1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Vampire Diaries - Nhật ký ma cà rồng (The Fury - Cơn thịnh nộ) - L.J.SMITH (16 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      [​IMG]
      Dịch giả : Thiên Thanh.
      Nguồn: e-thuvien.com
      NXB Thời đại.
      Năm xuất bản :2010.
      Giá : 48.000 VNĐ.
      Khổ : 13x21 cm
      Tác giả: L.J.SMITH
      Thể loại: Rùng Rợn
      Số chương: 16 (hoàn)
      Tên editor +beta:
      1.kuisuira ([email protected]) : chương 1 +13 +16
      2.vkbritney ([email protected] ) : Chương 2+3
      ([email protected] ):Chương 3+4 + 15 +12
      4.phamdung90 ([email protected] ) : chương 5+6
      [email protected] : chương 7 + 11
      6.gia_nghi([email protected]):chương9+10
      7. hopean ([email protected]): chương 14
      8.Mái Ngố ([email protected] ) :chương 8
      9. [email protected] : chương 8

      Giới thiệu
      Elena , tin rằng giúp bạn trai của , Stefan , bị lừa bởi trai Damon vào trao đổi máu với ta - và nhận ra điều rồi đây biến thành ma cà rồng. Bây giờ điên với tham ái hoang dã của mình, và Stefan đến để cứu ấy - nhưng trước tiên phải tìm cách để kết thúc mối thù với Damon....

      Last edited: 1/11/14
      Miki Quỳnh thích bài này.

    2. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 1​
      Elena đặt chân vào khoảng rừng thưa.
      Dưới chân , thảm lá rụng tơi bời sắp đông lại thành bùn nhão.
      Hoàng hôn buông xuống ,và mặc cho cơn bão yếu dần ,khu rừng càng lúc càng lạnh lẽo.
      Elena hề cảm thấy cái lạnh.
      cũng chẳng thấy khó chịu vì trời tối.
      Đồng tử trong mắt Elena mở rộng, thu lấy những phần từ ánh sáng li ti mà người thường nhìn thấy được.
      có thể nhìn thấy khá hai bóng người vật lộn với nhau dưới gốc cây sồi.
      người có mái tóc đen dày bị gió thổi tung thành mớ gợn sóng rối bù.
      ta hơi cao hơn người kia chút, và mặc dù Elena nhìn thấy mặt,bằng cách nào đó vẫn biết đôi mắt người này có màu xanh lục.
      Người kia cũng có tóc đen,nhưng mái tóc lại thẳng và óng mượt, gần giống bộ lông loài vật. Người đó nhe răng giận dữ,thân hình duyên dáng phóng túng thu lại như con báo rình mồi. Đôi mắt ta đen tuyền. Elena đứng yên quan sát họ có đến hàng phút.
      quên mất vì sao mình đến đây, vì sao bị lôi kéo đến bởi vang cuộc chiến giữa họ trong tâm trí. Ở khoảng cách gần như thế này, thanh của giận dữ,căm ghét và đau đớn trong họ vang rền điếc cả tai, như những tiếng thét câm lặng từ phía hai đối thủ.
      Họ kẹt trong trận chiến sinh tử. Mình tự hỏi trong hai người đó biết ai chiến thắng. Elena nghĩ bụng. Cả hai đều bị thương chảy máu,và người cao hơn có cánh tay lặc lìa bất bình thường. Tuy vậy, ta vừa ném đối thủ vào thân sồi sần sùi.
      Cơn thịnh nộ của người này dữ độ đến nỗi Elena có thể cảm được, nếm được, thậm chí nghe thấy được, và biết chính nó mang đến cho ta sức mạnh khủng khiếp. Rồi Elena chợt nhớ ra vì sao mình đến đây. Sao lại có thể quên được nhỉ? Người ấy bị thương.
      Tâm trí của người ấy triệu hồi đến đây, ập vào những đợt sóng chấn động của đau đớn và giận dữ.
      đến để cứu chàng, bởi vì thuộc về chàng. Cả hai cơ thể đều ngã lăn ra nền đất lạnh giá, gầm gừ, cấu xé nhau như những con sói.
      Elena uyển chuyển tiến về phía họ trong im lặng.
      Cái người tóc quăn và mắt màu lục – Stefan, giọng trong đầu thầm – cưỡi lên , những ngón tay quơ quào cổ họng đối thủ.
      Cơn giận quét qua người Elena, cùng với cảm giác muốn bênh vực,che chở. lèn tay vào giữa hai người, túm lấy bàn tay đó và gỡ những ngón tay ra.
      Elena hề thắc mắc chuyện mình lấy đâu ra sức lực để làm điều đó. đủ sức ,thế thôi. ném người sang bên, giằng cái người mình tóm lấy ra khỏi người kia.
      Elena nện cú đích đáng lên cánh tay bị thương, vật ta ngã đập mặt xuống đám bung lẫn lá cây dưới chân. Rồi bóp cổ ta từ phía sau.
      Đòn tấn công của hoàn toàn khiến Stefan bất ngờ, nhưng còn lâu mới chịu thua. ta đánh ngược về phía sau,bàn tay lành lặn mò mẫm tìm cổ họng Elena, ngón cái ấn sâu vào khí quản .
      Elena thấy mình chồm về phía bàn tay đó,định dùng răng táp.
      Tâm trí hiểu được, nhưng cơ thể biết nó phải làm gì. Răng thứ vũ khí,chúng cắm vào da thịt và rút máu ra. Nhưng Stefan khỏe hơn Elena. Bằng cú huých vai, ta vặn mình thoát khỏi vòng kiềm tỏa của và ném xuống đất.
      Rồi ta đè lên người Elena, khuôn mặt méo mó vì cơn giận dữ của loài dã thú. rít lên, cố gắng dùng móng tay tấn công đôi mắt Stefan,nhưng ta gạt tay ra. ta sắp giết .Ngay cả khi bị thương,Stefan vẫn mạnh hơn nhiều. ta nhe hàm răng sẵn nhuốm máu ra,chuẩn bị táp xuống như con rắn hổ mang. Rồi Stefan dừng lại phía người Elena,nét mặt từ từ biến đổi.
      nhìn thấy đôi mắt xanh lục mở lớn.Hai đồng tử ,vốn nãy giờ chỉ là hai đốm dữ tợn, bừng giãn ra. ta nhìn trân trân xuống ,cứ như đến giờ mới thực nhìn thấy Elena lần đầu vậy. Sao ta lại nhìn cái kiểu đó ?Sao ta giải quyết xong chuyện cho rồi ? Nhưng đôi bàn tay cứng như sắt nguội vai nới lỏng ra.Nét gầm gừ của loài thú biến mất,thay thế bằng vẻ sửng sốt va ngỡ ngàng.Stefan lùi lại giúp Elena đứng dậy,mắt vẫn rời khỏi khuôn mặt .
      “Elena”, ta thào, giọng như vỡ òa, “Elena,đúng là em rồi.”
      Đó là tên mình sao ? thầm nghĩ .Elena ? Cũng chẳng quan trọng gì. liếc nhìn về phía cây sồi già.
      Người ấy vẫn đứng đó giữa những rễ cây trồi lên mặt đất,thở hổn hển,chống tay dựa vào thân cây.
      Người ấy nhìn với đôi mắt đen sâu thẳm,lông mày chau lại.
      Đừng lo, Elena thầm nhủ.
      Em có thể giải quyết tên này. ngu ngốc.
      Rồi lại lao về phía người mắt xanh lá lần nữa.
      “Elena!” ta kêu lên khi bị Elena xô ngã về phía sau.
      Bàn tay bị thương đẩy vai ,giữ cho chồm xuống .
      “Elena,là đây,Stefan đây ! Elena,nhìn này!”
      nhìn đấy thôi.
      Tất cả những gì Elena nhìn thấy là phẩn cổ để phơi ra của ta.
      lại rít lên.nhe răng ra. Stefan đông cứng người lại.
      Elena cảm thấy cú sốc lan truyền khắp cơ thể đối thủ,thấy ánh nhìn tan nát trong mắt ta.Mặt Stefan trắng bệch như mới bị ai nện cú vào bụng.
      ta khẽ lắc đầu nền đất lầy lội.
      ” , Stefan thào “Trời ơi,…”
      Có vẻ như ta tự với chính mình,giống như nghĩ rằng nghe thấy vậy.
      Stefan đưa tay lên má Elena,và táp phát về phía đó.
      “Elena ơi…” ta thầm. Những dấu vết cuối cùng của giận dữ và cơn khát máu thú vật biến mất khỏi khuôn mặt Stefan.
      Đôi mắt ta đòng đầy choáng váng,bàng hoàng,đau khổ.
      Và dễ tổn thương.Elena tận dụng ngay cơ hội để chồm xuống làn da trần cổ đối thủ.Stefan vung tay lên định cản lại,định xô ra ,nhưng rồi lại buông xuôi.
      ta chằm chằm nhìn Elena thoáng,nỗi đau đớn trong mắt lên đến đỉnh điểm,rồi lẳng lặng đầu hàng,thôi vùng vẫy nữa. có thể cảm thấy điều đó xảy ra,cảm thấy kháng cự rời khỏi cơ thể Stefan.
      ta nằm nền đất lạnh giá,xác lá sồi vương tóc,nhìn qua vai hướng lên bầu trời đen kịt đầy mây. Kết thúc mọi chuyện ,giọng mệt mỏi của vang lên trong đầu Elena.
      Elena do dự thoáng.Có điều gì đó trong đôi mắt kia gợi lên trong kí ức.Đứng dưới ánh trăng,ngồi trong căn phòng áp mái…Nhưng những kí ức đó quá mờ nhạt. thể nắm bắt được chúng,và cảm thấy chóng mặt,buồn nôn khi cố nhớ ra.
      Còn người này phải chết,cái người tên Stefan này.
      dám đụng đến người ấy,người còn lại,người mà Elena được sinh ra để ở cạnh bên. ai dám đụng đến chàng mà còn được sống. cắm ngập răng vào cổ ta.
      Ngay lập tức,Elena nhận ra rằng mình làm đúng cách. chẳng cắn trúng động mạch tĩnh mạch nào cả.Elena thấy lúng túng,giận dữ vì thiếu kinh nghiệm của bản thân.
      Được cắn cái gì đó cũng thích ,nhưng máu chảy ra chẳng được bao nhiêu.Bực tức, ngẩng đầu lên và cắn thêm phát nữa,nhận thấy cơ thể Stefan giật nảy lên vì đau.
      Tốt hơn rồi.Lần này Elena tìm được mạch máu,nhưng cắn vào chưa đủ sâu. vết xước tí tẹo như thế này chẳng nhằm nhò gì hết.
      cần phải xé rộng vết thương thêm để cho dòng máu nóng hổi tuôn ra mới được. Nạn nhân của Elena rùng mình trong lúc tìm cách dùng răng cào cấu cắn xé để thực điều đó.
      Vừa mới cảm thấy lớp da thịt rách ra bị hai cánh tay từ phía sau siết lấy,nhấc bổng lên. Elena gầm gừ, chịu buông cổ họng Stefan ra.Tuy vậy đôi tay nhượng bộ. cánh tay vòng quanh eo ,những ngón tay bện vào tóc . ráng chống cự,bám cứng vào con mồi của mình bằng cả răng và móng tay.
      Buông nó ra ! Tha cho nó ! Giọng đó sắc bén và đầy uy lực như luồng gió lạnh lẽo.Elena nhận ra nó nên thôi vùng vẫy tìm cách thoát khỏi đôi tay kéo mình ra nữa.Khi được đặt xuống đất lại , ngẩng đầu lên nhìn người ấy, cái tên bật ra trong đầu.Damon .
      Tên người ấy là Damon. sưng sỉa ngó chàng,cảm thấy tức tối vì bị lôi ra khỏi con mồi của mình,nhưng vẫn tỏ vẻ nghe lời, tranh cãi. Stefan ngồi dậy,cổ đầm đìa máu đỏ.Máu chảy cả xuống áo sơ mi của .Elena liếm môi,thấy trong người quặn lên cảm giác như đói,nhưng cảm giác này dường như xuất phát từ tất cả mọi tế bào trong cơ thể .
      lại thấy đầu óc quay cuồng. “Ta tưởng” Damon to “là mày bảo ấy thực chết rồi?”
      Chàng nhìn sang Stefan,người lúc này trông còn nhợt nhạt hơn lúc này nữa,nếu chuyện đó là có thể.Khuôn mặt trắng bệch đó tràn ngập nỗi tuyệt vọng biên giới. “Nhìn ấy mà xem” ta chỉ có thế. bàn tay đặt dưới cằm Elena,nâng mặt lên. nhìn thẳng vào đôi mắt đen nheo lại của Damon.Rồi những ngón tay dài,thanh mảnh chạm vào đôi bờ môi ,luồn vào giữa chúng.Theo bản năng ,Elena cắn phát,nhưng mạnh lắm.Ngón tay Damon in dấu hình dạng cong cong của chiếc răng nanh và lần này Elena cắn ,nhay nhay ngón tay đó như con mèo con.
      Khuôn mặt Damon biểu lộ chút cảm xúc gì,ánh mắt đanh lại.
      “Em có biết em ở đâu ?” Chàng hỏi.
      Elena nhìn quanh .Cây cối. “Trong rừng.” nhìn Damon,ranh mãnh đáp. “Còn người kia là ai?” nhìn theo hướng tay chỉ . “Stefan” Elena hờ hững đáp “Em trai .” “Còn ta là ai? Em có biết ta là ai ?” mỉm cười nhìn chàng,khoe hai chiếc răng nhọn. “Dĩ nhiên là em biết chứ. là Damon,và em .”​
      Last edited: 30/10/14

    3. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 2​
      Giọng Stefan rất khẽ nhưng dữ dội.
      “Đây chính là điều ngươi muốn, phải Damon? Giờ ngươi có được rồi đấy. Ngươi nhất quyết phải biến ấy thành thứ giống như chúng ta, giống như ngươi mới chịu? Chỉ giết ấy thôi cũng chưa đủ, đúng ?”
      Damon chẳng thèm liếc mắt về phía ta. Chàng chăm chú quan sát Elena qua đôi mắt nheo lại, vẫn quỳ nguyên tại chỗ nâng cằm lên.
      “Đây là lần thứ ba mày thế, và tao bắt đầu thấy hơi bực mình rồi đấy.”
      Damon khẽ, tóc tai rối bù, hơi thở vẫn còn hơi hổn hển.
      Tuy vậy, chàng vẫn mang vẻ bình thản và tự chủ. “Elena, to có giết em ?”
      “Dĩ nhiên là rồi.” Elena đáp, đan tay mình vào những ngón tay vướng bận của chàng.
      bắt đầu thấy sốt ruột. Mà họ chuyện gì thế này? Có ai bị giết đâu.
      “Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là tên dối trá,” Stefan bảo Damon, cay đắng trong giọng vẫn còn nguyên đó, “Mọi thứ, trừ điều đó.
      Từ trước tới giờ, ta có bao giờ nghe ngươi tìm cách bao biện cho mình đâu.” “ thêm tiếng nữa,” Damon bảo, “Là tao kềm chế nữa đâu.” Ngươi còn có thể gây ra điều gì tệ hại hơn với ta được nữa chứ? Stefan đáp lại. Giết chết ta khoan dung đấy.
      “Tao hết long khoan dung với mày từ cả thế kỷ trước rồi.” Damon thành tiếng.
      Cuối cùng, chàng cũng buông cằm Elena ra. “Em nhớ được gì về chuyện xảy ra hôm nay?” Elena mệt mỏi cất giọng, như đứa trẻ phải đọc lại bài học mà nó ghét.
      “Hôm nay là Lễ Những Người Sáng Lập.” ngước nhìn Damon, ngọ nguậy mấy ngón tay trong tay chàng. chỉ tự mình nhớ được có thế, nhưng vậy vẫn chưa đủ.
      Elena cau có cố gắng nghĩ thêm điều gì khác. “Có chuyện gì đó trong nhà ăn… Caroline,” hài long ra cái tên.
      “Con bé đó định đọc nhật ký của em trước tất cả mọi người, và như thế rất nguy hiểm bởi vì…” – Elena mò mẫm lục tìm trong kí ức nhưng nắm bắt được. “Em nhớ lí do. Nhưng chúng ta cho nó vào tròng.” âu yếm nhìn Damon, nở nụ cười đồng lõa.
      “Thế ra ‘chúng ta’ làm vậy à?” “Đúng thế. lấy cuốn nhật ký đó từ tay nó. làm thế vì em” Những ngón tay vướng bận của lần mò xuống bên dưới chiếc áo khoác của chàng, cố tìm góc vuông được bịt kim loại của cuốn sổ.
      “Bởi vì em,” Elena tìm thấy, cào vào nó nhè . “ em mà, phải ?” thanh mờ nhạt vang lên ở trung tâm của khoảng rừng thưa. Elena nhìn sang và thấy Stefan quay mặt .
      “Elena. Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó?” Giọng Damon gọi quay lại. “Sau đó ư? Sau đó dì Judith bắt đầu cãi nhau với em.” Elena ngẫm nghĩ về chuyện đó vài giây rồi nhún vai.
      “Về… chuyện gì đó. Em nổi giận. Dì ấy có phải mẹ em đâu.
      Dì làm gì có quyền bảo em phải làm thế này thế nọ.” Giọng Damon khô khốc. “Ta nghĩ giờ đây chuyện đó chẳng còn là vấn đề nữa rồi. Sao nữa?” Elena thở ra nặng nhọc.
      “Sau đó em lấy xe của Matt. Matt.” ra cái tên đó theo phản xạ, lưỡi đánh lên chiếc răng nanh. Trong đầu lên khuôn mặt đẹp trai, mái tóc vàng và bờ vai vững chãi.
      “Matt.” “Rồi em lái xe của Matt đâu?”
      “Tới cầu Wickery.” Stefan đáp, quay lại nhìn họ. Đôi mắt ta thất thần. “, tới chỗ nhà trọ chứ.” Elena cáu kỉnh sửa lại.
      “Để đợi… ừm.. Em quên rồi. chung là em đợi ở đó. Rồi… rồi bão nổi lên. Gió, mưa, đủ thứ.
      Em thích thế. Em chui vào xe. Nhưng có thứ gì đó đuổi theo em.” “Có ai đó đuổi theo em,” Stefan vừa vừa đánh mắt sang Damon.
      “Thứ gì đó,” Elena nhấn mạnh. chịu hết nỗi cái kiểu leo của ta. “Mình chỗ khác nào , chỉ hai đứa mình thôi,” Elena bảo Damon, quỳ thẳng người lên để khuôn mặt chạm vào khuôn mặt chàng.
      “Chờ chút xíu nữa.” Chàng đáp. “Thứ gì đuổi theo em?” ngồi xuống lại, cảm thấy vô cùng bực dọc. “Em chả biết nó là thứ gì nữa! Nó giống như bất cứ thứ gì em từng thấy trước đây. giống như hay Stefan. Nó…” Những hình ảnh lướt qua óc Elena.
      Sương mù là là mặt đất. Gió gào thét. hình dạng màu trắng khổng lồ, giống như được tạo ra từ chính sương mù, đuổi theo sát nút như đám mây nương theo cơn gió. “Có khi nó chỉ là phần của cơn bão,” Elena . “Nhưng em tưởng nó muốn hại em.
      Dù gì em cũng chạy thoát.” Tay mân mê khóa kéo chiếc áo khoác da của Damon, mỉm cười bí hiểm và ngước nhìn chàng qua bờ mi chấp chới.
      Đến lúc này khuôn mặt Damon mới bộc lộ cảm xúc. Chàng nhăn mặt. “Em chạy thoát à.” “Phải. Em nhớ được chuyện… ai đó… với em về dòng nước chảy. Những thứ ma quỷ xấu xa vượt qua nó được. Cho nên em lái xe về phía Nhánh Sông Chết Đuối, ra chỗ cây cầu. Rồi…” Elena ngập ngừng, nhíu mày, cố gắng tìm lại kí ức ràng trong mớ hỗn độn mới xuất .
      Nước. nhớ được là có nước. Rồi có tiếng ai đó thét lên. Nhưng nhớ thêm gì nữa. “Rồi em băng qua cầu,” Elena tươi tỉnh kết luận. “Chắc chắn là phải như thế rồi, bởi vì em ở đây. Chuyện chỉ có thế. Giờ mình được chưa ?” Damon trả lời .
      “Chiếc xe vẫn còn nằm dưới đáy sông.” Stefen lên tiếng. ta và Damon nhìn nhau, bao nhiêu oán thù tạm gác sang bên, y như hai người lớn bàn bạc phía đầu đứa trẻ hiểu chuyện gì diễn ra vậy. Elena thấy bực bội càng lúc càng tăng. há miệng ra, nhưng Stefan tiếp lời. “Bonnie, Meredith với tôi tìm thấy cái xe. Tôi lặn xuống dưới nước vớt ấy lên, nhưng lúc đó …” “Lúc đó sao?” Elena nhíu mày. Damon cong môi lên giễu cợt. “Rồi mày buông xuôi bỏ mặc ta như thế à? Hơn ai hết, mày phải lường trước được chuyện gì có thể xảy ra chứ.
      Hay cái ý tưởng đó với mày đáng khinh đến mức thậm chí mày chẳng thèm nghĩ đến? Hay là mày thà rằng ấy chết còn hơn?” “ ấy chẳng còn thở, chẳng còn mạch gì hết!” Stefan phát khùng lên. “Và ấy đâu có bao giờ uống đủ máu để có thể bị biến đổi!” Mắt ta đanh lại.
      “Ít ra là máu từ tôi.” Elena lại há miệng ra, nhưng Damon đặt hai ngón tay lên môi để giữ cho yên lặng. Giọng chàng êm mượt, “Bộ bây giờ vấn đề nằm ở chỗ đó hay sao – hay mày quá mù quáng đến nỗi nhìn thấy? Mày bảo ta nhìn ấy, chính mày mới phải nhìn lại ấy có.
      Elena trong tình trạng chấn động, mất lí trí. Đúng thế, ngay cả chính ta còn phải thừa nhận nữa mà.” Damon dừng lại, nở nụ cười chói lại trước khi tiếp. “Đây chỉ đơn thuần là trạng thái choáng váng sau khi biến đổi. ta cần có máu, máu người, cơ thể đủ sức hoàn tất việc biến đổi đâu. ấy chết.” mất lí trí nghĩa là sao? Elena tự ái nghĩ thầm. “Em chẳng sao hết.” cất tiếng qua hai ngón tay Damon đặt môi mình.
      “Em chỉ mệt thôi. Em chuẩn bị ngủ nghe tiếng hai người đánh nhau, nên em đến giúp . Vậy mà còn chịu để em giết ta nữa.” Elena tức tối .
      “Đúng, sao để ấy làm thế ?” Stefan . ta trừng trừng nhìn Damon như muốn dung ánh mắt xoi thủng người chàng ra. Mọi dấu vết hợp tác biến mất. “Đâu có khó khăn gì.”​
      Last edited: 30/10/14

    4. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Damon trừng trừng nhìn lại và bất thình lình nổi giận, căm thù trong chàng dâng lên gần bằng mức của Stefan. “Có thể tại tao thích mọi chuyện dễ dàng,” Damon rít lên, rồi có vẻ như lại kiểm soát được bản than.
      Môi cong lên mỉa mai, chàng thêm: “ thế này cho dễ hiểu nhé, em trai bé bỏng: Nếu có ai có thể tận hưởng niềm vui sướng được giết mày đó phải là tao. được là người khác. Tao muốn tự mình làm việc đó. Và tao cam đoan với mày, chuyện đó tao làm tốt lắm.” “ chứng tỏ chuyện đó rồi.” Stefan khẽ , cứ như mỗi lời thốt ra làm ta muốn bệnh.
      “Nhưng còn này,” Damon , quay sang nhìn Elena bằng đôi mắt lấp lánh. “ phải tao giết. Tại sao tao phải làm thế chứ? Tao muốn biến đổi ta lúc nào mà chả được.” “Biết đâu tại vì ấy đính hôn với người khác?” Damon nâng bàn tay Elena lúc này vẫn đan vào tay chàng lên. ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn vàng đính viên đá xanh thẫm.
      Elena nhíu mày, lờ mờ nhớ ra từng trông thấy nó trước đây. Sau đó nhún vai và mệt mỏi tựa người vào Damon. “Bây giờ ,” Damon cúi nhìn bảo, “việc đó cũng đâu có gây ra trở ngại gì, đúng ? Ta nghĩ ấy lấy làm mừng vì quên mày đấy.” Chàng ngước nhìn Stefan, nở nụ cười khó chịu.
      “Nhưng chúng ta có thể khám phá ra ngay khi ta trở lại là chính mình. Lúc đó chỉ việc hỏi nàng chọn ai trong số hai ta thôi.
      Đồng ý ?” Stefan lắc đầu. “Sao có thể mở miệng ra đề nghị chuyện đó được? Sau những gì xảy ra…” Giọng ta lạc . “Với Katherine? Ta có thể ra điều này nếu mày dám. Katherine lựa chọn cách ngu ngốc, và nàng phải trả giá vì điều đó. Elena khác, ấy biết mình muốn gì. Nhưng mày có đồng ý hay mặc kệ mày,” Chàng thêm, át những lời phản đối từ phía Stefan. “Elena rất yếu và cần có máu. Ta lo tìm máu cho ấy uống, rồi ta tìm kẻ nào gây ra chuyện này. Mày thích theo, thôi. Tùy!” Damon đứng lên, kéo Elena dậy theo. “ nào!” Elena hăm hở theo, cảm thấy mừng vì được động chân động tay.
      Quang cảnh rừng đêm thú vị; trước đây chưa bao giờ để ý. Bầy cú rú lên những tiếng kêu thê lương, khắc khoải trong những tán cây, lũ chuột hối hả bỏ chạy khi bàn chân Elena lướt ngang qua. khí chỗ lạnh nhiều chỗ lạnh ít, vì những chỗ trũng trong rừng thường có khuynh hướng đóng băng trước. nhận ra dễ dàng di chuyển bên cạnh Damon qua thảm lá rụng tiếng động, chỉ cần để ý xem mình đặt chân xuống chỗ nào. chẳng thèm ngó lại đằng sau xem Stefan có theo họ hay . Elena nhận ra địa điểm nằm ở bìa rừng mà họ vừa bước ra.
      Hồi nãy, ở đây. Giờ nơi này chẳng hiểu sao lại diễn ra đủ thứ hoạt động hỗn loạn: Đèn xanh đèn đỏ chớp nháy nóc xe hơi, những luồng đèn pha rọi lên những bóng người túm tụm vào nhau. Elena tò mò nhìn họ. Vài người nhìn rất quen. Chẳng hạn như người phụ nữ có khuôn mặt xương xương hàn nét đau đớn và đôi mắt khắc khoải lo lắng kia – có phải là dì Judith? Và người đàn ông cao cao bên cạnh dì – có phải hôn phu của dì Judith, chú Robert nhi? Phải có thêm ai đó nữa cùng với họ, Elena nghĩ thầm. đứa trẻ với mái tóc cũng vàng óng như tóc Elena.
      Nhưng dù có cố đến mấy cũng chẳng tài nào nghĩ ra được cái tên của nó. Nhưng còn hai vòng tay ôm nhau đứng giữa vòng vây cảnh sát, hai người đó Elena nhớ. bé tóc đỏ hoe khóc là Bonnie. cao hơn với mái tóc đen óng ả là Meredith.
      “Nhưng mà bạn ấy làm gì có ở dưới nước,” Bonnie với viên cảnh sát mặc đồng phục. Giọng run rẩy gần như kích động. “Bọn tôi thấy Stefan vớt ấy lên rồi mà. Tôi lại nãy giờ với mấy ông rồi.” “Và các để cậu ta lại với ấy?” “Bọn tôi buộc phải làm thế. Cơn bão càng lúc càng mạnh, và có thứ gì đó đến gần…” “Chuyện đó quan trọng.” Meredith cắt ngang. Giọng chỉ bình tĩnh hơn Bonnie được chút xíu. “Stefan bảo nếu phải để bạn ấy lại, cậu ta để bạn ấy nằm lại dưới gốc cây liễu.” “Vậy chứ rốt cuộc giờ Stefan ở đâu?” người đàn ông mặc đồng phục khác cất tiếng . “Bọn tôi biết. Bọn tôi quay lại tìm người giúp mà.
      Cũng có thể cậu ấy theo chúng tôi. Nhưng còn chuyện gì xảy ra với… với Elena …” Bonnie quay lại vùi mặt vào vai Meredith. Bọn họ đau khổ vì mình, Elena nhận ra. ngớ ngẩn quá. Nhưng mình vẫn có thể làm sang tỏ mọi chuyện mà. cất bước về phía chỗ có ánh sang, nhưng Damon kéo lại. nhìn chàng, cảm thấy như bị chạm tự ái. “ phải theo cách đó. Em lựa những người em muốn , rồi chúng ta dụ họ ra.” Chàng bảo. “Muốn để làm gì mới được?” “Để ăn chứ gì nữa, Elena. Giờ em là thợ săn rồi. Những người đó là con mồi của em.” Elena nghi hoặc đưa lưỡi lên chạm vào răng nanh. Đối với , ngoài đó chẳng có gì trông giống như thức ăn cả.
      Nhưng vì Damon bảo thế, đành phải cho chàng hưởng lợi ích của việc mình cảm thấy chắc chắn, “ chọn ai cũng được,” miễn cưỡng đáp. Damon ngả đầu ra sau, nheo mắt lại dò xét quang cảnh trước mắt như vị chuyên gia giám định tác phẩm hội họa nổi tiếng. “Em nghĩ sao về mấy nhân viên y tế ngon mắt kia?” “ được,” giọng cất lên sau lưng họ. Damon gần như chẳng thèm liếc mắt qua vai nhìn Stefan. “Tại sao ?” “Vì có đủ vụ tấn công rồi. Có thể ấy cần máu người , nhưng cần phải săn.” Khuôn mặt Stefan tối sầm lại vì thù nghịch, nhưng vẫn mang nét cả quyết khắc nghiệt. “Bộ có cách khác à?” Damon hỏi mỉa.
      thừa biết là có. Tìm ai đó tự nguyện – hoặc có thể bị tác động để tự nguyện. Ai đó sẵn sang làm việc này vì Elena và đủ sức chịu đựng ảnh hưởng của nó, về mặt tinh thần ấy.” “Và ta cho là, mày biết chúng ta có thể tìm ra vị thánh sống ấy ở đâu chứ gì?”
      “Mang ấy đến trường. Tôi gặp hai người ở đó,” Stefan , và biến mất. Cả hai bỏ lại quang cảnh nhộn nhạo, đèn đóm chớp nháy, thiên hạ lăng xăng đằng sau. Khi bước , Elena để ý thấy chuyện rất lạ. Ở giữa sông, dưới ánh đèn pha rọi vào là chiếc xe hơi. Nó hoàn toàn chìm nghỉm, trừ thanh chắn bùn trước mũi xe nhôn lên phía mặt nước. Bộ điên hay sao mà đậu xe dưới đó nhỉ, Elena nghĩ bụng, rồi theo Damon quay trở lại vào rừng.
      *
      Stefan bắt đầu có cảm giác trở lại. Đau đớn. cứ tưởng mình mất khả năng cảm thấy đau, mất khả năng cảm thấy bất kì cảm xúc nào rồi chứ. Khi lôi cái thân thể còn sống của Elena ra khỏi làn nước tối tăm, Stefan dường như gì có thể làm mình đau long được nữa, bởi vì gì so sánh được với khoảnh khắc đó. nhầm. dừng bước, đứng chống bàn tay lành lặn vòa thân cây hít thở sâu. Khi màn sương màu đỏ tan và Stefan có thể thấy đường trở lại, bước tiếp, nhưng cơn đau cháy bỏng trong lồng ngực giảm được chút nào.
      Đừng nghĩ về ấy nữa, tự nhủ với bản thân, mặc dù biết rằng điều đó hoàn toàn vô ích. Nhưng ấy đâu có chết . Điều đó lại chẳng có ý nghĩa gì hay sao? Stefan tưởng chẳng còn bao giờ được nghe lại giọng của , chẳng còn bao giờ được chạm vào người nữa… Nhưng giờ đây, khi Elena chạm vòa người , lại chỉ muốn giết . Stefan lại dừng chân, gập hẳn người lại, sợ rằng mình đến nôn ra mất thôi. Nhìn thấy Elena như thế này còn khổ sở hơn gấp mấy lần nhìn nằm chết lạnh lẽo. Có lẽ đây chính là lí do Damon để cho sống. Có lẽ đây chính là trả thù của Damon. Và có lẽ Stefan nên làm quách cái việc định làm sau khi kết liễu Damon cho rồi.
      Đợi đến lúc bình minh rồi tháo chiếc nhẫn bạc bảo vệ khỏi ánh sáng mặt trời ra. Đứng đắm mình trong bao bọc cháy bỏng của những tia nắng, cho đến khi chúng đốt cháy xương thịt và kết thúc nỗi đau này mãi mãi. Nhưng Stefan biết mình làm thế. Chừng nào Elena còn cõi đời, bao giờ rời xa . Ngay cả khi ghét , ngay cả khi săn đuổi . Stefan làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giữ cho được an toàn. đánh vòng về chỗ nhà trọ. Cần phải chỉnh trang lại sạch tươm tất trước khi để cho con người nhìn thấy. Trong phòng mình, Stefan rửa sạch máu mặt và cổ, kiểm tra lại cánh tay. Tiến trình hồi phục bắt đầu, và khi tập trung có thể khiến nó diễn ra nhanh hơn. Stefan đốt cháy Quyền năng của mình nhanh quá; cuộc chiến với người trai vốn làm yếu sẵn rồi. Nhưng chuyện này rất cần thiết. phải vì cơn đau – gần như chả để ý đến nó nữa bởi cần phải ở trong tình trạng tốt nhất.
      Damon và Elena đợi bên ngoài trường học, Stefan có thể cảm nhận được sốt ruột của người diện mới mẻ, hoang dại của Elena trong bóng tối ngoài kia.
      “Kế hoạch này phải liệu đường mà thành công đấy.” Damon bảo. Stefan chẳng năng gì. Khán phòng trong trường học rất nhộn nhịp. Thiên hạ chắc hẳn đắm mình vào vũ hội nhân dịp Lễ Những Người Sáng Lập; những người ở lại qua cơn bão bước vòng vòng hoặc tụ tập thành nhóm đứng chuyện, Stefan nhìn vào cánh cửa mở, dùng tâm trí kiếm con người cụ thể. tìm ra. mái đầu vàng óng cúi gằm xuống bên chiếc bàn trong góc. Matt.
      Matt ngồi thẳng người dậy và ngó quanh quất, vẻ bối rối. Stefan dùng ý chí sai khiến cậu ta bước ra ngoài. Cậu cần hít thở chút khí trong lành, nghĩ thầm trong đầu, cần tìm cách cấy ý tưởng đó vào tiềm thức của Matt. Tự nhiên cậu thấy muốn bước ra ngoài lúc. Với Damon lúc này mình trong bong tối Stefan , Mang ấy đến trường, vào phòng nhiếp ảnh. ấy biết nó nằm chỗ nào. Đừng ra mặt cho đến khi tôi bảo. Rồi lui lại và đợi Matt xuất .
      Matt bước ra ngoài, ngẩng khuôn mặt tiều tụy lên nhìn bầu trời đêm trăng. Cậu ta giật bắn mình khi Stefan cất tiếng gọi. “Stefan! Cậu đây rồi!” Nét tuyệt vọng, nỗi kinh hoàng và niềm hy vọng thay phiên nhau xâm chiếm vẻ mặt Matt. Cậu ta hối hả về phía Stefan. “Họ … mang ấy về chưa? Có tin gì mới chưa?” “Cậu nghe tin gì rồi?” Stefan hỏi lại. Matt nhìn chằm chằm vài giây rồi mới trả lời, “Bonnie và Meredith xông vào kêu rằng chiếc xe của tôi có Elena bên trong văng ra khỏi cầu Wickery. Họ ấy …” Cậu ta dừng lại, nuốt nước miếng. “Stefan, đó phải là , đúng ?” Ánh mắt cậu ta như van nài. Stefan nhìn chỗ khác. “Ôi Chúa ơi.” Matt khàn cả giọng.
      Cậu ta quay lưng về phía Stefan, hai tay che mắt. “Tôi tin nổi chuyện này. Tôi tin. thể nào như thế được.” “Matt à…” Stefan đặt tay lên vai cậu. “Tôi xin lỗi.” Giọng Matt khàn đặc và đứt quãng. “Chắc hẳn cậu cảm thấy rất kinh khủng, vậy mà giờ tôi còn làm cho mọi chuyện tệ hơn nữa chứ.” Cậu tưởng tượng ra được đâu, Stefan nghĩ bụng, tay buông thõng xuống. định đến đây dung Quyền năng để thuyết phục Matt.
      Giờ chuyện đó có vẻ như thể nào thực được. thể làm như thế với người bạn con người đầu tiên – và duy nhất – có ở chốn này. Stefan chỉ còn mỗi cách kể cho Matt nghe . Để cho Matt tự đưa ra quyết định của mình khi biết hết mọi chuyện. “Nếu có chuyện gì đó cậu có thể làm vì Elena ngay lúc này,” hỏi, “ cậu có làm ?”
      Matt mải mê đắm chìm trong cảm xúc nên thèm thắc mắc xem tại sao Stefan lại hỏi câu gì ngu ngốc như thế, “Bất cứ điều gì.” Cậu ta đáp, gần như sẵng giọng, lấy tay áo chùi mắt. “Tôi làm bất cứ điều gì vì ấy,” Matt nhìn Stefan với vẻ bướng bỉnh, hơi thở run rẩy. Xin chúc mừng, Stefan nghĩ thầm, cảm thấy vực thẳm nứt ra trong long. Cậu vừa thắng giải đặc biệt chuyến thăm quan đến Thế giới Bóng Đêm đấy. “ với tôi,” Stefan bảo Matt. “Tôi muốn cho cậu xem cái này.”​
      Last edited: 30/10/14

    5. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 3 ​
      Elena và Damon đợi trong buồng tối. Stefan có thể cảm thấy diện của họ trọng căn phòng phụ chật hẹp khi đẩy cửa phòng nhiếp ảnh và dẫn Matt vào trong.
      “Mấy cánh của này lẽ ra phải khóa mới phải chư,” Matt nhận xét khi Stefan bật công tắc đèn. “ lúc nãy cửa khóa mà.” Stefan đáp. chẳng biết phải gì thêm để chuẩn bị tinh thần cho Matt trước những chuyện sắp xảy ra. chưa bao giờ cố tình bộ lộ chân tưởng trước loài người cả. Stefan đứng đó trong im lặng, cho đến khi Matt quay lại nhìn .
      Phòng học tối mò và im phăng phắc, bầu khí có vẻ như chùng xuống cách nặng nề. Khi thời gian cứ thế trôi qua nhìn thấy vẻ mặt Matt dần biến đổi từ ngỡ ngàng đau khổ sang bức rứt lo lắng.
      “Tôi hiểu.” Matt bảo. “Tôi biết cậu hiểu,” Stefan tiếp tục nhìn Matt, cố tình vứt bỏ những lá chắn che phủ Quyền năng của mình khỏi cảm nhận của con người. nhìn thấy phản ứng diễn ra khuôn mặt Matt khi cảm giác bức rứt chuyển thành sợ hãi.
      Matt chớp chớp mắt và lắc đầu, hơi thở trở nên dồn dập hơn. “Cái gì ...?” Cậu ta cất giọng khàn khàn. “Chắc hẳn là cậu có nhiều thắc mắc về những chuyện liên quan đến tôi,” Stefan . “Vì sao tôi phải mang kính râm ở chỗ có ánh sáng mạnh. Vì sao tôi ăn uống. Vì sao phản xạ của tôi lại nhanh nhẹn như vậy.” Matt quay lưng về phía buồng tối.
      Cổ họng cậu ta giật giật như thể cố gắng nuốt nước bọt. Stefan, với các giác quan săn mồi của mình, có thể nghe thấy tiếng tim Matt đập thình thịch. “Đâu có.” Matt đáp. “Nhất định là cậu phải thắc mắc, phải tự hỏi điều gì khiến cho tôi khác biệt với mọi người như thế.”
      . Ý tôi là.. tôi quan tâm. Tôi tránh xa những thứ liên quan đến mình.” Matt nhấp nhổm nhích dần về phía cửa ra vào, thoáng đưa mắt kín đáo liếc về hướng đó. “Đừng, Matt. Tôi muốn làm gì cậu, nhưng tôi thể để cậu lúc này được.”
      có thể cảm thấy cơn khác khó khăn lắm mới kiềm chế tỏa ra từ người Elena, lúc này mình trong bóng tối. Đợi , bảo . Matt sững người lại, từ bỏ ý định chạy . “Nếu cậu muốn hù cho tôi sợ cậu thành công rồi đấy.” Cậu ta hạ giọng. “ Cậu còn muốn gì nữa đây?” Đến lúc rồi, Stefan bảo Elena. với Matt, “Quay lưng lại .” Matt quay lại. Và nén kêu kên tiếng. Elena đứng đó, nhưng phải là cái mà Matt gặp hồi chiều.
      Giờ đây đôi chân trần của ló ra dưới mép váy dài. Những nếp vải mutsxơlin trắng bó dát vào người bám đầy các tinh thể nước đá lấp lánh dưới ánh đèn. Làn da Elena, vốn lúc nào cũng trắng trẻo, giờ đây ánh lên vẻ lạnh giá kì quái, còn mái tóc bạch kim của giống như được tráng lớp bạc sáng lóa. Đôi mắt xanh sẫm bùm bụp như buồn ngủ, nhưng mặt khác lại mạng vẻ tỉnh táo cách phi tự nhiên.
      Trông đẹp hơn lúc còn sống, nhưng là vẻ đẹp đáng sợ. Trong lúc Matt đứng đó ngó trân trân, tê liệt hết cả người, Elena thè lưỡi ra liếm môi. “Matt,” , ngân nga phụ đầu cảu cái tên. Rồi mỉm cười. Stefan nghe thấy Matt hít hơi kinh ngạc, và thanh gần như nấc lên khi cậu ta lùi xa khỏi Elena. sao đâu, dùng Quyền năng truyền đạt ý nghĩ đó đến Matt. Khi Matt giật nảy người quay về phía , mắt mở to bàng hoàng, Stefan thêm, “Giờ cậu biết rồi đấy.”
      Biểu của Matt cho thấy cậu ta hề muốn biết, và Stefan có thể thấy phủ nhận khuôn mặt cậu bạn. Nhưng Damon bước ra đứng cạnh Elena, dịch ra chút về phía tay phải, thêm có mặt của mình vào bầu khí vốn căng như dây đàn trong phòng. Matt bị bao vây. Cả ba người họ áp sát vào cậu, đẹp đẽ phi phàm và đáng sợ.
      Stefan có thể đánh hơi thấy nỗi sợ hãi trong Matt. Đó là mỗi sợ tuyệt vọng của con thỏ khi đứng trước con cáo, của con chuột khi đứng trước con cú mèo. Và Matt thấy sợ là đúng. Họ là loài săn mồi, còn cậu ta là con mồi. Giết chết cậu ta là vai trò của họ cõi ddowwif này mà.
      Đến lúc này bản năng vượt khỏi tầm kiểm soát. Bản năng của Matt là hoảng hốt bỏ chạy, và điều này khởi động hàng loạt phản xạ trong đầu Stefan. Khi con mồi bỏ trôn, kẻ săn đuổi theo, đơn giản thế thôi. Cả ba thợ săn ở đây đều rất bồn chồn, háo hức, và Stefan dám đảm bảo chuyện gì xảy ra nếu Matt quay lưng bỏ chạy.
      Chúng tôi muốn làm gì hại đến cậu đâu, bảo Matt. Chính Elena là người cần đến cậu, và điều ấy cần gây tổn hại gì lâu dài cho cậu cả, Thậm chí có khi còn đau nữa kìa, Matt.
      Nhưng các cơ bắp người Matt vẫn căng chực lao , và Stefan nhận ra cả ba người họ vờn chung quanh cậu ta, càng lúc càng áp sát vào, sẵn sàng chặn đứng tất cả mọi lối thoát.
      Cậu làm bất cứ điều gì vì Elena mà, tuyệt vọng nhắc cậu ta, và nhìn thấy Matt đưa ra quyết định. Matt thở hắt ra, căng thẳng từ từ rút khỏi cơ thể. “Cậu đúng, quả lài tôi có thế .”
      Cậu ta thào, chuẩn bị tư thế sẵn sàng trước khi tiếp. “ ấy cần gì?” Elena nghiêng người tới trước đặt ngón tay lên cổ Matt, lần theo động mạch gờ lên phập phồng. “ phải chỗ đó,” Stefan nhanh, “Em đâu có muốn giết Matt. ấy Damon.” thêm, khi Damon chả thèm động đậy gì, ấy chứ.
      “Thử chỗ này, hoặc chỗ này ấy.” Damon nâng cằm Matt lên, chỉ trỏ với chính xác vô cảm. ta quá mạnh nên Matt thể giằng ra được, và Stefan có thể cảm thấy nỗi hốt hoảng trong Matt lại trào lên. Cứ tin ở tôi, Matt. bước ra sau lưng chàng trai loài người. Nhưng đây phải là lựa chọn của cậu, Stefan nốt, chợt thấy trong lòng đầy cảm thông. Cậu có thể đổi ý cũng được. Matt do dự rồi lên tiếng qua kẽ răng nghiến chặt. “. Tôi vẫn muốn giúp. vẫn muốn giúp em, Elena à!” “Matt,” thầm, đôi mắt xanh như ngọc dưới làn mi dày nhìn cậu ta rời. Rồi ánh mắt đó lướt xuống cổ Matt và đôi môi Elena hé ra thèm thuồng.
      hề có bất kì dấu do dự nào giống như lúc Damon đề nghị uống máu mấy nhân viên y tế. “Matt,” Elena mỉm cười, rồi lao nhanh như cắt. Stefan xèo tay ra sau đỡ lưng Matt để cho cậu ta có điểm tựa. Trong khoảnh khắc, khi bị những chiếc răng Elena đâm xuyên qua cổ, Matt cố co rúm người lại, nhưng Stefan nghĩ nhanh, Đừng chống cự, chống cự mới gây ra đau đớn. Trong lúc Matt tìm cách thả lỏng, giúp đỡ bất ngờ đến từ phía Elena.
      tỏa ra những suy nghĩ ấm áp hạnh phúc của con sói được ăn no. Kỳ này, nắm bắt được kĩ thuật cắn cổ ngay từ lần đầu tiên, và giờ đây ngập tràn niềm kiêu hãnh trẻ con cùng với thỏa mãn càng lúc càng tăng khi cơn đói cồn cào từ từ dịu . Cả lòng biết ơn đối với Matt nữa, Stefan bất ngờ và ghen tị nhận ra Elena hề ghét bỏ Matt hay muốn giết chết cậu ta, bởi vì Matt chẳng đe dọa gì đến Damon cả.
      thích Matt nữa là khác. Stefan để Elena uống hết giới hạn an toàn rồi mới can thiệp. Đủ rồi, Elena. Em đâu có muốn làm cậu ấy bị thương phải . Nhưng phải cần đến nỗ lực của cả , Damon lẫn Matt – lúc này khá loạng choạng – mới gỡ ra được ra. “Giờ ấy cần nghỉ ngơi”,Damon bảo “Ta đưa ta đến chỗ nào có thể nghỉ ngơi an toàn.” phải ta hỏi ý Stefan mà chỉ thông báo. Khi hai người họ bỏ ,Damon thêm bằng ý nghĩ ,chỉ với riêng mình Stefan.
      Ta chưa quên cái vụ mày tấn công ta đâu,chú em .Chúng ta chuyện đó sau. Stefan nhìn theo cả hai. để ý thấy Elena rời mắt khỏi Damon và theo ta mà lời thắc mắc.
      Nhưng giờ đây, ở ngoài vòng nguy hiểm;máu của Matt cho tất cả sức mạnh cần thiết.Giờ Stefan chỉ còn có nhiêu đó để bấu víu vào,và tự nhủ lòng rằng đó mới là điều quan trọng. quay lại và nhìn thấy vẻ mặt choáng váng của Matt.
      Chàng trai loài người ngồi sụp xuống chiếc ghế nhựa,mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
      Rồi cậu ta ngước lên nhìn Stefan.Hai bên quan sát nhau với vẻ mặt nghiêm trọng. “Thế đấy” Matt “Giờ tôi biết rồi.”Cậu ta lắc đầu,khẽ quay mặt . “Nhưmg tôi vẫn thể nào tin được,” cậu lẩm bẩm.Những ngón tay Matt rón rén ấn vào bên cổ,cậu nhăn mặt. “Ngoại trừ chuyện này.” Rồi Matt nhíu mày. “Cái chàng đó – Damon ấy.
      ta là ai thế?” “ trai tôi,” Stefan trả lời bằng giọng vô cảm “Sao cậu biết tên ấy?” “Tuần trước Damon có đến nhà Elena.Con mèo con nhảy dựng lên khi thấy ta.” Matt dừng lại, ràng là nhớ đến thứ khác nữa. “Rồi Bonnie nổi cơn lên đồng nữa chứ.” “ ấy nhìn thấy trước việc gì đó ở tương lai à ? ấy gì ?” “Bonnie rằng Tử Thần ở trong nhà.” Stefan nhìn về phía cánh cửa mà Damon và Elena vừa bước ra.
      ấy đúng đấy.” “Stefan,chuyện gì diễn ra vậy ?” Nét khẩn khoản xuất trong giọng của Matt. “Tôi vẫn hiểu gì hết.Chuyện gì xảy ra với Elena ? Liệu ấy có bị như thế này mãi ? Chẳng lẽ chúng ta thể làm gì được hay sao ?” “Bị như thế này là bị như thế nào?” Stefan hung hăng hỏi “Mất phương hướng?Hay biến thành ma cà rồng?” Matt nhìn chỗ khác .
      “Cả hai”. “Trả lời cho cái vế đầu tiên, Elena có thể trở nên tỉnh táo hơn,bởi vì giờ ấy được ăn no rồi.Ít ra đó cũng là điều Damon nghĩ.Còn chuyện kia, chỉ có cách cậu có thể làm để thay đổi tình trạng của Elena mà thôi.” Khi ánh mắt của Matt sáng lên niềm hi vọng,Stefan tiếp . “Đó là lấy cây cọc gỗ đóng xuyên qua tim ấy.Lúc đó Elena còn là ma cà rồng nữa. ấy chết.” Matt đứng dậy bước về phía cửa sổ.
      “Tuy nhiên cậu thể giết được ấy đâu,bởi vì ấy chết rồi.Elena chết đuối dưới sông rồi,Matt ạ.Nhưng bởi vì ấy uống đủ máu từ tôi” – dừng lại để cho giọng bớt run, “Và có vẻ như cả từ trai tôi nữa,nên ấy biến đổi thay vì chỉ đơn thuần là chết .
      Elena tỉnh dậy kẻ săn mồi ,giống như hai chúng tôi vậy.Và từ giờ về sau, ấy là như thế đấy.” Vẫn quay lưng lại,Matt trả lời. “Tôi lúc nào cũng biết ở cậu có cái gì đó khác thường.Toi cứ bụng bảo dạ rằngđó là do cậu từ nước khác tới.” Cậu ta lại lắc đầu tự trách mình.
      “Nhưng tận đáy lòng tôi biết lý do chỉ có thể. Vậy mà có điều gì đó cứ mách bảo tôi rằng có thể tin cậu ta được, thế là tôi tin.” “Như cái hồi cậu cùng tôi hái cỏ roi ngựa chứ gì.” “Ừ, giống như vậy đấy.” Cậu ta hỏi thêm. “Giờ cậu có thể cho tôi nghe nó dùng làm cái quái gì vậy?”
      “Để bảo vệ Elena. Tôi muốn giữ cho Damon tránh xa ấy. Nhưng xét lại có vẻ như đó đâu phải là điều bản thân ấy muốn. thể giữ cho giọng mình nhuốm mùi cay đắng của kẻ bị phản bội. Matt quay lại. “Đừng phán xét Elena trước khi cậu biết hết mọi tình tiết, Stefan à. Đó là điều tôi học được đấy.”
      Stefan giật mình; rồi bật ra tiếng cười khô khốc. Giờ, khi cả hai đều trở thành bồ cũ của Elena, và Matt chẳng ai hơn ai. Stefan tự hỏi chẳng biết trong chuyện này mình có cao thượng được như Matt hay . Có chấp nhận thất bại như bậc nam tứ hán đại trượng phu được hay . nghĩ vậy. tiếng động vang lên phía bên ngoài.
      Nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng nghe của con người, và Stefan suýt chút nữa bỏ ngoài tai – cho đến khi ý thức được những lời đó gì. Rồi chợt nhớ ra điều mình làm ngay chính trong ngôi trường này, chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ. Nãy giờ Stefan hoàn toàn quên khuấy mất Tyler Smallwood và mấy thằng bạn giang hồ của nó.
      Giờ khi kí ức quay trở lại, cảm thấy xấu hố và nỗi kinh hoàng làm cổ họng mình nghẹn lại. Đau khổ vì Elena khiến hóa điên, lí trí hoàn toàn đổ sụp dưới áp lực. Nhưng đó phải lí do để bào chữa cho những gì Stefan làm. Liệu bọn họ có chết cả rồi ? Phải chăng , kẻ khi xưa thề bao giờ giết chóc, giết lúc sáu người chỉ trong ngày hôm nay? ‘Stefan, đợi . Cậu đâu đấy?” Khi trả lời, Matt đuổi theo ra khỏi tòa nhà chính của trường học và lên tới đường nhựa. Cậu ta gần như phải chạy mới bắt kịp Stefan.
      Ở tít đầu kia của sân bóng, ông Shelby đừng cạnh chái nhà tôn. Khuôn mặt người lao công xám ngoét và nhăn nhúm vì kinh hoàng. Ông ta như muốn thét lên, nhưng chỉ phát ra được những tiếng kêu khàn khàn ngắt quãng. Dùng khuỷu tay huých ông già để bước qua, Stefan nhìn vào bên trong và thấy khung cảnh quen thuộc đến kì lạ như từng gặp ở đâu rồi.
      Trông nó giống hệt như gian phòng Kẻ Chém Giết Điên Cuồng trong Ngôi Nhà Ma Ám dùng để xây dựng quỹ vậy. Ngoại trừ chuyện đây phải mô hình dựng lên cho khách tham quan. Đây là cảnh thực. Những thân người ngổn ngang khắp nơi, nằm giữa những mảnh gỗ và kính vụ văng ra từ khung cửa sổ vỡ nát. Tất cả mọi bề mặt nhìn thấy đươc đều vấy máu đỏ sẫm khô rồi, trông rất khủng khiếp.
      Chỉ cần nhìn thoáng qua mấy thân người là đủ hiểu tại sao. Mỗi nạn nhân đều mang hai vết thương tím bẫm cổ. Ngoại trừ Caroline: Cổ ta lành lặn, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, vô hồn. Phía sau lưng Stefan, Matt cố hít thở. “Stefan, phải Elena ... ...” “Yên nào,” Stefan trả lời cộc lốc.
      liếc ra sau nhìn ông Shelby, nhưng người lao công loạng choạng bước về phía chiếc xe chất đầy những chổi, những giẻ lau của mình đứng tựa vào đó. Kính vỡ lạo xao dưới chân Stefan khi bước qua sàn, đến quỳ cạnh Tyler. Chưa chết. Stefan hẫng cả người khi nhận ra điều đó.
      Ngực Tyler phập phồng yếu ớt, và khi Stefan nâng đầu cậu ta lên, Tyler mở hé cặp mắt lạc thần và vô hồn.
      Cậu ta nhớ được gì hết, Stefan truyền đạt ý nghĩ đến cậu ta. Ngay trong lúc làm việc này, tự hỏi mình phí công tốn sức để làm gì cho mệt. Sao bỏ quách Fell’s Church mà ra bao giờ quay lại cho rồi. Nhưng làm thế.
      Chừng nào Elena còn ở đây. Stefan thâu tóm hết mới tâm trí vô thức của nạn nhân khác vào trong vòng kiểm soát tinh thần của mình và bảo họ điều tương tự, cấy sâu ý nghĩ đó và óc họ. Các người nhớ được ai tấn công các người. Kí ức về nguyên buổi chiều trống rỗng.
      Khi làm việc đó, cảm thấy Quyền năng tinh thần run rẩy như những cơ bắp mệt lử. gần cạn kiệt năng lượng. Bên ngoài, ông Shelby cuối cùng cũng lấy lại được giọng của mình và la hét.
      Stefan mệt mỏi để mặc cho cái đầu của Tyler trượt qua kẽ tay mình rớt xuống sãn, rồi quay đầu lại. Matt nhe răng ra, thở phì phì như mới ngửi thấy mùi gì đó kinh khủng. Đôi mắt cậu ra lạnh băng như người xa lạ. “ phải Elena làm,” Matt thào “Mà là chính cậu.” Yên lặng ! Stefan chen qua người cậu ta bước ra ngoài trời đêm mát mẻ dễ chịu, rời xa khỏi căn phòng đó, cảm nhận bầu khí lạnh băng làn da nóng bỏng của mình.
      Những tiếng bước chân chạy lại từ quán cà phê gần đó mách bảo rằng cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng kêu của ông lao công. “Chính cậu làm, phải ?” Matt bám theo Stefan ra sân bóng, giọng cho thấy cậu ta cố gắng tìm cách hiểu ra lí do. Stefan quay ngoắt lại. “Phải, tôi làm đấy,” gầm gừ nhìn Matt trừng trừng, hề che giấu cơn giận dữ đáng sợ nét măt. “ Tôi với cậu rồi, Matt, chúng tôi là những kẻ săn mồi. Những sát thủ. Con người là lũ cừu, chúng tôi là bầy sói.
      Và Tyler khiêu khích tôi ngay từ cái ngày đầu tiên tôi đến đặt chân đến đây kia!” “Khiêu khích cậu đấm cho nó cú vào mặt, cái đó hẳn. Giống như cậu làm lúc trước ấy. Nhưng còn... đến mức đó sao?” Matt tiến sát lại, nhìn thẳng vào mắt Stefan hề e sợ. Cậu ta có can đảm về mặt thể chất, Stefan phải công nhận điều đó.
      “Vậy mà cậu thậm chí còn thấy băn khoăn, hối hận gì à?” “Sao tôi phải hối hận chứ?” Stefan đáp lạnh tanh và vô cảm. “Cậu có hối hận gì khi lỡ ăn quá nhiều bít tết ? Có thấy tiếc thương gì cho mấy con bò ?” nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi sửng sốt khuôn mặt Matt nên làm tới, khiến cho nỗi đau trong lồng ngực càng thêm tồi tệ.
      Tốt nhất là Matt nên tránh xa, xa ra kể từ đây về sau, có ngày cậu ta cũng gặp kết cục giống như những nạn nhân trong chái nhà tôn kia mất. “Tôi là như vậy đó, Matt. Nếu cậu chấp nhận được tốt hơn hết là cậu hãy biến cho khuất mắt.” Matt trân trân nhìn sững Stefan thêm lúc, vẻ hoài nghi sửng sốt từ từ biến thành ngỡ ngàng vỡ mộng.
      Cơ hàm cậu ta gồ lên, rồi lời, Matt quay gót bỏ thẳng.
      --------------​
      Elena đứng trong nghĩa địa. Damon bỏ lại ở đó, dặn đứng chờ cho đến khi chàng quay trở lại.
      Tuy nhiên, chẳng thích ngồi yên chỗ. Elena thấy mệt nhưng buồn ngủ cho lắm, và lượng máu mới uống có tác dụng như liều caffeine trong . muốn khám phá chung quanh.
      Nghĩa địa diễn ra những hoạt động vô cùng nhộn nhịp, mặt dù chẳng có bóng người nào trong tầm mắt.
      con cáo lủi vào trong bóng tối mé sông. Lũ chuột chút chít sột soạt đào lỗ rúc xuống bên dưới những bụi cỏ cao mọc chung quanh mấy tấm bia mô. con cú vỗ cánh gần như tiếng động bay về phía ngôi nhà thờ đổ, đậu xuống gác chuông cất lên tiếng kêu ma quái.
      Elena đứng lên theo nó. Thà như thế này còn hơn chui rúc lẫn trốn trong đám cỏ y như đám chuột bọ. đưa mắt háo hức nhìn quanh nhà thờ đổ, sử dụng cà giác quan sắc bén của mình để quan sát kĩ mọi thứ. Phần lớn mái nhà đổ sụp, chỉ còn ba bức tường còn đứng vững.
      Gác chuông nhà thờ sừng sững như tượng đại đơn độc giữa mớ đổ nát. Ở bên là ngôi mộ của Thomas và Honoria Fell trông giống như chiếc hộp hay quan tài bằng đá lớn. Elena sốt sắng cúi nhìn những khuôn mặt bằng cẩm thạch trắng hai bức tượn của họ được tạc nắp. Họ nằm yên nghỉ trong an bình, mắt nhắm, tay xếp ngực.
      Thomas Fell trông nghiệm nghị và hơi khắc khổ, nhưng bà Honoria có vẻ buồn rười rượi. Elena lơ đãng nghĩ đến cha mẹ của chính mình nằm sát cạnh bên nhau trong khu nghĩa trang mới xây.
      Mình về nhà, đó là nơi mình đến, nghĩ bụng. vừa chợt nhận ra mái nhà của mình. Lúc này Elena có thể hình dung ra nó: Phòng ngủ xinh đẹp của với màn cửa màu xanh và giường tủ bằng gỗ đào, cả cái lò sưởi be bé nữa. Và có thứ gì đó rất quan trọng bên dưới tấm ván sàn trong tủ áo.
      Elena tìm đường về lại đường Maple nhờ vào những bản năng ăn sâu hơn cả kí ức dẫn dắt bước chân . Đó là ngôi nhà cổ, rất cổ, với hàng hiên phía trước rộng rãi và những cửa sổ cao chạm trần ở mặt tiền. Xe của chú Robert đỗ lối vào. Elena xăm xăm tiến đến cửa chính rồi chợt dừng lại.
      Có lí do gì đó khiến cho nên để người ta nhìn thấy mình, cho dù ngay lúc này đây chịu nhớ ra được nó là cái gì. Elena do dự rồi thoăn thoắt trèo lên cây mộc qua đến cửa sổ phòng ngủ của mình.
      Nhưng chẳng có cách chi vào được nhà mà bị bắt gặp. phụ nữ ngồi giường, nhìn chớp mắt bộ kimono lụa màu đỏ của Elena để trong lòng. Dì Judith. Chú Robert đứng cạnh bàn trang điểm chuyện gì đó với dì. Elena nhận ra mình có thể nghe được giọng chú lầm rầm ngay cả qua lớp kính cửa. “... lại tiếp tục vào ngày mai.”
      Chú . “Miễn là trời đừng bão. Họ lùng sục mọi ngóc ngách của khu rừng, và họ tìm ra con bé, Judith à. Rồi em xem.” Dì Judith chẳng gì, thế là chú tiếp, giọng nghe càng lúc càng tuyệt vọng. “ Chúng ta thể từ bỏ hi vọng được, bất kể mấy đứa con nữa...” “Những nỗ lực cứu hộ ấy à?” để cho em như vậy đâu.”
      Chú tiến lại đứng cạnh dì. “, phải chỉ là chuyện đó...mặc dù trong lòng em biết chắc là chúng ra bao giờ tìm ra con bé còn sống. Ý em muốn tời... mọi chuyện. Chuyện chúng ta. Những gì xảy ra ngày hôm nay đều do lỗi của mình...” “ đúng. Đó là do tai nạn quái gỡ thôi.” “Phải, nhưng chúng ta khiến cho nó xảy ra. Nếu mình nặng lời với nó, nó chẳng bao giờ lái xe mình rồi kẹt trong cơn bão như thế. Đừng, Bob, đừng cố ngăn em . Em muốn nghe này.”
      Dì Judith hít hơi sau rồi tiếp. “ phải chỉ ngày hôm nay, Elena gặp rắc rối từ lâu rồi, kể từ khi năm học mới bắt đầu, vậy mà chẳng hiểu tại sao em nhìn thấy các biểu đó. Bởi vì em quá bận tâm đến chuyện của mình – chuyện của chúng mình – nên thèm để ý. Giờ em thấy rồi. Và đến lúc này, khi Elena ... mất rồi... em muốn chuyện tương tự lặp lại với Margaret nữa.” “Em muốn cái gì vậy hả?” “Em muốn rằng em thể lấy , lấy sớm như chúng ta dự định được. Cũng có thể là bao giờ.”
      Dì khẽ , nhìn chú. “Margaret mất mát quá nhiều rồi. Em muốn nó có cảm giác rằng mất cả em nữa.” “Con bé đâu có mất em. Nó còn có thêm người thân nữa là khác, vì ở đây thường xuyên hơn. Em biết nghĩ thế nào về nó mà.” “Em xin lỗi, Bob ạ. Em nghĩ như vậy.” “ thể nào em chuyện nghiêm túc được. Sau khi ở đây lâu như vậy – sau tất cả những gì làm...” Giọng dì Judith mệt mỏi và hề lay chuyển. “Em nghiêm chỉnh đấy.”
      Từ vị trí cheo leo bên ngoài cửa sổ của mình, Elena tò mò quan sát chú Robert. mạch máu phập phồng trán chú, mặt chú đỏ bừng. “Ngày mai em thấy khác,” chú . “ đâu.” “Em có ý như vậy đâu...” “Em có ý đó. Đừng rằng em đổi ý, bởi vì em đổi ý đâu.”
      Chứ Robert nhìn quanh phòng trong phút chốc với vẻ tức tối tuyệt vọng, rồi nét mặt chú tối sầm . Khi cất tiếng, giọng chú lạnh lùng và vô cảm. “ hiểu rồi. Thôi được, nếu đó là câu trả lời cuối cùng của em, có lẽ bây giờ nên về hơn.” “ Bob,” Dì Judith giật mình quay lại, nhưng chú ra khỏi cửa. Dì lảo đảo đứng dạy nhưng chắc chắn mình có nên đuổi theo hay . Những ngón tay dì túm chặt lấy bộ áo đỏ cầm. “ Bob”, dì lại gọi, giọng khẩn thiết hơn, rồi quay lại bỏ chiếc áo xuống giường Elena để chạy theo. Nhưng khi quay lại, dì kêu lên, vụt đưa tay che miệng.
      Cả cơ thể dì như chết sững, đôi mắt trân trối nhìn Elena qua ô cửa kính bàng bạc. Họ cứ nhìn nhau sững sờ như thể lúc lâu, ai nhúc nhích. Rồi di Judith bỏ tay ra khỏi miệng và bắt đầu hét lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :