Thiếp Bạc Mệnh - Vũ Linh Diêm (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      A n9 la phu chi ah?????

    2. vivanxinh

      vivanxinh Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      65
      Chương 2 : Quý phủ thực loạn (thượng)

      Edit : vivanxinh

      Beta: Cindy

      Tạ Trường Đình hơi ngơ ngác trong chốc lát, mới dần dần hồi tỉnh lại giữa cơn ác mộng đầy sợ hãi. Nàng cất giọng mệt mỏi hỏi: “ muốn làm gì?”

      biết. Thấy là có việc muốn hỏi người.”

      Nàng khe khẽ chau mày: “ biết”. chốc mới , “Mời chờ, ta xuống ngay.”

      Phù Chỉ an vị bên bình phong ở tiểu sảnh chờ nàng, bên ngoài bình phong dựng chiếc đế đèn hoa văn Hạc Vân, ánh đèn ấm áp, chiếu lên sườn mặt , càng lộ vẻ mặt thâm trầm. Chỉ là khó nén được thần thái mỏi mệt, do lúc trước bận rộn cả ngày, liên tục có người đến phúng viếng, trốn cũng nổi. Mà điều phiền toái nhất phải là việc này, mà là An Phúc lén cho , đến bây giờ vẫn tìm thấy quan ấn của Phù Tuấn Thần.

      Quan viên khi thay đổi chức vụ hoặc qua đời, quan ấn phải nộp lại cho triều đình, từ hai ngày trước, triều đình phái người đến thúc giục. An Phúc vẫn mượn cớ kéo dài, mãi đến khi Phù Chỉ hỏi, quanh co nửa ngày, mới miễn cưỡng ra tình hình thực tế: “Lúc ấy vào thời điểm liệm nhìn kỹ, có lẽ lão gia vẫn mang người. Chỉ sợ phải khai quan…mới có thể lấy ra được.”

      Thi thể liệm mấy ngày, ai còn nguyện ý khai quan? Phù Chỉ cuối cùng cũng thể làm vậy, đành phải thầm sai người phỏng chế cáiấn đồng đen, miễn cưỡng đối phó cho xong.

      Đến chạng vạng, mới thoát thân ra ngoài được. Suy nghĩ lúc, liền quyết định mình tới Quỳnh hoa các chuyến.

      Phù Tuấn Thần chết hết sức kỳ quái. Từ lần đầu gặp hôm nay, liền thấy Tạ phu nhân có chút kỳ lạ khó ra lời. Bộ dáng của nàng tái nhợt, suy yếu, bi thương.... Quả thực phụ họa cho tình cảnh của nàng nay. Tuy nhiên vẫn có điểm giống, biểu của nàng chỉ như hời hợt bên ngoài. Có lẽ trong lòng nàng cười mà ai biết.

      lại nghĩ tới lời của An Phúc, trước kia nàng khắc hai nam nhân khác, khỏi cảm thấy khí lạnh từ ngón tay chạy dọc thân thể, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Khi còn suy nghĩ, chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ thang lầu. Tạ Đình Trường xuống, khuôn mặt nàng trắng trong thuần khiết, trong lúc tang , nàng dùng trâm cài, chỉ buộc hờ tóc dải lụa trắng đầy khéo léo.

      Nàng đến trước mặt hành lễ mời ngồi, thanh ấm áp : “Phù tướng quân có chuyện gì, xin cứ .”

      Giọng nàng có chút khàn khàn, có lẽ do hai ngày nay khóc quá nhiều. Ánh mắt Phù Chỉ dừng lại khuôn mặt nàng, liền rời , : “Hôm nay lúc gặp người thấy sắc mặt tốt, đặc biệt ghé thăm người. Ta hai ngày trước mới hồi kinh, nay chuyện trong phủ còn nhiều điều cần hỏi người, nghe lúc trước, việc tang lễ của Tuấn Thần đều là người xử lý?”

      Nàng gật gật đầu: “Theo lý, làm ngài vừa trở về phải xử lý tang , là ngượng ngùng. Bản thân thiếp dù sao cũng là phận nữ nhi thường tình, lại là người ngoài, nên trong phủ nhiều việc thể làm chủ. Xin ngài lượng thứ! Tuấn Thần dưới suối vàng có biết, nhất định nhớ kỹ ân tình này”.

      Quan hệ nàngvà Phù Tuấn Thần ra tương đối khó xác định, bên ngoài đồn đại thành đủ hình dáng. Nàng tự cho mình là “người ngoài”, làm khỏi có chút nghi hoặc, có ý muốn hỏi nhưng biết mở miệng thế nào. Qua lúc lâu, mới lên tiếng, hàm hồ : “Phu nhân cũng đừng như vậy. Người xử lý mọi chuyện đều thỏa đáng, cả nhà dưới đều nhìn thấy.”

      “Ngài coi trọng, thiếp thân cũng là… còn cách nào.” Nàng rầu rĩ cười, quay mặt qua chỗ khác, “Tuấn Thần quá bất ngờ, thiếp thân cũng chỉ có thể thay huynh ấy lo liệu chút việc về sau, coi như là… ....có lỗivới ân tình của huynh ấy”. Nàng xong, đem cốc trà đặt xuống, chiếc đĩa sứ trắng chạm xuống bàn, phát ra thanh thanh thúy.

      Nàng giống như bị kinh hãi chút. Nâng đầu lên chút rồi vội cúi xuống, đến chỗ xúc động, vành mắt dần dần đỏ lên.

      Phù Chỉ ngẩn người ra, chuyện bình thường, sao đột nhiên liền khóc rồi?

      chưa từng gặp qua chuyện như vậy, biết xử trí thế nào – cũng thể nhìn nàng khóc, muốn trấn an vài câu lại biết phải gì..... khỏi có chút phiền lòng. Cũng may nàng khóc lên, chỉ nghẹn ngào lát, lại miễn cưỡng cười: “Để ngài chê cười rồi. Ngài vừa mới , muốn hỏi thiếp thân chuyện gì?”

      bị nàng làm cho tâm phiền ý loạn, còn tâm tư gì để hỏi, tùy tiện hỏi hai câu chuyện tình trong phủ. Nàng với mọi chuyện cũng quen thuộc, lập tức thu hồi giọng điệu buồn bã, thủ thỉ : “Trong phủ người nhiều lắm, thiếp cũng biết được toàn bộ. Ngoài An Phúc là Tổng quản, còn có Nhị quản gia tên là Nghênh Phúc. Còn có hai đại a đầu, Chu Hạm với Bích Hà là a hoàn thông phòng của Tuấn Thần. Mặc dù cần phải quản lý, nhưng mọi người đều khiêm nhường, lễ độ. Tòa nhà này là Tuấn Thần tích góp mười hai năm mới mua được. Nay với tình hình này, thiếp thân cùng hai vị quản gia thương lượng, đợi tang xong xuôi bán . Tiền tài chia cho mỗi người phần, sau này mọi chuyện làm ăn đều bỏ hết.”

      Kỳ thực trước đó, ai đoán trước được triều đình bỗng ban chiếu chỉ rút quân, vẫn ở tại biên cương xa xôi. Chuyện trong phủ nàng sắp xếp thỏa đáng cho mọi người, nay bảo quyết định, cũng có ý kiến dư thừa gì khác. Mắt thấy sắc trời dần tối, mành trúc theo gió lay động, đưa mấy cánh hoa hải đường nở muộn bay vào.

      đứng lên, “Đa tạ phu nhân chỉ điểm. Phu nhân cũng đừng thương tâm quá mức, nghỉ ngơi sớm .”

      Tạ Đình Trường nghe vậy cúi người, đa tạ . Lại gọi nha hoàn trong viện cầm đèn đưa rời .

      Lúc Phù Chỉ qua cửa Nguyệt hoa quay đầu thoáng nhìn lại, chỉ thấy nàng còn đứng bậc thang, vẻ mặt thất thần. Cả vườn hải đường nở rộ sáng rực như chu sa, chiếu lên khuôn mặt tuyết trắng của nàng, trắng đến cực điểm, ngược lại tạo thành vẻ tương phản đầy diễm lệ. khỏi có chút do dự, mới nhìn thấy nàng khóc lóc thê thảm, làm chuyện tình bản thân muốn tìm hiểu lại chữ cũng thể ra.

      Nàng là cố ý sao?

      Người này nếu là yếu đuối vô cùng, quả là khôn khéo đến cực điểm, nhất thời khó có thể phân biệt được. Đuổi nha hoàn dẫn đường trở về, mình cầm đèn ra khỏi cửa Nguyệt hoa.

      Tạ Trường Đình đứng tại bậc thang kia, nhìn ánh sáng chập chờn đó, dần dần biến mất giữa đình đài. Thần sắc của nàng mơ hồ khó phân biệt. Đến khi nha hoàn trở về bẩm báo, Phù tướng quân tự mình , nàng mới quay người trở vào, trong mắt có chút ý cười nghiền ngẫm: “ Ngài ấy có hỏi gì ?”

      “Phù tướng quân hỏi gì cả.”

      Nàng liền khẽ ừ. Quay đầu nhìn theo ra hướng cửa Nguyệt hoa, ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, còn nhìn cái gì. biết nàng nhớ tới điều gì, bỗng nhiên cong môi cười, thoáng nghiêm nghị lướt qua rồi biến mất. Nàng bưng cốc trà lạnh lẽo bàn, uống hơi cạn sạch.

      Quan tài lưu giữ trong linh đường thường phải đủ bảy ngày, dựa theo lễ chế, mới đến ngày đưa tang. Nhưng Phù Tuấn Thần chết đúng lúc, vừa mới bước vào tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên. Lại thêm khi thi thể được tìm thấy bên vách núi, chết được ba bốn ngày. Cứ như vậy mà lưu giữ, chỉ sợ thi thể mục nát.

      Vì thế lúc trước Tạ Trường Đình thảo luận cùng hai quản gia, là lưu quan ba ngày liền đưa tang. việc có nguyên nhân, nên người hiểu chuyện như Phù lão gia so đo vấn đề ấy. Nhưng vì vậy mà có chút vội vã. ai ngờ, buổi tối trước hôm đưa tang, lại xảy ra chút phiền toái. Chu Hạm và Bích Hà ban đêm túc trực linh cữu, hai nha đầu mệt rã rời bèn lăn ra ngủ. Ban đêm gió lớn lùa vào, làm thổi bay ngọn lửa ở đèn chong. Khi mọi người phát cháy hết bên lụa đen.

      Chuyện này bình thường chẳng có gì đáng kể, lập tức lấy nước dập chẳng ai biết. Hai bên tả hữu linh đường đều là bùa đốt cho lão gia, người ở bên kia sốt ruột tự mình lấy trước cũng có thể hiểu được. Mấu chốt việc chính là làm lòng người hoang mang, lo sợ. Phù Tuấn Thần chết bất đắc kỳ tử. Tuy rằng phải ai cũng nhìn thấy thi thể của , nhưng nghe qua lời miêu tả của người khác, suy nghĩ cẩn thận lại cũng thực đáng sợ.

      Ngày hôm sau rốt cuộc thể đưa tang. Quản gia suốt đêm đến Tuệ Thông tự mời Thiền sư về. Phù phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, trong tiền viện khói hương nghi ngút, hòa thượng lớn vây thành vòng, niệm kinh siêu độ. Phù Chỉ nhìn chiếc quan tài sứt mẻ, lòng khỏi thương xót. Đúng lúc nay, Chu Hạm hớt hải chạy từ trong viện đến.

      “Tướng quân, ngài mau xem chút. Đồ tùy táng theo lão gia lại xảy ra chuyện!”

      Từ “lại” này quả thực bình thường. Phù Chỉ theo nàng vào trong, hỏi nàng sao lại thế này. Nguyên lai quan viên triều đình khi mai táng đều có quy định nghiêm khắc. Phù Tuấn Thần là quan hàng ngũ phẩm chấp kim, chôn cùng phải có nỏ cơ, chuôi kiếm, ba cái thắt lưng, bình, lọ, chậu năm chiếc, trương án, bếp lò.

      “Buổi sáng, mấy gã sai vặt nghĩ sắp đưa tang, nên đem đồ tuỳ táng chuyển lên xe. Khi chuyển nỏ cơ, biết ai “Có hơi ”, lời này vừa vặn bị Nhị quản gia nghe thấy, liền gọi người đến kiểm tra cẩn thận. Kết quả phát ra nỏ cơ phải là đồng đúc, mà là gỗ lót bên trong, bên ngoài phủ tầng đồng mỏng. Lại phát bình lọ có ấn quan, bị tráo đổi thành lò của dân thường.

      Phù Chỉ vừa nghe biết có chút phiền phức. cách khác, mỗi bình lọ của quan viên khi phát xuống đều có nha môn đặc biệt quản lý, số lượng và hình thức đều thể lừa gạt qua được. Đồ tùy táng của Phù Tuấn Thần đều là triều đình ban cho, làm sao có thể dễ dàng tráo đổi.

      “Cũng may là Nhị quản gia thận trọng, nếu là người khác có lẽ bỏ qua.” Chu Hạm bổ sung thêm.

      , Nghênh Phúc từ phía đối diện tới. Người này mặt nhọn cằm dài, mở miệng mang theo năm phần cười, nhìn biết là người nhanh nhẹn hoạt bát. Tính cách cẩn thận quá mức, đôi khi khiến người khác cảm thấy hơi hà khắc, “Tướng quân tới đây mà xem! Hai năm trước ta cảm thấy trong phủ có ít tay chân sạch , ai ngờ chúng dám liều lĩnh thế này!”

      Phù Chỉ để ý đến , chỉ gật đầu, trả lời. An Phúc cũng đến, sai người đem đồ tùy táng xếp thành hàng dài, để lộ ra bên dưới có khắc ấn dân.

      Nỏ cơ cũng bị nâng lên, chỗ bị đập nát bên ngoài, lộ ra ruột gỗ bên trong. Còn hai cái vẫn nguyên vẹn, hoàn hảo như . Phù Chỉ qua, cúi người xuống muốn thử chút trọng lượng. bàn tay nhàng vươn tới trước, nhấc nỏ lên. Đối phương tới quá nhanh làm kịp phản ứng. Hơi kinh ngạc, thẳng lưng đứng dậy nhìn nàng: “Tạ phu nhân?”

      Nàng liếc cái rồi lại rũ mắt xuống. Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy nỏ cơ, bẻ cái, nhìn như có lực, nhưng kỳ thực lực đạo hề . Thoáng chốc lớp màng đồng lạnh lẽo bị bóp nát, từng chút từng chút bột đen mịn theo đầu ngón tay rơi xuống.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      @vivanxinh ràng bản word đều viết hoa đầu dòng hết, sao lên đây lại thành chữ thường rồi, mà đăng sớm z:yoyo32::yoyo32::yoyo32:
      linhdiep17quỳnhpinky thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Cindy.Cindy thích bài này.

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      :th_87::th_87::th_87:
      Last edited: 2/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :