Trang Thiếu Khâm có ý muốn phá vỡ cục diện bế tắc, rất cảm kích Hà Bạng, nếu có nàng ra tay bức thư gửi về trong cung biết nên viết như thế nào.

      “Việc khẩn cấp trước mắt, e là nhất định phải bắt được tên chủ mưu chạy trốn”.

      Lời vừa ra, mọi người đều tạm thời quay lại bàn về việc lúc trước: “Lúc đầu nên giữ lại vài con còn sống mới phải, giờ biết tìm đại ở đâu đây?”.

      Bữa tối của Hà Bạng là do mình Ngọc Cốt làm, có cá có thịt, nàng ăn nhiều khiến cả hai má phồng lên: “Ta có cỏ hoài mộng, có thể dùng nó làm chất dẫn để nhòm trộm Đạo trời, đợi đến lúc đó xem thử là biết ngay thôi”.

      Dứt lời, sắc mặt đám đạo sĩ đều đại biến. Cỏ hoài mộng là kì bảo trong thần thoại, tương truyền rằng Đông Phương Sóc [2] dâng tặng nó cho Hán Vũ Đế, ngờ Hà Bạng còn giấu được khóm. Dung Trần Tử dùng đũa chung gỡ xương cá ra cho nàng, dường như có hứng thú với thứ cỏ hoài mộng ấy, nhưng Trang Thiếu Khâm rất quan tâm: “Nàng đến tìm sư huynh ta, cũng là vì nhòm trộm Đạo trời trước rồi đúng ? Biết rằng thiếu chút nữa phải đền bằng cả mạng sống, mà vẫn còn dám đến thèm thuồng máu thịt của sư huynh, lá gan của nàng cũng đâu”.

      [2] Đông Phương Sóc là học giả nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, cùng thời với Tư Mã Thiên, dưới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ông là người kì trí đa mưu, tinh thông văn sử, giúp cho Hán Vũ Đế diệt trừ các thế lực đen tối ở hậu cung, đồng thời đánh bại các chư hầu mưu chia rẽ đất nước.

      Hà Bạng bất mãn : “Cái gì gọi là nhòm trộm chứ, người ta nhìn quang minh chính đại mà! Chẳng qua là ta cũng bị nó lừa được chưa, lúc ấy nhìn thấy Tri quan có cho đoạn vào miệng ta, nên ta tưởng có thể ăn được! Ai ngờ xém chút nữa là bị hóc rồi!”.

      Dung Trần Tử gắp miếng bụng cá mềm ngậy trắng phau phau vào trong bát của nàng, lòng vẫn buồn bực vui: “Ta đâu có cho đoạn nào vào miệng nàng…”.

      Lời còn chưa dứt, bổ nhào tới chặn miệng Hà Bạng lại. Khuôn mặt đám đạo sĩ bàn ăn im lặng nghiêm túc hồi lâu, rồi sau đó tất cả đồng loạt phá ra cười sặc sụa. Vu Diễm chân nhân tức giận đứng phắt dậy, phất tay áo bỏ . Khuôn mặt Dung Trần Tử như bốc cháy - Vu Diễm chân nhân, người quay lại , bần đạo bị oan uổng mà, bần đạo thề với trời ngay cả chiêu cơ bản nhất cũng chưa từng dùng…

      Hà Bạng vẫn còn bực mình: “Lúc ấy vì muốn nhìn cho kĩ, ta còn mượn nước biển ở Đông Hải, khốn kiếp, phí bao nhiêu công sức như vậy mà vẫn cho ràng!”.

      Trang Thiếu Khâm gắp cho Hà Bạng gắp rau xào, khỏi kêu oan cho Đạo trời: “Khụ khụ, ra là… rất rồi mà…”.

      “Gì cơ?”. Hà Bạng nheo mắt nhìn toán các đạo trưởng trước mặt: “Rất sao?”.

      Hai mươi mốt vị đạo trưởng ngồi bi thương gật đầu - Những năm đầu, chú trọng phát triển toàn diện cả đạo đức, trí tuệ, và thể chất cho quái là chuyện vô cùng cấp bách…
      Pe Mick, longtran2710, trthuy5 others thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 14: Tiếc rằng duyên trần dễ đứt (3)
      [​IMG]

      Hôm sau, Dung Trần Tử vừa rửa mặt chải đầu xong bị Vu Diễm chân nhân gọi vào thư phòng, Dung Trần Tử tuy chấp chưởng môn hộ của Thanh Hư quan lâu, trong Đạo tông cũng là người đức cao vọng trọng, nhưng trước mặt vị sư phụ bậc trưởng bối này, vẫn rất cẩn thận dè dặt. Vu Diễm chân nhân ngồi trước thư án, hồi lâu mới mở miệng : “Thánh thượng chuyển lời tới rằng, vụ việc Minh xà lần này gây náo loạn khiến lòng dân bất an, sợ rằng trời cao trách phạt thiên triều ta, lệnh cho Đạo tông lập đàn làm Quốc tiếu”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử cũng nghiêm lại, cái gọi là Quốc tiếu giống với các loại lập đàn cầu phúc bình thường khác. Lập đàn cầu phúc của đạo môn, chia làm ba loại Thượng tam đàn, Trung tam đàn và Hạ tam đàn; trong đó Thượng tam đàn là cầu phúc cho quốc gia xã tắc, Trung tam đàn là để giành cho các quan lại, Hạ tam đàn là của dân thường. Mà trong Thượng tam đàn, lại chia thành cầu cho quốc gia được hưng thịnh, cầu cho phúc lộc vĩnh cửu, sinh mệnh trường thọ, cầu cho mùa màng được bội thu. Mà Quốc tiếu, chính là cầu cho quốc gia được hưng thịnh, bao gồm ba nghìn sáu trăm vì tinh tú, gọi là Phổ thiên đại tiếu. Quy mô của nó lớn cỡ nào càng cần phải đến.

      Vu Diễm chân nhân nhấp ngụm trà, nốt: “Quốc tiếu lần trước, sư phụ của ta vẫn còn, vị trí Cao công pháp sư [1] do người đảm nhiệm. Nhưng giờ sư phụ ta quy tiên lâu, ý Thánh thượng định để ta đứng ra làm thay. Nhưng, Dung Trần Tử à, ta đến cái tuổi biết được mệnh trời rồi [2]. Trong số những hậu bối của Đạo tông, Thiếu Khâm tuy tinh thông đạo pháp, nhưng suy cho cùng tính tình lại ngang bướng, đồ đệ Thủ Nghĩa của ta trung hậu tuy có thừa, nhưng kinh nghiệm lại thiếu”. Ông chăm chú nhìn Dung Trần Tử vẫn đứng cúi đầu nghiêm trang, lại thở dài: “Đạo tông sớm muộn gì cũng giao cho ngươi, Tử Tâm hảo hữu trước khi tạ thế nhờ cậy trăm bề, cho đến giờ, ta vẫn luôn lo sợ, sợ rằng phàm danh tục , làm tổn hại đến việc tu hành của ngươi”.

      [1] Cao công pháp sư là tên dùng để gọi những người cử hành nghi thức trong Đạo giáo, ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất, chấp đàn tế.
      [2] Xuất phát từ câu “Ngũ thập tri thiên mệnh”, nghĩa là: Năm mươi tuổi biết được mệnh trời.



      Sao Dung Trần Tử lại hiểu những trăn trở của ông chứ, định mở miệng , Vu Diễm chân nhân phẩy tay: “Nhưng hôm nay ta nhìn ra, sợ rằng thứ làm hỏng việc tu hành của ngươi chính là hương sắc hồng trần, nhưng sắc đẹp cuối cùng rồi cũng thành xương khô thôi. Nay ta tâu với Thánh thượng, tiến cử ngươi đảm nhậm vị trí Cao công pháp sư. Sau này Đạo tông nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi phải đứng ra làm gương, còn đó… người mang theo dị thuật, tuy rằng có được căn tiên nhưng thành tiên, tâm tư lại khó lường, ngươi nhất định thể giữ lại bên mình”.

      Hai người chuyện riêng suốt canh giờ. Hà Bạng ăn xong bữa sáng Dung Trần Tử mới ra. Thấy vẻ mặt chất đầy tâm , Hà Bạng theo thói quen dựa vào người hỏi: “Ông già đó xấu ta phải ?”.

      được vô lễ”. Dung Trần Tử dở khóc dở cười, rốt cuộc lại sợ Vu Diễm chân nhân trách cứ, bèn dẫn nàng về phòng, ngồi xuống trước bàn : “Hôm nay Vu Diễm chân nhân chuyện với ta rất lâu, ông ấy rất lo lắng về nàng”.

      Cả người Hà Bạng nằm trong lòng , khuôn mặt nhắn kiều đầy bất mãn: “Vậy ngươi muốn đuổi ta sao?”.

      Dung Trần Tử nắm chặt lấy bàn tay bé xinh vừa mềm vừa mịn của nàng, ngón tay nhàng vuốt ve: “Đừng lung tung”.

      Hà Bạng cuộn người lại trong lòng : “Nhưng ông ta thích người ta, vậy phải làm sao?”.

      “Vu Diễm chân nhân chung quy lại cũng trăn trở suy nghĩ nhiều, giờ ông ấy hiểu nhiều về nàng, nên trong lòng khó tránh nảy sinh nghi ngờ, đợi thêm thời gian nữa, nhất định hiểu thôi”. Nhuyễn ngọc ôn hương tràn đầy cõi lòng Dung Trần Tử, nhưng vẫn quên việc chính: “Điều tra thử về con quái bỏ trốn khỏi dốc Đại Phong , nhất định phải ngăn chặn được trước khi nó lại làm hại người khác”.

      Hà Bạng vẫn chưa yên tâm lắm, hỏi: “Cho dù ông ta thích ta, Tri quan cũng nghe lời ông ta đúng ?”.

      Dung Trần Tử khóc dở mếu dở: “Ừ, đừng suy nghĩ lung tung nữa”.



      Buổi chiều, trong cung có người tới tuyên chỉ. Cũng biết Trang Thiếu Khâm báo cáo công lao ra sao, tóm lại long nhan của Thánh thượng vô cùng vui vẻ, hết lời khen ngợi tất cả các đạo sĩ. Thậm chí còn vời Dung Trần Tử vào cung ở lại thời gian, để tiện thỉnh giáo phương thuật của đạo giáo. Biết được chuyện này Vu Diễm chân nhân ra sức khuyên nhủ Dung Trần Tử nên , nếu như có được ủng hộ của triều đình, bất kể là đối với Đạo tông hay đối với cá nhân Dung Trần Tử đều có lợi cả.

      Khi đó, Hà Bạng ở trong phòng ăn bỏng ngô, Ngọc Cốt rang bỏng theo phương pháp rất độc đáo, khiến nàng rất thích. Ngọc Cốt cũng là người thông minh nhanh nhẹn, đầu tiên ra ngoài nghe ngóng tin tức, sau đó quay về báo lại cho Hà Bạng. Hà Bạng ôm ống bỏng giấy, dường như tâm tư đặt hết vào đống bỏng: “Vu Diễm chân nhân nhất định để Tri quan nhập cung đúng ?”.

      Ngọc Cốt nghe vậy, gật đầu: “Lúc nô tì ông ấy khuyên Tri quan ạ. Chủ nhân, nếu người tìm thời cơ thích hợp lấy lòng ông ta xem sao, để ông ta đỡ suốt ngày hiểu lầm người”.

      Hà Bạng nhíu nhíu lông mày, đáp lại bằng nụ cười rất khẽ: “Nếu sở trường của ta là khiến người ta thích, sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?”.

      Ngọc Cốt rót cho nàng chén trà mật ong, mấy ngày qua dường như nàng ta thích ứng được với vai trò của mình, cũng bắt đầu đoán được tâm tư của Hà Bạng: “Nhưng dù sao Vu Diễm chân nhân đối xử với Dung Tri quan cũng giống với những người khác, nếu như trong lòng ông ta vẫn có ác cảm với chủ nhân, Ngọc Cốt sợ rằng…”.

      Hà Bạng nhấp ngụm trà, giọng điệu dửng dưng: “Tri quan nhà chúng ta là người có chủ kiến, nếu ngươi nghĩ tại sao ông ta lại chủ trương muốn Tri quan nhập cung làm bạn với thánh giá chứ?”.

      Ngọc Cốt nghĩ ngợi lát, hốt hoảng kêu lên: “Lẽ nào ông ta định gây bất lợi cho chủ nhân?”.

      Hà Bạng ôm ống bỏng ngô ngồi giường, cười vui vẻ: “Dù sao ông ta cũng là bậc trưởng bối, nếu ta có xảy ra chuyện gì bất trắc, Tri quan cũng thể hỏi tội ông ta được. Huống hồ ta là Nội tu, đạo hạnh dù cao thâm đến đâu, cũng vô cùng yếu ớt. Trong trận kịch chiến nhỡ có gì sơ suất, cũng là chuyện quá đỗi bình thường”.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Cốt nhất thời tái : “Vậy người mau khuyên Tri quan ở lại ”.

      Hà Bạng phá lên cười: “Ở lại?”. Nàng tiếp tục ăn bỏng ngô: “Mùi vị món này rất ngon, ngươi rang thêm nữa ”.

      Ngọc Cốt thấy nàng muốn nữa, nên cũng dám hỏi nhiều, đành thấp thỏm bước ra khỏi phòng.

      Lát sau, Dung Trần Tử bước vào, sắc mặt vốn rất nặng nề, nhưng nhìn thấy Hà Bạng giường vừa lật quyển “Nam Hoa kinh”, vừa ăn bỏng, khóe miệng của vị Tôn sư Đạo tông đó bất giác cũng phải cong lên: “Lại ăn ở giường rồi”.

      Tuy lời lẽ mang theo vẻ trách móc, nhưng trong từng câu từng chữ nào đâu có ý trách móc?

      Hà Bạng uể oải duỗi lưng, Dung Trần Tử bèn lấy cái khăn lau tay và miệng cho nàng, rồi ngồi luôn xuống giường, bâng quơ đề cập đến chuyện Thánh thượng tuyên nhập cung. Hà Bạng gối đầu lên đùi , dáng vẻ như thực suy nghĩ: “Đây là chuyện tốt nha, nếu Hoàng đế mến ngươi, sau này cấp càng nhiều tiền hơn để tu sửa đạo quan, nuôi dưỡng đạo sĩ nhỉ?”.

      Dung Trần Tử nín cười, : “Lời tuy thô nhưng lí thô”.

      Hà Bạng sảng khoái : “Vậy Tri quan , rồi nhớ quay về sớm, nghe trong cung có rất nhiều, rất nhiều thứ ngon, lúc ngươi quay về nhớ mang nhiều về nhé!”.

      Dung Trần Tử vỗ vỗ đầu nàng: “Nhưng con quái vật trong vụ án dốc Đại Phong còn chưa tìm ra, tuổi tác Vu Diễm chân nhân dù sao cũng cao, nên chung quy lại ta vẫn yên tâm”.

      Hà Bạng nghiêng đầu: “Còn có ta mà!”.

      Dung Trần Tử vuốt ve mái tóc hơi lành lạnh của nàng, hồi lâu sau mới nhàng : “Ta gửi thư mời Hành Chỉ chân nhân tới đây tương trợ, hôm nay hãy tìm lai lịch con quái trước , đợi Hành Chỉ chân nhân đến rồi, ta đưa nàng quay về Thanh Hư quan, sau đó vào cung bái kiến Thánh thượng”.

      Hà Bạng ngước khuôn mặt trắng hồng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm, Dung Trần Tử nhàng chạm vào gò má mềm mịn của nàng, : “Ban đêm nàng nhìn thử xem tung tích quái ở đâu, ta hộ pháp cho nàng”.

      Quyết định mời Hành Chỉ chân nhân đến, rồi đưa Hà Bạng quay về Thanh Hư quan của Dung Trần Tử vấp phải phản đối quyết liệt của Vu Diễm chân nhân. Nhưng Dung Trần Tử vẫn kiên quyết giữ ý kiến của mình, mặc cho Vu Diễm chân nhân khuyên bảo thế nào nữa, cũng chịu thay đổi. Cuối cùng, Vu Diễm chân nhân cũng phát cáu, : “Ngươi lo bần đạo gây bất lợi với nàng ta phải ?”.

      Thậm chí cả Trang Thiếu Khâm cũng giọng khuyên: “Sư huynh, Hà Phán tuy tham ăn, nhưng nếu có nàng ấy ở đây, lúc chúng ta diệt trừ quái chẳng phải dễ dàng hơn sao, sao nhất định phải… Nếu huynh còn lo lắng, sau khi diệt trừ quái xong đệ đưa nàng ấy trở về trong Quan là được mà”.

      Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, nhàng : “Đệ thể hiểu được đâu Thiếu Khâm, nếu để nàng ấy mình ở lại đây, ta nhất định … ngày đêm nóng ruột”. Trang Thiếu Khâm thoáng ngẩn người, rồi gì thêm nữa. Dung Trần Tử xoay người vái cái sâu với Hành Chỉ chân nhân, rồi : “Chân nhân, nỗi khổ tâm của người, Dung Trần Tử khắc sâu trong lòng. Phàm là việc gì có lợi cho Đạo tông, cho bách tính, bần đạo dù dấn thân vào nơi núi đao biển lửa cũng từ. Nhưng nàng ấy… tuy nàng ấy có dị năng, nhưng cho cùng thể chất yếu ớt, hết thảy Nội tu vốn phải được nuôi dưỡng nơi nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, có người hầu kẻ hạ, giờ theo bần đạo bôn ba khắp nơi là điều nên rồi, quả thực thể để nàng ấy mình ở lại nơi này được”. Vu Diễm chân nhân vẫn còn định nữa, Dung Trần Tử nghiến răng, giống như hạ quyết tâm: “Chân nhân… hãy cứ coi như bần đạo bị ma xui quỷ khiến ”.

      lâu sau, Ngọc Cốt xách nước vào cọ vỏ cho Hà Bạng, nhân tiện kể chuyện vừa nãy cho Hà Bạng nghe: “Tri quan muốn đưa chủ nhân trở về Thanh Hư quan, còn tranh luận gay gắt với Vu Diễm chân nhân nữa, nhưng chân nhân đồng ý rồi”.

      Hà Bạng trở mình nhả ra tràng bong bóng: “Ông ta nên cảm ơn Dung Trần Tử vì nhặt lại về được cái mạng”.

      Ngọc Cốt nhất thời biến sắc: “Người là muốn…”. Nàng ta dám tiếp nữa, cầm chiếc khăn tắm đặc chế cẩn thận lau vỏ trai cho nàng.

      Buổi tối, Dung Trần Tử hộ pháp cho Hà Bạng, giúp nàng dòm trộm Đạo trời. Với Hà Bạng việc này có thể coi là ngựa quen đường cũ, nên nàng cũng quá để tâm, vươn vai cái rồi mượn cỏ hoài mộng để Li hồn. Dung Trần Tử thận trọng hơn nàng nhiều, bên ngoài bày rất nhiều trận pháp ngăn ngừa tà xâm nhập. Ước chừng khoảng khắc, eo lưng của Hà Bạng bỗng nhiên căng ra, Dung Trần Tử vội vàng trấn an hồn phách của nàng lại, bao lâu sau, nàng cũng an toàn thuận lợi quay trở về.

      “Thế nào rồi?”. Dung Trần Tử dùng chiếc khăn vi cá lau mồ hôi lấm tấm trán nàng, rồi lại rót chén nước đường cho nàng uống. Hà Bạng uống hết phân nửa mới hạ tầm mắt xuống, : “Phía bên phải cách dốc Đại Phong hơn hai trăm bảy mươi dặm, có nơi gọi là Tuy Sơn, con quái đó ở đấy. Theo ta thấy đạo hạnh của nó chỉ hơn nghìn năm thôi, ông già đó và Thiếu Khâm cùng nhau chắc chắn có vấn đề gì lớn”.

      Dung Trần Tử lúc ấy mới yên tâm, lại giọng răn dạy: “ được xưng hô lung tung như vậy!”.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 14: Tiếc rằng duyên trần dễ đứt (4)
      [​IMG]

      Hôm sau, Hành Chỉ chân nhân dẫn theo đám môn đệ tới, Dung Trần Tử cũng mang theo Hà Bạng và vài tên đệ tử chuẩn bị quay trở về Thanh Hư quan. Lúc xuất phát trời còn chưa sáng, Hà Bạng vẫn ngủ, Dung Trần Tử gọi mấy lần liền, nhưng khi ngủ say bị quấy rầy, nàng lập tức nôn nóng đến độ rấm rức khóc. Dung Trần Tử dở khóc dở cười, đành phải biến nàng về hình dạng con trai, gói lại trong cái bọc rồi cắp dưới cánh tay. Vu Diễm chân nhân có lòng muốn khuyên nhủ tiếp, nhưng nhìn thấy cử chỉ đầy thương của , cuối cùng cũng chỉ thở dài, gì nữa.


      Trang Thiếu Khâm để ý sắc mặt ông ta, khỏi thấy rất khó hiểu: “Chân nhân, Hà Bạng tuy bướng bỉnh, nhưng từ sau khi theo sư huynh ta, cũng chỉ hơi tham ăn, chứ làm việc gì xấu xa cả. giờ người nàng ấy có thiên phong, thiên thủy linh tinh, lại đắc đạo thành tiên, khắp nơi ai cũng muốn tranh giành. Nàng ấy theo sư huynh, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Hơn nữa, từ cho đến lớn, chưa từng có vật nào, việc nào lọt được vào tầm mắt của huynh ấy cả, giờ khó khăn lắm trái tim mới tìm được người để gửi gắm, ngài hà tất phải lo lắng như vậy?”.


      Khuôn mặt Vu Diễm chân nhân đầy phiền muộn: “Thiếu Khâm à, cùng là thứ, với người này là mật ong nhưng với người khác lại là thạch tín, thứ mọi người tranh giành, phải ai cũng thích hợp. Hà Bạng tuy đắc đạo thành tiên, nhưng suy cho cùng Dung Trần Tử cũng là Chính thần trời sinh, chuyện tư tình nhi nữ, nếu xảy ra sau khi trở về vị trí thần tiên ta cũng cần phải bận tâm. Nhưng giờ ngộ nhỡ có xảy ra điều gì sơ suất, ta biết phải ăn sao với Tử Tâm hảo hữu và toàn bộ Đạo tông đây…”.


      Trang Thiếu Khâm là người câu nệ tiểu nhất, đối với hành động dưng lại cứ vơ việc vào mình, buồn lo vô cớ thế này, hoàn toàn thể hiểu nổi. Cũng may Vu Diễm chân nhân cũng cần phải hiểu: “Thông báo cho Hành Chỉ, chúng ta xuất phát thôi”.


      Dung Trần Tử cưỡi kiếm, chưa đến nửa canh giờ đưa Hà Bạng trở về trong Thanh Hư quan, sắc trời cũng vừa hửng, sáng hè tháng Bảy, ve sầu trong núi bắt đầu cất tiếng ra rả, bầu khí mang theo hơi thở của bùn đất và cây cỏ, dạo bộ giữa khung cảnh ấy, khiến tinh thần người ta thấy sảng khoái.


      Dung Trần Tử đưa Hà Bạng về phòng của mình trước, nàng vẫn say ngủ, thỉnh thoảng còn hé vỏ nhả bong bóng ra ngoài. Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vuốt ve lớp vỏ trai đen xám của nàng, : “Ta tiến cung diện thánh, Thánh thượng hạ lệnh làm Quốc tiếu cầu phúc cho xã tắc. Quốc tiếu là chuyện liên quan đến Thánh thượng, nên trong thời gian này khó mà gặp mặt nàng được, xem chừng phải mất đến hai tháng đấy, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời tiểu Diệp, được chạy nhảy lung tung”.


      Hà Bạng ngủ rất ngon, mà bên cạnh có người lải nhải ngớt, nàng kiên nhẫn được nữa liền khép chặt hai vỏ trai lại, ngay cả bong bóng cũng chẳng thèm nhả.


      Dung Trần Tử ra khỏi phòng, lần Quốc tiếu này dự định dẫn Thanh Huyền, Thanh Tố cùng , việc ở trong Thanh Hư quan vẫn giao cho Diệp Diềm giải quyết. rất an tâm về Diệp Điềm, nên chỉ dặn dò nàng mở đại trận hộ sơn ra. Diệp Điềm cũng là người rất cẩn thận, bình thường nàng cùng ở trong cung với Trang Thiếu Khâm, nên ít nhiều cũng hiểu tính tình của người lòng mộ đạo như Hoàng thượng, liền kể hết những sở thích của ông ta cho Dung Trần Tử nghe.


      Dung Trần Tử cũng để ý lắm: “Lần này sư ca phải để lấy lòng Thánh thượng, mấy việc lặt vặt này, cần nhớ cũng chẳng sao”.


      Trong Thanh Hư quan hương khói nghi ngút, sơn môn vừa mở, có khách hành hương lục tục đến thăm viếng, Diệp Điềm vội vàng tiếp đón. Hà Bạng cũng tỉnh. Tỉnh rồi mới phát ra thấy Dung Trần Tử đâu. Đám tiểu đạo sĩ sợ nàng lại khóc lóc ỉ ôi, nên làm nhiều đồ ăn đem đến, lại thêm đầu bếp riêng là Ngọc Cốt, nên trong phòng của Dung Trần Tử đâu đâu cũng thấy có đồ ăn ngon. Hà Bạng nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng bắt đầu gặm cổ vịt chay, vừa gặm vừa nghĩ, lão đạo sĩ này nhất định là vào cung rồi, trong thời gian ngắn quay lại đâu, ăn xong rồi khóc cũng vẫn còn kịp.


      Nàng vừa xem “Phong thần bảng” vừa ăn, những chữ nàng biết nhiều lắm, nên toàn xem kiểu nửa đọc nửa đoán. Ăn mãi cho đến giữa trưa, nàng lại thấy buồn ngủ. Nàng vừa dụi dụi mắt, Ngọc Cốt vội vàng chạy tới cho nàng uống chén canh quả La Hán và ngó sen ngọt lịm, rồi lấy khăn ẩm lau mặt và tay sạch cho nàng, sau khi lau xong liền dọn dẹp đống xương, hạt quả vào trong chiếc giỏ trúc đặt gần giường.


      Thời tiết giữa hè nóng bức, tuy độ ẩm trong núi rất cao, nhưng Hà Bạng vốn chịu được nóng, đám tiểu đám sĩ đặc biệt mua riêng cho nàng chiếc gối sứ, Hà Bạng gối lên bề mặt mát lạnh của nó, vô cùng thoải mái, cũng bị hơi nóng mùa hè quấy nhiễu nữa.


      Buổi chiều, Diệp Điềm có ghé qua thăm nàng lần, thấy nàng vẫn ngủ ngoan, nên cũng làm phiền, chỉ căn dặn Ngọc Cốt chăm sóc cẩn thận cho Hà Bạng. giờ, nàng hoàn toàn chẳng có chút ác ý nào với Hà Bạng nữa - ra nàng ấy cũng chỉ là tiểu quái ngây thơ thôi mà, trong mắt nàng ấy chia làm ba kiểu người, kẻ địch, bạn bè và người lạ. Kẻ địch nhất định phải chết, bạn bè chắc chắn phải cẩn thận bảo vệ, người lạ cần phải quan tâm tới. Cuộc sống như thế, vô cùng đơn giản, vô lo vô nghĩ, hạnh phúc hơn nhiều so với phần lớn những người khác thế gian.


      Diệp Điềm vừa ra khỏi phòng, Hà Bạng liền đứng dậy, Ngọc Cốt vội vàng bước đến hầu hạ, nhưng nàng chỉ xua xua tay : “Ra bên ngoài canh chừng, cho bất kì ai làm phiền ta”.


      Ngọc Cốt cúi đầu vâng lệnh, lật tay khép cửa lại, đứng canh ở ngoài. Hai tay Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, bao lâu sau hồn phách rời khỏi thân thể, đến núi Trường Cương. Trời chiều tháng Bảy, ánh dương nóng hừng hực như ngọn lửa. Hồn phách thể toát mồ hôi, nên Hà Bạng nóng chịu nổi. lúc sau, nàng dừng lại trước miệng giếng ở Lý Gia Tập, người phàm xung quanh nhìn thấy được hồn phách của nàng, nàng bèn nhún người nhảy xuống giếng.


      Nước trong giếng mát lạnh rất dễ chịu, nhưng nàng để tâm đến việc tận hưởng, mà thẳng xuống dưới. Dưới đáy giếng nghiễm nhiên lại là cảnh tượng khác. dải tảo đỏ hình ngôi sao trải dài ra phía trước, ở cuối đường là tòa cung điện bằng thủy tinh, quy mô tuy có bé hơn so với cung Hải hoàng ở Lăng Hà, nhưng lung linh mới mẻ vô cùng. Hà Bạng từ từ bước vào trong, con quái cá vừa biến hình cung kính tới hành lễ với nàng.


      Bày biện trong cung điện thủy tinh này khác biệt gì so với cung Hải hoàng, có người xếp đồ ăn lên bàn, từng đĩa từng đĩa thức ăn lấp lánh muôn màu, có ghẹ hấp, họng cá mập cay, nộm sứa... Bước chân của Hà Bạng rất , nhưng người trước bàn đến đầu cũng cần quay lại, : “Bệ hạ đến rồi à?”.


      Quần áo đỏ rực, mái tóc đen dài, thậm chí đến cả ngữ điệu cũng đều vô cùng quen thuộc, khiến Hà Bạng cũng hơi mơ hồ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.


      “Vẫn còn thiếu món hải sâm kho hành lá, xong ngay bây giờ đây, mau tới ngồi ”. kéo Hà Bạng ngồi xuống trước bàn, gắp cho nàng miếng ốc biển. Tưởng tượng đến miếng thịt ốc trơn bóng non mềm, dường như mùi vị tươi ngon đó chỉ vừa vào đến miệng thôi là tan ra ngay, Hà Bạng bắt đầu thấy hối hận vì bản thân rời hồn phách đến đây.


      Thấy nàng thích, ánh mắt của người đứng trước mặt đầy ắp ý cười: “Thần chuẩn bị hộp thức ăn, bệ hạ đem về ”.


      Dường như chẳng có chút gì thay đổi, vẫn là Thuần Vu Lâm của hải vực Lăng Hà. Hà Bạng khẽ : “Ngươi trốn thoát ra rồi, nên tìm nơi yên tĩnh để chuyên tâm tu hành, tại sao nhất định phải đem tai họa đến nhân gian?”.


      Thuần Vu Lâm đáp, lát sau lại mang hải sâm kho hành lá quay lại, cẩn thận xếp từng đĩa thức ăn vào trong hộp, Hà Bạng dùng sức đẩy : “ !”.


      hơi lùi về sau bước, qua lúc lâu mới ngước mắt lên cười khẽ: “ muốn rời xa bệ hạ”.


      Hà Bạng nâng tay lên nhàng vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp của , vẫn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ. Hồi lâu sau, cuối cùng Hà Bạng cũng hạ quyết tâm: “ , bất kể ngươi là Minh xà hay là Thuần Vu Lâm, hãy rời khỏi nơi này, tránh xa loài người ra. Trong nghìn năm tới, ta muốn nghe bất kì thông tin nào về ngươi nữa”.


      Rồi nàng sải bước ra ngoài, nhưng chưa được bao lâu lại quay lại, gạt hết toàn bộ số thức ăn trong hộp , rồi thi triển thuật Độn thủy, trở về trong Thanh Hư quan.


      Cho đến giờ Dậu, bên phía Vu Diễm chân nhân gửi tin tới, rằng diệt được con quái ở Tuy Sơn. Mọi người đều yên tâm, bắt đầu trù bị cho công việc Quốc tiếu. Tính tình của Thánh thượng ra sao Trang Thiếu Khâm là người nhất, việc này tuy rằng vời Dung Trần Tử làm Cao công pháp sư, nhưng dù gì cũng là Quốc sư, những chuyện quan trọng bàn bạc với được.


      Tuy Sơn phải là nơi để chuyện, dù sao cũng cách Thanh Hư quan xa, nên các đạo sĩ liền vòng qua Thanh Hư quan, tất cả các dụng cụ cũng đều do đám tiểu đạo sĩ trong Quan hợp sức lại chọn mua giúp.


      Cảnh tượng trong Thanh Hư quan lại càng thêm náo nhiệt, thấy mọi việc trong Quan được xử lí gọn gàng đâu ra đấy, Vu Diễm chân nhân dĩ nhiên cũng phải mở lời khen ngợi Diệp Điềm. Từ sau khi Tử Tâm đạo trưởng tạ thế, ông vừa là sư phụ vừa là cha mẹ của cả ba đứa trẻ, đó gọi là ngày làm thầy cả đời làm cha, người làm cha như ông trước mặt Dung Trần Tử, Trang Thiếu Khâm luôn rất nghiêm khắc, duy chỉ có trước Diệp Điềm là hòa nhã dễ gần.


      Diệp Điềm cũng là người lễ nghi chu toàn, bình thường cũng ỷ mình được chiều mà sinh kiêu ngạo, cử chỉ trước mặt ông trước giờ vẫn luôn đúng mực. Ông cùng ngồi uống trà luận đạo cùng Diệp Điềm, nhìn thấy từng hành động giơ tay nhấc chân của nàng đều cẩn trọng nền nã, nhất thời lại nhớ tới Hà Bạng tùy tiện chẳng ra sao kia. Vị đạo trưởng đức cao vọng trọng đó cũng khỏi thấy khó hiểu - Tính tình Dung Trần Tử ngay thẳng chính trực, sao lại bỏ qua con bé Diệp Điềm gần ngay trước mắt để thích loại con biết xấu hổ như vậy nhỉ?


      Trang Thiếu Khâm và các đạo sĩ bàn bạc quá trình Quốc tiếu xong xuôi, thấy bóng dáng Hà Bạng đâu, bèn đến phòng ngủ của Dung Trần Tử. Lúc đó mặt trời rực rỡ chiếu rọi cao, Ngọc Cốt đứng hầu bên cạnh cánh cửa ở trong sân, khắc cũng dám lơ là. Trang Thiếu Khâm khẽ gật đầu với nàng ta, định bảo nàng ta vào trong thông báo trước cho Hà Bạng tiếng, nàng ta mở cửa tiểu viện, khuôn mặt bị ánh mặt trời nướng cho đỏ bừng nhưng vẫn lộ ra chút ý cười, : “Chủ nhân dặn dò cho người của Đạo tông vào làm phiền, ngài nhất định đừng ngăn cản”.


      Thấy nàng toát hết cả mồ hôi, Trang Thiếu Khâm bất giác cũng vơi vài phần chán ghét, : “Ta dặn dò đạo hữu rồi, có ai đến đây quẫy nhiễu đâu, ngươi lui xuống ”.


      Ngọc Cốt cúi đầu vâng lời, nhưng vẫn dám rời . Trang Thiếu Khâm khẽ lắc đầu, rồi sải bước vào trong sân.


      Thứ đầu tiên lọt vào mắt chính là cái ao, những đóa hoa sen trong ao hoàn toàn phớt lờ ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, nở bung rực rỡ đầy sức sống, nhìn qua là biết phải loại hoa tầm thường của nhân thế. Hà Bạng ngồi nghịch nước dưới bóng râm của đóa hoa sen. Nàng vẫn chân trần như thói quen lúc trước, hai bàn chân xinh ngâm dưới nước, ngừng khỏa nước khiến nước bắn lên tung tóe, dọa cho mấy con cá bơi phía dưới phải dạt ra xa.


      Trang Thiếu Khâm ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt khỏi di chuyển đến đôi chân lung linh như ngọc. Đôi chân nhắn quả sinh ra tinh tế đẹp đẽ hơn hẳn trời ban, nay được làn nước trong veo gột rửa, lại phủ thêm luồng ánh sáng mặt trời, nên càng lộ vẻ trắng mịn hơn tuyết, mờ ảo hơn sương. tuy rằng có sở thích mê luyến đôi chân, nhưng lại có lòng cái đẹp, trong thoáng chốc thể di chuyển ánh mắt nơi khác được.


      Hà Bạng quay đầu lại, nhưng đột nhiên lại hỏi: “Có đẹp ?”.


      Trang Thiếu Khâm tự chủ được trả lời: “Đẹp!”.


      Hà Bạng rầu rầu : “Ai từng nhìn thấy đều khen rất đẹp, chỉ có Tri quan là bao giờ khen”.


      Trang Thiếu Khâm bất giác bật cười: “Huynh ấy thể ra những lời này được đâu”.


      Hà Bạng bĩu môi, trong giọng mang theo nỗi niềm tủi thân: “ mấy ngày rồi mà cũng chẳng quay về lấy lần!”.


      ra là nhớ sư huynh à?”. Trang Thiếu Khâm ngồi khoanh chân, đối với khoa nghi của đạo gia, hẳn là nhất, nên giờ cũng sẵn lòng giảng giải cho Hà Bạng nghe: “Thánh thượng vời huynh ấy đảm nhiệm chức Cao công Quốc tiếu, quy mô của lần Quốc tiếu này rất lớn, phải mất tầm bảy bảy bốn chín ngày. Trong khoảng thời gian này huynh ấy ở trong cung, tháng sau lễ Quốc tiếu bắt đầu đến ở tông miếu, bất luận thế nào nữa cũng có thời gian rảnh để quay về đâu”.


      Hà Bạng nóng nảy: “Vậy ta có thể tìm ?”.


      Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Quốc tiếu phải là trò chơi, nếu như để người ta biết Cao công pháp sư mang theo nữ quyến cùng, chỉ sư huynh, mà sợ rằng tất cả mọi người trong Thanh Hư quan đều bị liên lụy”.


      Hà Bạng lại quay đầu nhìn dải hoa sen trước mặt, khuôn mặt buồn bã: “Hừ, Ngọc Cốt với ta, cung nữ xinh đẹp trong cung nhiều vô cùng, nhất định là muốn quay về rồi!”. Trang Thiếu Khâm dở khóc dở cười: “Sư huynh là đạo gia, cung nữ trong cung dù có nhiều thế nào nữa, người hầu hạ huynh ấy chắc chắn cũng chỉ có thể là thái giám thôi, việc này cần phải lo đâu”.


      Cuối cùng Hà Bạng tìm thấy chỗ bế tắc, to: “Vậy nhất định là thích tên thái giám nào đó rồi!”.


      Trang Thiếu Khâm phá lên cười, chỉ đành vừa khuyên vừa dỗ: “Cái này là… khẩu vị nặng quá. Đừng đoán mò nữa, sư huynh có chuyện quan trọng phải làm mà. Chỉ hai tháng thôi, nhanh lắm. Nếu như nàng buồn chán, năng chơi với bọn Thanh Vận, Hạo Thiên vào”.





      Trung tuần tháng Bảy, lễ Quốc tiếu chính thức bắt đầu. Trang Thiếu Khâm là Quốc sư, nên đương nhiên phải quay về triều. Để thể long trọng, trong đạo môn bất cứ ai có uy tín đều có mặt, Diệp Điềm cũng muốn , dù gì Quốc tiếu cũng là chuyện trọng đại, hiếm lắm mới có lần.


      Nhưng điều ngạc nhiên là, Vu Diễm chân nhân thác bệnh , mọi người trong đạo môn đều hiểu rằng - Ông muốn giao lại trọng trách của Đạo tông lên vai Dung Trần Tử.


      Trong Thanh Hư quan, Vu Diễm chân nhân cùng Diệp Điềm ngồi thưởng trà. Ông kiểm tra rất nhiều thứ về sách pháp chế cổ, đạo pháp, Diệp Điềm đều đối đáp trôi chảy, ông vuốt vuốt chòm râu dê, vô cùng vừa lòng: “Số Tử Tâm đạo hữu đúng là tốt , môn hạ cả ba đệ tử đều ưu tú cả. Ở dưới hoàng tuyền, nhất định ông ấy có thể an tâm được rồi”.


      Diệp Điềm hơi tỏ vẻ khiêm tốn, bỗng Vu Diễm chân nhân quay sang : “Lễ Quốc tiếu lần này rất hiếm có, con cũng nên , gặp gỡ nhiều mở mang thêm tầm mắt cũng tốt”.


      Diệp Điềm cũng có chỗ khó của mình, Vu Diễm chân nhân tuệ nhãn sáng như đuốc bảo: “Việc trong Thanh Hư quan con cần phải lo lắng. Dung Trần Tử chủ trì xong công việc Quốc tiếu lần này, người trong Đạo tông nhất định tới Thanh Hư quan chúc tụng. Mấy ngày này ta cũng bận gì, ở lại trong Thanh Hư quan, con cứ yên tâm ”.


      Có ông ở lại trong Thanh Hư quan, quả cần lo lắng gì nữa. Diệp Điềm cũng yên tâm hẳn: “Vậy… vãn bối tông miếu, việc của Thanh Hư quan, đành phải phiền chân nhân rồi”.


      Vu Diễm chân nhân cười khẽ xua tay: “ ”.


      Buổi chiều, Diệp Điềm sắp xếp hành lí chuẩn bị xuống núi, lúc sắp lại tới thăm Hà Bạng lát, thấy nàng ngủ trưa, cũng tiện làm phiền, chỉ dặn dặn lại Thanh Vận phải chăm sóc nàng cho chu đáo, được sơ ý.


      Diệp Điềm rồi, những ngày tháng đau khổ của Hà Bạng cũng bắt đầu.


      Mấy ngày đầu, Vu Diễm chân nhân cũng chú ý lắm đến tồn tại của Hà Bạng. Bình thường Dung Trần Tử quản giáo rất khoa học, nên tất cả đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan sớm quen với phong cách ai làm việc người nấy, thấy cái gì đúng cứ thế mà làm, nên giờ dù có ở đây nhiều ngày, nhưng mọi việc trong Thanh Hư quan vẫn có thể coi là nề nếp quy củ. Vu Diễm chân nhân kiểm tra tất cả mọi nơi trong Quan lượt, vốn dĩ cũng chẳng có việc gì lớn, nhưng điều thực khiến ông nổi cáu lại là việc rất - Trong Quan cư nhiên lại có người nấu món mặn, hơn thế ngày lại đến mấy bữa liền. Ông ngay lập tức tóm sống được Ngọc Cốt ở trong bếp: “Đạo quan là chốn thanh tu, sao có thể tự tiện làm những món tanh mặn như thế này hả?”.


      Ngọc Cốt đương nhiên nhận ra được Vu Diễm chân nhân, nhưng lại biết xảy ra chuyện gì - Chuyện Hà Bạng có đầu bếp riêng trong Quan mọi người đều biết cả, cũng chưa từng có ai lên tiếng phản đối. Nàng đành cười gượng, : “Nô tì bái kiến chân nhân. Chân nhân biết đấy thôi, chủ nhân của nô tì thích đồ ăn chay, nên mỗi ngày ít nhiều gì cũng phải thêm mấy món mặn. Lúc trước khi Tri quan ở đây, cũng biết điều này ạ”.


      Nàng ngàn sai vạn sai cũng nên lôi Dung Trần Tử ra, quả nhiên vừa nhắc đến tên Dung Trần Tử, Vu Diễm chân nhân lập tức nổi giận lôi đình: “Lẽ nào lại có cái lí ấy! thân là Tri quan, lại ngang nhiên màng tới thanh quy đạo môn, hoàn toàn đặt lễ nghi phép tắc vào trong mắt”. Ông ta nổi cáu cả với đám tiểu đạo sĩ cúi đầu đứng bên cạnh: “Từ hôm nay trở , việc ăn uống của tất cả mọi người trong Quan đều phải thống nhất theo cùng quy cách, ai được đặc cách chiếu cố. Còn nữa, sau này thời gian thiện đường dùng cơm buổi sáng nửa canh giờ, buổi trưa canh giờ, buổi tối canh giờ, quá thời gian đó nhất loạt được phép mở ra thiện đường nữa”.


      ra, lư đỉnh trong đạo môn có quy định bất thành văn, chính là ngoại trừ đình viện của người sử dụng ra, được phép tùy ý lại trong cung quan, tránh để người khác chỉ trích. Bất kể là vào lúc nào, tồn tại của lư đỉnh đều khiến người ta vô cùng lúng túng. Cũng chỉ có con của những gia đình nghèo khổ, vì miếng cơm, mới phải bán mình cho những thuật sĩ. Bình thường tuy là bị đối xử khắt khe, nhưng địa vị của lư đỉnh quả thực được coi trọng. Nên cũng khó trách Vu Diễm chân nhân rất hài lòng khi nhìn thấy Dung Trần Tử suốt ngày dẫn Hà Bạng ra ngoài như vậy.


      Nhưng Hà Bạng lại là ngoại lệ, nàng ở lì trong phòng ngủ ở tiểu viện của Dung Trần Tử phải vì được phép lại, mà là quá lười lại. Dĩ nhiên, đấy là khi thức ăn còn dồi dào. Chưa quá hai ngày nàng phát ra tất cả những món ăn ngon của nàng đều biến mất. ngày của nàng cũng chỉ được ăn ba bữa, hơn thế đều là món ăn chay và bánh bao, thỉnh thoảng trong bánh bao còn có nhồi cả nhân rau cải nữa!


      Huống hồ, lúc nàng ngủ vốn dĩ thể có mặt trong giờ ăn, nên mỗi lần thức giấc xong cơm canh cũng nguội ngắt, mà vào giờ đó thiện đường cũng đóng cửa, thành ra thể hâm nóng lại được. Suốt mấy lần liên tiếp như vậy, nàng liền nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Cốt đưa cơm đến. Ngọc Cốt nào dám chọc vào nàng, liền cuống quýt kể lể hết đầu đuôi tình trong Quan.


      Vì thế vào buổi chiều nắng vàng chiếu rọi cao, cuối cùng Hà Bạng bước ra khỏi tiểu viện của Dung Trần Tử. Lúc ấy khách hành hương lại tấp nập, đám tiểu đạo sĩ cũng bận rộn ra ra vào vào. Nàng mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt, mang khăn choàng, chỉ có hai dải lụa đan chéo nhau vòng qua cổ, tiện tay kết thành chiếc nơ bướm sau gáy. Phần gấu của chiếc váy lụa mỏng này rất rộng, chất liệu lại mềm mại mỏng , lúc lại tà váy bay lên như đóa hoa tươi tắn nổi cơn thịnh nộ, eo lưng được bó lại rất chặt, trước ngực được viền bằng những sợi tơ mảnh màu trắng, lại thêm việc nàng choàng khăn, nên để lộ ra làn da ôn nhuận như ngọc, thân hình mảnh mai, đường nét xương quai xanh quyến rũ, bờ vai trần trắng sáng hơn cả tuyết đông. suốt cả đoạn đường, tròng mắt của đám khách hành hương trở nên sinh động hơn hẳn.


      Khi ấy, Vu Diễm chân nhân ở trong phòng ngồi thiền, lúc trong Quan có việc gì cần giải quyết đám tiểu đạo sĩ dám quấy rầy đến ông. Nhưng Hà Bạng màng đến nhiều thứ như thế, nàng cước đá tung cửa phòng. Mà Vu Diễm chân nhân lại là người cứng nhắc bảo thủ hơn cả Dung Trần Tử, nào nhìn thấy kiểu ăn mặc biết xấu hổ như vậy bao giờ, thiếu chút nữa là hộc máu. Hà Bạng quan tâm đến mấy chuyện ấy, nàng trợn trừng hai mắt lên, vô cùng tức giận, : “Lão già kia, tại sao ông lại cắt xén khẩu phần ăn của bổn tọa hả?”.


      Vu Diễm chân nhân giận đến nỗi tay chân phát run: “, , … lẽ nào biết quy tắc lư đỉnh được phép lại lung tung hả!”.


      Hà Bạng chẳng hiểu gì, : “ biết, tại sao được phép lại?”. Nàng chạy chỗ này nhảy chỗ kia, giẫm hết lên cả giá sách, thư án: “Tại sao được phép lại chứ?”.


      Thanh Vận vội vàng vào muốn dỗ nàng trở ra, nhưng nàng chịu nghe, cho ăn gì cũng chịu . Vu Diễm chân nhân phát cáu đập bàn: “Càn quấy, còn ra thể thống gì nữa! Thanh Vận, lập tức đuổi ta ra, cho phép đặt chân vào sơn môn nửa bước. Sau này nếu sư phụ ngươi hỏi đến, cứ bảo đến phủ Động Thiên trách tội ta đây này!”.


      Thanh Vận cũng thầm kêu khổ, chỉ biết thấp giọng khuyên nhủ vị trưởng bối vai vế giống như cha của sư phụ mình: “Chân nhân, ra bình thường nàng ấy như vậy đâu, thường ở trong tiểu viện của sư phụ chứ ít khi chịu ra ngoài lắm. Lần này chỉ là do đói quá, ngài xem hay là cứ làm cho mình nàng ấy chút đồ ăn…”.


      Lời còn chưa dứt lời, Hà Bạng mở miệng lầm bầm: “Lão già, ông đúng là đồ hiểu chuyện, ta lẽ nào còn cần ông đồng ý nữa chắc? Ta cũng chẳng phải do ông nuôi! Ta mà muốn , đâu cũng được! Quả bóng như ông, ngoan ngoãn ở lại trong động phủ của mình, lại chạy tới đây diễu võ dương oai, cứ tưởng mình ghê gớm lắm hả? Khốn kiếp, còn dám đập bàn nữa chứ, ta phải chặt cái tay này của ông!”.


      Vu Diễm chân nhân tức đến độ chòm râu vểnh ngược cả lên, Thanh Vận cuống quýt kéo Hà Bạng lại: “Sư nương, người ít vài câu sư nương, quay về phòng trước nhé. Tôi hứa, lát nữa nấu vài món cho người, à , lập tức nấu ngay. Người về phòng trước ”.


      Hà Bạng quắc mắt nhìn trừng trừng: “ về! Quyết về!”.


      Vu Diễm chân nhân hận thể đánh cho nàng trận, ông cảm thấy rất mất tư cách, tay chân run rẩy: “Lôi xuống núi, lôi xuống núi, mau!”.


      Đám tiểu đạo sĩ giống như chết cha chết mẹ - Sư phụ rất thương nàng ấy, ai dám lôi xuống núi chứ? Nhưng lời của Vu Diễm chân nhân cũng thể nghe theo…


      Thấy đám tiểu đạo sĩ do dự quyết, lửa giận của Vu Diễm chân nhân bốc lên càng cao, muốn tự mình ra tay. Hà Bạng lại còn ăn mặc mát mẻ nữa chứ. Ông rút ra lá bùa màu vàng, định biến Hà Bạng về lại nguyên hình. Thấy ông ta định ra tay , Hà Bạng cũng hề khách sáo!


      Lập tức cuồng phong nổi lên trong phòng, đám tiểu đạo sĩ ở bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy gạch đá trong cung quan cùng cột nước như liều mạng phun nước ra khắp nơi, cột nước này phải cao đến hơn trượng. Khách hành hương tưởng rằng xảy ra việc gì thần kì, lập tức bu lại xem chịu .


      Đám tiểu đạo sĩ nôn nóng biết nên làm thế nào cho ổn thỏa, ước chừng thời gian chén trà, Hà Bạng từ trong phòng lao ra, khóc hu hu chạy về phòng ngủ của Dung Trần Tử. Ngọc Cốt vội vàng chạy theo để hầu hạ, nhìn thấy nàng gói ghém tất cả quần áo, đồ chơi, trang sức mà mình rất thích lại, tưởng nàng bị Vu Diễm chân nhân bắt nạt, nên đành thu dọn đồ đạc cùng.


      Đám tiểu đạo sĩ vội vàng chuẩn bị tìm Vu Diễm chân nhân cầu xin cho sư nương, nhưng vừa đẩy cửa ra, bọn họ liền sợ đến ngây người. Vu Diễm chân nhân toàn thân ướt nhẹp, ngọc trâm cài tóc cũng bị cào rơi mất, tóc tai bị cuồng phong càn quét xổ tung ra, chòm râu dê bị vặt rơi rụng tơi bời, mặt vẫn còn mấy vết cào, đạo bào chỉnh tề bị xé thành đống giẻ rách, quai hàm bị đánh cho sưng vù, lúc chuyện đầu lưỡi cũng di chuyển nổi. Bộ dạng ông thảm hại, giống như bị bảy bảy bốn mươi chín vị La Hán chà đạp bảy bảy bốn mươi chín lần vậy…


      Đám tiểu đạo sĩ muốn hộc máu - Sư nương, người…


      Nhìn thấy bộ dạng của Vu Diễm chân nhân như vậy, đám tiểu đạo sĩ muốn nhưng lại dám, muốn vào nhưng lại thấy tiện, trong lúc kêu khổ thấu tận trời xanh, Hà Bạng thu xếp đồ đạc xong xuôi, dẫn theo Ngọc Cốt xuống núi.


      Ngọc Cốt an ủi nàng: “Vu Diễm chân nhân dù gì cũng là đạo sĩ mà, chủ nhân đánh lại được cũng là lẽ thường thôi. Chỉ là sau này ở trong Thanh Hư quan nữa, vậy chúng ta đâu đây?”.


      Nước mắt vẫn chưa cạn, nhưng Hà Bạng nghĩ tới chuyện khác: “Ngọc Cốt, lư đỉnh là gì? Tại sao lão già đó lại ta được lại lung tung?”.


      Ngọc Cốt còn có chút ngượng ngùng: “Lư đỉnh à, chính là thứ để điều hòa dương cho các thuật sĩ đạo gia, mua vài để ở trong mật thất, lúc nào cần Song tu lát… công lực tăng tiến.


      Hà Bạng vẫn chẳng hiểu gì: “Vậy tại sao được phép lại lung tung?”.


      Ngọc Cốt được đổi thân thể mới, nên sức lực hơn hẳn những bình thường, xuống núi hề vất vả chút nào, lại còn thể dìu Hà Bạng, : “À… vì lư đỉnh là thứ thể để người khác nhìn thấy được, chủ nhân muốn cho người khác biết, đừng để nó chạy chạy lại”.


      Hà Bạng dường như có hơi thất vọng, rất lâu sau mới trả lời: “Ồ”.
      Pe Mick, longtran2710, trthuy7 others thích bài này.

    4. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Ôi ,doc da qua,cam on ban
      DragonProk thích bài này.

    5. trthuy

      trthuy New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      5
      Thích truyện này ghê. Tks bạn. Có xuất bản là hốt về liền. ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :