Thiếp Bạc Mệnh - Vũ Linh Diêm (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      CHƯƠNG 3: QUÝ PHỦ THỰC LOẠN ( hạ )

      Edit: Lục Nặc

      Beta: Cindy


      Bột mịn xanh đen từ đầu ngón tay rơi xuống. Tạ Trường Đình ngập ngừng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn những khuôn mặt khẩn trương trong viện. Xưa nay, nàng vẫn luôn bình dị gần gũi, nhưng vừa rồi khi cúi đầu lại có loại nghiêm nghị nên lời. Sâu bên trong đôi mắt hắc bạch phân minh có vài phần lệ.


      Trong nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an – việc này xảy ra trong hậu viện cho nên thể tìm ra người giở trò.


      Phù Chỉ cũng hiểu được đạo lý này, "Đối với những chuyện trong phủ, phu nhân hiểu hơn ta, ngài bây giờ phải làm thế nào?"


      Tạ Trường Đình suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên lệ khí trong mắt biến mất còn dấu vết, chớp mắt lại là thanh khiết tràn đầy sức sống, : "Trong nhà bình thường dùng đến những thứ chôn theo này, có cất giấu cũng để làm gì. Nhưng chỗ bán quan tài có người mua, nếu bán cho họ có thể thu được cái giá tốt. Điều tra kĩ những người thường xuyên ra vào phủ rồi báo lại cho ta, xem xem có thể nhìn ra chút dấu vết nào hay ." xong liền gọi người truyền quản phòng thu chi đến.


      Quản phòng thu chi có hai người, khi nghe được tin này vẻ mặt như đưa đám: "Chủ tử minh giám, gan tiểu nhân có lớn bằng trời cũng dám động tay động chân với lão gia!"


      miệng bằng chứng cớ ràng, tất cả sổ sách trong vòng tháng đều phải mang ra xem qua hết. Phù Chỉ hiểu những thứ này, xem vài lần, thu chi cân đối, chữ viết ràng. Hai ngày gần nhất có hơi loạn chút, trong phủ có tang nên phải mua nhiều thứ, nhưng cũng nhìn ra vấn đề gì.


      giao sổ sách cho Tạ Trường Đình nhưng nàng cũng xem mà chỉ nhìn hai quản phòng thu chi, cười nhạt: "Đừng lấy những thứ này ra lừa bịp, giở trò trước mặt ta. Các ngươi tự nhận tội hay là để ta phải điều tra?"


      Hai quản phòng thu chi bùm tiếng quỳ mặt đất, dám lời nào. Tạ Trường Đình cười lạnh, cũng gì nữa mà xoay người tránh .


      Phù Chỉ biết nàng muốn làm gì, thấy nàng vào trong phòng thu chi, tìm kiếm xem xét từng quyển sổ sách, nhìn bộ dạng kia đúng là muốn tự mình động thủ. Mặt khỏi lộ vẻ kinh ngạc– ban đầu nghe người ta nàng tự mình quản lý cửa hàng tơ lụa, nhưng cũng tin nàng có thể làm được chuyện gì, cùng lắm chắc cũng chỉ là chưởng quầy bình thường mà thôi. nghĩ tới nàng có thể xem hiểu những giấy tờ sổ sách ấy.


      "Vì sao phu nhân lại nghĩ những sổ sách này có vấn đề?"


      "Chắc ngài biết, quản phòng thu chi cái gì cũng có thể biết nhưng cân đối sổ sách là nghề của bọn họ. chút thủ đoạn này đáng để nhắc tới".


      Cái bàn trong phòng thu chi rất cao, nhất thời nàng tìm đươc chỗ để ngồi xuống, cho nên chỉ đứng ở bên. Động tác gảy bàn tính rất thuần thục. đứng ở cửa nhìn nàng, mười ngón tay bay lên bay xuống như bạch ngọc sáng bóng tinh tế, nhưng lại giống như tùy thời có thể bị bẻ gẫy


      Dường như nàng cảm nhận được ánh mắt của nên chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này mới phát ra vẫn còn ở trong phòng, bản thân quá tập trung nên quên mất tồn tại của . Áy náy mím môi nhìn cười.


      Phù Chỉ cảm thấy nao nao, còn nàng lại cúi xuống lần nữa. Trong phòng có tiếng người chuyện mà chỉ nghe thấy tiếng lách cách thanh thúy vang lên liên tiếp của hạt châu gỗ.


      Qua thời gian hai chén trà, nàng buông bút xuống. Đặt mạnh sổ sách lên bàn, “Roạt roạt” mở ra trang, có vài chỗ được nàng dùng mực đỏ khoanh lại.


      Hai quản phòng thu chi đều ngây người, biết thể giấu diếm được nữa liền khai ra người chủ mưu: "Là... Là Tổng quản, ông ấy cho bọn nô tài . Nếu đến lúc hỏa táng bọn ta cái gì cũng có ... Chủ tử minh giám! Chúng tiểu nhân ngay cả phần cũng chưa lấy, những chuyện khác cũng dám làm..."


      Bọn họ có lấy hay , vấn đề này còn phải từ từ tra xét. Chỉ cần khai ra người chủ mưu là tốt rồi. Mấy chục ánh mắt đổ dồn lên người An Phúc, nhất thời mặt nhìn như màu đất. Sau lúc lâu, mới thành quỳ xuống: "Phu nhân, tiểu nhân..."

      , người như bọn họ, những nô tài bên trong đại gia đình, ở bên ngoài cũng là người có uy tín có danh dự. Làm chuyện gì cũng có thể thu được chút tiền. Làm nhiều lần, tự nhiên tâm tư cũng lớn hơn. Mấy năm nay trong Phù phủ, An Phúc làm việc luôn rất cẩn thận, chuyện gì cũng cẩn thận, những chuyện thế này rất ít khi làm. Biết tin sau khi tang lễ xong chủ tử được hỏa táng nên mới sinh ra chút tâm tư.


      Vốn cũng đánh chủ ý tới mấy thứ đồ chôn theo, dù sao chuyện này cũng tổn hại đến đức. Nhưng lúc ấy bỗng nhiên lại có cơ hội ngàn năm có -- có người nguyện ý ra giá gấp ba lần giá bình thường để thu mua đồ quý cho quan lại.


      càng nghĩ càng cảm thấy thể buông tha cơ hội này cho nên mới thầm ra tay với những đồ chôn theo, lại thay đổi đám người khiêng quan tài. Tưởng rằng chuyện này sảy ra sai sót nhưng nghĩ tới lại bị Nghênh Phúc nhìn ra được.


      Nghênh Phúc xoa tay vào nhau, bộ dạng giống như toàn bộ việc này hề liên quan đến , ngoài cười nhưng trong cười : "Nha, nghĩ tới lại là Tổng quản... thời điểm lão gia còn sống đối đãi với chúng ta thế nào, lương tâm của ngươi đều đem cho chó ănsao?"


      An Phúc cắn răng, nhìn bộ dạng Nghênh Phúc như vậy giống như tính toán kỹ càng từ trước. Lại nghĩ đến chuyện thu mua đồ, thể nghi ngờ là ở sau lưng thiết kế ám hại mình... khỏi căm hận : "Ngươi... Tốt! Chèn ép ta rồi, ta xem ngươi có năng lực đắc ý đến khi nào!"


      An Phúc ở bên người Phù Tuấn Thần hầu hạ hơn năm năm, trong đám hạ nhân ở Phù phủ cũng có chút máu mặt. Giờ phát sinh chuyện này, An Phúc chiếm được chút lợi lộc nào, mà ngược lại là người bị đuổi ra khỏi Phù phủ đầu tiên. Mọi người len lén bàn tán nghị luận, lòng người xôn xao.


      Từ khi Nghênh Phúc lên làm tổng quản chỉ có vài người vui mừng. Dù sao vào phủ cũng lâu, cách làm việc ngày thường cũng phải là người có thể lên được mặt bàn, mọi người đều phục . Thậm chí có nhiều người chỉ đợi cơ hội để có thể chê cười . Có điều tác phong tại của hoàn toàn khác xa ngày xưa, những chuyện trong ngoài phủ đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp. Giống như thay đổi thành người khác vậy.


      Vài người trước kia có quan hệ tốt với An Phúc thể nhịn được-- Nghênh Phúc quả nhiên là cáo già, vậy mà có ai nhìn ra được bộ mặt của .


      Mấy người họ quyết định tìm những sai sót của Nghênh Phúc, còn thêm ít nợ cũ năm xưa, chạy đến trước mặt Tạ Trường Đình cáo trạng. Nàng nghe xong chỉ tựa tiếu phi tiếu, "Nghênh phúc có thể dấu, đó là bản của . Các ngươi thể làm tổng quản , là muốn thay làm sao?"


      Mấy người họ ngờ tới nàng lại có thái độ này, chỉ liên tục dám. Từ đó, bên trong phủ tất cả mọi người đều biết Tạ Trường Đình xem trọng Nghênh Phúc, còn ai dám chữ phải nữa.


      Sau hôm đưa tang đầu tiên, bảy ngày tiếp theo trong Phù phủ là đón tiếp người tới cúng bái hành lễ. Cứ như vậy, khổ nhất vẫn là nhóm nữ quyến, mỗi ngày đều phải quỳ trước linh đường. Cũng may là cònthay nhau trông coi, bình thường ban ngày là Chu Hạm và Bích Hà, còn buổi tối là Tạ Trường Đình.


      Nàng có vẻ rất mệt mỏi, ban ngày thường thấy được nàng.


      Trong hương khói mở mịt của linh đường, màn cũng đổi mới, còn người canh giữ vẫn trầm mặc như cũ.


      Phù Chỉ sải bước vào, liền trông thấy hai nha đầu Chu Hạm và Bích Hà dựa vào tường chuyện với nhau -- thời tiết càng ngày càng nóng, quan tài cũng đặt trong này nhiều ngày, tại có ai nguyện ý tới gần nữa. Dù cách khá xa, cũng có thể ngửi thấy được mùi gay mũi.


      Thấy tiến vào, hai cái nha đầu đều đứng dậy chuẩn bị hành lễ lại bị khoát tay ngăn cản: "Hai ngươi vẫn canh giữ ở đây hả? ăn cơm chưa?"


      Trong ngày mai táng, chỉ có buổi sáng ngày cuối cùng đưa tang, tiểu bối trong nhà phải ngồi trước quan tài "Dùng cơm". Còn trong lúc canh giữ linh đường, đương nhiên có đạo lý ăn cơm trước quan tài. Hai nha đầu đều lắc đầu: "Chưa ạ, ăn cũng vào. Tạ phu nhân cũng sắp tới rồi, ngài đến hỏi thăm phu nhân chút, phu nhân canh giữ cả đêm dễ dàng chút nào. Nàng cũng ăn được chút gì!"


      ra Phù Chỉ hơi khó hiểu. Quan hệ của các nàng với Tạ Trường Đình, phải là quan hệ như trong tưởng tượng của người bình thường. Phù Tuấn Thần thích Tạ Trường Đình thôi, nhưng cả người trong phủ Phù Tuấn Thần cũng thích Tạ Trường Đình, trung thành cũng phải như thế.


      Chu Hạm thở dài: "Ngài đừng , nô tỳ biết ngài suy nghĩ chuyện gì. ra nếu lão gia sớm như vậy, với thân phận của chúng nô tỳ, sau này cũng chỉ có thể lên làm di nương nhưng cả đời cũng chỉ được như vậy mà thôi. phải vẫn là hạ nhân sao, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của chủ mẫu. Tạ phu nhân là người tốt, đồng tình với chúng nô tỳ, nếu đổi thành chủ mẫu khác, chúng nô tỳ chắc chắn có những ngày thoải mái thế này. Ban đầu còn tiếc phu nhân ở góa, thể gả đến Phù gia, nghĩ lại như vậy lại là chuyện tốt. Nếu khi đó gả , giờ có lẽ là quả phụ của hai nhà rồi!"


      Luận điệu cỡ nào kỳ quái. Phù phủ xuống dốc, mỗi người đều cảm thấy bất an, thân phận của Chu Hạm và Bích Hà như vậy, danh phận. Nhưng hai nàng lại có suy nghĩ này, giống như phải chịu cực khổ phải các nàng, mà là Tạ Trường Đình cơm áo lo kia.


      Chưa bào giờ Phù Chỉ gặp qua người lại có năng lựcmua đượclòng người như vậy. Nhất thời có chút ngẩn ngơ– Tâm tư phải thế nào, mới có thể làm được như vậy.


      hiểu lầm nàng ?


      Tuổi của Tạ Trường Đình cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi. Còn rất trẻ, cũng trải qua ít khó khăn khổ sở, muốn nàng so với người khác cần thứ gì nhất, chính là càng thêm khát vọng ôn nhu mà thôi. Nàng đối tốt gấp đôi với người khác, có lẽ có bất kỳ nguyên nhân nào. Nàng chỉ hy vọng người khác cũng đối tốt với nàng.


      suy nghĩ lát, gì nữa, lặng lẽ xoay người ra bên ngoài. Đúng lúc này lại nghe được hai tiếng "Đông, đông" trầm thấp từ bên ngoài truyền vào, trận tiếng bước chân hỗn loạn tiến dần đến.


      Cửa trước bị gõ vang, có tân khách đến phúng viếng. Lúc này hiếu tử hiếu tôn trong nhà khóc tang phải ra nghênh đón. Chẳng qua nhà Phù Tuấn Thần này rất đơn bạc, cho nên cuối cùng chỉ có thể làm khó người gác cổng, nếu có ai tới gào lên hai tiếng, ý tứ là đưa người vào.


      Người tới đứng trước linh đường đổi đồ tang, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú. Trong vô thức có loại khí độ hiên ngang khó mà diễn tả thành lời.


      Phù Chỉ vừa thấy người bên dưới liền cảm thấy có vài phần quen thuộc. Cẩn thận nhớ lại, khỏi cả kinh -- người này phải ai khác, chính là người huynh đệ nhất của Đương kim Thánh Thượng, Giản Vương Ngũ Tấn Ý.


      Giản vương là con ruột của Thái Hậu, thân phận tôn quý. Phù Tuấn Thần chỉ là quan viên ngũ phẩm mà thôi, phải rất có mặt mũi mới có thể có giao tình với nhân vật như vậy. Nhìn thấy người chậm rãi đến linh đường, kịp nghĩ nhiều bước đến hành lễ: "Hạ quan Phù Chỉ Trấn Bắc Tuần phủ, gặp qua Giản vương gia"


      "Ninh Sóc tướng quân cần đa lễ" vẻ mặt Giản vương hiền lành, tự mình tiến lên đỡ, "Trước mặt người mất, cần những xã giao phiền phức này. Phủ Giản vương cách Phù phủ xa, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp. Thời gian trước ta phụng chỉ xuất kinh, trở về mới nghe được chuyện của Tuấn Thần. Đúng là trời đố kỵ tài, đáng tiếc".


      xong, liền tới linh đường, đốt nén hương, tế điện vong linh.


      sai, quả Giản vương phủ cách đây rất gần. Nhưng thân phận chênh lệch rất nhiều, cho dù ngày thường có tình cờ gặp mặt, cũng chỉ có Phù Tuấn Thần dừng lại quỳ lạy mà thôi. Giờ Phù Tuấn Thần vừa chết, nhân gia thể tới cửa thắp hương cho . Quả nhiên, Giản vương từ trong linh đường ra, lại chần chờ chút, lập tức ra về. Phù Chỉ vừa thấy liền biết có việc: " biết Vương gia có chuyện gì?"


      Giản vương giật môi, còn chưa gì. Lúc này, chợt nghe thấy giọng từ ngoài cửa truyền tới: "Thiếp thân Tạ thị, thỉnh an Vương gia".


      Nàng bước qua cửa tiến vào, trong tay cầm khăn trắng thuần khiết bộ dạng phục tùng vấn an. Ánh mắt Giản vương dừng người nàng, đột nhiên phát lạnh, vẫn đứng yên nhúc nhích.

    2. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      @Lục Nặc @Cindy.Cindy : có vài chỗ các nàng sửa lại cho hợp lý hơn nhé.
      lệ => ngoan độc
      trong nhất thời => trong chốc lát
      lệ khí => tà ác
      thanh khiết => trong sáng
      nhìn ra => tìm ra
      thời điểm => lúc
      tâm tư => lòng tham
      đánh chủ ý tới => định nhúng tay vào
      có năng lực => có thể
      phát sinh => xảy ra
      lên được mặt bàn => lên cao được (cái này mình ko chắc vì ko có raw, nhưng như vậy hợp lý hơn)
      bản => bản lĩnh
      là muốn thay làm => vậy muốn làm thay ( trong câu nên bỏ bớt mấy từ thừa như là, đem,....)
      tựa tiếu phi tiếu => cười như cười
      đồng tình => thông cảm
      luận điệu cỡ nào kỳ quái => lý lẽ kỳ quái nhường nào
      ôn nhu => dịu dàng
      đơn bạc => hiếm muộn
      gặp qua Giản vương gia => ra mặt Giản vương gia
      xã giao => lễ nghi
      nhân gia => người ta
      nếu là lời thoại của con trai bỏ mấy từ cảm thán như nha nhé. làm thế nữ tính hóa nhân vật đó.
      Last edited: 5/4/15

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      @eloite chú ý, thank nàng:063::063:
      Lục Nặcquỳnhpinky thích bài này.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      :yoyo45: @eloite e sai be bét luôn :">>
      nhưng mà ban nãy đọc cmt của chị em vẫn nhớ được "ôn nhu" phải đổi thành dịu dàng :"> lúc ấy thấy vui vui :">> cảm giác mình có tiến bộ :059: cám ơn chị nhé =* <3
      eloitelinhdiep17 thích bài này.

    5. eloite

      eloite Well-Known Member

      Bài viết:
      780
      Được thích:
      2,919
      @Lục Nặc : mình mới 20 tuổi. bạn bao nhiêu mà kêu chị thế??? thế thấy mình già già sao á. Mình cũng rất mong chờ tiến bộ của các bạn. đỡ cho smod chúng mình nhiều việc lắm ^^
      quỳnhpinkylinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :