1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Tình cảm của Hi Vũ và Mạnh Phi là trong sáng và ngọt ngào, khi đọc đến những cảm xúc mà hai người này dành cho nhau làm mình cảm thấy cái ngọt ngấm vào trong xương. có tình bá đạo , chiếm hữu tuyệt đối của đại soái ca lắm tền nhiều của mà đây là hơi thở, tình cảm của những người trẻ tuổi tài năng xinh đẹp và đầy nhiệt huyết. Cả ơn bạn, mình đọc truyện này liền cảm thấy đời thêm. Cuộc sống tuyệt. Thanks
      linhdiep17chau007153 thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 27: Cháy
      Vừa nhập học, sắp xếp phòng ký túc lại. Dời xuống hai tầng, 703 thành 528.

      Chờ mong thoát khỏi tầng 7, chờ mong tròn năm. Chuyển xuống mới nửa ngày, liền hối hận.

      528 gần cuối hành lang, toilet và nơi tắm rửa ở lầu lầu dưới, lúc muốn phải xa, bằng phòng 703, chí ít cách những nơi đó rất gần. Cuối cùng bây giờ cũng hiểu "Phải thận trọng khi cầu nguyện" là có ý nghĩa gì.

      còn cách nào, vừa đến yên tâm. Có điều, kể từ bây giờ mọi người bắt đầu cầu nguyện, mong ước sang năm chuyển đến phòng 301.

      Sân trường vào tháng 9, hương thơm hoa quế vàng nhàng thoang thoảng, mảnh sắc thu. Hai bên con đường được lá phong rơi xuống nhuộm màu vàng óng ánh, đẹp như tranh vẽ.

      Các là sinh viên năm hai đại học, đương nhiên còn hào hứng mà là bình tĩnh và yên lặng. qua sân thể dục, thấy sinh viên mới học quân huấn, kiềm được thấy bồn chồn. Phảng phất như ngày hôm qua, các vẫn còn ngây ngô như thế.

      Vào kỳ nghỉ hè, Nhược Thanh và Triết Bình chính thức quen nhau, vừa trở về liền cho Hinh Vũ biết. Hinh Vũ rất mừng cho nàng.

      Nhược Thanh : "Năm hai đại học, còn học bận rộn như năm nhất. Cậu cũng ."

      Hinh Vũ cười, "Tớ gấp." Đúng, thích người, nhưng biết có thích như thích .

      Sau khi khai giảng ba ngày, Thượng Đông và Triết Bình có qua 528 lần, mang đến ít đặc sản tỉnh Hà Nam. 528 đổ hết đồ ăn trong túi chiêu đãi các . Mọi người cùng nhau tán gẫu, rất vui vẻ.

      Thượng Đông và Triết Bình vô tình nhắc đến, H đại ra rất nhiều hoạt động, khiêu vũ, trượt băng, tennis. Nếu các muốn học, bọn họ vui vẻ chỉ dạy.

      Nhược Thanh rất thích thú, líu ríu hỏi nhiều vấn đề. Hinh Vũ cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Hôm sau cùng Nhược Thanh lên lớp, đột nhiên Nhược Thanh hỏi : "Tại sao cậu thích Thượng Đông?"

      Hinh Vũ sửng sốt, "Ai ? ấy là bạn thân của tớ, tớ đương nhiên thích ấy." Nhưng cái thích này phải cái thích kia.

      "Vấn đề là ở đây. Cậu chỉ xem ấy là bạn thân."

      "Cậu muốn gì?"

      "Đàn ông như ấy, rất khó tìm."

      Có lẽ.

      "Cậu đừng giả vờ biết. Gia cảnh nhà ấy rất tốt, học thức tốt, được giáo dục tốt. Người vừa đẹp trai như ánh mặt trời, tính tình lại vui vẻ."

      Hinh Vũ im lặng. đồng ý.

      " ấy giỏi đá bóng, nhảy giỏi, mọi thứ đều giỏi. Quan trọng nhất là, ấy lòng thích cậu."

      Hinh Vũ biết.

      "Có người đàn ông như vậy theo đuổi tớ, tớ sớm bay nhào tới, nắm chặt."

      "Cậu cẩn thận Triết Bình nghe được."

      "Tớ chỉ ví dụ. Cậu đừng ngắt lời tớ."

      Hinh Vũ còn lời nào để . thích Thượng Đông, với rất vui. Nhưng, đối với tim đập nhanh.

      Nhưng mà, có người, có người chỉ khiến tim đập, còn khiến lòng hạnh phúc như hoa nở.

      thanh lịch, tài năng hơn người. thưởng thức , mến mộ . Lòng bàn tay ấm áp, đôi mắt khiến động tâm khiến nhớ thương. lớn lên đẹp trai nổi bật như thế, khiến ngắm mãi chán...

      Chuyện tình cảm vốn rất khó . và Thượng Đông là bạn rất thân của nhau, họ cũng là bạn thân của Triết Bình, cho nên bây giờ thể cho Nhược Thanh biết.

      "Cậu đừng lo lắng, tớ cố gắng." bảo đảm với Nhược Thanh.

      thực tế, khai giảng mấy ngày qua, nhìn thấy Mạnh Phi, Hinh Vũ phát , bản thân càng ngày càng khó đè nén nhớ đến , tìm nữa.

      Để sinh viên ở lại trường an toàn, trường học có quy định, ở trong phòng ký túc được dùng bình nấu nước bằng điện, bếp điện, máy sấy tóc, chăn điện và các thiết bị điện có công suất lớn khác. Người giám sát ký túc xá rất nghiêm khắc.

      Nhưng, tựa như thế giới này bất cứ điều gì cũng có ngoại lệ, có người lập ra quy định, có người tuân theo.

      Các phòng ký túc xá sao có thể biết công suất tối đa là bao nhiêu, 200W? 250W? 300W. Tắt tất cả đèn, sử dụng bình điện nấu nước chắc gì đứt cầu dao? Đứt cầu dao, chỉ ảnh hưởng phòng chúng ta hay là toàn tầng này hoặc toàn tòa nhà này? Nếu là vế sau, nếu họ tra ra ai làm sao? Ngộ nhỡ bị bắt, kết quả xấu nhất là gì?...

      Mấy vấn đề này, khi còn ở 703, các thảo luận qua. Nhưng, các đều là sinh viên ngoan, chưa bao giờ thử qua. Nhưng có nghĩa là phòng khác thử.

      Khi còn học năm nhất, tây 11 có xảy ra chuyện cúp điện do đứt cầu dao. Khi đó nghe trường tăng mức hạn điện sử dụng lên, nên tình trạng có gì nghiêm trọng. Nhưng biết, mỗi người mỗi khác, cồn được sinh viên dùng như vật thay thế cho các đồ điện.

      đêm thứ tư cuối tháng 9, hơn 10 giờ, tất cả mọi người hết giờ tự học, về phòng ký túc.

      Ký túc xá quy đinh 11h tắt đèn. Lại thêm ngày trôi qua, thời gian còn lại mọi người tán gẫu, có người tắm nhanh, có người ăn khuya, có người đọc sách...

      Bốn 528 chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hét "Cháy, cháy".

      Mở cửa phòng, phát ngoài hành lang rất ồn ào. Có người hét, có người chạy trốn. Các lập tức theo dòng người, chạy về phía cầu thang.

      cầu thang tràn đầy người. Tầng người ngừng chạy ào ào xuống. Mọi người cùng nhau chen lấn chạy xuống lầu.

      Hinh Vũ gần chạy xuống cửa cầu thang, đột nhiên nhớ đến cái gì, chạy lên lầu.

      Nhược Thanh gọi , "Cậu làm gì?"

      "Cậu xuống trước , tớ lên lấy đồ, xuống ngay." Hinh Vũ chạy về phòng, cầm lấy bình đầu giường, xoay người chạy ra ngoài.

      Trong khí khói càng ngày càng dày đặt. Mọi người càng hoảng sợ.

      Hinh Vũ theo dòng người xuống. Xuống hơn nửa đường, đột nhiên phía trước có người té. muốn thu chân lại, nhưng kịp.

      Người phía sau chen lấn xuống. Hinh Vũ đứng vững, người ngã về phía trước. Trong hoảng loạn, cánh tay trái đập vào tay vịn cầu thang, đau buốt.

      Phía sau người chen lấn lên. Trong lúc hỗn loạn có người kéo quần áo , có người nắm tóc . Hinh Vũ cảm giác da đầu mình như sắp bị tróc ra, đau đến nước mắt chảy xuống.

      Xung quanh nhiều người té ngã. Thậm chí có người té lăn xuống cầu thang. May mà Hinh Vũ dựa vào tay vịn cầu thang. dốc sức cuộn thân thể lại, tay trái nắm chặt tay vịn, tay phải đặt sau ót, bảo vệ đầu.

      Giẫm đạp mấy phút mới hết. Cám ơn trời nghiêm trọng lắm. Vì cửa cầu thang mỗi tầng đều mở rộng cùng hành lang rất rộng.

      Hinh Vũ may mắn chỉ bị thương ngoài da. Nhưng bị hoảng sợ. Nhà giáo dục rất nghiêm, nhưng từ được chiều chuộng. Chưa bao giờ chịu đau, chịu khổ. Hôm nay là lần đầu tiên, uất ức đến nỗi nước mắt nhịn được chảy xuống.

      Chạy ra khỏi tây 11, Người người ở khắp nơi, còn có hai chiếc xe cứu hỏa. Hinh Vũ chịu đựng đau đớn, về phía bên phải, tìm góc đứng. Nhược Thanh các ra trước , có chuyện gì.

      Thượng Đông hơi chạy thẳng đến tây 11, thấy nữ sinh đứng đầy khắp nơi. Lòng như lửa đốt, bắt đầu nhìn xung quanh tìm người.

      Tìm mãi cũng tìm thấy, ngừng nghe thấy mọi người "Trận hỏa hoạn này lớn", "Khói nhiều", "Giẫm đạp té ngã", "Có người bị thương"... gấp đến muốn khóc.

      Cuối cùng, họ gần như đồng thời nhìn thấy đối phương.

      Hinh Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ, đầy quan tâm, kịp giấu . Trong lòng ấm áp.

      Thượng Đông nhìn , mình đứng trong góc, tóc tai rối bời, trong mắt đầy nước mắt.

      Tim trận co rút. Tiến lên, chút suy nghĩ, kéo vào lòng.

      Lo lắng đến chết . ôm chặt, mừng đến chảy nước mắt.

      Thân hình Thượng Đông cao lớn, ngực dày rộng, cánh tay rắn chắc. Cái ôm của vững vàng mạnh mẽ. Hinh Vũ còn chưa kịp phản ứng, bị kéo vào cái ôm ấm áp. cảm thấy ngộp thở.

      nhàng giãy giụa, nhưng thể nhúc nhích chút nào.

      Thu Hồng đứng ở nhà xe đối diện, lẳng lặng nhìn họ, lòng hơi chua xót. Ngay cả khói chút nào ảnh hưởng đến ấy, nhưng có Thượng Đông đau lòng gấp gáp. Mà , chỉ sợ bị phỏng, nhưng ai đau thay. Sao thế giới này công bằng như thế?

      Bảy tám phút trước, 205 tây 4, Thượng Đông, Mạnh Phi và Triết Bình tán gẫu. Văn Kiệt chung với bạn .

      Đột nhiên nghe thấy tiếng của xe cứu hỏa, cùng với tiếng ồn ào hành lang.

      Thượng Đông ra ngoài, chưa đến vài giây chạy về hét to, "Triết Bình, là tây 11", rồi chạy xông ra ngoài. Triết Bình theo sau chạy ra ngoài.

      Tâm trí Mạnh Phi trống rỗng, chống nạng lên, tay chân luống cuống ra ngoài.

      Dọc theo đường , chỉ có ý niệm trong đầu, đừng có chuyện gì. Bởi vì căng thẳng, thân thể run run.

      bước vội vàng, cẩn thận. Nhanh chóng di chuyển hai cây nạng, đồng thời cố gắng hết mức giữ vững thân thể. càng ngừng tự với mình, được té.

      Run rẩy hoảng loạn qua tây 4, tây 2, thêm đoạn đường, sau đó lên sáu bậc thềm đá.

      Bước lên thềm đá cuối cùng, trước mặt là tây 11 và hai chiếc xe cứu hỏa con đường . Đèn đường mờ mờ chiếu xuống người .

      nhìn thấy cách đó xa, Thượng Đông ôm chặt Hinh Vũ.

      Tim phảng phất như bị người nắm chặt, hô hấp khó khăn. Sau đó nghe được thanh trái tim mình vỡ thành từng mảnh. ra, trong câu chuyện này, có nam chính.

      Ngay lập tức tỉnh táo lại. Mày làm gì? Mày đến làm gì? Vội vàng xoay người.

      Thượng Đông cúi đầu nhìn Hinh Vũ trong ngực, tại cảm thấy hạnh phúc.

      Thân thể Hinh Vũ giãy dụa, vẫn thể nhúc nhích, chỉ có thể gọi , "Thượng Đông."

      Thượng Đông phục hồi lại tinh thần, cánh tay buông lỏng.

      Hinh Vũ thoát khỏi ngực Thượng Đông, "Em sao, cám ơn ."

      Thượng Đông nhìn , nghĩ đến cái ôm vừa rồi, tim đập ngừng.

      Mạnh Phi xuống bậc thềm, thân thể run rẩy. cắn chặt môi, tự với mình, được ngã, nhất định được ngã.

      đường về càng thêm khó khăn. Trong lòng đau đớn. Nếu đến trước, tìm thấy trước, bây giờ ôm phải ?

      Nhưng, nhưng sao có thể đến trước Thượng Đông? Cho dù có đến trước, sao có thể ôm ?

      buồn cười, đúng là tự mình đa tình, đến rồi, thế nào?

      Lúc này, ghét hai cây nạng dưới nách mình, ghét thân thể tàn tật này, trong lòng đau đớn đạt đến đỉnh điểm.

      Đèn đường xa xa mờ mờ u ám, những lá phong dày đặt dưới đất ngăn trở, lối tối đen như mực.

      Từ từ đường. chiếc xe đạp chạy như bay tới. Tâm trạng rối loạn, chú ý đến.

      Xe đạp thắng gấp, "Phanh" đụng trúng . té ầm xuống đất, hai cây nạng văng ra xa.

      Lúc té xuống. Phần còn lại của chân bị cụt đập xuống đất, đau đến cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đồng thời mắt cá chân trái truyền đến từng cơn đau nhức.

      Nam sinh đạp xe đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Nhìn ra được có lẽ cậu ta nghe thấy tin hỏa hoạn, từ phía đông chạy qua.

      Thấy thân thể Mạnh Phi tàn tật, thần sắc nam sinh kia áy náy, đồng tình. Đưa tay muốn đỡ đứng dậy, "Xin lỗi cậu, bạn tớ ở tây 11. Tớ sốt ruột."

      Mạnh Phi ngồi dưới đất, đau đến sắc mặt trắng bệch, ra lời.

      Nam sinh nhặt hai cây nạng lên để bên cạnh , thở dài, "Chuyện này, cậu đến xem làm gì?"

      Trong lòng Mạnh Phi vô cùng đau khổ. Đúng vậy, mày đến xem làm gì! Cắn răng nhìn nam sinh vẫy vẫy tay, "Cậu ."

      Nam sinh xin lỗi lần nữa, nhanh chóng rời .

      Chân trái và phần còn lại của chân bị cụt đau khủng khiếp, nhưng đau đớn bằng lòng . Mạnh Phi ngồi dưới đất, ban đêm vào cuối thu, mặt đất và trong lòng giá lạnh như nhau.

      chống nạng, cố gắng đứng lên. Chân trái đau nhức, gần như đứng thẳng được. Khi từng bước về tây 4, càng đau đến tê liệt. biết, nhất định xương bị gãy.

      Đến tây 4, ở đại sảnh gọi điện thoại. Chịu đựng đau nhức, cố gắng về phòng 205, nằm giường, kéo rèm, nằm bất động.

      Nước mắt, cuối cùng nhịn được, theo gò má chảy xuống...

      Hết chương 27
      Last edited: 17/4/15
      linhdiep17, quỳnhpinkyPhamthanhhuong thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 28: Rời trường
      Mạnh Phi nằm bao lâu, Thượng Đông và Triết Bình về, vừa lúc đến giờ trường tắt đèn.

      Thượng Đông thấy buồn ngủ, vui vẻ tán gẫu. Đầu tiên về hỏa hoạn đêm nay nghe là lén dùng bếp rượu cồn rồi bị đổ trong phòng, còn về hoạt động bóng đá bóng rổ, cuối cùng biết thế nào đến chuyện khi còn có lần lén bơi sông Hoàn Hà, bị ba phát , đánh cho trận.

      Cậu ta ngớt. Đôi khi Triết Bình thêm vào câu. Từ đầu đến cuối Mạnh Phi câu nào. vốn trầm mặc ít , hôm nay chỉ so với bình thường yên lặng hơn, Thượng Đông và Triết Bình để ý lắm.

      Tán gẫu hồi, khó Thượng Đông mới yên tĩnh vài giây, đột nhiên nhìn ngoài cửa số : "Các cậu có cảm thấy tối nay sao rất sáng hay ?"

      Triết Bình trả lời: "," tiếp, "Hôm nay sao cậu thơ văn vậy? Bị sốt sao?"

      Thượng Đông cười ha hả, "Đúng là tớ cảm thấy đêm nay sao trời vô cùng đẹp." Bởi vì cái ôm đó, đến bây giờ vẫn còn xao động dứt, có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cho nên chỉ có thể ngừng .

      Triết Bình ngủ trước. Thượng Đông trằn trọc đến nửa đêm.

      Thể xác và tinh thần Mạnh Phi như lửa đốt, đêm chợp mắt.

      kiềm chế được . mất hết lý trí . Bây giờ nhận ra, rất khó, càng khó hơn.

      Nếu , tốt!

      biết từ lúc nào, từ tươi cười cổ vũ Thượng Đông, đến khóc rồi ghen tị? buồn cười, sao có thể bằng Thượng Đông?

      Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn*. có thể trách ai? Bây giờ, họ quen nhau. hết hy vọng nên thu tâm tư lại thôi, thể để mình tự tìm đau khổ nữa...

      * do dự quyết đoán sinh ra hậu hoạn.

      Vài ngày sau Hinh Vũ mới biết Mạnh Phi ở trong trường.

      Tối thường đến lớp chuyên. Lớp, giờ, địa điểm học của hai người họ giống nhau, nhưng trước đây thỉnh thoảng tình cờ gặp ở nơi nào đó. Đôi khi chỉ cần thấy bóng dáng trầm tĩnh của ở xa xa, vui vẻ mấy ngày.

      Chỉ có lần này, nhiều ngày, ngay cả bóng người cũng thấy. Càng ngày Hinh Vũ càng nhớ , rất muốn gặp .

      Nếu là trước kia, giả vờ vô ý hỏi Thượng Đông, Nhược Thanh. Nhưng bây giờ, hơi có tật giật mình nên dám hỏi.

      cảm mến Mạnh Phi. biết, trong tuần nằm viện và hai tuần cuối kỳ nghỉ hè cùng nhau bầu bạn, đáy lòng có thứ gì đó thay đổi.

      muốn tìm , nhưng cảm thấy hay lắm. Tại sao hay lắm? biết. Nhưng vẫn muốn tìm .

      dạo trong sân trường, tìm được lý do gì. Vài lần đến tây 4... Cuối cùng, nửa đường quay lại tây 11.

      Đêm đó ở lớp chuyên chỉ thấy Thượng Đông và Triết Bình, cuối cùng thể chịu được nữa, sớm làm xong bài, đến tây 4.

      nghĩ đến, chỉ có Văn Kiệt ở trong phòng.

      "Văn Kiệt, Mạnh Phi có trong phòng ? Em muốn tìm ấy mượn sách."

      "Mạnh Phi? Mạnh Phi ở trong trường!" Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, Văn Kiệt thêm câu, "Em biết sao? Hình như cậu ta xin nghĩ vì nhà có việc."

      ra ở trường, đến chào tạm biệt cũng có, Hinh Vũ rất thất vọng.

      " ấy lúc nào?"

      "Gần tuần rồi."

      gần tuần. "Vậy khi nào ấy trở lại?"

      " biết, ngày đó có ở đây. Nghe Thượng Đông , hình như cậu ta rất gấp. Sáng thứ năm, lúc Thượng Đông và Triết Bình học, cậu ta còn nằm. Giữa trưa về chỉ thấy cậu ta để lại mảnh giấy 'Nhà có việc gấp'. Sau này nghe , cậu ta gọi cho khoa xin nghỉ. Bọn cũng biết khi nào cậu ta về."

      Những ngày sau, trôi qua càng khó khăn hơn.

      gần tuần rồi, có chút tin tức.

      Lại tuần trôi qua, vẫn có tin gì.

      Hinh Vũ hơi sốt ruột, gần như muốn đến khoa hỏi: Hà Mạnh Phi xảy ra chuyện gì? Khi nào quay về trường? Đương nhiên, thể. dựa vào gì? Chuyện rời trường cần người bạn chỉ quen biết nhờ hữu nghị phòng quan tâm.

      Thế nhưng, chờ đợi thời hạn này rất hành hạ người khác.

      Tuần thứ ba, ngoài việc vẽ này, chuyện gì Hinh Vũ cũng muốn làm.

      Có mấy lần Nhược Thanh hỏi : "Cậu làm sao vậy? Giống như bị mắc bệnh tương tư."

      "Cậu đừng đoán bừa." Đúng vậy, ra có loại bệnh này.

      Cuối tuần thứ ba, hành lang khu kiến trúc gặp Văn Kiệt.

      Văn Kiệt : "Em phải muốn tìm Mạnh Phi mượn sách sao? Hôm qua cậu ta về trường."

      Cuối cùng quay lại. Hinh Vũ vui mừng.

      Nhưng, quay lại sao, cũng gặp được .

      Cuối cùng thể chịu được nữa hỏi Văn Kiệt, Văn Kiệt vào thứ ba vào thời gian tự học, hãy đến tây 4.

      nhàng gõ cửa, nghe thấy giọng thanh , "Mời vào", mắt hơi ẩm ướt.

      Đẩy cửa vào, Mạnh Phi ngồi trước bàn vẽ, tay phải còn cầm bút.

      Đột nhiên trong lòng Hinh Vũ cảm thấy chua xót. Mỗi ngày em nhớ như vậy, cơm nước ngon. lại ở chỗ này lòng chuyên tâm vào việc vẽ.

      Mạnh Phi ngờ là Hinh Vũ, nhất thời ngạc nhiên, nên lời, tâm bắt đầu rối loạn. Mấp mái miệng, tự với mình, bình tĩnh, bình tĩnh. Hít thở, hít thở. Sau đó bắt đầu từ từ đếm 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7...

      Hinh Vũ nhìn mỉm cười. có rất nhiều chuyện muốn , nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Gặp , tuy lòng chua xót, nhưng vẫn nhịn được vui mừng.

      Mạnh Phi hồi phục lại hô hấp, cố gắng giữ bình tĩnh, "Em có chuyện gì ?"

      Hinh Vũ thoáng sửng sốt. Ngữ khí ấm áp, nhưng rất khách sáo, giống như hỏi người xa lạ, bạn cần giúp gì sao?

      mặt nụ cười cứng lại. Bỗng nhiên rất muốn khóc. có chuyện gì cả. Nhưng, tháng nay, em rất nhớ . Hinh Vũ cắn cắn môi dưới, cố gắng mỉm cười, "Em muốn mượn quyển sách."

      "Em tự lấy ." Mạnh Phi ngồi, vẫn nhúc nhích. Đúng vậy, mang chân giả. Nhưng đó phải là nguyên nhân. Vào hai tuần cuối kỳ nghỉ hè, sớm chiều bên nhau, cũng mang chân giả. biết để ý. nghĩ tốt nhất cần phải đón tiếp . Nếu có, mời ngồi chuyện sao? Sau này sao? thể. Cho nên, đêm nay chỉ có thể lịch .

      Phảng phất như có người đánh cú vào sống mũi, mũi Hinh Vũ cay cay, mắt ẩm ướt, đầu óc trống rỗng. thẩn thờ đến giá sách, nhìn cũng nhìn, tiện tay rút quyển sách.

      Từ lúc thấy Hinh Vũ đứng trước cửa, lòng Mạnh Phi bắt đầu đau. Hơn nữa, càng ngày càng đau.

      nở nụ cười chân thành cùng má lúm đồng tiền, khiến ngây ngẩn. Khiến muốn nghiên cứu muốn chạm vào đôi gò má của . Nhưng thể.

      Sau khi hỏi cách hờ hững, nhìn chấn động trong mắt , nét mặt lên tổn thương, lại cuống quít che dấu. Tim co rút đau đớn. Muốn ôm vào lòng. Nhưng thể.

      muốn mượn sách. Ngay cả sách gì cũng hỏi, để tự lấy. nhìn cũng nhìn, chọn đại quyển. Hơn nữa, sau đó còn nhìn . Hình như sắp khóc. cũng vậy.

      Mạnh Phi kiềm chế cho mình đứng dậy. Kiên trì. Nếu , nỗ lực trong ba tuần nay đều vô ích.

      Tai nạn xe đạp vào đêm hỏa hoạn ở tây 11, khiến mắt cá chân trái bị nứt xương. Trước đây cũng xảy ra vài lần, biết mình thể bộ trong hai ba tuần.

      ra, dù thể bộ nhưng có thể ở lại trường, vì có xe lăn. Chỉ là, rất đau lòng và khó chịu, muốn chạy trốn xa. cần nơi và cần thời gian để cho bản thân bình tĩnh lại và quên mọi chuyện. Khi xem là bạn thân, lại . Cuối cùng quen với Thượng Đông, nên vì họ mà vui vẻ, nhưng rất đau lòng và ghen tị. Vì vậy hiểu , bây giờ, cần cứu lấy bản thân mình.

      Ở lại trường quá khó khăn, cho nên rời . Nhưng nghĩ đến, rời càng khó chịu.

      Trong ba tuần này, sống như cai ma túy, mỗi ngày đau khổ đấu tranh, nhớ đến phát điên, mong muốn về trường ngay lập tức. Lúc đó càng ngừng với bản thân, được trầm mê, thể tiếp tục mơ mộng. Nếu lún càng sâu, thể thoát ra.

      quen yên lặng ở mình. chưa bao giờ biết, sau khi người, cảm thấy càng thêm đơn lạnh lẽo.

      May mà, ý chí rất mạnh, kiên nhẫn mà người khác thể so sánh. Tuy rất đau lòng, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, chống lại nỗi nhớ .

      Vất vả chịu đựng ba tuần. Trở lại, tiếp tục giữ khoảng cách với . chịu nhiều đau đớn, nhất định được phép để bao nhiêu công sức đều uổng phí.

      im lặng, Hinh Vũ có lý do ở lại. cúi đầu rũ mắt xuống, nhìn sách trong tay : "Cám ơn. Em đây."

      Trong lòng Mạnh Phi khó nhịn được đau đớn chua xót, ra lời.

      Hinh Vũ tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, chút suy nghĩ : "Lần sau rời trường, hãy tiếng, có được hay ?" Cho dù thế nào, bây giờ trở lại trường. Nhưng, cảm giác biết chờ đợi đến ngày nào, rất đau khổ giày vò, muốn có cảm giác này lần nào nữa.

      Nhìn nét mặt tủi thân và đau buồn, trong nháy mắt Mạnh Phi sụp đổ, ra, "Được."

      Được? được? sao có thể được? Nhưng, sao có thể ? Sao có thể đối với gương mặt tươi sáng cùng đôi mắt sáng ngời mà ? Sao có thể với nét mặt tủi thân và đau buồn của ?

      Hinh Vũ lập tức nở nụ cười rực rỡ. Đây mới là . Tất cả chuyện vừa rồi để tâm.

      Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng Mạnh Phi nhiều cảm xúc đan xen, vừa vì thấy vui vẻ mà vui vẻ, vừa vì mình thất bại mà lòng chua xót. an ủi mình, nếu tránh khỏi, thể cưỡng lại, hay là thử làm bạn với . Bản thân dù khổ dù mệt mỏi, cũng quan trọng, chỉ cần vui vẻ là được.

      Hai tuần sau, Hinh Vũ ngang qua lớp chuyên 3, nhìn thấy Mạnh Phi ở bên trong.

      Hăng hái lên, lập tức kéo Nhược Thanh vào.

      205 qua đây, mọi người tán gẫu rất vui vẻ.

      về vũ hội, Thượng Đông hỏi: "Cuối tuần này hai phòng chúng ta ?"

      Nhược Thanh "Được", lôi kéo Hinh Vũ.

      Hinh Vũ cũng : "Được."

      Thượng Đông mặt mày rạng rỡ. Chờ mong lâu, cuối cùng cũng được.

      Đột nhiên Hinh Vũ hỏi Mạnh Phi: " phải ?"

      Đương nhiên . Mạnh Phí tự giễu : "Ai nhảy với ?"

      "Em." Hinh Vũ nhìn vào mắt .

      Mạnh Phi im lặng, đôi mắt sâu đáy nhìn .

      Thượng Đông : "Chúng ta quyết định vậy , tối thứ bảy 8 giờ, bọn ở nhà xe chờ các em."

      Hết chương 28
      Last edited: 17/4/15
      linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Là người ngoài tui chỉ muốn lật bàn kiu 2 đứa thổ lộ đeeeeee.....hazz....nhưng bên trong mới biết có bao nhiêu khó khăn.....nếu là tui chắc cũng ôm nỗi đau gặm nhắm mất thui.......
      chau007153 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 29: Khiêu vũ.

      Tối thứ bảy, bốn người phòng 528 rất để tâm lựa chọn quần áo. Thu Hồng mặc bộ đồ tốt nhất ấy có. Giai Tuệ chọn bộ đồ nàng thích nhất. Nhược Thanh thay đổi lần. Hinh Vũ đổi đổi lại ba lần, còn chưa thấy hài lòng. Nhưng mà, tiện đổi thêm lần nữa, vì Nhược Thanh, Thu Hồng và Giai Tuệ sớm chuẩn bị xong, ngồi ở đó chờ .

      Mọi người xuống lầu.

      Trước cửa nhà xe, chỉ có ba người phòng 205 chờ.

      Hinh Vũ thấy vô cùng thất vọng. Giả vờ vô ý hỏi: "Mạnh Phi đâu?"

      Triết Bình : "Cậu ta có việc phải lên lớp."

      Thượng Đông nhìn , "Hinh Vũ, biết em có lòng tốt mời cậu ta. Nhưng cậu ta dù sao cũng tiện. Chúng ta nên miễn cưỡng cậu ta."

      Hinh Vũ im lặng . phải em mời ấy chỉ vì lòng tốt.

      muốn khiêu vũ với . chỉ muốn khiêu vũ với . Danh chánh ngôn thuận ôm nhau gần nhau. biết chân tiện. Nhưng quan tâm. cần khiêu vũ như bay, chỉ cần chầm chậm vài bước cùng , dùng nhịp điệu của họ, nhảy theo điệu múa của họ. Quan trọng là... tay trong tay, mặt đối mặt, cảm nhận nhiệt độ người , cảm nhận hơi thở .

      Nhưng ràng là, muốn. Hinh Vũ rất thất vọng.

      Khu trượt băng H đại ở phía Tây. Nền đất xi-măng rộng lớn, bình thường dùng để trượt patin. Nhưng mỗi tối cuối tuần, trở thành nơi khiêu vũ.

      Bọn họ đến, phát dọc theo khu trượt băng có treo đèn màu, xinh xắn lấp lánh trong đêm tối. Thiết bị thanh sàn nhảy rất đơn sơ, thế nhưng chút ảnh hưởng đến nhiệt tình của sinh viên.

      Hinh Vũ nhảy hai bài với Thượng Đông. Hơi gượng gạo khẩn trương, cũng có chút yên lòng. Vài lần dẫm lên chân Thượng Đông. dường như để tâm. mặt vẫn mang theo nụ cười, còn ngừng an ủi khích lệ.

      Hai người nhảy xong, lập tức có nam sinh mời khiêu vũ.

      Hinh Vũ đều từ chối, chỉ lấy làm tiếc câu: "Tôi xin lỗi." Thượng Đông khác, Thượng Đông là bạn thân của . muốn vừa kéo vừa ôm với người lạ, cũng có tâm tình tiếp đãi, cười với bọn họ.

      Nhược Thanh với Triết Bình nhảy bài này đến bài khác. Giai Tuệ và Thu Hồng nhảy bài với Văn Kiệt, bây giờ được người khác mời nhảy.

      Nhìn đám người trong sàn nhảy nhảy vui vẻ, gương mặt hăng hái tươi cười, trong đầu Hinh Vũ đều là hình ảnh Mạnh Phi. Cuối cùng chịu được nữa, với Thượng Đông: "Xin lỗi, em thấy hơi khó chịu, muốn về trước. ở lại từ từ chơi."

      Thượng Đông biết rành về khiêu vũ lắm. Đêm nay có thể đến, cùng nhảy hai bài, vô cùng vui vẻ. càng vui khi từ chối những nam sinh khác mời nhảy. Thậm chí mắt còn nhìn thẳng vào bọn họ. Dù sao đối với khác biệt. có lòng tin, chỉ cần thêm thời gian.

      Thượng Đông : " đưa em về."

      " cần."

      " thôi, đưa em về nghỉ."

      Nhìn vẻ mặt Thượng Đông kiên quyết, Hinh Vũ từ chối nữa, để đưa mình đến tây 11.

      "Cám ơn , Thượng Đông. trở lại nhảy tiếp ."

      ". về ký túc tìm người chơi bài."

      Thượng Đông chào tạm biệt rồi , trước cửa tây 11 Hinh Vũ đứng yên lâu... Cuối cùng, quyết định đến lớp.

      Tối thứ bảy, cuối tuần lại cần nộp tranh vẽ, nên trong lớp chuyên 3 chỉ có mình Mạnh Phi.

      làm gì, chỉ ngồi lẳng lẽ ở chỗ kia. Sắc mặt ảm đạm, nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ như chìm trong suy nghĩ.

      Hinh Vũ vào, cố gắng ra vẻ thoải mái chào hỏi: "Mạnh Phi."

      Quay đầu nhìn thấy , thoáng chốc Mạnh Phi ngây ngẩn cả người. Im lặng nhìn . Trong lòng tràn đầy thắc mắc: Sao đến đây? Đêm nay phải khiêu vũ sao?

      Hinh Vũ cười : "Hôm nay cho em leo cây."

      Mạnh Phi ngẩn ngơ, mở miệng hỏi: "Thượng Đông với em sao?"

      " ấy có . Nhưng em cũng cùng khiêu vũ. Em còn nghĩ ."

      Mạnh Phi im lặng. người què, khiêu với chả vũ?

      Hình Vũ nhìn vẻ mặt đơn trầm trọng và bất đắt dĩ của , cảm thấy tim đau đau, liền : "Lần sau , lần sau xin đừng cho em leo cây."

      Mạnh Phi đáp. Nhất thời Hinh Vũ chẳng biết gì nữa. Trong lớp rơi vào mảnh yên lặng.

      Cuối cùng, Mạnh Phi nhìn , thấp giọng hỏi: "Hinh Vũ, em muốn gì?"

      "Em muốn cùng khiêu vũ."

      "Vì sao?" Ai lại muốn khiêu vũ với người què? "Em thương hại ?"

      " phải." Hinh Vũ nhìn thẳng vào mắt . Trong mắt là gì? Thương tâm? Đau buồn? Bất lực?

      Mạnh Phi rũ mắt xuống, mím môi, tàn nhẫn : "Tôi biết khiêu vũ. cùng Thượng Đông nhảy ."

      Cả người Hinh Vũ run lên, khó tin nhìn , ra lời.

      Trong lớp yên tĩnh đến nổi kim rơi xuống đều nghe thấy.

      Mạnh Phi chịu nổi tĩnh lặng này, lại dám nâng mắt lên nhìn . Sợ rằng chỉ cần liếc nhìn cái, tan vỡ. mạnh mẽ đứng lên, nắm cây gậy dựa vào tường, vội vã : "Xin lỗi, tôi có chuyện, trước."

      Hinh Vũ ngạc nhiên nhìn mạnh mẽ đứng dậy, nhìn cũng nhìn mà thản nhiên rời .

      đứng ngây ngốc. Từ trước đến giờ chưa bao giờ nhận được lạnh nhạt và từ chối thế này. Ngay cả Chu Hiểu Phong, cũng chưa từng đối với như thế. Trong đầu Hinh Vũ trống rỗng. Thương tâm, đau lòng. Mũi nghèn nghẹn, mắt chen chát. Nhưng khóc.

      chầm chậm ngồi xuỗng chỗ Mạnh Phi. muốn về phòng. Ban đêm yên tĩnh như vậy, tình cảm trong lòng đau lạnh như vậy, chỉ muốn mình yên tĩnh.

      Chỉ có thể xác tĩnh lặng. Mà lòng rối loạn phức tạp, khó có thể khống chế.

      phải chỉ từ chối điệu nhảy thôi sao? Nhưng vì sao lại khó chịu như vậy? lo lắng gì đây? Lo lắng chỉ từ chối điệu nhảy?

      chỉ muốn như bao ở tuổi thanh xuân khác, khát vọng dưới ánh trăng mát mẻ trong nền nhạt êm dịu, nhảy với người mình . biết nhảy cũng sao, chỉ cần cùng nắm tay ôm nhau. Là ước muốn của , giấc mộng ấm áp ngọt ngào. Thế nhưng, giấc mộng này sao lại khó thực như vậy.

      muốn cùng tâm đối tâm, nhưng người ta muốn, có thể làm được gì? Cũng thể tức giận khóc lóc kể lể, mất tác phong của mình. Cách được giáo dục cho phép làm như vậy.

      biết từ lúc nào, vui hay vui lại bị kiểm soát?

      Dưới ánh đèn chói sáng, Hinh Vũ đột nhiên hiểu , ra . Mạnh Phi. nội tâm thâm trầm, tài năng, tính cách cao quý của . gương mặt đẹp trai, cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm của . mái tóc mềm mại, đôi mắt thâm thúy, lông mi dài của . là kiệt tác của trời cao, như tượng thần Venus cụt tay*. cái khuyết điểm duyên dáng của ...

      *Tượng thần Vệ Nữ thành Milo (tiếng Pháp: Venus de Milo) là bức tượng Hy Lạp cổ đại và là tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc họa Aphrodite (người La Mã gọi là Venus; Hán-Việt là "Vệ nữ"), vị nữ thần tình và sắc đẹp của người Hy Lạp. Tượng được điêu khắc chất liệu cẩm thạch, hơi lớn hơn người với chiều cao 203 cm (80 inches), nhưng mất hai tay và bệ nguyên bản. Theo đoạn văn khắc cái bệ ngày nay mất, mọi người cho rằng đây là tác phẩm của Alexandros xứ Antioch; trước kia tượng từng bị nhầm là tác phẩm của nhà điêu khắc Praxiteles.

      Mạnh Phi hoang mang ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi khu kiến trúc, nhưng bước thêm bước nào nữa.

      biết vì sao Hinh Vũ mời khiêu vũ. Là thương hại sao? cần.

      Nhưng phải. Đôi mắt trong suốt sáng ngời của nhìn phải. tin .

      Nhưng vì sao lại thế? thích ? Khi ở cùng , đôi khi dùng ánh mắt mến mộ thưởng thức nhìn , khiến tim nhộn nhạo. Nhưng mà, tin rằng đây chẳng qua là ngưỡng mộ tài năng của , giống như các thích ngôi sao ca nhạc hay là nhà thơ.

      Nếu , còn có thể là vì cái gì đây? có Thượng Đông, ở mọi phương diện Thượng Đông đều xuất sắc. Mà , dù có tài như thế nào, cũng chỉ là người tàn tật. có tư cách gì? Dù quan tâm người khác nghĩ, khiếp sợ mình như thế nào.

      với rằng biết khiêu vũ, để cho nhảy với Thượng Đông, khi câu đó lòng như rỉ máu. thể tiếp tục đối mặt với , vì thế vội vã tránh . Nhưng có thể cảm nhận được bị tổn thương. Khiến tim đau đớn khó chịu.

      biết lúc này như thế nào, cho nên dám rời . đứng ở trong góc tối gần đó, chờ ra. nhất định phải thấy có chuyện gì, đêm nay mới có thể chợp mắt.

      Thế nhưng, chờ lâu mà chưa ra, càng ngày tim càng đập rối loạn.

      Chống gậy đứng đưới đêm tối lạnh, cảm thấy bất lực biết làm sao. hy vọng, hy vọng thân thể mình hoàn chỉnh.

      phải nghĩ đến, đêm nay đến sàn nhảy, như người bạn, cùng nhảy bài. là người dịu dàng biết quan tâm, nhất định để chân chịu nổi.

      Nhưng, cuối cùng có can đảm.

      Tâm hồn và thân thể đều hấp dẫn . Họ nhảy xong bài, có thể với Thượng Đông nơi đâu cũng được. Mà , chỉ trong dòng nước xoáy càng lún càng sâu. ra, tại nghi ngờ mình thể kiểm soát, nên, dám lần nữa khiêu chiến với bản thân.

      Mạnh Phi chống gậy, đứng ở đó. Chân trái bắt đầu đau xót, chân bị cụt sưng đau nhức. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nghiêm trọng. nhàng tới lui. Cả thể xác và tinh thần đều bị giày vò.

      Hinh Vũ ngồi trong lớp chuyên 3, nghĩ lại những chuyện xảy ra?

      Từ như công chúa được nâng trong lòng bàn tay lớn lên, ít khi cầu người khác điều gì. Nhưng trong chuyện của Chu Hiểu Phong, bị đả kích, nhưng cũng chưa từng hỏi, càng đừng chi là cầu xin.

      Mấy năm nay, trong trí nhớ của , chỉ cầu xin lần, đó là khi ở H đại, nguyên nhân là vì chuyện xem ti vi.

      Mỗi tòa ký túc xá trong trường đều có cái TV. ra, TV được đặt trong căn phòng ký túc trống. Vào năm nhất khi trường khai giảng lâu, Hinh Vũ may mắn được xem TV lần ở tây 11.

      Đó là buổi tối thứ bảy, TV chiếu bộ phim điện ảnh kinh điển Mỹ 《 Giai điệu hạnh phúc 》 (The Sound of Music). Phim chiếu lúc gây cấn, mọi người chạy trốn khỏi Đức Quốc xã, đột nhiên bị cắt điện. ra, đến giờ tắt đèn 11h.

      Lòng Hinh Vũ khó chịu như mèo cào: số phận của nhà thuyền trưởng Von Trapp như thế nào? Bọn họ trốn thoát ? đám nữ sinh chịu quay về phòng ký túc xá, đều cùng nhau cầu xin Quản xá. Hinh Vũ cũng nằm trong đó, xin câu.

      Thế nhưng Quản xá công chính nghiêm minh, dù phút cũng chịu châm chước, hơn nữa sắc mặt rất đáng ghét.

      Trong lòng Hinh Vũ thất vọng, tình người bao gồm trong pháp luật. Đêm đó, trong lòng thề rằng: bao giờ xem TV trong ký túc xá, bao giờ cầu xin Quản xá lần nào nữa.

      Sau này có vài lần Nhược Thanh lôi kéo xem ti vi, đều đồng ý.

      Nhược Thanh hay đùa giỡn : " nghĩ đến tính tiểu thư của cậu lớn như vậy."

      Hinh Vũ cười cười. Có lẽ. khỏi nhớ đến hồi tiểu học, điểm mỗi môn gần như hoàn mỹ, giáo viên luôn viết những lời khen trong phiếu điểm sau này có lần viết câu 'Có hai tính tình kiêu ngạo đáng '.

      là người kiêu ngạo. nhưng hôm nay thậm chí vì , rụt rè. Hai ba lần mời khiêu vũ, cuối cùng lại có kết quả thế này. Hinh Vũ chật vật đau lòng, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề.

      Ngồi mình lâu. 10h 30, đứng dậy. Tây 11 gần sắp khóa cửa.

      Cuối cùng Mạnh Phi cũng chờ được Hinh Vũ ra. Nhìn vẻ mặt đau buồn, tim rất đau. Bởi vì đứng quá lâu, đùi đau nhức có cách gì kiềm chế lại.

      khập khiễng, xa xa theo đến tây 11, trong lòng ngừng 'xin lỗi'...

      Hinh Vũ về phòng, lấy giấy bút. Cầm bút lên, viết xuống "Phật viết: Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên." Dán đầu giường.

      Nhược Thanh : "Cậu mắc bệnh thần kinh gì vậy?"

      "Ồ, sao cậu dám thế?" Hinh Vũ khoa trương trừng mắt nhìn nàng, sau đó lớn tiếng như cho mình nghe, "Tớ phải nhắc nhở bản thân, mọi việc thể miễn cưỡng, tất cả đều tùy duyên."

      nhiệt tình của đổi lấy lãnh đạm lạnh lùng của . dây dưa, cầu xin. Từ nay về sau, cho dù lo lắng, dù lún sâu, cần cho biết. Nếu , chịu nổi giống như hôm nay, bản thân đau lòng, còn khiến lòng tự trọng bị tổn thương.

      Hết chương 29.
      Phamthanhhuonglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :