1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh thế yêu sủng - Mèo vẫn ở đây (99) HOÀN CHÍNH VĂN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Thịnh Thế sủng

      [​IMG]

      Tác giả: Mèo Vẫn Ở Đây

      Convert :Ngocquynh520

      Editor: Phuonghanam88

      Thể loại: Huyền huyễn, sủng, HE

      Độ dài: 95c + 4PN


      Giới thiệu:

      Nàng vốn là tiên nữ Thiên giới. ngày kia mẫu thân bị phụ thân giết chết còn nàng trở thành nghiệt khiến nàng phải mang theo hận ý ngập trời dứt khoát chịu chết.

      Lúc sắp chết lại gặp người cao quý nhất của giới-- Ám Vương nam nhân cưng chiều nàng tận xương tủy từ đó về sau nàng hủy tiên cốt của mình, sống lại làm .

      Đồn rằng Vương của Giới Dạ Ly Lạc tuấn mĩ tà mị đệ nhất thiên hạ nhưng từ tàn nhẫn, giết người thành tính, chưa từng có kẻ nào nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của , cũng có người nào chạm được đến lòng của .

      Chỉ cái ôm đơn giản chứa tâm cơ, như định mệnh khiến lòng hề sợ hãi khi bị bắt làm tù binh. ôm nàng khi đó vẫn còn là đứa trẻ cười tà mị giọng với truy binh phía sau nàng : " Nếu là trời cao ban tặng từ nay về sau ngươi chính là người của Gia, kẻ nào dám động đến diệt toàn tộc kẻ đó."

      Lúc thân phận nàng bại lộ, Thiên Nữ thế, theo truyền thuyết ai có được đan dược luyện từ máu thịt của Thiên Nữ bách độc bất xâm, trường sinh bất lão nhất thời kinh động đến tứ giới : thiên, nhân, , ma khiến họ ngừng tranh đoạt.

      Tên nam nhân phúc hắc nghiệt kia lại kéo theo nàng cùng chung tay sát phạt thiên hạ, chinh phục tứ giới chỉ vì thay nàng cứu mẫu thân của nàng ra, trả lại cho nàng mảnh đất yên bình đẹp đẽ.

      Mà nàng cũng nguyện vì hóa thân thành ma chém cự thú, bắt tiên thú, trị kẻ phản loạn, thống nhất giới, đùa giỡn Nhân giới, thu phục Ma giới, cuối cùng là sát phạt Thiên giới, bởi vì nàng từng qua nếu nàng chết nhất định lật đổ Thiên giới!

      Cuối cùng nàng cùng với nam nhân mình thống nhất tứ giới, cùng sáng lập thời thịnh thế

      < Trích đoạn 1 >
      "Tiểu Nhược Ly, nàng biến trở lại hình người Gia mang nàng ngắm hoa được ?" Mỗ Vương ôm tiểu hồ ly mềm mại vào trong lòng dụ dỗ.

      " Nhìn thấy mỹ nhân ta biến thân." Mặt mỗ tiểu hồ ly màu trắng bạc đầy ao ước.

      "............Tại sao."

      " Vì Lạc thích nên ta cũng thích." Vị Mỗ Vương nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc mài trong lòng, nháy mắt có cảm giác giống như mình vượt tường, liền lớn tiếng truyền mệnh lệnh : "Đuổi hết toàn bộ những nữ nhân có chút sắc đẹp trong cung , về sau bổn vương ngắm mỹ nữ, chỉ ngắm hoa."

      < Đoạn trích 2 >
      " Vương ! Những ma quỷ quái bị tiểu thư đuổi chạy khắp cung điện."

      "A…Để kệ nàng vui vẻ , hiếm khi thấy nàng có hứng thú với người khác.”Mỗ Vương lập kế hoạch cho hành trình ngày mai, .

      " Nhưng là........... Nhưng là tiểu thư đuổi theo bọn họ muốn chào hỏi, nhưng đó ràng là muốn hôn bọn họ!" mỗ thuộc hạ sợ hãi .

      "Cái gì?" Mỗ Vương biến mất trong nháy mắt.

      Trong hoa viên,Mỗ Vương ôm lấy mỗ nữ ngây thơ, trong lòng thầm hối hận lúc trước mình nên dạy dỗ nàng rằng hôn chính là chào hỏi.

      " Tiểu Nhược Ly, phải gia từng chỉ có thể làm loại chào hỏi này với gia thôi sao?.

      " Nhưng mà mỗi lần Lạc đều cười, ta chào hỏi được, ta muốn tìm bọn tập luyện chút........" Còn chưa xong, Mỗ Vương cúi xuống chặn miệng của mỗ nữ , chỉ nghe thấy hàm hồ : "Có tập luyện cũng chỉ có thể tập luyện cùng với gia."


      < Đoạn trích 3 >

      "Vương, biết người định xử trí những người mơ ước tiểu thư thế nào?

      Mỗ Vương ôm mỗ nữ xem sách thuốc cũng ngẩng đầu lên : "Nếu bọn họ muốn luyện đan, vậy lấy bọn họ luyện đan được rồi."

      "Chờ chút." Mỗ Vương đột nhiên kêu: "Nếu bọn họ là người, nam đời đời làm tôi tớ, nữ đời đời làm kỹ nữ, xem kẻ nào còn dám mơ ước bảo bối của ta."

      Đột nhiên lại thấy có chút dạy hư trẻ , cúi đầu hỏi: " Tiểu Nhược Ly, có phải gia quá tàn nhẫn ?"

      Nhưng mà mỗ nữ vô cùng cường đại máu lạnh đầu cũng ngẩng lên, : "Ngoại trừ Lạc ra những kẻ khác đều có liên quan gì tới ta."​
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      AnAn, Snow, LạcLạc8 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Phuonghanam88

      Beta: Nhok tinhnghich

      Chương 1:Thù này nhất định phải trả.

      Lúc này, nữ hài tử mặc áo trắng khoảng mười tuổi trừng lớn mắt đầy hoảng sợ. Nàng núp ở phía sau cây cột đá miệng cắn chặt mu bàn tay vì sợ bản thân kêu lên thành tiếng, tay kia ra sức nắm lấy góc áo, dùng sức mạnh đến nỗi xương ngón tay trắng bệch.

      Đối diện là nam nhân áo trắng phiêu dật, mặt chút thay đổi tung chưởng đánh bay nữ tử khiến nàng ta đập thẳng vào cây cột đá màu vàng sau lưng, mà cây cột đá đó có biết bao nhiêu xương trắng.

      "A..,quả nhiên ngươi chưa bao giờ ta." Nàng ta ho ra búng máu, ôm lấy ngực bị trọng thương,yếu ớt dựa vào bên những bộ xương trắng dày đặc, bình tĩnh với nam nhân trước mặt.

      Nàng thấy chán ghét những bộ xương trắng sau lưng, ngược lại lại thấy vô cùng thân thiết bởi đó chính là tộc nhân các đời, trong đó còn có mẫu thân của nàng.

      "Thân thể của Hồ tiên vốn là đời đời làm Thiên Trụ,nếu ngươi sớm biết cần gì hỏi ta những điều vô nghĩa đó." Toàn thân nam nhân kia tản ra ánh sáng ấm áp chói mắt,nhưng giọng lại lạnh lẽo, mang theo tia chán ghét."Lại còn mang theo đứa bé chạy trốn? Ngươi cảm thấy các ngươi có thể chạy thoát được ư?"

      "Nàng còn , ta van ngươi hãy thả nàng , ta cam tâm tình nguyện làm Thiên Trụ." Nữ tử kia vừa nghĩ tới con của mình cũng ngày bị đóng đinh ở nơi này làm cội nguồn kết giới tiên lực của thiên giới, vĩnh viễn được siêu sinh trong nháy mắt giọng trở nên vô lực.Cả đời cứng cỏi mà giờ nàng phải mở miệng cầu xin cách hèn mọn

      "Cam tâm tình nguyện?" Nam nhân kia như nghe được chuyện cười lớn,“ Dù cho trong tâm cam lòng tình nguyện, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?" Nam nhân kia cười nhạo nàng, "Ngươi cảm thấy ta để mặc cho Thiên nữ đời kế tiếp chạy vào bốn giới, chờ người khác uy hiếp Thiên giới hay sao?

      Các thế hệ Tiên hồ Thiên nữ đều là kết giới chống đỡ Thần giới, nhưng máu của Thiên nữ có thể giải bách độc lại càng có uy hiếp hơn, nếu lấy thân thể luyện đan được bách độc bất xâm, trường sinh bất lão, pháp lực cũng tăng lên rất nhiều.Nếu như bị người của các giới khác bắt được đó là mối đe dọa rất lớn của Thiên giới.

      "Nhưng nàng là con của ngươi kia mà!" Nữ tử kia thấy hề mảy may dao động đành đem chuyện muốn nhắc tới ra.

      Ai ngờ nam nhân kia còn cười lớn tiếng hơn,"Chẳng qua chỉ là quái vật, con của Thiên đế ta, nàng sao xứng?" câu làm cho nữ tử kia nháy mắt như rớt xuống địa ngục, lúc trước tình nồng mật ý ra chỉ vì thân phận Thiên nữ của nàng, chỉ vì muốn nàng sinh hạ Thiên nữ kế nhiệm, mệt cho nàng còn lòng dạ đối với , là nực cười.

      Nam nhân kia để ý tới nàng nữa, vung tay lên, bốn cái kim châm bay thẳng đường, cắm vào tứ chi của nữ tử, máu phun ra bị những bị những bộ xương trắng dày đặc hấp thu hết trong nháy mắt

      "A." tiếng hét thảm thiết rung động trong kết giới, thê lương oán hận vô cùng.

      "Ngươi hãy ở lại đây vì Thiên giới mà cống hiến cho tốt ." xong vung tay lên kết giới xung quanh cột đá khôi phục lại nguyên trạng, mà kết giới bốn xung quanh cũng biến mất ngay lập tức.Vừa rồi Thiên Trụ còn tràn ngập oán khí mà giờ phút này lại khôi phục bộ dáng lấp lánh ánh vàng, ai mà ngờ được trong đó xương trắng chất đống.

      Tiểu nữ hài kia vẫn cắn chặt mu bàn tay, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân ở phía sau, nàng thầm chịu đựng. Mu bàn tay bị cắn đến máu thịt lẫn lộn nàng cũng hề phát ra chút thanh nào, bởi vì nàng biết giờ phút này mình làm được gì cả.

      Nàng dùng tiên lực để che dấu hơi thở của mình, chờ đợi cơ hội chạy trốn.

      Nếu như nàng có cơ hội sống sót, thù này nàng nhất định hoàn trả gấp đôi.

      Kết giới vừa biến mất, thị vệ chờ ở ngoài cửa lập tức quỳ xuống, bọn họ hoảng sợ nhìn Thiên đế, run giọng bẩm báo: "Bẩm Vương, thấy tiểu thư đâu nữa !"

      Khắp nơi toàn là người truy bắt nàng. Tiểu nữ hài cẩn thận từng ly từng tí trốn tránh truy binh nhưng vẫn bị dồn vào đường cùng. Tuy thân là Thiên nữ, tiên lực rất dồi dào nhưng tuổi nàng còn quá .

      Giờ phút này nàng cảm thấy chút tiên lực trong thân thể cạn kiệt, cả người lạnh muốn chết. Nàng biết sợ là vượt qua được kiếp này tiên lực cũng phục hồi lại trong chốc lát được.

      lúc nàng muốn nghỉ ngơi chút trước mặt và sau lưng đều xuất truy binh. Bọn họ che mặt, trong mắt lên vẻ dữ tợn, còn đâu chút dáng vẻ thiên binh chính nghĩa.

      Đột nhiên người trong đó lộ ra vẻ mặt tham lam,nhìn hai người khác : "Đại ca, đây chính là Thiên nữ đó ! Nghe lấy máu thịt nàng luyện đan có thể trường sinh bất lão, pháp lực tăng cao, chúng ta cần gì đem nàng giao nộp chứ? Mình hưởng thụ tốt à?Sau này Thiên giới nằm trong tay chúng ta."

      Sắc mặt nữ hài tử đầy kinh tởm, lạnh nhạt nhìn bọn chúng. Bên trong đồng tử màu đỏ như máu đầy hư vô, in lại chút bóng dáng nào của bọn chúng tựa như lời trong miệng chúng phải là mình

      Đột nhiên máu tươi trong nháy mắt phun ra từ cổ người trong số đó,mặt hai người khác cũng tràn đầy kinh ngạc.Dù là ai cũng tin được rằng nữ hài tử dùng hết tiên lực còn có thể giết người.

      Nàng nhìn vết máu tay mình, hờ hững nhìn tên thiên binh tham lam tắt thở bên cạnh, trong mắt đầy tĩnh mịch lãnh khốc. Sau này kẻ nào ngăn cản nàng kẻ đó phải chết.

      Nữ hài tử nhìn về phía kết giới thông với bên ngoài, chút nghĩ ngợi, nhảy xuống chần chừ. Cho dù thịt nát xương tan nàng cũng cho bọn chúng được như ý, sau này Thiên giới còn Thiên nữ nữa.

      Nhưng, nếu như nàng chết, đợi nàng đặt chân lên mảnh đất này lần nữa chính là lúc Thiên giới bị tiêu diệt.

      .....

      Dưới tàng cây Đề Huyết đỏ tươi, nam nhân lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, mặt mày như vẽ, toàn thân như mộng như ảo, đôi mắt hoa đào câu hồn nhìn ra vui hay giận. Lúc này hơi cúi thấp đầu, hàng lông mi như cánh quạt nhàng rung động, sắc môi đỏ tươi quyến rũ gợi cảm,nam nhân tuyệt sắc như thế sợ rằng trong thiên hạ này tìm được người thứ hai.

      Áo khoác đỏ tươi khoác hờ lên người, áo bên trong hơi tán loạn lộ ra lồng ngực trắng hơn tuyết, lộ ra quyến rũ vô cùng nhưng đôi mắt kia lại quá lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta dám tới gần.

      tay xoa xoa mục đích cây Đề Huyết. Màu đỏ tươi của Đề Huyết càng làm nổi bật bàn tay trắng nõn thon dài của , giống như kiệt tác của tạo hóa, mà tay kia cầm chén ngọc tinh xảo, trong đó vẫn tràn đầy như cũ, lại gợi nổi cho tia hứng thú.

      khẽ nghiêng đầu nhìn lên trung, đột nhiên cười nhạo tiếng, người của Thiên giới ngày ngày đóng kín trong kết giới của mình như cũ, đúng là đám người vô dụng.

      Đột nhiên kết giới bỗng mở ra cái cửa, có vật gì màu trắng rơi thẳng xuống dưới nam nhân tà mị nhìn theo vật màu trắng đó, mày khẽ nhíu lại làm cho người ta đoán ra tâm tư của "Xem ra chịu nổi tịch mịch của Thiên giới." tự rồi nhàng uống hớp rượu trong tay, có chút phản ứng nào với vật thể màu trắng vừa rơi xuống sắc môi màu đỏ hợp với ly rượu ngọc màu trắng trông rất đẹp mắt.

      Bỗng nhiên phía sau lóe ra bóng người, người đó cung kính cúi đầu quỳ gối bên cạnh thỉnh cầu : "Vương, có cần thuộc hạ xem chút ?"

      Nam nhân tà mị kia khẽ liếc ta cái lạnh thấu tận xương, vung tay lên. Nam tử kia liền bay về phía sau mấy bước,phun ra ngụm máu tươi lập tức cúi đầu thỉnh tội, "Thuộc hạ quá phận." Sau đó biến mất hoàn toàn ngay lập tức

      Vọt đến chỗ nấp, trong lòng của tên ám vệ vẫn còn kinh hoàng, lau khóe miệng còn dính máu. vừa rồi có thể là cửu tử nhất sinh, khỏi thầm trách cứ bản thân mình, chuyện của chủ thượng từ lúc nào cho phép đến thăm dò? Nếu phải vì là trưởng thị vệ có lẽ bây giờ đầu thân hai nơi.

      Mà lúc này vật thể màu trắng nguồn gốc kia rơi xuống đất, nghiêng lệch vừa vặn rơi trúng nhuyễn tháp của nam nhân tà mị. khẽ giương mắt vừa thấy ngờ lại là tiểu hài tử.

      Đúng lúc nữ hài tử cũng ngẩng đầu lên nhìn đôi đồng tử trong trẻo màu đỏ như máu nhìn thẳng vào , chút sợ hãi,cũng chút lấy lòng, ánh mắt bình thản gợn sóng.

      Trong lòng nam nhân tà mị chấn động,chỉ cảm thấy bị hấp dẫn bởi đôi đồng tử đỏ như máu trong đôi mắt trong trẻo ngây thơ lẫn tạp chất. chỉ muốn cho nơi đó phản chiếu ra hình bóng của mình. Ý nghĩ này làm chính thấy cả kinh, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên, tựa như đó là người trong vận mệnh của vậy.


      Tiểu nữ hài chỉ cảm thấy đầu của mình rất đau, cả người cũng lạnh vô cùng trong đầu trống rỗng, ngay cả mình là ai cũng biết. Nàng chỉ cảm thấy người trước mắt đẹp đến mức khó có thể hình dung nhưng cũng có ý nghĩ ham muốn nào chỉ là theo bản năng muốn dựa gần vào màu đỏ ấm áp này.

      biết vì sao nhưng nàng muốn chết mặt đất lạnh như băng, nàng lảo đảo đứng dậy từng bước đến chỗ nhuyễn tháp của nam nhân, chỉ là hai bước ngắn ngủi mà máu đầy xuống đất. Màu máu bạc nền đất trắng lóe lên tia sáng kỳ dị.

      Mà nam nhân luôn ưa thích sạch kia cũng ngăn cản, thèm để ý vết bẩn cùng vết máu người tiểu nữ hài, nhìn màu máu bạc đất khóe miệng từ từ ra nụ cười, sau đó nhìn về phía tiểu nữ hài té ngã ở trong lòng mình, trong đôi mắt hoa đào tình cảm. cúi đầu hỏi: "Chắc là ngươi tưởng tượng tốt lắm, giờ ngươi chạy trốn vẫn còn kịp đó."

      Tiểu nữ hài nhìn , đập vào đôi đồng tử đỏ như máu đều là hình ảnh của người nam nhân này, cũng biết có ý gì. Nàng vừa muốn gì đó cảm thấy cả người vô lực, ngay sau đó liền biến trở về chân thân tiểu hồ ly ngã vào lồng ngực của .

      Nam nhân kia đột nhiên cười tiếng, đưa tay cản lại, đem nàng ôm vững vàng trong ngực. Ngàn năm vạn năm quá tĩnh mịch, có sủng vật cũng tồi.Trong mắt nàng chẳng qua chỉ là sủng vật mà thôi.

      nhìn tiểu hồ ly sớm bất tỉnh trong lòng, lẩm bẩm "Đáng tiếc là chậm, từ nay về sau ngươi là của ta."

      Ngay lúc đó hai tên thiên binh kia cũng đuổi tới. Bọn họ cũng biết chân thân của Thiên nữ ra là con hồ ly, giờ phút này nhìn mặt đất đầy máu màu bạc trong lúc nhất thời biết phải làm sao. Đột nhiên họ nhìn thấy nam nhân nghiệt nằm thảnh thơi nhuyễn tháp, mấy tên thiên binh chưa từng gặp qua người này nên cũng biết là ai.

      Nam nhân này lớn lên quá đẹp khiến bọn họ nhịn được nuốt nước miếng cái, trong đó có tên mê đắm muốn đến gần nhưng còn chưa tới trong vòng năm bước bỗng nhiên máu thịt bay tứ tung.

      Trong vòng năm bước quanh nhuyễn tháp chút bị nhiễm bẩn nhưng nam nhân kia vẫn còn có chút phiền muộn nhíu nhíu mày.

      tên thiên binh còn lại nhìn đến tên kia mình đầy máu tươi, mùi tanh trong khí khiến người ta buồn nôn, lúc này sớm bị sợ tới mức hồn phi phách tán, ngã nhào đất ngay cả chạy cũng chạy nổi liều mạng bò về phía sau.

      Nam nhân tà mị kia ngay cả nhìn cũng nhìn, chỉ vẫy tay cái,"Phốc ---" tiếng tên thiên binh mới vừa rồi còn kêu thảm thiết cầu xin tha thứ máu thịt liền bay tứ tung ngay tức khắc

      "Bẩn rồi, xử lý xong." Lạnh lùng ra mấy chữ xong để tiểu hồ ly lạnh như băng trong lòng xuống nhuyễn tháp, đầu ngón tay chạm đến làn da của Tiểu hồ ly, nơi đó ấm áp vô cùng nam nhân tà mị khẽ nhếch môi cười nhất thời khiến trăm hoa cũng phải cảm thấy thẹn thùng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Editor: Phuonghanam88


      Chương 2: Giết toàn tộc .


      "Dám có ham muốn với đồ của gia, giết toàn tộc ."Nam nhân tà mị quay về phía hư giọng , mười tên ám vệ bỗng đột ngột xuất cung kính quỳ gối trước mặt ,"Dạ!" trong nháy mắt những ám vệ kia biến mất thấy bóng dáng chỉ còn lưu lại nam nhân cũng hết sức tà mị, cung kính đứng ở bên chờ đợi phân phó.


      "Mị, đem lão kia quái kia đến đây để xem vật này chút." Vật trong ngực lạnh quá khiến tự chủ được nhíu chặt chân mày, lộ ra cảm xúc.


      Nam nhân này là người khiến vạn vật nghe tiếng cũng phải sợ mất mật giới Ám vương Dạ Ly Lạc, nhân vật mạnh mẽ hoàn toàn nằm ngoài tứ giới, đồn rằng uống máu mà sống ngày sát sinh khó mà ngủ được, tóm lại là người nào nguyện ý gặp mà người gặp qua đến bây giờ cũng biết ở đâu.


      "Vương, bọn người Thiên tộc này tự tiện xông vào lãnh địa của tộc, chúng ta........."Dạ Quỷ đột nhiên xuất ở bên cạnh Dạ Ly Lạc, khom mình vẻ mặt cung kính chờ đợi chủ tử trả lời.


      "Ừ............" Dạ Ly Lạc ngừng bước chân, bởi vì bị Dạ Quỷ gọi lại nên sử dụng di chuyển trong nháy mắt, lạnh lùng liếc Dạ Quỷ cái làm như suy nghĩ gì đó, dung nhan tuyệt mĩ thập phần vô hại nhưng lời ra lại lãnh khốc vô cùng "Canh giữ đám thiên binh này, tên cũng giết tha." xong lách người, sử dụng thuật di chuyển trong nháy mắt, trở lại điện.


      Mấy ngàn tính mạng của thiên binh đối với xem ra còn bằng chuyện vặt, mà thuộc hạ bên cạnh sớm quen với tính tình của nên câu cũng nhắc lại trực tiếp hạ mệnh lệnh giết hết đám thiên binh này.


      Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang vọng giống như địa ngục nhân gian.


      Dạ Ly Lạc tay ôm ngân hồ, tay kia thử sờ sờ bộ da lông màu bạc mềm mại, trong lúc nhất thời thích rời ra được,trong lòng càng cảm thấy hành vi khác thường ngày hôm nay là đáng giá.


      Dạ Ly Lạc vừa vuốt ve vừa chậm rãi truyền linh khí vào cho nàng, biết đối phương là tiên hồ của Thiên giới nếu đưa khí vào khẳng định khiến cho thương thế càng nặng thêm cho nên chỉ có thể tiêu hao linh khí thuần khiết trong tim để đưa vào.


      Tiểu ngân hồ vốn cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim ngay lúc đó có cỗ ấm áp chạm vào khiến mình thoải mái hơn, nàng tự chủ được muốn dựa vào nơi ấp áp này gần hơn, đầu dụi vào lồng ngực của Dạ Ly Lạc mà Dạ Ly Lạc vừa thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, đây chính là vật đầu tiên sợ .


      Tẩm cung của Dạ Ly Lạc xây dựng to lớn khí thế, trong những thứ cực kỳ thích đó là hoa lệ, lộng lẫy xa xỉ, hơn hết cũng cầu yên tĩnh cho nên cung điện bốn phía cả bóng dáng quái cũng nhìn thấy.


      ôm ngân hồ ngồi ghế đệm tơ vàng, thấy nàng vẫn mê man bất tỉnh mà lão quái kia đến giờ vẫn còn chưa đến, trong nháy mắt đôi mắt hoa đào gợn sóng toát ra tia sát khí.


      " Ta ngài có thể hay để cho ta mặc quần áo vào rồi hãy đến gặp Vương?"Bộ dạng như vậy rất thẹn thùng đấy !" Người còn chưa thấy chỉ nghe thấy tiếng lão quái kêu giống như heo bị giết.


      Dạ Ly Lạc đưa mắt nhìn về phía cửa quả thấy Dạ Mị tay mang theo lão quái có cái đuôi chuột quần áo xộc xệch bước nhanh đến.


      " Tham kiến Vương ."Dạ Mị phen đem lão quái ném xuống đất, cung kính nửa quỳ hành lễ nhưng mặt cũng vẫn quét về phía hồ ly trong lòng Dạ Ly Lạc.


      Dạ Ly Lạc tay chống lên bên bàn trà, tay tiếp tục vuốt ve ngân hồ trong lòng, chỉ là nhìn lướt qua Dạ Mị bên cạnh lại dọa ta sợ tới mức vội vàng cúi đầu, sát khí trong mắt nháy mắt trào ra, nếu phải bởi vì bọn họ là tứ đại hộ pháp từ làm bạn bên cạnh sớm chém bọn họ mấy lần rồi.


      "Nhìn xem." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt , duỗi tay ra. ngân hồ liền bay đến trước mặt lão quái sợ hãi thôi, lơ lửng giữa trung, lão cũng bất chấp quần áo người chỉnh tề vội vàng đứng lên thận trọng kiểm tra, hôm nay lại có thể để Vương phải chờ xem ra Vương nổi giận rồi, nếu chữa trị xong đoán chừng về sau cũng phải chữa bệnh nữa.


      Đầu tiến lên trước, cái đuôi lão quái cũng mau nhóng nhếch tới, chớp chớp đôi mắt chuột khẩn trương nhìn khắp bốn phía thấy có người ngoài mới giọng :"Vương, nếu lão thần đoán nhầm đây chính là đời đời Thiên nữ hồ tiên của Thiên giới.


      "Nghe dùng nàng luyện đan ăn vào có thể được trường sinh bất lão, bách độc bất xâm, pháp lực tăng cao !" đến đây lão hưng phấn nhìn Dạ Ly Lạc.


      " Làm cho nàng ta tỉnh lại." Bị dội gáo nước lạnh, lão quái vẻ mặt như đưa đám tiếp tục trị liệu, Thiên giới tiên nữ trăm năm khó gặp hưng phấn chút cũng cho.


      Trong lòng nhịn được thầm oán giận, nhiều năm như vậy Vương vẫn chẳng có gì thú vị cả, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại Vương của bọn họ đúng là cần đến cái gọi là trường sinh bất lão, bách độc bất xâm gì đó.


      Theo động tắc ghim kim càng lúc càng nhanh, lông mày lão quái cũng càng lúc càng nhíu chặt lại, mà Dạ Mị tim phổi bên cạnh cũng cảm thấy bầu khí căng thẳng.


      Bỗng nhiên miệng tiểu hồ ly phun ra máu, chậm rãi mở mắt ra, bóng dáng Dạ Ly Lạc trong nháy mắt lên trong đôi đồng tử màu máu, nàng nhìn cách khó hiểu.


      Là nam nhân này cứu nàng? Là cho nàng cảm giác ấm áp vừa rồi?Nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng hoang mang, nàng là ai?


      Lão quái lại lập tức quỳ xuống, "Bẩm Vương, thời điểm nữ tử này nhảy từ kết giới xuống linh hồn bị tổn thương, tuy giờ phút này giữ lại được tính mạng nhưng nếu thiếu vị thuốc chữa trị chỉ sợ.........Chỉ sợ............ là lão thần cũng còn biện pháp nào nữa.


      "Vậy vị thuốc kia là gì."Dạ Ly Lạc cũng gấp, lão đầu tử này như vậy nhất định có cách, chỉ cần Dạ Ly Lạc muốn lên trời xuống đất cũng có gì khó.


      Ánh mắt lão quái sáng lên, "Sủng vật của Đại công chúa -ngân xà!" Dạ Mị bên cạnh vừa nghe thấy nhịn được cả người run lên, cũng may là hắc xà hóa thân thành nếu chắc là bị lão quái này lừa gạt làm thuốc rồi.


      "Ừ, kêu Dạ Võng , nếu như cho bẩm báo lại với bổn vương." Dạ Ly Lạc vừa vừa thu tay lại, tiểu hồ ly lúc này ấm áp lại trở về trong ngực càng làm cho thích muốn buông tay.


      Tiểu hồ ly lại ngẩng đầu, đôi đồng tử trong suốt ánh lên vẻ tuyệt sắc khuynh thành của , nàng nghi ngờ rồi thấp thỏm, "Ta là ai?"


      "Nhược Ly." Dạ Ly Lạc lại hỏi đằng trả lời nẻo, tựa như nhìn ra được linh hồn của tiểu hồ ly bị hao tổn nhớ được mọi chuyện trước kia nữa.


      "Hả?" Tiểu hồ ly hỏi lại biết là có ý tứ gì.


      "Ngươi về sau gọi là Nhược Ly."Dạ Ly Lạc lạnh lùng ra, được ban cho tên gọi đời đời kếp kiếp đều là người của .


      Tiểu hồ ly cúi đầu, trong lòng ra được mùi vị gì, ngọt ngọt ê ẩm,nhưng nàng vẫn còn rối rắm vấn đề,"Ngươi là người thế nào của ta? Ta là ai?"


      "Ta là chủ nhân của ngươi."Lời tuy hờ hững nhưng trong mắt Dạ Ly Lạc lại mang theo ý cười ấm áp khắc sâu vào lòng tiểu hồ ly, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vừa nãy hình như nàng nghe thấy lấy nàng luyện đan gì đó tim thoáng cái thót lên tới cổ họng, " Ngươi muốn bắt ta để luyện đan?"


      "Luyện đan?Thân thể bổn vương là vạn độc, vốn là vạn độc bất xâm, trường sinh bất lão, chẳng lẽ lấy tu vi của bồn vương còn ham muốn dùng ngươi để gia tăng pháp lực sao?"


      Dạ Ly Lạc cười nhạo , nghĩ vật này hỏi lại là vấn đề này, dựa vào tu vi của nàng đối với cũng hiếm lạ, ở trong mắt nha đầu này ngay cả là tiểu ăn xin còn sợ người ta giành với nàng.


      Chương 3: Phế vật


      cúi đầu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu hồ ly trong lòng, bốn mắt chạm nhau, khi nhìn thấy trong ánh mắt của nàng chỉ có tâm tình phảng phất tốt hẳn lên.


      Lão quái ở bên cạnh nghe lời cuồng ngạo của Vương nhà mình,trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong thiên hạ chỉ có người này có thể đối mặt với Thiên nữ người người tranh đoạt ra những lời này,bất quá người ta vốn cũng rất ngông cuồng.


      Nhược Ly đột nhiên nở nụ cười, mặc dù thân thể là hồ ly nhưng cảm kích xuất phát từ nội tâm vẫn để lộ ra trong ánh mắt híp lại kia.


      Nàng cảm thấy lời của người này tuy thực ngạo mạn nhưng quả làm cho nàng thấy yên tâm,biết mình có thể sống sót, biết vì sao vui vẻ như vậy lại cảm thấy có chuyện gì đó rất quan trọng mà nàng cần làm nhưng làm thế nào cũng nhớ ra nổi.


      Dạ Ly Lạc cảm nhận được độ ấm nơi bàn tay,khóe miệng tự chủ được nâng lên,chỉ là biết có phải là ngàn năm qua quá tịch mịch nhàm chán hay liền muốn trêu chọc vật ngốc nghếch trong lòng chút.


      "Chỉ là, ngày nào đó tâm tình tốt, hoặc là tiểu hồ ly chạy trốn ta cũng ngại làm hai viên đan dược để thưởng thức thử xem."


      Cảm giác được tiểu hồ ly trong lòng cả người run lên, trêu chọc nàng xong tâm tình Dạ Ly Lạc tốt nhưng vừa rồi cũng coi như là cảnh cáo, nếu tiểu hồ ly được ban tên cho mà còn dám chạy trốn dù có phải lật tung cả thiên hạ cũng phải tìm cho ra nàng, luyện đan hay .........Cái đó còn phải bàn lại.


      Trong lòng lại nghĩ nếu ngày thấy vật lông ngắn tròn tròn nữa Dạ Ly Lạc cảm thấy hồi phiền muộn, kẹp nách Nhược Ly đem nàng nâng lên, nửa uy hiếp , "Ban thưởng tên cho ngươi ta chính là chủ nhân của ngươi, dám bỏ trốn ta liền luyện ngươi."


      Lời ấu trĩ như vậy khiến hai vị còn quỳ kia nhất thời lảo đảo,mà Nhược Ly căn bản biết Dạ Ly Lạc trước mặt là hạng người gì nhưng trong lòng thầm tự nhủ nếu còn muốn sống mấy cái chuyện đó có gì quan trọng.Lúc này cảm thấy người nam nhân này trở nên hiền lành như thế tự mình cũng cảm thấy bi thương, mình muốn sống tiếp còn phải dựa vào cho nên tại dù có đuổi nàng cũng thể được nên vội vàng gật gật đầu mà biết cái gật đầu này cũng tạo thành ràng buộc đời đời kiếp kiếp giữa hai người.


      "Lão quái, làm thế nào để nàng khôi phục lại hình người?" Dạ Ly Lạc vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly, làm như an ủi sau khi đe dọa sau đó ngước mắt nhìn lão quái như bị sét đánh đứng trước mặt.


      Tay cũng dừng lại, vuốt vuốt cái móng của Nhược Ly,cảm nhận được mềm mại vô cùng của đệm thịt tự chủ được nhàng xoa nắn.


      Nhược Ly đương nhiên cảm thấy thoải mái, thử rút móng vuốt ra khỏi tay nhưng bị người nào đó gắt gao kéo lại làm như trừng phạt hơi hơi dùng sức nhéo nàng cái khiến cho tiểu Nhược Ly phải nhíu mày.


      "Nghe lời hay là luyện đan?" Nhược Ly vừa nghe thấy liền trở về dáng vẻ ngoan ngoãn trong nháy mắt, trong lòng lại hết sức khinh bỉ , chơi với người hay đe dọa như vậy, tuy bây giờ nàng chỉ là con hồ ly nhưng bị xoa nắn cũng thấy có gì đó đúng nhưng đúng chỗ nào nàng được.


      Bất quá Nhược Ly bị nắm như vậy chỉ lát cảm thấy mệt mỏi, lại trong ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy mà nàng vừa tỉnh lại lâu nên nhất thời còn chưa kịp thích ứng.


      "Bẩm Vương, muốn nàng khôi phục lại hình người cũng khó, nhưng tiên lực của nàng bị hao tổn, linh hồn bị tổn thương muốn tiếp tục tu luyện nữa e là khó càng thêm khó. cách khác cho dù biến thành người nàng cũng chỉ là tiểu hài tử khoảng mười tuổi,tiên lực gì đó lại càng thể khôi phục được.


      " Chính là phế vật?"


      "Dạ!"Lão quái xong Dạ Ly Lạc cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng chấn động, thấy có chút đành lòng cúi đầu nhìn nàng dò hỏi, "Muốn khôi phục sao?”


      Nhược Ly vội vàng gật đầu, đôi đồng tử màu đỏ nháy mắt trở nên long lanh, nếu như bọn họ nàng có thể trở nên mạnh mẽ vậy sau nàng cũng phải bị rà qua rà lại rồi.


      Nàng nhìn như vậy làm Dạ Ly Lạc trong lòng rung động, ngẩng đầu lên nhìn Nhược Ly nữa, lại vẫn như cũ vuốt ve đám lông mềm mại thân thể bé, "Vậy phải làm thế nào?"


      Lão quái nhất thời cũng lâm vào khó khăn, trước kia còn chưa gặp qua chuyện như vậy, hơn nữa đối phương lại là tiên, cái này trước kia cũng chưa từng nghiên cứu qua,"Vương, có thể cho lão thần trở về nghiên cứu thêm chút , nếu cứ tùy tiện kết luận sợ xảy ra chuyện gì lão thần sao có thể đảm đương nổi."


      Lão quái xong liền quỳ xuống, cả người khẽ run, vốn muốn lập công nhưng lúc này xem ra là chuyện có thể giữ được cái mạng của lão hay rồi, "Bất quá, vị thuốc kia là thể đợi được nữa!" linh cơ khẽ động vội vàng ra để bảo toàn tính mạng.


      "Ba ngày." xong, Dạ Ly Lạc mang theo Nhược Ly biến mất ở đại sảnh dẫn đến Lưu Ly điện,có số việc phải hỏi lại tiểu sủng vật trong tẩm điện của rồi.


      Trong Lưu Ly điện rất đơn giản, chỉ là cái nào cái nấy cũng khiêm tốn xa hoa, Dạ Ly Lạc lười biếng dựa nghiêng người giường nhìn Nhược Ly trước mặt có chút mất tự nhiên, nhếch môi cười.


      tay vẫn vuốt ve đệm thịt mềm mại của nàng tha làm như chờ nàng mở miệng, Nhược Ly mở to đôi mắt đỏ long lanh nhìn , có chút khó hiểu, nam nhân này muốn nàng ở lại bên cạnh ?


      "Về sau hãy ở lại bên cạnh bổn đại gia." Cùng với tiểu hồ ly này ở chung chỗ, Dạ Ly Lạc biết vì sao muốn tự xưng là bổn vương giống như tạo ra khoảng cách giữa hai người vây.


      Nhược Ly cái hiểu cái cúi đầu, ít nhất nàng có thể bảo vệ mình trước, nàng sống ở chỗ này, mặc dù tính tình của nam nhân này có chút kỳ quái nhưng ít cũng có dáng vẻ của con người.


      "Bẩm vương, Đại công chúa muốn giao ra Ngân xà!" Dạ Võng đứng ở bên ngoài đại điện, dùng thiên lý truyền bẩm báo, kỳ lúc Vương để trong lòng cũng có chút thấp thỏm.


      Dù sao tính tình của Đại công chúa cũng hết sức điêu ngoa, ỷ vào tương lai hoàng trữ (người xác định thừa kế ngôi vua), tuy rằng e ngại Ám vương nhưng Ngân xà kia là sủng vật của nàng ta, nàng ta vẫn chờ nó tu thành hình người để ăn sạch sành sanh đấy, tên hạ nhân này còn muốn lấy, chưa đuổi ra coi như là chừa cho chút mặt mũi rồi.


      "Hửm?" Dạ Ly Lạc vẫn như cũ vuốt ve sau lưng Nhược Ly, đôi mắt hoa đào khẽ nhíu lại, thản nhiên cười, đời này có gì là Dạ Ly Lạc chiếm được, ngày nhàm chán vậy coi như đây là việc vui .


      "Tiểu Nhược Ly, chúng ta xem xem." xong Dạ Ly Lạc ôm lấy Nhược Ly càng ngày càng suy yếu, khẽ cau mày xem ra nếu có vị thuốc kia tiểu hồ ly này chắc được mấy ngày nữa.


      Lúc này Nhược Ly chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, nhất thời cả người lạnh như băng, ý thức lúc có lúc căn bản là nghe được Dạ Ly Lạc gì, chỉ biết cái ôm này ấm áp nàng nhịn được muốn đến gần,gần hơn chút nữa.


      Hoàng của giới phân biệt nam nữ,người có tài năng vẫn có thể làm được, mà giới tại chỉ có công chúa và ba vị vương gia,Đại công chúa là huyết thống trực hệ của hoàng đương nhiệm do chính cung sinh ra lại có tư chất thông minh, trừ bỏ hậu cung thối nát những cái khác đều làm cho hoàng tìm ra tật xấu cho nên mới cho nàng ta là người thừa kế hoàng vị.


      Mà Ám vương khiến cho tứ giới kinh sợ vốn là khí của thiên địa biến hóa mà thành, vẫn thoát ly tứ giới khiến Hoàng nhiều năm yên, lại thấy Ám vương có hứng thú với vị trí Hoàng nên cũng để ý tới, trong lúc nhất thời giới quên mất sức uy hiếp của Ám vương.


      Các vương gia khác đều là do thứ phi sinh ra hoặc là con riêng, từng người đấu đá xong chỉ còn lại ba người,cho nên tại chỉ có duy nhất Đại công chúa là có tư cách nên tính tình ngược lại có chút kiêu căng, dám can đảm tự mình cự tuyệt cầu của Ám vương, có lẽ sớm quên mất vị Ám vương vẫn cư này vốn rất đáng sợ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Nhược Ly đau lòng

      Ám vương sợ tiểu hồ ly trong lòng bị thương nên cũng sử dụng thuật di chuyển trong nháy mắt, vẫn như cũ thỉnh thoảng đưa vào chút linh lực để cho nàng được thoải mái chút mà Nhược Ly lúc này nhu thuận càng làm cho Dạ Ly Lạc khỏi đau lòng.


      "Vương!" Dạ Võng điều khiển ngự giá Linh Xa xa hoa lơ lửng giữa trung trước cửa vương phủ chờ lâu nhìn thấy Vương đến lập tức hành lễ, Dạ Ly Lạc trực tiếp bay lên xe, trong nháy mắt xe bị lực điều khiển liền hướng về phủ Đại công chúa bay .


      Khắp trong tứ giới chỉ có duy nhất chiếc ngự Linh Xa này, xa hoa vô cùng,đến mức phần đuôi lưu lại đường thẳng màu vàng ngoại trừ chủ nhân thân ra cho dù người có pháp lực cao đến cỡ nào cũng thể phát giác ra chiếc xe và người ngồi ở bên trong, mà đó chính là dấu hiệu Ám vương xuất hành,vạn khi thấy đều hành lễ, con dân khác giới thấy lùi tránh xa nhường đường.


      Xe còn chưa tới phủ Đại công chúa Đại công chúa cũng biết chỉ là nàng ta nhất thời thể diện lên cao chịu ra nghênh đón,tốt xấu gì sau này nàng ta cũng là hoàng vì sao phải nghênh đón cái tên Ám vương có thân phận gì kia chứ.


      Nhưng Đại công chúa quên mất điều ngay cả phụ hoàng của nàng ta nhìn thấy Ám vương còn phải kinh sợ, trước khi tiếp nhận hoàng vị nàng ta cũng chỉ là hoàng trữ nho , Ám vương như thế nào để nàng ta vào mắt.


      Dạ Ly Lạc điều khiển Linh Xa hạ xuống thấy ở cửa chỉ có quản gia đón chào cũng để ý, trong mắt vốn những thứ lễ tiết hư vô gì đó cũng đáng giá đồng, mục đích lần này tới đây chỉ là vì vị thuốc Ngân xà kia.


      Cảm giác nhiệt độ của tiểu hồ ly trong lòng càng lúc càng lạnh tự chủ được nhíu chặt chân mày, lộ ra cảm xúc.Hành tung của Dạ Ly Lạc luôn luôn quỷ dị nên gã sai vặt ở cửa làm sao gặp qua , chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào tuấn mĩ nam nhân đến choáng váng, đám cứ như vậy đứng như trời trồng tại đó.


      Bên cạnh Dạ Mị nhìn thấy tất nhiên là biết chủ tử nhà mình rất ghét người khác ham muốn dung mạo của , còn chưa đợi Dạ Ly Lạc tức giận vung tay lên tức những người đó liền bị đánh bay làm bẩn mắt Dạ Ly Lạc được nữa.


      "Ngân xà."Dạ Ly Lạc vừa vào cửa dùng thiên lý truyền , ngữ điệu rất lạnh nhạt, thanh tuy rằng lớn nhưng lại truyền khắp toàn bộ phủ Đại công chúa, bất quá lại che kín lỗ tai của Nhược Ly trước khi để tránh làm ồn đến nàng.


      Đại công chúa vừa nghe thấy vốn là muốn tránh nhưng tiếng của Dạ Ly Lạc vừa rồi có chứa công lực khiến cho bọn tiểu công lực hơi thấp trong phủ phải bịt lấy lỗ tai khàn giọng kêu rên mà chính nàng ta cũng thấy khó chịu, nhìn Ngân xà bảo bối trong lòng cũng hiểu được tránh được nhất thời cũng tránh được cả đời huống chi người đến có ý tốt.


      " biết Ám vương đại giá quang lâm là vì chuyện gì?" Đại công chúa đem Ngân xà giấu trong lòng, dùng thuật di chuyển trong nháy mắt đến đại sảnh,lúc này Dạ Ly Lạc lười biếng dựa vào ghế, trong lòng ôm Nhược Ly căn bản để ý đến Đại công chúa.


      Đại công chúa nhìn người kia ngồi ghế được Dạ Võng phủ bằng da thú Bạch Hổ ngàn năm tức lửa giận càng lớn hơn, đây là cảm thấy ghế dựa của quý phủ Đại công chúa nàng sạch sao?


      "Ám vương, Ngân xà là sủng vật của ta cho dù ngươi có gì ta cũng giao ra đâu, mời ngươi trở về ." Đại công chúa hừ lạnh tiếng, nhưng nàng ta vốn luôn thích mỹ nam nên giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Ám vương, trong ánh mắt mang theo dục vọng quá ràng.


      Chỉ cái nhìn này ngay lập tức chạm vào ranh giới cuối cùng của Dạ Ly Lạc, vung tay lên Ngân xà trong lòng Đại công chúa liền bay ra rơi vào trong tay của Dạ Võng.


      Ngân xà nằm trong tay, Dạ Ly Lạc cũng muốn nán lại chỗ này thêm khắc, đứng dậy muốn , Đại công chúa vừa thấy vật mình sủng ái bị bắt tuy rằng trong lòng có chút e ngại Ám vương nhưng lại nghĩ tới nếu như đánh bại , đưa tuyệt sắc như vào hậu cung của nàng đó chính là có bao nhiêu chuyện tốt đây, trong nháy mắt sắc dục bốc lên tâm khiến nàng ta hoàn toàn quên mất chỗ đáng sợ của Ám vương.


      Nàng ta duỗi tay ra, nhuyễn tiên nơi tay liền ngăn cản đường của , Dạ Ly Lạc hờ hững liếc mắt quét Đại công chúa cái trong lòng khỏi khinh bỉ, lại dám mơ ước .


      Vốn muốn nể mặt hoàng, tự mình đến nơi này lấy Ngân xà là nể mặt nàng rồi nhưng hôm nay nàng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.


      "Võng, dạy dỗ."Dạ Võng vừa được đạo mệnh lệnh, vốn là hổ nên ngay lúc đó khí phách lộ ra ngoài, mang vẻ mặt khát máu, theo số tuổi tu luyện Đại công chúa sao có thể so sánh với Dạ Võng, chẳng qua là tư chất thông minh mới lan truyền ra, vài chục năm này bởi trầm mê sắc đẹp nên lực lại càng thể so với lúc trước.


      Nhất thời ghế ngồi trong phòng tung bay, màn khí cực đại làm cho cả phủ công chúa đều rung động khiến số tiểu lực thấp kém chịu nổi lực dao động cực lớn này, thân thể chia năm xe bảy rơi rớt khắp phủ công chúa, cảnh tượng hết sức đẫm máu.


      Chỉ qua mấy chục chiêu Đại công chúa bị Dạ Võng giữ chặt, con dao cắt qua mặt Đại công chúa, biết như vậy chính là trừng phạt nàng ta, chủ tử nhà mình hết giận.


      Đại công chúa rên lên tiếng, những tiểu khác may mắn sống sót vừa thấy tình huống như thế, đám sợ tới mức cả người run rẩy chạy tan tác khắp nơi.


      Thập đại ám vệ của phủ công chúa vừa thấy càng thêm luống cuống tay chân, muốn chặn lại nhưng mà chưa kịp ra tay hai người kia thấy tăm hơi đâu.


      Dạ Ly Lạc căn bản muốn ở lại đây lãng phí thời gian, nhất là nghe mùi vị thối nát khắp phủ này càng làm cho khó chịu thôi, hận thể lấy cây đuốc phen đem nơi này đốt hết.


      Kết quả là liền phen hỏa thiêu nơi này, vung tay lên mảnh hồ hỏa rơi xuống khiến tiếng kêu rên từng trận giống như địa ngục trần gian.


      Nhược Ly khẽ mở mắt, vừa rồi mặc dù nàng rất suy yếu nhưng chuyện xảy ra nàng đều biết, cảm giác Dạ Ly Lạc làm vậy hẳn là có suy xét.


      Nhưng vẫn cảm thấy người nam nhân này qua mức ác độc, mình theo nam nhân như vậy là cái mạng quá mong manh, nhịn được phải suy tính cho tương lai, nếu có thể nàng vẫn muốn chạy trốn.


      " suy nghĩ gì thế?"Dạ Ly Lạc giống như nhìn ra được lo lắng bất an của Nhược Ly, trong đôi hoa đào câu hồn mang theo tia trầm, "Chính là sợ ta sao?"

      Nhược Ly phảng phất cảm nhận được hơi thở trầm của người nam nhân này, thân thể bé trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ hạ xuống độ, nhất thời liền tỉnh táo, nàng vội vàng lắc đầu cảm thấy nên nịnh hót chút, dù sao vẫn nên giữ lại cái mạng .


      "Nhược Ly ngươi suy nghĩ cái gì?" Khóe miệng Dạ Ly Lạc cong lên chứa đựng chút trêu chọc, trong mắt tình cảm, bàn tay của có chút lạnh vẫn như cũ vuốt ve thân thể bé của Nhược Ly, nhưng vị trí lại càng ngày càng lên cuối cùng chần chừ ở gần cổ nàng.
      Nhược Ly nhịn được nuôt nước miếng cái, nàng chỉ là nhớ nổi chuyện trước kia nhưng nàng cũng phải là đứa ngốc nha, đây ràng là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn a! Nam nhân tà ác này, nàng cảm thấy nếu nàng trúng ý vị đại gia này chắc tay bóp xuống cái rồi.


      ra nếu Nhược Ly suy nghĩ chút nhận ra Dạ Ly Lạc nữa là muốn trêu chọc nàng, nửa là cảm thấy phận lông chỗ cổ phi thường mềm mại, hơn nữa cũng nỡ chấm dứt cái mạng của nàng.


      "Ách......Ta nghĩ làm như vậy có phải hay quá tàn nhẫn?"Hết cách rồi, Nhược Ly chỉ có thể lung tung, kết quả là trước mặt lại ra luôn rồi.


      Chỉ là mặc dụ nàng biết bọn họ cùng Dạ Ly Lạc có quan hệ gì nhưng vẫn cảm thấy giết người cướp bóc tốt lắm, chủ yếu nhất là chuyện này còn vì nàng, về sau này nàng phải cõng theo nỗi oan này a.


      "Hửm?"Dạ Ly Lạc như nghĩ tới điều gì mắt liếc Nhược Ly cái, sau đó vuốt ve bộ lông của nàng, nhìn ra vẻ mặt nghiệt kia là vui hay giận,"Ý tứ của Tiểu Nhược Ly là muốn cứu nàng ta sao?"
      linhdiep17, B.Cathonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: lòng muốn chết.

      Lời ra khỏi miệng, Nhược Ly biết nàng thể đổi ý chỉ có thể nhắm mắt đồng ý, nàng tự an ủi ít nhất cũng coi như là làm việc thiện , trong đầu vừa nghĩ vậy lòng tin liền vô cùng kiên định, "Ừ, dù sao nàng ta cũng có làm gì."

      Nhược Ly vừa xong ràng cảm thấy lưng có chút đau mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Dạ Ly Lạc đột nhiên có chút trầm khiến nàng cảm thấy nhất định là mình sai cái gì rồi nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào nàng cũng nghĩ ra được.

      "Tiểu Nhược Ly, nếu cứu nàng ta hậu quả sau này ngươi phải tự mình gánh vác." Mà lúc này đầu Nhược Ly lại có chút hỗn loạn sớm biết cái gì chỉ gật đầu theo bản năng.

      Dạ Ly Lạc bởi vì Nhược Ly đủ ngoan tuyệt mà có chút lửa giận nhưng vừa thất dáng vẻ yếu ớt của nàng cũng nỡ tiếp tục dạy dỗ nữa.

      "Võng, dập lửa." Dạ Võng vẫn đứng bên ngoài ngự Linh Xa chờ đợi Dạ Ly Lạc tùy thời sai khiến,vừa nghe, ngược lại có chút kinh ngạc, chủ tử của bọn họ từ khi nào tốt bụng như vậy.

      Lúc trước vẫn là hai, coi sinh mạng như cỏ rác, nhưng cũng chỉ u mê trong nháy mắt liền vội vàng thi hành mệnh lệnh, nếu chậm khắc cũng chắc chủ tử của còn tốt bụng như vậy nữa.
      ... .........

      Trong Ám vương phủ, lão quái vẫn mực đợi ở phòng luyện đan, tuy rằng nâng cao tay nghề nhưng trong lòng lại sợ hãi tới cực điểm loại dự cảm rằng nếu cứu sống được tiểu hồ ly kia mạng già của cũng coi như xong luôn.

      Vừa nghĩ tới điều đó liền nhìn được mà cảm thấy bi thương muốn lớn tiếng khóc đột nhiên có con ngân xà rơi vào trong lòng hướng gương nanh múa vuốt làm sợ tới mức suýt nữa đem ngân xà tướng mạo hung tàn này ném ra xa.

      " canh giờ."Dạ Ly Lạc lạnh lùng ,sau đó cũng thèm nhìn lão quái cái liền ôm Nhược Ly hôn mê bất tỉnh về phía tẩm điện, cảm thấy cho lão canh giờ là quá đủ rồi.

      Lão quái thầm than tiếng, chủ tử nhà mình cũng quá keo kiệt rồi, dù sao tiểu hồ ly kia hai ba ngày cũng chết được gấp gáp như vậy phải là làm khó hay sao? Nhưng khi nhìn ngân xà nắm chặt trong tay thần thái trong mắt ngay lập tức sáng láng, giống như nhìn thấy đống bảo vật vậy làm cho ngân xà vừa mới rồi còn hết sức kiêu ngạo nháy mắt mất hết tinh thần.
      Nhược Ly bị cỗ nhiệt lưu ấm áp khoan khoái làm tỉnh dậy, nàng chớp đôi mắt khác hẳn với các hồ ly khác, có chút hiểu chuyện gì xảy ra liền ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc.

      Mà Dạ Ly Lạc lúc này lười biếng dựa nghiêng vào nhuyễn tháp thoải mái ôm Nhược Ly, giống như dáng vẻ vốn là lười biếng như vậy, đôi mắt hoa đào tà tà liếc lão quái quỳ gối trước mặt.

      "Tiểu Nhược Ly, uống thuốc ." xong chút để ý đưa ngón tay trắng nõn thon dài chỉ phía đối diện, Nhược Ly nhìn theo hướng ngón tay xinh đẹp của nháy mắt hóa đá.

      Choáng nha, nếu như nàng nhìn lầm nàng phải ăn viên thuốc bự đen thùi lùi bị lão quái dáng dấp giống như con chuột nâng niu như bảo bối trong tay kia á.

      Nhất thời nàng cảm thấy trận hàn khí xâm nhập vào thân, cái vật kia so với đầu nàng còn lơn hơn, có chết ngạt nàng cũng nuốt được viên thuốc như vậy nha! Nàng chớp chớp đôi mắt to, lập tức ngập nước, quay đầu nhìn Dạ Ly Lạc ấy vậy mà tên nam nhân nghiệt kia lại mang vẻ mặt thú vị nhìn nàng.

      "Tiểu Nhược Ly, nếu như ngươi ăn biến thành đứa ngốc đấy!" Dạ Ly Lạc hiển nhiên để ý tới viên thuốc kia có bao nhiêu lớn, chỉ là trong mắt nhìn nàng mang theo trêu tức, tay cũng ngừng vuốt ve móng muốt của Nhược Ly quả thực chính là thích muốn buông tay.

      Nhược Ly có chút bi phẫn quay đầu, vừa nghĩ tới nếu ăn cái viên tròn tròn to như con trâu kia mình biến thành đứa ngốc, cái nào nặng cái nào nàng biết liền lập tức đưa ra quyết định.

      Nàng có chút tức giận rút móng vuốt bị Dạ Ly Lạc nắm, giờ phút này lòng nàng ngập tràn bi phẫn nên chú ý đến Dạ Ly Lạc có chút thất thần nhìn bàn tay trống trãi của mình.

      Lão quái quỳ gối trước ở bên nhuyễn tháp của Dạ Ly Lạc, lúc này Nhược Ly mới có được ít linh lực chống đỡ cũng coi như tinh thần tỉnh táo, nàng hít hơi sâu sau đó mạnh dạn phóng thẳng đến hướng viên thuốc kia, toàn bộ thân hình hồ ly đều nằm bên , sau đó chính là hớp căn xuống.

      Cắn nhúc nhích!

      "Ha ha!"Dạ Ly Lạc nửa nằm nhuyễn tháp tay nâng mặt nhìn bộ dạng tức cười của Nhược Ly khỏi bật cười nhưng tay khác vẫn quên đem Nhược Ly kéo xuống khỏi viên đan dược thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu kia.

      Còn vẻ mặt lão quái kinh ngạc, vốn sau đó lão rất muốn cười nhưng lại sợ chọc Vương mất hứng nên cố gắng nén xuống, kết quả là kìm nén đến mức nước mắt đều chảy xuống.

      Nhược Ly đưa móng vuốt ôm cái răng bị đau,vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc vẻ mặt cuồng tiếu xốc nàng lên,bị trúng gió rồi hả, phải là để cho nàng ăn sao, còn tới nó lớn như vậy lại còn cứng ngắc, đoán chừng nàng còn chưa chết vì bệnh mà chết vì mắc nghẹn cái viên đan dược kia.

      Nhìn Dạ Ly Lạc cười cách có nhân phẩm, trong lòng nàng thầm mắng câu nghiệt đáng chết, sau đó tức giận , "Ta ăn còn hơn!"

      Dạ Ly Lạc vừa nghe liền ngưng cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào hẹp dài tà mị vẫn mang theo ý cười sâu chỉ là ý cười kia chắc chắn hữu hảo mà ngược lại tràn đầy ý cười nhạo.

      "Tiểu Nhược Ly đây là lòng muốn chết?" muốn sống ở bên cạnh gia sao?" xong nhìn lão quái nháy mắt ra hiệu, "Nếu vậy gia cho ngươi thỏa mãn!"

      "Dạ Ly Lạc đem Nhược Ly nhấc lên nhuyễn tháp còn giống như xương nằm xuống bên cạnh, nhưng mặc dù là tư thế lười biếng thế kia lại vẫn như cũ mang theo sát khí lộ ra viết người lạ chớ tới gần.
      Nhược Ly bị đùa giỡn đến còn khí lực, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, nàng dứt khoát cam chịu nằm ở bên giường, bên cạnh chính là khuôn mặt tuyệt mỹ của nghiệt kia.

      Nhưng mà hôm nay Nhược Ly sắp chết nên ngay cả phần tâm tư ngắm mỹ nam cũng có, nàng chợt nghĩ lúc trước nhất định là bị thương rất nghiêm trọng nếu làm sao có thể cảm thấy người này ấm áp giống như ánh mặt trời.

      nhịn được rùng mình cái, nghiệt tâm tình bất định như vậy cùng với mặt trời dường như chẳng có chút nào liên quan, nàng sâu sắc khẳng định lúc trước nhất định là ảo giác, ảo giác.

      bên lão quái nhận được chỉ thị lập tức hết sức lo sợ hướng về phía đan dược niệm câu chú ngữ, đan dược kia giống như quả trứng gà nứt vỡ vụn ra, tầng lại tầng dần dần tách ra, cuối cùng chỉ còn lại viên thuốc màu bạc cỡ hạt châu.

      Nhược Ly trợn mắt há hốc miệng nhìn, dĩ nhiên trong nháy mắt hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè luôn rồi, ban đầu sao nàng hỏi cho ràng ? Giờ tốt rồi, ăn giờ làm thế nào để mở miệng đây! Nàng lập tức nhìn sang Dạ Ly Lạc bên cạnh nhìn mình chớp mắt, nghĩ nên như thế nào, ai ngờ tên nghiệt đó cư nhiên lại mở miệng trước.

      "Nếu tiểu Nhược Ly muốn ăn, đan dược này thưởng cho ngươi vây."
      Lão quái đứng đối diện vừa nghe xong hai mắt liền lập tức sáng lên, gương mặt tràn đầy kinh hỉ, viên đan dược này chính là bảo bối đó nha! Nếu phải là mệnh lệnh của Vương còn lâu mới chịu giao ra.
      linhdiep17honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :