1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Accidental Wedding - Anne Gracie ( 24c+ kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : The accidental wedding
      Tác giả: Anne Gracie
      Dịch: luvnnadia
      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-t...edding/4613-the-accideltal-wedding-modau.html

      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.

      Số chương: 24 + phần kết

      Warning: 18+

      Giới thiệu:

      Khi Nash Renfrew tỉnh dậy trong giường của Maddy Woodford dễ thương, bị mất trí nhớ. Những ngày tiếp theo sau tai nạn, bị lôi cuốn bởi cái nhìn tươi sáng của về cuộc sống, cùng với những đêm giường , cùng với , nhưng trong sáng- dù ít hay nhiều. Khi trí nhớ của trở lại, Nash cầu chỉ thêm đêm nữa thôi trước khi . Nhưng đêm cũng là quá nhiều và nó tạo ra vụ bê bối mà còn lựa chọn nào khác là phải hỏi cưới .

      Với 5 đứa em mồ côi cùng cha khác mẹ để chăm sóc, Maddy cần bảo vệ của Nash và thể cưỡng lại hứa hẹn của niềm đam mê mà mong đợi trong vòng tay . Được sinh ra trong gia đình thượng lưu, nhưng lâm vào cảnh nghèo nàn, Maddy biết phải là người vợ có kế hoạch muốn có, nhưng là tất cả mọi thứ từng mơ ước.

      Nhưng đam mê thôi liệu có đủ? nhà ngoại giao thân quen với triều đại Nga Hoàng với các Hoàng tử và các Đại Công tước, còn chỉ là thôn quê chưa bao giờ đến vũ hội.

      Liệu tình -mới-tìm-thấy của họ có thể tồn tại, hay cuộc hôn nhân bất ngờ này phá hủy giấc mơ của nghiệp của ?
      Last edited: 13/8/14

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Mở đầu
      Bath, Quốc, năm 1819

      "Tìm người vợ phù hợp cho cháu?" của Ngài Nash Renfrew nhìn qua cái kính cầm tay của mình. Maude, Lady Gosforth, rất thích sử dụng kính cầm tay. Nó làm mắt bà lồi lên khủng khiếp và thường làm cho người đối diện lúng túng.

      Nash chưa bao giờ bị lúng túng. "Nếu có thể, Maude".

      Bà khụt khịt. "Từ những gì nghe , cháu có khó khăn trong việc tìm kiếm phụ nữ. Ngay cả ở St Petersburg."

      Nash khỏi chớp mắt. Làm quái nào mà bà ấy biết các hoạt động của ở St Petersburg khi bà thường trú ở Bath nhỉ? Nhưng những mối liên hệ của bà là huyền thoại. Đó là lý do mà nhờ bà giúp đỡ.

      đáp lạnh lùng, " hẳn thế."

      khịt mũi. " phải vậy à. Và cháu muốn sắp xếp vũ hội trong bốn tuần lễ? vũ hội-bắt đầu của mùa này?"

      "Nếu nó phải là nhiệm vụ quá sức, quý".

      "Quá sức? Dĩ nhiên là vậy rồi! Ta quá già để tổ chức thêm nữa những buổi dạ hội!" bà với nỗ lực để trông yếu ớt.

      "Cháu xin lỗi, Maude. Cháu thấy thế. Trông rất rạng ngời...Thôi được, cháu thuê ai đó vậy-"

      "Thuê ai đó? Cháu làm vậy chứ. Những kiện được tổ chức bởi những kẻ làm thuê" - bà với giọng ghê tởm - " được gì trừ tầm thường. cố gắng, bằng cách nào đó, để tìm ra năng lượng mà sắp xếp mọi thứ - và tìm cho cháu nàng phù hợp - nhưng cảnh báo cháu trước, Nash, với thông báo gấp rút như vầy khi mà đầu mùa lễ hội này các lời mời được đưa ra hết rồi, nó là cái tầm thường nhất, là như thế."

      "Cháu biết. Cháu xin lỗi." Nash lo lắng chuyện nó là cái gì trừ hoa lệ. thêm cách tình cờ, "Liệu cháu có thể thuyết phục gởi lời mời đến của Sa Hoàng, Bà đại công tước Anna Petrovna Romanova."

      Cái kính cầm tay rơi xuống. " của Sa Hoàng?"

      "Bà ấy đến Luân Đôn vài ngày trước vũ hội. Bà ấy biết ai ở Luân Đôn và cầu trợ giúp của cháu. Bà ấy quan tâm việc như vầy đâu." Bà đại công tước cũng là người thích giao du như của thích ồn ào.

      " bà đại công tước?" Maude ngồi dậy, mắt bà lấp lánh tham vọng. Bà kéo dài tiếng thở dài mệt mỏi. "Cháu làm rối tung rồi đấy, nhóc".

      "Cháu biết". làm ra vẻ sám hối. Với quý bà đại công tước của nước Nga, vũ hội này kiện của năm và của cũng biết thế.

      Nash xin nghỉ việc để trở lại nước vì hai lý do: để sở hữu thừa kế, và để tìm người vợ. Ngài đại sứ biết khó khăn thế nào để mời bà đại công tước già rời Luân Đôn để đến tham dự vũ hội của . biết những quý bà lớn tuổi độc đoán và khó tính thế nào. Nash biết điều đó từ đời đối phó với những bà lập dị và độc đoán, những bà tuyệt vời. trong số đó nhìn chăm chú qua kính cầm tay.

      "Vậy là từ đỉnh những vũ hội và những quý bà công tước, cháu mong đợi gạt lớp khí mỏng tìm thấy cho cháu người vợ?"

      " phải là bất kỳ người vợ nào. Mà là người thích hợp. Cháu muốn có cuộc hôn nhân tuyệt vời."

      bên chân mày nhướng lên. "Đương nhiên, cháu là Renfrew, sau tất cả. Đó là điều chúng ta làm. Nhưng định nghĩa của cháu về cuộc hôn nhân tuyệt vời là như thế nào?"

      Nash đưa ra những ý tưởng về chuyện này. Ngoài nguồn gốc sinh sản, có giáo dục, và trí thông minh, dâu của cần phải là người chỉ được sinh ra từ gia đình tốt, mà còn phải là người có giao du với giới thượng lưu. ấy nên có số hiểu biết về chính trị nhưng xúc động về "những lý do". ấy cần được đào tạo tốt trong việc quản lý những dịp lễ hội lớn và có mức độ nhất định của quyến rũ. hết, ấy phải là người kín đáo, tránh các tin đồn, và có khoan dung về lập dị của người khác. Về con cái, cần người thừa tự và thích thú với trẻ con lắm. Nếu vợ muốn có đứa, cho là để tâm.

      "Và nghĩ cháu mong đó người thừa kế xinh đẹp", Maude "chua" vào khi xong.

      Nash cho bà nụ cười sáng chói nhất của . "Được vậy tuyệt, quý".

      Bà dịu thấy . "Pshaw! Con trai!" Rồi bà nhìn vẻ quan tâm, với cái nhìn mà tất cả các đứa cháu của bà đều quen thuộc. " quan tâm đến việc kết hôn vì tình sao?"

      Nash nhướn mày hoài nghi. "Kết hôn vì tình ?"

      "Các em của cháu đều làm vậy và chúng đều rất hạnh phúc".

      "Gabriel và Harry lớn lên ở Alverleigh với ví dụ hàng ngày về tình vĩ đại của bố mẹ cháu," Nash chỉ ra. "Nếu chúng thấy, chúng vẫn là những người độc thân, như cháu và Marcus".

      "Gabriel và Harry được nuôi dưỡng bởi bà chồng tuyệt vời của cháu đền thờ bách thần mà đàn ông xếp hạng thấp hơn những chú chó và những chú ngựa cộng lại, và những chú gián chút xíu," ân cần chêm vào.

      "Bà ấy làm thế, tất nhiên, dòng dõi Renfrew tôn kính mà, để cân bằng những thứ khác chút."
      Nash nhún vai. "Ý cháu là, họ chưa bao giờ nhìn thấy những kết hợp tình có thể hủy diệt như thế nào. Hôn nhân của cháu liên minh được lên kế hoạch cách cẩn thận dựa những tham vọng được chia sẻ, phải những đam mê mù quáng."

      Bà khịt mũi lần nữa. " sắp xếp lạnh lùng".

      "Điều đó phù hợp với cháu cách hoàn hảo".

      "Nhưng phải đồng hành suốt đời mà có tình hay đam mê-"

      "Đam mê?" Nash cắt ngang lời bà. "Theo cả bố mẹ cháu, cả hai người họ suốt đời đều đam mê nhau. Và khi họ xé toạc nhau ra - và cả gia đình cháu - khỏi những trận ghen tuông cãi vã của họ, họ lượn lờ nhau như những con chó động đực". Nash kiếm chế cơn rùng mình. "Cháu thà ở trong... tảng băng hơn là sống như thế."

      "Cháu sai rồi, cậu bé thân mến, nhưng cố thay đổi suy nghĩ của cháu. Cháu có cái đầu cứng nhắc huyền thoại của những người đàn ông nhà Renfrew, sau tất cả. tìm cho cháu người hoàn hảo của cháu, nhưng đừng có mà trách nếu cháu rơi vào nhàm chán chỉ sau sáu tháng nhé."

      nhún vai thờ ơ. "Hôn nhân có nghĩa là để được giải trí."

      Bà lườm . "Nhưng, cậu bé thân mến, nó thế đấy. Hôn nhân cuộc phiêu lưu ngừng nghỉ."

      "Công việc của cháu cho cháu tất cả các chuyến phiêu lưu cháu muốn rồi. Nhưng theo những gì có lẽ điều cháu muốn cuộc hôn nhân tồi tệ."

      Maude rùng mình. "Đừng bao giờ đùa những điều như vậy," bà nghiêm khắc. "Đừng bao giờ!"

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 01
      Người đàn ông cưỡi ngựa xuất sườn núi, cái bóng đen như chống lại cả dãy những đám mây bạc nặng nề. đứng đó bất động trong hoặc hai giây, nhìn bao quát quang cảnh bên dưới, sau đó bắt đầu nước kiệu thong thả xuống đồi. Khi chuyển động, sấm chớp vần vũ cắt ngang bầu trời.

      "Như thể sắp tận thế ấy," Mandy Woodford nhận xét trước cửa ngôi nhà của . "Dù ta là ai nữa, chắc ta cũng biết làm thế nào để kiếm lối ra."

      Lizzie Brown nhìn theo cái nhìn của . " quý ông," phát , cài nút áo khoác.

      Maddy bật cười. "Sao bạn biết? Những người nông dân và các thương gia cũng có thể cưỡi những con ngựa tốt mà. Bạn biết ta à?"

      Lizzie cười toe toét và lắc đầu. "Chưa bao giờ nhìn thấy ta trước đây, nhưng ta cắt ngang địa hạt, phải vậy sao? Và đó là vùng đất tư nhân." nhún vai và đảo mắt. "Chỉ có quý ông mới làm thế. Người bình thường khinh suất xâm phạm vào. Người được phép vào rất hạn chế."

      "Mình cũng nghĩ thế."

      "Hướng về trang viên Fonthill hoặc Whitehorn, mình nghĩ vậy." Lizzie thêm vào với nụ cười toe toét, "Có thể ta xuyên qua luôn đến bên bạn. Bạn có thể đứng trong đường của ta đấy, . quý ông phải dừng lại. Bạn biết chứ, bạn cũng có thể bắt lấy cho mình ông chồng tốt, và giàu có."

      Maddy khịt mũi. "Với may mắn của mình, ta là loại người cưỡi ngựa thẳng qua mình mà thèm đến cái liếc mắt, và mình -"

      "Nằm trong đống bùn!" Lizzie hoàn thành, và cả hai phá ra cười. ", ta dừng lại, chắc chắn đấy, đặc biệt là khi bạn trông xinh đẹp với bộ tóc tuyệt đẹp của bạn." Lizzie nhìn tóc của Maddy với cái nhìn bình phẩm. "Mình làm việc tốt đó, mình nghĩ thế."

      Maddy đặt bàn tay lên mái tóc mới của mình. Lizzie dùng đầu của để tập luyện. "Bạn làm tốt lắm, Lizzie. Bạn làm người hầu cho quý bà xinh đẹp."

      "Mình cũng hy vọng thế, Miss Maddy. Mình phát ốm với những con bò sữa rồi. Và bạn người vợ đáng của quý ông nào đó, mình tin thế."

      "Miễn là họ nhận ra mình xu dính túi." Maddy cười. "Bên cạnh đó, mình tin người chồng muốn chuốc lấy phiền phức."

      Tiếng cười tắt khuôn mặt Lizzie. "Bạn đúng."

      Maddy bắn cho cái nhìn hối lỗi. "Ồ, Lizzie, mình xin lỗi. Mình có ý-" suy nghĩ. Lizzie kết hôn chỉ bốn tháng khi chồng cuỗm toàn bộ số tiền tiết kiệm của họ và bao giờ trở lại.

      Lizze quấn khăn quàng quanh đầu mình và bằng giọng cứng cỏi, "Đừng lo cho mình; bạn đúng. cái thòng lọng buộc cổ heo, hôn nhân là như vậy. Bạn bao giờ biết cái bạn có cho đến khi quá muộn. Rắc rối chính là chỗ đó, nhưng mà, giàu mà rắc rối, ừm, dù sao cũng dễ sống hơn."

      Maddy gật đầu đồng ý chiếu lệ. đồng ý. rắc rối giàu có là loại tồi tệ nhất. Và tránh nó là lý do Maddy ở đây, sống trong ngôi nhà xuống cấp. Nhưng Lizzie biết điều đó.
      ai biết cả. Maddy dám ra lời nào.

      "Mình về đây," Lizzie . "Cơn bão đến đây trong vài phút nữa. Hy vọng mình về tới nhà mà bị dìm chết. Cám ơn lần nữa nha, Miss Maddy. biết mình làm được gì nếu có bạn và những bài học của bạn. Bác Bill dù sao cũng rất tuyệt." nháy mắt. "Mình là vắt sữa tệ nhất mà ông ấy từng có, nhưng bạn thể đuổi người nhà, đúng ? Ông ấy tin rằng nếu bạn có thể dạy mình đủ để thoát khỏi bàn tay ông ấy, ông ấy dìm bạn trong sữa và bơ và kem và phó mát trong quãng đời còn lại của bạn đấy."

      Maddy bật cười. "Mình chỉ có thể giữ ông ta tới vậy thôi. Và đừng có gọi mình là Miss M-" Nhưng Lizzie chạy ra đến đường làng. Maddy lắc đầu. còn nhớ số lần bảo Lizzie chỉ gọi là Maddy thôi, nhưng Lizze chưa bao giờ làm thế, dù họ bằng tuổi nhau, 22 tuổi. Bạn là quý từ khi sinh ra, còn mình chỉ là nhà quê dốt nát. Ngoài ra, nếu mình muốn làm người hầu cho quý bà, tốt nhất là mình nên có thói quen thành kính trước , Lizzie thế.

      Maddy rùng mình. Cơn bão đến gần và có những cây giống con cần bảo dưỡng.
      Trong vài ngày qua, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Những chồi non bị đông lạnh cành cây, hoa thủy tiên vàng đầu mùa bị đóng băng, và tệ nhất là, sương giá rét buốt giết chết hơn phần ba số rau xuân yếu ớt của .

      lấy số vải lanh từ đống gỗ ở cửa sau và bắt đầu phủ lên những cây giống quý giá của mình, đặt nó nằm lưới mắt cáo của những cây chống hỗ trợ, bảo vệ những chồi non yếu ớt bên dưới.

      trồng những hạt giống đầu tiên của mình ở tuổi lên chín. Đó là mới lạ thú vị, những cây rau diếp đó được nuôi dưỡng đến khi lớn và là món quà đầy tự hào đem tặng bà mình, dạy đủ để nhận biết khác biệt giữa thiếu ăn và sống còn.

      Maddy mơ mộng về những khóm rau sau đó. Cũng như về những vị hoàng tử đẹp trai, về những vũ hội và những bộ váy áo xinh đẹp và về tình ...Những vị hoàng tử đẹp trai trong những giấc mơ của cũng chỉ đơn thuần là đẹp trai. còn những vũ hội; ừm, chúng cũng vậy, cũng thể nào, cho dù nếu có ai đó gởi lời mời đến , cũng có được chiếc áo xinh đẹp đến dự, có tiền cho bất cứ cái gì mới.
      Với bây giờ đó chỉ là người đàn ông đủ tốt. người nông dân hay là thương buôn cũng quan trọng, miễn là có thể thích và tôn trọng ta, và ta cũng tôn trọng . còn là đứa trẻ nữa và cuộc đời phải là công cụ của những giấc mơ, mà là trận chiến liên miên dứt.

      khom lưng kiểm tra lại bảo vệ những lớp thực vật mỏng manh. Những cây con này sống sót. Chúng phải thế. Gia đình của phụ thuộc vào chúng. Họ cũng sống sót. là vấn đề của việc chăm chỉ làm việc và sống thanh đạm.
      Và cả may mắn nữa. nhìn vào những đám mây đen vần vũ.
      Tiếng móng ngựa nện nhắc nhở người đàn ông cưỡi ngựa ở bên ngoài ngôi nhà của . ta thực quý ông. Mọi thứ từ ta công bố điều đó, từ con ngựa nòi thuần chủng tuyệt đẹp đến vẻ thanh lịch của ta, chiếc áo choàng tay màu da bò, đôi ủng cao, và chiếc nón làm bằng lông hải ly hợp thời trang. ta cưỡi ngựa dễ dàng, như thể được sinh ra từ lưng ngựa vậy.

      ta đến thăm ai? Ngài Jasper Brownrigg, chủ sở hữu của trang viên Whitethorn, qua đời cách đây ba tháng, và ngoài vị mục sư, chỉ có duy nhất quý ông trong huyện là điền chủ, và ta trông còn thanh lịch hơn cả quý ông đó nữa - khác biệt thấy , biết cha khẳng định như thế. người quá coi trọng địa vị xã hội đến đáng sợ, người cha quá cố của .
      Và cái vẻ bề ngoài trông ra dáng thanh nhã của cha đưa tất cả chúng ta đến đâu, Papa, trầm ngâm cay đắng. Đến vài cái giường cũ, đến vài cây mầm, và vắt sữa với tham vọng là tất cả những thứ đó đứng giữa những đứa con của cha và những cơn đói khát.
      Và giữa Maddy với Fyfied Place.

      Con ngựa vượt qua con mương rộng trong bước tiến của nó, sau đó hướng đến dãy tường dài, thấp. Dãy tường này trải dài hàng dặm, lên xuống với trồi lên và lún xuống của khu đất, phần biên giới gián đoạn màu xám bắt ngang qua cảnh quan.

      Việc bảo trì bất động sản bị chểnh mảng kể từ khi Ngài Jasper Brownrigg trở nên già yếu, các mảng đá bị tróc ra và được thay thế. Người cưỡi ngựa khẽ xoay góc con ngựa của hướng tới phần của bức tường nơi mà vài viên đá đầu tường bị bật ra. Thoạt nhìn, nó trông như nơi hoàn hảo để nhảy, nhưng- ", phải ở đó!" hét lên. "Đường trượt bùn của các cậu bé-" Lời của bị thổi bay theo gió.

      Dưới ánh mắt kinh hoàng của , con ngựa dẫm lên bề mặt trơn trượt của bùn khi bắp chân sau mạnh mẽ của nó chụm lại để làm cú nhảy vọt qua bức tường.

      Nó bị trượt. Móng guốc của nó quơ quào điên cuồng tìm chỗ bám, và thất bại. Con ngựa ngã. Người cưỡi nó bay vèo qua trung và va mạnh vào bức tường.

      Trong im lặng bị sốc đột ngột sau đó, thế giới dường như đứng im. Sau đó con ngựa bật dậy, khịt mũi, lắc mình, và chạy tiếp, có vẻ nó bị thương.
      Đống màu đen dưới chân tường cử động.

      Maddy nhấc chân và chạy trước khi biết điều đó, giật mạnh cánh cổng cứng cũ với dễ dàng trong lúc cấp bách. Người lạ nằm trong bùn, nửa vắt mặt đá cứng của bức tường. Đầu góc nguy hiểm. ta nằm ở thế báo điềm gở.

      Maddy trượt hai ngón tay vào bên trong cổ áo lông của ta, giữa làn vải của áo sơ mi tốt và làn da ấm. nhắm mắt lại, tập trung mọi giác quan lên đầu hai ngón tay.
      có gì. đập. chuyển động.
      nhớ lại những lời của mình về người đàn ông này trước đó.
      ! ta thể chết! Xin Chúa!
      vuốt mái tóc đen lòa xòa vầng trán xanh xao của ta, và... cảm thấy gì.
      Dĩ nhiên! căng thẳng, gió lạnh thúc đấy tất cả các cảm giác ra khỏi các ngón tay của . cọ xát các ngón tay giá lạnh của mình cho đến khi chúng nóng lên, sau đó trượt chúng trở lại vào bên trong áo sơ mi của ta, cầu nguyện cho mạch đập.
      Và hít thở lần nữa.
      Máu từ đầu ta dính vào các ngón tay của . muốn nhìn thấy người khác chết...
      " chết," Maddy hét lên với người đàn ông. " có nghe thấy tôi ? Tôi để điều đó xảy ra!"

      ta đẩy tay , cử động đầu và chân. Đó là dấu hiệu tốt. ta thể di chuyển như thế với cột sống bị gãy.

      gấp cái tạp dề của mình lại thành miếng đệm lót, vuốt thẳng mép, trượt nó dưới đầu ta, và dùng các dây tạp dề buột chặt lại. kiểm tra cơ thể ta xem có bị thương và tìm thấy vết bùn của móng ngựa bề mặt bóng của đôi ủng đen cao của ta: con ngựa giẫm vào mắt cá chân của chủ nó.

      Cái gì đó quất vào má . Mưa tuyết. "Chúng ta cần phải vào trong nhà," Maddy với , như thể có thể nghe thấy. Nhưng bằng cách nào? móc hai tay vào dưới nách của người đàn ông. ", hai, ba". ráng sức kéo lên.
      Với lượng bùn như thế, đáng lẽ ta có thể được kéo dễ dàng, nhưng ta là người đàn ông to lớn, trông gầy nhưng cao, và nặng hơn mong đợi. Và quần áo bị nhúng bùn càng trở nên nặng hơn theo từng phút. Sau vài phút kéo lê, nhích được ta vài inches. " vô vọng," . " nặng quá đấy".

      "Xe cút kít," bất ngờ nghĩ ra và chạy đến lấy nó. Nó cũ, nặng, với bánh xe xiên xẹo, nhưng nó hoạt động được và đó là tất cả những gì có được.
      Làm thế nào để đưa được ta vào nó? cố gắng nâng ta lên, nhưng chẳng được gì dù có cố gắng thế nào - đầu tiên là vai, rồi thử đến chân, kéo rồi kéo - ta chỉ đơn giản là quá nặng.

      "Chết tiệt!" thốt lên khi nỗ lực của cuối cùng làm cả hai người đều nhào vô bùn cả với cái xe cút kít lật ngược. Băng chích vào da . ý tưởng lóe lên. đẩy ta vào trong xe cút kít, bên thành xe nghiêng xuống đống bùn, kiếm ít dây thừng và buộc cơ thể hôn mê của ta vào xe.
      Sử dụng các cột chống đỡ từ dây phơi quần áo và tảng đá lớn, bẫy cái xe cút kít hướng lên, dùng hết sức của mình. Với cái lắc lư, chiếc xe bật lên, người đàn ông nằm an toàn bên trong.

      Cơ bắp của như bị đốt cháy khi kéo xe cút kít về phía ngôi nhà mình. lo cho cái sàn nhà sạch của mình và dấu vết bùn bẩn. Ngôi nhà rất ; tầng trệt chỉ có phòng lớn, với lò sưởi và cái bàn, và trong góc nhà là cái giường lớn thụt vào phía trong hốc tường, nó được xây dựng vào lúc nào đó trong quá khứ cho người bà bệnh tật. Bây giờ nó là giường của Maddy, và bản năng đầu tiên của là muốn đẩy người đàn ông thẳng vào đó. Nhưng ta ướt nhẹp, chảy máu và đầy bùn.

      đẩy lùi bộ đồ giường (gồm chăn, gối, tấm trải...) ra và phủ lên nửa giường gần nhất tấm trải vải dầu cũ. Nó bảo vệ bộ đồ giường của .
      kéo xe đến gần hơn chiếc giường, tháo dây buộc ta ra, luồn tay xuống nách ta, và kéo. Cái xe cút kít nghiêng và cuối cùng nằm dài giường trong đống bùn và nước rơi rãi, còn đầu của người lạ tì vào ngực .

      "Nào, giờ ít nhất cũng thoát được cơn mưa," thầm, vuốt mái tóc đen, dày từ cái trán như thạch cao mịn của . Vẫn im lặng và đẹp như bức tượng của vị tổng lãnh thiên thần, chỉ có thể cho thở. Còn sống nhưng lạnh, quá lạnh. "Chúng ta làm ấm lên," với ta. lách người ra khỏi và nhè đặt đầu xuống.

      nhuốm lò sưởi, đặt ấm đun nước lên lò, và đặt mấy cục gạch để làm nóng. Với miếng vải sạch và chút nước nóng, lau khuôn mặt . Và nhìn chằm chằm.
      Bên dưới lớp bùn bắn tung tóe và máu, khuôn mặt của ta thanh lịch. Vẻ mộc mạc, chân phương. khuôn mặt ấn tượng, mang vẻ đẹp nam tính. Hàng lông mi đen trải rộng làn da nhợt nhạt. Miệng như được trạm trổ bởi bậc thầy, cằm rắn chắc và vuông vức và lởm chởm râu được cạo.

      lẽ ra nên nhìn chằm chằm như thế. Vẻ đẹp của ta được sử dụng cho bất kỳ ai nếu ta chết, nhắc nhở mình.

      "Giờ phải cởi bộ đồ ướt ra khỏi ."

      kéo đôi găng tay bằng da tốt ra. Bàn tay ta với những ngón dài và tao nhã, móng tay sạch và được chăm sóc tốt. Chắc chắn bàn tay của quý ông, nghĩ với cái nhìn tội nghiệp cho bàn tay của chính mình xù xì vì làm việc.

      cởi áo ghi lê, sau đó tới áo sơ mi và áo lót của ra. Có những vết thâm tím mới thân , nhưng có gì nghiêm trọng. Miệng khô lại khi với tay lấy chiếc khăn để lau . Thân thể đàn ông còn gì bí với kể từ sau tai nạn của Papa, để lại hai cậu nhóc để tắm rửa và mặc quần áo, nhưng điều này là khác biệt. Rất khác biệt.
      Papa già và da thịt của ông cũng nhăn nheo, cơ bắp teo tóp, còn da các cậu nhóc như những chú thỏ con vặn vẹo trong bồn tắm, gầy nhom nhưng vẫn mềm mại sắc hồng trẻ con.
      Còn đây là người đàn ông, trẻ khỏe và trong thời kỳ khỏe mạnh nhất.
      Mùi của Papa là mùi chua của người đàn ông lớn tuổi, của phấn thơm, và mùi hăng của thuốc mỡ dùng để chà vào lưng và chân của ông cho những cơn đau. Các cậu bé có mùi của...những cậu bé và xà phòng. Người đàn ông giường của có mùi của nước cạo râu, của nước hoa, mùi ngựa, mùi len ướt và...cái gì đó khác nữa. hít vào nhưng thể nhận ra nó - cái gì đó mơ hồ, mùi xạ của đàn ông. Đáng lẽ nó phải làm khó chịu. Thay vào đó thấy nó...hấp dẫn.

      hít vào lần nữa khi lau khuôn ngực rộng, làn da rắn chắc, cơ bắp căng cứng của , chà mạnh vào nó với khăn thô để làm cho máu trong di chuyển. Mùi hương của sâu lắng trong nhận thức của . kéo chăn lên và quấn nó quanh .

      Giờ đến quần ống chẽn và đôi bốt.
      Đôi bốt là vấn đề lớn nhất. Nếu chân hay mắt cá chân của bị vỡ, việc kéo mạnh đôi bốt ra có thể làm trầm trọng thêm chấn thương.
      Người ta cắt đôi bốt của Papa ra bằng dao cạo. thể nghĩ kỹ thêm nữa. Những ngày này phải lo lắng rất nhiều về chi phí cho các thứ, và những đôi bốt này đều rất đẹp và rất đắt.
      "Nhưng phải thực thôi", kiên quyết với khi với tới lấy con dao cạo của Papa. vui vì mang nó theo với họ. Đó là con dao sắc bén hơn bất kỳ cái nào.

      Trong cái cau mày tập trung, cắt đôi bốt ra khỏi , nhàng gỡ nó ra, và cởi đôi vớ len. Mắt cá chân bị sưng lên và lên màu. thể biết là nó bị vỡ hay chưa. Với vết thương vùng đầu, chắc phải kiếm bác sĩ cho . lạy trời là ta có tiền để trả, vì chắc chắn là có.

      "Giờ tới cái quần ống chẽn này," với . "Tôi đánh giá cao nếu chọn thời điểm này mà tỉnh lại đấy." liếc nhìn khuôn mặt vẫn bất động của . quá nhiều cho cái nhấp nháy?
      cố gắng làm nhanh và đơn giản khi tháo gỡ các nút của cái quần ống chẽn của . cọ rửa cho các cậu nhóc trong bồn tấm, vì vậy hình thể khỏa thân của nam giới trưởng thành chắc cũng có gì khác biệt, chắc chắn vậy.
      Ngoài ra, mặc dù thừa nhận với linh hồn sống, tò mò biết người đàn ông, người đàn ông trẻ tuổi sung sức trông như thế nào.
      Đó là mặt Pháp của , biết; cái mặt này của luôn làm rắc rối. Papa và gia đình phía ông đều e dè và kín đáo hơn nhiều so với Mama và Grand-mère (bà). Hầu như khắt khe.
      cần biết Papa bệnh như thế nào, ông ấy cứ khăng khăng bắt người hầu của mình, Bates, thực các nhiệm vụ riêng tư hơn. Bates tội nghiệp. ghét nhiệm vụ này, nhưng Papa phải là người muốn trái ý. Dù cơ thể ông ấy có yếu ớt như thế nào, ý chí của ông vẫn mạnh mẽ.

      Cái quần ống túm bằng da hoẵng lạnh và ẩm ướt bám chặt vào cơ thể người lạ khi kéo nó khỏi vùng bụng phẳng lì của ta, kéo theo cái quần đùi bằng cotton ta mặc phía dưới, dưới là đường lông đen hình mũi tên tới hàng ta.
      Đó là nổ lực lớn, nhưng khi nó qua hông ta, có thể kéo tất cả xuống phía dưới. thả chúng xuống sàn, nhặt cái khăn lên, và...nhìn chằm chằm.
      nuốt vào. ta là người xa lạ. phải quay , tôn trọng riêng tư của người đàn ông tội nghiệp này trong khi ta bất tỉnh và cần giúp đỡ.
      thể. Người đàn ông trần truồng đầu tiên của .
      Tò mò với vật nam tính của ta, nằm đó trong cái ổ của những sợi lông quăn đen, màu hồng nhạt, và trông khá mềm. giống lắm những mô tả mà từng nghe. hơn mong đợi. Đàn ông luôn phóng đại.

      liếc nhìn khuôn mặt ta và sốc khi nhận ra mắt ta mở và nhìn . Nhìn nhìn a-
      " tỉnh!" kêu lên, vội vàng ném khăn lên . " cảm thấy thế nào?" Đôi má nóng lên, nhưng xin lỗi. phải cởi quần áo ướt của vì muốn tốt cho thôi.

      Trong lúc, ta trả lời. Mắt cũng chớp. Chúng rất xanh. nghĩ là mình từng nhìn thấy đôi mắt xanh như thế này trước đây.

      " bị té và bị chấn thương đầu. được ?"

      ta cố gì đó, cố gắng ngồi dậy, nhưng trước khi có thể tiếp cận để giúp đỡ, ngã trở lại gối với tiếng rên và mắt nhắm nghiền lại.

      "Đừng ngủ. là ai?" lắc ta bằng cánh tay. trả lời.

      ta vẫn còn sống, ít nhất là vậy, và có thể cử động. Đó là điều có ý nghĩa.

      nhanh chóng lau khô phần còn lại cơ thể ta, cố nghĩ tới việc làm thế nào đó mà ta bắt gặp nhìn vào chỗ riêng tư của ta. bối rối, vâng, nhưng xấu hổ, tự nhủ. ta bị thương, bị buộc phải nhìn.
      Đúng vậy, để chắc chắn rằng bị tổn hại cái gì, giọng bên trong bình luận. lờ nó . xong việc lau khô , và biết phải làm gì với cái mắt cá chân , rồi dựng thẳng và lau nó nhàng với khăn sạch. Sau đó cẩn thận lăn ta vào nửa phần giường khô sạch và tấn các bộ đồ giường xung quanh .

      Dùng các kẹp gắp, kéo những viên gạch nóng từ lò sưởi, bọc chúng lại, và đặt gần với cơ thể . Đó là việc quan trọng để giữ cho cơ quan nội tạng của được ấm áp, và những viên gạch này ngăn lăn ra khỏi giường.

      kiểm tra lại cái tạp dề vẫn buộc quanh vết thương đầu . có dấu hiệu có máu mới.
      Mặc dù ở gần lò sưởi, nhưng vẫn run rẩy. nên thay đồ trước khi chăm sóc vết thương đầu ta, nếu bị cảm lạnh mất.

      liếc nhìn vị khách vô thức của . có chỗ cho riêng tư ở đây. nên thay quần áo ở lầu, nhưng đó rất lạnh. Bọn trẻ mặc và cởi đồ trước lò sưởi tất cả thời gian, và chỉ ngủ khi làm ấm giường chúng với những viên gạch nóng.
      ngập ngừng. Hơi thở ta ổn định, mắt cũng ko có nhiều cử động. liều vậy.
      Giữ lưng quay về phía như kín đáo, lột quần áo ướt ra, lau khô da thịt lạnh lẽo của mình, và nhanh chóng mặt quần áo mới, sạch vào.

      Khi quay lại, mắt người lạ vẫn nhắm. Có cái nhìn tự nguyện nào hay ta nhìn ? thể biết được. Lỗi của nếu . có thể thay đồ lầu mà. Với lại, cũng nhìn rồi mà, phải vậy sao? Có qua có lại mà, tự nhủ. Dù vậy, đôi má vẫn đỏ bừng và hy vọng mình nhầm.

      Giờ đến vết thương ở đầu. "Điều này được dễ dàng," với . "Nó ở ví trí hiểm hóc."
      tập hợp tất cả những gì nghĩ là mình có thể cần và để nó giường. Sau đó trèo lên giường, kéo ta vào vị trí ngồi, và trượt ra đằng sau . Giữ giữa hai đầu gối của , để ngã về bên , cho đến khi má tựa vào trước ngực .
      " lịch , tôi biết," thầm khi với tới lọ mật ong, "nhưng biết và tôi cũng kể, và ngoài ra, đó là cách duy nhất để chăm sóc cho vết thương khó chịu của ."

      Tóc bết bùn và máu. rửa phần tệ nhất , sau đó cẩn thận cắt tất cả tóc xung quanh vết thương. Nó trông bẩn và lởm chởm, máu vẫn rỉ ra từ nó nhưng nghĩ là nó cần phải khâu lại. Cảm ơn Chúa, ghét nhìn thấy da thịt với cây kim khâu, để mình phải làm việc đó. rửa sạch vết thương với nước muối nóng - nóng vừa đủ - làm hết sức mình để đảm bảo gì còn lại trong vết thương có thể gây ra mưng mủ.
      Nếu bác sĩ ở đây, ông ta khử trùng nó với bột basilicum, nhưng có thứ gì như thế. nghe mạng nhện rất tốt cho việc cầm máu, nhưng mấy con nhện làm thấy khiếp và có nhện trong nhà này. Tất cả có là mật ong. Mật ong tốt cho các vết bỏng và các vết cắt , và đó là thứ có rất nhiều. nhàng bắt đầu bôi mật ong lên vết thương.

      Cảm giác bộ ngực phụ nữ.
      Cơ thể giống như băng. Mà cũng giống như lửa. rung lên từ đầu tới chân. cố cử động.
      "Đừng cử động." Giọng dịu dàng. Bộ ngực. Phụ nữ.
      cố mở mắt. Cơn đau như xé thành từng mảnh.
      Buồn nôn.
      "Im nào." Những ngón tay mát lạnh ép ta xuống thứ gì đó ấm và mềm.
      Chắc chắn đó là bộ ngực. Của ai?
      bàn tay mát lạnh khum má , giữ lại ngực. "Tôi cần chăm sóc vết thương đầu ." Giọng mềm mại, nhàng. Thấp.

      tuyệt vời trong phụ nữ, hoàn thành đánh giá trong đầu mình. tiếng cười châm biếm trong . kiềm nén cơn đau. Ngu ngốc. cố cử động lần nữa. Đau khủng khiếp.
      Vết thương đầu? Có phải chết?
      Nếu vậy chắc là đường tới đó, mặt chôn vùi trong bộ ngực phụ nữ thơm dịu, những ngón tay nhàng xoa dịu , giọng êm dịu thầm .

      Bộ ngực này, những ngón tay này, giọng này.
      Chúng thuộc về ai nhỉ.
      cảm thấy chuyển động của ấy. đau đớn đâm xuyên qua , buồn nôn, rồi...bóng tối...

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 02
      "Maddy, Maddy, chúng em tìm thấy con ngựa nè!" Cửa ngôi nhà mở bay ra và Henry đứa em trai 8 tuổi cùng cha khác mẹ của vội vã bước vào trong, theo đó là John, trai cậu, lớn hơn 3 tuổi.

      " con ngựa nòi tuyệt đẹp, Maddy, con ngựa giống," John với . " con ngựa có những khuỷu chân và đôi vai mạnh nhất. Em cá là nó có thể nhảy qua bất cứ thứ gì-"

      "Chúng em bắt được nó!" Henry hào hứng cắt ngang.

      " bắt được nó," John sửa lại.

      "Vâng, nhưng có em giúp đỡ. thể nào làm được nếu có em, biết là mà!"

      John quay lại Maddy. "Em có trái táo trong túi và nó lấy nó như con cừu."

      "Em cũng cho nó ăn nữa. Em cho nó ít cỏ," Henry bảo với . "Và sau đó em dẫn nó đến chỗ mục sư - ừm, chúng cháu có thể giữ con ngựa ở đâu? Và mục sư trả lời rằng ông ấy quan tâm. Em xin lỗi vì chúng em về trễ ạ, nhưng con ngựa này bị ướt và vì thế em phải tháo yên ngựa ra và lau khô nó-"

      "Tụi em cùng lau khô nó," Henry .

      "Suỵt, suỵt, đừng có ồn," , bật cười. "Vậy còn các chị em của tụi em đâu rồi?"

      " về ạ," John cách phỏng chừng, có vẻ như áy náy. "Họ ở đằng sau tụi em khi tụi em rời ." Như người đàn ông của gia đình, thậm chí cả khi chị Jane 12 tuổi có lớn hơn cậu, cậu cũng nghĩ là mình phải hộ tống cho các chị em của mình. "Nhưng bọn họ chậm quá, Maddy, và nhặng xị về con đường đầy bùn và những đôi giày của họ còn em muốn kể về con ngựa này thôi."

      Đôi môi của Maddy co giật. "Chị biết, em , và họ cũng thích thú gì lắm với mấy con ngựa. Giờ chị cũng có bất ngờ đây, nhưng-à, các đây rồi." Jane, Susan và Lucy bước vào.

      "Xin lỗi vì chúng em về trễ ạ, chị Maddy," Jane, lớn tuổi nhất, vừa vừa mở khăn choàng cho Lucy bé . "Mưa làm chậm trễ tụi em, và khi mấy đứa con trai tìm thấy con ngựa, chúng bắt lấy nó rồi dẫn nó trả cho mục sư và nhặng xị về nó, còn con đường nữa-"

      "Ổn rồi, Jane quý," Maddy đảm bảo với bé bằng cái ôm. Jane 12 tuổi, vì lớn nhất trong đám trẻ nên buộc mình nhận trách nhiệm rất nghiêm túc. ràng bé bị tác động nhiều nhất bởi thay đổi hoàn cảnh của họ; vì có ai khác giúp đỡ, Maddy còn lựa chọn nào khác là phải dựa vào Jane nhiều hơn là muốn.
      ghét phải làm việc đó. biết như thế nào khi thời thơ ấu bị nhận chìm bởi trách nhiệm. muốn đến tuyệt vọng để làm cho Jane trở thành đứa trẻ vô tư lần nữa nhưng thể xoay sở được. Chưa thôi, nhắc nhở chính mình.

      "Các cậu bé phải là những người duy nhất có bất ngờ ngày hôm nay," bảo với lũ trẻ. "Các em tìm thấy con ngựa. Còn chị tìm thấy người cưỡi nó."

      Lập tức các câu hỏi nhao nhao.
      "Suỵt, suỵt, các em phải im lặng và đừng làm phiền ấy."
      "Nhưng ấy ở đâu ạ?" Susan hỏi, nhìn xung quanh.
      " giường đằng kia. ấy bị thương nặng."
      "Chúng em có thể gặp ấy được ạ?"
      "Được, nhưng mà các em phải giữ yên lặng đấy. Người đàn ông tội nghiệp đó bị thương ở đầu rất nặng và tiếng ồn ào làm ấy đau đớn."

      Bọn trẻ trang nghiêm đầu ngón chân đến chiếc giường, và Maddy kéo tấm rèm màu đỏ nhạt màu bao phủ góc giường, mở tầm nhìn bên giường, như thể bảo vệ người nằm đó khỏi những cơn đau.

      " ấy bị thương như thế nào ạ?" Jane thầm.
      "Đó là tai nạn."
      "Tại sao ấy nằm giường chị, Maddy?" Lucy hỏi.
      "Shh. Chúng ta phải khẽ thôi bởi ấy rất mệt," Maddy bảo bé. "Và đó là lý do tại sao ấy nằm giường chị."
      "Nhưng chị ngủ ở đâu ạ?" Lucy tiếp tục trong giọng có chút khô khốc mà bé tưởng là mềm mại.
      "Chúng ta về chuyện đó sau," Maddy , cũng tự hỏi về chuyện này
      " ấy trông đẹp," Susan 8 tuổi trong tiếng thầm to.
      "Có phải ấy là hoàng tử?" Lucy thầm khàn khàn. " ấy trông giống như là hoàng tử."
      "Chị chắc con ngựa đó là của ấy ạ?" John có vẻ thất vọng. nghi ngờ gì cậu bé nghĩ rằng con ngựa do người tìm thấy nó nuôi dưỡng.
      "Chắc, chị nhìn thấy ấy ngã và con ngựa chạy ."
      " ấy ngã ngựa sao?" John cong môi .
      "Ai cũng phải vài lần ngã ngựa," nhắc cậu. "Và lý do người đàn ông này ngã là do con ngựa của ấy trượt đường bùn mà số cậu bé làm."
      "Ồ." John và Henry trao đổi nhau cái nhìn tội lỗi.
      "Nào, thay vì "ồ", các em hãy chạy kiếm bác sĩ ."
      "Giờ ạ?" John tươi tỉnh.
      "Ừ. Nhưng các em phải ăn cái gì trước . Chị có làm ít súp-"
      "Em ăn rồi ạ," John .
      "Em cũng vậy. Xúc xích và khoai tây nghiền! Và cả bánh pudding nữa ạ!" Henry hân hoan thêm vào.
      "Mrs. Matheson cho tất cả chúng em bữa tối rồi, chị Maddy," Jane với vẻ xin lỗi. bé, duy nhất trong đám trẻ, cảm nhận được Maddy cảm thấy thế nào về việc nhận những từ thiện từ các người hàng xóm tốt bụng. ai trong số họ khá giả cả.

      Nhưng Maddy muốn đứa trẻ ấy phải chất chứa thêm gánh nặng lên nhận thức của mình. "Xúc xích à? thú vị," nồng nhiệt. Đó có thể là từ thiện, nhưng Maddy cũng biết rằng cho dù có giàu có nữa, người vợ vị mục sư ấy cũng vẫn cho những đứa trẻ ăn. Bà ấy là người mẹ tinh thần có con của riêng mình.
      Ngoài ra, Maddy cảm thấy vô ơn, chỉ là thoải mái để nhận khi có quá ít để cho trở lại.

      "Nếu các em ăn rồi, chị muốn các em trở lại nhà của mục sư và nhờ ông ấy gởi đến bác sĩ. , quá xa cho em để thẳng đến nhà bác sĩ, John à. Lúc em tới nơi trời tối rồi. Chỉ với Mục sư và ông ấy gởi ai đó trong xe ngựa.

      "Jenkins," Henry . "Ông ấy gởi Jenkins."
      "Ừ, vì vậy chỉ cho mục sư biết để chuyển lời cầu tới bác sĩ và về thẳng nhà."
      John do dự. "Em có thể cho con ngựa quả táo khác ạ? Trái nào đó héo rồi ấy ạ?"
      Maddy đảo mắt. "Được rồi, nhưng chỉ thôi đấy." thường dùng mấy trái táo héo để làm bánh nướng.
      "Em cũng muốn ," Henry tuyên bố. Cậu đưa mắt nhìn vẻ hy vọng.
      "Chị luôn hai cái đầu tốt hơn mà."
      cười toe và vò tóc cậu. "Vậy ," thừa nhận. "Nhưng phải về thẳng nhà ngay sau đó."

      cho các em ngủ sớm tối đó. Chúng bị cuốn hút bởi người lạ nằm giường, và đó là tất cả điều có thể làm để giữ chúng thôi kiểm tra ta cứ mỗi 3 phút. Chúng nhón gót quanh nhà và khàn khàn, kiểu thầm phóng đại, nhưng chắc là có bất kỳ đứa nào trong số chúng bí mật để đánh thức ta dậy.

      Vị bác sĩ đến, kiểm tra vết thương đầu người đàn ông, và khen xử lý nó tuyệt vời. Ông cũng dùng bột basilicum nhưng phản đối chuyện dùng mật ong như là thuốc mỡ chữa trị.

      "Hồi trước nó cũng hay được dùng," ông . "Về cái mắt cá chân, tất cả đều sưng lên như thế, tôi chắc là nó có bị vỡ hay chỉ bong gân. Cứ buộc nó lại. Chúng ta biết nhiều hơn khi ta tỉnh dậy."

      " ấy tỉnh chứ ạ?" lo ta có thể mất trí nhớ. Nó xảy ra, biết.

      Vị bác sĩ nhún vai. " khó để với vết thương ở đầu. Dù trong bất kỳ trường hợp nào ấy cũng được di chuyển cho đến khi ấy tự làm được, và vì vậy tôi chuyện với Mục sư." Ông nhìn thấy cái nhìn ngạc nhiên của và giải thích. "Ngài ấy hài lòng với chuyện ấy ở lại đây. ta trông xứng với cái hành lý của ta."

      "Hành lý của ấy?"

      Vị bác sĩ giải thích. "Ông ấy kiểm tra cái hòm gắn con ngựa - trong việc tìm kiếm danh tính của người chủ sở hữu nó, hiểu chứ. Mọi thứ đều được làm với chất lượng tốt nhất, cho thấy người thanh niên này là quý ông, và tôi cũng đồng tình. Nhưng có giấy tờ hay bất kỳ đầu mối nào về danh tính của ta. Ngài ấy, tuy nhiên, bị sốc bởi việc thiếu món đồ, thứ mà ông ấy cho rằng tiết lộ tính cách của người đàn ông này."

      "Món đồ? Maddy hỏi, thích thú. "Món bị thiếu là gì?"

      " cái áo ngủ," vị bác sĩ đáp khô khan. "Theo Mục sư Matheson, quý ông trẻ tuổi mà du lịch đem theo cái áo ngủ là kẻ phóng túng." Bác sĩ khịt mũi. "Nhưng tôi có thể hiểu quan điểm của ông ấy. chưa chồng, như chẳng hạn, nên để cho người đàn ông danh tính trú ngụ trong nhà mình, mà có người kèm. Tuy nhiên, quan điểm của người thầy thuốc việc di chuyển bạn này bây giờ gây nguy hiểm cho hồi phục của ta. Tốt nhất là chờ cho đến khi ta có ý thức và có thể ngồi dậy được bằng chính sức mạnh của mình."

      "Tôi ổn thôi", Maddy đảm bảo với ông. "Về việc người kèm"- làm điệu bộ tới mấy đứa trẻ-"Tôi có 5 người. Tôi lo lắng về chuyện đó".

      Vị bác sĩ gật đầu. "Đừng nghĩ đứng đắn. làm rất tốt. Nếu bạn này sống, ta phải cảm ơn vì mạng sống của ta.""Maddy, Maddy, chúng em tìm thấy con ngựa nè!" Cửa ngôi nhà mở bay ra và Henry đứa em trai 8 tuổi cùng cha khác mẹ của vội vã bước vào trong, theo đó là John, trai cậu, lớn hơn 3 tuổi.

      " con ngựa nòi tuyệt đẹp, Maddy, con ngựa giống," John với . " con ngựa có những khuỷu chân và đôi vai mạnh nhất. Em cá là nó có thể nhảy qua bất cứ thứ gì-"

      "Chúng em bắt được nó!" Henry hào hứng cắt ngang.

      " bắt được nó," John sửa lại.

      "Vâng, nhưng có em giúp đỡ. thể nào làm được nếu có em, biết là mà!"

      John quay lại Maddy. "Em có trái táo trong túi và nó lấy nó như con cừu."

      "Em cũng cho nó ăn nữa. Em cho nó ít cỏ," Henry bảo với . "Và sau đó em dẫn nó đến chỗ mục sư - ừm, chúng cháu có thể giữ con ngựa ở đâu? Và mục sư trả lời rằng ông ấy quan tâm. Em xin lỗi vì chúng em về trễ ạ, nhưng con ngựa này bị ướt và vì thế em phải tháo yên ngựa ra và lau khô nó-"

      "Tụi em cùng lau khô nó," Henry .

      "Suỵt, suỵt, đừng có ồn," , bật cười. "Vậy còn các chị em của tụi em đâu rồi?"

      " về ạ," John cách phỏng chừng, có vẻ như áy náy. "Họ ở đằng sau tụi em khi tụi em rời ." Như người đàn ông của gia đình, thậm chí cả khi chị Jane 12 tuổi có lớn hơn cậu, cậu cũng nghĩ là mình phải hộ tống cho các chị em của mình. "Nhưng bọn họ chậm quá, Maddy, và nhặng xị về con đường đầy bùn và những đôi giày của họ còn em muốn kể về con ngựa này thôi."

      Đôi môi của Maddy co giật. "Chị biết, em , và họ cũng thích thú gì lắm với mấy con ngựa. Giờ chị cũng có bất ngờ đây, nhưng-à, các đây rồi." Jane, Susan và Lucy bước vào.

      "Xin lỗi vì chúng em về trễ ạ, chị Maddy," Jane, lớn tuổi nhất, vừa vừa mở khăn choàng cho Lucy bé . "Mưa làm chậm trễ tụi em, và khi mấy đứa con trai tìm thấy con ngựa, chúng bắt lấy nó rồi dẫn nó trả cho mục sư và nhặng xị về nó, còn con đường nữa-"

      "Ổn rồi, Jane quý," Maddy đảm bảo với bé bằng cái ôm. Jane 12 tuổi, vì lớn nhất trong đám trẻ nên buộc mình nhận trách nhiệm rất nghiêm túc. ràng bé bị tác động nhiều nhất bởi thay đổi hoàn cảnh của họ; vì có ai khác giúp đỡ, Maddy còn lựa chọn nào khác là phải dựa vào Jane nhiều hơn là muốn.
      ghét phải làm việc đó. biết như thế nào khi thời thơ ấu bị nhận chìm bởi trách nhiệm. muốn đến tuyệt vọng để làm cho Jane trở thành đứa trẻ vô tư lần nữa nhưng thể xoay sở được. Chưa thôi, nhắc nhở chính mình.

      "Các cậu bé phải là những người duy nhất có bất ngờ ngày hôm nay," bảo với lũ trẻ. "Các em tìm thấy con ngựa. Còn chị tìm thấy người cưỡi nó."

      Lập tức các câu hỏi nhao nhao.
      "Suỵt, suỵt, các em phải im lặng và đừng làm phiền ấy."
      "Nhưng ấy ở đâu ạ?" Susan hỏi, nhìn xung quanh.
      " giường đằng kia. ấy bị thương nặng."
      "Chúng em có thể gặp ấy được ạ?"
      "Được, nhưng mà các em phải giữ yên lặng đấy. Người đàn ông tội nghiệp đó bị thương ở đầu rất nặng và tiếng ồn ào làm ấy đau đớn."

      Bọn trẻ trang nghiêm đầu ngón chân đến chiếc giường, và Maddy kéo tấm rèm màu đỏ nhạt màu bao phủ góc giường, mở tầm nhìn bên giường, như thể bảo vệ người nằm đó khỏi những cơn đau.

      " ấy bị thương như thế nào ạ?" Jane thầm.
      "Đó là tai nạn."
      "Tại sao ấy nằm giường chị, Maddy?" Lucy hỏi.
      "Shh. Chúng ta phải khẽ thôi bởi ấy rất mệt," Maddy bảo bé. "Và đó là lý do tại sao ấy nằm giường chị."
      "Nhưng chị ngủ ở đâu ạ?" Lucy tiếp tục trong giọng có chút khô khốc mà bé tưởng là mềm mại.
      "Chúng ta về chuyện đó sau," Maddy , cũng tự hỏi về chuyện này
      " ấy trông đẹp," Susan 8 tuổi trong tiếng thầm to.
      "Có phải ấy là hoàng tử?" Lucy thầm khàn khàn. " ấy trông giống như là hoàng tử."
      "Chị chắc con ngựa đó là của ấy ạ?" John có vẻ thất vọng. nghi ngờ gì cậu bé nghĩ rằng con ngựa do người tìm thấy nó nuôi dưỡng.
      "Chắc, chị nhìn thấy ấy ngã và con ngựa chạy ."
      " ấy ngã ngựa sao?" John cong môi .
      "Ai cũng phải vài lần ngã ngựa," nhắc cậu. "Và lý do người đàn ông này ngã là do con ngựa của ấy trượt đường bùn mà số cậu bé làm."
      "Ồ." John và Henry trao đổi nhau cái nhìn tội lỗi.
      "Nào, thay vì "ồ", các em hãy chạy kiếm bác sĩ ."
      "Giờ ạ?" John tươi tỉnh.
      "Ừ. Nhưng các em phải ăn cái gì trước . Chị có làm ít súp-"
      "Em ăn rồi ạ," John .
      "Em cũng vậy. Xúc xích và khoai tây nghiền! Và cả bánh pudding nữa ạ!" Henry hân hoan thêm vào.
      "Mrs. Matheson cho tất cả chúng em bữa tối rồi, chị Maddy," Jane với vẻ xin lỗi. bé, duy nhất trong đám trẻ, cảm nhận được Maddy cảm thấy thế nào về việc nhận những từ thiện từ các người hàng xóm tốt bụng. ai trong số họ khá giả cả.

      Nhưng Maddy muốn đứa trẻ ấy phải chất chứa thêm gánh nặng lên nhận thức của mình. "Xúc xích à? thú vị," nồng nhiệt. Đó có thể là từ thiện, nhưng Maddy cũng biết rằng cho dù có giàu có nữa, người vợ vị mục sư ấy cũng vẫn cho những đứa trẻ ăn. Bà ấy là người mẹ tinh thần có con của riêng mình.
      Ngoài ra, Maddy cảm thấy vô ơn, chỉ là thoải mái để nhận khi có quá ít để cho trở lại.

      "Nếu các em ăn rồi, chị muốn các em trở lại nhà của mục sư và nhờ ông ấy gởi đến bác sĩ. , quá xa cho em để thẳng đến nhà bác sĩ, John à. Lúc em tới nơi trời tối rồi. Chỉ với Mục sư và ông ấy gởi ai đó trong xe ngựa.

      "Jenkins," Henry . "Ông ấy gởi Jenkins."
      "Ừ, vì vậy chỉ cho mục sư biết để chuyển lời cầu tới bác sĩ và về thẳng nhà."
      John do dự. "Em có thể cho con ngựa quả táo khác ạ? Trái nào đó héo rồi ấy ạ?"
      Maddy đảo mắt. "Được rồi, nhưng chỉ thôi đấy." thường dùng mấy trái táo héo để làm bánh nướng.
      "Em cũng muốn ," Henry tuyên bố. Cậu đưa mắt nhìn vẻ hy vọng.
      "Chị luôn hai cái đầu tốt hơn mà."
      cười toe và vò tóc cậu. "Vậy ," thừa nhận. "Nhưng phải về thẳng nhà ngay sau đó."

      cho các em ngủ sớm tối đó. Chúng bị cuốn hút bởi người lạ nằm giường, và đó là tất cả điều có thể làm để giữ chúng thôi kiểm tra ta cứ mỗi 3 phút. Chúng nhón gót quanh nhà và khàn khàn, kiểu thầm phóng đại, nhưng chắc là có bất kỳ đứa nào trong số chúng bí mật để đánh thức ta dậy.

      Vị bác sĩ đến, kiểm tra vết thương đầu người đàn ông, và khen xử lý nó tuyệt vời. Ông cũng dùng bột basilicum nhưng phản đối chuyện dùng mật ong như là thuốc mỡ chữa trị.

      "Hồi trước nó cũng hay được dùng," ông . "Về cái mắt cá chân, tất cả đều sưng lên như thế, tôi chắc là nó có bị vỡ hay chỉ bong gân. Cứ buộc nó lại. Chúng ta biết nhiều hơn khi ta tỉnh dậy."

      " ấy tỉnh chứ ạ?" lo ta có thể mất trí nhớ. Nó xảy ra, biết.

      Vị bác sĩ nhún vai. " khó để với vết thương ở đầu. Dù trong bất kỳ trường hợp nào ấy cũng được di chuyển cho đến khi ấy tự làm được, và vì vậy tôi chuyện với Mục sư." Ông nhìn thấy cái nhìn ngạc nhiên của và giải thích. "Ngài ấy hài lòng với chuyện ấy ở lại đây. ta trông xứng với cái hành lý của ta."

      "Hành lý của ấy?"

      Vị bác sĩ giải thích. "Ông ấy kiểm tra cái hòm gắn con ngựa - trong việc tìm kiếm danh tính của người chủ sở hữu nó, hiểu chứ. Mọi thứ đều được làm với chất lượng tốt nhất, cho thấy người thanh niên này là quý ông, và tôi cũng đồng tình. Nhưng có giấy tờ hay bất kỳ đầu mối nào về danh tính của ta. Ngài ấy, tuy nhiên, bị sốc bởi việc thiếu món đồ, thứ mà ông ấy cho rằng tiết lộ tính cách của người đàn ông này."

      "Món đồ? Maddy hỏi, thích thú. "Món bị thiếu là gì?"

      " cái áo ngủ," vị bác sĩ đáp khô khan. "Theo Mục sư Matheson, quý ông trẻ tuổi mà du lịch đem theo cái áo ngủ là kẻ phóng túng." Bác sĩ khịt mũi. "Nhưng tôi có thể hiểu quan điểm của ông ấy. chưa chồng, như chẳng hạn, nên để cho người đàn ông danh tính trú ngụ trong nhà mình, mà có người kèm. Tuy nhiên, quan điểm của người thầy thuốc việc di chuyển bạn này bây giờ gây nguy hiểm cho hồi phục của ta. Tốt nhất là chờ cho đến khi ta có ý thức và có thể ngồi dậy được bằng chính sức mạnh của mình."

      "Tôi ổn thôi", Maddy đảm bảo với ông. "Về việc người kèm"- làm điệu bộ tới mấy đứa trẻ-"Tôi có 5 người. Tôi lo lắng về chuyện đó".

      Vị bác sĩ gật đầu. "Đừng nghĩ đứng đắn. làm rất tốt. Nếu bạn này sống, ta phải cảm ơn vì mạng sống của ta."

      Ông đóng túi của mình và tiến về phía cửa. "Nếu thức giấc trong đêm, có thể kiểm tra ta ? Tôi nghĩ là cần phải ngồi với ta, nhưng chỉ cần giữ mắt cho bất kỳ thay đổi nào. Nếu có bất kỳ lo lắng nào, bất kể lúc nào, cứ gởi tới tôi. ta chưa qua khỏi nguy hiểm đâu."

      "Tôi nên làm gì nếu ấy tỉnh ạ?"

      "Cũng tùy. Nếu ta bình thường, đối xử với ta như thể làm với bất kỳ người nào. Nhưng nếu ta bồn chồn, bị sốt, khó chịu, hay đau đớn, hãy cho ta cái này." Ông đưa cho lọ thuốc nước . " vài giọt vào nước ấm. Giữ nó cách xa lũ trẻ."

      Maddy gật đầu.

      Bác sĩ dừng ở cửa. "Chúng tôi cầu thông tin về ấy. Nếu may mắn ai đó nhận ra ta và đưa ta ra khỏi tay ngay khi ta có thể được. Hãy cho tôi biết ngay khi ta tỉnh dậy."

      Maddy hứa. thấy thú vị việc giữ người lạ lâu hơn phải làm. Bởi vì như thế, ta làm phải ra khỏi giường của mình. phải ngủ với các em và nó rất chật chội.

      Giờ bọn trẻ ngủ, và Maddy kiểm tra lần cuối người lạ. ta hầu như di chuyển. thay áo ngủ trước lò sưởi, rồi vội vã bước lên lầu.

      Những cơn gió lùa làm nổi da gà khi đứng bên giường ngủ, nơi các em ngủ. Lúc nãy nghĩ nó chật chội, còn có thể chấp nhận. Bây giờ, chắc như vậy.

      Bọn trẻ nằm thẳng lối. Chúng nằm ngổn ngang-Jane và Susan ở phía ngoài, còn Lucy bé ở giữa. Phòng xíu.

      Nhưng với người đàn ông lạ giường của , có bất kỳ lựa chọn nào. Maddy trườn vào bên cạnh Susan, nơi có gian nhất. luồn lách và đẩy, còn các càu nhàu trong giấc ngủ của mình. leo lên chân khi Jane thức dậy, với nửa tiếng thét.

      "Jane, chuyện gì vậy?"

      Jane, nắm tấm ga giường trong sợ hãi, trong bối rối, "Em biết. Em nghĩ em té xuống giường. Nhưng em chưa té..."
      "Ổn rồi," Maddy trấn an bé, bước ra khỏi giường. "Ngủ lại em." đẩy chúng vào trong, hôn Jane chúc ngủ ngon lần nữa, và nhón gót bước xuống cầu thang. Giường của mấy nhóc trai còn hơn nữa, có cơ hội để nằm vừa trong đó. phải ngủ sàn bên lò sưởi thôi.

      Hai giờ sau, Maddy vẫn còn nhiều tỉnh táo và càng thấy tệ hơn. lạnh cóng.

      Tất cả những gì còn lại ở lò sưởi chỉ là vài miếng than nhạt. Nhiên liệu đủ cháy bởi đủ khả năng để giữ cho nó cháy suốt đêm. Ngoài ra, đống củi ở bên ngoài, và lạnh cóng thể ra ngoài đó. Những cơn gió của cơn mưa đá quất vào cửa sổ.
      làm cái giường bằng những bao bố sau đó cuộn mình lại trong cái mền bông chắp vá và 2 cái chăn. Nhưng sàn nhà băng giá và mỗi cơn gió lùa trong mỗi tiếng kêu răng rắc trong ngôi nhà cũ dường như tìm được đường đến trực tiếp da .

      Cùng lúc đó tiếng thở đều đặn của người đàn ông giường của như trêu chọc . có thể nghe thấy nó giữa cơn mưa và gió. ta được ấm áp. Còn sắp bị đóng thành băng. ta ngủ- biết gì. Dù có bị thương ở đầu hay là , ta cũng phải là người nằm tỉnh giấc, lạnh và mệt mỏi và đáng thương và tức điên. Mà là . ta bất tỉnh, vì Chúa. Mê man. biết gì. có thể gây hại gì? ngồi dậy, nắm lấy tấm chăn chắp vá, cuộn tròn nó lại thành cuốn dày, sau đó nhét nó theo chiều dọc bên dưới tấm tấm trải giường, ngăn cách với cơ thể người lạ ngủ.
      Bức tường La Mã (Hadrian's Wall) của riêng , để giữ an toàn khỏi kẻ man rợ. Kẻ man rợ bất tỉnh với cái miệng xinh đẹp và đôi tay được chăm sóc kỹ, sạch và lông đen.
      ta cử động hay tạo ra thanh nào, chỉ có hơi thở đều đặn. mĩm cười. Kẻ man rợ.
      trượt vào giường. Thiên Đường. Hơi ấm từ cơ thể ta.
      ai biết...
      Maddy ngủ.

      Trong giờ ảm đạm nhất của đêm, người đàn ông giường tỉnh giấc. nằm trong môi trường xung quanh quen thuộc, cố gắng nắm bắt tình hình của mình. có ý tưởng ở đâu, giờ là khi nào, có chuyện gì, trừ việc bây giờ là nửa đêm. Nhưng ngày nào, và chỗ nào-đó là . Tâm trí trống rỗng.
      phải là trống rỗng, sửa chính mình, giống như là màn sương mù xoáy tít hơn, với người và các kiện thoáng qua và sau đó biến mất. Châm chọc .

      Toàn bộ cơ thể đau nhức. Đầu cảm thấy như thể nó bị mở tung ra. đặt tay lên nó và cau mày khi ngón tay khám phá ra dải vải buộc vết thương. Vậy là bị thương. Như thế nào? Và bởi ai? Và nó được băng bó bởi...

      phụ nữ. Giữa những suy nghĩ xoáy mòng và các hình ảnh thoáng qua, biết đó là phụ nữ. Với đôi tay dịu dàng và giọng êm dịu. Và mùi hương...

      xoay người và hít vào. có thể đánh hơi được mùi của . Như chú chó săn, có thể đánh hơi mùi gần đâu đây.
      mình.
      là ai mà chia sẻ giường với ? nhắm mắt lại. Quá nhiều câu hỏi. Vài câu trả lời.
      quan tâm. ở đây và vậy là đủ. nhích lại gần hơn và tìm thấy cái gì đó giường. cuộn vải dài. Tại sao?
      kéo nó ra và ném nó sang bên, sau đó quay trở lại người phụ nữ. nằm cong người lại, mặt quay khỏi , ấm áp và mềm mại. trượt cánh tay của mình quanh và kéo lại gần , co người cho vừa với dáng cong người của . Chân chạm vào chân . Nó lạnh. giấu chân giữa các bắp chân của mình và cảm thấy chúng từ từ ấm lên. Gáy phơi trần mặt gối. hạ thấp mặt mình xuống khoảng da mềm mại đó và hít vào mùi thơm của .

      Cảm thấy thoải mái. ôm chặt . là cái mỏ neo của , thứ có hình dạng trong biển vô hình những bóng ma trêu ngươi. Những câu hỏi như búa nện bên trong hộp sọ của từ từ nhạt dần. nằm với cơ thể đau nhức của mình cuộn tròn bên , môi chạm vào làn da mỏng manh ở gáy của , hít thở mùi hương của . Dần dần nhịp thở của chậm dần cho đến khi nó hòa nhịp cùng , và ngủ.

      Những giấc mơ buổi sáng là đẹp nhất. Trong những giấc mơ buổi sáng, Maddy từ từ thức dậy, để những mơ ước sâu xa nhất của thả sức tung hoành, xoay tròn tưởng tượng...
      Người mộng tưởng của ...Ấm áp, mạnh mẽ...Da kề da có gì giữa họ. Sức nóng của cơ thể , rắn chắc, sức mạnh dễ chịu của nó cuộn tròn ôm lấy bảo vệ...chiếm hữu. Sức nặng ấm áp của cánh tay ...Đôi chân quấn quanh, rắn chắc, ít lông, ép chân giữa chân ...Hơi thở của , hòa cùng của , vào...ra...vào...ra. nằm ôm lấy trong chiếc giường êm dịu, chia sẻ ấm áp, da chạm da, chia sẻ những ước mơ và các kế hoạch, sau đêm huy hoàng của làm tình...

      Giấc mơ buổi sáng luôn luôn có chút mơ hồ. chỉ mang máng về cái ý tưởng làm tình. Từ sân nuôi gà vịt, biết nó như thế nào và có vẻ lôi cuốn lắm. Nó có vẻ khó chịu và tàn bạo. Mama với người đàn ông đó là điều cần thiết; với phụ nữ đó là bổn phận để chịu đựng và là con đường dẫn đến sinh con đau xé ruột. Điều chẳng hấp dẫn chút nào. Nhưng từ Grand-mère biết đó là nguồn vui. Grand-mère phát ra nó khá muộn trong đời. Bà bị góa bụa 15 năm, có suy nghĩ kiếm người hay người chồng cho đến khi Raoul Dubois, nông dân điển trai với vai rộng và đôi tay khỏe mạnh, đặt bà vào tầm ngắm của ông.
      Maddy khi đó 13 tuổi và chứng kiến toàn bộ với mê hoặc kinh ngạc.

      Trước bối rối của Grand-mère, Raoul theo đuổi bà ngừng nghỉ, nản lòng bởi thiếu cổ động từ bà, khác biệt của họ về địa vị, hay thậm chí cả về tuổi tác-tất cả đều được Grand-mère đem ra để cố tránh xa ông ra.
      Raoul chỉ đơn giản là nhún đôi vai rộng lớn của mình.
      Và Grand-mère nhìn trừng trừng ông, thở dài, sau đó thay mới lại hàng rào phòng thủ của bà. phòng thủ của bà nhiệt tình gia tăng.

      "! thể tưởng tượng! tiều phu và tôi-"

      " cuộc cách mạng, nhớ ? Trong nước Pháp bây giờ tất cả chúng ta đều bình đẳng." Nụ cười toe của ông là châm biếm; ông biết, mọi người cũng biết, rằng khác biệt giai cấp vẫn còn y nguyên như nó từng.

      "Cha tôi rống lên trong mồ của ông ấy."

      Raoul nhún vai. "Người cha nào cũng vậy. Đó là số mệnh của họ."

      "Nhưng tôi lớn tuổi hơn !" Grand-mère tranh luận. " thể tưởng tượng được!"

      Grand-mère sinh cùng năm với nữ hoàng của người nghèo người bao giờ có tiếng , tử vì đạo, Marie Antoinette. Vào năm '93, nữ hoàng này bị xử trảm tàn nhẫn. Bà được 38 tuổi, còn Grand-mère giờ mới qua 50.
      Raoul là người góa vợ, người đàn ông vẫn còn sung sức; chỉ vừa 40.

      "Tuổi tác là gì chứ?" ông với nụ cười. "Em là phụ nữ xinh đẹp, còn tôi, tôi là người đàn ông. Đó là tất cả vấn đề. Tôi đòi hỏi gì, hôn nhân, tài sản, chỉ mình em ma belle." Rồi ông mĩm cười, nụ cười chỉ cho Maddy thấy mặt của bà ngoại mà chưa bao giờ tưởng tượng ra, đỏ mặt như dao động dứt khoát.

      Nó làm Raoul mất hết 2 năm, nhưng rồi ông cũng có bà.
      Sau khi Raoul và Grand-mère trở thành tình nhân, Maddy học được rằng chia sẻ cuộc sống của mình với người đàn ông tốt-người đàn ông phù hợp- tạo ra khác biệt thế giới để người phụ nữ muốn tất cả mọi thứ biến mất. Grand-mère biến thành phụ nữ mới.
      giận dữ và gay gắt nhạt dần. Với Raoul trong cuộc sống của bà, bà tràn đầy niềm vui và tiếng cười và...sinh lực.
      Maddy thỉnh thoảng thức giấc trong đêm hay sáng sớm nghe được làm tình của họ. Những thanh đánh thức trước tiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ mặt bà ngoại trong buổi sáng, biết rằng những thanh đó làm cho mê muội, nó là cái gì đó kỳ diệu.

      Vào những lúc khác tỉnh thức và nghe thấy họ nằm giường, chuyện, những tiếng rì rầm của giọng Grand-mère và trầm sâu của giọng Raoul. thanh nghe yên bình, quá dễ chịu, và độc là cũng muốn lúc nào đó có thể nằm giường, chuyện nhàng trong đêm với người đàn ông của .

      Raoul and Grand-mère có 5 năm hạnh phúc, cho đến khi cái cây ngã đổ tước mất cuộc sống của Raoul, và niềm vui rời khỏi mắt Grand-mère mãi mãi.
      Bà qua đời trong khoảng 1 năm sau đó.
      Nhưng bà để lại di sản quý giá cho Maddy: hiểu biết rằng với người đàn ông phù hợp có được niềm vui trong hành động của tình .
      Đàn ông và đàn bà lúc nào cũng dối, cherie (tiếng Pháp, ), ngay cả giường, nhưng trong hành động của chính nó, chân thực, Grand-mère . Và với người đàn ông phù hợp...ahhhh, hạnh phúc. Và bà thở dài.

      Maddy có lẽ bao giờ kết hôn- quá nghèo và có quá nhiều phụ thuộc, nhưng ở đâu đó, hy vọng, Raoul Dubois dành cho .

      tại, ấy chỉ xuất trong các giấc mơ buổi sáng của , vô hình, vô danh, muốn gì, chỉ muốn ...
      Ồ, để thức dậy mỗi ngày biết rằng bất cứ điều gì trong ngày mang lại, đơn mình, rằng bất cứ điều gì khó khăn họ phải đối mặt, họ cũng ở bên nhau. Rồi khi màn đêm buông xuống, chiếc giường này, họ tìm thấy niềm vui bên nhau.

      cần hoàng tử hay đàn ông giàu có. Chỉ cần người đàn ông và mái nhà chia sẻ với...
      ngôi nhà...

      Tiền thuê. Ý nghĩ đó va vào ý thức của giống như tảng đá rơi vào hồ nước yên tĩnh. Giấc mơ buổi sáng số 5,061 trong những mãnh vụn, nghĩ với mỉa mai ngái ngủ. ngày phải đối mặt.

      duỗi người, sau đó cứng người lại khi nhận ra hình như có ai đó chia sẻ những vấn đề với , trong số họ nằm giường với ngay bây giờ.

      Và người lạ đó ôm ngực , dịu dàng nhưng kiên quyết. Đầy chiếm hữu.

      đóng băng. " làm gì vậy?" thầm. Câu hỏi vô lý. ràng cái ta làm. "Thôi ngay." ta trả lời. Tay cũng di chuyển. vẫn giữ hơi thở, từ từ và đều đều như thể vậy suốt đêm. ta vẫn ngủ...chắc chắn?

      Cẩn thận, gỡ tay ra khỏi ngực và đẩy cánh tay trở lại nơi nó thuộc về. Cẩn thận xoay người giường, nhìn .

      Khuôn mặt trông mệt mỏi trong giấc ngủ, mắt nhắm nghiền, đôi hàng mi đen hình lưỡi liềm tương phản với vẻ xanh xao của . cử động vẻ yên và nghiêng về hướng .
      cứng người lại khi bàn tay cong qua hông và ôm . " làm gì thế?" Đầu gối đụng mạnh vào đầu gối , và trượt chân rắn chắc vào giữa chân và thở dài. Rồi thở nhịp nhàng trở lại.
      nhìn , khó thở, nhưng cử động. ngủ, ngủ , nhận ra. biết những gì làm, chỉ tìm kiếm ấm áp và thoải mái.
      Như được. Vô tình được hưởng ấm áp của , cảm nhận cơ thể của , và nhận thoải mái trong những giấc mơ.
      Những giấc mơ xảy ra.

      nằm yên lặng, nhìn ngủ trong ánh sáng ban mai. Tóc dày, màu nâu như vỏ hạt dẻ, và lòa xòa trán của . vuốt nó nhàng trở lại. thở dài nhưng thức dậy. vuốt trán , kéo ngón tay lên đó thành những đường mờ mờ bối rối.

      Lông mày của dày và đậm hơn so với tóc , lông mi dài thường thấy cho người đàn ông. Làn da của mí mắt sáng mờ đến nỗi có thể thấy các tĩnh mạch và mạch máu. Đôi mắt , bên dưới hàng mi nhắm lại, chuyển động. mơ, co giật , như chú cún. giấc mơ dễ chịu, vì đôi môi cong cong trong cái mím môi và thấy mình cũng mĩm cười lại.
      Ít nhất ấy đau đớn.

      Đường nét tỏa ra từ đuôi mắt của , và ở hai bên của khóe miệng là nếp gấp theo chiều dọc sâu hơn khi cười. người đàn ông hay cười, nghĩ.
      thích thế. Cuộc sống mà thiếu tiếng cười giống như tháng mà có ánh nắng mặt trời; bạn có thể sống sót, nhưng có niềm vui trong đó.

      Cằm rắn chắc và vuông vắn dễ thương ở cuối. kéo những ngón tay mình xuống đường quai hàm của , thấy thích thú với chỗ da lởm chởm râu của . đặt lòng bàn tay mình dọc theo cái cổ mạnh mẽ của và cảm thấy nhịp đập đều đặn, thịch, thịch, thịch.

      Và rồi cái nhìn của lại trở về miệng của giống như con bướm đêm với ngọn lửa.
      Nó cuốn hút . Nó, khá đơn giản, và đẹp. chưa bao giờ nghĩ cái miệng của người đàn ông là đẹp, nhưng của là vậy. Tuy nhiên có gì là nữ tính về nó.
      Đôi môi của dường như được chạm khắc bởi nhà điêu khắc bậc thầy, chúng rất ràng, quá hoàn hảo. chạm vào miệng , chạy ngón tay nhàng đôi môi hé mở của , lên đường rãnh nông chạy xuống từ mũi. nấn ná vết sẹo màu bạc ở góc bên trái miệng .
      xảy ra khi nào? Như thế nào?

      thở dài lần nữa và chuyển động miệng chống lại các ngón tay của , kết thúc ngón tay và mút, dịu dàng. đóng băng. cảm giác run rẩy xuyên qua , và cẩn thận rút lại ngón tay của mình, cảm giác kỳ lạ biến mất. Sau phút thư giãn trở lại vào trong giấc mơ của mình, hơi thở êm và đều đặn.

      vuốt ve lọn tóc phía sau tai . mơ gì thế, người đàn ông đẹp trai? đơn, như em ?
      ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ. Người đàn ông này bao giờ bị đơn. ấy quá đẹp, ăn mặc quá thanh lịch, và còn những nếp gấp khi cười nữa chứ? người phụ nữ nào có thể khước từ . , bị đơn.
      Chỉ có bây giờ thôi, chỉ mình và gặp rắc rối. Và trong lúc này, là của .
      cong người và hôn lên môi . Đôi môi của mịn màng, ấm áp, phản hồi.
      "Em chăm sóc ," thầm và hôn lần nữa. " đơn độc."
      nằm đó, ngủ, bị khóa trong thế giới riêng của mình, biết gì.

      đến lúc giũ sạch những cám dỗ sai lầm của giấc mơ buổi sáng, để trở về với cuộc sống của . Người lạ mặt là của để được chăm sóc, nhưng phải để giữ. ngu ngốc để dệt những mơ ước quanh . Ngay khi tỉnh lại, , trở lại với bạn bè và gia đình của mình, bỏ lại cần suy nghĩ. đơn lần nữa.

      thể nhớ thời gian khi bị độc. Tất cả mọi người trong cuộc đời đều phụ thuộc vào để chăm sóc cho họ. Đầu tiên là Mama, rồi đến Grand-mère, sau đó là Papa, và bây giờ là bọn trẻ. quan tâm nhiều như thế nào - hoàn toàn có khả năng.
      Nhưng đó là đơn, luôn phải là người đó để đối mặt với những rắc rối, tìm giải pháp, và tranh đấu. Và luôn luôn mình.

      leo ra khỏi giường. Ơn trời vì người lạ thức giấc. xấu hổ nếu mở mắt và nhìn thấy ... chạm vào . ấy phải là Raoul Dubois của . ấy thậm chí còn biết có ở đó.
      Rồi lại trở về với hoạt động thường nhật buổi sáng của -nhóm lại lò sưởi, đun nước, rửa mặt, mặc quần áo, bắt đầu ăn sáng- phần của vẫn còn hoang vắng lạ lùng. Nó luôn luôn như vậy, tự bảo mình, thức dậy từ giấc mơ buổi sáng. Đối mặt với thực tế. Những giấc mơ xảy ra. Nhưng đôi khi, vào số buổi sáng, chúng chỉ làm nhấn mạnh đơn của .

      "Nhưng Ngài Jasper hứa!"
      Giọng của ấy-lo lắng? giận giữ?- đánh thức dậy từ giấc ngủ sâu.
      giọng đàn ông ầm ầm trả lời, khắc nghiệt, đe dọa.
      cố gắng ngồi dậy. Phải giúp đỡ...bảo vệ...Cơn buồn nôn tràn ngập . ngã trở lại.
      Những mẫu đàm thoại trôi giạt đến . "Hãy kiểm tra lại các hồ sơ. Sir Jasper và tôi... thỏa thuận...Ông ấy hứa."
      biết giọng ...bằng cách nào đó, nhưng cảm giác của nó... thể nghĩ. thể-chết tiệt-nhớ được.
      ấn tay mình lên thái dương, cố ngăn chặn các cơn đau nhói, và cảm thấy dải băng. nhắm mắt lại. Những tiếng bị mờ ...

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 03
      " ấy là hoàng tử," Lucy nhấn mạnh. "Và ấy cần công chúa hôn ấy và sau đó ấy thức dậy."

      "Đó là Công Chúa Ngủ Trong Rừng, ngốc à," Susan với bé.

      "Giống nhau," Lucy tuyên bố quả quyết.

      ", bởi vì Công Chúa Ngủ Trong Rừng là còn ấy là con trai."

      Henry tham gia. "Và con trai thể nào là công chúa xinh đẹp được."

      "Tại sao ?"

      "Bởi vì ấy thể," Henry . "Chỉ có con mới có thể là công chúa xinh đẹp thôi."

      Maddy mĩm cười. đồng ý. Người này hoàn toàn là đàn ông, và xinh đẹp.

      "Em quan tâm. ấy ngủ gần 2 ngày rồi, và ai ngủ lâu như thế cả, chắc là mụ phù thủy độc ác đặt câu thần chú lên ấy rồi. Và những phù thủy chỉ đặt những thần chú lên hoàng tử và công chúa thôi. Vì vậy ai đó cần phải hôn ấy và phá vỡ thần chú."

      " công chúa. Bất cứ ai hôn ấy phải là công chúa," John với vẻ uy quyền. "Và chúng ta chẳng biết bất kỳ công chúa nào quanh đây cả, vì vậy chắc là phải có xô nước."

      "!" Các kinh hoàng. " dám ném nước lên ấy à, John Woodf-"

      "Im lặng nào, các em," Maddy can thiệp. "John, dừng việc trêu chọc các em của em . Người đàn ông này phải là hoàng tử, Lucy, chỉ là người đàn ông tội nghiệp với cái đầu bị đau, nghi ngờ là bị đau hơn từ đám trẻ con ồn ào tranh cãi về ấy. Giờ tránh xa cái giường ra, các em - và vì Chúa, hãy hạ giọng các em xuống nào."

      Với cảm giác tội lỗi với người đàn ông ngủ, bọn nhóc nhón gót ra khỏi giường, tiếp tục tranh cãi với những tiếng thầm. Maddy giấu nụ cười. Chúng , , cư xử rất đáng khen.

      Vị bác sĩ đến thăm lần nữa vào buổi sáng đó và khám cho . "Miễn là giấc ngủ của ta bình yên và bị sốt, có gì nhiều chúng ta có thể làm. Hãy để ấy ngủ nhiều như ấy muốn. Nếu ấy tỉnh dậy trong đau đớn, hãy dùng thuốc tôi đưa hôm qua. Nếu ấy có dấu hiệu bị sốt, hãy làm mát ta và cho ta cái này." Ông đưa gói thuốc bột. "Và hòa với vỏ cây liễu - lượng ít thôi, hơn 4 ly trong ngày. có vỏ cây liễu chứ?"
      gật đầu.

      "Nếu cơn sốt còn tệ hơn lúc Henry bị ốm vào mùa thu năm ngoái, hãy gọi tôi. Nhưng giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất."
      Vì vậy để ngủ.

      Trời mưa và khó để giữ cho bọn trẻ ở yên lặng bên sau mùa đông dài trải qua phần lớn trong nhà. Chúng đọc và đọc lại tất cả các cuốn sách của chúng hàng tá lần, chúng chơi mỗi trò chơi mà chúng biết, và chúng làm các đồ thủ công suốt mùa đông. Bây giờ, khi hương vị của mùa xuân đến, những hoạt động này và những trò tiêu khiển kia còn bất kỳ hấp dẫn nào nữa.
      Đặc biệt là khi có người lạ hấp dẫn và bí ngủ giường của Maddy.

      Bọn trẻ phải những người duy nhất bị mê hoặc. Maddy thể quên cảm giác của việc thức dậy trong vòng tay của người đàn ông xa lạ, bị ép vào toàn bộ chiều dài của ta. Chiều dài hoàn toàn trần trụi.

      thân mật ấm áp của cái ôm của , cảm giác chiều dài của cơ thể săn cứng của ép vào , cánh tay ôm gần như là bảo vệ, khuấy động...những cảm xúc.
      Những cảm xúc mà muốn có. nên có, phải cho người xa lạ vừa mới ngang qua, người đàn ông có thể bị rơi từ trời xuống. thiên thần bị ngã của riêng .

      phơi khô quần áo của , giũ bùn ra khỏi chúng, giặt sạch áo sơ mi và đồ lót của . Mọi thứ đều là chất lượng tốt nhất. Áo ghi lê của được thêu với với sắc thái tinh tế phong phú của chỉ lụa và lớp lót bằng lụa. Áo khoác của được may từ len merino tốt nhất và được đơm với các nút bạc - bạc - bất kỳ cái nào trong số chúng cũng có thể giúp và bọn trẻ trong tháng.

      Ngay cả bàn tay của cũng như đến từ thế giới khác. liếc nhìn xuống tay của chính mình, buồn bã ghi nhận các vết trầy xước đỏ và da tay bị nhám từ các công việc nặng nhọc.

      phụ nữ được biết đến bởi bàn tay của ấy, Grand-mère từng như vậy. Tay của Grand-mère luôn luôn đẹp. Nhưng Grand-mère phải làm việc nặng nhọc trong nhà và ngoài vườn-như Maddy.
      Maddy phải làm. Tay sạch và mạnh mẽ và nuôi nấng gia đình. Chúng có gì phải xấu hổ.
      Tuy nhiên, khi nhìn thấy tay bên cạnh những ngón tay thanh lịch, khỏe mạnh, thon dài của người xa lạ ngủ kia, cảm thấy xấu hổ.
      Đúng vậy, trộn thực tại của với những giấc mơ buổi sáng của dại dột cùng cực.

      "Henry, phải em với John làm những cái thuyền từ những quả óc chó chúng ta để dành sao? Các bé, chị nghĩ các em nên làm cuốn sách mới cho Lucy," Maddy với chúng. "Lucy có thể kể câu chuyện, Jane có thể viết chúng ra, và Susan, em có thể vẽ tranh-"

      Trong mùa đông dài, Maddy nghĩ ra ý tưởng để chúng viết và minh họa cho các cuốn sách riêng của chúng. Nó làm cho chúng vui vẻ và bận rộn, các cuốn sách rất được thích và được đọc đọc lại thường xuyên bởi tất cả bọn chúng, ngay cả cuốn của John, viết về ngựa. Và mặc dù Lucy chưa biết đọc, bé cũng có 3 cuốn sách thuộc lòng của riêng mình.

      " câu chuyện về hoàng tử ngủ trong rừng," Lucy ngay lập tức.

      "Tại sao phải là hoàng tử ếch?" John nhe răng cười khi em cậu hất đầu vẻ giận dữ. "Nếu vẫy nước vào ấy, ấy có thể biến thành hoàng tử ếch. Ếch thích nước mà."

      "Ô, em dám -" Jane bắt đầu.

      "Đừng có khích em, Jane à," Maddy mạnh mẽ. "Tất nhiên John ném nước vào vị khách mời-"

      "Em có thể nếu họ cứ ngừng về hoàng tử và công chúa," John xen vào. "Ngoài ra, người đàn ông đó rất nóng ấy có lẽ thích thế."

      "Em sao?" Maddy quay sang John. " ấy nóng?"

      John gật đầu. "Dạ, em sờ tay ấy và nó thực nóng. Nhưng chị Maddy, em ném-"

      Nhưng Maddy lắng nghe. bay vào phòng và đặt lòng bàn tay trán người đàn ông. ấy nóng ran với cơn sốt.

      nắm lấy miếng vải, nhúng nó vào nước lạnh, và bắt đầu lau người . Nó bốc hơi gần như ngay lập tức từ sức nóng của da .

      " ấy ốm hả chị?" Jane đứng ngay sau .

      Maddy vội kéo tấm chăn lên các bộ phận cơ thể riêng tư của người lạ. " ấy sốt. Tìm cho chị giấm và ít vải nữa."

      Bọn trẻ tụm lại tò mò xung quanh. "Tránh cái giường ra, các em. Các em có thể giúp chị tốt nhất bằng cách tránh đường cho chị và chơi yên lặng thôi." phải tiếng ồn làm phiền ta trong trạng thái này, nhưng có thể làm mất tập trung.

      lau người ta bằng bọt biển với giấm. lau những miếng vải ướt lạnh lên người ta và nhìn chúng khô . Khi làm mát , có thể nghe bọn trẻ chơi đùa.

      "Có rất nhiều vỏ. Chúng ta có thể làm hạm đội."
      "Ngày xửa ngày xưa có được gọi là...được gọi là Luciella..."
      "Hai hạm đội và chúng ta trận chiến."
      "Luciella? có tên như vậy."
      "Đó là câu chuyện của em và em có thể đặt ấy bất cứ tên gì em muốn."
      "Trận chiến sông Nile! Đến lượt em, em là Nelson!"
      ", lớn hơn, là Nelson. Em có thể là Napoleon."
      " công bằng. Tại sao em phải luôn là Napoleon chứ?"
      "Bởi vì em lùn hơn." Các cậu nhóc vội vàng tranh cãi về những người chỉ huy hạm đội như-thể-nó-chưa-xây-dựng-xong.
      "Giữ mấy cái vỏ cho mấy cái nôi em bé ấy," Susan rít lên sau chúng.
      "Suỵtttttt!" mấy đứa khác đều rít lên.
      Tức im lặng hối lỗi. Và sau đó giọng , "Chúng em đánh thức ấy rồi hả chị Maddy?"
      "." vắt miếng vải khác và lau nó khuôn ngực rắn chắc của ta.
      "Em với chị rồi mà," Lucy trong tiếng thầm to. " ấy thức dậy cho đến khi nhận được nụ hôn từ nàng công chúa!"
      Maddy thể mĩm cười với kiên trì của bé. cũng bỏ người lạ này.

      Cơn sốt có thể xâm nhập vào cơ thể qua vào vết thương. Nếu vậy, chắc là mưng mủ. tháo băng và cẩn thận kiểm tra vết thương đầu . Nó trông ổn-đỏ nhưng bị viêm hay sưng húp. Và thấy bất kỳ sưng mủ nào.

      rắc thêm bột basilicum lên nó, chỉ để chắc chắn và đặt băng gạt sạch lên . nhấc đầu lên với tay để quấn băng gạc, và cảm thấy cái gì đó ướt và ri rỉ nước bên dưới mấy ngón tay .

      vết thương khác, cả và bác sĩ đều bỏ qua nó. mưng mủ vì được xử lý từ sau tai nạn. Nhanh chóng cắt tóc xung quanh . vết thương , trông đáng kể, nhưng đỏ và sưng phồng và rỉ nước. Và dưới lớp tóc đen, có thể nhìn thấy những vằn đỏ, như những xúc tu phát ra từ vết cắt. nhiễm độc máu.

      lau sạch vết thương bằng miếng bọt biển với nước muối nóng, sau đó đặt cái gạc nóng lên nó để lấy mủ ra. pha trộn các thứ bác sĩ đưa trong cái ấm trà và cho ta uống thông qua cái vòi. đun sôi vỏ cây liễu làm nước sắc.

      Bên ngoài, gió quất vào cây cối. Mưa bắn vào các cửa sổ trong các cơn gió mạnh. Các cậu bé ngồi tấm thảm bên lò sưởi, phân loại túi đựng quả óc chó, ném những vỏ bị vỡ vào lửa, giữ lại những vỏ hoàn hảo, và ăn bất kỳ hạt nào chúng thấy khi chúng tạo ra những cánh buồm và cột buồm cho các chiến hạm bé làm từ quả óc chó.
      Các chăm chú sáng tác văn học.

      Maddy lau da người xa lạ với giấm và nước, thay miếng gạc nóng vết thương nhiễm trùng, và cho uống ít nước sắc vỏ cây liễu trộn gừng và mật ong. Và cầu nguyện.

      ***
      Ngày trôi qua. Maddy cho bọn trẻ ăn nhanh, bữa ăn đơn giản, chỉ có súp, pho mát bánh mì nướng, và trứng bác, và giữa khoảng đó là chăm sóc cho người ốm nằm giường . Đêm xuống. cho bọn trẻ lên giường và nhàng xuống gác. kiệt sức.

      kiểm tra người lạ của . hất ra tất cả các đồ giường lần nữa và nằm xoãi ra trần truồng và ý thức, chiếm gần như toàn bộ giường. đặt lòng bàn tay lên ngực . Tim đập nhanh dưới những ngón tay , và hình như, da nóng hơn. Bất chấp những nổ lực của ?

      lau người lần nữa. quen với trần trụi của ; biết từng inch cơ thể . cho uống thêm chút nước vỏ cây liễu, và đắp thuốc mới lên vết thương. lặng im dưới chăm sóc của đắp chăn cho lần nữa.

      Trong trạng thái mệt nhừ, chuẩn bị giường cho mình sàn nhà. quyết tâm lúc sáng rằng liều lĩnh tỉnh giấc lần nữa với người lạ, trần truồng cuộn quanh , chân trần của áp mật thiết vào chân , và tay ngực . Nó quá...đáng lo ngại.

      trải giường trước lò sưởi.

      ấy có thể trở lại ý thức của mình bất cứ lúc nào; bác sĩ vậy. trước được là bao lâu hoặc ngắn ngủi như thế nào. Dĩ nhiên, đó là trước khi bị vùi vào cơn sốt...

      Tấm rèm giường được kéo lại, thanh nào từ phía sau họ. thay áo ngủ và ngồi hơ chân ở lò sưởi.

      Chuyện gì xảy ra nếu cơn sốt trở nên tồi tệ hơn? Nếu nằm sàn, làm sao biết được khi nào cần ?

      Chuyện gì xảy ra nếu ném tấm chăn ra lần nữa trong cơn sốt lúc trần trụi và đổ mồ hôi và bất lực trong cái rét của đêm? có thể với tới thần chết.

      lựa chọn.

      cuốn chăn thành bức tường La Mã- vật của đứng đắn, và liệu có đứng đắn khi lau hầu như từng inch cơ thể trần truồng của ấy? Tuy nhiên, cũng nhét nó vào và trượt vào giữa tấm chăn.

      ***
      Bị tay chân đập vào người và tiếng mớ sốt đánh thức dậy trong đêm. "," lẩm bẩm. ", ." Đầu lắc điên cuồng, và nắm tay chặt vung lên trong khí, đánh vào kẻ thù vô hình nào đó. ", ...Mày thể..."
      Giữ mắt thận trọng các nắm đấm dữ dội bay kia, Maddy cảm nhận da . Nóng ran, nóng hơn bao giờ hết. lau người , thầm , "Im nào, im nào, em ở ngay đây," khi lau mát làn da nóng hổi của . " ở đây... ai làm hại hết."

      quay mặt về phía giọng của và mở mắt, nhìn chằm chằm hình bóng mờ ảo của , biểu đau đớn. Nhưng các nắm đắm thả lỏng và đôi tay từ từ hạ xuống.

      tiếp tục những lời thầm nhàng và trượt cánh tay xuống dưới đầu . "Hãy uống cái này; nó làm cảm thấy tốt hơn." trượt cái vòi ấm vào giữa làn môi . mím chặt răng từ chối trong im lặng. cố gắng lần nữa, nhưng giật miệng , làm nước bắn ra xung quanh. lắc lắc đầu, lầm bầm chuỗi các từ vô nghĩa với .
      " phải uống cái này," bảo . "Nó làm hạ cơn sốt từ bên trong."

      lần nữa nhìn với cái nhìn mờ ảo, đau đớn.
      Giọng của . phản ứng với giọng của . biết nghĩ là ai, nhưng nếu nó có tác dụng...Bằng những từ nghĩ thầm dịu dàng, cố gắng lần nữa để làm uống. nghiến răng và đẩy tay .

      nghĩ chỉ còn cách. hớp 1 ít chất lỏng đắng-ngọt và nhàng vuốt ve khuôn mặt , ép đôi môi mình xuống môi . Môi ngay lập tức hé ra và để cho các chất lỏng từ từ vào. nuốt lấy mà do dự và nắm lấy cổ tay , nhìn chằm chằm im lặng.

      lấy ít thuốc khác và cho uống theo cách tương tự, hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi nghĩ có đủ.

      trao đổi đó, quá bất quy tắc , quá thân mật, đánh thức điều gì đó trong . cố gắng đó giờ là chuyện cá nhân mạnh mẽ. ấy là của để chết.

      cho uống nước và thuốc suốt đêm, chầm chậm miệng bởi miệng, những nụ hôn của cuộc sống. biết mất bao lâu, còn quan tâm bất cứ điều gì ngoại trừ người đàn ông giường , nhưng cuối cùng, bị kiệt sức, nằm lại bên những chiếc gối.
      ép má vào ngực để nghe nhịp tim, nhưng thay vào đó, kiệt sức, rơi vào giấc ngủ.
      thức dậy vài giờ sau đó, trong ánh sáng màu xám lạnh ngay trước khi mặt trời mọc, run lên vì lạnh, má ướt. khóc trong giấc ngủ ư?
      phải nước mắt. Mồ hôi. Cơn sốt qua, cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa. kéo chăn lên quanh , giữ trong tay để lạnh.
      Mệt mỏi với người, quá kiệt sức, ngủ thiếp lần nữa bên cơ thể , tay vẫn ôm chặt thể phá vỡ.

      tỉnh dậy với người đàn ông trần truồng quấn quanh mình. Cũng giống như buổi sáng trước đó chỉ...nhiều hơn như vậy. Tay cũng khum ngực lần nữa, nhưng lần này có lớp áo ngủ giữa tay và da . Bàn tay tìm thấy lối vào. thở dài, tay di chuyển, và núm vú của cứng lại dưới lòng tay với nhạy cảm tinh tế. Miệng khô khốc.
      phải thoát ra.
      thể làm cho mình di chuyển.
      Hơi thở ổn định, nhịp nhàng, bị xáo trộn: ngủ say. nằm yên để làm phiền , nhắm mắt, thưởng thức cảm giác của cơ thể to lớn nam tính của bên .
      Như vậy là có giấc mơ buổi sáng. Điều này tốt hơn rất nhiều...
      Chiếc áo ngủ đứng đắn, dày, ấm của tốc lên quanh eo , hông và đùi trần trụi, khá trần trụi, và dán vào trần truồng của .
      Mật thiết.

      Đầu gối uốn cong của nằm giữa hai đùi , kẹp giữa hai đùi . Với mỗi hơi thở của , đầu gối cũng chuyển động nhàng, chà xát nhàng vào trong ma ma sát chầm chậm, thú vị.

      Với ý muốn vô thức, nhận thấy mình dán sát lưng vào , cong lưng, làm sâu sắc thêm ma sát. Nó làm rùng mình, cảm giác thích thú lao xao-"

      "Maddy, khi nào chúng ta ăn sáng ạ?" giọng từ gác.

      Vội vàng, Maddy nhích người ra. giật mạnh áo ngủ của xuống, kéo cái khăn choàng dệt kim xung quanh , và trượt khỏi giường. Sàn nhà lạnh cóng giội lên thân nhiệt nóng bỏng của cái giá lạnh của thực tại.

      bay về phòng bếp, đặt nồi cháo lên lò khi vội vã rửa mặt và thay đồ ngay trong bếp. đùa với lửa. Nếu ấy tỉnh táo, ép xa hơn nữa. Liệu có phản đối?

      Bối rối phủ trùm lên . luôn nghĩ mình là phụ nữ mạnh mẽ, nhưng là, thể cưỡng lại đụng chạm vô thức của ; là, còn muốn hơn thế nữa.

      Nếu các giấc mơ buổi sáng có thể làm rối loạn, chuyện này...dù nó là gì nữa, hoàn toàn hủy hoại .

      "Đó là ngày của chúng em dành cho mục sư, chị quên hả?" Jane bước xuống gác với các em theo sau.

      ", chị chỉ ngủ quên và quên mất thời gian."

      " ấy vẫn còn ốm hả chị?" Lucky hỏi.

      Maddy mĩm cười. "Cơn sốt của ấy hết trong đêm qua và giờ ấy ngủ ngon."

      " lần nữa?" Lucy biểu thị. " ấy bao giờ thức dậy, trừ khi-"

      " rửa mặt và tay của em nào." Maddy đẩy bé. "Bữa sáng xong ngay thôi."

      "Maddy." John bước xuống, túi da quàng qua ngực cậu, mặt cậu trong cảm xúc Maddy rất quen thuộc.

      thở dài. "Giờ em làm xong cái gì rồi?"

      Cậu nhăn mặt. " phải là em làm xong cái gì, còn quá nhiều cái em chưa làm."

      liếc nhìn cái túi da. Vị mục sư đưa nó cho các cậu bé cho giao nhận những cuốn sách quý giá của ông đến tòa linh mục. "Em quên đọc à?"

      " phải ạ, mục sư cầu em đưa chị những cái này, hôm trước, mà em quên mất."

      Cậu đưa đống quần áo màu trắng, được xếp gọn gàng.

      tháo chúng ra và giũ cái cùng ra.

      "Những áo ngủ của mục sư," John giải thích. "Cho ấy." Cậu hất đầu về hướng cái giường. "Có điều là, chị Maddy, mục sư đưa chúng cho em vào cái ngày đầu tiên, và em được đưa nó ra trước mặt các . Ông Henry và em-"
      "Henry và em."
      "Henry và em nên mặc nó cho người đàn ông, hoặc đưa nó cho ông bác sĩ để làm vậy, nhưng...em quên mất. Ông ấy nó rất quan trọng, công việc của người đàn ông, rằng em phải như là người đàn ông của gia đình mình."

      "Chị hiểu." Và Maddy thấy vậy.

      John cắn môi lo lắng. "Chị có với ông ấy ? Vị mục sư ấy, ý em là ông ấy?"

      với ngài mục sư rằng chăm sóc người đàn ông- trần như nhộng - trong giường trong những ngày qua? đời nào. Nếu ông chỉ nghe phong phanh như thế thôi, ông xuống đây và bắt người lạ cưới . Dù có ý thức hay .
      Hẳn là ngài mục sư buộc quý ông đẹp trai xa lạ cưới người phụ nữ xa lạ với 5 đứa trẻ cần phải được chăm sóc. Nó việc bé xé ra to, làm đảo lộn tất cả mọi người, và chẳng đạt được gì hết trừ phiền phức, oán giận và bối rối.

      "Chị với ngài ấy nếu em ," . Mặt John giãn ra với nụ cười toe nhõm, và vò tóc cậu trìu mến. "Nào, hãy ăn cháo của em rồi hãy ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :