1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê hiền phu quý - Điền Tiểu Điền(Điền văn)(full 55c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thê hiền phu quý
      [​IMG]
      Tác giả: Điền Tiểu Điền

      Converter: Ngocquynh520

      Edit: Msanhuyen88

      Giới thiệu:

      Ngày xưa có ngọn núi, trong núi có thôn , trong thôn thợ săn nghe vợ của mình kể chuyện xưa hàng ngày…

      Chuyện gì đây?

      “Ngày xưa có ngọn núi, trong núi có thôn , trong thôn thợ săn nghe vợ của mình kể chuyện xưa hàng ngày…”

      Thể loại điền văn, câu chuyện về vợ chồng nhà thợ săn.

      Nhân vật chính: Sơn Tảo, Chử Vân Phong
      Last edited by a moderator: 22/1/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Bị lừa gạt

      Sơn Tảo theo đám dân chạy nạn về phía trước, kéo cái áo rách rưới đến mức hình dạng ban đầu cho chặt lại, ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thế chứ?

      đứa trẻ gầy trơ xương ngã xuống bên cạnh. Cha mẹ nó chỉ có thể im lặng rơi lệ, chuyện duy nhất có thể làm là đào chiếc hố ven đường chôn đứa bé xuống. Để tiết kiệm hơi sức nên họ đào cái hố rất , còn cởi chiếc áo rách người đứa bé ra, mặc vào người đứa khác. Cuối cùng, người mẹ đành lòng, giữ lại cho đứa trẻ số khổ chiếc áo mỏng.

      Sơn Tảo hờ hững nhìn, cảnh tượng này xảy ra hàng ngày, từ sợ hãi ban đầu, bây giờ chỉ còn là hờ hững. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, ở trong mắt nàng, bình an hạnh phúc xa, cuộc sống bây giờ khác gì địa ngục.

      Chỉ cần có thể sống, tất cả chỉ là thứ yếu!

      Sơn Tảo khép chặt chiếc áo rách người, chống gậy tiếp tục theo dòng người.

      Vốn nàng cũng có cuộc sống yên bình, nhưng đột nhiên chiến tranh kéo đến phá hủy tất cả. Đầu tiên là ca ca, vì tránh né việc bắt lính, té xuống vách núi mà chết, thi thể còn chưa tìm thấy, ngọn lửa chiến tranh lan tới sơn thôn của nàng.

      Phụ thân là thầy lang trong thôn, ban đầu còn có thể dùng chút thảo dược để đổi lấy lương thực, dần dần đổi được gì nữa, còn phải lo tránh né việc bắt lính, chỉ còn cách mang theo nương, nàng, cùng đệ đệ tuổi chạy trốn.

      Lúc này, cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

      Đầu tiên nương mắc bệnh, chết đường. Phụ thân mang theo nàng và đệ đệ kiếm sống cách khó khăn, rất nhiều thành trấn khi thấy dân chạy nạn đều trực tiếp đóng cửa thành, có ăn, bọn họ ăn sạch cả hoa mầu, vỏ cây, rễ cỏ ngoài thành.

      Lúc khó khăn nhất, càng ngày càng nhiều người ăn loại gọi là quan thổ (đất sét trắng). Ai ăn vào bụng cũng trướng to như cái trống. Phụ thân kiên quyết cho bọn họ ăn loại quan thổ này, tình nguyện uống nước mà sống qua ngày cũng cho phép dính vào chút.

      Ban đầu, nàng cũng thấy thèm, bao lâu nàng hiểu vì sao phụ thân lại cho phép bọn họ đụng vào.

      Những người ăn phải quan thổ đều chết hết. Tất cả đều bị nghẹn mà chết.

      có ăn, nàng nằm bên, phụ thân nằm bên, đệ đệ còn quá nên thể chịu được. Nàng vĩnh viễn nhớ thời khắc đệ đệ chết đói trong lòng mình. Khi đó nàng cũng giống như hai người làm cha mẹ kia, chỉ có thể bất lực đào chiếc hố chôn đệ đệ thương vào lòng đất.

      Phụ thân sợ nàng chết đói, len lén lẩn vào thành trộm cái bánh bao, còn chưa kịp giấu bị phát . Đến khi nàng tìm được người, chân của người bị đánh gãy, hơi thở mong manh, cả cái bánh bao kia cũng bị người khác cướp mất. có thuốc, có tiền, phụ thân chỉ chống đỡ được mấy ngày liền buông tay rời khỏi nhân gian.

      Nàng bây giờ là nhi.

      Nàng tới ven đường ngồi nghỉ lát. cần cũng biết thành trấn phía trước đóng cửa. Nàng khẽ khom lưng, lấy nắm đất xoa lên mặt rồi thừa dịp ai phát , vò mái tóc ngắn cho rối hơn.

      Bây giờ nàng là nam nhân chạy nạn, mái tóc ngắn rối tung, cả người tỏa ra mùi khó ngửi, áo quần dơ dáy bẩn thỉu, tay cầm cây gậy dài ngắn.

      Tóc ngắn là do nàng cố tình cắt . biết có bao nhiêu dân chạy nạn từ quê nhà của nàng, trong đó ít nhà có nương và trẻ , những người như vậy đều bị vài kẻ xấu để mắt tới.

      Nàng tận mắt nhìn thấy đám người cầm vũ khí xông vào đám dân chạy nạn cướp ít nương và những đứa trẻ. Ban đầu còn có vài nam nhân ngăn lại, lâu dần thậm chí còn có người giúp đỡ đám kẻ xấu cướp người.

      Sau lần nhìn thấy đầu tiên, phụ thân liền kéo nàng tránh sang bên, để ý tiếng kêu gào của nàng, nhanh chóng cầm con dao cắt đứt mái tóc của nàng, còn dùng bùn nhão trét khắp gương mặt, cổ tay của nàng. Con coi trọng nhất là dung mạo và mái tóc, nhưng vào lúc đó, có gì quan trọng hơn mạng sống đây?

      Từ trong miệng đám dân chạy nạn, nàng biết những nương và những đứa trẻ kia đều bị bán đến nơi khác, nghĩ chút liền biết có kết quả tốt gì. Từ đó về sau, nàng càng thêm dám lên tiếng.

      Sơn Tảo nhìn hai chân tràn đầy vết nước phồng cùng hai cánh tay đen sì, đột nhiên nhớ tới tên điên Khiếu Hóa Tử ở trong thôn trước kia, tại nàng cũng giống như người điên dơ dáy, bẩn thỉu. Có điều nàng may mắn như tên điên Khiếu Hóa Tử kia, ai cho nàng miếng ăn nào.

      Ba ngày nay nàng chưa ăn cơm. Ba ngày trước nàng chỉ ăn chút rễ cây. Phụ thân rễ cây thể ăn nhiều, nhưng nàng đói chịu được. Có thím cùng chạy nạn với nàng thấy nàng quá đáng thương, nấu qua rễ cây cho nàng ăn. Sau đó, nàng chưa từng ăn thêm bất cứ thứ gì.

      Sơn Tảo đấm đấm đôi chân đau nhức, thèm để ý đến cái bụng sôi rồn rột, quyết định nghỉ ngơi chút rồi tiếp. Nàng cũng biết đâu, chỉ biết theo đoàn người phía trước đến nơi có chiến loạn.

      Trước mặt Sơn Tảo đột nhiên tối sầm, ngay sau đó cảm thấy cả người bị sợi dây kéo lên. Nàng lập tức ý thức được, mình bị đám người xấu bắt vào trong bao bố. Bọn họ muốn trói nàng đưa đâu?

      mau, kẻo người nhà của tìm đến!” nam nhân lớn.

      Hai chân cách đất, Sơn Tảo cảm thấy mình bị vác lên, “Ách…”

      Kinh hoàng cộng thêm bên hông bị bàn tay ôm chặt khiến nàng choáng váng. Sơn Tảo muốn ói, nhưng trong bụng rỗng tuếch, có gì để ói ra hết sức khó chịu. Lúc này, nàng để ý được nhiều như vậy, kinh hoảng trong lòng lớn hơn tất cả, hai chân bắt đầu ra sức giãy giụa, nâng cao giọng thét chói tai: “A! Buông ta ra! Đừng…”

      cổ đau xót, trước mắt tối sầm, trước khi hôn mê, Sơn Tảo xót xa nghĩ, nàng cứ như vậy mà chết, cũng có ai tìm nàng. Cõi đời này, nơi nào có người nhà của nàng đây?

      Sơn Tảo nằm mơ, trong mơ nàng thấy mình trở về nhà, trở về sơn thôn quen thuộc của mình.

      Nương nấu cơm trong bếp, đại ca đảo thảo dược, đệ đệ quỳ rạp xuống đất chơi bùn, phụ thân cười ha hả cõng gùi thuốc vào, đặt lá thuốc còn non tươi trước mặt nàng.

      “Sơn Tảo, đến đây nào, nhìn xem con biết được bao nhiêu thảo dược trong này?”

      Sơn Tảo hết sức phấn khởi chạy tới nhận lấy gùi thuốc, lật xem từng cái từng cái, “Đây là quỷ châm thảo, còn rất non, có thể ăn. Đây là ngư tinh thảo, có thể làm rau trộn để ăn. Đây là quỳ thảo, ừ, cũng có thể ăn. A, còn có hạt đậu của cây thanh gai, có thể để dành ăn từ từ.”

      Ca ca buồn cười , “Sao muội lại chỉ nhớ những thứ ăn được vậy?”

      Sơn Tảo làm mặt quỷ với ca ca, xách theo gùi thuốc vào nhà.

      Vừa mới vào nhà nghe phụ thân cùng nương chuyện.


      “Sơn Dao 19, nên cưới vợ cho nó rồi. Hôm qua, Triệu đại nương bên cạnh còn với thiếp, tiểu tử nhà thợ rèn ở thôn bên cũng tệ. Sơn Tảo nhà chúng ta 17, có thể bàn chuyện cưới xin rồi.” Nương cười dịu dàng.

      Phụ thân gật đầu liên tục, “Đúng, nên cưới vợ cho Sơn Dao. Vài năm nữa Sơn
      Dao có thể nhận trọng trách của ta. Ta cũng cần xa khám bệnh cho người khác.”

      Thấy Sơn Tảo vào, phụ thân quay đầu lại cười híp mắt : “Sơn Tảo của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp. Ngày mai phụ thân chợ phiên mua cho con đóa hoa cài tóc.”

      Sơn Tảo vừa cao hứng lại vừa xấu hổ, cầm chậu gỗ ra ngoài rửa thuốc: “Con muốn cái màu hồng giống như của Hạnh Hoa tỷ tỷ.”

      Nương cười mắng: “Còn nhanh rửa thuốc rồi trở về ăn cơm, còn ba hoa ngày mai cho phụ thân con mua gì hết.”

      Sơn Tảo hào hứng ra cửa, lại thấy đám người hung ác đá văng cánh cửa nhà nàng, la hét đòi giao đại cai Sơn Dược của nàng ra. Nàng sợ hãi quay đầu muốn tìm cha mẹ, lại nhìn thấy đại ca thất khiếu chảy máu đứng phía sau. Sơn Tảo run rẩy lùi về bước, đụng phải vật, xoay người nhìn xuống nhìn thấy nương nằm dưới đất khô quắt gầy gò. Đệ đệ gầy trơ xương nằm người của nương. Cách đó xa, phụ thân bị gãy chân cố sức bò về phía của nương.

      Phụ thân…nương…đại ca…đệ đệ…đừng chết.

      Sơn Tảo cuồng loạn chảy nước mắt, chợt thức tỉnh, từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán nàng. Nàng ngủ bao lâu rồi? định đánh giá chung quanh cảm thấy cổ rất đau. “A” Nàng nhịn được rên rỉ ra tiếng.

      Sơn Tảo muốn xoa chiếc cổ đau nhức, lại phát hai tay và hai chân mình bị trói chặt. Nàng thầm cảm nhận chút thấy ngoài cổ bị đánh đau, người cũng còn chỗ nào bị thương.

      Nàng khẽ yên tâm.

      Nàng cử động chút liền mất trọng tâm ngã lệch đất, lúc này mới biết mình chiếc xe rất nhanh. đôi tay dịu dàng kéo nàng lên, lúc này nàng mới phát xe còn có những người khác.

      “Ngươi sao chứ?” nương sợ hãi hỏi.

      Sơn Tảo lắc đầu cái, rèm cửa sổ của xe bị gió thổi tung lên, trong xe nhất thời sáng lên rất nhiều. nương có vẻ nhút nhát ngồi cạnh Sơn Tảo, chưa đầy mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ như vậy chắc cũng là chạy nạn.

      “Chúng ta đổi hai chiếc xe, chắc là bị bán lần rồi. Bây giờ biết ở đâu. Ngươi cũng bị bắt khi chạy nạn à?” nương giọng hỏi.

      Sơn Tảo gật đầu cái. Nàng dám mở miệng, tình huống bây giờ thế nào nàng còn biết, trong loạn lạc, số mạng nữ nhân bi thảm hơn nam nhân nhiều. Nàng tình nguyện giả làm nam nhân câm điếc để bị bán làm người hầu, cũng muốn phơi bày thân phận nữ nhân của mình.

      Ánh mắt nương có chút trở nên thương hại: “Ngươi… thể chuyện sao?”

      Sơn Tảo động bởi vì xe dừng lại.

      Màn xe bị kéo ra, đột nhiên xuất ánh sáng khiến Sơn Tảo theo phản xạ nhắm hai mắt lại, kế tiếp, nàng liền bị đôi tay to xách ra ngoài như con gà, ném xuống đất.

      Chờ thích ứng được với ánh sáng, Sơn Tảo từ từ mở mắt, tay chân vẫn bị trói, chỉ có thể nằm mặt đất, trước mắt là đôi chân mang đôi giày thêu màu đỏ.

      người ngồi chồm hổm xuống, là người đàn bà trang điểm dày phấn. Bà ta bóp chặt cằm của nàng, cẩn thận ngó trái ngó phải, rất nhanh liền lắc đầu.

      “Da dẻ thô ráp, hai mắt vô hồn, còn là người câm?”

      nam nhân mập lùn cười ha hả : “ đường chưa từng mở miệng, có thể là vậy rồi.”

      bâng quơ: “Chỉ là đứa câm, ngay cả việc làm bồi bàn cũng thể làm được. Ta cần. Còn mấy đứa còn lại ta lấy. Lý quải tử*, hàng lần này ngươi mang đến ra hồn gì cả.”

      *Quải tử: què chân.

      Lý quải tử thở dài: “Bây giờ lừa người dễ đâu. Đông hoàng phái người duy trì trị an ở phía đông, những nạn dân cũng được sắp xếp ổn thỏa, đoán chừng về sau muốn xuống tay cũng khó. Có thể đây là lần làm ăn cuối của ta, phía tây được Tây hoàng đánh lui, nghe đại ca ta có thể quay trở về, ta cũng có ý định tiếp tục việc mua bán tổn hại đức này.”

      Bà ta cười lạnh: “Ngươi làm lâu thế rồi, bao nhiêu đức cũng sớm tổn hại hết. Nếu là lần mua bán cuối chúng ta nên vui vẻ bàn bạc về giá cả lần này .”

      Lòng Sơn Tảo treo ngược lên cao, mặc dù nàng biết cái việc gọi là bồi bàn là gì, nhưng nàng hiểu, hai người trước mắt quyết định vận mạng của nàng.

      Sau phen cò kè mặc cả, người đàn bà liền đưa mấy người bên cạnh , trong đó có cả nương mới vừa chuyện cùng nàng, chỉ còn lại nàng cùng với thiếu phụ trung niên chừng hơn 40 tuổi.

      Sau khi Lý quải tử nhận tiền quay sang nhìn hai người bọn họ, nhíu mày đầy ghét bỏ. người câm, người gần già nua, đều thể bán được.

      Lý quải tử hung hăng nguyền rủa mấy câu, tay xốc áo của bọn họ lên, kéo họ đến chợ. cắm vài ngọn cỏ vào, cứ bày bán cách quang minh chính đại như vậy.
      Last edited: 7/10/14
      tart_trung, hoadaoanh, swanbeauty4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: 80 văn

      Nhìn cảnh chợ nhốn nha nhốn nháo ở trước mắt, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn, nơi này bị ảnh hưởng bởi chiến loạn sao? Tại sao người nơi đây lại vẫn có thể sinh sống nhàn rỗi như vậy?

      Nhưng rất nhanh nàng thể quan tâm đến việc khác như vậy rồi, bởi vì Lý Quải Tử bắt đầu lớn tiếng rao lên.

      “Bán nô tài đây, đàng hoàng an phận, có thể chịu được cực khổ, yên tâm đến mua …”

      Trong lòng Sơn Tảo cười khổ, nàng vốn chính là nương đàng hoàng, bị tên Lý Quải Tử này rao đến biến thành nô tỳ rồi.

      Rất nhanh có người vây quanh lại, hoặc là hỏi thăm những nương trẻ hơn, hoặc là những tiểu tử có sức lực, loại giống nàng người dư được lượng thịt, lại bị câm, người khác vừa hỏi lắc đầu liên tiếp.

      Vây xem lát, mọi người dần dần tản , Lý Quải Tử có chút nóng nảy, nhìn thấy có tên hai mắt cứ nhìn nàng chòng chọc, vội vàng tiến lên rao bán: “Vị đại ca này, ngài nhìn tên nô tài này chút , tuy là người câm, thân thể có chút gầy yếu, nhưng vẫn có chút lanh lợi đúng , hơn nữa lời nào, ngài muốn chỉnh như thế nào liền có thể chỉnh như vậy, mua về thôi.”

      Người nọ tựa như có hứng thú, về phía trước nàng hai bước, lòng Sơn Tảo nhảy bang bang, đến khi người nọ ngồi chồm hổm, chuẩn bị đưa tay lên nhéo ở hai bên má nàng, liền mở miệng chữ: “ngươi…”

      Sơn Tảo chộp lấy cơ hội, chính xác, a ô cắn cái lên cổ tay , gắt gao cắn nhả miệng, đến khi trong miệng khuếch tán ra mùi tanh mặn.

      Mọi việc diễn ra nhanh chóng, tất cả mọi người đều kịp phản ứng, đến khi người nam nhân lùn mập kia kêu gào bi thống, Lý Quải Tử mới cước đá ngã Sơn Tảo.

      “Khốn kiếp, dám cắn người ! Ông đây đánh chết mày!”

      Đá qua cước, Sơn Táo liền bổ nhào hai vòng, trước bụng bị xước phồng mảng, Sơn Tảo rên rỉ mấy tiếng, tóc xổ ra mặt, cổ họng có chút ngọt, nàng nhịn được ho khan mấy tiếng, mơ hồ nhìn thấy nàng ho ra máu, mặt đất tản ra nhiều đóa hồng.

      Lý Quải Tử còn muốn đánh nàng, tên kia chỉ lỗ mũi mắng: “ Tên què kia,loại nô tài này cũng gọi là đàng hoàng an phận sao? cũng ho ra máu rồi, chưa biết chừng lại bị bệnh lao, bọn người của tên què ngươi đây cũng là nạn dân chạy loạn từ phía tây tới đây, ai biết tên khốn kiếp kia người có bệnh gì hay , đền tiền! Ông đây muốn xem đại phu! Nhanh đền tiền cho ta!

      Lý Quải Tử bị níu lấy cổ áo, nhất thời thể phản đòn, chỉ có thể nhìn tức, khuôn mặt tươi cười, “Đại ca, ta hôm nay cũng mới thấy người, trước đó nào biết tình huống như thế nào, huynh đại nhân đại lượng, cũng đừng có so đo.”

      Tên kia quyết tha, vết thương bị cắn cổ tay sưng đỏ, máu ứ đọng, bên có chút tia máu rỉ ra, Sơn Tảo lâu chưa ăn gì, cơ bản cũng có hơi sức gì, cắn cái dường như dùng hết hơi sức còn lại của nàng, nam nhân tức giận mắng, la hét lớn muốn Lý Quải Tử đền tiền cho .

      Lý Quải Tử cũng phải người dễ ức hiếp, nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, dùng sức chút thoát khoát người kia, “Ngài cũng tên tiểu tử này có thể có bệnh lao, ta khuyên ngài nên nhanh chóng xem chút, đợi thêm lát chừng ngài dính bệnh lao thôi!.”

      Khi vừa mới ồn ào, xung quanh còn có người vây xem, nhắc tới bệnh lao, mọi người nhanh chóng tản ra, tâm tình Lý Quải Tử các ác liệt, tên này cố tình đạo lý, rầm rầm rì rì đều muốn đền tiền.

      Lý Quải Tử hung tợn nhìn Sơn Tảo, thuận tay đem thiếu phụ hơi lớn tuổi đẩy ra, “Coi như ông đây xui xẻo, người này tặng cho huynh, coi như đền tiền thuốc thang, muốn cái khác cũng có, thích lấy hay .”

      Mắt thấy hôm nay thể buôn bán được, Lý Quải Tử cũng làm liều, nam nhân kia khí thế nhất thời xuống, mắng thêm lúc cũng chưa hết giận, liền tiến lên đạp vào hai chân của Sơn Tảo, lúc này mới kéo thiếu phụ kia .

      vừa , Lý Quải Tử lửa giận lớn, ra sức giẫm cước lên bắp chân Sơn Tảo, nàng đau đến hôn mê, nhưng cưỡng chế bắt mình thanh tỉnh, vừa rồi nàng suy nghĩ cắn người kia, lại hoàn toàn quên nếu rơi vào tay Lý Quải Tử, nàng có thể an toàn sao?

      Sơn Tảo nghĩ tới chết, vẫn là nên chết, chết cũng cần chịu tra tấn như vậy nữa, chết mà có thể cùng người nhà đoàn tụ, nhưng nàng bỏ được, bây giờ vẫn chưa đến mức đường cùng, khi chạy nạn phụ thân dạy nàng, chỉ cần còn hơi thở, dù là sống tạm cũng nên coi thường mạng sống của mình.

      “Con bà nó, phá hư buôn bán của ông! Ông đánh chết mày!” Lý Quải Tử vừa mắng vừa đạp Sơn Tảo, cũng dám dùng tay đụng chạm, Sơn Tảo là dân chạy nạn, chừng có bệnh lao, chỉ có thể dùng chân đá cho hả giận.

      Sơn Tảo mềm nhũn, tê liệt ngã mặt đất, đánh chết nàng ! Chết có thể rời khỏi thế giới ăn thịt người, nàng chỉ vừa nghĩ tới lát nữa có thể lại gặp chuyện, nàng liền tình nguyện cắn lưỡi tự sát ngay lập tức!

      Chử Vân Sơn cõng sọt thịt thú rừng đến chợ, đưa đến quán ăn quen đổi tiền xong ra ngoài. suy nghĩ cẩn thận, trong nhà gạo hết, nghĩ vậy, xoay người đến tiệm gạo.

      Hỏi giá tiền trong tiệm gạo, Chử Vân Sơn bất đắc dĩ quay ra, giá gạo tại có thể so với vàng rồi, hơn hai cân 400 văn tiền, người bình thường ăn nổi.

      Ra khỏi tiệm gạo, xoay người tìm tiệm bột mỳ, túi bột mỳ ước chừng 5 cân, 300 văn tiền, tuy giá có đắt hơn bình thường, nhưng so với giá gạo bột mì vẫn là thấp hơn nhiều.

      Ai bảo đặc sản Bạch Vân trấn là bột mỳ chứ? Chỉ sợ ở nơi khác, giá gạo và bột mỳ cũng đều đắt hơn vàng.

      Mua thêm chút muối và đường, giá vẫn đắt đến dọa người. Nhưng những thứ này đều là nhu yếu phẩm cần thiết của cuộc sống, những thứ khác có thể cần, nhưng những gia vị này, dù sao cũng phải có chút.

      Mua vài thứ, tiền bán thịt thú rừng của Chử Vân Sơn cũng còn dư lại bao nhiêu, lấy bình nước bên hông đổ ào ào vào trong miệng, chuẩn bị về nhà.

      Từ trấn đến sâu bên trong núi Bạch Vân là nhà , được mấy canh giờ tới, bình thường muốn đến chợ, nhất định phải ra khỏi cửa từ khi trời chưa sáng, đường nghỉ đến trấn, sau khi mua đồ liền lập tức trở về, chút cũng thể chậm trễ, như vậy mới có thể về nhà trước khi trời tối.

      hết cách, chỗ ở của vắng người, đường đôi khi còn có dã thú, vào ban đêm quá nguy hiểm.

      Vòng vo vài đoạn, Chử Vân Sơn nhìn thấy

      đám người vây quanh chỗ, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh hùng hổ, nhướng mày muốn vòng qua.

      Xen vào chuyện của người khác phải là tác phong của .

      Bình thường gặp phải chuyện như vậy, có thể trốn xa bao nhiêu đều trốn, tại cuộc sống tốt, lòng người cũng loạn, rảnh rỗi xen chuyện của người khác gánh phiền toái lớn.

      Nhưng chưa được hai bước, nhìn thấy người che cánh tay sưng đỏ, kéo theo thiếu phụ có tuổi hùng hung hổ hổ thoát khỏi đám người, đụng phải còn trừng mắt liếc cái.

      đường nhắm mắt sao! Phi! xúi quẩy!”

      Nam nhân kia nhổ ngụm nước miếng, tức giận liếc đằng đằng mà . Người đó vừa , đám đông xem náo nhiệt cũng giải tán.

      Chử Vân Sơn khẽ cau mày, cũng so đo với thứ người như vậy, đám đông giải tán, ồn ào cũng tan, liền xoay người tính toán theo đường này về nhà.

      Con đường này là con đường gần nhất ra bên ngoài, nếu tránh qua phải thêm vòng.

      Còn chưa được, nhìn thấy người đàn ông mập lùn, phẫn khí đạp thiếu niên tê liệt ngã mặt đất, tay chân đều bị trói chặt, biết sống hay chết.

      Thiếu niên nhúc nhích, mặc cho người kia đạp. Dưới đất có vết máu, Chử Vân Sơn liếc cái nhìn ra, cứ tiếp tục như vậy nữa, quá nửa canh giờ, thiếu niên này hẳn phải chết.

      Có lẽ cuối cùng dùng quá sức, thiếu niên bị đá lộn nhào mấy cái, cuộn đến dưới chân Chử Vân Sơn. Tóc rối bời, dáng vẻ bẩn thỉu, dính đầy vết máu, Chử Vân Sơn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt lặng lẽ của người thiếu niên.

      Sơn Tảo cảm thấy nàng cách cái chết xa, Lý Quải Tử dùng sức đạp nàng, ban đầu nàng còn cảm thấy đau đớn, về sau chỉ cảm thấy chết lặng, đạp , đạp , để cho nàng chết như vậy cũng tốt. Sau khi chết bị ném vào bãi tha ma, bị chó rừng tha , cũng có thể cứu cái mạng có đúng ?

      Sơn Tảo cảm giác cơ thể bay lên, trong nháy mắt lại lăn xuống dưới, nàng cố mở mắt, thiên đình là như thế nào? Có phải là tràn đầy thức ăn hay ? Là nơi toàn hoa tươi? có chiến loạn, có người chết, phụ thân, nương, ca ca, đệ đệ, tất cả mọi người đều có thể đoàn tụ tại nơi đó?

      Nhưng cái gì nàng cũng thấy, trước mắt nàng chỉ mảnh đen tối, ra mình chết lên thiên đình, chỉ là xuống địa phủ, chỉ có địa phủ mới có thể tối như vậy…

      Lông mày Chử Vân Sơn quắt lại, nhìn thiếu niên thoi thóp dưới chân mình, đột nhiên sinh ra chút thương hại, khẽ than thở, đứa như vậy, mỗi ngày ở phía tây đều chết vô số.

      Cho dù như vậy, nhìn thiếu niên trước mắt sắp chết, có chút nhẫn tâm.

      Lý Quải Tử tức giận tới, câm thể bán được, thiếu phụ có thể bán lại phải tặng, khi mất hai vụ buôn bán, tại sao lại căm tức! Để kéo tên câm kia về, bất kể tên câm kia có bệnh hay , chỉnh chết quyết bỏ qua!

      Lý Quải Tử xông lên chuẩn bị kéo Sơn Tảo rời .

      Tay Chử Vân Sơn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng.

      “Ta muốn .” nhìn thấy , thiếu niên này tay chân bị trói, tên mập lùn kia chính là người buôn bán, nghĩ cũng biết thiếu niên này bị tên kia bắt cóc đến đây, liền phát thiện tâm, nếu thiếu niên kia có thể sống sót, liền cùng sống nương tựa lẫn nhau, dù sao cũng độc, chỉ là nhiều hơn đôi đũa ăn cơm mà thôi. Nếu thiếu niên này thể sống nổi, vậy liền chôn cất, người mệnh khổ đời này rất nhiều, thể cứu được tất cả, nhưng có thể giúp được người trước mắt này.

      Lý Quải Tử nhìn Chử Vân Sơn như kẻ ngốc, “Tên câm này sắp chết, ngươi cũng muốn?”

      ra là người câm.

      Trong lòng Chử Vân Sơn than thở: “ Sống chết phải nhìn tạo hóa. Ngươi ra giá !”

      Có tiền tới cửa, Lý Quải Tử tất nhiên cự tuyệt, lúc này bày ra thế chuyện làm ăn ra giá: “300 văn”

      Chử Vân Sơn nhìn thiếu niên nửa sống nửa chết nằm mặt đất, “Như vậy cũng đáng 300 văn?”

      Lý Quải Tử ho tiếng, “200 văn, hết giá.”

      ra hai trăm văn đắt lắm, Lý Quải Tử bán người cũng theo dáng vẻ bên ngoài, nương trẻ tuổi xinh đẹp hoặc là thiếu niên giá tiền cao chút, thấp hơn là thanh niên thân thể cường tráng, đứa bé giá tiền cũng thấp. Thân Thể có khuyết tật hoặc là tuổi tác quá lớn là người vô dụng, bình thường khoảng hai ba trăm văn tiền liền bán.

      “80 văn, như vậy là nhiều.” Chử Vân Sơn hề muốn nhảm với , trực tiếp định giá tiền.

      Lý Quải Tử còn muốn mặc cả, Chử Vân Sơn ném 80 văn tiền còn sót lại người, ôm lấy Sơn Tảo rời .

      người nhanh chết lại còn mang bệnh và bị câm, lại có thể bán 80 văn, Lý Quải Tử cũng thuận theo, đem tiền cất vào túi nhìn bóng lưng khôi ngô của Chử Vân Sơn rời .

      tên ngu ngốc!”

      chửi lớn.


      2.
      Last edited: 7/10/14
      Trâu, tart_trung, hoadaoanh7 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Đường về

      Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo qua đoạn đường dài, đến gốc cây đầu trấn, nhàng tháo sợi dây trói người Sơn Tảo, sau khi tháo xong dây, Chử Vân Sơn có chút thương hại nâng đưa bé lên.

      là quá đáng thương!

      Cổ tay và cổ chân bởi vì bị trói quá lâu, sợi dây ghim sâu vào trong da thịt, máu sớm khô thành màu nâu, hai mảng thịt bên tay chân cũng sưng đỏ, nhìn lòng bàn chân chút, là thê thảm đến mức dám nhìn cũng quá, chân chi chít vết nước phồng và vết thương, có nơi thậm chí làm mủ thối rữa.

      Lúc Chử Vân Sơn tháo dây, Sơn Tảo vẫn nhúc nhích, Chử Vân Sơn thăm dò phía dưới mũi nàng, cũng may, chỉ là hôn mê bất tỉnh.

      Ôm thiếu niên gầy yếu, Chử Vân Sơn nhất thời có chút khó xử, muốn đưa xem bệnh lại thôi… là y đường* bây giờ chẩn bệnh quá đắt, hai là người hết tiền rồi. Bao nhiêu tiền người đều đưa cho tên mập lùn kia, làm gì còn dư tiền để đưa thiếu niên này chẩn bệnh đây?

      * Y đường: nơi khám bệnh

      “Người sống dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống, có thể qua được hay phải xem vận mệnh của ngươi rồi!” Chử Vân Sơn với thiếu niên có hơi thở mong manh ôm ở trong ngực.

      xong Chử Vân Sơn ôm lấy thiếu niên, ra khỏi trấn.

      Sơn Tảo vẫn hôn mê, thỉnh thoảng mơ mơ màng màng tỉnh lại lát, mí mắt rất nặng, khiến nàng thể mở được mắt, mơ hồ nhìn thấy bầu trời ngừng biến sắc, nàng cảm giác mình giống như bay, dưới lòng bàn chân điểm tựa, chỉ là giống bay rất ổn định, phải chăng bây mây ? cho nên bên dưới mới có cảm giác lay động ?

      Thiếu niên này quá gầy, Chử Vân Sơn áng chừng người tay, tận lực ôm vững vàng chút, cho dù hết sức gầy yếu, hai cánh tay ôm người lâu như vậy cũng phải dễ.

      Nhìn thấy dòng suối ngoài trấn, Chử Vân Sơn tới bên cạnh, đặt Sơn Tảo tảng đá lớn, dùng bình lấy chút nước, cẩn thận mang lại gần khóe miệng của thiếu niên, đút cho chút nước. Phần lớn nước đều chảy ra ngoài, Chử Vân Sơn dùng tay áo cẩn thận lau .

      Người sống dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống…

      Những lời này mơ hồ truyền vào tai Sơn Tảo, có phải là phụ thân hay ? Chỉ có phụ thân mới thường lẩm bẩm những lời như vậy, người thân từng người rời , ngay cả những giây phút cuối cùng phụ thân vẫn luôn muốn nàng có thể tiếp tục sống.

      Đúng, tuy dễ dàng nhưng cũng còn muốn sống!

      Trong lòng Sơn Tảo quanh quẩn những lời này, nàng phải sống sót, cho dù như thế nào cũng phải sống! ít chất lỏng chảy vào cổ họng của nàng, man mát lành lạnh, làm dịu cơn khát nóng bỏng trong cổ họng, nàng còn muốn…

      Phải sống…

      Sơn Tảo mang theo ý niệm này, lần nữa ngất .

      Chử Vân Sơn đổ từng chút từng chút nước, lại rút khăn tay ra lau mặt, vận động chút cho đỡ mỏi.

      Sau khi đem mọi thứ bỏ vào gùi sau lưng, lại đem gùi đưa về phía trước ngực, ngồi chổm hổm vác thiếu niên lên lưng mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời cao, còn sớm nữa, phải nhanh chút, buổi tối đường dễ .

      Cõng lưng như vậy sức lực cũng ít nhiều, thiếu niên ngã đầu lệch vào bên cổ , hơi thở nhàn nhạt phun lên cổ, tuy có chút thoải mái, nhưng như vậy lại có thể biết được thiếu niên còn sống hay , Chử Vân Sơn cũng liền nhịn xuống cảm giác có chút khó chịu kia.

      Từng bước từng bước về nhà, cách lát Chử Vân Sơn lại xem xét tình trạng của thiếu niên, nhà của ở sâu trong núi Bạch Vân, đường cũng rất ít người, đừng đến có thầy thuốc, Chử Vân Sơn dọc theo đường đều tính toán làm sao để cứu thiếu niên này.

      Bản thân Chử Vân Sơn đối với y dược hoàn toàn hiểu, mang thiếu niên này về, biết như thế nào cho phải? Nếu vì vậy mà chết, cũng nhẫn tâm. biết phải làm sao, Chử Vân Sơn còn cách khác là cầu nguyện, chỉ mong thiếu niên này ý chí ham sống đủ mạnh, nếu chỉ sợ mang về cũng chỉ có thể đào giúp môt phần mộ mà thôi.

      “Mặc dù ta biết ngươi tên gì, nhưng ngàn vạn lần đừng chết, còn sống mới có thể tìm thấy người nhà.” Chử Vân Sơn biết gì, chỉ có thể như vậy để động viên thiếu niên, trông mong có thể nghe thấy được.

      Sơn Tảo mơ mơ màng màng, đám mây này tốt, nàng bay cũng cảm thấy lắc lư dị thường, thỉnh thoảng lại dùng sức nâng lên hạ xuống, Sơn Táo muốn với đám mây này, mày bay ổn định chút, ta sợ té xuống, té xuống rất đau.

      Loáng thoáng nàng nghe được tiếng người chuyện với nàng, Sơn Tảo buồn cười, nàng khi nào còn có người nhà, người nhà của nàng chết hết, muốn tìm cũng tìm được nữa.

      Chử Vân Sơn giống như nghe thấy thiếu niên hừ tiếng, có chút cao hứng, xem ra thiếu niên này nghe được lời của , lập tức moi hết ruột gan tìm lời để , ở rất lâu tại núi sâu, nhiều năm chưa từng mở miệng giao thiệp với người khác, trong khoảng thời gian ngắn thể nghĩ re nên chuyện gì với thiếu niên mới có thể khiến cho thiếu niên có phản ứng.

      Cứ như vậy nghĩ kỹ chút, Chử Vân Sơn mới được câu:

      “Ngươi là nạn dân ở phía Tây chạy đến sao?”

      Sơn Tảo khẽ cau mày, đám mây này phiền quá, nàng muốn ngủ, nàng rất buồn ngủ quá. Mây ơi mây à, cổ họng ta bị thương, ta cũng có hơi sức chuyện, mày có hơi sức cố gắng bay ổn định chút, chớ đừng để ta té xuống. Té xuống giống như ca ca đó, cũng biết ca ca lúc đó có bị đau nhiều , nghĩ đến đại ca chết thảm, khóe mắt Sơn Tảo lại nhin được chảy nước mắt.

      Chử Vân Sơn nghe được thiếu niên đáp lại, vội kêu mấy tiếng “Này , này, này…”, sau lát cảm thấy có vài giọt chất lỏng nóng ấm chảy xuống người mình, Chử Vân Sơn có chút vui mừng, còn có thể khóc, nhìn dáng dấp của thiếu niên này có lẽ có thể sống được đây!

      Lại thêm đoạn, Chử Vân Sơn đem thiếu niên lưng đặt xuống, cầm bình nước đút cho chút, lần này khá hơn chút, có thể đút vào chút nước, đợi thiếu niên uống nước xong, Chử Vân Sơn mới cầm bình nước lên hét lớn.

      “ Lập tức đến núi Bạch Vân rồi, nhanh chóng đến nhà, chúng ta phải nhanh chút, trời cũng sắp tối, nếu lúc này thể về đến nhà, buổi tối nơi này có dã thú, ta cõng ngươi lại càng thêm nguy hiểm.”

      Chử Vân Sơn nghỉ ngơi chút, lại nâng thiếu niên lên lưng cõng tiếp tục về phía trước.

      Sơn Tảo nhạy cảm nghe được chữ, nhà! Nàng về nhà rồi sao? Phụ thân có mua hoa cài đầu cho nàng hay ? Nàng thích hoa cài màu hồng như Hạnh Hoa tỷ tỷ, nhìn vừa đẹp vừa đáng . Nương chắc cũng làm cơm xong rồi, nàng muốn cùng mẹ , ngư tinh thảo ăn ngon, nàng ghét mùi vị đó, nên đem bán, còn có thể đổi được chút tiền. Nàng còn giễu cợt đại ca, là người lớn sắp cưới vợ, lại động chút là đỏ mặt, so với nàng còn dễ xấu hổ hơn, còn có đệ đệ, đệ đệ chơi bùn khẳng định thân dơ bẩn, nàng muốn đánh vào cái mông của đệ đệ, luôn nghe lời nhắc nhở.

      Nghĩ tới những thứ này, Sơn Tảo cảm giác mình chợt cao hứng, thân thể dường như có chút hơi sức, được về nhà rồi, tốt.

      Chử
      [​IMG]
      tart_trung, hoadaoanh, linhdiep175 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Sơn Tảo phát sốt

      Chử Vân Sơn có chút ngượng ngùng mở to mắt, dùng miếng vải trắng mới cắt xong che lên ngực thiếu niên, đúng, phải là bộ ngực của nương. Nhất thời có chút được tự nhiên, lúc mua nàng cũng có nghĩ nhiều, nếu sớm biết là nương…

      Aizzza, coi như có sớm biết là nương, cũng cứu thôi.

      Bụng nàng có tảng máu ứ đọng lớn, là bị tên mập lùn kia đá, Chử Vân Sơn nhìn chai dầu thuốc sửng sốt chút, dùng tay chà xát cho chai dầu nóng lên chút, nóng lên có thể khiến cho dược lực phát huy tốt hơn, nhưng mà, thân thể nương này bị đụng chạm, về sau phải…

      Cứu mạng quan trong hơn, dù sao nhìn cũng nhìn rồi, nếu nương này nguyện ý, liền nuôi nàng cả đời thôi.

      Tuy tự nhủ như vậy, nhưng khi Chử Vân Sơn vắt khô chiếc khăn bằng nước ấm muốn lau người cho nương kia, vẫn có chút được tự nhiên, lại lần nữa tự nhủ với mình, đây là cứu người! Chử Vân Sơn hít hơi, đem khăn ấm xoa lên bụng của nương, nhàng xoa xoa.

      Đôi tay ra sức chà xát vào nhau, cho đến khi lòng bàn tay khẽ ửng hồng, so với trước kia nóng hơn rất nhiều, lúc này Chử Vân Sơn mới thoa dầu thuốc, chậm rãi chà lên bụng của nương. nương kia nhúc nhích, Chử Vân Sơn sau khi biết thân phận nữ nhi của nàng xuống tay lại càng cẩn thận, động tác êm ái thoa thuốc lên bụng, lên lưng và lên đùi.

      Vết thương đùi Sơn Tảo bị Lý Quải Tử đạp cước rất nghiêm trọng, Chử Vân Sơn thoa thuốc lên, từ đầu đến cuối đều cau mày, mạng của nương này coi như cũng lớn, thân thể mảnh mai chút chỉ sợ sớm chết rồi. Xương sườn người cũng lộ , bị tên kia đánh dữ dội như vậy lại còn có thể sống.

      Chờ Chử Vân Sơn bôi thuốc xong cho Sơn Tảo, đầu chảy đầy mồ hôi.

      Nhìn thấy nương sau khi được lau sạch có gương mặt hình trái xoan, trắng noãn, có chút hốt hoảng chưa từng có từ trước đến nay, giúp nàng bôi thuốc, tuy là cứu mạng của nàng, nhưng toàn thân dưới của nàng giống như đều bị sờ khắp rồi. Trong sạch của nương này cũng coi như bị hủy tay !

      phải là nhà thông thái, ngược lại, chỉ biết chút tình người mà thôi.

      Thở dài lần nữa, coi như xin lỗi nương này, nếu nàng nguyện ý theo sống cuộc sống trong rừng núi cả đời, vậy cũng tệ!

      Thần trí Chử Vân Sơn rất nhanh trở lại, nương này chưa biết có thể sống hay , lại suy nghĩ này nọ quá xa vời, vẫy vẫy đầu, lướt qua những ý tưởng thể giải thích kia, Chử Vân Sơn đắp mền cho nàng, lúc đó mới ra ngoài.

      Bánh thịt nguội, Chử Vân Sơn ăn linh tinh chút, điểm tốt của thợ săn chính là bao giờ thiếu thịt ăn, lượng thức ăn đủ để ăn no cũng đủ cho nguyên nhà bị đói, có căn nhà che mưa che nắng là được rồi, đối với tiền tài quá để ý, cho nên săn được con mồi, có lúc bán lấy tiền, có lúc đem đến chân núi đổi vài thứ với thôn dân, còn chút giữ lại cho mình.

      Giống như loại bánh thịt này, ngay tại chiến loạn, nhà người thường cơ hồ ăn nổi, nhưng có thể nấu nồi đầy thịt với bột mỳ, thêm chút muối là có thể ăn, phải là thổ địa, trắng ra là, chỉ cần trong núi còn con mồi cuộc sống qua tốt, săn được gì cuộc sống của cũng khó khăn.

      Cái gọi là dựa vào trời để kiếm cơm, chính là giống như vậy.

      Trước kia cùng Đại Mao, người chó sống qua ngày, chỉ cần ăn no, ăn gì cũng quá để ý, tại lại có thêm nương này, Chử Vân Sơn suy nghĩ chút, ngay mai có lẽ nên đánh chút gà rừng đem về hầm canh bồi bổ thân thể cho nàng.

      Dù sao cũng có người, Chử Vân Sơn vẫn như thường ngày, trực tiếp cởi quần áo, múc nước trong chum xối ào ào, cầm bồ kết chà xát tùy ý lên người, tiên tay vứt luôn bồ kết dùng, lại xối nước lên, dội mồ hôi của ngày. Đổi thân y phục sạch , đem y phục ném vào chậu gỗ, tùy ý vò vài cái liền đem treo lên cây trúc gác ngang nhà bếp.

      Đây là mùa xuân, ban đêm trong núi rất lạnh, Chử Vân Sơn ỷ vào xương cốt tốt, cũng chưa từng để ý, trực tiếp tắm nước lạnh. Nhìn cửa chút, xác định hàng rào xung quanh còn rất tốt, lại sờ sờ cái ổ của Đại Mao, Đại Mao giương mắt nhìn cái, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

      “Đại Mao, buổi tối phải trông cửa cho tốt, ngoan ngoãn ngủ nhé.”

      Chử Vân Sơn xong mới vào phòng.

      Sau khi vào nhà mới nhớ tới giường mình có nương, muốn xoay người lui ra cửa, ra ngoài lại buồn bực. Nhà gian nhà bằng đất, vào nhà làm sao ngủ?

      Dù sao nương kia vẫn có tỉnh, Chử Vân Sơn nghĩ như vậy liền trở vào nhà. Giường bị nàng chiếm, trong nhà lại có ghế dài, Chử Vân Sơn biết làm sao, đành trải rơm mặt đất, cái chăn cũng như giường chỉ có cái, Chử Vân Sơn liền lấy áo da mùa đông che người, cứ như vậy trải qua đêm.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Vân Sơn tỉnh lại, ngủ mặt đất thoải mái, ngủ đến cả người đau nhức. lật người, cẩn thận lắng nghe, tựa như có chút thanh đúng cho lắm.

      Chợt ngồi dậy, Chử Vân Sơn vội vàng ngồi lên giường, nương kia thở hỗn hển, hơi thở có chút nóng từ trong miệng nàng ngừng phun ra, đem tay để lên trán nàng chút, Chử Vân Sơn thầm buồn, đáng chết, nàng ta sốt rồi!

      Sơn Tảo chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, giống như bị nướng bếp lò, xung quanh cũng rất nóng, khiến nàng khó chịu, nước…Nàng muốn uống nước, nàng rất khát, trong cổ họng là bỏng rát.

      Chử Vân Sơn chỉ cảm thấy môi nàng khẽ động, nhưng nghe thấy thanh gì, cúi sát đến gần khóe miệng của nàng, cố gắng lắng nghe, dường như có ý muốn uống nước, Chử Vân Sơn vội vàng cầm bình nước, đem nước ấm trong bình thổi nguội chút rồi từng chút từng chút đút cho nàng uống…khoảng khắc thời gian (15 phút), Sơn Tảo có vẻ bớt nóng hơn nhiều. Chử Vân Sơn lại vội vàng chạy vào bếp bắt đầu nấu nước.

      Cứ như vậy được, nàng ta cứ nóng như vậy, coi như chết đầu óc cũng hỏng mất, Chử Vân Sơn nhìn ngọn lửa cháy bếp lò, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên chút tính bướng bỉnh.

      Người là cứu, làm sao có thể để cho nàng ta chết dễ dàng như vậy!

      Nước sôi, Chử Vân Sơn đem toàn bộ vào, hòa thêm nước lạnh, Chử Vân Sơn khẽ cắn răng, vén chăn lên, đem toàn bộ y phục còn sót
      lại người Sơn Tảo cởi xuống. Sau đó dùng khăn ấm, lau người cho nàng thêm lần, cũng biết cách này có hiệu quả hay , nhưng cũng phải thử chút, thể cứ trơ mắt nhìn nàng phát sốt mà chết trước mắt mình!

      Cứ như vậy nấu nước lần lại lần, giày vò từ buổi sáng đến xế chiều, Chử Vân Sơn cứ lau chùi thân thể Sơn Tảo hết lần này đến lần khác, kỳ lạ là nhiệt độ người Sơn Tảo lại hạ dần xuống.

      Nhìn sắc mặt nàng còn đỏ bừng nữa, thân nhiệt cũng giảm xuống, lúc này Chử Vân Sơn mới thở dài, phát giác mình và Đại Mao ngày chưa ăn gì.

      Đại Mao biết điều, đem xương giấu trong ổ của mình ra gặm. Chử Vân Sơn đắp chăn cho Sơn Tảo xong, hôm nay vẫn phải ra ngoài chuẩn bị đồ, thể đem bản thân mình giày vò đến chết được.

      Đại Mao nhìn chiếc gùi lưng , lại cầm cung và dao găm, lập tức hưng phấn, kêu uông uông, Chử Vân Sơn sờ sờ đầu nó: “Mày ở nhà trông nương kia, ta ra ngoài kiếm chút đồ.”

      Đại Mao vẫn rất hưng phấn, NGAO…OO tiếng bổ nhào muốn chạy ra khỏi hàng rào tre, Chử Vân Sơn nghiêm mặt, chỉ vào phía trong nhà : “Đại Mao, trông nàng ấy, ta lập tức trở lại.”

      Đại Mao hiểu được chỉ thị này, nó là loại chó săn được Chử Vân Sơn đặc biệt huấn luyện, đối với việc phục tùng chủ nhân chính là ý tưởng thâm căn cố đế trong xương tủy, mặc dù tình nguyện, nhưng nó hiểu , chủ nhân muốn nó canh giữ nhà.

      Đại Mao NGAO…OOO NGAO…OOO nức nở nghẹn ngào hai tiếng, rủ đầu nằm ở cửa phòng, lười biếng chút tinh thần, hưng phấn mới rồi cũng biến mất.

      Chử Vân Sơn ra khỏi nhà, đóng luôn cánh cổng tre bảo vệ.

      Ngày hôm qua đến chợ, bởi vì phải mua nhiều đồ, đem đồ tích trữ trong nhà cũng mang theo bán, bánh thịt cũng ăn hết rồi, hôm nay nếu săn, và Đại Mao phải nhịn đói đến ngày mai.

      Lo lắng ở nhà, Chử Vân Sơn muốn tốc chiến tốc thắng, đến nhìn những chiếc bẫy gần xung quanh, trong bốn cái bẫy chỉ có 1 con thỏ hoang, Chử Vân Sơn đem thỏ hoang bỏ vào gùi, như này vẫn chưa đủ. Nếu có Đại Mao tốt, thả Đại Mao vòng bắt được thêm chút thỏ hoang hoặc gà rừng, bình thường vì đảm bảo an toàn Chử Vân Sơn muốn thả Đại Mao săn, sợ nó gặp phải gấu hoặc là bầy sói, như tình huống hôm nay, tình nguyện mất thêm chút thời gian cũng muốn thả Đại Mao đơn độc ra ngoài.

      Chử Vân Sơn quanh năm săn thú trong núi, đối với địa hình ở đây rất quen thuộc, biết nơi nào có gà rừng, nơi nào có động vật lớn, hơn nửa canh giờ, bắt được hai con gà rừng, ba con thỏ hoang, cộng thêm con thỏ hoang trong gùi, mặc dù thể xem là thu hoạch phong phú, nhưng thức ăn trong mấy ngày đến cùng cần phải lo nữa.

      Suy nghĩ chút, Chử Vân Sơn lại vòng vo vài vòng, tìm được thêm vài cọng rau dại núi, nhặt sạch, đem theo về.

      còn chưa đến gần nhà, Đại Mao cảnh giác dựng thẳng cổ lên, lỗ tai cũng dựng cao, Chử Vân Sơn kêu tiếng, “Đại Mao!”

      Đại Mao vụt đứng lên, vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi chạy đến cánh cổng bảo vệ nghênh đón , Chử Vân Sơn đặt gùi lên đống củi phía sau nhà bếp, lấy con gà rừng, cắt cổ nhổ lông, moi bỏ nội tạng, sau đó rửa sạch máu, băm mấy dao chia thành từng khối lớn, lại lấy thêm vài miếng sả cùng chút gừng dại ném vào trong nồi nước sôi liền đem chút rau dại bỏ vào nồi, sau khi hầm cách thủy lâu mới bỏ thêm chút muối, món gà hầm của Chử Vân Sơn hoàn thành.

      Sợ dạ dày Sơn Tảo tại thể chịu nổi quá nhiều chất béo, khi hầm cách thủy lược bỏ rất nhiều dầu, cho nên canh gà này có chút váng mỡ nào, khi múc canh lên, Chử Vân Sơn lại bỏ lớp dầu mỡ cuối cùng ở phía , chỉ lấy chút canh ở phía dưới, để nguội, mới bưng vào trong nhà.

      Chử Vân Sơn đỡ Sơn Tảo dậy để tựa vào người mình, sau đó từng muỗng từng muỗng canh đút vào, Sơn Tảo uống được nửa bát đút được nữa.

      Chử Vân Sơn đặt xuống, lại đem số dầu mỡ vớt được lúc trước rót vào trong nồi, chờ váng mỡ nóng lên, đem nửa con gà cho Đại Mao, bản thân mình ăn liền hai chén lớn canh thịt.

      Đại Mao uống canh, Chử Vân Sơn cũng uống ít, thịt được ăn sạch, còn dư lại nửa nồi canh gà, Chử Vân Sơn đem bỏ toàn bộ lớp mỡ phía , đậy nắp lại đặt lên đống củi.

      Buổi tối trước khi ngủ Chử Vân Sơn đem canh gà còn dư nấu thành súp, đút cho Sơn Tảo chút.

      có thuốc, cũng biết y thuật, chỉ có thể đem cái tốt nhất có thể bồi bổ thân thể mà có đút cho Sơn Tảo, Sơn Tảo có thể tốt lên hay , chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Trâu, tart_trung, hoadaoanh5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :