1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Price of Pleasure - Kresley Cole ( 36c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : The Price of Pleasure
      Tác giả: Kresley Cole
      Dịch: pomps
      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-thuyet/tieu-thuyet-phuong-tay/222-the-price-of-pleasure.html
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 36c

      Giới thiệu:

      Tựa đề của tiểu thuyết này bắt đầu từ câu: Would her heart pay the Price of Pleasure. Câu chuyện về Victoria, trẻ lạc hoang đảo gần mười năm, và Grant, thuyền trưởng đội tìm kiếm do ông của Victoria cử . Grant là người đàn ông can đảm và nghiêm nghị, nhưng còn lạnh lùng quá mức, trong khi Victoria lại quá hoang dại, tự do và luôn hừng hực xúc cảm. Liệu những gì xảy ra giữa họ là tình hay chỉ có ham muốn đơn thuần. Liệu kìm nén của có bị bẻ gẫy, liệu trái tim có sẵn sàng trả giá cho đam mê...



    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 1
      Châu Đại Dương, 1858

      Chuyến đổ bộ ngắn từ chiếc Keveral lên hòn đảo bí hiểm trước mắt làm thuyền trưởng Grant Sutherland nhớ lại cả cuộc hành trình khỉ gió: Dooley, thuyền phó, làm việc mệt mỏi, đôi mắt linh hoạt của ta đảo khắp cả chiếc thuyền đổ bộ này tìm những nguy cơ để chặn trước. Đội thủy thủ của Grant - rất cẩn thận khi ở bên cạnh thuyền trưởng của họ, tuân thủ các mệnh lệnh cách nhanh chóng do họ sợ . Em họ , Ian Traywick, đầy phấn chấn và lạc quan cách quái gở về khả năng thành công của họ, sau bao nhiều dặm và bao nhiêu hòn đảo họ qua.

      "Tôi có linh cảm tốt về hòn đảo này." Ian vỗ vai Grant, sau đó xoa tay lên bộ mặt lởm chởm râu của ta, nhằm xóa bớt những vết chăn vẫn còn in hồng mặt. Trong suốt cuộc hành trình, Ian giúp cho đội thủy thủ bị chỉ huy bởi " tên khốn lạnh lùng" bớt căng thẳng chút. "Nhớ lời tôi đấy nhá, là hòn đảo này. Và đoan chắc tôi sai bao nhiêu, tôi cũng chắc chắn bấy nhiêu".

      Grant quắc mắt với Ian. Lý trí bảo Grant bắt đầu chấp nhận thất bại của mình - hòn đảo này đánh dấu kết thúc của cuộc tìm kiếm mệt mỏi và là hòn đảo cuối cùng ở quần đảo Solais. Sau bốn tháng biển chỉ để đến được Thái Bình Dương, họ mất ba tháng nữa để bới tung tất cả các hòn đảo trong dải đảo để tìm kiếm gia đình Dearbonrne, mất tích biển tám năm trước.

      "Và nếu chúng ta tìm thấy họ hôm nay, " Dooley thêm vào, vỗ đôi tay chai sạn để gây chú ý, "chúng ta có thể khẩn trương lên đường và tránh được vài cơn bão". Người thủy thủ già tử tế đến hết mức có thể và bao giờ trách cứ Grant, nhưng Grant biết nấn ná ở khu vực này quá lâu - vài tuần từ khi mùa bão bắt đầu.

      Cả Dooley và Ian vẫn hy vọng họ có thể tìm thấy nhà Dearborne. Grant nghĩ hy vọng vào thời điểm này là phung phí.

      Và Grant Sutherland bao giờ phung phí.

      Khi chiếc thuyền đến gần hòn đảo và mùi đất ẩm cùng với rong biển át cả cái mùi mặn của nước, ý nghĩ của Grant chuyển về phía hòn đảo. nhìn lướt ngọn núi, phủ xanh bởi màu lá, hay là khu vịnh xanh màu lục bảo được bao quanh bởi rặng san hô. Họ chèo thuyền tìm kiếm biết bao nhiêu lần, và mỗi lần họ lại được chào đón bởi các kiểu thiên đường.

      "Thuyền trưởng, thấy khu bắc bờ biển thế nào?" Dooley hỏi, chỉ tay về bãi biển được bao giữa những mỏm đá nhô ra.

      Grant xem kỹ bờ biển với bãi cát trắng tinh, nhận ra dòng biển chảy giữa các rặng san hô phía trước, và ra hiệu cho họ tiến lên.

      Họ lại trở lại với tình trạng nhích từng tí , và lại dừng lại sau mỗi nhịp chèo, Grant ngó xuống qua làn nước pha lê. con cá mập bò to tướng lượn lờ phía dưới họ. Chẳng có gì ngạc nhiên - cá mập ở khu vực này cả đống. hy vọng đấy phải cách gia đình kia kết thúc số phận của họ.

      Có thể họ đến được trong những hòn đảo này, chỉ để rồi chết vì thiếu thốn. Cũng chẳng khá hơn là bao. Grant biết rằng thiếu thốn tước sinh mạng của họ cũng như con mèo giết chú chim bị thương, giỡn với nó, dập tắt hoàn toàn hy vọng của nó cho đến phút cuối cùng. Tuy thế, cả hai giả thiết đều giả sử gia đình trẻ đó thoát được khỏi con tàu đắm. Có nhiều khả năng họ bị kẹt trong cabin của mình và chỉ biết nhìn nước biển tràn vào nhấn chìm họ.

      Giống như tám đội tìm kiếm trước đó, nhiệm vụ của Grant là hoặc tìm thấy họ, hoặc xác minh được họ chết. rất sợ cái lúc phải mang tin này về...

      "Thuyền trưởng?" Dooley kêu lên với giọng như bị nghẹn.

      Grant ngẩng phắt đầu lên. "Gì thế?" Gương mặt gồ ghề của Dooley trở nên đỏ tía trước mắt .

      " - chắc chắn thể tin được điều này đâu. Kia kìa! Hướng tây nam nam."

      Grant dõi mắt theo hướng kính tiềm vọng của ông ta. đứng bật dậy quá nhanh đến nỗi vài bàn tay phải níu lấy khung gỗ của con thuyền tròng trành. thể thốt ra câu nào.

      Cuối cùng , bằng cách nào đó, thốt lên, "Tôi đến bị nguyền rủa mất"

      chạy bãi, như lướt cát.

      "Phải con ?" Ian hỏi, khi ta cũng đứng dậy. ta bóp vai Grant từ phía sau. " với tôi phải ấy xem nào!"

      Grant hẩy tay ta ra. "Tôi... thể chắc." quay lại phía đội chèo và quát, "Chèo nào, các vị. Nhanh lên!"

      suýt nữa hất bắn chàng thủy thủ con khỏi cái mái chèo và tự mình chèo lấy khi thấy thứ mà dám tin vào mắt. Mái tóc tuôn ra từ dưới chiếc mũ rộng vành của và trải dài xuống lưng. Mái tóc vàng đến mức gần như là màu trắng, giống hệt như của bé trong bức ảnh mà ông của Victoria Dearborne đưa cho .

      Càng tiến gần tới bãi biển, càng chắc chắn hơn. có thể nhìn hơn vẻ ngoài của - cặp chân dài vươn ra khi tăng tốc, cánh tay thon thả đưa lên giữ lấy chiếc mũ đầu. cái eo trần xíu. Trần hoàn toàn.

      Victoria Dearbourne. Chắc chắn là thế. Đầu óc Grant vẫn chưa quen với ý nghĩ cuối cùng tìm thấy . Chúa ơi, sắp đưa trở lại , vẫn còn sống, và ràng là rất khỏe mạnh.

      Họ bắt đầu tiến sát đến những con sóng gần bờ trông thấy họ. dừng lại đột ngột đến mức, cát tung lên dưới chân và cuốn theo cơn gió. Cánh tay của như rũ xuống bỏ quên chiếc mũ bị cuốn tung .

      Chiếc thuyền đủ gần để Grant thấy vẻ mặt hoang mang của . cũng cảm thấy vậy. Trong gió, mái tóc hoang dại của tung bay sang hai bên, hay cuộn sau tai và tuôn xuống phía dưới như chiếc cổ áo. Những ý nghĩ ào ạt đến trong đầu . ấy từng là đứa bé xinh xắn, nhưng mà bây giờ...

      cả tuyệt vời. Tràn sức sống.

      ấy lùi lại.

      "Đứng đó, bé!" Ian gọi. "Ở yên !"

      Nhưng vẫn tiếp tục lùi lại - bỏ trốn - điều này làm tức tối thất vọng trong Grant sôi lên, chưa bao giờ cảm thấy như vậy. " ta thể thấy trong tiếng sóng thế này đâu," gắt.

      Sau đó Grant chứng kiến điều biết in mãi trong óc mình. chậm lại chút nào, quay người với nhanh nhẹn chóng mặt và lao ra phía xa họ. chưa bao giờ thấy người đàn bà nào chạy như thế.
      ấy chạy... nhanh như quỷ.

      biến mất cứ như là cánh rừng nuốt chửng .

      "Chúa ơi," Ian kêu. "Đừng có bảo đây là chứ."

      Grant muốn gì đó, nhưng lại chẳng nghĩ ra được từ gì. Sau khi khẽ nguyền rủa lúc, đội thủy thủ vẫn còn ngạc nhiên nhìn chờ đợi.

      rời mắt khỏi chỗ biến mất, Grant : "Tôi mang ấy về". Và ngay sau đó nhảy ra khỏi chiếc thuyền và lao qua những con sóng. Khi tới bờ, chạy còn nhanh hơn, thậm chí dừng lại chút nào đám cây cối và dây leo chằng chịt đầy đe dọa. Grant đến lối vào của và theo sau tới con đường mòn. có thể thoáng trông thấy nhưng thể thu hẹp khoảng cách.

      Bỗng, ở ngay trước mặt - cầm cái gì đó ở bên cạnh - đôi mắt đầy kiên quyết. Sau khi bớt ngạc nhiên, cố hít lấy hơi để "Tôi... là... thuyền trưởng... Gr---" Cơ bắp mỏng manh cánh tay chợt giãn ra; Grant nghe tiếng vút. cành cây quật thẳng vào ngực , làm ngã ngửa ra đất. gầm lên đau đơn, cơn giận dữ trào đến nóng bỏng và là tối sầm mắt khi cố gắng đứng lên. quay đầu lại nhưng thấy đâu nữa. Lần theo con đường mòn, chạy tấp tểnh vì đau, rồi bắt đầu tăng tốc. Tất cả những gì nghe thấy là tiếng tim đập mạnh cùng với hơi thở gấp rút của mình.

      để ý gì cả, như đeo miếng che mắt, chỉ nhìn thấy bóng khi thu hẹp khoảng cách, gần như sắp với được . Ngay khi ra và chuẩn bị lao tới, đặt tay lên thân cây và nhảy tót ra phía sau. Giờ họ ở hai phía của cái cây to đùng. chạy sang phải, cũng chạy sang phải. đổi hướng; mắt nheo lại thách thức. vờ chạy sang phải rồi phi sang trái, chạy vòng qua . chỉ kịp vươn tay ra để tóm lấy .

      Bắt được tồi. muốn reo lên trong chiến thắng.

      Rồi nhìn như muốn tin ở mắt mình vào chiếc váy nắm chặt trong tay trong khi ngã về phía trước. Tiến vải rách toạc và tiếng chửi quay tròn trong tiếng thở nặng nề của . há hốc miệng thấy tấm vải cũ rách toạc đường thẳng mé đùi lên đến hông cho đến khi rách hẳn ra. Và rồi lại biến mất. Khỉ . Khỉ gió !

      giận dữ bỗng biến thành cơn thịnh nộ. lao nhanh hơn. Tóm lấy ta. cho ta biết mình là ai. Đưa ta lên tàu. Khốn kiếp , chỉ phải tóm lấy ta thôi mà. khi trở nên mở mịt sương mù khi chạy sâu hơn vào trong khu rừng. Những chiếc lá quất vào ngực càng nhày nhụa hơn.
      Giữa màu xanh thẳm, phía bên kia dòng sông chảy xiết.

      "Victoria," gào lên. Ngạc nhiên chưa, ấy chạy chậm lại. "Tôi đến đây để cứu "

      xoay người và chạy vào bãi trống. Đặt tay lên miệng, gào trả lại . thể nghe vì tiếng nước chảy. "Quỷ tha ma bắt!". ta cũng chẳng thể nào nghe thấy lúc nãy.

      Thấy chẳng có cách nào vòng qua sông, chạy tới bờ sông và lao xuống, bơi cách điên cuồng qua những dòng chảy cuộn xiết. Sặc sụa vì nước, gần như thể thở nổi, lê thân hình to lớn lên bờ bên kia và lại chạy tới. thấy ở trước mặt, nhưng khi tiếp tục cuộc chạy đua tuyệt vọng, biết rằng chẳng thể nào bắt được , chẳng có cách nào thu hẹp. Và rồi thấy, cơ hội.

      ta chạy theo đường mòn - có thể phi tắt qua bụi rậm và chặn đầu . rẽ sang trái, quơ mạnh bàn tay, rút ngắn khoảng cách.

      Rồi, lạ lùng sao, nhìn thấy bàn chân mình - ở phía đầu. Ngay trước khi cảm thấy thân mình va mạnh xuống đất khi lăn nhào xuống triền núi.

      Ngay trong khi lăn xuống, cách nào dừng lại được, biết ngay dẫn đến đây là có chủ đích. mà bắt được ... lộn thêm vòng nữa và rớt phịch xuống, lưng đập xuống đất, cú đập làm nghẹn thở.

      Trước khi có thể nhìn trở lại, đứng bên , cái gậy chĩa thằng vào hông , ánh nắng qua tán lá ngời lên mái tóc . nghiêng đầu: "Tại sao cố bắt tôi?"

      cố thở, cố , nhưng chỉ phát ra được những thanh khò khè. có thể thấy cặp lông mày vàng óng của nhíu lại và đôi môi hé ra để hỏi "Tại sao?" lần nữa, nhưng nghe thấy tiếng người của đến gần. lại nhìn , đưa mắt khắp người , kỹ lưỡng, chậm rãi, cho đến khi nghiêng người lại gần và chế nhạo, "Lần sau còn muốn đuổi tôi, thủy thủ, tôi thả ngã xuống vực".

      xoay người bước . lăn người bò dậy và hít mạnh hơi đầy, cảm thấy ẩm ướt từ cây cối xung quanh. ho sặc sụa, đưa tay ra, như muốn níu lại.

      Nhưng nhìn lại. con kỳ nhông bò ra giữa lối mòn, kêu phì phì về phía , các vằn của nó đổi sang màu tối đầy giận dữ. phì trả lại nó và biến mất vào bức tường xanh của cây lá.

      rất ghét tỏ ra khiếp sợ, trái tim Tori Dearbourne như đau đớn vì sợ hãi khi giơ tay cao lủi mình vào đám bụi cây dày đặc, dày đến mức có cảm giác lội dưới nước. có thể nghe thấy đám thủy thủ, nghe họ huýt sáo và cười ẩm ỹ, khi phát quang đám cây bụi phía sau . rùng mình. Giống hệt cái bọn đến đây lần trước.

      , ít ra bọn lần trước còn giả vờ thân thiện, giả vờ là cứu tinh, trước khi chúng tấn công cách hèn hạ tởm lợm. Giờ đây, cái tên khổng lồ, với cặp mắt dữ tợn đó, còn thèm đợi chiếc thuyền lên đến bờ trước khi lao về phía như con sư tử, rồi giơ móng vuốt xé tan quần áo .

      Nỗi sợ hãi còn kèm theo cả lo lắng. được phép sợ hãi, và Chúa biết rằng lẽ ra phải miễn dịch với nó rồi mới phải. Số phận ném về phía đủ thứ, cái phần sợ hãi trong lẽ ra phải rơi đâu mất rồi.
      Ít ra có vẻ khiếp sợ; , chỉ lạnh lùng cảnh cáo rằng nếu ta còn cố giở trò, tự chuốc lấy phiền toái vào người. hét lên cảnh báo rồi. tự với bản thân đến chục lần là biết điều.

      Tất cả những gì định làm sáng nay là kiểm tra mấy cái bẫy trong ở khu nước nông. công việc đơn giản, thường lệ. chỉ định ra mé nước và lại phi ngay vào dưới tán cây, tránh cái nắng thiêu đốt như người ta tránh mưa, và hề chờ đợi bấy nhiêu kẻ góp mặt sau bao nhiêu năm...

      cành cây bật lại quất vào đùi , làm choáng váng vì sức mạnh của nó, đau đớn cứt đứt mạch suy nghĩ của . nhìn xuống và thấy máu tuôn ra từ vết quất, vấy cả vào phần còn lại của chiếc váy gai màu trắng. Khốn nạn! có thể vá nó lại, nhưng nghĩ miếng vải có thể chịu được lần vày vò nữa trước khi nó vụn ra từng mảnh.

      Cố chậm lại, quay nhìn con đường vừa . biết thừa để để lại những dấu vết kiểu như vậy - cành cây gãy và giờ là máu những phiến lá. Sau khi hít hơi sâu và bình tĩnh, tiếp tục luồn lách dưới những tán lá cọ cho tới khi tới được con đường dẫn đến nơi trú của họ. Mười phút chạy lên sườn dốc và đến trước rặng lá chuối làm thành lối vào căn nhà.

      "Có người!" Tori thở dốc khi lảo đảo bước vào khu đất trống. "Bọn đàn ông và con tàu!". gập người, thở dốc, rồi ngồi bệt xuống. Đùi tì lên bắp chân lấm lem bùn đất. có ai trả lời. "Cammy?" gọi.
      gì cả. Cái chòi của họ, được đỡ bởi cây banyan cổ thụ, hoàn toàn im ắng. Trời ơi, tốt nhất là Cammy ở trong đó. Tori cầu ấy ở nguyên trong trại bao nhiêu lần rồi?

      Và Cammy có lẽ nhớ nếu ấy bắt đầu trở nên đãng trí với tốc độ đáng kể.

      Lao tới cái thang, leo hai bậc thang tre , rồi vội vã về phía tấm che cửa bằng vải buồm cũ. hất tung tấm vải để nhìn vào trong. Trống . Tori quay chỗ khác rối lại nhìn lại, như vẫn chưa tin chắc vào mắt mình. Nếu chẳng may lần này Cammy lang thang xuống tận bãi biển sao?

      Có tới hai con đường dẫn lên cái chòi của họ sườn đồi, kín đáo và còn kín đáo hơn. Lúc nãy chạy suốt con đường đầu tiên, do đó lao ra con đường thứ hai. Được nửa đường xuống dưới, gặp Cammy ngồi dựa lưng vào cái cây, hơi thở gấp gáp, gương mặt ấy nhợt như sáp, đôi môi khô ráp và nứt nẻ.

      Tori lắc vai , và sau vài giây, Cammy mở mắt, nheo nheo vì chói nắng. "Mũ em đâu, Tori? Em có ra nắng đấy?'

      Tori cảm thấy cả người, như có cơn gió thoảng qua. Thà Cammy mắng còn hơn là ấy ngủ như chết.
      "Da em mịn thế kia, đáng ra em phải..." ấy ngừng bặt khi nhìn thấy cái chân máu me và cái váy ướt sũng, rách rưới của Tori. "Có chuyện gì thế?"

      "Bọn đàn ông và con tàu. Sau khi gã khổng lồ đuổi theo em và xé quần áo em, em chẳng nhớ được cái mũ ở đâu đâu."

      Cammy mỉm cười như thể chuyện vừa rồi vẫn chưa lọt vào ánh mắt nâu lơ đãng của . "Giờ chúng ta chẳng thể quá để ý đến vẻ ngoài nữa phải nào?" hỏi cách mơ hồ.

      Mơ hồ. Đúng là cách mô tả Cammy tốt nhất vào lúc này. Trước đây ấy là người đàn bà sôi nổi, giống như màu tóc đỏ như lửa của , với trí tuệ sáng suốt và sống động. Giờ trông như héo hon cả , và minh mẫn lúc đến lúc khó lường.

      Tori đếm thầm đến năm. Đôi khi, lúc Cammy có ánh mắt lơ đãng đó, Tori chỉ muốn lắc ấy mạnh. "Chị có nghe em đấy? Chúng ta chỉ có mình đâu."

      Đúng lúc Tori tin rằng ấy thể hiểu được chuyện gì xảy ra Cammy hỏi "Họ thế nào?"
      "Cái thằng cha đuổi theo em có ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn nhất mà em từng thấy. Em phải thả xuống dốc núi để ngăn đấy."

      "Dốc núi?" ấy hỏi. "Ồ, chị muốn được xem cảnh đó quá mất."

      Tori nhíu mày khi nhớ lại chuyện mới xảy ra đây và lẩm bẩm như tự với mình "Đúng là nếu bạn càng to lớn, bạn càng ngã đau." lắc đầu. "Lũ còn lại phát quang bụi rậm, chuẩn bị tiến vào."

      "Thủy thủ phát quang bụi cây." Cammy run rẩy. "Lịch lặp lại..."

      Cả hai lặng người khi những con chim gần đó chợt im bặt. "Chúng ta phải về trại," Tori thầm.
      "Chị làm em chậm lại mất. Em trước chị theo sau"

      "Sao thế, ồ vâng, em làm đúng như chị bảo" Tori và ghé vai vào dưới cánh tay Cammy để nâng lên. Thời gian trôi qua chậm, họ trèo lên theo con đường. Khi căn chòi ra, Tori quan sát nó, thử nhín nó bằng con mắt của người lạ. quái dị nếu có đàn ông ở trại của họ, nhìn ngó vào cái chòi, qua lại chỗ cái bếp xếp bằng đá. Nếu người ngoài nhìn vào khéo léo đó, nó là minh chứng cho cuộc chiến sống còn lì lợm của họ. Tori biết điều này rất tệ với họ, nhưng gần như háo hức được thấy ai đó trầm trồ thán phục thành quả của họ. kiêu hãnh chính là thứ hạ gục Tori, Cammy thế.

      Tori tin vào thất bại. Nếu có thất bại rồi. Thiên nhiên và Số phận từng hợp sức để ném về phía họ hết thử thách này đến thử thách khác, và cùng Cammy đánh bại tất cả. Họ vẫn sống và sống, và còn sống nữa. , chẳng có chuyện thất bại. Tori nhíu mày với ý nghĩ của mình. Cammy rằng rất kiêu hãnh, nhưng Tori sợ rằng còn kiêu căng nữa cơ.

      Nhưng thế , kiêu căng mang lại nhiều cái tốt hơn là e ngại.

      "Họ di chuyển về hướng nào?" Cammy hỏi.

      "Chẳng quan trọng" Tori cười và lạnh lùng. "Chắc chắn họ luôn nhầm hướng thôi"

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 2
      Grant tập tễnh trở lại với thủy thủ đoàn của dưới tán lá rừng gần bãi biển, răng nghiến chặt vì đau, tay vắt chéo qua ngực, bàn tay bóp chặt vai bên kia. Nước giọt từ mái tóc trộn với mồ hôi trán để tìm đường vào mắt.

      Bị chơi vố. vừa bị thế đấy. Những ý nghĩ lộn tùng phèo trong đầu. Tại sao ta phải chạy chứ? Mà quan trọng hơn, cái quái gì làm đuổi theo ta như con chó đuổi theo cỗ xe thế nhỉ, mà cũng khốn khổ chả kém? Tại sao, nếu phải làm lại, liệu có đuổi theo ta nữa đây?

      "Grant, có vẻ như gây nhầm với hoang dại rồi," Ian dài giọng. "Hiệp thuộc về Victoria. Ồ, hay là phải," ta , mắt liếc miếng vải ướt sũng vẫn còn cuộn tròn trong tay Grant. Grant cảm thấy da nóng bừng lên trước khi kịp với lấy cái túi của mình từ chỗ Dooley và nhét miếng vải vào.
      "Chúc mừng, thuyền trưởng, tìm thấy người sống sót rồi!" Dooley reo, mặt ông ta nhăn lại khi toét miệng cười. "Tôi biết làm được mà."

      Chẳng biết niềm tin thể lay chuyển của Dooley đối với Grant ở đâu ra nữa, Grant cũng chịu.

      Ian liếc về phía Grant. "À, nhưng mà chẳng phải là tìm thấy ấy mới là phần khó nhất sao?"

      Grant đưa ánh mắt cau có về phía người em họ, rồi quát về phía thủy thủ đoàn, "Lấy thêm ít đồ dự trữ. Chỉ cần đủ cho đêm thôi. Và kiếm thức ăn nhiều hết mức chúng ta có thể dự trữ cho chuyến trở về."

      Mặc dù Dooley có vẻ vui vì có việc để làm, lần đầu tiên các thủy thủ của tỏ vẻ do dự trước mệnh lệnh. Họ nhìn Grant với ánh mắt sợ hãi thường thấy, nhưng giờ còn thấy cả bối rối. Vị thuyền trưởng lạnh lùng vô cảm, người tôn thờ lý lẽ, lao theo như con thú.

      Grant quyết định nhắc lại. " nào," với giọng hoàn toàn có cảm xúc hay điệu gì hết. "Ngay lập tức!"

      gần như cười phá lên khi họ quay người và chuồn về đủ các hướng. Hầu hết thủy thủ đoàn của sợ thái độ điềm tĩnh của hơn là những lời nổi tiếng đao to búa lớn của Derek, trai . Cái đám náo nhiệt, sung sức ấy thể hiểu được những người như . Họ nghĩ rằng sớm muộn người lạnh lùng như Grant rồi cũng phải... nổ bùng ra thôi. Nước ngầm chảy sâu bên dưới, nghe họ thầm với nhau như thế đầy cảnh báo.

      Ian khịt mũi. " ngày nào đó họ nhận ra là cắt cổ họ trong đêm. Lúc đó liệu thế nào?"
      "Về hưu" Grant hất đôi giày sũng nước và cái áo sơ mi te tua, và lôi quần áo khô trong túi ra. Sau khi thay đồ, tìm thấy Ian lấy con dao rựa và bình nước từ đống dụng cụ. " trang bị cứ như là sắp với tôi vậy. Tôi cho nhé - đây là khu rừng rậm. chẳng có chơi bời, có đồ uống và có đàn bà hợp với cái... khả năng đặc biệt của đâu."

      "Hiểu rồi, ngài thuyền trường" Ian khoác bình nước lên vai. "Nhưng tôi vẫn muốn . Tất nhiên là nếu như chấp nhận được bộ áo xấu xí của tôi" ta , ràng là muốn nhắc đến vụ Grant bắt thủy thủ trở lại quét nhựa đường thân tàu chỉ vì cái áo sơ mi của ta cắm trong quần.

      " chẳng có gì chấp nhận được với tôi cả."

      Gương mặt của Ian hé ra nụ cười thỏa mãn trước khi ta quay người tiến vào chỗ hở của bức tường cây cối dày đặc.

      Grant khoác lên vai bình nước của mình và con dao rựa, thở ra hơi dài, cố giữ kiên nhẫn hết mức. Trong lúc theo sau, tự nhắc mình rằng Ian hai sáu, ta trẻ so với tuổi hai sáu. Rồi tự hỏi chuyện gì xảy ra nếu hết kiên nhẫn nổi.

      "Rồi, thế tìm cái gì?" Ian hỏi.

      "Dấu vết, vết chân, khu trại. Bất cứ cái gì" Grant trả lời cụt ngủn, hy vọng cắt đứt cuộc chuyện với Ian. chẳng muốn chuyện - muốn suy nghĩ về chuyện mới xảy ra và sắp xếp lại vài giờ đồng hồ thể tin được vừa qua. lắc đầu, vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được ý nghĩ tìm thấy . Hay là biến thành con mèo hoang liều lĩnh.

      Bị chơi vố. Bị lừa, bị dắt mũi - theo nghĩa đen - và bị tấn công. Bởi .

      chẳng thích những điều bất ngờ, căn bản là vì luôn phản ứng rất tệ. thở hắt ra hơi. Tập trung vào công việc trước mắt , Grant. Và công việc thực rất đơn giản khi tóm nó lại: Đưa lên thuyền.
      " có nghĩ hòn đảo này trước đây có người ?"

      Grant thở ra. "Tôi chịu. Hòn đảo này lớn hơn các đảo khác. Có cả thành phố khỉ gió nào đấy ở đây nữa chúng ta cũng chẳng thể biết trước được."

      Ian chậm lại và quay người, vẻ mặt như suy tư. "Grant. biết là tôi bao giờ chỉ trích trước mặt thủy thủ -"

      "Đúng, ."

      Ian vẫy tay cách hờ hững. "Dù sao, cái gì ám vào hồi nãy thế? Tôi chưa bao giờ thấy cư xử kiểu đó. Cứ như bị ma nhập vậy."

      nhăn mặt, mặc dù Ian đúng. Grant chẳng bao giờ làm gì mà suy xét kỹ càng. "Tôi đợi quá lâu cho thời khắc đó." Lời giải thích của nghe còn thiếu thuyết phục với cả chính đôi tai của . Đúng là cảm thấy như bị ma nhập. thôi thúc bùng lên trong lúc đó và lần đầu tiên trong đời, làm theo chúng mà đắn đo. "Tôi đuổi theo nếu ta bỏ chạy"

      Ian liếc tinh quái. "Có thể giống trai hơn là tưởng đấy."

      Toàn thân Grant căng lên. "Tôi giống các tôi. Tôi trầm tĩnh, và đứng đắn - "

      "Tôi biết, tôi biết" Ian ngắt lời. " làm chủ được bản thân. có khả năng điều khiển và kiếm chế vô hạn." ta nghiêng đầu. "Hoặc là như thủy thủ của - loại bỏ tất cả ham muốn trong cuộc sống khỏi bản thân cho đến khi thành như tảng đá."

      Grant chậm lại. "Họ bảo tôi như tảng đá?"

      "Họ còn tệ hơn, nhưng tôi chỉ tiết lộ đến thế thôi"

      "Thế im , Ian" bước nhanh hơn.

      "Nhưng chắc chắn hôm nay giống tảng đá" Ian đuổi kịp và thành "Tôi rất vui thấy đuổi ta".

      Grant nhìn ta lâu với ánh mắt khó chịu. "Vì sao thế?"

      " cho thấy vẫn là con người. Lần đầu tiên bị chi phối bởi lý lẽ lạnh lùng. Và có thể đó làm cho thành như thế."

      "Phần thưởng cho việc tìm thấy ta làm cho tôi thành như thế. Cái việc ấy là chỉ là tình cờ thôi."

      "Và thực tế là ấy rất đẹp?" ta nhướng đôi lông mày. "Ờ, tôi chắc làm cho ta sợ chết khiếp. chẳng bé tí nào. Ừm, chắc bây giờ ta rúc vào đâu đó khóc lóc đấy." ta chặc lưỡi. "Có thứ mà chẳng học được từ dòng màu Sutherland của mình - cách cư xử với các quý ."

      Grant cố tỏ ra khó chịu. Như mọi lần, ông em họ nhử . Như mọi lần, cố kiềm chế phản ứng lại. Cái tính bồng bột, sôi nổi của Ian trái ngược hết mức với tính cách của , và nếu Grant cẩn thận họ gầm ghè ăn tươi nuốt sống nhau bảy tháng rồi chứ ít.

      hành khách mời, Ian chạy lên tàu vài phút trước khi họ rời London. Và phải đến trăm lần rồi, Grant hối hận vì để ông em họ vô tích , phóng đãng này ở lại tàu. khẽ nguyền rủa và quan sát Ian ngó nghiêng các chú chim, vặt quả chuối và ăn cách vui vẻ. Ian, với tất cả các lỗi của ta, với khả năng đặc biệt làm cho người ta khó chịu, với lười biếng, với... Grant tự ngắt dòng suy nghĩ của mình, tự thừa nhận rằng với tất cả những thứ đó, Ian vẫn như người em. Nếu Grant được làm lại, biết lại lặp lại sai lầm, cho ta theo.

      Khi chạy dọc theo bến cảng xuống cầu tàu nơi chiếc Keveral neo, Ian luôn phải ngó lại sau lưng, mắt mở to.
      Lúc cố gắng loại bỏ ý muốn nhắc nhở Ian về cái thân phận hành khách tàu trả tiền, cũng chẳng làm việc của ta, Ian bẻ các ngón tay "Tôi vừa nghĩ đến chuyện - việc này có nghĩa là ông của Victoria chẳng hề điên chút nào."

      "Vài người trong chúng ta chưa bao giờ nghĩ ông ấy điên". Đó là câu trả lời lòng. Grant từng băn khoăn về sáng suốt của ông Victoria. Edward Dearbourne, bá tước già vùng Belmont, bị giới quý tộc và những người dính dáng đến nghề hàng hải khu vực London coi là điên khùng. Người ta còn có thể gọi ông già như thế bằng từ gì nữa khi mà ông ta cứ mong ngóng gia đình mất tích của ông mãnh liệt đến mức ông ấy tưởng rằng họ vẫn còn sống sau từng ấy năm vô vọng? Ngay cả khi ông cho mở hết cuộc tìm kiếm thất bại này đến cuộc tìm kiếm thất bại khác, khắp vùng Nam Thái Bình Dương, tự làm khánh kiệt của cải của mình?

      Grant biết nên gọi ông ta thế nào. Đúng.

      Ít nhất là đúng về Victoria. Grant nhớ lại cuộc gặp đầu tiên giữa và ngài bá tước. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt mờ của ngài Belmont khi ông ta phải kể lại câu chuyện về gia đình mất tích của mình. cảm thấy dễ chịu với cảnh mùi mẫn, Grant an ủi bằng những lời sáo rỗng. Cả ba người ra rồi. Tốt nhất là chấp nhận và sống tiếp thôi. Họ nơi tốt hơn.

      Nhưng mặc kệ mọi lý lẽ, người đàn ông đó vẫn tiếp tục tin. Grant nhăn mặt. Mặc kệ các lý lẽ.

      lắc đầu mạnh. Trực giác hay cảm giác chắc chắn của bá tước rằng gia đình ông ta vẫn sống phải là lý do ông ta tiếp tục hy vọng. Grant biết ông già vẫn hy vọng bởi vì cái lựa chọn thứ hai là quá sức chịu đựng của ông ta...

      "Thử tưởng tượng gương mặt ông già khi chúng ta mang ấy về xem. Ôi, gương mặt của tất cả mọi người ấy chứ." Đôi mắt thường ngày uể oải của Ian hấp háy vì thích thú. "Thế mà tôi nghĩ chúng ta là những thằng ngốc chịu để tên ngốc khác sai vặt"

      "Chúng ta?"

      Ian nhìn có vẻ bị xúc phạm. "Tôi tin là ở đây có , và tôi, thế nên là 'chúng ta'"

      Grant lườm và vượt qua ta. Suốt ba tiếng đồng hồ sau, luôn trước mở đường cho đến khi vết phồng nữa lại tróc ra trong bàn tay cầm rựa ướt mồ hôi của . rít hơi qua hàm răng nghiến chặt. Khi Ian tụt lại càng xa hơn phía sau, Grant dừng lại, chống bàn tay máu me và lấm lem bùn lên cái cây, dựa vào đó, mệt đến tận xương tủy.

      Phía trong hòn đảo giống như cái lò, chẳng còn những cơn gió thoảng và cát mịn. Ở đây, bùn và lá rụng trộn với nhau làm thành lớp nền nhầy nhụa, chỉ chực hút chặt lấy chân và mệt mỏi để nhích lên phía trước. uống nước, cố để tu ừng ực, cố ghi nhớ đường. Những vết xước dọc ngang khắp người và những vết phồng đầy bàn tay; vệt đỏ chạy ngang ngực .

      "Grant à, đây phải cuộc đua đâu." Ian thở phì phò khi ta loạng choạng tới. " định hết hòn đảo này trong chiều nay đấy hả?"

      Grant chẳng thèm đoái hoài tội nghiệp ông em họ của mình. "Tôi cảnh báo rồi."

      "Tôi nghĩ nó lại..." ta hết câu, mắt mở to. "Tôi chẳng cảm thấy bàn chân mình nữa. Khỉ . Tôi chẳng thể cảm thấy bàn chân mình!"

      Mặc kệ Ian vấp ngã loạng choạng và khi chắc là ta vẫn bằng hai chân, Grant cố quên cái thân thể nhức nhối của chính và tiến lên.

      "Chậm lại nào, Grant" Ian cầu khẩn.

      quay nhìn người em họ. " mà tụt lại phía sau, bị bỏ lại. Tôi hy vọng biết mình ở đâu."
      Ian liếc quanh lượt những cái cây và dây leo với ánh mắt có thể gọi là hơi hốt hoảng. "Tôi để ý vì tôi biết chú ý."

      Đúng hệt như mối quan hệ của họ vậy.

      "Thế tốt nhất là theo kịp tôi". Grant cố duy trì tốc độ cách tàn nhẫn vì nhiều hơn lý do. tìm thấy Victoria, đúng thế, tiến thêm bước đến cái đích của mình, nhưng còn muốn chắc chắn là ấy được an toàn. Giờ xem như nằm trong bảo vệ của mình. Thế nhưng ngay lúc này ấy mình, trẻ, mảnh mai - dù có dữ dằn - ở đâu đó hòn đảo hoang dã đến mức có thể làm chùn bước cả những người đàn ông khỏe mạnh.

      Qua ngày, tức giận vì những trò chơi khăm của được thay thế bằng cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến việc đuổi theo ; nhưng sau bảy tháng - bảy tháng - ấy ở ngay trước ngón tay . Ngay lúc này đây, các ngón tay vẫn cong lên với ý nghĩ ấy. Rồi gương mặt ấy ra trong đầu . Cái nhìn của ấy, hoang mang. muốn làm sợ, nhưng làm chính xác như thế.

      ấy trải qua đủ rồi - bao nhiêu năm thiếu tiện nghi của văn minh, và cả cha mẹ có thể đều mất. Tất nhiên ấy phải sợ rồi. gần như có thể hiểu được tại sao lại làm cho ngã và suýt nữa mất đầu với cú quật của . ra hiểu lắm tại sao lại chọc với cái gậy đó và chế diễu , nhưng có thể ấy chỉ cố tỏ vẻ cam đảm thôi.

      Họ tìm kiếm cho đến khi mặt trăng méo mó lên bầu trời, rồi lếch thếch trở về trại. Trước cái nhìn đầy tò mò của đám thủy thủ, Grant , "Chúng ta tìm thấy ấy ngày mai". Giọng vẫn đầy uy quyền, nhưng có lẽ nó chẳng còn thuyết phục như bình thường nữa.

      Khi Dooley lăng xăng chạy tới đưa cho cốc thiếc cà phê, Grant ngồi phịch xuống cây cọ mọc ngang, thừ người, và uống chẳng nghĩ ngợi gì hết. Cuối cùng, đến việc này cũng làm mệt mỏi. Quá mệt chẳng uống được nữa, Grant hất chỗ cà phê thừa xuống cát, và thu hết sức với lấy tấm vải nằm.

      trải nó ra dưới khoảng hở của tán cây, và ngay cả sau khi mọi người ngủ, vẫn nằm nhìn ngắm những ngôi sao quá sáng cao, nghĩ đến những bước ngoặt vừa mới xảy ra với cuộc đời . thực kiếm được khoản thù lao Belmont trả cho cuộc tìm kiếm, thứ cuối cùng mà ông ta có thể đưa ra: ngôi nhà. Khi bá tước chết, Grant thành chủ sở hữu gia trang rộng lớn nhưng xuống dốc của Belmont. Cuối cùng cũng có nhà riêng của mình, với người làm của .

      Thế nhưng nhiệm vụ này có lẽ luôn có ý nghĩa hơn thế. Ông của Victoria, với đôi mắt buồn rầu và đơn mồn của ông, bằng cách nào đó thuyết phục được rằng gia đình của ông có thể vẫn sống.
      Grant chưa bao giờ thực cảm thấy như người hùng, nhưng nếu họ thực vẫn còn sống đâu đó, muốn cứu họ. Và giờ đây, rất gần cái đích là ít nhất cũng mang được Victoria trở về. ấy xoay sở sống sót. Và lớn lên, bằng cách nào đó. Nhưng ấy thể như thế mãi. ấy cần được cứu thoát dù cho ấy nhận ra điều đó.

      "Em có ý tưởng gì chưa?" Cammy hỏi. ấy cắn quả chuối lần thứ hai, vỗ vỗ cái bụng hóp lại ra vẻ no, và xem như xong bữa sáng. Chẳng có gì khó hiểu tại sao chị ấy cứ liên tục sụt cân, Tori nghĩ. Xương cổ tay và xương đòn gồ lên dưới làn da ta, và gò má nhọn hoắt khuôn mặt.

      Quyết tâm bắt ta ăn nhiều hơn, Tori bước nhanh về căn chòi . Sàn nhà bằng các tấm ván buộc lại kêu cọt kẹt dưới chân . "Nhiều ý tưởng lắm. Nhưng chẳng có cái nào khả thi chị ạ. Em chẳng thể nghĩ ra cách để mình ra khơi bằng tàu của họ trong khi họ đứng bờ vò đầu bứt tai."

      " giải pháp hoàn hảo!"

      Tori nhướng mày nhìn Cammy. may, Cammy chỉ đùa. "Chúng ta cần thêm thông tin về họ".

      "Ừ, nhưng nếu những người còn lại là người tốt sao? Nếu cái chàng đuổi theo em chỉ... say rượu thôi?"
      Tori lắc đầu. ", ta hoàn toàn tỉnh táo"

      "Thế gã dở hơi chăng?"

      mở miệng định "", nhưng lại nhớ đến đôi mắt ta. Mặc dù rất kiên quyết và xanh lạnh lùng như đá, chúng trông hơi có vẻ... hoang dại. "Nếu thế sao họ lại cử vào nhóm đầu?"

      "Họ phát ốm vì để ta tàu rồi? Hay là họ định bỏ lại đảo?" Cammy mơ màng. "Có thể em giúp họ cũng nên!"

      Tori ngồi xuống, khoanh chân tấm đệm rơm của mình. "Em nghĩ tất cả đều có thể."

      "Thế chúng ta xử lý việc này thế nào lần nữa đây? Để họ bỏ mặc chúng ta lại hay mạo hiểm với khả năng họ có thể bắt chúng ta vì những lý do xấu xa?"

      Tori cảm thấy cổ và vai như căng ra. lựa chọn sống còn. Chỉ nhầm bước... "Nếu em thấy người đàn bà tàu, hay đứa bé thôi, em thấy yên tâm hơn khi tiếp cận họ"
      "Hoặc là ông giáo sĩ chẳng hạn."

      Tori gật đầu. "Em phải xem xét họ kỹ hơn. Em lẻn xuống bãi biển".

      "Sao em ở lại đây và dùng cái đó?" ấy chỉ vào cái ống nhòm dựng ở góc chòi, dựng vì nó thể thu gọn lại được nữa.

      Tori liếc qua nó. "Cái món đồ cổ đó á? Miếng kính ở đầu nứt đến nửa rồi."

      Cammy cong môi. "Ừ, dù thế em cũng vẫn có thể nhìn tốt - chỉ là mọi vật bị nhân đôi lên thôi mà."

      "Bây giờ, họ thể tìm thấy chúng ta này, nhưng nếu em dùng cái đó, mặt kính có thể phản chiếu ánh sáng." cãi. "Và nếu họ nhìn thấy ánh sáng, họ có thể thấy em".

      "Đợi đến khi có mây và trốn trong bụi rậm ý". Với Cammy, chủ đề này kết thúc. "Tori, ở lại đây!"

      Và thế là vài phút sau, Tori bò trườn bằng bụng, chống khuỷu tay xuống đất, lưng vắt vẻo cái ống nhòm vỡ và thầm rủa Cammy sao lại tỉnh táo chẳng đúng lúc gì cả.

      xoay ống nhòm ra, chọn góc nhìn, cằm để mu bàn tay, và đợi khoảng thời gian có cảm giác dài đến hàng giờ cho đến khi đám mây bay qua. Nó cứ trôi chậm chạp như có ai gẩy gẩy nó bằng ngón tay xấu xa. Và khi mặt trời bị che khuất hoàn toàn, Tori hướng ống nhóm xuống phía dưới, chuẩn bị chia mọi thứ thấy cho hai.

      Trong thời gian đám mây che, chẳng thấy người đàn bà nào với váy áo tung bay tàu, cũng chẳng thấy những đứa trẻ chơi tung tăng xung quanh họ - cũng chẳng có bóng áo đen của tu sĩ - chỉ là đám thủy thủ bình thường.

      Trái tim chùng xuống. biết bọn thủy thủ lắm.

      Tori hấp tấp quay người, trở lại khu trại, trong đầu loằng ngoằng những ý nghĩ. thấy Cammy đong đưa chiếc võng bên ngoài căn chòi, gần như sắp bị ru ngủ bởi những cơn gió biển.

      "Chào em, Tori" Cammy vừa vừa ngáp. "Có bắt được con cá nào ?"

      , hai, ba, bốn, năm... "Em vừa quan sát con tàu, chị nhớ ?"

      Đôi mắt Cammy mở to, nhưng che dấu ngạc nhiên. "Tất nhiên!" chuyển sang tư thế ngồi bằng động tác thành thục. "Chị chỉ đùa thôi mà."

      Tori nheo mắt. "Cái chứng đãng trí lại trở nên tệ hơn à?"

      ấy thở dài. "Sao chị biết được? Nếu chị biết, rồi chị cũng lại quên mất thôi."

      Cammy từng kể về những lúc thấy lơ mơ, rằng chúng giống như khi người ta mới ngủ dậy buổi sáng, mất phương hướng. Và thường rất chóng qua . Thỉnh thoảng nghĩ đó là vì mình ăn phải thức ăn hỏng, lần khác do chứng bệnh nào đó.

      "Tori, đừng để chị đợi nữa..."

      "Chẳng có những thứ chúng ta muốn thấy chị ạ. Em hiểu. Các thuyền trưởng và thuyền phó thường ra khơi cùng với gia đình họ cơ mà."

      "Có thể họ ở trong khoang"

      Tori lắc đầu. "Các cabin giống như cái lò trong ngày thế này. Ai có thể ra đều ra ngồi boong dưới những tầm vải dầu hết."

      "Họ treo cờ gì?"

      "Union Jack (cờ liên hiệp - nd)" Quốc tịch của họ chẳng lên cái gì. Nhóm thủy thủ trước đây cũng treo là cờ đó. Và quốc sử dụng nhiều tội phạm làm thủy thủ cũng chẳng kém gì các nước khác. Tori ngồi khúc gỗ được vớt lên. "Em nghĩ về cái giả thiết 'những người còn lại là người tốt"

      "Chẳng phải điều đó có nghĩa là chúng ta cũng phải tính đến giả thiết 'những người còn lại là người xấu' luôn sao?"

      Tori gật đầu. "Em lo là chúng ta mong được cứu thoát quá, đến mức tự mình bào chữa cho họ. Em bị đuổi và bị xé váy. đấy. Chỉ có thủy thủ tàu. Cũng luôn. Em cũng chẳng nghe thấy họ trừng phạt cái tên đuổi theo em. , có vẻ họ còn thích thú là khác. Và ta bị gửi trả về tàu."

      Gương mặt căng thẳng của Cammy cho thấy nhận xét của ấy về đám đàn ông này. "Chẳng phải chúng ta bài học cay đắng sao? Chúng ta học đủ rồi."

      "Nhưng có thể họ có thuốc."

      "Thế em nghĩ họ đòi đổi lấy cái gì?" Cammy xoa xoa cái trán ướt mồ hôi. "Tha lỗi cho chị, Tori. Cái bệnh này ảnh hưởng đến tính khí của chị. Nhưng những người này rất có thể lại giống bọn thủy thủ trước đây."
      Gương mặt vẻ kinh tởm. "Hoặc là giống như cái bọn tàu Serendipity sặc mùi cái thứ nước tiểu mà chúng dùng để giặt đồ. Ít ra bây giờ chúng ta được an toàn và bị thiệt hại gì." Giọng của hơn khi , "Và chị giúp được gì chứ? Chị biết mình có đủ khỏe để... để làm những gì cần thiết." tự vòng đôi tay gày gò ôm lấy người mình.

      Tori cụp mắt xuống. thể trông đợi hy sinh của Cammy lần nữa. Có Chúa mới biết, chờ đợi điều đó ở lần đầu tiên. Khi Tori nhìn lên, cố tỏ ra bình thường. Và thất bại.

      "Ôi, Tori, ánh mắt em hết rồi, chị có thể thấy đầu óc em hoạt động. Chị biết em muốn - em cần - kế hoạch chiến đấu."

      Tori nghiêng người về phía trước. "Như em thấy, chúng ta cần phải tìm hiểu xem họ là loại người gì. Giả sử họ tốt? Có thể họ tự coi mình là các quý ông người ? Ừm, người đàn ông có danh dự để mặc quý lâm nạn. Bất kể chuyện gì xảy ra đối với họ."

      Cammy nhướng đôi lông mày đỏ vẻ quan tâm. "Nhưng đội thủy thủ với những tên giết người có thể bỏ . Chị thích ý này. Nếu chúng ta có thể làm họ bỏ có nghĩa họ phải loại người chúng ta cần ngay từ đầu." Khi Tori gật đầu, Cammy hỏi, "Em có chắc họ bắt được em chứ?"

      " ai có thể bắt được em," nhếch mép.

      "Chúng ta từng sai lầm với ý nghĩ đó đấy"

      Tori nhún vai. "Em lớn hơn rồi. Nhanh hơn nữa."

      "Em định như thế nào đây?"

      "Chị có nhớ cái loại cây làm chúng ta nôn đến mấy ngày ?" Tori gõ gõ lên má. "Em nghĩ em cho thêm tí gia vị vào thức ăn của họ."

      Cammy đưa tay lên bụng cách vô thức. "Đấy, đó là cái chị bao giờ quên đâu. Cả tuần liền, có lúc chị muốn được chết quách."

      Tori ngồi phắt dậy, thở dốc khi chợt tỉnh giấc, tiếng con tàu Serendipity vỡ ra từng mảnh vẫn ầm vang trong trí óc .

      Tay đưa lên ngang mặt khi vừa nhận ra và cố gắng lấy tay che đôi tai mình. nghĩ có thể quên được tiếng rên tỉ của con tàu và tiếng các tấm ván vỡ ra. Chưa bao giờ thôi mường tượng sức mạnh khủng khiếp cần thiết để đập vỡ những tấm gỗ dày. đưa tay lên mắt, quệt những giọt nước mắt vẫn còn đọng ở đó. May sao, Cammy vẫn ngủ say, vì trời cũng chưa sáng hẳn.

      thôi gặp cơn ác mộng này bao nhiêu năm nay, đây là buổi sáng thứ hai liên tiếp nó ám ảnh . luôn cố giấu Cammy nỗi sợ hãi đối với các con tàu, nhưng biết chẳng thành công. Khi họ nhận ra rằng họ bao giờ được cứu thoát, Cammy , "Hãy nhìn vào mặt tốt. Ít nhất chúng ta phải lo sợ gặp vụ tàu chìm nào nữa." Tori tưởng là Cammy đùa, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Thế là lại con tàu nữa neo ngoài vịnh. Tori rùng mình và chui sâu hơn vào dưới cái chăn vá víu của mình, rồi mở mắt ra. có công việc phải làm.

      Ngay cả sau khi mặc quần áo và xuống trại của đoàn thủy thủ bãi biển, màn sương buổi sáng vẫn dày đặc và giúp dễ dàng lọt vào bên trong khi họ ngủ. nhàng, kiểm tra hết thùng chứa này đến thùng chứa khác, cho đến khi tìm được chỗ yến mạch dự trữ của họ. trút bầu chất bột có màu lạ lùng vào trong, thọc tay trộn đều lên. đậy nắp lại và phủi tay, quẳng cái bầu và lủi vào bụi râm. Trong lúc quan sát, những người đàn ông thức dậy và bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, nhóm than, nấu nướng. nhếch mép khi thấy vài người xúc cháo vào bát của họ.

      Gã khổng lồ cũng dậy cùng những người khác, dù ta ngủ cách xa họ. Nhìn đứng ở gần xác nhận ấn tượng trước đó của - là người cao nhất mà từng thấy. Với đôi vai và bộ ngực rộng kia, còn là người to lớn nhất nữa.

      từng băn khoăn biết có phải ta say, dở hơi, hay là, lạy trời phải, thậm chí là thuyền trưởng của bọn họ nữa. Giờ biết rồi. ta có cái vẻ của người lãnh đạo in khắp cơ thể - ngực ưỡn, cái cằm vuông vắn nghếch lên hơi cao so với những người khác. ta nhìn cứ như ai cũng sắp sửa gây ra lỗi gì đó, và cũng sắp nổi trận lôi đình đến nơi. Những thủy thủ, lần lượt, lượn xung quanh và cư xử thể như có thể tung ra nắm đấm bất cứ lúc nào.

      Thay vì ăn uống cùng mọi người, gì đó với người béo lùn với vẻ lo lắng, rồi xách lên tay cái vali da và con dao rựa, bước về phía mấy cái thác nước . từng theo đường đó để đến cái hồ và tắm, thoải mái dưới những tán lá chuối, nhưng ta phải chặt chúng xuống bằng cái dao rựa để có thể qua.

      Sao ta ăn gì? nhíu mày, rồi lặng lẽ theo tới trong những nơi ưa thích của hòn đảo. Cảnh vật giống như vườn địa đàng với cái hồ trong vắt, hơi tối bởi bóng râm và có những tảng đá phủ rêu quanh bờ. Hai cái thác chảy vào hồ với những cột nước thẳng tắp.

      Mắt mở to. ta cởi nút áo. Để tắm? Chúa ơi, ta chuẩn bị... tắm. cắn môi, rất muốn ở lại. Sao lại chứ? Đây là hòn đảo của mà. Mình có thể thấy ngực ta! là người xâm phạm lãnh thổ. cái ủng tuột ra. Thêm nữa, cần - rất rất cần - thêm hưng phấn. Trước khi họ đến, cuộc sống của trở thành vòng lặp những công việc, công việc, công việc, tránh khỏi cái chết, công việc. Hừm. săn chắc, dù với kích cỡ như vậy.

      Môi côi cong lên thành nụ cười khi quyết định xứng đáng được nhìn người đàn ông quần áo! Thế nhưng khi bắt đầu đến chiếc quần, xoay người và chỉ thấy mỗi cái lưng . Mỗi? Thế cũng đủ để trái tim đập nhanh hơn. Vai và phần lưng của rộng, cuồn cuộn như được tạc nên, thuôn thuôn xuống phần cơ bên dưới. nhận ra mình gần như trề môi hờn dỗi khi lao người xuống nước.

      Trong lúc trố mắt ra nhìn, bơi bơi lại như thể cố làm dịu bớt đau đớn. Cuối cùng, ta lội đến chỗ nông và đứng lên, rũ nước khỏi tóc. ra khỏi nước bất cứ lúc nào, cái chàng to lớn, quần áo. Và khi bước lên , đánh mắt mình lên gương mặt , tránh nhìn vào cái chỗ đó.

      ta to lớn. Và , là... trần truồng.

      Ngay khi nhận ra mình làm điều vớ vẩn, rằng được phép nhìn, ta vớ lấy tấm vải khô, che hết phần dưới cơ thể .

      Hàm há ra khi thấy lau tấm vải lên ngực, lỏng tay hơn khi lau vệt bầm mà tạo ra, và đưa tay thấp hơn xuống bụng. Bụng phẳng lỳ và rắn chắc. nuốt khan, nhận ra các cơ bắp cuộn lên khi cử động. quyến rũ. dải lông đen bắt đầu từ dưới rốn và chạy xuống dưới - muốn thấy nó chạy đến đâu, khỉ - nhưng tấm vải che mất rồi. chưa bao giờ thấy tò mò và bực tức đến vậy. Bàn tay nắm chặt những cây cỏ nước xung quanh. Xê tấm vải ra. Thả ra, nào. Thả... ra!

      .

      Miệng há hốc và trở nên khô khốc. Ngực và cổ đỏ rần và nóng bừng lên. nhìn thấy đàn ông quần áo trước đây - nhiều bộ lạc mà gia đình họ từng gặp cũng chẳng phải ý tứ gì cho lắm - nhưng lúc đó còn bé, và chỉ cười khúc khích thôi. Giờ, nhìn thấy , tất cả của , vừa làm cứng đờ cả người vừa hưng phấn cùng lúc.

      Quyền lực, sức mạnh và duyên dáng hợp với nhau làm . Hoàn hảo. đúng được bao nhiêu phần khi ... to lớn. chẳng thể nhìn chỗ khác, cũng như chẳng thể ngừng thở. Ý nghĩ làm nhận ra rằng nín thở. Và khi thở, thở hơi dài, tự thấy xấu hổ với bản thân.

      nhanh nhẹn nhìn về phía . Mặc dù chẳng thể nghe hoặc nhìn thấy , trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. bật dậy, làn da như lửa, rồi chảy như điên xuyên qua khu rừng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 3
      Grant có cảm giác là vừa bị theo dõi trong lúc tắm.

      Đúng thế, mấy đám cỏ bỗng lay động gần chỗ những cái thác, có thể do con thú nào đó, nhưng nghi là phải. Khi trở lại trại và nhìn thấy người của bò lê bò càng gần những bụi rậm để tống bữa sáng của họ ra, chắn chắn. Ian dậy, nhìn cảnh tượng đó từ cái ổ của ta, và vừa ngáp vừa tuyên bố, "Hiệp hai thuộc về Victoria."

      Grant cũng kết luận như vậy. ta làm trò này. nghiến răng. Nếu ấy muốn biến chuyện này thành cuộc thi gan, sẵn sàng tham gia.

      cách để bắt đầu ngày mới - bực mình, mệt mỏi, cơ thể đau đớn và mới đây lại bị trẻ nhìn trộm. Chẳng biết có gì sẵn sàng đổi để được tráo vị trí với , nghĩ, và bỗng đỏ mặt.
      Ian đứng dậy, lết lại gần từng chút. "Chắc phải có chỗ nào đó người tôi thấy đau." ta rên rỉ. "Chẳng biết là cái gì. Đợi chút tôi nghĩ ra."

      Grant hiểu. Ngay cả sau khi bơi, đầu vẫn dập dềnh như sóng. Và cái lưng của - đảm bảo có ai đó nắm vai và tặng đầu gối vào xương sống trong đêm.

      Ian cà nhắc quanh trại. "Dooley, có đồ ăn gì mà tin tưởng được ?"

      ", ngài Ian, chưa có. Tôi hiểu nữa. Có thể tại nước nhiễm bẩn. Hoặc là cái thùng chứa bị dơ." Dooley trông có vẻ rất đau khổ khi câu cuối làm Grant muốn kể cho ông ta điều nghi ngờ. Rồi nhớ lại chuyện chị dâu kể về lúc chị ấy ở tàu của Derek. Hai tá đàn ông đổ lỗi cho chị ấy làm họ ngộ độc và kêu gào hàng giờ đòi cuộn chặt chị bằng dây chão và ném xuống gầm tàu. Vì Victoria, phải để mặc Dooley chịu trận vậy.

      Ian thông báo, "Grant, tôi với ".

      Grant chỉ nhìn ta.

      "Tại sao? Bởi vì tôi đói lả và đương nhiên là chẳng thể liều với bất cứ thứ gì ở đây. Do ra lệnh cho thủy thủ ở lại trại, với là cách tốt nhất."

      Grant khoác chiếc túi lên vai và thể giấu cái nhăn mặt. Sao cái của nợ này lại nặng thế sau có đêm? "Nếu còn than phiền như hôm qua, tôi chịu trách nhiệm với việc làm của mình đâu đấy."
      " rồi. Tôi than phiền như hôm qua đâu," Ian hứa khi họ bắt đầu khởi hành. "Tôi than phiều nhiều hơn hoặc là ít hơn chút."

      Khi sắp đến giữa trưa và mặt trời xuyên qua tán lá thẳng từ xuống, Grant kết luận rằng họ chẳng có nhiều cơ hội với Victoria hơn ngày hôm qua chút nào. Thực tế là, có cảm giác ấy chọc ghẹo - ở gần bên nhưng lại ngoài tầm với, đưa họ tới những con đường mòn qua những đầm lầy, hố thụt, hay những lối cụt bị chặn bởi những tảng đá to đùng.

      con ruồi đậu khẽ lên mặt Ian, ta tát vào má mình mạnh đến nỗi hằn cả bàn tay lên đó. "Con đó to quá trời," ta lầm bầm. " có biết những nhà thám hiểm luôn viết trong nhật ký của họ về những khu rừng và so chúng với đàn bà ? Đàn bà chẳng bao giờ thèm để ý đến nỗi đau khổ của ? Tôi tin là thế đấy! Khu rừng này đúng là con điếm thối."

      Grant đồng ý. , họ chẳng để ý tốt hơn. Cánh rừng đùa bỡn với họ, làm họ ngạt thở, bảo vệ họ khỏi ánh nắng nhưng lại thu giữ hơi nóng để làm họ yếu . Grant có thiên hướng làm nhà thám hiểm. Chủ trương của là dùng hết cái năng lực đó xây dựng căn nhá đầy đủ và thỏa mãn đến mức bao giờ muốn rời nó. thích được ở yên chỗ, nếu nơi đó phù hợp, suốt đời luôn. Chẳng phải đó là mục đích của chuyến này sao? Để có được gia trang Belmont?

      bỗng đứng phắt lại con đường mòn, trước mặt là con nhện to tướng. To hơn bàn tay , nó bò cách lạ kỳ giữa các hình dạng hình học của chiếc lưới nhện. khom người chui qua bên dưới và ném cái nhìn nhắc nhở Ian. Vài giây sau, Ian rống lên câu chửi thề.

      Grant vội quay lại và thấy đầu Ian vướng trong chiếc mạng nhện, có dính cả con nhện nâu bụi bặm. Ian quờ quạng tháo lui, chiếc lưới và con nhện vẫn dính theo. Vừa hét, vừa quơ tay, vừa lùi, ta lủi vào đám cây thấp, vào thẳng giữa đám mạng nhện nữa, cả đám lấp lánh dưới ánh nắng. ta gào lên chói tai, tay vung như cối xay gió, quơ hết cả đám lưới nhện vào như là cố ý vậy. Cuối cùng ta ngã lộn xuống đất, người phủ đầy mạng nhện, vùng vẫy giật cục. Grant tới chỗ ta và phủi đám nhện .

      "Chúa ơi, Grant," ta , giọng đầy bực tức. "Sao với tôi là có con nhện?"

      "Nó to đến nửa foot - tôi nghĩ là có thể bỏ qua nó. Hơn nữa, vượt qua được mọi thứ đường cơ mà."

      "Tất cả mọi thứ? Tôi chả thấy thứ gì cả!" Mím môi, Ian bốc tay xuống mặt đất bên cạnh. "Tôi chịu đựng đủ với cái mớ bòng bong nguyên thủy này rồi! Tôi cho biết. Tôi nghỉ luôn, và có thể xuống -"

      Grant rút dao ra và giơ lên. Ian mở to mắt. "Tôi gì cả! phải tôi than phiền đâu!" Nhưng Grant vung dao, chém rách cái lá ở gần hông Ian.

      Ở đó, mặt đất, ngay cạnh những ngón tay xòe ra của Ian, có vết chân.

      "Buổi sáng thế nào?" Cammy hỏi khi Tori bước lên. Những dải lá cọ nằm rải rác sàn nhà xung quanh . nhánh cỏ xanh cài tóc ấy, chĩa thẳng lên .

      "Tụi thủy thủ được nếm mùi cuộc sống ở đảo," Tori cười mỉm và . Nụ cười tắt khi thấy Cammy đan cái mũ rộng vành, nhiều khả năng là cho . cố giấu cái nhăn mặt khi nhìn những chiếc lông chim sáng màu nằm vương vãi sàn, chuẩn bị trở thành lông cắm mũ. Cammy tự tìm cách giải trí, nhưng ràng ấy phải thợ làm mũ.

      "Thế còn tên to xác? phản ứng thế nào?"

      " buồn, chúng ta chẳng thể biết được. ăn."

      " tên say rượu dở hơi và ăn?"

      Tori cười khúc khích. "Em nghĩ thực ra là thuyền trưởng. bỏ tắm."

      cái lông mày đỏ nhướng lên. "Tắm?"

      Chết tiệt! Việc sắp xếp lại những cái lông theo màu sắc bỗng trở nên vô cùng quan trọng. " về hướng đó," cách lơ đãng.

      "À há"

      "Ôi, thôi được rồi" Tori , ngẩng mặt lên. "Em theo ta tới những cái thác và nhìn ."

      Mắt Cammy sáng lên. " có cởi hết quần áo ?"

      Tori mím môi và gật đầu, lại đỏ mặt.

      Cammy thở dài, tì cằm vào lòng bàn tay. " ta đẹp trai chứ?"

      Tori im lặng, biết làm sao để diễn đạt, rằng tim như ngừng đập khi thấy thân thể to lớn cường tráng của . "Người đàn ông đẹp trai nhất em thấy trong bao nhiêu năm."

      "Bao nhiêu năm cơ á? Ừm, hôm nay em mới là người hay ho phải?" Cammy cắm chiếc lông vàng sáng vào chiếc mũ hoàn thành. " nhìn trộm đàn ông ở truồng hợp với em lắm."

      Tori nhìn với ánh mắt chịu đựng, rồi qua phía bếp lửa. bới hòn than hồng lên và cho thêm bùi nhùi tìm thấy hôm nay. Vừa quỳ, vừa thổi vào những cành củi, cho thêm các cành to vào, và chỉ thoáng chốc, ngọn lửa cháy lên. "Chị có đói ?"

      Cammy đặt chiếc mũ sang bên và ngồi lên thanh củi gần bếp lửa. "Vẫn thế, ," , duỗi người cách lo âu về phía hơi ấm. "Chị bao giờ đói chưa? Chị quên tất cả mọi thứ về cái gọi là ngon miệng rồi, trừ cách viết từ đó ra." nhăn mặt. "Và cả cái đó cũng sắp luôn". Cắn môi, cúi xuống để viết những chữ cái lên đất.

      Tori nở nụ cười háo hức. "E hèm, tối nay chị thèm ăn đấy. Em vừa tìm thấy chỗ có nhiều khoai môn."

      Cammy nhìn lên hơi nhăn nhó. "Khoai môn. Thích ."

      Tori thở dài khi đặt củ khoai môn bẻ đôi và con cá phanh ra vào chiếc vỉ nướng tự chế, cố quên hình ảnh của mứt, sữa, bánh nướng nhân thịt, và những quả táo ướt sũng nước mưa mới hái cây.

      Dấu chân đưa họ tới lối mòn được che giấu dẫn lên sườn dốc. Khi họ trèo lên đến chỗ trống bãi đất nhô ra, Grant thở mạnh thành tiếng. Trại của , nơi trú của ở đây. quay vòng nhìn ngắm tất cả các chi tiết.

      Hai cái võng đan tay treo giữa các cây cọ và đung đưa trong gió. lò lửa nằm giữa bãi trống, với những viên đá xếp và củi xung quanh. Kết cấu căn nhà được kết hợp cách khéo léo với những chiếc rễ của cây banyan to lớn, với tường nhà là vải buồm căng những khung tre được gia cố. tấm phên vuông bằng cọ đan dày làm thành cái mái xiên, và cái cửa với thanh song quấn những cây hoa nhài ở phía trước. Đây là nơi vững chãi. căn nhà.

      "Nhìn xem," Ian thở ra. "Chúng ta có thể đoán là vài người đàn ông thoát khỏi con tàu đó."

      "Lần này tôi đồng ý với ." Grant thả chiếc túi tuột xuống đất trong khi tiến tới chiếc thang. "Canh chừng cái lối mòn," ra lệnh, chỉ tay vào ta. "Đừng có để ai vượt qua chỗ ."

      "Với bất cứ lý do gì," Ian trả lời, và thoải mái ngồi xuống trong hai chiếc võng.

      Grant trèo cách dứt khoát lên những thanh tre, nhưng chúng vẫn chịu được. kéo tấm bạt cửa và nghiêng người để bước vào...

      "Chị có nghe thấy gì ?" Tori hỏi, nghiêng ngó đủ mọi hướng xung quanh.

      ", nhưng tai em tốt hơn tai chị." Cammy thử đội cái mũ lên đầu và nhìn vào mảnh gương duy nhất của họ.

      "Em nghĩ là em nghe thấy tiếng bước chân."

      "Chị biết sao lại thế. ai có thể theo chúng ta tới tận này."

      Tori thả lỏng người và nằm xuống ổ rơm của mình, tự cong tay lên làm gối. "Chị đúng. Chúng ta đề phòng hết mức."

      "Nhưng có cần phải cẩn thận đến mức này ?" Cammy cằn nhằn.

      Tori nhặt chiếc lông chim lên và rê rê nó mũi . "Con cáo luôn chuyển cái hang của nó."

      Cammy mím môi nhìn vách cái hang ẩm ướt quanh họ. "Chị nghĩ còn thỏa mãn hơn nữa nếu lừa được ta."

      Trống .

      lại mất, vẫn lẩn nhanh như thế. Grant nhắm mắt lại lúc lâu, cố kiểm soát bực bội, rồi mở mắt ra và tìm kiếm những quyển sách nằm rải rác trong phòng, chất đống khắp các góc, và đều được đọc kỹ. mở quyển có vẻ ít mục nát hơn những quyển khác. Rất nhiều trang được đánh dấu và các ghi chú chép đầy bên lề.

      cái lược màu vỏ trai nằm cái bàn xù xì thu hút chú ý của . ngang qua đó, nhận ra cái sàn nhà rất chắc, dù dưới sức nặng của . Khi nhặt chiếc lược được đẽo lên và lướt tay bề mặt trơn tru của nó, nhận ra sợi tóc. Nó ánh lên màu trắng và vàng dưới ánh nắng hấp háy.

      rổ các mảnh vải được gấp lại ở góc, cái rương lù lù ở góc khác. cúi người xuống nắp rương và mở ra, những chiếc bản lề rỉ sét cố chống trả. Bên trong lại có thêm sách nữa, và trong số đó thấy quyển nhật ký nặng trịch, dải vải buộc xung quanh.

      Nhật ký của Victoria Anne Dearbourne, 1850

      Dù cho đó là kiểu xâm phạm đời tư tệ hại nhất, Grant nhàng mở nó ra, hy vọng tìm thấy cái gì đó giúp hiểu hơn về người sống sót và cách họ sống sót. Khi đọc các trang đầu tiên, cố để quá say sưa chìm đắm vào đó- còn có việc phải làm - nhưng lần đầu tiên trong đời, thành công. xoa xoa bàn tay lên mặt, choáng váng với những gì xảy ra với gia đình này. Nó còn tệ hơn tưởng. Grant mới thực gặp bi kịch lần duy nhất trong đời, thế mà trẻ này phải chịu đựng hết lần này đến lần khác. Khi ấy tự hỏi liệu có phải sắp mất cả ba lẫn mẹ , như có cái gì đó bóp nghẹt ngực .

      Quyển nhật ký cũng xác nhận nghi ngờ của về chuyện người cha thoát khỏi con tàu. Dearbourne chỉ là học giả được biết đến, ông ấy còn nổi danh là người đàn ông trọng danh dự. Thế nên việc ông ấy ở lại có gì ngạc nhiên. Có nghĩa là có người đàn ông nào thoát được lên đây? lướt qua và đọc đến đoạn Victoria dự tính làm nhà. ấy làm căn nhà này?

      lật lại gần đầu.

      Khi chúng tôi trở ra từ trong bụi với nước và hoa quả, cười , sung sướng với những thứ tìm được, chúng tôi thấy mẹ nằm như ngủ. Nhưng lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi đến đây, những đường nét gương mặt xinh đẹp của bà nhăn lại vì cơn đau.

      "Victoria, mẹ em ra rồi," Scott với tôi. Mẹ nghỉ ngơi ở nơi mà gì có thể làm cho bà sợ hãi hay đau đớn nữa. Mặc dù tôi bao giờ có thể kể cho Scott, ngày hôm đó, tôi khao khát được cùng mẹ.

      nhàng đóng những trang sách lại, mặt đỏ lên như thể vừa nhìn trộm ai đó. Mặc dù cảm giác đó ngăn nhét quyển nhật ký vào lưng quần trước khi trèo xuống cái thang.

      Victoria ở đây mình. Trừ phi Scott cũng chết rồi, hòn đảo này có hai người đàn bà.

      Khi Ian nhận ra Grant xuống trở lại dưới đất, ta hỏi, "Bên trong thế nào?"

      Grant muốn thú nhận là nó rất ấn tượng. Lại nhìn cái chòi lần nữa, trầm trồ biết rằng Victoria thiết kế nó. xem kỹ cách những cái rễ cây banyan bao quanh cái kết cấu và gần như ôm chặt cả sàn nâng, làm cho nó trở nên vững chắc hơn nhiều. chú ý đến những vết dao cũ gỗ xung quanh những thanh dầm và nhận ra là ấy khoét những cái mộng để ghép những tấm sàn.

      Tuyệt . ấy biết phải cắt đến mức nào để làm chết cái rễ. ý tưởng độc đáo - để cho tự nhiên làm thay việc của ấy. chú ý đến từng chi tiết xuất sắc.

      "Chắc chắn lắm," Grant trả lời, và quá. nhặt cái túi lên và nhét quyển nhật ký vào trong.
      "Từ giờ chúng ta ở đây chứ?" Ian đong đưa cái võng.

      "Chúng ta quay trở lại bãi biển."

      "Trời sắp mưa đấy, và cái chòi có vẻ bị dột."

      Grant lắc đầu. ", chúng ta quay lại."

      Ian nhìn thoáng với cái nhìn thiếu kiên nhẫn và có phần bất phục, rồi đứng dậy tháo và chôm luôn cái võng. Grant bỏ qua và theo ta, dừng lại chút chỉ để liếc nhìn lại lần cuối. Sau khi đọc nhật ký, biết Victoria là người ghi chú đầy các cuốn sách. từng băn khoăn biết ấy còn đọc được , nhưng giờ biết là ấy nghiên cứu kỹ tất cả các cuốn sách đó. Trí thông minh của liên tục làm ấn tượng. Tất nhiên là trừ những lúc dùng nó để chống lại .

      Khi họ lê bước vào trại, Dooley chào đón họ với cà phê và súp. Sau khi chắc chắn đồ ăn đảm bảo, Grant ăn, mà chẳng cảm nhận mùi vị. đau nhức trong các cơ bắp càng ngày càng tăng làm chậm chạp hơn so với mọi ngày. với lấy tấm vải đệm, trải nó ra và nằm xuống, từng inch cơ thể như kêu lên khi thả lỏng người. Mặc dù cố lắm mới có thể mắt nhắm mắt mở, bật ngọn đèn bão và lôi cuối nhật ký ra.

      Victoria khi là đứa trẻ mười ba tuổi nhưng viết lách rất mạch lạc, khác hẳn với tuổi . Những câu chữ dùng để tả tang lễ của bà mẹ hề sướt mướt ủy mị. Thực thế, Grant có cảm giác khi viết về cái chết của mẹ, chấp nhận nó. Có cảm giác sâu bên trong làm cho những câu chữ kia đọc lên như thể ai đó ghi lại giấc mơ kỳ dị họ vừa mơ thấy đêm trước.

      Màn mưa mờ mịt bắt đầu trút xuống, làm tắt ngọn lửa với những tiếng xèo xèo, và bắn lên những trang giấy giòn tan của cuốn nhật ký. và thủy thủ đoàn được chuẩn bị tốt cho việc dựng trại bờ. có thể ra lệnh cho mang những tấm vải dầu lên bờ, nhưng thế có nghĩa là thừa nhận họ phải ở đây nhiều hơn đêm nữa.

      Chưa chắc. lột cái áo khoác khỏi người để che quyển nhật ký.

      ...khi vừa nhìn thấy cánh buồm, chúng tôi vội vàng mặc quần áo tốt nhất và chạy ra phía mé nước. Các thủy thủ như thể ngồi yên khi thấy chúng tôi, nhưng họ có vẻ lịch , thuyền trưởng của họ làm ra vẻ là quý ông. Tối đó, quanh đống lửa bãi biển, đoàn thủy thủ uống nhiều, và trở nên ầm ĩ.

      Grant lật trang giấy, rất ngạc nhiên khi biết con tàu của phải là chiếc đầu tiên đổ bộ ở đây.

      Ông thuyền phó ngồi cạnh Cammy - rất gần - và quàng cánh tay quanh người chị ấy. Chị ấy cứng người lại nhưng có vẻ như biết phải làm sao. Khi gã đàn ông đưa tay ra để sờ vào ngực chị, Cammy tát . Cả đoàn bỗng trở nên yên lặng.

      Tôi gần như ở giữa họ khi tát lại chị, mạnh đến nỗi răng chị va vào nhau và môi nứt ra. Tôi đỡ chị dậy và bắt mình phải bình tĩnh. Tôi bảo rằng chúng tôi mệt rồi và gặp họ vào buổi sáng, và chúc ta ngủ ngon. Chúng tôi quay người và chầm chậm bước . Ngay khi chúng tôi vào đến các bụi cây, tràng tiếng kêu vỡ ra. Họ la hét và cười hô hố, và chúng tôi có thể nghe thấy họ chuẩn bị cuộc đuổi bắt và giành phần với nhau Cammy và "con nhãi".

      Grant căng người khi tia sét đánh ngay gần đó, làm ngắt các câu chữ. Tiếng mưa vẫn róc rách, và ngọn đèn hấp háy. nghĩ chắc lại có vài con côn trùng đến bám vào cái đèn, cho đến khi ánh sáng tắt hẳn. thắp đèn lại, lông mày nhíu chặt. Khốn kiếp.

      Hết dầu.
      có thể đọc bên ngọn lửa. đánh mắt qua, nhưng than ướt hết rồi. Cứng cả người vì bực bội, đóng cuốn nhật ký lại cho vào trong túi vải dầu. kéo cái áo khoác và dựng cổ áo lên, cố ngủ. việc vô ích. Victoria sống, nhưng ấy phải sống qua những chuyện gì?

      Chẳng có gì ngạc nhiên tại sao ấy lại sợ hãi đến thế khi đuổi . xoa tay lên mặt, lúng túng về những việc làm của mình. muốn tìm thấy và đảm bảo với rằng ở đó để giúp . muốn an ủi bằng cách tốt nhất mà người như có thể.

      muốn đọc tiếp kinh khủng, chiếc túi có cảm giác như bốc cháy.

      "Thế chiến dịch ra sao rồi?" Cammy hỏi sau đống lửa lách tách. Dù bên ngoài ướt nhẹp và gió thổi ào ào, họ khá ấm cúng trong chỗ trú .

      Tori ngả ra phía sau và đặt hai tay sau đầu. "Hôm nay có chuyến tham quan lý thú đến hai cái hố thụt ở phía tây. Và cho ngày mai, em tạo sẵn lối mòn dễ mất dấu, xuyên qua đám cây đước." hy vọng trông vẫn tự tin, nhưng thực là, cũng chẳng biết mình đúng hướng nữa. Họ chẳng có vẻ gì sắp bỏ , hay là ở lại.

      "Em còn có kế hoạch gì nữa?"

      "Nào, nghe em hết trước khi chị phát biểu." Tori nghiêng người và hạ thấp giọng, có vẻ như những gì sắp rất khó chấp nhận. "Em nghĩ là em -" dừng lại. "Tại sao chị lại nhìn em như thế? Em chưa - " Cái nhìn khiếp sợ của Cammy là cứng người. "Có cái gì ngay sau lưng em à?"

      Cammy chậm chạp gật đầu, thở dốc. Tori quay phắt lại, che cho Cammy.

      Chỉ để đối mặt với con rắn to đùng, khoang đen, ở gần đến nỗi hơi thở của có thể làm nó nháy mắt, nếu loài rắn có mi mắt.

      Khi lưỡi của nó thè ra gần đến mức có thể chạm vào má , đến lượt Tori chu môi thổi lọn tóc khỏi mắt mình. "Đây là lần cuối cùng đấy nhá, rắn. Cái hang này là nơi khô ráo của bọn tao, phải của mày." vác con trăn nặng trịch lên và mang nó ra ngoài mưa.

      "Tori?" Cammy như muốn rít lên. Tori xoay người, con trăn vẫn tòong teeng vắt bên vai. "Lần này em có thể mang nó xa hơn chút , để nó khỏi bò ngay trở lại?"

      "Được rồi, nhưng em biết chỗ nào để thả..." ngừng khi ý tưởng chợt ra. Vỗ vào cái lưng mập mạp của con rắn, , "Tao biết người rất cảm kích khi có mày bầu bạn."

      tiếng sau bình minh ngày tiếp theo, Grant vẫn chưa lên đường, mà tiếp tục đọc, mê mải.
      "Bỏ quyển sách phải gió đó xuống," Ian leo ra khỏi cái võng của ta. Cũng giống như hai lần ta phát cuồng trước đó, Grant mặc kệ.

      ...Tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Ngay cả trong cái đêm tàu đắm. Nhưng chúng tôi biết hòn đảo hơn và chạy thoát. Tôi từng tìm thấy mỏm đất với lối vào bí mật, như cái môi bằng đất trồi ra từ bức tường đá, và đưa Cammy đến đó. Chúng tôi rời cái trại ở cát và chuyển vào giữa những cái rễ cây banyan, giữa những con dơi đêm và các kiểu sinh vật. Tôi cảm thấy an toàn giữa cái cây cổ thụ to lớn, nhưng chúng tôi sắp hết thức ăn. Chúng tôi tranh cãi như chó mèo về việc ai ra ngoài, ai cũng muốn bảo vệ người kia. Cuối cùng tôi định đợi đến khi chị ấy ngủ, rồi bò ra ngoài trước khi trời sáng. Khi tôi tỉnh dậy Cammy rồi...

      " định đọc hay là tìm kiếm tiếp đây?"

      Grant miễn cưỡng nhìn lên và thấy Ian đứng ngay cạnh, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày. "Tôi tưởng hết chịu nổi rồi cơ."

      "Thà cho đến khi chân tôi rữa ra còn hơn là ở đây - "

      "Thế hả, chúng ta hết rượu rồi?"

      Ian thậm chí còn chẳng thèm tỏ ra ngượng ngùng. "Gần như thế. Và chán muốn chết nếu có nó. Hơn nữa, khi tôi tìm ra cái chòi, nó làm kích thích máu thám hiểm trong tôi."

      " tìm thấy cái chòi?"

      "Thế có tìm thấy nó nếu có tôi?"

      Grant quắc mắt trước khi nhìn xuống những dòng chữ cách thèm muốn.

      " thấy tội lỗi khi đọc nhật ký của ấy sao?"

      Phải, đánh vật với nó ở mỗi trang. "Tôi có thể tìm ra gợi ý về chỗ trù khác."

      " có thể thả cuốn nhật ký xuống và thấy ấy ngồi ngay trong chòi."

      " ấy quá khôn ngoan để làm thế."

      "Thế à, biết ta thế sao?"

      biết can đảm và lắm mưu và trung thành. giơ cuốn nhật ký lên. "Tôi biết ấy."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 4
      Vừa quá nửa đêm, Tori bước vào trại của họ, bước chân êm cát. kéo lê cái túi đan bằng tay của mình cách nặng nhọc và rón rén đến gần cái bóng to lớn của vị thuyền trưởng, vẫn đầy vẻ đe dọa dù ta ngủ.

      Khi đứng ngay cạnh ta, biết phải nhanh lên, nhưng thấy thỏa mãn các kỳ lạ khi ngắm ta dưới ánh lửa sắp tàn và ánh trăng đầy đặn. Đôi lông mày ta nhíu lại trong giấc ngủ, và lọn tóc đùa giỡn mắt . Nếu khách quan, thừa nhận đây là người đàn ông rất đẹp trai, với cái cằm khỏe mạnh và những đường nét như được chạm khắc.

      Sau lúc, thỏa mãn tan tò mò muốn được chạm vào ta nổi lên. biết làn da của có cảm giác ra sao nhỉ? tự hỏi bởi vì thấy ta chỗ cái hồ. Và cái hàm râu mờ mờ của ta? Có phải mặt ta thô ráp ở những chỗ mà mặt trơn láng? cách say sưa, nhích đến gần hơn.

      Và đá đổ cái đèn bão.

      căng người chuẩn bị chạy. ta lầm bầm cái gì đó trong giấc ngủ, giọng lùng bùng trong cổ họng, rồi ta trở người, nhưng ta tỉnh dậy. thả lỏng người ra chút, và nhận ra quyển sách nhét ở bên cạnh . Thả cái túi cọ quậy xuống, nghiêng người về phía trước, băn khoăn hiểu người như ta đọc sách gì.

      Nhật ký của mình. Thằng khốn đọc nó. kéo nó ra, trái tim đập thình thịch khi lại lầm bầm lần nữa. Những trang sách mở ra nơi đánh dấu, và đọc, cuốn nhật ký run lên tay . Chỉ mới như là buổi sáng hôm qua vậy, nhớ lại tên thuyền trưởng con tàu kia tấn công Cammy, nhớ lại giận dữ cảm thấy nếu dám làm chị ấy đau. Tori gần như tối mắt vì nó.

      Thế nhưng sau cái thử thách đau đớn đó, Tori biết rằng và Cammy sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để sống sót. Nhận thức đó làm mạnh mẽ. Nhưng cũng ý nghĩ đó có vẻ làm cho Cammy khiếp sợ và yếu ...

      Tori lắc lắc đầu mạnh. Nhớ lại lý do ở đây, xách cái món quà của mình lên và hướng nó ra khỏi cái túi. Khi cuộn tròn dưới cái chăn của ta, chạy biến , và nghe tiếng thuyền trưởng rống lên ở xa xa. Sau năm phút chạy tiếp, tự hỏi biết có thể chậm lại chút .

      Cho đến khi tiếng bước chân thình thịch nện mặt đất sau lưng .

      Máu mặt rút đâu hết, làm cho nó trở nên mát lạnh. Bước chạy của trở thành nước rút khi guồng tay để chạy nhanh hơn. thể bắt được . Tất cả những gì phải làm là chạy đến nơi có những cái cây đổ. ta quá to, để có thể chạy luồn bên dưới chúng. Những thân cây nằm ngang lại quá cao để nhảy qua. Đến chỗ những cái cây. Vài giây sau. nhìn thấy những cái cây.

      Tất cả mọi thứ tối sầm lại.

      khí chui hết ra từ hai lá phổi khi có sức nặng ép xuống. Mắt hé ra và thấy người đàn ông to lớn cưỡi mình.

      "Đừng có nhúc nhích," ta , rồi nhíu mày. "A, khỉ , à, thở được ngay -"
      Đúng thế. thét lên.

      có vẻ bối rối với tiếng gào của đến mức nghĩ có thể đánh và lăn ra chỗ khác.
      cũng có thể lấy hòn đá nện .

      tóm hay bàn tay nắm chặt của và đẩy chúng lên quá đầu, đè hai cánh tay xuống trong khi giãy dụa bên dưới .

      "Khốn kiếp! Tôi muốn giúp ." ta thở cũng nặng nề như trong khi giữ chặt xuống. "Tôi đến đây để cứu ."

      lườm . "Tôi cần ai cứu, nhất là bởi những người như ."

      ta há hốc miệng cứ như là cái ý tưởng ta là kẻ xấu xúc phạm đến . Cũng đúng lúc đó, ta rời mắt khỏi gương mặt và nhìn cái tư thế của họ - ta cưỡi lên người và cúi về phía trước để giữ chặt hai tay . Chuyển hai nắm tay sang tay, ta nghiêng vai bên kia để nhìn xuống bộ ngực phập phông của . Hơi thở ta phả ra. ta chửi thề và lôi đứng dậy, bàn tay to đùng của ta nắm chặt hai cánh tay , và nhìn xuống bằng cái nhìn làm như muốn xỉu.

      Tất cả thanh như biến mất. chưa bao giờ nhìn lên người to lớn như ta. đúng là ngốc khi chạy nhanh hơn.

      Gương mặt ta căng thẳng, như thể ta cố điều khiển giận dữ của mình. "Chỉnh lại quần áo ."
      kéo cổ áo mình lên, cố kéo chúng sát nhau hơn, nhưng có vẻ việc này chỉ làm ta giận dữ hơn.
      "Thôi kệ đó," ta ra lệnh. "Tôi có quần áo tử tế hơn cho tàu."

      Quần áo tử tế?... "Tôi quay về tàu của . Tôi biết là ai."

      "Tôi là thuyền trưởng Grant Sutherland. Tôi được ông cử đế đưa trở lại nước ." dừng lại để xem phản ứng của và thấy nhướng đôi lông mày về phía . " tin tôi? Tôi biết tên là Victoria Dearbourne. Tôi biết tên cha mẹ ."

      "Điều đó chẳng chứng minh gì cả." thêm vào với giọng kinh tởm, "Trừ việc là biết đọc."

      "Đúng, tôi đọc nhật ký của ," ta nghiến răng, "nhưng việc đó thay đổi thực tế là tôi được cử đến đây vì ."

      "Tại sao đuổi theo tôi?"

      "Bởi vì quăng con rắn vào giường với tôi," gắt.
      ", lần đầu tiên."

      mở miệng định , rồi lại ngậm lại, trông có vẻ thực lúng túng. "Tôi biết tại sao. mất tích gần thập kỷ, và ở trong tầm tay. Tôi muốn để biến mất khỏi tầm mắt."

      "Nếu đọc nhật ký của tôi, cũng biết tại sao tôi khó có thể tin ."

      Đôi lông mày của nhíu lại. "Đúng, tôi biết. Và tôi ước là tôi có thể có đủ thời gian cần thiết để giải thích với , nhưng chúng ta có được xa xỉ ấy. Chúng ta chuyện tàu."

      Những câu này có vẻ khó khăn lắm mới được. Vẻ mặt người đàn ông này cho thấy ta hay phải giải thích về việc làm của mình. "Tôi chẳng có gì cả ngoài thời gian."

      "Nếu tôi cho tàu của mình ra khỏi khu vực này trước khi cơn bão đến, tất cả chúng ta cần được giải cứu đấy." bắt gặp cái nhìn của . " Scott đâu?"

      " thực nghĩ là tôi cho biết đấy chứ?"

      " giúp đẩy nhanh điều thể tránh khỏi thôi. Bởi vì nếu ấy vẫn ở đảo, tôi tìm ra và đưa cả hai trở lại ." ta kéo về phía trại của lần nữa. mặc kệ, đợi cho ta nới lỏng cảnh giác. Khi có cái gì đó vọt qua lối mòn, thu hút chú ý của ta, nâng cánh tay bị ta giữ và đưa bàn tay ta lên miệng để cắn.

      Tay ta kéo giật xuống. "Đừng," ta với giọng đe dọa, "có mà nghĩ đến việc đó. Tôi khuyên nên làm tôi tức giận hơn mức làm."

      Làm ta giận? mới là người nhếch nhác, bị hành hạ và điên tiết lên đây. " sao?" hỏi lại thách thức.

      " tôi cho gối vào đít," ta hoàn toàn biểu lộ chút cảm xúc nào, trước khi tiếp tục tới.

      Chúa ơi, dám lắm. từng huênh hoang răng chẳng thể bắt được , thế mà giờ lôi xềnh xệch. phải có kế hoạch. Nghĩ nào. Họ sắp qua cái hồ.

      "Thuyền trưởng? Thưa ngài? Tôi bị đau." dựng lại và chỉ vào đùi. "Tôi phải rửa vết thương chân."
      Mắt ta mở to. ta nắm phía sau đầu gối và nâng chân lên cao đến mức phải nhảy lò cò chân kia. ta vén cái váy lên đủ cao để thấy đoạn đầu của vết cứa, rồi lại cao thêm nữa. Tori bắt đầu run rẩy như là bị lạnh, nhưng chẳng lạnh tí nào. Da nóng bừng lên và trở nên nhạy cảm với những vết chai sần những ngón tay của ta.

      Bỗng nhiên ta kéo cái váy xuống. " bị cắt," với giọng khác với lúc nãy. Bây giờ tiếng có vẻ lùng bùng trong cổ.

      Đúng là bị thế. Từ mấy ngày rồi, nhưng thể biết được chỉ với ánh trăng thế này. thề là ta cảm thấy tội lỗi. hấp háy mắt và nhàng, "Xót lắm. Tôi cần chút nước." Khi lưỡng lự, bồi thêm. "Nếu thực là người đến cứu tôi, đây là cách khởi đầu tốt đấy."

      "Tất nhiên." ta húng hắng, và rồi với giọng nghiêm túc, "Chỉ tôi đường nào."

      " qua cái cây mít bột to, rồi lẽ vào cái lối bên trái."

      lúc sau: "Chẳng có lối nào cả."

      "Cái đó phải cây mít bột."

      "Được rồi, dẫn đường." ta đẩy ra phía trước. "Nhưng đừng có thử làm trò gì đấy."

      tiếp, hướng sang trái cho đến khi họ đến cái hồ mà tắm hôm trước.

      ta có vẻ lúng túng, nhưng cuối cùng đưa hai cổ tay sang bên tay. "Tôi, ừm, có miếng vải nào để rửa vết thương."

      Gã khổng lồ thực cảm thấy có lỗi. Có thể đáng sợ đến thế. "Tôi bẩn hết cả rồi. Từ lúc vật ngã tôi," nhắc . "Tôi xuống đây."

      "Tôi nghĩ là ," gắt. "Giờ rửa chân ."

      Khi nhìn xuông hai tay, chợt thả ra.

      Victoria ngồi bên mép nước, kéo váy lên và vốc nước lên vết thương. Grant nuốt khan mạnh. biết, nước lạnh buốt và ấy rùng mình, thở ra hơi dài. Tiếng nước thôi thúc cái gì đó sâu thẳm và làm cứng lên như thép.

      quý ông lịch , khốn kiếp . Nhưng trước hết người đàn ông, và bây giờ trong khu rừng hoang, mình với xinh đẹp, mềm mại, trẻ trung, với quần áo mỏng như băng y tế. "Thế là đủ rồi."

      xoay người để lườm , và chiếc váy lại kéo cao hơn đôi chân hơi dang. ấy có cặp chân dài, thon, kéo dài đến bất tận. người đàn ông tưởng tượng. lâu lắm rồi mới thấy làn da trơn tru đùi người đàn bà...

      Bằng cả nghị lực, quay mặt . liếc thấy đôi tay mình run run.

      nghe thấy trườn xuống nước và quay lại. "Ra khỏi nước. Ngay lập tức!"

      Bơi như thể sinh ra để làm vậy, lướt ra xa hơn.

      "Tôi là ra khỏi nước ngay!" thể nhớ mình giận dữ như thế bao giờ chưa. Thế mà sao vẫn cương cứng cách thể chịu được vậy trời.

      "Có vẻ là phải ra đây tóm tôi lại thôi," chế diễu.

      Đồ phù thủy nhãi. Trong vài giây, Grant lột đôi ủng và cái áo sơ mi ra. "Đến đây nào." căng người vì nước lạnh khi lội xuống. Tự nhắc mình được bóp cổ . "Tôi , đến đây," nghiến răng.

      cười khẩy và vẫy tay về phía , các ngón tay cụp cụp về phía bàn tay, cái kiểu vẫy chào tạm biệt của trẻ con. bóp cổ . Từ từ. chìm xuống dưới nước. Cái quỷ gì vậy?

      bơi ra chỗ vừa rồi. Ngay cả với ánh trăng và nước trong vắt, cũng thể thấy . phút sau, lặn xuống, quơ tay mò mẫm. Lại phút nữa trôi qua. Đầu bắt đầu kêu thình thịch cùng với tiếng tim đập. Hết lần này đến lần khác, hít khí và lại lặn xuống.

      Rồi lại trồi lên lần nữa, vừa lúc hít hơi sâu, nghe thấy, "Nếu đúng là người như , chứng minh . Còn nếu phải đến đây giải cứu, tốt nhất bỏ cuộc sớm , thuyền trưởng Sutherland ạ."

      Grant quay phắt đầu về phía bờ. "," hỏi với vẻ bình tĩnh bắt đầu lung lay, " làm gì với quần áo của tôi thế?"

      "Tôi," nhái lại giọng , " nhặt chúng lên."

      "Thả cái đám quần áo khốn nạn đó xuống"

      "Rất sẵn lòng!"

      chỉ có thoáng để phân vân trước lời của trước khi chạy biến.

      "Khốn kiếp!" hất sợi tóc ra khỏi mắt. "Khốn kiếp, khốn kiếp!"

      Ở đâu đó phía cao, , "Ồ, thuyền trưởng, tôi giữ cái áo của . Và cái ủng."

      quay phắt về phía giọng , nhìn thấy mỏm núi nhô ra bên cái hồ. sợ hãi bỗng chợt bò dọc sống lưng , và bắt đầu toát mồ hôi ngay khi ở trong nước. ấy đứng cao quá. Nếu ấy trượt chân...

      chỉ có giây suy nghĩ trước khi cái ủng rơi tõm xuống, bắn nước tung tóe, cách đầu có vài inch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :